-
Chương 41-45
Chương 41 Tôi có con gái rồi
Chuyện xảy ra hôm nay khiến Tần Quân Giao cảm thấy rất kỳ lạ, dường như mỗi một chỗ đều có chút không hợp lý.
Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương vì sao lại xuất hiện trong nhà trẻ chứ? Lâm Trạch Dương bọn họ lớn tiếng la hét như vậy là vì chuyện gì? Còn chuyện Lâm Trạch Dương gọi một cuộc điện thoại nữa? Chẳng lẽ lại nói Lâm Trạch Dương bảo Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương qua đây ư?
Nghĩ tới đây thì Tần Quân Giao cảm thấy không có khả năng này, hai vị kia là sự tồn tại hết sức quan trọng trong thành phố đấy, một tên côn đồ như Lâm Trạch Dương sao có thể có thực lực như vậy?
Còn có một điều nữa là, tại sao lúc về nhà lại nhìn thấy nhiều xe thế? Chẳng lẽ nói bỗng nhiên trong thành phố muốn chỉnh đốn nhà trẻ à?
Sau khi Tần Quân Giao về đến nhà, cô nhận được cuộc gọi từ hiệu trưởng.
Lạ thật đấy, đúng là rất kỳ lạ, bình thường hiệu trưởng cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, tại sao đột nhiên lại biến thành thế này? Mặc dù là cách điện thoại nhưng Tần Quân Giao có thể tưởng tượng ra hiệu trưởng lúc này nhất định là đang khóc lóc rơi lệ, bộ dáng đau khổ cầu xin, nếu có thể, Tần Quân Giao tin hiệu trưởng thật sự sẽ quỳ gối trước mặt mình.
"Việc kia... Tần Quân Giao, tôi thật sự xin lỗi cô, là do tôi sơ suất, tôi không điều tra rõ chân tướng đã tùy tiện đưa ra quyết định, tạo nên ảnh hưởng xấu đến cô và Manh Manh, mong rằng cô và Manh Manh có thể tha lỗi cho tôi."
Nói tới đây, hiệu trưởng đột nhiên khóc lên, nói lớn: "Cầu xin cô đấy, xin cô nhất định phải tha thứ cho tôi..."
Sau đó điện thoại cúp một cách khó hiểu.
Nhất định là bên kia xảy ra chuyện gì rồi! Có lẽ là muốn chỉnh đốn nhà trẻ trong thành phố thật rồi.
Cuối cùng Tần Quân Giao chỉ có thể nghĩ đến loại khả năng này, nếu không thì tất cả đều không nói rõ được.
Chẳng qua trong những ngày sau này, Tần Quân Giao không còn gặp lại hiệu trưởng nữa, cũng không thấy mấy người nhà Chương Văn, thậm chí Tần Quân Giao còn nghe nói hệ thống giáo dục đã xảy ra thay đổi rất lớn, rất nhiều người bị cách chức, thậm chí còn có một vị tai to mặt lớn mất việc.
Đương nhiên, lúc này Tần Quân Giao dù thế nào cũng không thể đem tất cả chuyện này liên hệ với Lâm Trạch Dương.
Nhìn đi, nhìn xem bây giờ Lâm Trạch Dương đang làm cái gì, người kia vậy mà vừa cùng Manh Manh ăn đồ ăn vặt vừa xem phim hoạt hình! Làm người ta tức hơn nữa là tên già đầu này vì muốn ăn thêm nhiều đồ ăn vặt mà làm cho mặt mũi lẫn quần áo của mình bẩn hết!
Nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương và Manh Manh, Tần Quân Giao không khỏi lắc đầu, nhưng trên mặt cô lại mang nét tươi cười.
Tuy người đàn ông này không đáng tin lắm, nhưng thời khắc mấu chốt hình như vẫn còn có chút tác dụng nhỉ? Mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng anh lại có thể kiên định đứng về phía mình, dáng vẻ tức giận của anh hình như... còn rất đẹp trai?
Không biết Tần Quân Giao nghĩ đến cái gì mà lại đỏ mặt.
"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại ở đây nhìn chằm chằm ba vậy, mặt mẹ đỏ cả rồi, có phải phát sốt rồi không?" Đúng lúc Manh Manh nhìn về phía Tần Quân Giao đang đứng bên cửa, không nhịn được mà lớn tiếng gọi.
Khuôn mặt vốn đã đỏ của Tần Quân Giao càng đỏ hơn, ngay cả dái tai hay cần cổ đều đỏ cả rồi, cả người quả thực xấu hổ vô cùng, vì ngay từ đầu cô nghe nhầm lời của Manh Manh nói, đem "phát sốt" nghe thành "phát nứng".
"Mẹ đâu có nhìn ba con, mẹ cũng không hề phát sốt, Manh Manh con mau xem tivi đi!" Tần Quân Giao không khỏi cúi đầu nói.
Tần Quân Giao nắm chặt tay, cũng không dám nhìn về phía Manh Manh với Lâm Trạch Dương, nói: "Mẹ không hề phát sốt, con đừng nói bậy, mẹ còn bận việc, kệ con đấy!"
Nói xong, Tần Quân Giao vội vàng trốn vào trong phòng như mọi khi.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Tần Quân Giao, cảm thấy kì lạ, mặt người phụ nữ này tại sao lại đỏ đến thế chứ? Chẳng nhẽ là phát sốt thật rồi?
...
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã là thứ bảy rồi. Ngày hôm nay người lớn không cần đi làm, trẻ con không cân đến trường, là một cơ hội tốt để cả nhà cùng nhau ra ngoài.
Vốn dĩ hôm nay là một ngày vui vẻ, vậy mà Lâm Trạch Dương tỏ ra rất hồi hộp.
Bởi vì hôm nay có kết quả xét nghiệm DNA rồi!
Tần Quân Giao và Lâm Trạch Dương cùng nhau ở bệnh viện chờ kết quả, nhìn dáng vẻ Lâm Trạch Dương như vậy, cô nhíu mày, nói: "Chả nhẽ anh không thích Manh Manh đến thế à? Anh mong Manh Manh không phải con gái anh đúng không?"
Lâm Trạch Dương bất giác nhìn thoáng qua Tần Quân Giao, nói: "Em bị khùng hở!"
Tần Quân Giao cau chặt mày, nói thật lòng thời gian cô sống với Lâm Trạch Dương không dài, nhưng sớm tối ở chung, hơn nữa trong đó còn xảy ra không ít chuyện.
Tần Quân Giao bị bịt kín hoàn toàn, sau đó là giận giữ một trận, tên đáng ghét này thế mà dám ôm mình!
Tần Quân Giao đã bắt đầu dần chấp nhận chuyện nam chính sẽ dung nhập vào cuộc sống của cô, thậm chí sâu trong lòng còn mơ hồ chờ mong một nhà ba người có thể sống cùng nhau, nhưng không ngờ tới thái độ này của Lâm Trạch Dương.
Tần Quân Giao không khỏi cắn chặt môi, không nói gì nữa, trong lòng lại có một ý nghĩ: Có lẽ người đàn ông này vốn dĩ là không thích Manh Manh và mình, thay vì cưỡng ép anh ở bên cạnh, không bằng...
Đúng lúc này, bác sĩ đi tới, đưa một phần văn kiện cho Lâm Trạch Dương, nói: "Qua DNA kiểm tra đo lường, Lâm Trạch Dương cùng Tần Manh Manh độ tương tự đạt tới 99,99%, chứng thực là quan hệ cha con."
Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, cả người đứng ngẩn ra ở đó.
Tần Quân Giao thấy thế, lông mày sắp cau thành một đường thẳng tắp, trong lòng không dễ chịu, đúng là người đàn ông này không thích mình với Manh Manh, thì ra mọi thứ đều là sai lầm.
Nhưng tại lúc này, Lâm Trạch Dương bỗng nhảy dựng lên.
Đúng lúc này có một bác sĩ đi ngang qua, Lâm Trạch Dương không cần biết, trực tiếp ôm lấy bác sĩ kia, sau đó phấn khởi mà lớn tiếng kêu: "Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi! Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi!"
Vị bác sĩ kia không dễ gì mới giãy ra khỏi Lâm Trạch Dương, sau đó lắc đầu nói: "Bệnh thần kinh!"
Hình như Lâm Trạch Dương vốn dĩ không nghe thấy, sau đó lại vừa khéo ôm lấy một bệnh nhân, lớn tiếng kêu to: "Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi! Ha ha..."
Cả người Tần Quân Giao đều sững sờ ở đó, thầm nghĩ: Người này chắc là bệnh thần kinh thật rồi!
Cũng không biết vì sao mà khóe miệng của Tần Quân Giao nâng lên, thậm chí cảm giác được khóe mắt có chút ướt át. Tần Quân Giao cũng không biết gần đây mình bị sao nữa, hình như hơi đa sầu đa cảm rồi.
"Ha ha... Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi!" Lâm Trạch Dương chợt kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy Tần Quân Giao.
Lâm Trạch Dương ôm Tần Quân Giao chưa đã ghiền, còn bế cô đi lòng vòng.
"Hôm nay nhất định phải chúc mừng một chút, Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi, con bé tên là Lâm Manh Manh, ừm, cái tên này thật dễ nghe!"
Lâm Trạch Dương thật sự rất kích động, có chút muốn quên hết tất cả rồi.
Chương 42 Ba cháu rất giỏi đó.
Chương 42: Ba cháu rất giỏi đó.
Lâm Trạch Dương nói rằng anh muốn chúc mừng nhưng tất nhiên không chỉ riêng chuyện đó.
Tiệc mừng được Lâm Trạch Dương đặt ở quán bar của Lý Tuyết Tinh. Có thể gọi nơi này là căn cứ của Lâm Trạch Dương vì anh đã làm việc ở đây từ lâu, hơn nữa bà chủ Lý Tuyết Tinh còn là bạn của anh nên đương nhiên anh sẽ chọn chỗ này.
Đáng lẽ Lâm Trạch Dương cũng định mời Tần Quân Dao nhưng cô lại không đồng ý.
Lúc chiều, Lâm Trạch Dương thấy Tần Quân Dao bắt một cuộc điện thoại sau đó vẻ mặt cô liền trở nên nghiêm túc. Anh biết Tần Quân Dao không phải là một người bình thường, cô là một sát thủ đánh thuê cực kỳ mạnh mẽ vậy nên chắc chắn thế giới ngầm sẽ có một số việc bí mật cần cô xử lý. Đối với Tần Quân Dao, sống một cuộc đời của người bình thường không phải chuyện đơn giản.
Vậy nên việc Tần Quân Dao không tới được Lâm Trạch Dương thấy không sao cả.
Manh Manh có vẻ rất thích quán bar này, cô bé vừa uống nước vừa đung đưa theo nhạc, dáng vẻ rất giống một bà cụ non, nhìn qua rất đáng yêu.
Lâm Trạch Dương và Manh Manh ngồi chơi một lát bỗng điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn thấy người gọi tới là Alice, anh liền nhờ Lý Tuyết Tinh giúp trông cô bé sau đó đi đến nơi khác yên tĩnh hơn nghe máy.
Lâm Trạch Dương vừa rời đi, trước cửa quán bar đã có một đám người xông tới. Những người này mặt mũi hùng hổ chắc chắn không phải tới để uống rượu.
Đi đầu là một tên trông giống phú nhị đại, gã này chính là Trần Nhĩ con trai của Trần Gia lúc trước bị Lâm Trạch Dương dùng tuyệt chiêu thất truyền nào đó cho một trận, bỏ luôn ý định làm phiền Tần Quân Dao.
Trần Nhĩ từ ngày đó vẫn chưa quên Lâm Trạch Dương.
Vậy nên sau khi hắn ta điều tra về anh, cùng với sự giúp đỡ của Trình Mạnh Cường, Trần Nhĩ rất nhanh đã nắm được một ít thông tin. Trần Nhĩ biết được Lâm Trạch Dương trước đây là nhân viên của quán bar hơn nữa còn hay tới chỗ này chơi.
