-
Chương 16-20
Chương 16 Không bằng cậu lại đây mà sờ một cái thử xem nào
Chương 16: Không bằng cậu lại đây mà sờ một cái thử xem nào
Triệu Cẩn Du, nữ, ba mươi tuổi, trưởng phòng của bộ phận kinh doanh, bởi vì cô chăm sóc bản thân quá tốt, giá trị nhan sắc quá cao, vóc dáng cũng quá thon gọn bốc lửa, nên tất cả mọi người đều cho rằng cô chỉ là một cô gái nhỏ bé hai mươi ba hai mươi tư tuổi.
Có điều bất cứ ai đã làm việc ở công ty này trong một thời gian dài đều sẽ biết Triệu Cẩn Du không phải một con người đơn giản như những gì cô thể hiện ra ngoài mặt, nếu không thì cô đã không thể lôi kéo một con người có tài năng được bộc lộ rõ ràng như Trình Mạnh Cường về làm cấp dưới của mình.
Nhưng mà khi tất cả mọi người đều vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên, Triệu Cẩn Du lại đột nhiên nở nụ cười, cả gương mặt trông cứ như là một đóa hoa xinh đẹp vừa nở rộ trong tiết trời xuân, khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn ôm cô vào trong lòng.
“Thằng nhóc nhà cậu thực sự rất có tố chất làm trong mảng kinh doanh đấy, tôi không ngờ cậu lại hòa nhập được với vai trò của bản thân nhanh như vậy.” Triệu Cẩn Du nhanh chóng hóa giải bầu không khí ngượng ngùng một cách vô cùng khéo léo, quả thực là một con người có năng lực xử lý tình huống và giải quyết mâu thuẫn rất tốt.
“Lão Trình à, chuyện này trước mắt cứ như vậy đi, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu nhân viên mới này cho thật tốt.” Triệu Cẩn Du vừa nói chuyện vừa quay mặt về phía Lâm Trạch Dương rồi vẫy vẫy tay, sau đó tự mình cất bước đi lên văn phòng làm việc.
Lâm Trạch Dương đứng đó nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đuổi theo cô. Đối với Lâm Trạch Dương thì Trình Mạnh Cường cũng chỉ là một con ruồi mà thôi, khi nào anh cảm thấy hắn ta quá ồn ào thì chỉ cần đập một cái cho hắn ta chết tươi là được, anh căn bản không cần cố gắng động chạm vào hắn ta làm gì.
Trình Mạnh Cường nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Trạch Dương, nhỏ giọng nói: “Mày cứ chờ đó đi! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, từ trước đến giờ những tên nhân viên mới dám nói chuyện với tao như vậy chưa có một ai từng được sống yên ổn!”
…
Trong văn phòng làm việc của Triệu Cẩn Du.
“Có phải cậu có ý đồ gì với tôi không thế nhỉ?”
Triệu Cẩn Du vừa mới đóng cửa lại đã dùng một tay khoác lên trên vai của Lâm Trạch Dương, cô nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt tràn đầy tình ý.
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà sửng sốt, lập tức cảm thấy như có mười vạn con thần thú vừa gào thét vừa chạy qua trong lòng, trời ạ! Đừng nói là mọi chuyện lại kích thích như vậy nhé? Mình vừa mới tới công ty đã bị cấp trên xinh đẹp bốc lửa quy tắc ngầm hay sao? Tốc độ phát triển tình tiết như thế này không phải quá nhanh rồi đấy chứ?
Lâm Trạch Dương nhanh chóng lùi về phía sau một bước, dùng hai tay ôm ngực, nét mặt có vẻ tràn đầy sợ hãi. Anh nói: “Tôi không phải con người tùy tiện như vậy đâu, chị cũng không nên táy máy tay chân làm ra điều gì với tôi, nếu không thì…”
Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc ngây thơ của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà bật cười một tiếng, cái con người vừa mới có can đảm đối đầu trực tiếp với Trình Mạnh Cường ban nãy thực sự chính là người này sao?
“Nếu không thì sao nào?” Triệu Cẩn Du thầm nghĩ trong lòng rằng Lâm Trạch Dương đúng là một em trai nhỏ đáng yêu, khiến cô không nhịn được mà muốn trêu đùa anh một chút.
Lâm Trạch Dương hít vào một hơi thật sâu rồi tự cắn vào môi mình thật mạnh, nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như thể đang đâm đầu vào chỗ chết, tuyên bố: “Vậy thì chị cứ đến đây đi! Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục bây giờ?”
Triệu Cẩn Du lại một lần nữa không nhịn được mà bật cười, con người này thực sự rất thú vị.
Lâm Trạch Dương nhắm mắt đợi một hồi lâu, đợi mãi mà chẳng thấy Triệu Cẩn Du làm gì mình, bèn chậm rãi mở mắt. Không ngờ Triệu Cẩn Du đã ngồi xuống phía sau bàn làm việc.
“Tại sao chị lại không ra tay? Đến đây đi, chị cứ yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.” Lâm Trạch Dương nói bằng giọng vô cùng mất mát.
“Cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi, ai bảo ban nãy cậu từ chối tôi cơ chứ, tôi buồn đấy nhé.” Triệu Cẩn Du cũng nói bằng vẻ mặt nuối tiếc.
Người phụ nữ này quả thực là một yêu tinh! Từng cử chỉ, hành động và lời nói của Triệu Cẩn Du luôn toát ra khí chất khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Triệu Cẩn Du ngồi suy nghĩ một chốc lát rồi quay lại với chủ đề chính, nói với Lâm Trạch Dương: “Tần tổng đã nói hết với tôi rồi, cô ấy nhờ tôi chiếu cố cậu một chút. Về nhiệm vụ trị giá một triệu kia…”
Tần Quân Dao vừa mới quay trở lại văn phòng làm việc đã ngay lập tức cảm thấy vô cùng hối hận, Lâm Trạch Dương chính là một tên cặn bã vô dụng không được tích sự gì, làm sao mà anh ta có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ trị giá một triệu cơ chứ?
Kết quả là Tần Quân Dao quyết định liên lạc với bạn tốt kiêm cấp dưới của mình là Triệu Cẩn Du với ý định bảo cô hỗ trợ cho Lâm Trạch Dương một chút.
Ai mà ngờ được rằng Triệu Cẩn Du vừa mới đặt điện thoại xuống đã ngay lập tức phát hiện vụ cãi cọ lùm xùm giữa Lâm Trạch Dương và Trình Mạnh Cường, thành ra cô cực kỳ bận rộn.
“Không cần đâu, không phải chỉ là một triệu thôi sao? Chút tiền lẻ như vậy thì có tính là gì?” Lâm Trạch Dương thản nhiên xua xua tay ngắt lời Triệu Cẩn Du, trông anh có vẻ như hoàn toàn không coi chuyện này là chuyện gì quá to tát.
Triệu Cẩn Du đảo mắt một vòng, trầm ngâm một chút rồi hỏi lại: “Cậu thực sự không cần tôi hỗ trợ gì sao?”
Lâm Trạch Dương vừa định đáp lại là không cần, nhưng rồi anh lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng bốc lửa có thể quyến rũ người ta đến chết của Triệu Cẩn Du, bèn không nhịn được mà đổi câu trả lời: “Cần chứ, dĩ nhiên là tôi cần rồi.”
“A?” Triệu Cẩn Du không nhịn được mà lần nữa nở nụ cười, cái đám đàn ông này lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn ngoài miệng, thế nhưng không có bản lĩnh thì vẫn là không có bản lĩnh mà thôi, bây giờ cậu ta mới hiểu được điểm mấu chốt nên mới biết cúi đầu nhờ vả chứ gì?
Lâm Trạch Dương bày ra bộ mặt cực kỳ nghiêm túc rồi nói: “Khí chất toát ra từ người chị rất tuyệt vời, hai mắt của chị rất to, giọng nói của chị cũng rất êm tai, vì thế chị có thể nói cho tôi biết xem rốt cuộc cỡ ngực của chị là size bao nhiêu được không?”
Nghe thấy nửa câu đầu tiên của Lâm Trạch Dương là đang khen mình, nụ cười nở trên khuôn mặt của Triệu Cẩn Du lại càng rạng rỡ hơn, cô thầm nghĩ hóa ra Lâm Trạch Dương cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, cũng biết khi có việc gì cần nhờ vả thì nên khen ngợi đối phương một vài câu trước đã, nhưng đến khi Lâm Trạch Dương nói ra những chữ cuối cùng thì…
Khuôn mặt của Triệu Cẩn Du lập tức đỏ ửng lên, đến cả nhịp tim của cô cũng tăng nhanh, khắp cơ thể cô nóng bừng, cô không nhịn được mà tỏ ra tức giận, cái con người này chính là một tên lưu manh chứ còn gì nữa!
Năm nay Triệu Cẩn Du đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa từng kết hôn, cũng không có bạn trai hay người yêu gì cả, lúc bình thường cô thích đi đua xe, nhưng mà là loại xe cô chủ động ngồi ở ghế lái ấy! Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì thoạt trông có vẻ cô rất cởi mở, nhưng thực ra không ai biết cô là con người truyền thống và bảo thủ đến mức nào.
Triệu Cẩn Du vừa định mở miệng mắng Lâm Trạch Dương, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui rồi lại nghĩ đến bộ dạng vừa dùng hai tay ôm ngực vừa lùi về phía sau của Lâm Trạch Dương ban nãy, bèn không nhịn được mà âm thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng: Hừ! Dám giả vờ giả vịt trước mặt bà đây phải không?
“Tôi cũng không biết đâu, không bằng cậu lại đây mà sờ một cái thử xem nào?” Triệu Cẩn Du vừa trả lời vừa khẽ nghiêng người về phía trước một chút, khiến bộ ngực vốn đã rất có sức công phá lại càng khủng bố hơn.
Lâm Trạch Dương chỉ vừa mới nhìn thấy cảnh tượng ấy đã suýt chút nữa chảy cả máu mũi, sau đó lập tức quay người đi rồi bước ra khỏi văn phòng làm việc của Triệu Cẩn Du như đang chạy trốn cô.
Nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà phá lên cười ha ha: “Dám giở trò trêu chọc bà đây phải không? Cậu vẫn còn non và xanh lắm!”
Triệu Cẩn Du cười một lúc lâu rồi bỗng đột ngột nhớ ra điều gì, tự nhủ: “Ôi, mình lại quên mất lời dặn của Tần tổng rồi.”
Nói đến đấy, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa để tìm kiếm bóng dáng thuộc về Lâm Trạch Dương, có vẻ vô cùng tiếc nuối: “Cậu nhóc này có chút thú vị đấy, nhưng mà… Tiếc thật, cậu ta còn trẻ tuổi quá nên lúc nào cũng nghĩ một là một, hai là hai, cứ tưởng chỉ cần bản thân cố gắng thật nhiều là có thể hoàn thành được bất cứ chuyện gì. Đây chính là đơn hàng một triệu đấy! Dù có là bản thân mình thì mình cũng không thể đảm bảo rằng chắc chắn mình sẽ hoàn thành được đâu!”
“Thôi kệ, mình cứ nói lại cho Tần Quân Dao chuyện này để cô ấy quên đi vậy, đến lúc đó mà có chuyện gì thì cũng không liên quan đến mình, chỉ tại cậu nhóc này không biết cảm kích sự giúp đỡ của người khác mà thôi.”
Ở một bên khác, Lâm Trạch Dương quay lại chỗ ngồi của mình, có vẻ vô cùng chán ngán, một hồi thì cạy cạy móng chân, một hồi lại móc móc lỗ tai, cái gì cũng làm một lượt nhưng lại không hề động tay đến công việc một chút nào.
Hôm nay Trình Mạnh Cường không đi ra ngoài làm việc, không phải là hắn ta không có việc gì cần ra ngoài mà là hắn ta muốn ở lại đây trông coi Lâm Trạch Dương. Bây giờ nhìn thấy bộ dan jg này của Lâm Trạch Dương, Trình Mạnh Cường không nhịn được mà lại một lần nữa nở nụ cười lạnh như băng rồi nói: “Tao biết mày chắc chắn có ai đó chống đỡ sau lưng, thế nhưng! Sẽ không có tác dụng gì đâu! Nhất định tao sẽ khiến cho mày phải cút khỏi nơi này!”
Chương 17 Để cho tôi gọi một cuộc điện thoại trước đã
Chương 17: Để cho tôi gọi một cuộc điện thoại trước đã
“Cái gì cơ? Người kia từ chối sự trợ giúp của chị à?”
Nghe được báo cáo của Triệu Cẩn Du, vẻ mặt của Tần Quân Dao hoàn toàn là không thể nào tin được, đến cả giọng nói của cô cũng trở nên sắc bén hơn hẳn.
