-
Chương 64-67
Chương 64 Nghệ thuật giết chóc
Chương 64: Nghệ thuật giết chóc
Đó là một tên cà lơ phất phơ, cả ngày chẳng làm làm được gì đàng hoàng cả, còn cướp cả đồ ăn vặt của con nít, trẻ con vô cùng. Làm việc cũng không có quy tắc, hoàn toàn không biết động não, hở tí là muốn ra tay đánh người, chưa bao giờ biết cảm thông cho phụ nữ dù chỉ một chút.
Thậm chí rõ ràng là đã có con mà còn hay thân mật với người phụ nữ khác, còn thích theo đuổi mấy thần tượng như một đứa trẻ nữa nên đã không tiếc tiền mà bỏ ra một khoản lớn để đu.
Đúng là một con người chẳng ra gì.
Sau khi Tần Quân Dao nhìn thấy bóng dáng mơ hồ kia, trong lòng lập lập tức phán đoán như vậy, nhưng không hiểu sao tại thời khắc sinh tử này khóe miệng của cô lại hơi cong lên.
“Ai đó?” Một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Tần Quân Dao đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía trước, vừa rồi không phải là ảo giác, thật sự có người xuất hiện.
Hai mắt Tần Quân Dao mở to hết cỡ để có thể nhìn rõ người trước mặt nhưng đầu óc cô đã bắt đầu mơ hồ, tầm nhìn bị dây thần kinh áp chế cho nên có vẻ vô cùng mờ mịt, dù cố đến thế nào cũng không nhìn rõ được, chỉ cảm thấy bóng lưng của người phía trước kia thật sự rất giống Lâm Trạch Dương.
“Tao không thích nói nhiều với người chết bởi vì thật sự quá tốn thời gian.” Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn về phía Chó Điên rồi nói.
Chó Điên bị chọc cười, nói: “Mày nghĩ mày là ai, còn không nhìn lại tình cảnh của mày đi, trong tay sáu người bọn tao đều có súng, tất cả họng súng nhắm thẳng vào mày, ai cho mày dũng khí để nói ra những lời như vậy hả.”
Trên mặt Lâm Trạch Dương không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn người chết, nói: “Đối phó với mấy con kiến hôi như bọn mày, tao chả cần dũng khí làm gì, chỉ cần một nắm tay là đủ rồi.”
“Ha ha.” Chó Điên không nhịn được mà cười lớn, nhưng tiếng cười của hắn đột nhiên ngừng lại, hai mắt bỗng dưng mở to ra, khuôn mặt tràn đầy sự khó tin.
Chó Điên nhìn thấy Lâm Trạch Dương thình lình đi tới trước mặt mình, nắm đấm vung thẳng đến mặt của hắn. Chó Điên muốn né tránh nhưng hoàn toàn không tung ra được bất kỳ động tác thủ nào, không phải bởi vì cơ thể không thể động đậy, cũng không phải vì phản ứng của hắn chậm hơn trước kia, mà tại vì Lâm Trạch Dương quá nhanh.
Cái gì mà tia chớp chứ, tất cả đều là nói quá, động tác của Lâm Trạch Dương mới thật sự giống như tia chớp.
Rầm.
Một tiếng động lớn, Chó Điên ngã xuống.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ công viên đã rơi vào trạng thái yên tĩnh, thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng chim chóc sâu bọ kêu ở bên tai, làm cho nơi này càng thêm yên tĩnh không một tiếng động.
“Mau nổ súng bắn chết hắn, đừng để hắn đến gần, hắn là một siêu cấp cao thủ cận chiến. Mau dùng súng để áp chế hắn, bắn chết hắn đi.” Ai đó hét lên.
Đoàng Đoàng Đoàng.
Tiếng súng không ngừng vang lên, đạn bay khắp nơi, viên đạn ma sát với mặt đất tạo ra những tia lửa, tia lửa nhảy nhót trong đêm giống như đom đóm xinh đẹp nhưng lại mang theo vẻ đẹp chết người.
Đột nhiên có một sát thủ ngừng động tác bắn súng, bởi vì hắn cảm giác không khí xung quanh hình như có chút thay đổi, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, dường như có cái gì đó trong bóng tối đang tới gần mình.
Tên sát thủ nuốt nước bọt rồi chậm rãi xoay đầu lại, đập vào mắt chính là một khuôn mặt tươi cười và rồi không còn sau đó nữa.
“Chết tiệt, sao tên này có thể nhanh như vậy chứ. Hắn vừa vòng ra phía sau Hồ Tử rồi bắn chết Hồ Tử, không phải sợ, vừa rồi chúng ta chỉ sơ suất để hắn tìm được cơ hội chạy ra khỏi vòng vây mà thôi, chỉ cần chúng ta nghiêm túc tập trung, nhất định có thể giết chết hắn.”
Lại có người hét lớn lên, sau đó không ngừng nổ súng về phía trước.
Rất nhanh, người này cũng phát hiện có gì đó không ổn, bởi vì xung quanh đã không còn vang lên tiếng súng, hắn cũng dừng động tác nổ súng rồi liên tục thở dốc.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Trái tim của người này đang đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, cả cơ thể của hắn đang bắt đầu run rẩy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự yên tĩnh lại đáng sợ đến như vậy.
Sau đó, người này cũng giống người lúc trước, cũng nhìn thấy một nụ cười không tiếng động rồi hai mắt mở to và ngã thẳng xuống đất.
Lâm Trạch Dương cảm thấy không nên bày ra vẻ mặt căng thẳng với người sắp chết, anh cũng đâu phải là đầu trâu mặt ngựa(*), cho nên lúc giết người Lâm Trạch Dương luôn tặng cho người ta một khuôn mặt tươi cười, anh cảm thấy nếu mình như vậy sẽ rất lương thiện và để lại cho thế giới này một sự ấm áp khó mà có được.
(*) Đầu trâu mặt ngựa: bọn côn đồ
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết chính khuôn mặt tươi cười này của anh đã để lại cho những người đó bao nhiêu bóng ma tâm lý, nếu như bọn họ biết Lâm Trạch Dương nghĩ như vậy rất có thể đều sẽ bò ra khỏi tầng mười tám của địa ngục để nắm lấy bả vai của Lâm Trạch Dương rồi lớn tiếng hét lên: “Anh đường đường là một tên sát thủ giết người không chớp mắt mà còn dọa bọn tôi muốn tiểu ra quần, vậy mà vẫn thiện ý rồi ấm áp cái mẹ gì, sao không đi chết đi.”
Lâm Trạch Dương lại đi tới trước mặt Chó Điên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.
Gương mặt của tên Chó Điên đã hoàn toàn vặn vẹo, nhưng hắn vẫn chưa chết, lúc này hắn nhịn không được mà nhíu chặt mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, thật lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Mày là Long Vương.”
Lâm Trạch Dương quả nhiên không nói nhảm, chỉ gật đầu rồi giơ lên một khẩu súng vừa mới nhặt được, nhắm ngay đầu Chó Điên.
Lúc này Chó Điên lại nở nụ cười, không bất ngờ cũng chẳng tuyệt vọng, chỉ nói: “Không thể ngờ vậy mà Tần Quân Dao lại thật sự ôm được đùi Long Vương. Nếu mày là Long Vương, thì bọn tao thất bại trong tay mày cũng là chuyện bình thường.”
Hoặc có thể nói, cuối cùng Chó Điên ta có thể chết dưới tay Long Vương cũng không uổng phí.
“Chỉ là ngẫm lại thì sau này những người sẽ tới tìm Tần Quân Dao gây phiền toái, tao cũng chẳng lấy làm tiếc, ha ha bọn bay sẽ không hề biết Long Vương đang ở cạnh Tần Quân Dao ha ha.”
Chó Điên không thể cười được nữa, bởi vì hắn ngủm luôn rồi.
Lâm Trạch Dương không thèm đếm xỉa tới Chó Điên mà ngay lập tức đến bên cạnh Tần Quân Dao, kiểm tra vết thương của cô rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương do súng gây ra không nằm ở vị trí quan trọng, chỉ cần xử lý đơn giản một chút là được.
Hẳn là Tần Quân Dao không có gì đáng lo ngại.
Lâm Trạch Dương ôm Tần Quân Dao lên.
Nhưng đúng vào lúc này Tần Quân Dao lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt chăm chú nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, miệng cô giật giật nhưng không thể nói lên lời, hiện giờ cô đã quá yếu rồi.
Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, sau đó lại nở nụ cười, “Cũng may lúc tới tôi lấy gì đó che mặt, nếu không thì đã bị cô nương thối như cô nhận ra rồi.”
Tần Quân Dao thật sự rất muốn đưa tay kéo đồ che mặt Lâm Trạch Dương xuống, bởi vì đó là giẻ lau chân, tên này rõ ràng vô cùng lợi hại nhưng ngay cả chút kiến thức thông thường cũng không có.
Nhưng Tần Quân Dao không thể làm gì khác, bởi vì cô xỉu mất rồi.
Chương 65 Ánh mắt kỳ quái
Chương 65: Ánh mắt kỳ quái
“Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương."
Lâm Trạch Dương đứng trước giường bệnh của Tần Quân Dao, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng, nói: "Tôi biết tôi rất được yêu thích, tôi biết tôi rất đẹp trai, tôi biết tôi trẻ tuổi xuất chúng, tôi biết."
