-
Chương 107-109
Chương 107 Sở Sở phát điên
Chương 107: Sở Sở phát điên
Rất nhanh, cảnh tượng náo nhiệt cũng kết thúc, phụ huynh ai nấy đều nhao nhao dắt con mình rời khỏi lớp học thêm, chẳng qua lúc rời đi, cho dù là phụ huynh nam hay phụ huynh nữ cũng đều nhịn không được mà nhìn Lâm Trạch Dương thêm vài lần.
Phụ huynh nam đương nhiên là cảm thấy ghen tị với Lâm Trạch Dương, cô giáo Sở Sở - một nữ thần được miêu tả bởi những từ ngữ mỹ miều vậy mà cũng đưa cho con heo Lâm Trạch Dương này,
Phụ huynh nữ theo bản năng mà nhìn Lâm Trạch Dương thêm vài lần, Lâm Trạch Dương không tính là quá đẹp trai, nhưng mặt mày sáng sủa, trên người còn tỏa ra thứ thần thái giống như không để thứ gì vào mắt, quan trọng nhất vẫn là lúc nãy Lâm Trạch Dương có thể dễ dàng đối phó với một đám côn đồ khét tiếng, tất cả sự quyến rũ nguyên thủy của đàn ông đều được anh toát ra một cách toàn diện.
Lâm Trạch Dương vẫn ở nguyên tại chỗ bởi vì Lâm Trạch Dương cảm thấy cô giáo Sở Sở hình như đứng có chút không vững.
Hiện tại quả thật Sở Sở cảm thấy cả người như mất hết sức lực, cô chưa bao giờ trải qua sự việc như việc vừa xảy ra lúc nãy. Bây giờ chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đủ thấy sợ hãi, đám côn đồ kia sẽ thật sự động thủ, thậm chí còn động đao.
Nếu không cẩn thận để đao kia rạch lên mặt không biết Sở Sở có còn sống hay không.
Còn nữa, hình như Sở Sở có nghe qua tên côn đồ này là người thù dai, lỡ như lát nữa về nhà một mình mấy tên kia lại xông ra thì phải làm sao đây.
Vừa nghĩ tới đây, Sở Sở đã có chút sợ hãi.
"Cô giáo Sở Sở, để tôi đưa cô về nhé." Lúc Lâm Trạch Dương nói những lời này, vẻ mặt của anh đã tươi cười xán lạn, vừa hay đúng lúc ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến cho cả người anh đều được bao phủ trong hào quang, thực sự có điểm giống như một chàng công tử ý tứ nhẹ nhàng vậy.
Bỗng nhiên Sở Sở cũng cảm thấy an tâm, đôi mắt nhịn không được mà dừng lại trên người Lâm Trạch Dương, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác rất là yên ổn, đây là loại cảm giác mà cô chưa từng có.
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn Sở Sở, nói: "Cô giáo Sở Sở, sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Lúc này Sở Sở chợt tỉnh táo lại, khuôn mặt đỏ ửng lên, cuống quít giải thích: "Không có gì.”
"Cô giáo Sở Sở, cô đang đỏ mặt kìa, cô không thoải mái sao? Cô bị sốt sao?" Nhất định Manh Manh đã kế thừa gen của Lâm Trạch Dương, không những thẳng thắn, tốt bụng mà còn rất quan tâm đến người khác.
Mặt của Sở Sở càng đỏ hơn, hai tay đều muốn bấu thủng góc áo, nói: "Cô không sao.”
“Không sao, nhưng cô giáo Sở Sở ơi, mặt của cô càng đỏ hơn kìa." Vẻ mặt của Manh Manh tràn đầy nghi hoặc. Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Manh Manh, nói: "Manh Manh, cô giáo là người lớn, cô ấy nói mình không sao chính là không sao, con không cần xen vào việc của người khác. Nếu con cứ như vậy thì sẽ khiến cô giáo Sở Sở xấu hổ đó."
“Vâng, ba, con biết rồi. Cô giáo Sở Sở, cô không cần xấu hổ đâu, em sẽ không hỏi tại sao cô lại đỏ mặt, mặc dù mặt của cô đã đỏ như một quả táo nhưng em sẽ không nói với người khác, cô cứ yên tâm đi." Manh Manh vì để thể hiện sự khôn khéo của mình, lại lớn tiếng kêu lên.
Bây giờ Sở Sở rất muốn vùi mặt mình vào trong sàn nhà, nhưng sàn nhà là đá cẩm thạch rất cứng, cho dù có đập vỡ đầu cũng không chui vào được
Rốt cuộc cô đã tạo nghiệp gì hả, sao người lớn thì như này, con nít cũng như thế kia, rốt cuộc hai ba con này muốn người ta khó chịu đến mức độ nào thì mới có thể bỏ qua đây hả?
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh đi bộ đưa cô giáo Sở Sở về nhà.
Sở Sở ở một tiểu khu gần đó.
Sau khi tiến vào tiểu khu thì có mấy bà lão đi tới trước mặt. Nhân duyên của Sở Sở ở tiểu khu này hình như không tồi, những bà lão này đều biết Sở Sở, đi tới bắt chuyện với Sở Sở, lại thấy được Lâm Trạch Dương và Manh Manh.
"Oa cô giáo Sở Sở, cô đã kết hôn với có con rồi ư, đây là chồng cô sao? Thật sự là nhìn không ra nha, tôi cứ tưởng cô còn chưa có bạn trai chứ." Một bà lão đã bị sốc.
Sở Sở vội vàng muốn giải thích nhưng lại bị âm thanh của một mấy bà lão đè xuống, không có cách nào để mở miệng. Khuôn mặt Sở Sở lại đỏ lên.
"Mấy người không được nói lung tung, cô giáo Sở Sở không phải là mẹ của con." Manh Manh đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Các bà lão nghe được liền ngẩn cả người, sau đó có chút ngượng ngùng, thật không ngờ lại đoán sai.
Sở Sở thấy thế, vội vàng muốn giải thích, nhưng không ngờ giọng nói của Manh Manh lại vang lên.
"Nhưng mà, nếu cô giáo Sở Sở muốn làm mẹ của em cũng được, dù sao cô giáo Sở Sở đối với em rất tốt, em cũng không thấy ghét cô giáo Sở Sở. Sau này nếu cô giáo Sở Sở cứ tiếp tục đối xử tốt với em, em sẽ để cho cô làm mẹ nhỏ."
Vẻ mặt của Manh Manh tự hào nói.
Các bà lão lại sửng sốt, sau đó nháy mắt, nhìn Sở Sở không nói lời nào, không thể tưởng tưởng được cô giáo Sở Sở lại là dạng giáo viên như này, nghĩ về đàn ông nhiều đến mức như vậy, dĩ nhiên muốn bắt đầu lấy lòng đứa nhỏ trước.
Sở Sở lại há miệng, muốn nói cái gì đó.
Nhưng những bà lão kia lại không cho Sở Sở bất kỳ cơ hội nào, có một bà lão dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay của Sở Sở, nói: "Bà biết, đừng tưởng bà già rồi nên không hiểu được tình yêu, cháu gái cố lên, vì tình yêu mà nỗ lực."
Lại có một bà lão đưa tay vỗ vỗ bả vai của Sở Sở, nói: "Sở Sở, cháu nhất định sẽ làm được, cháu sẽ không thua bất kì kẻ nào."
