-
Chương 1-5
Chương 1 Bất ngờ làm cha
Chương 1: Bất ngờ làm cha
"Bang ca, cái bí tịch mà anh dạy em cách cua các em gái thật là thần kỳ, em đây thật sự đã cua được một tiểu thư danh giá."
Lâm Trạch Dương đứng ở phía sau quầy bar, nhận chiếc điện thoại di động mà đối phương đưa đến, trong ảnh chụp, là nam nữ đang ôm nhau, người đàn ông có vẻ mặt hèn mọn, người phụ nữ có diện mạo không tệ, dáng người nóng bỏng, vẻ mặt hạnh phúc.
"Ha ha, sự hài lòng của khách hàng là mục đích của tôi, luôn trước sau như một." Lâm Trạch Dương mỉm cười, trả điện thoại di động lại.
Lâm Trạch Dương, nam, 26 tuổi, là bartender trong quán bar nhỏ này.
Trên thực tế, phần lớn thời gian làm việc của hắn không phải để pha chế rượu, mà là để truyền thụ kinh nghiệm phong phú về phương diện tình cảm nam nữ cho những người đàn ông độc thân. Được người ta tặng cho biệt danh là Bang ca.
Về biệt danh này, ngay từ đầu Lâm Trạch Dương đã từ chối, dù sao thì từ trước đến nay hắn vẫn là một xử nam ngây thơ.
Nhưng, điều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc hắn ba hoa khoác lác trên mạng, làm người thầy chỉ dạy tình cảm cho người khác.
Tài khoản mạng “Anh Bang dạy em XXOO”, đã có hơn 3000 người followers, trở thành biển quảng cáo xứng đáng với danh xưng cây rụng tiền của quán bar nhỏ này.
Mỗi khi đêm khuya vắng lặng, Lâm Trạch Dương cũng tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc là do kỹ thuật tán gái của hắn truyền dạy có tác dụng, hay là Bentley, Porsche của những tên giàu có mập mạp này đã bắt được trái tim của các em gái.
"Anh Bang, sự hiểu biết của anh về phụ nữ đã xâm nhập sâu vào tận trong xương tủy, tôi rất tò mò, rốt cuộc anh đã chơi đùa qua bao nhiêu phụ nữ, lấy trăm làm đơn vị, lấy ngàn làm đơn vị, hay là…"
Mấy tên thiếu gia mập mạp không kìm được nói ra thắc mắc trong lòng, dù sao Bang ca có thể trở thành Thần Cupid trong giới tình cảm, Napoleon trong đám đàn ông thì cũng nhất định phải là người thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình.
Nhưng mà lúc nào hắn cũng có thể bảo trì trạng thái tinh thần tốt như vậy, nhất định là có bí tịch bổ thận vô cùng xịn xò, đây mới là trọng điểm mà mọi người chú ý.
Đối với việc này, Lâm Trạch Dương chỉ mỉm cười, vừa định nói mình còn đang vì tình yêu hồn nhiên mà thủ thân như ngọc, thì lại có một âm thanh ngây thơ đột nhiên vang lên: "Baba."
Mọi người theo tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy một cô bé khoảng chừng 3, 4 tuổi, đeo chiếc túi hoạt hình đáng yêu, vụng về chen chúc đến trước quầy bar.
"Mẹ kiếp, quán bar của chúng ta tạo ra có ích cho cộng động như vậy sao? Sao những đứa trẻ chưa cai sữa cũng có thể tới đây trải nghiệm cuộc sống rồi."
Một đám đàn ông cảm thấy rất thú vị, cũng khá tò mò là vị cha mẹ nào không nên thân đưa đứa nhỏ như vậy đi chơi đêm, lẽ nào không sợ bị bắt cóc sao? Dẫu sao con bé cũng đáng yêu như vậy...
Phải biết rằng, quán bar này chính là nơi nổi tiếng về việc phát sinh tình một đêm nha.
"Baba, bảo bảo tìm người thật mệt nha." Cô bé chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
"Con, con gọi chú là gì cơ?"
Lâm Trạch Dương sửng sốt, trong ánh mắt khiếp sợ của những người đang xem, mặt đã đỏ lên, đây là người nào nhàm chán quá mà nghĩ ra trò đùa à.
"Ba là ba của con, con là con gái của ba." Cô bé nói một cách giòn giã, giống như sợ Lâm Trạch Dương không thừa nhận, cố ý gia tăng thanh âm.
"Bang ca à, nhìn không ra nha, con gái của anh đã lớn như vậy rồi." Đám phú nhị đại hít một hơi khí lạnh, chân thành kính nể nói: "Cả ngày anh dạy cho chúng tôi biết tán gái như thế nào, chẳng lẽ, chị dâu không ghen một chút nào sao?"
"Không phải, cô bé à, con nhìn rõ đi, chú thật sự không phải là ba của con." Lâm Trạch Dương giải thích.
Nghe vậy, đám phú nhị đại này lập tức lâm vào trầm tư, đoán xem đây có phải là lớp dạy kèm tạm thời dành cho bọn họ của Bang ca hay không, ngụ ý ở đâu đây?
"Nó là con gái của anh, nếu giả bao đổi."
Đột nhiên, một tuyệt thế mỹ nữ dáng người thon dài, mặc quần da màu đen đi vào, ôm cô bé vào trong ngực lạnh nhạt nói.
"Oa, đây là chị Bang sao?"
"Mẹ kiếp, cực phẩm nha Bang ca, quả nhiên là Bang ca của tôi, lợi hại, anh giai của em!"
Phú nhị đại lại hít sâu một hơi khí lạnh, trong lòng đồng thời hiện lên bốn chữ: Vô cùng bái phục.
Nếu như nói, những người phụ nữ bọn họ từng ngủ qua là Bạch Phú Mỹ, như vậy thì người phụ nữ cao quý trước mắt này đây, quả thực chính là nữ thần không dính khói lửa nhân gian mà.
Dáng người cao gầy, đùi đã chiếm một nửa, giải thích một cách đầy đủ cái gì gọi là người phụ nữ chân dài 171.
Vòng eo mảnh khảnh như liễu, đồi núi vểnh lên trập trùng, vóc người vốn yểu điệu, cố tình ngực lại cao ngất dị thường, đường cong thật kinh tâm động phách.
Chỉ riêng vóc người hoàn mỹ này còn chưa đủ, hết lần này tới lần khác gương mặt của đối phương còn hoàn hảo đến nỗi không nhìn ra một tý khuyết điểm nào, so với ngôi sao hạng nhất thường xem trên TV còn đẹp hơn.
Bang ca ơi Bang ca, chị dâu đã xinh đẹp như vậy rồi mà anh còn không thành thật ở nhà, lại còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy có phải là hoài của hay không!
"Cô là…" Lâm Trạch Dương nhìn thấy đối phương, thân thể theo bản năng mà chấn động.
"Bốn năm trước, Khách sạn Thuyền buồm Dubai." Tần Quân Dao lạnh như băng nói.
"Tôi nhớ rồi, đêm đó chúng ta đã làm." Khi nói lời này gương mặt Lâm Trạch Dương không phải là mơ màng hồi tưởng, ngược lại mang theo vẻ mặt tức giận.
CMN, bốn năm trước, bản thân mình vẫn chưa có rửa tay gác kiếm, ở Dubai để thực hiện một nhiệm vụ, ban đêm nhàm chán vốn định ở quán bar uống một ít rượu, không nghĩ tới lại đụng phải một người phụ nữ trên mọi phương diện đều khiến hắn không thể kháng cự, cũng chính là vị trước mắt này.
Đáng lẽ, ngày tốt rượu ngon, sau khi uống rượu triền miên, làm chút chuyện người lớn đều hiểu cũng không có gì đáng trách.
Nhưng, ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương tỉnh lại, phát hiện đối phương đã biến mất, ở trên giường lại phát hiện ra 500 đôla.
Mẹ nó nữa, coi mình thành cái gì rồi?
Mà thôi, cô hiểu lầm thân phận của tôi thì có thể nhịn, dù sao trong quán bar cũng hỗn hợp đủ loại người, hai người lại chỉ là bèo nước gặp nhau, ngay cả bạn bè cũng không tính, nhiều nhất chỉ được xem như bạn chich, coi mình thành cái gì cũng không quá đáng trách.
Nhưng mấu chốt ở đây là là... lần đầu tiên của ông đây chỉ đáng giá 500 đô thôi sao?
Nghĩ rằng mình đường đường là một đời Binh Vương Long Nha, cũng là một nam thần 18cm, một đêm chín lần cũng không ngã, chỉ đáng cái giá này thì cũng quá chôn vùi người khác rồi.
Cho nên, một đêm đó Lâm Trạch Dương vẫn không chịu thừa nhận, thế cho nên hiện giờ dù đã rửa tay gác kiếm trở về Hoa Hạ, hắn vẫn tự cho mình là xử nam ngây thơ.
Ai ngờ, người đàn bà này lại xuất hiện trước mặt mình, còn mang theo một cô nhóc…
"Không phải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tôi lại biến thành cha của con bé rồi?" Lâm Trạch Dương tức giận nói.
"Tôi không có thời gian giải thích với anh, tóm lại, Manh Manh là con gái ruột của anh, con bé năm nay 3 tuổi, anh tính toán thời gian một chút là rõ, trong thẻ này có 1 triệu đô la, đủ để anh nuôi nấng con bé thành người."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Quân Dao vẫn luôn lạnh như băng, cũng mặc kệ biểu tình của Lâm Trạch Dương khó coi, cúi người ôm chặt con gái, thì thầm nói: "Manh Manh, mẹ có việc nhất định phải đi làm, sau này, con sống với người đàn ông này, ông ấy là cha của con."
"Biết rồi mẹ, Manh Manh sẽ ngoan." Cô bé bĩu cái môi nhỏ nhắn, rất miễn cưỡng gật đầu.
"Mẹ đi đây." Tần Quân Dao sờ sờ đầu của con gái lần cuối cùng, rồi dứt khoát xoay người rời khỏi quán bar.
"Này, tôi đang hỏi cô đó. Cô là người kiểu gì thế, vô duyên vô cớ đưa cho tôi một đứa con gái, cô nói nó là con tôi thì nó là con tôi à." Lâm Trạch Dương tức giận ầm ĩ hét lên, nói xong đã muốn đuổi theo.
"Ba ba, đừng đi, Manh Manh sợ." Cô bé giữ chặt tay Lâm Trạch Dương.
Thân thể Lâm Trạch Dương cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía cô bé.
Chương 2 Nhóm sáu người chết
Chương 2: Nhóm sáu người chết
Hắn không hề tin, cô bé này là thành phẩm từ trong hàng tỷ con cháu dạng chất lỏng của mình mà thai nghén ra.
Nhưng, đêm đó, hình như mình thật sự không có đeo bao cao su.
Ai mà tin nổi, một người phụ nữ có thể cùng đàn ông khác phát sinh quan hệ tại quán bar lại sinh con cho hắn, có mà đi lừa quỷ ấy.
Chẳng qua, Lâm Trạch Dương cẩn thận đánh giá diện mạo của cô nhóc này, đôi mắt to ngây thơ, tràn ngập trí tuệ, hình như thật sự có vài phần giống mình nha.
"Sẽ không thật sự trúng chiêu chứ?" Lâm Trạch Dương bất an nghĩ.
"Bang ca đi chơi gái mà có cả con gái, con gái cũng đã lớn như vậy rồi, thật là người chiến thắng mà."
"Bang ca, có thể truyền thụ cho huynh đệ hay không, làm sao để sinh ra một con gái thật đáng yêu, có bí quyết gì không?"
Các phú nhị đại vô tâm vô phế vây quanh anh ồn ào trêu đùa.
"Đi đi, ra chỗ khác chơi."
Lâm Trạch Dương khóc không ra nước mắt, nhìn nhóc con ở bên cạnh đang gào khóc, không được, phải tìm người phụ nữ kia trở về, hỏi rõ ràng.
Bên ngoài quán bar, Tần Quân Dao lái chiếc Ford Mustang màu đỏ rực, đôi mắt phượng tuôn một hàng nước mắt trong vắt.
Cô cũng không muốn đưa con gái cho Lâm Trạch Dương, cái loại người lãng tử không có gì là ổn kia, nhưng, cô không có lựa chọn nào khác.
Trên thực tế, đêm đó tại Dubai nếu không phải tâm trạng của cô đang kém vô cùng, sao cô có thể đi đến quán bar để rồi xảy ra quan hệ với người đàn ông lạ mặt đó chứ.
Đây là nỗi đau cả đời của Tần Quân Dao, là nét bút hỏng mà cả đời không có cách nào để xóa bỏ.
Đáng ra, cô tính toán một mình nuôi nấng con gái lớn lên, coi như cô bé không có cha.
Nhưng, bây giờ cô đang ở trong hiểm cảnh, tùy thời đều có thể bị thế lực đối địch đánh chết, cô không thể liên lụy đến con gái của mình.
Cho nên, cô thông qua mạng lưới tin tức cường đại, dựa vào bộ dáng mơ hồ của người đàn ông kia trong trí nhớ, mà tìm ra được Lâm Trạch Dương .
Không cần biết ra sao, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn luôn là cha ruột của con gái cô, máu mủ tình thâm, cho dù đối phương có thối nát đến đâu, chắc cũng sẽ nuôi nấng con gái lớn lên.
"Manh Manh đáng thương, cha ruột lại là một tên cặn bã lăn lộn ở quán bar, năm đó, làm sao mà mình lại gặp phải một người thối nát như vậy."
