-
Chương 31-35
Chương 31 Niệm sư
Diễn Võ trường phủ lên lớp tuyết dày.
Dấu chân và dấu kiếm ở khắp nơi trên tuyết.
Đây là dấu vết lúc hai người Trần Mục luyện kiếm để lại.
Bầu trời vẫn đổ tuyết, trên vai Trần Mục phủ đầy bông tuyết, nhưng trên người lão già mù lại không có bông tuyết, hắn giống như thể tách ra khỏi thế giới này.
Trần Mục hiếu kỳ hỏi: "Lão gia gia, ngươi tính dạy ta cái gì?"
Hắn không có gọi là tiền bối, mà gọi lão gia gia thì nghe có vẽ sẽ được thân thiết hơn, lão già mù mặt không cảm xúc, hắn giang hai tay ra, thế giới im lặng trong chốc lát, bông tuyết lớn như lông ngỗng đầy trời đứng im giữa không trung.
Trần Thiên Nam trợn to mắt, Trần Hạo kinh ngạc ngẩng đầu, mà ngay cả Trần Mục cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù là khí tràng của Kiếm Tông thì cũng không thể làm tới tình trạng để cho bông tuyết lớn đầy trời ngừng lại, lực lượng của lão già mù này vượt xa Kiếm Tông, trên mặt Trần Thiên Nam hiện vẻ nghi hoặc, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của khí tràng.
Trong chốc lát.
Tất cả bông tuyết đều tiêu tán.
Diễn Võ trường được bao phủ trong một kết giới màu tuyết.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn mái vòm màu tuyết, không thể không cảm thán nói: "Thật là lợi hại."
Răng rắc!
Kết giới màu tuyết vỡ vụn.
Kiếm quang màu tím phá không mà tới, Triệu Phi Yên đột nhiên xuất hiện ở Diễn Võ trường, tay phải nàng ta cầm kiếm, tai trái thả lỏng ở phía sau, hai con ngươi có hơi lạnh, hờ hững nhìn chằm chằm vào lão già mù.
Triệu Phi Yên ở Trần gia, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Trần Mục, bên cạnh hắn xuất hiện một tên cường giả xa lạ, tự nhiên không thể xem thường.
Không khí tại Diễn Võ trường trở nên quỷ dị, Trần Thiên Nam vội nói lời giải thích: "Triệu tiên tử, vị tiền bối này không có ác ý, hắn muốn dạy Tiểu Mục tu hành."
"Hắn là đệ tử của Lăng Vân tông, không cần ngươi tới chỉ điểm." Triệu Phi Yên hờ hững nói.
Lão già mù mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Yên tâm, lão phu sẽ không thu đồ, tinh khí thần của hắn khác hẳn với những người bình thường, ta sẽ truyền thụ cho hắn phương pháp ngưng thần, qua một thời gian ngắn ta sẽ rời khỏi Hắc Thạch thành."
Triệu Phi Yên hơi híp mắt lại, nếu như Trần Mục học tập phương pháp ngưng thần vậy thì chắc chắn sẽ chậm trễ việc luyện kiếm, cơ hội này rất tốt.
Nàng ta không muốn thấy Trần Mục đột phá quá nhanh.
"Ngươi tốt nhất là đừng có ý nào khác, không phải vậy ngươi sẽ chết rất thê thảm." Triệu Phi Yên hờ hững nói.
Triệu Phi Yên cho phép lão già mù dạy phương pháp ngưng thần cho Trần Mục, Trần Thiên Nam vô cùng cao hứng.
Lão già mù bình tĩnh nói: "Tiểu cô nương, bệnh của ngươi rất nặng, con đường này không thích hợp với ngươi, trên đời không có Khương Phục Tiên thứ hai."
"Ngậm miệng!"
Hai mắt Triệu Phi Yên mang theo sát ý.
Trần Mục cảm thấy toàn thân lạnh toát, trên người Triệu Phi Yên tràn ngập hàn ý, còn lạnh hơn cả tuyết rơi mùa đông.
Lão già mù không nói gì thêm.
Triệu Phi Yên quay người biến mất ở trong gió tuyết.
Trần Mục trừng mắt mà nhìn, tò mò hỏi: "Lão gia gia, tiên tử tỷ tỷ là có chuyện gì xảy ra?"
"Người tu hành đều sẽ hấp thu lượng lớn linh khí, có linh khí ôn hòa, có linh khí lại có lực phá hoại cực mạnh, trong cơ thể nàng ta đang bị hàn khí phản phệ, tổn thương tới kinh mạch, đã uy hiếp tới tính mạng." Lão già mù khẽ lắc đầu.
Trần Mục kinh hãi, lão già mù thật là lợi hại, thế mà có thể nhìn thấu tình trạng trong cơ thể Triệu Phi Yên, nàng trông rất khỏe mạnh thế mà lại bị bệnh không nhẹ.
"Thì ra là thế." Trần Mục đột nhiên hiểu ra, khó trách Triệu Phi Yên lại thích uống rượu như vậy, hóa ra nàng ta đây là đang áp chế hàn khí trong cơ thể.
"Uống rượu có trợ giúp đối với nàng không?"
"Vô dụng, rượu mạnh chỉ có thể làm dịu cơn đau đớn trên thân thể, đồng dạng cũng sẽ làm tổn thương thân thể nàng, cộng với hàn khí phản phệ không ngừng, nàng ta sẽ chỉ chết càng nhanh hơn."
Trần Mục cau mày, Triệu Phi Yên đến Trần gia bảo vệ hắn, còn dạy kiếm kỹ cho hắn, nói thật, hắn cảm thấy nữ nhân này cũng không tệ lắm.
Ta phải nghĩ biện pháp khuyên nàng kiêng rượu mới được, Trần Mục âm thầm nói thầm.
Trên mặt Trần Mục hiện vẻ cung kính hỏi: "Lão gia gia, có biện pháp nào có thể giải quyết hàn khí phản phệ cho nàng không?"
Lão già mù khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chuyện này thì phải hỏi Khương Phục Tiên."
Trần Thiên Nam nhìn thấy thực lực của lão già mù thì không còn lo lắng hắn là đám bịp bợm giang hồ.
