-
Chương 26-30
Chương 26 Lâm Trạch Dương thật sự bị lừa
Chương 26: Lâm Trạch Dương thật sự bị lừa
“Tôi cảm thấy Lâm Trạch Dương không phải loại người như vậy, anh ta không thể là kẻ lừa đảo được, mà nếu anh ta là lừa đảo thật thì đúng là ngu quá đấy. Hàng đã được đưa ra nước ngoài rồi, Lâm Trạch Dương còn ở lại đây làm gì?” Vài người trong công ty bắt đầu thảo luận.
“Ai biết được, chẳng lẽ anh ta không thể ôm suy nghĩ rằng ta đây may mắn nên muốn làm thêm một vụ nữa à?”
“Không không không, tôi nghĩ đầu óc của Lâm Trạch Dương chưa đến mức đấy đâu. Cậu không thấy anh ta rất thích xem “Cừu vui vẻ” à? Não đó không dùng được đâu. Tôi nghĩ anh ta không phải là lừa đảo mà chắc chắn là bị kẻ khác lừa.”
“Dù có là thế nào thì Lâm Trạch Dương cũng không thể đòi về được một triệu. Mà nếu không đền đủ tiền, nhẹ thì có thể bị đuổi còn khả năng cao sẽ bị bắt vào tù.”
Từng giây từng phút dần trôi qua, chẳng bao lâu đã hết một tiếng.
Không khí trong phòng kinh doanh càng lúc càng căng thẳng, thậm chí còn có bảo vệ đứng gác ở ngoài. Bảo vệ chính là do Trình Tiểu Công gọi tới, hắn ta sợ Lâm Trạch Dương sẽ bỏ trốn.
Đứng trước việc này, Triệu Vũ Yến cũng chẳng có cách nào. Cô muốn thông báo sự việc cho Tần Thiến nhưng Tần Thiến hôm nay có việc phải đi họp nên không bật điện thoại, vậy nên cô chỉ có thể lo lắng.
“Còn một tiếng nữa, để tao xem trong một tiếng này mày làm thế nào lấy lại một triệu. Không cần phải giả vờ, tao biết mày bây giờ đang rất vội, không ngờ được sự việc sẽ tiến triển đến mức này chứ gì.”
Trình Tiểu Công khịt mũi, đúng là không thể chấp nhận được.
Cái gã Lâm Trạch Dương này trong tình huống như vậy mà còn có vẻ rất vui mừng. Thậm chí anh còn không định gọi điện thoại chứ đừng nói tới việc nghĩ cách. Điều này khiến Trình Tiểu Công cảm thấy cực kỳ hụt hẫng khi hắn ta không thấy được dáng vẻ nóng như lửa đốt của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, gương mặt tỏ rõ vẻ không vui nhìn sang phía Trình Tiểu Công.
Trình Tiểu Công lập tức phấn khích như vừa uống thuốc kích dục hết hạn, tưởng rằng Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đứng ngồi không yên rồi.
Giọng điệu của Lâm Trạch Dương cực kỳ ghét bỏ, anh nói: “Có thể câm không? Mày đang làm phiền tao xem “Cừu vui vẻ” đấy.”
Mặt Trình Tiểu Công trong nháy mắt đỏ lên, không nhịn được mà đập mạnh bàn tức giận: “Mày biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát, sau đó trong đầu nảy ra một ý nghĩ. Anh cảm thấy Trình Tiểu Công quá phiền, không thể không phạt hắn ta được, vậy nên liền hỏi: “Chúng ta đánh cược không?”
“Cược gì?” Trình Tiểu Công nghi ngờ nhìn Lâm Trạch Dương.
“Đến trước lúc tan làm nếu trong tài khoản có một triệu, mày phải uống cạn cái cốc này. Nếu mày không uống thì sẽ phải từ chức khỏi công ty.”
Nói xong Lâm Trạch Dương cầm một cái cốc khạc đờm vào vài lần, sau đó anh nhận ra cái cốc đó chưa đầy nổi một phần ba liền cầm nó đi vào nhà vệ sinh.
Lúc sau mọi người đều nhìn thấy một cái cốc đầy ắp thứ gì đó đặc quánh, bốc mùi cực kỳ khó chịu khiến ai cũng cảm thấy kinh tởm xém chút nữa đã nôn ra ngoài.
“Thế nếu mày thua thì sao?” Trình Tiểu Công nghiến răng hỏi.
“Tao sẽ rời khỏi công ty, hơn nữa cái ly này tao sẽ phải uống hết. Hoặc tao phải làm bất cứ chuyện gì mày muốn.” Lâm Trạch Dương tùy ý nói, không hề nghiêm túc chút nào.
“Được, chốt như vậy đi.” Lúc này Trình Tiểu Công thật sự vui muốn chết. Tên Lâm Trạch Dương này thế mà lại tự đâm đầu vào họng súng. Trình Tiểu Công còn đang bận nghĩ nên trị Lâm Trạch Dương thế nào cho phải, không những vậy hắn ta còn cảm thấy đẩy Lâm Trạch Dương vào tù không đủ để bản thân hả giận. Trình Tiểu Công muốn những người khác nhìn thấy kết cục của những kẻ dám đối đầu với hắn.
Sau khi hai người đánh cược, phòng làm việc lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Thời gian tiếp tục trôi từng phút từng giây, nháy mắt đã thêm nửa tiếng trôi qua nhưng phía bộ phận tài chính vẫn chưa có động tĩnh gì. Ai cũng nghĩ rằng Lâm Trạch Dương thua rồi nên không nỡ nhìn về phía anh. Lâm Trạch Dương không chỉ phạm tội lừa đảo phải bồi thường cho công ty một triệu mà còn phải uống một ly toàn thứ khiến người ta buồn nôn. Tạ San San không kìm lòng được, đi tới bên cạnh Lâm Trạch Dương, kéo góc áo anh nói: “Lâm Trạch Dương, hay là tôi đi xin Trình Tiểu Công để anh ta tha cho anh.”
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn Tạ San San hỏi lại: “Tại sao lại không phải là nó đến xin tôi tha cho?”
Tạ San San tưởng Lâm Trạch Dương quật cường không chịu thua, vội đến muốn rớt nước mắt: “Hay là lát nữa tôi giả điên thu hút sự chú ý còn anh thì nhân cơ hội mà chạy đi.”
Tạ San San nghiến răng, cô xem như bất chấp tất cả rồi. Lúc trước Lâm Trạch Dương đã giúp cô như vậy, cô cũng phải báo đáp anh chứ.
Lâm Trạch Dương cười khẽ đáp lại: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Còn nữa, nhớ kỹ tôi tên Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương tôi không cần phụ nữ bảo vệ, từ trước tới giờ chỉ có tôi bảo vệ người khác thôi.”
Tạ San San mím chặt môi không biết nên nói gì. Cô bây giờ đang rất sốt ruột nhưng cũng biết bản thân không khuyên được Lâm Trạch Dương.
Trong văn phòng giám sát, Triệu Vũ Yến cũng đang rất lo lắng. Cô không biết mình nên làm gì, thậm chí còn đang suy nghĩ xem có nên tự mình trả một triệu kia giúp Lâm Trạch Dương vượt qua lần khó khăn này hay không.
Thế nhưng Triệu Vũ Yến nhanh chóng nhận ra rằng bản thân làm gì đủ một triệu chứ.
“Lâm Trạch Dương ơi Lâm Trạch Dương, anh có thể yên ổn sống một chút được không? Anh gây ra chuyện thế này thì tôi phải làm sao đây hả? Đã vậy còn không liên lạc được với Tần tổng.”
Nói xong Triệu Vũ Yến lại nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn dậm mạnh chân một cái khiến gót giày suýt gãy.
Trong lúc đó, không khí ở phòng làm việc đã gấp tới mức ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người đều dừng công việc của mình, trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ tan làm, khóe miệng của Trình Tiểu Công muốn ngoác đến tận mang tai trông như hổ đói nhìn chằm chằm con thỏ là Lâm Trạch Dương, tựa như lần này tao xem mày thoát chết thế nào.
Lâm Trạch Dương vẫn chẳng quan tâm, tiếp tục xem “Cừu vui vẻ”.
Cuối cùng cũng đã đến giờ tan làm.
“Haha” Nhìn kim giờ khiến cho Trình Tiểu Công không nhịn được cười lớn.
Lúc này mọi người cũng thở dài lắc đầu, Lâm Trạch Dương chắc là bị lừa thật rồi.
“Lâm Trạch Dương ơi là Lâm Trạch Dương, chắc mày cũng không tưởng tượng được mình sẽ có ngày hôm nay đâu nhỉ? Lúc trước chống đối tao, hắt nước vào tao có phải thấy rất vui không? Hahaha.”
Trình Tiểu Công cười đến mức không ngậm được miệng.
Lâm Trạch Dương vẫn không vội, anh tin vào hiệu suất làm việc của Alice. Nếu chút việc này mà cũng không làm được thì Alice sẽ chẳng phải là Alice.
“Giờ thì hốc hết cái ly này cho tao, sau đó thì ngoan ngoãn vào tù mà ngồi. Mày sẽ không định chơi bẩn đâu đúng không? Ngay cả chữ tín mà cũng không có vậy thì đi chết đi còn hơn.” Ánh mắt Trình Tiểu Công vô cùng độc ác nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương, tò mò xem tiếp theo anh sẽ làm thế nào.
Chương 27 Thêm một chữ số 0
Chương 27: Thêm một chữ số 0
Thời gian thoáng trở lại năm phút đồng hồ trước.
Bên trong phòng tài chính của Kiều Lan Nữ.
Tiểu Trần vào làm ở bộ phận tài chính của Kiều Lan Nữ đã được ba tháng, anh ta phát hiện một vấn đề rất lớn, Kiều Lan Nữ mặt ngoài nhìn thì sức sống bừng bừng, là một công ty lớn chuyên nghiệp không ngừng phát triển nhưng trên thực tế vẫn luôn lỗ vốn.
Đặc biệt là trong hai tháng qua, công việc kinh doanh của Kiều Lan Nữ đang ngày càng sa sút, đơn hàng lớn nhất nhưng lại chưa đến một triệu.
Mức tiêu thụ ba tháng qua vậy mà còn chưa tới mười triệu, hơn nữa tổng tiền hàng nhận được thậm chí còn chưa đạt tới 50% tổng số.
Tiểu Trần cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì công ty Kiều Lan Nữ này rất nhanh sẽ đóng cửa. Đương nhiên việc này cũng không có quan hệ gì đến một nhân viên tài vụ nho nhỏ như anh ta.
Lại duỗi thắt lưng một cái, tiểu Trần đã sẵn sàng để tan làm. Hôm nay cũng sẽ giống như mọi ngày, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn mà trôi qua một cách bình yên.
Đột nhiên tiểu Trần nghe được âm thanh thông báo email, sau đó nhìn thấy một dãy số. Đây là tài khoản nhận email công khai của công ty.
Làm một nhân viên tài vụ, tiểu Trần rất mẫn cảm với các chữ số cho nên chỉ liếc mắt nhìn qua một lượt, anh ta lập tức không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng xoa xoa hai mắt mình mà cho rằng bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm rồi.
