-
Chương 202-204
Chương 202 Đại hội võ thuật
Chương 202: Đại hội võ thuật
Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau.
Hôm nay, Lâm Trạch Dương chuẩn bị đến nhà họ Lý một lần nữa, muốn uốn ba tấc lưỡi của mình để nói đạo lý với người nhà họ Lý, để bọn họ khôi phục tự do của Lý Tuyết Tinh.
Lâm Trạch Dương tin tưởng với tài ăn nói cùng vẻ ngoài hơn người của mình, nhất định có thể khiến người nhà họ Lý hiểu được.
Nghĩ như vậy, Lâm Trạch Dương nhìn nắm đấm của mình một chút, sau đó vung tay về phía trước.
Một gã đệ tử Huyết Minh đứng bên cạnh thấy thế, vội vàng tránh sang một bên, vô cùng sợ hãi.
Ngay lúc này, bên ngoài biệt thự của Huyết Minh vang lên tiếng chuông cửa, sau đó Lý Tuyết Tinh nhanh chóng đi vào.
Hiện tại còn là sáng sớm, cho nên khi nhìn thấy Lý Tuyết Tinh, Lâm Trạch Dương có chút ngoài ý muốn.
Thực ra đêm qua Lý Tuyết Tinh đã muốn tới tìm Lâm Trạch Dương, nhưng khi đó đã quá muộn, quan trọng nhất là Lý Tuyết Tinh rất xấu hổ, Lâm Trạch Dương còn nói ngủ với cô, thậm chí đi tìm phòng cô khắp nơi, nếu không phải Tạ Đông Thành xuất hiện đúng lúc, ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Cũng không phải không thể ngủ cùng Lâm Trạch Dương, nhưng mà dù sao vẫn nên phát triển từ từ, người ta là con gái, hẳn là nên rụt rè một chút, nói yêu đương trước.
Nghĩ đến đây, Lý Tuyết Tinh lại đỏ mặt, cũng không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương, ngượng ngùng, toàn thân lại bắt đầu nóng lên.
"Tuyết Tinh, cô làm sao vậy? Cô phát sốt rồi." Lâm Trạch Dương nhìn Lý Tuyết Tinh đứng trước mặt mình nhưng lại không có động tác gì, không nhịn được quan tâm hỏi.
Lý Tuyết Tinh trừng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, người này đúng là không hiểu phong tình.
Nhưng Lý Tuyết Tinh cũng chỉ trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, trên mặt lập tức lại xuất hiện nụ cười, nói: "Hiện tại tôi đã tự do, trong gia tộc nói tôi muốn làm gì thì làm, nhưng lại nói nếu cần trợ giúp, bọn họ sẽ đưa tay giúp đỡ. Nói cách khác, tôi có thể về nhà."
Nụ cười trên mặt Lý Tuyết Tinh giống như một đóa hoa nở rộ, rất tươi đẹp, dường như tỏa sáng, giống như hoa mai nở rộ trong mùa đông khắc nghiệt, từng chịu lạnh giá, từng chịu gió lạnh, từng chịu cô đơn, sau đó nở rộ, sau đó nghênh đón ánh mặt trời, xinh đẹp như thế, lại ấm áp như vậy.
Lâm Trạch Dương nhìn dáng vẻ của Lý Tuyết Tinh lúc này, có chút ngây ngốc.
Lý Tuyết Tinh phát hiện Lâm Trạch Dương nhìn mình chằm chằm, lại ngượng ngùng, cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Cậu, cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì? Trên mặt tôi có gì sao?"
Lâm Trạch Dương không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, sau đó nuốt nuốt nước miếng, nói: "Mặt của chị nhìn rất đẹp."
Lý Tuyết Tinh lại lén nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó lập tức hạ tầm mắt xuống, một bàn tay không nhịn được nắm lấy vạt áo, càng thêm xấu hổ, Lâm Trạch Dương này thật là, sao lại luôn có dáng vẻ nôn nóng như vậy, bây giờ là ban ngày, hơn nữa còn nhiều người ở gần đây như vậy, cậu ấy muốn làm gì chứ.
"Mặt của chị thật giống quả táo, nhìn có vẻ ăn rất ngon, tôi rất muốn cắn một miếng." Lâm Trạch Dương không nhịn được lại nuốt nước miếng.
"Không để ý tới cậu, hừ." Lý Tuyết Tinh cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự hơi quá đáng, trừng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, sau đó nhẹ nhàng nện nắm đấm vào ngực Lâm Trạch Dương, nhanh chóng chạy đi.
Lâm Trạch Dương bối rối, nhìn bóng dáng Lý Tuyết Tinh rời đi, lầm bầm lầu bầu: "Lý Tuyết Tinh làm sao vậy? Không phải tôi đã ám chỉ rằng tôi đang đói bụng, muốn ăn táo sao? Chạy nhanh như vậy làm gì? Thật đúng là quỷ hẹp hòi, ngay cả một quả táo cũng không chịu mời tôi ăn."
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó đi nhanh về phía nhà ăn, khà khà, đồ ăn trong nhà bếp cũng không mất tiền, tôi có thể ăn thoải mái, ha ha ha.
Đường não của Lâm Trạch Dương thật sự không giống người bình thường, nếu dùng tư duy của người bình thường để suy đoán Lâm Trạch Dương, có lẽ người kia sẽ phát điên.
Hiện tại Lý Tuyết Tinh đã tự do, có thể nói mục đích Lâm Trạch Dương tới nơi này gần như đã đạt được, vào lúc này Lâm Trạch Dương có thể trực tiếp dẫn Lý Tuyết Tinh rời đi.
Nhưng lúc này đại hội võ thuật đã chính thức bắt đầu, hiện tại Lâm Trạch Dương cũng không có chuyện gì cần làm nên dự định ở lại xem mấy ngày.
Giống như Lão Cố nói, người tham gia đại hội võ thuật đều là người của những gia tộc ở ẩn, những gia tộc ở ẩn này có kiến thức sâu rộng, rất có thể sẽ có một số lý giải độc đáo về võ thuật, sẽ có một ít trợ giúp đối với việc tu hành của Lâm Trạch Dương.
Cho nên, Lâm Trạch Dương liền ở lại.
Nhưng sau khi xem mấy chục trận so tài ở ngày đầu tiên, Lâm Trạch Dương cũng không phát hiện ra thứ gì có giá trị.
Thậm chí Lâm Trạch Dương còn cảm thấy nhàm chán muốn chết, những người kia sao gọi là chiến đấu chứ, rõ ràng chỉ là mấy người vớ vẩn đánh nhau, không có chút sức mạnh nào, hoàn toàn không đáng xem.
Nhưng Lâm Trạch Dương cũng không vội, anh biết thường thường ngày đầu tiên cũng sẽ không có cao thủ chân chính lên sân khấu, cứ xem tiếp là được.
Quả nhiên, sau khi kết thúc ngày so tài thứ hai, cả núi Ngưu Bội đều trở nên sôi nổi.
"Ngày mai sẽ là lúc Trương trưởng lão ra tay, đến lúc đó Trương trưởng lão sẽ đấu với Tề Phong của nhà họ Tề. Trương trưởng lão là người đứng đầu Võ Đang, cũng có danh xưng là người đứng đầu giới võ đạo, Tề Phong là người đứng đầu nhà họ Tề, lại là thế gia lớn đứng đầu khu Đông Bắc, thực lực cũng không thể khinh thường."