Tần Quân Dao dùng sức cầm tay vào vô lăng, hối hận không thôi về việc lúc trước.
Trong mắt cô, Lâm Trạch Dương là một người đàn ông không thể bình thường hơn, chính xác hơn một chút, là một tên đàn ông chơi bời lêu lổng, không có lòng cầu tiến.
Đưa con gái cho đối phương, Tần Quân Dao cảm giác trong lòng đang nhỏ máu, nhưng, đối phương càng bình thường, lại càng có thể bảo đảm an toàn cho con gái.
Trong sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết, cô đã phải nhượng bộ.
Ngựa hoang màu đỏ điên cuồng chạy trên đường phố lúc nửa đêm, nửa giờ sau, đã dừng lại ở trước một tòa nhà văn phòng trên đường đến trung tâm thương mại, đây là công ty của Tần Quân Dao, nằm ở điểm dừng bí mật của Trung Hải.
Cô mở cửa xe, bước nhanh về phía tòa nhà, cô phải bố trí thích hợp trước khi tình hình chưa hoàn toàn trở nên xấu hơn.
Giờ phút này, tòa nhà vẫn còn chưa có cửa, trước tòa nhà nhộn nhịp người qua đường đi qua lại, người yêu nói chuyện yêu đương, công nhân vệ sinh bận rộn, nhân viên văn phòng gọi điện thoại, còn có bảo vệ ở cửa ra vào.
Trong mắt người khác, tất cả những chuyện này là bình thường không thể bình thường hơn, nhưng trong mắt Tần Quân Dao là một nữ đặc công chuyên nghiệp này, lại nhìn ra huyền cơ ẩn giấu sau lưng nó.
Những người trước mắt này, rõ ràng là sát thủ ngụy trang, đang chờ đợi cô tự chui đầu vào lưới.
"Đáng chết, thế lực của Hoa Hạ, cũng bị đối phương phát hiện sao?"
Hàm răng của Tần Quân Dao cắn chặt vào môi son, tận lực làm cho mình nhìn bình tĩnh như thường, cúi người giả vờ đeo lại giày, tay lại lặng lẽ sờ vào khẩu súng lục giấu trong giày da.
Nhưng lúc này, công nhân vệ sinh cách đó hơn mười mét, đôi tình nhân đi ngang qua và nhân viên văn phòng đang gọi điện thoại, đồng thời quay đầu lại, trong mắt tỏa ra hàn khí sắc bén.
"Giết." Đám sát thủ này dỡ bỏ ngụy trang, sát khí hiện ra.
"Đáng chết."
Tần Quân Dao không kịp suy nghĩ, sáu sát thủ đã phát động tấn công muốn cướp mạng người.
Cặp người yêu kia sử dụng súng lục.
Những viên đạn bùm bùm được bắn ra ở dưới những đốm lửa rực rỡ, xen kẽ trong đêm tối yên tĩnh.
Tần Quân Dao một bên đánh trả, một bên lắc mình trốn vào trong ngõ nhỏ bên cạnh tòa nhà.
"Hoa Hồng Đen, bó tay chịu trói đi, đứng trước mặt Nhóm sáu người chết của chúng tôi, tỷ lệ sống sót của cô không tới ba phần."
Cầm đầu là người đàn ông mặc đồng phục công nhân vệ sinh âm trầm nói, dưới sự yểm hộ của đồng đội, sải bước đi về phía Tần Quân Dao.
Nhóm sáu người chết, là biệt danh của một tiểu đội lính đánh thuê cấp S ở Hắc Ám Thế Giới.
Họ ra mắt vào năm năm trước, và ở ba năm trước đây đã trở nên nổi tiếng, với tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ đạt 88,9%.
Quan trọng nhất là, đối thủ của bọn họ không một ai còn sống, chẳng những có thủ đoạn mạnh mẽ, hơn nữa, còn máu lạnh vô tình.
Cho dù kẻ thù là một thế lực quân phiệt vũ trang đầy đủ, chỉ cần cấp bậc không đủ cao, ở trước mặt bọn họ cũng không khác gì cừu non chờ làm thịt.
Mà Tần Quân Dao với tư cách là lãnh đạo của một tổ chức lính đánh thuê nào đó, tuy rằng xếp hạng đã đột phá S, nhưng còn chưa đạt tới cấp SS đáng sợ kia, đối mặt với sự bao vây của sáu người, cũng là lành ít dữ nhiều.
Huống chi, lúc này cô còn mang thương tích ra trận, đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi rồi.
"Hoa Hồng Đen, chủ nhân của chúng tôi ngưỡng mộ sắc đẹp của cô, chỉ cần cô bó tay chịu trói, chúng tôi có thể bảo đảm an toàn cho cô, nếu như, cô nguyện ý trở thành sủng phi của chủ nhân, thì càng có tư cách sóng vai mà đứng cùng chúng tôi, cùng nhau mưu cầu đại nghiệp, chuyện tốt này cô không có lý gì mà từ chối, thế nào đây, còn chống cự vô ích nữa sao?"
Người đàn ông âm trầm cười lạnh nói.
Bước chân của hắn cực kỳ xảo quyệt, tuy rằng không ngừng đuổi theo Tần Quân Dao đang chạy trốn, lại mượn thêm công sự bên cạnh để che chắn, xảo diệu tránh thoát khỏi đạn mà đối phương bắn tới, có thể thấy được một chút thực lực.
"Chỉ bằng các người, mà cũng muốn khống chế Hoa Hồng Đen tôi đây, nằm mơ."
Tần Quân Dao cắn chặt răng, bắn liên tiếp hơn mười viên đạn, bắn trúng đùi của một kẻ địch, nhưng trên đùi cô cũng bị đạn sượt qua gây trầy xước, trên đùi như ngọc trắng nõn thon dài, chảy xuống một tia máu đỏ tươi.
"Ngang bướng hồ đồ, giết con ả này đi." Thủ lĩnh giận dữ quát một tiếng, tốc độ truy kích của thủ hạ lại càng thêm mãnh liệt.
Trên thực tế, lúc trước bọn họ đã bày ra Thiên La Địa Võng ở gần tòa nhà, ngoại trừ sáu lính đánh thuê S cấp của tiểu đội ra, xung quanh tòa nhà còn mai phục thêm năm tên sát thủ có kinh nghiệm phong phú.
Tần Quân Dao hiểu được, lúc này đã lâm vào tuyệt cảnh, cô một đường chạy như điên, không ngừng tránh né những viên đạn ở phía sau, phát hiện ở cuối ngõ nhỏ, là bãi đỗ xe của tòa nhà.
Mà lối ra duy nhất, đã bị bốn tên sát thủ của đối phương chặn lại, điều duy nhất mà cô có thể làm chính là trốn vào bãi đỗ xe, bằng vào năng lực tác chiến một mình mà triển khai chiến đấu đường phố cùng đối phương.
"Ha ha, cô ta đã là cùng đường bí lối rồi, tuy rằng sức chiến đấu của cô ta là mạnh nhất ở nơi này, nhưng chỉ một người, làm sao có thể ở dưới vòng vây của chúng ta thoát chết được chứ, không cần gấp gáp, vây cô ta ở giữa, đến giữa thì bắt ba ba trong rọ, chơi từ từ thôi.”
Thủ lĩnh tàn khốc cười lạnh nói, không hề bởi vì đối phương là phụ nữ, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ tuyệt thế mà thương hương tiếc ngọc.
Nghe nói như vậy, khuôn mặt của Tần Quân Dao càng thêm tuyệt vọng, kẻ địch này kinh nghiệm quá phong phú, lại còn liên hợp để chiến đấu, đang ở trên cơ mình.
Nếu như bọn họ mạo hiểm vọt vào, mình có lẽ còn có một đường sống, nhưng với tình huống trước mắt, có thể nói là cửu tử nhất sinh, không có một chút khả năng sống sót nào.
Tay ngọc của Tần Quân Dao sờ về phía hông, phát hiện chỉ còn lại có hai viên đạn, hôm nay, mình nhất định sẽ chôn thân ở nơi này sao?
"Không bằng cầm thú nha."
Ở góc tây bắc của bãi đậu xe, ẩn nấp phía sau thùng rác, Lâm Trạch Dương ngậm điếu thuốc, vô cùng khó chịu.
Chương 3 Nên ra tay khi cần ra tay
Chương 3: Nên ra tay khi cần ra tay
"Một đám người có tuổi rồi, lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối xinh đẹp như hoa, đã vô liêm sỉ lắm rồi, vậy mà còn muốn đóng cửa đánh chó từ từ chơi sao? Mẹ nó, có còn nhân tính nữa không thế!"
Lâm Trạch Dương dáng vẻ như là bất bình giùm Tần Quân Dao, nhưng ngồi xổm ở trên thùng rác, lại chỉ như đang nói khoác, không hề có một chút nào như là sẽ ra tay.
Mà chiến đấu ở xa xa kia đã có xu hướng trở nên nóng bỏng, Tần Quân Dao sắp đạn tận lương tuyệt, vòng vây của kẻ địch cũng dã thu nhỏ xuống còn 50m.
"Đại ca, loại đàn bà này nếu đã ngang bướng hồ đồ, không bằng sau khi bắt được, mấy người chúng ta thay phiên nhau chơi đùa, dù sao, cô ta chính là Hoa Hồng Đen mà, bao nhiêu ông lớn còn muốn một thân dung nhan này của cô ta, nếu như chúng ta chơi cô ta, coi như là cuộc chiến thành danh của đời này đấy."
Một lính đánh thuê mặt trắng mặc âu phục âm trầm cười nói.
"Ha ha, cái này có gì không thể, tôi cũng muốn nhìn xem dáng vẻ khi loại đàn bà này bị đè lên giường, muốn sống cũng không được ra sao."
Thủ lĩnh mắt loé hàn quang, lúc nói chuyện còn không quên gãi gãi quần.
"ĐCM, người mà ông đây từng ngủ, là người mà những con rệp chúng mày cũng có thể động sao."
Xa xa, Lâm Trạch Dương tai thính mắt tinh, nghe nói như vậy, lập tức ném tàn thuốc đi.
"Em gái, đừng nóng vội, anh đến cứu em đây, tuy rằng, tôi đối với chuyện cô xem thường tôi rất khó chịu, nhưng ai bảo một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái đây."
Lâm Trạch Dương nói xong, hai tay đã sờ vào bên hông, đó là vị trí mà hắn từng dấu vũ khí bên người.
Nhưng vừa sờ, phát hiện lại trống rỗng như không có gì, mới nhớ tới mình đã không còn là một đời Binh Vương từng ngạo nghễ nhìn chúng sinh nữa.
Hắn thở dài, nhìn thấy bên cạnh thùng rác có hai viên gạch, tiện tay túm tới, nhảy lên vài cái đã biến mất trong bóng tối.
Giờ phút này, sát khí trong bãi đỗ xe sôi trào, Nhóm sáu người chết ngoại trừ có một người bị thương ở chân, không đi theo, thì năm người còn lại đã vây quanh vị trí của Tần Quân Dao.
Mà ở ba phía Đông Tây Nam của bãi đỗ xe, mỗi nơi đều có một sát thủ mai phục, lối ra duy nhất lại có tận ba sát thủ canh giữ.
"Nhóm sáu người chết này quả nhiên là danh bất hư truyền, đối xử với phụ nữ cũng tàn nhẫn như vậy, các người nói xem, sau khi bắt được Hoa Hồng Đen, bọn họ có thể để cho mấy người chúng ta cũng sảng khoái một chút không nhỉ?"
Lúc này, một sát thủ ở cửa ra hỏi.
Nghe nói như vậy, hai người khác vừa định phát biểu ý kiến, lại bỗng nhiên phát hiện bả vai mình giống như bị thứ gì đó túm được.
Bọn họ kinh ngạc quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Lâm Trạch Dương có dáng vẻ vô hại và phúc hậu, cười hì hì nói: "Chúng mày rất thích chơi phụ nữ à?"
"Đù, mày là ai?"
"Mày làm sao lại tới đây?"
Hai gã sát thủ bị đè bả vai kinh hãi, bọn họ tuy rằng không phải có cấp bậc Binh Vương, nhưng thân thủ cũng không tệ, nhưng ngay cả tên mặt trắng trước mắt này đến khi nào, làm sao đi tới bên cạnh bọn họ được, bọn họ cũng không phát hiện.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là, đối phương chẳng lẽ là quỷ.
Sau đó mới nghĩ đến việc phản kháng, làm bộ muốn rút súng lục bên hông ra.
Nhưng mà, còn không đợi bọn họ giơ súng lên, cạch cạch, hai tiếng giòn giã tra tấn lòng người đồng thời vang lên.
"A, bả vai của tôi."
"Xương của tôi."
Hai tên sát thủ gào thét không thôi, xương bả vai bị lực lớn cứng rắn bóp nát, hơn nữa còn là nghiền nát.
"Tao hỏi bọn mày có phải rất thích chơi phụ nữ hay không, bọn mày không nghe thấy sao?"
Lâm Trạch Dương vẫn mỉm cười như cũ, nhưng nụ cười này dưới mắt nhìn của tên sát thủ cuối cùng, so với tử thần nhìn chằm chằm còn khủng bố hơn.
"Đi chết cho tao."
Tên sát thủ kia nén nội tâm sợ hãi xuống, giơ súng lên bắn.
Về mặt lý thuyết, súng lục nên là vũ khí nhanh nhất để tấn công.
Nhưng, hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, trong tay một đời Binh Vương, lực sát thương mà gạch đá bình thường phát huy ra, có đôi khi so với súng lục còn khủng bố hơn gấp một vạn lần.