"Cố lên!" các bà lão đều đồng loạt dành cho Sở Sở một ánh mắt cổ vũ, sau đó rời đi ngay, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía Sở Sở. Ngay khi Sở Sở nhìn qua bọn họ, mấy bà lão lập tức làm một tư thế nắm chặt nắm tay hướng về phía Sở Sở, còn làm khẩu hình miệng "cố lên".
Sở Sở không nói lên lời, cô cảm thấy cuộc đời mình hình như có gì đó sai sai, hơn nữa con đường sai lầm này là một đi không trở về.
Cuối cùng thì Lâm Trạch Dương vẫn đưa Sở Sở đến dưới lầu.
Sở Sở điều chỉnh cảm xúc một chút, tuy rằng đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương vẫn luôn giúp đỡ cô, còn tận tâm đưa cô về nhà, là một người đáng để cô biết ơn và kính trọng.
"Hôm nay cảm ơn anh." Sở Sở chân thành nói.
Lâm Trạch Dương vươn bàn tay về phía Sở Sở, nhưng không nói gì.
Sở Sở sửng sốt một chút, Lâm Trạch Dương như này là đang có ý gì đây, Sở Sở đã từng ở châu u một thời gian, biết giữa những người quý tộc ở đó luôn có một nghi thức, đó là hôn tay. Chẳng qua, đây là điều mà đàn ông thường làm với phụ nữ.
Sở Sở do dự một chút, bị xoay chong chóng cả một ngày nên đầu óc của cô không thể nào nảy số được nữa, một tay nắm lấy tay Lâm Trạch Dương, môi sắp dựa vào.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Lâm Trạch Dương nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Sở, nói: "Tôi là người đã có gia đình, cô không cần phải có suy nghĩ bậy bạ với tôi, cho dù cô có câu dẫn tôi để tôi đến nhà cô chơi rồi trả lại tiền cho tôi, tôi cũng sẽ không qua đêm ở nhà cô đâu, cùng lắm chỉ đến nhà cô chơi tí thôi."
Sở Sở có cảm giác khuôn mặt của mình lại nóng lên, ánh mắt không còn dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương nữa.
"A!!" Sở Sở đột nhiên cảm thấy mọi xấu hổ và ngượng ngùng ở trong lòng đã không thể nào đè nén được nữa, cô thét lên một tiếng đầy chói tai, đẩy Lâm Trạch Dương, sau đó vọt vào hành lang khẩn cấp.
Lâm Trạch Dương nhìn bóng lưng của Sở Sở, nói: "Đúng là keo kiệt thiệt, nói cho tiền lại không cho, còn hại mình phải tiễn một đoạn đường dài như vậy."
Chương 108 Yêu cầu sa thải
Chương 108: Yêu cầu sa thải
Lâm Trạch Dương nhìn Manh Manh, nghiêm túc nói: "Manh Manh, cô giáo Sở Sở của con đúng là một người tốt, nhưng lại quá keo kiệt, sau này con không nên chia kẹo cho cô ấy ăn, lúc coi Logger Vick, cũng phải tự thu lại mà xem, biết chưa?"
Manh Manh hơi ngây thơ, nhưng đây là nhưng lời do ba của mình nói nên cô bé chỉ có thể gật đầu.
Lúc này, Sở Sở vẫn chưa đi xa, vừa hay nghe được lời nói của Lâm Trạch Dương, hai hàm răng sắp cắn nát, tên Lâm Trạch Dương này thật sự rất đáng ghét.
Thì ra tên này đưa mình trở về không phải do quan tâm đến mình mà vì là muốn tiền.
Tiền tiền tiền trong mắt tên này chỉ có tiền sao? Một người đẹp như mình đứng ngay bên cạnh, hắn cũng không nhìn thấy, còn không có chút rung động.
Còn nữa, Lâm Trạch Dương đang có ý gì khi không cho Manh Manh chia kẹo cho mình ăn, còn không cho Manh Manh xem phim hoạt hình nữa chứ.
Rốt cuộc Lâm Trạch Dương là ai chứ.
Sở Sở cảm thấy sau này sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy tên này nữa nên tức giận đi về phía hành lang nhanh chóng. Sau khi đi một hồi lâu, Sở Sở thở không ra hơi, sau đó mới nhớ ra mình ở lầu hai mươi hai, đây có phải là muốn vắt kiệt sức lực khiến cô mệt đến chết đây sao.
Nhưng Sở Sở vừa nhìn lại, phát hiện mình đã đi tới tầng mười chín. Nếu như vậy thì cô nên đi hết ba tầng còn lại, hay là đi thang máy.
Sở Sở cảm giác như cuộc sống của mình đang trở nên lộn xộn vậy, đi về một hướng mà cô không thể nào nắm bắt được.
Còn cái tên làm cuộc đời người ta trở nên xáo trộn bây giờ lại đang không tim không phổi tranh giành đồ ăn với Manh Manh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người xung quanh.
Sau khi cướp được đồ ăn của Manh Manh, thấy Manh Manh rưng rưng muốn khóc, Lâm Trạch Dương còn nghiêm nghị nói với Manh Manh: "Manh Manh, không phải vì thích nên ba mới ăn, mà bởi vì nếu ăn mấy loại này vào sẽ rất nóng, gây hại cho cơ thể, ba không muốn để cơ thể của con không khỏe cho nên mới miễn cưỡng ăn cái này.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương còn liếm ngón tay của mình, dáng vẻ vẫn còn thỏa mãn.
“Cháu gái nhỏ, đây là đồ ăn chú vừa mua, cháu ăn cái này đi." Có một người đàn ông trung niên thật sự nhìn không nổi nữa, đi tới, đặt một bàn đồ đặt trước mặt Manh Manh, còn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Trạch Dương lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Manh Manh, nói: "Manh Manh, ba nói với con thế nào rồi, cho dù có muốn như thế nào cũng không nên tùy tiện lấy của người khác, cũng phải nói một tiếng cảm ơn với người khác. Con không nói cảm ơn sao?"
Manh Manh vội vàng nói với người đàn ông trung niên kia: "Cảm ơn chú.”
"Cháu cứ giữ lại ăn, không sao, chú không phải là người xấu." Người đàn ông trung niên kia còn tưởng Lâm Trạch Dương đang từ chối ý tốt của mình nhưng lại không ngờ anh ta còn chưa nói gì, Lâm Trạch Dương đã ăn từng miếng từng miếng.
"Manh Manh, con còn sững sờ ở đó làm gì, mau ăn đi, lát nữa nguội rồi sẽ không ngon đâu." Lâm Trạch Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Manh Manh, vội vàng thúc giục nói.
Người đàn ông trung niên kia há to miệng ở đó, không biết nên nói cái gì, cảm thấy nhân sinh quan của mình hoàn toàn bị sụp đổ, anh ta chưa từng thấy người nào lại không biết xấu hổ đến như vậy.
Sau bữa trưa, Lâm Trạch Dương liền đưa Manh Manh trở lại trường học. Lâm Trạch Dương còn đứng chờ ở đó được một lúc nhưng không thấy bóng dáng của Sở Sở ở đâu, còn muốn đợi Sở Sở để cô đưa tiền cho mình.