Vì có Tần Quân Dao nên Trần Nhĩ không dám tới thẳng công ty gây sự, hắn ta sợ sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng cô vậy nên mới tìm tới đây.
Quả không hổ danh là con trai tập đoàn Trần thị, vừa bước vào hắn ta đã ra oai với nhân viên phục vụ, bảo họ đưa mình tới gặp Lý Tuyết Tinh.
“Cô là chủ quán bar này đúng không?” Nhìn thấy Lý Tuyết Tinh, ánh mắt Trần Nhĩ liền sáng lên. Nếu là ở thời điểm khác, chắn chắn hắn ta đã trêu đùa cô một lúc rồi.
Lý Tuyết Tinh không hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn gật đầu nói: “Không biết anh tìm tôi có việc gì?”
Manh Manh vừa nghe có người gọi tên ba mình lập tức phản ứng lại: “Chú ơi, chú tìm bố cháu làm gì vậy ạ? Bố cháu vừa ra ngoài rồi.”
Trần Nhĩ nhìn Manh Manh, ánh mắt hắn ta lập tức lóe lên. Hay lắm, gã đó còn có cả con gái.
“Cháu là con gái của Lâm Trạch Dương à?" Trần Nhĩ không dám chắc Lâm Trạch Dương trẻ như thế mà lại có một cô con gái lớn từng này hay không.
Manh Manh hơi tức giận nói: “Cháu đương nhiên là con gái của ba cháu rồi. Tên cháu là Lâm Manh Manh đấy.”
Trần Nhĩ cười đến tít mắt, sau đó một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn ta. Trần Nhĩ phất tay ra lệnh: “Đem nó đi.”
Lúc này có mấy người tiến tới ôm lấy Manh Manh, mặc kệ cô bé giãy dụa. Không chỉ vậy vẻ mặt hung ác của họ còn khiến Manh Manh sợ tới mức phát khóc nức nở.
Lý Tuyết Tinh thấy thế lo lắng, vội quát lên: “Mấy người định làm gì? Mau thả Manh Manh ra!”
Trần Nhĩ đẩy Lý Tuyết Tình lùi lại, lạnh lùng nói: “Báo với Lâm Trạch Dương, con gái nó đã bị tao là Trần Nhĩ đưa đi. Nếu không vác mặt qua tìm tao thì đừng trách tao không nể mặt.”
Nói xong Trần Nhĩ xoay người rời đi. Lý Tuyết Tinh muốn đuổi theo nhưng bị một người trẻ tuổi ngăn lại. Hắn lạnh lùng nói với Lý Tuyết Tinh: “Tao nói cho mày biết, khôn hồn đừng báo cảnh sát. Mày biết cậu Trần Nhĩ là ai không? Đúng rồi mày đoán không nhầm đâu, cậu Trần Nhĩ là con trai duy nhất của tập đoàn Trần thị. Biết điều chút đi.”
Lý Tuyết Tinh lảo đảo suýt ngã xuống đất. Danh tiếng của tập đoàn Trần thị dù là cô cũng đã từng nghe nói qua nhưng không ngờ Lâm Trạch Dương lại dây vào một người thế này.
Trong một thời gian ngắn Lý Tuyết Tinh không biết phải làm sao, chỉ có thể thất vọng ngồi một chỗ. Nếu thật sự là tập đoàn Trần thị, báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Trạch Dương đã giao con gái cho cô nhưng cô lại không chăm sóc tốt cho con bé.
Nghĩ tới đây, nước mắt của Lý Tuyết Tinh không cầm được mà chảy xuống.
Một lúc sau, Lâm Trạch Dương trở về. Anh không thấy Manh Manh liền quay về hướng Lý Tuyết Tinh đang cúi đầu, tò mò hỏi: “Manh Manh đâu Tuyết Tinh?”
Lý Tuyết Tinh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lâm Trạch Dương nhíu mày vì gương mặt Lý Tuyết Tinh bây giờ đang đầy nước mắt, dáng vẻ rất đau khổ.
“Chuyện gì xảy ra vậy Tuyết Tinh? Chị không cần gấp, từ từ nói với tôi là được.” Lâm Trạch Dương biết lúc này càng cần phải bình tĩnh.
Lý Tuyết Tinh nức nở, vất vả nói rõ sự tình.
Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai cô an ủi: “Không có việc gì. Chuyện này không liên quan tới chị, không phải vấn đề của chị vậy nên không cần tự trách. Yên tâm, tôi sẽ đưa Manh Manh về.”
Sau đó Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài quán bar, vẻ mặt lạnh như băng, giọng nói sắc như vuốt của loài chim ưng: “Trần Nhĩ, mày là người đầu tiên tao gặp ở Hoa Hạ khiến tao thật sự bực mình.”
Nói xong Lâm Trạch Dương bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, Trần Nhĩ cùng đám đàn em của mình đã đưa Manh Manh trở về nhà mình.
Manh Manh cả đường đều gào to: “Buông tôi ra, buông tôi ra! Nói cho mấy người biết, mấy người đối xử với tôi như vậy ba tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu. Ba tôi rất giỏi đó.”
Trần Nhĩ không nhịn được bật cười, nhìn Manh Manh nói: “Ba cháu giỏi thế nào hả?"
Manh Manh ngẩng đầu lên, kiêu ngạo đáp lại: “Hừ! Ba tôi chính là siêu nhân, không có gì mà ba không làm được. Lần này tôi gặp rắc rối, ba rất nhanh sẽ tới cứu tôi rồi đánh mấy người nằm dưới đất luôn.”
Trần Nhĩ nhịn không được cười lớn, cười một lúc lâu mới nhìn lại Manh Manh: “Hy vọng ba cháu sẽ giỏi một chút nếu không cháu sẽ thấy chán lắm đấy.”
Nói xong Trần Nhĩ phất tay nói với đàn em: “Đưa nó vào trong phòng, đừng để Lão Cố biết đến sự tồn tại của nó.”
Tên kia vội đưa Manh Manh rời đi.
Trần Nhĩ hít sâu một hơi sau đó đi về phía đại sảnh của biệt thự. Trên mặt hắn ta không hề có nét cười ngược lại còn trưng ra vẻ mặt khóc tang. Chưa vào đến nơi hắn ta đã gào to: “Không có thiên lý thật rồi Lão Cố ơi! Ông biết không, tôi vừa mới đi tìm Lâm Trạch Dương nói chuyện đàng hoàng thế nhưng anh ta một câu cũng không nghe. Anh ta còn nói anh ta giết tôi không cho tôi đi. Tất nhiên tôi phải chạy đi rồi. Chẳng lẽ đứng im ở đó ăn đòn sao. Tên kia thật sự không để ai trong mắt. Anh ta thậm chí còn nói muốn đến tận nhà đánh chết tôi.”
Chương 43 Tôi là cún con của cậu
Chương 43: Tôi là cún con của cậu
Lão Cố, hội trưởng hiệp hội võ thuật, có thể nói là người đứng đầu toàn thành phố trong giới võ đạo hiện tại, tuy nhìn ông đã lớn tuổi, nhưng cơ thể vẫn còn rất chắc khỏe, chỉ mới đầu năm nay Lão Cố còn đi chỉ đạo võ thuật cho một doanh trại bộ đội đặc chủng.
Lúc ấy, những bộ đội đặc chủng trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng rất khinh thường ông già này, luôn khiêu khích ông, nói Lão Cố và đám lớn tuổi các người đều chỉ có tiếng không có miếng mà thôi.
Sau đó, ông đã đấu một trận với mấy binh lính mạnh nhất của nhóm bộ đội đặc chủng, hai chân dang rộng, Lão Cố đứng tại chỗ hoàn toàn không di chuyển, thậm chí không có mấy người chú ý tới trong suốt quá trình Lão Cố vẫn luôn để một bàn tay sau lưng.
Trần Nhĩ là con trai độc nhất của tập đoàn Trần thị, được xem là một nhân vật có địa vị trong thành phố, cho nên cũng coi như quen biết Lão Cố. Lúc trước hắn ta đâm sau lưng Lâm Trạch Dương ở công ty của Tần Quân Dao một lần, Trần Nhĩ đã thông minh hơn rồi, hắn ta cảm thấy Lâm Trạch Dương có thể có nhiều thủ đoạn cho nên đã mời Lão Cố đến.
Nghe Trần Nhĩ oán thán, Lão Cố gật đầu, mặt mũi uy nghiêm hiện lên một chút không hài lòng, nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thật sự rất càn rỡ, cảm thấy bản thân có một chút vũ lực là có thể tùy ý làm bậy. Yên tâm đi Trần Nhĩ, chỉ cần người tên Lâm Trạch Dương kia dám đến, tôi sẽ cho anh ta biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn, người có người vượt."
Trần Nhĩ nghe vậy mừng như điên. Mặc dù mời Lão Cố tới nhưng hắn ta biết Lão Cố không phải một người sẽ tùy tiện ra tay, hiện tại có một câu hứa hẹn này của Lão Cố, Trần Nhĩ không còn băn khoăn chút nào, Lâm Trạch Dương, hừ, một thằng nhóc mà thôi, tính là cái gì chứ.
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng vang, tiếp theo đó là vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó có người bay ngược từ ngoài cửa vào trong sân. Theo sau đó, Lâm Trạch Dương nghênh ngang xuất hiện trước mặt mọi người.
Lâm Trạch Dương quét qua những người trong phòng một vòng, thời điểm tầm mắt đảo qua Lão Cố thì dừng lại một chút, cuối cùng nhìn đến Trần Nhĩ, lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy nhất định là anh đã ăn quá nhiều cơm, nếu không thì không có khả năng ngu ngốc như vậy. Giao Manh Manh ra đây, sau đó quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tha thứ."
Lâm Trạch Dương cảm thấy mình đúng là ngày càng nhân từ, lúc này mà vẫn còn cho Trần Nhĩ cơ hội.
Trần Nhĩ lại nhìn Lâm Trạch Dương giống như nhìn đồ ngu, nói: "Mày nghĩ đây là nơi nào? Loại lưu manh đầu đường như mày quậy phá ở đầu đường thì thôi đi, còn dám đến đây gây rối, thật sự cho rằng trên thế giới này không ai trị nổi mày à?"
Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Nhĩ, nói: "Xem ra là mày muốn chết."
Thời điểm Lâm Trạch Dương nói đến đây, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào nên nghe có vẻ rất lạnh.
Vậy mà thân thể Trần Nhĩ lại cảm giác được run lên, không nhịn được co người lại, không dám nhìn Lâm Trạch Dương, trên người người này dường như có một loại khí chất nào đó, giống như một khối băng sắc bén.
"Lão Cố, ông xem, ông nhìn xem đây là loại người gì chứ, ông nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi đó, loại người xấu xa như này nếu không trừng trị thích đáng thì chắc chắn sẽ mang đến nguy hại không thể tưởng tượng cho xã hội."
Trần Nhĩ không dám nhìn Lâm Trạch Dương, vội vàng đi tới bên người Lão Cố.
Lão Cố hơi nhíu mày, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Anh bạn này, có phải cậu có chút hung hăng hay không? Đến nhà của người khác, còn chưa chào hỏi đã trực tiếp đánh người xông vào, như vậy không sai sao?"
Lâm Trạch Dương cũng nhìn Lão Cố, không nhịn được lại đánh giá Lão Cố. Tinh khí thần của Lão Cố đều rất tốt, trong mắt không chút gợn sóng, cũng không phải loại ảm đạm không có ánh sáng, mà là loại đã kìm hãm tất cả ánh sáng vào trong. Không có gì phải nghi ngờ, Lão Cố này là một cao thủ.