Bang bang hai tiếng.
Trước khi tên sát thủ kia bóp cò, thân ảnh Lâm Trạch Dương đã như điện, rút gạch ở bên hông ra, một phát như sấm bên tai, đập luôn hai cục gạch vào huyệt thái dương của đối phương, dạy cho một phát.
Sát thủ mềm nhũn ngã xuống, súng lục cũng cướp cò, hướng lên không trung.
"Chỉ định tìm bọn mày hỏi một vấn đề thôi, cũng không phải muốn đòi mạng của bọn mày, cần gì phải muốn chết như thế."
Lâm Trạch Dương nhìn ba sát thủ ở trên mặt đất, giống như nhìn ba con kiến hôi nhỏ yếu, lộ ra biểu tình thương hại.
Tiếng súng cướp cò, rất nhanh đã truyền vào bãi đỗ xe, thủ lĩnh quay đầu lại, cảnh giác nói: "Đi ra cửa xem, có phải có cảnh sát tới hay không, vướng bận vụn vặt gì, thì tiêu diệt hết đi."
Thủ lĩnh tin tưởng, trận Giết người động trời này tương đối kín đáo, mà Tần Quân Dao cũng không có khả năng có viện binh, giải thích duy nhất là có cảnh sát đi ngang qua, mới có thể nghe thấy tiếng súng.
Nghe vậy, đôi tình nhân mặc đồ lính đánh thuê vẻ mặt âm u chạy về phía lối ra.
"Cảnh sát Hoa Hạ giống như là thùng rỗng kêu to, Sói Cô Độc và Hồ Ly có thể dễ dàng tiêu diệt cả hai đội."
Thủ lĩnh không chút để ý lắc đầu cười lạnh, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Sau đó, bọn họ lại tiến về phía Tần Quân Dao, thu hẹp vòng vây xuống còn 30m, nhưng bởi vì nhân thủ không đủ, Tần Quân Dao chống cự lại vô cùng mạnh mẽ, tốc độ tiến lại gần rất chậm.
Lúc này, thủ lĩnh có chút mất kiên nhẫn, cầm bộ đàm thúc giục: "Sói Cô Độc, Hồ Ly, giải quyết mấy cảnh sát cũng khó khăn như vậy sao? Lập tức trở về hỗ trợ."
"Xin lỗi, số điện thoại anh gọi là không tồn tại, the number you call…"
Bất ngờ, bên kia bộ đàm lại truyền đến âm thanh giống như nhân viên tổng đài.
m thanh này đương nhiên không có khả năng xuất hiện, chỉ là Lâm Trạch Dương không biết nên trả lời như thế nào, tùy tiện bịa ra.
"Cái gì?"
Thủ lĩnh lúc đầu có biểu tình giống như chả hiểu gì, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì đó, hét lớn: "Không ổn, Hoa Hồng Đen có thể còn có lá bài tẩy, cậu ở chỗ này trụ lại, Gấu Điên Cuồng, đi cùng tôi ra ngoài xem một chút."
Trong lòng thủ lĩnh lần đầu tiên xuất hiện sự khẩn trương, hắn cảm thấy lúc trước có thể đã đánh giá thấp về thế lực của Tần Quân Dao.
Thủ lĩnh có biệt danh là Khủng Long Bạo Chúa, thủ hạ bên cạnh tên là Gấu Điên Cuồng, là hai người có chiến lực mạnh nhất trong Nhóm sáu người chết, năng lực tác chiến một mình vô hạn tiếp cận cấp S.
Cũng chính là bởi vì có hai người bọn họ, Nhóm sáu người chết mới có thể ở Thế Giới hắc Ám đào ra một đường tên tuổi.
Khủng Long Bạo Chúa cảm thấy, cho dù Tần Quân Dao còn có bài tẩy, cũng chỉ là hạng người xoàng, không khó giải quyết.
Hắn ta và Gấu Điên Cuồng rất cẩn thận, lấy tư thái chiến đấu mò tới gần giao lộ, lại phát hiện trước mắt không hề có cảnh sát, chỉ có một nam tử thần bí mặc trang phục bình thường, ngồi trên thi thể của Sói Cô Độc, gác chân lên hút thuốc.
"Tình huống này là tình huống gì thế? Sói Cô Độc và Hồ Ly, bị hắn giết chết rồi sao?"
Khủng Long Bạo Chúa nhìn thấy tình hình trước mắt, trong đầu hiện lên không phải là cần chiến đấu, mà là không hiểu gì…
Bởi vì, hình ảnh này cũng quá đặc biệt rồi, nếu như hai cấp dưới thật sự là bị kẻ địch giết chết. Vậy thì đối phương hẳn là sẽ trốn đi, hoặc là xông vào, mà không phải gác chân lên, ngồi hút thuốc chứ?
Chính xác hơn mà nói, cởi giày ra, ở nơi đó ngâm nga một khúc nhạc, móc chân…
“Lén lút làm gì, cứ thoải mái đi ra ngoài đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện, nói không chừng tâm tình của tôi tốt, có thể tha cho mạng chó của các người đấy."
Lâm Trạch Dương cũng không ngẩng đầu lên, mà giống như đã đưa hành tung của hai người Khủng Long Bạo Chúa thu hết vào trong mắt.
"Fire."
Khủng Long Bạo Chúa không ngốc, tuy rằng cảm giác ở gần đây ngoại trừ Lâm Trạch Dương ra cũng không có mai phục khác, nhưng cũng không dám có chút sơ suất nào, hét lớn một tiếng rồi nổ súng.
“Mày muốn so với tao xem ai bắn chuẩn hơn à?”
Chương 4 Nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra
Chương 4: Nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra
Lâm Trạch Dương híp mắt lại, đá bay luôn thi thể ở dưới mông, ngăn viên đạn mà đối phương bắn tới, sau đó thân hình của hắn chợt lóe, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng tối.
"Cao thủ, cấp dưới của Hoa Hồng Đen sao lại có loại cao thủ như này?"
Trên trán Khủng Long Bạo Chúa khó tránh khỏi mà hiện lên một giọt mồ hôi lạnh, vừa rồi động tác nổ súng của hắn ta có thể nói là cực nhanh, nhưng đối phương lại có thể kịp phản ứng trước cả khi viên đạn đến.
Hơn nữa, đối phương dùng thi thể cấp dưới của mình làm vật che chắn, rõ ràng là tính rõ rồi, sau khi viên đạn xuyên qua thân thể thì lực sát thương đã trở nên rất nhỏ.
Có thể chỉ trong giây lát, đã làm ra việc thích hợp nhất, thậm chí còn là cách đối phó có chút phong cách, thực lực của người đàn ông kia tuyệt đối không bình thường.
Khủng Long Bạo Chúa dù không muốn thừa nhận, nhưng lại phải thừa nhận, thực lực của đối phương rất có thể đã đạt tới cấp S.
"Xin hỏi các hạ là cao nhân ở phương nào, tôi là thủ lĩnh của Nhóm sáu người chết - Khủng Long Bạo Chúa, nhiệm vụ lần này là làm việc cho Mục Đức vương tử, kính xin các hạ hiểu rõ tình thế, không nên lấy trứng chọi đá."
Khủng Long Bạo Chúa rất thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra đối phương không có khả năng là cấp dưới của Hoa Hồng Đen.
Dù sao, lính đánh thuê có thể đạt tới trình độ cấp S, đều là người có uy danh ở bên ngoài, hoặc là cao nhân xưng bá một phương, thông tin của Hoa Hồng Đen hắn vô cùng rõ ràng, không có khả năng có đồng minh ở cấp bậc này.
Mà thanh danh của Nhóm sáu người chết, ở thế lực dưới lòng đất cũng coi như là có chút mặt mũi, cho dù trọng lượng này không đủ, như vậy thì uy danh của Mục Đức vương tử, mày chắc hẳn cũng đã nghe qua rồi nhỉ?
Phải biết rằng, hắn chính là quý tộc hoàng thất vô cùng khủng bố ở vùng Trung Đông, cấp dưới là những lính đánh thuê cao thủ được nuôi dưỡng, lấy từ trong hàng trăm người, làm gì có ai dám dễ dàng đắc tội?
Cho dù mày có là cao thủ cấp S, dám chọc giận Mục Đức vương tử, thì nhất định mày sẽ thành đầu thân hai nơi.
"Mày có biết người đã từng uy hiếp tao, cỏ ở nghĩa trang giờ đây, đã cao hơn hai mét rồi."
Đột nhiên, một âm thanh giống như ma quỷ từ phía trên đỉnh đầu của Khủng Long Bạo Chúa vang lên, không chỉ làm cho người ta run rẩy, còn làm cho người ta tuyệt vọng.
Khủng Long Bạo Chúa ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy Lâm Trạch Dương đang đứng ở nóc nhà, nơi cách mặt đất chừng hơn năm mét.
Nói cách khác, Lâm Trạch Dương từ khi biến mất đến khi xuất hiện, chỉ dùng ba giây đã leo lên tới nóc nhà, còn đi qua khoảng hơn hai mươi mét, đi tới phía trên đầu của bọn họ.
Đây là tốc độ mà nhân loại có thể làm được sao?
Này mẹ nó phải là con khỉ chuyển thế chứ!
Bang một cái, một viên gạch tựa như sao băng vụt qua, trong nháy mắt đã đập vào mặt của Gấu Điên Cuồng, đối phương thậm chí còn không kịp kêu rên, đã ngã xuống đất, ngũ quan lõm xuống, không biết là ngất xỉu, hay là đã chết.
Thấy thế, Khủng Long Bạo Chúa đã mất đi ý nghĩ phản kháng, bởi vì hắn đã xác nhận được, thân thủ của đối phương nhất định không chỉ dừng lại ở cấp S, chỉ sợ đã đạt tới cấp SS khủng bố kia, đây quả thật là sự tồn tại giống như thần mà.
Rầm một cái, Khủng Long Bạo Chúa hai đầu gối đã quỳ xuống đất, từ bỏ mọi sự chống cự, dập đầu như giã tỏi, nói: "Đại thần, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin ngài cho tiểu nhân một con đường sống.”
Trong lòng mỗi người đều có nỗi sợ hãi, không thể nói là chân của Khủng Long Bạo Chúa đã mềm nhũn, chuẩn xác hơn là hắn đã ý thức được sự chênh lệch thực lực lớn với Lâm Trạch Dương.
Đánh là nhất định là đánh không lại, cầu xin cũng chưa chắc có thể sống sót, nhưng ít nhất còn có thể cho mình chết sảng khoái, không đến mức bị tra tấn mà chết.
Thấy thế, Lâm Trạch Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhìn vào Khủng Long Bạo Chúa, thản nhiên nói: "Con người tao có một tật xấu, đó là không giết kẻ hèn nhát, thực lực của mày tuy rằng không tốt lắm, nhưng người lại không ngốc, biết lắc đuôi xin tha, hôm nay tao chơi cũng chơi đủ rồi, nên sẽ tha một mạng chó cho mày, cút đi."
Khi Lâm Trạch Dương nói lời này, không mang theo bất kỳ tình cảm nào, nhưng lại khiến Khủng Long Bạo Chúa run sợ.
Khủng Long Bạo Chúa ngẩng đầu, thấy Lâm Trạch Dương không giống như đang đùa giỡn mình, vội vàng kẹp đuôi chạy ra ngoài.
Nhưng chạy chưa được mấy bước, hắn lại cảm thấy có chút không cam lòng, hỏi: "Các hạ và Hoa Hồng Đen rốt cuộc có quan hệ gì. Theo như những gì tôi được biết, trong mạng lưới quan hệ của cô ta, không hề có đại thần như ngài."
"Mày nói nhảm rất nhiều nha."
Lâm Trạch Dương có chút không kiên nhẫn, có cảm giác hình như tha cho đối phương là có chút không sáng suốt, rồi lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Hoa Hồng Đen, Hoa Hồng Trắng gì đó tao không biết, tôi chỉ là trùng hợp đi ngang qua, cấp dưới của mày BB* cùng tao, rất phiền, nên tiện tay giết hết, lý do này có được không?"
Tiện tay giết hết?
Khủng Long Bạo Chúa cả người run rẩy, ngay cả loại gia súc máu lạnh vô tình như mình, cũng không làm được cái loại một lời không hợp thì giết người.
Nhưng đối phương vậy mà lại làm được, đây hẳn là cầm thú cũng không bằng nhỉ?
Khủng Long Bạo Chúa trong lòng kêu khổ không ngừng, cũng không dám cãi lại nửa câu, chỉ có thể tự nhận là gặp xui xẻo, tè ra quần mà chạy ra ngoài!
"Này, từ từ!"
Lâm Trạch Dương đột nhiên gọi đối phương lại.
Nước tiểu của Khủng Long Bạo Chúa suyt chút nữa đã bị nghẹn, cho rằng đối phương muốn đổi ý, miệng mình thật là thôi mà, đại thần người ta không thích người khác BB, thì mình hỏi làm cái gì, đây không phải là muốn chết sao?
Chỉ thấy Lâm Trạch Dương đi lên phía trước, kéo một cái mặt dây chuyền răng sói từ trên cổ ra, nói: "Tuy rằng, trước kia tao và cái gì đó Hoa Hồng không quen biết, chẳng qua tao thấy cô ta chân dài ngực lớn, là loại người mà tao thích, mông vểnh lên nhìn qua rất có thể sinh, nên đã thuận tiện thu vào hậu cung, quay về đứa sợi dây chuyền này cho chủ nhân của mày xem, bảo hắn sau này đừng có suy nghĩ gì với phụ nữ của tao. "
"Cút đi."