“Lâm Trạch Dương chết tiệt kia, sao anh lại cướp đồ ăn vặt của Manh Manh, anh có còn là đàn ông hay không, anh không làm việc tốt, thì sau này nuôi Manh Manh như thế nào chứ."
Nụ cười của Lâm Trạch Dương chợt cứng đờ ngay tại chỗ, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi với Tần Quân Dao, nói: "Bệnh thần kinh của cô đã ngất xỉu rồi, còn ở trong mơ mắng tôi, rốt cuộc cô ghét tôi đến nhường nào vậy, sớm biết thế tôi đã không cứu cô."
Tuy rằng nói như vậy nhưng Lâm Trạch Dương vẫn ở bên cạnh Tần Quân Dao cả một đêm.
Đợi đến rạng sáng, Lâm Trạch Dương mới rời khỏi bệnh viện, đến khách sạn của Nicole.
Tối hôm qua Nicole bị kích động rất nghiêm trọng, trạng thái tinh thần hôm nay hẳn là sẽ không tốt lắm, Lâm Trạch Dương là một người có lòng dạ tốt bụng, cũng không phải vì bữa sáng khách sạn ngon, càng không phải vì ăn sáng với Nicole sẽ không cần tự bỏ tiền nên mới tới tìm Nicole.
"Nicole, bữa sáng hôm nay cũng được miễn phí nhỉ." Lâm Trạch Dương và Nicole cùng đứng trước đại sảnh ăn sáng, từ đầu đến cuối không ai chịu bước ra khỏi một bước.
Khóe miệng Nicole giật giật, cô ấy biết rõ tên Lâm Trạch Dương này chắc chắn không cố ý đến đây thăm mình.
"Đi thôi, tôi mời anh không phải là được sao?" Nicole nghiến răng nghiến lợi nói.
Đột nhiên Lâm Trạch Dương dừng bước lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nicole, nói: "Cô nói lời này là ý gì, Lâm Trạch Dương tôi là loại người để phụ nữ trả tiền sao?"
Nicole sửng sốt một lát, sau đó nói: "Trước đây mỗi lần đi ăn, không phải đều là do tôi trả tiền sao?"
Lâm Trạch Dương mặt không đỏ tim không nhanh, vẫn giữ vẻ mặt đứng đắn như trước, nói: "Vừa đúng lúc tôi không mang theo tiền mà thôi, trước đó tốn bao nhiêu tiền, trong lòng tôi đều đã tính đến lúc đó sẽ trả lại hết cho cô."
Nicole hơi ngượng ngùng, cô ấy sao có thể đối xử với Lâm Phi như vậy.
Đột nhiên Lâm Trạch Dương trở nên cẩn thận, nói: "Chuyện tối hôm qua không phải vì giúp cô mà tôi đã đánh rất nhiều người sao? Hẳn là sẽ có tiền thưởng rồi, tiền thưởng chắc là đủ trả tiền mấy bữa trước đó đi."
Lúc đầu tâm trạng của Nicole cũng không tốt lắm, còn đang thấy sợ hãi chuyện tối qua nhưng lúc này trong lòng chỉ còn lại sự khinh bỉ Lâm Trạch Dương, nghiến răng, người này vẫn vắt cổ chày ra nước thôi.
Sau đó, hai người bước vào hội trường và ngồi cùng một bàn.
Ngoại hình của Lưu Lệ rất xinh đẹp, dáng người còn rất ấn tượng, khí chất giống như một cô chủ danh giá, đến bất kỳ nơi cao cấp nào đều sẽ thu hút vô số ánh mắt, làm cho tất cả đàn ông và phụ nữ phải đổ dồn mọi ánh mắt lên người cô.
Nhưng có rất ít người biết được thân phận thật sự của Lưu Lệ, cứ nghĩ cô là cô chủ của một gia đình danh giá nào đó.
Nhưng thực ra Lưu Lệ là một phóng viên của một tạp chí giải trí.
Hôm nay cũng giống như thường ngày, Lưu Lệ đi tới khách sạn cao cấp nhất trong thành phố, giống như một tiểu thư nhà giàu chân chính, ăn uống một cách tao nhã.
Chỉ có Lưu Lệ mới biết lí do cô đến đây là để đào bới một chút scandal của Nicole. Nicole là một ngôi sao thế giới, một khi có thể đào được một chút thông tin cũng sẽ dấy lên một đợt sóng gió.
Nhưng trước đó, mọi người trong ngành đều nói Nicole là người phụ nữ có đời tư vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối không thể đào từ trên người cô ấy bất kỳ scandal xấu nào có giá trị.
Lưu Lệ không tin cho nên mới tới đây.
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy nhưng Lưu Lệ không thể ngờ mình lại may mắn đến như vậy, vừa đến đã bắt gặp cảnh Nicole và Lâm Trạch Dương đang cãi nhau.
Nhìn xem, nhìn dáng vẻ lúc vui lúc giận của Nicole, nhìn xem, nhìn ánh mắt của Nicole dành cho người đàn ông kia, tràn đầy sùng bái và tin tưởng, nếu Nicole không thích người đàn ông kia thì đây mới là chuyện lạ.
Lưu Lệ cẩn thận chụp được mấy tấm ảnh, khóe miệng nhếch lên.
Một bài báo có tựa đề "Bí mật lớn động trời, bạn trai hiện tại của Nicole" đã hình thành trong đầu Lưu Lệ.
Tin tức giải trí này kèm theo mấy tấm ảnh, Lưu Lệ tin chắc rằng không chỉ thành phố này, có thể là toàn bộ Trung Quốc, hay thậm chí là toàn thế giới đều sẽ chấn động.
Đối với chuyện này Lâm Trạch Dương đương nhiên là không hề biết, ăn sáng xong đưa Nicole về phòng khách sạn rồi đi đến công ty.
Lúc này người trong công ty vẫn còn đang nhiệt tình thảo luận buổi gặp mặt tối hôm qua.
"Dù có như nào thì tôi vẫn cảm thấy người kia là Lâm Trạch Dương, mấy người không cảm thấy rất giống sao?" Có người đặt câu hỏi về đoạn video đêm qua.
"Làm sao có thể được chứ, trên thế giới có tám tỷ người lận, người giống người rất nhiều, cho dù lớn lên giống nhau cũng không có gì lạ. Mà mấy người nghĩ lại đi, dáng vẻ bình thường của Lâm Trạch Dương là gì chứ, người như thế sao có thể có thân thủ lợi hại như vậy?"
“Khoan nói đến việc Lâm Trạch Dương có thân thủ lợi hại như vậy hay không, quan trọng nhất vẫn là, Lâm Trạch Dương có thể nhận ra nhưng anh ta làm sao có thể tới gần Nicole được."
"Nhất định là người nhìn giống Lâm Trạch Dương mà thôi."
Những người trong công ty cuối cùng đã đưa ra một kết luận khiến cho họ cảm thấy hài lòng.
Từ đầu đến cuối Tạ San San vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cắn chặt môi, cũng không dám chắc, bởi vì tối hôm qua Lâm Trạch Dương đi làm bảo vệ, có cơ hội tiếp xúc với Nicole.
Cũng tại thời điểm này, Lâm Trạch Dương đi vào công ty, sau đó nói với mọi người: "Mọi người đang xem video này à, sao nào, có thấy tôi đẹp trai không."
Mọi người vốn còn có chút nghi ngờ nhưng đều không ngừng lắc đầu, rời đi chỗ khác, ngay cả nói cũng không muốn nói thêm một câu với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương tự làm mất mặt mình, cũng không ngừng lắc đầu, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
Tạ San San vẫn chú ý đến Lâm Trạch Dương, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí chuẩn bị đến hỏi Lâm Trạch Dương.
Vào lúc này, các đồng nghiệp trong công ty đột nhiên hét lớn lên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Nicole có bạn trai rồi."
"Cậu đang nói gì vậy, đây chẳng phải là mấy tin rác cố tình đánh lạc tiêu đề giật gân để thu hút người chú ý thôi sao, mấy loại này không cần xem, bên trong sẽ không có nội dung gì hay ho đâu." Có người không ngừng lắc đầu.
“Không, còn có cả hình ảnh này, hơn nữa tin tức này do Lưu Lệ đăng lên, trước giờ lúc nào đưa tin Lưu Lệ đều có chứng cứ thật."
"Cái gì, mau kéo bài viết xuống, tôi muốn xem hình ảnh." Tất cả mọi người đều có vẻ kích động, đều xúm lại bên cạnh đồng nghiệp đang xem tin tức kia.
Đây nhất định là một tin tức bùng nổ, đó chính là Nicole – nữ thần toàn cầu vừa đơn thuần vừa gợi cảm, có cả sắc đẹp và trí tuệ, thật không ngoa khi dùng hết tất cả tính từ mỹ miều để miêu tả Nicole.
Nicole đã có bạn trai
Sau đó, tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn Lâm Trạch Dương, ánh mắt vô cùng kì lạ.
Chương 66 Anh có thể hẹn hò với tôi không
Chương 66: Anh có thể hẹn hò với tôi không
Bên trong bệnh viện.
Tần Quân Dao giãy giụa bò dậy khỏi giường, sắc mặt nhìn qua còn tái nhợt, động tác cũng yếu ớt, nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời tràn đầy hy vọng.
Sau khi thấy bên mình không có ai, Tần Quân Dao cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi điện cho Lâm Trạch Dương.
Tối hôm qua Tần Quân Dao gần như đã hôn mê nhưng trước sau vẫn giữ lại một chút ý thức.