Để có thể trở thành một cao thủ võ đạo, chắc chắn đều đã trải qua huấn luyện gian khổ không thể tưởng tượng, chỉ nói đến phần nghị lực này cũng đã đáng được mọi người kính nể.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng kính nể, cho nên sắc mặt anh dịu đi một chút, nói: "Đây là vấn đề giữa tôi và Trần Nhĩ, ông già, xin đừng xen vào."
Lúc này Trần Nhĩ kêu lớn lên: "Lâm Trạch Dương, mày nghĩ mày là cái thá gì, sao mày dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với Lão Cố, mày biết Lão Cố là ai không?"
Lâm Trạch Dương lạnh lùng cười một tiếng, anh không biết Lão Cố là ai, cũng không cần biết. Nếu không phải anh có sự tôn kính với võ đạo thì thân phận của Lâm Trạch Dương còn cần ăn nói khép nép với bất kỳ kẻ nào sao? Cho dù anh có ba nghìn thần phật chạy tới, tôi cũng một gậy đánh xuống, đây mới là Long Vương.
"Anh bạn này, có thể cho tôi chút thể diện hay không, chuyện này cứ vậy cho qua đi." Ngược lại, Lão Cố cũng là một người điềm tĩnh và khéo léo, tới lúc này rồi vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, nói: "Chuyện này không có khả năng kết thúc như vậy, người này phải bị trừng phạt."
"Cậu…" Đột nhiên có một cô gái đứng lên, đi đến bên cạnh Lão Cố.
Cô gái này mặc một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, buộc tóc đuôi ngựa vô cùng đơn giản, trên mặt không trang điểm nhưng làn da rất mềm, đứng dưới ánh đèn làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng mỏng manh.
Nhưng cô gái này nhìn qua cũng không hề mỏng manh chút nào, khi trừng mắt đứng lên lại có một loại phong thái hiên ngang, rất có cảm giác của loại phụ nữ không chịu khuất phục trước đàn ông, là loại hình mà rất nhiều đàn ông muốn chinh phục lại không có cách chinh phục.
"Cậu đừng có không coi ai ra gì, đừng tưởng rằng ông nội tôi nói chuyện tử tế với cậu thì cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm."
Nói xong, cháu gái của Lão Cố, Cố Tâm nhìn lại Lão Cố, nói: "Ông nội, ông không cần nói đạo lý với người như vậy, người như thế chính là loại vô liêm sỉ bắt nạt kẻ yếu. Ông đứng đó xem đi, đợi sau khi bị cháu đánh bại, cậu ta sẽ hiện nguyên hình."
Lão Cố nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn thoáng qua cháu gái mình, thở dài lắc lắc đầu, đứng qua một bên, ngầm chấp nhận hành động của Cố Tâm.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Cố Tâm, lắc đầu, nói: "Một cô gái nhỏ như cô vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở đó đi, cô không phải đối thủ của tôi, để ông nội cô lên có lẽ còn có một chút đáng xem."
Cố Tâm nghe vậy quả thực sắp bùng nổ tức giận rồi, tuy rằng ngoại hình của cô rất đẹp nhưng cô ghét nhất bị người khác coi là con gái, còn là loại con gái yếu đuối.
"Hừ, về sau khóc lóc cầu xin cũng đừng có bộ dạng quá khó coi." Thời điểm Cố Tâm nói xong đã cắn chặt răng.
Lâm Trạch Dương thở dài một tiếng, nói: "Tôi không gạt cô, cô thật sự thích hợp về nhà ôm đồ ăn vặt xem phim truyền hình."
"Cậu." Cố Tâm trừng mắt như muốn rớt con ngươi ra khỏi hốc mắt, kêu lên: "Nếu tôi thua cậu, tôi liền…"
"Cô không cần phải tự chặn đường lui của mình như vậy, bởi vì nhất định cô sẽ thua tôi." Trời đất chứng giám, hiện tại Lâm Trạch Dương thật sự có ý tốt khuyên Cố Tâm.
Cố Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu tôi thua cậu, tôi chính là cún con của cậu."
Chương 44 Tôi sẽ không!
Chương 44: Tôi sẽ không!
Lâm Trạch Dương không khỏi ngao ngán, cảm thấy rằng những người trẻ tuổi bây giờ thực sự bị Internet đầu độc rồi, nào là cún con nào lại là sói con, nói điều đó ra không cảm thấy xấu hổ à?
Cố Tâm hiểu lầm anh, sắc mặt hơi đỏ lên.
Phải nói rằng khi trên mặt của một nữ anh hùng như Cố Tâm mang vẻ đào hoa, đó lại là một cảnh tượng khác, một cảnh sắc còn cuốn hút, đẹp mắt hơn cả khu vườn hoa đào.
Hãy thử tưởng tượng xem, trong một thành phố chỉ bao quanh bởi cốt thép và bê tông, nhưng nếu treo bông hoa đào đỏ thắm ở một góc tầng thượng, đây sẽ là một bức tranh hấp dẫn biết nhường nào.
Ánh mắt Lâm Trạch Dương không kiềm chế được, nhìn chằm chằm cô.
Cố Tâm thấy thế càng tức giận hơn, quả nhiên tên này là đồ lưu manh, giống như những tên xã hội đen mà cô thường gặp, nhìn cô đến mức suýt thì chảy cả nước miếng.
"Đi chết đi!" Cố Tâm hét lớn, một chân bỗng nhiên bước lên trước, phần thắt lưng ngửa về sau, rồi cô xoay người tung ra một cú đấm.
Cú đấm lưu loát như nước chảy mây trôi, động tác không chậm chút nào, sức mạnh của toàn thân đều được kết lại rất tốt, tập trung hết vào cú đấm này, đây đã là cực hạn mà cơ thể người bình thường có thể dồn ra được.
Nhìn thấy cảnh này, lão Cố khẽ gật đầu, cảm thấy tự hào về sự tiến bộ của Cố Tâm. Nhưng đồng thời, ông cũng cau mày, cú đấm này quá mạnh, nếu mà đánh chết thằng nhóc đó ngay lập tức thì phải làm sao đây.
Bụp!
Một âm thanh vang lên, Cố Tâm đấm mạnh lên ngực Lâm Trạch Dương, nhưng âm thanh hơi kỳ lạ, như thể cú đấm đã đập lên một tấm gỗ cứng vậy.
Lâm Trạch Dương chỉ nhẹ nhàng lùi lại ra sau một bước, nhưng bởi vì sức mạnh quá ghê gớm khiến Cố Tâm phải liên tục lùi lại ba bước để giữ vững cơ thể.
Mọi người đều không khỏi chết lặng, tại sao Cố Tâm lại lui về sau, vì cái gì mà Lâm Trạch Dương còn đứng được ở đó?
Cố Tâm vô thức cau mày lại, cảm thấy Lâm Trạch Dương khiến người ta chán ghét hơn, nói: "Cậu thế mà lại đặt một tấm thép lên ngực, đây là rất sợ chết à?"
Lâm Trạch Dương ngây người, sau đó nổi giận, nói: "Cô sỉ nhục nhân cách của tôi như nào cũng được, nhưng không được sỉ nhục cơ thể của tôi, rõ ràng tôi không hề đặt tấm thép nào, nếu cô không tin thì cứ đến sờ thử xem."
Cố Tâm lại lần nữa đỏ mặt, tuy cô là một cô gái tùy ý, lúc bình thường cô đều ra vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, đâu có lúc nào đỏ mặt, nhưng cái tên Lâm Trạch Dương này quá trơ trẽn rồi.
"Cậu đúng là vô liêm sỉ." Trong mắt Cố Tâm như có thể phun ra lửa, gay gắt nhìn chằm chằm anh.
Lâm Trạch Dương không nhịn được, tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: "Sao người phụ nữ như cô lại vô lý như vậy hả, tôi thật lòng bảo cô chạm vào tôi, cô lại còn muốn chửi bới tôi. Chẳng lẽ cô muốn tôi vén áo ở giữa chốn công cộng như thế để xem ai sợ ai sao?"
"Á!" Cố Tâm cảm thấy bản thân sắp phát điên mất, hét lớn lên, bởi vì lúc này Lâm Trạch Dương thế mà lại đưa tay định cởi cúc áo thật, cái tên này sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ, không thể đánh bại người khác, lại dùng chiêu trò ghê tởm như vậy, chẳng trách Trần Nhĩ lại nói người này là tên khốn, cậu ta thật sự là một tên khốn nạn mà.
"Tôi không cởi đấy, cô coi tôi là đồ ngốc à? Hừm." Lâm Trạch Dương không chịu được dừng lại, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn Cố Tâm, nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết suy nghĩ của mấy người phụ nữ các cô, chẳng phải các cô muốn nhìn thấy thân hình tuyệt đẹp của tôi sao. Nói cho các cô biết, tôi không phải là người phóng khoáng như vậy. Hơn nữa, tôi đã có một cô con gái rồi, tôi sẽ không chịu bất kì sự can thiệp nào trước việc lạm dụng chức quyền của cô đâu."
Cố Tâm tức tới mức suýt tắc thở, mắt trợn hết lên, lồng ngực đập dữ dội, cô cảm thấy toàn thân đều không khỏe, trên đời này làm sao lại có thể có một tên vô liêm sỉ như vậy được.
"Mẹ kiếp, cậu đang nói nhảm nhí gì vậy hả? Cậu câm miệng lại cho tôi" Cố Tâm đột nhiên đứng dậy, cô không có phong thái anh hùng, thứ còn lại chẳng qua chỉ là dáng vẻ e thẹn của một người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng không thể không nói, người như Cố Tâm có phong cách đặc biệt, hơn nữa, cô vẫn còn nhỏ, vừa mới trưởng thành, trên người cô toát ra vẻ đẹp trong sáng.
"Cố Tâm, không cần hoảng sợ. Còn nhớ những gì ông đã từng bảo con hay không? Nếu trái tim của con trong sáng như băng, bầu trời sẽ không chấn động. Hãy giữ vững tâm trí của mình, loại bỏ những suy nghĩ đen tối, hãy để bản thân bước vào trạng thái thanh tịnh, đừng đánh mất ý muốn ban đầu của con."
Giọng nói của lão Cố truyền đến đầy uy nghiêm, mang đến cho người ta loại cảm giác yên tĩnh.
Cố Tâm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra. Hai mắt Cố Tâm sáng ngời, ánh mắt cũng trở nên kiên quyết, nói: "Cậu chết đi cho tôi, Lâm Trạch Dương"
Nói xong, lúc này Cố Tâm lại hạ thấp người xuống, đấm một đường vòng cung lớn, cô đột nhiên bước chân về phía trước, vung một cú đấm dữ dội y hệt trước đó. Nhưng lần này, cú đấm của Cố Tâm không nhằm vào ngực của Lâm Trạch Dương.
"Dừng tay lại Cố Tâm..." Lão Cố bị sốc và bật dậy khỏi chỗ ngồi, Lâm Trạch Dương chắc chắn không thể nào tránh được cú đấm này, mà cú đấm này đủ mạnh để khiến Lâm Trạch Dương bị chấn thương não, thậm chí có thể đánh vỡ đầu của Lâm Trạch Dương.
Nhưng vì khoảng cách quá xa, lão Cố đã không tới kịp.
Cú đấm của Cố Tâm thẳng tiến không lùi, đạp gió rẽ sóng, đánh chết đối thủ dễ dàng giống như biển động song trào.
Cố Tâm cảm thấy mình đã bước sang một trình độ mới, người và cú đấm dường như đã hòa vào làm một, trong mắt cô đã không còn Lâm Trạch Dương, chỉ có một cảm giác thích thú muốn tiến về phía trước. Cố Tâm cảm thấy rằng cú đấm này sẽ là cú đấm mạnh nhất của mình.