Lâm Trạch Dương phất phất tay, ý bảo đối phương có thể đi rồi.
Khủng Long Bạo Chúa như được đại xá, nhìn vòng cổ răng sói trong tay, cũng không nhìn ra lai lịch cụ thể, đoán rằng quá nửa là đại thần không bằng cầm thú này thích giả vờ, thuận miệng nói khoác nhỉ?
Khủng Long Bạo Chúa chạy càng nhanh hơn, vì sự thông minh của mình mà gặp may mắn, nhưng vừa mới chạy chưa được mấy bước, lại bị Lâm Trạch Dương gọi lại.
"Êy, còn có chút chuyện nữa."
"Đại thần, ngài lại muốn làm gì, đã nói là tha cho mạng chó của tôi rồi, ngài không thể thay đổi đâu." Khủng Long Bạo Chúa sợ tới mức sắp khóc.
"Chỉ là anh nhìn xem, ban đầu vệ sinh ở nơi này rất sạch sẽ, nhưng, mấy thi thể chó săn của anh lại trưng ra ở chỗ này rất ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố, anh nghĩ biện pháp thanh lý bọn họ đi, cái yêu cầu này không quá đáng nhỉ?" Lâm Trạch Dương dùng giọng điệu hỏi thăm nói.
Khủng Long Bạo Chúa chỉ cảm thấy mình muốn khóc, không có gì đặc biệt mà cứ đùa giỡn người như vậy, quỳ cũng quỳ rồi, cầu cũng cầu rồi, anh vẫn còn chưa xong phải không?
Chẳng qua, ở trước mặt cái mạng này, danh dự gì đó cũng không quan trọng.
Sau đó, Khủng Long Bạo Chúa thật sự làm việc giống như bộ quần áo đang mặc trên người, hóa thân thành công nhân vệ sinh chăm chỉ cần cù, lần lượt bỏ thi thể cấp dưới vào trong thùng rác, mới yếu đuối hỏi: "Đại thần, ngài còn có chuyện gì khác nữa không, tôi có thể đi chưa?"
"À, không có việc gì nữa, đi đi, nhớ kỹ, đưa vòng cổ cho chủ nhân của anh."
Lâm Trạch Dương không kiên nhẫn phất phất tay, thấy đối phương đi rồi, mang vẻ mặt tò mò nhìn về phía bãi đỗ xe.
Lúc này, chiến dịch trong bãi đậu xe cũng bất ngờ kết thúc.
Bởi vì Khủng Long Bạo Chúa và bốn người kia một đi không trở lại, bên trong chỉ còn lại một lính đánh thuê và ba sát thủ gà mờ vây công, Tần Quân Dao được ăn cả ngã về không, lấy hai phát súng để giải quyết toàn bộ kẻ địch.
"Những người đó sao lại đột nhiên không thấy rồi, chẳng lẽ là nội bộ xảy ra biến cố gì đó?"
Tần Quân Dao nghĩ trăm lần cũng không nghĩa ra, nghỉ ngơi một lát, sau khi xác định ở gần đó không còn nguy hiểm nữa, mới trèo qua tường vây ở phía tây bãi đỗ xe, chạy vào trong bóng tối.
"Cô ấy là lính đánh thuê? Hay sát thủ? Hay là người của chính phủ."
Chương 5 Thật là thiếu dạy dỗ
Chương 5: Thật là thiếu dạy dỗ
Lam Trạch Dương đứng ở xa xa, thu hết tất cả vào đáy mắt.
Suy nghĩ một lát, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút nghiền ngẫm: "Mặc kệ cô ta là ai, chung quy vẫn là phụ nữ mà mình từng ngủ, trước khi không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là con ruột của mình hay không, cô ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của mình được.”
Mười phút sau, Tần Quân Dao từ trong một con hẻm nhỏ đi ra, chân của cô bị đạn làm trầy xước, vết thương không tính là nông, đã dùng vải bọc lại, trong thời gian ngắn thì không có gì đáng ngại.
Chỉ là điện thoại di động của cô đã bị hỏng trong trận chiến vừa rồi, ví tiền cũng bị mất, trạng thái có chút chật vật.
"Điểm dừng chân duy nhất cũng bị đối phương phát hiện, nếu như mình không mau chóng rút lui, rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện thêm lần nữa, đáng ghét, nên làm gì bây giờ."
Thân là một trong không nhiều nữ Binh Vương ở thế lực ngầm trên toàn cầu, Tần Quân Dao dựa vào thiên phú ngát trời, ba năm trước đã được đánh giá là cấp S.
Hơn nữa dung mạo tuyệt mỹ của cô, và đầu óc kinh doanh siêu phàm, dĩ nhiên là thủ lĩnh của một tổ chức lính đánh thuê lớn ở nước ngoài.
Nửa năm trước, cô tiếp nhận một đơn lớn, bảo vệ thành viên của hoàng thất Ả Rập Xê Út, không nghĩ tới, bởi vì vậy mà bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu quyền thừa kế của hoàng thất, bị thế lực đối địch bày mưu hãm hại, tổn thất trầm trọng.
Thế cho nên hiện giờ thân ở hiểm cảnh, không có cách nào để xoay chuỷen trời đất.
Tần Quân Dao tuy rằng tuổi không quá 25, nhưng mấy năm nay đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, đã sớm xem nhẹ sinh tử danh lợi.
Điều duy nhất mà cô không từ bỏ được chính là con gái của mình, nghĩ đến việc con gái hôm nay tuy rằng đã được an toàn, lại bị một người đàn ông phế vật không hề có điểm sáng nào đáng nói, thậm chí còn có chút buồn cười nuôi nấng, tim của Tần Quân Dao tựa như bị đao cắt, vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, bên đường đột nhiên có một chiếc taxi, Tần Quân Dao tự hỏi, có nên cướp chiếc xe này hay không, lấy làm phương tiện giao thông tạm thời, lại phát hiện, từ trên xe có một thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc bước xuống.
"Dừng xe đi, bác tài, cho bác 10 tệ, không cần thối lại, còn dư coi như là tiền boa."
Lam Trạch Dương đẹp trai bước xuống xe, mỉm cười thân thiết với tài xế taxi, phong độ thân sĩ lộ rõ.
"Cảm ơn nha, người anh em."
Tài xế taxi vô cùng liên tục cảm kích, khi chạy xe ra xa còn đang khen Lam Trạch Dương ra tay hào phóng, nhưng cúi đầu nhìn vào đồng hồ tính tiền, má, giá tiền là 11 tệ, bị đùa giỡn rồi.
"Là anh?"
Tần Quân Dao không nghĩ tới sẽ nhìn thấy người đàn ông thối này, lạnh lùng nói: "Làm sao anh tìm được tôi?”
Nghe vậy, Lam Trạch Dương trong lòng cười lạnh: Tìm cô mà không dễ dàng à, chơi ẩn giấu thân phận với A Phi tôi đây, giả heo ăn thịt hổ, không biết tôi đây là tổ tiên trong lĩnh vực này sao?
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói."
Lam Trạch Dương tự mang theo gien của ảnh đế, giả bộ đau đớn vô cùng, hét lên: "Cô chạy thật là nhanh, tôi từ quán bar đi ra chạy tận chín con phố, ngay cả bóng dáng của cô cũng không nhìn thấy, vốn là tôi đã định buông tha, ai ngờ lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, vậy mà ở gần nhà lại nhìn thấy cô, thứ phù phiếm*, lúc này cô đừng hòng chạy.”
*Note: Gốc là 臭三八 nói về những hành vi phù phiếm và không đfng hoàng của con gái.
Lam Trạch Dương nói xong, nhào mạnh tới, nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao sửng sốt, không nghĩ tới tên đàn ông thối này lại thô lỗ như vậy, vốn dĩ lấy thân thủ của cô, sẽ không bị một người đàn ông bình thường bắt được, nhưng Tần Quân Dao lại có thương tích trong người, đối với người quen như Lam Trạch Dương cũng không có lòng phòng bị, mới ngoài ý muốn trúng chiêu.
"Buông ra." Tần Quân Dao lạnh lùng quát.
"Không buông, lỡ như cô chạy mất thì làm sao bây giờ?" Lam Trạch Dương hừ hừ nói, trong lòng nói, làn da của cô gái này thật trơn mịn nha, còn có độ đàn hồi rất tôt nữa.
Tần Quân Dao rất phẫn nộ, từ khi sinh ra đến nay thì đây lần đầu tiên cô bị đàn ông đụng chạm, không, chuẩn xác mà nói thì là lần thứ hai, lần đầu tiên là lúc trên giường vào ba năm trước.
Tần Quân Dao rất muốn ra tay giáo huấn người đàn ông hèn mọn ở trước mắt này, nhưng cô cố kỵ đối phương còn muốn phải nuôi nấng con gái lớn lên nữa, không tiện xé rách da mặt hoàn toàn, nén tức xuống nói: "Nói đi, anh muốn làm như thế nào?"
"Cái gì gọi là tôi muốn như thế nào?"
Lam Trạch Dương thổi râu trừng mắt, phẫn nộ nói: "Cô muốn như thế nào? Cô vô duyên vô cớ nhét cho tôi một đứa con gái lớn như vậy, một câu cũng không nói đã đi rồi, còn hỏi tôi muốn làm thế nào? Có người làm việc kiểu đấy sao?"
"Thứ nhất, con gái là con ruột của anh, anh có nghĩa vụ nuôi nấng con bé trưởng thành."
"Thứ hai, tôi đã cho anh đủ tiền rồi, một triệu kia, đó chính là đô la Mỹ, nuôi nấng Manh Manh lớn lên là quá đủ rồi, anh còn có cái gì không hài lòng nữa? Số tiền đó chỉ sợ dù là anh làm cả đời, cũng không kiếm được nhỉ?"
Tần Quân Dao híp mắt phượng, vẫn luôn không cho Lam Trạch Dương một biểu tình tốt nào.
Cô cảm thấy số tiền mình đưa cho đối phương đã đủ rồi, lấy kiến thức của tên đàn ông này, chỉ sợ đã sớm bị số tiền khổng lồ này làm rung động, hơn nữa máu mủ tình thâm, không có khả năng đối xử không tốt với con gái.
"Cô xem tôi thành loại người gì thế, tôi là loại người thường sẽ bị tiền tài làm rung động sao?"
Lam Trạch Dương muốn nổ tung luôn, quá là tức giận.
Không đề cập đến tiền thì tốt, nhắc tới chuyện này thì hắn chỉ muốn giậm chân mắng mẹ nó.
Đối phương lần đầu tiên cho mình tiền là ở trên giường, 500 đô la, coi hắn ta như một con vịt (trai bao).
Tùy tiện cho mình tiền lần thứ hai, là nhét cho một đứa con gái 3 tuổi, để cho mình nuôi.
Nói, cô coi A Phi tôi đây thành lợn giống à, làm công cụ sinh con cho cô sao?
Thật đáng giận mà!
"Cô chỉ cho tôi một cái thẻ ngân hàng, không có mật khẩu, làm thế nào mà tôi có thể rút tiền đây?" Lam Trạch Dương nói thêm.
Nghe vậy, Tần Quân Dao lại cười lạnh một tiếng, trong lòng nói: Quả nhiên là một tên giá áo túi cơm (người vô dụng hèn kém).
"Mật mã là ngày sinh nhật của Manh Manh, tôi đã nói với con gái rồi, chỉ cần anh thật lòng đối xử tốt với nó, thì con bé sẽ nói mật mã cho anh biết." Tần Quân Dao khinh thường nói.
"À!”
Lam Trạch Dương gãi gãi đầu, hóa ra là do mình nhầm lẫn, chợt, lại bĩu môi nói: "Thẳng thắn mà nói, A Phi tôi đây, là một người coi tiền tài như cặn bã, loại tiền này theo tôi thấy thì chỉ là một biểu tượng mà thôi, Manh Manh nếu thật sự là con gái của tôi, tôi có thể không lấy một xu, nhưng nếu là cô và người đàn ông khác sinh ra, cố ý lừa tôi, như vậy thì…"
Lam Trạch Dương vốn đã chuẩn bị một đoạn lý do thể hiện khí khái nam nhi, nhưng vừa nói được một nửa, Tần Quân Dao bỗng nhiên trở tay giữ chặt Lam Trạch Dương, trước ngực không ngừng phập phồng nói: "Tôi không có thời gian nghe những lời vô nghĩa của anh, nói cho anh biết, tôi đã phái người âm thầm giám thị anh, nếu như anh có biểu hiện tốt, có thể sẽ có phụ nữ, tiền tài, nhưng nếu có tâm tư khác, thì có tin là tôi sẽ…”
Tần Quân Dao lười nói nhảm với một tên đàn ông, chỉ muốn dùng bạo lực để giải quyết.
Nhưng, cô vừa trải qua một trận đại chiến, thể lực đã sớm bị tiêu hao, hơn nữa thương thế trên đùi còn bị phát tác, bên trong đùi truyền đến một sự đau nhức như muốn xuyên tim.
"Sẽ cái gì, cô nói nốt đi!"
Lam Trạch Dương âm thầm nhìn trộm đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, cuối cùng, còn động tay động chân với tôi, thật là thiếu dạy dỗ mà.
Hắn cố ý cúi đầu nhìn, chỉ vào bên trong quần của Tần Quân Dao, kinh hô: "Mẹ nó, dì cả (đến tháng) của cô tới rồi, rất nhiều máu nha!"
