-
Chương 406-410
Chương 406 Tình hình
Lâm Trạch Dương bước từ trong khách sạn Hoà Bình ra.
Tuy chỉ là một bức tranh, nhưng những người này đã đi theo Lâm Trạch Dương lâu như vậy nên tất nhiên là hiểu được ý của Lâm Trạch Dương.
Đã quá lâu rồi họ không sát cánh cùng Lâm Trạch Dương chiến đấu, cũng đã quá lâu không làm được chuyện gì lớn lao, từ ngày Lâm Trạch Dương lui về ẩn cư, thì bọn họ cũng lui về ẩn cư, mỗi ngày trôi qua đều chán đến muốn chết.
Làm sao có thể không nhàm chán, tuổi còn trẻ, cuộc sống sôi động như vậy, lại có tài, sao có thể chịu được sự đơn côi đây?
Kết quả là, một số người ẩn cư ở một góc nào đó không mấy quen biết đã bắt đầu dọn ra ngoài.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết rằng tất cả những thuộc hạ cũ của mình đều đã bắt đầu hành động.
Lúc này, Lâm Trạch Dương đang đứng đối diện với Chó Điên.
Không nhiều lời, Lâm Trạch Dương cũng không có biểu hiện gì khi đứng đối diện với Chó Điên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt có chút thay đổi. Lâm Trạch Dương lập tức tiến về phía trước.
Sau đó.
Lâm Trạch Dương trực tiếp tung một cú đấm.
Chó Điêm cảm thấy nguy hiểm, biết Lâm Trạch Dương định ra tay, nhưng hắn không có cách nào tránh được, thậm chí còn không kịp phản ứng, ngay cả cơ hội nhắm mắt lại cũng không có.
Cú đấm của Lâm Trạch Dương dường như đã vượt quá tốc độ âm thanh, và khi những người khác theo sau cú đấm về phía trước, thì phía sau họ đã để lại vết tích.
Bụp.
Một tiếng bụp vang lên, Chó Điên lập tức bay ngược ra ngoài, sau đó đập vào tường một ngôi nhà, bức tường bị đập nát thành từng mảnh, Chó Điên ngã xuống đất, đương nhiên hắn vẫn mở to mắt nhưng đã không còn thấy gì nữa rồi.
Đột nhiên, hiện trường rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Khi một số du khách gần đó nhìn thấy, họ tưởng ngôi nhà đã bị sập nên đều tiến lại gần, chỉ trỏ, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra.
Lâm Trạch Dương quay đầu, nhìn quanh đám đông, rồi nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương trực tiếp xoay người bước về phía trước.
Lâm Trạch Dương không bao giờ quay đầu lại hay làm bất kỳ động tác không cần thiết nào, anh chỉ bước về phía trước mà thôi.
Vào lúc này, không thể nghi ngờ, chính là cơ hội tốt nhất để đánh lén Lâm Trạch Dương, bởi vì tầm nhìn của Lâm Trạch Dương không thể ngăn cản những sát thủ này, bọn họ hoàn toàn có thể tấn công anh. Thậm chí có thể nói đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Nhưng điều kỳ lạ là vào thời điểm này, không có sát thủ nào tiến tới, và hầu như không có sát thủ nào có ý định đánh lén, kể cả những sát thủ luôn nổi tiếng với thủ đoạn quỷ quyệt.
Hoặc không phải là họ không muốn mà là lúc này họ không nghĩ ra được, bởi vì bây giờ, đầu óc họ đột nhiên trở nên mụ mị đi.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như bọn họ đột nhiên biến thành một đứa trẻ, sau đó nghe thấy một người lớn nghiêm khắc nói chuyện, đầu óc trống rỗng không nói được lời nào.
Dường như người đừng trước mặt toát ra một khí chất nào đó, khí chất có thể trấn áp mọi sát thủ, khí chất này rất tự nhiên, như thể tất cả mọi người trên thế giới đều nghe lời anh ta.
Đợi đến khi bọn họ thoát khỏi trạng thái khó có thể tưởng tượng này, Lâm Trạch Dương đã đi xa, đi đến một con hẻm khác.
Lãnh Phong đứng lên, đứng trước mặt sát thủ, lông mày nhíu chặt, Lâm Trạch Dương hết lần này đến lần khác vượt quá suy nghĩ của hắn, và bây giờ hắn thấy rằng mọi thứ đều đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Hít một hơi thật sâu, Lãnh Phong quay đầu lại và nói: “Hãy bắt đầu đi đừng chần chừ nữa. Mọi hành động đều nhằm vào mục đích giết Lâm Trạch Dương, các người có thể làm bất cứ điều gì. Nếu hôm nay chúng ta để tên này sống sót thì đêm nay chúng ta sẽ xuống địa ngục.”
Tiếng nói của Lãnh Phong không quá lớn, nhưng lại có hiệu quả tuyệt đối, rất nhanh mệnh lệnh của hắn đã truyền đến toàn bộ sát thủ trong thị trấn.
Bên trong một ngôi nhà ở ngoại ô thị trấn Long Tỉnh.
Không khí ở đây lại trở nên trang nghiêm.
“Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao hắn có được đồng xu của Long Vương? Làm sao hắn có thể mở được khách sạn Hòa Bình? Và cuối cùng là tại sao cuối cùng hắn lại có thể bước ra ngoài?”
“Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì không quan trọng, khi làm việc chúng ta không cần phải xem xét những người khác đang nghĩ gì, chúng ta chỉ cần đạt được mục tiêu của mình là được rồi. Tuy nhiên, việc Hoa Thất đến khách sạn Hòa Bình thì cũng có chút rắc rối. Nhưng dù thế nào đi nữa, hãy giết Lâm Trạch Dương này trước đi đã.”
“Tôi cảm thấy quả thực tên này có chút nguy hiểm, để Lãnh Phong tăng tốc xử lý Lâm Trạch Dương đi, còn chúng ta rời đi nơi này, đi thẳng tới chỗ Tần Tình, lần này nếu chúng ta không bắt được Hoa Thất thì cũng sẽ khổ không ít đấy. Nếu nghiêm trọng, nếu chúng ta không lấy được thuốc của Tần Tình thì cấp trên sẽ giết chúng ta.”
“Chuẩn bị sẵn sàng, sau khi giải quyết chuyện ở gối xong thì chúng ta sơ tán luôn trong đêm, trước bình minh phải xử lý xong chuyện của Tần Tình. Nhân tiện, người bên kia của chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Chẳng lâu sau, gian nhà lại rơi vào im lặng, mọi người đều nhắm mắt lại, đêm vẫn còn rất dài, còn rất nhiều việc phải làm nên tất cả mọi người đều phải cố gắng hết sức.
Cách thị trấn Long Tỉnh khoảng một trăm cây số.
Nơi này khá xa, để đến được đây từ thị trấn Long Tỉnh thì phải đi ô tô năm mươi cây số, năm mươi cây còn lại xe bốn bánh không thể đi qua.
Tiếp theo, chúng ta cần phải chạy xe máy nửa tiếng, ước chừng ba mươi cây số, đường này điều kiện giao thông cực kỳ xấu, nếu không cẩn thận có thể sẽ xảy ra chuyện, thường thì ban đêm không có người tới đây.
Còn lại hai mươi cây số chính là đường núi, hoặc là nói cũng không có một con đường rõ ràng nào có thể đi được, dọc theo đường đi đều là rừng rậm, núi non các loại, hơn nữa ven đường còn có thể có không ít thú dữ, cho nên gần như không có người nào qua lại nơi này.
Cách đây hai mươi cây số về phía trước, có một quần thể kiến trúc được xây dựng trên núi, trông rất hiện đại, thậm chí còn có cảm giác khoa học kĩ thuật.
Đây là căn cứ bí mật để chế tạo thuốc độc của Tần Tình.
Kể từ lần trước bị người của Huyết Minh tìm thấy, suýt chút nữa thì đánh mất công thức thuốc, mất đi tất cả, Tần Tình càng cẩn thận hơn rất nhiều, tìm một nơi xa xôi như thế này.
Tất nhiên, Tần Tình đã tiêu tốn rất nhiều tiền trong quá trình này.
Nhưng điều này không quan trọng, dù có bỏ ra bao nhiều công sức cũng không thành vấn đề, bởi vì gần đây, việc nghiên cứu các tác nhân dược liệu đã tạo ra một bước đột phá mới.
Chương 407 Bất lực
Lúc này, bên trong một căn phòng nào đó ở khu này, Tần Tình nhíu chặt mày, trước mặt cô ấy còn có mấy người, họ đều là người Tần Tình tin cậy nhất, cũng là trợ thủ đắc lực nhất, và cũng là con át chủ bài cuối cùng của Tần Tình.
Bầu không khí trong phòng bây giờ có vẻ rất nặng nề, họ đã ở đây suốt một tiếng đồng hồ rồi, nhưng vẫn không có ai phát ra bất kì tiếng động nào.
Cuối cùng vẫn là Tần Tình phá vỡ sự im lặng đó. Cô nhìn những người có mặt, nói: "Tôi tin rằng giữa chúng ta sẽ không có kẻ phản bội, đây là sự tín nhiệm của tôi dành cho mấy người. Điều quan trọng hơn, tôi nghĩ trong chúng ta không hề có kẻ ngốc, bán đứng tôi thì chẳng khác nào tự phản bội chính bản thân mấy người đâu."
Sau khi Tần Tình bắt đầu hạng mục, cô ấy đã phân chia đều mọi thứ liên quan đến hạng mục cho những người có mặt. Hay nói cách khác, Tần Tình có thể lấy được bao nhiêu thì họ có thể lấy được bấy nhiêu nên Tần Tình mới nói chuyện như vậy.
"Nhưng nếu không có kẻ phản bội thì tại sao những người đó lại có thể tìm được nơi này, tại sao họ lại biết dược phẩm của chúng ta có bước đột phá hoàn toàn mới? Sao chuyện như vậy có thể xảy ra được?" Có người không kìm được hét lớn, giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ.
Chẳng lẽ lại không tức giận được sao? Như đã nói từ trước, bước đột phá trong nghiên cứu dược phẩm lần này là một thành quả to lớn, dựa vào thành công đó, mỗi người có mặt ở đây sẽ được hưởng những lợi ích mà người khác chưa từng nghĩ tới, đến tiền cũng không đong đếm được.
Tần Tình hít một hơi sâu, sau đó lắc đầu và nói: "Chuyện này chúng ta không cần bàn nữa. Hãy nghĩ xem tiếp theo đây chúng ta nên làm thế nào đi."
Tất nhiên chuyện này đã gây phiền muộn cho Tần Tình rất lâu, cô ấy không thể nghĩ ra cách nào tốt cả, lông mày cứ nhíu chặt lại.
Quả nhiên, không một ai trả lời.