Tần Quân Dao có thể cảm giác được người cứu mình là Lâm Trạch Dương. Mặc dù Tần Quân Dao không có thấy rõ dáng vẻ người kia, nhưng Tần Quân Dao có một cảm giác rất mãnh liệt.
Tối hôm qua, Tần Quân Dao còn mơ hồ cảm giác được, Lâm Trạch Dương ở bên cạnh cả một buổi tối.
Thì ra người đàn ông kia cũng không phải tên côn đồ ăn no chờ chết, thì ra người đàn ông kia cũng không phải một con ký sinh trùng ký sinh trên người mình, thì ra người đàn ông kia cũng không phải là người đàn ông nhu nhược không chịu trách nhiệm như mình tưởng tượng.
Người đàn ông kia vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình theo cách của bản thân.
Người đàn ông kia là Long Vương tiếng tăm lừng lẫy đã làm cho giới lính đánh thuê thận trọng đến mức thay đổi sắc mặt.
Đường đường là Long Vương thế nhưng lại vì bảo vệ người phụ nữ và con gái của mình, ngụy trang thành một tên côn đồ.
Tần Quân Dao càng nghĩ càng thấy kích động, gương mặt đang tái nhợt thế nhưng đỏ ửng.
Tần Quân Dao mở điện thoại di động ra, muốn gọi ngay cho Lâm Trạch Dương, muốn lập tức nhìn thấy Lâm Trạch Dương, lúc này cô cũng không biết vì sao mình lại muốn nhào vào trong ngực người đàn ông kia.
Cũng trong nháy mắt này, điện thoại di động đột nhiên nhảy ra một tin đầu đề.
Tần Quân Dao vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng ngón tay không cẩn thận nhấn vào, sau đó một tấm hình nhảy ra.
Lâm Trạch Dương đang cười đùa với một nữ minh tinh xinh đẹp không tưởng nổi ngồi đối diện.
Tần Quân Dao không khỏi ngẩn người, sau đó theo bản năng mà chăm chú đọc tin tức giải trí mới nổi lên này, lông mày càng lúc càng nhíu, khóe miệng vốn dĩ hơi nhếch lên chậm rãi biến mất, trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ hy vọng, cuối cùng còn lại vẻ cô đơn.
Thì ra Lâm Trạch Dương không phải là Long Vương. Thì ra tối hôm qua người cứu mình ra cũng không phải Lâm Trạch Dương sao.
Tần Quân Dao rất tức giận, một tay nắm chặt điện thoại di động, thiếu chút nữa bóp nát điện thoại di động, sự thất vọng trên mặt cũng lộ rõ qua lời nói.
“Người phụ nữ của mình suýt chết, người này lại đang qua đêm với người phụ nữ khác.”
Nước mắt của Tần Quân Dao suýt nữa đã chảy xuống, thất vọng, tủi thân, khổ sở các loại cảm xúc trong nháy mắt lập tức bao phủ cô.
Một tay Tần Quân Dao lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, ánh mắt ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn.
Đây là đồ vật của người đàn ông đã cứu mình tối hôm qua không cẩn thận đánh rơi.
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, tại sao lại cứu mình hai lần.
“Ha ha Nicole đúng đúng đúng, giữa tôi với Nicole là quan hệ rất thân thiết. Cái gì cô ấy là một ngôi sao lớn, ngôi sao nổi tiếng trên toàn thế giới, sao tôi có thể quen biết cô ấy không không không, không phải tôi đang theo đuổi cô ấy, tôi càng không có chủ động quen biết cô ấy. Mọi người không cảm thấy tôi rất đẹp trai sao? Khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên, mọi người không phải đã rất muốn gần gũi tôi, làm bạn với tôi.”
Người của công ty nhìn thấy tin tức ùn ùn kéo đến chiếm hết toàn bộ internet, không khỏi sôi nổi đưa ra nghi vấn với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương giống như một tiểu nhân đắc chí, đầu đều sắp ngẩng lên trời rồi, dáng vẻ vui mừng kia quả thực không cần quá thiếu đánh đi.
“Mọi người muốn chữ ký của Nicole hay không hả, tôi có thể giúp tất cả mọi người lấy được. Đương nhiên, nếu như mọi người muốn nhìn thấy Nicole cũng không phải không thể, chẳng qua là.”
Nói tới đây, Lâm Trạch Dương không khỏi im lặng, vẻ mặt có vẻ hơi khó xử.
“Sao thế Lâm Trạch Dương, tôi phải làm sao mới có thể nhìn thấy Nicole anh mau nói đi.” Người trong công ty đều có chút nóng nảy, ồn ào mở miệng hỏi.
Lâm Trạch Dương thở dài, nói: “Đồ ăn của công ty tuy không tệ, nhưng luôn ăn cơm trưa ở công ty, tôi cảm thấy có hơi chán, tâm trạng không tốt, cũng không có cách nâng cao tinh thần làm những việc khác.”
Mọi người không khỏi sửng sốt, sau đó không khỏi đều nghiến răng nghiến lợi, người này đúng là vô sỉ. Sao lại có thể trắng trợn mà uy hiếp bọn họ như vậy, muốn bọn họ mời Lâm Trạch Dương ăn cơm.
Nhưng vì có thể nhìn thấy Nicole, bọn họ đều đành phải ồn ào gật đầu, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng sự bóc lột của thằng nhóc vô sỉ Lâm Trạch Dương này.
Lại vào lúc này, trong công ty đột nhiên lại có người hét lớn lên.
“Mọi người mau xem Nicole phát biểu cuộc họp báo, tôi nghe Nicole nói, cô ấy không có quan hệ gì với người đàn ông trong ảnh kia, chẳng qua là trùng hợp ngồi cùng một bàn mà thôi.”
Kết quả là, tất cả mọi người mở điện thoại di động ra, sau đó ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương càng kỳ quái hơn.
Lâm Trạch Dương cũng mở điện thoại di động ra, thấy được tin tức Nicole làm sáng tỏ quan hệ, lông mày hơi nhướng lên, biểu cảm trên mặt lại không thay đổi nhiều.
Nội dung trong tin tức là: Lâm Trạch Dương chẳng qua chỉ là một bảo vệ bình thường của Nicole mà thôi, sở dĩ hai người ở cùng nhau ăn bữa sáng, chẳng qua là Lâm Trạch Dương là bảo vệ cho cô ấy mà thôi.
Mọi người trong công ty đều không khỏi dùng một loại ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn Lâm Trạch Dương, chẳng qua chỉ là một nhân viên bảo vệ mà thôi, tại sao giả bộ giống như là chính mình rất không tức giận.
Đúng là vô sỉ không gì bằng.
Còn có, tên này lừa gạt mọi người, vậy mà vẫn còn bình tĩnh được như vậy, da mặt người này dày đến mức nào chứ.
Lâm Trạch Dương còn khẽ mỉm cười với mọi người.
Mọi người trong công ty đều không khỏi nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể tức giận, dù sao bọn họ cũng không thể vì loại chuyện này mà đánh nhau một trận với Lâm Trạch Dương được.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Trạch Dương vang lên.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, Lâm Trạch Dương đi vào toilet.
“Lâm Trạch Dương xin lỗi, tôi không phải cố ý, công ty yêu cầu tôi phải ngăn chặn hết tất cả tai tiếng, làm rõ quan hệ giữa tôi và anh, cho nên.”
Giọng của Nicole hơi khàn, cũng không biết có phải vừa mới khóc hay không.
Lâm Trạch Dương cũng không quá để ý đến chuyện này, nếu Nicole gọi điện thoại tới giải thích rõ ràng, Lâm Trạch Dương lại càng không để ý. Lâm Trạch Dương cũng không phải là loại người sống trong cái nhìn của người khác.
“Tôi hiểu, rốt cuộc cô cũng là người của công chúng mà. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không muốn nổi tiếng, người sợ nổi tiếng như heo sợ mập mà.” Lâm Trạch Dương cười ha hả mà nói với Nicole.
Nicole không khỏi yên lặng, Lâm Trạch Dương đã chịu tủi thân như vậy, thế nhưng còn quay lại an ủi mình, có phải mình quá kém cỏi so với Lâm Trạch Dương hay không.
Tên kia chính là người đàn ông đã cứu mình hai, ba lần.
Nicole cắn chặt môi, sau đó rất là nghiêm túc và trịnh trọng nói: “Lâm Trạch Dương tôi thích anh. Anh có thể hẹn hò với tôi không?”
Lâm Trạch Dương cũng không khỏi sửng sốt, lời tỏ tình này sao lại bất ngờ xuất hiện như vậy.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc mà nói: “Nicole, nhiệm vụ này có phải có khen thưởng thêm vào hay không vậy. Tôi xem trong TV, loại nhiệm vụ này đều là khó khăn nhất. Tuy nhiên, cô yên tâm, tôi có thể làm tốt nhất. Đương nhiên, khen thưởng nhất định phải phong phú, một ngày ba bữa bao trọn gói, ra vào siêu xe đưa đón, thủ hạ có một hai trăm người có thể sử dụng.”
Chương 67 Phiền phức
Chương 67: Phiền hức
“Dừng lại, dừng, không cần nói nữa, được rồi, là tôi sai được chưa?”
Nicole nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu cô ấy không kêu dừng thì thật sự không biết Lâm Trạch Dương còn có thể nói ra yêu cầu quá đáng đến thế nào nữa.
