-
Chương 46-50
Chương 46 Chỉ cần vẫy tay.
Thái nhỏ, cho ít hành lá đã xắt nhỏ và hạt tiêu vào xào lên, ăn từng miếng thật lớn với cơm, chắc chắn sẽ rất thơm, có thể ăn được hẳn ba bát.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Cố Tâm lúc này. Đương nhiên, nguyên liệu chính của món ăn không phải thịt lợn, gia súc hay cừu, mà là một kẻ vô cùng đáng ghét tên Lâm Trạch Dương.
“Cậu đã nắm được nhược điểm gì của ba tôi, rốt cuộc cậu đã làm gì với ba tôi, cái tên vô sỉ này!” Cố Tâm chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không một người như Cố Vi làm sao có thể chấp nhận thất bại khi chưa hành động chứ.
Lâm Trạch Dương vừa định nói chuyện, Cố Vi liền cướp lời : “Vừa rồi cậu đã suy nghĩ gì, lòng bàn tay của cậu không cử động, cho nên tôi cũng không đoán được bước tiếp theo cậu định sẽ làm gì. Đó là bởi vì không có gì thay đổi, vì vậy tất cả những gì có khả năng bị thay đổi đều được giấu đi.”
Cố Vi đã vượt qua được giai đoạn thất vọng ban đầu, bắt đầu với niềm đam mê theo đuổi võ thuật.
Lâm Trạch Dương gãi đầu, nói: “Ông đang nói cái gì vậy, tôi chỉ tùy tiện đặt tay lên thôi, đang chờ ông tấn công đấy.”
Cố Vi bất ngờ đến mức há to miệng, mặt ông ta đỏ bừng, thật ra vừa rồi ông ta đang suy nghĩ xem Lâm Trạch Dương đang định ra tay như thế nào, hành động đưa tay kia có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng thực ra đó chỉ là một hành động ngẫu hứng thôi, là do ông ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cố Vi hít một hơi thật sâu, nhưng ông ta vẫn không tin nổi chuyện này, thực sự ông ta không thể nhìn ra điểm yếu của Lâm Trạch Dương, vậy nên đành nói: “Vậy nếu tôi dùng lòng bàn tay đẩy về phía trước như thế này, cậu sẽ phản ứng như thế nào?”
Vừa nói, Cố Vi vừa chắp tay, làm động tác hai con rồng ra biển.
Lâm Trạch Dương thản nhiên hất tay, giống như tiện tay ném cà vạt khi về đến nhà vậy.
Cố Vi khẽ cau mày, hỏi lại: “Nếu tôi làm như thế này thì sao?”
Cố Vi dùng một bàn tay đẩy về phía trước, lòng bàn tay rút ra khỏi cổ tay một tấc rồi xoay một vòng, chuyển động của lòng bàn tay trở thành một nắm, thay đổi nhanh chóng, tốc độ thay đổi đột ngột, mọi thứ diễn ra đều trôi chảy như nước chảy mây trôi vậy, mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu, thực sự xứng đáng là một bậc thầy trong ngành võ thuật.
Lâm Trạch Dương tùy ý vung tay lên lần nữa, không có gì thay đổi so với trước.
Sau đó, Cố Vi đã thực hiện thêm một số đòn thay đổi khác, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn phản ứng bình thản như cũ.
Lần này Cố Vi nhíu mày chặt hơn, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng, nói: “Dường như cậu không hề phát hiện ra sự thay đổi của tôi.”
Lâm Trạch Dương thật thà gật đầu, nói: “Đương nhiên là không rồi, tại sao tôi phải nhận ra có sự thay đổi trong chuyển động của ông chứ?”
Cuối cùng Cố Tâm không thể chịu đựng được nữa, vừa rồi cô hoàn toàn bị thu hút bởi kỹ thuật của ba mình, cảm thấy rằng ba mình thực sự rất mạnh mẽ, vì vậy cô nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ khinh bỉ, rồi nói: “Ba, con đã nói rồi, tên này chỉ biết khoác lác, cơ bản tên này chẳng hiểu võ thuật là cái gì, chỉ là một tên khốn không biết xấu hổ mà thôi.”
Cố Vi không để ý đến Cố Tâm, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương: “Vậy thì sao cậu lại có thể đánh bại được tôi?”
“Ồ, đây chính là điều mà ông muốn hỏi sao.” Dường như đến bây giờ Lâm Trạch Dương mới hiểu ý trong câu hỏi của Cố Vi, sau đó lại vung tay giống như lúc nãy.
Nhưng lần này, dấu tay của Lâm Trạch Dương đã in trên vách tường.
Sau đó chẳng hề có chuyện gì xảy ra, vách tường cũng không phát ra tiếng nổ ầm ầm, không có bụi rơi, thậm chí ngay cả một tiếng động nhỏ cũng chẳng thấy.
Cả người Cố Vi sững sờ ở đó nhìn chằm chằm vào bức tường giống như thấy quỷ vậy. Cố lão cũng đột nhiên từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhưng vẻ mặt của ông ta lại giống như một tên ngốc.
Toàn bộ đại sảnh đều rơi vào không khí tĩnh lặng, Cố Vi và lão Cố đang vô cùng khiếp sợ. Đám người Cố Tâm và Trần Nhĩ cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng bọn họ lại cực kỳ kinh ngạc, Lâm Trạch Dương có hành động vô liêm sỉ như vậy, chỉ với một hành động đơn giản đó thôi, vừa rồi tại sao Lâm Trạch Dương có gan để bày ra cái vẻ như vậy chứ, giống như cái đập của anh ta có thể khiến cho những ngọn núi và mặt đất rung chuyển vậy.
Một lúc lâu sau, lão Cố nhịn không được hít một hơi thật sâu, nói: “Người trẻ tuổi, cậu lợi hại như vậy, sao lại đi khi dễ những người bình thường như chúng tôi làm gì?”
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương phút chốc liền trở nên lạnh lùng, không để ý tới người được gọi là lão Cố kia, nhìn chằm chằm vào Trần Nhĩ nói: “Manh Manh đang ở đâu?”
Trần Nhĩ hoàn toàn không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, nghĩ đã có lão Cố ở bên cạnh rồi, nên chẳng cần phải sợ Lâm Trạch Dương làm gì, khinh thường nói: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi! Nếu muốn cứu Manh Manh thì quỳ xuống cho tôi.”
Lâm Trạch Dương vẫn nhìn chằm chằm Trần Nhĩ, nhưng giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo hơn, anh gằn giọng, hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, Manh Manh ở đâu?”
Trần Nhĩ thấy Lâm Trạch Dương coi thường thái độ của mình thì tỏ ra vô cùng tức giận, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không muốn nói cho anh biết đấy, anh muốn đánh tôi thì đến đánh tôi đi, đánh tôi đi!”
Chát! Một âm thanh chói tai vang lên, Lâm Trạch Dương tát vào mặt Trần Nhĩ.
Trần Nhĩ che một bên má, vẻ mặt không dám tin nhìn anh.
Chát chát chát! Tiếng tát tai không ngừng vang lên, Lâm Trạch Dương tát vào mặt Trần Nhĩ một cái. Ngay sau đó, cả khuôn mặt của cậu ta đều sưng lên, cậu ta phải lùi lại phía sau, trong mắt của Trần Nhĩ đầy vẻ sợ hãi, cậu ta muốn nói gì đó, nhưng Lâm Trạch Dương không cho cậu ta có cơ hội nào, liên tục tát vào mặt Trần Nhĩ.
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Trần Nhĩ một cái, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, anh ấy nhấc chân lên định đi về phía Trần Nhĩ.
“Đừng đánh chết cậu ta! Dù sao đó cũng là một mạng người đấy! Không nên để lại hậu quả, sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau.” Lão Cố vội vàng lên tiếng can ngăn.
Lâm Trạch Dương chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua lão Cố, nói: “Những kẻ muốn làm hại con gái của tôi đều phải chết.”
Trong nháy mắt, trong đại sảnh dường như đột nhiên có một cỗ khí lạnh quét qua, trong nháy mắt luồng khí lạnh lập tức tràn ngập khắp phòng, khiến lòng người không kiểm soát được mà run lên.
Lão Cố cảm thấy hô hấp của mình rất khó khăn, muốn lao tới ngăn Lâm Trạch Dương lại, thế nhưng lại phát hiện ra chân mình như bị đông cứng, không thể động đậy nổi.
“A…” Đột nhiên, tiếng hét của Trần Nhĩ vang lên phá vỡ sự im lặng.
Cuối cùng cú đá của Lâm Trạch Dương vẫn không giẫm lên đầu của Trần Nhĩ mà đánh vào bộ phận quan trọng nhất của người đàn ông. Nhìn vẻ mặt méo mó đau đớn của Trần Nhĩ, anh khẳng định vết thương kia nhất định là rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, lúc này Lão Cố dường như đã thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như muốn gục ngã.
Dựa theo tính cách của Cố Tâm nhất định lúc này, cô hẳn phải nhảy ra rồi nói cái gì đó về chính nghĩa, nhưng bây giờ cô lại phát hiện lưng mình ướt sũng, ngay cả sức lực nói chuyện cũng chẳng còn.
“Ba.” Đột nhiên, một âm thanh non nớt từ đâu vang lên khiến cả đại sảnh đầy người không khỏi trở nên sửng sốt, sau đó mọi người nhìn thấy Manh Manh chạy ra từ một căn phòng.
“Manh Manh!” Lâm Trạch Dương lập tức nở nụ cười giống như một kẻ ngốc, cười đến nỗi hai mắt híp lại, anh chạy về phía Manh Manh, ôm lấy Manh Manh.
Đúng lúc này, tự nhiên Cố Tâm cảm giác được khí lạnh kì lạ vừa rồi đã biến mất, giống như mùa đông đã qua, mặt trời mùa xuân lại ló dạng.
Cố Tâm nhìn Lâm Trạch Dương đang cười như một kẻ khờ, cô hơi sững sờ, người này rốt cuộc là ai vậy? Lúc thì lạnh lùng như băng vạn năm, làm cho người ta có cảm giác khiếp sợ, sau đó thì coi việc giết người chẳng qua cũng giống như việc hít thở bình thường, bây giờ lại nở một nụ cười ấm áp tựa như mặt trời mùa hè thế kia...
Chương 47 Đừng động đến người này.
Chương 47: Đừng động đến người này.
"Bố ơi, con muốn về nhà, người ở đây hung dữ lắm, đầu không trọc, cũng không có kem và sữa bò để ăn."
"Được, giờ bố sẽ đưa con về nhà. Nhưng tối nay chúng ta xem Hỷ Dương Dương được không? Bố ăn khoai tây chiên của con nha?"
"Không được đâu bố, đầu trọc cường hay hơn, con muốn xem đầu trọc cường, mà đúng rồi, không phải hôm qua bố đã ăn hết khoai tây chiên của con rồi mà?"
"Ừ nhỉ, bố ăn hết rồi, vậy bố ăn kem của con được không?"
Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh, mỗi người một câu, anh đi về phía cửa đại sảnh, hoàn toàn không để ý chút nào đến mọi người xung quanh, rồi rời đi.
Lại một lần nữa tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng đó nhìn nhau, cái con mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy, đại sư võ đạo Cố Vi vừa nhận thua anh, anh còn đánh Trần Nhĩ thành đầu heo, phế bổ thân dưới của cậu ta, rồi giờ lại nói muốn về xem TV với con gái, còn nói muốn cướp đồ ăn vặt của con để ăn, hệt như anh thực sự đã cướp sạch đồ ăn vặt của con gái mình.
Cố Tâm lắc đầu, cảm thấy anh đúng là một tên khốn nạn không có thuốc chữa.
Kết quả là, Cố Tâm càng thấy không phục, bố Cố Vi của cô sao có thể nhận thua trước loại người này được?
Có điều, Cố Tâm không có cơ hội hỏi cho ra lẽ vấn đề này, bởi lúc này ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói sốt ruột.
"Trần Nhĩ, Trần Nhĩ, con sao rồi." Ngay sau đó, một người đàn ông uy nghiêm bước vào cửa.
Người đàn ông này chính là tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị, Trần Cao Dương, bố ruột của Trần Nhĩ, ông ta là người có tiếng trong thành phố.
Sau khi tìm hiểu kĩ, cuối cùng Trần Cao Dương đã tìm ra rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, sau đó ông ta vô cùng khó chịu nhìn về phía Lão Cố, ngữ khí cũng không còn tôn kính nữa, nói: "Lão Cố, sao ông có thể trơ mắt đứng nhìn chuyện này xảy ra mà không ngăn cản. Hừ, quên đi, là tôi nhìn lầm ông rồi Lão Cố, tôi thật không ngờ ông lại là một kẻ nhát gan sợ bị vạ lây."
Lão Cố khẽ cau mày, sau đó lắc đầu, nói: "Trần Cao Dương, chuyện này là do con trai ông làm sai, bắt cóc con gái nhà người ta. Cố mỗ như tôi đây tuy già rồi nhưng mắt tôi vẫn chưa mờ đến mức không phân biệt được đúng sai."