Chẳng qua thời gian còn dài, Lâm Trạch Dương là một người kiên nhẫn cho nên cũng không vội vàng, anh trở về công ty trước.
Lâm Trạch Dương vừa trở lại công ty ngay lập tức cảm giác được bầu không khí trong công ty có gì đó không đúng, lúc anh bước vào công ty, ai cũng nhìn anh, hơn nữa ánh mắt rất kỳ lạ.
Tạ Nghi vội vàng đi tới, vẻ mặt sốt ruột nói với Lâm Trạch Dương: "Anh đi đâu mà tôi gọi mấy cuộc vẫn không bắt máy vậy."
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương tràn đầy nghi ngờ, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tạ Nghi suy nghĩ một chút, nói: "Anh có biết số lần anh nghỉ làm trong khoảng thời gian này đã vượt quá quy định của công ty rồi không, đã có người kể chuyện này cho phòng nhân sự. Bây giờ tổng giám đốc biết chuyện của anh rồi, sáng nay, tổng giám đốc có đến tìm anh, lần này anh thật sự gặp phiền phức rồi."
Lâm Trạch Dương ngẩn người nhưng tuyệt đối không sốt ruột, tổng giám đốc không phải là Tần Quân Dao sao, mình đi đón Manh Manh cũng là do Tần Quân Dao yêu cầu mình cho nên Lâm Trạch Dương không sai.
Lâm Trạch Dương chẳng những cảm thấy mình không sai mà còn cảm thấy mình chịu thiệt, Lâm Trạch Dương nhớ rõ lúc trước Tần Quân Dao có nói muốn chuyển tiền cho mình, cô gái thối kia nói không giữ lời, đến bây giờ vẫn chưa chuyển khoản.
Đúng lúc đó, Triệu Cẩn Du đi tới, gõ bàn Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, tổng giám đốc bảo cậu đến văn phòng của cô ấy một chuyến, ngay bây giờ.”
Lúc này Lâm Trạch Dương đứng lên, sải bước hùng hổ đi về phía trước. Lâm Trạch Dương thề, hôm nay nhất định phải để Tần Quân Dao chuyển tiền qua, quá đáng ghét mà, phụ nữ ai cũng gạt người như vậy sao? Cô giáo Sở Sở kia cũng như vậy, Tần Quân Dao cũng như vậy, bọn họ có còn là phụ nữ không, có còn giống như một người phụ nữ biết gánh vác trách nhiệm không.
Tạ Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương, cảm thấy Lâm Trạch Dương trở nên bi tráng, giống như chiến sĩ chịu chết đang lao tới pháp trường, một đi không trở về.
Tạ Nghi không ngừng lo lắng.
Rất nhiều người có cùng suy nghĩ với Tạ Nghi hoặc có thể nói toàn bộ người trong văn phòng lúc này đều cảm thấy Lâm Trạch Dương có thể sẽ bị sa thải.
"Người như Lâm Trạch Dương thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là hơi lười một chút, đi làm không làm việc toàn xem phim hoạt hình, công việc cũng làm không tốt, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, còn thường xuyên trốn việc, còn chống đối cấp trên."
Thật không biết là người này đang khen hay đang chê bai Lâm Trạch Dương.
"Đáng tiếc, một thanh niên trẻ tuổi như vậy lại bị sa thải rồi. Sau này có lẽ anh ta cũng rất khó tìm được việc làm, dù sao đánh giá của công ty trước cũng có thể ảnh hưởng đến chuyện tìm việc của anh ta sau này.”
“Xem ra công ty chúng ta lại sắp tuyển người, cũng không biết người tiếp theo có phải là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi hay không. Nhưng bây giờ lại đang ưa chuộng mấy ông chú ấm áp.”
Một đám đồng nghiệp đều thảo luận sôi nổi, tất cả đều cảm thấy nhất định Lâm Trạch Dương sẽ bị sa thải.
Tạ Nghi càng thêm lo lắng.
Mà lúc này Trình Mạnh Cường đã vui vẻ chịu không nổi, tin tức là do hắn ta truyền ra ngoài.
"Tạ Nghi, cô đang rất lo lắng sao? Không cần lo lắng, bởi vì Lâm Trạch Dương nhất định sẽ từ chức, ha ha." Trình Mạnh Cường nhịn không được mà nói với Tạ Nghi.
Tạ Nghi không nói gì, chỉ cắn chặt môi.
Trình Mạnh Cường vẫn cười như trước, cười đến mức muốn gãy thắt lưng, Lâm Trạch Dương, để tao xem, sau này mày sẽ còn kiêu ngạo trước mặt ta như thế nào nữa.
Tao, Trình Mạnh Cường mới là trụ cột của bộ phận bán hàng phụ nữ. Mày, Lâm Trạch Dương, ở trước mặt Trình Mạnh Cường tao quả thực không đáng một xu.
Thừa nhận đi, đây là sự chênh lệch giữa tao và mày, sự thật thắng mấy lời biện hộ.
Chương 109 Bị Lâm Trạch Dương làm cho phát điên
Chương 109: Bị Lâm Trạch Dương làm cho phát điên
Trong khoảng thời gian này, Tần Quân Dao sống không quá thoải mái.
Sự nghiệp của cô được thăng tiến trước nay chưa từng có, giải quyết những cấp dưới không nghe lời muốn phản bội, thuận lợi hoàn thành giao dịch với hoàng đế Lưu Uy ở thế giới ngầm. Giải quyết nội bộ, lại chiếm được một khoản tiền lớn, quả thực có thể nói là vô cùng thuận lợi.
Chẳng qua, có chút không được hoàn mỹ chính là tên đàn ông ở trong nhà kia.
Vừa nghĩ đến Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao nhận ra mình sẽ nhịn không được mà tức giận.
Lâm Trạch Dương này thật sự chẳng ra gì, bảo hắn đưa đón Manh Manh đi học thêm cho tốt, vậy mà hắn lại đi trên chọc nữ giáo viên, còn bởi vì cô giáo kia mà đánh nhau với tên côn đồ.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tần Quân Dao rất bận rộn, nhưng cũng không quên con gái của mình, cô để cho một cấp dưới rất đáng tin cậy của mình âm thầm bảo vệ Manh Manh, cho nên chuyện xảy ra buổi sáng cô lập tức biết được.
Đúng là một tên đáng ghét.
Hắn gặp nguy hiểm thì thôi đi, vậy mà còn lôi theo cả Manh Manh, thật không thể tha thứ.
Tần Quân Dao đây là đang tìm cho mình một cái cớ, nếu không cô làm sao có thể giận tên đàn ông Lâm Trạch Dương này, Tần Quân Dao sao có thể vì Lâm Trạch Dương mà ghen tuông được chứ.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đi vào.
"Đóng cửa lại." Tần Quân Dao lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, mất kiên nhẫn nói.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Tần Quân Dao, lại nhìn thoáng qua cửa lớn, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đóng cửa lại.
Sau đó, Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Tần Quân Dao, vừa cởi áo vừa bất lực nói: "Nếu tôi đã chấp nhận Manh Manh, vậy đương nhiên cũng phải chấp nhận cô. Là chồng lại để cô luôn ở một mình trong phòng trống đúng là lỗi của tôi, mặc dù tôi không có nhiều tình cảm với cô. Nhưng cô là một người phụ nữ, và tôi là một người đàn ông. Cho nên, tôi chịu thiệt một chút cũng được, phải để cô thỏa mãn đã chứ.”
