-
Chương 21-25
Chương 21 Anh cái gì cũng có thể ăn được
“Chết tiệt, chết tiệt cái tên này căn bản không coi tôi ra gì cả, dù nói thế nào tôi cũng là tổng giám đốc của cái công ty này, liền không cho tôi một chút mặt mũi sao nào đàn ông ở bên ngoài sĩ diện, phụ nữ thì không cần sao hơn nữa anh làm đúng sao?”
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Kiều Lan Nữ, Tần Quân Dao không biết từ nơi nào tìm ra một con búp bê cừu vui vẻ, đánh nó, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, đại khái là đem con búp bê cừu vui vẻ này trở thành Lâm Trạch Dương mà đánh.
“Tần tổng ở kia” đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Tần Quân Dao không khỏi giật mình, vội vàng đem cừu vui vẻ giấu đi, nhưng trong nhất thời luống cuống tay chân, làm sao cũng không có cách nào đem cừu vui vẻ nhét vào trong ngăn kéo.
Tần Quân Dao phát hiện hành vi của mình đã không có cách nào che giấu, cũng không giấu con cừu vui vẻ kia nữa, cắn răng nhìn về phía Triệu Cẩn Du, nói: “ Cô vào lúc nào sao không gõ cửa?”
Triệu Cẩn Du vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Tần tổng, tôi đã gõ cửa rồi.”
Tần Quân Dao mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên, lúc bình thường ở trước mặt mọi người cô bất luận có như thế nào cũng là vẻ mặt trang nghiêm, dáng vẻ nữ thần ăn nói thận trọng cao cao tại thượng, bây giờ bên cạnh lại xuất hiện một con cừu vui vẻ, hình tượng của bản thân không phải toàn bộ bị hủy diệt sao.
“Cái này cái này là cừu vui vẻ là quà tôi mua cho con gái tôi, tôi đối với thứ đồ chơi này một chút cũng không hứng thú, bình thường thời gian nhàm chán cũng tuyệt đối không đến mức đem loại đồ chơi này ra để giải trí, cô thật sự không nên hiểu lầm.”
Tần Quân Dao vẻ mặt nghiêm túc nhìn Triệu Cẩn Du, nhưng hai ngón tay nắm lấy Hỷ Dương Dương lại bán đứng cô, cô căn bản không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Triệu Cẩn Du cũng là vẻ mặt xấu hổ, Tần tổng cô không cần giấu đầu hở đuôi có được hay không, cô không nói tôi không nói, chuyện này không phải qua rồi sao. Triệu Cẩn Du cũng không có cách nào, chỉ có thể cười khổ gật đầu.
“Vậy cô tới đây có chuyện gì sao” Tần Quân Dao vẫn có chút lo lắng, đây chính là bí mật nho nhỏ chỉ mình cô biết, mặc dù trong mắt người khác cô trông vô cùng lạnh lùng, nhưng thực tế cô rất thích phim hoạt hình và búp bê vải, đặc biệt là những thứ trông trẻ con đối với người khác.
“Tần tổng vừa rồi không phải cô bảo tôi đi tìm hiểu một chút Trình Mạnh Cường và Lâm Trạch Dương đã xảy ra chuyện gì sao, bây giờ tôi tới báo cáo với cô.” Triệu Cẩn Du không khỏi có chút nghi hoặc, Tần tổng từ trước đến nay đều là một người tư duy rõ ràng, làm sao có thể phạm phải sai lầm như vậy.
Nói đến chính sự, mặt Tần Quân Dao lập tức lại trở về dáng vẻ lãnh đạm, nói: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì có phải tên Lâm Trạch Dương kia cố ý tìm người gây sự hay không, tôi biết anh ta không phải là một người có thể ngồi yên, không gây chút phiền phức, anh ta liền cảm thấy khó chịu.”
Tuy nhiên Triệu Cẩn Du lắc đầu, vừa rồi cô tìm Tạ Nghi, Tạ Nghi đem gần như tất cả mọi chuyện nói ra hết, chẳng qua qua lời của Tạ Nghi, Trình Mạnh Cường cũng không có tệ đến như vậy, chỉ là tùy tiện trêu chọc cô mà thôi.
Tạ Nghi vẫn là quá thiện lương, sợ bởi vì lời nói của bản thân mà làm hại người khác.
“Không đúng, dựa theo hiểu biết của tôi, chuyện là như thế này.”
“Tên đó làm sao lại có lòng tốt giúp đỡ người khác như vậy” Tần Quân Dao có chút không thể tin được, ở trong ấn tượng của cô Lâm Trạch Dương chính là một kẻ không khác gì bọn côn đồ.
“Nhất định là anh ta nhìn trúng Tạ Nghi muốn ở thể hiện trước mặt Tạ Nghi, không phải bộ dạng Tạ Nghi rất đáng yêu sao” Tần Quân Dao trong nháy mắt liền tìm ra một lý do cho Lâm Trạch Dương.
Triệu Cẩn Du không nói gì, rời khỏi phòng làm việc của Tần Quân Dao, chỉ là trong lòng cũng không khỏi càng thêm nghi hoặc, có phải Tần tổng quá mức quan tâm Lâm Trạch Dương hay không, hơn nữa lúc vừa mới nói đến Tạ Nghi, rõ ràng mang theo chút ghen tuông.
Nghĩ mãi không ra, nghĩ mãi không ra xem ra sau này mình phải tiếp xúc nhiều hơn với Lâm Trạch Dương mới được.
Trong phòng làm việc, Tần Quân Dao lại trở nên có chút lo được lo mất, lầm bà lầm bầm, “Có phải mình đổ oan cho người đàn ông đó hay không a, có lẽ anh ta thật sự chỉ là muốn giúp đỡ người khác vừa rồi mình như vậy, anh ấy có buồn không a”
“Lâm Trạch Dương, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, Tạ Nghi cũng sẽ đến nha, xem như là tiệc chào mừng anh.” Buổi chiều lúc sắp tan tầm, Triệu Cẩn Du đi tới trước bàn làm việc của Lâm Trạch Dương, đặt mông ngồi ở trên bàn của Lâm Trạch Dương.
“Chết tiệt nữ nhân này tuyệt đối là yêu tinh a, làm sao có thể ở trong tình huống mặc cái váy như vậy, ngồi bên cạnh một người đàn ông, có biết cặp chân đi tất ren đen kia mê người cỡ nào không có biết nhìn lên trên đùi hấp dẫn cỡ nào không, là thu hút người ta làm một chuyện sao?
Ánh mắt Lâm Trạch Dương nhìn thẳng, tuy rằng đã từng trải qua vô số lần sinh tử, nhưng là trên phương diện chuyện nam nữ, anh xác thực là gà mờ a.
Chỉ là chết tiệt, sao lại thiếu chút nữa lại không thể nhìn thấy nhỉ?
Triệu Cẩn Du thấy được ánh mắt của Lâm Trạch Dương, chẳng những không vạch trần, mà là không ngừng thay đổi tư thế, luôn làm cho Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa có thể nhìn thấy lại không nhìn thấy nội y của cô .
Triệu Cẩn Du phát hiện Lâm Trạch Dương quả nhiên là một tiểu xử nam ngây thơ, vẻ ngoài dâm đãng, anh tuấn và dũng cảm đó thật thú vị.
“Thế nào? Tối nay có việc gì sao?” Triệu Cẩn Du một lần nữa nói lại việc chính.
“A à có gì để ăn a” Lâm Trạch Dương theo bản năng hỏi, có chút lơ đễnh, ánh mắt như trước vẫn cố gắng, nhưng mãi không có kết quả.
Triệu Cẩn Du càng cảm thấy thú vị, nảy ra một ý tưởng, cắn môi mình, làm ra dáng vẻ rất gợi cảm, hơi đè thấp cơ thể của bản thân xuống, nói: “Anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi.”
Đôi mắt Lâm Trạch Dương mở to tròn, không khỏi hít một hơi thật sâu, đầu vội vàng ngẩng lên, bằng không máu mũi sẽ chảy xuống, sao lại có thể có một cấp trên thú vị như vậy, sao có thể đối xử với cấp dưới như vậy?
“Thật sự tôi muốn ăn cái gì cũng được.” Lâm Trạch Dương ổn định tinh thần, nhìn về phía Triệu cẩn Du.
Triệu Cẩn Du suy nghĩ một chút, sau đó liếc mắt quyến rũ Lâm Trạch Dương, nói: “Nể bộ dạng anh đáng yêu như vậy, tôi liền ngoại lệ đáp ứng anh một lần đó.”
Lâm Trạch Dương ánh mắt sáng lên, nói: “Tôi đây muốn ăn dê nướng tôm hùm cua gạch bào ngư tổ yến”
Triệu Cẩn Du ngây cả người, sau đó vội vàng kêu Lâm Trạch Dương dừng lại, nói: “Anh muốn ăn chính là mấy thứ này.”
“Đương nhiên không phải, tôi còn có rất nhiều thứ muốn ăn, hải sản cũng có thể, như cái gì cá hồi nhím biển hải sâm”
“Dừng” Triệu Cẩn Du lần nữa kêu Lâm Trạch Dương dừng lại, bằng không người này thật sự sẽ không dừng.
“Được rồi, tối nay đi ăn đồ Nhật, lát nữa tan tầm cùng đi.” Nói xong, Triệu Cẩn Du có chút tức giận, trực tiếp rời đi.
Lâm Trạch Dương không khỏi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Còn nói muốn ăn cái gì cũng được, cái gì cũng có thể ăn, thật là keo kiệt.”
Triệu Cẩn Du đang đi về phía trước nghe được, bước chân rối loạn một chút, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.
Chương 22 Đồ nhà quê
Chương 22: Đồ nhà quê
Tần Quân Dao càng nghĩ càng cảm thấy, bản thân cô nên xin lỗi Lâm Trạch Dương, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ mắc nợ người khác, nếu đã là hiểu lầm Lâm Trạch Dương, thì vẫn nên xin lỗi.
Nhưng mà, từ sáng đến giờ, Tần Quân Dao chuyện gì cũng không có làm, chỉ suy nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm được.
“Mặc kệ đi” Tần Quân Dao cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy điện thoại di động ra.
“Lát nữa tan tầm anh có thời gian không, tôi mời anh ăn một bữa cơm, ở khách sạn Na San gần công ty chúng ta, tôi sẽ đặt một phòng riêng, đến lúc đó anh chỉ cần qua báo tên tôi là có thể tìm được tôi.”
Lâm Trạch Dương còn chưa kịp nói gì, Tần Quân Dao một hơi đã nói hết lời của bản thân, cô rất sợ mình sẽ hối hận, dù sao cô cũng không muốn gặp riêng Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không nghĩ tới Tần Quân Dao lại chủ động gọi điện thoại cho anh, có chút bất ngờ, nhưng anh vẫn thật thà nói: “Lát nữa tan tầm tôi phải đi ăn cơm với người trong công ty, không có thời gian.”
Tần Quân Dao không khỏi sửng sốt, đi ăn cơm với ai vậy Tạ Nghi?
Vừa nghĩ tới đây, Tần Quân Dao cũng không muốn nói gì nữa, ngữ khí lại trở nên lãnh đạm, nói: “Anh có đến hay không cũng được, cứ như vậy đi!”
Tần Quân Dao trực tiếp cúp điện thoại, Lâm Trạch Dương không thể làm gì khác ngoài lắc đầu bất mãn, mắng: “Người phụ nữ này có phải bệnh thần kinh hay không, đột nhiên gọi điện thoại tới, lại đột nhiên cúp điện thoại. Mặc kệ, tôi muốn cùng chị Triệu Cẩn Du đi ăn đồ Nhật, mới không muốn bà điên này.”