Nhưng vào lúc này, Cố Tâm đột nhiên cảm thấy một năng lượng rất lớn phát ra từ cô. Nếu như nói cú đấm của Cố Tâm giống như làn sóng cả, vậy thì năng lượng phía trước chính là sóng thần, khoảng cách giữa hai người như trời với đất, giống như con kiến và con voi, không có khả năng đấu lại được.
Lâm Trạch Dương đưa tay ra một cách dễ dàng, rồi nắm lấy cú đấm của Cố Tâm.
Tưởng chừng sóng biển và sóng thần va chạm sẽ gây nên những cơn gió bão dữ dội, rung chuyển cả đất trời, nhưng vào lúc này, kỳ diệu thay, tất cả lại trở về yên tĩnh.
Cố Tâm cảm thấy sức mạnh trong cú đấm của mình đột nhiên biến mất, đồng thời cũng cảm thấy sức mạnh đến trước mặt cũng không còn nữa.
Cố Tâm chết lặng tại chỗ, nếu một chiếc xe đạp chạy hết tốc độ về phía trước gặp một xe ô tô cũng chạy hết tốc độ đang đến gần, cả hai va chạm, chắc chắn không thể không có tiếng động được!
"Đây là những gì đang xảy ra sao?"
"Làm sao đây? Bây giờ cô mới biết sức mạnh của tôi như nào à? Hay là nhận thua? Yên tâm đi, tôi không cần cún con, gia đình tôi cũng không nuôi cún. Nhưng mà cô không thể yêu cầu tôi chạm vào tôi, hoặc là bắt tôi cởi quần áo ra được."
Lâm Trạch Dương nhìn Cố Tâm cười toe toét, giống như một đứa trẻ bị oan ức đang chờ đợi khoảnh khắc toàn bộ sự thật được tiết lộ, vô cùng vui mừng.
Cố Tâm lúc đầu vô cùng kinh ngạc, thấy bây giờ bản thân không cách nào hiểu được mức độ võ đạo, nhưng lời của tên Lâm Trạch Dương này nói ra lại rất ngứa đòn, vẻ mặt cậu ta quả thực cũng vô cùng đáng đánh!
*Ghi chú:
-cún nhỏ: dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình
-sói con: tương đương với tình nhân nữ ngoài giá thú bị gọi là bà hai, bà ba hay ngày nay chính là kẻ thứ ba, tiểu tam
Chương 45 Tôi thua rồi
Chương 45: Tôi thua rồi
“Đồ lưu manh thối tha đáng chết, mau thả tôi ra. Anh đừng có mà động vào người tôi, anh chưa xong chuyện với tôi đâu!”
Cố Tâm hét lớn lên với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương dùng một quyền bắt lấy Cố Tâm, cô hoàn toàn không hiểu rõ chênh lệch giữa hai người đến đâu nên vẫn không phục. Cố Tâm lại tấn công Lâm Trạch Dương một lần nữa, đỉnh đầu gối thúc đến đũng quần của Lâm Trạch Dương.
Tất nhiên Lâm Trạch Dương muốn tránh đi, tay nhẹ nhàng dùng lực bắt lấy Cố Tâm, sau đó cả người Cố Tâm nhào vào trong lòng anh. Đáng nhẽ lúc này Lâm Trạch Dương phải hạ vai xuống sau đó nặng nề áp sát.
Nhưng sức mạnh của chiêu “hạo sơn” rất lớn, nếu Lâm Trạch Dương thực sự đụng vào thì cánh tay và bắp chân của Cố Tâm sẽ bị gãy vụn. Vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì Lâm Trạch Dương, người tràn đầy chính nghĩa và lương thiện đã không áp sát vai mà thay vào đó anh thuận thế để cả người Cố Tâm ngã vào lòng mình.
“Sao cô lại như vậy được chứ, cô không nghĩ cho cảm giác của tôi à. Hương tóc cô rất thơm, eo của cô lại rất nhỏ, thân người lại mềm mại, tôi ôm cô giống như ôm búp bê vậy. Thế nhưng cô lại nghĩ rằng tôi muốn ôm cô tới nơi rồi.”
Lâm Trạch Dương thật sự nghĩ rằng bản thân bị oan uổng, hình như mỗi lần anh muốn làm việc tốt thì anh đều nhận oan uổng cả. Thế giới này thay đổi thật rồi, làm người tốt khó sống quá…
“Tên khốn này anh mau thả tôi ra.” Cả mặt Cố Tâm đều đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cái tên vô liêm sỉ này nói không muốn ôm cô vậy mà sống chết ôm chặt cô, mũi còn ngửi mùi tóc cô. Thực sự khốn nạn mà.
Lâm Trạch Dương là người chính trực lương thiện, anh nghe thấy Cố Tâm không vừa ý nên tự nhiên đã thả cô ra.
Nhưng lúc này Cố Tâm đã không tìm được trọng tâm vậy nên cả người ngay lập tức ngã xuống dưới đất.
“Á, cứu tôi với.” Cố Tâm không ý thức được mà kêu to lên.
Lâm Trạch Dương nhanh tay tinh mắt, anh ngay lập tức ôm lấy Cố Tâm. Sau đó Lâm Trạch Dương không nhịn được mà nói: “Thật sự rất thơm đấy. Cô đã dùng dầu gội đầu của hãng nào vậy? Mà da của cô còn rất mịn nữa, cô dùng sữa tắm của hãng gì thế?”
Có trời mới biết, Lâm Trạch Dương là người ham học hỏi chính hiệu. Anh cũng muốn có được mái tóc đen dài óng mượt, cũng muốn có làn da căng bóng mịn màng như thế kia, vì vậy anh mới hỏi câu đó. Lâm Trạch Dương thật lòng không có ý gì khác.
“Á…” Cố Tâm phát hiện ra hôm nay cô hoàn toàn giống một người phụ nữ, không giống bản thân mọi ngày nữa, người như cô mà lại hét to nhiều đến vậy, tay chân còn luống cuống.
“Sao cô lại như thế chứ? Nếu cô không muốn nói cho tôi thì không nói cho tôi, sao lại ở đây hét lung tung vậy, còn bày đặt khóc lóc cơ. Người khác mà nhìn thấy lại tưởng rằng tôi đang bắt nạt cô đấy.”
Lâm Trạch Dương vội vàng lùi lại về sau mấy bước, ánh mắt cẩn thận nhìn Cố Tâm, giống như anh sợ cô sẽ động chạm vào mình vậy.
Vốn dĩ Cố Tâm cho rằng cô đang bị Lâm Trạch Dương chiếm tiện nghi nên mới cảm thấy khó chịu, bây giờ cô lại càng thêm oan ức. Cố Tâm không muốn khóc nữa, chỉ nắm chặt nắm đấm, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Trạch Dương, tôi muốn giết anh!”
Trong khi nói lời này, Cố Tâm chuẩn bị bổ nhào về phía Lâm Trạch Dương, bộ dạng của cô như muốn liều mình sống chết với anh.
“Đủ rồi, Cố Tâm. Cháu quay lại đây.” Đột nhiên giọng nói của lão Cố vang lên.Cố Tâm nghi hoặc nhìn ông nội mình, sau đó cô phát hiện ra ánh mắt kiên định của ông nội, Cố Tâm chỉ có thể lườm nguýt Lâm Trạch Dương sau đó đứng sau lưng ông nội.
“Cố Vi, con qua xem thử đi.” Lão Cố nhìn người đàn ông đứng đằng sau mình.
“Ông nội, đối phó với loại người này sao lại cần bố con đích thân ra tay chứ?” Cố Tâm lập tức kêu lên.
Cố Vi, bố của Cố Tâm, con trai của lão Cố, kế thừa tuyệt kĩ của nhà họ Cố, là phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật, cũng là bậc thầy võ thuật nổi tiếng nhất.
Lão Cố và Cố Vi đều không để ý đến Cố Tâm. Cố Vi đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương.
Thân hình Cố Vi cao lớn, cơ thể thì cường tráng, đôi mắt thì nhanh nhẹn, cảnh giác. Ông ta đứng ở đó giống như là một cây lao sừng sững, làm cho người ta có cảm giác không thể dịch chuyển và vô cùng sắc bén.
Nhìn thấy Cố Vi ra mặt, Trần Nhĩ không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, trên mặt tràn đầy vẻ hào hứng. Cố Tâm chỉ là cô gái nhỏ làm loạn mà thôi, Cố Vi mới chính là cao thủ thật sự. Khung cảnh mà Cố Vi nhẹ nhàng giải quyết Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đến lượt rồi.
Hai mắt Lâm Trạch Dương liếc nhìn Cố Vi một lượt rồi nói: “Ông không phải là đối thủ của tôi, nhưng mà thực lực của ông cũng không tệ. Tôi sợ tôi khi ra tay không khống chế tốt được lực đạo mà làm tổn thương đến cơ thể của ông mất. Vậy nên ông đừng có mà ra tay với tôi.”
Lâm Trạch Dương cảm thấy bản thân giống như một Lôi Phong ngoài đời thực, chính là tiểu công tử vui vẻ giúp người.
“Hừ, anh không chém gió thì chết à? Hay anh mắc chứng hoang tưởng rồi, sao anh lại có thể nghĩ mình vô địch thiên hạ chứ. Trên đời này tại sao còn có loại người như anh chứ.”
Cố Tâm không ngừng lắc đầu, ánh mắt cô nhìn Lâm Trạch Dương đầy sự thương hại và chán ghét, cô cảm thấy tên này chắc chắn điên mất rồi.
“Vậy thì chúng ta ngẫu hứng so vài chiêu thức đi.” Cố Vi cũng không tức giận mà ngược lại ông ta còn dùng giọng điệu hỏi thăm với Lâm Trạch Dương.
Cố Tâm không thể không mở to miệng, sau đó cô hét lên: “Bố không được dung túng những người như vậy, nếu không những người như vậy sẽ tự cho mình là lợi hại đấy.”
Lâm Trạch Dương nhìn Cố Tâm một cái, sau đó anh nói với Cố Vi: “Người như ông được như thế này mà sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc vậy.”
Cố Tâm không muốn nói nữa, chỉ trợn ngược mắt lên. Cố Vi cũng chỉ cười cười, đáp lại anh: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Lâm Trạch Dương gật đầu.
Sau đó, cả hai bên đưa một tay ra, tay của bọn họ áp sát lại với nhau.
Sắc mặt Cố Vi rất nghiêm túc, hai mắt ông ta không chớp lại mà nhìn vào tay của Lâm Trạch Dương, dần dần cau mày lại, vẻ mặt Cố Vi trở nên nghiêm trọng, tâm trạng trở nên căng thẳng, giống như bản thân gặp phải khó khăn cực kì lớn.
Lại nhìn đến Lâm Trạch Dương, cơ thể của Lâm Trạch Dương đang thả lỏng, một tay thuận tiện để ở đó, vẻ mặt còn có chút buồn chán.
Một người nhìn như cao thủ võ lâm thật sự còn một người nhìn giống như một tên xã hội đen nhỏ bé không có việc gì làm. Ai hơn ai kém, không cần giải thích nhiều cũng rõ.
“Tôi thua rồi.” Đột nhiên giọng nói của Cố Vi vang lên, sau đó ông ta chán nản thu tay về, trên mặt là sự hoài nghi và khó chịu.
“Bố!” Đầu tiên là Cố Tâm không vui, không thể không kêu lớn lên.
Hai người rõ ràng còn chưa có ra tay, tại sao Cố Vi lại nhận thua chứ. Mà sao Cố Vi lại có thể nhận thua, đáng nhẽ Cố Vi chỉ cần dùng một ngón chân là có thể nhẹ nhàng giải quyết Lâm Trạch Dương mới đúng mà.
Đây là suy nghĩ lúc đó của Cố Tâm, mà cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người lúc đó trừ lão Cố.
Không, vẫn còn một người khác không nghĩ như vậy. Người đấy tất nhiên chính là Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương rất đắc ý gật đầu mà nói: “Ông nhận thua trước tôi là chuyện bình thường mà.”