Triệu Cẩn Du không nhịn được mà nhướng mày rồi nhìn Tần Quân Dao bằng ánh mắt tràn đầy thâm ý, Tần Quân Dao vốn cao cao tại thượng mà không ngờ lại chủ động quan tâm đến một nhân viên mới như vậy sao? Thậm chí cô ấy lại còn kích động như vậy chỉ vì nhân viên mới đó ư? Rốt cuộc quan hệ giữa hai người kia trước đây là gì? Lâm Trạch Dương từng nói rằng Tần Quân Dao là mẹ của con cậu ta đúng không nhỉ?
Chẳng qua vừa mới thoáng nghĩ đến việc này thì Triệu Cẩn Du đã không nhịn được mà lắc đầu thật mạnh, Tần tổng có tiêu chuẩn cao như vậy, làm sao có thể coi trọng loại người hành xử giống hệt một tên côn đồ như Lâm Trạch Dương chứ, huống chi cậu ta còn nói cô ấy đã sinh con cho cậu ta?
Tần Quân Dao hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Cẩn Du, cô hỏi dò: “Chị nghĩ liệu một nhân viên mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ trị giá một triệu hay không?”
Triệu Cẩn Du không nhịn được mà lắc đầu cười khổ rồi trả lời cô: “Tần tổng à, đừng nói là một nhân viên mới, ngay cả tôi cũng rất khó có thể hoàn thành được. Thậm chí kỳ tích bậc này cũng chỉ thi thoảng tình cờ xuất hiện trên người nhân viên giỏi nhất trong bộ phận kinh doanh của công ty chúng ta là Trình Mạnh Cường thôi.”
Tần Quân Dao không nhịn được mà lắc đầu thật mạnh, có vẻ như cô đang không biết bản thân nên xử lý chuyện này ra sao.
“Sao thế? Sao Tần tổng lại quan tâm đến nhân viên mới kia quá vậy? Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là như thế nào?” Triệu Cẩn Du thực sự không giấu nổi sự tò mò của mình nữa, cô liên tục đặt ra những câu hỏi.
Chỉ trong nháy mắt mà khuôn mặt của Tần Quân Dao lại trở nên cực kỳ nghiêm túc, cô trả lời: “Ai mà thèm có quan hệ với cái tên bám váy đàn bà chỉ biết ăn no chờ chết kia cơ chứ! Kệ đi kệ đi, nếu như anh ta đã muốn tự tìm đường chết thì chị cứ để anh ta tự sinh tự diệt là được.”
Triệu Cẩn Du vừa mới chuẩn bị rời đi thì Tần Quân Dao lại gọi cô quay lại, thậm chí lúc nói chuyện thì Tần Quân Dao còn có vẻ ấp a ấp úng, không giống Tần tổng quyết đoán của ngày xưa một chút nào.
“Ừm thì… Ừm thì, chị nhớ thử cân nhắc một chút xem, nếu như chị không quá bận rộn thì hãy giúp đỡ anh ta một chút.” Tần Quân Dao nói.
Triệu Cẩn Du lại lần nữa bước ra ngoài cửa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhất định là hai người này có quan hệ gì đó rồi! Có điều… Bà chủ của tôi ơi, đây chính là nhiệm vụ tiêu thụ trị giá một triệu đấy, nếu tôi có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng thì có phải tôi đã sớm phát tài rồi không?”
…
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì về tình hình của bản thân hiện tại.
Lâm Trạch Dương ngồi thảnh thơi chơi bời ở chỗ này hết nửa buổi sáng, sau đó cuối cùng cũng mở được máy tính ra, nhưng mục đích của anh không phải là liên lạc với khách hàng hay kiểm tra lại số liệu gì trong công việc mà là mở Cừu Vui Vẻ ra xem!
Lâm Trạch Dương ngồi xem Cừu Vui Vẻ, khi thì hồi hộp nắm chặt hai tay lại, khi thì cười ha ha, không ngừng phát ra những âm thanh vô cùng quái dị.
Đến lúc này rồi thì Trình Mạnh Cường không thể nào nhìn nổi nữa, hắn ta bước tới trước mặt Lâm Trạch Dương rồi gõ mạnh xuống bàn một cái, nói với vẻ mặt cực kỳ tức giận: “Mày đang làm cái gì đấy! Có biết bây giờ đang là giờ làm việc hay không!”
Lâm Trạch Dương chỉ nhìn thoáng qua Trình Mạnh Cường một cái rồi trả lời bằng điệu bộ vô cùng thản nhiên: “Đang là giờ làm việc thì không được xem Cừu Vui Vẻ hay sao? Nhưng mà tôi lại nghe nói rằng người của bộ phận kinh doanh chỉ cần có được một thành tựu nào đó thì có thể ở nhà mà không cần đến công ty làm việc cũng được.”
“Mày!” Trình Mạnh Cường nghẹn họng không thể nói thêm được một câu nào nữa, quả thật là trong bộ phận kinh doanh có một quy định như vậy, nhưng điểm mấu chốt là trước tiên Lâm Trạch Dương phải đạt được một mức tiêu thụ sản phẩm nào đó đã chứ!
“Nhiệm vụ của mày trị giá những một triệu đấy, mày đã đạt được con số đó chưa? Tao nói cho mày biết nhé, loại người như mày thì tao gặp nhiều lắm rồi. Cái loại người mà bản lĩnh thì không có bao nhiêu, lại không biết nhờ vả quan hệ ở đâu mà có thể bước vào Kiều Lan Nữ của bọn tao để làm đẹp hồ sơ làm việc của mày! Loại người như mày căn bản không có tư cách đặt chân vào trong công ty của bọn tao!”
Cơn giận của Trình Mạnh Cường như bùng nổ, hắn ta lớn tiếng quát to một tràng dài.
Chỉ trong giây lát, sự chú ý của tất cả mọi người lại đổ dồn về phía Lâm Trạch Dương, kế tiếp người kia sẽ làm như thế nào đây? Nếu dựa theo những gì mà cậu ta vừa biểu hiện ban nãy thì sợ là cậu ta có thể phân tài cao thấp với Trình Mạnh Cường đấy nhỉ?
Lâm Trạch Dương thì lại không hề có ý định phân tài cao thấp với Trình Mạnh Cường, ngược lại anh còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi quay mặt về phía Trình Mạnh Cường mà gật đầu rồi đáp: “Anh nói cũng đúng đấy, trước tiên phải lập được thành tích rồi mới được phép khoanh chân chơi bời ở đây chứ nhỉ.”
Trình Mạnh Cường không nhịn được mà sửng sốt ngạc nhiên, hắn ta hoàn toàn không ngờ được rằng phản ứng của Lâm Trạch Dương lại là như vậy, vừa định mở miệng nói tiếp câu gì đó thì đã thấy Lâm Trạch Dương đi thẳng ra ngoài.
Trình Mạnh Cường lại có cảm giác lồng ngực của mình vừa căng tức vừa đau nhói, người kia căn bản không coi hắn ta ra cái gì hết!
Trình Mạnh Cường hung hăng đấm một cái thật mạnh xuống bàn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng của Lâm Trạch Dương mà nói: “Tốt nhất là mày đừng để tao tóm được bất cứ điểm yếu nào của mày, nếu không thì tao sẽ cho mày không được chết tử tế đâu!”
Lâm Trạch Dương bước vào trong phòng nghỉ ngơi rồi lấy điện thoại di động ra, sau đó bắt đầu nhập một dãy số điện thoại tuyệt đối không phải là số điện thoại trong nước.
Ở đầu dây bên kia nhanh chóng có người nhận điện thoại, một giọng nói vô cùng ngọt ngào vang lên, nhưng ngôn ngữ mà người phụ nữ kia sử dụng cũng không phải là tiếng Trung.
“Tôi tìm Alice, cô hãy bảo cô ấy nghe máy đi.” Lâm Trạch Dương không sử dụng tiếng Anh mà trực tiếp nói bằng tiếng Trung một câu như vậy.
Người ở đầu dây bên kia là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đến từ nước Mỹ, trên người mặc bộ quần áo công sở, khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo và tỉ mỉ, không ngờ cô ta cũng hiểu được câu nói tiếng Trung của Lâm Trạch Dương, sau đó cầm điện thoại bước thật nhanh về phía trước.
Sau khi đi qua một hành lang dài dằng dặc, lại đi qua thêm hai căn phòng, người phụ nữ có bộ dạng như một thư ký bước vào trong một gian phòng hội nghị.
Gian phòng hội nghị này vô cùng rộng lớn, tuy bên trong chỉ có hơn mười người nhưng cô thư ký kia lại có vẻ vô cùng hồi hộp.
Tất cả là vì mười mấy người đang có mặt ở đây lúc này, tuy tất cả bọn họ đều ăn mặc theo phong cách cực kỳ giản dị và dễ gần, nhưng nếu bất kỳ người nào trong số bọn họ xuất hiện ngoài đường phố thì chắc chắn xung quanh sẽ đông nghịt dân chúng tụ lại đứng xem. Bởi vì mười mấy người này đều là những nhân vật thường xuyên có mặt trên trang bìa của tờ tạp chí viết về tài chính và kinh tế có quyền lực lớn nhất trên toàn nước Mỹ!
Phải đấy! Những nhân vật thường xuyên có mặt trên trang bìa của tờ tạp chí viết về tài chính và kinh tế cũng chỉ nằm trong mười mấy người hiện đang có mặt ở nơi này mà thôi!
Mà vào lúc này thì người ngồi ở vị trí chủ trì lại là một người phụ nữ.
Người phụ nữ này cũng có mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh, cũng mặc một bộ đồ công sở kín mít màu đen, bởi vì vóc dáng của cô ta thực sự quá tốt nên tuy rằng có vẻ bộ quần áo này mang cỡ nhỏ hơn cỡ của thư ký một chút nhưng vẫn có thứ gì đó đang bị trói buộc đến mức muốn bùng nổ.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều chăm chú nghe những gì mà người phụ nữ kia đang nói, không dám bỏ lỡ bất cứ một chữ nào, bởi vì một người phụ nữ thoạt trông vô cùng xinh đẹp và trẻ trung kia lại đang nắm trong tay hơn năm trăm siêu xí nghiệp có giá trị rất lớn trên toàn thế giới!
Quan trọng hơn cả là, dưới sự quản lý của cô ta, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi mà những xí nghiệp này lại có thể tăng giá trị cổ phần lên gấp năm lần so với khi trước! Có thể nói trên thương trường thì người phụ nữ này chính là một kỳ tích!
“Có chuyện gì vậy?” Người phụ nữ đó đưa mắt nhìn về phía thư ký, trên người cô ta tỏa ra một loại khí chất cao cao tại thượng khiến người khác không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt cô ta.
Thư ký do dự một vài giây rồi mới trả lời: “Alice, chị có điện thoại.”
Alice không nhịn được mà hơi nhướng mày một cái, hiển nhiên có chút không vui, cô ta hỏi: “Cô không biết tôi đang chủ trì một cuộc họp như thế nào à? Tại sao đang trong thời điểm này mà cô còn dám tới đây làm phiền tôi?”
Thư ký cắn môi mình thật mạnh, cơ thể không nhịn được mà run rẩy khe khẽ, đừng thấy người phụ nữ kia xinh đẹp mảnh mai mà nhầm, chưa chắc cô ta đã là một người dịu dàng hiền lành đâu!
“Nhưng mà… Đây là cuộc gọi tới từ Trung Quốc ạ, người gọi là một người đàn ông còn rất trẻ, lúc trước chị từng bảo tôi…”
Thư ký còn chưa kịp dứt lời thì Alice đã tỏ ra vô cùng sốt ruột, cô ta đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi chỉ trong nháy mắt, lập tức bước đến giật lấy cái điện thoại, trông có vẻ hồi hộp không gì sánh nổi, dường như thứ mà cô ta đang cầm không phải điện thoại mà là một thứ có liên quan đến mạch máu kinh tế của cả tập đoàn tài chính này.
Tất cả mọi người có mặt tại đó lúc này đều ngẩn ra, bọn họ đã bao giờ thấy Alice như thế này chưa? Người phụ nữ này thực sự là Alice, một người dù có tổn thất cả mấy trăm triệu đô la Mỹ vẫn không thèm biến sắc một chút nào à?
Chương 18 Đúng vậy! Long Vương
Chương 18: Đúng vậy! Long Vương
"Long, Long Vương, là anh sao?"
Alice đứng thẳng dậy giống như là một cây lao, một cử động nhỏ cũng không dám, không thua gì tư thế đứng của một người lính tiêu chuẩn nhất.
Một bên khác, Lâm Trạch Dương cầm một ly cà phê hoà tan, uống rất vui vẻ, còn ngồi bắt chéo chân trên ghế, một bộ dáng rất là hưởng thụ.
"Ồ, Alice à, lâu rồi không gặp, gần đây cô thế nào? Công ty nhỏ của cô làm ăn có tốt không?" Lâm Trạch Dương tùy ý hỏi.
Thư ký vẫn đứng bên cạnh Alice, nghe nói như thế thì không nhịn được mông lung, người đối diện nói cái gì mà công ty nhỏ, trời ạ công ty nằm trong danh sách Fortune 500 vẫn là công ty nhỏ, sao người kia có thể khoác lác như vậy chứ.