Một lời tỏ tình tốt đẹp như thế mà lại bị Lâm Trạch Dương biến thành một lần mơ mộng hão huyền. Cái người này mà nói thêm một chút nữa thì thì chắc sẽ nói tới muốn Tổng thống Mỹ rửa chân cho mình. Đây mà là yêu đương gì, rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nicole cảm thấy bản thân mình chắc chắn là bị điên rồi, nếu không thì sao có thể đi tỏ tình với cái tên này.
Cô ấy lạnh lùng cúp máy, cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Lâm Trạch Dương dù chỉ một từ thì chính mình sẽ tức đến hộc máu.
Lâm Trạch Dương nhìn lướt qua điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đúng là quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là vài điều kiện đơn giản thôi sao, không đến nỗi như vậy chứ?”
Nếu như Nicole nghe được câu nói này, không chừng có thể thật sự phun ra ba lít máu. Một hai điều kiện đơn giản? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi? Mỗi ngày trên thế giới đều xảy ra những tai nạn ngoài ý muốn, tại sao anh lại không gặp phải dù chỉ một chút vậy?
Buổi chiều, Tần Quân Dao đã về tới công ty, cô còn có một số việc cần phải xử lý.
Tần Quân Dao vốn đang muốn gặp riêng Lâm Trạch Dương một lát, mặc dù tin tức đã khiến cô tin chắc anh không phải là người tối hôm qua, nhưng cô vẫn ôm một chút ảo tưởng.
Không ngờ được vừa mới tới công ty, Tần Quân Dao lại nghe được nhân viên công ty đang cười nhạo, chế giễu Lâm Trạch Dương, nói Lâm Trạch Dương thế mà lại giả vờ như mình là bạn trai của Nicole, không ngờ lại bị vạch trần ngay lập tức, đúng là một tên ba hoa khoác lác.
Tần Quân Dao khẽ nhíu mày chặt hơn, có một loại cảm giác bất đắc dĩ mà cũng rất bất lực, rốt cuộc thì đến khi nào cái tên kia mới có thể có chút triển vọng đây.
Cuối cùng cô vẫn gọi Lâm Trạch Dương vào trong văn phòng, sau đó đóng cửa lại.
“Cô… cô muốn làm gì, sao lại khóa cửa? Bây giờ cô đã thành bộ dạng gì rồi, vậy mà vẫn còn nghĩ tới mấy chuyện đó.” Lâm Trạch Dương nhìn Tần Quân Dao với khuôn mặt hoảng sợ, vòng tay ôm lấy ngực mình.
Tần Quân Dao cảm thấy ngực của mình lại bắt đầu đau, nếu Lâm Trạch Dương là một cô gái thì lúc này chắc chắn sẽ có người hiểu lầm mình đang làm chuyện xấu xa gì với anh ấy.
Tần Quân Dao hé miệng, nhưng không cãi nhau với Lâm Trạch Dương, nói: “Bây giờ tôi đang rất mệt mỏi, không muốn cãi nhau với anh.”
Bỗng nhiên Lâm Trạch Dương trợn mắt, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi lên tiếng: “Đáng sợ quá, cô, cái người phụ nữ này, thế mà lúc chuẩn bị cãi nhau với tôi lại nghĩ đến những chuyện khác. Làm vài chuyện có ý nghĩa một chút, cãi nhau là chuyện không tốt cỡ nào, chúng ta phải lan tỏa tình yêu chính nghĩa, trở thành người kế thừa của xã hội chủ nghĩa.”
“Dừng.” Tần Quân Dao có thể nói là đã vô cùng mệt mỏi và bất lực, nhưng vẫn không nhịn được mà lớn tiếng, ngực lại bắt đầu phập phồng lên xuống mạnh mẽ, đôi mắt không nhịn được mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương không rời, thậm chí còn không biết lấy sức lực từ đâu mà suýt chút nữa đã bóp nát chiếc bình giữ nhiệt bằng một tay.
Rốt cuộc cái tên chết tiệt này được tạo nên từ những thứ gì? Sao trên đời này lại có thể xuất hiện loại người như Lâm Trạch Dương?
Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu mới lấy lại được bình tĩnh, cố ép giọng điệu mình nghe có vẻ thản nhiên, nói: “Trong khoảng thời gian này tôi có một số việc cần xử lý, anh chăm sóc Manh Manh cho tốt. Những gì tôi muốn nói chỉ có như vậy thôi, anh đi ra ngoài đi.”
Tần Quân Dao thật sự không muốn nói thêm với Lâm Trạch Dương dù chỉ là một dấu chấm câu, vô cùng mệt mỏi mà vẫy vẫy tay với anh.
Lâm Trạch Dương lại không rời đi mà cau mày nhìn Tần Quân Dao, vẻ mặt lo lắng, nói: “Cô không sao chứ?”
Tần Quân Dao thấy hơi cảm động, người đàn ông này vẫn rất quan tâm đến mình. Cô vừa định nói gì đó thì lại bị Lâm Trạch Dương cắt ngang.
Lâm Trạch Dương nói với vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Có phải cô bị bệnh nan y gì đó không? Hình như chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn. Đến lúc đó nếu như cô giống như những người khác, trước khi chết trốn đến một nơi không ai biết thì tài sản của cô, tôi có thể thừa kế hay không?”
Lâm Trạch Dương vừa nghĩ đến tình huống này thì không nhịn được mà rơi vào trầm tư, liệu pháp luật có thể chấp nhận loại quan hệ này của anh và Tần Quân Dao hay không?
Anh cảm thấy bản thân mình đã phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Tần Quân Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mà trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, hét lên: “Cút! Anh cút ngay cho tôi!”
Lâm Trạch Dương nhìn lướt qua Tần Quân Dao, nói: “Đúng là quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là người ta có trí tưởng tượng hơi phong phú thôi sao, đây không phải là một chuyện rất đáng khen hay sao, thế mà còn mắng chửi người ta.”
Tần Quân Dao không muốn nói thêm gì nữa, dùng ngón trỏ chỉ thẳng ra ngoài cửa.
Lâm Trạch Dương khẽ nhún vai, đành phải đi ra ngoài.
Đột nhiên Tần Quân Dao cảm thấy, nếu bản thân còn có chút hy vọng gì với Lâm Trạch Dương thì đúng là chuyện mà chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm được.
Với nhiều người, ban đêm mới là thời gian bắt đầu của một ngày.
Lý Tuyết Tinh chính là một người như vậy.
Lý Tuyết Tinh mở một quán bar, công việc của cô ta bắt đầu vào buổi tối.
Việc kinh doanh của quán bar cũng khá tốt, chuyện này khiến cho Lý Tuyết Tinh vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên, cũng có đôi lúc chuyện này khiến cô ta cảm thấy phiền phức. Quán bar kinh doanh tốt thì sẽ có đủ loại người xuất hiện, Lý Tuyết Tinh cũng cần phải đối mặt với đủ loại tình huống.
Giống như tối hôm nay.
Ở bên trong một phòng riêng, một người đàn ông gọi hơn ba mươi loại rượu đắt đỏ, đúng là giàu nứt đố đổ vách.
Đối với những khách hàng hào phóng như vậy, bà chủ nên cảm thấy thích mới đúng. Thế nhưng người đàn ông kia lại yêu cầu Lý Tuyết Tinh tới tiếp rượu.
Chuyện này khiến cho Lý Tuyết Tinh thấy hơi khó xử, cô ta cũng không phải là một người giỏi xã giao, hơn nữa thái độ của người đàn ông kia quá cứng rắn.
Hít một hơi thật sâu, Lý Tuyết Tinh vẫn quyết định đi vào phòng. Xét về lễ hay về tình thì cô ta cũng là bà chủ, đi tiếp khách hàng một ly rượu cũng không tính là chuyện gì quá đáng.
Sau khi tiến vào phòng riêng, Lý Tuyết Tinh không nhịn được nhíu mày chặt hơn một chút.
Bên trong phòng không chỉ có một người đàn ông, bên cạnh còn có mấy người đàn ông đứng ở hai bên, khoảng sáu đến bảy người.
Tất cả những người này đều mặc âu phục màu đen, dáng người cao lớn, đứng ở chỗ đó khiến cho người khác có một cảm giác áp bức rất mãnh liệt.
Chờ Lý Tuyết Tinh vào trong phòng riêng, những người đàn ông này đồng loạt khom người, đồng thanh kêu to. “Xin chào chị dâu!”
Lý Tuyết Tinh khẽ cắn môi, trên người những người này có một loại khí thế giang hồ đập thẳng vào mặt người khác.
“Thưa ngài, cảm ơn ngài đã ủng hộ quán bar của chúng tôi, tại đây Lý Tuyết Tinh tôi xin gửi lời cảm ơn, hy vọng ngài có thể trải qua một đêm vui vẻ ở đây. Nhà tôi còn có chút việc, bạn trai tôi bị bệnh, tôi phải về chăm sóc anh ấy.”
Dù sao thì Lý Tuyết Tinh cũng đã kinh doanh quán bar được một thời gian dài, vẫn có một số biện pháp đối phó với mấy trường hợp này, biết người đàn ông này chắc là muốn theo đuổi mình.
Lý Tuyết Tinh biết người đàn ông trước mắt này có lẽ rất có quyền thế, nhưng cô ta lại không thích một chút nào nên bịa ra một cái cớ, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Bầu không khí này khiến cho cô ta cảm giác có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà, mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao?