Trần Cao Dương nhíu mày, sau đó phất tay, cười lạnh nói: "Được rồi tôi không cần ông xía tay vào giúp chuyện này nữa, dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ không danh không tiếng biết đánh người, Trần Cao Dương tôi vẫn có thể tự ứng phó."
Lão Cố lắc đầu, muốn dẫn người rời đi, nhưng ánh mắt ông lại dừng lại nơi bàn tay Lâm Trạch Dương vừa chạm vào, lại nói với Trần Cao Dương: "Ông không thể động vào người này được đâu, cho dù có đổi mạng ông cũng không động vào người này được đâu."
Trần Cao Dương cười lạnh, nói: Đúng là nực cười, ở trong cái thành phố này còn có người mà Trần Cao Dương tôi không dám đắc tội sao?"
Trần Cao Dương chưa nói hết câu, bởi đúng lúc này có một tiếng nổ lớn vang lên.
Ầm ầm…
Cả bức tường đột nhiên đổ xuống. Không… không phải đổ xuống, mà toàn bộ bức tường bị nghiền nát thành bột phấn.
Trần Cao Dương đứng sững sờ, ông ta biết rõ bức tường này không phải loại tường rỗng ruột, cho dù có dùng búa lớn đập mạnh cũng không thể rung chuyển được nó, mà bức tường bây giờ lại biến thành bột phấn ngay trước mắt ông ta.
Cố Tâm đột nhiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: " Chẳng lẽ là do lúc nãy tên kia vỗ vào tường? Đừng nói với tôi bức tường này làm bằng đậu hũ nhá."
Lão Cố hít một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng: "Cố Tâm, cháu có biết vừa rồi cháu gặp nguy hiểm như thế nào không, may mà Lâm Trạch Dương không so đo với cháu, bằng không ông cũng không có cách nào cứu được cháu. Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau đi thôi."
Nói xong, Lão Cố lại liếc mắt nhìn Trần Cao Dương đang ngẩn người, ông lại lắc đầu thêm lần nữa.
Chờ đến khi rời khỏi biệt thự, Cố Tâm mới vội vàng truy vấn ông: "Ông nội, bức tường ban nãy thực sự bị tên khốn kia đập nát sao?"
Lão Cố không trả lời Cố Tâm ngay, ông giống như rơi vào hồi ức, một lúc lâu sau, mới ý vị thâm tình nhìn Cố Tâm, nói: "Cháu có biết cái tên khốn trong miệng cháu, cho dù có trong giới cổ võ cũng sẽ là một siêu cao thủ không,cậu ta là một cao thủ trời sinh làm chủ được năng lực "cảm khí". Đừng nói là ông nội của cháu,hay người trong thành phố này, cho dù đi khắp Trung Quốc cũng không tìm được mấy người là đối thủ của cậu ta, sau này cháu đừng có liên hệ gì với nhà họ Trần nữa."
Lần này Cố Tâm thực sự đã bị khiếp sợ, nếu lời này do người khác nói ra, nhất định cô sẽ cho rằng người này bị điên rồi, nhưng lời này lại do Lão Cố nói ra, cô nhất định tin là thật.
Chỉ là.….
Người kia rất giống một tên khốn nạn, không ngờ lại mạnh như vậy.
Cố Tâm cắn chặt môi, cũng không hiểu sao ấn tượng về Lâm Trạch Dương đã in sâu vào tâm trí cô, không thể xóa bỏ được.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đưa Manh Manh về nhà, nhưng anh không tìm thấy bóng dáng Tần Thiến đâu cả.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, cảm giác dường như mấy ngày nay Tần Thiến rất bận rộn, không thấy bóng dáng đâu cả. Nhưng trong công ty lại không xảy ra có chuyện gì cả? Chả lẽ là việc của giới lính đánh thuê sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương lắc đầu, vứt bỏ hết tất thảy đống suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Trạch Dương vang lên, trên điện thoại hiển thị là cuộc gọi đến từ Mỹ.
Lâm Trạch Dương vừa nhận điện thoại, trong điện thoại lập tức vang lên một loạt âm thanh như những tiếng nổ lớn liên tiếp nhau, vô cùng kịch liệt, dọa Lâm Trạch Dương suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
Một hồi lâu sau đó, Lâm Trạch Dương mới nhận ra hóa ra cuộc điện thoại là này do trợ thủ Nicole gọi tới, nói Nicole đã đến sân bay, tại sao không nhìn thấy Lâm Trạch Dương đâu cả.
Lúc này Lâm Trạch Dương mới nhớ ra, hình như trưa nay, Elyse đã gọi điện thoại cho mình, nói trước chuyện này.
Kết quả là, Lâm Trạch Dương không chút lo lắng nói: "À, tôi quên mất, các anh đợi chút, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đó. À không, có lẽ là một giờ, hiện tại tôi đang xem đầu trọc cường, tập này mới bắt đầu chiếu thôi, tôi xem xong sẽ đến ngay."
Nói xong, Lâm Trạch Dương liền cúp điện thoại.
Trong lúc đó, ở một lối ra trong sân bay, có hai người phụ nữ đứng đó.
Trong đó có một phụ nữ che kín toàn thân, mang theo khẩu trang, thậm chí còn đeo kính râm vào ban đêm để mọi người không nhìn thấy diện mạo của mình. Dù vậy, cô mới chỉ đứng ở đó một lúc, đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người, dường như tất cả mọi người hoàn toàn không để mắt đến người phụ nữ đang đứng bên cạnh cô.
Mà người phụ nữ còn lại mặc trang phục chuyên nghiệp, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng được coi cao là tinh xảo, là một vẻ đẹp tiêu chuẩn của nước Mỹ.
Lúc này người phụ nữ này vô cùng tức tối, nắm chặt điện thoại trong tay, thiếu chút nữa sẽ đem điện thoại cho ném, ngực cũng không ngừng phập phồng, cắn răng nghiến lợi nói: "Không biết người mà Elyse an bối là người nào, đến bây giờ rồi vẫn còn đang xem phim hoạt hình, tức chết tôi rồi!"
Chương 48 Lâm Trạch Dương tôi có gì mà không làm được chứ
Chương 48
“Anh có thể ý thức về thời gian một chút không? Anh có biết anh đã đến trễ khoảng một tiếng ba phút mười tám giây không? Không phải người Trung Quốc càng anh thường hay nói thời gian là vàng bạc sao?”
Khi xe của Lâm Trạch Dương chậm rì rì tới nơi, trợ lý của Nicole gần như lao vào xâu xé anh.
Thế nhưng Lâm Trạch Dương lại không tỏ ra một chút áy náy nào, chỉ tùy tiện nói: “Đang trên đường thì tôi thấy hơi đói, nên đi mua lạp xưởng, tới hơn muộn. Được rồi, mọi người lên xe đi.”
Nữ trợ lý giở giọng kênh kiệu, sau đó nhìn từ trên xuống dưới chiếc xe mà Lâm Trạch Dương lái, không khỏi bày ra vẻ mặt khinh thường nói: “Anh thật sự muốn chở Nicole của chúng tôi bằng xe này? Anh có biết Nicole của chúng tôi là ai không?”
Bởi vì Tần Quân Dao không về nhà, Lâm Trạch Dương chỉ có thể mượn con xe Alto của Lý Tuyết Tinh. Nhưng thành thật mà nói, chiếc xe này thật sự hơi cũ, không gian cũng chật chội.
Cho nên, Lâm Trạch Dương cũng không khỏi gật đầu nói: “Quả thật xe này không được, không hợp với phong cách của tôi, bình thường tôi sẽ không lái loại xe này.”
“Cô muốn ra ngoài ăn khuya sao?” Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Nicole, tùy ý hỏi.
Nữ trợ lý như sắp phát điên đến nơi, hai tay cô siết lấy tóc, cô là đang nói cái xe không hợp Nicole, chứ không phải nói đến Lâm Trạch Dương đâu!
“Quên đi! Tôi không hơn thua với anh làm gì!” Nữ trợ lý cảm thấy dù sao chuyện cũng đã đến nước này, chỉ có cách chấp nhận mà thôi.
“Mấy người còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi.” Lâm Trạch Dương đợi một lát, phát hiện hai người kia vẫn còn đứng bên ngoài xe, không khỏi hơi hếch cằm nhìn bọn họ.
Nữ trợ lý không khỏi lại giở giọng khinh thường, nói: “Anh còn chưa mở cửa, sao chúng tôi có thể lên xe? Hơn nữa, anh mau để hành lý của chúng tôi vào trong cốp xe!”
Lâm Trạch Dương nghe xong cũng không nhúc nhích mà quay sang nhìn nữ trợ lý như nhìn một kẻ ngốc, nói: “Sao cô ngốc thế? Mở cửa xe, mở cốp xe mà cũng không biết? Tôi thật không hiểu nổi làm sao cô có thể sống được đến chừng ấy năm.”
Nữ trợ lý thiếu chút nữa là tức ngu người, Nicole là ai chứ? Là siêu sao quốc tế, là nữ thần toàn cầu, ai ai nhìn thấy cô cũng đều ngẩn người, như con chó nhỏ mà vẫy đuôi mừng chủ!
“Cô muốn ra ngoài ăn khuya sao?” Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Nicole, tùy ý hỏi.
Làm gì có chuyện Nicole tự xếp hành lý, tự mở cửa xe cơ chứ? Mà người này…lại còn không hề có ý thức tự giác nữa! Anh ta có phải là bảo vệ không đó?
Không được! Lát nữa phải báo chuyện này cho Alice, để Alice đổi bảo vệ mới được!
Phụt!
“Anh thú vị thật đấy.” Nicole đang bọc kín khắp người bỗng nhiên bật cười, giọng nói thật dễ nghe, tựa như chim sơn ca đang hót, khiến người khác đều dễ dàng cảm thấy khoan khoái, vui vẻ.
Lâm Trạch Dương không khỏi mỉm cười nhìn Nicole, nói: “Không nghĩ cô lại giỏi như vậy, tôi che giấu rất kĩ rồi vậy mà cô liếc mắt một cái đã nhìn ra. Cái năng lực này của cô làm Lâm Trạch Dương tôi đây cảm thấy sau này nên che chở cho cô, về sau nếu cô gặp chuyện phiền toái gì, cứ việc báo tên tôi!”
Nicole cười khúc khích không ngừng, cả người cũng run run theo.
Mái tóc vàng rực cong cong hơi lộ ra bên ngoài, đôi mắt màu ngọc bích lóe sáng như hai quả cầu pha lê, khuôn miệng nho nhỏ như quả anh đào, thuần khiết nhưng lại mang theo nét gợi cảm độc nhất vô nhị của phương Tây, toát ra cảm giác giống một ly vang đỏ hảo hạng, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta ngất ngây.
Trợ lý điên tiết lên, anh là cái thá gì chứ! Đây là Nicole đó! Nếu Nicole gặp chuyện phiền phức không thể giải quyết, chẳng lẽ anh nghĩ anh có thể giải quyết được? Anh tự cho mình là thứ gì vậy chứ?
Trợ lý cực kì bất lực, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ tự mình xếp hành lý lên xe, sau đó mở cửa để Nicole ngồi vào trong.
Thế nhưng Nicole không ngồi ở hàng ghế sau mà ngay lập tức chui vào ghế phó lái.
Vẻ mặt của người trợ lý liền thay đổi, cô nói: “Nicole, em không được ngồi hàng ghế đầu, nguy hiểm lắm, vả lại cũng không phù hợp với thân phận của em.”
Nicole liếc nhìn trợ lý, đáng thương nói: “Em thật sự không thể ngồi ở hàng ghế đầu sao?”
“Đương nhiên rồi, em là Nicole đấy!” Trợ lý khẳng định chắc nịch.
“Cô dông dài thật đấy, chẳng lẽ đến tuổi mãn kinh rồi sao? Người ta muốn làm gì còn cần cô quản chắc? Cô là mẹ của Nicole à? Cho dù có là mẹ đi nữa thì cô cũng không thể ép buộc Nicole như vậy được. Nicole, mặc kệ cô ấy đi, ngồi yên ở đây, có chuyện gì Lâm Trạch Dương tôi đây sẽ bảo vệ cô.” Lâm Trạch Dương không khỏi bất mãn liếc trợ lý một cái.
Không đợi trợ lý nói thêm gì, Nicole đã reo lên, thậm chí còn tháo khẩu trang ra, hôn một cái lên trán Lâm Trạch Dương, vui vẻ nói: “Tốt quá! Lâm Trạch Dương, anh tốt quá!”
Lâm Trạch Dương cũng không khỏi sững sờ cứng đờ tại chỗ.
Lâm Trạch Dương đã từng xem qua ảnh của Nicole trên mạng, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng được người thật lại còn đẹp hơn trong ảnh nhiều như vậy.
Mái tóc vàng rực cong cong hơi lộ ra bên ngoài, đôi mắt màu ngọc bích lóe sáng như hai quả cầu pha lê, khuôn miệng nho nhỏ như quả anh đào, thuần khiết nhưng lại mang theo nét gợi cảm độc nhất vô nhị của phương Tây, toát ra cảm giác giống một ly vang đỏ hảo hạng, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta ngất ngây.