"Đúng vậy, nhờ có phúc của Long Vương cũng xem như không tồi." Alice đứng nghiêm, như là một người mới nhậm chức báo cáo thành tích với ông chủ, một bộ dáng rất là khẩn trương.
Thư ký không tự chủ được há to miệng, hoàn toàn không thể tin được bản thân nhìn thấy tất cả, còn dùng lực chà xát mắt bản thân, nghĩ bản thân đang xuất hiện ảo giác.
"À, đúng rồi, gần đây dáng người của cô không thay đổi, tôi định tặng cô một bộ nội y, cô mặc hẳn là rất nóng bỏng." Lâm Trạch Dương nhàn nhạt nói.
Khuôn mặt của Alice vậy mà lại đỏ lên.
Bất luận là đối mặt với các đại gia kinh doanh hay các quan chức chính trị, Alice trước sau vẫn luôn nghiêm mặt, thế nhưng lúc này lại như vậy.
Thư ký ở bên cạnh há hốc mồm, trời ạ mình rốt cuộc đang nhìn thấy gì vậy, chắc chắn là mình đang nằm mơ, người khác đều nói tính cách Alice lạnh nhạt, nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông nào, cũng chưa từng tươi cười trước mặt người đàn ông nào.
"Cái kia, không đùa cô nữa, thật ta tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ." Lâm Trạch Dương nghiêm túc lại, nói về chủ đề chính.
"Không thành vấn đề, chỉ cần là chuyện Long Vương phân phó, Alice nhất định sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành." Lâm Trạch Dương vẫn không nói gì, Alice đã một hơi đồng ý.
Thư ký ở bên cạnh cảm thấy tan làm tốt nhất nên đến khoa não khám một chút, nếu không sao lại xuất hiện ảo giác như vậy. Alice lạnh lùng kia đâu rồi. Lúc trước nghe nói có một người là bạn học cùng lớp trung học xin Alice giúp đỡ, nhưng Alice ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người ta một cái.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, gần đây tôi đang làm cho một công ty nội y, công ty yêu cầu tôi phải đạt được một trăm vạn doanh số bán hàng trong một tháng, vì vậy tôi liền nghĩ đến cô." Lâm Trạch Dương uống một ngụm cà phê hoà tan, thản nhiên nói.
"Một trăm vạn ít như vậy có đủ không, nếu không tôi giúp Long Vương anh mua một ngàn vạn đi, không thì một trăm triệu." Alice vội vàng nói.
"Không cần nhiều như vậy, một trăm vạn là đủ rồi. Được rồi, tôi còn có việc, đang xem Cừu vui vẻ được một nửa, tôi phải trở về xem tiếp, có cơ hội gặp lại." Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đứng dậy, đang xem Cừu vui vẻ một nửa không xem hết thì sao được.
"Long Vương, anh ở Trung Quốc đúng không, làm sao để tôi có thể tìm anh ở Trung Quốc." Alice tiếp tục nói, nhưng Lâm Trạch Dương đã cúp điện thoại.
Alice cầm điện thoại xuất thần, một lúc lâu cũng chưa hồi thần.
Thư ký lưỡng lự hồi lâu mới nói: "Alice, cô phải trở về họp, những người đó đợi cô đã lâu có thể họ sẽ không vui, bọn họ đều là lãnh đạo các ngành, chúng ta cần phải thiết lập quan hệ tốt với họ."
Cuối cùng Alice cũng hồi thần, cũng không đề cập tới cuộc họp mà rất nghiêm túc nói với thư ký: "Lập tức sử dụng hết tất cả tài nguyên cho tôi, tìm một công ty tên là Kiều Lan Nữ ở Trung Quốc, sau đó dùng một trăm vạn mua nội y, bây giờ đi ngay đi."
Thư ký lại không khỏi do dự, việc thảo luận trong phòng hội nghị không phải mấy triệu hay mấy trăm triệu trong mỗi phút, mà bây giờ cô lại quan tâm đến vụ buôn bán một trăm vạn, thư ký cảm thấy tam quan của mình đã bị lật đổ.
Tạ Nghi vào Kiều Lan Nữ đã được hai tháng, đương nhiên cô vẫn còn là một thực tập sinh. Đối với một sinh viên mới ra trường như cô, có thể làm việc ở Kiều Lan Nữ gần như là một giấc mơ.
Vì vậy, Tạ Nghi rất trân trọng điều này, làm việc gì cũng rất nghiêm túc và cẩn thận. Trước đến giờ người khác kêu cô làm cái gì, cô sẽ không từ chối, kể cả bưng trà rót nước.
Nhưng mà, Tạ Nghi đúng là vẫn còn rất trẻ, bản báo cáo ngày hôm qua đã có sai sót. Cũng bởi vì lý lịch của Tạ Nghi quá cạn, cho nên cũng không biết chút sai sót ấy thật ra cũng không tính là gì cả.
Trình Mạnh Cường là phó chủ quản, cũng là tổ trưởng đội tiêu thụ, Tạ Nghi vừa khéo là một trong những tổ viên của hắn ta. Lúc này, Trình Mạnh Cường gọi Tạ Nghi đến bàn làm việc với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Tiểu Nghi, cô có biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào không? Có thêm một số không đại biểu cho một trăm vạn trở thành một ngàn vạn, công ty sẽ bị tổn thất chín trăm vạn đấy.
Khi nghe Trình Mạnh Cường nói như vậy, trái tim Tạ Nghi vốn đã thấp thỏm càng thêm sợ hãi, cơ thể run rẩy từng cơn, chín trăm vạn này đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà nói, quả thực chính là con số trên trời.
"Tổ, tổ trưởng, tôi đã rất nghiêm túc, nhưng mà không ngờ lúc đang in lại vô tình chạm vào bàn phím, tôi phải làm sao bây giờ?"
Tạ Nghi vẫn là một người mới, căn bản không biết thoái thác trách nhiệm như thế nào.
Sắc mặt Trình Mạnh Cường trở nên nghiêm túc, hắn ta nói với vẻ rất nghiêm túc: "Làm sao bây giờ, bây giờ cô hỏi tôi làm sao. Thiếu chút nữa cô làm cho công ty tổn thất chín trăm vạn, đây chính là chín trăm vạn đấy, đuổi cô cũng không thể giải quyết được, cô vẫn phải trả tiền cho công ty."
Tạ Nghi sắp khóc, khuôn mặt rất là khó coi.
Trình Mạnh Cường thấy thế, hơi hơi nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, cô gái nhỏ rất dễ lừa gạt nhỉ.
"Chuyện này cũng không phải không thể giải quyết, chẳng qua tôi sẽ rất khó xử." Trình Mạnh Cường bày ra một bộ dáng rất là do dự.
Tạ Nghi bị dọa khi nghe được những lời vừa rồi của Trình Mạnh Cường, không nói công việc, thế nhưng còn phải bồi thường tiền, cô là một sinh viên, gia đình cũng không giàu, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Lúc này, nghe Trình Mạnh Cường nói như vậy, ánh mắt cô liền sáng lên, vội vàng truy hỏi: "Tổ trưởng, anh nhất định phải giúp tôi."
Lúc nói chuyện, Tạ Nghi gấp đến độ nắm lấy cánh tay Trình Mạnh Cường.
Trong lòng Trình Mạnh Cường rất là vui mừng, xem ra lần này cô sẽ mắc câu.
"Nếu tôi giải quyết chuyện này giúp cô, cần hết kỳ hạn công ty, nếu một khi tra ra tôi, tôi cũng sẽ bị liên lụy. Vị trí phó chủ quản của tôi mất đi không nói, sau này còn có thể không tìm được công việc, cho nên nếu muốn tôi giúp cô, cô cần trả ơn cho tôi."
Trình Mạnh Cường nói xong, cặp mắt không nhịn được đánh giá từ trên xuống dưới của Tạ Nghi, nước miếng của hắn ta sắp chảy cả xuống dưới.
Chương 19 Cô đang bị lợi dụng
Chương 19: Cô đang bị lợi dụng
Tạ Nghi đã sớm biết Trình Mạnh Cường có ý với mình, trước kia Trình Mạnh Cường còn thổ lộ với cô một lần, chẳng qua là Tạ Nghi đã từ chối. Chỉ là hiện tại, Tạ Nghi còn có thể từ chối sao?
"Thế nào? Không vui sao? Tôi muốn cô làm bạn gái của tôi là đã nể mặt cô lắm rồi! Nếu cô không muốn, cô sẽ phải bồi thường chín trăm vạn cho công ty!" Sắc mặt Trình Mạnh Cường lại trở nên nghiêm túc.
Tạ Nghi cắn chặt răng, nước mắt sắp chảy xuống, cô rất lo lắng nhưng lại không muốn làm chuyện như vậy, người không thích thì làm sao có thể làm bạn trai đây?
"Tôi.... cầu xin anh đó tổ trưởng. Chỉ cần không phải chuyện này, chuyện khác tôi đều có thể đồng ý, tôi... tôi quỳ xuống được không?" Tạ Nghi vừa nói chuyện vừa quỳ xuống.
Sắc mặt Trình Mạnh Cường vẫn rất lạnh lùng.
"Làm cái gì thế, dưới chân phụ nữ có vàng cô không biết sao? Làm sao có thể tùy tiện quỳ xuống!" Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Tạ Nghi cảm giác cánh tay mình bị người ta kéo lại, một bàn tay rất có lực, vững vàng bám chặt lấy mình, khiến cho cô không thể mảy may động đậy.
"Lâm Trạch Dương?" Tạ Nghi quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cười với Tạ Nghi, quay đầu nhìn về phía Trình Mạnh Cường, trên mặt tràn đầy khinh thường nói: "Không nghĩ tới anh lại là người như vậy, vậy mà đe doạ một cô gái nhỏ? Anh không cảm thấy có chút nhục nhã nào sao?"
Trình Mạnh Cường cau mày lại, sắc mặt càng thêm khó coi. Dựa theo hướng phát triển nội dung vở kịch, Trình Mạnh Cường có thể xác định trăm phần trăm, loại người như Tạ Nghi này vừa bước ra khỏi xã hội, chắc chắn sẽ không thể chịu được áp bức của hắn ta, cuối cùng lại bị Lâm Trạch Dương phá hỏng!
Vốn dĩ Trình Mạnh Cường không thích Lâm Trạch Dương, hiện tại anh lại phá hỏng chuyện tốt của mình, thật sự là không thể chịu nổi!
"Không liên quan đến mày, cút cho tao!" Trình Mạnh Cường tức giận rống lên.
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà lắc đầu, nói: "Đầu của anh bị kẹp cửa à, sau đó bị ngập nước? Không phải tôi nói với anh tôi không biết cút sao? Nếu không thì bây giờ anh làm mẫu cho tôi xem một lần đi?"
Trên bàn của Trình Mạnh Cường có một ly nước, ly nước này hắn ta vừa mới rót không lâu nên vẫn còn bốc khói.
Trình Mạnh Cường hận đến nghiến răng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lớn tiếng với Lâm Trạch Dương, dù sao chuyện này cũng hổ thẹn, nếu để nhiều người biết thì phiền phức.
nh mắt Trình Mạnh Cường nhìn thẳng vào Tạ Nghi, nói: "Tạ Nghi, cô nói với anh ta, chuyện này không liên quan gì đến anh ta, kêu anh ta đi đi! Nếu không tôi sẽ trình báo đúng sự thật cho công ty!"
Vẻ mặt Tạ Nghi khó xử, Lâm Trạch Dương ra mặt giúp cô, sao cô có thể làm như vậy chứ.
"Gạt chó cũng phải nhìn chủ, biết không?" Lâm Trạch Dương lập tức kéo Tạ Nghi ra phía sau, sau đó nói với Tạ Nghi: "Không cần sợ hãi, tôi sẽ giúp cô!"
Lúc này Tạ Nghi không biết bản thân nghĩ như thế nào, một mặt cảm thấy ấm áp với hành động của Lâm Trạch Dương, mặt khác.... Lâm Trạch Dương vừa mới nói cái gì? Gạt chó cũng phải nhìn chủ? Ai là chó? Anh trở thành chủ của tôi lúc nào?
"Lâm Trạch Dương! Mày muốn tạo phản sao?" Trình Mạnh Cường thật sự nhịn không nổi nữa, người này chưa bao giờ coi trọng hắn ta!
"Tôi chính là nhìn anh không vừa mắt, chỉ là muốn làm cho anh không dễ chịu, chẳng lẽ không được sao?" Lâm Trạch Dương thản nhiên nói.
Trình Mạnh Cường thật sự chưa bao giờ gặp qua người như thế, sao lại có thể kiêu ngạo như vậy! Hắn ta tốt xấu gì cũng là phó chủ quản, là người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Trạch Dương, cái gọi là tiền bối ở công ty không đáng giá như vậy sao?
"Được! Được! Được!" Trình Mạnh Cường nghiến răng, liên tiếp nó ra ba chữ.