Chuyện xảy ra hôm nay khiến Tần Quân Giao cảm thấy rất kỳ lạ, dường như mỗi một chỗ đều có chút không hợp lý.
Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương vì sao lại xuất hiện trong nhà trẻ chứ? Lâm Trạch Dương bọn họ lớn tiếng la hét như vậy là vì chuyện gì? Còn chuyện Lâm Trạch Dương gọi một cuộc điện thoại nữa? Chẳng lẽ lại nói Lâm Trạch Dương bảo Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương qua đây ư?
Nghĩ tới đây thì Tần Quân Giao cảm thấy không có khả năng này, hai vị kia là sự tồn tại hết sức quan trọng trong thành phố đấy, một tên côn đồ như Lâm Trạch Dương sao có thể có thực lực như vậy?
Còn có một điều nữa là, tại sao lúc về nhà lại nhìn thấy nhiều xe thế? Chẳng lẽ nói bỗng nhiên trong thành phố muốn chỉnh đốn nhà trẻ à?
Sau khi Tần Quân Giao về đến nhà, cô nhận được cuộc gọi từ hiệu trưởng.
Lạ thật đấy, đúng là rất kỳ lạ, bình thường hiệu trưởng cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, tại sao đột nhiên lại biến thành thế này? Mặc dù là cách điện thoại nhưng Tần Quân Giao có thể tưởng tượng ra hiệu trưởng lúc này nhất định là đang khóc lóc rơi lệ, bộ dáng đau khổ cầu xin, nếu có thể, Tần Quân Giao tin hiệu trưởng thật sự sẽ quỳ gối trước mặt mình.
"Việc kia... Tần Quân Giao, tôi thật sự xin lỗi cô, là do tôi sơ suất, tôi không điều tra rõ chân tướng đã tùy tiện đưa ra quyết định, tạo nên ảnh hưởng xấu đến cô và Manh Manh, mong rằng cô và Manh Manh có thể tha lỗi cho tôi."
Nói tới đây, hiệu trưởng đột nhiên khóc lên, nói lớn: "Cầu xin cô đấy, xin cô nhất định phải tha thứ cho tôi..."
Sau đó điện thoại cúp một cách khó hiểu.
Nhất định là bên kia xảy ra chuyện gì rồi! Có lẽ là muốn chỉnh đốn nhà trẻ trong thành phố thật rồi.
Cuối cùng Tần Quân Giao chỉ có thể nghĩ đến loại khả năng này, nếu không thì tất cả đều không nói rõ được.
Chẳng qua trong những ngày sau này, Tần Quân Giao không còn gặp lại hiệu trưởng nữa, cũng không thấy mấy người nhà Chương Văn, thậm chí Tần Quân Giao còn nghe nói hệ thống giáo dục đã xảy ra thay đổi rất lớn, rất nhiều người bị cách chức, thậm chí còn có một vị tai to mặt lớn mất việc.
Đương nhiên, lúc này Tần Quân Giao dù thế nào cũng không thể đem tất cả chuyện này liên hệ với Lâm Trạch Dương.
Nhìn đi, nhìn xem bây giờ Lâm Trạch Dương đang làm cái gì, người kia vậy mà vừa cùng Manh Manh ăn đồ ăn vặt vừa xem phim hoạt hình! Làm người ta tức hơn nữa là tên già đầu này vì muốn ăn thêm nhiều đồ ăn vặt mà làm cho mặt mũi lẫn quần áo của mình bẩn hết!
Nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương và Manh Manh, Tần Quân Giao không khỏi lắc đầu, nhưng trên mặt cô lại mang nét tươi cười.
Tuy người đàn ông này không đáng tin lắm, nhưng thời khắc mấu chốt hình như vẫn còn có chút tác dụng nhỉ? Mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng anh lại có thể kiên định đứng về phía mình, dáng vẻ tức giận của anh hình như... còn rất đẹp trai?
Không biết Tần Quân Giao nghĩ đến cái gì mà lại đỏ mặt.
"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại ở đây nhìn chằm chằm ba vậy, mặt mẹ đỏ cả rồi, có phải phát sốt rồi không?" Đúng lúc Manh Manh nhìn về phía Tần Quân Giao đang đứng bên cửa, không nhịn được mà lớn tiếng gọi.
Khuôn mặt vốn đã đỏ của Tần Quân Giao càng đỏ hơn, ngay cả dái tai hay cần cổ đều đỏ cả rồi, cả người quả thực xấu hổ vô cùng, vì ngay từ đầu cô nghe nhầm lời của Manh Manh nói, đem "phát sốt" nghe thành "phát nứng".
"Mẹ đâu có nhìn ba con, mẹ cũng không hề phát sốt, Manh Manh con mau xem tivi đi!" Tần Quân Giao không khỏi cúi đầu nói.
Tần Quân Giao nắm chặt tay, cũng không dám nhìn về phía Manh Manh với Lâm Trạch Dương, nói: "Mẹ không hề phát sốt, con đừng nói bậy, mẹ còn bận việc, kệ con đấy!"
Nói xong, Tần Quân Giao vội vàng trốn vào trong phòng như mọi khi.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Tần Quân Giao, cảm thấy kì lạ, mặt người phụ nữ này tại sao lại đỏ đến thế chứ? Chẳng nhẽ là phát sốt thật rồi?
...
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã là thứ bảy rồi. Ngày hôm nay người lớn không cần đi làm, trẻ con không cân đến trường, là một cơ hội tốt để cả nhà cùng nhau ra ngoài.
Vốn dĩ hôm nay là một ngày vui vẻ, vậy mà Lâm Trạch Dương tỏ ra rất hồi hộp.
Bởi vì hôm nay có kết quả xét nghiệm DNA rồi!
Tần Quân Giao và Lâm Trạch Dương cùng nhau ở bệnh viện chờ kết quả, nhìn dáng vẻ Lâm Trạch Dương như vậy, cô nhíu mày, nói: "Chả nhẽ anh không thích Manh Manh đến thế à? Anh mong Manh Manh không phải con gái anh đúng không?"
Lâm Trạch Dương bất giác nhìn thoáng qua Tần Quân Giao, nói: "Em bị khùng hở!"
Tần Quân Giao cau chặt mày, nói thật lòng thời gian cô sống với Lâm Trạch Dương không dài, nhưng sớm tối ở chung, hơn nữa trong đó còn xảy ra không ít chuyện.
Tần Quân Giao bị bịt kín hoàn toàn, sau đó là giận giữ một trận, tên đáng ghét này thế mà dám ôm mình!
Tần Quân Giao đã bắt đầu dần chấp nhận chuyện nam chính sẽ dung nhập vào cuộc sống của cô, thậm chí sâu trong lòng còn mơ hồ chờ mong một nhà ba người có thể sống cùng nhau, nhưng không ngờ tới thái độ này của Lâm Trạch Dương.
Tần Quân Giao không khỏi cắn chặt môi, không nói gì nữa, trong lòng lại có một ý nghĩ: Có lẽ người đàn ông này vốn dĩ là không thích Manh Manh và mình, thay vì cưỡng ép anh ở bên cạnh, không bằng...
Đúng lúc này, bác sĩ đi tới, đưa một phần văn kiện cho Lâm Trạch Dương, nói: "Qua DNA kiểm tra đo lường, Lâm Trạch Dương cùng Tần Manh Manh độ tương tự đạt tới 99,99%, chứng thực là quan hệ cha con."
Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, cả người đứng ngẩn ra ở đó.
Tần Quân Giao thấy thế, lông mày sắp cau thành một đường thẳng tắp, trong lòng không dễ chịu, đúng là người đàn ông này không thích mình với Manh Manh, thì ra mọi thứ đều là sai lầm.
Nhưng tại lúc này, Lâm Trạch Dương bỗng nhảy dựng lên.
Đúng lúc này có một bác sĩ đi ngang qua, Lâm Trạch Dương không cần biết, trực tiếp ôm lấy bác sĩ kia, sau đó phấn khởi mà lớn tiếng kêu: "Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi! Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi!"
Vị bác sĩ kia không dễ gì mới giãy ra khỏi Lâm Trạch Dương, sau đó lắc đầu nói: "Bệnh thần kinh!"
Hình như Lâm Trạch Dương vốn dĩ không nghe thấy, sau đó lại vừa khéo ôm lấy một bệnh nhân, lớn tiếng kêu to: "Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi! Ha ha..."
Cả người Tần Quân Giao đều sững sờ ở đó, thầm nghĩ: Người này chắc là bệnh thần kinh thật rồi!
Cũng không biết vì sao mà khóe miệng của Tần Quân Giao nâng lên, thậm chí cảm giác được khóe mắt có chút ướt át. Tần Quân Giao cũng không biết gần đây mình bị sao nữa, hình như hơi đa sầu đa cảm rồi.
"Ha ha... Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi!" Lâm Trạch Dương chợt kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy Tần Quân Giao.
Lâm Trạch Dương ôm Tần Quân Giao chưa đã ghiền, còn bế cô đi lòng vòng.
"Hôm nay nhất định phải chúc mừng một chút, Lâm Trạch Dương tôi có con gái rồi, con bé tên là Lâm Manh Manh, ừm, cái tên này thật dễ nghe!"
Lâm Trạch Dương thật sự rất kích động, có chút muốn quên hết tất cả rồi.
Chương 42 Ba cháu rất giỏi đó.
Chương 42: Ba cháu rất giỏi đó.
Lâm Trạch Dương nói rằng anh muốn chúc mừng nhưng tất nhiên không chỉ riêng chuyện đó.
Tiệc mừng được Lâm Trạch Dương đặt ở quán bar của Lý Tuyết Tinh. Có thể gọi nơi này là căn cứ của Lâm Trạch Dương vì anh đã làm việc ở đây từ lâu, hơn nữa bà chủ Lý Tuyết Tinh còn là bạn của anh nên đương nhiên anh sẽ chọn chỗ này.
Đáng lẽ Lâm Trạch Dương cũng định mời Tần Quân Dao nhưng cô lại không đồng ý.
Lúc chiều, Lâm Trạch Dương thấy Tần Quân Dao bắt một cuộc điện thoại sau đó vẻ mặt cô liền trở nên nghiêm túc. Anh biết Tần Quân Dao không phải là một người bình thường, cô là một sát thủ đánh thuê cực kỳ mạnh mẽ vậy nên chắc chắn thế giới ngầm sẽ có một số việc bí mật cần cô xử lý. Đối với Tần Quân Dao, sống một cuộc đời của người bình thường không phải chuyện đơn giản.
Vậy nên việc Tần Quân Dao không tới được Lâm Trạch Dương thấy không sao cả.
Manh Manh có vẻ rất thích quán bar này, cô bé vừa uống nước vừa đung đưa theo nhạc, dáng vẻ rất giống một bà cụ non, nhìn qua rất đáng yêu.
Lâm Trạch Dương và Manh Manh ngồi chơi một lát bỗng điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn thấy người gọi tới là Alice, anh liền nhờ Lý Tuyết Tinh giúp trông cô bé sau đó đi đến nơi khác yên tĩnh hơn nghe máy.
Lâm Trạch Dương vừa rời đi, trước cửa quán bar đã có một đám người xông tới. Những người này mặt mũi hùng hổ chắc chắn không phải tới để uống rượu.
Đi đầu là một tên trông giống phú nhị đại, gã này chính là Trần Nhĩ con trai của Trần Gia lúc trước bị Lâm Trạch Dương dùng tuyệt chiêu thất truyền nào đó cho một trận, bỏ luôn ý định làm phiền Tần Quân Dao.
Trần Nhĩ từ ngày đó vẫn chưa quên Lâm Trạch Dương.
Vậy nên sau khi hắn ta điều tra về anh, cùng với sự giúp đỡ của Trình Mạnh Cường, Trần Nhĩ rất nhanh đã nắm được một ít thông tin. Trần Nhĩ biết được Lâm Trạch Dương trước đây là nhân viên của quán bar hơn nữa còn hay tới chỗ này chơi.