Tần Quân Dao có cảm giác Lâm Trạch Dương như đang muốn cởi áo ra, cả người đều sửng sốt đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó, Tần Quân Dao thét lên một tiếng đầy chói tai, vội vàng xoay người lại, kêu lên: "Anh đang làm gì vậy?"
Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người, vô tội nói: "Muốn làm gì là muốn làm gì, không phải là cô muốn làm gì trước sao, để tôi đến văn phòng của cô, muốn mưu đồ làm loạn với tôi, nhưng lần nào tôi cũng đều từ chối. Bây giờ cô lại gọi tôi đến văn phòng, lại trịnh trọng bảo tôi đóng cửa lại, không phải là muốn mưu đồ làm loạn với tôi sao, tôi đồng ý với cô, nhưng chỉ lần này thôi đấy.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương đã cởi áo ra.
Lúc này Tần Quân Dao hoàn toàn không dám nhìn Lâm Trạch Dương, tuy rằng cô là sát thủ cấp S, nhưng trong cuộc sống hằng ngày lại chưa từng tiếp xúc với đàn ông, ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn với Lâm Trạch Dương.
Cho nên, đương nhiên lúc này Tần Quân Dao không nhìn thấy thân trên của Lâm Trạch Dương, không nhìn thấy từng khối cơ bắp cứng rắn như tảng đá kia, đường cong hoàn mỹ giống như được chạm khắc.
Càng không nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn trên người Lâm Trạch Dương, không nhìn thấy từng vết thương do viên đạn để lại.
Mà kỳ lạ chính là, rõ ràng trên người Lâm Trạch Dương có nhiều vết thương như vậy, nhưng nhìn qua lại không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một cảm giác giống như tác phẩm nghệ thuật, làm cho người nhìn sẽ nhịn không được mà mê muội đắm chìm.
"Mau mặc quần áo của anh vào đi, ngay bây giờ, lẹ lên!" Tần Quân Dao không ngừng lớn tiếng kêu lên.
Lâm Trạch Dương có chút bất đắc dĩ, anh đã hạ quyết tâm rất lớn rồi, anh còn là đàn ông, sự trong sạch của anh chẳng lẽ không quan trọng, Lâm Trạch Dương bây giờ đã chủ động đến như vậy rồi, Tần Quân Dao là phụ nữ sao còn nhăn nhó đến như vậy.
Hừ.
Lâm Trạch Dương cảm thấy sau này nhất định sẽ không chủ động nữa, mặc áo vào.
"Cô bảo tôi tới đây để làm gì." Lâm Trạch Dương hơi không kiên nhẫn nói.
Tần Quân Dao ngẩn người, cô phát hiện mỗi một lần mình đối mặt với Lâm Trạch Dương, cảm xúc dường như không được ổn định, vừa lúc nãy còn rất tức giận nhưng bây giờ lại không thể nổi giận, thậm chí còn không nhớ rõ mình nên nói cái gì.
"Cái kia, tôi nghĩ bây giờ cô phải tăng lương cho tôi, một mình tôi phải làm nhiều công việc như vậy, thật không dễ dàng gì, cô biết không, cô muốn tôi tới đây làm việc, lại muốn tôi đưa đón Manh Manh, tôi còn phải đối mặt với mối quan hệ phức tạp trong công ty, thực sự bận rộn đến mức choáng váng."
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi nói hết ra tình cảnh khốn đốn của mình.
Tần Quân Dao suýt nữa tức giận đến ngất đi, vừa rồi cô mới nhận được một báo cáo khiếu nại Lâm Trạch Dương. Trong báo cáo nói hầu như ngày nào Lâm Trạch Dương cũng nghỉ việc, đến công ty làm việc chỉ biết mở máy tính ra xem phim hoạt hình, thỉnh thoảng còn sai chủ quản rót nước cho hắn, nếu chủ quản tỏ ra không vui, hắn còn có thể mở miệng mắng to.
Người như vậy sao có thể bận rộn đến choáng váng đầu óc, quả thực coi công ty như khách sạn, lúc thích lại đến đây hưởng thụ dịch vụ, lúc không thích liền sẽ không tới.
Tần Quân Dao cô đường đường là tổng giám đốc của công ty này cũng chưa từng có đãi ngộ tốt đến như vậy.
"Vậy là tôi nên thăng chức cho anh và để cho anh làm vị trí của tôi sao." Tần Quân Dao tức giận nói.
Lâm Trạch Dương vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc nhìn Tần Quân Dao, nói: "Làm tổng giám đốc cũng không phải là không thể, lúc trước tôi chưa từng nghĩ tới. Tất nhiên, nếu tôi là tổng giám đốc thì chắc chắn sẽ tốt hơn cô. Chỉ có điều, nếu như vậy thì cô sẽ không có việc làm. Vì vậy, cô đưa cho tôi chức phó tổng giám đốc đi. Đúng rồi, phó tổng giám đốc.”
Tần Quân Dao thật sự muốn ngất đi, ai nghe không ra lời nói lúc nãy của cô là tức giận thì chính là nói dối, vậy mà Lâm Trạch Dương còn nghiêm túc trả lời, còn làm ra dáng vẻ nghiêm túc hiểu chuyện.
Tần Quân Dao cảm thấy như mình không còn sống nữa, sao mình lại có thể sinh ra Manh Manh với một tên như Lâm Trạch Dương, sao lại gặp được một người không biết xấu hổ như vậy.
"Phó tổng giám đốc, cho anh cái chức chủ quản, chắc anh đều phải cười trộm.” Tần Quân Dao cảm thấy mình không nên nói những lời trái với lương tâm khi đứng trước Lâm Trạch Dương, khả năng leo lên của tên này nhất định là số một toàn cầu, cho dù là Long Vương trong truyền thuyết kia khi gặp phải hắn cũng phải nhượng bộ vài phần.
Không phải thực lực không bằng hắn, là da mặt không dày bằng hắn.
Thế nhưng Lâm Trạch Dương lại không tức giận, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chủ quản sao, hình như cũng được. Nhưng mà ta thấy Triệu Cẩn Du cũng không tệ, cho nên cô không cần sa thải cô ấy, để cho cô ấy làm chủ quản cùng với tôi đi. Hai giám sát viên sẽ tốt hơn một chứ.”
Tần Quân Dao nhịn không được mà che trán mình lại, không muốn nói chuyện với Lâm Trạch Dương nữa, ngón tay chỉ vào cửa lớn, nói: “Anh, mau đi ra ngoài cho tôi."
Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: "Thông báo kia khi nào được phát xuống."
Tần Quân Dao trợn trắng mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ luôn."
Lâm Trạch Dương vẫn chưa đi.
"Anh còn ở đây làm gì nữa." Tần Quân Dao như muốn cắn nát răng của mình.
"Chờ cô phát thông báo, trí nhớ của cô đâu có được tốt, có thể lớn tuổi rồi, nhưng mà không quan trọng, tôi sẽ giám sát cô." Lâm Trạch Dương vẫn nghiêm túc.
Tần Quân Dao cảm thấy lồng ngực của mình như sắp nổ tung, hung hăng cắn răng, sau đó ngồi lại vào bàn làm việc, dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Trạch Dương, gửi báo cáo bổ nhiệm nhân sự ra ngoài.