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm. Triệu Cẩn Du chào hỏi người của bộ phận bán hàng, tất cả mọi người đều rất hăng hái. Khiến Lâm Trạch Dương bất ngờ chính là Trình Mạnh Cường cũng đi theo tới đây.
Bởi vì Trình Mạnh Cường gia nhập, nhiệt tình của mọi người thoáng cái liền tắt, nhưng cũng không tiện nói cái gì, dù sao Trình Mạnh Cường cũng là người của bộ phận tiêu thụ, hơn nữa còn là phó chủ quản.
Mọi người đi tới một nhà hàng quốc đảo gần công ty. Nhà hàng này trang trí theo phong cách đảo, thậm chí nhân viên phục vụ nơi này lại còn là người bản địa ở quốc đảo, làm cho người ta có một loại cảm giác rất là mới mẻ.
Rất nhiều thứ làm Lâm Trạch Dương cảm thấy mới mẻ, đặc biệt là dáng vẻ vui mừng của các cô gái, dù sao một nơi cao cấp như vậy, các cô gái trước kia gần như là chưa từng tới.
Lúc mọi người mới vừa tiến vào khách sạn, thậm chí có một nhóm người quốc đảo đang đợi đó, xếp thành hai hàng thẳng tắp, đồng thời khom lưng với những người đang tiến vào, hơn nữa dùng tiếng đảo kêu to “Hoan nghênh.”
Lâm Trạch Dương không khỏi hoảng sợ, hoàn toàn chưa từng tới loại khách sạn này.
“Đúng là đồ nhà quê, chút việc này cũng chưa từng thấy qua.” Trình Mạnh Cường khinh bỉ Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cũng không để ý tới Trình Mạnh Cường, mà là tới gần Triệu Cẩn Du, hỏi: “Nơi này có cà chua xào trứng gà không, thịt heo xào xúc xích và đậu hủ ma po không?”
Trình Mạnh Cường không khỏi lại cười lạnh, nói: “Mày cho rằng đây là quán ăn vặt lề đường à, đây chính là nhà hàng quốc đảo cao cấp, cái gì cũng không hiểu thì đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”
Lâm Trạch Dương không khỏi cười lạnh, nhìn về phía Trình Mạnh Cường, nói: “Anh cảm thấy đồ ăn ở quốc đảo cao cấp này ngon sao”
Trình Mạnh Cường ngẩng đầu lên, nói: “Đây là đương nhiên, đồ ăn của quốc đảo không biết tinh xảo hơn đồ ăn Trung Hoa chúng ta bao nhiêu, một người thật sự hiểu biết về đồ ăn thì nên ăn đồ ăn của quốc đảo.”
“Anh nếu thực sự thích đồ ăn quốc đảo như vậy, sao không trở thành người của quốc đảo đi? Nếu bố mẹ cô biết chuyện này, thật không biết có hối hận khi sinh anh ra hay không.” Lâm Trạch Dương liên tục lắc lắc đầu.
Tầm mắt mọi người cũng đều nhìn về phía Trình Mạnh Cường.
“Mày” Trình Mạnh Cường rất là tức giận, nhưng lại không thể phản bác, chẳng lẽ thật sự thừa nhận bản thân là kẻ phản bội sao?
“Thôi được rồi, dựa theo tác phong như trước đây của chúng ta, bữa cơm này chúng ta sẽ chia đều, chỉ có điều tôi sẽ giúp mọi người trả trước, chờ mọi người sau khi có thành tích, tôi sẽ trừ vào tiền đó.” Triệu Cẩn Du cười nhìn về phía mọi người chuyển đề tài, muốn tạo không khí vui vẻ.
Mọi người không nhịn được nở nụ cười, chủ quản tuy rằng nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều biết bữa cơm này xem như chủ quản mời khách, cô là đang quan tâm đến lòng tự trọng của mọi người.
Rất nhanh, mọi người tìm một cái phòng nhỏ ngồi xuống. Lâm Trạch Dương lại có chút không tập trung.
Không biết vì cái gì, Lâm Trạch Dương rõ ràng nói mình không quan tâm đến Tần Quân Dao, nhưng luôn nhớ tới cuộc điện thoại cô hẹn anh đi ăn tối. Cô gái ngốc nghếch này, sẽ không ăn cơm một mình ở đó chứ?
Rất nhanh, có nhân viên phục vụ mang thực đơn lên.
Lâm Trạch Dương chỉ nhìn thoáng qua, liền nhịn không được nói: “Wow, đồ ở đây đắt như vậy!”
Trình Mạnh Cường giống như không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để xỉa xói Lâm Trạch Dương, nói: “Đúng là đồ nhà quê, đã nói với mày đây không phải là quán ăn vặt lề đường mà mày hay đến đâu, mày như vậy hô to gọi nhỏ thật mất mặt a.”
Lâm Trạch Dương không để ý đến cô, đưa thực đơn cho Triệu Cẩn Du.
Rất nhanh, Triệu Cẩn Du gọi một bàn thức ăn lớn, cười nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, bữa ăn này tôi tiêu tốn hơn năm ngàn tệ, chia cho mỗi người cũng phải năm trăm tệ.”
Lâm Trạch Dương đột nhiên đứng lên, nói: “Ngại quá, tôi còn có chút việc, bữa cơm này tôi không ăn nữa.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không đợi mọi người có phản ứng gì, trực tiếp đi ra ngoài.
Trình Mạnh Cường không khỏi lần nữa nói: “Người này không phải là nghe được bản thân phải trả năm trăm tệ mà bị dọa cho chạy đi đó chứ, thật sự là một cái quỷ nghèo, xem về sau anh ta còn dám làm bộ ra dáng hào phóng nữa không.”
Sau khi Lâm Trạch Dương nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân vẫn phải đến khách sạn Na San, dù sao đó cũng là mẹ của Manh Manh.
Mà trước khi rời khỏi khách sạn, Lâm Trạch Dương tiện tay ném một tấm thẻ màu đen cho nhân viên phục vụ, nói: “Hóa đơn của bàn bên trong hãy khấu trừ vào đây, cứ lấy thẻ của một người phụ nữ tên là Triệu Cẩn Du là được.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương và nhân viên bộ phận tiêu thụ rời khỏi công ty.
Tâm tình Tần Quân Dao rất phức tạp, không ngờ trong lòng Lâm Trạch Dương cô lại không quan trọng bằng người lạ.
Tần Quân Dao mang theo thất vọng rời khỏi công ty, lại không nghĩ tới cô lại một mình đi tới khách sạn Na San.
Dù sao cũng đã đến rồi, Tần Quân Dao liền đi vào khách sạn Na San, nhân viên phục vụ lập tức nghênh đón.
Tần Quân Dao đã đặt một căn phòng, sau đó cũng không biết vì sao ma xui quỷ khiến thế nào bình thản nói với nhân viên phục vụ: “Đợi lát nữa có thể sẽ có người tới tìm tôi, nếu có người nói muốn tìm Tần Quân Dao, cứ trực tiếp dẫn anh ấy tới đây.”
Sau khi nói câu này, Tần Quân Dao không khỏi lắc đầu, cười khổ, cô thế mà lại còn đang si tâm vọng tưởng a, người ta đã cùng tiểu tình nhân đi ra ngoài ăn cơm, còn có thể nhớ tới cô sao?
Tần Quân Dao không có khẩu vị, gọi vài món, nhưng chỉ ăn vài miếng.
Lại nhìn thoáng qua ngoài phòng bao, Tần Quân Dao lắc đầu, từ chỗ ngồi đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Chương 23 Không phải anh đã sờ qua rồi sao?
Chương 23: Không phải anh đã sờ qua rồi sao?
Điều gì khiến một người cảm thấy sợ hãi?
Thất bại trong sự nghiệp? Bị bỏ rơi? Hôn nhân tan vỡ? Có lẽ là tất cả những thứ ấy, nhưng suy cho cùng vẫn là hai từ, thất vọng!
Bởi vì có hy vọng thì mới thất vọng. Nhưng có lẽ đáng sợ nhất là ngay cả hy vọng cũng không có?
Có lẽ bây giờ Tần Quân Dao cũng đang ở trong tình trạng như vậy, một mình ngây ngốc đi vào khách sạn Na San, ngây ngốc ăn vài miếng rồi lại ngây ngốc rời đi.
Đột nhiên điện thoại của Tần Quân Dao vang lên, màn hình hiển thị là Lâm Trạch Dương!
"Alo, có chuyện gì không?" Tuy trong lòng Tần Quân Dao có chút mong đợi nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng.
"Tôi không có tiền trả taxi, cô mau tới đây trả tiền giúp tôi." Giọng điệu cho là đương nhiên của Lâm Trạch Dương vang lên, Tần Quân Dao nghe xong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tên chết tiệt này, còn tưởng hắn tìm mình ăn bữa cơm chứ, thì ra là không có tiền nên mới nhớ tới mình!” Tần Quân Dao cúp điện thoại, giận dữ đi về phía cửa khách sạn.
Lâm Trạch Dương đứng ở cửa cãi nhau với tài xế taxi: "Tôi không khoe khoang, mẹ của con tôi thật sự là một mỹ nữ, không những ngực to mông vểnh mà mặt lại còn xinh đến mức khiến người ta bối rối.”
Tài xế nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt khinh bỉ: “Cậu lừa ai vậy, người xinh đẹp như vậy mà bao nuôi tên cặn bã như cậu?”
Đúng lúc này Tần Quân Dao đi ra từ cửa khách sạn, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Trạch Dương, cô nhanh chóng đi tới, nghiêm mặt hỏi: "Cần bao nhiêu?”
Tần Thiến cảm thấy nói chuyện với Lâm Trạch Dương ở chỗ này rất mất mặt, tiện tay rút ra một xấp một trăm tệ ném cho Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cầm xấp tiền, cười đắc ý với tài xế.
Tài xế sửng sốt một lúc, sau đó mới giơ ngón tay cái hướng về phía Lâm Trạch Dương: "Người anh em thật lợi hại!"
“Được rồi, được rồi, đây là tiền xe của anh, không cần thối lại, anh cũng vất vả rồi." Dưới ánh nhìn chăm chú của tài xế, Lâm Trạch Dương rút ra một tờ mười tệ kẹp trong xấp tiền một trăm tệ, sau đó đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Lâm Trạch Dương xoay người về phía Tần Quân Dao, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi đã nói đi nói lại với cô rồi, tôi không phải loại người tùy tiện, đừng tưởng rằng có thể dùng tiền để mua chuộc tôi, số tiền này tôi..."
Tần Quân Dao đột nhiên cảm thấy hành vi vừa rồi của mình đúng là không thích hợp lắm, cô khẽ cắn môi, định lấy lại số tiền vừa đưa cho Lâm Trạch Dương.
“Tôi tịch thu toàn bộ!” Nói xong Lâm Trạch Dương sải bước đi vào khách sạn.
Tài xế đứng đó mà sững sờ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Lâm Trạch Dương đã diễn quay xe được mấy lần! Thậm chí ông còn không biết phải mô tả về Lâm Trạch Dương như thế nào cho phải.
Tâm trạng lúc này của Tần Quân Dao cũng rất phức tạp, vô cùng phức tạp.
Vừa rồi cô vẫn còn ôm hy vọng cho rằng mình có thể trở thành nữ chính trong TV, có được buổi gặp lại đầy cảm động và cẩu huyết với Lâm Trạch Dương, không ngờ rằng...
“Tiền của tôi!" Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
“Tôi tự hỏi sao cô lại keo kiệt như vậy? Mời người ta ăn cơm mà chỉ gọi hai món đơn giản thôi sao? Hình như cô còn ăn trước, thật đúng là không có lễ nghi gì cả. Giám đốc Triệu Cẩn Du người ta mời chúng ta tới! Sớm biết vậy đã không tới làm gì.”