“Nicole! Chị đã nói với em bao nhiêu lần, em không thể đối xử thân thiết với mọi người như vậy, em là Nicole đó!” Trợ lý không nhịn được lại răn dạy Nicole.
“Biết rồi, biết rồi, chị đừng nhiều lời như mấy bà già nữa.” Nicole nhăn mũi, nhìn cực kì đáng yêu.
Lâm Trạch Dương khởi động xe, đi về phía khách sạn do công ty Nicole đặt trước.
Trên đường đi, nữ trợ lý vẫn luôn nói không ngừng, đưa ra rất nhiều yêu cầu với Nicole.
“Mấy người còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi.” Lâm Trạch Dương đợi một lát, phát hiện hai người kia vẫn còn đứng bên ngoài xe, không khỏi hơi hếch cằm nhìn bọn họ.
Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng nhịn không được, nói: “Nói nhiều như vậy chẳng lẽ cô định giam lỏng Nicole luôn sao! Cái này không được cái kia cũng không tốt, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nicole, đừng nghe lời cô ấy, muốn làm gì thì làm cái đó!”
Trợ lý cũng không chịu được Lâm Trạch Dương nữa, nói: “Tốt nhất anh đừng nói nữa! Đừng dạy hư Nicole của chúng tôi! Còn có ngày mai anh không cần đi làm nữa, tôi sẽ nói với Alice!”
Lâm Trạch Dương biết rằng Alice có lẽ sẽ không nói ra thân phận thật sự của anh cho Nicole và cô trợ lý này, cho nên cũng không cãi cọ mấy chuyện này với trợ lý.
Chẳng mấy chốc, ba người đã tới khách sạn.
Phòng được đặt trước là phòng tổng thống có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất tiện nghi và xa hoa.
Mái tóc vàng rực cong cong hơi lộ ra bên ngoài, đôi mắt màu ngọc bích lóe sáng như hai quả cầu pha lê, khuôn miệng nho nhỏ như quả anh đào, thuần khiết nhưng lại mang theo nét gợi cảm độc nhất vô nhị của phương Tây, toát ra cảm giác giống một ly vang đỏ hảo hạng, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta ngất ngây.
Lâm Trạch Dương sắp xếp xong cho hai người, bèn định rời đi.
Lúc này Nicole mới nói: “Lâm Trạch Dương, bây giờ tôi đói, anh có thể dẫn tôi ra ngoài ăn gì không?”
Trợ lý vẫn lắc đầu nói: “Em muốn ăn gì, chúng ta có thể gọi phục vụ phòng.”
Lâm Trạch Dương tự nhiên gật đầu nói: “Đương nhiên là được, bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Không được! Nicole, đêm nay em không thể rời khỏi khách sạn.” Trợ lý dang hai tay ra cản phía trước hai người.
“Tại sao lại không được? Em đã đến Trung Quốc rồi, chẳng lẽ không được ăn đặc sản Trung Quốc sao?” Nicole đáng thương nhìn trợ lý nói.
Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng nhịn không được, nói: “Nói nhiều như vậy chẳng lẽ cô định giam lỏng Nicole luôn sao! Cái này không được cái kia cũng không tốt, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nicole, đừng nghe lời cô ấy, muốn làm gì thì làm cái đó!”
Trợ lý vẫn lắc đầu nói: “Em muốn ăn gì, chúng ta có thể gọi phục vụ phòng.”
Nicole cầu cứu nhìn sang Lâm Trạch Dương.
“Mấy người còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi.” Lâm Trạch Dương đợi một lát, phát hiện hai người kia vẫn còn đứng bên ngoài xe, không khỏi hơi hếch cằm nhìn bọn họ.
Trợ lý vội vàng nói: “Không được! Không được nói gì hết! Còn nữa, chị cảnh cáo em, không được quậy loạn, nếu không chị sẽ báo lên!”
“Hừ!” Nicole tức giận trở về phòng.
Trợ lý lại không để ý đến sự tức giận này, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, sau đó khóa cửa phòng lại, lấy thẻ phòng đi, để Nicole và Lâm Trạch Dương không thể ra khỏi.
Không được! Lát nữa phải báo chuyện này cho Alice, để Alice đổi bảo vệ mới được!
“Cô muốn ra ngoài ăn khuya sao?” Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Nicole, tùy ý hỏi.
“Đương nhiên là muốn rồi, nhưng mà… bây giờ chúng ta không có cách nào ra ngoài được cả.” Trên mặt Nicole lúc đầu lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng ngay lập tức lại bị bao trùm bởi sự buồn rầu.
Lâm Trạch Dương mìm cười nhìn Nicole, chớp mắt với cô rồi nói: “Tôi là Lâm Trạch Dương, có chuyện gì mà tôi không làm được chứ?”
Chương 49 Loại con trai này không đáng có bạn gái
Chương 49
“Ôm tôi.”
Lâm Trạch Dương vừa đẩy cửa sổ ra, vừa thờ ơ nói.
“A!” Nicole bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, tuy rằng nước Mỹ cởi mở hơn, nhưng Nicole cũng biết Trung Quốc là nơi như thế nào, nơi này không phải nói ôm nhau chính là yêu nhau sao?
Tại sao bây giờ Lâm Trạch Dương lại bảo mình ôm anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy cũng giống những người khác, có ý đồ gì đó với mình?
“A cái gì mà a, nhanh lại đây ôm tôi.” Lâm Trạch Dương hơi không kiên nhẫn nói với Nicole.
Nicole suy nghĩ một lát, vẫn quyết định không ôm Lâm Trạch Dương, cô chỉ muốn trở thành bạn bè với anh, nghĩ như vậy, cô nghiêm túc nói với Lâm Trạch Dương: “Tôi thấy mình không thể làm được loại chuyện này, dù sao chúng ta không phải là kiểu quan hệ đó, ở Trung Quốc…”
Lâm Trạch Dương tức giận hơi vò vò đầu Nicole, nói: “Còn nhỏ mà đã nghĩ linh tinh rồi, cô nghĩ gì vậy, nếu cô không ôm tôi, thì sao tôi có thể đưa cô ra ngoài.”
“A?” Nicole sửng sốt, hóa ra bản thân cô nghĩ sai, mà quan trọng hơn là, Lâm Trạch Dương chỉ coi Nicole cô đây như một đứa con nít!”
Nicole này chính là siêu sao đó! Là nữ thần trong lòng mọi người!
Nicole có chút không vui, hơi bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vốn cô đã có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, làm như vậy lại tăng thêm vài phần đáng yêu, như là em gái nhỏ nhà bên.
Lâm Trạch Dương cũng không phải là người biết đọc không khí, hơi không kiên nhẫn nói: “Vậy cô còn muốn ra ngoài chơi không?”
“Này, cô còn đứng đó làm gì? Tôi đem thức ăn ngon đến cho cô.” Lâm Trạch Dương đi ra hai bước, lại quay lại vỗ nhẹ lên bả vai Nicole.
Cặp mắt Nicole lập tức sáng lên, cô nhanh chóng ôm lấy Lâm Trạch Dương, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi: “Chúng ta ra khỏi đây như thế nào?”
“Tuyết Tinh, đây là bạn tôi, đêm nay sẽ ở lại đây. Cô ấy rất ngoan, sẽ không gây phiền phức cho chị đâu, chị muốn cô ấy giúp gì cũng có thể kêu được.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói với Lý Tuyết Tinh.
“Ôm chặt tôi, đi thôi!” Nói xong, Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, mặc dù rõ ràng anh còn đang ôm theo một người.
Nữ trợ lý mắng chửi trong lòng, cầm máy lên gọi cho Alice, thế nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh máy bận. Người trợ lý không còn cách nào khác đành phải thôi, thế nhưng lại nắm chặt bàn tay, rõ ràng là rất tức giận.
“A!” Nicole không nhịn được cao giọng hét một tiếng, bọn họ ở tầng mười chín của khách sạn, tức là bây giờ bọn họ đang rơi từ tầng mười chính xuống!
Mà đúng lúc này, khi hai người rơi xuống một tầng, Lâm Trạch Dương đang ôm Nicole bằng một tay, thì một tay còn lại đột nhiên vươn ra nắm lấy lan can tầng mười tám!
Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương lại buông tay, hai người rơi xuống tầng mười bảy.
Nữ trợ lý mắng chửi trong lòng, cầm máy lên gọi cho Alice, thế nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh máy bận. Người trợ lý không còn cách nào khác đành phải thôi, thế nhưng lại nắm chặt bàn tay, rõ ràng là rất tức giận.
Một lúc lâu sau, cả hai cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất. Nicole chỉ cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí hô hấp cũng không thông.
Quá kích thích! Giống như đang đóng phim vậy!
Cùng lúc đó, trong khách sạn.
“Này, cô còn đứng đó làm gì? Tôi đem thức ăn ngon đến cho cô.” Lâm Trạch Dương đi ra hai bước, lại quay lại vỗ nhẹ lên bả vai Nicole.
Nicole đột nhiên hét to một tiếng, sau đó ôm chặt lấy Lâm Trạch Dương, kêu lên: “Lâm Trạch Dương, anh là siêu nhân sao? Sao lại lại giỏi vậy chứ, vừa mới rồi quá đẹp trai luôn! Tom Cruise cũng không đỉnh bằng anh, đây là kungfu của Trung Quốc sao? Thật quá thần kỳ.”
Lâm Trạch Dương như thể chuyện này chẳng là gì, loại việc vừa rồi quả thật rất đơn giản với anh, trước kia khi làm nhiệm vụ, anh đã làm quá nhiều rồi.
Ánh mắt Nicole nhìn Lâm Trạch Dương sáng rực, cô luôn cảm thấy Lâm Trạch Dương chính là siêu nhân.
Tại sao bây giờ Lâm Trạch Dương lại bảo mình ôm anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy cũng giống những người khác, có ý đồ gì đó với mình?
…
Cùng lúc đó, trong khách sạn.
Trợ lý của Nicole rốt cuộc cũng phát hiện Nicole và Lâm Trạch Dương không ở trong phòng, vẻ mặt trở nên rất khó coi.
“Bọn họ làm sao ra khỏi nơi này? Nhảy từ đây xống sao? Không! Không thể nào, làm sao có người có thể nhảy được từ tầng mười chín xuống chứ? Cũng không phải đang đi đóng phim đâu?”
“Tuyết Tinh, đây là bạn tôi, đêm nay sẽ ở lại đây. Cô ấy rất ngoan, sẽ không gây phiền phức cho chị đâu, chị muốn cô ấy giúp gì cũng có thể kêu được.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói với Lý Tuyết Tinh.
Trợ lý đứng trước cửa sổ đang mở toang, nghĩ mãi mà không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập tức lại bùng giận.
Nicole làm đến toát hết mồ hôi, Lâm Trạch Dương mới buông tha cho cô.
“Lâm Trạch Dương! Thật đáng ghét, vậy mà dám mang Nicole đi! Không được, phải gọi ngay cho Alice! Phải đuổi ngay cái tên không đáng tin cậy này!”
Nữ trợ lý mắng chửi trong lòng, cầm máy lên gọi cho Alice, thế nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh máy bận. Người trợ lý không còn cách nào khác đành phải thôi, thế nhưng lại nắm chặt bàn tay, rõ ràng là rất tức giận.
…
“Lâm Trạch Dương, tôi không muốn về khách sạn, anh đưa tôi về nhà được không?” Nicole đáng thương nắm lấy cánh tay Lâm Trạch Dương, cầu khẩn nói.
Lâm Trạch Dương hơi do dự, mặc dù trong nhà còn phòng cho khách, nhưng mang Nicole đến có phải sẽ rất phiền phức hay không?
Cùng lúc đó, trong khách sạn.
Nếu người khác thấy được cảnh này, chắc hẳn là điên lên mất nhỉ? Một siêu sao lớn như vậy, rất nhiều người chỉ để gặp mặt một lần thôi mà đã tốn không biết bao nhiêu tiền, thế nhưng bây giờ cô lại ở đây xin một người đàn ông mang cô về nhà, vậy mà người đó còn thấy khó xử?
“Mang tôi về nhé, được không?” Nicole lại hơn bĩu môi, vừa đáng thương vừa đáng yêu, như một chú mèo nhỏ đang tròn xoe mắt.
“Được rồi, nhưng cô không được gây rắc rối cho tôi.” Lâm Trạch Dương hết cách, đành phải bất đắc dĩ đồng ý với Nicole.
“Ôi, tốt quá, Lâm Trạch Dương, anh tốt nhất luôn đó.” Nicole reo lên như chú chim nhỏ vui vẻ, quay vòng quanh Lâm Trạch Dương.
Đến khi Lâm Trạch Dương đưa Nicole về nhà, Manh Manh đã ngủ rồi, còn Tần Quân Dao không biết đang bận gì nên cxung không về nhà.
Lý Tuyết Tinh đang ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy Nicole không khỏi cứng người tại chỗ.
“Tuyết Tinh, đây là bạn tôi, đêm nay sẽ ở lại đây. Cô ấy rất ngoan, sẽ không gây phiền phức cho chị đâu, chị muốn cô ấy giúp gì cũng có thể kêu được.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói với Lý Tuyết Tinh.
“Ừm, ừm, tôi rất ngoan á, cô muốn tôi làm gì tôi đều sẽ làm.” Nicole vội vàng nở nụ cười ngọt ngào với Lý Tuyết Tinh.
Tại sao bây giờ Lâm Trạch Dương lại bảo mình ôm anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy cũng giống những người khác, có ý đồ gì đó với mình?
Lý Tuyết Tinh suýt nữa té xĩu, đã không hiểu tại sao Lâm Trạch Dương đưa Tần Quân Dao và Manh Manh về đây, bây giờ lại mang thêm một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh siêu lớn tới nữa?
Lý Tuyết Tinh đã thấy Tần Quân Dao xinh đến không tưởng được, thế nhưng Nicole này cũng không thua kém Tần Quân Dao chút nào, ngay cả với gu thẩm mỹ phương Đông, ngoại hình của Nicole cũng không thể chê vào đâu được.
Còn người tên Lâm Trạch Dương này… rốt cuộc anh ta quen bao nhiều người đẹp vậy chứ? Sau này còn mang bao nhiêu người về nhà nữa đây?
“Nicole, cô thấy bên kia không? Cái bàn đó bẩn quá, cô mau đến lau sạch đi.” Lâm Trạch Dương thật sự cảm thấy mình đang thu nhận Nicole một đêm, cho nên anh thấy bản thân có quyền để Nicole làm chút việc gì đó.
“Này, cô còn đứng đó làm gì? Tôi đem thức ăn ngon đến cho cô.” Lâm Trạch Dương đi ra hai bước, lại quay lại vỗ nhẹ lên bả vai Nicole.
“Được, tôi lau ngay đây.” Nicole nghiêm túc gật đầu, sau đó thật sự bắt đầu dọn dẹp.
Cùng lúc đó, trong khách sạn.
Trời ạ! Người đẹp như vậy thế mà lại giống như người giúp việc vậy, Lâm Trạch Dương nói cái gì thì cô ấy làm cái đó?”
Lý Tuyết Tinh không khỏi đỡ trán mình, cô cảm thấy càng ngày cô càng cách xa Lâm Trạch Dương, nếu nói cho người chưa từng theo đuổi idol như Lý Tuyết Tinh thân phận của Nicole, chắc là lúc đó cô trực tiếp té xíu mất?
Lâm Trạch Dương phát hiện Nicole nghe lời, thậm chí còn nhờ Nicole dọn dẹp cả nhà, từ phòng khách đến phòng bếp, quả nhiên anh xem Nicole là người giúp việc!
Nicole làm đến toát hết mồ hôi, Lâm Trạch Dương mới buông tha cho cô.
Đúng là một tên điên.
Cuối cùng, Lâm Trạch Dương thậm chí còn tự hào tự nói chính mình: “Ha! Mình quá thông minh!”
Tên chết tiệt này đúng là nên bị sét đánh đi, Tạ San San nói đúng, loại con trai vô ý tứ như này xứng đáng không có bạn gái!
Chương 50 Cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian
Chương 50: Cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian
Buổi sáng ngày hôm sau Nicole đã dậy rất sớm để làm bữa sáng cho Lâm Trạch Dương.
“Quả trứng này cô chiên kĩ quá. Tôi cũng không thích ăn bánh mì, lần sau cô hãy chú ý nhiều hơn.” Lâm Trạch Dương vừa ăn vừa bắt bẻ.
Nicole vội vàng đứng nghiêm người, nghiêm túc nói: “Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ chú ý nhiều hơn.”
Lý Tuyết Tình đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, cô không thể không lắc đầu. Lâm Trạch Dương hoàn toàn đã coi người ta thành nữ người hầu mà sai khiến rồi. Người xinh đẹp như vậy lại còn là người nước ngoài, làm sao có thể nguyện ý làm chuyện này chứ?
Sau khi đưa Nicole trở về khách sạn xong Lâm Trạch Dương liền đi đến công ty.
Lâm Phi vừa bước vào công ty đã nghe thấy người bên trong đang bàn luận về Nicole rồi.
“Mọi người có biết gì không, Nicole đã đến Hoa Hạ của chúng ta rồi đấy. Không biết bây giờ Nicole đang ở đâu, không biết cô ấy đã quen thuộc với Hoa Hạ chúng ta chưa nữa. Thật là thương cho Nicole của chúng ta quá đi mất.”
“Nói đi nói lại thì vé buổi gặp mặt của Nicole rốt cuộc còn cách nào để săn vé không nhỉ? Tôi đã nhờ rất nhiều quan hệ của bạn bè mà bây giờ một chiếc vé tôi cũng không lấy được. Huhu khóc chết tôi mất.”
“Làm sao mà còn vé trống được chứ! Cậu phải biết người đó là Nicole đó!”
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, anh không quan tâm đến những người này nữa mà tiếp tục làm việc của chính mình. Lâm Trạch Dương vừa ngồi xuống thì có một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
“Sao rồi Lâm Trạch Dương, vé buổi gặp mặt của Nicole anh đã lấy được chưa thế? Ba ngày nữa là buổi gặp mặt của Nicole đã bắt đầu rồi, chắc là anh sẽ không phải không có cách nào lấy được vé chứ haha.”
Mã Kiến đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, hắn ta còn ra vẻ với anh.
Không lâu trước đó, Lâm Trạch Dương và Mã Kiến đã đặt cược rằng nếu Lâm Trạch Dương không có vé vào buổi gặp mặt của Nicole thì anh sẽ phải rời khỏi công ty, vĩnh viễn không được gặp lại Tạ San San.
“À, suýt chút nữa thì tôi quên mất vé vào cửa. Sáng nay lúc Nicole làm bữa sáng cho tôi, tôi nên hỏi cô ấy mới phải. Nhưng mà cũng không cần vội, lần sau cô ấy đến nhà tôi dọn dẹp thì tôi sẽ bảo cô ấy mang theo vé vào cửa vậy.”
Lâm Trạch Dương gần như đã quên mất chuyện này.
“Hả?” Mã Kiến cho rằng bản thân mình nhất định đang nằm mơ, hắn ta vừa nghe được Lâm Trạch Dương nói gì chứ.
“Anh có phải nằm mơ hay bị mắc chứng hoang tưởng không thế? Cái gì mà Nicole làm bữa sáng cho anh rồi dọn dẹp nhà cửa cho anh chứ. Thật sự là buồn cười chết mất haha. Đến vé vào cửa còn không có được mà lại nói lời làm người ta chết cười như vậy chứ. Tôi phục anh rồi đấy Lâm Trạch Dương.” Mã Kiến cảm thấy Lâm Trạch Dương bị điên rồi.
Lâm Trạch Dương nhún vai, làm ra vẻ không quan tâm. Chẳng nhẽ anh còn phải nói với Mã Kiến rằng tất cả điều này đều là Nicole đòi làm sao?
Mã Kiến nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của anh lại càng tức giận hơn, hừ lạnh một tiếng: “Anh cứ đợi đấy, hai ngày sau nếu anh không lấy ra được vé vào cửa của buổi gặp mặt thì anh sẽ biết tay tôi.”
Sau khi Mã Kiến rời đi, Tạ San San vội vàng chạy đến, cẩn thận nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, tôi biết anh vừa nãy cố ý chọc tức Mã Kiến nhưng anh và Mã Kiến đã đánh cược với nhau rồi. Tên đó là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nếu anh không lấy được vé vào cửa thì hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Đương nhiên Lâm Trạch Dương lại bày ra dáng vẻ không quan tâm gì.
Tạ San San nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhìn không được mà cắn chặt môi. Cô giống như đã hạ quyết tâm nói: “Lâm Trạch Dương, anh yên tâm đi. Việc này tôi sẽ giải quyết cho.”
Thì ra Tạ San San có một người bạn muốn nhường lại hai vé, chỉ là giá vé cao đến cắt cổ, mua vé cần đến hai tháng lương của Tạ San San. Nhưng bởi vì Lâm Trạch Dương, Tạ San San quyết định dốc hết toàn bộ sức lực.
Lâm Trạch Dương không biết chuyện này, vậy nên anh cũng không nói gì cả.
Sau khi tan làm anh đi đến khách sạn mà Nicole đang ở.
Chỉ là lúc này trong phòng có thêm rất nhiều người. Một trong số đó là người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện với Nicole.
“Nicole, tôi rất lo lắng cho cô. Đây là lần đầu tiên cô đến Hoa Hạ vậy nên tôi nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô. Những người này là vệ sĩ tôi thuê cho cô, bọn họ đều là cao thủ võ thuật có thể bảo đảm được an toàn của cô.”
Người đàn ông ngồi trước mặt nhìn cô ấy với nụ cười trên môi và nói.
Người đàn ông trẻ tuổi này là người Hoa Kỳ, tên là Jack. Người này ở Hoa Kỳ cũng được coi là một thiếu gia rất có địa vị. Cậu ta rất thích Nicole, Jack giống như một kẻ bám đuôi lúc nào cũng theo sau Nicole.
Nói đi cũng phải nói lại, tên Jack này cũng có chút bản lĩnh. cậu ta thân thuộc với Hoa Hạ lại còn rất đẹp trai. Có lẽ bởi vì điều này mà Jack cảm thấy bản thân mình có thể theo đuổi được Nicole.
Nicole vốn dĩ đang có chút lơ đễnh, lúc đấy cô ấy lại nhìn thấy Lâm Phi đi đến, Nicole liền vội vàng nhảy ra khỏi ghế ngồi nhào vào lòng Lâm Trạch Dương, mặt tràn đầy hưng phấn mà nói: “Lâm Trạch Dương, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Jack trong nháy mắt nhíu mày lại. Mặc dù Nicole vui vẻ hoạt bát nhưng lúc bình thường cô ấy rất biết giữ khoảng cách với người khác. Bản thân cậu ta thân quen như vậy với Nicole rồi mà ngay cả tay Jack, Nicole cũng chưa từng chạm qua. Bây giờ cô ấy lại nhào vào trong lòng người khác thế kia.
“Nicole, người này là?” Trong khi nói chuyện, Jack không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Trạch Dương từ trên xuống dưới. Cậu ta không nhìn thấy trên người Lâm Trạch Dương có một điểm gì đặc biệt, chỉ cảm thấy đây là một người hết sức bình thường.
“Jack, tôi không cần vệ sĩ của cậu nữa đâu. Đây là Lâm Trạch Dương, cũng chính là vệ sĩ của tôi.” Nicole tự hào nói với Jack, một tay của cô ấy còn đang kéo tay của Lâm Trạch Dương.
Sắc mặt của Jack càng thêm khó coi
Vệ sĩ lại là người Hoa Hạ tay chân nhỏ bé như vậy, có thể bảo vệ tốt Nicole sao.
“Nicole, cô không thân thuộc với Hoa Hạ hơn nữa người Hoa Hạ có rất nhiều người là kẻ lừa đảo. Đúng là trong Hoa Hạ có cao thủ thế nhưng cao thủ không phải tùy tiện một chỗ là có thể thấy được. Cô đừng để bị người khác lừa.”
Trong lúc nói chuyện, Jack không nhịn được mà mang theo ánh mắt địch ý nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Nicole phấn khích đáp lại: “Lâm Trạch Dương là một người rất lợi hại đấy Jack. Thật đó. Anh ấy có thể bảo vệ tốt cho tôi được.”
Jack càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt cậu ta nhìn Lâm Trạch Dương như có thêm lửa giận: “Anh tốt nhất là cút ngay đi cho tôi. Nếu không tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh. Đến lúc đó anh sẽ rất khó coi đấy.”
Lâm Trạch Dương vốn dĩ tưởng rằng Jack là bạn của Nicole vậy nên anh cũng không tính toán với cậu ta. Chỉ là Jack thật sự đã ép người quá đáng rồi.
“Nếu như tôi nói tôi không cút thì anh sẽ làm được gì tôi?” Ánh mắt Lâm Trạch Dương trở nên sắc bén.
Jack không khỏi cười lạnh trả lời: “Được, rất tốt. Anh không phải nói mình là vệ sĩ sao? Vậy chắc thân thủ anh tốt lắm nhỉ? Anh có dám thử sức với người của tôi không?”
Khi nói câu này, Jack nhìn về phía ba người đằng sau mình. Ba người này đều là người của hiệp hội võ thuật, cả ba đều có sức mạnh rất lớn. Mỗi người đều có thực lực có thể hạ gục được ba, năm người cao to khác. Xem chừng bọn họ chỉ cần búng một ngón tay là đã có thể giải quyết được Lâm Trạch Dương rồi.
Anh nhìn ba người kia một cái, cũng không nói nhiều lời nữa mà anh trực tiếp móc móc ngon tay khiêu khích: “Cả ba người cùng lên đi, tôi không muốn lãng phí thời gian.”