Vì có Tần Quân Dao nên Trần Nhĩ không dám tới thẳng công ty gây sự, hắn ta sợ sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng cô vậy nên mới tìm tới đây.
Quả không hổ danh là con trai tập đoàn Trần thị, vừa bước vào hắn ta đã ra oai với nhân viên phục vụ, bảo họ đưa mình tới gặp Lý Tuyết Tinh.
“Cô là chủ quán bar này đúng không?” Nhìn thấy Lý Tuyết Tinh, ánh mắt Trần Nhĩ liền sáng lên. Nếu là ở thời điểm khác, chắn chắn hắn ta đã trêu đùa cô một lúc rồi.
Lý Tuyết Tinh không hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn gật đầu nói: “Không biết anh tìm tôi có việc gì?”
Manh Manh vừa nghe có người gọi tên ba mình lập tức phản ứng lại: “Chú ơi, chú tìm bố cháu làm gì vậy ạ? Bố cháu vừa ra ngoài rồi.”
Trần Nhĩ nhìn Manh Manh, ánh mắt hắn ta lập tức lóe lên. Hay lắm, gã đó còn có cả con gái.
“Cháu là con gái của Lâm Trạch Dương à?" Trần Nhĩ không dám chắc Lâm Trạch Dương trẻ như thế mà lại có một cô con gái lớn từng này hay không.
Manh Manh hơi tức giận nói: “Cháu đương nhiên là con gái của ba cháu rồi. Tên cháu là Lâm Manh Manh đấy.”
Trần Nhĩ cười đến tít mắt, sau đó một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn ta. Trần Nhĩ phất tay ra lệnh: “Đem nó đi.”
Lúc này có mấy người tiến tới ôm lấy Manh Manh, mặc kệ cô bé giãy dụa. Không chỉ vậy vẻ mặt hung ác của họ còn khiến Manh Manh sợ tới mức phát khóc nức nở.
Lý Tuyết Tinh thấy thế lo lắng, vội quát lên: “Mấy người định làm gì? Mau thả Manh Manh ra!”
Trần Nhĩ đẩy Lý Tuyết Tình lùi lại, lạnh lùng nói: “Báo với Lâm Trạch Dương, con gái nó đã bị tao là Trần Nhĩ đưa đi. Nếu không vác mặt qua tìm tao thì đừng trách tao không nể mặt.”
Nói xong Trần Nhĩ xoay người rời đi. Lý Tuyết Tinh muốn đuổi theo nhưng bị một người trẻ tuổi ngăn lại. Hắn lạnh lùng nói với Lý Tuyết Tinh: “Tao nói cho mày biết, khôn hồn đừng báo cảnh sát. Mày biết cậu Trần Nhĩ là ai không? Đúng rồi mày đoán không nhầm đâu, cậu Trần Nhĩ là con trai duy nhất của tập đoàn Trần thị. Biết điều chút đi.”
Lý Tuyết Tinh lảo đảo suýt ngã xuống đất. Danh tiếng của tập đoàn Trần thị dù là cô cũng đã từng nghe nói qua nhưng không ngờ Lâm Trạch Dương lại dây vào một người thế này.
Trong một thời gian ngắn Lý Tuyết Tinh không biết phải làm sao, chỉ có thể thất vọng ngồi một chỗ. Nếu thật sự là tập đoàn Trần thị, báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Trạch Dương đã giao con gái cho cô nhưng cô lại không chăm sóc tốt cho con bé.
Nghĩ tới đây, nước mắt của Lý Tuyết Tinh không cầm được mà chảy xuống.
Một lúc sau, Lâm Trạch Dương trở về. Anh không thấy Manh Manh liền quay về hướng Lý Tuyết Tinh đang cúi đầu, tò mò hỏi: “Manh Manh đâu Tuyết Tinh?”
Lý Tuyết Tinh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lâm Trạch Dương nhíu mày vì gương mặt Lý Tuyết Tinh bây giờ đang đầy nước mắt, dáng vẻ rất đau khổ.
“Chuyện gì xảy ra vậy Tuyết Tinh? Chị không cần gấp, từ từ nói với tôi là được.” Lâm Trạch Dương biết lúc này càng cần phải bình tĩnh.
Lý Tuyết Tinh nức nở, vất vả nói rõ sự tình.
Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai cô an ủi: “Không có việc gì. Chuyện này không liên quan tới chị, không phải vấn đề của chị vậy nên không cần tự trách. Yên tâm, tôi sẽ đưa Manh Manh về.”
Sau đó Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài quán bar, vẻ mặt lạnh như băng, giọng nói sắc như vuốt của loài chim ưng: “Trần Nhĩ, mày là người đầu tiên tao gặp ở Hoa Hạ khiến tao thật sự bực mình.”
Nói xong Lâm Trạch Dương bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, Trần Nhĩ cùng đám đàn em của mình đã đưa Manh Manh trở về nhà mình.
Manh Manh cả đường đều gào to: “Buông tôi ra, buông tôi ra! Nói cho mấy người biết, mấy người đối xử với tôi như vậy ba tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu. Ba tôi rất giỏi đó.”
Trần Nhĩ không nhịn được bật cười, nhìn Manh Manh nói: “Ba cháu giỏi thế nào hả?"
Manh Manh ngẩng đầu lên, kiêu ngạo đáp lại: “Hừ! Ba tôi chính là siêu nhân, không có gì mà ba không làm được. Lần này tôi gặp rắc rối, ba rất nhanh sẽ tới cứu tôi rồi đánh mấy người nằm dưới đất luôn.”
Trần Nhĩ nhịn không được cười lớn, cười một lúc lâu mới nhìn lại Manh Manh: “Hy vọng ba cháu sẽ giỏi một chút nếu không cháu sẽ thấy chán lắm đấy.”
Nói xong Trần Nhĩ phất tay nói với đàn em: “Đưa nó vào trong phòng, đừng để Lão Cố biết đến sự tồn tại của nó.”
Tên kia vội đưa Manh Manh rời đi.
Trần Nhĩ hít sâu một hơi sau đó đi về phía đại sảnh của biệt thự. Trên mặt hắn ta không hề có nét cười ngược lại còn trưng ra vẻ mặt khóc tang. Chưa vào đến nơi hắn ta đã gào to: “Không có thiên lý thật rồi Lão Cố ơi! Ông biết không, tôi vừa mới đi tìm Lâm Trạch Dương nói chuyện đàng hoàng thế nhưng anh ta một câu cũng không nghe. Anh ta còn nói anh ta giết tôi không cho tôi đi. Tất nhiên tôi phải chạy đi rồi. Chẳng lẽ đứng im ở đó ăn đòn sao. Tên kia thật sự không để ai trong mắt. Anh ta thậm chí còn nói muốn đến tận nhà đánh chết tôi.”
Chương 43 Tôi là cún con của cậu
Chương 43: Tôi là cún con của cậu
Lão Cố, hội trưởng hiệp hội võ thuật, có thể nói là người đứng đầu toàn thành phố trong giới võ đạo hiện tại, tuy nhìn ông đã lớn tuổi, nhưng cơ thể vẫn còn rất chắc khỏe, chỉ mới đầu năm nay Lão Cố còn đi chỉ đạo võ thuật cho một doanh trại bộ đội đặc chủng.
Lúc ấy, những bộ đội đặc chủng trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng rất khinh thường ông già này, luôn khiêu khích ông, nói Lão Cố và đám lớn tuổi các người đều chỉ có tiếng không có miếng mà thôi.
Sau đó, ông đã đấu một trận với mấy binh lính mạnh nhất của nhóm bộ đội đặc chủng, hai chân dang rộng, Lão Cố đứng tại chỗ hoàn toàn không di chuyển, thậm chí không có mấy người chú ý tới trong suốt quá trình Lão Cố vẫn luôn để một bàn tay sau lưng.
Trần Nhĩ là con trai độc nhất của tập đoàn Trần thị, được xem là một nhân vật có địa vị trong thành phố, cho nên cũng coi như quen biết Lão Cố. Lúc trước hắn ta đâm sau lưng Lâm Trạch Dương ở công ty của Tần Quân Dao một lần, Trần Nhĩ đã thông minh hơn rồi, hắn ta cảm thấy Lâm Trạch Dương có thể có nhiều thủ đoạn cho nên đã mời Lão Cố đến.
Nghe Trần Nhĩ oán thán, Lão Cố gật đầu, mặt mũi uy nghiêm hiện lên một chút không hài lòng, nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thật sự rất càn rỡ, cảm thấy bản thân có một chút vũ lực là có thể tùy ý làm bậy. Yên tâm đi Trần Nhĩ, chỉ cần người tên Lâm Trạch Dương kia dám đến, tôi sẽ cho anh ta biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn, người có người vượt."
Trần Nhĩ nghe vậy mừng như điên. Mặc dù mời Lão Cố tới nhưng hắn ta biết Lão Cố không phải một người sẽ tùy tiện ra tay, hiện tại có một câu hứa hẹn này của Lão Cố, Trần Nhĩ không còn băn khoăn chút nào, Lâm Trạch Dương, hừ, một thằng nhóc mà thôi, tính là cái gì chứ.
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng vang, tiếp theo đó là vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó có người bay ngược từ ngoài cửa vào trong sân. Theo sau đó, Lâm Trạch Dương nghênh ngang xuất hiện trước mặt mọi người.
Lâm Trạch Dương quét qua những người trong phòng một vòng, thời điểm tầm mắt đảo qua Lão Cố thì dừng lại một chút, cuối cùng nhìn đến Trần Nhĩ, lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy nhất định là anh đã ăn quá nhiều cơm, nếu không thì không có khả năng ngu ngốc như vậy. Giao Manh Manh ra đây, sau đó quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tha thứ."
Lâm Trạch Dương cảm thấy mình đúng là ngày càng nhân từ, lúc này mà vẫn còn cho Trần Nhĩ cơ hội.
Trần Nhĩ lại nhìn Lâm Trạch Dương giống như nhìn đồ ngu, nói: "Mày nghĩ đây là nơi nào? Loại lưu manh đầu đường như mày quậy phá ở đầu đường thì thôi đi, còn dám đến đây gây rối, thật sự cho rằng trên thế giới này không ai trị nổi mày à?"
Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Nhĩ, nói: "Xem ra là mày muốn chết."
Thời điểm Lâm Trạch Dương nói đến đây, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào nên nghe có vẻ rất lạnh.
Vậy mà thân thể Trần Nhĩ lại cảm giác được run lên, không nhịn được co người lại, không dám nhìn Lâm Trạch Dương, trên người người này dường như có một loại khí chất nào đó, giống như một khối băng sắc bén.
"Lão Cố, ông xem, ông nhìn xem đây là loại người gì chứ, ông nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi đó, loại người xấu xa như này nếu không trừng trị thích đáng thì chắc chắn sẽ mang đến nguy hại không thể tưởng tượng cho xã hội."
Trần Nhĩ không dám nhìn Lâm Trạch Dương, vội vàng đi tới bên người Lão Cố.
Lão Cố hơi nhíu mày, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Anh bạn này, có phải cậu có chút hung hăng hay không? Đến nhà của người khác, còn chưa chào hỏi đã trực tiếp đánh người xông vào, như vậy không sai sao?"
Lâm Trạch Dương cũng nhìn Lão Cố, không nhịn được lại đánh giá Lão Cố. Tinh khí thần của Lão Cố đều rất tốt, trong mắt không chút gợn sóng, cũng không phải loại ảm đạm không có ánh sáng, mà là loại đã kìm hãm tất cả ánh sáng vào trong. Không có gì phải nghi ngờ, Lão Cố này là một cao thủ.