Hắn còn cố ý thông báo cho Trần Nghiêm chuẩn bị gian phòng ở cho lão già mù này.
Diễn Võ trường, lão già mù thản nhiên nói: "Thứ mà ta dạy cho ngươi không cần lo lắng sẽ bị phản phệ."
Trần Mục rất chờ mong.
Gần đây hắn rất muốn học được thứ mới.
"Ta là Niệm sư, ngưng tụ thức hải, lấy niệm lực thúc đẩy vạn vật." Lão già mù đưa tay lên, gom gió và tuyết xung quanh vào trong lòng bàn tay.
Niệm lực và linh lực là hai loại hoàn toàn khác biệt, niệm lực bắt nguồn từ bản thân mà linh lực thì bắt nguồn từ trong thiên địa.
"Niệm sư!"
Trần Mục lẩm bẩm.
Hắn biết được một chút tin tức về Niệm sư.
Lão già mù mặt không cảm xúc, thản nhiên nói: "Niệm sư thuộc về thiểu số, rất nhiều truyền thừa sớm đã bị đoạn tuyệt, lão phu chỉ có thể dẫn ngươi nhập môn."
Niệm sư có thể nâng cao nhận thức (cảm giác, cảm nhận), Trần Mục với vẻ mặt cung kính nói: "Đa tạ lão gia gia."
"Trước tiên lão phu sẽ dạy ngươi cách minh tưởng ngưng thần trước." Lão già mù dạy hắn phương pháp khẩu thuật ngưng thần.
Ngộ tính của Trần Mục rất cao, lão già mù vừa dạy phương pháp ngưng thần xong thì hắn đã có thể nhập định minh tưởng (nhập định = ngồi thiền).
Vừa rồi hắn mới luyện tập Kiếm Thiểm ở Diễn Võ trường, sớm đã sức cùng lực kiệt, nhưng sau khi vận chuyển phương pháp ngưng thần, chẳng mấy chốc đã trở nên tràn đầy năng lượng.
Phương pháp ngưng thần mang tới hiệu quả rất thần kỳ.
Lão già mù khẽ gật đầu, thiên phú của Trần Mục còn mạnh hơn so với sự phán đoán của hắn, "Ta có lẽ còn có thời gian để tái hiện lại sự huy hoàng của Niệm sư."
Buổi chiều Trần Mục đều đang vận chuyển phương pháp ngưng thần, hắn nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh mình, hắn còn có thể nhìn thấy huyết dịch lưu động trong cơ thể, còn nhìn thấy sương mù thần bí mênh mông ở trong đầu.
Trời gần tối.
Trần Mục mở mắt ra.
Hai mắt của hắn càng trở nên sáng tỏ hơn.
"Lão gia gia, ta nhìn thấy trong đầu của ta có sương mù mênh mông." Trần Mục hoài nghi hỏi.
Lão già mù mặt không cảm xúc nói: "Đó là thần hồn của ngươi, chờ sau này ngươi ngưng tụ ra thức hải thì có thể trở thành Niệm sư chân chính, đó sẽ là một lần lột xác."
Ở trong lúc giao lưu với lão già mù, Trần Mục biết được cảnh giới của Niệm sư có cảnh giới giống với người tu kiếm.
Niệm sư chủ yếu là ngưng tụ thức hải, rèn đúc thần phách, ma luyện ra nguyên thần.
Tu kiếm chủ yếu là ngưng tụ linh tuyền, rèn đúc kiếm hoàn, ma luyện ra kiếm thai.
Ở trước khi chưa ngưng tụ ra thức hải, Niệm sư chỉ có thể nâng cao cảm giác, chứ chưa có lực công kích.
Sau khi ngưng tụ ra thức hải thì sẽ lột xác, người tu hành có thể thông qua niệm lực tới công kích đối thủ.
Chương 32 Niệm Tông, ngưng tụ thần phách
Niệm sư ngưng tụ ra nguyên thần, siêu phàm thoát trần, thậm chí có thể làm được tới tình trạng nhục thân vẫn lạc, thần hồn trường tồn, thậm chí còn có thể đoạt xá trùng sinh.
Niệm sư so với người tu kiếm thì càng khó tu luyện hơn, nhưng người tu kiếm và Niệm sư cùng cảnh giới với nhau thì sẽ khó phân mà chỉ sàn sàn nhau.
Người tu kiếm có được lực lượng cận thân mạnh hơn, mà Niệm sư thì có được cảm giác nhạy bén hơn.
"Lão gia gia, ngài là cảnh giới gì rồi?"
"Niệm Tông, ngưng tụ thần phách."
Niệm Tông tương đương với Kiếm Tông, nhưng lão già mù làm ra thủ đoạn mà ngay cả Trần Thiên Nam hoàn toàn làm không được.
Chẳng lẽ Niệm sư mạnh hơn người tu kiếm?
Trần Mục khẽ gật đầu, thầm nói: "Ngưng tụ thần phách đã có thể nhìn ra được vấn đề của Triệu Phi Yên, cảm giác Niệm sư hình như còn mạnh hơn nhiều so với người tu kiếm?"
Lão già mù có thể nhìn ra được vấn đề của Triệu Phi Yên thì tuyệt sẽ không đơn giản, vẫn là phải cẩn thận một chút mới được, Trần Mục sẽ không tin tưởng hắn một cách tùy tiện.
Lúc không còn sớm, Trần Thiên Nam đi tới Diễn Võ trường một lần nữa rồi mời lão già mù đi ăn cơm.
Lão già mù lắc đầu từ chối.
Người tu hành lợi hại đều sẽ không muốn ăn cơm, Triệu Phi Yên là kiếm tu (người tu kiếm), có thể thông qua hấp thu linh khí tới bổ sung năng lượng cho mình, dù gì uống rượu cũng có thể uống tới no bụng, lão già mù là Niệm sư, chẳng lẽ chỉ minh tưởng thôi là có thể đỡ đói?
Hắn vừa minh tưởng kết thúc, quả thực tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng bây giờ vẫn phải đi ăn gì đó, ham muốn ăn uống vẫn là phải thỏa mãn.
Sau khi Trần Mục ăn uống no nê ở chỗ của gia gia thì trở về trước cửa gian phòng của Triệu Phi Yên.