Chương 1: Bất ngờ làm cha
"Bang ca, cái bí tịch mà anh dạy em cách cua các em gái thật là thần kỳ, em đây thật sự đã cua được một tiểu thư danh giá."
Lâm Trạch Dương đứng ở phía sau quầy bar, nhận chiếc điện thoại di động mà đối phương đưa đến, trong ảnh chụp, là nam nữ đang ôm nhau, người đàn ông có vẻ mặt hèn mọn, người phụ nữ có diện mạo không tệ, dáng người nóng bỏng, vẻ mặt hạnh phúc.
"Ha ha, sự hài lòng của khách hàng là mục đích của tôi, luôn trước sau như một." Lâm Trạch Dương mỉm cười, trả điện thoại di động lại.
Lâm Trạch Dương, nam, 26 tuổi, là bartender trong quán bar nhỏ này.
Trên thực tế, phần lớn thời gian làm việc của hắn không phải để pha chế rượu, mà là để truyền thụ kinh nghiệm phong phú về phương diện tình cảm nam nữ cho những người đàn ông độc thân. Được người ta tặng cho biệt danh là Bang ca.
Về biệt danh này, ngay từ đầu Lâm Trạch Dương đã từ chối, dù sao thì từ trước đến nay hắn vẫn là một xử nam ngây thơ.
Nhưng, điều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc hắn ba hoa khoác lác trên mạng, làm người thầy chỉ dạy tình cảm cho người khác.
Tài khoản mạng “Anh Bang dạy em XXOO”, đã có hơn 3000 người followers, trở thành biển quảng cáo xứng đáng với danh xưng cây rụng tiền của quán bar nhỏ này.
Mỗi khi đêm khuya vắng lặng, Lâm Trạch Dương cũng tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc là do kỹ thuật tán gái của hắn truyền dạy có tác dụng, hay là Bentley, Porsche của những tên giàu có mập mạp này đã bắt được trái tim của các em gái.
"Anh Bang, sự hiểu biết của anh về phụ nữ đã xâm nhập sâu vào tận trong xương tủy, tôi rất tò mò, rốt cuộc anh đã chơi đùa qua bao nhiêu phụ nữ, lấy trăm làm đơn vị, lấy ngàn làm đơn vị, hay là…"
Mấy tên thiếu gia mập mạp không kìm được nói ra thắc mắc trong lòng, dù sao Bang ca có thể trở thành Thần Cupid trong giới tình cảm, Napoleon trong đám đàn ông thì cũng nhất định phải là người thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình.
Nhưng mà lúc nào hắn cũng có thể bảo trì trạng thái tinh thần tốt như vậy, nhất định là có bí tịch bổ thận vô cùng xịn xò, đây mới là trọng điểm mà mọi người chú ý.
Đối với việc này, Lâm Trạch Dương chỉ mỉm cười, vừa định nói mình còn đang vì tình yêu hồn nhiên mà thủ thân như ngọc, thì lại có một âm thanh ngây thơ đột nhiên vang lên: "Baba."
Mọi người theo tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy một cô bé khoảng chừng 3, 4 tuổi, đeo chiếc túi hoạt hình đáng yêu, vụng về chen chúc đến trước quầy bar.
"Mẹ kiếp, quán bar của chúng ta tạo ra có ích cho cộng động như vậy sao? Sao những đứa trẻ chưa cai sữa cũng có thể tới đây trải nghiệm cuộc sống rồi."
Một đám đàn ông cảm thấy rất thú vị, cũng khá tò mò là vị cha mẹ nào không nên thân đưa đứa nhỏ như vậy đi chơi đêm, lẽ nào không sợ bị bắt cóc sao? Dẫu sao con bé cũng đáng yêu như vậy...
Phải biết rằng, quán bar này chính là nơi nổi tiếng về việc phát sinh tình một đêm nha.
"Baba, bảo bảo tìm người thật mệt nha." Cô bé chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
"Con, con gọi chú là gì cơ?"
Lâm Trạch Dương sửng sốt, trong ánh mắt khiếp sợ của những người đang xem, mặt đã đỏ lên, đây là người nào nhàm chán quá mà nghĩ ra trò đùa à.
"Ba là ba của con, con là con gái của ba." Cô bé nói một cách giòn giã, giống như sợ Lâm Trạch Dương không thừa nhận, cố ý gia tăng thanh âm.
"Bang ca à, nhìn không ra nha, con gái của anh đã lớn như vậy rồi." Đám phú nhị đại hít một hơi khí lạnh, chân thành kính nể nói: "Cả ngày anh dạy cho chúng tôi biết tán gái như thế nào, chẳng lẽ, chị dâu không ghen một chút nào sao?"
"Không phải, cô bé à, con nhìn rõ đi, chú thật sự không phải là ba của con." Lâm Trạch Dương giải thích.
Nghe vậy, đám phú nhị đại này lập tức lâm vào trầm tư, đoán xem đây có phải là lớp dạy kèm tạm thời dành cho bọn họ của Bang ca hay không, ngụ ý ở đâu đây?
"Nó là con gái của anh, nếu giả bao đổi."
Đột nhiên, một tuyệt thế mỹ nữ dáng người thon dài, mặc quần da màu đen đi vào, ôm cô bé vào trong ngực lạnh nhạt nói.
"Oa, đây là chị Bang sao?"
"Mẹ kiếp, cực phẩm nha Bang ca, quả nhiên là Bang ca của tôi, lợi hại, anh giai của em!"
Phú nhị đại lại hít sâu một hơi khí lạnh, trong lòng đồng thời hiện lên bốn chữ: Vô cùng bái phục.
Nếu như nói, những người phụ nữ bọn họ từng ngủ qua là Bạch Phú Mỹ, như vậy thì người phụ nữ cao quý trước mắt này đây, quả thực chính là nữ thần không dính khói lửa nhân gian mà.
Dáng người cao gầy, đùi đã chiếm một nửa, giải thích một cách đầy đủ cái gì gọi là người phụ nữ chân dài 171.
Vòng eo mảnh khảnh như liễu, đồi núi vểnh lên trập trùng, vóc người vốn yểu điệu, cố tình ngực lại cao ngất dị thường, đường cong thật kinh tâm động phách.
Chỉ riêng vóc người hoàn mỹ này còn chưa đủ, hết lần này tới lần khác gương mặt của đối phương còn hoàn hảo đến nỗi không nhìn ra một tý khuyết điểm nào, so với ngôi sao hạng nhất thường xem trên TV còn đẹp hơn.
Bang ca ơi Bang ca, chị dâu đã xinh đẹp như vậy rồi mà anh còn không thành thật ở nhà, lại còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy có phải là hoài của hay không!
"Cô là…" Lâm Trạch Dương nhìn thấy đối phương, thân thể theo bản năng mà chấn động.
"Bốn năm trước, Khách sạn Thuyền buồm Dubai." Tần Quân Dao lạnh như băng nói.
"Tôi nhớ rồi, đêm đó chúng ta đã làm." Khi nói lời này gương mặt Lâm Trạch Dương không phải là mơ màng hồi tưởng, ngược lại mang theo vẻ mặt tức giận.
CMN, bốn năm trước, bản thân mình vẫn chưa có rửa tay gác kiếm, ở Dubai để thực hiện một nhiệm vụ, ban đêm nhàm chán vốn định ở quán bar uống một ít rượu, không nghĩ tới lại đụng phải một người phụ nữ trên mọi phương diện đều khiến hắn không thể kháng cự, cũng chính là vị trước mắt này.
Đáng lẽ, ngày tốt rượu ngon, sau khi uống rượu triền miên, làm chút chuyện người lớn đều hiểu cũng không có gì đáng trách.
Nhưng, ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương tỉnh lại, phát hiện đối phương đã biến mất, ở trên giường lại phát hiện ra 500 đôla.
Mẹ nó nữa, coi mình thành cái gì rồi?
Mà thôi, cô hiểu lầm thân phận của tôi thì có thể nhịn, dù sao trong quán bar cũng hỗn hợp đủ loại người, hai người lại chỉ là bèo nước gặp nhau, ngay cả bạn bè cũng không tính, nhiều nhất chỉ được xem như bạn chich, coi mình thành cái gì cũng không quá đáng trách.
Nhưng mấu chốt ở đây là là... lần đầu tiên của ông đây chỉ đáng giá 500 đô thôi sao?
Nghĩ rằng mình đường đường là một đời Binh Vương Long Nha, cũng là một nam thần 18cm, một đêm chín lần cũng không ngã, chỉ đáng cái giá này thì cũng quá chôn vùi người khác rồi.
Cho nên, một đêm đó Lâm Trạch Dương vẫn không chịu thừa nhận, thế cho nên hiện giờ dù đã rửa tay gác kiếm trở về Hoa Hạ, hắn vẫn tự cho mình là xử nam ngây thơ.
Ai ngờ, người đàn bà này lại xuất hiện trước mặt mình, còn mang theo một cô nhóc…
"Không phải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tôi lại biến thành cha của con bé rồi?" Lâm Trạch Dương tức giận nói.
"Tôi không có thời gian giải thích với anh, tóm lại, Manh Manh là con gái ruột của anh, con bé năm nay 3 tuổi, anh tính toán thời gian một chút là rõ, trong thẻ này có 1 triệu đô la, đủ để anh nuôi nấng con bé thành người."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Quân Dao vẫn luôn lạnh như băng, cũng mặc kệ biểu tình của Lâm Trạch Dương khó coi, cúi người ôm chặt con gái, thì thầm nói: "Manh Manh, mẹ có việc nhất định phải đi làm, sau này, con sống với người đàn ông này, ông ấy là cha của con."
"Biết rồi mẹ, Manh Manh sẽ ngoan." Cô bé bĩu cái môi nhỏ nhắn, rất miễn cưỡng gật đầu.
"Mẹ đi đây." Tần Quân Dao sờ sờ đầu của con gái lần cuối cùng, rồi dứt khoát xoay người rời khỏi quán bar.
"Này, tôi đang hỏi cô đó. Cô là người kiểu gì thế, vô duyên vô cớ đưa cho tôi một đứa con gái, cô nói nó là con tôi thì nó là con tôi à." Lâm Trạch Dương tức giận ầm ĩ hét lên, nói xong đã muốn đuổi theo.
"Ba ba, đừng đi, Manh Manh sợ." Cô bé giữ chặt tay Lâm Trạch Dương.
Thân thể Lâm Trạch Dương cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía cô bé.
Chương 2 Nhóm sáu người chết
Chương 2: Nhóm sáu người chết
Hắn không hề tin, cô bé này là thành phẩm từ trong hàng tỷ con cháu dạng chất lỏng của mình mà thai nghén ra.
Nhưng, đêm đó, hình như mình thật sự không có đeo bao cao su.
Ai mà tin nổi, một người phụ nữ có thể cùng đàn ông khác phát sinh quan hệ tại quán bar lại sinh con cho hắn, có mà đi lừa quỷ ấy.
Chẳng qua, Lâm Trạch Dương cẩn thận đánh giá diện mạo của cô nhóc này, đôi mắt to ngây thơ, tràn ngập trí tuệ, hình như thật sự có vài phần giống mình nha.
"Sẽ không thật sự trúng chiêu chứ?" Lâm Trạch Dương bất an nghĩ.
"Bang ca đi chơi gái mà có cả con gái, con gái cũng đã lớn như vậy rồi, thật là người chiến thắng mà."
"Bang ca, có thể truyền thụ cho huynh đệ hay không, làm sao để sinh ra một con gái thật đáng yêu, có bí quyết gì không?"
Các phú nhị đại vô tâm vô phế vây quanh anh ồn ào trêu đùa.
"Đi đi, ra chỗ khác chơi."
Lâm Trạch Dương khóc không ra nước mắt, nhìn nhóc con ở bên cạnh đang gào khóc, không được, phải tìm người phụ nữ kia trở về, hỏi rõ ràng.
Bên ngoài quán bar, Tần Quân Dao lái chiếc Ford Mustang màu đỏ rực, đôi mắt phượng tuôn một hàng nước mắt trong vắt.
Cô cũng không muốn đưa con gái cho Lâm Trạch Dương, cái loại người lãng tử không có gì là ổn kia, nhưng, cô không có lựa chọn nào khác.
Trên thực tế, đêm đó tại Dubai nếu không phải tâm trạng của cô đang kém vô cùng, sao cô có thể đi đến quán bar để rồi xảy ra quan hệ với người đàn ông lạ mặt đó chứ.
Đây là nỗi đau cả đời của Tần Quân Dao, là nét bút hỏng mà cả đời không có cách nào để xóa bỏ.
Đáng ra, cô tính toán một mình nuôi nấng con gái lớn lên, coi như cô bé không có cha.
Nhưng, bây giờ cô đang ở trong hiểm cảnh, tùy thời đều có thể bị thế lực đối địch đánh chết, cô không thể liên lụy đến con gái của mình.
Cho nên, cô thông qua mạng lưới tin tức cường đại, dựa vào bộ dáng mơ hồ của người đàn ông kia trong trí nhớ, mà tìm ra được Lâm Trạch Dương .
Không cần biết ra sao, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn luôn là cha ruột của con gái cô, máu mủ tình thâm, cho dù đối phương có thối nát đến đâu, chắc cũng sẽ nuôi nấng con gái lớn lên.
"Manh Manh đáng thương, cha ruột lại là một tên cặn bã lăn lộn ở quán bar, năm đó, làm sao mà mình lại gặp phải một người thối nát như vậy."
Tần Quân Dao dùng sức cầm tay vào vô lăng, hối hận không thôi về việc lúc trước.
Trong mắt cô, Lâm Trạch Dương là một người đàn ông không thể bình thường hơn, chính xác hơn một chút, là một tên đàn ông chơi bời lêu lổng, không có lòng cầu tiến.
Đưa con gái cho đối phương, Tần Quân Dao cảm giác trong lòng đang nhỏ máu, nhưng, đối phương càng bình thường, lại càng có thể bảo đảm an toàn cho con gái.
Trong sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết, cô đã phải nhượng bộ.
Ngựa hoang màu đỏ điên cuồng chạy trên đường phố lúc nửa đêm, nửa giờ sau, đã dừng lại ở trước một tòa nhà văn phòng trên đường đến trung tâm thương mại, đây là công ty của Tần Quân Dao, nằm ở điểm dừng bí mật của Trung Hải.
Cô mở cửa xe, bước nhanh về phía tòa nhà, cô phải bố trí thích hợp trước khi tình hình chưa hoàn toàn trở nên xấu hơn.
Giờ phút này, tòa nhà vẫn còn chưa có cửa, trước tòa nhà nhộn nhịp người qua đường đi qua lại, người yêu nói chuyện yêu đương, công nhân vệ sinh bận rộn, nhân viên văn phòng gọi điện thoại, còn có bảo vệ ở cửa ra vào.
Trong mắt người khác, tất cả những chuyện này là bình thường không thể bình thường hơn, nhưng trong mắt Tần Quân Dao là một nữ đặc công chuyên nghiệp này, lại nhìn ra huyền cơ ẩn giấu sau lưng nó.
Những người trước mắt này, rõ ràng là sát thủ ngụy trang, đang chờ đợi cô tự chui đầu vào lưới.
"Đáng chết, thế lực của Hoa Hạ, cũng bị đối phương phát hiện sao?"
Hàm răng của Tần Quân Dao cắn chặt vào môi son, tận lực làm cho mình nhìn bình tĩnh như thường, cúi người giả vờ đeo lại giày, tay lại lặng lẽ sờ vào khẩu súng lục giấu trong giày da.
Nhưng lúc này, công nhân vệ sinh cách đó hơn mười mét, đôi tình nhân đi ngang qua và nhân viên văn phòng đang gọi điện thoại, đồng thời quay đầu lại, trong mắt tỏa ra hàn khí sắc bén.
"Giết." Đám sát thủ này dỡ bỏ ngụy trang, sát khí hiện ra.
"Đáng chết."
Tần Quân Dao không kịp suy nghĩ, sáu sát thủ đã phát động tấn công muốn cướp mạng người.
Cặp người yêu kia sử dụng súng lục.
Những viên đạn bùm bùm được bắn ra ở dưới những đốm lửa rực rỡ, xen kẽ trong đêm tối yên tĩnh.
Tần Quân Dao một bên đánh trả, một bên lắc mình trốn vào trong ngõ nhỏ bên cạnh tòa nhà.
"Hoa Hồng Đen, bó tay chịu trói đi, đứng trước mặt Nhóm sáu người chết của chúng tôi, tỷ lệ sống sót của cô không tới ba phần."
Cầm đầu là người đàn ông mặc đồng phục công nhân vệ sinh âm trầm nói, dưới sự yểm hộ của đồng đội, sải bước đi về phía Tần Quân Dao.
Nhóm sáu người chết, là biệt danh của một tiểu đội lính đánh thuê cấp S ở Hắc Ám Thế Giới.
Họ ra mắt vào năm năm trước, và ở ba năm trước đây đã trở nên nổi tiếng, với tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ đạt 88,9%.
Quan trọng nhất là, đối thủ của bọn họ không một ai còn sống, chẳng những có thủ đoạn mạnh mẽ, hơn nữa, còn máu lạnh vô tình.
Cho dù kẻ thù là một thế lực quân phiệt vũ trang đầy đủ, chỉ cần cấp bậc không đủ cao, ở trước mặt bọn họ cũng không khác gì cừu non chờ làm thịt.
Mà Tần Quân Dao với tư cách là lãnh đạo của một tổ chức lính đánh thuê nào đó, tuy rằng xếp hạng đã đột phá S, nhưng còn chưa đạt tới cấp SS đáng sợ kia, đối mặt với sự bao vây của sáu người, cũng là lành ít dữ nhiều.
Huống chi, lúc này cô còn mang thương tích ra trận, đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi rồi.
"Hoa Hồng Đen, chủ nhân của chúng tôi ngưỡng mộ sắc đẹp của cô, chỉ cần cô bó tay chịu trói, chúng tôi có thể bảo đảm an toàn cho cô, nếu như, cô nguyện ý trở thành sủng phi của chủ nhân, thì càng có tư cách sóng vai mà đứng cùng chúng tôi, cùng nhau mưu cầu đại nghiệp, chuyện tốt này cô không có lý gì mà từ chối, thế nào đây, còn chống cự vô ích nữa sao?"
Người đàn ông âm trầm cười lạnh nói.
Bước chân của hắn cực kỳ xảo quyệt, tuy rằng không ngừng đuổi theo Tần Quân Dao đang chạy trốn, lại mượn thêm công sự bên cạnh để che chắn, xảo diệu tránh thoát khỏi đạn mà đối phương bắn tới, có thể thấy được một chút thực lực.
"Chỉ bằng các người, mà cũng muốn khống chế Hoa Hồng Đen tôi đây, nằm mơ."
Tần Quân Dao cắn chặt răng, bắn liên tiếp hơn mười viên đạn, bắn trúng đùi của một kẻ địch, nhưng trên đùi cô cũng bị đạn sượt qua gây trầy xước, trên đùi như ngọc trắng nõn thon dài, chảy xuống một tia máu đỏ tươi.
"Ngang bướng hồ đồ, giết con ả này đi." Thủ lĩnh giận dữ quát một tiếng, tốc độ truy kích của thủ hạ lại càng thêm mãnh liệt.
Trên thực tế, lúc trước bọn họ đã bày ra Thiên La Địa Võng ở gần tòa nhà, ngoại trừ sáu lính đánh thuê S cấp của tiểu đội ra, xung quanh tòa nhà còn mai phục thêm năm tên sát thủ có kinh nghiệm phong phú.
Tần Quân Dao hiểu được, lúc này đã lâm vào tuyệt cảnh, cô một đường chạy như điên, không ngừng tránh né những viên đạn ở phía sau, phát hiện ở cuối ngõ nhỏ, là bãi đỗ xe của tòa nhà.
Mà lối ra duy nhất, đã bị bốn tên sát thủ của đối phương chặn lại, điều duy nhất mà cô có thể làm chính là trốn vào bãi đỗ xe, bằng vào năng lực tác chiến một mình mà triển khai chiến đấu đường phố cùng đối phương.
"Ha ha, cô ta đã là cùng đường bí lối rồi, tuy rằng sức chiến đấu của cô ta là mạnh nhất ở nơi này, nhưng chỉ một người, làm sao có thể ở dưới vòng vây của chúng ta thoát chết được chứ, không cần gấp gáp, vây cô ta ở giữa, đến giữa thì bắt ba ba trong rọ, chơi từ từ thôi.”
Thủ lĩnh tàn khốc cười lạnh nói, không hề bởi vì đối phương là phụ nữ, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ tuyệt thế mà thương hương tiếc ngọc.
Nghe nói như vậy, khuôn mặt của Tần Quân Dao càng thêm tuyệt vọng, kẻ địch này kinh nghiệm quá phong phú, lại còn liên hợp để chiến đấu, đang ở trên cơ mình.
Nếu như bọn họ mạo hiểm vọt vào, mình có lẽ còn có một đường sống, nhưng với tình huống trước mắt, có thể nói là cửu tử nhất sinh, không có một chút khả năng sống sót nào.
Tay ngọc của Tần Quân Dao sờ về phía hông, phát hiện chỉ còn lại có hai viên đạn, hôm nay, mình nhất định sẽ chôn thân ở nơi này sao?
"Không bằng cầm thú nha."
Ở góc tây bắc của bãi đậu xe, ẩn nấp phía sau thùng rác, Lâm Trạch Dương ngậm điếu thuốc, vô cùng khó chịu.
Chương 3 Nên ra tay khi cần ra tay
Chương 3: Nên ra tay khi cần ra tay
"Một đám người có tuổi rồi, lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối xinh đẹp như hoa, đã vô liêm sỉ lắm rồi, vậy mà còn muốn đóng cửa đánh chó từ từ chơi sao? Mẹ nó, có còn nhân tính nữa không thế!"
Lâm Trạch Dương dáng vẻ như là bất bình giùm Tần Quân Dao, nhưng ngồi xổm ở trên thùng rác, lại chỉ như đang nói khoác, không hề có một chút nào như là sẽ ra tay.
Mà chiến đấu ở xa xa kia đã có xu hướng trở nên nóng bỏng, Tần Quân Dao sắp đạn tận lương tuyệt, vòng vây của kẻ địch cũng dã thu nhỏ xuống còn 50m.
"Đại ca, loại đàn bà này nếu đã ngang bướng hồ đồ, không bằng sau khi bắt được, mấy người chúng ta thay phiên nhau chơi đùa, dù sao, cô ta chính là Hoa Hồng Đen mà, bao nhiêu ông lớn còn muốn một thân dung nhan này của cô ta, nếu như chúng ta chơi cô ta, coi như là cuộc chiến thành danh của đời này đấy."
Một lính đánh thuê mặt trắng mặc âu phục âm trầm cười nói.
"Ha ha, cái này có gì không thể, tôi cũng muốn nhìn xem dáng vẻ khi loại đàn bà này bị đè lên giường, muốn sống cũng không được ra sao."
Thủ lĩnh mắt loé hàn quang, lúc nói chuyện còn không quên gãi gãi quần.
"ĐCM, người mà ông đây từng ngủ, là người mà những con rệp chúng mày cũng có thể động sao."
Xa xa, Lâm Trạch Dương tai thính mắt tinh, nghe nói như vậy, lập tức ném tàn thuốc đi.
"Em gái, đừng nóng vội, anh đến cứu em đây, tuy rằng, tôi đối với chuyện cô xem thường tôi rất khó chịu, nhưng ai bảo một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái đây."
Lâm Trạch Dương nói xong, hai tay đã sờ vào bên hông, đó là vị trí mà hắn từng dấu vũ khí bên người.
Nhưng vừa sờ, phát hiện lại trống rỗng như không có gì, mới nhớ tới mình đã không còn là một đời Binh Vương từng ngạo nghễ nhìn chúng sinh nữa.
Hắn thở dài, nhìn thấy bên cạnh thùng rác có hai viên gạch, tiện tay túm tới, nhảy lên vài cái đã biến mất trong bóng tối.
Giờ phút này, sát khí trong bãi đỗ xe sôi trào, Nhóm sáu người chết ngoại trừ có một người bị thương ở chân, không đi theo, thì năm người còn lại đã vây quanh vị trí của Tần Quân Dao.
Mà ở ba phía Đông Tây Nam của bãi đỗ xe, mỗi nơi đều có một sát thủ mai phục, lối ra duy nhất lại có tận ba sát thủ canh giữ.
"Nhóm sáu người chết này quả nhiên là danh bất hư truyền, đối xử với phụ nữ cũng tàn nhẫn như vậy, các người nói xem, sau khi bắt được Hoa Hồng Đen, bọn họ có thể để cho mấy người chúng ta cũng sảng khoái một chút không nhỉ?"
Lúc này, một sát thủ ở cửa ra hỏi.
Nghe nói như vậy, hai người khác vừa định phát biểu ý kiến, lại bỗng nhiên phát hiện bả vai mình giống như bị thứ gì đó túm được.
Bọn họ kinh ngạc quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Lâm Trạch Dương có dáng vẻ vô hại và phúc hậu, cười hì hì nói: "Chúng mày rất thích chơi phụ nữ à?"
"Đù, mày là ai?"
"Mày làm sao lại tới đây?"
Hai gã sát thủ bị đè bả vai kinh hãi, bọn họ tuy rằng không phải có cấp bậc Binh Vương, nhưng thân thủ cũng không tệ, nhưng ngay cả tên mặt trắng trước mắt này đến khi nào, làm sao đi tới bên cạnh bọn họ được, bọn họ cũng không phát hiện.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là, đối phương chẳng lẽ là quỷ.
Sau đó mới nghĩ đến việc phản kháng, làm bộ muốn rút súng lục bên hông ra.
Nhưng mà, còn không đợi bọn họ giơ súng lên, cạch cạch, hai tiếng giòn giã tra tấn lòng người đồng thời vang lên.
"A, bả vai của tôi."
"Xương của tôi."
Hai tên sát thủ gào thét không thôi, xương bả vai bị lực lớn cứng rắn bóp nát, hơn nữa còn là nghiền nát.
"Tao hỏi bọn mày có phải rất thích chơi phụ nữ hay không, bọn mày không nghe thấy sao?"
Lâm Trạch Dương vẫn mỉm cười như cũ, nhưng nụ cười này dưới mắt nhìn của tên sát thủ cuối cùng, so với tử thần nhìn chằm chằm còn khủng bố hơn.
"Đi chết cho tao."
Tên sát thủ kia nén nội tâm sợ hãi xuống, giơ súng lên bắn.
Về mặt lý thuyết, súng lục nên là vũ khí nhanh nhất để tấn công.
Nhưng, hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, trong tay một đời Binh Vương, lực sát thương mà gạch đá bình thường phát huy ra, có đôi khi so với súng lục còn khủng bố hơn gấp một vạn lần.