Chương 64: Nghệ thuật giết chóc
Đó là một tên cà lơ phất phơ, cả ngày chẳng làm làm được gì đàng hoàng cả, còn cướp cả đồ ăn vặt của con nít, trẻ con vô cùng. Làm việc cũng không có quy tắc, hoàn toàn không biết động não, hở tí là muốn ra tay đánh người, chưa bao giờ biết cảm thông cho phụ nữ dù chỉ một chút.
Thậm chí rõ ràng là đã có con mà còn hay thân mật với người phụ nữ khác, còn thích theo đuổi mấy thần tượng như một đứa trẻ nữa nên đã không tiếc tiền mà bỏ ra một khoản lớn để đu.
Đúng là một con người chẳng ra gì.
Sau khi Tần Quân Dao nhìn thấy bóng dáng mơ hồ kia, trong lòng lập lập tức phán đoán như vậy, nhưng không hiểu sao tại thời khắc sinh tử này khóe miệng của cô lại hơi cong lên.
“Ai đó?” Một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Tần Quân Dao đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía trước, vừa rồi không phải là ảo giác, thật sự có người xuất hiện.
Hai mắt Tần Quân Dao mở to hết cỡ để có thể nhìn rõ người trước mặt nhưng đầu óc cô đã bắt đầu mơ hồ, tầm nhìn bị dây thần kinh áp chế cho nên có vẻ vô cùng mờ mịt, dù cố đến thế nào cũng không nhìn rõ được, chỉ cảm thấy bóng lưng của người phía trước kia thật sự rất giống Lâm Trạch Dương.
“Tao không thích nói nhiều với người chết bởi vì thật sự quá tốn thời gian.” Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn về phía Chó Điên rồi nói.
Chó Điên bị chọc cười, nói: “Mày nghĩ mày là ai, còn không nhìn lại tình cảnh của mày đi, trong tay sáu người bọn tao đều có súng, tất cả họng súng nhắm thẳng vào mày, ai cho mày dũng khí để nói ra những lời như vậy hả.”
Trên mặt Lâm Trạch Dương không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn người chết, nói: “Đối phó với mấy con kiến hôi như bọn mày, tao chả cần dũng khí làm gì, chỉ cần một nắm tay là đủ rồi.”
“Ha ha.” Chó Điên không nhịn được mà cười lớn, nhưng tiếng cười của hắn đột nhiên ngừng lại, hai mắt bỗng dưng mở to ra, khuôn mặt tràn đầy sự khó tin.
Chó Điên nhìn thấy Lâm Trạch Dương thình lình đi tới trước mặt mình, nắm đấm vung thẳng đến mặt của hắn. Chó Điên muốn né tránh nhưng hoàn toàn không tung ra được bất kỳ động tác thủ nào, không phải bởi vì cơ thể không thể động đậy, cũng không phải vì phản ứng của hắn chậm hơn trước kia, mà tại vì Lâm Trạch Dương quá nhanh.
Cái gì mà tia chớp chứ, tất cả đều là nói quá, động tác của Lâm Trạch Dương mới thật sự giống như tia chớp.
Rầm.
Một tiếng động lớn, Chó Điên ngã xuống.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ công viên đã rơi vào trạng thái yên tĩnh, thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng chim chóc sâu bọ kêu ở bên tai, làm cho nơi này càng thêm yên tĩnh không một tiếng động.
“Mau nổ súng bắn chết hắn, đừng để hắn đến gần, hắn là một siêu cấp cao thủ cận chiến. Mau dùng súng để áp chế hắn, bắn chết hắn đi.” Ai đó hét lên.
Đoàng Đoàng Đoàng.
Tiếng súng không ngừng vang lên, đạn bay khắp nơi, viên đạn ma sát với mặt đất tạo ra những tia lửa, tia lửa nhảy nhót trong đêm giống như đom đóm xinh đẹp nhưng lại mang theo vẻ đẹp chết người.
Đột nhiên có một sát thủ ngừng động tác bắn súng, bởi vì hắn cảm giác không khí xung quanh hình như có chút thay đổi, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, dường như có cái gì đó trong bóng tối đang tới gần mình.
Tên sát thủ nuốt nước bọt rồi chậm rãi xoay đầu lại, đập vào mắt chính là một khuôn mặt tươi cười và rồi không còn sau đó nữa.
“Chết tiệt, sao tên này có thể nhanh như vậy chứ. Hắn vừa vòng ra phía sau Hồ Tử rồi bắn chết Hồ Tử, không phải sợ, vừa rồi chúng ta chỉ sơ suất để hắn tìm được cơ hội chạy ra khỏi vòng vây mà thôi, chỉ cần chúng ta nghiêm túc tập trung, nhất định có thể giết chết hắn.”
Lại có người hét lớn lên, sau đó không ngừng nổ súng về phía trước.
Rất nhanh, người này cũng phát hiện có gì đó không ổn, bởi vì xung quanh đã không còn vang lên tiếng súng, hắn cũng dừng động tác nổ súng rồi liên tục thở dốc.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Trái tim của người này đang đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, cả cơ thể của hắn đang bắt đầu run rẩy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự yên tĩnh lại đáng sợ đến như vậy.
Sau đó, người này cũng giống người lúc trước, cũng nhìn thấy một nụ cười không tiếng động rồi hai mắt mở to và ngã thẳng xuống đất.
Lâm Trạch Dương cảm thấy không nên bày ra vẻ mặt căng thẳng với người sắp chết, anh cũng đâu phải là đầu trâu mặt ngựa(*), cho nên lúc giết người Lâm Trạch Dương luôn tặng cho người ta một khuôn mặt tươi cười, anh cảm thấy nếu mình như vậy sẽ rất lương thiện và để lại cho thế giới này một sự ấm áp khó mà có được.
(*) Đầu trâu mặt ngựa: bọn côn đồ
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết chính khuôn mặt tươi cười này của anh đã để lại cho những người đó bao nhiêu bóng ma tâm lý, nếu như bọn họ biết Lâm Trạch Dương nghĩ như vậy rất có thể đều sẽ bò ra khỏi tầng mười tám của địa ngục để nắm lấy bả vai của Lâm Trạch Dương rồi lớn tiếng hét lên: “Anh đường đường là một tên sát thủ giết người không chớp mắt mà còn dọa bọn tôi muốn tiểu ra quần, vậy mà vẫn thiện ý rồi ấm áp cái mẹ gì, sao không đi chết đi.”
Lâm Trạch Dương lại đi tới trước mặt Chó Điên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.
Gương mặt của tên Chó Điên đã hoàn toàn vặn vẹo, nhưng hắn vẫn chưa chết, lúc này hắn nhịn không được mà nhíu chặt mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, thật lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Mày là Long Vương.”
Lâm Trạch Dương quả nhiên không nói nhảm, chỉ gật đầu rồi giơ lên một khẩu súng vừa mới nhặt được, nhắm ngay đầu Chó Điên.
Lúc này Chó Điên lại nở nụ cười, không bất ngờ cũng chẳng tuyệt vọng, chỉ nói: “Không thể ngờ vậy mà Tần Quân Dao lại thật sự ôm được đùi Long Vương. Nếu mày là Long Vương, thì bọn tao thất bại trong tay mày cũng là chuyện bình thường.”
Hoặc có thể nói, cuối cùng Chó Điên ta có thể chết dưới tay Long Vương cũng không uổng phí.
“Chỉ là ngẫm lại thì sau này những người sẽ tới tìm Tần Quân Dao gây phiền toái, tao cũng chẳng lấy làm tiếc, ha ha bọn bay sẽ không hề biết Long Vương đang ở cạnh Tần Quân Dao ha ha.”
Chó Điên không thể cười được nữa, bởi vì hắn ngủm luôn rồi.
Lâm Trạch Dương không thèm đếm xỉa tới Chó Điên mà ngay lập tức đến bên cạnh Tần Quân Dao, kiểm tra vết thương của cô rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương do súng gây ra không nằm ở vị trí quan trọng, chỉ cần xử lý đơn giản một chút là được.
Hẳn là Tần Quân Dao không có gì đáng lo ngại.
Lâm Trạch Dương ôm Tần Quân Dao lên.
Nhưng đúng vào lúc này Tần Quân Dao lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt chăm chú nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, miệng cô giật giật nhưng không thể nói lên lời, hiện giờ cô đã quá yếu rồi.
Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, sau đó lại nở nụ cười, “Cũng may lúc tới tôi lấy gì đó che mặt, nếu không thì đã bị cô nương thối như cô nhận ra rồi.”
Tần Quân Dao thật sự rất muốn đưa tay kéo đồ che mặt Lâm Trạch Dương xuống, bởi vì đó là giẻ lau chân, tên này rõ ràng vô cùng lợi hại nhưng ngay cả chút kiến thức thông thường cũng không có.
Nhưng Tần Quân Dao không thể làm gì khác, bởi vì cô xỉu mất rồi.
Chương 65 Ánh mắt kỳ quái
Chương 65: Ánh mắt kỳ quái
“Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương."
Lâm Trạch Dương đứng trước giường bệnh của Tần Quân Dao, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng, nói: "Tôi biết tôi rất được yêu thích, tôi biết tôi rất đẹp trai, tôi biết tôi trẻ tuổi xuất chúng, tôi biết."