Để có thể trở thành một cao thủ võ đạo, chắc chắn đều đã trải qua huấn luyện gian khổ không thể tưởng tượng, chỉ nói đến phần nghị lực này cũng đã đáng được mọi người kính nể.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng kính nể, cho nên sắc mặt anh dịu đi một chút, nói: "Đây là vấn đề giữa tôi và Trần Nhĩ, ông già, xin đừng xen vào."
Lúc này Trần Nhĩ kêu lớn lên: "Lâm Trạch Dương, mày nghĩ mày là cái thá gì, sao mày dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với Lão Cố, mày biết Lão Cố là ai không?"
Lâm Trạch Dương lạnh lùng cười một tiếng, anh không biết Lão Cố là ai, cũng không cần biết. Nếu không phải anh có sự tôn kính với võ đạo thì thân phận của Lâm Trạch Dương còn cần ăn nói khép nép với bất kỳ kẻ nào sao? Cho dù anh có ba nghìn thần phật chạy tới, tôi cũng một gậy đánh xuống, đây mới là Long Vương.
"Anh bạn này, có thể cho tôi chút thể diện hay không, chuyện này cứ vậy cho qua đi." Ngược lại, Lão Cố cũng là một người điềm tĩnh và khéo léo, tới lúc này rồi vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, nói: "Chuyện này không có khả năng kết thúc như vậy, người này phải bị trừng phạt."
"Cậu…" Đột nhiên có một cô gái đứng lên, đi đến bên cạnh Lão Cố.
Cô gái này mặc một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, buộc tóc đuôi ngựa vô cùng đơn giản, trên mặt không trang điểm nhưng làn da rất mềm, đứng dưới ánh đèn làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng mỏng manh.
Nhưng cô gái này nhìn qua cũng không hề mỏng manh chút nào, khi trừng mắt đứng lên lại có một loại phong thái hiên ngang, rất có cảm giác của loại phụ nữ không chịu khuất phục trước đàn ông, là loại hình mà rất nhiều đàn ông muốn chinh phục lại không có cách chinh phục.
"Cậu đừng có không coi ai ra gì, đừng tưởng rằng ông nội tôi nói chuyện tử tế với cậu thì cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm."
Nói xong, cháu gái của Lão Cố, Cố Tâm nhìn lại Lão Cố, nói: "Ông nội, ông không cần nói đạo lý với người như vậy, người như thế chính là loại vô liêm sỉ bắt nạt kẻ yếu. Ông đứng đó xem đi, đợi sau khi bị cháu đánh bại, cậu ta sẽ hiện nguyên hình."
Lão Cố nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn thoáng qua cháu gái mình, thở dài lắc lắc đầu, đứng qua một bên, ngầm chấp nhận hành động của Cố Tâm.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Cố Tâm, lắc đầu, nói: "Một cô gái nhỏ như cô vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở đó đi, cô không phải đối thủ của tôi, để ông nội cô lên có lẽ còn có một chút đáng xem."
Cố Tâm nghe vậy quả thực sắp bùng nổ tức giận rồi, tuy rằng ngoại hình của cô rất đẹp nhưng cô ghét nhất bị người khác coi là con gái, còn là loại con gái yếu đuối.
"Hừ, về sau khóc lóc cầu xin cũng đừng có bộ dạng quá khó coi." Thời điểm Cố Tâm nói xong đã cắn chặt răng.
Lâm Trạch Dương thở dài một tiếng, nói: "Tôi không gạt cô, cô thật sự thích hợp về nhà ôm đồ ăn vặt xem phim truyền hình."
"Cậu." Cố Tâm trừng mắt như muốn rớt con ngươi ra khỏi hốc mắt, kêu lên: "Nếu tôi thua cậu, tôi liền…"
"Cô không cần phải tự chặn đường lui của mình như vậy, bởi vì nhất định cô sẽ thua tôi." Trời đất chứng giám, hiện tại Lâm Trạch Dương thật sự có ý tốt khuyên Cố Tâm.
Cố Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu tôi thua cậu, tôi chính là cún con của cậu."
Chương 44 Tôi sẽ không!
Chương 44: Tôi sẽ không!
Lâm Trạch Dương không khỏi ngao ngán, cảm thấy rằng những người trẻ tuổi bây giờ thực sự bị Internet đầu độc rồi, nào là cún con nào lại là sói con, nói điều đó ra không cảm thấy xấu hổ à?
Cố Tâm hiểu lầm anh, sắc mặt hơi đỏ lên.
Phải nói rằng khi trên mặt của một nữ anh hùng như Cố Tâm mang vẻ đào hoa, đó lại là một cảnh tượng khác, một cảnh sắc còn cuốn hút, đẹp mắt hơn cả khu vườn hoa đào.
Hãy thử tưởng tượng xem, trong một thành phố chỉ bao quanh bởi cốt thép và bê tông, nhưng nếu treo bông hoa đào đỏ thắm ở một góc tầng thượng, đây sẽ là một bức tranh hấp dẫn biết nhường nào.
Ánh mắt Lâm Trạch Dương không kiềm chế được, nhìn chằm chằm cô.
Cố Tâm thấy thế càng tức giận hơn, quả nhiên tên này là đồ lưu manh, giống như những tên xã hội đen mà cô thường gặp, nhìn cô đến mức suýt thì chảy cả nước miếng.
"Đi chết đi!" Cố Tâm hét lớn, một chân bỗng nhiên bước lên trước, phần thắt lưng ngửa về sau, rồi cô xoay người tung ra một cú đấm.
Cú đấm lưu loát như nước chảy mây trôi, động tác không chậm chút nào, sức mạnh của toàn thân đều được kết lại rất tốt, tập trung hết vào cú đấm này, đây đã là cực hạn mà cơ thể người bình thường có thể dồn ra được.
Nhìn thấy cảnh này, lão Cố khẽ gật đầu, cảm thấy tự hào về sự tiến bộ của Cố Tâm. Nhưng đồng thời, ông cũng cau mày, cú đấm này quá mạnh, nếu mà đánh chết thằng nhóc đó ngay lập tức thì phải làm sao đây.
Bụp!
Một âm thanh vang lên, Cố Tâm đấm mạnh lên ngực Lâm Trạch Dương, nhưng âm thanh hơi kỳ lạ, như thể cú đấm đã đập lên một tấm gỗ cứng vậy.
Lâm Trạch Dương chỉ nhẹ nhàng lùi lại ra sau một bước, nhưng bởi vì sức mạnh quá ghê gớm khiến Cố Tâm phải liên tục lùi lại ba bước để giữ vững cơ thể.
Mọi người đều không khỏi chết lặng, tại sao Cố Tâm lại lui về sau, vì cái gì mà Lâm Trạch Dương còn đứng được ở đó?
Cố Tâm vô thức cau mày lại, cảm thấy Lâm Trạch Dương khiến người ta chán ghét hơn, nói: "Cậu thế mà lại đặt một tấm thép lên ngực, đây là rất sợ chết à?"
Lâm Trạch Dương ngây người, sau đó nổi giận, nói: "Cô sỉ nhục nhân cách của tôi như nào cũng được, nhưng không được sỉ nhục cơ thể của tôi, rõ ràng tôi không hề đặt tấm thép nào, nếu cô không tin thì cứ đến sờ thử xem."
Cố Tâm lại lần nữa đỏ mặt, tuy cô là một cô gái tùy ý, lúc bình thường cô đều ra vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, đâu có lúc nào đỏ mặt, nhưng cái tên Lâm Trạch Dương này quá trơ trẽn rồi.
"Cậu đúng là vô liêm sỉ." Trong mắt Cố Tâm như có thể phun ra lửa, gay gắt nhìn chằm chằm anh.
Lâm Trạch Dương không nhịn được, tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: "Sao người phụ nữ như cô lại vô lý như vậy hả, tôi thật lòng bảo cô chạm vào tôi, cô lại còn muốn chửi bới tôi. Chẳng lẽ cô muốn tôi vén áo ở giữa chốn công cộng như thế để xem ai sợ ai sao?"
"Á!" Cố Tâm cảm thấy bản thân sắp phát điên mất, hét lớn lên, bởi vì lúc này Lâm Trạch Dương thế mà lại đưa tay định cởi cúc áo thật, cái tên này sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ, không thể đánh bại người khác, lại dùng chiêu trò ghê tởm như vậy, chẳng trách Trần Nhĩ lại nói người này là tên khốn, cậu ta thật sự là một tên khốn nạn mà.
"Tôi không cởi đấy, cô coi tôi là đồ ngốc à? Hừm." Lâm Trạch Dương không chịu được dừng lại, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn Cố Tâm, nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết suy nghĩ của mấy người phụ nữ các cô, chẳng phải các cô muốn nhìn thấy thân hình tuyệt đẹp của tôi sao. Nói cho các cô biết, tôi không phải là người phóng khoáng như vậy. Hơn nữa, tôi đã có một cô con gái rồi, tôi sẽ không chịu bất kì sự can thiệp nào trước việc lạm dụng chức quyền của cô đâu."
Cố Tâm tức tới mức suýt tắc thở, mắt trợn hết lên, lồng ngực đập dữ dội, cô cảm thấy toàn thân đều không khỏe, trên đời này làm sao lại có thể có một tên vô liêm sỉ như vậy được.
"Mẹ kiếp, cậu đang nói nhảm nhí gì vậy hả? Cậu câm miệng lại cho tôi" Cố Tâm đột nhiên đứng dậy, cô không có phong thái anh hùng, thứ còn lại chẳng qua chỉ là dáng vẻ e thẹn của một người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng không thể không nói, người như Cố Tâm có phong cách đặc biệt, hơn nữa, cô vẫn còn nhỏ, vừa mới trưởng thành, trên người cô toát ra vẻ đẹp trong sáng.
"Cố Tâm, không cần hoảng sợ. Còn nhớ những gì ông đã từng bảo con hay không? Nếu trái tim của con trong sáng như băng, bầu trời sẽ không chấn động. Hãy giữ vững tâm trí của mình, loại bỏ những suy nghĩ đen tối, hãy để bản thân bước vào trạng thái thanh tịnh, đừng đánh mất ý muốn ban đầu của con."
Giọng nói của lão Cố truyền đến đầy uy nghiêm, mang đến cho người ta loại cảm giác yên tĩnh.
Cố Tâm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra. Hai mắt Cố Tâm sáng ngời, ánh mắt cũng trở nên kiên quyết, nói: "Cậu chết đi cho tôi, Lâm Trạch Dương"
Nói xong, lúc này Cố Tâm lại hạ thấp người xuống, đấm một đường vòng cung lớn, cô đột nhiên bước chân về phía trước, vung một cú đấm dữ dội y hệt trước đó. Nhưng lần này, cú đấm của Cố Tâm không nhằm vào ngực của Lâm Trạch Dương.
"Dừng tay lại Cố Tâm..." Lão Cố bị sốc và bật dậy khỏi chỗ ngồi, Lâm Trạch Dương chắc chắn không thể nào tránh được cú đấm này, mà cú đấm này đủ mạnh để khiến Lâm Trạch Dương bị chấn thương não, thậm chí có thể đánh vỡ đầu của Lâm Trạch Dương.
Nhưng vì khoảng cách quá xa, lão Cố đã không tới kịp.
Cú đấm của Cố Tâm thẳng tiến không lùi, đạp gió rẽ sóng, đánh chết đối thủ dễ dàng giống như biển động song trào.
Cố Tâm cảm thấy mình đã bước sang một trình độ mới, người và cú đấm dường như đã hòa vào làm một, trong mắt cô đã không còn Lâm Trạch Dương, chỉ có một cảm giác thích thú muốn tiến về phía trước. Cố Tâm cảm thấy rằng cú đấm này sẽ là cú đấm mạnh nhất của mình.
Nhưng vào lúc này, Cố Tâm đột nhiên cảm thấy một năng lượng rất lớn phát ra từ cô. Nếu như nói cú đấm của Cố Tâm giống như làn sóng cả, vậy thì năng lượng phía trước chính là sóng thần, khoảng cách giữa hai người như trời với đất, giống như con kiến và con voi, không có khả năng đấu lại được.