"Đúng vậy, trận đấu của hai người này sẽ quyết định được ai là người đứng đầu thế hệ trẻ hiện tại, thật sự đáng mong đợi."
"Tôi nghe nói lúc trước Tề Phong liên tiếp khiêu chiến mười lăm thế gia bên Đông Bắc, trong mười lăm thế gia này kể cả người của thế hệ trước lại không có một người là đối thủ của ông ta. Đây cũng là nguyên nhân Tề Phong được xưng là người đứng đầu Đông Bắc."
"Mạnh như vậy? Ngay cả người của thế hệ trước ra tay cũng không phải đối thủ của ông ta, như vậy xem ra Trương trưởng lão cũng không chắc chắn có thể thắng được. Đây chắc chắn sẽ là một hồi long tranh hổ đấu."
Lâm Trạch Dương đi tới nhà ăn, nghe được mọi người nghị luận, ánh mắt phát sáng.
Lâm Trạch Dương đã gặp Trương trưởng lão vài lần, thậm chí còn từng giao đấu. Tuy rằng Lâm Trạch Dương đã giải quyết Trương trưởng lão một cách dễ dàng nhưng điều này cũng không chứng minh Trương trưởng lão không có thực lực.
Trên thực tế, Lâm Trạch Dương cũng không đánh bại Trương trưởng lão dễ dàng như vẻ ngoài, chẳng qua là bởi vì thiên thời địa lợi nhân hoà mà thôi.
Khi đó Trương trưởng lão làm kẻ trộm cho nên có tật giật mình, sau đó lại đánh lén, xem như đã bước vào địa bàn của Lâm Trạch Dương, lúc ấy Trương trưởng lão cũng không nghĩ đến Huyết Minh lại có một cao thủ như Lâm Trạch Dương.
Nếu để Trương trưởng lão và Lâm Trạch Dương nghiêm túc so tài một hồi, tất nhiên Trương trưởng lão vẫn sẽ thua, nhưng sẽ không thua một cách khó coi như vậy. Cho nên, Lâm Trạch Dương cũng rất tán thưởng thực lực của Trương trưởng lão, hiện tại xem ra còn một người mạnh hơn Trương trưởng lão, Tề Phong này quả thật đáng chờ mong.
Lâm Trạch Dương nghĩ đến đây thì không nhịn được nở nụ cười.
Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau.
Hôm nay tất cả mọi người đều ra ngoài, sau đó tụ tập cùng nhau, chuẩn bị chờ đợi một trận đại chiến bắt đầu.
Chương 203 Không biết
Chương 203: Không biết
Bên trong núi Ngưu Bội thực sự có một ngọn núi gọi là núi Ngưu Bội, đây là một ngọn núi không cao nhưng chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa ngọn núi này còn được người ta cố tình san bằng.
Cho nên thời điểm lên đến đỉnh núi sẽ lại thấy một vùng đất bằng phẳng rất lớn. Đây chính là nơi Trương trưởng lão và Tề Phong tiến hành tranh giành vị trí người đứng đầu giới võ thuật.
Lúc này, tất cả thế gia tới tham gia đại hội võ thuật đều đã tụ tập ở nơi này, đây là một trận đấu được hàng triệu người quan tâm.
Đương nhiên, lúc này cách thời gian bắt đầu trận đấu còn một hồi lâu nữa, hai nhân vật chính là Trương trưởng lão và Tề Phong chắc chắn không có khả năng xuất hiện sớm như vậy.
Lâm Trạch Dương vốn dĩ muốn đến sớm để chiếm một vị trí quan sát tốt, nhưng đồ ăn trong nhà ăn hôm nay đặc biệt ăn ngon, quan trọng nhất vẫn là không có ai tranh với Lâm Trạch Dương, tất cả mọi người đều lên núi. Cơ hội tốt như vậy, Lâm Trạch Dương sao có thể buông tha. Vì vậy, Lâm Trạch Dương đã ăn rất nhiều, đến khi bụng không chứa nổi nữa, Lâm Trạch Dương mới hoàn toàn thỏa mãn, chậm rì rì đi về phía núi Ngưu Bội.
Không lâu sau, Lâm Trạch Dương đi dọc theo một đường nhỏ tới giữa sườn núi. Phía trước Lâm Trạch Dương xuất hiện một đám người. Bởi vì nhóm người này số lượng không ít, mà con đường này cũng không phải rất rộng cho nên tốc độ tiến lên của bọn họ rất chậm.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi tới sau lưng bọn họ. Có người chặn đường, Lâm Trạch Dương rất tự nhiên nói với người phía trước: "Làm phiền tránh ra chút."
Những người phía trước quay đầu nhìn lại, không khỏi hơi nhăn mày, đây lại là chuyện gì? Thằng ngốc này từ đâu tới đòi nhường đường vậy? Có biết người ở phía trước là ai không?
Lâm Trạch Dương thấy nhiều người nhìn mình như vậy, nghĩ lại lời mình vừa nói, cảm thấy không có vấn đề gì, lại tiếp tục nói: "Các người đi quá chậm, tránh ra cho tôi đi, tôi đang vội đến xem Trương trưởng lão và Tề Phong so tài."
Những người đó đương nhiên không hề động đậy, bọn họ đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
"Anh có biết người ở đằng trước anh là ai không?" Có người mở miệng nói chuyện với Lâm Trạch Dương, trong giọng nói tràn đầy vẻ trịch thượng, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống.
Mặc dù nhóm người này rất đông nhưng vị trí đứng của bọn họ cũng rất thú vị, bọn họ tạo ra một khoảng trống ở giữa, bởi vì nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên này lạnh lùng, hai mắt ẩn chứa thần thái, trên người phát ra một loại cảm giác áp bách rất mãnh liệt, nhìn ông ta giống như nhìn thấy một con sói, một con sói cực kỳ có tính công kích, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy bạn, cắn xé bạn thành từng mảnh nhỏ.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương đã sớm chú ý tới người đàn ông trung niên này, nhưng Lâm Trạch Dương cũng không thèm quan tâm, ông ta là sói nhưng Lâm Trạch Dương cũng là King, King sẽ sợ một con sói sao?
Vì vậy, Lâm Trạch Dương không hề để ý mà lắc đầu, thành thực đáp: "Không biết."
Người vừa nói chuyện với Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa ngã lăn từ giữa sườn núi này xuống chân núi.
"Người này chính là Tề Phong của nhà họ Tề, là người đứng đầu khu Đông Bắc, Tề Phong." Người nọ ổn định cảm xúc của mình, sau đó dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói với Lâm Trạch Dương. Sợ rồi chứ, biết ghê gớm thế nào rồi đúng không? Người sắp đối chiến với Trương trưởng lão mà anh sùng bái đang ở ngay trước mặt anh đó. Bây giờ anh đã biết hành vi vừa rồi của mình lỗ mãng như thế nào rồi chứ?
"Ồ." Lâm Trạch Dương gật đầu một cách rất qua loa.
"Ồ?" Người nọ lại sững sờ, đây là biểu hiện gì? Sao lại bình tĩnh như vậy.
"Đúng rồi, các người mau tránh ra một chút, tôi muốn đi lên chiếm một vị trí tốt." Lâm Trạch Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói.
Người nọ quả thực muốn nổ tung đầu, vừa rồi người kia nhìn thấy hai mắt Lâm Trạch Dương sáng lên còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng hiểu được lời hắn nói, nhưng không có nghĩ đến...
Người nọ cảm thấy đầu mình giống như bị hỏng, nếu không thì sao lại có chút mơ hồ chứ.
Tề Phong không khỏi nhíu chặt mày, nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương, ông ta muốn tranh giành vị trí người đứng đầu giới võ thuật với Trương trưởng lão, tất nhiên cũng là một người có lòng hiếu thắng mạnh mẽ. Một người có tính hiếu thắng mạnh thì đương nhiên không thể để cho người khác khinh thường mình như thế.
"Cậu là ai?" Tề Phong lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương nói.
"Tôi tên Lâm Trạch Dương, thế nào, thấy tôi đẹp trai nên muốn làm quen sao? Tôi thấy ông vẫn nên quên đi, mỗi ngày người muốn làm quen tôi bởi vì tôi đẹp trai không có một trăm thì cũng đến một ngàn, nếu mỗi người tôi đều phải để ý tới thì làm sao còn thời gian làm chuyện khác." Nói xong, Lâm Trạch Dương không nhịn được lắc đầu, một bộ dáng vẻ rất là bất đắc dĩ, đây chính là điểm không tốt của người đẹp trai.
Tề Phong cau mày càng chặt hơn, trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ, muốn động thủ với Lâm Trạch Dương.
Một người bên cạnh ông ta thấy thế vội vàng đi tới, nói: "Tề Phong, đối thủ của ông là Trương trưởng lão, đừng lãng phí thời gian và tinh lực ở đây."
Tề Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương rồi mới phất tay nói: "Chúng ta đi."
Sau đó, mọi người lập tức tiếp tục đi theo Tề Phong về phía trước.
Tốc độ của bọn họ vẫn không nhanh như trước, nhưng lúc này Lâm Trạch Dương cũng không đi theo.
Hiện tại Lâm Trạch Dương đang đứng tại chỗ, nhìn về một cái cây lớn ở phía xa, hơi nhíu mày.
Đúng lúc này, phía trước có người quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó không khỏi lắc đầu.
"Người kia thế mà lại muốn lấy phương thức như vậy để trở nên nổi tiếng, nếu có thể buộc Tề Phong đấu một trận với anh ta thì cho dù có thất bại thảm hại cũng tốt, dù sao anh ta cũng được đấu một trận với Tề Phong. Nhưng..."
"Người bình thường chính là người bình thường, chẳng qua Tề Phong mới chỉ nhìn thoáng qua, cả người đã sững sờ đứng đó, thậm chí ngay cả dũng khí động thủ cũng không có. Người như vậy thì có tiền đồ gì được chứ."
Lâm Trạch Dương cũng không nghe được bọn họ đang nói gì, toàn bộ lực chú ý của anh đều dừng ở ngọn cây lớn kia.
Nơi này là đỉnh núi, trên núi đương nhiên sẽ có rất nhiều cây cối, cái cây Lâm Trạch Dương đang nhìn chẳng qua cũng chỉ là một gốc cây trong rất nhiều cây, không có chỗ nào đặc biệt, không phải cao nhất, cũng không phải nhất thấp, rất bình thường. Nhưng Lâm Trạch Dương lại cảm thấy ngọn cây kia có một chút kỳ lạ, giống như có một cỗ hơi thở ẩn nấp ở đó.
Nhưng khoảng cách từ chỗ Lâm Trạch Dương đứng đến cái cây kia có chút xa cho nên cũng không cảm nhận được quá rõ ràng.
Nhìn một hồi lâu, Lâm Trạch Dương phát hiện nơi đó vẫn không có động tĩnh như trước, lắc lắc đầu, sau đó trên mặt lại xuất hiện nụ cười, tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
"Người vừa rồi chính là Tề Phong, có chút thú vị, Trương trưởng lão sẽ không bị đánh chết chứ? Có bị đánh chết cũng đáng đời, ai bảo ông ta lừa tôi."
Chờ đến khi Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước mà không nhìn về phía cái cây nữa, cái cây kia vậy mà lại chuyển động. Cũng không phải cả cây chuyển động, mà là một phần vỏ cây. Sau đó, vỏ cây bong ra, một người xuất hiện. Người này nhíu chặt mày, nhìn về nơi Lâm Trạch Dương vừa đứng, vẻ mặt có chút lo nghĩ. Nhưng rất nhanh, bóng dáng của người này lại biến mất không chút dấu vết.
Chương 204 Bị bắt nạt nhưng lại cảm thấy vui vẻ
Chương 204: Bị bắt nạt nhưng lại cảm thấy vui vẻ
Thời điểm Lâm Trạch Dương lên đến đỉnh núi, anh phát hiện nơi này đã được vây quanh bởi ba tầng bên trong và ba tầng bên ngoài, số lượng đệ tử thế gia tới nơi này thật đúng là không ít.
Lâm Trạch Dương thấy được người của Huyết Minh, phát hiện bọn họ đang ở vòng ngoài cùng. Chuyện này đại khái cũng không có gì đáng trách, dù sao vị trí ở đây cũng được sắp xếp theo thực lực của các thế gia, địa vị của Huyết Minh quả thật thấp đến đáng thương.
Mặc dù đứng ở vòng ngoài cùng cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy màn chiến đấu bên trong, nhưng vị trí khá tệ nên cảm giác chắc chắn cũng rất kém.
Lâm Trạch Dương đang chuẩn bị bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật tàn khốc này, ánh mắt lại đột nhiên sáng ngời, anh nhìn thấy người của Trần gia.
Có một người rất thông minh từng nói một câu như vậy, dù sao đều là muốn ức hiếp, đương nhiên phải ức hiếp người khác rồi, hơn nữa tất cả mọi người đều là người quen, bắt nạt nhiều một chút cũng không sao.
Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương chen chúc đẩy đám người ra, đi tới trước mặt người Trần gia. Ngay từ đầu, đệ tử của Trần gia rất không vui, đều dùng ánh mắt thù địch nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía gia chủ của Trần gia Trần Gia Dũng.
Trần Gia Dũng nhìn thấy người đến là Lâm Trạch Dương, khóe miệng không nhịn được giật giật, ông ta cũng chưa quên chuyện bị Lâm Trạch Dương chiếm biệt thự lúc trước, cũng không thể nào quên được chuyện Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa đã nắm vỡ tay mình, cho nên ánh mắt Trần Gia Dũng nhìn về phía Lâm Trạch Dương đương nhiên cũng rất kém.
"Cậu tới nơi này làm gì?" Trên mặt Trần Gia Dũng tràn đầy biểu tình chán ghét.
Lâm Trạch Dương cười lớn, sau đó tiến lên ôm lấy bả vai của Trần Gia Dũng, nói: "Nói như vậy có phải sẽ có cảm giác xa lạ hay không? Chúng ta là quan hệ gì chứ."
Cái ôm này của Lâm Trạch Dương rất có kỹ xảo, bắt được huyệt Mệnh Môn của Trần Gia Dũng, khiến Trần Gia Dũng không thể động đậy.