Hắn gõ cửa gọi: "Tiên tử tỷ tỷ."
Triệu Phi Yên mở cửa phòng ra, còn tưởng rằng Trần Mục sẽ mang rượu tới, thấy Trần Mục tới tay không thì khuôn mặt xinh đẹp nàng ta trở nên lạnh lùng.
Trần Mục khuôn mặt nhỏ hiện vẻ chân thành nói: "Tiên tử tỷ tỷ, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này ngươi nên uống ít rượu đi."
"Ha ha, chân còn chưa có dài bằng ta vậy mà cũng dám tới quản ta?" Triệu Phi Yên trừng mắt mà nhìn vào Trần Mục.
Thậm chí nàng ta có chút buồn cười, đã lớn như thế này rồi thế mà lại bị đứa trẻ ba tuổi tới giảng giải lý lẽ.
Trần Mục chân thành nói: "Nếu như ngươi lại uống rượu vậy sau này ta sẽ nói cho Khương Phục Tiên."
"..."
Khóe miệng Triệu Phi Yên giật giật, lạnh lùng nói: "Còn dám uy hiếp cả ta, ngươi cảm thấy ta sẽ không đánh trẻ con sao?"
Trần Mục không sợ hãi, thở dài nói: "Khó trách Khương Phục Tiên không cho phép ngươi uống rượu, gia gia kia đã nói cho ta biết nguyên nhân, nếu như ngươi cứ tiếp tục uống rượu như vậy thì thân thể của ngươi chắc chắn không chịu đựng nổi."
"Không sao cả."
Triệu Phi Yên lười biếng nói
"Ngươi không sợ chết, nhưng ta không muốn nhìn thấy tiên tử tỷ tỷ ở vào độ tuổi khỏe mạnh mà mất sớm." Trần Mục khe khẽ thở dài rồi nói.
Kiếp trước hắn đã từng trải qua loại tuyệt vọng không thuốc chữa kia, cho nên muốn giúp đỡ Triệu Phi Yên.
Triệu Phi Yên không có nhiều người hỏi han ân cần, ngoài Khương Phục Tiên ra thì cũng chỉ có Trần Mục là thật tâm đối đãi với nàng, nàng ta hơi bĩu môi, giọng nói lạnh lùng: "Miệng quạ đen."
Nhìn vào khuôn mặt chân thành của Trần Mục, Triệu Phi Yên ngồi xổm người xuống, đôi mắt hơi say rượu nói: "Yên tâm, sau này ta sẽ không uống rượu nữa."
"Vậy thì tốt rồi."
Trần Mục nở ra nụ cười tỏa nắng.
Cộc!
Trần Mục ôm đầu.
Triệu Phi Yên đột nhiên gõ đầu hắn.
"Sau này lại gọi thẳng tên của sư tôn ta ra thì ta sẽ nhéo đầu ngươi xuống để ngâm rượu." Triệu Phi Yên lạnh lùng nói, sau đó nàng ta đóng cửa phòng lại.
Trần Mục ôm đầu rời đi, thầm nghĩ Triệu Phi Yên ra tay thật hung ác, có ý tốt lại không được báo đáp tốt, không thể không thầm nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Trong phòng, Triệu Phi yên nhìn vào vò rượu mạnh còn chưa có uống xong ở trên bàn, ánh mắt nàng ta trở nên do dự, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Lại uống một ngụm cuối cùng."
"Lão già lai lịch không rõ ràng kia, thế mà có thể nhìn thấu tình trạng của ta, hắn là nhắc nhở với ý tốt hay là có mưu đồ gì khác." Hai mắt Triệu Phi Yên ngưng lại.
Triệu Phi Yên không có buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng để ý tới lão già mù và Trần Mục.
Trần Nghiêm sắp xếp cho lão già mùa vào ở trong gian phòng vừa mới quét dọn xong.
Trần Mục thì trở lại tiểu viện của chính mình, đầu tiên chính là đi xem muội muội, Trần Dĩnh không có thích khóc như những ngày đầu vừa ra đời kia, sau khi Trần Mục xuất hiện, nàng ta còn cười khanh khách không ngừng.
Khi gió ngừng và tuyết thôi rơi thì hắn bế lấy muội muội của mình cùng mẫu thân đi dạo ở trong đình viện.
"Mẫu thân, chờ muội muội lớn hơn một chút thì ta sẽ dạy nàng tu hành." Trần Mục chân thành nói.
Hắn vừa dứt lời, Trần Dĩnh bắt đầu khóc lên, Đường Uyển dịu dàng nói: "Xem ra Dĩnh Dĩnh nhà ta không thích tu hành cho lắm."
"Ha ha ha."
Trần Mục không thể không cười thành tiếng.
Hắn không dỗ được muội muội của mình nín khóc, chỉ có thể giao Trần Dĩnh cho Đường Uyển, "Dĩnh Dĩnh ngoan, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai lại chơi với ca ca."
Ban đêm.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường.
Hắn cùng lúc vận chuyển phương pháp hô hấp cùng với phương pháp ngưng thần, không biết sẽ có hiệu quả như thế nào.
Sáng sớm.
Ánh nắng ban mai vừa ló rạng.
Đình viện được bao phủ trong làn áo bạc.
Gian phòng của Trần Mục rất ấp cúng, toàn thân hắn tràn ngập mây vàng lờ mờ, da thịt trắng nõn sáng bóng, huyết nhục trong cơ thể đang rung động, liên tục có khí bẩn theo phương pháp hô hấp được bài xuất ra ngoài cơ thể.
Hắn đang hấp thu linh khí trong thiên địa tới tẩm bổ huyết nhục, linh tuyền trong đan điền ngày càng rộng lớn hơn.
Trần Mục nhìn vào thần hồn, hắn nhìn chằm chằm vào đám sương mù mông lung trong đầu kia, những sương mù này đang tụ lại, thậm chí còn đang tỏa ra ánh sáng vàng.
Dựa theo cách nói của lão già mù, chỉ có ngưng tụ ra thức hải hoàn chỉnh thì mới có thể thấy rõ bản ngã.
Theo minh tưởng cả đêm, Trần Mục cảm thấy càng ngày càng nhạy cảm hơn, không chỉ có tinh thần dồi dào, nhục thân cũng nhận được đề cao trên diện rộng.