"Lựa chọn đầu tiên, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Một lúc sau, mấy người chỉ cần rời đi theo tuyến đường này. Hãy nhớ đấy, sau ngày hôm nay không cần xuất hiện nữa. Mấy người chắc đều cảm nhận được sức mạnh của đối phương chứ, may mắn không xảy ra mãi được đâu.”
Nói đến đây, Tần Tình không nhịn được mà thở dài. Quả thực sẽ không có may mắn nào xảy ra. Tần Tình rõ ràng có thể rời khỏi nơi này, nhưng rời khỏi đây thì có ích lợi gì chứ.
Cho dù có ôm kết quả nghiên cứu chạy đi thì cô ấy có thể rời khỏi bằng đường nào, còn con gái Manh Manh của cô và Lâm Trạch Dương, cô cũng có thể đưa họ theo. Nhưng…
Nhưng từ giờ trở đi, có khi nào ba người họ sẽ luôn sống trong những ngày tháng lưu vong, suốt quãng đời còn lại phải trốn chạy không, hoặc thậm chí không thể trốn thoát đến cuối đời.
Đúng, tổ chức đó hùng mạnh như vậy, khiến cho Tần Tình cảm thấy bị áp bức đến mức này.
Một lúc lâu sau Tần Tình vẫn không biết phải làm gì, trong lòng cô bây giờ đang run lắm rồi. Nhưng cô ấy là thủ lĩnh ở đây, nếu cô ấy ngã xuống thì những người còn lại sẽ ra sao, vì vậy Tần Tình chỉ có thể cố gắng đứng vững.
Mọi người lại lần nữa rơi vào khoảng lặng, bầu không khí càng trở nên căng thẳng, họ cảm thấy như không thể thở được.
"Được rồi, cứ vậy đã. Một giờ sau, mấy người hãy rời khỏi đi. Sau đó, tôi sẽ cử người bắt đầu đóng cửa nơi này và tiêu hủy mọi dữ liệu."
Đúng vậy, Tần Tình không hề có ý định giữ lại bất kỳ dữ liệu nào cho cấp dưới, điều đó giống như ôm vàng ngồi trên đống lửa vậy.
Tần Tình nắm rất rõ sức mạnh của một số tổ chức hùng mạnh. Giống như lúc Tần Tình vừa mới trở về Trung Hoa, chẳng phải cô đã bị tổ chức lính đánh thuê nước ngoài truy sát sao?
Nếu lúc đó không có King xuất hiện, Tần Tình cảm thấy bản thân chắc chắn đã cận kề cái chết.
King.
Tần Tình bỗng nhắc lại hai chữ này, sau đó nhịn không được bèn lắc đầu.
Người đàn ông chỉ xuất hiện trong truyền thuyết kia, sao lại có thể lúc nào cũng chú ý đến một người tầm thường thế này, với bản thân một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, khí chất cũng tốt, chỉ cần King muốn, hắn muốn bao nhiêu cũng được chứ không phải có bao nhiêu.
Cho nên lần này, King chắc chắn sẽ không giúp mình lần nữa, trên đời này cũng không có ai giúp được mình nữa rồi.
Tần Tình lại thở dài một hơi.
Kể từ những ngày sau đó, số lần Tần Tình thở dài có lẽ là nhiều nhất trong đời, bởi vì cô thực sự bất lực lắm rồi, không có bất kỳ biện pháp giải quyết nào cả. Mức độ của chuyện này vốn không phải chuyện mà Tần Tình có thể giải quyết được.
Thậm chí vì quá buồn sầu nên tóc trên đầu Tần Tình cũng có mấy sợi trở nên bạc trắng.
Bây giờ, hi vọng duy nhất của Tần Tình chính là con gái Manh Manh của mình sẽ không xảy ra chuyện gì, tốt nhất là tên khốn Lâm Trạch Dương đó cũng đừng xảy ra vấn đề.
Chỉ là suy nghĩ này có quá xa vời không?
Tần Tình không biết, cô ấy cũng không có cách nào biết được, vì thế chỉ có thể tiếp tục đau khổ, chờ đợi vận mệnh mà mình không chắc chắn.
Bên trong thị trấn Long Tỉnh, đó là một con phố yên tĩnh.
Mặt trăng và các ngôi sao trên bầu trời bị những đám mây đen từ đâu kéo đến che phủ, khiến mặt đất có rất ít ánh sáng. Con hẻm nhỏ này đã đến vùng rìa thị trấn Long Tỉnh, không có người nào ở thế nên cũng không có ánh đèn nào.
Ở đây có vẻ tối tăm và yên tĩnh đến lạ thường, có một bầu không khí kì lạ, giống như gió thổi qua lạnh buốt, khiến người ta không thể không nổi da gà.
Lâm Trạch Dương đi vào con hẻm này, sau đó biến mất dần trong bóng tối.
Đây là chiến trường được Lâm Trạch Dương chọn lựa. Lâm Trạch Dương vừa nhận thấy rằng ở đây gần như không có ai sống. Vì vậy, không có tên sát thủ nào ẩn nấp ở đây, hoặc có thể nói nơi này không quen thuộc nhất với những tên sát thủ ở cả thị trấn Long Tỉnh.
Lâm Trạch Dương thực sự rất mạnh, nhưng Lâm Trạch Dương cũng không phải là kẻ ngốc. Anh không biết đối phương có bao nhiêu người, không biết đối phương mang theo loại vũ khí gì, sẽ dùng thủ đoạn gì, làm sao anh có thể đứng yên ở đó và chờ người khác tấn công chứ?
Rất nhanh, bên này đã có tên sát thủ di chuyển đến.
Một tên sát thủ đi thẳng vào trong con hẻm, sau đó cả người bị bóng tối che phủ.
Tiếp theo có một tiếng lanh lảnh vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất, đầu có thủng một lỗ, máu từ đó chảy ra.
Khi những tên sát thủ phía sau nhìn thấy điều này, chúng lập tức đứng yên, rồi nhanh chóng giải tán.
"Lâm Trạch Dương đến đây từ trước, hẳn đã chuẩn bị vài thứ nên chúng ta phải cẩn thận chút. Chúng ta tản ra, bao vây nơi này, rồi bắt rùa trong chum. Lần này chúng ta chắc chắn có thể giết chết tên này."
Giọng nói của ai đó vang lên.
Sau đó người này đã nhanh chóng lao thẳng lên, đồng thời giơ súng trên tay lên và bắn về phía trước.
Viên đạn nhắm vào chỗ vừa có tiếng gió thổi, nơi hắn đoán rằng rất có thể Lâm Trạch Dương đang ẩn náu ở đó.
Chương 408 Trận chiến bắt đầu
Người bình thường không khó để xác định vị trí bằng âm thanh.
Đối với một số chuyên gia, họ thậm chí còn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất dựa trên tiếng động nhỏ nhất, chẳng hạn như luồng không khí, tiếng gió thổi hoặc thậm chí chỉ là một khoảnh khắc rung động.
Lâm Trạch Dương vừa mới ném một hòn đá, tốc độ của hòn đá rất nhanh nên sức gió do hòn đá mang lại cũng không hề nhỏ.
Vì vậy, sát thủ này dám khẳng định chắc chắn 100% rằng Lâm Trạch Dương đang ở ngay trước mặt hắn, chỉ cần hắn bắn hoặc quét ngẫu nhiên thì không có lý do gì hắn không thể giết được Lâm Trạch Dương.
Pằng pằng.
Những viên đạn tiếp tục được bắn ra từ nòng súng, tạo ra những chùm lửa, đám lửa hòa làm một, con hẻm tối tăm bỗng sáng bừng lên, giống như một màn bắn pháo hoa, sáng vô cùng, hết cái này đến cái khác, chói lóa như hàng trăm bông hoa đua nhau nở rộ, không ngờ chúng lại sinh ra một vẻ đẹp khác hẳn.
Nhưng rõ ràng, sự tráng lệ ấy không thể lặp lại được. Trên thế giới này không có tên ngốc nào sẵn sàng lãng phí tài nguyên chỉ để xem một chương trình như vậy.
Đúng thế, vào lúc này, không chỉ có một sát thủ rút súng ra, tất cả những sát thủ có súng đều nổ súng. Ngay cả một sát thủ có kỹ năng chiến đấu kém vẫn là một sát thủ, làm sao anh ta có thể bỏ qua một cơ hội như vậy được?
Tòa nhà bên trái trước mặt mọi người trông rất giống một tổ ong lỗ chỗ, bây giờ trời tối nên rất khó để nhìn rõ, nhưng nếu là ban ngày chắc chắn sẽ phát hiện ra tòa nhà đầy lỗ thủng, thậm chí có thể sắp sửa sụp đổ.
Đừng nói đến Lâm Trạch Dương, ngay cả King Kong trong phim cũng chỉ có thể gục ngã vào lúc này.
Quả thật có người ngã xuống, không chỉ có một người, lần lượt vang lên tiếng kêu thảm thiết, từng người đều ngã xuống đất, máu chảy ra liên tục từ cơ thể người đó, rồi lập tức lấp đầy con mương bên cạnh, lần lượt mùi máu nồng nặc giống như khói bếp bốc lên, rồi giống như khói của hiện trường vụ cháy, lập tức tràn ngập toàn bộ con hẻm.
Trong phút chốc, con hẻm được bao phủ bởi một lớp máu.
Những kẻ giết người dần trở nên vô cùng lo lắng, bắt đầu trốn tránh xung quanh, hoảng sợ, thậm chí còn đẩy những người bên cạnh xuống, phát ra âm thanh vội vàng.
Một lúc sau, tiếng kêu ngừng lại và tình hình tạm thời ổn định. Không, bọn họ vẫn chưa ổn định lại, sở dĩ bọn họ không gây ra tiếng động nào nữa chỉ là vì sợ hãi quá mà thôi.
Cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra rằng vừa rồi Lâm Trạch Dương không trốn ở phía bên trái mà là đi đâu đó không rõ. Sau đó, Lâm Trạch Dương lợi dụng hỏa lực của súng tìm cơ hội chín muồi, bắt đầu "thu hoạch" mạng sống của bọn họ.
Chỉ cần nhìn nhau, hơn chục người đã ngã xuống đất.
Lúc này, bọn họ chỉ thấy Lâm Trạch Dương giống như một con quỷ, giống như Tu La bò ra từ địa ngục, cầm liềm ẩn nấp trong bóng tối, chuẩn bị thu hoạch sinh mạng,
Tim họ rung lên như trống, lồng ngực dường như không chịu nổi cú va chạm mạnh như vậy, gần như nổ tung.
Họ không sợ chết vì họ đã trải qua vô số cái chết, nhưng cái chết vô cớ lại khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Đúng, không có lý do gì, vừa rồi bọn họ không nghe thấy tiếng súng, cũng không biết Lâm Trạch Dương trốn ở đâu huống chi biết những người đó ngã xuống bằng cách nào, như vậy còn chưa đủ đáng sợ sao?
Lâm Trạch Dương nhanh chóng rời khỏi mặt tiền của một tòa nhà, sau đó tiến vào một tòa nhà khác, giấu mình sau bức tường dày, nhíu mày thật chặt.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn cánh tay của mình.
Quả nhiên vết thương vừa rồi rất nghiêm trọng, Lâm Trạch Dương đã cố gắng hết sức khống chế cơ bắp nhưng máu vẫn chảy ra.
Sau khi bị Chó Điên chém, Lâm Trạch Dương đã tự chặt gãy tay mình để đưa Hoa Thất đến khách sạn Hòa Bình an toàn, nếu là người bình thường mà bị thương như vậy thì chắc chắn sẽ không trụ nổi.
Nhưng đây không phải là một vết thương nghiêm trọng đối với Lâm Trạch Dương.
Điều quan trọng nhất là Lâm Trạch Dương cần phải chiến đấu và không ngừng sử dụng tay trái.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Trạch Dương liên tiếp ném hơn chục viên đá, giết chết hơn chục sát thủ, điều này đòi hỏi anh phải sử dụng năng lượng của chính mình, sau đó chuyển hóa năng lượng này thành sức mạnh. Đó là sức mạnh mà cánh tay phải gánh chịu.
Lâm Trạch Dương biết mình không thể tiếp tục như vậy quá lâu, nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định, nếu không vết thương trên cánh tay sẽ nặng hơn, mất đi một cánh tay hay gì đó cũng không phải là điều quan trọng. Nhưng nếu mất đi sức chiến đấu ở đây, Lâm Trạch Dương sẽ chết.
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương lập tức nhìn vào bụng mình.
Máu lại bắt đầu chảy. Đây không phải bộ phận quan trọng, nhưng là vết thương do đạn bắn, viên đạn tuy đã được lấy ra nhưng Lâm Trạch Dương cũng chỉ có một ít thuốc. Bây giờ máu tiếp tục rỉ ra.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Lâm Trạch Dương lại trở nên kiên định.
Một trận chiến cam go, một trận chiến khó khăn.
Đây không phải chuyện thường ngày của Lâm Trạch Dương, chỉ cần còn có một ngón tay có thể cử động, trên đời này ai dám nói với Lâm Trạch Dương rằng hắn - Long Vương - sẽ thua cơ chứ?
Những kẻ giết người đợi một lúc và cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Họ cũng nhận ra Lâm Trạch Dương không phải là một con quỷ có thể âm thầm lấy đi mạng sống của con người. Nếu không thì làm sao họ có thể còn sống đến bây giờ?
Nếu thế thì đi thôi.
Lần này bọn sát thủ không còn táo bạo như trước nữa, chúng trở nên cực kỳ thận trọng, thậm chí bắt đầu thành lập liên minh và tạm thời tổ chức đội ngũ của riêng mình.
Sau đó, bọn chúng bắt đầu di chuyển về phía vài tòa nhà.
Một đội rất kiêu ngạo, họ đặt tên cho đội của mình là Sát Thần. Ý nghĩa rất đơn giản, bất kể bạn đối mặt với con người hay thần thánh, chúng tôi vẫn sẽ giết bạn.
Đội Sát Thần thực sự là một đội có đội hình tương đối sang trọng trong số những sát thủ này.
Hai sát thủ cấp SS, cộng thêm ba sát thủ cấp S, đủ để tạo thành một đội có thể khiến hầu hết mọi người ở bên ngoài phải kinh ngạc.
Bây giờ, đội đã đến dưới chân một tòa nhà.
Đây là một tòa nhà bốn tầng, diện tích hơn 100 mét vuông, là dạng nhà ở. Nói cách khác, những ngôi nhà trong con hẻm này đều là nhà ở nhưng đã xuống cấp rất nhiều và Sở Hòa hợp đã tịch thu nên hiện tại không có ai sống ở đây.
Đương nhiên những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là bây giờ đội Sát Thần đã bắt đầu tiến vào trong nhà.
Ba sát thủ cấp S trong đội Sát Thần vào nhà trước, nhưng hai sát thủ cấp SS còn lại không vào mà đứng cách đó rất xa.
Chương 409 Yên lặng đến đáng sợ
Phương thức tác chiến đơn giản cũng là phương thức tác chiến hữu hiệu nhất.
Để ba người tiến vào thăm dò đường đi, hai người còn lại sẽ hỗ trợ bên ngoài, nắm giữ cục diện, chỉ cần bên trong có động tĩnh gì, bọn họ có thể nhanh chóng phản ứng, bắn chết Lâm Trạch Dương.
Ba người vào nhà đều không phải kẻ ngốc, có thể trở thành sát thủ cấp S đã đủ để nói lên nhiều điều.
Ba người không cùng nhau tiến lên mà tạo thành một đội chiến đấu hình tam giác, tiến lên theo cách này, họ có thể xử lý mọi điểm mù và không tạo cơ hội cho các cuộc đánh lén.
Họ bắt đầu lục soát từng phòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần Lâm Trạch Dương còn ở trong phòng này, anh nhất định sẽ không thể thoát khỏi sự truy lùng của bọn họ, lúc đó anh chỉ có khả năng bị tiêu diệt.
Lâm Trạch Dương thực sự đang ở trong nhà này.
Lâm Trạch Dương đã chú ý tới hành động của bọn họ.
Bóng tối có thể là trở ngại đối với họ, nhưng đối với Lâm Trạch Dương thì không, anh là một siêu cao thủ vượt qua cấp độ cao thủ, anh đã ngưng tụ một biển khí trong cơ thể và có thể sử dụng chúng.
Chỉ cần Lâm Trạch Dương tập trung năng lượng vào mắt, anh có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.
Vì vậy, anh có thể nắm được từng cử chỉ của những tên sát thủ này.
Nếu người khác đối mặt với tình huống hiện tại, chắc chắn họ sẽ căng thẳng và cảm thấy bất lực, bởi vì cách tiếp cận như vậy sẽ khiến người ta không còn đường trốn thoát. Nhưng Lâm Trạch Dương lại rất thích, bởi nó cho anh cơ hội đánh bại từng người một.
Nếu đây là một trò chơi thì Lâm Trạch Dương giống như một người chơi gian lận.
Lâm Trạch Dương rõ ràng có thể giết chết ba người vừa vào phòng này, nhưng đội hình của bọn họ tốt đến mức Lâm Trạch Dương không có cách nào bảo đảm việc giết ba người này sẽ không gây ra tiếng động.
Vì vậy, Lâm Trạch Dương chỉ có thể liên tục rút lui, bị ép lên tầng cao nhất.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng hai bên sẽ gặp nhau.
Hai sát thủ cấp SS đang chờ ở tầng dưới lúc này có vẻ rất thoải mái, thậm chí còn có ý định thì thầm trò chuyện.
"Ba tên ngốc này có lẽ không biết bọn chúng đã bị bán đứng, nếu như chúng may mắn gặp được Lâm Trạch Dương, thậm chí giết chết Lâm Trạch Dương là tốt nhất. Chúng ta chỉ cần giết ba người bọn họ là có thể lấy được tất cả. Tất nhiên, nếu chúng gặp Lâm Trạch Dương và không giết được anh ta thì cũng không thành vấn đề, dù sao hai chúng ta cũng sẽ giết hắn."
Một người trong số đó nở nụ cười nham hiểm cùng giọng nói lạnh lùng.
"Phế vật mãi mãi là phế vật, không phải là vì lí do này sao? Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, Lâm Trạch Dương này hơi quái đấy, ngay cả chúng ta cũng không thể coi thường. Bây giờ ta vòng qua một bên, còn ngươi ở lại. Chúng ta sẽ phong tỏa mọi lối thoát của Lâm Trạch Dương. Chỉ cần hắn xuất hiện, ta sẽ giết hắn ngay lập tức." Người kia có vẻ thận trọng hơn nhiều.
Người đầu tiên lên tiếng có một nốt ruồi đen to trên mũi, cả khuôn mặt trông rất bóng nhờn, khiến người ta liên tưởng đến một ông chú trung niên.
Tên đó gật đầu, cười nói: "Ngươi cứ đi đi. Yên tâm, đây không phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác, chúng ta đủ ăn ý để ứng phó mọi nguy hiểm, Lâm Trạch Dương chết chắc rồi."
Đối phương gật đầu, sau đó hạ thấp người bắt đầu tiến về phía trước, khi hắn di chuyển không phát ra nhiều tiếng động, thậm chí không kéo theo một chút bóng đen, tựa như hoàn toàn hòa nhập vào trong bóng tối.
Nhìn cảnh này, ông chú bóng nhờn không khỏi gật đầu, ông ta vẫn là một đối tác đáng tin cậy, năng lực chuyên môn của ông ta đã được thể hiện đầy đủ trong những lần làm nhiệm vụ trước đây.
Sau đó, ông chú bóng nhờn càng thở phào nhẹ nhõm, gần như không nhịn được bèn huýt sáo. Ông ta đang có tâm trạng tốt và hôm nay sẽ là một ngày trọng đại đối với ông ta.
Bốn người đồng đội của hắn sẽ dốc toàn lực để giết Lâm Trạch Dương, và sau đó hắn sẽ giết bốn người họ, cuối cùng, công lao sẽ chỉ được trao cho chính hắn, người có ít đóng góp nhất.
Hắn khẽ cau mày từ từ.
Im lặng, xung quanh yên tĩnh, yên lặng quá. Tòa nhà không có âm thanh nào phát ra, những người đồng hành phía trước của ông ta cũng không hề cử động, như thể thế giới đã dừng lại.
Chuyện quái gì xảy ra thế này?
Ba phút bốn mươi mốt giây trôi qua, đã là một khoảng thời gian dài, đủ để lục soát một căn nhà bốn tầng.
Nhưng tại sao ba người bên trong lại không có động tĩnh gì? Thời gian không phải đã được thỏa thuận trước đó là ba phút sao? Chẳng phải đã thỏa thuận rằng nếu thời gian vượt quá ba mươi giây thì họ sẽ tụ tập lại với nhau sao?
Bốn mươi mốt giây đã trôi qua, mười một giây đã trôi qua.
Ông chú bóng nhờn lúc này bắt đầu mất kiên nhẫn và khó chịu, tại sao vừa rồi lại giãn ra, thả lỏng để không kịp thời tìm ra vấn đề, bỏ lỡ mười một giây?
Mười một giây không phải là khoảng thời gian có thể làm quá nhiều chuyện, phát sinh quá nhiều biến hóa.
Hơi thở của ông chú béo trở nên nặng nề, một tay nắm chặt súng, tay kia nắm chặt dao găm, ánh mắt bắt đầu quét qua bốn phía.
Đột nhiên, lỗ chân lông trên khắp người ông ta mở ra, toàn thân nổi da gà, da đầu tê dại, hơi thở trong nháy mắt ngừng lại.
Không biết qua bao lâu, hình như là một giây, hình như là một giờ, cuối cùng ông chú bóng nhờn lấy hết can đảm chậm rãi quay đầu lại.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, phía sau là bóng tối mờ mịt, nhìn có hơi đáng sợ nhưng lại không có gì, vẫn yên tĩnh nên không có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, hắn quay đầu lại, sau đó hai mắt lại mở to, tim đập dữ dội, gần như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.
Hắn nhìn thấy ma sao, sát thủ cấp SS lại hoảng sợ như thế này sao?
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt, một khuôn mặt rất bình tĩnh.
Khuôn mặt này thực sự rất bình tĩnh, không có sát ý, trong ánh mắt chỉ có sự bình tĩnh, nhìn hắn giống như nhìn cái cây, nhìn hòn đá hay quả táo.
Nhưng lúc này, sự bình tĩnh thực sự quá đáng sợ, chẳng phải chính vì sự bình tĩnh đó mà nhìn như vực sâu thăm thẳm sao?
Tại sao nước biển luôn có vẻ tĩnh lặng như vậy, là vì nước biển không hề dao động, là vì biển không có sức mạnh.
Tất nhiên là không.
Chính vì nước biển đủ rộng và sâu nên người bình thường không thể nhìn thấy được khung cảnh tuyệt vời bên dưới nơi yên tĩnh này.
Lâm Trạch Dương duỗi tay ra.
Hắn cầm trong tay một con dao ngắn. Lâm Trạch Dương đưa tay về phía trước, đoản kiếm tự nhiên cũng tiến về phía trước.
Sau đó ông chú bóng nhờn ngã xuống đất, trong vũng máu của chính mình, hoàn toàn chết đi.
Từ đầu đến cuối, ông ta không lên tiếng, chỉ im lặng như vậy, yên lặng đến đáng sợ.
Chương 410 Phía sau
Thời gian quay ngược lại một phút trước.
Bộ ba sát thủ đã lên đến tầng hai và lục soát gần như tất cả các phòng trên tầng hai.
Lâm Trạch Dương vẫn không tìm được cơ hội nào. Anh do dự một lát, cuối cùng quyết định nhảy trực tiếp từ trên mái nhà xuống.
Lâm Trạch Dương từ lâu đã nhìn thấy hai tên sát thủ ẩn nấp ở tầng dưới nên vị trí hắn chọn tình cờ lại là điểm mù. Sau khi yên lặng đáp xuống mặt đất, Lâm Trạch Dương bước nhanh về phía một trong những tên sát thủ.
Tên sát thủ đã núp sau thùng rác cạnh nhà, hắn tưởng Lâm Trạch Dương không nhìn thấy hắn nên càng co lại chặt hơn, cẩn thận hơn, hắn đang chờ đợi, chờ Lâm Trạch Dương đến gần hơn một chút.
Nhưng chờ một lúc lâu, tên sát thủ vẫn không nhận thấy Lâm Trạch Dương có động tĩnh gì, không đợi được mà nhoài người ra. Sát thủ vừa mới ngó ra đã nhận thấy có điều không ổn, bởi vì phía trước đã không còn bóng dáng Lâm Trạch Dương.
Tên sát thủ rất lo lắng và bắt đầu tìm kiếm Lâm Trạch Dương khắp nơi, tuy nhiên, sau khi rà soát khu vực xung quanh, hắn không tìm thấy gì, Lâm Trạch Dương đã đi đâu?
Đột nhiên, hắn cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Lâm Trạch Dương thực sự giống như một con nhện bò lên tường, những bức tường này không có chỗ nhô ra, điểm tựa lực duy nhất chỉ là một số khoảng trống rất nhỏ, những khoảng trống như vậy không thể cung cấp đủ lực cho trọng lượng của một người.
Vì vậy, trước đây tên sát thủ này chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Trạch Dương có thể trèo tường.
Nhưng đã muộn, thân thể Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng đáp xuống, dùng hai tay vặn đầu tên sát thủ.
Sau đó, Lâm Trạch Dương lại trèo lên tường, đi tới chỗ tên sát thủ còn lại.
Phải nói rằng cái chết của tên sát thủ này không hề oan uổng chút nào, anh chàng Lâm Trạch Dương đã vượt quá sức tưởng tượng của con người và làm được những điều gần như không thể đối với một số người.
Sau khi Lâm Trạch Dương xử lý xong hai sát thủ này, anh lại rơi vào do dự. Trong nhà vẫn còn ba tên sát thủ, Lâm Trạch Dương nên giết bọn chúng bây giờ hay tạm thời rời đi?
Lâm Trạch Dương không biết giữa năm người này có phương thức giao tiếp đặc biệt nào hay không, hay đối phương có chú ý tới bộ dạng của hắn không. Nếu đối phương chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Trạch Dương lại vào nhà sẽ rất nguy hiểm, hắn sẽ bị ba người kia phục kích, quan trọng hơn là vị trí của hắn sẽ bị bại lộ, sau đó tất cả sát thủ sẽ bao vây hắn.
Tuy nhiên, đây lại là một cơ hội tốt, mục tiêu của Lâm Trạch Dương không phải là giết hết sát thủ sao?
Lâm Trạch Dương chỉ do dự một lát rồi đưa ra quyết định. Chắc nhắn không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lên đi.
Khi ba sát thủ lên đến tầng ba, đột nhiên một người phía trước xua tay và ngừng tiến lên.
Hai người đằng sau lập tức dừng lại, sau đó cung kính nhìn người trước mặt, như thể người trước mặt là đại ca của bọn họ.
Phải biết rằng ba người bọn họ đều là sát thủ cấp S, đều là ở cùng đẳng cấp, tại sao hai người còn lại phải kính trọng người phía trước đến vậy?
Người phía trước quay lại, nhìn hai người rồi nói: “Hai tên ngốc đó đã chết rồi, máy dò sự sống tôi đeo trên người bọn họ cũng không có phản ứng gì, vừa rồi Lâm Trạch Dương đáng lẽ cũng ở trong tòa nhà này. Hai tên ngốc kia thật là ngu ngốc, để bị giết dễ dàng như vậy."
Vừa nói, người đàn ông vừa đưa tay vuốt tóc, sau đó dùng sức kéo, toàn bộ da đầu bị hắn kéo, toàn bộ khuôn mặt cũng bị hắn kéo xuống.
Đây không phải là khuôn mặt thật, mà là chiếc mặt nạ.
Người đàn ông này cuối cùng đã lộ bộ mặt thật của mình
Nhìn người trước mặt, hai sát thủ càng tỏ vẻ cung kính, không dám nói gì, đứng sang một bên như hai tay sai, mặc dù danh tính thực sự của họ không phải là sát thủ cấp S mà là SS. Một siêu sát thủ bước vào cấp độ SSS chỉ bằng một bước.
Bởi vì người trước mặt hóa ra là Lãnh Phong.
Vâng, người này là Lãnh Phong.
Ý tưởng của Lãnh Phong rất đơn giản, anh ta sẽ giả làm một kẻ giết người bình thường, sau đó trà trộn vào đám đông để khiến Lâm Trạch Dương mất cảnh giác. Sau đó, anh ta chớp thời cơ và giết chết Lâm Trạch Dương trong một đòn.
"Hai người các ngươi cùng ta tiếp tục tìm kiếm trên lầu, giả vờ như không tìm thấy gì. Đến lúc đó Lâm Trạch Dương có lẽ sẽ quay lại, chúng ta sẽ cho hắn một đòn chí mạng."
Lãnh Phong nói xong tiếp tục đi lên. Lần này ba người có vẻ thận trọng hơn, sự chú ý của họ tập trung ở bên dưới. Chỉ cần có bất kỳ sự xáo trộn nào ở dưới, họng súng của bọn họ sẽ lập tức xoay chuyển, và bắn xuống tầng một.
Ngay sau đó, ba người kiểm tra trên tầng ba một lượt rồi tiến về phía mái nhà.
Lúc này sự chú ý của ba người đều ở dưới lầu, bọn họ cảm nhận được một loại áp lực, một loại áp lực bộc phát trong im lặng, nó khiến bọn họ thấy hơi bất an, như thể bất cứ lúc nào cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Đột nhiên, khi đến một góc rẽ, họ cảm thấy một cơn gió mạnh thổi về phía trước mặt.
Không gian vốn đã tối lại càng tối hơn, trước mặt xuất hiện một bóng đen.
Lãnh Phong phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy lùi lại, phía sau có cầu thang, những động tác như vậy rất có thể sẽ khiến hắn bị thương.
Hai sát thủ còn lại cũng có phản ứng tương tự như Lãnh Phong, nhưng phản ứng và tốc độ của họ chậm hơn Lãnh Phong một chút.
Xoẹt.
Một âm thanh vang lên.
Tuy rằng chỉ là một chút chênh lệch, cũng có thể quyết định sinh tử.
Con dao ngắn trong tay Lâm Trạch Dương quét ngang, chém đứt tay một người và để lại vết sẹo sâu trên ngực một người. Sau đó, Lâm Trạch Dương tung cước đá tới, đá bay hai người bọn họ.
Bùm.
Gần như là cùng một lúc, có tiếng súng vang lên.
Lâm Trạch Dương nhướng mày, đồng thời cúi người sang một bên.
Lâm Trạch Dương rõ ràng nhìn thấy một người ngực đang đập mạnh, sau đó người bị hắn chặt đứt cánh tay ngã xuống đất không đứng dậy được nữa.
Khi Lãnh Phong nhảy lùi lại, anh ta không dừng lại ở đó mà nắm lấy một hoặc hai giây quan trọng nhất và bóp cò.
Đúng vậy, Lãnh Phong không có nhìn rõ ràng tình huống trước mắt, thậm chí hắn còn biết rõ hai người của mình đang ở ngay trước mặt Lâm Trạch Dương. Nhưng vậy thì sao? Đây có phải là nguyên nhân khiến Lãnh Phong không bắn?
Tất nhiên là không.
Chỉ cần có một phần trăm cơ hội giết chết Lâm Trạch Dương, nếu có thêm hai người nữa chết thì sao? Bất kể hai người này là thuộc hạ yêu thích của hắn hay là sát thủ được đánh giá cao đi chăng nữa.
Bộp.
Lại một âm thanh vang lên, Lãnh Phong cuối cùng cũng ngã xuống. Bởi vì vừa rồi hắn không điều chỉnh cơ thể nên cơ thể nặng nề ngã xuống đất, không hề phòng bị.
Lãnh Phong cảm thấy lồng ngực thắt lại, phun ra một ngụm máu.
Tuy nhiên, điều này không cản trở chuyển động của Lãnh Phong, anh ta nôn ra máu và cơ thể lăn lộn trên mặt đất.
Lâm Trạch Dương bước từ trong khách sạn Hoà Bình ra.
Tuy chỉ là một bức tranh, nhưng những người này đã đi theo Lâm Trạch Dương lâu như vậy nên tất nhiên là hiểu được ý của Lâm Trạch Dương.
Đã quá lâu rồi họ không sát cánh cùng Lâm Trạch Dương chiến đấu, cũng đã quá lâu không làm được chuyện gì lớn lao, từ ngày Lâm Trạch Dương lui về ẩn cư, thì bọn họ cũng lui về ẩn cư, mỗi ngày trôi qua đều chán đến muốn chết.
Làm sao có thể không nhàm chán, tuổi còn trẻ, cuộc sống sôi động như vậy, lại có tài, sao có thể chịu được sự đơn côi đây?
Kết quả là, một số người ẩn cư ở một góc nào đó không mấy quen biết đã bắt đầu dọn ra ngoài.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết rằng tất cả những thuộc hạ cũ của mình đều đã bắt đầu hành động.
Lúc này, Lâm Trạch Dương đang đứng đối diện với Chó Điên.
Không nhiều lời, Lâm Trạch Dương cũng không có biểu hiện gì khi đứng đối diện với Chó Điên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt có chút thay đổi. Lâm Trạch Dương lập tức tiến về phía trước.
Sau đó.
Lâm Trạch Dương trực tiếp tung một cú đấm.
Chó Điêm cảm thấy nguy hiểm, biết Lâm Trạch Dương định ra tay, nhưng hắn không có cách nào tránh được, thậm chí còn không kịp phản ứng, ngay cả cơ hội nhắm mắt lại cũng không có.
Cú đấm của Lâm Trạch Dương dường như đã vượt quá tốc độ âm thanh, và khi những người khác theo sau cú đấm về phía trước, thì phía sau họ đã để lại vết tích.
Bụp.
Một tiếng bụp vang lên, Chó Điên lập tức bay ngược ra ngoài, sau đó đập vào tường một ngôi nhà, bức tường bị đập nát thành từng mảnh, Chó Điên ngã xuống đất, đương nhiên hắn vẫn mở to mắt nhưng đã không còn thấy gì nữa rồi.
Đột nhiên, hiện trường rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Khi một số du khách gần đó nhìn thấy, họ tưởng ngôi nhà đã bị sập nên đều tiến lại gần, chỉ trỏ, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra.
Lâm Trạch Dương quay đầu, nhìn quanh đám đông, rồi nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương trực tiếp xoay người bước về phía trước.
Lâm Trạch Dương không bao giờ quay đầu lại hay làm bất kỳ động tác không cần thiết nào, anh chỉ bước về phía trước mà thôi.
Vào lúc này, không thể nghi ngờ, chính là cơ hội tốt nhất để đánh lén Lâm Trạch Dương, bởi vì tầm nhìn của Lâm Trạch Dương không thể ngăn cản những sát thủ này, bọn họ hoàn toàn có thể tấn công anh. Thậm chí có thể nói đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Nhưng điều kỳ lạ là vào thời điểm này, không có sát thủ nào tiến tới, và hầu như không có sát thủ nào có ý định đánh lén, kể cả những sát thủ luôn nổi tiếng với thủ đoạn quỷ quyệt.
Hoặc không phải là họ không muốn mà là lúc này họ không nghĩ ra được, bởi vì bây giờ, đầu óc họ đột nhiên trở nên mụ mị đi.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như bọn họ đột nhiên biến thành một đứa trẻ, sau đó nghe thấy một người lớn nghiêm khắc nói chuyện, đầu óc trống rỗng không nói được lời nào.
Dường như người đừng trước mặt toát ra một khí chất nào đó, khí chất có thể trấn áp mọi sát thủ, khí chất này rất tự nhiên, như thể tất cả mọi người trên thế giới đều nghe lời anh ta.
Đợi đến khi bọn họ thoát khỏi trạng thái khó có thể tưởng tượng này, Lâm Trạch Dương đã đi xa, đi đến một con hẻm khác.
Lãnh Phong đứng lên, đứng trước mặt sát thủ, lông mày nhíu chặt, Lâm Trạch Dương hết lần này đến lần khác vượt quá suy nghĩ của hắn, và bây giờ hắn thấy rằng mọi thứ đều đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Hít một hơi thật sâu, Lãnh Phong quay đầu lại và nói: “Hãy bắt đầu đi đừng chần chừ nữa. Mọi hành động đều nhằm vào mục đích giết Lâm Trạch Dương, các người có thể làm bất cứ điều gì. Nếu hôm nay chúng ta để tên này sống sót thì đêm nay chúng ta sẽ xuống địa ngục.”
Tiếng nói của Lãnh Phong không quá lớn, nhưng lại có hiệu quả tuyệt đối, rất nhanh mệnh lệnh của hắn đã truyền đến toàn bộ sát thủ trong thị trấn.
Bên trong một ngôi nhà ở ngoại ô thị trấn Long Tỉnh.
Không khí ở đây lại trở nên trang nghiêm.
“Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao hắn có được đồng xu của Long Vương? Làm sao hắn có thể mở được khách sạn Hòa Bình? Và cuối cùng là tại sao cuối cùng hắn lại có thể bước ra ngoài?”
“Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì không quan trọng, khi làm việc chúng ta không cần phải xem xét những người khác đang nghĩ gì, chúng ta chỉ cần đạt được mục tiêu của mình là được rồi. Tuy nhiên, việc Hoa Thất đến khách sạn Hòa Bình thì cũng có chút rắc rối. Nhưng dù thế nào đi nữa, hãy giết Lâm Trạch Dương này trước đi đã.”
“Tôi cảm thấy quả thực tên này có chút nguy hiểm, để Lãnh Phong tăng tốc xử lý Lâm Trạch Dương đi, còn chúng ta rời đi nơi này, đi thẳng tới chỗ Tần Tình, lần này nếu chúng ta không bắt được Hoa Thất thì cũng sẽ khổ không ít đấy. Nếu nghiêm trọng, nếu chúng ta không lấy được thuốc của Tần Tình thì cấp trên sẽ giết chúng ta.”
“Chuẩn bị sẵn sàng, sau khi giải quyết chuyện ở gối xong thì chúng ta sơ tán luôn trong đêm, trước bình minh phải xử lý xong chuyện của Tần Tình. Nhân tiện, người bên kia của chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Chẳng lâu sau, gian nhà lại rơi vào im lặng, mọi người đều nhắm mắt lại, đêm vẫn còn rất dài, còn rất nhiều việc phải làm nên tất cả mọi người đều phải cố gắng hết sức.
Cách thị trấn Long Tỉnh khoảng một trăm cây số.
Nơi này khá xa, để đến được đây từ thị trấn Long Tỉnh thì phải đi ô tô năm mươi cây số, năm mươi cây còn lại xe bốn bánh không thể đi qua.
Tiếp theo, chúng ta cần phải chạy xe máy nửa tiếng, ước chừng ba mươi cây số, đường này điều kiện giao thông cực kỳ xấu, nếu không cẩn thận có thể sẽ xảy ra chuyện, thường thì ban đêm không có người tới đây.
Còn lại hai mươi cây số chính là đường núi, hoặc là nói cũng không có một con đường rõ ràng nào có thể đi được, dọc theo đường đi đều là rừng rậm, núi non các loại, hơn nữa ven đường còn có thể có không ít thú dữ, cho nên gần như không có người nào qua lại nơi này.
Cách đây hai mươi cây số về phía trước, có một quần thể kiến trúc được xây dựng trên núi, trông rất hiện đại, thậm chí còn có cảm giác khoa học kĩ thuật.
Đây là căn cứ bí mật để chế tạo thuốc độc của Tần Tình.
Kể từ lần trước bị người của Huyết Minh tìm thấy, suýt chút nữa thì đánh mất công thức thuốc, mất đi tất cả, Tần Tình càng cẩn thận hơn rất nhiều, tìm một nơi xa xôi như thế này.
Tất nhiên, Tần Tình đã tiêu tốn rất nhiều tiền trong quá trình này.
Nhưng điều này không quan trọng, dù có bỏ ra bao nhiều công sức cũng không thành vấn đề, bởi vì gần đây, việc nghiên cứu các tác nhân dược liệu đã tạo ra một bước đột phá mới.
Chương 407 Bất lực
Lúc này, bên trong một căn phòng nào đó ở khu này, Tần Tình nhíu chặt mày, trước mặt cô ấy còn có mấy người, họ đều là người Tần Tình tin cậy nhất, cũng là trợ thủ đắc lực nhất, và cũng là con át chủ bài cuối cùng của Tần Tình.
Bầu không khí trong phòng bây giờ có vẻ rất nặng nề, họ đã ở đây suốt một tiếng đồng hồ rồi, nhưng vẫn không có ai phát ra bất kì tiếng động nào.
Cuối cùng vẫn là Tần Tình phá vỡ sự im lặng đó. Cô nhìn những người có mặt, nói: "Tôi tin rằng giữa chúng ta sẽ không có kẻ phản bội, đây là sự tín nhiệm của tôi dành cho mấy người. Điều quan trọng hơn, tôi nghĩ trong chúng ta không hề có kẻ ngốc, bán đứng tôi thì chẳng khác nào tự phản bội chính bản thân mấy người đâu."
Sau khi Tần Tình bắt đầu hạng mục, cô ấy đã phân chia đều mọi thứ liên quan đến hạng mục cho những người có mặt. Hay nói cách khác, Tần Tình có thể lấy được bao nhiêu thì họ có thể lấy được bấy nhiêu nên Tần Tình mới nói chuyện như vậy.
"Nhưng nếu không có kẻ phản bội thì tại sao những người đó lại có thể tìm được nơi này, tại sao họ lại biết dược phẩm của chúng ta có bước đột phá hoàn toàn mới? Sao chuyện như vậy có thể xảy ra được?" Có người không kìm được hét lớn, giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ.
Chẳng lẽ lại không tức giận được sao? Như đã nói từ trước, bước đột phá trong nghiên cứu dược phẩm lần này là một thành quả to lớn, dựa vào thành công đó, mỗi người có mặt ở đây sẽ được hưởng những lợi ích mà người khác chưa từng nghĩ tới, đến tiền cũng không đong đếm được.
Tần Tình hít một hơi sâu, sau đó lắc đầu và nói: "Chuyện này chúng ta không cần bàn nữa. Hãy nghĩ xem tiếp theo đây chúng ta nên làm thế nào đi."
Tất nhiên chuyện này đã gây phiền muộn cho Tần Tình rất lâu, cô ấy không thể nghĩ ra cách nào tốt cả, lông mày cứ nhíu chặt lại.
Quả nhiên, không một ai trả lời.
"Lựa chọn đầu tiên, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Một lúc sau, mấy người chỉ cần rời đi theo tuyến đường này. Hãy nhớ đấy, sau ngày hôm nay không cần xuất hiện nữa. Mấy người chắc đều cảm nhận được sức mạnh của đối phương chứ, may mắn không xảy ra mãi được đâu.”
Nói đến đây, Tần Tình không nhịn được mà thở dài. Quả thực sẽ không có may mắn nào xảy ra. Tần Tình rõ ràng có thể rời khỏi nơi này, nhưng rời khỏi đây thì có ích lợi gì chứ.
Cho dù có ôm kết quả nghiên cứu chạy đi thì cô ấy có thể rời khỏi bằng đường nào, còn con gái Manh Manh của cô và Lâm Trạch Dương, cô cũng có thể đưa họ theo. Nhưng…
Nhưng từ giờ trở đi, có khi nào ba người họ sẽ luôn sống trong những ngày tháng lưu vong, suốt quãng đời còn lại phải trốn chạy không, hoặc thậm chí không thể trốn thoát đến cuối đời.
Đúng, tổ chức đó hùng mạnh như vậy, khiến cho Tần Tình cảm thấy bị áp bức đến mức này.
Một lúc lâu sau Tần Tình vẫn không biết phải làm gì, trong lòng cô bây giờ đang run lắm rồi. Nhưng cô ấy là thủ lĩnh ở đây, nếu cô ấy ngã xuống thì những người còn lại sẽ ra sao, vì vậy Tần Tình chỉ có thể cố gắng đứng vững.
Mọi người lại lần nữa rơi vào khoảng lặng, bầu không khí càng trở nên căng thẳng, họ cảm thấy như không thể thở được.
"Được rồi, cứ vậy đã. Một giờ sau, mấy người hãy rời khỏi đi. Sau đó, tôi sẽ cử người bắt đầu đóng cửa nơi này và tiêu hủy mọi dữ liệu."
Đúng vậy, Tần Tình không hề có ý định giữ lại bất kỳ dữ liệu nào cho cấp dưới, điều đó giống như ôm vàng ngồi trên đống lửa vậy.
Tần Tình nắm rất rõ sức mạnh của một số tổ chức hùng mạnh. Giống như lúc Tần Tình vừa mới trở về Trung Hoa, chẳng phải cô đã bị tổ chức lính đánh thuê nước ngoài truy sát sao?
Nếu lúc đó không có King xuất hiện, Tần Tình cảm thấy bản thân chắc chắn đã cận kề cái chết.
King.
Tần Tình bỗng nhắc lại hai chữ này, sau đó nhịn không được bèn lắc đầu.
Người đàn ông chỉ xuất hiện trong truyền thuyết kia, sao lại có thể lúc nào cũng chú ý đến một người tầm thường thế này, với bản thân một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, khí chất cũng tốt, chỉ cần King muốn, hắn muốn bao nhiêu cũng được chứ không phải có bao nhiêu.
Cho nên lần này, King chắc chắn sẽ không giúp mình lần nữa, trên đời này cũng không có ai giúp được mình nữa rồi.
Tần Tình lại thở dài một hơi.
Kể từ những ngày sau đó, số lần Tần Tình thở dài có lẽ là nhiều nhất trong đời, bởi vì cô thực sự bất lực lắm rồi, không có bất kỳ biện pháp giải quyết nào cả. Mức độ của chuyện này vốn không phải chuyện mà Tần Tình có thể giải quyết được.
Thậm chí vì quá buồn sầu nên tóc trên đầu Tần Tình cũng có mấy sợi trở nên bạc trắng.
Bây giờ, hi vọng duy nhất của Tần Tình chính là con gái Manh Manh của mình sẽ không xảy ra chuyện gì, tốt nhất là tên khốn Lâm Trạch Dương đó cũng đừng xảy ra vấn đề.
Chỉ là suy nghĩ này có quá xa vời không?
Tần Tình không biết, cô ấy cũng không có cách nào biết được, vì thế chỉ có thể tiếp tục đau khổ, chờ đợi vận mệnh mà mình không chắc chắn.
Bên trong thị trấn Long Tỉnh, đó là một con phố yên tĩnh.
Mặt trăng và các ngôi sao trên bầu trời bị những đám mây đen từ đâu kéo đến che phủ, khiến mặt đất có rất ít ánh sáng. Con hẻm nhỏ này đã đến vùng rìa thị trấn Long Tỉnh, không có người nào ở thế nên cũng không có ánh đèn nào.
Ở đây có vẻ tối tăm và yên tĩnh đến lạ thường, có một bầu không khí kì lạ, giống như gió thổi qua lạnh buốt, khiến người ta không thể không nổi da gà.
Lâm Trạch Dương đi vào con hẻm này, sau đó biến mất dần trong bóng tối.
Đây là chiến trường được Lâm Trạch Dương chọn lựa. Lâm Trạch Dương vừa nhận thấy rằng ở đây gần như không có ai sống. Vì vậy, không có tên sát thủ nào ẩn nấp ở đây, hoặc có thể nói nơi này không quen thuộc nhất với những tên sát thủ ở cả thị trấn Long Tỉnh.
Lâm Trạch Dương thực sự rất mạnh, nhưng Lâm Trạch Dương cũng không phải là kẻ ngốc. Anh không biết đối phương có bao nhiêu người, không biết đối phương mang theo loại vũ khí gì, sẽ dùng thủ đoạn gì, làm sao anh có thể đứng yên ở đó và chờ người khác tấn công chứ?
Rất nhanh, bên này đã có tên sát thủ di chuyển đến.
Một tên sát thủ đi thẳng vào trong con hẻm, sau đó cả người bị bóng tối che phủ.
Tiếp theo có một tiếng lanh lảnh vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất, đầu có thủng một lỗ, máu từ đó chảy ra.
Khi những tên sát thủ phía sau nhìn thấy điều này, chúng lập tức đứng yên, rồi nhanh chóng giải tán.
"Lâm Trạch Dương đến đây từ trước, hẳn đã chuẩn bị vài thứ nên chúng ta phải cẩn thận chút. Chúng ta tản ra, bao vây nơi này, rồi bắt rùa trong chum. Lần này chúng ta chắc chắn có thể giết chết tên này."
Giọng nói của ai đó vang lên.
Sau đó người này đã nhanh chóng lao thẳng lên, đồng thời giơ súng trên tay lên và bắn về phía trước.
Viên đạn nhắm vào chỗ vừa có tiếng gió thổi, nơi hắn đoán rằng rất có thể Lâm Trạch Dương đang ẩn náu ở đó.
Chương 408 Trận chiến bắt đầu
Người bình thường không khó để xác định vị trí bằng âm thanh.
Đối với một số chuyên gia, họ thậm chí còn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất dựa trên tiếng động nhỏ nhất, chẳng hạn như luồng không khí, tiếng gió thổi hoặc thậm chí chỉ là một khoảnh khắc rung động.
Lâm Trạch Dương vừa mới ném một hòn đá, tốc độ của hòn đá rất nhanh nên sức gió do hòn đá mang lại cũng không hề nhỏ.
Vì vậy, sát thủ này dám khẳng định chắc chắn 100% rằng Lâm Trạch Dương đang ở ngay trước mặt hắn, chỉ cần hắn bắn hoặc quét ngẫu nhiên thì không có lý do gì hắn không thể giết được Lâm Trạch Dương.
Pằng pằng.
Những viên đạn tiếp tục được bắn ra từ nòng súng, tạo ra những chùm lửa, đám lửa hòa làm một, con hẻm tối tăm bỗng sáng bừng lên, giống như một màn bắn pháo hoa, sáng vô cùng, hết cái này đến cái khác, chói lóa như hàng trăm bông hoa đua nhau nở rộ, không ngờ chúng lại sinh ra một vẻ đẹp khác hẳn.
Nhưng rõ ràng, sự tráng lệ ấy không thể lặp lại được. Trên thế giới này không có tên ngốc nào sẵn sàng lãng phí tài nguyên chỉ để xem một chương trình như vậy.
Đúng thế, vào lúc này, không chỉ có một sát thủ rút súng ra, tất cả những sát thủ có súng đều nổ súng. Ngay cả một sát thủ có kỹ năng chiến đấu kém vẫn là một sát thủ, làm sao anh ta có thể bỏ qua một cơ hội như vậy được?
Tòa nhà bên trái trước mặt mọi người trông rất giống một tổ ong lỗ chỗ, bây giờ trời tối nên rất khó để nhìn rõ, nhưng nếu là ban ngày chắc chắn sẽ phát hiện ra tòa nhà đầy lỗ thủng, thậm chí có thể sắp sửa sụp đổ.
Đừng nói đến Lâm Trạch Dương, ngay cả King Kong trong phim cũng chỉ có thể gục ngã vào lúc này.
Quả thật có người ngã xuống, không chỉ có một người, lần lượt vang lên tiếng kêu thảm thiết, từng người đều ngã xuống đất, máu chảy ra liên tục từ cơ thể người đó, rồi lập tức lấp đầy con mương bên cạnh, lần lượt mùi máu nồng nặc giống như khói bếp bốc lên, rồi giống như khói của hiện trường vụ cháy, lập tức tràn ngập toàn bộ con hẻm.
Trong phút chốc, con hẻm được bao phủ bởi một lớp máu.
Những kẻ giết người dần trở nên vô cùng lo lắng, bắt đầu trốn tránh xung quanh, hoảng sợ, thậm chí còn đẩy những người bên cạnh xuống, phát ra âm thanh vội vàng.
Một lúc sau, tiếng kêu ngừng lại và tình hình tạm thời ổn định. Không, bọn họ vẫn chưa ổn định lại, sở dĩ bọn họ không gây ra tiếng động nào nữa chỉ là vì sợ hãi quá mà thôi.
Cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra rằng vừa rồi Lâm Trạch Dương không trốn ở phía bên trái mà là đi đâu đó không rõ. Sau đó, Lâm Trạch Dương lợi dụng hỏa lực của súng tìm cơ hội chín muồi, bắt đầu "thu hoạch" mạng sống của bọn họ.
Chỉ cần nhìn nhau, hơn chục người đã ngã xuống đất.
Lúc này, bọn họ chỉ thấy Lâm Trạch Dương giống như một con quỷ, giống như Tu La bò ra từ địa ngục, cầm liềm ẩn nấp trong bóng tối, chuẩn bị thu hoạch sinh mạng,
Tim họ rung lên như trống, lồng ngực dường như không chịu nổi cú va chạm mạnh như vậy, gần như nổ tung.
Họ không sợ chết vì họ đã trải qua vô số cái chết, nhưng cái chết vô cớ lại khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Đúng, không có lý do gì, vừa rồi bọn họ không nghe thấy tiếng súng, cũng không biết Lâm Trạch Dương trốn ở đâu huống chi biết những người đó ngã xuống bằng cách nào, như vậy còn chưa đủ đáng sợ sao?
Lâm Trạch Dương nhanh chóng rời khỏi mặt tiền của một tòa nhà, sau đó tiến vào một tòa nhà khác, giấu mình sau bức tường dày, nhíu mày thật chặt.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn cánh tay của mình.
Quả nhiên vết thương vừa rồi rất nghiêm trọng, Lâm Trạch Dương đã cố gắng hết sức khống chế cơ bắp nhưng máu vẫn chảy ra.
Sau khi bị Chó Điên chém, Lâm Trạch Dương đã tự chặt gãy tay mình để đưa Hoa Thất đến khách sạn Hòa Bình an toàn, nếu là người bình thường mà bị thương như vậy thì chắc chắn sẽ không trụ nổi.
Nhưng đây không phải là một vết thương nghiêm trọng đối với Lâm Trạch Dương.
Điều quan trọng nhất là Lâm Trạch Dương cần phải chiến đấu và không ngừng sử dụng tay trái.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Trạch Dương liên tiếp ném hơn chục viên đá, giết chết hơn chục sát thủ, điều này đòi hỏi anh phải sử dụng năng lượng của chính mình, sau đó chuyển hóa năng lượng này thành sức mạnh. Đó là sức mạnh mà cánh tay phải gánh chịu.
Lâm Trạch Dương biết mình không thể tiếp tục như vậy quá lâu, nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định, nếu không vết thương trên cánh tay sẽ nặng hơn, mất đi một cánh tay hay gì đó cũng không phải là điều quan trọng. Nhưng nếu mất đi sức chiến đấu ở đây, Lâm Trạch Dương sẽ chết.
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương lập tức nhìn vào bụng mình.
Máu lại bắt đầu chảy. Đây không phải bộ phận quan trọng, nhưng là vết thương do đạn bắn, viên đạn tuy đã được lấy ra nhưng Lâm Trạch Dương cũng chỉ có một ít thuốc. Bây giờ máu tiếp tục rỉ ra.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Lâm Trạch Dương lại trở nên kiên định.
Một trận chiến cam go, một trận chiến khó khăn.
Đây không phải chuyện thường ngày của Lâm Trạch Dương, chỉ cần còn có một ngón tay có thể cử động, trên đời này ai dám nói với Lâm Trạch Dương rằng hắn - Long Vương - sẽ thua cơ chứ?
Những kẻ giết người đợi một lúc và cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Họ cũng nhận ra Lâm Trạch Dương không phải là một con quỷ có thể âm thầm lấy đi mạng sống của con người. Nếu không thì làm sao họ có thể còn sống đến bây giờ?
Nếu thế thì đi thôi.
Lần này bọn sát thủ không còn táo bạo như trước nữa, chúng trở nên cực kỳ thận trọng, thậm chí bắt đầu thành lập liên minh và tạm thời tổ chức đội ngũ của riêng mình.
Sau đó, bọn chúng bắt đầu di chuyển về phía vài tòa nhà.
Một đội rất kiêu ngạo, họ đặt tên cho đội của mình là Sát Thần. Ý nghĩa rất đơn giản, bất kể bạn đối mặt với con người hay thần thánh, chúng tôi vẫn sẽ giết bạn.
Đội Sát Thần thực sự là một đội có đội hình tương đối sang trọng trong số những sát thủ này.
Hai sát thủ cấp SS, cộng thêm ba sát thủ cấp S, đủ để tạo thành một đội có thể khiến hầu hết mọi người ở bên ngoài phải kinh ngạc.
Bây giờ, đội đã đến dưới chân một tòa nhà.
Đây là một tòa nhà bốn tầng, diện tích hơn 100 mét vuông, là dạng nhà ở. Nói cách khác, những ngôi nhà trong con hẻm này đều là nhà ở nhưng đã xuống cấp rất nhiều và Sở Hòa hợp đã tịch thu nên hiện tại không có ai sống ở đây.
Đương nhiên những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là bây giờ đội Sát Thần đã bắt đầu tiến vào trong nhà.
Ba sát thủ cấp S trong đội Sát Thần vào nhà trước, nhưng hai sát thủ cấp SS còn lại không vào mà đứng cách đó rất xa.
Chương 409 Yên lặng đến đáng sợ
Phương thức tác chiến đơn giản cũng là phương thức tác chiến hữu hiệu nhất.
Để ba người tiến vào thăm dò đường đi, hai người còn lại sẽ hỗ trợ bên ngoài, nắm giữ cục diện, chỉ cần bên trong có động tĩnh gì, bọn họ có thể nhanh chóng phản ứng, bắn chết Lâm Trạch Dương.
Ba người vào nhà đều không phải kẻ ngốc, có thể trở thành sát thủ cấp S đã đủ để nói lên nhiều điều.
Ba người không cùng nhau tiến lên mà tạo thành một đội chiến đấu hình tam giác, tiến lên theo cách này, họ có thể xử lý mọi điểm mù và không tạo cơ hội cho các cuộc đánh lén.
Họ bắt đầu lục soát từng phòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần Lâm Trạch Dương còn ở trong phòng này, anh nhất định sẽ không thể thoát khỏi sự truy lùng của bọn họ, lúc đó anh chỉ có khả năng bị tiêu diệt.
Lâm Trạch Dương thực sự đang ở trong nhà này.
Lâm Trạch Dương đã chú ý tới hành động của bọn họ.
Bóng tối có thể là trở ngại đối với họ, nhưng đối với Lâm Trạch Dương thì không, anh là một siêu cao thủ vượt qua cấp độ cao thủ, anh đã ngưng tụ một biển khí trong cơ thể và có thể sử dụng chúng.
Chỉ cần Lâm Trạch Dương tập trung năng lượng vào mắt, anh có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.
Vì vậy, anh có thể nắm được từng cử chỉ của những tên sát thủ này.
Nếu người khác đối mặt với tình huống hiện tại, chắc chắn họ sẽ căng thẳng và cảm thấy bất lực, bởi vì cách tiếp cận như vậy sẽ khiến người ta không còn đường trốn thoát. Nhưng Lâm Trạch Dương lại rất thích, bởi nó cho anh cơ hội đánh bại từng người một.
Nếu đây là một trò chơi thì Lâm Trạch Dương giống như một người chơi gian lận.
Lâm Trạch Dương rõ ràng có thể giết chết ba người vừa vào phòng này, nhưng đội hình của bọn họ tốt đến mức Lâm Trạch Dương không có cách nào bảo đảm việc giết ba người này sẽ không gây ra tiếng động.
Vì vậy, Lâm Trạch Dương chỉ có thể liên tục rút lui, bị ép lên tầng cao nhất.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng hai bên sẽ gặp nhau.
Hai sát thủ cấp SS đang chờ ở tầng dưới lúc này có vẻ rất thoải mái, thậm chí còn có ý định thì thầm trò chuyện.
"Ba tên ngốc này có lẽ không biết bọn chúng đã bị bán đứng, nếu như chúng may mắn gặp được Lâm Trạch Dương, thậm chí giết chết Lâm Trạch Dương là tốt nhất. Chúng ta chỉ cần giết ba người bọn họ là có thể lấy được tất cả. Tất nhiên, nếu chúng gặp Lâm Trạch Dương và không giết được anh ta thì cũng không thành vấn đề, dù sao hai chúng ta cũng sẽ giết hắn."
Một người trong số đó nở nụ cười nham hiểm cùng giọng nói lạnh lùng.
"Phế vật mãi mãi là phế vật, không phải là vì lí do này sao? Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, Lâm Trạch Dương này hơi quái đấy, ngay cả chúng ta cũng không thể coi thường. Bây giờ ta vòng qua một bên, còn ngươi ở lại. Chúng ta sẽ phong tỏa mọi lối thoát của Lâm Trạch Dương. Chỉ cần hắn xuất hiện, ta sẽ giết hắn ngay lập tức." Người kia có vẻ thận trọng hơn nhiều.
Người đầu tiên lên tiếng có một nốt ruồi đen to trên mũi, cả khuôn mặt trông rất bóng nhờn, khiến người ta liên tưởng đến một ông chú trung niên.
Tên đó gật đầu, cười nói: "Ngươi cứ đi đi. Yên tâm, đây không phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác, chúng ta đủ ăn ý để ứng phó mọi nguy hiểm, Lâm Trạch Dương chết chắc rồi."
Đối phương gật đầu, sau đó hạ thấp người bắt đầu tiến về phía trước, khi hắn di chuyển không phát ra nhiều tiếng động, thậm chí không kéo theo một chút bóng đen, tựa như hoàn toàn hòa nhập vào trong bóng tối.
Nhìn cảnh này, ông chú bóng nhờn không khỏi gật đầu, ông ta vẫn là một đối tác đáng tin cậy, năng lực chuyên môn của ông ta đã được thể hiện đầy đủ trong những lần làm nhiệm vụ trước đây.
Sau đó, ông chú bóng nhờn càng thở phào nhẹ nhõm, gần như không nhịn được bèn huýt sáo. Ông ta đang có tâm trạng tốt và hôm nay sẽ là một ngày trọng đại đối với ông ta.
Bốn người đồng đội của hắn sẽ dốc toàn lực để giết Lâm Trạch Dương, và sau đó hắn sẽ giết bốn người họ, cuối cùng, công lao sẽ chỉ được trao cho chính hắn, người có ít đóng góp nhất.
Hắn khẽ cau mày từ từ.
Im lặng, xung quanh yên tĩnh, yên lặng quá. Tòa nhà không có âm thanh nào phát ra, những người đồng hành phía trước của ông ta cũng không hề cử động, như thể thế giới đã dừng lại.
Chuyện quái gì xảy ra thế này?
Ba phút bốn mươi mốt giây trôi qua, đã là một khoảng thời gian dài, đủ để lục soát một căn nhà bốn tầng.
Nhưng tại sao ba người bên trong lại không có động tĩnh gì? Thời gian không phải đã được thỏa thuận trước đó là ba phút sao? Chẳng phải đã thỏa thuận rằng nếu thời gian vượt quá ba mươi giây thì họ sẽ tụ tập lại với nhau sao?
Bốn mươi mốt giây đã trôi qua, mười một giây đã trôi qua.
Ông chú bóng nhờn lúc này bắt đầu mất kiên nhẫn và khó chịu, tại sao vừa rồi lại giãn ra, thả lỏng để không kịp thời tìm ra vấn đề, bỏ lỡ mười một giây?
Mười một giây không phải là khoảng thời gian có thể làm quá nhiều chuyện, phát sinh quá nhiều biến hóa.
Hơi thở của ông chú béo trở nên nặng nề, một tay nắm chặt súng, tay kia nắm chặt dao găm, ánh mắt bắt đầu quét qua bốn phía.
Đột nhiên, lỗ chân lông trên khắp người ông ta mở ra, toàn thân nổi da gà, da đầu tê dại, hơi thở trong nháy mắt ngừng lại.
Không biết qua bao lâu, hình như là một giây, hình như là một giờ, cuối cùng ông chú bóng nhờn lấy hết can đảm chậm rãi quay đầu lại.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, phía sau là bóng tối mờ mịt, nhìn có hơi đáng sợ nhưng lại không có gì, vẫn yên tĩnh nên không có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, hắn quay đầu lại, sau đó hai mắt lại mở to, tim đập dữ dội, gần như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.
Hắn nhìn thấy ma sao, sát thủ cấp SS lại hoảng sợ như thế này sao?
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt, một khuôn mặt rất bình tĩnh.
Khuôn mặt này thực sự rất bình tĩnh, không có sát ý, trong ánh mắt chỉ có sự bình tĩnh, nhìn hắn giống như nhìn cái cây, nhìn hòn đá hay quả táo.
Nhưng lúc này, sự bình tĩnh thực sự quá đáng sợ, chẳng phải chính vì sự bình tĩnh đó mà nhìn như vực sâu thăm thẳm sao?
Tại sao nước biển luôn có vẻ tĩnh lặng như vậy, là vì nước biển không hề dao động, là vì biển không có sức mạnh.
Tất nhiên là không.
Chính vì nước biển đủ rộng và sâu nên người bình thường không thể nhìn thấy được khung cảnh tuyệt vời bên dưới nơi yên tĩnh này.
Lâm Trạch Dương duỗi tay ra.
Hắn cầm trong tay một con dao ngắn. Lâm Trạch Dương đưa tay về phía trước, đoản kiếm tự nhiên cũng tiến về phía trước.
Sau đó ông chú bóng nhờn ngã xuống đất, trong vũng máu của chính mình, hoàn toàn chết đi.
Từ đầu đến cuối, ông ta không lên tiếng, chỉ im lặng như vậy, yên lặng đến đáng sợ.
Chương 410 Phía sau
Thời gian quay ngược lại một phút trước.
Bộ ba sát thủ đã lên đến tầng hai và lục soát gần như tất cả các phòng trên tầng hai.
Lâm Trạch Dương vẫn không tìm được cơ hội nào. Anh do dự một lát, cuối cùng quyết định nhảy trực tiếp từ trên mái nhà xuống.
Lâm Trạch Dương từ lâu đã nhìn thấy hai tên sát thủ ẩn nấp ở tầng dưới nên vị trí hắn chọn tình cờ lại là điểm mù. Sau khi yên lặng đáp xuống mặt đất, Lâm Trạch Dương bước nhanh về phía một trong những tên sát thủ.
Tên sát thủ đã núp sau thùng rác cạnh nhà, hắn tưởng Lâm Trạch Dương không nhìn thấy hắn nên càng co lại chặt hơn, cẩn thận hơn, hắn đang chờ đợi, chờ Lâm Trạch Dương đến gần hơn một chút.
Nhưng chờ một lúc lâu, tên sát thủ vẫn không nhận thấy Lâm Trạch Dương có động tĩnh gì, không đợi được mà nhoài người ra. Sát thủ vừa mới ngó ra đã nhận thấy có điều không ổn, bởi vì phía trước đã không còn bóng dáng Lâm Trạch Dương.
Tên sát thủ rất lo lắng và bắt đầu tìm kiếm Lâm Trạch Dương khắp nơi, tuy nhiên, sau khi rà soát khu vực xung quanh, hắn không tìm thấy gì, Lâm Trạch Dương đã đi đâu?
Đột nhiên, hắn cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Lâm Trạch Dương thực sự giống như một con nhện bò lên tường, những bức tường này không có chỗ nhô ra, điểm tựa lực duy nhất chỉ là một số khoảng trống rất nhỏ, những khoảng trống như vậy không thể cung cấp đủ lực cho trọng lượng của một người.
Vì vậy, trước đây tên sát thủ này chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Trạch Dương có thể trèo tường.
Nhưng đã muộn, thân thể Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng đáp xuống, dùng hai tay vặn đầu tên sát thủ.
Sau đó, Lâm Trạch Dương lại trèo lên tường, đi tới chỗ tên sát thủ còn lại.
Phải nói rằng cái chết của tên sát thủ này không hề oan uổng chút nào, anh chàng Lâm Trạch Dương đã vượt quá sức tưởng tượng của con người và làm được những điều gần như không thể đối với một số người.
Sau khi Lâm Trạch Dương xử lý xong hai sát thủ này, anh lại rơi vào do dự. Trong nhà vẫn còn ba tên sát thủ, Lâm Trạch Dương nên giết bọn chúng bây giờ hay tạm thời rời đi?
Lâm Trạch Dương không biết giữa năm người này có phương thức giao tiếp đặc biệt nào hay không, hay đối phương có chú ý tới bộ dạng của hắn không. Nếu đối phương chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Trạch Dương lại vào nhà sẽ rất nguy hiểm, hắn sẽ bị ba người kia phục kích, quan trọng hơn là vị trí của hắn sẽ bị bại lộ, sau đó tất cả sát thủ sẽ bao vây hắn.
Tuy nhiên, đây lại là một cơ hội tốt, mục tiêu của Lâm Trạch Dương không phải là giết hết sát thủ sao?
Lâm Trạch Dương chỉ do dự một lát rồi đưa ra quyết định. Chắc nhắn không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lên đi.
Khi ba sát thủ lên đến tầng ba, đột nhiên một người phía trước xua tay và ngừng tiến lên.
Hai người đằng sau lập tức dừng lại, sau đó cung kính nhìn người trước mặt, như thể người trước mặt là đại ca của bọn họ.
Phải biết rằng ba người bọn họ đều là sát thủ cấp S, đều là ở cùng đẳng cấp, tại sao hai người còn lại phải kính trọng người phía trước đến vậy?
Người phía trước quay lại, nhìn hai người rồi nói: “Hai tên ngốc đó đã chết rồi, máy dò sự sống tôi đeo trên người bọn họ cũng không có phản ứng gì, vừa rồi Lâm Trạch Dương đáng lẽ cũng ở trong tòa nhà này. Hai tên ngốc kia thật là ngu ngốc, để bị giết dễ dàng như vậy."
Vừa nói, người đàn ông vừa đưa tay vuốt tóc, sau đó dùng sức kéo, toàn bộ da đầu bị hắn kéo, toàn bộ khuôn mặt cũng bị hắn kéo xuống.
Đây không phải là khuôn mặt thật, mà là chiếc mặt nạ.
Người đàn ông này cuối cùng đã lộ bộ mặt thật của mình
Nhìn người trước mặt, hai sát thủ càng tỏ vẻ cung kính, không dám nói gì, đứng sang một bên như hai tay sai, mặc dù danh tính thực sự của họ không phải là sát thủ cấp S mà là SS. Một siêu sát thủ bước vào cấp độ SSS chỉ bằng một bước.
Bởi vì người trước mặt hóa ra là Lãnh Phong.
Vâng, người này là Lãnh Phong.
Ý tưởng của Lãnh Phong rất đơn giản, anh ta sẽ giả làm một kẻ giết người bình thường, sau đó trà trộn vào đám đông để khiến Lâm Trạch Dương mất cảnh giác. Sau đó, anh ta chớp thời cơ và giết chết Lâm Trạch Dương trong một đòn.
"Hai người các ngươi cùng ta tiếp tục tìm kiếm trên lầu, giả vờ như không tìm thấy gì. Đến lúc đó Lâm Trạch Dương có lẽ sẽ quay lại, chúng ta sẽ cho hắn một đòn chí mạng."
Lãnh Phong nói xong tiếp tục đi lên. Lần này ba người có vẻ thận trọng hơn, sự chú ý của họ tập trung ở bên dưới. Chỉ cần có bất kỳ sự xáo trộn nào ở dưới, họng súng của bọn họ sẽ lập tức xoay chuyển, và bắn xuống tầng một.
Ngay sau đó, ba người kiểm tra trên tầng ba một lượt rồi tiến về phía mái nhà.
Lúc này sự chú ý của ba người đều ở dưới lầu, bọn họ cảm nhận được một loại áp lực, một loại áp lực bộc phát trong im lặng, nó khiến bọn họ thấy hơi bất an, như thể bất cứ lúc nào cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Đột nhiên, khi đến một góc rẽ, họ cảm thấy một cơn gió mạnh thổi về phía trước mặt.
Không gian vốn đã tối lại càng tối hơn, trước mặt xuất hiện một bóng đen.
Lãnh Phong phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy lùi lại, phía sau có cầu thang, những động tác như vậy rất có thể sẽ khiến hắn bị thương.
Hai sát thủ còn lại cũng có phản ứng tương tự như Lãnh Phong, nhưng phản ứng và tốc độ của họ chậm hơn Lãnh Phong một chút.
Xoẹt.
Một âm thanh vang lên.
Tuy rằng chỉ là một chút chênh lệch, cũng có thể quyết định sinh tử.
Con dao ngắn trong tay Lâm Trạch Dương quét ngang, chém đứt tay một người và để lại vết sẹo sâu trên ngực một người. Sau đó, Lâm Trạch Dương tung cước đá tới, đá bay hai người bọn họ.
Bùm.
Gần như là cùng một lúc, có tiếng súng vang lên.
Lâm Trạch Dương nhướng mày, đồng thời cúi người sang một bên.
Lâm Trạch Dương rõ ràng nhìn thấy một người ngực đang đập mạnh, sau đó người bị hắn chặt đứt cánh tay ngã xuống đất không đứng dậy được nữa.
Khi Lãnh Phong nhảy lùi lại, anh ta không dừng lại ở đó mà nắm lấy một hoặc hai giây quan trọng nhất và bóp cò.
Đúng vậy, Lãnh Phong không có nhìn rõ ràng tình huống trước mắt, thậm chí hắn còn biết rõ hai người của mình đang ở ngay trước mặt Lâm Trạch Dương. Nhưng vậy thì sao? Đây có phải là nguyên nhân khiến Lãnh Phong không bắn?
Tất nhiên là không.
Chỉ cần có một phần trăm cơ hội giết chết Lâm Trạch Dương, nếu có thêm hai người nữa chết thì sao? Bất kể hai người này là thuộc hạ yêu thích của hắn hay là sát thủ được đánh giá cao đi chăng nữa.
Bộp.
Lại một âm thanh vang lên, Lãnh Phong cuối cùng cũng ngã xuống. Bởi vì vừa rồi hắn không điều chỉnh cơ thể nên cơ thể nặng nề ngã xuống đất, không hề phòng bị.
Lãnh Phong cảm thấy lồng ngực thắt lại, phun ra một ngụm máu.
Tuy nhiên, điều này không cản trở chuyển động của Lãnh Phong, anh ta nôn ra máu và cơ thể lăn lộn trên mặt đất.