Trần Gia Dũng còn có thể nói cái gì đây? Trần Gia Dũng cũng rất tuyệt vọng đó được không. Người kia, ai thèm có quan hệ gì với cậu, chúng ta chỉ là người xa lạ, mới gặp hai lần.
Nhưng lúc này Trần Gia Dũng đang ở dưới mái nhà người khác, chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu, kìm nén tức giận, nói: "Cậu muốn làm gì?"
Lâm Trạch Dương cười ha ha, nói: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn đến đây xem trận so tài cùng ông thôi. Chúng ta đều là bạn bè cũ, coi như là ôn lại chuyện xưa, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, ông cũng không muốn bỏ lỡ đúng không?"
Nói xong, Lâm Trạch Dương còn tinh nghịch nháy mắt với Trần Gia Dũng.
Trần Gia Dũng thiếu chút nữa bị tức đến ngất đi, lúc này cuối cùng ông ta cũng hiểu được Lâm Trạch Dương muốn làm gì, cái thứ không biết xấu hổ này dường như muốn đến chiếm vị trí quan sát trận đấu của mình. Sao cậu ta có thể nói chuyện vô sỉ như vậy một cách đường hoàng như thế chứ.
Nhưng Trần Gia Dũng cũng không có cách nào, tay của Lâm Trạch Dương căn bản chưa từng buông ra.
Lúc này Trần Gia Dũng rất muốn lớn tiếng nói với Lâm Trạch Dương, tôi, Trần Gia Dũng, một người đàn ông thẳng đến không thể thẳng hơn, mời cậu tôn trọng một chút.
Nhưng mà đứng trước người mạnh mẽ hơn mình, Trần Gia Dũng đường đường là gia chủ Trần gia cũng chỉ có thể bị ức hiếp giống như một cô vợ nhỏ, bị Lâm Trạch Dương ôm vào trong ngực thoải mái sỉ nhục, à, không phải, là quan hệ thân thiết.
Không lâu sau, trận đấu giữa Trương trưởng lão và Tề Phong bắt đầu. Người dẫn chương trình tiến lên nói một vài lời khách sáo, hai người lại nói mấy lời khách sáo với đối phương, sau đó chính thức ra tay.
Tề Phong là cao thủ dùng quyền, bình thường dùng quyền coi trọng khí thế, phải không ngừng tiến về phía trước, như vậy mới có thể đan quyền, phát huy khí thế của mình đến mức cao nhất, giống như tầng tầng lớp lớp sóng biển, cuối cùng thanh thế ngập trời.
Tính tình của Tề Phong cũng tương đối nóng nảy, cho nên phong cách đấm bốc đại khai đại hợp như vậy lại bổ sung cho ông ta một cách hoàn hảo khiến khí thế của ông ta càng thêm lớn mạnh và mang lại cho ông ta một loại cảm giác bất khuất.
Chỉ thấy Tề Phong trực tiếp tấn công Trương trưởng lão, nắm đấm đánh thẳng về phía Trương trưởng lão. Một quyền này không hề thay đổi, chỉ tiến về phía trước, đánh thẳng về phía trước mà thôi.
Lâm Trạch Dương không khỏi âm thầm gật đầu, nói: "Không tồi, nắm đấm của Tề Phong đã luyện tới trình độ cao nhất. Đơn giản nhất, cho nên cũng mạnh mẽ nhất. Rất nhiều người có thể không hiểu được, đều cho rằng phải thay đổi mới có thể làm cho người khác bất ngờ không kịp phòng bị, lại không biết khi đã thay đổi tới cực hạn rồi thì sẽ không có biến hóa. Vào lúc này, dù có thay đổi thế nào cũng không có biến hóa."
Trần Gia Dũng không nhịn được nhíu nhíu mày, tuy rằng ông ta là gia chủ Trần gia nhưng kiến thức cũng không bằng Lâm Trạch Dương, ít nhất thực lực vẫn có chênh lệch rất lớn, ngay cả Trần Gia Dũng cũng không hiểu rõ quyền pháp của Tề Phong.
Hiện tại vừa nghe Lâm Trạch Dương nói như vậy, dường như bỗng nhiên có một loại cảm giác giác ngộ, đột nhiên có một số hiểu biết mới, như vậy xem ra bị Lâm Trạch Dương ôm một cái cũng tốt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nắm đấm của Tề Phong vừa hung dữ vừa mạnh mẽ đánh về phía trước, Trương trưởng lão bắt đầu lùi lại. Dường như Trương trưởng lão đã không còn khả năng đánh trả, không ngừng né tránh.
Trương trưởng lão né tránh hết quyền này đến quyền khác, nhưng nắm đấm của Tề Phong lại không ngừng mạnh lên, tốc độ cũng nhanh hơn. Chẳng bao lâu, mọi người cũng đã không nhìn rõ Tề Phong ra quyền như thế nào, giống như toàn bộ không gian đều là nắm đấm của Tề Phong.
Mọi người không khỏi nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy, có phải Trương trưởng lão sẽ thua trận hay không? Chẳng lẽ không đúng? Hiện tại khí thế của Tề Phong đang không ngừng tăng lên, Trương trưởng lão đã bắt đầu ngay cả tránh né cũng khó khăn, sẽ có một khắc nào đó Trương trưởng lão không còn khả năng tránh né nắm đấm của Tề Phong.
Mà lúc này Lâm Trạch Dương lại không nhịn được nhướn mày, theo bản năng ôm Trần Gia Dũng chặt hơn, nói: "Bước chân của Trương trưởng lão không tồi. Nghe nói cách thức di chuyển chân của Võ Đang rất khéo léo. Trương trưởng lão nhìn như đã không thể chống đỡ nhưng thực ra cũng rất thành thạo, ông nhìn bước chân của Trương trưởng lão đi. Từ đầu đến cuối hai chân Trương trưởng lão đều di chuyển trong một vòng tròn.
Đây có lẽ chính là bát quái trận của Võ Đang, từ đầu đến giờ cũng không phải Tề Phong áp chế Trương trưởng lão. Ngược lại là Trương trưởng lão liên tục dẫn dắt Tề Phong. Hẳn là chẳng bao lâu nữa sẽ phân thắng bại."
Vốn dĩ bị Lâm Trạch Dương ôm như vậy Trần Gia Dũng sẽ trở mặt, dù sao ông ta cũng là gia chủ Trần gia, đã đến tuổi trung niên, đương nhiên sẽ có sĩ diện. Nhưng sau khi nghe được lời Lâm Trạch Dương nói, Trần Gia Dũng không khỏi lại sửng sốt, sau đó tập trung tinh thần quan sát, tiếp theo đã nhận ra Trương trưởng lão thật sự không di chuyển nhiều. Tất cả đều đúng như Lâm Trạch Dương nói.
Trần Gia Dũng còn chưa hiểu được bước đi của Trương trưởng lão, nhưng trong lòng cũng đã kinh hãi, hóa trận trong trận đấu này còn ẩn giấu nhiều chi tiết mình không hiểu như vậy.
Ngay lúc này, Trương trưởng lão vẫn liên tục bị động phòng thủ dường như đã bị buộc tới góc chết không còn cách nào đánh trả, cuối cùng cũng muốn bắt đầu phản kích.
Sau đó tất cả mọi người lập tức ngây dại.
Trương trưởng lão nghiêng người về một bên tránh đi, sau đó đẩy một chưởng ra, trận đấu cứ như vậy mà kết thúc.
Chương 202: Đại hội võ thuật
Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau.
Hôm nay, Lâm Trạch Dương chuẩn bị đến nhà họ Lý một lần nữa, muốn uốn ba tấc lưỡi của mình để nói đạo lý với người nhà họ Lý, để bọn họ khôi phục tự do của Lý Tuyết Tinh.
Lâm Trạch Dương tin tưởng với tài ăn nói cùng vẻ ngoài hơn người của mình, nhất định có thể khiến người nhà họ Lý hiểu được.
Nghĩ như vậy, Lâm Trạch Dương nhìn nắm đấm của mình một chút, sau đó vung tay về phía trước.
Một gã đệ tử Huyết Minh đứng bên cạnh thấy thế, vội vàng tránh sang một bên, vô cùng sợ hãi.
Ngay lúc này, bên ngoài biệt thự của Huyết Minh vang lên tiếng chuông cửa, sau đó Lý Tuyết Tinh nhanh chóng đi vào.
Hiện tại còn là sáng sớm, cho nên khi nhìn thấy Lý Tuyết Tinh, Lâm Trạch Dương có chút ngoài ý muốn.
Thực ra đêm qua Lý Tuyết Tinh đã muốn tới tìm Lâm Trạch Dương, nhưng khi đó đã quá muộn, quan trọng nhất là Lý Tuyết Tinh rất xấu hổ, Lâm Trạch Dương còn nói ngủ với cô, thậm chí đi tìm phòng cô khắp nơi, nếu không phải Tạ Đông Thành xuất hiện đúng lúc, ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Cũng không phải không thể ngủ cùng Lâm Trạch Dương, nhưng mà dù sao vẫn nên phát triển từ từ, người ta là con gái, hẳn là nên rụt rè một chút, nói yêu đương trước.
Nghĩ đến đây, Lý Tuyết Tinh lại đỏ mặt, cũng không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương, ngượng ngùng, toàn thân lại bắt đầu nóng lên.
"Tuyết Tinh, cô làm sao vậy? Cô phát sốt rồi." Lâm Trạch Dương nhìn Lý Tuyết Tinh đứng trước mặt mình nhưng lại không có động tác gì, không nhịn được quan tâm hỏi.
Lý Tuyết Tinh trừng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, người này đúng là không hiểu phong tình.
Nhưng Lý Tuyết Tinh cũng chỉ trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, trên mặt lập tức lại xuất hiện nụ cười, nói: "Hiện tại tôi đã tự do, trong gia tộc nói tôi muốn làm gì thì làm, nhưng lại nói nếu cần trợ giúp, bọn họ sẽ đưa tay giúp đỡ. Nói cách khác, tôi có thể về nhà."
Nụ cười trên mặt Lý Tuyết Tinh giống như một đóa hoa nở rộ, rất tươi đẹp, dường như tỏa sáng, giống như hoa mai nở rộ trong mùa đông khắc nghiệt, từng chịu lạnh giá, từng chịu gió lạnh, từng chịu cô đơn, sau đó nở rộ, sau đó nghênh đón ánh mặt trời, xinh đẹp như thế, lại ấm áp như vậy.
Lâm Trạch Dương nhìn dáng vẻ của Lý Tuyết Tinh lúc này, có chút ngây ngốc.
Lý Tuyết Tinh phát hiện Lâm Trạch Dương nhìn mình chằm chằm, lại ngượng ngùng, cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Cậu, cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì? Trên mặt tôi có gì sao?"
Lâm Trạch Dương không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, sau đó nuốt nuốt nước miếng, nói: "Mặt của chị nhìn rất đẹp."
Lý Tuyết Tinh lại lén nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó lập tức hạ tầm mắt xuống, một bàn tay không nhịn được nắm lấy vạt áo, càng thêm xấu hổ, Lâm Trạch Dương này thật là, sao lại luôn có dáng vẻ nôn nóng như vậy, bây giờ là ban ngày, hơn nữa còn nhiều người ở gần đây như vậy, cậu ấy muốn làm gì chứ.
"Mặt của chị thật giống quả táo, nhìn có vẻ ăn rất ngon, tôi rất muốn cắn một miếng." Lâm Trạch Dương không nhịn được lại nuốt nước miếng.
"Không để ý tới cậu, hừ." Lý Tuyết Tinh cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự hơi quá đáng, trừng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, sau đó nhẹ nhàng nện nắm đấm vào ngực Lâm Trạch Dương, nhanh chóng chạy đi.
Lâm Trạch Dương bối rối, nhìn bóng dáng Lý Tuyết Tinh rời đi, lầm bầm lầu bầu: "Lý Tuyết Tinh làm sao vậy? Không phải tôi đã ám chỉ rằng tôi đang đói bụng, muốn ăn táo sao? Chạy nhanh như vậy làm gì? Thật đúng là quỷ hẹp hòi, ngay cả một quả táo cũng không chịu mời tôi ăn."
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó đi nhanh về phía nhà ăn, khà khà, đồ ăn trong nhà bếp cũng không mất tiền, tôi có thể ăn thoải mái, ha ha ha.
Đường não của Lâm Trạch Dương thật sự không giống người bình thường, nếu dùng tư duy của người bình thường để suy đoán Lâm Trạch Dương, có lẽ người kia sẽ phát điên.
Hiện tại Lý Tuyết Tinh đã tự do, có thể nói mục đích Lâm Trạch Dương tới nơi này gần như đã đạt được, vào lúc này Lâm Trạch Dương có thể trực tiếp dẫn Lý Tuyết Tinh rời đi.
Nhưng lúc này đại hội võ thuật đã chính thức bắt đầu, hiện tại Lâm Trạch Dương cũng không có chuyện gì cần làm nên dự định ở lại xem mấy ngày.
Giống như Lão Cố nói, người tham gia đại hội võ thuật đều là người của những gia tộc ở ẩn, những gia tộc ở ẩn này có kiến thức sâu rộng, rất có thể sẽ có một số lý giải độc đáo về võ thuật, sẽ có một ít trợ giúp đối với việc tu hành của Lâm Trạch Dương.
Cho nên, Lâm Trạch Dương liền ở lại.
Nhưng sau khi xem mấy chục trận so tài ở ngày đầu tiên, Lâm Trạch Dương cũng không phát hiện ra thứ gì có giá trị.
Thậm chí Lâm Trạch Dương còn cảm thấy nhàm chán muốn chết, những người kia sao gọi là chiến đấu chứ, rõ ràng chỉ là mấy người vớ vẩn đánh nhau, không có chút sức mạnh nào, hoàn toàn không đáng xem.
Nhưng Lâm Trạch Dương cũng không vội, anh biết thường thường ngày đầu tiên cũng sẽ không có cao thủ chân chính lên sân khấu, cứ xem tiếp là được.
Quả nhiên, sau khi kết thúc ngày so tài thứ hai, cả núi Ngưu Bội đều trở nên sôi nổi.
"Ngày mai sẽ là lúc Trương trưởng lão ra tay, đến lúc đó Trương trưởng lão sẽ đấu với Tề Phong của nhà họ Tề. Trương trưởng lão là người đứng đầu Võ Đang, cũng có danh xưng là người đứng đầu giới võ đạo, Tề Phong là người đứng đầu nhà họ Tề, lại là thế gia lớn đứng đầu khu Đông Bắc, thực lực cũng không thể khinh thường."
"Đúng vậy, trận đấu của hai người này sẽ quyết định được ai là người đứng đầu thế hệ trẻ hiện tại, thật sự đáng mong đợi."
"Tôi nghe nói lúc trước Tề Phong liên tiếp khiêu chiến mười lăm thế gia bên Đông Bắc, trong mười lăm thế gia này kể cả người của thế hệ trước lại không có một người là đối thủ của ông ta. Đây cũng là nguyên nhân Tề Phong được xưng là người đứng đầu Đông Bắc."
"Mạnh như vậy? Ngay cả người của thế hệ trước ra tay cũng không phải đối thủ của ông ta, như vậy xem ra Trương trưởng lão cũng không chắc chắn có thể thắng được. Đây chắc chắn sẽ là một hồi long tranh hổ đấu."
Lâm Trạch Dương đi tới nhà ăn, nghe được mọi người nghị luận, ánh mắt phát sáng.
Lâm Trạch Dương đã gặp Trương trưởng lão vài lần, thậm chí còn từng giao đấu. Tuy rằng Lâm Trạch Dương đã giải quyết Trương trưởng lão một cách dễ dàng nhưng điều này cũng không chứng minh Trương trưởng lão không có thực lực.
Trên thực tế, Lâm Trạch Dương cũng không đánh bại Trương trưởng lão dễ dàng như vẻ ngoài, chẳng qua là bởi vì thiên thời địa lợi nhân hoà mà thôi.
Khi đó Trương trưởng lão làm kẻ trộm cho nên có tật giật mình, sau đó lại đánh lén, xem như đã bước vào địa bàn của Lâm Trạch Dương, lúc ấy Trương trưởng lão cũng không nghĩ đến Huyết Minh lại có một cao thủ như Lâm Trạch Dương.
Nếu để Trương trưởng lão và Lâm Trạch Dương nghiêm túc so tài một hồi, tất nhiên Trương trưởng lão vẫn sẽ thua, nhưng sẽ không thua một cách khó coi như vậy. Cho nên, Lâm Trạch Dương cũng rất tán thưởng thực lực của Trương trưởng lão, hiện tại xem ra còn một người mạnh hơn Trương trưởng lão, Tề Phong này quả thật đáng chờ mong.
Lâm Trạch Dương nghĩ đến đây thì không nhịn được nở nụ cười.
Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau.
Hôm nay tất cả mọi người đều ra ngoài, sau đó tụ tập cùng nhau, chuẩn bị chờ đợi một trận đại chiến bắt đầu.
Chương 203 Không biết
Chương 203: Không biết
Bên trong núi Ngưu Bội thực sự có một ngọn núi gọi là núi Ngưu Bội, đây là một ngọn núi không cao nhưng chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa ngọn núi này còn được người ta cố tình san bằng.
Cho nên thời điểm lên đến đỉnh núi sẽ lại thấy một vùng đất bằng phẳng rất lớn. Đây chính là nơi Trương trưởng lão và Tề Phong tiến hành tranh giành vị trí người đứng đầu giới võ thuật.
Lúc này, tất cả thế gia tới tham gia đại hội võ thuật đều đã tụ tập ở nơi này, đây là một trận đấu được hàng triệu người quan tâm.
Đương nhiên, lúc này cách thời gian bắt đầu trận đấu còn một hồi lâu nữa, hai nhân vật chính là Trương trưởng lão và Tề Phong chắc chắn không có khả năng xuất hiện sớm như vậy.
Lâm Trạch Dương vốn dĩ muốn đến sớm để chiếm một vị trí quan sát tốt, nhưng đồ ăn trong nhà ăn hôm nay đặc biệt ăn ngon, quan trọng nhất vẫn là không có ai tranh với Lâm Trạch Dương, tất cả mọi người đều lên núi. Cơ hội tốt như vậy, Lâm Trạch Dương sao có thể buông tha. Vì vậy, Lâm Trạch Dương đã ăn rất nhiều, đến khi bụng không chứa nổi nữa, Lâm Trạch Dương mới hoàn toàn thỏa mãn, chậm rì rì đi về phía núi Ngưu Bội.
Không lâu sau, Lâm Trạch Dương đi dọc theo một đường nhỏ tới giữa sườn núi. Phía trước Lâm Trạch Dương xuất hiện một đám người. Bởi vì nhóm người này số lượng không ít, mà con đường này cũng không phải rất rộng cho nên tốc độ tiến lên của bọn họ rất chậm.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi tới sau lưng bọn họ. Có người chặn đường, Lâm Trạch Dương rất tự nhiên nói với người phía trước: "Làm phiền tránh ra chút."
Những người phía trước quay đầu nhìn lại, không khỏi hơi nhăn mày, đây lại là chuyện gì? Thằng ngốc này từ đâu tới đòi nhường đường vậy? Có biết người ở phía trước là ai không?
Lâm Trạch Dương thấy nhiều người nhìn mình như vậy, nghĩ lại lời mình vừa nói, cảm thấy không có vấn đề gì, lại tiếp tục nói: "Các người đi quá chậm, tránh ra cho tôi đi, tôi đang vội đến xem Trương trưởng lão và Tề Phong so tài."
Những người đó đương nhiên không hề động đậy, bọn họ đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
"Anh có biết người ở đằng trước anh là ai không?" Có người mở miệng nói chuyện với Lâm Trạch Dương, trong giọng nói tràn đầy vẻ trịch thượng, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống.
Mặc dù nhóm người này rất đông nhưng vị trí đứng của bọn họ cũng rất thú vị, bọn họ tạo ra một khoảng trống ở giữa, bởi vì nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên này lạnh lùng, hai mắt ẩn chứa thần thái, trên người phát ra một loại cảm giác áp bách rất mãnh liệt, nhìn ông ta giống như nhìn thấy một con sói, một con sói cực kỳ có tính công kích, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy bạn, cắn xé bạn thành từng mảnh nhỏ.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương đã sớm chú ý tới người đàn ông trung niên này, nhưng Lâm Trạch Dương cũng không thèm quan tâm, ông ta là sói nhưng Lâm Trạch Dương cũng là King, King sẽ sợ một con sói sao?
Vì vậy, Lâm Trạch Dương không hề để ý mà lắc đầu, thành thực đáp: "Không biết."
Người vừa nói chuyện với Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa ngã lăn từ giữa sườn núi này xuống chân núi.
"Người này chính là Tề Phong của nhà họ Tề, là người đứng đầu khu Đông Bắc, Tề Phong." Người nọ ổn định cảm xúc của mình, sau đó dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói với Lâm Trạch Dương. Sợ rồi chứ, biết ghê gớm thế nào rồi đúng không? Người sắp đối chiến với Trương trưởng lão mà anh sùng bái đang ở ngay trước mặt anh đó. Bây giờ anh đã biết hành vi vừa rồi của mình lỗ mãng như thế nào rồi chứ?
"Ồ." Lâm Trạch Dương gật đầu một cách rất qua loa.
"Ồ?" Người nọ lại sững sờ, đây là biểu hiện gì? Sao lại bình tĩnh như vậy.
"Đúng rồi, các người mau tránh ra một chút, tôi muốn đi lên chiếm một vị trí tốt." Lâm Trạch Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói.
Người nọ quả thực muốn nổ tung đầu, vừa rồi người kia nhìn thấy hai mắt Lâm Trạch Dương sáng lên còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng hiểu được lời hắn nói, nhưng không có nghĩ đến...
Người nọ cảm thấy đầu mình giống như bị hỏng, nếu không thì sao lại có chút mơ hồ chứ.
Tề Phong không khỏi nhíu chặt mày, nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương, ông ta muốn tranh giành vị trí người đứng đầu giới võ thuật với Trương trưởng lão, tất nhiên cũng là một người có lòng hiếu thắng mạnh mẽ. Một người có tính hiếu thắng mạnh thì đương nhiên không thể để cho người khác khinh thường mình như thế.
"Cậu là ai?" Tề Phong lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương nói.
"Tôi tên Lâm Trạch Dương, thế nào, thấy tôi đẹp trai nên muốn làm quen sao? Tôi thấy ông vẫn nên quên đi, mỗi ngày người muốn làm quen tôi bởi vì tôi đẹp trai không có một trăm thì cũng đến một ngàn, nếu mỗi người tôi đều phải để ý tới thì làm sao còn thời gian làm chuyện khác." Nói xong, Lâm Trạch Dương không nhịn được lắc đầu, một bộ dáng vẻ rất là bất đắc dĩ, đây chính là điểm không tốt của người đẹp trai.
Tề Phong cau mày càng chặt hơn, trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ, muốn động thủ với Lâm Trạch Dương.
Một người bên cạnh ông ta thấy thế vội vàng đi tới, nói: "Tề Phong, đối thủ của ông là Trương trưởng lão, đừng lãng phí thời gian và tinh lực ở đây."
Tề Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương rồi mới phất tay nói: "Chúng ta đi."
Sau đó, mọi người lập tức tiếp tục đi theo Tề Phong về phía trước.
Tốc độ của bọn họ vẫn không nhanh như trước, nhưng lúc này Lâm Trạch Dương cũng không đi theo.
Hiện tại Lâm Trạch Dương đang đứng tại chỗ, nhìn về một cái cây lớn ở phía xa, hơi nhíu mày.
Đúng lúc này, phía trước có người quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó không khỏi lắc đầu.
"Người kia thế mà lại muốn lấy phương thức như vậy để trở nên nổi tiếng, nếu có thể buộc Tề Phong đấu một trận với anh ta thì cho dù có thất bại thảm hại cũng tốt, dù sao anh ta cũng được đấu một trận với Tề Phong. Nhưng..."
"Người bình thường chính là người bình thường, chẳng qua Tề Phong mới chỉ nhìn thoáng qua, cả người đã sững sờ đứng đó, thậm chí ngay cả dũng khí động thủ cũng không có. Người như vậy thì có tiền đồ gì được chứ."
Lâm Trạch Dương cũng không nghe được bọn họ đang nói gì, toàn bộ lực chú ý của anh đều dừng ở ngọn cây lớn kia.
Nơi này là đỉnh núi, trên núi đương nhiên sẽ có rất nhiều cây cối, cái cây Lâm Trạch Dương đang nhìn chẳng qua cũng chỉ là một gốc cây trong rất nhiều cây, không có chỗ nào đặc biệt, không phải cao nhất, cũng không phải nhất thấp, rất bình thường. Nhưng Lâm Trạch Dương lại cảm thấy ngọn cây kia có một chút kỳ lạ, giống như có một cỗ hơi thở ẩn nấp ở đó.
Nhưng khoảng cách từ chỗ Lâm Trạch Dương đứng đến cái cây kia có chút xa cho nên cũng không cảm nhận được quá rõ ràng.
Nhìn một hồi lâu, Lâm Trạch Dương phát hiện nơi đó vẫn không có động tĩnh như trước, lắc lắc đầu, sau đó trên mặt lại xuất hiện nụ cười, tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
"Người vừa rồi chính là Tề Phong, có chút thú vị, Trương trưởng lão sẽ không bị đánh chết chứ? Có bị đánh chết cũng đáng đời, ai bảo ông ta lừa tôi."
Chờ đến khi Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước mà không nhìn về phía cái cây nữa, cái cây kia vậy mà lại chuyển động. Cũng không phải cả cây chuyển động, mà là một phần vỏ cây. Sau đó, vỏ cây bong ra, một người xuất hiện. Người này nhíu chặt mày, nhìn về nơi Lâm Trạch Dương vừa đứng, vẻ mặt có chút lo nghĩ. Nhưng rất nhanh, bóng dáng của người này lại biến mất không chút dấu vết.
Chương 204 Bị bắt nạt nhưng lại cảm thấy vui vẻ
Chương 204: Bị bắt nạt nhưng lại cảm thấy vui vẻ
Thời điểm Lâm Trạch Dương lên đến đỉnh núi, anh phát hiện nơi này đã được vây quanh bởi ba tầng bên trong và ba tầng bên ngoài, số lượng đệ tử thế gia tới nơi này thật đúng là không ít.
Lâm Trạch Dương thấy được người của Huyết Minh, phát hiện bọn họ đang ở vòng ngoài cùng. Chuyện này đại khái cũng không có gì đáng trách, dù sao vị trí ở đây cũng được sắp xếp theo thực lực của các thế gia, địa vị của Huyết Minh quả thật thấp đến đáng thương.
Mặc dù đứng ở vòng ngoài cùng cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy màn chiến đấu bên trong, nhưng vị trí khá tệ nên cảm giác chắc chắn cũng rất kém.
Lâm Trạch Dương đang chuẩn bị bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật tàn khốc này, ánh mắt lại đột nhiên sáng ngời, anh nhìn thấy người của Trần gia.
Có một người rất thông minh từng nói một câu như vậy, dù sao đều là muốn ức hiếp, đương nhiên phải ức hiếp người khác rồi, hơn nữa tất cả mọi người đều là người quen, bắt nạt nhiều một chút cũng không sao.
Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương chen chúc đẩy đám người ra, đi tới trước mặt người Trần gia. Ngay từ đầu, đệ tử của Trần gia rất không vui, đều dùng ánh mắt thù địch nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía gia chủ của Trần gia Trần Gia Dũng.
Trần Gia Dũng nhìn thấy người đến là Lâm Trạch Dương, khóe miệng không nhịn được giật giật, ông ta cũng chưa quên chuyện bị Lâm Trạch Dương chiếm biệt thự lúc trước, cũng không thể nào quên được chuyện Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa đã nắm vỡ tay mình, cho nên ánh mắt Trần Gia Dũng nhìn về phía Lâm Trạch Dương đương nhiên cũng rất kém.
"Cậu tới nơi này làm gì?" Trên mặt Trần Gia Dũng tràn đầy biểu tình chán ghét.
Lâm Trạch Dương cười lớn, sau đó tiến lên ôm lấy bả vai của Trần Gia Dũng, nói: "Nói như vậy có phải sẽ có cảm giác xa lạ hay không? Chúng ta là quan hệ gì chứ."
Cái ôm này của Lâm Trạch Dương rất có kỹ xảo, bắt được huyệt Mệnh Môn của Trần Gia Dũng, khiến Trần Gia Dũng không thể động đậy.
Trần Gia Dũng còn có thể nói cái gì đây? Trần Gia Dũng cũng rất tuyệt vọng đó được không. Người kia, ai thèm có quan hệ gì với cậu, chúng ta chỉ là người xa lạ, mới gặp hai lần.
Nhưng lúc này Trần Gia Dũng đang ở dưới mái nhà người khác, chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu, kìm nén tức giận, nói: "Cậu muốn làm gì?"
Lâm Trạch Dương cười ha ha, nói: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn đến đây xem trận so tài cùng ông thôi. Chúng ta đều là bạn bè cũ, coi như là ôn lại chuyện xưa, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, ông cũng không muốn bỏ lỡ đúng không?"
Nói xong, Lâm Trạch Dương còn tinh nghịch nháy mắt với Trần Gia Dũng.
Trần Gia Dũng thiếu chút nữa bị tức đến ngất đi, lúc này cuối cùng ông ta cũng hiểu được Lâm Trạch Dương muốn làm gì, cái thứ không biết xấu hổ này dường như muốn đến chiếm vị trí quan sát trận đấu của mình. Sao cậu ta có thể nói chuyện vô sỉ như vậy một cách đường hoàng như thế chứ.
Nhưng Trần Gia Dũng cũng không có cách nào, tay của Lâm Trạch Dương căn bản chưa từng buông ra.
Lúc này Trần Gia Dũng rất muốn lớn tiếng nói với Lâm Trạch Dương, tôi, Trần Gia Dũng, một người đàn ông thẳng đến không thể thẳng hơn, mời cậu tôn trọng một chút.
Nhưng mà đứng trước người mạnh mẽ hơn mình, Trần Gia Dũng đường đường là gia chủ Trần gia cũng chỉ có thể bị ức hiếp giống như một cô vợ nhỏ, bị Lâm Trạch Dương ôm vào trong ngực thoải mái sỉ nhục, à, không phải, là quan hệ thân thiết.
Không lâu sau, trận đấu giữa Trương trưởng lão và Tề Phong bắt đầu. Người dẫn chương trình tiến lên nói một vài lời khách sáo, hai người lại nói mấy lời khách sáo với đối phương, sau đó chính thức ra tay.
Tề Phong là cao thủ dùng quyền, bình thường dùng quyền coi trọng khí thế, phải không ngừng tiến về phía trước, như vậy mới có thể đan quyền, phát huy khí thế của mình đến mức cao nhất, giống như tầng tầng lớp lớp sóng biển, cuối cùng thanh thế ngập trời.
Tính tình của Tề Phong cũng tương đối nóng nảy, cho nên phong cách đấm bốc đại khai đại hợp như vậy lại bổ sung cho ông ta một cách hoàn hảo khiến khí thế của ông ta càng thêm lớn mạnh và mang lại cho ông ta một loại cảm giác bất khuất.
Chỉ thấy Tề Phong trực tiếp tấn công Trương trưởng lão, nắm đấm đánh thẳng về phía Trương trưởng lão. Một quyền này không hề thay đổi, chỉ tiến về phía trước, đánh thẳng về phía trước mà thôi.
Lâm Trạch Dương không khỏi âm thầm gật đầu, nói: "Không tồi, nắm đấm của Tề Phong đã luyện tới trình độ cao nhất. Đơn giản nhất, cho nên cũng mạnh mẽ nhất. Rất nhiều người có thể không hiểu được, đều cho rằng phải thay đổi mới có thể làm cho người khác bất ngờ không kịp phòng bị, lại không biết khi đã thay đổi tới cực hạn rồi thì sẽ không có biến hóa. Vào lúc này, dù có thay đổi thế nào cũng không có biến hóa."
Trần Gia Dũng không nhịn được nhíu nhíu mày, tuy rằng ông ta là gia chủ Trần gia nhưng kiến thức cũng không bằng Lâm Trạch Dương, ít nhất thực lực vẫn có chênh lệch rất lớn, ngay cả Trần Gia Dũng cũng không hiểu rõ quyền pháp của Tề Phong.
Hiện tại vừa nghe Lâm Trạch Dương nói như vậy, dường như bỗng nhiên có một loại cảm giác giác ngộ, đột nhiên có một số hiểu biết mới, như vậy xem ra bị Lâm Trạch Dương ôm một cái cũng tốt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nắm đấm của Tề Phong vừa hung dữ vừa mạnh mẽ đánh về phía trước, Trương trưởng lão bắt đầu lùi lại. Dường như Trương trưởng lão đã không còn khả năng đánh trả, không ngừng né tránh.
Trương trưởng lão né tránh hết quyền này đến quyền khác, nhưng nắm đấm của Tề Phong lại không ngừng mạnh lên, tốc độ cũng nhanh hơn. Chẳng bao lâu, mọi người cũng đã không nhìn rõ Tề Phong ra quyền như thế nào, giống như toàn bộ không gian đều là nắm đấm của Tề Phong.
Mọi người không khỏi nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy, có phải Trương trưởng lão sẽ thua trận hay không? Chẳng lẽ không đúng? Hiện tại khí thế của Tề Phong đang không ngừng tăng lên, Trương trưởng lão đã bắt đầu ngay cả tránh né cũng khó khăn, sẽ có một khắc nào đó Trương trưởng lão không còn khả năng tránh né nắm đấm của Tề Phong.
Mà lúc này Lâm Trạch Dương lại không nhịn được nhướn mày, theo bản năng ôm Trần Gia Dũng chặt hơn, nói: "Bước chân của Trương trưởng lão không tồi. Nghe nói cách thức di chuyển chân của Võ Đang rất khéo léo. Trương trưởng lão nhìn như đã không thể chống đỡ nhưng thực ra cũng rất thành thạo, ông nhìn bước chân của Trương trưởng lão đi. Từ đầu đến cuối hai chân Trương trưởng lão đều di chuyển trong một vòng tròn.
Đây có lẽ chính là bát quái trận của Võ Đang, từ đầu đến giờ cũng không phải Tề Phong áp chế Trương trưởng lão. Ngược lại là Trương trưởng lão liên tục dẫn dắt Tề Phong. Hẳn là chẳng bao lâu nữa sẽ phân thắng bại."
Vốn dĩ bị Lâm Trạch Dương ôm như vậy Trần Gia Dũng sẽ trở mặt, dù sao ông ta cũng là gia chủ Trần gia, đã đến tuổi trung niên, đương nhiên sẽ có sĩ diện. Nhưng sau khi nghe được lời Lâm Trạch Dương nói, Trần Gia Dũng không khỏi lại sửng sốt, sau đó tập trung tinh thần quan sát, tiếp theo đã nhận ra Trương trưởng lão thật sự không di chuyển nhiều. Tất cả đều đúng như Lâm Trạch Dương nói.
Trần Gia Dũng còn chưa hiểu được bước đi của Trương trưởng lão, nhưng trong lòng cũng đã kinh hãi, hóa trận trong trận đấu này còn ẩn giấu nhiều chi tiết mình không hiểu như vậy.
Ngay lúc này, Trương trưởng lão vẫn liên tục bị động phòng thủ dường như đã bị buộc tới góc chết không còn cách nào đánh trả, cuối cùng cũng muốn bắt đầu phản kích.
Sau đó tất cả mọi người lập tức ngây dại.
Trương trưởng lão nghiêng người về một bên tránh đi, sau đó đẩy một chưởng ra, trận đấu cứ như vậy mà kết thúc.