"Lúc nghỉ ngơi trong đêm, tinh thần và nhục thân đều có thể tu luyện cùng lúc, xem như không tệ."
"Không biết trong lúc luyện kiếm có thể minh tưởng hay không." Trần Mục lẩm bẩm tự nói, nếu như có thể thì có thể dùng khoảng thời gian giống nhau đi làm hai chuyện.
Người bình thường không cách nào nhất tâm nhị dung, lúc luyện kiếm nhiều nhất chỉ có thể phối hợp với phương pháp hô hấp, mà minh tưởng thì cần phải có lực chú ý độ tập trung cao.
Đây chính là nguyên nhân Triệu Phi Yên cho phép lão già mù dạy hắn phương pháp ngưng thần, muốn làm chậm trễ việc luyện kiếm của hắn.
Trần Mục rời giường.
Hắn gặp phải lão già mù ở trong đình viện.
"Tối hôm qua ngươi tu luyện như thế nào?" Lão già mù mặt không cảm xúc hỏi.
Hắn vậy mà biết tối hôm qua ta tu luyện, Trần Mục mỉm cười trả lời: "Ta cảm thấy tinh thần sung mãn, trong đầu có đám sương mù màu vàng kim."
Chương 33 Viêm Thần Quan Tưởng đồ
Lão già mù vui vẻ nói: "Thật đúng là có thiên phú dị bẩm có khác, khi tất cả sương mù biến thành sương mù màu vàng, ta sẽ tặng cho ngươi Viêm Thần Quan Tưởng đồ."
"Đó là Quan Tưởng đồ Linh giai trung phẩm, lục phẩm cao nhất bên trong trung phẩm, tiếp cận Linh giai thượng phẩm." Lão già mù ý tứ sâu xa.
Trần Mục mừng rỡ, trên mặt mang nụ cười, trong lòng thế nhưng là không có buông lỏng cảnh giác.
Lão già mù từ trong túi bên hông lấy ra dược thảo màu xanh lam, "Đây là Tráng Hồn thảo linh dược Linh giai tứ phẩm, có thể cường hóa thần hồn, có thể sử dụng trực tiếp."
Trần Mục chớp chớp mắt, hoài nghi nói: "Lão gia gia, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?"
"Ngươi có thiên phú dị bẩm, ta bây giờ hỗ trợ ngươi về sau ngươi có khả năng sẽ giúp ta." Lão già mù thản nhiên nói.
Trần Mục suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy có đạo lý, nếu như lão già mù này sau này có việc muốn nhờ hắn, chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý thì đều có thể đáp ứng.
Hắn nhận lấy dược thảo, cảm kích nói: "Thật cảm tạ lão gia gia, Tiểu Mục ghi nhớ trong lòng."
Lão già mù quay người trở về phòng, Trần Mục không thể không thầm nói trong lòng, "Hắn đang chờ đợi gì ở ta?"
Trần Mục không có vội mà ăn Tráng Hồn thảo, sau khi hắn thông qua thương thành của hệ thống thì phát hiện, gốc Tráng Hồn thảo này vẻ bề ngoài không có vấn đề.
Hắn thu Tráng Hồn thảo lại, sau đó trở về đại sảnh ăn cơm, muội muội đang nằm ngủ trong nôi, mẫu thân thì đang sửa lại chiếc áo khoác bông cũ màu xám.
Trần Mục đã cao lớn hơn, áo bông ban đầu hơi ngắn nên chỉ có thể mặc tạm.
Đường Uyển cười nói: "Mục nhi, đi mặc thử xem, xem có vừa người hay không."
Trần Mục mặc áo bông cũ vào, mỉm cười nói: "Mẫu thân, rất vừa người, rất ấm áp."
"Chờ sau tết, cha sẽ đi mua cho ngươi một cái áo bông mới tinh." Trần Nghiêm ở bên cạnh nói.
Trần Mục lắc đầu nói: "Cha, không cần phải lãng phí, thân thể ta sẽ lớn lên nhanh, mặc cũ là được rồi, không cần phải mua quần áo mới cho ta"
"Ha ha ha."
Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười trên môi, họ rất vui mừng rất hài lòng, Trần Mục không chỉ có thiên phú dị bẩm mà còn vô cùng hiểu chuyện.
Trần Mục cơm nước xong xuôi, hắn đi tới trước cái nôi để xem muội muội, Trần Dĩnh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nàng ta được bao bọc cực kỳ cẩn thận, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo, trông rất đáng yêu.
Lúc Trần Dĩnh vừa ra đòi thì nặng hơn so với Trần Mục nửa cân, sau khi sinh ra chưa mắc phải bệnh gì, nhưng hai vợ chồng cũng không dám lơ là.
Mùa đông ở Bắc Hoang rất lạnh, rất nhiều đứa bẽ dễ mắc bệnh chết yểu vào mùa đông, đứa bé đầu tiên của nhà đại bá chính là bỏ mình mà đi vào mùa đông.
Năm đó yêu thú còn tập kích Hắc Thạch thành.
Thân thể Trần Dĩnh mạnh khỏe, thể chất vượt trội hơn những đứa bé cùng tuổi khác, điều này làm cho hai vợ chồng yên tâm hơn rất nhiều, Đường Uyển biết, đều là công lao của gốc Hỏa Vân tham kia.
"Mẹ, ta đi luyện kiếm đây."
"Mục nhi, nếu như tuyết rơi lớn thì trở về phòng nghỉ ngơi một chút, đừng làm tổn thương thân thể do giá rét."
Thời tiết gần đây thật lạnh, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi dày đặc, Trần Mục mỉm cười nói: "Không sao đâu a."
"Mục nhi thực sự rất cố gắng, phu quân, gần đây ngươi ở nhà thế nhưng là phải giúp con luyện kiếm a, ta tới chăm Dĩnh Dĩnh là được rồi." Đường Uyển đề nghị.
Trần Nghiêm ho khan hai tiếng, Trịnh trọng nói: "Gần đây tiên cục bề bộn nhiều việc, phụ thân chuẩn bị làm hết các đơn hàng trong tay, sau đó chuẩn bị tổ chức tiệc đầy tháng cho Dĩnh Dĩnh."