Lâm Trạch Dương vừa bước vào phòng riêng đã nhìn thấy trên bàn chỉ có vỏn vẹn hai ba món trông vô cùng đáng thương, hơn nữa đều là chọn bừa từ menu ra, vừa nhìn đã biết là đồ thừa chẳng ai thèm ăn, chỉ nhìn thôi đã thấy mất hứng.
Tần Quân Dao vẫn luôn cho rằng bản thân là một người tu dưỡng, đáng lẽ lúc nào cũng phải thật bình tĩnh mới đúng, nếu không thì làm sao có thể vượt qua được những nhiệm vụ trước, biến nguy thành may rồi sống vui vẻ đến tận bây giờ.
Nhưng cô phát hiện sau khi mình gặp Lâm Trạch Dương, tính tình và sự kiên nhẫn của cô như một tờ giấy mỏng, chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào đã bị đục một lỗ.
Thậm chí Tần Quân Dao đã suy nghĩ tới việc dùng súng truy kích hay súng ngắn để bắn vỡ đầu Lâm Trạch Dương thì tốt hơn, chắc là súng truy kích ổn hơn nhỉ, ít nhất sẽ không khiến máu văng khắp nơi!
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không biết mình đang bị sát thủ cấp S nhìn chằm chằm, còn làm ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tần Quân Dao mà thêm mắm dặm muối: "Người ta thường nói phụ nữ ngực to rất hào phóng, chắc cô cũng phải độn mấy lớp ấy nhỉ?”
Tần Quân Dao cảm thấy dùng súng truy kích vẫn còn quá nương tay với Lâm Trạch Dương, cô phải dùng dao cắt anh ta thành mảnh nhỏ mới được. Tần Quân Dao giận quá mất khôn, cô ưỡn ngực hung hăng: "Anh mới độn ý! Của tôi là hàng thật giá thật.”
Lâm Trạch Dương liếc Tần Quân Dao một cái: "Cô nói gì cũng đúng.”
Tần Quân Dao đứng đối diện anh, ưỡn ngực lên: "Không phải anh đã sờ qua rồi sao?”
Sau khi nói xong câu này, khuôn mặt Tần Quân Dao nhanh chóng đỏ lên, cô không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương nữa, trong lòng bắt đầu oán giận bản thân, mình đang làm cái gì vậy trời! Mình trở nên lưu manh như vậy từ khi nào?
Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người, sau đó giống như nhớ ra gì đó, không khỏi nuốt nước miếng mà nhìn chằm chằm vào ngực Tần Quân Dao.
Tần Thiến hận đến nghiến răng: "Không ăn nữa! Về nhà!”
Vừa nói xong Tần Quân Dao đã xoay người rời đi, sao vừa gặp lại người này đã không khống chế được cảm xúc nữa rồi!
Tần Quân Dao rất nhanh đã đi ra tới cửa khách sạn, do dự quay đầu lại nhìn liền không thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, tức càng thêm tức, tên này có phải đàn ông không vậy! Đối xử với người đẹp như thế này à?
"Tần Quân Dao!" Đột nhiên giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.
Tần Quân Dao vừa rồi còn đang chờ mong Lâm Trạch Dương xuất hiện, tới khi anh xuất hiện thật thì nhanh chóng trở mặt, lạnh lùng nói: "Anh đuổi theo tôi làm gì?”
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thờ ơ: "Cô còn chưa tính tiền đâu đấy! Đã đồng ý mời tôi bữa tối, không cho tôi lựa món thì thôi, lại còn muốn tôi thanh toán á? Đừng có keo kiệt vậy chứ!"
Tần Quân Dao đỡ trán, cô cảm thấy mình sắp ngất tới nơi, cô mà còn bất kỳ hy vọng nào với tên này nữa thì có lỗi với bản thân lắm!
“Cầm đi!” Tần Quân Dao tiện tay ném cho Lâm Trạch Dương một tấm thẻ, đi thẳng không thèm ngoảnh lại.
Sau khi Lâm Trạch Dương thanh toán xong, đi ra thấy Tần Quân Dao vẫn chưa lái xe đi mà ở đó trừng mắt nhìn anh thì cười đắc ý: "Xem ra cô vẫn còn quyến luyến tôi.”
Tần Quân Dao nghiêm mặt nói: "Đưa chìa khóa nhà anh cho tôi, tôi đón Manh Manh tan học.”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi ném chìa khóa cho Tần Quân Dao, sau đó chuẩn bị mở cửa xe.
Nhưng không ngờ Tần Quân Dao lại đạp chân ga đi thẳng, may mà Lâm Trạch Dương phản ứng kịp, không thì suýt chút nữa bị xe quệt rồi.
"Tần Quân Dao, cô nhớ cho tôi, sớm muộn gì cô cũng phải mời ông đây lên xe!"
Lâm Trạch Dương tức giận nhìn theo hướng Tần Quân Dao rời đi, nghiến răng nói.
Chương 24 Manh Manh có tâm sự
Chương 24: Manh Manh có tâm sự
Bộ phận tiêu thụ không hài lòng với bữa ăn này.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở đây có một người tên là Trình Mạnh Cường. Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, Trình Mạnh Cường bắt đầu nói xấu Lâm Trạch Dương không ngừng.
"Con người này sao lại keo kiệt như vậy? Mấy trăm đồng thôi cũng không trả? Còn cãi nhau với mình nữa? Đúng là không biết sống chết là gì.”
“Mọi người nói xem, người như Lâm Trạch Dương có thể hoàn thành doanh thu một triệu trong vòng một tháng sao? Nếu anh ta hoàn thành được tôi sẽ ăn phân cho mấy người coi, đồ quê mùa đó thì làm gì biết gì cơ chứ.”
“Sao Lâm Trạch Dương hài hước vậy? Anh ta là con khỉ chuyển bình cứu hộ tới hả?”
Dưới sự lải nhải không ngừng của Trình Mạnh Cường, cuối cùng việc này cũng kết thúc, mọi người mãi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Cẩn Du đi tới quầy lễ tân, chuẩn bị thanh toán thì thấy thông báo hiện lên rằng hóa đơn đã thanh toán, sau đó nhân viên phục vụ đưa ra cho cô ta một tấm thẻ ngân hàng màu đen.
Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, lông mày Triệu Cẩn Du nhướng lên, đây là thẻ đen, chỉ khách hàng vô cùng cao cấp của ngân hàng mới có, truyền thuyết về loại thẻ đen này không đùa được đâu!
Với thân phận của Triệu Cẩn Du, cô ta cũng chỉ nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy tận mắt, không ngờ rằng hôm nay lại có thể cầm nó trong tay.
"Ai đưa thẻ này cho anh?" Triệu Cẩn Du tò mò hỏi, trong số những người mà cô ta quen biết, ngay cả Tần tổng cũng chưa đủ tư cách để nhận được tấm thẻ đen này đâu?
"Một vị đồng nghiệp của cô, anh ấy bảo tôi đưa tấm thẻ này cho cô là được." Thái độ của nhân viên phục vụ vô cùng cung kính.
Triệu Cẩn Du liền nghĩ tới Lâm Trạch Dương, nhưng làm sao mà Lâm Trạch Dương lại có được loại thẻ này?
"Tôi có thể hỏi một chút về hạn mức của thẻ này không?" Triệu Cẩn Du không nhịn được tò mò hỏi.
Nhân viên phục vụ rất cung kính đáp: "Thưa quý khách, vấn đề này thuộc về quyền hạn của ngân hàng, chỉ có ngân hàng mới có thể cho biết hạn mức của thẻ là bao nhiêu.”
Triệu Cẩn Du gật đầu nhưng trong lòng vẫn tràn ngập câu hỏi, cô ta còn muốn hỏi thêm nhưng đã bị người của tổ tiêu thụ gọi nên chỉ đành rời đi.
Sau khi đuổi kịp đám người của tổ tiêu thụ, Triệu Cẩn Du lại nghe Trình Mạnh Cường nói xấu Lâm Trạch Dương là một tên vừa nghèo vừa quê. Cô ta cầm tấm thẻ đen trong tay, trong lòng có suy nghĩ nhưng không nói gì, chỉ hứng thú nhìn Trình Mạnh Cường.
......
Lúc Lâm Trạch Dương về đến nhà, Tần Quân Dao đã đón Manh Manh về từ lâu.
Hình như Manh Manh có chút không vui, chỉ bĩu môi ôm một con búp bê mà không nói lời nào.
"Manh Manh, rốt cuộc con bị làm sao vậy? Mau nói đi! Mẹ đã nói với con rồi, nếu có chuyện gì phải nói cho mẹ biết, con không nói thì làm sao mà mẹ biết được con bị làm sao? Con còn làm như vậy nữa là mẹ tức giận đó!”
Tần Quân Dao cau mày, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc.
"Mẹ xấu, mẹ bắt nạt Manh Manh! Hu hu..." Manh Manh hét lớn một tiếng, ôm theo búp bê nhào lên sô pha mà khóc lớn.
Tần Quân Dao tuy là một người mẹ, nhưng dù sao cô cũng là một sát thủ cấp S nên không thể giống với những bà mẹ bình thường, không luống cuống chút nào mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh mà nói: "Tần Manh Manh, con còn như vậy mẹ sẽ tức giận! Mẹ mà tức giận sẽ đánh mông con!"
“Hu hu..." Manh Manh không thèm để ý tới Tần Quân Dao, ôm búp bê khóc to, một khi trẻ con đã khóc thì không tha thiết chơi bời gì nữa.
Tần Quân Dao hít sâu một hơi, giơ tay lên chuẩn bị đánh mông Manh Manh.
Nhưng tay cô đã bị bắt lấy, Tần Quân Dao phản ứng theo bản năng. Thân thủ của sát thủ cấp S phải nhạy cảm tới mức nào cơ chứ, cô cúi xuống xoay người, đầu gối đá lên.
Thế nhưng rất nhanh Tần Quân Dao đã phát hiện ra động tác của cô không có chút tác dụng nào. Bàn tay bị nắm truyền đến cảm giác đau nhức, cô vừa định trở mình đã bị ôm chặt lấy, không thể nhúc nhích.
Tần Quân Dao vừa định dùng đầu đập vào người kia nhưng cô đã nhanh chóng nhìn được người phía sau là ai.
Lâm Trạch Dương cau mày, dùng tay đẩy nhẹ Tần Quân Dao sang một bên, lạnh lùng nhìn cô: "Manh Manh cũng là con của tôi, ai cho cô đánh nó!”
Tần Quân Dao nhất thời quên đi chuyện vừa rồi, lửa giận lại bốc lên: "Tôi đang giáo dục con, liên quan gì đến anh.”
Lâm Trạch Dương không để ý tới Tần Quân Dao mà ôm lấy Manh Manh, nhẹ giọng an ủi: "Manh Manh làm sao vậy? Đừng sợ, bố ở đây.”
Không biết vì sao, khi Lâm Trạch Dương nhìn thấy Manh Manh lớn tiếng khóc, trong lòng anh cũng thấy rất đau.
"Bố, bố..." Manh Manh phát hiện là Lâm Trạch Dương thì nhanh chóng vùi đầu vào trong lòng anh.
"Được rồi được rồi, không sao đâu, bố ở đây rồi." Lâm Trạch Dương theo bản năng lấy tay vuốt ve lưng Manh Manh.
"Con không gặp mẹ đâu, mẹ đi đi." Sau khi Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh ngồi xuống, Manh Manh lớn tiếng hét với Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao tức đến mức cười thành tiếng, xem con gái của cô kìa! Một mình cô nuôi con bé mấy năm nay để rồi giờ nó hét lên không muốn gặp cô như vậy à?
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút: "Hay là bây giờ cô tạm thời về phòng đã?”
Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương, lại nhìn qua Manh Manh, tuy không tình nguyện nhưng cô vẫn đi về phía phòng của Lâm Trạch Dương, cô không muốn khiến con gái buồn.