Thái nhỏ, cho ít hành lá đã xắt nhỏ và hạt tiêu vào xào lên, ăn từng miếng thật lớn với cơm, chắc chắn sẽ rất thơm, có thể ăn được hẳn ba bát.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Cố Tâm lúc này. Đương nhiên, nguyên liệu chính của món ăn không phải thịt lợn, gia súc hay cừu, mà là một kẻ vô cùng đáng ghét tên Lâm Trạch Dương.
“Cậu đã nắm được nhược điểm gì của ba tôi, rốt cuộc cậu đã làm gì với ba tôi, cái tên vô sỉ này!” Cố Tâm chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không một người như Cố Vi làm sao có thể chấp nhận thất bại khi chưa hành động chứ.
Lâm Trạch Dương vừa định nói chuyện, Cố Vi liền cướp lời : “Vừa rồi cậu đã suy nghĩ gì, lòng bàn tay của cậu không cử động, cho nên tôi cũng không đoán được bước tiếp theo cậu định sẽ làm gì. Đó là bởi vì không có gì thay đổi, vì vậy tất cả những gì có khả năng bị thay đổi đều được giấu đi.”
Cố Vi đã vượt qua được giai đoạn thất vọng ban đầu, bắt đầu với niềm đam mê theo đuổi võ thuật.
Lâm Trạch Dương gãi đầu, nói: “Ông đang nói cái gì vậy, tôi chỉ tùy tiện đặt tay lên thôi, đang chờ ông tấn công đấy.”
Cố Vi bất ngờ đến mức há to miệng, mặt ông ta đỏ bừng, thật ra vừa rồi ông ta đang suy nghĩ xem Lâm Trạch Dương đang định ra tay như thế nào, hành động đưa tay kia có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng thực ra đó chỉ là một hành động ngẫu hứng thôi, là do ông ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cố Vi hít một hơi thật sâu, nhưng ông ta vẫn không tin nổi chuyện này, thực sự ông ta không thể nhìn ra điểm yếu của Lâm Trạch Dương, vậy nên đành nói: “Vậy nếu tôi dùng lòng bàn tay đẩy về phía trước như thế này, cậu sẽ phản ứng như thế nào?”
Vừa nói, Cố Vi vừa chắp tay, làm động tác hai con rồng ra biển.
Lâm Trạch Dương thản nhiên hất tay, giống như tiện tay ném cà vạt khi về đến nhà vậy.
Cố Vi khẽ cau mày, hỏi lại: “Nếu tôi làm như thế này thì sao?”
Cố Vi dùng một bàn tay đẩy về phía trước, lòng bàn tay rút ra khỏi cổ tay một tấc rồi xoay một vòng, chuyển động của lòng bàn tay trở thành một nắm, thay đổi nhanh chóng, tốc độ thay đổi đột ngột, mọi thứ diễn ra đều trôi chảy như nước chảy mây trôi vậy, mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu, thực sự xứng đáng là một bậc thầy trong ngành võ thuật.
Lâm Trạch Dương tùy ý vung tay lên lần nữa, không có gì thay đổi so với trước.
Sau đó, Cố Vi đã thực hiện thêm một số đòn thay đổi khác, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn phản ứng bình thản như cũ.
Lần này Cố Vi nhíu mày chặt hơn, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng, nói: “Dường như cậu không hề phát hiện ra sự thay đổi của tôi.”
Lâm Trạch Dương thật thà gật đầu, nói: “Đương nhiên là không rồi, tại sao tôi phải nhận ra có sự thay đổi trong chuyển động của ông chứ?”
Cuối cùng Cố Tâm không thể chịu đựng được nữa, vừa rồi cô hoàn toàn bị thu hút bởi kỹ thuật của ba mình, cảm thấy rằng ba mình thực sự rất mạnh mẽ, vì vậy cô nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ khinh bỉ, rồi nói: “Ba, con đã nói rồi, tên này chỉ biết khoác lác, cơ bản tên này chẳng hiểu võ thuật là cái gì, chỉ là một tên khốn không biết xấu hổ mà thôi.”
Cố Vi không để ý đến Cố Tâm, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương: “Vậy thì sao cậu lại có thể đánh bại được tôi?”
“Ồ, đây chính là điều mà ông muốn hỏi sao.” Dường như đến bây giờ Lâm Trạch Dương mới hiểu ý trong câu hỏi của Cố Vi, sau đó lại vung tay giống như lúc nãy.
Nhưng lần này, dấu tay của Lâm Trạch Dương đã in trên vách tường.
Sau đó chẳng hề có chuyện gì xảy ra, vách tường cũng không phát ra tiếng nổ ầm ầm, không có bụi rơi, thậm chí ngay cả một tiếng động nhỏ cũng chẳng thấy.
Cả người Cố Vi sững sờ ở đó nhìn chằm chằm vào bức tường giống như thấy quỷ vậy. Cố lão cũng đột nhiên từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhưng vẻ mặt của ông ta lại giống như một tên ngốc.
Toàn bộ đại sảnh đều rơi vào không khí tĩnh lặng, Cố Vi và lão Cố đang vô cùng khiếp sợ. Đám người Cố Tâm và Trần Nhĩ cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng bọn họ lại cực kỳ kinh ngạc, Lâm Trạch Dương có hành động vô liêm sỉ như vậy, chỉ với một hành động đơn giản đó thôi, vừa rồi tại sao Lâm Trạch Dương có gan để bày ra cái vẻ như vậy chứ, giống như cái đập của anh ta có thể khiến cho những ngọn núi và mặt đất rung chuyển vậy.
Một lúc lâu sau, lão Cố nhịn không được hít một hơi thật sâu, nói: “Người trẻ tuổi, cậu lợi hại như vậy, sao lại đi khi dễ những người bình thường như chúng tôi làm gì?”
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương phút chốc liền trở nên lạnh lùng, không để ý tới người được gọi là lão Cố kia, nhìn chằm chằm vào Trần Nhĩ nói: “Manh Manh đang ở đâu?”
Trần Nhĩ hoàn toàn không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, nghĩ đã có lão Cố ở bên cạnh rồi, nên chẳng cần phải sợ Lâm Trạch Dương làm gì, khinh thường nói: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi! Nếu muốn cứu Manh Manh thì quỳ xuống cho tôi.”
Lâm Trạch Dương vẫn nhìn chằm chằm Trần Nhĩ, nhưng giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo hơn, anh gằn giọng, hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, Manh Manh ở đâu?”
Trần Nhĩ thấy Lâm Trạch Dương coi thường thái độ của mình thì tỏ ra vô cùng tức giận, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không muốn nói cho anh biết đấy, anh muốn đánh tôi thì đến đánh tôi đi, đánh tôi đi!”
Chát! Một âm thanh chói tai vang lên, Lâm Trạch Dương tát vào mặt Trần Nhĩ.
Trần Nhĩ che một bên má, vẻ mặt không dám tin nhìn anh.
Chát chát chát! Tiếng tát tai không ngừng vang lên, Lâm Trạch Dương tát vào mặt Trần Nhĩ một cái. Ngay sau đó, cả khuôn mặt của cậu ta đều sưng lên, cậu ta phải lùi lại phía sau, trong mắt của Trần Nhĩ đầy vẻ sợ hãi, cậu ta muốn nói gì đó, nhưng Lâm Trạch Dương không cho cậu ta có cơ hội nào, liên tục tát vào mặt Trần Nhĩ.
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Trần Nhĩ một cái, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, anh ấy nhấc chân lên định đi về phía Trần Nhĩ.
“Đừng đánh chết cậu ta! Dù sao đó cũng là một mạng người đấy! Không nên để lại hậu quả, sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau.” Lão Cố vội vàng lên tiếng can ngăn.
Lâm Trạch Dương chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua lão Cố, nói: “Những kẻ muốn làm hại con gái của tôi đều phải chết.”
Trong nháy mắt, trong đại sảnh dường như đột nhiên có một cỗ khí lạnh quét qua, trong nháy mắt luồng khí lạnh lập tức tràn ngập khắp phòng, khiến lòng người không kiểm soát được mà run lên.
Lão Cố cảm thấy hô hấp của mình rất khó khăn, muốn lao tới ngăn Lâm Trạch Dương lại, thế nhưng lại phát hiện ra chân mình như bị đông cứng, không thể động đậy nổi.
“A…” Đột nhiên, tiếng hét của Trần Nhĩ vang lên phá vỡ sự im lặng.
Cuối cùng cú đá của Lâm Trạch Dương vẫn không giẫm lên đầu của Trần Nhĩ mà đánh vào bộ phận quan trọng nhất của người đàn ông. Nhìn vẻ mặt méo mó đau đớn của Trần Nhĩ, anh khẳng định vết thương kia nhất định là rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, lúc này Lão Cố dường như đã thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như muốn gục ngã.
Dựa theo tính cách của Cố Tâm nhất định lúc này, cô hẳn phải nhảy ra rồi nói cái gì đó về chính nghĩa, nhưng bây giờ cô lại phát hiện lưng mình ướt sũng, ngay cả sức lực nói chuyện cũng chẳng còn.
“Ba.” Đột nhiên, một âm thanh non nớt từ đâu vang lên khiến cả đại sảnh đầy người không khỏi trở nên sửng sốt, sau đó mọi người nhìn thấy Manh Manh chạy ra từ một căn phòng.
“Manh Manh!” Lâm Trạch Dương lập tức nở nụ cười giống như một kẻ ngốc, cười đến nỗi hai mắt híp lại, anh chạy về phía Manh Manh, ôm lấy Manh Manh.
Đúng lúc này, tự nhiên Cố Tâm cảm giác được khí lạnh kì lạ vừa rồi đã biến mất, giống như mùa đông đã qua, mặt trời mùa xuân lại ló dạng.
Cố Tâm nhìn Lâm Trạch Dương đang cười như một kẻ khờ, cô hơi sững sờ, người này rốt cuộc là ai vậy? Lúc thì lạnh lùng như băng vạn năm, làm cho người ta có cảm giác khiếp sợ, sau đó thì coi việc giết người chẳng qua cũng giống như việc hít thở bình thường, bây giờ lại nở một nụ cười ấm áp tựa như mặt trời mùa hè thế kia...
Chương 47 Đừng động đến người này.
Chương 47: Đừng động đến người này.
"Bố ơi, con muốn về nhà, người ở đây hung dữ lắm, đầu không trọc, cũng không có kem và sữa bò để ăn."
"Được, giờ bố sẽ đưa con về nhà. Nhưng tối nay chúng ta xem Hỷ Dương Dương được không? Bố ăn khoai tây chiên của con nha?"
"Không được đâu bố, đầu trọc cường hay hơn, con muốn xem đầu trọc cường, mà đúng rồi, không phải hôm qua bố đã ăn hết khoai tây chiên của con rồi mà?"
"Ừ nhỉ, bố ăn hết rồi, vậy bố ăn kem của con được không?"
Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh, mỗi người một câu, anh đi về phía cửa đại sảnh, hoàn toàn không để ý chút nào đến mọi người xung quanh, rồi rời đi.
Lại một lần nữa tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng đó nhìn nhau, cái con mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy, đại sư võ đạo Cố Vi vừa nhận thua anh, anh còn đánh Trần Nhĩ thành đầu heo, phế bổ thân dưới của cậu ta, rồi giờ lại nói muốn về xem TV với con gái, còn nói muốn cướp đồ ăn vặt của con để ăn, hệt như anh thực sự đã cướp sạch đồ ăn vặt của con gái mình.
Cố Tâm lắc đầu, cảm thấy anh đúng là một tên khốn nạn không có thuốc chữa.
Kết quả là, Cố Tâm càng thấy không phục, bố Cố Vi của cô sao có thể nhận thua trước loại người này được?
Có điều, Cố Tâm không có cơ hội hỏi cho ra lẽ vấn đề này, bởi lúc này ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói sốt ruột.
"Trần Nhĩ, Trần Nhĩ, con sao rồi." Ngay sau đó, một người đàn ông uy nghiêm bước vào cửa.
Người đàn ông này chính là tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị, Trần Cao Dương, bố ruột của Trần Nhĩ, ông ta là người có tiếng trong thành phố.
Sau khi tìm hiểu kĩ, cuối cùng Trần Cao Dương đã tìm ra rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, sau đó ông ta vô cùng khó chịu nhìn về phía Lão Cố, ngữ khí cũng không còn tôn kính nữa, nói: "Lão Cố, sao ông có thể trơ mắt đứng nhìn chuyện này xảy ra mà không ngăn cản. Hừ, quên đi, là tôi nhìn lầm ông rồi Lão Cố, tôi thật không ngờ ông lại là một kẻ nhát gan sợ bị vạ lây."
Lão Cố khẽ cau mày, sau đó lắc đầu, nói: "Trần Cao Dương, chuyện này là do con trai ông làm sai, bắt cóc con gái nhà người ta. Cố mỗ như tôi đây tuy già rồi nhưng mắt tôi vẫn chưa mờ đến mức không phân biệt được đúng sai."