“Lâm Trạch Dương chết tiệt kia, sao anh lại cướp đồ ăn vặt của Manh Manh, anh có còn là đàn ông hay không, anh không làm việc tốt, thì sau này nuôi Manh Manh như thế nào chứ."
Nụ cười của Lâm Trạch Dương chợt cứng đờ ngay tại chỗ, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi với Tần Quân Dao, nói: "Bệnh thần kinh của cô đã ngất xỉu rồi, còn ở trong mơ mắng tôi, rốt cuộc cô ghét tôi đến nhường nào vậy, sớm biết thế tôi đã không cứu cô."
Tuy rằng nói như vậy nhưng Lâm Trạch Dương vẫn ở bên cạnh Tần Quân Dao cả một đêm.
Đợi đến rạng sáng, Lâm Trạch Dương mới rời khỏi bệnh viện, đến khách sạn của Nicole.
Tối hôm qua Nicole bị kích động rất nghiêm trọng, trạng thái tinh thần hôm nay hẳn là sẽ không tốt lắm, Lâm Trạch Dương là một người có lòng dạ tốt bụng, cũng không phải vì bữa sáng khách sạn ngon, càng không phải vì ăn sáng với Nicole sẽ không cần tự bỏ tiền nên mới tới tìm Nicole.
"Nicole, bữa sáng hôm nay cũng được miễn phí nhỉ." Lâm Trạch Dương và Nicole cùng đứng trước đại sảnh ăn sáng, từ đầu đến cuối không ai chịu bước ra khỏi một bước.
Khóe miệng Nicole giật giật, cô ấy biết rõ tên Lâm Trạch Dương này chắc chắn không cố ý đến đây thăm mình.
"Đi thôi, tôi mời anh không phải là được sao?" Nicole nghiến răng nghiến lợi nói.
Đột nhiên Lâm Trạch Dương dừng bước lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nicole, nói: "Cô nói lời này là ý gì, Lâm Trạch Dương tôi là loại người để phụ nữ trả tiền sao?"
Nicole sửng sốt một lát, sau đó nói: "Trước đây mỗi lần đi ăn, không phải đều là do tôi trả tiền sao?"
Lâm Trạch Dương mặt không đỏ tim không nhanh, vẫn giữ vẻ mặt đứng đắn như trước, nói: "Vừa đúng lúc tôi không mang theo tiền mà thôi, trước đó tốn bao nhiêu tiền, trong lòng tôi đều đã tính đến lúc đó sẽ trả lại hết cho cô."
Nicole hơi ngượng ngùng, cô ấy sao có thể đối xử với Lâm Phi như vậy.
Đột nhiên Lâm Trạch Dương trở nên cẩn thận, nói: "Chuyện tối hôm qua không phải vì giúp cô mà tôi đã đánh rất nhiều người sao? Hẳn là sẽ có tiền thưởng rồi, tiền thưởng chắc là đủ trả tiền mấy bữa trước đó đi."
Lúc đầu tâm trạng của Nicole cũng không tốt lắm, còn đang thấy sợ hãi chuyện tối qua nhưng lúc này trong lòng chỉ còn lại sự khinh bỉ Lâm Trạch Dương, nghiến răng, người này vẫn vắt cổ chày ra nước thôi.
Sau đó, hai người bước vào hội trường và ngồi cùng một bàn.
Ngoại hình của Lưu Lệ rất xinh đẹp, dáng người còn rất ấn tượng, khí chất giống như một cô chủ danh giá, đến bất kỳ nơi cao cấp nào đều sẽ thu hút vô số ánh mắt, làm cho tất cả đàn ông và phụ nữ phải đổ dồn mọi ánh mắt lên người cô.
Nhưng có rất ít người biết được thân phận thật sự của Lưu Lệ, cứ nghĩ cô là cô chủ của một gia đình danh giá nào đó.
Nhưng thực ra Lưu Lệ là một phóng viên của một tạp chí giải trí.
Hôm nay cũng giống như thường ngày, Lưu Lệ đi tới khách sạn cao cấp nhất trong thành phố, giống như một tiểu thư nhà giàu chân chính, ăn uống một cách tao nhã.
Chỉ có Lưu Lệ mới biết lí do cô đến đây là để đào bới một chút scandal của Nicole. Nicole là một ngôi sao thế giới, một khi có thể đào được một chút thông tin cũng sẽ dấy lên một đợt sóng gió.
Nhưng trước đó, mọi người trong ngành đều nói Nicole là người phụ nữ có đời tư vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối không thể đào từ trên người cô ấy bất kỳ scandal xấu nào có giá trị.
Lưu Lệ không tin cho nên mới tới đây.
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy nhưng Lưu Lệ không thể ngờ mình lại may mắn đến như vậy, vừa đến đã bắt gặp cảnh Nicole và Lâm Trạch Dương đang cãi nhau.
Nhìn xem, nhìn dáng vẻ lúc vui lúc giận của Nicole, nhìn xem, nhìn ánh mắt của Nicole dành cho người đàn ông kia, tràn đầy sùng bái và tin tưởng, nếu Nicole không thích người đàn ông kia thì đây mới là chuyện lạ.
Lưu Lệ cẩn thận chụp được mấy tấm ảnh, khóe miệng nhếch lên.
Một bài báo có tựa đề "Bí mật lớn động trời, bạn trai hiện tại của Nicole" đã hình thành trong đầu Lưu Lệ.
Tin tức giải trí này kèm theo mấy tấm ảnh, Lưu Lệ tin chắc rằng không chỉ thành phố này, có thể là toàn bộ Trung Quốc, hay thậm chí là toàn thế giới đều sẽ chấn động.
Đối với chuyện này Lâm Trạch Dương đương nhiên là không hề biết, ăn sáng xong đưa Nicole về phòng khách sạn rồi đi đến công ty.
Lúc này người trong công ty vẫn còn đang nhiệt tình thảo luận buổi gặp mặt tối hôm qua.
"Dù có như nào thì tôi vẫn cảm thấy người kia là Lâm Trạch Dương, mấy người không cảm thấy rất giống sao?" Có người đặt câu hỏi về đoạn video đêm qua.
"Làm sao có thể được chứ, trên thế giới có tám tỷ người lận, người giống người rất nhiều, cho dù lớn lên giống nhau cũng không có gì lạ. Mà mấy người nghĩ lại đi, dáng vẻ bình thường của Lâm Trạch Dương là gì chứ, người như thế sao có thể có thân thủ lợi hại như vậy?"
“Khoan nói đến việc Lâm Trạch Dương có thân thủ lợi hại như vậy hay không, quan trọng nhất vẫn là, Lâm Trạch Dương có thể nhận ra nhưng anh ta làm sao có thể tới gần Nicole được."
"Nhất định là người nhìn giống Lâm Trạch Dương mà thôi."
Những người trong công ty cuối cùng đã đưa ra một kết luận khiến cho họ cảm thấy hài lòng.
Từ đầu đến cuối Tạ San San vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cắn chặt môi, cũng không dám chắc, bởi vì tối hôm qua Lâm Trạch Dương đi làm bảo vệ, có cơ hội tiếp xúc với Nicole.
Cũng tại thời điểm này, Lâm Trạch Dương đi vào công ty, sau đó nói với mọi người: "Mọi người đang xem video này à, sao nào, có thấy tôi đẹp trai không."
Mọi người vốn còn có chút nghi ngờ nhưng đều không ngừng lắc đầu, rời đi chỗ khác, ngay cả nói cũng không muốn nói thêm một câu với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương tự làm mất mặt mình, cũng không ngừng lắc đầu, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
Tạ San San vẫn chú ý đến Lâm Trạch Dương, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí chuẩn bị đến hỏi Lâm Trạch Dương.
Vào lúc này, các đồng nghiệp trong công ty đột nhiên hét lớn lên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Nicole có bạn trai rồi."
"Cậu đang nói gì vậy, đây chẳng phải là mấy tin rác cố tình đánh lạc tiêu đề giật gân để thu hút người chú ý thôi sao, mấy loại này không cần xem, bên trong sẽ không có nội dung gì hay ho đâu." Có người không ngừng lắc đầu.
“Không, còn có cả hình ảnh này, hơn nữa tin tức này do Lưu Lệ đăng lên, trước giờ lúc nào đưa tin Lưu Lệ đều có chứng cứ thật."
"Cái gì, mau kéo bài viết xuống, tôi muốn xem hình ảnh." Tất cả mọi người đều có vẻ kích động, đều xúm lại bên cạnh đồng nghiệp đang xem tin tức kia.
Đây nhất định là một tin tức bùng nổ, đó chính là Nicole – nữ thần toàn cầu vừa đơn thuần vừa gợi cảm, có cả sắc đẹp và trí tuệ, thật không ngoa khi dùng hết tất cả tính từ mỹ miều để miêu tả Nicole.
Nicole đã có bạn trai
Sau đó, tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn Lâm Trạch Dương, ánh mắt vô cùng kì lạ.
Chương 66 Anh có thể hẹn hò với tôi không
Chương 66: Anh có thể hẹn hò với tôi không
Bên trong bệnh viện.
Tần Quân Dao giãy giụa bò dậy khỏi giường, sắc mặt nhìn qua còn tái nhợt, động tác cũng yếu ớt, nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời tràn đầy hy vọng.
Sau khi thấy bên mình không có ai, Tần Quân Dao cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi điện cho Lâm Trạch Dương.
Tối hôm qua Tần Quân Dao gần như đã hôn mê nhưng trước sau vẫn giữ lại một chút ý thức.