Tần Quân Dao đi một mạch về phòng Lâm Trạch Dương, trên mặt không có chút vui vẻ nào, hẳn là rất buồn với phản ứng của Manh Manh.
Sau khi vào phòng, tâm trạng của Tần Quân Dao cuối cùng cũng ổn định lại, cô nhớ một lượt sự việc vừa rồi, khẽ nhíu mày.
Vừa rồi Lâm Trạch Dương đến gần cô khi nào? Tại sao cô hoàn toàn không phát hiện ra? Rõ ràng thân thủ của cô rất nhanh nhưng tại sao vẫn bị Lâm Trạch Dương ôm lấy?
Hình như cô đã quá lơ là, không thể tiếp tục thiếu cảnh giác được nữa, tuy hiện tại tổ chức sát thủ đã gỡ treo thưởng xuống nhưng biết đâu còn có nguy hiểm gì đang ẩn giấu thì sao?
Tần Quân Dao nghĩ vậy, cô cho rằng tất cả vấn đề đều nằm ở mình, không hề nghĩ tới lỡ đâu vấn đề lại nằm trên người Lâm Trạch Dương.
Trong phòng khách.
"Manh Manh, con có thể nói cho bố biết đã xảy ra chuyện gì không? Sao con lại không vui?” Lâm Trạch Dương hỏi Manh Manh đang vui vẻ trong lòng mình.
"Các bạn cùng lớp trong trường mầm non bắt nạt con! Bọn họ nói con không có bố, trước kia con không có bố thật nhưng bây giờ con đã có bố rồi, không ai tin con cả, họ nói con là đồ lừa đảo, nói tại sao con có bố mà bố không đến đón con, bọn họ là người xấu..."
Sau khi nói xong, Manh Manh khóc nức nở.
Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng đau lòng, anh không dám hứa hẹn lung tung với con bé vì bây giờ anh vẫn chưa thể xác định Manh Manh có phải là con gái mình hay không.
Trẻ con cũng chỉ là trẻ con, sau khi nói ra ấm ức trong lòng thì không nhớ gì nữa, bắt đầu chăm chú xem TV.
"Logger Vick rất hay." Nói xong, Manh Manh chuyển kênh.
"Cừu vui vẻ hay hơn." Lâm Trạch Dương lại bật trở về.
"Logger Vick hay hơn." Manh Manh lại chuyển kênh.
"Cừu vui vẻ hay hơn." Lâm Trạch Dương không bằng lòng chút nào.
Chương 25 Lâm Trạch Dương là một kẻ lừa đảo
Chương 25: Lâm Trạch Dương là một kẻ lừa đảo
"Mẹ ơi mẹ, ba không cho con xem Logger Vick." Manh Manh hét lên, xông vào phòng của Lâm Trạch Dương.
Tần Quân Dao rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra, không nhịn được coi thường anh một phen, lúc nãy còn nói con cái quan trọng, bây giờ lại vì bản thân muốn xem “Cừu vui vẻ” mà không cho Manh Manh xem Logger Vick, hừm, đồ trẻ con.
"Manh Manh, chúng ta không tranh cãi với đồ nhỏ mọn đó nữa, để mẹ mở Logger Vick cho con xem nha." Sau khi coi thường Lâm Trạch Dương một cách tàn ác, cô ôm cô bé trở về phòng rồi mở máy tính lên.
Lâm Trạch Dương cũng hừ lại một tiếng, nói: "Muốn tranh TV với tôi á, còn lâu nhé."
Tần Quân Dao cảm thấy Lâm Trạch Dương hết cứu nổi, vừa nhỏ mọn, vô tích sự lại còn tính trẻ con, không đâu vào đâu, người như vậy thực sự có thể làm một người ba tốt hay không?
Ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương nhận được tin nhắn từ Alice, là một địa chỉ.
Anh không nghĩ ngợi gì, lập tức đến thẳng kho hàng, đưa địa chỉ cho người quản lý kho, yêu cầu anh ta gửi hàng hóa trị giá một triệu đến địa chỉ này.
Bởi vì khối lượng kinh doanh của Kiều Lan Nữ rất lớn, một triệu cũng không coi là hạn mức quá cao, vì thế nhìn chung nhân viên bán hàng đều có quyền lợi này, quản lý kho hàng dĩ nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Giải quyết chuyện này xong, Lâm Trạch Dương trở lại văn phòng, tiếp tục mở máy tính xem “Cừu vui vẻ”.
Trình Mạnh Cường không tính đi công tác trong vài ngày tới, hắn ta muốn nghĩ cách để trị Lâm Trạch Dương, khi đó, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của anh , tự nhiên hắn cảm thấy hơi khó chịu, đến trước mặt anh nham hiểm nói: "Hừm, để tao chống mắt lên xem mày có thể ung dung tự tại được bao lâu, lâu nhất cũng chỉ được một tháng."
Nghe vậy, Lâm Trạch Dương phớt lờ, không thèm để ý tới. Dĩ nhiên, Trình Mạnh Cường vô cùng tức giận nhưng hắn ta cố kìm cơn tức lại, trong lòng thầm nhủ, đối phó với loại người như Lâm Trạch Dương một là dứt khoát không ra tay, còn không thì phải giết chết luôn.
Đột nhiên, Triệu Cần Du vội vàng chạy tới, sắc mặt rất khó coi.
"Lâm Trạch Dương, đến phòng tôi ngay." Vốn dĩ Triệu Cần Du còn định nói gì đó nhưng thấy Trình Mạnh Cường đang ở đó nên cô đành thôi.
"Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy, làm sao gửi một triệu tiền hàng ngay lập tức được?" Triệu Cẩn Du hơi sốt ruột, dù sao một triệu cũng không phải là con số nhỏ.
"Ồ, cái đó sao, người ta cần hàng, dĩ nhiên tôi phải gửi cho họ rồi, có vấn đề gì à?" Lâm Trạch Dương tỏ vẻ không thèm để ý, thờ ơ nói.
Triệu Cẩn Du cảm thấy bị anh đánh bại hoàn toàn, đành nói: "Anh hai à, thế anh đã lấy được hợp đồng chưa? Đã thanh toán chưa? Nếu người ta nhận hàng rồi mà không trả tiền thì phải làm sao? Vả lại, anh biết họ có lai lịch ra sao không? Hàng hóa thế mà lại gửi ra nước ngoài?"
Anh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, nói: "Yên tâm đi, trên đời này không có ai dám nợ tiền của Lâm Trạch Dương này cả. "
Triệu Cẩn Du mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì, cô thật sự không biết anh lấy đâu ra tự tin, cuối cùng chỉ có thể đồng ý chuyện này, nói: "Tốt nhất là anh nên mau chóng bảo họ trả tiền, hàng cũng đã gửi đi rồi, không thể lấy lại được. Nếu đến lúc đó không đòi được tiền, anh sẽ phải tự bỏ ra một triệu bù vào.”
Lâm Trạch Dương tùy ý gật đầu, nói: “Được rồi, tôi biết rồi. "
Triệu Cẩn Du phát hiện ra rằng cô và anh thực sự không có tiếng nói chung, thầm nghĩ: Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, đến lúc đó xảy ra chuyện, cũng chỉ là chuyện của tên nhóc kia mà thôi, người ta còn không vội, mình sao phải vội cơ chứ.
"À đúng rồi, đây là thẻ của anh." Triệu Cẩn Du đột nhiên nhớ ra tấm thẻ đen, cẩn thận lấy nó từ trong túi ra, có thể thấy được cô rất coi trọng tấm thẻ này.
Đùa à, đây là thẻ đen đó, có thể không coi trọng được sao?
"Ồ." Lâm Trạch Dương thản nhiên đáp, cầm lấy tấm thẻ rồi tùy ý bỏ vào trong túi quần, giống như vừa mới nhận khăn giấy vậy.
Triệu Cẩn Du khẽ nhíu mày, trông thái độ của Lâm Trạch Dương giống như không hề coi tấm thẻ này quan trọng, có phải cô đã hiểu lầm về giá trị của tấm thẻ đen này, chẳng lẽ do cô nghĩ quá nhiều rồi sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Cẩn Du không khỏi lắc đầu, cảm thấy chắc chắn bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, Lâm Trạch Dương, toàn thân tên này từ trên xuống cộng lại cũng chưa đến một nghìn nhân dân tệ, làm sao có được tấm thẻ đen huyền thoại được chứ?
Hai người nói vài câu, thì Triệu Cẩn Du lại liên tục nhắc nhở anh mau chóng thu tiền hàng và dĩ nhiên anh chẳng thèm để tâm.
Lâm Trạch Dương quay về chỗ ngồi, anh xem “Cừu vui vẻ” cả buổi sáng, phát ra đủ các loại tiếng động và hoàn toàn coi công ty là của mình.
Nhưng cuộc sống tốt đẹp như vậy lại chẳng kéo dài được bao lâu, đến chiều Trình Mạnh Cường đã đến tìm anh.
Với tư cách là phó quản lý bộ phận kinh doanh, đương nhiên hắn ta cũng có kênh riêng, vì thế dĩ nhiên biết Lâm Trạch Dương đã gửi hàng đi mà chưa nhận tiền.
Trình Mạnh Cường thấy đây là một cơ hội tốt, đủ khiến cho Lâm Trạch Dương phải từ chức.
"Tiền hàng rồi hợp đồng cái nào cũng không có, mày lại dám gửi hàng đi, bây giờ tao nghi ngờ mày chính là một kẻ lừa đảo, lẻn vào công ty bọn tao chỉ vì một triệu tiền hàng."
Hắn ta không hề khách sáo, lập tức bước đến rồi nói móc.
Lâm Trạch Dương cười khẩy, nói: "Anh nói hươu nói vượn cũng nghiêm túc nhỉ, trông ngu ngốc thật đấy."
Trình Mạnh Cường không hề tức giận, bây giờ hắn ta đã nắm được chứng cớ, kiểu gì Lâm Trạch Dương phen này cũng chết chắc, bèn nói: "Tao không quan tâm mày nói gì, bây giờ tao muốn xem tiền hàng có dựa theo quy tắc của công ty hay không, nếu không nhận được tạm ứng 30% giá trị hàng thì không thể gửi hàng đi mà không có hợp đồng. Nếu giờ mày không có mấy thứ đó thì đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng vào quy định của công ty.”
Cuộc cãi vã giữa hai người ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả bộ phận bán hàng, rất nhiều người đã vây quanh họ, chẳng mấy chốc mọi người ai cũng biết chuyện gì xảy ra.
Mọi người nhìn Lâm Trạch Dương vì theo tình huống trước mắt, cho dù có nhìn Lâm Trạch Dương thế nào thì anh đều giống như một tên lừa đảo.
Lâm Trạch Dương phản đối, nói: "Yên tâm đi, khoản tiền đó chắc chắn sẽ về thôi."
Trình Mạnh Cường chế nhạo nói: "Tiền hàng chắc chắn sẽ về sao? Ai cho mày cái tự tin đấy? Mày tưởng bản thân mày là ai chứ? Những gì mày nói chắc chắn sẽ thành sự thật à? Công ty bọn tao không phải là công ty chỉ biết nói miệng, những gì cần ở đây là những điều có thật."
Lâm Trạch Dương không có cách nào phản bác, anh nghĩ hồi lâu rồi nói: "Không phải còn hai tiếng nữa chúng ta mới hết ca làm ngày hôm nay sao? Tiền hàng chắc chắn sẽ đến trước khi chúng ta tan ca."
Trình Mạnh Cường lại cười khẩy, nói: "Được, tao sẽ cho mày hai tiếng nữa. Bảo vệ, gọi bảo vệ lên đây, không được để tên lừa đảo này trốn thoát."
Rất nhanh, mọi người trong cả công ty đều biết chuyện, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào Lâm Trạch Dương.