Trần Cao Dương nhíu mày, sau đó phất tay, cười lạnh nói: "Được rồi tôi không cần ông xía tay vào giúp chuyện này nữa, dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ không danh không tiếng biết đánh người, Trần Cao Dương tôi vẫn có thể tự ứng phó."
Lão Cố lắc đầu, muốn dẫn người rời đi, nhưng ánh mắt ông lại dừng lại nơi bàn tay Lâm Trạch Dương vừa chạm vào, lại nói với Trần Cao Dương: "Ông không thể động vào người này được đâu, cho dù có đổi mạng ông cũng không động vào người này được đâu."
Trần Cao Dương cười lạnh, nói: Đúng là nực cười, ở trong cái thành phố này còn có người mà Trần Cao Dương tôi không dám đắc tội sao?"
Trần Cao Dương chưa nói hết câu, bởi đúng lúc này có một tiếng nổ lớn vang lên.
Ầm ầm…
Cả bức tường đột nhiên đổ xuống. Không… không phải đổ xuống, mà toàn bộ bức tường bị nghiền nát thành bột phấn.
Trần Cao Dương đứng sững sờ, ông ta biết rõ bức tường này không phải loại tường rỗng ruột, cho dù có dùng búa lớn đập mạnh cũng không thể rung chuyển được nó, mà bức tường bây giờ lại biến thành bột phấn ngay trước mắt ông ta.
Cố Tâm đột nhiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: " Chẳng lẽ là do lúc nãy tên kia vỗ vào tường? Đừng nói với tôi bức tường này làm bằng đậu hũ nhá."
Lão Cố hít một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng: "Cố Tâm, cháu có biết vừa rồi cháu gặp nguy hiểm như thế nào không, may mà Lâm Trạch Dương không so đo với cháu, bằng không ông cũng không có cách nào cứu được cháu. Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau đi thôi."
Nói xong, Lão Cố lại liếc mắt nhìn Trần Cao Dương đang ngẩn người, ông lại lắc đầu thêm lần nữa.
Chờ đến khi rời khỏi biệt thự, Cố Tâm mới vội vàng truy vấn ông: "Ông nội, bức tường ban nãy thực sự bị tên khốn kia đập nát sao?"
Lão Cố không trả lời Cố Tâm ngay, ông giống như rơi vào hồi ức, một lúc lâu sau, mới ý vị thâm tình nhìn Cố Tâm, nói: "Cháu có biết cái tên khốn trong miệng cháu, cho dù có trong giới cổ võ cũng sẽ là một siêu cao thủ không,cậu ta là một cao thủ trời sinh làm chủ được năng lực "cảm khí". Đừng nói là ông nội của cháu,hay người trong thành phố này, cho dù đi khắp Trung Quốc cũng không tìm được mấy người là đối thủ của cậu ta, sau này cháu đừng có liên hệ gì với nhà họ Trần nữa."
Lần này Cố Tâm thực sự đã bị khiếp sợ, nếu lời này do người khác nói ra, nhất định cô sẽ cho rằng người này bị điên rồi, nhưng lời này lại do Lão Cố nói ra, cô nhất định tin là thật.
Chỉ là.….
Người kia rất giống một tên khốn nạn, không ngờ lại mạnh như vậy.
Cố Tâm cắn chặt môi, cũng không hiểu sao ấn tượng về Lâm Trạch Dương đã in sâu vào tâm trí cô, không thể xóa bỏ được.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đưa Manh Manh về nhà, nhưng anh không tìm thấy bóng dáng Tần Thiến đâu cả.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, cảm giác dường như mấy ngày nay Tần Thiến rất bận rộn, không thấy bóng dáng đâu cả. Nhưng trong công ty lại không xảy ra có chuyện gì cả? Chả lẽ là việc của giới lính đánh thuê sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương lắc đầu, vứt bỏ hết tất thảy đống suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Trạch Dương vang lên, trên điện thoại hiển thị là cuộc gọi đến từ Mỹ.
Lâm Trạch Dương vừa nhận điện thoại, trong điện thoại lập tức vang lên một loạt âm thanh như những tiếng nổ lớn liên tiếp nhau, vô cùng kịch liệt, dọa Lâm Trạch Dương suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
Một hồi lâu sau đó, Lâm Trạch Dương mới nhận ra hóa ra cuộc điện thoại là này do trợ thủ Nicole gọi tới, nói Nicole đã đến sân bay, tại sao không nhìn thấy Lâm Trạch Dương đâu cả.
Lúc này Lâm Trạch Dương mới nhớ ra, hình như trưa nay, Elyse đã gọi điện thoại cho mình, nói trước chuyện này.
Kết quả là, Lâm Trạch Dương không chút lo lắng nói: "À, tôi quên mất, các anh đợi chút, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đó. À không, có lẽ là một giờ, hiện tại tôi đang xem đầu trọc cường, tập này mới bắt đầu chiếu thôi, tôi xem xong sẽ đến ngay."
Nói xong, Lâm Trạch Dương liền cúp điện thoại.
Trong lúc đó, ở một lối ra trong sân bay, có hai người phụ nữ đứng đó.
Trong đó có một phụ nữ che kín toàn thân, mang theo khẩu trang, thậm chí còn đeo kính râm vào ban đêm để mọi người không nhìn thấy diện mạo của mình. Dù vậy, cô mới chỉ đứng ở đó một lúc, đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người, dường như tất cả mọi người hoàn toàn không để mắt đến người phụ nữ đang đứng bên cạnh cô.
Mà người phụ nữ còn lại mặc trang phục chuyên nghiệp, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng được coi cao là tinh xảo, là một vẻ đẹp tiêu chuẩn của nước Mỹ.
Lúc này người phụ nữ này vô cùng tức tối, nắm chặt điện thoại trong tay, thiếu chút nữa sẽ đem điện thoại cho ném, ngực cũng không ngừng phập phồng, cắn răng nghiến lợi nói: "Không biết người mà Elyse an bối là người nào, đến bây giờ rồi vẫn còn đang xem phim hoạt hình, tức chết tôi rồi!"
Chương 48 Lâm Trạch Dương tôi có gì mà không làm được chứ
Chương 48
“Anh có thể ý thức về thời gian một chút không? Anh có biết anh đã đến trễ khoảng một tiếng ba phút mười tám giây không? Không phải người Trung Quốc càng anh thường hay nói thời gian là vàng bạc sao?”
Khi xe của Lâm Trạch Dương chậm rì rì tới nơi, trợ lý của Nicole gần như lao vào xâu xé anh.
Thế nhưng Lâm Trạch Dương lại không tỏ ra một chút áy náy nào, chỉ tùy tiện nói: “Đang trên đường thì tôi thấy hơi đói, nên đi mua lạp xưởng, tới hơn muộn. Được rồi, mọi người lên xe đi.”
Nữ trợ lý giở giọng kênh kiệu, sau đó nhìn từ trên xuống dưới chiếc xe mà Lâm Trạch Dương lái, không khỏi bày ra vẻ mặt khinh thường nói: “Anh thật sự muốn chở Nicole của chúng tôi bằng xe này? Anh có biết Nicole của chúng tôi là ai không?”
Bởi vì Tần Quân Dao không về nhà, Lâm Trạch Dương chỉ có thể mượn con xe Alto của Lý Tuyết Tinh. Nhưng thành thật mà nói, chiếc xe này thật sự hơi cũ, không gian cũng chật chội.
Cho nên, Lâm Trạch Dương cũng không khỏi gật đầu nói: “Quả thật xe này không được, không hợp với phong cách của tôi, bình thường tôi sẽ không lái loại xe này.”
“Cô muốn ra ngoài ăn khuya sao?” Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Nicole, tùy ý hỏi.
Nữ trợ lý như sắp phát điên đến nơi, hai tay cô siết lấy tóc, cô là đang nói cái xe không hợp Nicole, chứ không phải nói đến Lâm Trạch Dương đâu!
“Quên đi! Tôi không hơn thua với anh làm gì!” Nữ trợ lý cảm thấy dù sao chuyện cũng đã đến nước này, chỉ có cách chấp nhận mà thôi.
“Mấy người còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi.” Lâm Trạch Dương đợi một lát, phát hiện hai người kia vẫn còn đứng bên ngoài xe, không khỏi hơi hếch cằm nhìn bọn họ.
Nữ trợ lý không khỏi lại giở giọng khinh thường, nói: “Anh còn chưa mở cửa, sao chúng tôi có thể lên xe? Hơn nữa, anh mau để hành lý của chúng tôi vào trong cốp xe!”
Lâm Trạch Dương nghe xong cũng không nhúc nhích mà quay sang nhìn nữ trợ lý như nhìn một kẻ ngốc, nói: “Sao cô ngốc thế? Mở cửa xe, mở cốp xe mà cũng không biết? Tôi thật không hiểu nổi làm sao cô có thể sống được đến chừng ấy năm.”
Nữ trợ lý thiếu chút nữa là tức ngu người, Nicole là ai chứ? Là siêu sao quốc tế, là nữ thần toàn cầu, ai ai nhìn thấy cô cũng đều ngẩn người, như con chó nhỏ mà vẫy đuôi mừng chủ!
“Cô muốn ra ngoài ăn khuya sao?” Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Nicole, tùy ý hỏi.
Làm gì có chuyện Nicole tự xếp hành lý, tự mở cửa xe cơ chứ? Mà người này…lại còn không hề có ý thức tự giác nữa! Anh ta có phải là bảo vệ không đó?
Không được! Lát nữa phải báo chuyện này cho Alice, để Alice đổi bảo vệ mới được!
Phụt!
“Anh thú vị thật đấy.” Nicole đang bọc kín khắp người bỗng nhiên bật cười, giọng nói thật dễ nghe, tựa như chim sơn ca đang hót, khiến người khác đều dễ dàng cảm thấy khoan khoái, vui vẻ.
Lâm Trạch Dương không khỏi mỉm cười nhìn Nicole, nói: “Không nghĩ cô lại giỏi như vậy, tôi che giấu rất kĩ rồi vậy mà cô liếc mắt một cái đã nhìn ra. Cái năng lực này của cô làm Lâm Trạch Dương tôi đây cảm thấy sau này nên che chở cho cô, về sau nếu cô gặp chuyện phiền toái gì, cứ việc báo tên tôi!”
Nicole cười khúc khích không ngừng, cả người cũng run run theo.
Mái tóc vàng rực cong cong hơi lộ ra bên ngoài, đôi mắt màu ngọc bích lóe sáng như hai quả cầu pha lê, khuôn miệng nho nhỏ như quả anh đào, thuần khiết nhưng lại mang theo nét gợi cảm độc nhất vô nhị của phương Tây, toát ra cảm giác giống một ly vang đỏ hảo hạng, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta ngất ngây.
Trợ lý điên tiết lên, anh là cái thá gì chứ! Đây là Nicole đó! Nếu Nicole gặp chuyện phiền phức không thể giải quyết, chẳng lẽ anh nghĩ anh có thể giải quyết được? Anh tự cho mình là thứ gì vậy chứ?
Trợ lý cực kì bất lực, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ tự mình xếp hành lý lên xe, sau đó mở cửa để Nicole ngồi vào trong.
Thế nhưng Nicole không ngồi ở hàng ghế sau mà ngay lập tức chui vào ghế phó lái.
Vẻ mặt của người trợ lý liền thay đổi, cô nói: “Nicole, em không được ngồi hàng ghế đầu, nguy hiểm lắm, vả lại cũng không phù hợp với thân phận của em.”
Nicole liếc nhìn trợ lý, đáng thương nói: “Em thật sự không thể ngồi ở hàng ghế đầu sao?”
“Đương nhiên rồi, em là Nicole đấy!” Trợ lý khẳng định chắc nịch.
“Cô dông dài thật đấy, chẳng lẽ đến tuổi mãn kinh rồi sao? Người ta muốn làm gì còn cần cô quản chắc? Cô là mẹ của Nicole à? Cho dù có là mẹ đi nữa thì cô cũng không thể ép buộc Nicole như vậy được. Nicole, mặc kệ cô ấy đi, ngồi yên ở đây, có chuyện gì Lâm Trạch Dương tôi đây sẽ bảo vệ cô.” Lâm Trạch Dương không khỏi bất mãn liếc trợ lý một cái.
Không đợi trợ lý nói thêm gì, Nicole đã reo lên, thậm chí còn tháo khẩu trang ra, hôn một cái lên trán Lâm Trạch Dương, vui vẻ nói: “Tốt quá! Lâm Trạch Dương, anh tốt quá!”
Lâm Trạch Dương cũng không khỏi sững sờ cứng đờ tại chỗ.
Lâm Trạch Dương đã từng xem qua ảnh của Nicole trên mạng, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng được người thật lại còn đẹp hơn trong ảnh nhiều như vậy.
Mái tóc vàng rực cong cong hơi lộ ra bên ngoài, đôi mắt màu ngọc bích lóe sáng như hai quả cầu pha lê, khuôn miệng nho nhỏ như quả anh đào, thuần khiết nhưng lại mang theo nét gợi cảm độc nhất vô nhị của phương Tây, toát ra cảm giác giống một ly vang đỏ hảo hạng, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta ngất ngây.