Thực lực của Trần Mục bây giờ không kém gì Trần Nghiêm, thậm chí còn mạnh hơn, hắn cũng hiểu, vì thể diện cho nên mới kiếm cớ để mà từ chối.
Trước khi kết hôn Trần Nghiêm chính là Kiếm Sư lục phẩm, hiện tại cũng chỉ là Kiếm Sư thất phẩm, nhiều năm qua không có tăng lên, hắn thường xuyên phải ra ngoài áp tiêu, căn bản là không có thời gian để mà tu luyện, cũng chỉ có ở lúc còn nhỏ thì mới có thể có nhiều thời gian để tu luyện.
Diễn Võ trường.
Trần Hạo luyện kiếm ở chỗ này.
Có vô số vết kiếm trên tuyết.
"Nhị ca, ngươi luyện thật sớm."
"Hắc hắc, cần cù thì bù thông minh nha."
Mỗi ngày Trần Hạo đều đều cố gắng chịu khó luyện kiếm, Trần Mục còn chia sẻ tâm đắc luyện kiếm của chính mình, gần đây kiếm thuật của nhị ca có tiến bộ rất lớn.
Trần Mục cầm lấy trọng kiếm bắt đầu luyện kiếm.
Hắn sử dụng Kiếm Thiểm một lần nữa, kiếm mang hiện lên trong tuyết, sau đó là một đạo rồi lại một đạo kiếm mang, mặt đất cũng lưu lại kiếm ngân (vết kiếm) cực dài.
Trần Hạo dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện quan sát Kiếm Thiểm của Trần Mục, hắn nghi hoặc nói: "Tam đệ thế mà nhắm mắt lại, thật lợi hại."
Diễn Võ trường có vết kiếm thật dài, mỗi lần Trần Mục xuất Kiếm Thiểm thì đều là vị trí này, vị trí không lệch chút nào cả, vết kiếm trên mặt đất đã càng ngày càng sâu.
"Hô!"
Trần Hạo kinh hãi.
Để hắn mở to mắt cũng không làm được.
Có một con Bạch Long đang lảng vảng bên miệng Trần Mục, mà trong đầu của hắn thì đang minh tưởng, cùng lúc vừa minh tưởng vừa luyện kiếm, không nghĩ tới lại thật có thể làm được.
Trần Hạo nhấc thiết kiếm lên tiếp tục luyện kiếm.
Trải qua tu luyện ba ngày ba đêm, phần lớn sương mù trong đầu Trần Mục đã chuyển biến thành màu vàng kim, cảm nhận của hắn có thể bao phủ toàn bộ Trần phủ.
Trần Mục có hai nơi là hắn không có cách nào đi thăm dò, một là gian phòng của Triệu Phi Yên, một là gian phòng của lão già mù.
Lúc trời gần tối.
Trần Mục đi tới gian phòng của Triệu Phi Yên.
Hắn bây giờ có cảm nhận nhạy bén, nghe được tiếng run rẩy yếu ớt thì vội vàng gõ cửa hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi đang bị phát bệnh sao?"
Trong phòng, Triệu Phi Yên đang co ro nằm run rẩy trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, xung quanh gian phòng thì được băng sương bao trùm lấy, nàng ta nghe được giọng nói non nớt của Trần Mục thì lạnh lùng nói: "Ta không sao."
Trần Mục cung kính nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi."
Triệu Phi Yên mở cửa phòng ra, hàn ý phả tới, còn lạnh thấu xương hơn so với gió tuyết bên ngoài phòng.
Trần Mục khí huyết tràn đầy, miễn cưỡng có thể đứng vững, gần đây nhị ca nói, hắn để lò sưởi trong phòng vậy mà vẫn còn cảm thấy lạnh, còn không bằng đi tới Diễn Võ trường luyện kiếm còn ấm hơn, xem ra là có liên quan tới Triệu Phi Yên.
"Chuyện gì?"
Triệu Phi Yên mặt mũi tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
Trần Mục lấy gốc Tráng Hồn thảo màu xanh lam kia ra, tò mò hỏi: "Đây là lão gia gia đưa cho ta, có thể phục dụng hay không?"
Triệu Phi Yên cầm Tráng Hồn thảo lên, sau khi quan sát cẩn thận thì nói: "Linh dược này không có vấn đề, có điều tại sao hắn phải đưa cho ngươi thứ quý giá như thế này?"
"Có thể là nhìn trúng tiềm lực của ta đi."
"Có lẽ vậy."
Triệu Phi Yên lạnh nhạt nói.
Trần Mục cầm Tráng Hồn thảo lại, chân thành nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi thật không sao đó chứ?"
Trần Mục coi nàng là vệ sĩ, nếu như nàng ta có chuyện gì xảy ra thì sẽ không còn cảm giác an toàn.
Chương 34 Ngưng tụ thức hải
Triệu Phi Yên đột nhiên cảm nhận được cảm giác ấm áp, ngoài sư tôn ra vậy mà còn có người quan tâm tới nàng ta, thế là giọng nói trở nên dịu dàng hơn nhiều, "Yên tâm đi, trong mấy ngày qua thân thể ta chỉ là hơi khó chịu, hai ngày nữa là khỏe."
"Tiên tử tỷ tỷ, nghỉ ngơi thêm đi." Trần Mục cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên mỉm cười nói: "Ngươi thật đúng là biết quan tâm người khác, nhưng ta chỉ muốn uống rượu."
Trần Mục không ngửi thấy mùi rượu trên người cảu nàng, chỉ có ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, "Tiên tử tỷ tỷ uống nhiều nước nóng vào."
Triệu Phi Yên cười gật đầu, sau đó nàng ta đóng cửa lại, vẻ mặt càng tái nhợt hơn, chỉ có thể nghiến chặt hai hàm răng trắng ngà, không dám kêu thành tiếng, toàn thân tỏa ra hàn khí.
Trần Mục xác định linh dược không có vấn đề.
Vào ban đêm, hắn ăn hết cả gốc Tráng Hồn thảo.