Tần Quân Dao có thể cảm giác được người cứu mình là Lâm Trạch Dương. Mặc dù Tần Quân Dao không có thấy rõ dáng vẻ người kia, nhưng Tần Quân Dao có một cảm giác rất mãnh liệt.
Tối hôm qua, Tần Quân Dao còn mơ hồ cảm giác được, Lâm Trạch Dương ở bên cạnh cả một buổi tối.
Thì ra người đàn ông kia cũng không phải tên côn đồ ăn no chờ chết, thì ra người đàn ông kia cũng không phải một con ký sinh trùng ký sinh trên người mình, thì ra người đàn ông kia cũng không phải là người đàn ông nhu nhược không chịu trách nhiệm như mình tưởng tượng.
Người đàn ông kia vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình theo cách của bản thân.
Người đàn ông kia là Long Vương tiếng tăm lừng lẫy đã làm cho giới lính đánh thuê thận trọng đến mức thay đổi sắc mặt.
Đường đường là Long Vương thế nhưng lại vì bảo vệ người phụ nữ và con gái của mình, ngụy trang thành một tên côn đồ.
Tần Quân Dao càng nghĩ càng thấy kích động, gương mặt đang tái nhợt thế nhưng đỏ ửng.
Tần Quân Dao mở điện thoại di động ra, muốn gọi ngay cho Lâm Trạch Dương, muốn lập tức nhìn thấy Lâm Trạch Dương, lúc này cô cũng không biết vì sao mình lại muốn nhào vào trong ngực người đàn ông kia.
Cũng trong nháy mắt này, điện thoại di động đột nhiên nhảy ra một tin đầu đề.
Tần Quân Dao vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng ngón tay không cẩn thận nhấn vào, sau đó một tấm hình nhảy ra.
Lâm Trạch Dương đang cười đùa với một nữ minh tinh xinh đẹp không tưởng nổi ngồi đối diện.
Tần Quân Dao không khỏi ngẩn người, sau đó theo bản năng mà chăm chú đọc tin tức giải trí mới nổi lên này, lông mày càng lúc càng nhíu, khóe miệng vốn dĩ hơi nhếch lên chậm rãi biến mất, trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ hy vọng, cuối cùng còn lại vẻ cô đơn.
Thì ra Lâm Trạch Dương không phải là Long Vương. Thì ra tối hôm qua người cứu mình ra cũng không phải Lâm Trạch Dương sao.
Tần Quân Dao rất tức giận, một tay nắm chặt điện thoại di động, thiếu chút nữa bóp nát điện thoại di động, sự thất vọng trên mặt cũng lộ rõ qua lời nói.
“Người phụ nữ của mình suýt chết, người này lại đang qua đêm với người phụ nữ khác.”
Nước mắt của Tần Quân Dao suýt nữa đã chảy xuống, thất vọng, tủi thân, khổ sở các loại cảm xúc trong nháy mắt lập tức bao phủ cô.
Một tay Tần Quân Dao lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, ánh mắt ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn.
Đây là đồ vật của người đàn ông đã cứu mình tối hôm qua không cẩn thận đánh rơi.
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, tại sao lại cứu mình hai lần.
“Ha ha Nicole đúng đúng đúng, giữa tôi với Nicole là quan hệ rất thân thiết. Cái gì cô ấy là một ngôi sao lớn, ngôi sao nổi tiếng trên toàn thế giới, sao tôi có thể quen biết cô ấy không không không, không phải tôi đang theo đuổi cô ấy, tôi càng không có chủ động quen biết cô ấy. Mọi người không cảm thấy tôi rất đẹp trai sao? Khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên, mọi người không phải đã rất muốn gần gũi tôi, làm bạn với tôi.”
Người của công ty nhìn thấy tin tức ùn ùn kéo đến chiếm hết toàn bộ internet, không khỏi sôi nổi đưa ra nghi vấn với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương giống như một tiểu nhân đắc chí, đầu đều sắp ngẩng lên trời rồi, dáng vẻ vui mừng kia quả thực không cần quá thiếu đánh đi.
“Mọi người muốn chữ ký của Nicole hay không hả, tôi có thể giúp tất cả mọi người lấy được. Đương nhiên, nếu như mọi người muốn nhìn thấy Nicole cũng không phải không thể, chẳng qua là.”
Nói tới đây, Lâm Trạch Dương không khỏi im lặng, vẻ mặt có vẻ hơi khó xử.
“Sao thế Lâm Trạch Dương, tôi phải làm sao mới có thể nhìn thấy Nicole anh mau nói đi.” Người trong công ty đều có chút nóng nảy, ồn ào mở miệng hỏi.
Lâm Trạch Dương thở dài, nói: “Đồ ăn của công ty tuy không tệ, nhưng luôn ăn cơm trưa ở công ty, tôi cảm thấy có hơi chán, tâm trạng không tốt, cũng không có cách nâng cao tinh thần làm những việc khác.”
Mọi người không khỏi sửng sốt, sau đó không khỏi đều nghiến răng nghiến lợi, người này đúng là vô sỉ. Sao lại có thể trắng trợn mà uy hiếp bọn họ như vậy, muốn bọn họ mời Lâm Trạch Dương ăn cơm.
Nhưng vì có thể nhìn thấy Nicole, bọn họ đều đành phải ồn ào gật đầu, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng sự bóc lột của thằng nhóc vô sỉ Lâm Trạch Dương này.
Lại vào lúc này, trong công ty đột nhiên lại có người hét lớn lên.
“Mọi người mau xem Nicole phát biểu cuộc họp báo, tôi nghe Nicole nói, cô ấy không có quan hệ gì với người đàn ông trong ảnh kia, chẳng qua là trùng hợp ngồi cùng một bàn mà thôi.”
Kết quả là, tất cả mọi người mở điện thoại di động ra, sau đó ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương càng kỳ quái hơn.
Lâm Trạch Dương cũng mở điện thoại di động ra, thấy được tin tức Nicole làm sáng tỏ quan hệ, lông mày hơi nhướng lên, biểu cảm trên mặt lại không thay đổi nhiều.
Nội dung trong tin tức là: Lâm Trạch Dương chẳng qua chỉ là một bảo vệ bình thường của Nicole mà thôi, sở dĩ hai người ở cùng nhau ăn bữa sáng, chẳng qua là Lâm Trạch Dương là bảo vệ cho cô ấy mà thôi.
Mọi người trong công ty đều không khỏi dùng một loại ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn Lâm Trạch Dương, chẳng qua chỉ là một nhân viên bảo vệ mà thôi, tại sao giả bộ giống như là chính mình rất không tức giận.
Đúng là vô sỉ không gì bằng.
Còn có, tên này lừa gạt mọi người, vậy mà vẫn còn bình tĩnh được như vậy, da mặt người này dày đến mức nào chứ.
Lâm Trạch Dương còn khẽ mỉm cười với mọi người.
Mọi người trong công ty đều không khỏi nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể tức giận, dù sao bọn họ cũng không thể vì loại chuyện này mà đánh nhau một trận với Lâm Trạch Dương được.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Trạch Dương vang lên.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, Lâm Trạch Dương đi vào toilet.
“Lâm Trạch Dương xin lỗi, tôi không phải cố ý, công ty yêu cầu tôi phải ngăn chặn hết tất cả tai tiếng, làm rõ quan hệ giữa tôi và anh, cho nên.”
Giọng của Nicole hơi khàn, cũng không biết có phải vừa mới khóc hay không.
Lâm Trạch Dương cũng không quá để ý đến chuyện này, nếu Nicole gọi điện thoại tới giải thích rõ ràng, Lâm Trạch Dương lại càng không để ý. Lâm Trạch Dương cũng không phải là loại người sống trong cái nhìn của người khác.
“Tôi hiểu, rốt cuộc cô cũng là người của công chúng mà. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không muốn nổi tiếng, người sợ nổi tiếng như heo sợ mập mà.” Lâm Trạch Dương cười ha hả mà nói với Nicole.
Nicole không khỏi yên lặng, Lâm Trạch Dương đã chịu tủi thân như vậy, thế nhưng còn quay lại an ủi mình, có phải mình quá kém cỏi so với Lâm Trạch Dương hay không.
Tên kia chính là người đàn ông đã cứu mình hai, ba lần.
Nicole cắn chặt môi, sau đó rất là nghiêm túc và trịnh trọng nói: “Lâm Trạch Dương tôi thích anh. Anh có thể hẹn hò với tôi không?”
Lâm Trạch Dương cũng không khỏi sửng sốt, lời tỏ tình này sao lại bất ngờ xuất hiện như vậy.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc mà nói: “Nicole, nhiệm vụ này có phải có khen thưởng thêm vào hay không vậy. Tôi xem trong TV, loại nhiệm vụ này đều là khó khăn nhất. Tuy nhiên, cô yên tâm, tôi có thể làm tốt nhất. Đương nhiên, khen thưởng nhất định phải phong phú, một ngày ba bữa bao trọn gói, ra vào siêu xe đưa đón, thủ hạ có một hai trăm người có thể sử dụng.”
Chương 67 Phiền phức
Chương 67: Phiền hức
“Dừng lại, dừng, không cần nói nữa, được rồi, là tôi sai được chưa?”
Nicole nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu cô ấy không kêu dừng thì thật sự không biết Lâm Trạch Dương còn có thể nói ra yêu cầu quá đáng đến thế nào nữa.