Bang bang hai tiếng.
Trước khi tên sát thủ kia bóp cò, thân ảnh Lâm Trạch Dương đã như điện, rút gạch ở bên hông ra, một phát như sấm bên tai, đập luôn hai cục gạch vào huyệt thái dương của đối phương, dạy cho một phát.
Sát thủ mềm nhũn ngã xuống, súng lục cũng cướp cò, hướng lên không trung.
"Chỉ định tìm bọn mày hỏi một vấn đề thôi, cũng không phải muốn đòi mạng của bọn mày, cần gì phải muốn chết như thế."
Lâm Trạch Dương nhìn ba sát thủ ở trên mặt đất, giống như nhìn ba con kiến hôi nhỏ yếu, lộ ra biểu tình thương hại.
Tiếng súng cướp cò, rất nhanh đã truyền vào bãi đỗ xe, thủ lĩnh quay đầu lại, cảnh giác nói: "Đi ra cửa xem, có phải có cảnh sát tới hay không, vướng bận vụn vặt gì, thì tiêu diệt hết đi."
Thủ lĩnh tin tưởng, trận Giết người động trời này tương đối kín đáo, mà Tần Quân Dao cũng không có khả năng có viện binh, giải thích duy nhất là có cảnh sát đi ngang qua, mới có thể nghe thấy tiếng súng.
Nghe vậy, đôi tình nhân mặc đồ lính đánh thuê vẻ mặt âm u chạy về phía lối ra.
"Cảnh sát Hoa Hạ giống như là thùng rỗng kêu to, Sói Cô Độc và Hồ Ly có thể dễ dàng tiêu diệt cả hai đội."
Thủ lĩnh không chút để ý lắc đầu cười lạnh, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Sau đó, bọn họ lại tiến về phía Tần Quân Dao, thu hẹp vòng vây xuống còn 30m, nhưng bởi vì nhân thủ không đủ, Tần Quân Dao chống cự lại vô cùng mạnh mẽ, tốc độ tiến lại gần rất chậm.
Lúc này, thủ lĩnh có chút mất kiên nhẫn, cầm bộ đàm thúc giục: "Sói Cô Độc, Hồ Ly, giải quyết mấy cảnh sát cũng khó khăn như vậy sao? Lập tức trở về hỗ trợ."
"Xin lỗi, số điện thoại anh gọi là không tồn tại, the number you call…"
Bất ngờ, bên kia bộ đàm lại truyền đến âm thanh giống như nhân viên tổng đài.
m thanh này đương nhiên không có khả năng xuất hiện, chỉ là Lâm Trạch Dương không biết nên trả lời như thế nào, tùy tiện bịa ra.
"Cái gì?"
Thủ lĩnh lúc đầu có biểu tình giống như chả hiểu gì, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì đó, hét lớn: "Không ổn, Hoa Hồng Đen có thể còn có lá bài tẩy, cậu ở chỗ này trụ lại, Gấu Điên Cuồng, đi cùng tôi ra ngoài xem một chút."
Trong lòng thủ lĩnh lần đầu tiên xuất hiện sự khẩn trương, hắn cảm thấy lúc trước có thể đã đánh giá thấp về thế lực của Tần Quân Dao.
Thủ lĩnh có biệt danh là Khủng Long Bạo Chúa, thủ hạ bên cạnh tên là Gấu Điên Cuồng, là hai người có chiến lực mạnh nhất trong Nhóm sáu người chết, năng lực tác chiến một mình vô hạn tiếp cận cấp S.
Cũng chính là bởi vì có hai người bọn họ, Nhóm sáu người chết mới có thể ở Thế Giới hắc Ám đào ra một đường tên tuổi.
Khủng Long Bạo Chúa cảm thấy, cho dù Tần Quân Dao còn có bài tẩy, cũng chỉ là hạng người xoàng, không khó giải quyết.
Hắn ta và Gấu Điên Cuồng rất cẩn thận, lấy tư thái chiến đấu mò tới gần giao lộ, lại phát hiện trước mắt không hề có cảnh sát, chỉ có một nam tử thần bí mặc trang phục bình thường, ngồi trên thi thể của Sói Cô Độc, gác chân lên hút thuốc.
"Tình huống này là tình huống gì thế? Sói Cô Độc và Hồ Ly, bị hắn giết chết rồi sao?"
Khủng Long Bạo Chúa nhìn thấy tình hình trước mắt, trong đầu hiện lên không phải là cần chiến đấu, mà là không hiểu gì…
Bởi vì, hình ảnh này cũng quá đặc biệt rồi, nếu như hai cấp dưới thật sự là bị kẻ địch giết chết. Vậy thì đối phương hẳn là sẽ trốn đi, hoặc là xông vào, mà không phải gác chân lên, ngồi hút thuốc chứ?
Chính xác hơn mà nói, cởi giày ra, ở nơi đó ngâm nga một khúc nhạc, móc chân…
“Lén lút làm gì, cứ thoải mái đi ra ngoài đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện, nói không chừng tâm tình của tôi tốt, có thể tha cho mạng chó của các người đấy."
Lâm Trạch Dương cũng không ngẩng đầu lên, mà giống như đã đưa hành tung của hai người Khủng Long Bạo Chúa thu hết vào trong mắt.
"Fire."
Khủng Long Bạo Chúa không ngốc, tuy rằng cảm giác ở gần đây ngoại trừ Lâm Trạch Dương ra cũng không có mai phục khác, nhưng cũng không dám có chút sơ suất nào, hét lớn một tiếng rồi nổ súng.
“Mày muốn so với tao xem ai bắn chuẩn hơn à?”
Chương 4 Nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra
Chương 4: Nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra
Lâm Trạch Dương híp mắt lại, đá bay luôn thi thể ở dưới mông, ngăn viên đạn mà đối phương bắn tới, sau đó thân hình của hắn chợt lóe, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng tối.
"Cao thủ, cấp dưới của Hoa Hồng Đen sao lại có loại cao thủ như này?"
Trên trán Khủng Long Bạo Chúa khó tránh khỏi mà hiện lên một giọt mồ hôi lạnh, vừa rồi động tác nổ súng của hắn ta có thể nói là cực nhanh, nhưng đối phương lại có thể kịp phản ứng trước cả khi viên đạn đến.
Hơn nữa, đối phương dùng thi thể cấp dưới của mình làm vật che chắn, rõ ràng là tính rõ rồi, sau khi viên đạn xuyên qua thân thể thì lực sát thương đã trở nên rất nhỏ.
Có thể chỉ trong giây lát, đã làm ra việc thích hợp nhất, thậm chí còn là cách đối phó có chút phong cách, thực lực của người đàn ông kia tuyệt đối không bình thường.
Khủng Long Bạo Chúa dù không muốn thừa nhận, nhưng lại phải thừa nhận, thực lực của đối phương rất có thể đã đạt tới cấp S.
"Xin hỏi các hạ là cao nhân ở phương nào, tôi là thủ lĩnh của Nhóm sáu người chết - Khủng Long Bạo Chúa, nhiệm vụ lần này là làm việc cho Mục Đức vương tử, kính xin các hạ hiểu rõ tình thế, không nên lấy trứng chọi đá."
Khủng Long Bạo Chúa rất thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra đối phương không có khả năng là cấp dưới của Hoa Hồng Đen.
Dù sao, lính đánh thuê có thể đạt tới trình độ cấp S, đều là người có uy danh ở bên ngoài, hoặc là cao nhân xưng bá một phương, thông tin của Hoa Hồng Đen hắn vô cùng rõ ràng, không có khả năng có đồng minh ở cấp bậc này.
Mà thanh danh của Nhóm sáu người chết, ở thế lực dưới lòng đất cũng coi như là có chút mặt mũi, cho dù trọng lượng này không đủ, như vậy thì uy danh của Mục Đức vương tử, mày chắc hẳn cũng đã nghe qua rồi nhỉ?
Phải biết rằng, hắn chính là quý tộc hoàng thất vô cùng khủng bố ở vùng Trung Đông, cấp dưới là những lính đánh thuê cao thủ được nuôi dưỡng, lấy từ trong hàng trăm người, làm gì có ai dám dễ dàng đắc tội?
Cho dù mày có là cao thủ cấp S, dám chọc giận Mục Đức vương tử, thì nhất định mày sẽ thành đầu thân hai nơi.
"Mày có biết người đã từng uy hiếp tao, cỏ ở nghĩa trang giờ đây, đã cao hơn hai mét rồi."
Đột nhiên, một âm thanh giống như ma quỷ từ phía trên đỉnh đầu của Khủng Long Bạo Chúa vang lên, không chỉ làm cho người ta run rẩy, còn làm cho người ta tuyệt vọng.
Khủng Long Bạo Chúa ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy Lâm Trạch Dương đang đứng ở nóc nhà, nơi cách mặt đất chừng hơn năm mét.
Nói cách khác, Lâm Trạch Dương từ khi biến mất đến khi xuất hiện, chỉ dùng ba giây đã leo lên tới nóc nhà, còn đi qua khoảng hơn hai mươi mét, đi tới phía trên đầu của bọn họ.
Đây là tốc độ mà nhân loại có thể làm được sao?
Này mẹ nó phải là con khỉ chuyển thế chứ!
Bang một cái, một viên gạch tựa như sao băng vụt qua, trong nháy mắt đã đập vào mặt của Gấu Điên Cuồng, đối phương thậm chí còn không kịp kêu rên, đã ngã xuống đất, ngũ quan lõm xuống, không biết là ngất xỉu, hay là đã chết.
Thấy thế, Khủng Long Bạo Chúa đã mất đi ý nghĩ phản kháng, bởi vì hắn đã xác nhận được, thân thủ của đối phương nhất định không chỉ dừng lại ở cấp S, chỉ sợ đã đạt tới cấp SS khủng bố kia, đây quả thật là sự tồn tại giống như thần mà.
Rầm một cái, Khủng Long Bạo Chúa hai đầu gối đã quỳ xuống đất, từ bỏ mọi sự chống cự, dập đầu như giã tỏi, nói: "Đại thần, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin ngài cho tiểu nhân một con đường sống.”
Trong lòng mỗi người đều có nỗi sợ hãi, không thể nói là chân của Khủng Long Bạo Chúa đã mềm nhũn, chuẩn xác hơn là hắn đã ý thức được sự chênh lệch thực lực lớn với Lâm Trạch Dương.
Đánh là nhất định là đánh không lại, cầu xin cũng chưa chắc có thể sống sót, nhưng ít nhất còn có thể cho mình chết sảng khoái, không đến mức bị tra tấn mà chết.
Thấy thế, Lâm Trạch Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhìn vào Khủng Long Bạo Chúa, thản nhiên nói: "Con người tao có một tật xấu, đó là không giết kẻ hèn nhát, thực lực của mày tuy rằng không tốt lắm, nhưng người lại không ngốc, biết lắc đuôi xin tha, hôm nay tao chơi cũng chơi đủ rồi, nên sẽ tha một mạng chó cho mày, cút đi."
Khi Lâm Trạch Dương nói lời này, không mang theo bất kỳ tình cảm nào, nhưng lại khiến Khủng Long Bạo Chúa run sợ.
Khủng Long Bạo Chúa ngẩng đầu, thấy Lâm Trạch Dương không giống như đang đùa giỡn mình, vội vàng kẹp đuôi chạy ra ngoài.
Nhưng chạy chưa được mấy bước, hắn lại cảm thấy có chút không cam lòng, hỏi: "Các hạ và Hoa Hồng Đen rốt cuộc có quan hệ gì. Theo như những gì tôi được biết, trong mạng lưới quan hệ của cô ta, không hề có đại thần như ngài."
"Mày nói nhảm rất nhiều nha."
Lâm Trạch Dương có chút không kiên nhẫn, có cảm giác hình như tha cho đối phương là có chút không sáng suốt, rồi lại lắc đầu, thản nhiên nói: "Hoa Hồng Đen, Hoa Hồng Trắng gì đó tao không biết, tôi chỉ là trùng hợp đi ngang qua, cấp dưới của mày BB* cùng tao, rất phiền, nên tiện tay giết hết, lý do này có được không?"
Tiện tay giết hết?
Khủng Long Bạo Chúa cả người run rẩy, ngay cả loại gia súc máu lạnh vô tình như mình, cũng không làm được cái loại một lời không hợp thì giết người.
Nhưng đối phương vậy mà lại làm được, đây hẳn là cầm thú cũng không bằng nhỉ?
Khủng Long Bạo Chúa trong lòng kêu khổ không ngừng, cũng không dám cãi lại nửa câu, chỉ có thể tự nhận là gặp xui xẻo, tè ra quần mà chạy ra ngoài!
"Này, từ từ!"
Lâm Trạch Dương đột nhiên gọi đối phương lại.
Nước tiểu của Khủng Long Bạo Chúa suyt chút nữa đã bị nghẹn, cho rằng đối phương muốn đổi ý, miệng mình thật là thôi mà, đại thần người ta không thích người khác BB, thì mình hỏi làm cái gì, đây không phải là muốn chết sao?
Chỉ thấy Lâm Trạch Dương đi lên phía trước, kéo một cái mặt dây chuyền răng sói từ trên cổ ra, nói: "Tuy rằng, trước kia tao và cái gì đó Hoa Hồng không quen biết, chẳng qua tao thấy cô ta chân dài ngực lớn, là loại người mà tao thích, mông vểnh lên nhìn qua rất có thể sinh, nên đã thuận tiện thu vào hậu cung, quay về đứa sợi dây chuyền này cho chủ nhân của mày xem, bảo hắn sau này đừng có suy nghĩ gì với phụ nữ của tao. "
"Cút đi."