Thần hồn của Trần Mục đang lớn mạnh một cách nhanh chóng, sương mù màu vàng kim trong đầu càng ngày càng đậm, cuối cùng ngưng tụ ra chất lỏng màu vàng.
Sau đó chất lỏng màu vàng óng này càng ngày càng nhiều.
Sương mù màu vàng kim biến thành hồ nước.
Cảm nhận cẩu Trần Mục lan rộng ra tới bên ngoài Trần phủ.
Hắn phát hiện thần kỳ, thần hồn của hắn đã ngưng tụ ra thức hải màu vàng kim, tuy rằng diện tích chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng hắn đã thực sự trở thành Niệm sư chân chính.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Sư bát phẩm đỉnh phong.
Cảnh giới: Niệm Sư nhất phẩm sơ kỳ.
Giá trị đánh dấu: 246.
Nhiệm vụ: Đánh dấu Yến Vương đô.
Ban thưởng: 3000 điểm giá trị đánh dấu.
Trần Mục hiện vẻ mặt vui sướng, chẳng những trở thành Niệm sư mà còn có nhiệm vụ mới, tuy nhiên Yếu Vương đô cách Hắc Thạch thành rất xa, hiện tại là mùa đông, đoán chừng phải chờ tới mùa xuân thì mới có thể đi tới Yến Vương đô.
Ở vào lúc Trần Mục cao hứng, hắn đột nhiên phát giác được có ánh mắt thăm dò, rất quỷ dị, toàn thân hắn nổi lên da gà, cái loại cảm giác này rất quỷ dị.
...
Nửa đêm vắng lặng.
Trần Mục lại đột nhiên cảm thấy phát lạnh đằng sau lưng.
Hắn lại cảm thấy có hai con mắt vô hình nào đó đang chìn chằm chằm lên người mình, vẫn là loại cảm giác rất quỷ dị đó.
Hắn biết Triệu Phi Yên ở Trần gia là để bảo vệ mình, nàng ta thường xuyên để ý tới động tĩnh xung quanh, nhưng trước kia thì không có loại cảm giác như thế này.
Chẳng lẽ nguyên nhân là ở tu luyện phương pháp ngưng thần chăng? Trần Mục thầm nhủ trong lòng, hay là nói lão già mù ở sát vách đang âm thầm quan sát mình? Gần Trần gia cũng chỉ có lão già mù và Triệu Phi Yên là có thực lực như vậy.
Trần Mục không có lo sợ hoảng hốt mà hắn luôn duy trì tỉnh táo, tiếp tục vận chuyển phương pháp ngưng thần đi minh tưởng và vận chuyển phương pháp hô hấp đi hấp thu linh khí.
Làm giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có gì khác thường.
Sáng sớm.
Trần Mục rời khỏi giường.
Vừa đúng lão già mù cũng đi ra ngoài.
Trong đình viện, hai người chạm mặt vào nhau, Trần Mục mỉm cười chào hỏi: "Lão gia gia."
Lão già mù vẫn là vẻ mặt không cảm xúc như vậy, "Tinh khí thần của ngươi không tệ, hôm nay lão phu muốn rời khỏi Hắc Thạch thành, sau này có duyên thì gặp lại."
"Ngài muốn rời đi rồi?" Trần Mục lấy làm kinh ngạc, hắn lễ phép nói: "Ta đưa ngài đi ra ngoài đi."
Hai ngày gần đây, Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm đều không có ở trong nhà, bọn họ đều ra bên ngoài áp tiêu, không phải vậy Trần Mục sẽ đi báo tin cho gia gia biết để gia gia hắn đi đưa tiễn.
Lão già mù khẽ lắc đầu, hắn lấy ra một quyển sách cuộn ố vàng, trầm giọng nói: "Đây là Viêm Thần Quan Tưởng đồ, sau khi nắm giữ là có thể trấn áp được tà ma, rất có ích lợi đối với việc tu luyện của ngươi."
Trong mắt Trần Mục mang theo sự tò mò, hắn nhận lấy Viêm Thần Quan Tưởng đồ, trên đó là một bức tranh loang lổ hình ngọn lửa, mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng người, nhưng lại giống như là chim lửa đang dang rộng hai cánh ra, cuối cùng Trần Mục chỉ thấy nguyên cả một bức tranh đều chỉ là những ngọn lửa đang thiêu đốt, hai con ngươi của hắn cũng có loại cảm giác như đang bị thiêu đốt, đầu óc bắt đầu phát nhiệt.
Cuốn sách Quan Tưởng đồ này thật không đơn giản.
Trần Mục cảm kích nói: "Đa tạ lão gia gia."
Trên khuôn mặt của lão già mù hiện lên nụ cười mỉm, thản nhiên nói: "Trước khi đi, để cho ta nhìn xem thức hải của ngươi đến cùng là tu luyện như thế nào?"
Trần Mục nghe thấy vậy, không vội đáp ứng ngay, hắn cảm thấy có cái gì đó không được đúng cho lắm.
Lão già mù này rất tốt với hắn, không chỉ dạy hắn tu hành, tặng linh dược cho hắn mà còn tặng Quan Tưởng đồ nữa, Trần Mục biết, thức hải là một nơi rất rất quan trọng, nơi đó cất giấu hết tất cả bí mật của Trần Mục.
Trừ khi là lão bà của hắn, thì không phải là người nào cũng có thể đi vào thức hải của hắn để mà thăm dò, đối mặt với nụ cười tươi quái dị của lão già mù, sau lưng Trần Mục lại đột nhiên phát lạnh, loại cảm giác bị thăm dò này khiến hắn không thể không quen thuộc hơn.
Hắn có thể tin chắc rằng.
Những ngày vừa qua, lão già mù đều đang nhìn trộm hắn.
Nụ cười trên mặt lão già mù có hơi cứng ngắc, thậm chí là quỷ dị, Trần Mục không có hoảng, mặt vẫn mỉm cười, cung kính nói: "Lão gia gia, ta vừa nhớ tới, còn phải đưa rượu cho tiên tử tỷ tỷ a."
"Không phải ngươi nói muốn để cho nàng ta kiêng rượu sao?"
"Ta thấy tiên tử tỷ tỷ gần đây rất đau đớn."
"Uống rượu có thể tạm hoãn triệu chứng, nhưng sau này sẽ còn đau đớn hơn, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ."