Một lời tỏ tình tốt đẹp như thế mà lại bị Lâm Trạch Dương biến thành một lần mơ mộng hão huyền. Cái người này mà nói thêm một chút nữa thì thì chắc sẽ nói tới muốn Tổng thống Mỹ rửa chân cho mình. Đây mà là yêu đương gì, rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nicole cảm thấy bản thân mình chắc chắn là bị điên rồi, nếu không thì sao có thể đi tỏ tình với cái tên này.
Cô ấy lạnh lùng cúp máy, cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Lâm Trạch Dương dù chỉ một từ thì chính mình sẽ tức đến hộc máu.
Lâm Trạch Dương nhìn lướt qua điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đúng là quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là vài điều kiện đơn giản thôi sao, không đến nỗi như vậy chứ?”
Nếu như Nicole nghe được câu nói này, không chừng có thể thật sự phun ra ba lít máu. Một hai điều kiện đơn giản? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi? Mỗi ngày trên thế giới đều xảy ra những tai nạn ngoài ý muốn, tại sao anh lại không gặp phải dù chỉ một chút vậy?
Buổi chiều, Tần Quân Dao đã về tới công ty, cô còn có một số việc cần phải xử lý.
Tần Quân Dao vốn đang muốn gặp riêng Lâm Trạch Dương một lát, mặc dù tin tức đã khiến cô tin chắc anh không phải là người tối hôm qua, nhưng cô vẫn ôm một chút ảo tưởng.
Không ngờ được vừa mới tới công ty, Tần Quân Dao lại nghe được nhân viên công ty đang cười nhạo, chế giễu Lâm Trạch Dương, nói Lâm Trạch Dương thế mà lại giả vờ như mình là bạn trai của Nicole, không ngờ lại bị vạch trần ngay lập tức, đúng là một tên ba hoa khoác lác.
Tần Quân Dao khẽ nhíu mày chặt hơn, có một loại cảm giác bất đắc dĩ mà cũng rất bất lực, rốt cuộc thì đến khi nào cái tên kia mới có thể có chút triển vọng đây.
Cuối cùng cô vẫn gọi Lâm Trạch Dương vào trong văn phòng, sau đó đóng cửa lại.
“Cô… cô muốn làm gì, sao lại khóa cửa? Bây giờ cô đã thành bộ dạng gì rồi, vậy mà vẫn còn nghĩ tới mấy chuyện đó.” Lâm Trạch Dương nhìn Tần Quân Dao với khuôn mặt hoảng sợ, vòng tay ôm lấy ngực mình.
Tần Quân Dao cảm thấy ngực của mình lại bắt đầu đau, nếu Lâm Trạch Dương là một cô gái thì lúc này chắc chắn sẽ có người hiểu lầm mình đang làm chuyện xấu xa gì với anh ấy.
Tần Quân Dao hé miệng, nhưng không cãi nhau với Lâm Trạch Dương, nói: “Bây giờ tôi đang rất mệt mỏi, không muốn cãi nhau với anh.”
Bỗng nhiên Lâm Trạch Dương trợn mắt, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi lên tiếng: “Đáng sợ quá, cô, cái người phụ nữ này, thế mà lúc chuẩn bị cãi nhau với tôi lại nghĩ đến những chuyện khác. Làm vài chuyện có ý nghĩa một chút, cãi nhau là chuyện không tốt cỡ nào, chúng ta phải lan tỏa tình yêu chính nghĩa, trở thành người kế thừa của xã hội chủ nghĩa.”
“Dừng.” Tần Quân Dao có thể nói là đã vô cùng mệt mỏi và bất lực, nhưng vẫn không nhịn được mà lớn tiếng, ngực lại bắt đầu phập phồng lên xuống mạnh mẽ, đôi mắt không nhịn được mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương không rời, thậm chí còn không biết lấy sức lực từ đâu mà suýt chút nữa đã bóp nát chiếc bình giữ nhiệt bằng một tay.
Rốt cuộc cái tên chết tiệt này được tạo nên từ những thứ gì? Sao trên đời này lại có thể xuất hiện loại người như Lâm Trạch Dương?
Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu mới lấy lại được bình tĩnh, cố ép giọng điệu mình nghe có vẻ thản nhiên, nói: “Trong khoảng thời gian này tôi có một số việc cần xử lý, anh chăm sóc Manh Manh cho tốt. Những gì tôi muốn nói chỉ có như vậy thôi, anh đi ra ngoài đi.”
Tần Quân Dao thật sự không muốn nói thêm với Lâm Trạch Dương dù chỉ là một dấu chấm câu, vô cùng mệt mỏi mà vẫy vẫy tay với anh.
Lâm Trạch Dương lại không rời đi mà cau mày nhìn Tần Quân Dao, vẻ mặt lo lắng, nói: “Cô không sao chứ?”
Tần Quân Dao thấy hơi cảm động, người đàn ông này vẫn rất quan tâm đến mình. Cô vừa định nói gì đó thì lại bị Lâm Trạch Dương cắt ngang.
Lâm Trạch Dương nói với vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Có phải cô bị bệnh nan y gì đó không? Hình như chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn. Đến lúc đó nếu như cô giống như những người khác, trước khi chết trốn đến một nơi không ai biết thì tài sản của cô, tôi có thể thừa kế hay không?”
Lâm Trạch Dương vừa nghĩ đến tình huống này thì không nhịn được mà rơi vào trầm tư, liệu pháp luật có thể chấp nhận loại quan hệ này của anh và Tần Quân Dao hay không?
Anh cảm thấy bản thân mình đã phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Tần Quân Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mà trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, hét lên: “Cút! Anh cút ngay cho tôi!”
Lâm Trạch Dương nhìn lướt qua Tần Quân Dao, nói: “Đúng là quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là người ta có trí tưởng tượng hơi phong phú thôi sao, đây không phải là một chuyện rất đáng khen hay sao, thế mà còn mắng chửi người ta.”
Tần Quân Dao không muốn nói thêm gì nữa, dùng ngón trỏ chỉ thẳng ra ngoài cửa.
Lâm Trạch Dương khẽ nhún vai, đành phải đi ra ngoài.
Đột nhiên Tần Quân Dao cảm thấy, nếu bản thân còn có chút hy vọng gì với Lâm Trạch Dương thì đúng là chuyện mà chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm được.
Với nhiều người, ban đêm mới là thời gian bắt đầu của một ngày.
Lý Tuyết Tinh chính là một người như vậy.
Lý Tuyết Tinh mở một quán bar, công việc của cô ta bắt đầu vào buổi tối.
Việc kinh doanh của quán bar cũng khá tốt, chuyện này khiến cho Lý Tuyết Tinh vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên, cũng có đôi lúc chuyện này khiến cô ta cảm thấy phiền phức. Quán bar kinh doanh tốt thì sẽ có đủ loại người xuất hiện, Lý Tuyết Tinh cũng cần phải đối mặt với đủ loại tình huống.
Giống như tối hôm nay.
Ở bên trong một phòng riêng, một người đàn ông gọi hơn ba mươi loại rượu đắt đỏ, đúng là giàu nứt đố đổ vách.
Đối với những khách hàng hào phóng như vậy, bà chủ nên cảm thấy thích mới đúng. Thế nhưng người đàn ông kia lại yêu cầu Lý Tuyết Tinh tới tiếp rượu.
Chuyện này khiến cho Lý Tuyết Tinh thấy hơi khó xử, cô ta cũng không phải là một người giỏi xã giao, hơn nữa thái độ của người đàn ông kia quá cứng rắn.
Hít một hơi thật sâu, Lý Tuyết Tinh vẫn quyết định đi vào phòng. Xét về lễ hay về tình thì cô ta cũng là bà chủ, đi tiếp khách hàng một ly rượu cũng không tính là chuyện gì quá đáng.
Sau khi tiến vào phòng riêng, Lý Tuyết Tinh không nhịn được nhíu mày chặt hơn một chút.
Bên trong phòng không chỉ có một người đàn ông, bên cạnh còn có mấy người đàn ông đứng ở hai bên, khoảng sáu đến bảy người.
Tất cả những người này đều mặc âu phục màu đen, dáng người cao lớn, đứng ở chỗ đó khiến cho người khác có một cảm giác áp bức rất mãnh liệt.
Chờ Lý Tuyết Tinh vào trong phòng riêng, những người đàn ông này đồng loạt khom người, đồng thanh kêu to. “Xin chào chị dâu!”
Lý Tuyết Tinh khẽ cắn môi, trên người những người này có một loại khí thế giang hồ đập thẳng vào mặt người khác.
“Thưa ngài, cảm ơn ngài đã ủng hộ quán bar của chúng tôi, tại đây Lý Tuyết Tinh tôi xin gửi lời cảm ơn, hy vọng ngài có thể trải qua một đêm vui vẻ ở đây. Nhà tôi còn có chút việc, bạn trai tôi bị bệnh, tôi phải về chăm sóc anh ấy.”
Dù sao thì Lý Tuyết Tinh cũng đã kinh doanh quán bar được một thời gian dài, vẫn có một số biện pháp đối phó với mấy trường hợp này, biết người đàn ông này chắc là muốn theo đuổi mình.
Lý Tuyết Tinh biết người đàn ông trước mắt này có lẽ rất có quyền thế, nhưng cô ta lại không thích một chút nào nên bịa ra một cái cớ, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Bầu không khí này khiến cho cô ta cảm giác có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà, mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao?