-
Chương 199-201
Chương 199 Tại sao lại đánh tôi?
Chương 199: Tại sao lại đánh tôi?
Nhạc Bá ngã xuống đất, cơ thể hơi co giật, giống như một con chó sắp chết.
Tạ Nhâm Trạch đương nhiên biết rõ thực lực của Nhạc Bá cho nên mới để cho Nhạc Bá lên trước.
Thực ra Tạ Nhâm Trạch có một nỗi sợ hãi nhất định với Lâm Trạch Dương. Hắn ta không dám trực tiếp đối mặt với Lâm Trạch Dương, muốn để Nhạc Bá lên xử lý Lâm Trạch Dương trước sau đó mới lên thu dọn tàn cục nhưng không ngờ Nhạc Bá ngã xuống rồi.
Tạ Nhâm Trạch nuốt nước miếng nhìn Lâm Trạch Dương đứng trước mặt, trong mắt lại lần nữa hiện ra sự sợ hãi. Nếu Lâm Trạch Dương đánh bại Nhạc Bá vậy thì dù những đệ tử của Tạ gia dưới tay hắn ta có tăng lên gấp đôi cũng không có cách nào đánh bại tên kia được.
“Lại là anh. Sao anh vẫn dám đến?” Lâm Trạch Dương lúc đầu hơi cau mày sau đó gương mặt lại lộ ra nụ cười vô sỉ: “Tôi biết là anh tới đây để nhận lỗi, biết bản thân làm sai nên muốn tới đây bồi thường cho tôi phải không? Con người tôi hào phóng, chỉ cần anh đưa cho tôi 1000 nhân dân tệ à không, 1 vạn nhân dân tệ, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Lâm Trạch Dương cảm thấy anh không thể xem thường người khác, nhìn thế nào cũng thấy cái tên Tô Đông Thành là kẻ có tiền, bắt bồi thường 1 vạn nhân dân tệ hẳn là không có gì quá đáng cả.
Tạ Nhâm Trạch sửng sốt một lát rồi tức giận đến tím cả mặt mày. Lâm Trạch Dương đây là đang sỉ nhục hắn, hạ thấp bản lĩnh của hắn. Giờ còn nói hắn đến để nhận lỗi mà dù cho là đến nhận lỗi thật thì 1000 nhân dân tệ, à không 1 vạn nhân dân tệ lại là cái khỉ gió gì vậy? Tạ Đông Thành hắn mà chỉ đáng giá 1 vạn nhân dân tệ thôi sao?
Thấy Tô Đông Thành tức giận, Lâm Trạch Dương hơi xấu hổ liền vội cười nói: “1 vạn nhân dân tệ nhiều quá thì 5000 nghìn, không thì 3000 nhân dân tệ là được rồi. 1000 nhân dân tệ, không thể ít hơn nữa đâu.”
Lâm Trạch Dương không ngừng báo ra số tiền, phát hiện sắc mặt Tô Đông Thành ngày càng khó coi. Nhưng 1000 nhân dân tệ là điểm mấu chốt rồi, mấy nhà con cháu thế gia này không phải có rất nhiều tiền sao? Sao 1000 nhân dân tệ cũng không có vậy? Ôi cái dáng vẻ nghèo kiết xác này.
Tô Đông Thành thiếu chút nữa tắt thở rồi. Hắn trước giờ chưa bị ai sỉ nhục như này ấy vậy mà hôm nay là lần đầu tiên hắn phát hiện hắn chỉ đáng giá 1000 nhân dân tệ. Rốt cuộc tên Lâm Trạch Dương này nghĩ mình là ai chứ?
“Lâm Trạch Dương, anh đừng có kiêu ngạo như vậy. Đừng nghĩ bản thân có chút thực lực thì không coi ai ra gì. Thế giới này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đấy.” Tạ Nhâm Trạch chuẩn bị sẵn sàng rồi. May mắn vừa nãy để Phúc Bá đi mời Trương trưởng lão nếu không thì bây giờ thật sự không biết phải làm như thế nào.
“Cũng không lớn đến thế đâu. Tôi đã đi du lịch khắp các nơi trên thế giới này rồi. Tôi thấy anh nên đi nhiều nơi hơn không thì sẽ bị người khác cười nhạo cái suy nghĩ này của anh đó. Mà thôi bỏ đi, nhìn anh nghèo thế này chắc cũng không có tiền để đi du lịch đâu.”
Nói rồi Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Tạ Nhâm Trạch lộ ra sự thương hại.
Tạ Nhâm Trạch tức giận thật rồi. Ý của hắn không phải là trái đất to hay không to. Thế giới này có bao nhiêu châu lục, bao nhiêu bãi biển, bao nhiêu quốc gia, hắn chẳng lẽ không biết chắc?
Ngay lúc này có tiếng bước chân đi đến.
“Thiếu chủ, Trương trưởng lão đến rồi.” Không đợi Tạ Nhâm Trạch quay đầu lại đã có giọng nói vang lên.
Sau đó mọi người đều nhìn thấy dưới sự dìu dắt của Phúc Bá, một người đàn ông trung niên đi đến đây. Người đàn ông trung niên này mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn, đầu tóc được chải chuốt kỹ lưỡng thậm chí vào ban đêm vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng bóng loáng đó. Không biết đã dùng bao nhiêu keo xịt tóc nữa.
Nhưng mà người đàn ông trung niên này trông cũng không tồi, trên người toát ra vẻ chính chắn khiến mọi người nhìn vào đều cảm thấy rất thoải mái.
“Trương trưởng lão.” Tất cả mọi người nhìn thấy người đàn ông trung niên này đều cúi người xuống, đồng thanh hô to một tiếng đầy kính trọng.
Người đến là người đứng đầu Võ Đang đồng thời cũng là người có võ công mạnh nhất trong giang hồ, chính là Trương trưởng lão.
Nhìn thấy Trương trưởng lão, mắt Tạ Nhâm Trạch sáng lên sau đó vội vàng bước qua: “Chú Trương, chú phải làm chủ cho cháu. Cháu bị người khác ức hiếp, mấy kẻ này nói chuyện đều không có đạo lý, vừa đến đã đánh người. Chú xem bọn họ làm phiền cháu tu luyện, cháu muốn đòi lại công lý. Nhạc Bá bị bọn họ đánh thành cái dạng này rồi, đám người này cực kỳ hung ác.”
Tô Thành Đông không hổ danh là con cháu là thế gia, nói chuyện hoảng loạn như thế mà mắt cũng không thèm chớp một cái.
Nếu là lúc bình thường, Trương trưởng lão chắc chắn đã lộ ra dáng vẻ giận dữ vì dù sao Tạ Nhâm Trạch và ông ta cũng có sợi dây liên kết vô cùng chặt chẽ, thậm chí có thế nói đây là mối quan hệ có sướng cùng sướng có khổ cùng khổ.
Nhưng mà bây giờ Trương trưởng lão không dám. Lâm Trạch Dương giống như một ngọn núi lớn đang đè trên đầu ông ta khiến ông ta không thở nổi.
“Là ai có lá gan lớn như thế.” Trương trưởng lão bất chấp khó khăn nhỏ giọng nói. Dù sao thì thể diện của người đứng đầu võ lâm vẫn rất quan trọng.
“Là anh ta, chính là anh đó chú Trương. Anh ta không xem ai ra gì, thậm chí còn nói là muốn đánh cả chú. Cháu hận không thể một tay đánh chết anh ta ngay bây giờ. Nếu không phải chú ở đây thì cháu đã ra tay rồi.”
Tạ Nhâm Trạch rất kích động, ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương mà làm ầm ĩ lên.
Mới nãy có rất nhiều người đứng bên cạnh Trương trưởng lão cho nên hắn không nhìn thấy Lâm trạch Dương, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.
Mắt Lâm Trạch Dương sáng lên, tầm nhìn đặt lên người Trương trưởng lão, khoé miệng khẽ nhếch lên một chút.
Trương trưởng lão không khỏi nuốt một ngụm lớn nước bọt, ánh mắt này làm ông ta cảm thấy mông căng cứng cả lên, trong lòng có một cảm giác lo lắng không thôi.
Lâm Trạch Dương vốn dĩ muốn giải quyết chuyện này thật nhanh gọn nhưng tình hình bây giờ dường như có chút rối loạn rồi.
Điều quan trọng nhất là Lý Tuyết Tinh cũng đang ở đây. Lâm Trạch Dương thấy Trương trưởng lão chắc cũng có chút địa vị, không bằng lợi dụng ông ta để giải quyết triệt để vấn đề của Lý Tuyết Tinh.
Lâm Trạch Dương cười như không cười nhìn về phía Trương trưởng lão: “Tên nhóc họ Tạ này là cháu trai của ông sao?”
“To gan, anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với chú Trương? Anh nghĩ anh là ai?” Tạ Nhâm Trạch chưa nói hết câu đã bị Trương trưởng lão ở bên cạnh vỗ mạnh một cái vào đầu.
Tạ Nhâm Trạch khó hiểu nhìn về phía Trương trưởng lão, thấy rõ sự nghiêm túc và phẫn nộ trên mặt ông. Hắn ta chỉ đơn giản nghĩ rằng ông đang trách móc mình cướp lời làm mất mặt ông ấy.
Nhưng không ngờ Trương trưởng lão cứng ngắc rồi lộ dáng vẻ tươi cười nhìn Lâm Trạch Dương. Nụ cười của ông ta trông có chút nịnh bợ thì thôi đi vậy mà còn thấy Trương trưởng lão khom lưng xuống để cúi chào.
Tạ Nhâm Trạch cảm thấy bản thân nhìn nhầm rồi. Hắn ta dùng sức lấy tay dụi mắt lại phát hiện cảnh tượng trước mắt không thay đổi vì thế lại gõ mạnh một cái vào đầu.
Tạ Nhâm Trạch phát hiện cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi!
Cảm thấy giấc mơ này chân thật quá sau đó liền ngã vào người Trương trưởng lão ngất đi.
Chương 200 Trước đây có một ngọn núi
Chương 200: Trước đây có một ngọn núi
Việc mà Tạ Nhâm Trạch muốn làm ngay lúc này không phải là đánh chình mình vì mình sẽ đau.
Tạ đông Thành muốn đá Trương trưởng lão một cái, đây không phải là người có võ công đỉnh nhất hay sao? Dù sao cũng là mơ nên đá qua chắc sẽ không có phản ứng gì, đá một cái cũng không có vấn đề gì.
Sau đó…
“Tạ Nhâm Trạch, mày bị ngốc sao? Mày xem mày đã làm cái quái gì? Còn không mau xin lỗi Lâm Trạch Dương đi. Mày biết bản thân đã làm gì không? Mày bảo Lâm Trạch Dương nửa đêm nửa hôm chạy qua đây làm phiền việc mày tu luyện. Mày không chê phiền nhưng mày có thể suy nghĩ một chút cảm nhận của Lâm Trạch Dương không? Người ta không cần đi ngủ không cần thức dậy sao? Tao không có đứa cháu nào bướng bỉnh như mày.”
Trương trưởng lão lạnh mặt chửi mắng Tạ Nhâm Trạch đồng thời ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Anh trai à, biểu hiện của tôi ổn chứ? Chuyện trước kia của chúng ta bỏ qua nha.
Tạ Nhâm Trạch còn tưởng là bản thân vẫn đang nằm mơ. Hắn ta đã từng mơ một giấc mơ nhưng giấc mơ đó không phải là giấc mơ chết tiệt này. Đây là lời mà người có võ công đỉnh nhất nói ra hay sao? Đây là lời nói từ miệng chú hắn ta nói ra sao? Rốt cuộc thì ai mới là cháu trai của chú? Ai mới là đồng minh của chú?
“Nếu không tôi đưa đứa cháu trai bất hiếu này đi về rồi dạy bảo lại nó một phen, ở đây ồn ào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người thì không tốt.” Trương trưởng lão dáng vẻ tươi cười lấy lòng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Tất cả mọi người choáng váng ngay tại chỗ, hoặc có thể nói là sớm đã bị làm cho kinh ngạc. Đây là người có võ công đỉnh nhất, là Trương trưởng lão vừa mới 40 tuổi, là vị cường giả trang nghiêm trong khắp giang hồ. Bất kể là sức mạnh hay danh tiếng thì ông ta đều vô cùng xứng đáng về mọi mặt.
Nhân vật như vậy bình thường mọi người muốn cũng không thể gặp ngày hôm nay lại xuất hiện ở đây, hơn nữa… hơn nữa nhìn giống như một con chó đang lấy lòng chủ nhân.
Sau đó mọi người không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Cái người tên Lâm Trạch Dương này rốt cuộc là ai mà khiến Trương trưởng lão bày ra tính tình tốt như vậy. Cũng có thể nói là nói Trương trưởng lão có chút sợ hãi với Lâm Trạch Dương cho nên mới bày ra đáng vẻ này.
Nghĩ lại Lâm Trạch Dương rốt cuộc là ai? Sẽ không chỉ là tiểu đồ đệ của Huyết Minh chứ?
Rất nhanh Trương trưởng lão không đợi Lâm Trạch Dương trả lời liền véo tai của Tạ Nhâm Trạch, đưa cả đệ tử nhà họ Tạ đi luôn. Còn về nhà họ Lý với Trương trưởng lão xảy ra chuyện gì tốt hơn hết là không ở lại nơi này. Nếu không cái người điên kia lên cơn sẽ giết hết bọn họ, làm xuôi cơn tức giận trong lòng mới là tốt nhất.
Sau khi mang Tạ Nhâm Trạch đi xa được một đoạn, Trương trưởng lão dừng lại.
Tạ Nhâm Trạch lầm bẩm nói muốn hỏi một câu này. Sự tình ngày hôm nay Trương trưởng lão nếu như không có một lời giải thích, cái này khó có thể nói ra. Đây chính là thiên vị người ngoài rồi. Sau này còn có khả năng đi trộm gà trộm chó với người ta nữa không?
Nhưng Tạ Nhâm Trạch không nói ra điều này, hắn phát hiện bầu không khí xung quanh bỗng trở nên nghiêm trọng. Trương trưởng lão ở phía trước ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đằng xa, một bộ dáng của cao nhân.
Tạ Nhâm Trạch không dám làm phiền Trương trưởng lão, chỉ có thể đứng im tại chỗ âm thầm chờ đợi.
Môt lúc sau Trương trưởng lão mới thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tạ Nhâm Trạch rồi không ngừng lắc đầu nói: “Tạ Nhâm Trạch, cháu có biết vừa nãy chú đã cứu cháu một mạng không?”
Tạ Nhâm Trạch nhướng mày, hoàn toàn không hiểu: “Xin chú dạy bảo ạ.”
Trương trưởng lão do dự lúc lâu rồi hỏi lại: “Cháu cho rằng Lâm Trạch Dương chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi của Huyết Minh thôi sao?”
Đang nói, Trương trưởng lão lại lắc đầu, trên mặt còn có chút trào phúng: “Nếu như cháu cho rằng là như vậy thì cháu đã rơi vào nguy hiểm rồi. Cháu đã nghe qua câu chuyện này chưa? Rất nhiều năm về trước, trên thế giới vẫn còn thần tiên. Đây không phải là truyền thuyết, mà nó thật sự đã từng tồn tại. Lâm Trạch Dương…”
Nghe đến đây, mắt Tạ Nhâm Trạch trừng lớn.
Trương trưởng lão gật đầu nhìn hắn ta nói tiếp: “Đúng vậy, Lâm Trạch Dương chính là đệ tử kế thừa của một trong số các tiên môn phái ngày xưa. Chú biết được chuyện này là bởi vì…”
Nói đến đây Trương trưởng lão tạm dừng lại một lúc: “Trước đây chú đã đại chiến 300 hiệp với Lâm Trạch Dương. Lúc đó phải nói là trời đất rung chuyển, giống như ngày tận thế đang đến rồi vậy. Cuối cùng chú một chiêu đánh bại Lâm Trạch Dương, hai người chúng ta có thể nói là anh hùng kính trọng anh hùng.”
Tạ Nhâm Trạch không tin được nhìn Trương trưởng lão. Chú Trương thật không biết xấu hổ, coi hắn thành đứa trẻ con 3 tuổi rồi kể câu chuyện không có tính logic gì. Không phải là chú ấy đánh nhau thua Lâm Trạch Dương nên tìm lý do thoái thác đấy chứ.
“Cháu tự thu xếp mọi việc đi.” Nói xong Trương trưởng lão nhanh chóng đi mất. Đây là lý do thoái thác mà ông nghĩ một lúc lâu, chắc hẳn không ai nhìn thấy kẽ hở từ câu chuyện này đâu, lần sau lại lấy ra dùng tiếp.
Nhìn bóng dáng Trương trưởng lão khuất xa, khoé miệng Tô Đông Thành co giật, có điều…
Tạ Nhâm Trạch không thể không cảm ơn, ánh mắt hướng về sau biệt thự Huyết Minh.
Trương trưởng lão là một người không bao giờ thừa nhận thất bại, càng sẽ không vì quyền thế hay bất cứ thứ gì khác mà chịu thua bởi vì ông là bộ mặt của toàn bộ người trong Võ Đang - một môn phái mà mọi môn phái không có một ai là đối thủ.
Vì vậy Trương trưởng lão đối xử như thế với Lâm Trạch Dương chỉ có một nguyên nhân: Lâm Trạch Dương mạnh hơn Trương trưởng lão rất nhiều.
Vậy thì Lâm Trạch Dương mạnh đến trình độ nào đây.
Người nhà họ Tạ rời khỏi đây, người nhà họ Lý tất nhiên cũng rời đi.
Khi nhà họ Lý rời khỏi sắc mặt vẫn vô cùng tức giận, bao gồm cả sự giận dữ với Lý Tuyết Tinh.
Bọn họ không nghĩ sự tình sẽ kết thúc như thế này. Hiện tại sự tình đã gây ra ồn ào rất lớn, ai ai cũng biết chuyện xảy ra ngày hôm nay. Trương trưởng lão có lẽ rất hào phóng, không để ý chuyện nhỏ nhặt này nhưng còn nhà họ Tạ và Tạ Nhâm Trạch thì sao?
Chuyện này chắc chắn vẫn chưa xong.
Đến lúc đó, nhà họ Tạ nhất định sẽ đi tìm Huyết Minh sau đó cùng Huyết Minh giải quyết chuyện này. Bọn họ chẳng lẽ sẽ không nghĩ đến kẻ đầu xỏ gây tội ở nhà họ Lý, Lý Tuyết Tinh hay sao.
Bất luận nói như thế nào Tạ Thành Đông đã xảy ra chuyện bất trắc ở nhà họ Lý hơn nữa còn là do Lý Tuyết Tinh.
Như vậy sau khi về nhà họ Tạ, ba của Lý Tuyết Tinh lập tức lạnh lùng nhìn về phía cô ta nói: “Quỳ xuống.”
Lý Tuyết Tinh vẻ mặt không quan tâm, trực tiếp quỳ xuống.
Lý Nghị nhìn Lý Tuyết Tinh như thế này càng trở nên tức giận, ánh mắt trợn trừng hung ác nhìn Lý Tuyết tinh rồi ra lệnh: “Bắt đầu gia pháp.”
Cả nhà họ Lý sửng sốt, đặc biệt là đệ tử trẻ tuổi nhất. Gia pháp đã lâu lắm rồi không dùng bây giờ lại dùng lên người một cô gái, không chết thì cũng phải tróc một lớp da thịt.
Lý Tuyết Tinh vẫn là dáng vẻ không quan tâm, dù sao thì hiện giờ Lâm Trạch Dương cũng không bị sao cả rồi.
Chuyện này nhất định phải có một người đứng ra nhận lấy hậu quả. Vậy thì Lý Tuyết Tinh hy vọng đó là cô ta.
Lý Nghị thấy vậy không thể không tức giận: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đem gia pháp ra đây.”
Chương 201 Lý Tuyết Tinh không phải người mà ông có thể động đến
Chương 201: Lý Tuyết Tinh không phải người mà ông có thể động đến
Gia pháp nhà họ Lý thật sự rất đáng sợ, có gậy có roi có cả dụng cụ kẹp tay. Đây quả thực là một loại hành hạ.
Lý Tuyết Tinh đã chuẩn bị tốt tinh thần đón chịu tất cả nhưng khi nhìn thấy dụng cụ gia pháp thân thể cô vẫn không chịu được mà hơi run rẩy.
Mắt nhìn thấy đệ tử nhà họ Lý bắt đầu hành quyết, đột nhiên một tiếng hét lớn ở ngoài đại sảnh vang lên.
“Làm gì vậy? Mấy người làm gì vậy?” Khi giọng nói vang lên, Tạ Nhâm Trạch bước vào.
Lý Nghị thấy vậy liền vội vàng bày tỏ lòng trung thành, cảm thấy thật sự đúng lúc đúng người đúng thời điểm. Vốn dĩ ông ta trừng phạt Lý Tuyết Tinh là muốn cho nhà họ Tạ thấy lòng thành tâm của mình nhưng không nghĩ đến là Tạ Nhâm Trạch lại tự mình đến đây.
“Tạ thiếu gia, là do cách đây không lâu con gái tôi làm tổn thương đến cậu cho nên tôi đang chuẩn bị trừng phạt nó vì đã gây ra tai hoạ này.” Khi nói câu cuối cùng, Lý Nghị nhìn vào Lý Tuyết Tinh.
Lúc này Tạ Nhâm Trạch rất muốn tát cho ông ta một cái, ông mới là người gây rắc rối cho hắn đó.
Vừa rồi Tạ Nhâm Trạch từ Trương trưởng lão biết được năng lực hùng mạnh của Lâm Trạch Dương, còn biết được hắn ta là một kẻ điên. Tạ Nhâm Trạch tất nhiên rất hận Lâm Trạch Dương nhưng hắn hiểu rõ là mình không thể hận tên đó. Nếu không thì tên điên này một ngụm nuốt hết toàn bộ nhà họ Tạ của hắn thì phải làm sao đây.
Rất nhiều người cho rằng con cháu thế gia là loại công tử bột, không biết nhìn người. Đây tuyệt đối là hiểu lầm lớn, con cháu thế gia từ nhỏ đã được bồi dưỡng tốt mà nề nếp gia đình của bọn hắn còn nghiêm khắc nhiều so với những gia đình bình thường. Cho nên có thể nói những người đi ra từ gia đình thế gia đều không phải là đèn cạn dầu.
Vì vậy, những người đẹp trai hơn bạn có tiền có quyền thế hơn bạn, thậm chí còn nỗ lực hơn bạn, bạn còn không biết xấu hổ mà không nỗ lực? Bạn không nỗ lực hay hơi nỗ lực cũng khó có thể theo kịp bọn họ.
Nên nguyên nhân Tạ Nhâm Trạch đến đây rất đơn giản, không cho người nhà họ Lý trừng phạt Lý Tuyết Tinh.
“Ông đang nói vớ va vớ vẩn cái gì đấy? Lý Tuyết Tinh làm gì sai sao? Các ngươi biết mình đang làm cái gì không? Lý Tuyết Tinh có thích tôi không? Ông liền trực tiếp để cô ấy gả cho tôi. Các người làm người như thế à? Sao một chút tôn trọng cũng không biết vậy. Bây giờ còn muốn trừng phạt Lý Tuyết Tinh, não các người bị hỏng rồi sao?”
Tạ Nhâm Trạch chỉ tay vào mũi Lý Nghị lớn tiếng chửi, kém chút nữa là động thủ. Nếu Lý Tuyết Tinh bị thương mà bản thân còn không đến gặp cô ta thì cái tên Lâm Trạch Dương rất có thể phế bỏ toàn bộ tu vi của hắn. Càng nghĩ tới thân thể hắn càng run sợ.
Lý Nghị và toàn bộ nhóm người nhà họ Lý đều đứng ngơ ra. Đây là tên công tử bột Tạ Nhâm Trạch mà bọn họ biết sao? Hắn ta đang nói cái gì vậy? Hắn ta còn biết tôn trọng người khác sao? Lúc đầu không phải là hắn ta tìm đến trước cửa trực tiếp tuyên bố Lý Tuyết Tinh là người phụ nữ của hắn ta hay sao? Lại còn đe doạ nếu nhà họ Lý không đồng ý thì là muốn nhà họ Lý phải mai danh ẩn tích hay sao?
“Cô gái dễ thương như thế này, các ngươi sao dám đối xử như thế hả? Hôm nay tức chết tôi rồi. Trương trưởng lão chỉ nói một câu, nếu như ai muốn làm tổn thương Lý Tuyết Tinh thì đó chính là đối đầu với Trương trưởng lão. Hãy nhớ kĩ, Lý Nghị. Nếu sau này để tôi biết ngươi đối xử không tốt với Lý tuyết Tinh, hừ tôi không phải là người nói nhiều đâu, tôi cũng không muốn nói quá nhiều. Hy vọng các người hiểu, Lý Tuyết Tinh không phải là người mà các ngươi có thể động vào.”
Trương trưởng lão đột nhiên từ bên ngoài đi vào, ông ta vừa từ chỗ Tạ Nhâm Trạch biết được sự tình giữa Lâm Trạch Dương và Lý Tuyết Tinh. Ông ta không quá yên tâm về Tạ Nhâm Trạch, cảm thấy không tin tưởng hắn ta sẽ giải quyết tốt chuyện này.
Lần này người nhà họ Lý càng sững sờ hơn, sao đột nhiên đến cả Trương trưởng lão cũng xuất hiện rồi.
Sau đó tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn về phía Lý Tuyết Tinh. Lý Tuyết Tinh quen biết Trương trưởng lão lúc nào? Nếu như nói ra sớm thì ai dám đối xử thế này với cô ta chứ.
Lý Tuyết Tinh sắc mặt bối rối.
Trương trưởng lão cười ôn hoà nhìn về phía Lý Tuyết Tinh an ủi: “Đừng sợ, sau này không có ai dám bắt nạt con nữa rồi.”
Trương trưởng lão bỗng nghĩ đến gì đó liền lấy từ trong túi ra một tấm lệnh bài, đưa đến trước mặt Lý Tuyết Tinh: “Lý Tuyết Tinh, đây là tấm lệnh bài thân phận của Võ Đang, từ giờ trở đi con chính là một thành viên ngoại môn của Võ Đang, là một phần của Võ Đang chúng ta. Tất nhiên nếu như con không thích, cứ vứt nó đi là được.”
Trương trưởng lão nói nghe thì dễ nhưng đây là một món là rất quan trọng. Lệnh bài Võ Đang, một thành viên ngoại môn lại có thể có lệnh bài trong khi ngay cả đệ tử nội môn còn không có.
Lý Nghị biết rõ điều này, không thể giấu nổi kinh ngạc. Không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không dám hỏi.
Sau đó Tạ Nhâm Trạch và Trương trưởng lão hung dữ nhìn về phía Lý Nghị rồi lại quay về phía Lý Tuyết Tinh cười, tiếp đó mới sải chân bước ra ngoài cửa.
Lý Nghị ngay lập tức ngồi bệt xuống đất nghỉ một lúc rồi mới chật vật đứng lên, vội vã muốn bắt lấy Lý Tuyết Tinh nhưng nghĩ đến Tạ Nhâm Trạch và Trương trưởng lão lại vội vã buông tay, không dám tuỳ tiện đối xử với Lý Tuyết Tinh.
“Cái đó Tuyết Tinh à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Nghị thận trọng hỏi.
“Con cũng không biết.” Lý Tuyết Tinh đến bây giờ vẫn rất bối rối.
Dĩ nhiên Lý Tuyết Tinh tạm thời vẫn chưa biết tất cả đều do người đàn ông tên Lâm Trạch Dương.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, khuôn mặt Tạ Nhâm Trạch và Trương trưởng lão không nhịn được lộ ra nụ cười. Sau đó hai người nhìn vào mắt nhau, trên mặt lại xuất hiện nụ cười nhưng nụ cười này lại không thân thiện chút nào.
Trong lòng Trương trưởng lão rất tức giận với Tạ Nhâm Trạch. Cái thằng nhóc vô sỉ này lại dám cướp đi cơ hội lấy lòng Lâm Trạch Dương. Cũng may là Trương trưởng lão ông còn đủ tỉnh táo nếu không sẽ bị cái tên cướp này giành hết mọi công lao.
Tạ Nhâm Trạch liếc nhìn Trương trưởng lão bằng một mắt, trong lòng nghĩ cái lão khốn khiếp này, không biết xấu hổ đi vuốt mông ngựa người ta mà không nhìn lại xem tuổi tác của mình.
Sau đó hai người nhìn nhau cười, rồi lại khịt mũi lạnh lùng về phía đối phương mới quay đầu bước đi.
Đừng cho hắn có cơ hội. Nếu mà có được cơ hội, hắn nhất định sẽ chăm sóc lâm Trạch Dương thật chu đáo, khiến ông ta một chút cơ hội cũng không có. Lâm Trạch Dương là của hắn, cái đùi này Tạ Nhâm Trạch hắn và Trương trưởng lão sẽ ôm thật chặt.
Lâm Trạch Dương không biết tại sao đột nhiên hắt xì một cái, người run nhẹ. Tiếp tục cùng đệ tử Huyết Minh tham gia chiến đấu, hai mắt đều muốn nổ tung rồi.
Cái đám người đáng ghét này, thế mà lại thắng một ván, thắng Lâm Trạch Dương được 1 tệ 5 đồng.
Lâm Trạch Dương quyết định tối nay sẽ không ngủ, quyết tâm thắng để lấy lại 1 tệ 5 đồng đó.
Nếu Tạ Đông thành và Trương trưởng lão nhìn thấy cảnh này chắc sẽ phát điên mất. Bọn họ còn tưởng là thế ngoại cao nhân gì đó, ai ngờ lại vì một chút tiền mà cảm xúc lúc lên lúc xuống.
Nếu mà bọn họ biết chỉ cần có một người đưa cho Lâm Trạch Dương một tờ 100 nhân dân tệ hồng hồng, Lâm Trạch Dương lập tức liền coi bọn họ là anh em, không biết đến lúc đó có ai đập đầu vào miếng đậu phụ mà chết hay không.
Chương 199: Tại sao lại đánh tôi?
Nhạc Bá ngã xuống đất, cơ thể hơi co giật, giống như một con chó sắp chết.
Tạ Nhâm Trạch đương nhiên biết rõ thực lực của Nhạc Bá cho nên mới để cho Nhạc Bá lên trước.
Thực ra Tạ Nhâm Trạch có một nỗi sợ hãi nhất định với Lâm Trạch Dương. Hắn ta không dám trực tiếp đối mặt với Lâm Trạch Dương, muốn để Nhạc Bá lên xử lý Lâm Trạch Dương trước sau đó mới lên thu dọn tàn cục nhưng không ngờ Nhạc Bá ngã xuống rồi.
Tạ Nhâm Trạch nuốt nước miếng nhìn Lâm Trạch Dương đứng trước mặt, trong mắt lại lần nữa hiện ra sự sợ hãi. Nếu Lâm Trạch Dương đánh bại Nhạc Bá vậy thì dù những đệ tử của Tạ gia dưới tay hắn ta có tăng lên gấp đôi cũng không có cách nào đánh bại tên kia được.
“Lại là anh. Sao anh vẫn dám đến?” Lâm Trạch Dương lúc đầu hơi cau mày sau đó gương mặt lại lộ ra nụ cười vô sỉ: “Tôi biết là anh tới đây để nhận lỗi, biết bản thân làm sai nên muốn tới đây bồi thường cho tôi phải không? Con người tôi hào phóng, chỉ cần anh đưa cho tôi 1000 nhân dân tệ à không, 1 vạn nhân dân tệ, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Lâm Trạch Dương cảm thấy anh không thể xem thường người khác, nhìn thế nào cũng thấy cái tên Tô Đông Thành là kẻ có tiền, bắt bồi thường 1 vạn nhân dân tệ hẳn là không có gì quá đáng cả.
Tạ Nhâm Trạch sửng sốt một lát rồi tức giận đến tím cả mặt mày. Lâm Trạch Dương đây là đang sỉ nhục hắn, hạ thấp bản lĩnh của hắn. Giờ còn nói hắn đến để nhận lỗi mà dù cho là đến nhận lỗi thật thì 1000 nhân dân tệ, à không 1 vạn nhân dân tệ lại là cái khỉ gió gì vậy? Tạ Đông Thành hắn mà chỉ đáng giá 1 vạn nhân dân tệ thôi sao?
Thấy Tô Đông Thành tức giận, Lâm Trạch Dương hơi xấu hổ liền vội cười nói: “1 vạn nhân dân tệ nhiều quá thì 5000 nghìn, không thì 3000 nhân dân tệ là được rồi. 1000 nhân dân tệ, không thể ít hơn nữa đâu.”
Lâm Trạch Dương không ngừng báo ra số tiền, phát hiện sắc mặt Tô Đông Thành ngày càng khó coi. Nhưng 1000 nhân dân tệ là điểm mấu chốt rồi, mấy nhà con cháu thế gia này không phải có rất nhiều tiền sao? Sao 1000 nhân dân tệ cũng không có vậy? Ôi cái dáng vẻ nghèo kiết xác này.
Tô Đông Thành thiếu chút nữa tắt thở rồi. Hắn trước giờ chưa bị ai sỉ nhục như này ấy vậy mà hôm nay là lần đầu tiên hắn phát hiện hắn chỉ đáng giá 1000 nhân dân tệ. Rốt cuộc tên Lâm Trạch Dương này nghĩ mình là ai chứ?
“Lâm Trạch Dương, anh đừng có kiêu ngạo như vậy. Đừng nghĩ bản thân có chút thực lực thì không coi ai ra gì. Thế giới này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đấy.” Tạ Nhâm Trạch chuẩn bị sẵn sàng rồi. May mắn vừa nãy để Phúc Bá đi mời Trương trưởng lão nếu không thì bây giờ thật sự không biết phải làm như thế nào.
“Cũng không lớn đến thế đâu. Tôi đã đi du lịch khắp các nơi trên thế giới này rồi. Tôi thấy anh nên đi nhiều nơi hơn không thì sẽ bị người khác cười nhạo cái suy nghĩ này của anh đó. Mà thôi bỏ đi, nhìn anh nghèo thế này chắc cũng không có tiền để đi du lịch đâu.”
Nói rồi Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Tạ Nhâm Trạch lộ ra sự thương hại.
Tạ Nhâm Trạch tức giận thật rồi. Ý của hắn không phải là trái đất to hay không to. Thế giới này có bao nhiêu châu lục, bao nhiêu bãi biển, bao nhiêu quốc gia, hắn chẳng lẽ không biết chắc?
Ngay lúc này có tiếng bước chân đi đến.
“Thiếu chủ, Trương trưởng lão đến rồi.” Không đợi Tạ Nhâm Trạch quay đầu lại đã có giọng nói vang lên.
Sau đó mọi người đều nhìn thấy dưới sự dìu dắt của Phúc Bá, một người đàn ông trung niên đi đến đây. Người đàn ông trung niên này mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn, đầu tóc được chải chuốt kỹ lưỡng thậm chí vào ban đêm vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng bóng loáng đó. Không biết đã dùng bao nhiêu keo xịt tóc nữa.
Nhưng mà người đàn ông trung niên này trông cũng không tồi, trên người toát ra vẻ chính chắn khiến mọi người nhìn vào đều cảm thấy rất thoải mái.
“Trương trưởng lão.” Tất cả mọi người nhìn thấy người đàn ông trung niên này đều cúi người xuống, đồng thanh hô to một tiếng đầy kính trọng.
Người đến là người đứng đầu Võ Đang đồng thời cũng là người có võ công mạnh nhất trong giang hồ, chính là Trương trưởng lão.
Nhìn thấy Trương trưởng lão, mắt Tạ Nhâm Trạch sáng lên sau đó vội vàng bước qua: “Chú Trương, chú phải làm chủ cho cháu. Cháu bị người khác ức hiếp, mấy kẻ này nói chuyện đều không có đạo lý, vừa đến đã đánh người. Chú xem bọn họ làm phiền cháu tu luyện, cháu muốn đòi lại công lý. Nhạc Bá bị bọn họ đánh thành cái dạng này rồi, đám người này cực kỳ hung ác.”
Tô Thành Đông không hổ danh là con cháu là thế gia, nói chuyện hoảng loạn như thế mà mắt cũng không thèm chớp một cái.
Nếu là lúc bình thường, Trương trưởng lão chắc chắn đã lộ ra dáng vẻ giận dữ vì dù sao Tạ Nhâm Trạch và ông ta cũng có sợi dây liên kết vô cùng chặt chẽ, thậm chí có thế nói đây là mối quan hệ có sướng cùng sướng có khổ cùng khổ.
Nhưng mà bây giờ Trương trưởng lão không dám. Lâm Trạch Dương giống như một ngọn núi lớn đang đè trên đầu ông ta khiến ông ta không thở nổi.
“Là ai có lá gan lớn như thế.” Trương trưởng lão bất chấp khó khăn nhỏ giọng nói. Dù sao thì thể diện của người đứng đầu võ lâm vẫn rất quan trọng.
“Là anh ta, chính là anh đó chú Trương. Anh ta không xem ai ra gì, thậm chí còn nói là muốn đánh cả chú. Cháu hận không thể một tay đánh chết anh ta ngay bây giờ. Nếu không phải chú ở đây thì cháu đã ra tay rồi.”
Tạ Nhâm Trạch rất kích động, ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương mà làm ầm ĩ lên.
Mới nãy có rất nhiều người đứng bên cạnh Trương trưởng lão cho nên hắn không nhìn thấy Lâm trạch Dương, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.