"Ta từng qua gặp tiên tử tỷ tỷ, nàng ta bây giờ đang rất suy yếu, nếu như không có rượu thì khả năng sống không qua nổi mùa đông này." Trên khuôn mặt nhỏ của Trần Mục tỏ vẻ tràn đầy đau buồn.
Lão già mù đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ.
Nói xong, Trần Mục vào nhà, hắn cầm lấy vò rượu mạnh, lão già mù thì vẫn còn đứng ở đình viện, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Mục rời đi.
Sau khi rời khỏi đình viện, Trần Mục thở phào nhẹ nhõm, hắn đi thẳng tới trước cửa phòng của Triệu Phi Yên, loại cảm giác thăm dò kia mới biến mất.
"Tiên tử tỷ tỷ, ta mang cho ngươi vò rượu mạnh." Trần Mục gõ cửa gọi.
Triệu Phi Yên mở mắt lạnh lẽo ra, nàng ta những ngày qua nàng ta rất muốn được uống rượu, nhưng đều cố nhịn, hiện tại Trần Mục đột nhiên nói mang rượu tới, nàng ta vội vàng mở cửa phòng ra, trong đôi mắt lóe lên tia sáng.
Triệu Phi Yên ngồi xổm người xuống, cười tươi như hoa nói: "Vẫn là tiểu tử ngươi hiểu chuyện."
Nàng ta muốn lấy vò rượu từ trong tay của Trần Mục, nhưng Trần Mục giữ rất chắc, Triệu Phi Yên dùng sức mới lấy được từ trong tay của hắn.
Trần Mục với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi tốt nhất vẫn là không nên uống rượu, lúc nào thực sự không nhịn được nữa thì lại uống đi."
"..."
Triệu Phi Yên không biết nói cái gì cho phải.
Nàng ta đang kiêng rượu ở vào thời kỳ quan trọng thì cái tên gia hỏa này lại chủ động mang rượu tới cho nàng ta, bây giờ nàng ta ngửi mùi rượu thôi cũng đã chảy cả nước miếng rồi, đây không phải là đang cố ý chỉnh ta chứ?
Trần Mục thừa cơ ám chỉ nói: "Tiên tử tỷ tỷ, lão gia gia kia hôm nay chuẩn bị rời khỏi Trần phủ, nhưng hắn muốn xem thức hải của ta."
Nghe thấy vậy, hai mắt Triệu Phi Yên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Không được cho xem, ai cũng không được cho xem."
Chương 35 Triệu Phi Yên - Lão già mù
"Được rồi, tiên tử tỷ tỷ, một lúc nữa ta trở về sẽ nói cho lão gia gia kia." Trần Mục tới đây chính là nhắc nhở cho Triệu Phi Yên một câu.
Hắn sợ lão già mù kia có mưu đồ làm loạn.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Triệu Phi Yên, nói ra lời nói sâu xa: "Nếu như hắn hỏi thăm tình huống của ta, ngươi cứ nói cho hắn biết, ta bây giờ rất suy yếu."
Trần Mục chớp chớp mắt, hắn hiểu được ý tứ của Triệu Phi Yên, "Tiên tử tỷ tỷ, vừa rồi ta đã nói cho lão gia gia kia biết là ngươi đang rất suy yếu rồi."
"..."
Trên mặt Triệu Phi Yên toàn là dấu chấm hỏi.
Ta trông có chỗ nào rất suy yếu sao?
Có Triệu Phi Yên làm chỗ dựa, Trần Mục rõ ràng là tự tin hơn rất nhiều, hắn trở lại tiểu viện nhà mình, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng lão già mù kia đâu.
Hắn hỏi thăm nha hoàn thì mới biết được, lão già mù kia đã rời đi, Trần Mục nhịn không được thầm nói: "Chẳng lẽ là ta nghĩ quá nhiều rồi?"
Lão già mua kia có lẽ là có ý tốt thật.
Trần Mục khẽ lắc đầu, tình nguyện cho rằng chính mình là đã nghĩ quá nhiều, nhưng tâm phòng người không thể không có.
Trần Mục đi vào trong nhà xem muội muội.
Trần Dĩnh đang nằm trong nôi khóc rống lên, nàng ta đang đòi ăn sữa thú, nhưng là Đường Uyển cảm thấy nàng ta đã ăn đủ nhiều rồi, hơn nữa nàng ta gần đây luôn đái dầm, cần phải có một chế độ ăn bình thường.
Trần Mục ngồi ở bên cạnh cái nôi nựng nàng ta, cưng chiều nói: "Dĩnh Dĩnh ngoan."
"Đợi lát nữa ca ca sẽ cho ngươi ăn sữa thú."
Tuy nhiên Trần Dĩnh căn bản là nghe không hiểu, chỉ biết gào khóc, Đường Uyển cũng lo lắng, nàng ta không biết có nên cho Trần Dĩnh ăn sữa thú nữa hay không.
Trần Mục thấy Trần Dĩnh khóc không ngừng, cười nói ra: "Mẫu thân, ta có biện pháp."
Không bao lâu sau.
Trần Dĩnh đã yên tĩnh trở lại.
Trần Mục đổi một cái núm vú cao su từ trong thương thành của hệ thống, chỉ cần một điểm giá trị đánh dấu là đổi được, có thương thành của hệ thống, cuộc sống vẫn là thuận tiện hơn nhiều.
Giải quyết xong vấn đề gào khóc của muội muội, Trần Mục còn ôm lấy muội muội đi đi lại lại trong phòng, bên ngoài gió rất to, rất lạnh, không thích hợp để ra ngoài đi dạo.
"Mẫu thân."
"Ta đi luyện kiếm đây."
"Ừm, về sớm một chút mà nghỉ ngơi."
Trần Mục cầm trọng kiếm đi tới Diễn Võ trường.
Trên tay hắn sử dụng kiếm kỹ, trong thức hải thì đang minh tưởng lấy bộ Viêm Thần Quan Tưởng đồ kia.
Bên trong thức hải hình như đang ngưng tụ hỏa liên, niệm lực của hắn thì đang tăng cường lên không ngừng.
Lúc trời gần tối.
Trần Mục về nhà ăn cơm.