“Nicole! Chị đã nói với em bao nhiêu lần, em không thể đối xử thân thiết với mọi người như vậy, em là Nicole đó!” Trợ lý không nhịn được lại răn dạy Nicole.
“Biết rồi, biết rồi, chị đừng nhiều lời như mấy bà già nữa.” Nicole nhăn mũi, nhìn cực kì đáng yêu.
Lâm Trạch Dương khởi động xe, đi về phía khách sạn do công ty Nicole đặt trước.
Trên đường đi, nữ trợ lý vẫn luôn nói không ngừng, đưa ra rất nhiều yêu cầu với Nicole.
“Mấy người còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi.” Lâm Trạch Dương đợi một lát, phát hiện hai người kia vẫn còn đứng bên ngoài xe, không khỏi hơi hếch cằm nhìn bọn họ.
Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng nhịn không được, nói: “Nói nhiều như vậy chẳng lẽ cô định giam lỏng Nicole luôn sao! Cái này không được cái kia cũng không tốt, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nicole, đừng nghe lời cô ấy, muốn làm gì thì làm cái đó!”
Trợ lý cũng không chịu được Lâm Trạch Dương nữa, nói: “Tốt nhất anh đừng nói nữa! Đừng dạy hư Nicole của chúng tôi! Còn có ngày mai anh không cần đi làm nữa, tôi sẽ nói với Alice!”
Lâm Trạch Dương biết rằng Alice có lẽ sẽ không nói ra thân phận thật sự của anh cho Nicole và cô trợ lý này, cho nên cũng không cãi cọ mấy chuyện này với trợ lý.
Chẳng mấy chốc, ba người đã tới khách sạn.
Phòng được đặt trước là phòng tổng thống có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất tiện nghi và xa hoa.
Mái tóc vàng rực cong cong hơi lộ ra bên ngoài, đôi mắt màu ngọc bích lóe sáng như hai quả cầu pha lê, khuôn miệng nho nhỏ như quả anh đào, thuần khiết nhưng lại mang theo nét gợi cảm độc nhất vô nhị của phương Tây, toát ra cảm giác giống một ly vang đỏ hảo hạng, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta ngất ngây.
Lâm Trạch Dương sắp xếp xong cho hai người, bèn định rời đi.
Lúc này Nicole mới nói: “Lâm Trạch Dương, bây giờ tôi đói, anh có thể dẫn tôi ra ngoài ăn gì không?”
Trợ lý vẫn lắc đầu nói: “Em muốn ăn gì, chúng ta có thể gọi phục vụ phòng.”
Lâm Trạch Dương tự nhiên gật đầu nói: “Đương nhiên là được, bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Không được! Nicole, đêm nay em không thể rời khỏi khách sạn.” Trợ lý dang hai tay ra cản phía trước hai người.
“Tại sao lại không được? Em đã đến Trung Quốc rồi, chẳng lẽ không được ăn đặc sản Trung Quốc sao?” Nicole đáng thương nhìn trợ lý nói.
Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng nhịn không được, nói: “Nói nhiều như vậy chẳng lẽ cô định giam lỏng Nicole luôn sao! Cái này không được cái kia cũng không tốt, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nicole, đừng nghe lời cô ấy, muốn làm gì thì làm cái đó!”
Trợ lý vẫn lắc đầu nói: “Em muốn ăn gì, chúng ta có thể gọi phục vụ phòng.”
Nicole cầu cứu nhìn sang Lâm Trạch Dương.
“Mấy người còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi.” Lâm Trạch Dương đợi một lát, phát hiện hai người kia vẫn còn đứng bên ngoài xe, không khỏi hơi hếch cằm nhìn bọn họ.
Trợ lý vội vàng nói: “Không được! Không được nói gì hết! Còn nữa, chị cảnh cáo em, không được quậy loạn, nếu không chị sẽ báo lên!”
“Hừ!” Nicole tức giận trở về phòng.
Trợ lý lại không để ý đến sự tức giận này, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, sau đó khóa cửa phòng lại, lấy thẻ phòng đi, để Nicole và Lâm Trạch Dương không thể ra khỏi.
Không được! Lát nữa phải báo chuyện này cho Alice, để Alice đổi bảo vệ mới được!
“Cô muốn ra ngoài ăn khuya sao?” Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Nicole, tùy ý hỏi.
“Đương nhiên là muốn rồi, nhưng mà… bây giờ chúng ta không có cách nào ra ngoài được cả.” Trên mặt Nicole lúc đầu lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng ngay lập tức lại bị bao trùm bởi sự buồn rầu.
Lâm Trạch Dương mìm cười nhìn Nicole, chớp mắt với cô rồi nói: “Tôi là Lâm Trạch Dương, có chuyện gì mà tôi không làm được chứ?”
Chương 49 Loại con trai này không đáng có bạn gái
Chương 49
“Ôm tôi.”
Lâm Trạch Dương vừa đẩy cửa sổ ra, vừa thờ ơ nói.
“A!” Nicole bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, tuy rằng nước Mỹ cởi mở hơn, nhưng Nicole cũng biết Trung Quốc là nơi như thế nào, nơi này không phải nói ôm nhau chính là yêu nhau sao?
Tại sao bây giờ Lâm Trạch Dương lại bảo mình ôm anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy cũng giống những người khác, có ý đồ gì đó với mình?
“A cái gì mà a, nhanh lại đây ôm tôi.” Lâm Trạch Dương hơi không kiên nhẫn nói với Nicole.
Nicole suy nghĩ một lát, vẫn quyết định không ôm Lâm Trạch Dương, cô chỉ muốn trở thành bạn bè với anh, nghĩ như vậy, cô nghiêm túc nói với Lâm Trạch Dương: “Tôi thấy mình không thể làm được loại chuyện này, dù sao chúng ta không phải là kiểu quan hệ đó, ở Trung Quốc…”
Lâm Trạch Dương tức giận hơi vò vò đầu Nicole, nói: “Còn nhỏ mà đã nghĩ linh tinh rồi, cô nghĩ gì vậy, nếu cô không ôm tôi, thì sao tôi có thể đưa cô ra ngoài.”
“A?” Nicole sửng sốt, hóa ra bản thân cô nghĩ sai, mà quan trọng hơn là, Lâm Trạch Dương chỉ coi Nicole cô đây như một đứa con nít!”
Nicole này chính là siêu sao đó! Là nữ thần trong lòng mọi người!
Nicole có chút không vui, hơi bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vốn cô đã có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, làm như vậy lại tăng thêm vài phần đáng yêu, như là em gái nhỏ nhà bên.
Lâm Trạch Dương cũng không phải là người biết đọc không khí, hơi không kiên nhẫn nói: “Vậy cô còn muốn ra ngoài chơi không?”
“Này, cô còn đứng đó làm gì? Tôi đem thức ăn ngon đến cho cô.” Lâm Trạch Dương đi ra hai bước, lại quay lại vỗ nhẹ lên bả vai Nicole.
Cặp mắt Nicole lập tức sáng lên, cô nhanh chóng ôm lấy Lâm Trạch Dương, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi: “Chúng ta ra khỏi đây như thế nào?”
“Tuyết Tinh, đây là bạn tôi, đêm nay sẽ ở lại đây. Cô ấy rất ngoan, sẽ không gây phiền phức cho chị đâu, chị muốn cô ấy giúp gì cũng có thể kêu được.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói với Lý Tuyết Tinh.
“Ôm chặt tôi, đi thôi!” Nói xong, Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, mặc dù rõ ràng anh còn đang ôm theo một người.
Nữ trợ lý mắng chửi trong lòng, cầm máy lên gọi cho Alice, thế nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh máy bận. Người trợ lý không còn cách nào khác đành phải thôi, thế nhưng lại nắm chặt bàn tay, rõ ràng là rất tức giận.
“A!” Nicole không nhịn được cao giọng hét một tiếng, bọn họ ở tầng mười chín của khách sạn, tức là bây giờ bọn họ đang rơi từ tầng mười chính xuống!
Mà đúng lúc này, khi hai người rơi xuống một tầng, Lâm Trạch Dương đang ôm Nicole bằng một tay, thì một tay còn lại đột nhiên vươn ra nắm lấy lan can tầng mười tám!
Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương lại buông tay, hai người rơi xuống tầng mười bảy.
Nữ trợ lý mắng chửi trong lòng, cầm máy lên gọi cho Alice, thế nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh máy bận. Người trợ lý không còn cách nào khác đành phải thôi, thế nhưng lại nắm chặt bàn tay, rõ ràng là rất tức giận.
Một lúc lâu sau, cả hai cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất. Nicole chỉ cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí hô hấp cũng không thông.
Quá kích thích! Giống như đang đóng phim vậy!
Cùng lúc đó, trong khách sạn.
“Này, cô còn đứng đó làm gì? Tôi đem thức ăn ngon đến cho cô.” Lâm Trạch Dương đi ra hai bước, lại quay lại vỗ nhẹ lên bả vai Nicole.
Nicole đột nhiên hét to một tiếng, sau đó ôm chặt lấy Lâm Trạch Dương, kêu lên: “Lâm Trạch Dương, anh là siêu nhân sao? Sao lại lại giỏi vậy chứ, vừa mới rồi quá đẹp trai luôn! Tom Cruise cũng không đỉnh bằng anh, đây là kungfu của Trung Quốc sao? Thật quá thần kỳ.”
Lâm Trạch Dương như thể chuyện này chẳng là gì, loại việc vừa rồi quả thật rất đơn giản với anh, trước kia khi làm nhiệm vụ, anh đã làm quá nhiều rồi.
Ánh mắt Nicole nhìn Lâm Trạch Dương sáng rực, cô luôn cảm thấy Lâm Trạch Dương chính là siêu nhân.
Tại sao bây giờ Lâm Trạch Dương lại bảo mình ôm anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy cũng giống những người khác, có ý đồ gì đó với mình?
…
Cùng lúc đó, trong khách sạn.
Trợ lý của Nicole rốt cuộc cũng phát hiện Nicole và Lâm Trạch Dương không ở trong phòng, vẻ mặt trở nên rất khó coi.
“Bọn họ làm sao ra khỏi nơi này? Nhảy từ đây xống sao? Không! Không thể nào, làm sao có người có thể nhảy được từ tầng mười chín xuống chứ? Cũng không phải đang đi đóng phim đâu?”
“Tuyết Tinh, đây là bạn tôi, đêm nay sẽ ở lại đây. Cô ấy rất ngoan, sẽ không gây phiền phức cho chị đâu, chị muốn cô ấy giúp gì cũng có thể kêu được.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói với Lý Tuyết Tinh.
Trợ lý đứng trước cửa sổ đang mở toang, nghĩ mãi mà không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập tức lại bùng giận.
Nicole làm đến toát hết mồ hôi, Lâm Trạch Dương mới buông tha cho cô.
“Lâm Trạch Dương! Thật đáng ghét, vậy mà dám mang Nicole đi! Không được, phải gọi ngay cho Alice! Phải đuổi ngay cái tên không đáng tin cậy này!”
Nữ trợ lý mắng chửi trong lòng, cầm máy lên gọi cho Alice, thế nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh máy bận. Người trợ lý không còn cách nào khác đành phải thôi, thế nhưng lại nắm chặt bàn tay, rõ ràng là rất tức giận.
…
“Lâm Trạch Dương, tôi không muốn về khách sạn, anh đưa tôi về nhà được không?” Nicole đáng thương nắm lấy cánh tay Lâm Trạch Dương, cầu khẩn nói.
Lâm Trạch Dương hơi do dự, mặc dù trong nhà còn phòng cho khách, nhưng mang Nicole đến có phải sẽ rất phiền phức hay không?
Cùng lúc đó, trong khách sạn.
Nếu người khác thấy được cảnh này, chắc hẳn là điên lên mất nhỉ? Một siêu sao lớn như vậy, rất nhiều người chỉ để gặp mặt một lần thôi mà đã tốn không biết bao nhiêu tiền, thế nhưng bây giờ cô lại ở đây xin một người đàn ông mang cô về nhà, vậy mà người đó còn thấy khó xử?
“Mang tôi về nhé, được không?” Nicole lại hơn bĩu môi, vừa đáng thương vừa đáng yêu, như một chú mèo nhỏ đang tròn xoe mắt.
“Được rồi, nhưng cô không được gây rắc rối cho tôi.” Lâm Trạch Dương hết cách, đành phải bất đắc dĩ đồng ý với Nicole.
“Ôi, tốt quá, Lâm Trạch Dương, anh tốt nhất luôn đó.” Nicole reo lên như chú chim nhỏ vui vẻ, quay vòng quanh Lâm Trạch Dương.
Đến khi Lâm Trạch Dương đưa Nicole về nhà, Manh Manh đã ngủ rồi, còn Tần Quân Dao không biết đang bận gì nên cxung không về nhà.
Lý Tuyết Tinh đang ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy Nicole không khỏi cứng người tại chỗ.