“Nhưng mà tôi cảm thấy ra tay đánh người cũng không phải chuyện gì tốt, còn rất muốn tạo cho anh một chút phiền toái đấy? Làm sao bây giờ? Muốn tôi cầm ly nước này tạt vào mặt anh không?"
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương rất khó xử.
Trình Mạnh Cường cảm thấy mình sắp nổ tung tại chỗ, Lâm Trạch Dương kia sao có thể đáng ghét như vậy!
Trên bàn của Trình Mạnh Cường có một ly nước, ly nước này hắn ta vừa mới rót không lâu nên vẫn còn bốc khói.
Quả thật Trình Mạnh Cường bị làm cho tức chết rồi, nói: "Mày có bản lĩnh thì tạt tao đi!"
Vẻ mặt Trình Mạnh Cường lại khó xử.
Trình Mạnh Cường không nhịn được cười lạnh, nói: "Thế nào không dám sao? Biết vừa rồi bản thân nói sai rồi đúng không? Không có bản lĩnh còn học đòi người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
Lâm Trạch Dương căn bản không thèm để ý tới Trình Mạnh Cường, mà là quay đầu nhìn về phía Tạ Nghi, nói: "Tôi tạt nước vào người khác có thể sẽ giống một người phụ nữ đanh đá không? Như vậy có thể sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng cao lớn hùng vĩ thiên hạ đệ nhất mỹ nam trong lòng cô."
Tạ Nghi không khỏi há to miệng, hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của Lâm Trạch Dương.
"Ai, mặc kệ đi." Lâm Trạch Dương đột nhiên xoay người, sau đó cầm cái ly hắt thẳng vào mặt Trình Mạnh Cường.
"A!" Nước nóng nóng hầm hập bắn vào mặt Trình Mạnh Cường, hắn ta nhịn không được kêu lên đau đớn.
Bởi vì nhiệt độ nước nóng thật sự rất cao, cho nên nháy mắt cả mặt hắn ta đều sưng đỏ lên, khuôn mặt vốn không đẹp trai, hiện tại thoạt nhìn như là một cái đầu heo.
Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, bọn họ đều sửng sốt, hoàn toàn không thể ngờ được người mới Lâm Trạch Dương này vậy mà làm ra loại hành vi này!
Đây cũng không phải đơn giản chỉ là cãi nhau với cấp trên, nếu Trình Mạnh Cường tính toán so đo chuyện này, thậm chí có thể kiện Lâm Trạch Dương tội cố ý tổn thương người, cũng không phải tội danh nhỏ!
"Mày!" Trình Mạnh Cường giằng co một hồi, rốt cục cảm thấy bớt đau, gắt gao nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương lạnh nhạt, nói: "Làm sao vậy? Không phải anh có khuynh hướng bị ngược đãi sao? Kêu tôi tạt nước một lần còn không đủ sao? Chỉ là tôi không muốn làm lại lần nữa. Nếu không thì anh tự đi múc nước rồi tự tạt vào người đi?"
Nói xong, Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc.
Mọi người xung quanh nghe vậy, họ không thể không nhìn Trình Mạnh Cường, trong ánh mắt đều là 'Không ngờ anh ta lại là người như vậy".
Trình Mạnh Cường cảm thấy mình sắp nổ tung tại chỗ, Lâm Trạch Dương kia sao có thể đáng ghét như vậy!
"Tần tổng!" Lúc này không biết là ai lên tiếng, sau đó tất cả mọi người đều quay đầu lại.
Tần Quân Dao đi cùng Triệu Cẩn Du tới phía bên này, nhíu mày thật chặt, tầm mắt dừng tới trên người Lâm Trạch Dương, lời nói đùa cợt vừa rồi cô đã nghe được.
Lâm Trạch Dương kia ngay ngày đầu tiên đến công ty đã làm ra chuyện như vậy? Quả nhiên, người này chính là một tên côn đồ!
Chương 20 Hứa với bản thân
Chương 20: Hứa với bản thân
Dáng vẻ của Trình Mạnh Cường rất chật vật, mái tóc tỉ mỉ của hắn ta hoàn toàn rối tung, cả đầu đều là nước, sắc mặt giống như đầu heo đun sôi.
Nhìn dáng vẻ này của Trình Mạnh Cường, Tần Quân Dao có chút không đành lòng.
"Tần tổng, cô nhất định phải làm chủ cho tôi! Nhân viên mới bây giờ đều vô pháp vô thiên, nhục mạ chủ quản tiền bối là tôi còn chưa đủ, thậm chí còn động thủ, sau này hoàn toàn không biết sau này tên này sẽ làm ra chuyện gì!"
Trình Mạnh Cường lớn tiếng hô lên mình bị oan, đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương tràn đầy hận ý. Hôm nay mày bị đuổi việc chỉ mới là bắt đầu, sau này mày sẽ không thể làm trong ngành này nữa, ông đây sẽ cho mày biết tao đã cắm rễ vào ngành công nghiệp này nhiều năm, hoàn toàn không phải để cho tên côn đồ như mày có thể trêu chọc!
Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu, rồi mới nhìn về phía Lâm Trạch Dương, cô rất nghiêm túc nói: "Xin lỗi anh ta mau!"
Trình Mạnh Cường ngây ngẩn cả người, 'Xin lỗi anh ta' là ý gì? Chỉ cần xin lỗi thôi sao? Đây có phải là Tần tổng mắt không dính một hạt bụi không? Cứ thế bỏ qua cho tên này?
Lâm Trạch Dương không vui, một chút cũng không. Vậy mà Tần Quân Dao cái gì cũng không hỏi, lại bắt mình giải thích?
Tần Quân Dao thấy khuôn mặt không hài lòng của Lâm Trạch Dương, càng cau mày chặt hơn, ngực cũng không nhịn được phập phồng lên xuống.
Tần Quân Dao là một nữ cường nhân rất có nguyên tắc, nếu Lâm Trạch Dương không phải Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao ngay cả nói cũng không muốn nói, trực tiếp yêu cầu cấp dưới sa thải anh, vậy mà gia hỏa Lâm Trạch Dương này còn không cảm kích!
"Sao vậy? Anh không vui sao?" Tần Quân Dao gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
"Ha....." Lâm Trạch Dương cười lạnh một tiếng, cũng không giải thích, chỉ nhìn Tần Quân Dao nói: "Cô thật sự muốn tôi xin lỗi anh ta?"
"Đương nhiên! Làm sai phải xin lỗi, đây không phải logic bình thường sao?" m thanh của Tần Quân Dao trở nên lạnh nhạt, nếu không phải một tia lý trí cuối cùng nói cho cô biết đây là ba của Manh Manh, có lẽ cô đã kêu bảo vệ rồi.
Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, nhìn cũng không thèm nhìn Tần Quân Dao một cái, trên khuôn mặt lại xuất hiện nụ cười, nụ cười không có chút nghiêm túc nào, thậm chí còn nhếch miệng cười, nói với Trình Mạnh Cường: "Xin lỗi."
Nói xong, Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía Tạ Nghi, nói: "Yên tâm, có tôi ở đây, cô không cần lo lắng gì cả. Nếu cô gặp phiền phức, nhất định tôi sẽ giúp cô giải quyết."
Lâm Trạch Dương không quay đầu lại mà rời đi luôn, đi về phía bàn làm việc của mình. Từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Tần Quân Dao lấy một cái, coi Tần Quân Dao như người trong suốt.
Nhìn bóng dáng của Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi, móng tay suýt chút nữa đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu. Bản thân giúp anh như vậy mà anh lại có thái độ này? Chuyện này là lỗi của tôi sao?
Tần Quân Dao cảm thấy bản thân rất oan ức, cô vì Lâm Trạch Dương mà phải trả giá rất nhiều. Nhưng cô làm sao biết được, Lâm Trạch Dương mới là người phải trả giá nhiều nhất.
Lâm Trạch Dương cái gì cũng không sai, vì Tạ Nghi mà dạy dỗ tên hỗn đản Trình Mạnh Cường này, anh chính nghĩa phải biết.
Nếu là Lâm Trạch Dương trước đây, nếu Tần Quân Dao không phải là Tần Quân Dao, có lẽ cô và Trình Mạnh Cường đã ngã vào vũng máu của mình. Tung hoành khắp vòng tròn lính đánh thuê, anh rời vòng tròn lính đánh thuê đã được một thời gian, nhưng hiện tại ở vòng tròn lính đánh thuê nghe nhắc đến tên anh sẽ tái mặt, một người đàn ông như vậy làm sao có thể để bản thân bị oan ức?
"Hừ! Đồ không biết điều!" Tần Quân Dao hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái rồi rời đi.
Tạ Nghi nhìn Lâm Trạch Dương rồi lại nhìn sang Tần Quân Dao, trong lòng rất sốt ruột, mới vừa rồi cô bị dọa sợ mới hoàn toàn không có phản ứng, cho nên cũng không giải thích gì.
Mà bây giờ Tần Quân Dao đã đi mất, Tạ Nghi cũng không thể đuổi theo được. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Trình Mạnh Cường một cái, Tạ Nghi liền đi về phía Lâm Trạch Dương.
Tạ Nghi cảm thấy Lâm Trạch Dương rất oan ức, bây giờ chắc anh đang rất khó chịu, cô muốn an ủi Lâm Trạch Dương một chút, nói: "Anh không sao chứ? Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi có thể làm gì cho anh không?"
Dáng vẻ của Lâm Trạch Dương rất nặng nề, như đã lâm vào trầm tư, một lúc sau mới nghiêm túc nhìn Tạ Nghi, nói: "Đúng thật là có việc cần cô giúp, nếu không cô lấy thân báo đáp đi."
"Được!" Tạ Nghi theo bản năng gật đầu, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt, cô kêu lên: "A!"
"A cái gì mà a! Cô đã đồng ý với tôi. Làm người phải biết giữ lời." Lâm Trạch Dương vẫn rất nghiêm túc.
"Tôi.... để anh làm bạn trai tôi cũng không phải không thể, chỉ là tôi còn chưa chuẩn bị tốt......." Tạ Nghi trở nên xấu hổ, cắn môi, đỏ mặt cúi đầu. Xấu hổ như vậy sao, trông thật đáng yêu.
"Anh gia hỏa này đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy hả! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải người tùy tiện. Anh không nên có ý muốn không an phận đối với tôi! Tôi chỉ là muốn giúp anh châm trà rót nước mà thôi!"
Khuôn mặt Tạ Nghi rất nghiêm túc nói.
Má Tạ Nghi càng đỏ, không biết vì sao có chút tức giận, cô nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, trong lòng nói: khó trách anh không có bạn gái, đồ thẳng nam! Anh xứng đáng không có bạn gái.
"Hiện tại tôi rất đói khát, cô biết phải làm thế nào không?" Lâm Trạch Dương cười híp mắt nhìn chằm chằm Tạ Nghi, thật sự là vô cùng bỉ ổi.
Tạ Nghi trở nên khẩn trương, thậm chí cô còn khoanh hai tay trong tiềm thức, ánh mắt trở nên cảnh giác, nói: "Anh.... anh muốn làm gì, ở đây là công ty."
Lâm Trạch Dương không nhịn được dùng sức vỗ đầu mình một cái, nói: "Sao cô lại ngốc như vậy chứ! Tôi đói khát, sao cô không nghĩ tới tôi muốn uống nước, muốn ăn gì đó?"
"A!" Tạ Nghi không khỏi phát ra một tiếng kêu nghi hoặc.
"Hết cứu, hết cứu, sao cô lại ngốc như vậy." Lâm Trạch Dương liên tục lắc đầu, dáng vẻ rất không vừa lòng.
Tạ Nghi không nhịn được cười lạnh, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương. Sau đó mới nghiến răng nghiến lợi cầm lấy ly nước từ trên bàn của Lâm Trạch Dương, đi về phía phòng trà nước, rốt cuộc thì ai mới ngốc đây? Ai hết cứu hả! Đồ thẳng nam không não này, độc thân cả đời đi!
Bên kia, Trình Mạnh Cường vẫn đang chú ý tới Lâm Trạch Dương, nhìn người phụ nữ mình coi trọng lại có dáng vẻ ngại ngùng đỏ mặt trước mặt Lâm Trạch Dương. Trình Mạnh Cường không khỏi sờ khuôn mặt bị nóng thành đầu heo của mình, nghiến răng.
"Đừng nghĩ rằng mày không bị Tần tổng sa thải là một may mắn, cho mày biết tai ương của mày bây giờ mới bắt đầu. Tiếp theo tao sẽ cho mày cảm nhận được tư vị của địa ngục! Mày cứ chờ đó đi, Lâm Trạch Dương!"
Một tay Trình Mạnh Cường cầm la bàn, mũi nhọn trên la bàn bị hắn ta nặng nề mà đặt lại trên bàn, khiến bàn gỗ chắc chắn bị thủng một lỗ.
Mà lúc này, Lâm Trạch Dương cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn thoáng qua phía Trình Mạnh Cường, ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.