Chương 107: Sở Sở phát điên
Rất nhanh, cảnh tượng náo nhiệt cũng kết thúc, phụ huynh ai nấy đều nhao nhao dắt con mình rời khỏi lớp học thêm, chẳng qua lúc rời đi, cho dù là phụ huynh nam hay phụ huynh nữ cũng đều nhịn không được mà nhìn Lâm Trạch Dương thêm vài lần.
Phụ huynh nam đương nhiên là cảm thấy ghen tị với Lâm Trạch Dương, cô giáo Sở Sở - một nữ thần được miêu tả bởi những từ ngữ mỹ miều vậy mà cũng đưa cho con heo Lâm Trạch Dương này,
Phụ huynh nữ theo bản năng mà nhìn Lâm Trạch Dương thêm vài lần, Lâm Trạch Dương không tính là quá đẹp trai, nhưng mặt mày sáng sủa, trên người còn tỏa ra thứ thần thái giống như không để thứ gì vào mắt, quan trọng nhất vẫn là lúc nãy Lâm Trạch Dương có thể dễ dàng đối phó với một đám côn đồ khét tiếng, tất cả sự quyến rũ nguyên thủy của đàn ông đều được anh toát ra một cách toàn diện.
Lâm Trạch Dương vẫn ở nguyên tại chỗ bởi vì Lâm Trạch Dương cảm thấy cô giáo Sở Sở hình như đứng có chút không vững.
Hiện tại quả thật Sở Sở cảm thấy cả người như mất hết sức lực, cô chưa bao giờ trải qua sự việc như việc vừa xảy ra lúc nãy. Bây giờ chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đủ thấy sợ hãi, đám côn đồ kia sẽ thật sự động thủ, thậm chí còn động đao.
Nếu không cẩn thận để đao kia rạch lên mặt không biết Sở Sở có còn sống hay không.
Còn nữa, hình như Sở Sở có nghe qua tên côn đồ này là người thù dai, lỡ như lát nữa về nhà một mình mấy tên kia lại xông ra thì phải làm sao đây.
Vừa nghĩ tới đây, Sở Sở đã có chút sợ hãi.
"Cô giáo Sở Sở, để tôi đưa cô về nhé." Lúc Lâm Trạch Dương nói những lời này, vẻ mặt của anh đã tươi cười xán lạn, vừa hay đúng lúc ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến cho cả người anh đều được bao phủ trong hào quang, thực sự có điểm giống như một chàng công tử ý tứ nhẹ nhàng vậy.
Bỗng nhiên Sở Sở cũng cảm thấy an tâm, đôi mắt nhịn không được mà dừng lại trên người Lâm Trạch Dương, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác rất là yên ổn, đây là loại cảm giác mà cô chưa từng có.
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn Sở Sở, nói: "Cô giáo Sở Sở, sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Lúc này Sở Sở chợt tỉnh táo lại, khuôn mặt đỏ ửng lên, cuống quít giải thích: "Không có gì.”
"Cô giáo Sở Sở, cô đang đỏ mặt kìa, cô không thoải mái sao? Cô bị sốt sao?" Nhất định Manh Manh đã kế thừa gen của Lâm Trạch Dương, không những thẳng thắn, tốt bụng mà còn rất quan tâm đến người khác.
Mặt của Sở Sở càng đỏ hơn, hai tay đều muốn bấu thủng góc áo, nói: "Cô không sao.”
“Không sao, nhưng cô giáo Sở Sở ơi, mặt của cô càng đỏ hơn kìa." Vẻ mặt của Manh Manh tràn đầy nghi hoặc. Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Manh Manh, nói: "Manh Manh, cô giáo là người lớn, cô ấy nói mình không sao chính là không sao, con không cần xen vào việc của người khác. Nếu con cứ như vậy thì sẽ khiến cô giáo Sở Sở xấu hổ đó."
“Vâng, ba, con biết rồi. Cô giáo Sở Sở, cô không cần xấu hổ đâu, em sẽ không hỏi tại sao cô lại đỏ mặt, mặc dù mặt của cô đã đỏ như một quả táo nhưng em sẽ không nói với người khác, cô cứ yên tâm đi." Manh Manh vì để thể hiện sự khôn khéo của mình, lại lớn tiếng kêu lên.
Bây giờ Sở Sở rất muốn vùi mặt mình vào trong sàn nhà, nhưng sàn nhà là đá cẩm thạch rất cứng, cho dù có đập vỡ đầu cũng không chui vào được
Rốt cuộc cô đã tạo nghiệp gì hả, sao người lớn thì như này, con nít cũng như thế kia, rốt cuộc hai ba con này muốn người ta khó chịu đến mức độ nào thì mới có thể bỏ qua đây hả?
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh đi bộ đưa cô giáo Sở Sở về nhà.
Sở Sở ở một tiểu khu gần đó.
Sau khi tiến vào tiểu khu thì có mấy bà lão đi tới trước mặt. Nhân duyên của Sở Sở ở tiểu khu này hình như không tồi, những bà lão này đều biết Sở Sở, đi tới bắt chuyện với Sở Sở, lại thấy được Lâm Trạch Dương và Manh Manh.
"Oa cô giáo Sở Sở, cô đã kết hôn với có con rồi ư, đây là chồng cô sao? Thật sự là nhìn không ra nha, tôi cứ tưởng cô còn chưa có bạn trai chứ." Một bà lão đã bị sốc.
Sở Sở vội vàng muốn giải thích nhưng lại bị âm thanh của một mấy bà lão đè xuống, không có cách nào để mở miệng. Khuôn mặt Sở Sở lại đỏ lên.
"Mấy người không được nói lung tung, cô giáo Sở Sở không phải là mẹ của con." Manh Manh đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Các bà lão nghe được liền ngẩn cả người, sau đó có chút ngượng ngùng, thật không ngờ lại đoán sai.
Sở Sở thấy thế, vội vàng muốn giải thích, nhưng không ngờ giọng nói của Manh Manh lại vang lên.
"Nhưng mà, nếu cô giáo Sở Sở muốn làm mẹ của em cũng được, dù sao cô giáo Sở Sở đối với em rất tốt, em cũng không thấy ghét cô giáo Sở Sở. Sau này nếu cô giáo Sở Sở cứ tiếp tục đối xử tốt với em, em sẽ để cho cô làm mẹ nhỏ."
Vẻ mặt của Manh Manh tự hào nói.
Các bà lão lại sửng sốt, sau đó nháy mắt, nhìn Sở Sở không nói lời nào, không thể tưởng tưởng được cô giáo Sở Sở lại là dạng giáo viên như này, nghĩ về đàn ông nhiều đến mức như vậy, dĩ nhiên muốn bắt đầu lấy lòng đứa nhỏ trước.
Sở Sở lại há miệng, muốn nói cái gì đó.
Nhưng những bà lão kia lại không cho Sở Sở bất kỳ cơ hội nào, có một bà lão dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay của Sở Sở, nói: "Bà biết, đừng tưởng bà già rồi nên không hiểu được tình yêu, cháu gái cố lên, vì tình yêu mà nỗ lực."
Lại có một bà lão đưa tay vỗ vỗ bả vai của Sở Sở, nói: "Sở Sở, cháu nhất định sẽ làm được, cháu sẽ không thua bất kì kẻ nào."