“Tuyết Tinh, đây là bạn tôi, đêm nay sẽ ở lại đây. Cô ấy rất ngoan, sẽ không gây phiền phức cho chị đâu, chị muốn cô ấy giúp gì cũng có thể kêu được.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói với Lý Tuyết Tinh.
“Ừm, ừm, tôi rất ngoan á, cô muốn tôi làm gì tôi đều sẽ làm.” Nicole vội vàng nở nụ cười ngọt ngào với Lý Tuyết Tinh.
Tại sao bây giờ Lâm Trạch Dương lại bảo mình ôm anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy cũng giống những người khác, có ý đồ gì đó với mình?
Lý Tuyết Tinh suýt nữa té xĩu, đã không hiểu tại sao Lâm Trạch Dương đưa Tần Quân Dao và Manh Manh về đây, bây giờ lại mang thêm một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh siêu lớn tới nữa?
Lý Tuyết Tinh đã thấy Tần Quân Dao xinh đến không tưởng được, thế nhưng Nicole này cũng không thua kém Tần Quân Dao chút nào, ngay cả với gu thẩm mỹ phương Đông, ngoại hình của Nicole cũng không thể chê vào đâu được.
Còn người tên Lâm Trạch Dương này… rốt cuộc anh ta quen bao nhiều người đẹp vậy chứ? Sau này còn mang bao nhiêu người về nhà nữa đây?
“Nicole, cô thấy bên kia không? Cái bàn đó bẩn quá, cô mau đến lau sạch đi.” Lâm Trạch Dương thật sự cảm thấy mình đang thu nhận Nicole một đêm, cho nên anh thấy bản thân có quyền để Nicole làm chút việc gì đó.
“Này, cô còn đứng đó làm gì? Tôi đem thức ăn ngon đến cho cô.” Lâm Trạch Dương đi ra hai bước, lại quay lại vỗ nhẹ lên bả vai Nicole.
“Được, tôi lau ngay đây.” Nicole nghiêm túc gật đầu, sau đó thật sự bắt đầu dọn dẹp.
Cùng lúc đó, trong khách sạn.
Trời ạ! Người đẹp như vậy thế mà lại giống như người giúp việc vậy, Lâm Trạch Dương nói cái gì thì cô ấy làm cái đó?”
Lý Tuyết Tinh không khỏi đỡ trán mình, cô cảm thấy càng ngày cô càng cách xa Lâm Trạch Dương, nếu nói cho người chưa từng theo đuổi idol như Lý Tuyết Tinh thân phận của Nicole, chắc là lúc đó cô trực tiếp té xíu mất?
Lâm Trạch Dương phát hiện Nicole nghe lời, thậm chí còn nhờ Nicole dọn dẹp cả nhà, từ phòng khách đến phòng bếp, quả nhiên anh xem Nicole là người giúp việc!
Nicole làm đến toát hết mồ hôi, Lâm Trạch Dương mới buông tha cho cô.
Đúng là một tên điên.
Cuối cùng, Lâm Trạch Dương thậm chí còn tự hào tự nói chính mình: “Ha! Mình quá thông minh!”
Tên chết tiệt này đúng là nên bị sét đánh đi, Tạ San San nói đúng, loại con trai vô ý tứ như này xứng đáng không có bạn gái!
Chương 50 Cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian
Chương 50: Cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian
Buổi sáng ngày hôm sau Nicole đã dậy rất sớm để làm bữa sáng cho Lâm Trạch Dương.
“Quả trứng này cô chiên kĩ quá. Tôi cũng không thích ăn bánh mì, lần sau cô hãy chú ý nhiều hơn.” Lâm Trạch Dương vừa ăn vừa bắt bẻ.
Nicole vội vàng đứng nghiêm người, nghiêm túc nói: “Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ chú ý nhiều hơn.”
Lý Tuyết Tình đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, cô không thể không lắc đầu. Lâm Trạch Dương hoàn toàn đã coi người ta thành nữ người hầu mà sai khiến rồi. Người xinh đẹp như vậy lại còn là người nước ngoài, làm sao có thể nguyện ý làm chuyện này chứ?
Sau khi đưa Nicole trở về khách sạn xong Lâm Trạch Dương liền đi đến công ty.
Lâm Phi vừa bước vào công ty đã nghe thấy người bên trong đang bàn luận về Nicole rồi.
“Mọi người có biết gì không, Nicole đã đến Hoa Hạ của chúng ta rồi đấy. Không biết bây giờ Nicole đang ở đâu, không biết cô ấy đã quen thuộc với Hoa Hạ chúng ta chưa nữa. Thật là thương cho Nicole của chúng ta quá đi mất.”
“Nói đi nói lại thì vé buổi gặp mặt của Nicole rốt cuộc còn cách nào để săn vé không nhỉ? Tôi đã nhờ rất nhiều quan hệ của bạn bè mà bây giờ một chiếc vé tôi cũng không lấy được. Huhu khóc chết tôi mất.”
“Làm sao mà còn vé trống được chứ! Cậu phải biết người đó là Nicole đó!”
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, anh không quan tâm đến những người này nữa mà tiếp tục làm việc của chính mình. Lâm Trạch Dương vừa ngồi xuống thì có một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
“Sao rồi Lâm Trạch Dương, vé buổi gặp mặt của Nicole anh đã lấy được chưa thế? Ba ngày nữa là buổi gặp mặt của Nicole đã bắt đầu rồi, chắc là anh sẽ không phải không có cách nào lấy được vé chứ haha.”
Mã Kiến đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, hắn ta còn ra vẻ với anh.
Không lâu trước đó, Lâm Trạch Dương và Mã Kiến đã đặt cược rằng nếu Lâm Trạch Dương không có vé vào buổi gặp mặt của Nicole thì anh sẽ phải rời khỏi công ty, vĩnh viễn không được gặp lại Tạ San San.
“À, suýt chút nữa thì tôi quên mất vé vào cửa. Sáng nay lúc Nicole làm bữa sáng cho tôi, tôi nên hỏi cô ấy mới phải. Nhưng mà cũng không cần vội, lần sau cô ấy đến nhà tôi dọn dẹp thì tôi sẽ bảo cô ấy mang theo vé vào cửa vậy.”
Lâm Trạch Dương gần như đã quên mất chuyện này.
“Hả?” Mã Kiến cho rằng bản thân mình nhất định đang nằm mơ, hắn ta vừa nghe được Lâm Trạch Dương nói gì chứ.
“Anh có phải nằm mơ hay bị mắc chứng hoang tưởng không thế? Cái gì mà Nicole làm bữa sáng cho anh rồi dọn dẹp nhà cửa cho anh chứ. Thật sự là buồn cười chết mất haha. Đến vé vào cửa còn không có được mà lại nói lời làm người ta chết cười như vậy chứ. Tôi phục anh rồi đấy Lâm Trạch Dương.” Mã Kiến cảm thấy Lâm Trạch Dương bị điên rồi.
Lâm Trạch Dương nhún vai, làm ra vẻ không quan tâm. Chẳng nhẽ anh còn phải nói với Mã Kiến rằng tất cả điều này đều là Nicole đòi làm sao?
Mã Kiến nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của anh lại càng tức giận hơn, hừ lạnh một tiếng: “Anh cứ đợi đấy, hai ngày sau nếu anh không lấy ra được vé vào cửa của buổi gặp mặt thì anh sẽ biết tay tôi.”
Sau khi Mã Kiến rời đi, Tạ San San vội vàng chạy đến, cẩn thận nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, tôi biết anh vừa nãy cố ý chọc tức Mã Kiến nhưng anh và Mã Kiến đã đánh cược với nhau rồi. Tên đó là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nếu anh không lấy được vé vào cửa thì hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Đương nhiên Lâm Trạch Dương lại bày ra dáng vẻ không quan tâm gì.
Tạ San San nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhìn không được mà cắn chặt môi. Cô giống như đã hạ quyết tâm nói: “Lâm Trạch Dương, anh yên tâm đi. Việc này tôi sẽ giải quyết cho.”
Thì ra Tạ San San có một người bạn muốn nhường lại hai vé, chỉ là giá vé cao đến cắt cổ, mua vé cần đến hai tháng lương của Tạ San San. Nhưng bởi vì Lâm Trạch Dương, Tạ San San quyết định dốc hết toàn bộ sức lực.
Lâm Trạch Dương không biết chuyện này, vậy nên anh cũng không nói gì cả.
Sau khi tan làm anh đi đến khách sạn mà Nicole đang ở.
Chỉ là lúc này trong phòng có thêm rất nhiều người. Một trong số đó là người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện với Nicole.
“Nicole, tôi rất lo lắng cho cô. Đây là lần đầu tiên cô đến Hoa Hạ vậy nên tôi nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô. Những người này là vệ sĩ tôi thuê cho cô, bọn họ đều là cao thủ võ thuật có thể bảo đảm được an toàn của cô.”
Người đàn ông ngồi trước mặt nhìn cô ấy với nụ cười trên môi và nói.
Người đàn ông trẻ tuổi này là người Hoa Kỳ, tên là Jack. Người này ở Hoa Kỳ cũng được coi là một thiếu gia rất có địa vị. Cậu ta rất thích Nicole, Jack giống như một kẻ bám đuôi lúc nào cũng theo sau Nicole.
Nói đi cũng phải nói lại, tên Jack này cũng có chút bản lĩnh. cậu ta thân thuộc với Hoa Hạ lại còn rất đẹp trai. Có lẽ bởi vì điều này mà Jack cảm thấy bản thân mình có thể theo đuổi được Nicole.
Nicole vốn dĩ đang có chút lơ đễnh, lúc đấy cô ấy lại nhìn thấy Lâm Phi đi đến, Nicole liền vội vàng nhảy ra khỏi ghế ngồi nhào vào lòng Lâm Trạch Dương, mặt tràn đầy hưng phấn mà nói: “Lâm Trạch Dương, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Jack trong nháy mắt nhíu mày lại. Mặc dù Nicole vui vẻ hoạt bát nhưng lúc bình thường cô ấy rất biết giữ khoảng cách với người khác. Bản thân cậu ta thân quen như vậy với Nicole rồi mà ngay cả tay Jack, Nicole cũng chưa từng chạm qua. Bây giờ cô ấy lại nhào vào trong lòng người khác thế kia.
“Nicole, người này là?” Trong khi nói chuyện, Jack không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Trạch Dương từ trên xuống dưới. Cậu ta không nhìn thấy trên người Lâm Trạch Dương có một điểm gì đặc biệt, chỉ cảm thấy đây là một người hết sức bình thường.
“Jack, tôi không cần vệ sĩ của cậu nữa đâu. Đây là Lâm Trạch Dương, cũng chính là vệ sĩ của tôi.” Nicole tự hào nói với Jack, một tay của cô ấy còn đang kéo tay của Lâm Trạch Dương.
Sắc mặt của Jack càng thêm khó coi
Vệ sĩ lại là người Hoa Hạ tay chân nhỏ bé như vậy, có thể bảo vệ tốt Nicole sao.
“Nicole, cô không thân thuộc với Hoa Hạ hơn nữa người Hoa Hạ có rất nhiều người là kẻ lừa đảo. Đúng là trong Hoa Hạ có cao thủ thế nhưng cao thủ không phải tùy tiện một chỗ là có thể thấy được. Cô đừng để bị người khác lừa.”
Trong lúc nói chuyện, Jack không nhịn được mà mang theo ánh mắt địch ý nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Nicole phấn khích đáp lại: “Lâm Trạch Dương là một người rất lợi hại đấy Jack. Thật đó. Anh ấy có thể bảo vệ tốt cho tôi được.”
Jack càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt cậu ta nhìn Lâm Trạch Dương như có thêm lửa giận: “Anh tốt nhất là cút ngay đi cho tôi. Nếu không tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh. Đến lúc đó anh sẽ rất khó coi đấy.”
Lâm Trạch Dương vốn dĩ tưởng rằng Jack là bạn của Nicole vậy nên anh cũng không tính toán với cậu ta. Chỉ là Jack thật sự đã ép người quá đáng rồi.
“Nếu như tôi nói tôi không cút thì anh sẽ làm được gì tôi?” Ánh mắt Lâm Trạch Dương trở nên sắc bén.
Jack không khỏi cười lạnh trả lời: “Được, rất tốt. Anh không phải nói mình là vệ sĩ sao? Vậy chắc thân thủ anh tốt lắm nhỉ? Anh có dám thử sức với người của tôi không?”
Khi nói câu này, Jack nhìn về phía ba người đằng sau mình. Ba người này đều là người của hiệp hội võ thuật, cả ba đều có sức mạnh rất lớn. Mỗi người đều có thực lực có thể hạ gục được ba, năm người cao to khác. Xem chừng bọn họ chỉ cần búng một ngón tay là đã có thể giải quyết được Lâm Trạch Dương rồi.
Anh nhìn ba người kia một cái, cũng không nói nhiều lời nữa mà anh trực tiếp móc móc ngon tay khiêu khích: “Cả ba người cùng lên đi, tôi không muốn lãng phí thời gian.”