Chương 16: Không bằng cậu lại đây mà sờ một cái thử xem nào
Triệu Cẩn Du, nữ, ba mươi tuổi, trưởng phòng của bộ phận kinh doanh, bởi vì cô chăm sóc bản thân quá tốt, giá trị nhan sắc quá cao, vóc dáng cũng quá thon gọn bốc lửa, nên tất cả mọi người đều cho rằng cô chỉ là một cô gái nhỏ bé hai mươi ba hai mươi tư tuổi.
Có điều bất cứ ai đã làm việc ở công ty này trong một thời gian dài đều sẽ biết Triệu Cẩn Du không phải một con người đơn giản như những gì cô thể hiện ra ngoài mặt, nếu không thì cô đã không thể lôi kéo một con người có tài năng được bộc lộ rõ ràng như Trình Mạnh Cường về làm cấp dưới của mình.
Nhưng mà khi tất cả mọi người đều vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên, Triệu Cẩn Du lại đột nhiên nở nụ cười, cả gương mặt trông cứ như là một đóa hoa xinh đẹp vừa nở rộ trong tiết trời xuân, khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn ôm cô vào trong lòng.
“Thằng nhóc nhà cậu thực sự rất có tố chất làm trong mảng kinh doanh đấy, tôi không ngờ cậu lại hòa nhập được với vai trò của bản thân nhanh như vậy.” Triệu Cẩn Du nhanh chóng hóa giải bầu không khí ngượng ngùng một cách vô cùng khéo léo, quả thực là một con người có năng lực xử lý tình huống và giải quyết mâu thuẫn rất tốt.
“Lão Trình à, chuyện này trước mắt cứ như vậy đi, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu nhân viên mới này cho thật tốt.” Triệu Cẩn Du vừa nói chuyện vừa quay mặt về phía Lâm Trạch Dương rồi vẫy vẫy tay, sau đó tự mình cất bước đi lên văn phòng làm việc.
Lâm Trạch Dương đứng đó nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đuổi theo cô. Đối với Lâm Trạch Dương thì Trình Mạnh Cường cũng chỉ là một con ruồi mà thôi, khi nào anh cảm thấy hắn ta quá ồn ào thì chỉ cần đập một cái cho hắn ta chết tươi là được, anh căn bản không cần cố gắng động chạm vào hắn ta làm gì.
Trình Mạnh Cường nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Trạch Dương, nhỏ giọng nói: “Mày cứ chờ đó đi! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, từ trước đến giờ những tên nhân viên mới dám nói chuyện với tao như vậy chưa có một ai từng được sống yên ổn!”
…
Trong văn phòng làm việc của Triệu Cẩn Du.
“Có phải cậu có ý đồ gì với tôi không thế nhỉ?”
Triệu Cẩn Du vừa mới đóng cửa lại đã dùng một tay khoác lên trên vai của Lâm Trạch Dương, cô nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt tràn đầy tình ý.
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà sửng sốt, lập tức cảm thấy như có mười vạn con thần thú vừa gào thét vừa chạy qua trong lòng, trời ạ! Đừng nói là mọi chuyện lại kích thích như vậy nhé? Mình vừa mới tới công ty đã bị cấp trên xinh đẹp bốc lửa quy tắc ngầm hay sao? Tốc độ phát triển tình tiết như thế này không phải quá nhanh rồi đấy chứ?
Lâm Trạch Dương nhanh chóng lùi về phía sau một bước, dùng hai tay ôm ngực, nét mặt có vẻ tràn đầy sợ hãi. Anh nói: “Tôi không phải con người tùy tiện như vậy đâu, chị cũng không nên táy máy tay chân làm ra điều gì với tôi, nếu không thì…”
Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc ngây thơ của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà bật cười một tiếng, cái con người vừa mới có can đảm đối đầu trực tiếp với Trình Mạnh Cường ban nãy thực sự chính là người này sao?
“Nếu không thì sao nào?” Triệu Cẩn Du thầm nghĩ trong lòng rằng Lâm Trạch Dương đúng là một em trai nhỏ đáng yêu, khiến cô không nhịn được mà muốn trêu đùa anh một chút.
Lâm Trạch Dương hít vào một hơi thật sâu rồi tự cắn vào môi mình thật mạnh, nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như thể đang đâm đầu vào chỗ chết, tuyên bố: “Vậy thì chị cứ đến đây đi! Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục bây giờ?”
Triệu Cẩn Du lại một lần nữa không nhịn được mà bật cười, con người này thực sự rất thú vị.
Lâm Trạch Dương nhắm mắt đợi một hồi lâu, đợi mãi mà chẳng thấy Triệu Cẩn Du làm gì mình, bèn chậm rãi mở mắt. Không ngờ Triệu Cẩn Du đã ngồi xuống phía sau bàn làm việc.
“Tại sao chị lại không ra tay? Đến đây đi, chị cứ yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.” Lâm Trạch Dương nói bằng giọng vô cùng mất mát.
“Cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi, ai bảo ban nãy cậu từ chối tôi cơ chứ, tôi buồn đấy nhé.” Triệu Cẩn Du cũng nói bằng vẻ mặt nuối tiếc.
Người phụ nữ này quả thực là một yêu tinh! Từng cử chỉ, hành động và lời nói của Triệu Cẩn Du luôn toát ra khí chất khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Triệu Cẩn Du ngồi suy nghĩ một chốc lát rồi quay lại với chủ đề chính, nói với Lâm Trạch Dương: “Tần tổng đã nói hết với tôi rồi, cô ấy nhờ tôi chiếu cố cậu một chút. Về nhiệm vụ trị giá một triệu kia…”
Tần Quân Dao vừa mới quay trở lại văn phòng làm việc đã ngay lập tức cảm thấy vô cùng hối hận, Lâm Trạch Dương chính là một tên cặn bã vô dụng không được tích sự gì, làm sao mà anh ta có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ trị giá một triệu cơ chứ?
Kết quả là Tần Quân Dao quyết định liên lạc với bạn tốt kiêm cấp dưới của mình là Triệu Cẩn Du với ý định bảo cô hỗ trợ cho Lâm Trạch Dương một chút.
Ai mà ngờ được rằng Triệu Cẩn Du vừa mới đặt điện thoại xuống đã ngay lập tức phát hiện vụ cãi cọ lùm xùm giữa Lâm Trạch Dương và Trình Mạnh Cường, thành ra cô cực kỳ bận rộn.
“Không cần đâu, không phải chỉ là một triệu thôi sao? Chút tiền lẻ như vậy thì có tính là gì?” Lâm Trạch Dương thản nhiên xua xua tay ngắt lời Triệu Cẩn Du, trông anh có vẻ như hoàn toàn không coi chuyện này là chuyện gì quá to tát.
Triệu Cẩn Du đảo mắt một vòng, trầm ngâm một chút rồi hỏi lại: “Cậu thực sự không cần tôi hỗ trợ gì sao?”
Lâm Trạch Dương vừa định đáp lại là không cần, nhưng rồi anh lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng bốc lửa có thể quyến rũ người ta đến chết của Triệu Cẩn Du, bèn không nhịn được mà đổi câu trả lời: “Cần chứ, dĩ nhiên là tôi cần rồi.”
“A?” Triệu Cẩn Du không nhịn được mà lần nữa nở nụ cười, cái đám đàn ông này lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn ngoài miệng, thế nhưng không có bản lĩnh thì vẫn là không có bản lĩnh mà thôi, bây giờ cậu ta mới hiểu được điểm mấu chốt nên mới biết cúi đầu nhờ vả chứ gì?
Lâm Trạch Dương bày ra bộ mặt cực kỳ nghiêm túc rồi nói: “Khí chất toát ra từ người chị rất tuyệt vời, hai mắt của chị rất to, giọng nói của chị cũng rất êm tai, vì thế chị có thể nói cho tôi biết xem rốt cuộc cỡ ngực của chị là size bao nhiêu được không?”
Nghe thấy nửa câu đầu tiên của Lâm Trạch Dương là đang khen mình, nụ cười nở trên khuôn mặt của Triệu Cẩn Du lại càng rạng rỡ hơn, cô thầm nghĩ hóa ra Lâm Trạch Dương cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, cũng biết khi có việc gì cần nhờ vả thì nên khen ngợi đối phương một vài câu trước đã, nhưng đến khi Lâm Trạch Dương nói ra những chữ cuối cùng thì…
Khuôn mặt của Triệu Cẩn Du lập tức đỏ ửng lên, đến cả nhịp tim của cô cũng tăng nhanh, khắp cơ thể cô nóng bừng, cô không nhịn được mà tỏ ra tức giận, cái con người này chính là một tên lưu manh chứ còn gì nữa!
Năm nay Triệu Cẩn Du đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa từng kết hôn, cũng không có bạn trai hay người yêu gì cả, lúc bình thường cô thích đi đua xe, nhưng mà là loại xe cô chủ động ngồi ở ghế lái ấy! Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì thoạt trông có vẻ cô rất cởi mở, nhưng thực ra không ai biết cô là con người truyền thống và bảo thủ đến mức nào.
Triệu Cẩn Du vừa định mở miệng mắng Lâm Trạch Dương, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui rồi lại nghĩ đến bộ dạng vừa dùng hai tay ôm ngực vừa lùi về phía sau của Lâm Trạch Dương ban nãy, bèn không nhịn được mà âm thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng: Hừ! Dám giả vờ giả vịt trước mặt bà đây phải không?
“Tôi cũng không biết đâu, không bằng cậu lại đây mà sờ một cái thử xem nào?” Triệu Cẩn Du vừa trả lời vừa khẽ nghiêng người về phía trước một chút, khiến bộ ngực vốn đã rất có sức công phá lại càng khủng bố hơn.
Lâm Trạch Dương chỉ vừa mới nhìn thấy cảnh tượng ấy đã suýt chút nữa chảy cả máu mũi, sau đó lập tức quay người đi rồi bước ra khỏi văn phòng làm việc của Triệu Cẩn Du như đang chạy trốn cô.
Nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà phá lên cười ha ha: “Dám giở trò trêu chọc bà đây phải không? Cậu vẫn còn non và xanh lắm!”
Triệu Cẩn Du cười một lúc lâu rồi bỗng đột ngột nhớ ra điều gì, tự nhủ: “Ôi, mình lại quên mất lời dặn của Tần tổng rồi.”
Nói đến đấy, Triệu Cẩn Du không nhịn được mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa để tìm kiếm bóng dáng thuộc về Lâm Trạch Dương, có vẻ vô cùng tiếc nuối: “Cậu nhóc này có chút thú vị đấy, nhưng mà… Tiếc thật, cậu ta còn trẻ tuổi quá nên lúc nào cũng nghĩ một là một, hai là hai, cứ tưởng chỉ cần bản thân cố gắng thật nhiều là có thể hoàn thành được bất cứ chuyện gì. Đây chính là đơn hàng một triệu đấy! Dù có là bản thân mình thì mình cũng không thể đảm bảo rằng chắc chắn mình sẽ hoàn thành được đâu!”
“Thôi kệ, mình cứ nói lại cho Tần Quân Dao chuyện này để cô ấy quên đi vậy, đến lúc đó mà có chuyện gì thì cũng không liên quan đến mình, chỉ tại cậu nhóc này không biết cảm kích sự giúp đỡ của người khác mà thôi.”
Ở một bên khác, Lâm Trạch Dương quay lại chỗ ngồi của mình, có vẻ vô cùng chán ngán, một hồi thì cạy cạy móng chân, một hồi lại móc móc lỗ tai, cái gì cũng làm một lượt nhưng lại không hề động tay đến công việc một chút nào.
Hôm nay Trình Mạnh Cường không đi ra ngoài làm việc, không phải là hắn ta không có việc gì cần ra ngoài mà là hắn ta muốn ở lại đây trông coi Lâm Trạch Dương. Bây giờ nhìn thấy bộ dan jg này của Lâm Trạch Dương, Trình Mạnh Cường không nhịn được mà lại một lần nữa nở nụ cười lạnh như băng rồi nói: “Tao biết mày chắc chắn có ai đó chống đỡ sau lưng, thế nhưng! Sẽ không có tác dụng gì đâu! Nhất định tao sẽ khiến cho mày phải cút khỏi nơi này!”
Chương 17 Để cho tôi gọi một cuộc điện thoại trước đã
Chương 17: Để cho tôi gọi một cuộc điện thoại trước đã
“Cái gì cơ? Người kia từ chối sự trợ giúp của chị à?”
Nghe được báo cáo của Triệu Cẩn Du, vẻ mặt của Tần Quân Dao hoàn toàn là không thể nào tin được, đến cả giọng nói của cô cũng trở nên sắc bén hơn hẳn.
Triệu Cẩn Du không nhịn được mà nhướng mày rồi nhìn Tần Quân Dao bằng ánh mắt tràn đầy thâm ý, Tần Quân Dao vốn cao cao tại thượng mà không ngờ lại chủ động quan tâm đến một nhân viên mới như vậy sao? Thậm chí cô ấy lại còn kích động như vậy chỉ vì nhân viên mới đó ư? Rốt cuộc quan hệ giữa hai người kia trước đây là gì? Lâm Trạch Dương từng nói rằng Tần Quân Dao là mẹ của con cậu ta đúng không nhỉ?
Chẳng qua vừa mới thoáng nghĩ đến việc này thì Triệu Cẩn Du đã không nhịn được mà lắc đầu thật mạnh, Tần tổng có tiêu chuẩn cao như vậy, làm sao có thể coi trọng loại người hành xử giống hệt một tên côn đồ như Lâm Trạch Dương chứ, huống chi cậu ta còn nói cô ấy đã sinh con cho cậu ta?
Tần Quân Dao hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Cẩn Du, cô hỏi dò: “Chị nghĩ liệu một nhân viên mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ trị giá một triệu hay không?”
Triệu Cẩn Du không nhịn được mà lắc đầu cười khổ rồi trả lời cô: “Tần tổng à, đừng nói là một nhân viên mới, ngay cả tôi cũng rất khó có thể hoàn thành được. Thậm chí kỳ tích bậc này cũng chỉ thi thoảng tình cờ xuất hiện trên người nhân viên giỏi nhất trong bộ phận kinh doanh của công ty chúng ta là Trình Mạnh Cường thôi.”
Tần Quân Dao không nhịn được mà lắc đầu thật mạnh, có vẻ như cô đang không biết bản thân nên xử lý chuyện này ra sao.
“Sao thế? Sao Tần tổng lại quan tâm đến nhân viên mới kia quá vậy? Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là như thế nào?” Triệu Cẩn Du thực sự không giấu nổi sự tò mò của mình nữa, cô liên tục đặt ra những câu hỏi.
Chỉ trong nháy mắt mà khuôn mặt của Tần Quân Dao lại trở nên cực kỳ nghiêm túc, cô trả lời: “Ai mà thèm có quan hệ với cái tên bám váy đàn bà chỉ biết ăn no chờ chết kia cơ chứ! Kệ đi kệ đi, nếu như anh ta đã muốn tự tìm đường chết thì chị cứ để anh ta tự sinh tự diệt là được.”
Triệu Cẩn Du vừa mới chuẩn bị rời đi thì Tần Quân Dao lại gọi cô quay lại, thậm chí lúc nói chuyện thì Tần Quân Dao còn có vẻ ấp a ấp úng, không giống Tần tổng quyết đoán của ngày xưa một chút nào.
“Ừm thì… Ừm thì, chị nhớ thử cân nhắc một chút xem, nếu như chị không quá bận rộn thì hãy giúp đỡ anh ta một chút.” Tần Quân Dao nói.
Triệu Cẩn Du lại lần nữa bước ra ngoài cửa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhất định là hai người này có quan hệ gì đó rồi! Có điều… Bà chủ của tôi ơi, đây chính là nhiệm vụ tiêu thụ trị giá một triệu đấy, nếu tôi có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng thì có phải tôi đã sớm phát tài rồi không?”
…
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì về tình hình của bản thân hiện tại.
Lâm Trạch Dương ngồi thảnh thơi chơi bời ở chỗ này hết nửa buổi sáng, sau đó cuối cùng cũng mở được máy tính ra, nhưng mục đích của anh không phải là liên lạc với khách hàng hay kiểm tra lại số liệu gì trong công việc mà là mở Cừu Vui Vẻ ra xem!
Lâm Trạch Dương ngồi xem Cừu Vui Vẻ, khi thì hồi hộp nắm chặt hai tay lại, khi thì cười ha ha, không ngừng phát ra những âm thanh vô cùng quái dị.
Đến lúc này rồi thì Trình Mạnh Cường không thể nào nhìn nổi nữa, hắn ta bước tới trước mặt Lâm Trạch Dương rồi gõ mạnh xuống bàn một cái, nói với vẻ mặt cực kỳ tức giận: “Mày đang làm cái gì đấy! Có biết bây giờ đang là giờ làm việc hay không!”
Lâm Trạch Dương chỉ nhìn thoáng qua Trình Mạnh Cường một cái rồi trả lời bằng điệu bộ vô cùng thản nhiên: “Đang là giờ làm việc thì không được xem Cừu Vui Vẻ hay sao? Nhưng mà tôi lại nghe nói rằng người của bộ phận kinh doanh chỉ cần có được một thành tựu nào đó thì có thể ở nhà mà không cần đến công ty làm việc cũng được.”
“Mày!” Trình Mạnh Cường nghẹn họng không thể nói thêm được một câu nào nữa, quả thật là trong bộ phận kinh doanh có một quy định như vậy, nhưng điểm mấu chốt là trước tiên Lâm Trạch Dương phải đạt được một mức tiêu thụ sản phẩm nào đó đã chứ!
“Nhiệm vụ của mày trị giá những một triệu đấy, mày đã đạt được con số đó chưa? Tao nói cho mày biết nhé, loại người như mày thì tao gặp nhiều lắm rồi. Cái loại người mà bản lĩnh thì không có bao nhiêu, lại không biết nhờ vả quan hệ ở đâu mà có thể bước vào Kiều Lan Nữ của bọn tao để làm đẹp hồ sơ làm việc của mày! Loại người như mày căn bản không có tư cách đặt chân vào trong công ty của bọn tao!”
Cơn giận của Trình Mạnh Cường như bùng nổ, hắn ta lớn tiếng quát to một tràng dài.
Chỉ trong giây lát, sự chú ý của tất cả mọi người lại đổ dồn về phía Lâm Trạch Dương, kế tiếp người kia sẽ làm như thế nào đây? Nếu dựa theo những gì mà cậu ta vừa biểu hiện ban nãy thì sợ là cậu ta có thể phân tài cao thấp với Trình Mạnh Cường đấy nhỉ?
Lâm Trạch Dương thì lại không hề có ý định phân tài cao thấp với Trình Mạnh Cường, ngược lại anh còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi quay mặt về phía Trình Mạnh Cường mà gật đầu rồi đáp: “Anh nói cũng đúng đấy, trước tiên phải lập được thành tích rồi mới được phép khoanh chân chơi bời ở đây chứ nhỉ.”
Trình Mạnh Cường không nhịn được mà sửng sốt ngạc nhiên, hắn ta hoàn toàn không ngờ được rằng phản ứng của Lâm Trạch Dương lại là như vậy, vừa định mở miệng nói tiếp câu gì đó thì đã thấy Lâm Trạch Dương đi thẳng ra ngoài.
Trình Mạnh Cường lại có cảm giác lồng ngực của mình vừa căng tức vừa đau nhói, người kia căn bản không coi hắn ta ra cái gì hết!
Trình Mạnh Cường hung hăng đấm một cái thật mạnh xuống bàn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng của Lâm Trạch Dương mà nói: “Tốt nhất là mày đừng để tao tóm được bất cứ điểm yếu nào của mày, nếu không thì tao sẽ cho mày không được chết tử tế đâu!”
Lâm Trạch Dương bước vào trong phòng nghỉ ngơi rồi lấy điện thoại di động ra, sau đó bắt đầu nhập một dãy số điện thoại tuyệt đối không phải là số điện thoại trong nước.
Ở đầu dây bên kia nhanh chóng có người nhận điện thoại, một giọng nói vô cùng ngọt ngào vang lên, nhưng ngôn ngữ mà người phụ nữ kia sử dụng cũng không phải là tiếng Trung.
“Tôi tìm Alice, cô hãy bảo cô ấy nghe máy đi.” Lâm Trạch Dương không sử dụng tiếng Anh mà trực tiếp nói bằng tiếng Trung một câu như vậy.
Người ở đầu dây bên kia là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đến từ nước Mỹ, trên người mặc bộ quần áo công sở, khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo và tỉ mỉ, không ngờ cô ta cũng hiểu được câu nói tiếng Trung của Lâm Trạch Dương, sau đó cầm điện thoại bước thật nhanh về phía trước.
Sau khi đi qua một hành lang dài dằng dặc, lại đi qua thêm hai căn phòng, người phụ nữ có bộ dạng như một thư ký bước vào trong một gian phòng hội nghị.
Gian phòng hội nghị này vô cùng rộng lớn, tuy bên trong chỉ có hơn mười người nhưng cô thư ký kia lại có vẻ vô cùng hồi hộp.
Tất cả là vì mười mấy người đang có mặt ở đây lúc này, tuy tất cả bọn họ đều ăn mặc theo phong cách cực kỳ giản dị và dễ gần, nhưng nếu bất kỳ người nào trong số bọn họ xuất hiện ngoài đường phố thì chắc chắn xung quanh sẽ đông nghịt dân chúng tụ lại đứng xem. Bởi vì mười mấy người này đều là những nhân vật thường xuyên có mặt trên trang bìa của tờ tạp chí viết về tài chính và kinh tế có quyền lực lớn nhất trên toàn nước Mỹ!
Phải đấy! Những nhân vật thường xuyên có mặt trên trang bìa của tờ tạp chí viết về tài chính và kinh tế cũng chỉ nằm trong mười mấy người hiện đang có mặt ở nơi này mà thôi!
Mà vào lúc này thì người ngồi ở vị trí chủ trì lại là một người phụ nữ.
Người phụ nữ này cũng có mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh, cũng mặc một bộ đồ công sở kín mít màu đen, bởi vì vóc dáng của cô ta thực sự quá tốt nên tuy rằng có vẻ bộ quần áo này mang cỡ nhỏ hơn cỡ của thư ký một chút nhưng vẫn có thứ gì đó đang bị trói buộc đến mức muốn bùng nổ.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều chăm chú nghe những gì mà người phụ nữ kia đang nói, không dám bỏ lỡ bất cứ một chữ nào, bởi vì một người phụ nữ thoạt trông vô cùng xinh đẹp và trẻ trung kia lại đang nắm trong tay hơn năm trăm siêu xí nghiệp có giá trị rất lớn trên toàn thế giới!
Quan trọng hơn cả là, dưới sự quản lý của cô ta, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi mà những xí nghiệp này lại có thể tăng giá trị cổ phần lên gấp năm lần so với khi trước! Có thể nói trên thương trường thì người phụ nữ này chính là một kỳ tích!
“Có chuyện gì vậy?” Người phụ nữ đó đưa mắt nhìn về phía thư ký, trên người cô ta tỏa ra một loại khí chất cao cao tại thượng khiến người khác không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt cô ta.
Thư ký do dự một vài giây rồi mới trả lời: “Alice, chị có điện thoại.”
Alice không nhịn được mà hơi nhướng mày một cái, hiển nhiên có chút không vui, cô ta hỏi: “Cô không biết tôi đang chủ trì một cuộc họp như thế nào à? Tại sao đang trong thời điểm này mà cô còn dám tới đây làm phiền tôi?”
Thư ký cắn môi mình thật mạnh, cơ thể không nhịn được mà run rẩy khe khẽ, đừng thấy người phụ nữ kia xinh đẹp mảnh mai mà nhầm, chưa chắc cô ta đã là một người dịu dàng hiền lành đâu!
“Nhưng mà… Đây là cuộc gọi tới từ Trung Quốc ạ, người gọi là một người đàn ông còn rất trẻ, lúc trước chị từng bảo tôi…”
Thư ký còn chưa kịp dứt lời thì Alice đã tỏ ra vô cùng sốt ruột, cô ta đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi chỉ trong nháy mắt, lập tức bước đến giật lấy cái điện thoại, trông có vẻ hồi hộp không gì sánh nổi, dường như thứ mà cô ta đang cầm không phải điện thoại mà là một thứ có liên quan đến mạch máu kinh tế của cả tập đoàn tài chính này.
Tất cả mọi người có mặt tại đó lúc này đều ngẩn ra, bọn họ đã bao giờ thấy Alice như thế này chưa? Người phụ nữ này thực sự là Alice, một người dù có tổn thất cả mấy trăm triệu đô la Mỹ vẫn không thèm biến sắc một chút nào à?
Chương 18 Đúng vậy! Long Vương
Chương 18: Đúng vậy! Long Vương
"Long, Long Vương, là anh sao?"
Alice đứng thẳng dậy giống như là một cây lao, một cử động nhỏ cũng không dám, không thua gì tư thế đứng của một người lính tiêu chuẩn nhất.
Một bên khác, Lâm Trạch Dương cầm một ly cà phê hoà tan, uống rất vui vẻ, còn ngồi bắt chéo chân trên ghế, một bộ dáng rất là hưởng thụ.
"Ồ, Alice à, lâu rồi không gặp, gần đây cô thế nào? Công ty nhỏ của cô làm ăn có tốt không?" Lâm Trạch Dương tùy ý hỏi.
Thư ký vẫn đứng bên cạnh Alice, nghe nói như thế thì không nhịn được mông lung, người đối diện nói cái gì mà công ty nhỏ, trời ạ công ty nằm trong danh sách Fortune 500 vẫn là công ty nhỏ, sao người kia có thể khoác lác như vậy chứ.
"Đúng vậy, nhờ có phúc của Long Vương cũng xem như không tồi." Alice đứng nghiêm, như là một người mới nhậm chức báo cáo thành tích với ông chủ, một bộ dáng rất là khẩn trương.
Thư ký không tự chủ được há to miệng, hoàn toàn không thể tin được bản thân nhìn thấy tất cả, còn dùng lực chà xát mắt bản thân, nghĩ bản thân đang xuất hiện ảo giác.
"À, đúng rồi, gần đây dáng người của cô không thay đổi, tôi định tặng cô một bộ nội y, cô mặc hẳn là rất nóng bỏng." Lâm Trạch Dương nhàn nhạt nói.
Khuôn mặt của Alice vậy mà lại đỏ lên.
Bất luận là đối mặt với các đại gia kinh doanh hay các quan chức chính trị, Alice trước sau vẫn luôn nghiêm mặt, thế nhưng lúc này lại như vậy.
Thư ký ở bên cạnh há hốc mồm, trời ạ mình rốt cuộc đang nhìn thấy gì vậy, chắc chắn là mình đang nằm mơ, người khác đều nói tính cách Alice lạnh nhạt, nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông nào, cũng chưa từng tươi cười trước mặt người đàn ông nào.
"Cái kia, không đùa cô nữa, thật ta tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ." Lâm Trạch Dương nghiêm túc lại, nói về chủ đề chính.
"Không thành vấn đề, chỉ cần là chuyện Long Vương phân phó, Alice nhất định sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành." Lâm Trạch Dương vẫn không nói gì, Alice đã một hơi đồng ý.
Thư ký ở bên cạnh cảm thấy tan làm tốt nhất nên đến khoa não khám một chút, nếu không sao lại xuất hiện ảo giác như vậy. Alice lạnh lùng kia đâu rồi. Lúc trước nghe nói có một người là bạn học cùng lớp trung học xin Alice giúp đỡ, nhưng Alice ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người ta một cái.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, gần đây tôi đang làm cho một công ty nội y, công ty yêu cầu tôi phải đạt được một trăm vạn doanh số bán hàng trong một tháng, vì vậy tôi liền nghĩ đến cô." Lâm Trạch Dương uống một ngụm cà phê hoà tan, thản nhiên nói.
"Một trăm vạn ít như vậy có đủ không, nếu không tôi giúp Long Vương anh mua một ngàn vạn đi, không thì một trăm triệu." Alice vội vàng nói.
"Không cần nhiều như vậy, một trăm vạn là đủ rồi. Được rồi, tôi còn có việc, đang xem Cừu vui vẻ được một nửa, tôi phải trở về xem tiếp, có cơ hội gặp lại." Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đứng dậy, đang xem Cừu vui vẻ một nửa không xem hết thì sao được.
"Long Vương, anh ở Trung Quốc đúng không, làm sao để tôi có thể tìm anh ở Trung Quốc." Alice tiếp tục nói, nhưng Lâm Trạch Dương đã cúp điện thoại.
Alice cầm điện thoại xuất thần, một lúc lâu cũng chưa hồi thần.
Thư ký lưỡng lự hồi lâu mới nói: "Alice, cô phải trở về họp, những người đó đợi cô đã lâu có thể họ sẽ không vui, bọn họ đều là lãnh đạo các ngành, chúng ta cần phải thiết lập quan hệ tốt với họ."
Cuối cùng Alice cũng hồi thần, cũng không đề cập tới cuộc họp mà rất nghiêm túc nói với thư ký: "Lập tức sử dụng hết tất cả tài nguyên cho tôi, tìm một công ty tên là Kiều Lan Nữ ở Trung Quốc, sau đó dùng một trăm vạn mua nội y, bây giờ đi ngay đi."
Thư ký lại không khỏi do dự, việc thảo luận trong phòng hội nghị không phải mấy triệu hay mấy trăm triệu trong mỗi phút, mà bây giờ cô lại quan tâm đến vụ buôn bán một trăm vạn, thư ký cảm thấy tam quan của mình đã bị lật đổ.
Tạ Nghi vào Kiều Lan Nữ đã được hai tháng, đương nhiên cô vẫn còn là một thực tập sinh. Đối với một sinh viên mới ra trường như cô, có thể làm việc ở Kiều Lan Nữ gần như là một giấc mơ.
Vì vậy, Tạ Nghi rất trân trọng điều này, làm việc gì cũng rất nghiêm túc và cẩn thận. Trước đến giờ người khác kêu cô làm cái gì, cô sẽ không từ chối, kể cả bưng trà rót nước.
Nhưng mà, Tạ Nghi đúng là vẫn còn rất trẻ, bản báo cáo ngày hôm qua đã có sai sót. Cũng bởi vì lý lịch của Tạ Nghi quá cạn, cho nên cũng không biết chút sai sót ấy thật ra cũng không tính là gì cả.
Trình Mạnh Cường là phó chủ quản, cũng là tổ trưởng đội tiêu thụ, Tạ Nghi vừa khéo là một trong những tổ viên của hắn ta. Lúc này, Trình Mạnh Cường gọi Tạ Nghi đến bàn làm việc với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Tiểu Nghi, cô có biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào không? Có thêm một số không đại biểu cho một trăm vạn trở thành một ngàn vạn, công ty sẽ bị tổn thất chín trăm vạn đấy.
Khi nghe Trình Mạnh Cường nói như vậy, trái tim Tạ Nghi vốn đã thấp thỏm càng thêm sợ hãi, cơ thể run rẩy từng cơn, chín trăm vạn này đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà nói, quả thực chính là con số trên trời.
"Tổ, tổ trưởng, tôi đã rất nghiêm túc, nhưng mà không ngờ lúc đang in lại vô tình chạm vào bàn phím, tôi phải làm sao bây giờ?"
Tạ Nghi vẫn là một người mới, căn bản không biết thoái thác trách nhiệm như thế nào.
Sắc mặt Trình Mạnh Cường trở nên nghiêm túc, hắn ta nói với vẻ rất nghiêm túc: "Làm sao bây giờ, bây giờ cô hỏi tôi làm sao. Thiếu chút nữa cô làm cho công ty tổn thất chín trăm vạn, đây chính là chín trăm vạn đấy, đuổi cô cũng không thể giải quyết được, cô vẫn phải trả tiền cho công ty."
Tạ Nghi sắp khóc, khuôn mặt rất là khó coi.
Trình Mạnh Cường thấy thế, hơi hơi nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, cô gái nhỏ rất dễ lừa gạt nhỉ.
"Chuyện này cũng không phải không thể giải quyết, chẳng qua tôi sẽ rất khó xử." Trình Mạnh Cường bày ra một bộ dáng rất là do dự.
Tạ Nghi bị dọa khi nghe được những lời vừa rồi của Trình Mạnh Cường, không nói công việc, thế nhưng còn phải bồi thường tiền, cô là một sinh viên, gia đình cũng không giàu, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Lúc này, nghe Trình Mạnh Cường nói như vậy, ánh mắt cô liền sáng lên, vội vàng truy hỏi: "Tổ trưởng, anh nhất định phải giúp tôi."
Lúc nói chuyện, Tạ Nghi gấp đến độ nắm lấy cánh tay Trình Mạnh Cường.
Trong lòng Trình Mạnh Cường rất là vui mừng, xem ra lần này cô sẽ mắc câu.
"Nếu tôi giải quyết chuyện này giúp cô, cần hết kỳ hạn công ty, nếu một khi tra ra tôi, tôi cũng sẽ bị liên lụy. Vị trí phó chủ quản của tôi mất đi không nói, sau này còn có thể không tìm được công việc, cho nên nếu muốn tôi giúp cô, cô cần trả ơn cho tôi."
Trình Mạnh Cường nói xong, cặp mắt không nhịn được đánh giá từ trên xuống dưới của Tạ Nghi, nước miếng của hắn ta sắp chảy cả xuống dưới.
Chương 19 Cô đang bị lợi dụng
Chương 19: Cô đang bị lợi dụng
Tạ Nghi đã sớm biết Trình Mạnh Cường có ý với mình, trước kia Trình Mạnh Cường còn thổ lộ với cô một lần, chẳng qua là Tạ Nghi đã từ chối. Chỉ là hiện tại, Tạ Nghi còn có thể từ chối sao?
"Thế nào? Không vui sao? Tôi muốn cô làm bạn gái của tôi là đã nể mặt cô lắm rồi! Nếu cô không muốn, cô sẽ phải bồi thường chín trăm vạn cho công ty!" Sắc mặt Trình Mạnh Cường lại trở nên nghiêm túc.
Tạ Nghi cắn chặt răng, nước mắt sắp chảy xuống, cô rất lo lắng nhưng lại không muốn làm chuyện như vậy, người không thích thì làm sao có thể làm bạn trai đây?
"Tôi.... cầu xin anh đó tổ trưởng. Chỉ cần không phải chuyện này, chuyện khác tôi đều có thể đồng ý, tôi... tôi quỳ xuống được không?" Tạ Nghi vừa nói chuyện vừa quỳ xuống.
Sắc mặt Trình Mạnh Cường vẫn rất lạnh lùng.
"Làm cái gì thế, dưới chân phụ nữ có vàng cô không biết sao? Làm sao có thể tùy tiện quỳ xuống!" Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Tạ Nghi cảm giác cánh tay mình bị người ta kéo lại, một bàn tay rất có lực, vững vàng bám chặt lấy mình, khiến cho cô không thể mảy may động đậy.
"Lâm Trạch Dương?" Tạ Nghi quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cười với Tạ Nghi, quay đầu nhìn về phía Trình Mạnh Cường, trên mặt tràn đầy khinh thường nói: "Không nghĩ tới anh lại là người như vậy, vậy mà đe doạ một cô gái nhỏ? Anh không cảm thấy có chút nhục nhã nào sao?"
Trình Mạnh Cường cau mày lại, sắc mặt càng thêm khó coi. Dựa theo hướng phát triển nội dung vở kịch, Trình Mạnh Cường có thể xác định trăm phần trăm, loại người như Tạ Nghi này vừa bước ra khỏi xã hội, chắc chắn sẽ không thể chịu được áp bức của hắn ta, cuối cùng lại bị Lâm Trạch Dương phá hỏng!
Vốn dĩ Trình Mạnh Cường không thích Lâm Trạch Dương, hiện tại anh lại phá hỏng chuyện tốt của mình, thật sự là không thể chịu nổi!
"Không liên quan đến mày, cút cho tao!" Trình Mạnh Cường tức giận rống lên.
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà lắc đầu, nói: "Đầu của anh bị kẹp cửa à, sau đó bị ngập nước? Không phải tôi nói với anh tôi không biết cút sao? Nếu không thì bây giờ anh làm mẫu cho tôi xem một lần đi?"
Trên bàn của Trình Mạnh Cường có một ly nước, ly nước này hắn ta vừa mới rót không lâu nên vẫn còn bốc khói.
Trình Mạnh Cường hận đến nghiến răng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lớn tiếng với Lâm Trạch Dương, dù sao chuyện này cũng hổ thẹn, nếu để nhiều người biết thì phiền phức.
nh mắt Trình Mạnh Cường nhìn thẳng vào Tạ Nghi, nói: "Tạ Nghi, cô nói với anh ta, chuyện này không liên quan gì đến anh ta, kêu anh ta đi đi! Nếu không tôi sẽ trình báo đúng sự thật cho công ty!"
Vẻ mặt Tạ Nghi khó xử, Lâm Trạch Dương ra mặt giúp cô, sao cô có thể làm như vậy chứ.
"Gạt chó cũng phải nhìn chủ, biết không?" Lâm Trạch Dương lập tức kéo Tạ Nghi ra phía sau, sau đó nói với Tạ Nghi: "Không cần sợ hãi, tôi sẽ giúp cô!"
Lúc này Tạ Nghi không biết bản thân nghĩ như thế nào, một mặt cảm thấy ấm áp với hành động của Lâm Trạch Dương, mặt khác.... Lâm Trạch Dương vừa mới nói cái gì? Gạt chó cũng phải nhìn chủ? Ai là chó? Anh trở thành chủ của tôi lúc nào?
"Lâm Trạch Dương! Mày muốn tạo phản sao?" Trình Mạnh Cường thật sự nhịn không nổi nữa, người này chưa bao giờ coi trọng hắn ta!
"Tôi chính là nhìn anh không vừa mắt, chỉ là muốn làm cho anh không dễ chịu, chẳng lẽ không được sao?" Lâm Trạch Dương thản nhiên nói.
Trình Mạnh Cường thật sự chưa bao giờ gặp qua người như thế, sao lại có thể kiêu ngạo như vậy! Hắn ta tốt xấu gì cũng là phó chủ quản, là người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Trạch Dương, cái gọi là tiền bối ở công ty không đáng giá như vậy sao?
"Được! Được! Được!" Trình Mạnh Cường nghiến răng, liên tiếp nó ra ba chữ.
“Nhưng mà tôi cảm thấy ra tay đánh người cũng không phải chuyện gì tốt, còn rất muốn tạo cho anh một chút phiền toái đấy? Làm sao bây giờ? Muốn tôi cầm ly nước này tạt vào mặt anh không?"
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương rất khó xử.
Trình Mạnh Cường cảm thấy mình sắp nổ tung tại chỗ, Lâm Trạch Dương kia sao có thể đáng ghét như vậy!
Trên bàn của Trình Mạnh Cường có một ly nước, ly nước này hắn ta vừa mới rót không lâu nên vẫn còn bốc khói.
Quả thật Trình Mạnh Cường bị làm cho tức chết rồi, nói: "Mày có bản lĩnh thì tạt tao đi!"
Vẻ mặt Trình Mạnh Cường lại khó xử.
Trình Mạnh Cường không nhịn được cười lạnh, nói: "Thế nào không dám sao? Biết vừa rồi bản thân nói sai rồi đúng không? Không có bản lĩnh còn học đòi người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
Lâm Trạch Dương căn bản không thèm để ý tới Trình Mạnh Cường, mà là quay đầu nhìn về phía Tạ Nghi, nói: "Tôi tạt nước vào người khác có thể sẽ giống một người phụ nữ đanh đá không? Như vậy có thể sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng cao lớn hùng vĩ thiên hạ đệ nhất mỹ nam trong lòng cô."
Tạ Nghi không khỏi há to miệng, hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của Lâm Trạch Dương.
"Ai, mặc kệ đi." Lâm Trạch Dương đột nhiên xoay người, sau đó cầm cái ly hắt thẳng vào mặt Trình Mạnh Cường.
"A!" Nước nóng nóng hầm hập bắn vào mặt Trình Mạnh Cường, hắn ta nhịn không được kêu lên đau đớn.
Bởi vì nhiệt độ nước nóng thật sự rất cao, cho nên nháy mắt cả mặt hắn ta đều sưng đỏ lên, khuôn mặt vốn không đẹp trai, hiện tại thoạt nhìn như là một cái đầu heo.
Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, bọn họ đều sửng sốt, hoàn toàn không thể ngờ được người mới Lâm Trạch Dương này vậy mà làm ra loại hành vi này!
Đây cũng không phải đơn giản chỉ là cãi nhau với cấp trên, nếu Trình Mạnh Cường tính toán so đo chuyện này, thậm chí có thể kiện Lâm Trạch Dương tội cố ý tổn thương người, cũng không phải tội danh nhỏ!
"Mày!" Trình Mạnh Cường giằng co một hồi, rốt cục cảm thấy bớt đau, gắt gao nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương lạnh nhạt, nói: "Làm sao vậy? Không phải anh có khuynh hướng bị ngược đãi sao? Kêu tôi tạt nước một lần còn không đủ sao? Chỉ là tôi không muốn làm lại lần nữa. Nếu không thì anh tự đi múc nước rồi tự tạt vào người đi?"
Nói xong, Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc.
Mọi người xung quanh nghe vậy, họ không thể không nhìn Trình Mạnh Cường, trong ánh mắt đều là 'Không ngờ anh ta lại là người như vậy".
Trình Mạnh Cường cảm thấy mình sắp nổ tung tại chỗ, Lâm Trạch Dương kia sao có thể đáng ghét như vậy!
"Tần tổng!" Lúc này không biết là ai lên tiếng, sau đó tất cả mọi người đều quay đầu lại.
Tần Quân Dao đi cùng Triệu Cẩn Du tới phía bên này, nhíu mày thật chặt, tầm mắt dừng tới trên người Lâm Trạch Dương, lời nói đùa cợt vừa rồi cô đã nghe được.
Lâm Trạch Dương kia ngay ngày đầu tiên đến công ty đã làm ra chuyện như vậy? Quả nhiên, người này chính là một tên côn đồ!
Chương 20 Hứa với bản thân
Chương 20: Hứa với bản thân
Dáng vẻ của Trình Mạnh Cường rất chật vật, mái tóc tỉ mỉ của hắn ta hoàn toàn rối tung, cả đầu đều là nước, sắc mặt giống như đầu heo đun sôi.
Nhìn dáng vẻ này của Trình Mạnh Cường, Tần Quân Dao có chút không đành lòng.
"Tần tổng, cô nhất định phải làm chủ cho tôi! Nhân viên mới bây giờ đều vô pháp vô thiên, nhục mạ chủ quản tiền bối là tôi còn chưa đủ, thậm chí còn động thủ, sau này hoàn toàn không biết sau này tên này sẽ làm ra chuyện gì!"
Trình Mạnh Cường lớn tiếng hô lên mình bị oan, đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương tràn đầy hận ý. Hôm nay mày bị đuổi việc chỉ mới là bắt đầu, sau này mày sẽ không thể làm trong ngành này nữa, ông đây sẽ cho mày biết tao đã cắm rễ vào ngành công nghiệp này nhiều năm, hoàn toàn không phải để cho tên côn đồ như mày có thể trêu chọc!
Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu, rồi mới nhìn về phía Lâm Trạch Dương, cô rất nghiêm túc nói: "Xin lỗi anh ta mau!"
Trình Mạnh Cường ngây ngẩn cả người, 'Xin lỗi anh ta' là ý gì? Chỉ cần xin lỗi thôi sao? Đây có phải là Tần tổng mắt không dính một hạt bụi không? Cứ thế bỏ qua cho tên này?
Lâm Trạch Dương không vui, một chút cũng không. Vậy mà Tần Quân Dao cái gì cũng không hỏi, lại bắt mình giải thích?
Tần Quân Dao thấy khuôn mặt không hài lòng của Lâm Trạch Dương, càng cau mày chặt hơn, ngực cũng không nhịn được phập phồng lên xuống.
Tần Quân Dao là một nữ cường nhân rất có nguyên tắc, nếu Lâm Trạch Dương không phải Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao ngay cả nói cũng không muốn nói, trực tiếp yêu cầu cấp dưới sa thải anh, vậy mà gia hỏa Lâm Trạch Dương này còn không cảm kích!
"Sao vậy? Anh không vui sao?" Tần Quân Dao gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
"Ha....." Lâm Trạch Dương cười lạnh một tiếng, cũng không giải thích, chỉ nhìn Tần Quân Dao nói: "Cô thật sự muốn tôi xin lỗi anh ta?"
"Đương nhiên! Làm sai phải xin lỗi, đây không phải logic bình thường sao?" m thanh của Tần Quân Dao trở nên lạnh nhạt, nếu không phải một tia lý trí cuối cùng nói cho cô biết đây là ba của Manh Manh, có lẽ cô đã kêu bảo vệ rồi.
Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, nhìn cũng không thèm nhìn Tần Quân Dao một cái, trên khuôn mặt lại xuất hiện nụ cười, nụ cười không có chút nghiêm túc nào, thậm chí còn nhếch miệng cười, nói với Trình Mạnh Cường: "Xin lỗi."
Nói xong, Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía Tạ Nghi, nói: "Yên tâm, có tôi ở đây, cô không cần lo lắng gì cả. Nếu cô gặp phiền phức, nhất định tôi sẽ giúp cô giải quyết."
Lâm Trạch Dương không quay đầu lại mà rời đi luôn, đi về phía bàn làm việc của mình. Từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn Tần Quân Dao lấy một cái, coi Tần Quân Dao như người trong suốt.
Nhìn bóng dáng của Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi, móng tay suýt chút nữa đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu. Bản thân giúp anh như vậy mà anh lại có thái độ này? Chuyện này là lỗi của tôi sao?
Tần Quân Dao cảm thấy bản thân rất oan ức, cô vì Lâm Trạch Dương mà phải trả giá rất nhiều. Nhưng cô làm sao biết được, Lâm Trạch Dương mới là người phải trả giá nhiều nhất.
Lâm Trạch Dương cái gì cũng không sai, vì Tạ Nghi mà dạy dỗ tên hỗn đản Trình Mạnh Cường này, anh chính nghĩa phải biết.
Nếu là Lâm Trạch Dương trước đây, nếu Tần Quân Dao không phải là Tần Quân Dao, có lẽ cô và Trình Mạnh Cường đã ngã vào vũng máu của mình. Tung hoành khắp vòng tròn lính đánh thuê, anh rời vòng tròn lính đánh thuê đã được một thời gian, nhưng hiện tại ở vòng tròn lính đánh thuê nghe nhắc đến tên anh sẽ tái mặt, một người đàn ông như vậy làm sao có thể để bản thân bị oan ức?
"Hừ! Đồ không biết điều!" Tần Quân Dao hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái rồi rời đi.
Tạ Nghi nhìn Lâm Trạch Dương rồi lại nhìn sang Tần Quân Dao, trong lòng rất sốt ruột, mới vừa rồi cô bị dọa sợ mới hoàn toàn không có phản ứng, cho nên cũng không giải thích gì.
Mà bây giờ Tần Quân Dao đã đi mất, Tạ Nghi cũng không thể đuổi theo được. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Trình Mạnh Cường một cái, Tạ Nghi liền đi về phía Lâm Trạch Dương.
Tạ Nghi cảm thấy Lâm Trạch Dương rất oan ức, bây giờ chắc anh đang rất khó chịu, cô muốn an ủi Lâm Trạch Dương một chút, nói: "Anh không sao chứ? Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi có thể làm gì cho anh không?"
Dáng vẻ của Lâm Trạch Dương rất nặng nề, như đã lâm vào trầm tư, một lúc sau mới nghiêm túc nhìn Tạ Nghi, nói: "Đúng thật là có việc cần cô giúp, nếu không cô lấy thân báo đáp đi."
"Được!" Tạ Nghi theo bản năng gật đầu, sau đó sắc mặt thay đổi rõ rệt, cô kêu lên: "A!"
"A cái gì mà a! Cô đã đồng ý với tôi. Làm người phải biết giữ lời." Lâm Trạch Dương vẫn rất nghiêm túc.
"Tôi.... để anh làm bạn trai tôi cũng không phải không thể, chỉ là tôi còn chưa chuẩn bị tốt......." Tạ Nghi trở nên xấu hổ, cắn môi, đỏ mặt cúi đầu. Xấu hổ như vậy sao, trông thật đáng yêu.
"Anh gia hỏa này đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy hả! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải người tùy tiện. Anh không nên có ý muốn không an phận đối với tôi! Tôi chỉ là muốn giúp anh châm trà rót nước mà thôi!"
Khuôn mặt Tạ Nghi rất nghiêm túc nói.
Má Tạ Nghi càng đỏ, không biết vì sao có chút tức giận, cô nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, trong lòng nói: khó trách anh không có bạn gái, đồ thẳng nam! Anh xứng đáng không có bạn gái.
"Hiện tại tôi rất đói khát, cô biết phải làm thế nào không?" Lâm Trạch Dương cười híp mắt nhìn chằm chằm Tạ Nghi, thật sự là vô cùng bỉ ổi.
Tạ Nghi trở nên khẩn trương, thậm chí cô còn khoanh hai tay trong tiềm thức, ánh mắt trở nên cảnh giác, nói: "Anh.... anh muốn làm gì, ở đây là công ty."
Lâm Trạch Dương không nhịn được dùng sức vỗ đầu mình một cái, nói: "Sao cô lại ngốc như vậy chứ! Tôi đói khát, sao cô không nghĩ tới tôi muốn uống nước, muốn ăn gì đó?"
"A!" Tạ Nghi không khỏi phát ra một tiếng kêu nghi hoặc.
"Hết cứu, hết cứu, sao cô lại ngốc như vậy." Lâm Trạch Dương liên tục lắc đầu, dáng vẻ rất không vừa lòng.
Tạ Nghi không nhịn được cười lạnh, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương. Sau đó mới nghiến răng nghiến lợi cầm lấy ly nước từ trên bàn của Lâm Trạch Dương, đi về phía phòng trà nước, rốt cuộc thì ai mới ngốc đây? Ai hết cứu hả! Đồ thẳng nam không não này, độc thân cả đời đi!
Bên kia, Trình Mạnh Cường vẫn đang chú ý tới Lâm Trạch Dương, nhìn người phụ nữ mình coi trọng lại có dáng vẻ ngại ngùng đỏ mặt trước mặt Lâm Trạch Dương. Trình Mạnh Cường không khỏi sờ khuôn mặt bị nóng thành đầu heo của mình, nghiến răng.
"Đừng nghĩ rằng mày không bị Tần tổng sa thải là một may mắn, cho mày biết tai ương của mày bây giờ mới bắt đầu. Tiếp theo tao sẽ cho mày cảm nhận được tư vị của địa ngục! Mày cứ chờ đó đi, Lâm Trạch Dương!"
Một tay Trình Mạnh Cường cầm la bàn, mũi nhọn trên la bàn bị hắn ta nặng nề mà đặt lại trên bàn, khiến bàn gỗ chắc chắn bị thủng một lỗ.
Mà lúc này, Lâm Trạch Dương cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn thoáng qua phía Trình Mạnh Cường, ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.