Một số 0, hai số 0, ba số 0, bảy số 0
Mười triệu
Tiểu Trần đã đếm đi đếm lại mười lần, kết quả vẫn giống nhau. Vậy mà lại có hóa đơn mười triệu được chuyển tới. Chuyện gì vậy? Gần đây công ty từng nhận một đơn hàng lớn như vậy sao?
Tiểu Trần vẫn rất nghi ngờ nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ phồn thể, tiểu Trần chỉ có thể tin sau đó in hóa đơn ra theo trình tự chuẩn bị đi đến bộ phận tiêu thụ tìm người tên là Lâm Trạch Dương để kiểm tra đối chiếu một chút.
Trên đường đi đến bộ phận tiêu thụ, tâm trạng tiểu Trần vẫn vô cùng kích động, hai tay hai chân cũng còn đang run rẩy. Đây là một đơn hàng lớn đã lâu không có, không biết công ty sẽ thưởng cho nhân viên như thế nào đây.
Tiểu Trần phát hiện tư duy của bản thân đều đã rối loạn.
Lâm Phi đứng lên nhìn về phía Trình Tiểu Công, vừa định nói gì đó thì thấy tiểu Trần đi đến.
"Ai, ai là Lâm Trạch Dương?" Tiểu Trần vừa đến cửa văn phòng đã không nhịn được lớn tiếng hỏi, anh ta thật sự không kìm nén được tâm trạng kích động lúc này.
Tất cả mọi người đều nhận ra tiểu Trần, biết anh ta là người của bộ phận tài chính.
Trình Tiểu Công nháy mắt nghĩ tới cái gì đó, nụ cười trên mặt càng rộng, chỉ ngón tay vào Lâm Trạch Dương: "Anh ta, anh ta chính là Lâm Trạch Dương. Bộ phận tài chính của các người có bảo vệ đúng không? Bảo vệ! Chú ý nếu lát nữa có người muốn chạy trốn thì các người nhất định phải bắt được."
Trình Tiểu Công trở nên bận rộn, vừa nói chuyện với tiểu Trần, vừa đi gọi bảo vệ.
Tiểu Trần vội vàng đi tới, nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì không khỏi sững sờ. Trước kia anh ta chưa từng gặp người này, hơn nữa người này còn trẻ như vậy.
"Tiểu Trần, tiểu Trần, làm sao vậy? Anh mau nói chuyện đi, mau nói cho mọi người biết kết quả điều tra của bộ phận tài chính đi." Trình Tiểu Công nóng lòng muốn nhìn thấy Lâm Trạch Dương mất mặt.
Tiểu Trần không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó buộc mình bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn run rẩy như trước: "Lâm Trạch Dương, đơn hàng anh bán ra đã nhận được tiền chuyển về, mười triệu."
"Ha ha, Lâm Trạch Dương lần này mày biết sai rồi chứ? Cái gì, anh nói cái gì?" Trình Tiểu Công vừa định cười to cũng không khỏi sững sờ. Mười triệu, mười triệu cái gì?
Mọi người cũng sửng sốt, hoàn toàn chưa phản ứng lại.
Tiểu Trần lại nói: "Đây là biên lai chuyển khoản, xác thực đúng là mười triệu."
Trình Tiểu Công sửng sốt một hồi lâu sau đó đoạt lấy biên lai, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra. Sau khi xác định biên lai cũng không phải làm giả mới bắt đầu đếm.
"Một, mười, một trăm, một triệu, mười triệu. Một số 0, hai số 0, ba số 0, bảy số 0."
Trình Tiểu Công đếm đi đếm lại vài lần, sau đó toàn thân mờ mịt đứng tại chỗ.
Mắt Tạ San San không tự chủ được sáng lên, vội vàng cầm lấy biên lai từ trong tay Trình Tiểu Công cũng bắt đầu đếm.
Thực ra cũng không cần đếm xem có mấy chữ số 0 làm gì, bởi vì phía dưới có viết một dòng chữ phồn thể rõ ràng mười triệu chẵn.
Cả văn phòng lại một lần nữa im lặng, rất lâu sau cũng không có người phát ra âm thanh.
Triệu Vũ Yến cũng từ trong văn phòng đi ra, cầm biên lai qua nhìn sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương giống như nhìn quái vật, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Lâm Trạch Dương nhún vai, giống như chuyện này không có gì quan hệ với anh ta: "Tôi làm sao biết được, tôi chỉ nói cô ấy chuyển khoản một triệu mà thôi, có lẽ là gửi nhầm đi."
Triệu Vũ Yến đỡ trán, một hào và một đồng có lẽ sẽ dễ nhầm nhưng một triệu với mười triệu có thể nhầm được sao? Sao anh ta có thể nói chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy? Đây chính là mười triệu đó!
Triệu Vũ Yến phát hiện bản thân đã không còn sức lực để phản bác nữa rồi.
Tất cả mọi người cũng không còn sức lực để trêu chọc nữa.
Lâm Trạch Dương thật sự giống như một người ngoài cuộc, vậy mà hoàn toàn không thèm phản ứng lại chuyện này, ngược lại nhìn về phía Trình Tiểu Công: "Bây giờ tiền hàng xem như đã nhận được rồi, mặc dù lâu hơn một chút so với dự định ban đầu nhưng cũng xem như đã nhận được đi."
Trình Tiểu Công cắn chặt răng. Mẹ nó cũng đã có thêm chín triệu, nhiều hơn một chữ số 0 còn nói xem như nhận được cái gì.
"Như vậy có phải mày đã thua cá cược với tao hay không?" Lâm Trạch Dương vẫn cười như trước, vẻ mặt rất là thoải mái.
Trình Tiểu Công không nói gì, sự thật lớn hơn lời nói, hắn ta không thể phản bác điều gì.
"Cho nên bây giờ mày phải làm ra một lựa chọn, uống xong cốc nước này hoặc là từ chức. Đừng nghĩ đến việc lừa gạt, nếu ngay cả điều cơ bản nhất là trung thực mày cũng không làm được thì cũng không thể được coi là con người."
Lâm Trạch Dương cười cười nhìn về phía Trình Tiểu Công nói.
Sắc mặt Trình Tiểu Công trở nên vô cùng khó coi. Lời này sao lại nghe quen như vậy nhỉ, giống như có ai đã từng nói với hắn.
Lúc này mọi người không khỏi nhìn về phía Trình Tiểu Công.
Khuôn mặt Trình Tiểu Công bất giác đỏ bừng, nhiệt độ toàn thân cũng tăng lên vì xấu hổ.
Nhìn cốc nước đặc sệt trước mắt, Trình Tiểu Công thiếu chút nữa nôn ra.
"Không cần tao đút cho mày chứ?" Lâm Trạch Dương chỉ chỉ cốc nước nói.
Trình Tiểu Công trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương rồi bất giác nắm chặt tay. Nếu hắn ta còn muốn ở lại công ty này thì nhất định phải uống hết cốc nước trước mặt, nhưng thứ này có thể uống sao?
Công việc này thật sự rất quan trọng đối với Trình Tiểu Công, hắn ta không thể đánh mất được.
Cắn chặt răng, tay Trình Tiểu Công run rẩy cẩm lấy cốc nước, không nhịn được nhắm chặt mắt lại.
Cốc nước vừa được giơ lên một nửa, Trình Tiểu Công lập tức có cảm giác ghê tởm, thiếu chút nữa nôn ra.
"Mày không thể cố ý làm rơi cốc nước này, nếu không tao sẽ làm lại cho mày một cốc khác." Lâm Trạch Dương nhắc nhở Trình Tiểu Công.
Trình Tiểu Công hít vào một hơi thật sâu, mang theo khuất nhục dùng một bàn tay bóp mũi, sau đó nâng cốc lên.
Chương 28 Anh giúp tôi
Chương 28: Anh giúp tôi
Lâm Phi rất sớm đã rời đi, bởi anh không thể cắn răng đứng xem được nữa, gần như đã suýt nôn mửa cả ra.
Anh thực sự không hiểu làm thế nào mà Trình Tiểu Công có thể uống thứ nước đó chỉ trong một lần.
Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Phi nghĩ đến việc gọi điện cho Alice, nhưng giọng của người bắt máy lần này không phải là thư ký nữa, mà là chính Alice.
“Tôi là Long Vương, tôi thực sự nhớ cô rất nhiều. Cô không cho phép tôi gọi điện cho cô, nhưng cô không bao giờ chủ động gọi cho tôi cả.” Alice nghe có vẻ rất hào hứng, như một đứa trẻ cuối cùng cũng đã nhận được lời khen của giáo viên.
Lâm Phi nói với giọng lạnh lùng: “Dịch vụ thanh toán có vấn đề gì vậy? Tôi nói tôi muốn một triệu, không phải mười triệu.”
Sự vui mừng của Alice trong nháy mắt biến thành lo lắng và khó hiểu. Nếu ai đó gặp phải tình huống tương tự như vậy có lẽ sẽ vui đến quên cả thở mất. Rõ ràng chuyện người ta đã gửi dư ra thêm số 0 so với số tiền ban đầu mình yêu cầu thì đó hẳn phải là một chuyện đáng để ăn mừng chứ nhỉ?
Tuy nhiên, đối phương là Long Vương… người có vẻ như sẽ không hành động theo lẽ thường như bao người.
Alice lo lắng nói: “Long Vương, thực xin lỗi, tôi thực sự cảm thấy bộ nội y Long Vương gửi cho tôi đáng giá với số tiền đó nên mới cố tình gửi thêm… Nếu không phải vì trợ lý của tôi ngăn cản, tôi đã có thể gửi thêm một số không sau đó hoặc thậm chí là hai số không. Nếu Long Vương cảm thấy tôi làm sai, hãy trừng phạt tôi.”
Alice nói như thể sắp nhận lệnh xử bắn, toàn thân cô tràn đầy quyết tâm chấp nhận cái chết.
Nếu như người khác biết chuyện này, họ hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên với chiều hướng phát triển kì quặc này khi Alice đã gửi nhiều tiền hơn đối phương mong đợi mà vẫn phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng.
Lâm Phi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, một lát sau mới thở dài một hơi như đã tha thứ cho Alice, nói: “Lần sau đừng như vậy, đây là cơ hội duy nhất tôi trao cho cô đấy.”
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều, Long Vương.” Alice cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô lo lắng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi.
“À, Long Vương, gần đây tôi có việc cần nhờ anh giúp. Một nghệ sĩ trong công ty và cũng là bạn của tôi có thể sẽ đến thăm Trung Hoa trong tương lai. Tôi sợ cô ấy sẽ gặp vài nguy hiểm hay bất trắc gì đó, vì vậy mong Long Vương hãy giúp tôi để ý bảo vệ cô ấy.” Alice chợt nghĩ tới điều gì đó và nhanh chóng đề nghị.
Lâm Phi gật đầu, nói: “ Không có vấn đề gì, nếu đó là bạn của cô và người đó muốn đến thăm Trung Hoa, tôi sẽ coi cô ấy như người thân và bảo vệ cô ấy để cô ấy không gặp phải bất kì nguy hiểm nào.”
Trong một câu lạc bộ ở Hoa Kỳ - nơi mà chỉ những thành viên thân thiết nhất của một số ít gia đình mới có thể tham gia, Alice đặt điện thoại lại chỗ cũ, trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía người thanh niên trước mặt, nói: “Thật xin lỗi thưa hoàng tử William, cuộc gọi vừa rồi rất quan trọng với tôi, vì thế cho nên...”
“Còn có cái gì có thể quan trọng hơn ta sao? Alice, xem ra cô đối với nhiều việc còn quá thiếu hiểu biết, cha cô không phải nên dạy cho cô biết nguyên tắc và kiến thức giáo dục cơ bản nhất sao?” Vị hoàng tử William có khuôn mặt xấu xí này là một hoàng tử cấp cao, ngay cả khi Alice là chủ tịch của một công ty nằm trong danh sách Fortune 500, cô cũng chỉ có thể cúi cúi đầu phục tùng hắn ta. Việc người phụ nữ này vừa rời khỏi bàn ăn tối cùng hắn chỉ để trả lời một cuộc điện thoại là một sỉ nhục rất lớn. Vì thế nên hoàng tử William đã rất tức giận.
Alice là một người có vẻ ngoài mạnh mẽ, từ ngoại hình, năng lực, cho đến xuất thân và địa vị của cô đều rất tốt, không có gì có thể chê bai được cả.
Alice nhớ rõ trước khi đến đây, cha cô đã dặn dò cô rất kĩ: “Con tuyệt đối không được đắc tội với vị hoàng tử này, trong tay hắn có rất nhiều tài nguyên, lại có quan hệ mật thiết với nhiều công ty lớn, chúng ta không thể làm trái lời bọn họ. Bất cứ điều gì hoàng tử yêu cầu con làm, con hãy cứ nhất mực tuân theo và đừng thắc mắc gì cả là được.”
Alice tất nhiên hiểu rõ những lời mà cha cô đã nói, càng nhận thức được sự chênh lệch địa vị giữa mình và hoàng tử William là rất lớn, cho nên ngay lúc này, mặc dù rất không phục, cô cũng chỉ có thể gượng cười thật tươi.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của Alice, hoàng tử William bỗng thấy tim đập rộn ràng.
“Nằm xuống bàn cho ta.” Hoàng tử William không nhịn được nữa, trực tiếp ra lệnh cho Alice.
Alice nghiến răng ken két, rồi nằm gục xuống bàn.
Hôm nay Alice mặc một chiếc váy dạ hội màu đen bó sát, làm nổi bật lên từng đường cong cơ thể của cô, hơn nữa chiếc váy này cũng khá ngắn, gần như chỉ che tới ngang đùi cô mà thôi.
Nhìn hình ảnh quyến rũ này, hoàng tử William không khỏi thèm thuồng, sau đó vội đi về phía Alice.
Alice mỉm cười nhìn hoàng tử William, nói: “Đây là chiếc váy mà Long Vương của đội bóng đêm đã tặng cho tôi. Trông nó có đẹp không?”
Vừa nói, Alice vừa nháy mắt và vẫy tay với hoàng tử William.
Hoàng tử William đứng hình tại chỗ trong giây lát, như thể ai đó dội một thùng nước lạnh lên đầu hắn, cơ thể vốn đang nóng bừng trong nháy mắt trở nên lạnh cóng.
“Ý của cô là cái tên Long Vương… kẻ đang ở Trung Hoa kia sao?” Giọng của William bất chợt run lên.
“Đúng rồi, ngài không thấy sao? Đây là nhãn hiệu sản xuất tại Trung Hoa đấy.” Alice đưa tay mò mẫm, kéo nhãn hiệu ra cho William thấy.
William không nói một lời nào, lập tức quay người lại như thể nhìn thấy ma, bỏ đi một nước và đánh rơi luôn cả vẻ ngoài đạo mạo đầy quý phái, giống như một con chuột bị mèo vờn đuổi chạy về phía cửa.
Bởi vì đi quá nhanh, William thậm chí đã đụng phải ghế và ngã xuống đất. Còn chưa dừng lại ở đó, hắn chưa kịp đứng lên đã vội dùng hai tay hai chân bò trên mặt đất, nửa bò nửa đi di chuyển ra phía cánh cửa, giống như có một con quỷ đang đuổi theo ngay sau lưng hắn.
Nhìn thấy William giống như một con chó bò ra ngoài, Alice lạnh lùng cười một cái, sau đó đưa tay sờ sờ vào quần con của mình, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Người khác đều cho rằng tôi rất đẹp, nhưng họ không biết đằng sau vẻ đẹp này tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu nhục nhã và bất lực, tôi cũng muốn có người chống đỡ. Long Vương, tại sao tôi lại không có được thứ mà mình muốn?”
Chương 29 Lời đồn thật sự quá đáng sợ
Chương 29: Lời đồn thật sự quá đáng sợ
Lâm Trạch Dương vừa về đến nhà đã lăn ngay ra ghế sô pha, xem Cừu vui vẻ như thường lệ.
Không lâu sau, Tần Quân Dao đã đưa Manh Manh trở về nhà.
Vừa nhìn thấy Manh Manh, Lâm Trạch Dương lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng ôm lấy chiếc điều khiển từ xa. Sau cuộc tranh chấp ngày hôm qua, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình không thể để cho Manh Manh chạm được vào điều khiển từ xa, nếu không sẽ không được xem Cừu vui vẻ mà chỉ có thể xem Logger Vick.
Tất nhiên là Tần Quân Dao lại tỏ vẻ khinh bỉ với Lâm Trạch Dương, chẳng qua hôm nay có vẻ cô còn có chút việc bận nên tiến thẳng vào phòng đóng cửa lại, một lúc lâu sau cũng chưa đi ra.
“Manh Manh, con muốn làm gì đây? Nói cho con biết, ba sẽ không cho con xem Logger Vick đâu.” Lâm Trạch Dương phát hiện ra Manh Manh đang ngồi ở bên kia nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương thì lập tức cảnh giác.
“Ba thích xem cái gì thì cứ xem cái đó, Manh Manh sẽ không tranh giành với ba đâu. Manh Manh sẽ rất ngoan, rất ngoan.” Manh Manh chớp chớp đôi mắt to, nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt mong chờ tha thiết.
Lâm Trạch Dương cũng không có nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Ừm, như vậy mới ngoan, nói cho con biết, thật ra Cừu vui vẻ mới là hay nhất.”
Manh Manh vội vàng gật đầu lia lịa, nói: “Đúng vậy, ba ba. Đúng rồi!”
Trong lúc nói chuyện, Manh Manh đã bật dậy khỏi ghế sô pha rồi đi vào phòng tắm. Lâm Trạch Dương nghĩ rằng cô bé đi vệ sinh nên cũng không quan tâm lắm.
Lát sau, Manh Manh bưng một cái chậu đi ra, bên trong chậu đựng một chút nước, nhưng sức nặng đã vượt qua phạm vi Manh Manh có thể chịu đựng, khuôn mặt cô bé cũng vì dùng sức quá mức để bưng chậu nước mà đỏ bừng.
Nhưng Manh Manh cũng không từ bỏ mà cắn răng bưng tới trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó bắt đầu thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
Lâm Trạch Dương thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Manh Manh, con đang làm gì đó?”
Đôi mắt Manh Manh mở to, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Manh Manh muốn rửa chân cho ba, ba đã vất vả làm việc rồi.”
Vừa dứt lời, cô bé đã ngồi xổm xuống, kéo chân Lâm Trạch Dương vào trong chậu. Nước bên trong chậu thật sự quá ít, ngay cả mu bàn chân của Lâm Trạch Dương cũng không ngập tới.
Manh Manh nhìn thấy vậy thì rơm rớm nước mắt như muốn òa khóc, nói: “Manh Manh thật là vô dụng, đến cả chút việc này cũng không làm được.”
Lâm Trạch Dương đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn trên đời, vốn tưởng rằng bản thân đã thấy được mọi thứ trên thế giới này, lại không ngờ tới cảnh này, khiến cho trái tim anh giống như vừa bị đập một cái thật mạnh, có chút đau, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy rất ấm áp.
“Manh Manh vô cùng lợi hại, đã rất giỏi rồi, ba cảm ơn con rất nhiều.” Lâm Trạch Dương cũng không biết phải nói gì, thật sự rất muốn ôm lấy Manh Manh vào lòng ngay lập tức.
Manh Manh nói với giọng nức nở: “Các bạn cùng lớp của con nói con không có ba, sau đó cô giáo nói Manh Manh có ba, chẳng qua là ba của Manh Manh làm việc rất vất vả nên mới không có thời gian tới đón Manh Manh. Manh Manh biết chắc chắn ba phải làm việc vất vả như vậy là vì có thể mua đồ ăn ngon cho con. Manh Manh lại không thể làm được gì cho ba, hu hu.”
Nói xong, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được nữa mà òa lên khóc.
Bây giờ Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy cả cơ thể mình giống như bị sét đánh, cả người đều ngây ngẩn.
Thì ra Manh Manh lại chịu nhiều ấm ức như vậy ở trường học, công việc của anh vốn không hề vất vả, nhưng Manh Manh lại cho là vậy, còn suy nghĩ cho anh như thế.
Lâm Trạch Dương không tự chủ được mà hít sâu một hơi, nói: “Manh Manh, từ nay về sau ba sẽ đến đón con tan học, được không?”
Đôi mắt Manh Manh lập tức mở to, trên mặt đầy vẻ chờ mong, nhưng ngay sau đó lại có vẻ khó xử, nói: “Nhưng mà ba ba làm việc vất vả như vậy, con không thể để cho ba lại phải vất vả vì con thêm nữa.”
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà vươn tay ôm lấy Manh Manh, trong lòng vô cùng xót xa cho cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này, nói: “Ba làm việc không vất vả chút nào, ba sẽ đến đón con tan học, để xem đến lúc đó còn ai dám nói Manh Manh không có ba.”
Manh Manh đã mặc kệ mọi thứ, vừa chảy nước mắt vừa cười khanh khách, nói: “Ba thật là tốt, ba thật là tốt, ba là người ba tốt nhất trên thế gian này.”
Lâm Trạch Dương lại thấy hơi bất đắc dĩ, đến bây giờ vẫn chưa có gì chứng minh được Manh Manh chính là con của mình mà, mới vừa nãy anh có phải hơi xúc động quá hay không, nhưng mà mấy đứa nhóc ở trường học của Manh Manh có đáng ghét quá không, thế mà lại đối xử với Manh Manh của anh như vậy.
Ngày hôm sau, khi Lâm Trạch Dương tới tòa nhà của công ty, anh phát hiện ra bảo vệ nhìn mình với ánh mắt đầy căm phẫn, có một cảm giác không giải thích được.
Lát sau, những người bảo vệ đó có vẻ thật sự không nhịn được mà tiến tới trước mặt Lâm Trạch Dương.
Dáng người của bảo vệ đều rất cao lớn, bọn họ đều là bộ đội đã xuất ngũ, trong ánh mắt đầy sát khí khiến cho người khác phải sợ hãi. Lúc này bọn họ càng dùng ánh mắt như muốn giết người mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Người bình thường mà gặp phải tình huống như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Lâm Trạch Dương lại thản nhiên như không có chuyện gì, vẫn cợt nhả như trước, nói: “Các vị đại ca, các anh có chuyện gì sao?”