“Chết tiệt, chết tiệt cái tên này căn bản không coi tôi ra gì cả, dù nói thế nào tôi cũng là tổng giám đốc của cái công ty này, liền không cho tôi một chút mặt mũi sao nào đàn ông ở bên ngoài sĩ diện, phụ nữ thì không cần sao hơn nữa anh làm đúng sao?”
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Kiều Lan Nữ, Tần Quân Dao không biết từ nơi nào tìm ra một con búp bê cừu vui vẻ, đánh nó, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, đại khái là đem con búp bê cừu vui vẻ này trở thành Lâm Trạch Dương mà đánh.
“Tần tổng ở kia” đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Tần Quân Dao không khỏi giật mình, vội vàng đem cừu vui vẻ giấu đi, nhưng trong nhất thời luống cuống tay chân, làm sao cũng không có cách nào đem cừu vui vẻ nhét vào trong ngăn kéo.
Tần Quân Dao phát hiện hành vi của mình đã không có cách nào che giấu, cũng không giấu con cừu vui vẻ kia nữa, cắn răng nhìn về phía Triệu Cẩn Du, nói: “ Cô vào lúc nào sao không gõ cửa?”
Triệu Cẩn Du vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Tần tổng, tôi đã gõ cửa rồi.”
Tần Quân Dao mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên, lúc bình thường ở trước mặt mọi người cô bất luận có như thế nào cũng là vẻ mặt trang nghiêm, dáng vẻ nữ thần ăn nói thận trọng cao cao tại thượng, bây giờ bên cạnh lại xuất hiện một con cừu vui vẻ, hình tượng của bản thân không phải toàn bộ bị hủy diệt sao.
“Cái này cái này là cừu vui vẻ là quà tôi mua cho con gái tôi, tôi đối với thứ đồ chơi này một chút cũng không hứng thú, bình thường thời gian nhàm chán cũng tuyệt đối không đến mức đem loại đồ chơi này ra để giải trí, cô thật sự không nên hiểu lầm.”
Tần Quân Dao vẻ mặt nghiêm túc nhìn Triệu Cẩn Du, nhưng hai ngón tay nắm lấy Hỷ Dương Dương lại bán đứng cô, cô căn bản không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Triệu Cẩn Du cũng là vẻ mặt xấu hổ, Tần tổng cô không cần giấu đầu hở đuôi có được hay không, cô không nói tôi không nói, chuyện này không phải qua rồi sao. Triệu Cẩn Du cũng không có cách nào, chỉ có thể cười khổ gật đầu.
“Vậy cô tới đây có chuyện gì sao” Tần Quân Dao vẫn có chút lo lắng, đây chính là bí mật nho nhỏ chỉ mình cô biết, mặc dù trong mắt người khác cô trông vô cùng lạnh lùng, nhưng thực tế cô rất thích phim hoạt hình và búp bê vải, đặc biệt là những thứ trông trẻ con đối với người khác.
“Tần tổng vừa rồi không phải cô bảo tôi đi tìm hiểu một chút Trình Mạnh Cường và Lâm Trạch Dương đã xảy ra chuyện gì sao, bây giờ tôi tới báo cáo với cô.” Triệu Cẩn Du không khỏi có chút nghi hoặc, Tần tổng từ trước đến nay đều là một người tư duy rõ ràng, làm sao có thể phạm phải sai lầm như vậy.
Nói đến chính sự, mặt Tần Quân Dao lập tức lại trở về dáng vẻ lãnh đạm, nói: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì có phải tên Lâm Trạch Dương kia cố ý tìm người gây sự hay không, tôi biết anh ta không phải là một người có thể ngồi yên, không gây chút phiền phức, anh ta liền cảm thấy khó chịu.”
Tuy nhiên Triệu Cẩn Du lắc đầu, vừa rồi cô tìm Tạ Nghi, Tạ Nghi đem gần như tất cả mọi chuyện nói ra hết, chẳng qua qua lời của Tạ Nghi, Trình Mạnh Cường cũng không có tệ đến như vậy, chỉ là tùy tiện trêu chọc cô mà thôi.
Tạ Nghi vẫn là quá thiện lương, sợ bởi vì lời nói của bản thân mà làm hại người khác.
“Không đúng, dựa theo hiểu biết của tôi, chuyện là như thế này.”
“Tên đó làm sao lại có lòng tốt giúp đỡ người khác như vậy” Tần Quân Dao có chút không thể tin được, ở trong ấn tượng của cô Lâm Trạch Dương chính là một kẻ không khác gì bọn côn đồ.
“Nhất định là anh ta nhìn trúng Tạ Nghi muốn ở thể hiện trước mặt Tạ Nghi, không phải bộ dạng Tạ Nghi rất đáng yêu sao” Tần Quân Dao trong nháy mắt liền tìm ra một lý do cho Lâm Trạch Dương.
Triệu Cẩn Du không nói gì, rời khỏi phòng làm việc của Tần Quân Dao, chỉ là trong lòng cũng không khỏi càng thêm nghi hoặc, có phải Tần tổng quá mức quan tâm Lâm Trạch Dương hay không, hơn nữa lúc vừa mới nói đến Tạ Nghi, rõ ràng mang theo chút ghen tuông.
Nghĩ mãi không ra, nghĩ mãi không ra xem ra sau này mình phải tiếp xúc nhiều hơn với Lâm Trạch Dương mới được.
Trong phòng làm việc, Tần Quân Dao lại trở nên có chút lo được lo mất, lầm bà lầm bầm, “Có phải mình đổ oan cho người đàn ông đó hay không a, có lẽ anh ta thật sự chỉ là muốn giúp đỡ người khác vừa rồi mình như vậy, anh ấy có buồn không a”
“Lâm Trạch Dương, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, Tạ Nghi cũng sẽ đến nha, xem như là tiệc chào mừng anh.” Buổi chiều lúc sắp tan tầm, Triệu Cẩn Du đi tới trước bàn làm việc của Lâm Trạch Dương, đặt mông ngồi ở trên bàn của Lâm Trạch Dương.
“Chết tiệt nữ nhân này tuyệt đối là yêu tinh a, làm sao có thể ở trong tình huống mặc cái váy như vậy, ngồi bên cạnh một người đàn ông, có biết cặp chân đi tất ren đen kia mê người cỡ nào không có biết nhìn lên trên đùi hấp dẫn cỡ nào không, là thu hút người ta làm một chuyện sao?
Ánh mắt Lâm Trạch Dương nhìn thẳng, tuy rằng đã từng trải qua vô số lần sinh tử, nhưng là trên phương diện chuyện nam nữ, anh xác thực là gà mờ a.
Chỉ là chết tiệt, sao lại thiếu chút nữa lại không thể nhìn thấy nhỉ?
Triệu Cẩn Du thấy được ánh mắt của Lâm Trạch Dương, chẳng những không vạch trần, mà là không ngừng thay đổi tư thế, luôn làm cho Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa có thể nhìn thấy lại không nhìn thấy nội y của cô .
Triệu Cẩn Du phát hiện Lâm Trạch Dương quả nhiên là một tiểu xử nam ngây thơ, vẻ ngoài dâm đãng, anh tuấn và dũng cảm đó thật thú vị.
“Thế nào? Tối nay có việc gì sao?” Triệu Cẩn Du một lần nữa nói lại việc chính.
“A à có gì để ăn a” Lâm Trạch Dương theo bản năng hỏi, có chút lơ đễnh, ánh mắt như trước vẫn cố gắng, nhưng mãi không có kết quả.
Triệu Cẩn Du càng cảm thấy thú vị, nảy ra một ý tưởng, cắn môi mình, làm ra dáng vẻ rất gợi cảm, hơi đè thấp cơ thể của bản thân xuống, nói: “Anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi.”
Đôi mắt Lâm Trạch Dương mở to tròn, không khỏi hít một hơi thật sâu, đầu vội vàng ngẩng lên, bằng không máu mũi sẽ chảy xuống, sao lại có thể có một cấp trên thú vị như vậy, sao có thể đối xử với cấp dưới như vậy?
“Thật sự tôi muốn ăn cái gì cũng được.” Lâm Trạch Dương ổn định tinh thần, nhìn về phía Triệu cẩn Du.
Triệu Cẩn Du suy nghĩ một chút, sau đó liếc mắt quyến rũ Lâm Trạch Dương, nói: “Nể bộ dạng anh đáng yêu như vậy, tôi liền ngoại lệ đáp ứng anh một lần đó.”
Lâm Trạch Dương ánh mắt sáng lên, nói: “Tôi đây muốn ăn dê nướng tôm hùm cua gạch bào ngư tổ yến”
Triệu Cẩn Du ngây cả người, sau đó vội vàng kêu Lâm Trạch Dương dừng lại, nói: “Anh muốn ăn chính là mấy thứ này.”
“Đương nhiên không phải, tôi còn có rất nhiều thứ muốn ăn, hải sản cũng có thể, như cái gì cá hồi nhím biển hải sâm”
“Dừng” Triệu Cẩn Du lần nữa kêu Lâm Trạch Dương dừng lại, bằng không người này thật sự sẽ không dừng.
“Được rồi, tối nay đi ăn đồ Nhật, lát nữa tan tầm cùng đi.” Nói xong, Triệu Cẩn Du có chút tức giận, trực tiếp rời đi.
Lâm Trạch Dương không khỏi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Còn nói muốn ăn cái gì cũng được, cái gì cũng có thể ăn, thật là keo kiệt.”
Triệu Cẩn Du đang đi về phía trước nghe được, bước chân rối loạn một chút, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.
Chương 22 Đồ nhà quê
Chương 22: Đồ nhà quê
Tần Quân Dao càng nghĩ càng cảm thấy, bản thân cô nên xin lỗi Lâm Trạch Dương, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ mắc nợ người khác, nếu đã là hiểu lầm Lâm Trạch Dương, thì vẫn nên xin lỗi.
Nhưng mà, từ sáng đến giờ, Tần Quân Dao chuyện gì cũng không có làm, chỉ suy nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm được.
“Mặc kệ đi” Tần Quân Dao cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy điện thoại di động ra.
“Lát nữa tan tầm anh có thời gian không, tôi mời anh ăn một bữa cơm, ở khách sạn Na San gần công ty chúng ta, tôi sẽ đặt một phòng riêng, đến lúc đó anh chỉ cần qua báo tên tôi là có thể tìm được tôi.”
Lâm Trạch Dương còn chưa kịp nói gì, Tần Quân Dao một hơi đã nói hết lời của bản thân, cô rất sợ mình sẽ hối hận, dù sao cô cũng không muốn gặp riêng Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không nghĩ tới Tần Quân Dao lại chủ động gọi điện thoại cho anh, có chút bất ngờ, nhưng anh vẫn thật thà nói: “Lát nữa tan tầm tôi phải đi ăn cơm với người trong công ty, không có thời gian.”
Tần Quân Dao không khỏi sửng sốt, đi ăn cơm với ai vậy Tạ Nghi?
Vừa nghĩ tới đây, Tần Quân Dao cũng không muốn nói gì nữa, ngữ khí lại trở nên lãnh đạm, nói: “Anh có đến hay không cũng được, cứ như vậy đi!”
Tần Quân Dao trực tiếp cúp điện thoại, Lâm Trạch Dương không thể làm gì khác ngoài lắc đầu bất mãn, mắng: “Người phụ nữ này có phải bệnh thần kinh hay không, đột nhiên gọi điện thoại tới, lại đột nhiên cúp điện thoại. Mặc kệ, tôi muốn cùng chị Triệu Cẩn Du đi ăn đồ Nhật, mới không muốn bà điên này.”
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm. Triệu Cẩn Du chào hỏi người của bộ phận bán hàng, tất cả mọi người đều rất hăng hái. Khiến Lâm Trạch Dương bất ngờ chính là Trình Mạnh Cường cũng đi theo tới đây.
Bởi vì Trình Mạnh Cường gia nhập, nhiệt tình của mọi người thoáng cái liền tắt, nhưng cũng không tiện nói cái gì, dù sao Trình Mạnh Cường cũng là người của bộ phận tiêu thụ, hơn nữa còn là phó chủ quản.
Mọi người đi tới một nhà hàng quốc đảo gần công ty. Nhà hàng này trang trí theo phong cách đảo, thậm chí nhân viên phục vụ nơi này lại còn là người bản địa ở quốc đảo, làm cho người ta có một loại cảm giác rất là mới mẻ.
Rất nhiều thứ làm Lâm Trạch Dương cảm thấy mới mẻ, đặc biệt là dáng vẻ vui mừng của các cô gái, dù sao một nơi cao cấp như vậy, các cô gái trước kia gần như là chưa từng tới.
Lúc mọi người mới vừa tiến vào khách sạn, thậm chí có một nhóm người quốc đảo đang đợi đó, xếp thành hai hàng thẳng tắp, đồng thời khom lưng với những người đang tiến vào, hơn nữa dùng tiếng đảo kêu to “Hoan nghênh.”
Lâm Trạch Dương không khỏi hoảng sợ, hoàn toàn chưa từng tới loại khách sạn này.
“Đúng là đồ nhà quê, chút việc này cũng chưa từng thấy qua.” Trình Mạnh Cường khinh bỉ Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cũng không để ý tới Trình Mạnh Cường, mà là tới gần Triệu Cẩn Du, hỏi: “Nơi này có cà chua xào trứng gà không, thịt heo xào xúc xích và đậu hủ ma po không?”
Trình Mạnh Cường không khỏi lại cười lạnh, nói: “Mày cho rằng đây là quán ăn vặt lề đường à, đây chính là nhà hàng quốc đảo cao cấp, cái gì cũng không hiểu thì đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”
Lâm Trạch Dương không khỏi cười lạnh, nhìn về phía Trình Mạnh Cường, nói: “Anh cảm thấy đồ ăn ở quốc đảo cao cấp này ngon sao”
Trình Mạnh Cường ngẩng đầu lên, nói: “Đây là đương nhiên, đồ ăn của quốc đảo không biết tinh xảo hơn đồ ăn Trung Hoa chúng ta bao nhiêu, một người thật sự hiểu biết về đồ ăn thì nên ăn đồ ăn của quốc đảo.”
“Anh nếu thực sự thích đồ ăn quốc đảo như vậy, sao không trở thành người của quốc đảo đi? Nếu bố mẹ cô biết chuyện này, thật không biết có hối hận khi sinh anh ra hay không.” Lâm Trạch Dương liên tục lắc lắc đầu.
Tầm mắt mọi người cũng đều nhìn về phía Trình Mạnh Cường.
“Mày” Trình Mạnh Cường rất là tức giận, nhưng lại không thể phản bác, chẳng lẽ thật sự thừa nhận bản thân là kẻ phản bội sao?
“Thôi được rồi, dựa theo tác phong như trước đây của chúng ta, bữa cơm này chúng ta sẽ chia đều, chỉ có điều tôi sẽ giúp mọi người trả trước, chờ mọi người sau khi có thành tích, tôi sẽ trừ vào tiền đó.” Triệu Cẩn Du cười nhìn về phía mọi người chuyển đề tài, muốn tạo không khí vui vẻ.
Mọi người không nhịn được nở nụ cười, chủ quản tuy rằng nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều biết bữa cơm này xem như chủ quản mời khách, cô là đang quan tâm đến lòng tự trọng của mọi người.
Rất nhanh, mọi người tìm một cái phòng nhỏ ngồi xuống. Lâm Trạch Dương lại có chút không tập trung.
Không biết vì cái gì, Lâm Trạch Dương rõ ràng nói mình không quan tâm đến Tần Quân Dao, nhưng luôn nhớ tới cuộc điện thoại cô hẹn anh đi ăn tối. Cô gái ngốc nghếch này, sẽ không ăn cơm một mình ở đó chứ?
Rất nhanh, có nhân viên phục vụ mang thực đơn lên.
Lâm Trạch Dương chỉ nhìn thoáng qua, liền nhịn không được nói: “Wow, đồ ở đây đắt như vậy!”
Trình Mạnh Cường giống như không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để xỉa xói Lâm Trạch Dương, nói: “Đúng là đồ nhà quê, đã nói với mày đây không phải là quán ăn vặt lề đường mà mày hay đến đâu, mày như vậy hô to gọi nhỏ thật mất mặt a.”
Lâm Trạch Dương không để ý đến cô, đưa thực đơn cho Triệu Cẩn Du.
Rất nhanh, Triệu Cẩn Du gọi một bàn thức ăn lớn, cười nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, bữa ăn này tôi tiêu tốn hơn năm ngàn tệ, chia cho mỗi người cũng phải năm trăm tệ.”
Lâm Trạch Dương đột nhiên đứng lên, nói: “Ngại quá, tôi còn có chút việc, bữa cơm này tôi không ăn nữa.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không đợi mọi người có phản ứng gì, trực tiếp đi ra ngoài.
Trình Mạnh Cường không khỏi lần nữa nói: “Người này không phải là nghe được bản thân phải trả năm trăm tệ mà bị dọa cho chạy đi đó chứ, thật sự là một cái quỷ nghèo, xem về sau anh ta còn dám làm bộ ra dáng hào phóng nữa không.”
Sau khi Lâm Trạch Dương nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân vẫn phải đến khách sạn Na San, dù sao đó cũng là mẹ của Manh Manh.
Mà trước khi rời khỏi khách sạn, Lâm Trạch Dương tiện tay ném một tấm thẻ màu đen cho nhân viên phục vụ, nói: “Hóa đơn của bàn bên trong hãy khấu trừ vào đây, cứ lấy thẻ của một người phụ nữ tên là Triệu Cẩn Du là được.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương và nhân viên bộ phận tiêu thụ rời khỏi công ty.
Tâm tình Tần Quân Dao rất phức tạp, không ngờ trong lòng Lâm Trạch Dương cô lại không quan trọng bằng người lạ.
Tần Quân Dao mang theo thất vọng rời khỏi công ty, lại không nghĩ tới cô lại một mình đi tới khách sạn Na San.
Dù sao cũng đã đến rồi, Tần Quân Dao liền đi vào khách sạn Na San, nhân viên phục vụ lập tức nghênh đón.
Tần Quân Dao đã đặt một căn phòng, sau đó cũng không biết vì sao ma xui quỷ khiến thế nào bình thản nói với nhân viên phục vụ: “Đợi lát nữa có thể sẽ có người tới tìm tôi, nếu có người nói muốn tìm Tần Quân Dao, cứ trực tiếp dẫn anh ấy tới đây.”
Sau khi nói câu này, Tần Quân Dao không khỏi lắc đầu, cười khổ, cô thế mà lại còn đang si tâm vọng tưởng a, người ta đã cùng tiểu tình nhân đi ra ngoài ăn cơm, còn có thể nhớ tới cô sao?
Tần Quân Dao không có khẩu vị, gọi vài món, nhưng chỉ ăn vài miếng.
Lại nhìn thoáng qua ngoài phòng bao, Tần Quân Dao lắc đầu, từ chỗ ngồi đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Chương 23 Không phải anh đã sờ qua rồi sao?
Chương 23: Không phải anh đã sờ qua rồi sao?
Điều gì khiến một người cảm thấy sợ hãi?
Thất bại trong sự nghiệp? Bị bỏ rơi? Hôn nhân tan vỡ? Có lẽ là tất cả những thứ ấy, nhưng suy cho cùng vẫn là hai từ, thất vọng!
Bởi vì có hy vọng thì mới thất vọng. Nhưng có lẽ đáng sợ nhất là ngay cả hy vọng cũng không có?
Có lẽ bây giờ Tần Quân Dao cũng đang ở trong tình trạng như vậy, một mình ngây ngốc đi vào khách sạn Na San, ngây ngốc ăn vài miếng rồi lại ngây ngốc rời đi.
Đột nhiên điện thoại của Tần Quân Dao vang lên, màn hình hiển thị là Lâm Trạch Dương!
"Alo, có chuyện gì không?" Tuy trong lòng Tần Quân Dao có chút mong đợi nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng.
"Tôi không có tiền trả taxi, cô mau tới đây trả tiền giúp tôi." Giọng điệu cho là đương nhiên của Lâm Trạch Dương vang lên, Tần Quân Dao nghe xong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tên chết tiệt này, còn tưởng hắn tìm mình ăn bữa cơm chứ, thì ra là không có tiền nên mới nhớ tới mình!” Tần Quân Dao cúp điện thoại, giận dữ đi về phía cửa khách sạn.
Lâm Trạch Dương đứng ở cửa cãi nhau với tài xế taxi: "Tôi không khoe khoang, mẹ của con tôi thật sự là một mỹ nữ, không những ngực to mông vểnh mà mặt lại còn xinh đến mức khiến người ta bối rối.”
Tài xế nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt khinh bỉ: “Cậu lừa ai vậy, người xinh đẹp như vậy mà bao nuôi tên cặn bã như cậu?”
Đúng lúc này Tần Quân Dao đi ra từ cửa khách sạn, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Trạch Dương, cô nhanh chóng đi tới, nghiêm mặt hỏi: "Cần bao nhiêu?”
Tần Thiến cảm thấy nói chuyện với Lâm Trạch Dương ở chỗ này rất mất mặt, tiện tay rút ra một xấp một trăm tệ ném cho Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cầm xấp tiền, cười đắc ý với tài xế.
Tài xế sửng sốt một lúc, sau đó mới giơ ngón tay cái hướng về phía Lâm Trạch Dương: "Người anh em thật lợi hại!"
“Được rồi, được rồi, đây là tiền xe của anh, không cần thối lại, anh cũng vất vả rồi." Dưới ánh nhìn chăm chú của tài xế, Lâm Trạch Dương rút ra một tờ mười tệ kẹp trong xấp tiền một trăm tệ, sau đó đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Lâm Trạch Dương xoay người về phía Tần Quân Dao, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi đã nói đi nói lại với cô rồi, tôi không phải loại người tùy tiện, đừng tưởng rằng có thể dùng tiền để mua chuộc tôi, số tiền này tôi..."
Tần Quân Dao đột nhiên cảm thấy hành vi vừa rồi của mình đúng là không thích hợp lắm, cô khẽ cắn môi, định lấy lại số tiền vừa đưa cho Lâm Trạch Dương.
“Tôi tịch thu toàn bộ!” Nói xong Lâm Trạch Dương sải bước đi vào khách sạn.
Tài xế đứng đó mà sững sờ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Lâm Trạch Dương đã diễn quay xe được mấy lần! Thậm chí ông còn không biết phải mô tả về Lâm Trạch Dương như thế nào cho phải.
Tâm trạng lúc này của Tần Quân Dao cũng rất phức tạp, vô cùng phức tạp.
Vừa rồi cô vẫn còn ôm hy vọng cho rằng mình có thể trở thành nữ chính trong TV, có được buổi gặp lại đầy cảm động và cẩu huyết với Lâm Trạch Dương, không ngờ rằng...
“Tiền của tôi!" Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
“Tôi tự hỏi sao cô lại keo kiệt như vậy? Mời người ta ăn cơm mà chỉ gọi hai món đơn giản thôi sao? Hình như cô còn ăn trước, thật đúng là không có lễ nghi gì cả. Giám đốc Triệu Cẩn Du người ta mời chúng ta tới! Sớm biết vậy đã không tới làm gì.”