Lâm Trạch Dương đưa tay ra một cách dễ dàng, rồi nắm lấy cú đấm của Cố Tâm.
Tưởng chừng sóng biển và sóng thần va chạm sẽ gây nên những cơn gió bão dữ dội, rung chuyển cả đất trời, nhưng vào lúc này, kỳ diệu thay, tất cả lại trở về yên tĩnh.
Cố Tâm cảm thấy sức mạnh trong cú đấm của mình đột nhiên biến mất, đồng thời cũng cảm thấy sức mạnh đến trước mặt cũng không còn nữa.
Cố Tâm chết lặng tại chỗ, nếu một chiếc xe đạp chạy hết tốc độ về phía trước gặp một xe ô tô cũng chạy hết tốc độ đang đến gần, cả hai va chạm, chắc chắn không thể không có tiếng động được!
"Đây là những gì đang xảy ra sao?"
"Làm sao đây? Bây giờ cô mới biết sức mạnh của tôi như nào à? Hay là nhận thua? Yên tâm đi, tôi không cần cún con, gia đình tôi cũng không nuôi cún. Nhưng mà cô không thể yêu cầu tôi chạm vào tôi, hoặc là bắt tôi cởi quần áo ra được."
Lâm Trạch Dương nhìn Cố Tâm cười toe toét, giống như một đứa trẻ bị oan ức đang chờ đợi khoảnh khắc toàn bộ sự thật được tiết lộ, vô cùng vui mừng.
Cố Tâm lúc đầu vô cùng kinh ngạc, thấy bây giờ bản thân không cách nào hiểu được mức độ võ đạo, nhưng lời của tên Lâm Trạch Dương này nói ra lại rất ngứa đòn, vẻ mặt cậu ta quả thực cũng vô cùng đáng đánh!
*Ghi chú:
-cún nhỏ: dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình
-sói con: tương đương với tình nhân nữ ngoài giá thú bị gọi là bà hai, bà ba hay ngày nay chính là kẻ thứ ba, tiểu tam
Chương 45 Tôi thua rồi
Chương 45: Tôi thua rồi
“Đồ lưu manh thối tha đáng chết, mau thả tôi ra. Anh đừng có mà động vào người tôi, anh chưa xong chuyện với tôi đâu!”
Cố Tâm hét lớn lên với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương dùng một quyền bắt lấy Cố Tâm, cô hoàn toàn không hiểu rõ chênh lệch giữa hai người đến đâu nên vẫn không phục. Cố Tâm lại tấn công Lâm Trạch Dương một lần nữa, đỉnh đầu gối thúc đến đũng quần của Lâm Trạch Dương.
Tất nhiên Lâm Trạch Dương muốn tránh đi, tay nhẹ nhàng dùng lực bắt lấy Cố Tâm, sau đó cả người Cố Tâm nhào vào trong lòng anh. Đáng nhẽ lúc này Lâm Trạch Dương phải hạ vai xuống sau đó nặng nề áp sát.
Nhưng sức mạnh của chiêu “hạo sơn” rất lớn, nếu Lâm Trạch Dương thực sự đụng vào thì cánh tay và bắp chân của Cố Tâm sẽ bị gãy vụn. Vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì Lâm Trạch Dương, người tràn đầy chính nghĩa và lương thiện đã không áp sát vai mà thay vào đó anh thuận thế để cả người Cố Tâm ngã vào lòng mình.
“Sao cô lại như vậy được chứ, cô không nghĩ cho cảm giác của tôi à. Hương tóc cô rất thơm, eo của cô lại rất nhỏ, thân người lại mềm mại, tôi ôm cô giống như ôm búp bê vậy. Thế nhưng cô lại nghĩ rằng tôi muốn ôm cô tới nơi rồi.”
Lâm Trạch Dương thật sự nghĩ rằng bản thân bị oan uổng, hình như mỗi lần anh muốn làm việc tốt thì anh đều nhận oan uổng cả. Thế giới này thay đổi thật rồi, làm người tốt khó sống quá…
“Tên khốn này anh mau thả tôi ra.” Cả mặt Cố Tâm đều đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cái tên vô liêm sỉ này nói không muốn ôm cô vậy mà sống chết ôm chặt cô, mũi còn ngửi mùi tóc cô. Thực sự khốn nạn mà.
Lâm Trạch Dương là người chính trực lương thiện, anh nghe thấy Cố Tâm không vừa ý nên tự nhiên đã thả cô ra.
Nhưng lúc này Cố Tâm đã không tìm được trọng tâm vậy nên cả người ngay lập tức ngã xuống dưới đất.
“Á, cứu tôi với.” Cố Tâm không ý thức được mà kêu to lên.
Lâm Trạch Dương nhanh tay tinh mắt, anh ngay lập tức ôm lấy Cố Tâm. Sau đó Lâm Trạch Dương không nhịn được mà nói: “Thật sự rất thơm đấy. Cô đã dùng dầu gội đầu của hãng nào vậy? Mà da của cô còn rất mịn nữa, cô dùng sữa tắm của hãng gì thế?”
Có trời mới biết, Lâm Trạch Dương là người ham học hỏi chính hiệu. Anh cũng muốn có được mái tóc đen dài óng mượt, cũng muốn có làn da căng bóng mịn màng như thế kia, vì vậy anh mới hỏi câu đó. Lâm Trạch Dương thật lòng không có ý gì khác.
“Á…” Cố Tâm phát hiện ra hôm nay cô hoàn toàn giống một người phụ nữ, không giống bản thân mọi ngày nữa, người như cô mà lại hét to nhiều đến vậy, tay chân còn luống cuống.
“Sao cô lại như thế chứ? Nếu cô không muốn nói cho tôi thì không nói cho tôi, sao lại ở đây hét lung tung vậy, còn bày đặt khóc lóc cơ. Người khác mà nhìn thấy lại tưởng rằng tôi đang bắt nạt cô đấy.”
Lâm Trạch Dương vội vàng lùi lại về sau mấy bước, ánh mắt cẩn thận nhìn Cố Tâm, giống như anh sợ cô sẽ động chạm vào mình vậy.
Vốn dĩ Cố Tâm cho rằng cô đang bị Lâm Trạch Dương chiếm tiện nghi nên mới cảm thấy khó chịu, bây giờ cô lại càng thêm oan ức. Cố Tâm không muốn khóc nữa, chỉ nắm chặt nắm đấm, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Trạch Dương, tôi muốn giết anh!”
Trong khi nói lời này, Cố Tâm chuẩn bị bổ nhào về phía Lâm Trạch Dương, bộ dạng của cô như muốn liều mình sống chết với anh.
“Đủ rồi, Cố Tâm. Cháu quay lại đây.” Đột nhiên giọng nói của lão Cố vang lên.Cố Tâm nghi hoặc nhìn ông nội mình, sau đó cô phát hiện ra ánh mắt kiên định của ông nội, Cố Tâm chỉ có thể lườm nguýt Lâm Trạch Dương sau đó đứng sau lưng ông nội.
“Cố Vi, con qua xem thử đi.” Lão Cố nhìn người đàn ông đứng đằng sau mình.
“Ông nội, đối phó với loại người này sao lại cần bố con đích thân ra tay chứ?” Cố Tâm lập tức kêu lên.
Cố Vi, bố của Cố Tâm, con trai của lão Cố, kế thừa tuyệt kĩ của nhà họ Cố, là phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật, cũng là bậc thầy võ thuật nổi tiếng nhất.
Lão Cố và Cố Vi đều không để ý đến Cố Tâm. Cố Vi đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương.
Thân hình Cố Vi cao lớn, cơ thể thì cường tráng, đôi mắt thì nhanh nhẹn, cảnh giác. Ông ta đứng ở đó giống như là một cây lao sừng sững, làm cho người ta có cảm giác không thể dịch chuyển và vô cùng sắc bén.
Nhìn thấy Cố Vi ra mặt, Trần Nhĩ không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, trên mặt tràn đầy vẻ hào hứng. Cố Tâm chỉ là cô gái nhỏ làm loạn mà thôi, Cố Vi mới chính là cao thủ thật sự. Khung cảnh mà Cố Vi nhẹ nhàng giải quyết Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đến lượt rồi.
Hai mắt Lâm Trạch Dương liếc nhìn Cố Vi một lượt rồi nói: “Ông không phải là đối thủ của tôi, nhưng mà thực lực của ông cũng không tệ. Tôi sợ tôi khi ra tay không khống chế tốt được lực đạo mà làm tổn thương đến cơ thể của ông mất. Vậy nên ông đừng có mà ra tay với tôi.”
Lâm Trạch Dương cảm thấy bản thân giống như một Lôi Phong ngoài đời thực, chính là tiểu công tử vui vẻ giúp người.
“Hừ, anh không chém gió thì chết à? Hay anh mắc chứng hoang tưởng rồi, sao anh lại có thể nghĩ mình vô địch thiên hạ chứ. Trên đời này tại sao còn có loại người như anh chứ.”
Cố Tâm không ngừng lắc đầu, ánh mắt cô nhìn Lâm Trạch Dương đầy sự thương hại và chán ghét, cô cảm thấy tên này chắc chắn điên mất rồi.
“Vậy thì chúng ta ngẫu hứng so vài chiêu thức đi.” Cố Vi cũng không tức giận mà ngược lại ông ta còn dùng giọng điệu hỏi thăm với Lâm Trạch Dương.
Cố Tâm không thể không mở to miệng, sau đó cô hét lên: “Bố không được dung túng những người như vậy, nếu không những người như vậy sẽ tự cho mình là lợi hại đấy.”
Lâm Trạch Dương nhìn Cố Tâm một cái, sau đó anh nói với Cố Vi: “Người như ông được như thế này mà sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc vậy.”
Cố Tâm không muốn nói nữa, chỉ trợn ngược mắt lên. Cố Vi cũng chỉ cười cười, đáp lại anh: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Lâm Trạch Dương gật đầu.
Sau đó, cả hai bên đưa một tay ra, tay của bọn họ áp sát lại với nhau.
Sắc mặt Cố Vi rất nghiêm túc, hai mắt ông ta không chớp lại mà nhìn vào tay của Lâm Trạch Dương, dần dần cau mày lại, vẻ mặt Cố Vi trở nên nghiêm trọng, tâm trạng trở nên căng thẳng, giống như bản thân gặp phải khó khăn cực kì lớn.
Lại nhìn đến Lâm Trạch Dương, cơ thể của Lâm Trạch Dương đang thả lỏng, một tay thuận tiện để ở đó, vẻ mặt còn có chút buồn chán.
Một người nhìn như cao thủ võ lâm thật sự còn một người nhìn giống như một tên xã hội đen nhỏ bé không có việc gì làm. Ai hơn ai kém, không cần giải thích nhiều cũng rõ.
“Tôi thua rồi.” Đột nhiên giọng nói của Cố Vi vang lên, sau đó ông ta chán nản thu tay về, trên mặt là sự hoài nghi và khó chịu.
“Bố!” Đầu tiên là Cố Tâm không vui, không thể không kêu lớn lên.
Hai người rõ ràng còn chưa có ra tay, tại sao Cố Vi lại nhận thua chứ. Mà sao Cố Vi lại có thể nhận thua, đáng nhẽ Cố Vi chỉ cần dùng một ngón chân là có thể nhẹ nhàng giải quyết Lâm Trạch Dương mới đúng mà.
Đây là suy nghĩ lúc đó của Cố Tâm, mà cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người lúc đó trừ lão Cố.
Không, vẫn còn một người khác không nghĩ như vậy. Người đấy tất nhiên chính là Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương rất đắc ý gật đầu mà nói: “Ông nhận thua trước tôi là chuyện bình thường mà.”