"Cố lên!" các bà lão đều đồng loạt dành cho Sở Sở một ánh mắt cổ vũ, sau đó rời đi ngay, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía Sở Sở. Ngay khi Sở Sở nhìn qua bọn họ, mấy bà lão lập tức làm một tư thế nắm chặt nắm tay hướng về phía Sở Sở, còn làm khẩu hình miệng "cố lên".
Sở Sở không nói lên lời, cô cảm thấy cuộc đời mình hình như có gì đó sai sai, hơn nữa con đường sai lầm này là một đi không trở về.
Cuối cùng thì Lâm Trạch Dương vẫn đưa Sở Sở đến dưới lầu.
Sở Sở điều chỉnh cảm xúc một chút, tuy rằng đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương vẫn luôn giúp đỡ cô, còn tận tâm đưa cô về nhà, là một người đáng để cô biết ơn và kính trọng.
"Hôm nay cảm ơn anh." Sở Sở chân thành nói.
Lâm Trạch Dương vươn bàn tay về phía Sở Sở, nhưng không nói gì.
Sở Sở sửng sốt một chút, Lâm Trạch Dương như này là đang có ý gì đây, Sở Sở đã từng ở châu u một thời gian, biết giữa những người quý tộc ở đó luôn có một nghi thức, đó là hôn tay. Chẳng qua, đây là điều mà đàn ông thường làm với phụ nữ.
Sở Sở do dự một chút, bị xoay chong chóng cả một ngày nên đầu óc của cô không thể nào nảy số được nữa, một tay nắm lấy tay Lâm Trạch Dương, môi sắp dựa vào.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Lâm Trạch Dương nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Sở, nói: "Tôi là người đã có gia đình, cô không cần phải có suy nghĩ bậy bạ với tôi, cho dù cô có câu dẫn tôi để tôi đến nhà cô chơi rồi trả lại tiền cho tôi, tôi cũng sẽ không qua đêm ở nhà cô đâu, cùng lắm chỉ đến nhà cô chơi tí thôi."
Sở Sở có cảm giác khuôn mặt của mình lại nóng lên, ánh mắt không còn dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương nữa.
"A!!" Sở Sở đột nhiên cảm thấy mọi xấu hổ và ngượng ngùng ở trong lòng đã không thể nào đè nén được nữa, cô thét lên một tiếng đầy chói tai, đẩy Lâm Trạch Dương, sau đó vọt vào hành lang khẩn cấp.
Lâm Trạch Dương nhìn bóng lưng của Sở Sở, nói: "Đúng là keo kiệt thiệt, nói cho tiền lại không cho, còn hại mình phải tiễn một đoạn đường dài như vậy."
Chương 108 Yêu cầu sa thải
Chương 108: Yêu cầu sa thải
Lâm Trạch Dương nhìn Manh Manh, nghiêm túc nói: "Manh Manh, cô giáo Sở Sở của con đúng là một người tốt, nhưng lại quá keo kiệt, sau này con không nên chia kẹo cho cô ấy ăn, lúc coi Logger Vick, cũng phải tự thu lại mà xem, biết chưa?"
Manh Manh hơi ngây thơ, nhưng đây là nhưng lời do ba của mình nói nên cô bé chỉ có thể gật đầu.
Lúc này, Sở Sở vẫn chưa đi xa, vừa hay nghe được lời nói của Lâm Trạch Dương, hai hàm răng sắp cắn nát, tên Lâm Trạch Dương này thật sự rất đáng ghét.
Thì ra tên này đưa mình trở về không phải do quan tâm đến mình mà vì là muốn tiền.
Tiền tiền tiền trong mắt tên này chỉ có tiền sao? Một người đẹp như mình đứng ngay bên cạnh, hắn cũng không nhìn thấy, còn không có chút rung động.
Còn nữa, Lâm Trạch Dương đang có ý gì khi không cho Manh Manh chia kẹo cho mình ăn, còn không cho Manh Manh xem phim hoạt hình nữa chứ.
Rốt cuộc Lâm Trạch Dương là ai chứ.
Sở Sở cảm thấy sau này sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy tên này nữa nên tức giận đi về phía hành lang nhanh chóng. Sau khi đi một hồi lâu, Sở Sở thở không ra hơi, sau đó mới nhớ ra mình ở lầu hai mươi hai, đây có phải là muốn vắt kiệt sức lực khiến cô mệt đến chết đây sao.
Nhưng Sở Sở vừa nhìn lại, phát hiện mình đã đi tới tầng mười chín. Nếu như vậy thì cô nên đi hết ba tầng còn lại, hay là đi thang máy.
Sở Sở cảm giác như cuộc sống của mình đang trở nên lộn xộn vậy, đi về một hướng mà cô không thể nào nắm bắt được.
Còn cái tên làm cuộc đời người ta trở nên xáo trộn bây giờ lại đang không tim không phổi tranh giành đồ ăn với Manh Manh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người xung quanh.
Sau khi cướp được đồ ăn của Manh Manh, thấy Manh Manh rưng rưng muốn khóc, Lâm Trạch Dương còn nghiêm nghị nói với Manh Manh: "Manh Manh, không phải vì thích nên ba mới ăn, mà bởi vì nếu ăn mấy loại này vào sẽ rất nóng, gây hại cho cơ thể, ba không muốn để cơ thể của con không khỏe cho nên mới miễn cưỡng ăn cái này.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương còn liếm ngón tay của mình, dáng vẻ vẫn còn thỏa mãn.
“Cháu gái nhỏ, đây là đồ ăn chú vừa mua, cháu ăn cái này đi." Có một người đàn ông trung niên thật sự nhìn không nổi nữa, đi tới, đặt một bàn đồ đặt trước mặt Manh Manh, còn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Trạch Dương lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Manh Manh, nói: "Manh Manh, ba nói với con thế nào rồi, cho dù có muốn như thế nào cũng không nên tùy tiện lấy của người khác, cũng phải nói một tiếng cảm ơn với người khác. Con không nói cảm ơn sao?"
Manh Manh vội vàng nói với người đàn ông trung niên kia: "Cảm ơn chú.”
"Cháu cứ giữ lại ăn, không sao, chú không phải là người xấu." Người đàn ông trung niên kia còn tưởng Lâm Trạch Dương đang từ chối ý tốt của mình nhưng lại không ngờ anh ta còn chưa nói gì, Lâm Trạch Dương đã ăn từng miếng từng miếng.
"Manh Manh, con còn sững sờ ở đó làm gì, mau ăn đi, lát nữa nguội rồi sẽ không ngon đâu." Lâm Trạch Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Manh Manh, vội vàng thúc giục nói.
Người đàn ông trung niên kia há to miệng ở đó, không biết nên nói cái gì, cảm thấy nhân sinh quan của mình hoàn toàn bị sụp đổ, anh ta chưa từng thấy người nào lại không biết xấu hổ đến như vậy.
Sau bữa trưa, Lâm Trạch Dương liền đưa Manh Manh trở lại trường học. Lâm Trạch Dương còn đứng chờ ở đó được một lúc nhưng không thấy bóng dáng của Sở Sở ở đâu, còn muốn đợi Sở Sở để cô đưa tiền cho mình.
Chẳng qua thời gian còn dài, Lâm Trạch Dương là một người kiên nhẫn cho nên cũng không vội vàng, anh trở về công ty trước.
Lâm Trạch Dương vừa trở lại công ty ngay lập tức cảm giác được bầu không khí trong công ty có gì đó không đúng, lúc anh bước vào công ty, ai cũng nhìn anh, hơn nữa ánh mắt rất kỳ lạ.
Tạ Nghi vội vàng đi tới, vẻ mặt sốt ruột nói với Lâm Trạch Dương: "Anh đi đâu mà tôi gọi mấy cuộc vẫn không bắt máy vậy."
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương tràn đầy nghi ngờ, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tạ Nghi suy nghĩ một chút, nói: "Anh có biết số lần anh nghỉ làm trong khoảng thời gian này đã vượt quá quy định của công ty rồi không, đã có người kể chuyện này cho phòng nhân sự. Bây giờ tổng giám đốc biết chuyện của anh rồi, sáng nay, tổng giám đốc có đến tìm anh, lần này anh thật sự gặp phiền phức rồi."
Lâm Trạch Dương ngẩn người nhưng tuyệt đối không sốt ruột, tổng giám đốc không phải là Tần Quân Dao sao, mình đi đón Manh Manh cũng là do Tần Quân Dao yêu cầu mình cho nên Lâm Trạch Dương không sai.
Lâm Trạch Dương chẳng những cảm thấy mình không sai mà còn cảm thấy mình chịu thiệt, Lâm Trạch Dương nhớ rõ lúc trước Tần Quân Dao có nói muốn chuyển tiền cho mình, cô gái thối kia nói không giữ lời, đến bây giờ vẫn chưa chuyển khoản.
Đúng lúc đó, Triệu Cẩn Du đi tới, gõ bàn Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, tổng giám đốc bảo cậu đến văn phòng của cô ấy một chuyến, ngay bây giờ.”
Lúc này Lâm Trạch Dương đứng lên, sải bước hùng hổ đi về phía trước. Lâm Trạch Dương thề, hôm nay nhất định phải để Tần Quân Dao chuyển tiền qua, quá đáng ghét mà, phụ nữ ai cũng gạt người như vậy sao? Cô giáo Sở Sở kia cũng như vậy, Tần Quân Dao cũng như vậy, bọn họ có còn là phụ nữ không, có còn giống như một người phụ nữ biết gánh vác trách nhiệm không.
Tạ Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương, cảm thấy Lâm Trạch Dương trở nên bi tráng, giống như chiến sĩ chịu chết đang lao tới pháp trường, một đi không trở về.
Tạ Nghi không ngừng lo lắng.
Rất nhiều người có cùng suy nghĩ với Tạ Nghi hoặc có thể nói toàn bộ người trong văn phòng lúc này đều cảm thấy Lâm Trạch Dương có thể sẽ bị sa thải.
"Người như Lâm Trạch Dương thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là hơi lười một chút, đi làm không làm việc toàn xem phim hoạt hình, công việc cũng làm không tốt, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, còn thường xuyên trốn việc, còn chống đối cấp trên."
Thật không biết là người này đang khen hay đang chê bai Lâm Trạch Dương.
"Đáng tiếc, một thanh niên trẻ tuổi như vậy lại bị sa thải rồi. Sau này có lẽ anh ta cũng rất khó tìm được việc làm, dù sao đánh giá của công ty trước cũng có thể ảnh hưởng đến chuyện tìm việc của anh ta sau này.”
“Xem ra công ty chúng ta lại sắp tuyển người, cũng không biết người tiếp theo có phải là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi hay không. Nhưng bây giờ lại đang ưa chuộng mấy ông chú ấm áp.”
Một đám đồng nghiệp đều thảo luận sôi nổi, tất cả đều cảm thấy nhất định Lâm Trạch Dương sẽ bị sa thải.
Tạ Nghi càng thêm lo lắng.
Mà lúc này Trình Mạnh Cường đã vui vẻ chịu không nổi, tin tức là do hắn ta truyền ra ngoài.
"Tạ Nghi, cô đang rất lo lắng sao? Không cần lo lắng, bởi vì Lâm Trạch Dương nhất định sẽ từ chức, ha ha." Trình Mạnh Cường nhịn không được mà nói với Tạ Nghi.
Tạ Nghi không nói gì, chỉ cắn chặt môi.
Trình Mạnh Cường vẫn cười như trước, cười đến mức muốn gãy thắt lưng, Lâm Trạch Dương, để tao xem, sau này mày sẽ còn kiêu ngạo trước mặt ta như thế nào nữa.
Tao, Trình Mạnh Cường mới là trụ cột của bộ phận bán hàng phụ nữ. Mày, Lâm Trạch Dương, ở trước mặt Trình Mạnh Cường tao quả thực không đáng một xu.
Thừa nhận đi, đây là sự chênh lệch giữa tao và mày, sự thật thắng mấy lời biện hộ.
Chương 109 Bị Lâm Trạch Dương làm cho phát điên
Chương 109: Bị Lâm Trạch Dương làm cho phát điên
Trong khoảng thời gian này, Tần Quân Dao sống không quá thoải mái.
Sự nghiệp của cô được thăng tiến trước nay chưa từng có, giải quyết những cấp dưới không nghe lời muốn phản bội, thuận lợi hoàn thành giao dịch với hoàng đế Lưu Uy ở thế giới ngầm. Giải quyết nội bộ, lại chiếm được một khoản tiền lớn, quả thực có thể nói là vô cùng thuận lợi.
Chẳng qua, có chút không được hoàn mỹ chính là tên đàn ông ở trong nhà kia.
Vừa nghĩ đến Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao nhận ra mình sẽ nhịn không được mà tức giận.
Lâm Trạch Dương này thật sự chẳng ra gì, bảo hắn đưa đón Manh Manh đi học thêm cho tốt, vậy mà hắn lại đi trên chọc nữ giáo viên, còn bởi vì cô giáo kia mà đánh nhau với tên côn đồ.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tần Quân Dao rất bận rộn, nhưng cũng không quên con gái của mình, cô để cho một cấp dưới rất đáng tin cậy của mình âm thầm bảo vệ Manh Manh, cho nên chuyện xảy ra buổi sáng cô lập tức biết được.
Đúng là một tên đáng ghét.
Hắn gặp nguy hiểm thì thôi đi, vậy mà còn lôi theo cả Manh Manh, thật không thể tha thứ.
Tần Quân Dao đây là đang tìm cho mình một cái cớ, nếu không cô làm sao có thể giận tên đàn ông Lâm Trạch Dương này, Tần Quân Dao sao có thể vì Lâm Trạch Dương mà ghen tuông được chứ.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đi vào.
"Đóng cửa lại." Tần Quân Dao lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, mất kiên nhẫn nói.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Tần Quân Dao, lại nhìn thoáng qua cửa lớn, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đóng cửa lại.
Sau đó, Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Tần Quân Dao, vừa cởi áo vừa bất lực nói: "Nếu tôi đã chấp nhận Manh Manh, vậy đương nhiên cũng phải chấp nhận cô. Là chồng lại để cô luôn ở một mình trong phòng trống đúng là lỗi của tôi, mặc dù tôi không có nhiều tình cảm với cô. Nhưng cô là một người phụ nữ, và tôi là một người đàn ông. Cho nên, tôi chịu thiệt một chút cũng được, phải để cô thỏa mãn đã chứ.”
Tần Quân Dao có cảm giác Lâm Trạch Dương như đang muốn cởi áo ra, cả người đều sửng sốt đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó, Tần Quân Dao thét lên một tiếng đầy chói tai, vội vàng xoay người lại, kêu lên: "Anh đang làm gì vậy?"
Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người, vô tội nói: "Muốn làm gì là muốn làm gì, không phải là cô muốn làm gì trước sao, để tôi đến văn phòng của cô, muốn mưu đồ làm loạn với tôi, nhưng lần nào tôi cũng đều từ chối. Bây giờ cô lại gọi tôi đến văn phòng, lại trịnh trọng bảo tôi đóng cửa lại, không phải là muốn mưu đồ làm loạn với tôi sao, tôi đồng ý với cô, nhưng chỉ lần này thôi đấy.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương đã cởi áo ra.
Lúc này Tần Quân Dao hoàn toàn không dám nhìn Lâm Trạch Dương, tuy rằng cô là sát thủ cấp S, nhưng trong cuộc sống hằng ngày lại chưa từng tiếp xúc với đàn ông, ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn với Lâm Trạch Dương.
Cho nên, đương nhiên lúc này Tần Quân Dao không nhìn thấy thân trên của Lâm Trạch Dương, không nhìn thấy từng khối cơ bắp cứng rắn như tảng đá kia, đường cong hoàn mỹ giống như được chạm khắc.
Càng không nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn trên người Lâm Trạch Dương, không nhìn thấy từng vết thương do viên đạn để lại.
Mà kỳ lạ chính là, rõ ràng trên người Lâm Trạch Dương có nhiều vết thương như vậy, nhưng nhìn qua lại không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một cảm giác giống như tác phẩm nghệ thuật, làm cho người nhìn sẽ nhịn không được mà mê muội đắm chìm.
"Mau mặc quần áo của anh vào đi, ngay bây giờ, lẹ lên!" Tần Quân Dao không ngừng lớn tiếng kêu lên.
Lâm Trạch Dương có chút bất đắc dĩ, anh đã hạ quyết tâm rất lớn rồi, anh còn là đàn ông, sự trong sạch của anh chẳng lẽ không quan trọng, Lâm Trạch Dương bây giờ đã chủ động đến như vậy rồi, Tần Quân Dao là phụ nữ sao còn nhăn nhó đến như vậy.
Hừ.
Lâm Trạch Dương cảm thấy sau này nhất định sẽ không chủ động nữa, mặc áo vào.
"Cô bảo tôi tới đây để làm gì." Lâm Trạch Dương hơi không kiên nhẫn nói.
Tần Quân Dao ngẩn người, cô phát hiện mỗi một lần mình đối mặt với Lâm Trạch Dương, cảm xúc dường như không được ổn định, vừa lúc nãy còn rất tức giận nhưng bây giờ lại không thể nổi giận, thậm chí còn không nhớ rõ mình nên nói cái gì.
"Cái kia, tôi nghĩ bây giờ cô phải tăng lương cho tôi, một mình tôi phải làm nhiều công việc như vậy, thật không dễ dàng gì, cô biết không, cô muốn tôi tới đây làm việc, lại muốn tôi đưa đón Manh Manh, tôi còn phải đối mặt với mối quan hệ phức tạp trong công ty, thực sự bận rộn đến mức choáng váng."
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi nói hết ra tình cảnh khốn đốn của mình.
Tần Quân Dao suýt nữa tức giận đến ngất đi, vừa rồi cô mới nhận được một báo cáo khiếu nại Lâm Trạch Dương. Trong báo cáo nói hầu như ngày nào Lâm Trạch Dương cũng nghỉ việc, đến công ty làm việc chỉ biết mở máy tính ra xem phim hoạt hình, thỉnh thoảng còn sai chủ quản rót nước cho hắn, nếu chủ quản tỏ ra không vui, hắn còn có thể mở miệng mắng to.
Người như vậy sao có thể bận rộn đến choáng váng đầu óc, quả thực coi công ty như khách sạn, lúc thích lại đến đây hưởng thụ dịch vụ, lúc không thích liền sẽ không tới.
Tần Quân Dao cô đường đường là tổng giám đốc của công ty này cũng chưa từng có đãi ngộ tốt đến như vậy.
"Vậy là tôi nên thăng chức cho anh và để cho anh làm vị trí của tôi sao." Tần Quân Dao tức giận nói.
Lâm Trạch Dương vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc nhìn Tần Quân Dao, nói: "Làm tổng giám đốc cũng không phải là không thể, lúc trước tôi chưa từng nghĩ tới. Tất nhiên, nếu tôi là tổng giám đốc thì chắc chắn sẽ tốt hơn cô. Chỉ có điều, nếu như vậy thì cô sẽ không có việc làm. Vì vậy, cô đưa cho tôi chức phó tổng giám đốc đi. Đúng rồi, phó tổng giám đốc.”
Tần Quân Dao thật sự muốn ngất đi, ai nghe không ra lời nói lúc nãy của cô là tức giận thì chính là nói dối, vậy mà Lâm Trạch Dương còn nghiêm túc trả lời, còn làm ra dáng vẻ nghiêm túc hiểu chuyện.
Tần Quân Dao cảm thấy như mình không còn sống nữa, sao mình lại có thể sinh ra Manh Manh với một tên như Lâm Trạch Dương, sao lại gặp được một người không biết xấu hổ như vậy.
"Phó tổng giám đốc, cho anh cái chức chủ quản, chắc anh đều phải cười trộm.” Tần Quân Dao cảm thấy mình không nên nói những lời trái với lương tâm khi đứng trước Lâm Trạch Dương, khả năng leo lên của tên này nhất định là số một toàn cầu, cho dù là Long Vương trong truyền thuyết kia khi gặp phải hắn cũng phải nhượng bộ vài phần.
Không phải thực lực không bằng hắn, là da mặt không dày bằng hắn.
Thế nhưng Lâm Trạch Dương lại không tức giận, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chủ quản sao, hình như cũng được. Nhưng mà ta thấy Triệu Cẩn Du cũng không tệ, cho nên cô không cần sa thải cô ấy, để cho cô ấy làm chủ quản cùng với tôi đi. Hai giám sát viên sẽ tốt hơn một chứ.”
Tần Quân Dao nhịn không được mà che trán mình lại, không muốn nói chuyện với Lâm Trạch Dương nữa, ngón tay chỉ vào cửa lớn, nói: “Anh, mau đi ra ngoài cho tôi."
Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: "Thông báo kia khi nào được phát xuống."
Tần Quân Dao trợn trắng mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ luôn."
Lâm Trạch Dương vẫn chưa đi.
"Anh còn ở đây làm gì nữa." Tần Quân Dao như muốn cắn nát răng của mình.
"Chờ cô phát thông báo, trí nhớ của cô đâu có được tốt, có thể lớn tuổi rồi, nhưng mà không quan trọng, tôi sẽ giám sát cô." Lâm Trạch Dương vẫn nghiêm túc.
Tần Quân Dao cảm thấy lồng ngực của mình như sắp nổ tung, hung hăng cắn răng, sau đó ngồi lại vào bàn làm việc, dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Trạch Dương, gửi báo cáo bổ nhiệm nhân sự ra ngoài.