Lâm Trạch Dương vừa bước vào phòng riêng đã nhìn thấy trên bàn chỉ có vỏn vẹn hai ba món trông vô cùng đáng thương, hơn nữa đều là chọn bừa từ menu ra, vừa nhìn đã biết là đồ thừa chẳng ai thèm ăn, chỉ nhìn thôi đã thấy mất hứng.
Tần Quân Dao vẫn luôn cho rằng bản thân là một người tu dưỡng, đáng lẽ lúc nào cũng phải thật bình tĩnh mới đúng, nếu không thì làm sao có thể vượt qua được những nhiệm vụ trước, biến nguy thành may rồi sống vui vẻ đến tận bây giờ.
Nhưng cô phát hiện sau khi mình gặp Lâm Trạch Dương, tính tình và sự kiên nhẫn của cô như một tờ giấy mỏng, chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào đã bị đục một lỗ.
Thậm chí Tần Quân Dao đã suy nghĩ tới việc dùng súng truy kích hay súng ngắn để bắn vỡ đầu Lâm Trạch Dương thì tốt hơn, chắc là súng truy kích ổn hơn nhỉ, ít nhất sẽ không khiến máu văng khắp nơi!
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không biết mình đang bị sát thủ cấp S nhìn chằm chằm, còn làm ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tần Quân Dao mà thêm mắm dặm muối: "Người ta thường nói phụ nữ ngực to rất hào phóng, chắc cô cũng phải độn mấy lớp ấy nhỉ?”
Tần Quân Dao cảm thấy dùng súng truy kích vẫn còn quá nương tay với Lâm Trạch Dương, cô phải dùng dao cắt anh ta thành mảnh nhỏ mới được. Tần Quân Dao giận quá mất khôn, cô ưỡn ngực hung hăng: "Anh mới độn ý! Của tôi là hàng thật giá thật.”
Lâm Trạch Dương liếc Tần Quân Dao một cái: "Cô nói gì cũng đúng.”
Tần Quân Dao đứng đối diện anh, ưỡn ngực lên: "Không phải anh đã sờ qua rồi sao?”
Sau khi nói xong câu này, khuôn mặt Tần Quân Dao nhanh chóng đỏ lên, cô không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương nữa, trong lòng bắt đầu oán giận bản thân, mình đang làm cái gì vậy trời! Mình trở nên lưu manh như vậy từ khi nào?
Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người, sau đó giống như nhớ ra gì đó, không khỏi nuốt nước miếng mà nhìn chằm chằm vào ngực Tần Quân Dao.
Tần Thiến hận đến nghiến răng: "Không ăn nữa! Về nhà!”
Vừa nói xong Tần Quân Dao đã xoay người rời đi, sao vừa gặp lại người này đã không khống chế được cảm xúc nữa rồi!
Tần Quân Dao rất nhanh đã đi ra tới cửa khách sạn, do dự quay đầu lại nhìn liền không thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, tức càng thêm tức, tên này có phải đàn ông không vậy! Đối xử với người đẹp như thế này à?
"Tần Quân Dao!" Đột nhiên giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.
Tần Quân Dao vừa rồi còn đang chờ mong Lâm Trạch Dương xuất hiện, tới khi anh xuất hiện thật thì nhanh chóng trở mặt, lạnh lùng nói: "Anh đuổi theo tôi làm gì?”
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thờ ơ: "Cô còn chưa tính tiền đâu đấy! Đã đồng ý mời tôi bữa tối, không cho tôi lựa món thì thôi, lại còn muốn tôi thanh toán á? Đừng có keo kiệt vậy chứ!"
Tần Quân Dao đỡ trán, cô cảm thấy mình sắp ngất tới nơi, cô mà còn bất kỳ hy vọng nào với tên này nữa thì có lỗi với bản thân lắm!
“Cầm đi!” Tần Quân Dao tiện tay ném cho Lâm Trạch Dương một tấm thẻ, đi thẳng không thèm ngoảnh lại.
Sau khi Lâm Trạch Dương thanh toán xong, đi ra thấy Tần Quân Dao vẫn chưa lái xe đi mà ở đó trừng mắt nhìn anh thì cười đắc ý: "Xem ra cô vẫn còn quyến luyến tôi.”
Tần Quân Dao nghiêm mặt nói: "Đưa chìa khóa nhà anh cho tôi, tôi đón Manh Manh tan học.”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi ném chìa khóa cho Tần Quân Dao, sau đó chuẩn bị mở cửa xe.
Nhưng không ngờ Tần Quân Dao lại đạp chân ga đi thẳng, may mà Lâm Trạch Dương phản ứng kịp, không thì suýt chút nữa bị xe quệt rồi.
"Tần Quân Dao, cô nhớ cho tôi, sớm muộn gì cô cũng phải mời ông đây lên xe!"
Lâm Trạch Dương tức giận nhìn theo hướng Tần Quân Dao rời đi, nghiến răng nói.
Chương 24 Manh Manh có tâm sự
Chương 24: Manh Manh có tâm sự
Bộ phận tiêu thụ không hài lòng với bữa ăn này.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở đây có một người tên là Trình Mạnh Cường. Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, Trình Mạnh Cường bắt đầu nói xấu Lâm Trạch Dương không ngừng.
"Con người này sao lại keo kiệt như vậy? Mấy trăm đồng thôi cũng không trả? Còn cãi nhau với mình nữa? Đúng là không biết sống chết là gì.”
“Mọi người nói xem, người như Lâm Trạch Dương có thể hoàn thành doanh thu một triệu trong vòng một tháng sao? Nếu anh ta hoàn thành được tôi sẽ ăn phân cho mấy người coi, đồ quê mùa đó thì làm gì biết gì cơ chứ.”
“Sao Lâm Trạch Dương hài hước vậy? Anh ta là con khỉ chuyển bình cứu hộ tới hả?”
Dưới sự lải nhải không ngừng của Trình Mạnh Cường, cuối cùng việc này cũng kết thúc, mọi người mãi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Cẩn Du đi tới quầy lễ tân, chuẩn bị thanh toán thì thấy thông báo hiện lên rằng hóa đơn đã thanh toán, sau đó nhân viên phục vụ đưa ra cho cô ta một tấm thẻ ngân hàng màu đen.
Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, lông mày Triệu Cẩn Du nhướng lên, đây là thẻ đen, chỉ khách hàng vô cùng cao cấp của ngân hàng mới có, truyền thuyết về loại thẻ đen này không đùa được đâu!
Với thân phận của Triệu Cẩn Du, cô ta cũng chỉ nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy tận mắt, không ngờ rằng hôm nay lại có thể cầm nó trong tay.
"Ai đưa thẻ này cho anh?" Triệu Cẩn Du tò mò hỏi, trong số những người mà cô ta quen biết, ngay cả Tần tổng cũng chưa đủ tư cách để nhận được tấm thẻ đen này đâu?
"Một vị đồng nghiệp của cô, anh ấy bảo tôi đưa tấm thẻ này cho cô là được." Thái độ của nhân viên phục vụ vô cùng cung kính.
Triệu Cẩn Du liền nghĩ tới Lâm Trạch Dương, nhưng làm sao mà Lâm Trạch Dương lại có được loại thẻ này?
"Tôi có thể hỏi một chút về hạn mức của thẻ này không?" Triệu Cẩn Du không nhịn được tò mò hỏi.
Nhân viên phục vụ rất cung kính đáp: "Thưa quý khách, vấn đề này thuộc về quyền hạn của ngân hàng, chỉ có ngân hàng mới có thể cho biết hạn mức của thẻ là bao nhiêu.”
Triệu Cẩn Du gật đầu nhưng trong lòng vẫn tràn ngập câu hỏi, cô ta còn muốn hỏi thêm nhưng đã bị người của tổ tiêu thụ gọi nên chỉ đành rời đi.
Sau khi đuổi kịp đám người của tổ tiêu thụ, Triệu Cẩn Du lại nghe Trình Mạnh Cường nói xấu Lâm Trạch Dương là một tên vừa nghèo vừa quê. Cô ta cầm tấm thẻ đen trong tay, trong lòng có suy nghĩ nhưng không nói gì, chỉ hứng thú nhìn Trình Mạnh Cường.
......
Lúc Lâm Trạch Dương về đến nhà, Tần Quân Dao đã đón Manh Manh về từ lâu.
Hình như Manh Manh có chút không vui, chỉ bĩu môi ôm một con búp bê mà không nói lời nào.
"Manh Manh, rốt cuộc con bị làm sao vậy? Mau nói đi! Mẹ đã nói với con rồi, nếu có chuyện gì phải nói cho mẹ biết, con không nói thì làm sao mà mẹ biết được con bị làm sao? Con còn làm như vậy nữa là mẹ tức giận đó!”
Tần Quân Dao cau mày, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc.
"Mẹ xấu, mẹ bắt nạt Manh Manh! Hu hu..." Manh Manh hét lớn một tiếng, ôm theo búp bê nhào lên sô pha mà khóc lớn.
Tần Quân Dao tuy là một người mẹ, nhưng dù sao cô cũng là một sát thủ cấp S nên không thể giống với những bà mẹ bình thường, không luống cuống chút nào mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh mà nói: "Tần Manh Manh, con còn như vậy mẹ sẽ tức giận! Mẹ mà tức giận sẽ đánh mông con!"
“Hu hu..." Manh Manh không thèm để ý tới Tần Quân Dao, ôm búp bê khóc to, một khi trẻ con đã khóc thì không tha thiết chơi bời gì nữa.
Tần Quân Dao hít sâu một hơi, giơ tay lên chuẩn bị đánh mông Manh Manh.
Nhưng tay cô đã bị bắt lấy, Tần Quân Dao phản ứng theo bản năng. Thân thủ của sát thủ cấp S phải nhạy cảm tới mức nào cơ chứ, cô cúi xuống xoay người, đầu gối đá lên.
Thế nhưng rất nhanh Tần Quân Dao đã phát hiện ra động tác của cô không có chút tác dụng nào. Bàn tay bị nắm truyền đến cảm giác đau nhức, cô vừa định trở mình đã bị ôm chặt lấy, không thể nhúc nhích.
Tần Quân Dao vừa định dùng đầu đập vào người kia nhưng cô đã nhanh chóng nhìn được người phía sau là ai.
Lâm Trạch Dương cau mày, dùng tay đẩy nhẹ Tần Quân Dao sang một bên, lạnh lùng nhìn cô: "Manh Manh cũng là con của tôi, ai cho cô đánh nó!”
Tần Quân Dao nhất thời quên đi chuyện vừa rồi, lửa giận lại bốc lên: "Tôi đang giáo dục con, liên quan gì đến anh.”
Lâm Trạch Dương không để ý tới Tần Quân Dao mà ôm lấy Manh Manh, nhẹ giọng an ủi: "Manh Manh làm sao vậy? Đừng sợ, bố ở đây.”
Không biết vì sao, khi Lâm Trạch Dương nhìn thấy Manh Manh lớn tiếng khóc, trong lòng anh cũng thấy rất đau.
"Bố, bố..." Manh Manh phát hiện là Lâm Trạch Dương thì nhanh chóng vùi đầu vào trong lòng anh.
"Được rồi được rồi, không sao đâu, bố ở đây rồi." Lâm Trạch Dương theo bản năng lấy tay vuốt ve lưng Manh Manh.
"Con không gặp mẹ đâu, mẹ đi đi." Sau khi Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh ngồi xuống, Manh Manh lớn tiếng hét với Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao tức đến mức cười thành tiếng, xem con gái của cô kìa! Một mình cô nuôi con bé mấy năm nay để rồi giờ nó hét lên không muốn gặp cô như vậy à?
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút: "Hay là bây giờ cô tạm thời về phòng đã?”
Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương, lại nhìn qua Manh Manh, tuy không tình nguyện nhưng cô vẫn đi về phía phòng của Lâm Trạch Dương, cô không muốn khiến con gái buồn.