Lâm Trạch Dương phất phất tay, ý bảo đối phương có thể đi rồi.
Khủng Long Bạo Chúa như được đại xá, nhìn vòng cổ răng sói trong tay, cũng không nhìn ra lai lịch cụ thể, đoán rằng quá nửa là đại thần không bằng cầm thú này thích giả vờ, thuận miệng nói khoác nhỉ?
Khủng Long Bạo Chúa chạy càng nhanh hơn, vì sự thông minh của mình mà gặp may mắn, nhưng vừa mới chạy chưa được mấy bước, lại bị Lâm Trạch Dương gọi lại.
"Êy, còn có chút chuyện nữa."
"Đại thần, ngài lại muốn làm gì, đã nói là tha cho mạng chó của tôi rồi, ngài không thể thay đổi đâu." Khủng Long Bạo Chúa sợ tới mức sắp khóc.
"Chỉ là anh nhìn xem, ban đầu vệ sinh ở nơi này rất sạch sẽ, nhưng, mấy thi thể chó săn của anh lại trưng ra ở chỗ này rất ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố, anh nghĩ biện pháp thanh lý bọn họ đi, cái yêu cầu này không quá đáng nhỉ?" Lâm Trạch Dương dùng giọng điệu hỏi thăm nói.
Khủng Long Bạo Chúa chỉ cảm thấy mình muốn khóc, không có gì đặc biệt mà cứ đùa giỡn người như vậy, quỳ cũng quỳ rồi, cầu cũng cầu rồi, anh vẫn còn chưa xong phải không?
Chẳng qua, ở trước mặt cái mạng này, danh dự gì đó cũng không quan trọng.
Sau đó, Khủng Long Bạo Chúa thật sự làm việc giống như bộ quần áo đang mặc trên người, hóa thân thành công nhân vệ sinh chăm chỉ cần cù, lần lượt bỏ thi thể cấp dưới vào trong thùng rác, mới yếu đuối hỏi: "Đại thần, ngài còn có chuyện gì khác nữa không, tôi có thể đi chưa?"
"À, không có việc gì nữa, đi đi, nhớ kỹ, đưa vòng cổ cho chủ nhân của anh."
Lâm Trạch Dương không kiên nhẫn phất phất tay, thấy đối phương đi rồi, mang vẻ mặt tò mò nhìn về phía bãi đỗ xe.
Lúc này, chiến dịch trong bãi đậu xe cũng bất ngờ kết thúc.
Bởi vì Khủng Long Bạo Chúa và bốn người kia một đi không trở lại, bên trong chỉ còn lại một lính đánh thuê và ba sát thủ gà mờ vây công, Tần Quân Dao được ăn cả ngã về không, lấy hai phát súng để giải quyết toàn bộ kẻ địch.
"Những người đó sao lại đột nhiên không thấy rồi, chẳng lẽ là nội bộ xảy ra biến cố gì đó?"
Tần Quân Dao nghĩ trăm lần cũng không nghĩa ra, nghỉ ngơi một lát, sau khi xác định ở gần đó không còn nguy hiểm nữa, mới trèo qua tường vây ở phía tây bãi đỗ xe, chạy vào trong bóng tối.
"Cô ấy là lính đánh thuê? Hay sát thủ? Hay là người của chính phủ."
Chương 5 Thật là thiếu dạy dỗ
Chương 5: Thật là thiếu dạy dỗ
Lam Trạch Dương đứng ở xa xa, thu hết tất cả vào đáy mắt.
Suy nghĩ một lát, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút nghiền ngẫm: "Mặc kệ cô ta là ai, chung quy vẫn là phụ nữ mà mình từng ngủ, trước khi không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là con ruột của mình hay không, cô ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của mình được.”
Mười phút sau, Tần Quân Dao từ trong một con hẻm nhỏ đi ra, chân của cô bị đạn làm trầy xước, vết thương không tính là nông, đã dùng vải bọc lại, trong thời gian ngắn thì không có gì đáng ngại.
Chỉ là điện thoại di động của cô đã bị hỏng trong trận chiến vừa rồi, ví tiền cũng bị mất, trạng thái có chút chật vật.
"Điểm dừng chân duy nhất cũng bị đối phương phát hiện, nếu như mình không mau chóng rút lui, rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện thêm lần nữa, đáng ghét, nên làm gì bây giờ."
Thân là một trong không nhiều nữ Binh Vương ở thế lực ngầm trên toàn cầu, Tần Quân Dao dựa vào thiên phú ngát trời, ba năm trước đã được đánh giá là cấp S.
Hơn nữa dung mạo tuyệt mỹ của cô, và đầu óc kinh doanh siêu phàm, dĩ nhiên là thủ lĩnh của một tổ chức lính đánh thuê lớn ở nước ngoài.
Nửa năm trước, cô tiếp nhận một đơn lớn, bảo vệ thành viên của hoàng thất Ả Rập Xê Út, không nghĩ tới, bởi vì vậy mà bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu quyền thừa kế của hoàng thất, bị thế lực đối địch bày mưu hãm hại, tổn thất trầm trọng.
Thế cho nên hiện giờ thân ở hiểm cảnh, không có cách nào để xoay chuỷen trời đất.
Tần Quân Dao tuy rằng tuổi không quá 25, nhưng mấy năm nay đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, đã sớm xem nhẹ sinh tử danh lợi.
Điều duy nhất mà cô không từ bỏ được chính là con gái của mình, nghĩ đến việc con gái hôm nay tuy rằng đã được an toàn, lại bị một người đàn ông phế vật không hề có điểm sáng nào đáng nói, thậm chí còn có chút buồn cười nuôi nấng, tim của Tần Quân Dao tựa như bị đao cắt, vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, bên đường đột nhiên có một chiếc taxi, Tần Quân Dao tự hỏi, có nên cướp chiếc xe này hay không, lấy làm phương tiện giao thông tạm thời, lại phát hiện, từ trên xe có một thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc bước xuống.
"Dừng xe đi, bác tài, cho bác 10 tệ, không cần thối lại, còn dư coi như là tiền boa."
Lam Trạch Dương đẹp trai bước xuống xe, mỉm cười thân thiết với tài xế taxi, phong độ thân sĩ lộ rõ.
"Cảm ơn nha, người anh em."
Tài xế taxi vô cùng liên tục cảm kích, khi chạy xe ra xa còn đang khen Lam Trạch Dương ra tay hào phóng, nhưng cúi đầu nhìn vào đồng hồ tính tiền, má, giá tiền là 11 tệ, bị đùa giỡn rồi.
"Là anh?"
Tần Quân Dao không nghĩ tới sẽ nhìn thấy người đàn ông thối này, lạnh lùng nói: "Làm sao anh tìm được tôi?”
Nghe vậy, Lam Trạch Dương trong lòng cười lạnh: Tìm cô mà không dễ dàng à, chơi ẩn giấu thân phận với A Phi tôi đây, giả heo ăn thịt hổ, không biết tôi đây là tổ tiên trong lĩnh vực này sao?
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói."
Lam Trạch Dương tự mang theo gien của ảnh đế, giả bộ đau đớn vô cùng, hét lên: "Cô chạy thật là nhanh, tôi từ quán bar đi ra chạy tận chín con phố, ngay cả bóng dáng của cô cũng không nhìn thấy, vốn là tôi đã định buông tha, ai ngờ lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, vậy mà ở gần nhà lại nhìn thấy cô, thứ phù phiếm*, lúc này cô đừng hòng chạy.”
*Note: Gốc là 臭三八 nói về những hành vi phù phiếm và không đfng hoàng của con gái.
Lam Trạch Dương nói xong, nhào mạnh tới, nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao sửng sốt, không nghĩ tới tên đàn ông thối này lại thô lỗ như vậy, vốn dĩ lấy thân thủ của cô, sẽ không bị một người đàn ông bình thường bắt được, nhưng Tần Quân Dao lại có thương tích trong người, đối với người quen như Lam Trạch Dương cũng không có lòng phòng bị, mới ngoài ý muốn trúng chiêu.
"Buông ra." Tần Quân Dao lạnh lùng quát.
"Không buông, lỡ như cô chạy mất thì làm sao bây giờ?" Lam Trạch Dương hừ hừ nói, trong lòng nói, làn da của cô gái này thật trơn mịn nha, còn có độ đàn hồi rất tôt nữa.
Tần Quân Dao rất phẫn nộ, từ khi sinh ra đến nay thì đây lần đầu tiên cô bị đàn ông đụng chạm, không, chuẩn xác mà nói thì là lần thứ hai, lần đầu tiên là lúc trên giường vào ba năm trước.
Tần Quân Dao rất muốn ra tay giáo huấn người đàn ông hèn mọn ở trước mắt này, nhưng cô cố kỵ đối phương còn muốn phải nuôi nấng con gái lớn lên nữa, không tiện xé rách da mặt hoàn toàn, nén tức xuống nói: "Nói đi, anh muốn làm như thế nào?"
"Cái gì gọi là tôi muốn như thế nào?"
Lam Trạch Dương thổi râu trừng mắt, phẫn nộ nói: "Cô muốn như thế nào? Cô vô duyên vô cớ nhét cho tôi một đứa con gái lớn như vậy, một câu cũng không nói đã đi rồi, còn hỏi tôi muốn làm thế nào? Có người làm việc kiểu đấy sao?"
"Thứ nhất, con gái là con ruột của anh, anh có nghĩa vụ nuôi nấng con bé trưởng thành."
"Thứ hai, tôi đã cho anh đủ tiền rồi, một triệu kia, đó chính là đô la Mỹ, nuôi nấng Manh Manh lớn lên là quá đủ rồi, anh còn có cái gì không hài lòng nữa? Số tiền đó chỉ sợ dù là anh làm cả đời, cũng không kiếm được nhỉ?"
Tần Quân Dao híp mắt phượng, vẫn luôn không cho Lam Trạch Dương một biểu tình tốt nào.
Cô cảm thấy số tiền mình đưa cho đối phương đã đủ rồi, lấy kiến thức của tên đàn ông này, chỉ sợ đã sớm bị số tiền khổng lồ này làm rung động, hơn nữa máu mủ tình thâm, không có khả năng đối xử không tốt với con gái.
"Cô xem tôi thành loại người gì thế, tôi là loại người thường sẽ bị tiền tài làm rung động sao?"
Lam Trạch Dương muốn nổ tung luôn, quá là tức giận.
Không đề cập đến tiền thì tốt, nhắc tới chuyện này thì hắn chỉ muốn giậm chân mắng mẹ nó.
Đối phương lần đầu tiên cho mình tiền là ở trên giường, 500 đô la, coi hắn ta như một con vịt (trai bao).
Tùy tiện cho mình tiền lần thứ hai, là nhét cho một đứa con gái 3 tuổi, để cho mình nuôi.
Nói, cô coi A Phi tôi đây thành lợn giống à, làm công cụ sinh con cho cô sao?
Thật đáng giận mà!
"Cô chỉ cho tôi một cái thẻ ngân hàng, không có mật khẩu, làm thế nào mà tôi có thể rút tiền đây?" Lam Trạch Dương nói thêm.
Nghe vậy, Tần Quân Dao lại cười lạnh một tiếng, trong lòng nói: Quả nhiên là một tên giá áo túi cơm (người vô dụng hèn kém).
"Mật mã là ngày sinh nhật của Manh Manh, tôi đã nói với con gái rồi, chỉ cần anh thật lòng đối xử tốt với nó, thì con bé sẽ nói mật mã cho anh biết." Tần Quân Dao khinh thường nói.
"À!”
Lam Trạch Dương gãi gãi đầu, hóa ra là do mình nhầm lẫn, chợt, lại bĩu môi nói: "Thẳng thắn mà nói, A Phi tôi đây, là một người coi tiền tài như cặn bã, loại tiền này theo tôi thấy thì chỉ là một biểu tượng mà thôi, Manh Manh nếu thật sự là con gái của tôi, tôi có thể không lấy một xu, nhưng nếu là cô và người đàn ông khác sinh ra, cố ý lừa tôi, như vậy thì…"
Lam Trạch Dương vốn đã chuẩn bị một đoạn lý do thể hiện khí khái nam nhi, nhưng vừa nói được một nửa, Tần Quân Dao bỗng nhiên trở tay giữ chặt Lam Trạch Dương, trước ngực không ngừng phập phồng nói: "Tôi không có thời gian nghe những lời vô nghĩa của anh, nói cho anh biết, tôi đã phái người âm thầm giám thị anh, nếu như anh có biểu hiện tốt, có thể sẽ có phụ nữ, tiền tài, nhưng nếu có tâm tư khác, thì có tin là tôi sẽ…”
Tần Quân Dao lười nói nhảm với một tên đàn ông, chỉ muốn dùng bạo lực để giải quyết.
Nhưng, cô vừa trải qua một trận đại chiến, thể lực đã sớm bị tiêu hao, hơn nữa thương thế trên đùi còn bị phát tác, bên trong đùi truyền đến một sự đau nhức như muốn xuyên tim.
"Sẽ cái gì, cô nói nốt đi!"
Lam Trạch Dương âm thầm nhìn trộm đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, cuối cùng, còn động tay động chân với tôi, thật là thiếu dạy dỗ mà.
Hắn cố ý cúi đầu nhìn, chỉ vào bên trong quần của Tần Quân Dao, kinh hô: "Mẹ nó, dì cả (đến tháng) của cô tới rồi, rất nhiều máu nha!"