Mắt Lâm Trạch Dương sáng lên, tầm nhìn đặt lên người Trương trưởng lão, khoé miệng khẽ nhếch lên một chút.
Trương trưởng lão không khỏi nuốt một ngụm lớn nước bọt, ánh mắt này làm ông ta cảm thấy mông căng cứng cả lên, trong lòng có một cảm giác lo lắng không thôi.
Lâm Trạch Dương vốn dĩ muốn giải quyết chuyện này thật nhanh gọn nhưng tình hình bây giờ dường như có chút rối loạn rồi.
Điều quan trọng nhất là Lý Tuyết Tinh cũng đang ở đây. Lâm Trạch Dương thấy Trương trưởng lão chắc cũng có chút địa vị, không bằng lợi dụng ông ta để giải quyết triệt để vấn đề của Lý Tuyết Tinh.
Lâm Trạch Dương cười như không cười nhìn về phía Trương trưởng lão: “Tên nhóc họ Tạ này là cháu trai của ông sao?”
“To gan, anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với chú Trương? Anh nghĩ anh là ai?” Tạ Nhâm Trạch chưa nói hết câu đã bị Trương trưởng lão ở bên cạnh vỗ mạnh một cái vào đầu.
Tạ Nhâm Trạch khó hiểu nhìn về phía Trương trưởng lão, thấy rõ sự nghiêm túc và phẫn nộ trên mặt ông. Hắn ta chỉ đơn giản nghĩ rằng ông đang trách móc mình cướp lời làm mất mặt ông ấy.
Nhưng không ngờ Trương trưởng lão cứng ngắc rồi lộ dáng vẻ tươi cười nhìn Lâm Trạch Dương. Nụ cười của ông ta trông có chút nịnh bợ thì thôi đi vậy mà còn thấy Trương trưởng lão khom lưng xuống để cúi chào.
Tạ Nhâm Trạch cảm thấy bản thân nhìn nhầm rồi. Hắn ta dùng sức lấy tay dụi mắt lại phát hiện cảnh tượng trước mắt không thay đổi vì thế lại gõ mạnh một cái vào đầu.
Tạ Nhâm Trạch phát hiện cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi!
Cảm thấy giấc mơ này chân thật quá sau đó liền ngã vào người Trương trưởng lão ngất đi.
Chương 200 Trước đây có một ngọn núi
Chương 200: Trước đây có một ngọn núi
Việc mà Tạ Nhâm Trạch muốn làm ngay lúc này không phải là đánh chình mình vì mình sẽ đau.
Tạ đông Thành muốn đá Trương trưởng lão một cái, đây không phải là người có võ công đỉnh nhất hay sao? Dù sao cũng là mơ nên đá qua chắc sẽ không có phản ứng gì, đá một cái cũng không có vấn đề gì.
Sau đó…
“Tạ Nhâm Trạch, mày bị ngốc sao? Mày xem mày đã làm cái quái gì? Còn không mau xin lỗi Lâm Trạch Dương đi. Mày biết bản thân đã làm gì không? Mày bảo Lâm Trạch Dương nửa đêm nửa hôm chạy qua đây làm phiền việc mày tu luyện. Mày không chê phiền nhưng mày có thể suy nghĩ một chút cảm nhận của Lâm Trạch Dương không? Người ta không cần đi ngủ không cần thức dậy sao? Tao không có đứa cháu nào bướng bỉnh như mày.”
Trương trưởng lão lạnh mặt chửi mắng Tạ Nhâm Trạch đồng thời ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Anh trai à, biểu hiện của tôi ổn chứ? Chuyện trước kia của chúng ta bỏ qua nha.
Tạ Nhâm Trạch còn tưởng là bản thân vẫn đang nằm mơ. Hắn ta đã từng mơ một giấc mơ nhưng giấc mơ đó không phải là giấc mơ chết tiệt này. Đây là lời mà người có võ công đỉnh nhất nói ra hay sao? Đây là lời nói từ miệng chú hắn ta nói ra sao? Rốt cuộc thì ai mới là cháu trai của chú? Ai mới là đồng minh của chú?
“Nếu không tôi đưa đứa cháu trai bất hiếu này đi về rồi dạy bảo lại nó một phen, ở đây ồn ào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người thì không tốt.” Trương trưởng lão dáng vẻ tươi cười lấy lòng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Tất cả mọi người choáng váng ngay tại chỗ, hoặc có thể nói là sớm đã bị làm cho kinh ngạc. Đây là người có võ công đỉnh nhất, là Trương trưởng lão vừa mới 40 tuổi, là vị cường giả trang nghiêm trong khắp giang hồ. Bất kể là sức mạnh hay danh tiếng thì ông ta đều vô cùng xứng đáng về mọi mặt.
Nhân vật như vậy bình thường mọi người muốn cũng không thể gặp ngày hôm nay lại xuất hiện ở đây, hơn nữa… hơn nữa nhìn giống như một con chó đang lấy lòng chủ nhân.
Sau đó mọi người không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Cái người tên Lâm Trạch Dương này rốt cuộc là ai mà khiến Trương trưởng lão bày ra tính tình tốt như vậy. Cũng có thể nói là nói Trương trưởng lão có chút sợ hãi với Lâm Trạch Dương cho nên mới bày ra đáng vẻ này.
Nghĩ lại Lâm Trạch Dương rốt cuộc là ai? Sẽ không chỉ là tiểu đồ đệ của Huyết Minh chứ?
Rất nhanh Trương trưởng lão không đợi Lâm Trạch Dương trả lời liền véo tai của Tạ Nhâm Trạch, đưa cả đệ tử nhà họ Tạ đi luôn. Còn về nhà họ Lý với Trương trưởng lão xảy ra chuyện gì tốt hơn hết là không ở lại nơi này. Nếu không cái người điên kia lên cơn sẽ giết hết bọn họ, làm xuôi cơn tức giận trong lòng mới là tốt nhất.
Sau khi mang Tạ Nhâm Trạch đi xa được một đoạn, Trương trưởng lão dừng lại.
Tạ Nhâm Trạch lầm bẩm nói muốn hỏi một câu này. Sự tình ngày hôm nay Trương trưởng lão nếu như không có một lời giải thích, cái này khó có thể nói ra. Đây chính là thiên vị người ngoài rồi. Sau này còn có khả năng đi trộm gà trộm chó với người ta nữa không?
Nhưng Tạ Nhâm Trạch không nói ra điều này, hắn phát hiện bầu không khí xung quanh bỗng trở nên nghiêm trọng. Trương trưởng lão ở phía trước ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đằng xa, một bộ dáng của cao nhân.
Tạ Nhâm Trạch không dám làm phiền Trương trưởng lão, chỉ có thể đứng im tại chỗ âm thầm chờ đợi.
Môt lúc sau Trương trưởng lão mới thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tạ Nhâm Trạch rồi không ngừng lắc đầu nói: “Tạ Nhâm Trạch, cháu có biết vừa nãy chú đã cứu cháu một mạng không?”
Tạ Nhâm Trạch nhướng mày, hoàn toàn không hiểu: “Xin chú dạy bảo ạ.”
Trương trưởng lão do dự lúc lâu rồi hỏi lại: “Cháu cho rằng Lâm Trạch Dương chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi của Huyết Minh thôi sao?”
Đang nói, Trương trưởng lão lại lắc đầu, trên mặt còn có chút trào phúng: “Nếu như cháu cho rằng là như vậy thì cháu đã rơi vào nguy hiểm rồi. Cháu đã nghe qua câu chuyện này chưa? Rất nhiều năm về trước, trên thế giới vẫn còn thần tiên. Đây không phải là truyền thuyết, mà nó thật sự đã từng tồn tại. Lâm Trạch Dương…”
Nghe đến đây, mắt Tạ Nhâm Trạch trừng lớn.
Trương trưởng lão gật đầu nhìn hắn ta nói tiếp: “Đúng vậy, Lâm Trạch Dương chính là đệ tử kế thừa của một trong số các tiên môn phái ngày xưa. Chú biết được chuyện này là bởi vì…”
Nói đến đây Trương trưởng lão tạm dừng lại một lúc: “Trước đây chú đã đại chiến 300 hiệp với Lâm Trạch Dương. Lúc đó phải nói là trời đất rung chuyển, giống như ngày tận thế đang đến rồi vậy. Cuối cùng chú một chiêu đánh bại Lâm Trạch Dương, hai người chúng ta có thể nói là anh hùng kính trọng anh hùng.”
Tạ Nhâm Trạch không tin được nhìn Trương trưởng lão. Chú Trương thật không biết xấu hổ, coi hắn thành đứa trẻ con 3 tuổi rồi kể câu chuyện không có tính logic gì. Không phải là chú ấy đánh nhau thua Lâm Trạch Dương nên tìm lý do thoái thác đấy chứ.
“Cháu tự thu xếp mọi việc đi.” Nói xong Trương trưởng lão nhanh chóng đi mất. Đây là lý do thoái thác mà ông nghĩ một lúc lâu, chắc hẳn không ai nhìn thấy kẽ hở từ câu chuyện này đâu, lần sau lại lấy ra dùng tiếp.
Nhìn bóng dáng Trương trưởng lão khuất xa, khoé miệng Tô Đông Thành co giật, có điều…
Tạ Nhâm Trạch không thể không cảm ơn, ánh mắt hướng về sau biệt thự Huyết Minh.
Trương trưởng lão là một người không bao giờ thừa nhận thất bại, càng sẽ không vì quyền thế hay bất cứ thứ gì khác mà chịu thua bởi vì ông là bộ mặt của toàn bộ người trong Võ Đang - một môn phái mà mọi môn phái không có một ai là đối thủ.
Vì vậy Trương trưởng lão đối xử như thế với Lâm Trạch Dương chỉ có một nguyên nhân: Lâm Trạch Dương mạnh hơn Trương trưởng lão rất nhiều.
Vậy thì Lâm Trạch Dương mạnh đến trình độ nào đây.
Người nhà họ Tạ rời khỏi đây, người nhà họ Lý tất nhiên cũng rời đi.
Khi nhà họ Lý rời khỏi sắc mặt vẫn vô cùng tức giận, bao gồm cả sự giận dữ với Lý Tuyết Tinh.
Bọn họ không nghĩ sự tình sẽ kết thúc như thế này. Hiện tại sự tình đã gây ra ồn ào rất lớn, ai ai cũng biết chuyện xảy ra ngày hôm nay. Trương trưởng lão có lẽ rất hào phóng, không để ý chuyện nhỏ nhặt này nhưng còn nhà họ Tạ và Tạ Nhâm Trạch thì sao?
Chuyện này chắc chắn vẫn chưa xong.
Đến lúc đó, nhà họ Tạ nhất định sẽ đi tìm Huyết Minh sau đó cùng Huyết Minh giải quyết chuyện này. Bọn họ chẳng lẽ sẽ không nghĩ đến kẻ đầu xỏ gây tội ở nhà họ Lý, Lý Tuyết Tinh hay sao.
Bất luận nói như thế nào Tạ Thành Đông đã xảy ra chuyện bất trắc ở nhà họ Lý hơn nữa còn là do Lý Tuyết Tinh.
Như vậy sau khi về nhà họ Tạ, ba của Lý Tuyết Tinh lập tức lạnh lùng nhìn về phía cô ta nói: “Quỳ xuống.”
Lý Tuyết Tinh vẻ mặt không quan tâm, trực tiếp quỳ xuống.
Lý Nghị nhìn Lý Tuyết Tinh như thế này càng trở nên tức giận, ánh mắt trợn trừng hung ác nhìn Lý Tuyết tinh rồi ra lệnh: “Bắt đầu gia pháp.”
Cả nhà họ Lý sửng sốt, đặc biệt là đệ tử trẻ tuổi nhất. Gia pháp đã lâu lắm rồi không dùng bây giờ lại dùng lên người một cô gái, không chết thì cũng phải tróc một lớp da thịt.
Lý Tuyết Tinh vẫn là dáng vẻ không quan tâm, dù sao thì hiện giờ Lâm Trạch Dương cũng không bị sao cả rồi.
Chuyện này nhất định phải có một người đứng ra nhận lấy hậu quả. Vậy thì Lý Tuyết Tinh hy vọng đó là cô ta.
Lý Nghị thấy vậy không thể không tức giận: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đem gia pháp ra đây.”
Chương 201 Lý Tuyết Tinh không phải người mà ông có thể động đến
Chương 201: Lý Tuyết Tinh không phải người mà ông có thể động đến
Gia pháp nhà họ Lý thật sự rất đáng sợ, có gậy có roi có cả dụng cụ kẹp tay. Đây quả thực là một loại hành hạ.
Lý Tuyết Tinh đã chuẩn bị tốt tinh thần đón chịu tất cả nhưng khi nhìn thấy dụng cụ gia pháp thân thể cô vẫn không chịu được mà hơi run rẩy.
Mắt nhìn thấy đệ tử nhà họ Lý bắt đầu hành quyết, đột nhiên một tiếng hét lớn ở ngoài đại sảnh vang lên.
“Làm gì vậy? Mấy người làm gì vậy?” Khi giọng nói vang lên, Tạ Nhâm Trạch bước vào.
Lý Nghị thấy vậy liền vội vàng bày tỏ lòng trung thành, cảm thấy thật sự đúng lúc đúng người đúng thời điểm. Vốn dĩ ông ta trừng phạt Lý Tuyết Tinh là muốn cho nhà họ Tạ thấy lòng thành tâm của mình nhưng không nghĩ đến là Tạ Nhâm Trạch lại tự mình đến đây.
“Tạ thiếu gia, là do cách đây không lâu con gái tôi làm tổn thương đến cậu cho nên tôi đang chuẩn bị trừng phạt nó vì đã gây ra tai hoạ này.” Khi nói câu cuối cùng, Lý Nghị nhìn vào Lý Tuyết Tinh.
Lúc này Tạ Nhâm Trạch rất muốn tát cho ông ta một cái, ông mới là người gây rắc rối cho hắn đó.
Vừa rồi Tạ Nhâm Trạch từ Trương trưởng lão biết được năng lực hùng mạnh của Lâm Trạch Dương, còn biết được hắn ta là một kẻ điên. Tạ Nhâm Trạch tất nhiên rất hận Lâm Trạch Dương nhưng hắn hiểu rõ là mình không thể hận tên đó. Nếu không thì tên điên này một ngụm nuốt hết toàn bộ nhà họ Tạ của hắn thì phải làm sao đây.
Rất nhiều người cho rằng con cháu thế gia là loại công tử bột, không biết nhìn người. Đây tuyệt đối là hiểu lầm lớn, con cháu thế gia từ nhỏ đã được bồi dưỡng tốt mà nề nếp gia đình của bọn hắn còn nghiêm khắc nhiều so với những gia đình bình thường. Cho nên có thể nói những người đi ra từ gia đình thế gia đều không phải là đèn cạn dầu.
Vì vậy, những người đẹp trai hơn bạn có tiền có quyền thế hơn bạn, thậm chí còn nỗ lực hơn bạn, bạn còn không biết xấu hổ mà không nỗ lực? Bạn không nỗ lực hay hơi nỗ lực cũng khó có thể theo kịp bọn họ.
Nên nguyên nhân Tạ Nhâm Trạch đến đây rất đơn giản, không cho người nhà họ Lý trừng phạt Lý Tuyết Tinh.
“Ông đang nói vớ va vớ vẩn cái gì đấy? Lý Tuyết Tinh làm gì sai sao? Các ngươi biết mình đang làm cái gì không? Lý Tuyết Tinh có thích tôi không? Ông liền trực tiếp để cô ấy gả cho tôi. Các người làm người như thế à? Sao một chút tôn trọng cũng không biết vậy. Bây giờ còn muốn trừng phạt Lý Tuyết Tinh, não các người bị hỏng rồi sao?”
Tạ Nhâm Trạch chỉ tay vào mũi Lý Nghị lớn tiếng chửi, kém chút nữa là động thủ. Nếu Lý Tuyết Tinh bị thương mà bản thân còn không đến gặp cô ta thì cái tên Lâm Trạch Dương rất có thể phế bỏ toàn bộ tu vi của hắn. Càng nghĩ tới thân thể hắn càng run sợ.
Lý Nghị và toàn bộ nhóm người nhà họ Lý đều đứng ngơ ra. Đây là tên công tử bột Tạ Nhâm Trạch mà bọn họ biết sao? Hắn ta đang nói cái gì vậy? Hắn ta còn biết tôn trọng người khác sao? Lúc đầu không phải là hắn ta tìm đến trước cửa trực tiếp tuyên bố Lý Tuyết Tinh là người phụ nữ của hắn ta hay sao? Lại còn đe doạ nếu nhà họ Lý không đồng ý thì là muốn nhà họ Lý phải mai danh ẩn tích hay sao?
“Cô gái dễ thương như thế này, các ngươi sao dám đối xử như thế hả? Hôm nay tức chết tôi rồi. Trương trưởng lão chỉ nói một câu, nếu như ai muốn làm tổn thương Lý Tuyết Tinh thì đó chính là đối đầu với Trương trưởng lão. Hãy nhớ kĩ, Lý Nghị. Nếu sau này để tôi biết ngươi đối xử không tốt với Lý tuyết Tinh, hừ tôi không phải là người nói nhiều đâu, tôi cũng không muốn nói quá nhiều. Hy vọng các người hiểu, Lý Tuyết Tinh không phải là người mà các ngươi có thể động vào.”
Trương trưởng lão đột nhiên từ bên ngoài đi vào, ông ta vừa từ chỗ Tạ Nhâm Trạch biết được sự tình giữa Lâm Trạch Dương và Lý Tuyết Tinh. Ông ta không quá yên tâm về Tạ Nhâm Trạch, cảm thấy không tin tưởng hắn ta sẽ giải quyết tốt chuyện này.
Lần này người nhà họ Lý càng sững sờ hơn, sao đột nhiên đến cả Trương trưởng lão cũng xuất hiện rồi.
Sau đó tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn về phía Lý Tuyết Tinh. Lý Tuyết Tinh quen biết Trương trưởng lão lúc nào? Nếu như nói ra sớm thì ai dám đối xử thế này với cô ta chứ.
Lý Tuyết Tinh sắc mặt bối rối.
Trương trưởng lão cười ôn hoà nhìn về phía Lý Tuyết Tinh an ủi: “Đừng sợ, sau này không có ai dám bắt nạt con nữa rồi.”
Trương trưởng lão bỗng nghĩ đến gì đó liền lấy từ trong túi ra một tấm lệnh bài, đưa đến trước mặt Lý Tuyết Tinh: “Lý Tuyết Tinh, đây là tấm lệnh bài thân phận của Võ Đang, từ giờ trở đi con chính là một thành viên ngoại môn của Võ Đang, là một phần của Võ Đang chúng ta. Tất nhiên nếu như con không thích, cứ vứt nó đi là được.”
Trương trưởng lão nói nghe thì dễ nhưng đây là một món là rất quan trọng. Lệnh bài Võ Đang, một thành viên ngoại môn lại có thể có lệnh bài trong khi ngay cả đệ tử nội môn còn không có.
Lý Nghị biết rõ điều này, không thể giấu nổi kinh ngạc. Không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không dám hỏi.
Sau đó Tạ Nhâm Trạch và Trương trưởng lão hung dữ nhìn về phía Lý Nghị rồi lại quay về phía Lý Tuyết Tinh cười, tiếp đó mới sải chân bước ra ngoài cửa.
Lý Nghị ngay lập tức ngồi bệt xuống đất nghỉ một lúc rồi mới chật vật đứng lên, vội vã muốn bắt lấy Lý Tuyết Tinh nhưng nghĩ đến Tạ Nhâm Trạch và Trương trưởng lão lại vội vã buông tay, không dám tuỳ tiện đối xử với Lý Tuyết Tinh.
“Cái đó Tuyết Tinh à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Nghị thận trọng hỏi.
“Con cũng không biết.” Lý Tuyết Tinh đến bây giờ vẫn rất bối rối.
Dĩ nhiên Lý Tuyết Tinh tạm thời vẫn chưa biết tất cả đều do người đàn ông tên Lâm Trạch Dương.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, khuôn mặt Tạ Nhâm Trạch và Trương trưởng lão không nhịn được lộ ra nụ cười. Sau đó hai người nhìn vào mắt nhau, trên mặt lại xuất hiện nụ cười nhưng nụ cười này lại không thân thiện chút nào.
Trong lòng Trương trưởng lão rất tức giận với Tạ Nhâm Trạch. Cái thằng nhóc vô sỉ này lại dám cướp đi cơ hội lấy lòng Lâm Trạch Dương. Cũng may là Trương trưởng lão ông còn đủ tỉnh táo nếu không sẽ bị cái tên cướp này giành hết mọi công lao.
Tạ Nhâm Trạch liếc nhìn Trương trưởng lão bằng một mắt, trong lòng nghĩ cái lão khốn khiếp này, không biết xấu hổ đi vuốt mông ngựa người ta mà không nhìn lại xem tuổi tác của mình.
Sau đó hai người nhìn nhau cười, rồi lại khịt mũi lạnh lùng về phía đối phương mới quay đầu bước đi.
Đừng cho hắn có cơ hội. Nếu mà có được cơ hội, hắn nhất định sẽ chăm sóc lâm Trạch Dương thật chu đáo, khiến ông ta một chút cơ hội cũng không có. Lâm Trạch Dương là của hắn, cái đùi này Tạ Nhâm Trạch hắn và Trương trưởng lão sẽ ôm thật chặt.
Lâm Trạch Dương không biết tại sao đột nhiên hắt xì một cái, người run nhẹ. Tiếp tục cùng đệ tử Huyết Minh tham gia chiến đấu, hai mắt đều muốn nổ tung rồi.
Cái đám người đáng ghét này, thế mà lại thắng một ván, thắng Lâm Trạch Dương được 1 tệ 5 đồng.
Lâm Trạch Dương quyết định tối nay sẽ không ngủ, quyết tâm thắng để lấy lại 1 tệ 5 đồng đó.
Nếu Tạ Đông thành và Trương trưởng lão nhìn thấy cảnh này chắc sẽ phát điên mất. Bọn họ còn tưởng là thế ngoại cao nhân gì đó, ai ngờ lại vì một chút tiền mà cảm xúc lúc lên lúc xuống.
Nếu mà bọn họ biết chỉ cần có một người đưa cho Lâm Trạch Dương một tờ 100 nhân dân tệ hồng hồng, Lâm Trạch Dương lập tức liền coi bọn họ là anh em, không biết đến lúc đó có ai đập đầu vào miếng đậu phụ mà chết hay không.