Tần Quân Dao đi một mạch về phòng Lâm Trạch Dương, trên mặt không có chút vui vẻ nào, hẳn là rất buồn với phản ứng của Manh Manh.
Sau khi vào phòng, tâm trạng của Tần Quân Dao cuối cùng cũng ổn định lại, cô nhớ một lượt sự việc vừa rồi, khẽ nhíu mày.
Vừa rồi Lâm Trạch Dương đến gần cô khi nào? Tại sao cô hoàn toàn không phát hiện ra? Rõ ràng thân thủ của cô rất nhanh nhưng tại sao vẫn bị Lâm Trạch Dương ôm lấy?
Hình như cô đã quá lơ là, không thể tiếp tục thiếu cảnh giác được nữa, tuy hiện tại tổ chức sát thủ đã gỡ treo thưởng xuống nhưng biết đâu còn có nguy hiểm gì đang ẩn giấu thì sao?
Tần Quân Dao nghĩ vậy, cô cho rằng tất cả vấn đề đều nằm ở mình, không hề nghĩ tới lỡ đâu vấn đề lại nằm trên người Lâm Trạch Dương.
Trong phòng khách.
"Manh Manh, con có thể nói cho bố biết đã xảy ra chuyện gì không? Sao con lại không vui?” Lâm Trạch Dương hỏi Manh Manh đang vui vẻ trong lòng mình.
"Các bạn cùng lớp trong trường mầm non bắt nạt con! Bọn họ nói con không có bố, trước kia con không có bố thật nhưng bây giờ con đã có bố rồi, không ai tin con cả, họ nói con là đồ lừa đảo, nói tại sao con có bố mà bố không đến đón con, bọn họ là người xấu..."
Sau khi nói xong, Manh Manh khóc nức nở.
Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng đau lòng, anh không dám hứa hẹn lung tung với con bé vì bây giờ anh vẫn chưa thể xác định Manh Manh có phải là con gái mình hay không.
Trẻ con cũng chỉ là trẻ con, sau khi nói ra ấm ức trong lòng thì không nhớ gì nữa, bắt đầu chăm chú xem TV.
"Logger Vick rất hay." Nói xong, Manh Manh chuyển kênh.
"Cừu vui vẻ hay hơn." Lâm Trạch Dương lại bật trở về.
"Logger Vick hay hơn." Manh Manh lại chuyển kênh.
"Cừu vui vẻ hay hơn." Lâm Trạch Dương không bằng lòng chút nào.
Chương 25 Lâm Trạch Dương là một kẻ lừa đảo
Chương 25: Lâm Trạch Dương là một kẻ lừa đảo
"Mẹ ơi mẹ, ba không cho con xem Logger Vick." Manh Manh hét lên, xông vào phòng của Lâm Trạch Dương.
Tần Quân Dao rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra, không nhịn được coi thường anh một phen, lúc nãy còn nói con cái quan trọng, bây giờ lại vì bản thân muốn xem “Cừu vui vẻ” mà không cho Manh Manh xem Logger Vick, hừm, đồ trẻ con.
"Manh Manh, chúng ta không tranh cãi với đồ nhỏ mọn đó nữa, để mẹ mở Logger Vick cho con xem nha." Sau khi coi thường Lâm Trạch Dương một cách tàn ác, cô ôm cô bé trở về phòng rồi mở máy tính lên.
Lâm Trạch Dương cũng hừ lại một tiếng, nói: "Muốn tranh TV với tôi á, còn lâu nhé."
Tần Quân Dao cảm thấy Lâm Trạch Dương hết cứu nổi, vừa nhỏ mọn, vô tích sự lại còn tính trẻ con, không đâu vào đâu, người như vậy thực sự có thể làm một người ba tốt hay không?
Ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương nhận được tin nhắn từ Alice, là một địa chỉ.
Anh không nghĩ ngợi gì, lập tức đến thẳng kho hàng, đưa địa chỉ cho người quản lý kho, yêu cầu anh ta gửi hàng hóa trị giá một triệu đến địa chỉ này.
Bởi vì khối lượng kinh doanh của Kiều Lan Nữ rất lớn, một triệu cũng không coi là hạn mức quá cao, vì thế nhìn chung nhân viên bán hàng đều có quyền lợi này, quản lý kho hàng dĩ nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Giải quyết chuyện này xong, Lâm Trạch Dương trở lại văn phòng, tiếp tục mở máy tính xem “Cừu vui vẻ”.
Trình Mạnh Cường không tính đi công tác trong vài ngày tới, hắn ta muốn nghĩ cách để trị Lâm Trạch Dương, khi đó, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của anh , tự nhiên hắn cảm thấy hơi khó chịu, đến trước mặt anh nham hiểm nói: "Hừm, để tao chống mắt lên xem mày có thể ung dung tự tại được bao lâu, lâu nhất cũng chỉ được một tháng."
Nghe vậy, Lâm Trạch Dương phớt lờ, không thèm để ý tới. Dĩ nhiên, Trình Mạnh Cường vô cùng tức giận nhưng hắn ta cố kìm cơn tức lại, trong lòng thầm nhủ, đối phó với loại người như Lâm Trạch Dương một là dứt khoát không ra tay, còn không thì phải giết chết luôn.
Đột nhiên, Triệu Cần Du vội vàng chạy tới, sắc mặt rất khó coi.
"Lâm Trạch Dương, đến phòng tôi ngay." Vốn dĩ Triệu Cần Du còn định nói gì đó nhưng thấy Trình Mạnh Cường đang ở đó nên cô đành thôi.
"Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy, làm sao gửi một triệu tiền hàng ngay lập tức được?" Triệu Cẩn Du hơi sốt ruột, dù sao một triệu cũng không phải là con số nhỏ.
"Ồ, cái đó sao, người ta cần hàng, dĩ nhiên tôi phải gửi cho họ rồi, có vấn đề gì à?" Lâm Trạch Dương tỏ vẻ không thèm để ý, thờ ơ nói.
Triệu Cẩn Du cảm thấy bị anh đánh bại hoàn toàn, đành nói: "Anh hai à, thế anh đã lấy được hợp đồng chưa? Đã thanh toán chưa? Nếu người ta nhận hàng rồi mà không trả tiền thì phải làm sao? Vả lại, anh biết họ có lai lịch ra sao không? Hàng hóa thế mà lại gửi ra nước ngoài?"
Anh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, nói: "Yên tâm đi, trên đời này không có ai dám nợ tiền của Lâm Trạch Dương này cả. "
Triệu Cẩn Du mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì, cô thật sự không biết anh lấy đâu ra tự tin, cuối cùng chỉ có thể đồng ý chuyện này, nói: "Tốt nhất là anh nên mau chóng bảo họ trả tiền, hàng cũng đã gửi đi rồi, không thể lấy lại được. Nếu đến lúc đó không đòi được tiền, anh sẽ phải tự bỏ ra một triệu bù vào.”
Lâm Trạch Dương tùy ý gật đầu, nói: “Được rồi, tôi biết rồi. "
Triệu Cẩn Du phát hiện ra rằng cô và anh thực sự không có tiếng nói chung, thầm nghĩ: Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến mình, đến lúc đó xảy ra chuyện, cũng chỉ là chuyện của tên nhóc kia mà thôi, người ta còn không vội, mình sao phải vội cơ chứ.
"À đúng rồi, đây là thẻ của anh." Triệu Cẩn Du đột nhiên nhớ ra tấm thẻ đen, cẩn thận lấy nó từ trong túi ra, có thể thấy được cô rất coi trọng tấm thẻ này.
Đùa à, đây là thẻ đen đó, có thể không coi trọng được sao?
"Ồ." Lâm Trạch Dương thản nhiên đáp, cầm lấy tấm thẻ rồi tùy ý bỏ vào trong túi quần, giống như vừa mới nhận khăn giấy vậy.
Triệu Cẩn Du khẽ nhíu mày, trông thái độ của Lâm Trạch Dương giống như không hề coi tấm thẻ này quan trọng, có phải cô đã hiểu lầm về giá trị của tấm thẻ đen này, chẳng lẽ do cô nghĩ quá nhiều rồi sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Cẩn Du không khỏi lắc đầu, cảm thấy chắc chắn bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, Lâm Trạch Dương, toàn thân tên này từ trên xuống cộng lại cũng chưa đến một nghìn nhân dân tệ, làm sao có được tấm thẻ đen huyền thoại được chứ?
Hai người nói vài câu, thì Triệu Cẩn Du lại liên tục nhắc nhở anh mau chóng thu tiền hàng và dĩ nhiên anh chẳng thèm để tâm.
Lâm Trạch Dương quay về chỗ ngồi, anh xem “Cừu vui vẻ” cả buổi sáng, phát ra đủ các loại tiếng động và hoàn toàn coi công ty là của mình.
Nhưng cuộc sống tốt đẹp như vậy lại chẳng kéo dài được bao lâu, đến chiều Trình Mạnh Cường đã đến tìm anh.
Với tư cách là phó quản lý bộ phận kinh doanh, đương nhiên hắn ta cũng có kênh riêng, vì thế dĩ nhiên biết Lâm Trạch Dương đã gửi hàng đi mà chưa nhận tiền.
Trình Mạnh Cường thấy đây là một cơ hội tốt, đủ khiến cho Lâm Trạch Dương phải từ chức.
"Tiền hàng rồi hợp đồng cái nào cũng không có, mày lại dám gửi hàng đi, bây giờ tao nghi ngờ mày chính là một kẻ lừa đảo, lẻn vào công ty bọn tao chỉ vì một triệu tiền hàng."
Hắn ta không hề khách sáo, lập tức bước đến rồi nói móc.
Lâm Trạch Dương cười khẩy, nói: "Anh nói hươu nói vượn cũng nghiêm túc nhỉ, trông ngu ngốc thật đấy."
Trình Mạnh Cường không hề tức giận, bây giờ hắn ta đã nắm được chứng cớ, kiểu gì Lâm Trạch Dương phen này cũng chết chắc, bèn nói: "Tao không quan tâm mày nói gì, bây giờ tao muốn xem tiền hàng có dựa theo quy tắc của công ty hay không, nếu không nhận được tạm ứng 30% giá trị hàng thì không thể gửi hàng đi mà không có hợp đồng. Nếu giờ mày không có mấy thứ đó thì đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng vào quy định của công ty.”
Cuộc cãi vã giữa hai người ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả bộ phận bán hàng, rất nhiều người đã vây quanh họ, chẳng mấy chốc mọi người ai cũng biết chuyện gì xảy ra.
Mọi người nhìn Lâm Trạch Dương vì theo tình huống trước mắt, cho dù có nhìn Lâm Trạch Dương thế nào thì anh đều giống như một tên lừa đảo.
Lâm Trạch Dương phản đối, nói: "Yên tâm đi, khoản tiền đó chắc chắn sẽ về thôi."
Trình Mạnh Cường chế nhạo nói: "Tiền hàng chắc chắn sẽ về sao? Ai cho mày cái tự tin đấy? Mày tưởng bản thân mày là ai chứ? Những gì mày nói chắc chắn sẽ thành sự thật à? Công ty bọn tao không phải là công ty chỉ biết nói miệng, những gì cần ở đây là những điều có thật."
Lâm Trạch Dương không có cách nào phản bác, anh nghĩ hồi lâu rồi nói: "Không phải còn hai tiếng nữa chúng ta mới hết ca làm ngày hôm nay sao? Tiền hàng chắc chắn sẽ đến trước khi chúng ta tan ca."
Trình Mạnh Cường lại cười khẩy, nói: "Được, tao sẽ cho mày hai tiếng nữa. Bảo vệ, gọi bảo vệ lên đây, không được để tên lừa đảo này trốn thoát."
Rất nhanh, mọi người trong cả công ty đều biết chuyện, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào Lâm Trạch Dương.