Trong số đó có một anh bảo vệ nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng, dùng giọng điệu đầy cảnh cáo mà nói với Lâm Trạch Dương: “Chúng tôi đã nghe nói rồi, có phải tên nhóc anh thường xuyên làm phiền giám đốc Tần hay không, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên cẩn thận với hành động và lời nói của bản thân, ở chỗ này của chúng tôi, nếu ai dám có ý đồ xấu với giám đốc Tần thì kết cục của người đó sẽ vô cùng bi thảm.”
Mấy người bảo vệ này đều do Tần Quân Dao tuyển dụng, cũng xem như là bảo vệ trung thành của Tần Quân Dao, bọn họ có thể vì Tần Quân Dao mà làm bất cứ chuyện gì. Lúc trước có người muốn làm phiền Tần Quân Dao bị mấy nhân viên bảo vệ này phát hiện, trực tiếp đánh tên đó một trận ra trò. Chuyện này hầu như tất cả mọi người trong công ty đều biết.
Mà Trình Mạnh Cường chính là lại thích điểm này.
Sau ngày hôm qua, Trình Mạnh Cường thật sự đã căm ghét Lâm Trạch Dương đến tận xương tủy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra được cách nào tốt nên bắt đầu chú ý đến mấy người bảo vệ, để mấy bảo vệ này đánh Lâm Trạch Dương một trận tơi bời cũng tốt.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết những người này là do Trình Mạnh Cường xúi giục, chẳng qua là cảm thấy rất oan uổng, nói: “Các vị đại ca, rốt cuộc là ai đã lan truyền mấy lời đồn này, anh nói cho tôi biết, tôi đảm bảo sẽ đánh cho tên đó phải sống dở chết dở.”
Mấy người bảo vệ hơi sửng sốt, sau đó một người trong đó nói: “Không phải thì tốt rồi.”
Lâm Trạch Dương nói tiếp với vẻ mặt khó xử: “Rõ ràng chính là người phụ nữ Tần Quân Dao kia có chết cũng muốn bám lấy tôi, thế nên mới nói lời đồn đúng là quá đáng sợ, chuyện gì thông qua lời đồn cũng đều bị biến chất. Tôi mới là người bị hại đó được không?”
Mấy người bảo vệ lập tức ngây ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc mà nhìn Lâm Trạch Dương, đột nhiên bọn họ cảm thấy Lâm Trạch Dương đúng là vô liêm sỉ, thật sự vô cùng không biết xấu hổ.
Sao trên đời này lại có thể có người như vậy, sao có thể nói ra mấy lời vô liêm sỉ một cách quang minh chính đại như vậy, lương tâm của anh ta không đau sao, hoặc có thể nói, anh ta không hề có lương tâm.
“Anh… Anh muốn ăn đòn à!” Mấy người bảo vệ có tính tình nóng nảy đã hoàn toàn nổi giận.
Chương 30 Cậu đã bao giờ tự soi gương chưa?
Chương 30: Cậu đã bao giờ tự soi gương chưa?
Lâm Trạch Dương có một năng lực rất thần kỳ, không ai có thể sánh kịp, có thể coi là độc nhất vô nhị, ai kết giao với anh đều có thể cảm nhận được, người này rất gợi đòn.
Các nhân viên bảo vệ bình thường chỉ cảm thấy Tần Thiến là một nữ thần cao cao tại thượng, ngay cả liếc mắt một cái cũng phải thật cẩn thận, họ thậm chí còn cảm thấy rằng đây là một loại báng bổ nữ thần, nhưng bây giờ lại nói rằng nữ thần của bọn họ không biết xấu hổ mà dính dáng vào anh nên mới bị anh đánh chết.
Các nhân viên bảo vệ lập tức lui về sau, họ không thể chịu đựng được nữa, chuẩn bị tinh thần đánh Lâm Trạch Dương một trận ngay tại đây.
Đột nhiên, bộ đàm của một nhân viên an ninh reo lên.
"Không xong, Trần đại thiếu gia lại tới, hiện tại đang chặn đường Tần tiểu thư, các anh em, nhanh lên!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của các nhân viên bảo vệ ngay lập tức thay đổi, giống như bốn chữ "Trần đại thiếu gia" là một loại tai họa nào đó, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Sau đó, mấy tên bảo vệ này cứ như vậy mà buông tha cho Lâm Trạch Dương, trực tiếp đi thẳng về phía thang máy.
Lâm Trạch Dương vẻ mặt khó hiểu. Những người này không phải chuẩn bị động thủ hay sao? Sao bây giờ lại đi rồi, anh còn tưởng rằng hôm nay có thể động tay động chân một chút, những người này làm sao có thể vô trách nhiệm như vậy, còn cái gì mà Trần đại thiếu, rốt cuộc thì anh ta là cái quái gì vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Trạch Dương cũng đi theo bọn họ, sau đó anh cùng vài tên bảo vệ vào trong thang máy, đi lên lầu.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Lâm Trạch Dương nhìn thấy Tần Thiến. Lúc này trước mặt Tần Thiến là một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này mặc một bộ âu phục chỉnh tề, bộ âu phục này không có nhãn hiệu, nhưng xét từ chất liệu và đường cắt may, chắc hẳn không phải là sản phẩm của một thương hiệu bình thường, hiển nhiên hắn ta cũng không phải người bình thường.
Người thanh niên này còn rất tuấn tú, làn da rất đẹp, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ, giống như lòng trắng trứng gà, khiến người ta tưởng sờ vào sẽ vỡ mất. Trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt, rất mê hoặc.
Lâm Trạch Dương chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi này là có thể đoán ra, đây nhất định là một phú nhị đại, hơn nữa còn là con trai của kiểu gia đình có bối cảnh rất tốt.
Lúc này, người thanh niên đang đứng trước mặt Tần Thiến, vẻ mặt đắc ý, nói: "Tần Thiến, cô biết tính nhẫn nại của tôi có hạn, tôi theo đuổi cô đã một tháng rồi. Trong một tháng này, cô nói gì tôi đều đồng ý. Cô không muốn tôi tặng hoa, tôi sẽ không tặng. Cô không cho tôi đến công ty của cô, tôi cũng sẽ không đến. Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, cũng nên cho tôi một câu trả lời rồi chứ."
Tần Thiến không phản bác, thậm chí còn cúi đầu.
Mấy tên bảo vệ bên cạnh lúc này đã nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn chằm chằm người thanh niên kia, thậm chí còn nắm chặt nắm đấm, nhưng không có ý muốn xông lên.
"Tần Thiến, tốt nhất cô nên biết tốt xấu một chút, tình hình hoạt động hiện tại của công ty cô cũng biết, nếu như không phải tôi giúp cô, cùng cô hợp tác một hạng mục, công ty các cô đã sớm đóng cửa rồi."
Người thanh niên tiếp tục nói năng trịch thượng.
Tần Thiến cắn chặt răng, nói: "Tôi biết, cho nên tôi rất cảm kích Trần Nhĩ công tử, nhưng chuyện tình cảm không thể dùng cái này để cân đo đong đếm."
Trần Nhĩ cười khẩy, làm như thể mọi thứ trên đời đều là của mình, nói: "Đừng nói với tôi những lời vô nghĩa này, tôi và cô đều là người trưởng thành, hẳn là biết đạo lý muốn đạt được một phần phải trả giá một phần, tối nay cùng tôi ăn cơm, bằng không tôi sẽ triệt để cắt đứt hạng mục hợp tác của chúng ta."
Tần Thiến cắn răng, có vẻ rất khó xử.
Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, thầm nghĩ: Tần Thiến à Tần Thiến, không thể tưởng tượng được một sát thủ cấp S như cô lại vô dụng như vậy, xem bình thường ở trước mặt tôi cô còn dám kiêu ngạo như vậy không?
Tần Thiến rốt cuộc cũng nhìn thấy Lâm Trạch Dương, liền phát tín hiệu xin giúp đỡ, lúc này chẳng lẽ không phải đều là lúc nam nhân làm chỗ dựa cho nữ nhân sao?
Lâm Trạch Dương lại quay đầu đi, làm bộ như không nhìn thấy.
Tần Thiến không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lúc cô cần giúp đỡ như vậy, Lâm Trạch Dương lại không quan tâm cô. Người này quả nhiên không đáng tin cậy, một chút cũng không chịu giúp, sao bản thân cô còn chờ mong gì ở anh cơ chứ?
"Tần Thiến, nhớ kỹ, tối nay cùng tôi đi ăn cơm. Hơn nữa, bây giờ tôi đi đặt khách sạn, trước khi đi, ôm tôi một cái."
Nói xong, hai tay Trần Nhĩ đã đặt trên vai Tần Thiến.
Mấy tên bảo vệ kia lúc này mắt đều đỏ ngầu, nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên bọn họ đều rất kích động, nhưng không có người nào dám tiến lên. Đùa đấy à, đó là thiếu gia của Trần gia, bọn họ chỉ là bảo vệ, sao dám ra tay với anh ta? Trần công tử nói một câu, cũng đủ để cho bọn họ sống không bằng chết.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhướng mày, nhìn trong mắt Trần Nhĩ xuất hiện sát khí, nói thế nào Tần Thiến cũng là nữ nhân đã từng cùng Lâm Trạch Dương anh ngủ chung, đến phiên hắn động tay động chân sao?
Lâm Trạch Dương đi tới.
Bốp.
Lâm Trạch Dương tát một cái, trực tiếp hất tay Trần Nhĩ ra.
"Anh là ai, có biết anh đang làm gì không?" Trần Nhĩ lập tức nổi giận, có người dám công kích hắn ta, bọn họ không biết Trần Nhĩ là ai sao?
Lâm Trạch Dương cười to nhìn Trần Nhĩ, nói: "Mày có tự mình soi gương chưa?"
Trần Nhĩ cảm thấy thật vô nghĩa. Biết câu nói của Lâm Trạch Dương thực chất không phải là câu hỏi, nhưng Trần Nhĩ vẫn trả lời theo bản năng: "Đương nhiên rồi, những điều này có liên quan gì đến anh?"
Lâm Trạch Dương cười lạnh nói: "Nếu mày đã soi gương rồi, sao vẫn dám đi ra ngoài, không sợ bộ dạng này của mày sẽ dọa người khác sao? Quả thật tao có chút kinh ngạc là lúc mày tự soi gương, tại sao không bị chính mình dọa chết."
"Anh...", Trần Nhĩ tức giận đến không thể nói hết câu. Hắn ta lớn lên ngọc thụ lâm phong, vì bảo dưỡng gương mặt đẹp đẽ này cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc, thế mà Lâm Trạch Dương dám nói hắn ta là xấu xí.
"Nói lắp cái gì, khó nói như vậy cũng đừng ép buộc bản thân, tao cảm thấy mày trốn ở nhà sống cả đời cũng tốt." Lâm Trạch Dương cười nói.
Trần Nhĩ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung, tên này nói chuyện sao lại khiến người ta chán ghét như vậy, còn nói mình vô dụng, phế vật, đi ra ngoài sẽ rất xấu hổ.
"Anh…" Trần Nhĩ kích động đến mức duỗi ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương
Lâm Trạch Dương không khỏi dùng sức lắc đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn Trần Nhĩ, nói: "Thật đó, tao cảm thấy mày vẫn là không nên ra ngoài xã hội nữa, mày xem, nói thôi mà mày cũng lắp bắp, mắt lại mù nhìn không ra mình xấu xí cỡ nào, đi ra ngoài không phải là để cho người ta cười sao? Hãy vì người cùng gia đình mày, mày vẫn nên trốn đi thì hơn."
Chương 26: Lâm Trạch Dương thật sự bị lừa
“Tôi cảm thấy Lâm Trạch Dương không phải loại người như vậy, anh ta không thể là kẻ lừa đảo được, mà nếu anh ta là lừa đảo thật thì đúng là ngu quá đấy. Hàng đã được đưa ra nước ngoài rồi, Lâm Trạch Dương còn ở lại đây làm gì?” Vài người trong công ty bắt đầu thảo luận.
“Ai biết được, chẳng lẽ anh ta không thể ôm suy nghĩ rằng ta đây may mắn nên muốn làm thêm một vụ nữa à?”
“Không không không, tôi nghĩ đầu óc của Lâm Trạch Dương chưa đến mức đấy đâu. Cậu không thấy anh ta rất thích xem “Cừu vui vẻ” à? Não đó không dùng được đâu. Tôi nghĩ anh ta không phải là lừa đảo mà chắc chắn là bị kẻ khác lừa.”
“Dù có là thế nào thì Lâm Trạch Dương cũng không thể đòi về được một triệu. Mà nếu không đền đủ tiền, nhẹ thì có thể bị đuổi còn khả năng cao sẽ bị bắt vào tù.”
Từng giây từng phút dần trôi qua, chẳng bao lâu đã hết một tiếng.
Không khí trong phòng kinh doanh càng lúc càng căng thẳng, thậm chí còn có bảo vệ đứng gác ở ngoài. Bảo vệ chính là do Trình Tiểu Công gọi tới, hắn ta sợ Lâm Trạch Dương sẽ bỏ trốn.
Đứng trước việc này, Triệu Vũ Yến cũng chẳng có cách nào. Cô muốn thông báo sự việc cho Tần Thiến nhưng Tần Thiến hôm nay có việc phải đi họp nên không bật điện thoại, vậy nên cô chỉ có thể lo lắng.
“Còn một tiếng nữa, để tao xem trong một tiếng này mày làm thế nào lấy lại một triệu. Không cần phải giả vờ, tao biết mày bây giờ đang rất vội, không ngờ được sự việc sẽ tiến triển đến mức này chứ gì.”
Trình Tiểu Công khịt mũi, đúng là không thể chấp nhận được.
Cái gã Lâm Trạch Dương này trong tình huống như vậy mà còn có vẻ rất vui mừng. Thậm chí anh còn không định gọi điện thoại chứ đừng nói tới việc nghĩ cách. Điều này khiến Trình Tiểu Công cảm thấy cực kỳ hụt hẫng khi hắn ta không thấy được dáng vẻ nóng như lửa đốt của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, gương mặt tỏ rõ vẻ không vui nhìn sang phía Trình Tiểu Công.
Trình Tiểu Công lập tức phấn khích như vừa uống thuốc kích dục hết hạn, tưởng rằng Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đứng ngồi không yên rồi.
Giọng điệu của Lâm Trạch Dương cực kỳ ghét bỏ, anh nói: “Có thể câm không? Mày đang làm phiền tao xem “Cừu vui vẻ” đấy.”
Mặt Trình Tiểu Công trong nháy mắt đỏ lên, không nhịn được mà đập mạnh bàn tức giận: “Mày biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát, sau đó trong đầu nảy ra một ý nghĩ. Anh cảm thấy Trình Tiểu Công quá phiền, không thể không phạt hắn ta được, vậy nên liền hỏi: “Chúng ta đánh cược không?”
“Cược gì?” Trình Tiểu Công nghi ngờ nhìn Lâm Trạch Dương.
“Đến trước lúc tan làm nếu trong tài khoản có một triệu, mày phải uống cạn cái cốc này. Nếu mày không uống thì sẽ phải từ chức khỏi công ty.”
Nói xong Lâm Trạch Dương cầm một cái cốc khạc đờm vào vài lần, sau đó anh nhận ra cái cốc đó chưa đầy nổi một phần ba liền cầm nó đi vào nhà vệ sinh.
Lúc sau mọi người đều nhìn thấy một cái cốc đầy ắp thứ gì đó đặc quánh, bốc mùi cực kỳ khó chịu khiến ai cũng cảm thấy kinh tởm xém chút nữa đã nôn ra ngoài.
“Thế nếu mày thua thì sao?” Trình Tiểu Công nghiến răng hỏi.
“Tao sẽ rời khỏi công ty, hơn nữa cái ly này tao sẽ phải uống hết. Hoặc tao phải làm bất cứ chuyện gì mày muốn.” Lâm Trạch Dương tùy ý nói, không hề nghiêm túc chút nào.
“Được, chốt như vậy đi.” Lúc này Trình Tiểu Công thật sự vui muốn chết. Tên Lâm Trạch Dương này thế mà lại tự đâm đầu vào họng súng. Trình Tiểu Công còn đang bận nghĩ nên trị Lâm Trạch Dương thế nào cho phải, không những vậy hắn ta còn cảm thấy đẩy Lâm Trạch Dương vào tù không đủ để bản thân hả giận. Trình Tiểu Công muốn những người khác nhìn thấy kết cục của những kẻ dám đối đầu với hắn.
Sau khi hai người đánh cược, phòng làm việc lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Thời gian tiếp tục trôi từng phút từng giây, nháy mắt đã thêm nửa tiếng trôi qua nhưng phía bộ phận tài chính vẫn chưa có động tĩnh gì. Ai cũng nghĩ rằng Lâm Trạch Dương thua rồi nên không nỡ nhìn về phía anh. Lâm Trạch Dương không chỉ phạm tội lừa đảo phải bồi thường cho công ty một triệu mà còn phải uống một ly toàn thứ khiến người ta buồn nôn. Tạ San San không kìm lòng được, đi tới bên cạnh Lâm Trạch Dương, kéo góc áo anh nói: “Lâm Trạch Dương, hay là tôi đi xin Trình Tiểu Công để anh ta tha cho anh.”
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn Tạ San San hỏi lại: “Tại sao lại không phải là nó đến xin tôi tha cho?”
Tạ San San tưởng Lâm Trạch Dương quật cường không chịu thua, vội đến muốn rớt nước mắt: “Hay là lát nữa tôi giả điên thu hút sự chú ý còn anh thì nhân cơ hội mà chạy đi.”
Tạ San San nghiến răng, cô xem như bất chấp tất cả rồi. Lúc trước Lâm Trạch Dương đã giúp cô như vậy, cô cũng phải báo đáp anh chứ.
Lâm Trạch Dương cười khẽ đáp lại: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Còn nữa, nhớ kỹ tôi tên Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương tôi không cần phụ nữ bảo vệ, từ trước tới giờ chỉ có tôi bảo vệ người khác thôi.”
Tạ San San mím chặt môi không biết nên nói gì. Cô bây giờ đang rất sốt ruột nhưng cũng biết bản thân không khuyên được Lâm Trạch Dương.
Trong văn phòng giám sát, Triệu Vũ Yến cũng đang rất lo lắng. Cô không biết mình nên làm gì, thậm chí còn đang suy nghĩ xem có nên tự mình trả một triệu kia giúp Lâm Trạch Dương vượt qua lần khó khăn này hay không.
Thế nhưng Triệu Vũ Yến nhanh chóng nhận ra rằng bản thân làm gì đủ một triệu chứ.
“Lâm Trạch Dương ơi Lâm Trạch Dương, anh có thể yên ổn sống một chút được không? Anh gây ra chuyện thế này thì tôi phải làm sao đây hả? Đã vậy còn không liên lạc được với Tần tổng.”
Nói xong Triệu Vũ Yến lại nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn dậm mạnh chân một cái khiến gót giày suýt gãy.
Trong lúc đó, không khí ở phòng làm việc đã gấp tới mức ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người đều dừng công việc của mình, trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ tan làm, khóe miệng của Trình Tiểu Công muốn ngoác đến tận mang tai trông như hổ đói nhìn chằm chằm con thỏ là Lâm Trạch Dương, tựa như lần này tao xem mày thoát chết thế nào.
Lâm Trạch Dương vẫn chẳng quan tâm, tiếp tục xem “Cừu vui vẻ”.
Cuối cùng cũng đã đến giờ tan làm.
“Haha” Nhìn kim giờ khiến cho Trình Tiểu Công không nhịn được cười lớn.
Lúc này mọi người cũng thở dài lắc đầu, Lâm Trạch Dương chắc là bị lừa thật rồi.
“Lâm Trạch Dương ơi là Lâm Trạch Dương, chắc mày cũng không tưởng tượng được mình sẽ có ngày hôm nay đâu nhỉ? Lúc trước chống đối tao, hắt nước vào tao có phải thấy rất vui không? Hahaha.”
Trình Tiểu Công cười đến mức không ngậm được miệng.
Lâm Trạch Dương vẫn không vội, anh tin vào hiệu suất làm việc của Alice. Nếu chút việc này mà cũng không làm được thì Alice sẽ chẳng phải là Alice.
“Giờ thì hốc hết cái ly này cho tao, sau đó thì ngoan ngoãn vào tù mà ngồi. Mày sẽ không định chơi bẩn đâu đúng không? Ngay cả chữ tín mà cũng không có vậy thì đi chết đi còn hơn.” Ánh mắt Trình Tiểu Công vô cùng độc ác nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương, tò mò xem tiếp theo anh sẽ làm thế nào.
Chương 27 Thêm một chữ số 0
Chương 27: Thêm một chữ số 0
Thời gian thoáng trở lại năm phút đồng hồ trước.
Bên trong phòng tài chính của Kiều Lan Nữ.
Tiểu Trần vào làm ở bộ phận tài chính của Kiều Lan Nữ đã được ba tháng, anh ta phát hiện một vấn đề rất lớn, Kiều Lan Nữ mặt ngoài nhìn thì sức sống bừng bừng, là một công ty lớn chuyên nghiệp không ngừng phát triển nhưng trên thực tế vẫn luôn lỗ vốn.
Đặc biệt là trong hai tháng qua, công việc kinh doanh của Kiều Lan Nữ đang ngày càng sa sút, đơn hàng lớn nhất nhưng lại chưa đến một triệu.
Mức tiêu thụ ba tháng qua vậy mà còn chưa tới mười triệu, hơn nữa tổng tiền hàng nhận được thậm chí còn chưa đạt tới 50% tổng số.
Tiểu Trần cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì công ty Kiều Lan Nữ này rất nhanh sẽ đóng cửa. Đương nhiên việc này cũng không có quan hệ gì đến một nhân viên tài vụ nho nhỏ như anh ta.
Lại duỗi thắt lưng một cái, tiểu Trần đã sẵn sàng để tan làm. Hôm nay cũng sẽ giống như mọi ngày, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn mà trôi qua một cách bình yên.
Đột nhiên tiểu Trần nghe được âm thanh thông báo email, sau đó nhìn thấy một dãy số. Đây là tài khoản nhận email công khai của công ty.
Làm một nhân viên tài vụ, tiểu Trần rất mẫn cảm với các chữ số cho nên chỉ liếc mắt nhìn qua một lượt, anh ta lập tức không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng xoa xoa hai mắt mình mà cho rằng bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm rồi.
Một số 0, hai số 0, ba số 0, bảy số 0
Mười triệu
Tiểu Trần đã đếm đi đếm lại mười lần, kết quả vẫn giống nhau. Vậy mà lại có hóa đơn mười triệu được chuyển tới. Chuyện gì vậy? Gần đây công ty từng nhận một đơn hàng lớn như vậy sao?
Tiểu Trần vẫn rất nghi ngờ nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ phồn thể, tiểu Trần chỉ có thể tin sau đó in hóa đơn ra theo trình tự chuẩn bị đi đến bộ phận tiêu thụ tìm người tên là Lâm Trạch Dương để kiểm tra đối chiếu một chút.
Trên đường đi đến bộ phận tiêu thụ, tâm trạng tiểu Trần vẫn vô cùng kích động, hai tay hai chân cũng còn đang run rẩy. Đây là một đơn hàng lớn đã lâu không có, không biết công ty sẽ thưởng cho nhân viên như thế nào đây.
Tiểu Trần phát hiện tư duy của bản thân đều đã rối loạn.
Lâm Phi đứng lên nhìn về phía Trình Tiểu Công, vừa định nói gì đó thì thấy tiểu Trần đi đến.
"Ai, ai là Lâm Trạch Dương?" Tiểu Trần vừa đến cửa văn phòng đã không nhịn được lớn tiếng hỏi, anh ta thật sự không kìm nén được tâm trạng kích động lúc này.
Tất cả mọi người đều nhận ra tiểu Trần, biết anh ta là người của bộ phận tài chính.
Trình Tiểu Công nháy mắt nghĩ tới cái gì đó, nụ cười trên mặt càng rộng, chỉ ngón tay vào Lâm Trạch Dương: "Anh ta, anh ta chính là Lâm Trạch Dương. Bộ phận tài chính của các người có bảo vệ đúng không? Bảo vệ! Chú ý nếu lát nữa có người muốn chạy trốn thì các người nhất định phải bắt được."
Trình Tiểu Công trở nên bận rộn, vừa nói chuyện với tiểu Trần, vừa đi gọi bảo vệ.
Tiểu Trần vội vàng đi tới, nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì không khỏi sững sờ. Trước kia anh ta chưa từng gặp người này, hơn nữa người này còn trẻ như vậy.
"Tiểu Trần, tiểu Trần, làm sao vậy? Anh mau nói chuyện đi, mau nói cho mọi người biết kết quả điều tra của bộ phận tài chính đi." Trình Tiểu Công nóng lòng muốn nhìn thấy Lâm Trạch Dương mất mặt.
Tiểu Trần không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó buộc mình bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn run rẩy như trước: "Lâm Trạch Dương, đơn hàng anh bán ra đã nhận được tiền chuyển về, mười triệu."
"Ha ha, Lâm Trạch Dương lần này mày biết sai rồi chứ? Cái gì, anh nói cái gì?" Trình Tiểu Công vừa định cười to cũng không khỏi sững sờ. Mười triệu, mười triệu cái gì?
Mọi người cũng sửng sốt, hoàn toàn chưa phản ứng lại.
Tiểu Trần lại nói: "Đây là biên lai chuyển khoản, xác thực đúng là mười triệu."
Trình Tiểu Công sửng sốt một hồi lâu sau đó đoạt lấy biên lai, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra. Sau khi xác định biên lai cũng không phải làm giả mới bắt đầu đếm.
"Một, mười, một trăm, một triệu, mười triệu. Một số 0, hai số 0, ba số 0, bảy số 0."
Trình Tiểu Công đếm đi đếm lại vài lần, sau đó toàn thân mờ mịt đứng tại chỗ.
Mắt Tạ San San không tự chủ được sáng lên, vội vàng cầm lấy biên lai từ trong tay Trình Tiểu Công cũng bắt đầu đếm.
Thực ra cũng không cần đếm xem có mấy chữ số 0 làm gì, bởi vì phía dưới có viết một dòng chữ phồn thể rõ ràng mười triệu chẵn.
Cả văn phòng lại một lần nữa im lặng, rất lâu sau cũng không có người phát ra âm thanh.
Triệu Vũ Yến cũng từ trong văn phòng đi ra, cầm biên lai qua nhìn sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương giống như nhìn quái vật, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Lâm Trạch Dương nhún vai, giống như chuyện này không có gì quan hệ với anh ta: "Tôi làm sao biết được, tôi chỉ nói cô ấy chuyển khoản một triệu mà thôi, có lẽ là gửi nhầm đi."
Triệu Vũ Yến đỡ trán, một hào và một đồng có lẽ sẽ dễ nhầm nhưng một triệu với mười triệu có thể nhầm được sao? Sao anh ta có thể nói chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy? Đây chính là mười triệu đó!
Triệu Vũ Yến phát hiện bản thân đã không còn sức lực để phản bác nữa rồi.
Tất cả mọi người cũng không còn sức lực để trêu chọc nữa.
Lâm Trạch Dương thật sự giống như một người ngoài cuộc, vậy mà hoàn toàn không thèm phản ứng lại chuyện này, ngược lại nhìn về phía Trình Tiểu Công: "Bây giờ tiền hàng xem như đã nhận được rồi, mặc dù lâu hơn một chút so với dự định ban đầu nhưng cũng xem như đã nhận được đi."
Trình Tiểu Công cắn chặt răng. Mẹ nó cũng đã có thêm chín triệu, nhiều hơn một chữ số 0 còn nói xem như nhận được cái gì.
"Như vậy có phải mày đã thua cá cược với tao hay không?" Lâm Trạch Dương vẫn cười như trước, vẻ mặt rất là thoải mái.
Trình Tiểu Công không nói gì, sự thật lớn hơn lời nói, hắn ta không thể phản bác điều gì.
"Cho nên bây giờ mày phải làm ra một lựa chọn, uống xong cốc nước này hoặc là từ chức. Đừng nghĩ đến việc lừa gạt, nếu ngay cả điều cơ bản nhất là trung thực mày cũng không làm được thì cũng không thể được coi là con người."
Lâm Trạch Dương cười cười nhìn về phía Trình Tiểu Công nói.
Sắc mặt Trình Tiểu Công trở nên vô cùng khó coi. Lời này sao lại nghe quen như vậy nhỉ, giống như có ai đã từng nói với hắn.
Lúc này mọi người không khỏi nhìn về phía Trình Tiểu Công.
Khuôn mặt Trình Tiểu Công bất giác đỏ bừng, nhiệt độ toàn thân cũng tăng lên vì xấu hổ.
Nhìn cốc nước đặc sệt trước mắt, Trình Tiểu Công thiếu chút nữa nôn ra.
"Không cần tao đút cho mày chứ?" Lâm Trạch Dương chỉ chỉ cốc nước nói.
Trình Tiểu Công trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương rồi bất giác nắm chặt tay. Nếu hắn ta còn muốn ở lại công ty này thì nhất định phải uống hết cốc nước trước mặt, nhưng thứ này có thể uống sao?
Công việc này thật sự rất quan trọng đối với Trình Tiểu Công, hắn ta không thể đánh mất được.
Cắn chặt răng, tay Trình Tiểu Công run rẩy cẩm lấy cốc nước, không nhịn được nhắm chặt mắt lại.
Cốc nước vừa được giơ lên một nửa, Trình Tiểu Công lập tức có cảm giác ghê tởm, thiếu chút nữa nôn ra.
"Mày không thể cố ý làm rơi cốc nước này, nếu không tao sẽ làm lại cho mày một cốc khác." Lâm Trạch Dương nhắc nhở Trình Tiểu Công.
Trình Tiểu Công hít vào một hơi thật sâu, mang theo khuất nhục dùng một bàn tay bóp mũi, sau đó nâng cốc lên.
Chương 28 Anh giúp tôi
Chương 28: Anh giúp tôi
Lâm Phi rất sớm đã rời đi, bởi anh không thể cắn răng đứng xem được nữa, gần như đã suýt nôn mửa cả ra.
Anh thực sự không hiểu làm thế nào mà Trình Tiểu Công có thể uống thứ nước đó chỉ trong một lần.
Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Phi nghĩ đến việc gọi điện cho Alice, nhưng giọng của người bắt máy lần này không phải là thư ký nữa, mà là chính Alice.
“Tôi là Long Vương, tôi thực sự nhớ cô rất nhiều. Cô không cho phép tôi gọi điện cho cô, nhưng cô không bao giờ chủ động gọi cho tôi cả.” Alice nghe có vẻ rất hào hứng, như một đứa trẻ cuối cùng cũng đã nhận được lời khen của giáo viên.
Lâm Phi nói với giọng lạnh lùng: “Dịch vụ thanh toán có vấn đề gì vậy? Tôi nói tôi muốn một triệu, không phải mười triệu.”
Sự vui mừng của Alice trong nháy mắt biến thành lo lắng và khó hiểu. Nếu ai đó gặp phải tình huống tương tự như vậy có lẽ sẽ vui đến quên cả thở mất. Rõ ràng chuyện người ta đã gửi dư ra thêm số 0 so với số tiền ban đầu mình yêu cầu thì đó hẳn phải là một chuyện đáng để ăn mừng chứ nhỉ?
Tuy nhiên, đối phương là Long Vương… người có vẻ như sẽ không hành động theo lẽ thường như bao người.
Alice lo lắng nói: “Long Vương, thực xin lỗi, tôi thực sự cảm thấy bộ nội y Long Vương gửi cho tôi đáng giá với số tiền đó nên mới cố tình gửi thêm… Nếu không phải vì trợ lý của tôi ngăn cản, tôi đã có thể gửi thêm một số không sau đó hoặc thậm chí là hai số không. Nếu Long Vương cảm thấy tôi làm sai, hãy trừng phạt tôi.”
Alice nói như thể sắp nhận lệnh xử bắn, toàn thân cô tràn đầy quyết tâm chấp nhận cái chết.
Nếu như người khác biết chuyện này, họ hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên với chiều hướng phát triển kì quặc này khi Alice đã gửi nhiều tiền hơn đối phương mong đợi mà vẫn phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng.
Lâm Phi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, một lát sau mới thở dài một hơi như đã tha thứ cho Alice, nói: “Lần sau đừng như vậy, đây là cơ hội duy nhất tôi trao cho cô đấy.”
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều, Long Vương.” Alice cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô lo lắng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi.
“À, Long Vương, gần đây tôi có việc cần nhờ anh giúp. Một nghệ sĩ trong công ty và cũng là bạn của tôi có thể sẽ đến thăm Trung Hoa trong tương lai. Tôi sợ cô ấy sẽ gặp vài nguy hiểm hay bất trắc gì đó, vì vậy mong Long Vương hãy giúp tôi để ý bảo vệ cô ấy.” Alice chợt nghĩ tới điều gì đó và nhanh chóng đề nghị.
Lâm Phi gật đầu, nói: “ Không có vấn đề gì, nếu đó là bạn của cô và người đó muốn đến thăm Trung Hoa, tôi sẽ coi cô ấy như người thân và bảo vệ cô ấy để cô ấy không gặp phải bất kì nguy hiểm nào.”
Trong một câu lạc bộ ở Hoa Kỳ - nơi mà chỉ những thành viên thân thiết nhất của một số ít gia đình mới có thể tham gia, Alice đặt điện thoại lại chỗ cũ, trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía người thanh niên trước mặt, nói: “Thật xin lỗi thưa hoàng tử William, cuộc gọi vừa rồi rất quan trọng với tôi, vì thế cho nên...”
“Còn có cái gì có thể quan trọng hơn ta sao? Alice, xem ra cô đối với nhiều việc còn quá thiếu hiểu biết, cha cô không phải nên dạy cho cô biết nguyên tắc và kiến thức giáo dục cơ bản nhất sao?” Vị hoàng tử William có khuôn mặt xấu xí này là một hoàng tử cấp cao, ngay cả khi Alice là chủ tịch của một công ty nằm trong danh sách Fortune 500, cô cũng chỉ có thể cúi cúi đầu phục tùng hắn ta. Việc người phụ nữ này vừa rời khỏi bàn ăn tối cùng hắn chỉ để trả lời một cuộc điện thoại là một sỉ nhục rất lớn. Vì thế nên hoàng tử William đã rất tức giận.
Alice là một người có vẻ ngoài mạnh mẽ, từ ngoại hình, năng lực, cho đến xuất thân và địa vị của cô đều rất tốt, không có gì có thể chê bai được cả.
Alice nhớ rõ trước khi đến đây, cha cô đã dặn dò cô rất kĩ: “Con tuyệt đối không được đắc tội với vị hoàng tử này, trong tay hắn có rất nhiều tài nguyên, lại có quan hệ mật thiết với nhiều công ty lớn, chúng ta không thể làm trái lời bọn họ. Bất cứ điều gì hoàng tử yêu cầu con làm, con hãy cứ nhất mực tuân theo và đừng thắc mắc gì cả là được.”
Alice tất nhiên hiểu rõ những lời mà cha cô đã nói, càng nhận thức được sự chênh lệch địa vị giữa mình và hoàng tử William là rất lớn, cho nên ngay lúc này, mặc dù rất không phục, cô cũng chỉ có thể gượng cười thật tươi.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của Alice, hoàng tử William bỗng thấy tim đập rộn ràng.
“Nằm xuống bàn cho ta.” Hoàng tử William không nhịn được nữa, trực tiếp ra lệnh cho Alice.
Alice nghiến răng ken két, rồi nằm gục xuống bàn.
Hôm nay Alice mặc một chiếc váy dạ hội màu đen bó sát, làm nổi bật lên từng đường cong cơ thể của cô, hơn nữa chiếc váy này cũng khá ngắn, gần như chỉ che tới ngang đùi cô mà thôi.
Nhìn hình ảnh quyến rũ này, hoàng tử William không khỏi thèm thuồng, sau đó vội đi về phía Alice.
Alice mỉm cười nhìn hoàng tử William, nói: “Đây là chiếc váy mà Long Vương của đội bóng đêm đã tặng cho tôi. Trông nó có đẹp không?”
Vừa nói, Alice vừa nháy mắt và vẫy tay với hoàng tử William.
Hoàng tử William đứng hình tại chỗ trong giây lát, như thể ai đó dội một thùng nước lạnh lên đầu hắn, cơ thể vốn đang nóng bừng trong nháy mắt trở nên lạnh cóng.
“Ý của cô là cái tên Long Vương… kẻ đang ở Trung Hoa kia sao?” Giọng của William bất chợt run lên.
“Đúng rồi, ngài không thấy sao? Đây là nhãn hiệu sản xuất tại Trung Hoa đấy.” Alice đưa tay mò mẫm, kéo nhãn hiệu ra cho William thấy.
William không nói một lời nào, lập tức quay người lại như thể nhìn thấy ma, bỏ đi một nước và đánh rơi luôn cả vẻ ngoài đạo mạo đầy quý phái, giống như một con chuột bị mèo vờn đuổi chạy về phía cửa.
Bởi vì đi quá nhanh, William thậm chí đã đụng phải ghế và ngã xuống đất. Còn chưa dừng lại ở đó, hắn chưa kịp đứng lên đã vội dùng hai tay hai chân bò trên mặt đất, nửa bò nửa đi di chuyển ra phía cánh cửa, giống như có một con quỷ đang đuổi theo ngay sau lưng hắn.
Nhìn thấy William giống như một con chó bò ra ngoài, Alice lạnh lùng cười một cái, sau đó đưa tay sờ sờ vào quần con của mình, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Người khác đều cho rằng tôi rất đẹp, nhưng họ không biết đằng sau vẻ đẹp này tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu nhục nhã và bất lực, tôi cũng muốn có người chống đỡ. Long Vương, tại sao tôi lại không có được thứ mà mình muốn?”
Chương 29 Lời đồn thật sự quá đáng sợ
Chương 29: Lời đồn thật sự quá đáng sợ
Lâm Trạch Dương vừa về đến nhà đã lăn ngay ra ghế sô pha, xem Cừu vui vẻ như thường lệ.
Không lâu sau, Tần Quân Dao đã đưa Manh Manh trở về nhà.
Vừa nhìn thấy Manh Manh, Lâm Trạch Dương lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng ôm lấy chiếc điều khiển từ xa. Sau cuộc tranh chấp ngày hôm qua, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình không thể để cho Manh Manh chạm được vào điều khiển từ xa, nếu không sẽ không được xem Cừu vui vẻ mà chỉ có thể xem Logger Vick.
Tất nhiên là Tần Quân Dao lại tỏ vẻ khinh bỉ với Lâm Trạch Dương, chẳng qua hôm nay có vẻ cô còn có chút việc bận nên tiến thẳng vào phòng đóng cửa lại, một lúc lâu sau cũng chưa đi ra.
“Manh Manh, con muốn làm gì đây? Nói cho con biết, ba sẽ không cho con xem Logger Vick đâu.” Lâm Trạch Dương phát hiện ra Manh Manh đang ngồi ở bên kia nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương thì lập tức cảnh giác.
“Ba thích xem cái gì thì cứ xem cái đó, Manh Manh sẽ không tranh giành với ba đâu. Manh Manh sẽ rất ngoan, rất ngoan.” Manh Manh chớp chớp đôi mắt to, nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt mong chờ tha thiết.
Lâm Trạch Dương cũng không có nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Ừm, như vậy mới ngoan, nói cho con biết, thật ra Cừu vui vẻ mới là hay nhất.”
Manh Manh vội vàng gật đầu lia lịa, nói: “Đúng vậy, ba ba. Đúng rồi!”
Trong lúc nói chuyện, Manh Manh đã bật dậy khỏi ghế sô pha rồi đi vào phòng tắm. Lâm Trạch Dương nghĩ rằng cô bé đi vệ sinh nên cũng không quan tâm lắm.
Lát sau, Manh Manh bưng một cái chậu đi ra, bên trong chậu đựng một chút nước, nhưng sức nặng đã vượt qua phạm vi Manh Manh có thể chịu đựng, khuôn mặt cô bé cũng vì dùng sức quá mức để bưng chậu nước mà đỏ bừng.
Nhưng Manh Manh cũng không từ bỏ mà cắn răng bưng tới trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó bắt đầu thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
Lâm Trạch Dương thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Manh Manh, con đang làm gì đó?”
Đôi mắt Manh Manh mở to, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Manh Manh muốn rửa chân cho ba, ba đã vất vả làm việc rồi.”
Vừa dứt lời, cô bé đã ngồi xổm xuống, kéo chân Lâm Trạch Dương vào trong chậu. Nước bên trong chậu thật sự quá ít, ngay cả mu bàn chân của Lâm Trạch Dương cũng không ngập tới.
Manh Manh nhìn thấy vậy thì rơm rớm nước mắt như muốn òa khóc, nói: “Manh Manh thật là vô dụng, đến cả chút việc này cũng không làm được.”
Lâm Trạch Dương đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn trên đời, vốn tưởng rằng bản thân đã thấy được mọi thứ trên thế giới này, lại không ngờ tới cảnh này, khiến cho trái tim anh giống như vừa bị đập một cái thật mạnh, có chút đau, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy rất ấm áp.
“Manh Manh vô cùng lợi hại, đã rất giỏi rồi, ba cảm ơn con rất nhiều.” Lâm Trạch Dương cũng không biết phải nói gì, thật sự rất muốn ôm lấy Manh Manh vào lòng ngay lập tức.
Manh Manh nói với giọng nức nở: “Các bạn cùng lớp của con nói con không có ba, sau đó cô giáo nói Manh Manh có ba, chẳng qua là ba của Manh Manh làm việc rất vất vả nên mới không có thời gian tới đón Manh Manh. Manh Manh biết chắc chắn ba phải làm việc vất vả như vậy là vì có thể mua đồ ăn ngon cho con. Manh Manh lại không thể làm được gì cho ba, hu hu.”
Nói xong, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được nữa mà òa lên khóc.
Bây giờ Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy cả cơ thể mình giống như bị sét đánh, cả người đều ngây ngẩn.
Thì ra Manh Manh lại chịu nhiều ấm ức như vậy ở trường học, công việc của anh vốn không hề vất vả, nhưng Manh Manh lại cho là vậy, còn suy nghĩ cho anh như thế.
Lâm Trạch Dương không tự chủ được mà hít sâu một hơi, nói: “Manh Manh, từ nay về sau ba sẽ đến đón con tan học, được không?”
Đôi mắt Manh Manh lập tức mở to, trên mặt đầy vẻ chờ mong, nhưng ngay sau đó lại có vẻ khó xử, nói: “Nhưng mà ba ba làm việc vất vả như vậy, con không thể để cho ba lại phải vất vả vì con thêm nữa.”
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà vươn tay ôm lấy Manh Manh, trong lòng vô cùng xót xa cho cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này, nói: “Ba làm việc không vất vả chút nào, ba sẽ đến đón con tan học, để xem đến lúc đó còn ai dám nói Manh Manh không có ba.”
Manh Manh đã mặc kệ mọi thứ, vừa chảy nước mắt vừa cười khanh khách, nói: “Ba thật là tốt, ba thật là tốt, ba là người ba tốt nhất trên thế gian này.”
Lâm Trạch Dương lại thấy hơi bất đắc dĩ, đến bây giờ vẫn chưa có gì chứng minh được Manh Manh chính là con của mình mà, mới vừa nãy anh có phải hơi xúc động quá hay không, nhưng mà mấy đứa nhóc ở trường học của Manh Manh có đáng ghét quá không, thế mà lại đối xử với Manh Manh của anh như vậy.
Ngày hôm sau, khi Lâm Trạch Dương tới tòa nhà của công ty, anh phát hiện ra bảo vệ nhìn mình với ánh mắt đầy căm phẫn, có một cảm giác không giải thích được.
Lát sau, những người bảo vệ đó có vẻ thật sự không nhịn được mà tiến tới trước mặt Lâm Trạch Dương.
Dáng người của bảo vệ đều rất cao lớn, bọn họ đều là bộ đội đã xuất ngũ, trong ánh mắt đầy sát khí khiến cho người khác phải sợ hãi. Lúc này bọn họ càng dùng ánh mắt như muốn giết người mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Người bình thường mà gặp phải tình huống như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Lâm Trạch Dương lại thản nhiên như không có chuyện gì, vẫn cợt nhả như trước, nói: “Các vị đại ca, các anh có chuyện gì sao?”
Trong số đó có một anh bảo vệ nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng, dùng giọng điệu đầy cảnh cáo mà nói với Lâm Trạch Dương: “Chúng tôi đã nghe nói rồi, có phải tên nhóc anh thường xuyên làm phiền giám đốc Tần hay không, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên cẩn thận với hành động và lời nói của bản thân, ở chỗ này của chúng tôi, nếu ai dám có ý đồ xấu với giám đốc Tần thì kết cục của người đó sẽ vô cùng bi thảm.”
Mấy người bảo vệ này đều do Tần Quân Dao tuyển dụng, cũng xem như là bảo vệ trung thành của Tần Quân Dao, bọn họ có thể vì Tần Quân Dao mà làm bất cứ chuyện gì. Lúc trước có người muốn làm phiền Tần Quân Dao bị mấy nhân viên bảo vệ này phát hiện, trực tiếp đánh tên đó một trận ra trò. Chuyện này hầu như tất cả mọi người trong công ty đều biết.
Mà Trình Mạnh Cường chính là lại thích điểm này.
Sau ngày hôm qua, Trình Mạnh Cường thật sự đã căm ghét Lâm Trạch Dương đến tận xương tủy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra được cách nào tốt nên bắt đầu chú ý đến mấy người bảo vệ, để mấy bảo vệ này đánh Lâm Trạch Dương một trận tơi bời cũng tốt.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết những người này là do Trình Mạnh Cường xúi giục, chẳng qua là cảm thấy rất oan uổng, nói: “Các vị đại ca, rốt cuộc là ai đã lan truyền mấy lời đồn này, anh nói cho tôi biết, tôi đảm bảo sẽ đánh cho tên đó phải sống dở chết dở.”
Mấy người bảo vệ hơi sửng sốt, sau đó một người trong đó nói: “Không phải thì tốt rồi.”
Lâm Trạch Dương nói tiếp với vẻ mặt khó xử: “Rõ ràng chính là người phụ nữ Tần Quân Dao kia có chết cũng muốn bám lấy tôi, thế nên mới nói lời đồn đúng là quá đáng sợ, chuyện gì thông qua lời đồn cũng đều bị biến chất. Tôi mới là người bị hại đó được không?”
Mấy người bảo vệ lập tức ngây ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc mà nhìn Lâm Trạch Dương, đột nhiên bọn họ cảm thấy Lâm Trạch Dương đúng là vô liêm sỉ, thật sự vô cùng không biết xấu hổ.
Sao trên đời này lại có thể có người như vậy, sao có thể nói ra mấy lời vô liêm sỉ một cách quang minh chính đại như vậy, lương tâm của anh ta không đau sao, hoặc có thể nói, anh ta không hề có lương tâm.
“Anh… Anh muốn ăn đòn à!” Mấy người bảo vệ có tính tình nóng nảy đã hoàn toàn nổi giận.
Chương 30 Cậu đã bao giờ tự soi gương chưa?
Chương 30: Cậu đã bao giờ tự soi gương chưa?
Lâm Trạch Dương có một năng lực rất thần kỳ, không ai có thể sánh kịp, có thể coi là độc nhất vô nhị, ai kết giao với anh đều có thể cảm nhận được, người này rất gợi đòn.
Các nhân viên bảo vệ bình thường chỉ cảm thấy Tần Thiến là một nữ thần cao cao tại thượng, ngay cả liếc mắt một cái cũng phải thật cẩn thận, họ thậm chí còn cảm thấy rằng đây là một loại báng bổ nữ thần, nhưng bây giờ lại nói rằng nữ thần của bọn họ không biết xấu hổ mà dính dáng vào anh nên mới bị anh đánh chết.
Các nhân viên bảo vệ lập tức lui về sau, họ không thể chịu đựng được nữa, chuẩn bị tinh thần đánh Lâm Trạch Dương một trận ngay tại đây.
Đột nhiên, bộ đàm của một nhân viên an ninh reo lên.
"Không xong, Trần đại thiếu gia lại tới, hiện tại đang chặn đường Tần tiểu thư, các anh em, nhanh lên!"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của các nhân viên bảo vệ ngay lập tức thay đổi, giống như bốn chữ "Trần đại thiếu gia" là một loại tai họa nào đó, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Sau đó, mấy tên bảo vệ này cứ như vậy mà buông tha cho Lâm Trạch Dương, trực tiếp đi thẳng về phía thang máy.
Lâm Trạch Dương vẻ mặt khó hiểu. Những người này không phải chuẩn bị động thủ hay sao? Sao bây giờ lại đi rồi, anh còn tưởng rằng hôm nay có thể động tay động chân một chút, những người này làm sao có thể vô trách nhiệm như vậy, còn cái gì mà Trần đại thiếu, rốt cuộc thì anh ta là cái quái gì vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Trạch Dương cũng đi theo bọn họ, sau đó anh cùng vài tên bảo vệ vào trong thang máy, đi lên lầu.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Lâm Trạch Dương nhìn thấy Tần Thiến. Lúc này trước mặt Tần Thiến là một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này mặc một bộ âu phục chỉnh tề, bộ âu phục này không có nhãn hiệu, nhưng xét từ chất liệu và đường cắt may, chắc hẳn không phải là sản phẩm của một thương hiệu bình thường, hiển nhiên hắn ta cũng không phải người bình thường.
Người thanh niên này còn rất tuấn tú, làn da rất đẹp, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ, giống như lòng trắng trứng gà, khiến người ta tưởng sờ vào sẽ vỡ mất. Trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt, rất mê hoặc.
Lâm Trạch Dương chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi này là có thể đoán ra, đây nhất định là một phú nhị đại, hơn nữa còn là con trai của kiểu gia đình có bối cảnh rất tốt.
Lúc này, người thanh niên đang đứng trước mặt Tần Thiến, vẻ mặt đắc ý, nói: "Tần Thiến, cô biết tính nhẫn nại của tôi có hạn, tôi theo đuổi cô đã một tháng rồi. Trong một tháng này, cô nói gì tôi đều đồng ý. Cô không muốn tôi tặng hoa, tôi sẽ không tặng. Cô không cho tôi đến công ty của cô, tôi cũng sẽ không đến. Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, cũng nên cho tôi một câu trả lời rồi chứ."
Tần Thiến không phản bác, thậm chí còn cúi đầu.
Mấy tên bảo vệ bên cạnh lúc này đã nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn chằm chằm người thanh niên kia, thậm chí còn nắm chặt nắm đấm, nhưng không có ý muốn xông lên.
"Tần Thiến, tốt nhất cô nên biết tốt xấu một chút, tình hình hoạt động hiện tại của công ty cô cũng biết, nếu như không phải tôi giúp cô, cùng cô hợp tác một hạng mục, công ty các cô đã sớm đóng cửa rồi."
Người thanh niên tiếp tục nói năng trịch thượng.
Tần Thiến cắn chặt răng, nói: "Tôi biết, cho nên tôi rất cảm kích Trần Nhĩ công tử, nhưng chuyện tình cảm không thể dùng cái này để cân đo đong đếm."
Trần Nhĩ cười khẩy, làm như thể mọi thứ trên đời đều là của mình, nói: "Đừng nói với tôi những lời vô nghĩa này, tôi và cô đều là người trưởng thành, hẳn là biết đạo lý muốn đạt được một phần phải trả giá một phần, tối nay cùng tôi ăn cơm, bằng không tôi sẽ triệt để cắt đứt hạng mục hợp tác của chúng ta."
Tần Thiến cắn răng, có vẻ rất khó xử.
Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, thầm nghĩ: Tần Thiến à Tần Thiến, không thể tưởng tượng được một sát thủ cấp S như cô lại vô dụng như vậy, xem bình thường ở trước mặt tôi cô còn dám kiêu ngạo như vậy không?
Tần Thiến rốt cuộc cũng nhìn thấy Lâm Trạch Dương, liền phát tín hiệu xin giúp đỡ, lúc này chẳng lẽ không phải đều là lúc nam nhân làm chỗ dựa cho nữ nhân sao?
Lâm Trạch Dương lại quay đầu đi, làm bộ như không nhìn thấy.
Tần Thiến không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lúc cô cần giúp đỡ như vậy, Lâm Trạch Dương lại không quan tâm cô. Người này quả nhiên không đáng tin cậy, một chút cũng không chịu giúp, sao bản thân cô còn chờ mong gì ở anh cơ chứ?
"Tần Thiến, nhớ kỹ, tối nay cùng tôi đi ăn cơm. Hơn nữa, bây giờ tôi đi đặt khách sạn, trước khi đi, ôm tôi một cái."
Nói xong, hai tay Trần Nhĩ đã đặt trên vai Tần Thiến.
Mấy tên bảo vệ kia lúc này mắt đều đỏ ngầu, nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên bọn họ đều rất kích động, nhưng không có người nào dám tiến lên. Đùa đấy à, đó là thiếu gia của Trần gia, bọn họ chỉ là bảo vệ, sao dám ra tay với anh ta? Trần công tử nói một câu, cũng đủ để cho bọn họ sống không bằng chết.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhướng mày, nhìn trong mắt Trần Nhĩ xuất hiện sát khí, nói thế nào Tần Thiến cũng là nữ nhân đã từng cùng Lâm Trạch Dương anh ngủ chung, đến phiên hắn động tay động chân sao?
Lâm Trạch Dương đi tới.
Bốp.
Lâm Trạch Dương tát một cái, trực tiếp hất tay Trần Nhĩ ra.
"Anh là ai, có biết anh đang làm gì không?" Trần Nhĩ lập tức nổi giận, có người dám công kích hắn ta, bọn họ không biết Trần Nhĩ là ai sao?
Lâm Trạch Dương cười to nhìn Trần Nhĩ, nói: "Mày có tự mình soi gương chưa?"
Trần Nhĩ cảm thấy thật vô nghĩa. Biết câu nói của Lâm Trạch Dương thực chất không phải là câu hỏi, nhưng Trần Nhĩ vẫn trả lời theo bản năng: "Đương nhiên rồi, những điều này có liên quan gì đến anh?"
Lâm Trạch Dương cười lạnh nói: "Nếu mày đã soi gương rồi, sao vẫn dám đi ra ngoài, không sợ bộ dạng này của mày sẽ dọa người khác sao? Quả thật tao có chút kinh ngạc là lúc mày tự soi gương, tại sao không bị chính mình dọa chết."
"Anh...", Trần Nhĩ tức giận đến không thể nói hết câu. Hắn ta lớn lên ngọc thụ lâm phong, vì bảo dưỡng gương mặt đẹp đẽ này cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc, thế mà Lâm Trạch Dương dám nói hắn ta là xấu xí.
"Nói lắp cái gì, khó nói như vậy cũng đừng ép buộc bản thân, tao cảm thấy mày trốn ở nhà sống cả đời cũng tốt." Lâm Trạch Dương cười nói.
Trần Nhĩ cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung, tên này nói chuyện sao lại khiến người ta chán ghét như vậy, còn nói mình vô dụng, phế vật, đi ra ngoài sẽ rất xấu hổ.
"Anh…" Trần Nhĩ kích động đến mức duỗi ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương
Lâm Trạch Dương không khỏi dùng sức lắc đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn Trần Nhĩ, nói: "Thật đó, tao cảm thấy mày vẫn là không nên ra ngoài xã hội nữa, mày xem, nói thôi mà mày cũng lắp bắp, mắt lại mù nhìn không ra mình xấu xí cỡ nào, đi ra ngoài không phải là để cho người ta cười sao? Hãy vì người cùng gia đình mày, mày vẫn nên trốn đi thì hơn."