Lại có một trận tuyết lông ngỗng dày đặc trên bầu trời.
Gió bấc thổi vù vù qua bên hai tai.
"Xem ra đêm nay có trận tuyết lớn." Trần Mục ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời tối tăm mờ mịt.
Vào lúc đêm khuya thanh tĩnh.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường để nghỉ ngơi.
Trong đầu của hắn đang minh tưởng, thân thể đang hấp thu linh khí không ngừng, ánh sáng thần bí mông lung bao phủ quanh thân, giống như là đám mây bạc lại giống như sương mù màu vàng.
Hào quang là linh khí tràn ra trong cơ thể, sương mù vàng là thông qua minh tưởng mà sinh ra niệm lực.
Hai loại ánh sáng đan xen vào nhau.
Để hắn trở nên thần thánh một cách khác thường.
Ngoài phòng gió tuyết thổi vù vù qua tạo thành tiếng ồn ào, thổi vào cửa gỗ tạo ra tiếng động.
Cảm giác của Trần Mục nhạy cảm.
Hắn phát giác được có những biến động kỳ lạ.
Loại cảm giác thăm dò quen thuộc kia lại xuất hiện lần nữa.
Trần Mục không hoảng loạn, vẫn đang tu luyện, hắn tin tưởng Triệu Phi Yên có thể ứng phó.
Trong gió tuyết, có đạo thân ảnh lưng còng, lão già mù chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên trong đình viện, rõ ràng là hắn đã rời đi vào buổi sáng rồi, thế mà lại trở về vào đêm khuya.
Khi lão già mù đi vào trong đình viện.
Hắn đột nhiên quay người lại, Triệu Phi Yên đã đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm Khinh Ngữ, lạnh nhạt nói: "Ta nói rồi, nếu như ngươi có ý đồ xấu thì chắc chắn phải chết."
Lão già mù kia nhìn thấy Triệu Phi Yên thì hơi nghi hoặc một chút nói: "Ngươi biết ta sẽ trở về sao?"
Nếu như không có sự nhắc nhở tới từ Trần Mục, Triệu Phi Yên có lẽ sẽ có chủ quan, Trần Mục nói Triệu Phi Yên suy yếu, chính là muốn để cho lão già mù này cảm thấy có cơ hội lợi dụng được.
Trần Mục phát giác được ở bên ngoài đang có hai cỗ khí tức cường đại, sau khi hắn rón ra rón rén đi tới cửa phòng, thông qua khe hở ở cửa phòng thì nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Lão già mù không thể không cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy mình rất mạnh có thể giết được ta sao?"
Triệu Phi Yên vung kiếm một cách lạnh lùng vô tình, tư thế rất đẹp, Trần Mục cảm nhận được cỗ hàn ý phả vào mặt.
Cửa phòng của Trần Mục bị băng tuyết đông kết lại trong nháy mắt, trong phòng trở nên rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng gió tuyết cũng rất khó nghe thấy được, cũng may cảm giác của hắn vượt trội hơn người bình thường, miễn cưỡng vẫn có thể nghe được động tĩnh ngoài phòng.
Ánh mắt Trần Mục ngưng trọng lại, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Triệu Phi Yên, nếu như nàng ta thua bởi lão già mù, bọn họ khả năng chắc chắn sẽ đều gặp phải nguy hiểm.
Trong đình viện, gió và tuyết tạm ngưng lại.
Bông tuyết trong thiên địa lập tức bốc hơi.
Triệu Phi Yên vung Khinh Ngữ kiếm lên, trên mặt đất cách đó không xa xuất hiện một khối băng nhọn, thân thể lão già mù bị băng nhọn này đâm xuyên thủng qua, giống như một con nhím đông cứng.
"Tê!"
Trần Mặc hít vào một ngụm khí lạnh.
Thực lực của Triệu Phi Yên mạnh phi thường.
Tuy nhiên lão già mù thản nhiên nói: "Không hổ là đệ tử của Khương Phục Tiên, thực lực vượt xa thiên kiêu cùng thế hệ, đáng tiếc người mà ngươi gặp phải là ta."
Trần Mục nhíu mày, lão già mù bị như vậy rồi chẳng lẽ còn có thể phản kích nữa sao!
Bành!
Thân thể lão già mù chia năm xẻ bảy, hóa thành vụn băng đầy trời theo gió mà tiêu tán đi, nhưng mà lại có một chùm ánh sáng vàng chói lọi đột nhiên xuất hiện.
Chói lọi như là mặt trời.
Trần Mục cả kinh nói: "Đó là nguyên thần?"
Đôi mắt đẹp Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, thản nhiên nói: "Hóa ra nhục thể của ngươi sớm đã bị hủy hoại từ lâu."
"Thì ra là thế, ngươi dạy phương pháp ngưng thần cho Trần Mục, đơn giản là bởi vì muốn đoạt xá, nếu như thức hải của hắn quá yếu thì rất khó chứa đựng được nguyên thần của ngươi!"
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, lão già mù kia vậy mà lại hèn hạ như vậy, "Vãi thật! Hóa ra hắn là một cái xác không hồn, thiếu chút nữa thì bị lão già này ám toán."
Thiên hạ quả nhiên là không có bữa cơm trưa nào miễn phí, Trần Mục xin Triệu Phi Yên dạy kiếm kỹ cho mình thế nhưng là phải hao tổn tâm huyết, lão già mù kia chẳng những dạy hắn tu hành còn tặng linh dược cùng với Quan Tưởng đồ cho hắn, quả nhiên là có vấn đề.
Trong đình viện, ánh sáng vàng tràn ngập, mấy chục thanh Kim Quang kiếm đột nhiên xuất hiện, những thanh Kim Quang kiếm này đâm về phía Triệu Phi Yên, Triệu Phi Yên thì bay lên trời.
Triệu Phi Yên không muốn phá hủy Trần gia, ánh sáng vàng xán lạn xông lên bầu trời, gió tuyết tràn ngập, mắt thường khó mà thấy rõ được cảnh tượng trên không trung vào lúc này.
Trần Mục dần dần nhắm hai mắt lại.
Dùng niệm lực đi cảm nhận chiến đấu trên không trung.
Diễn Võ trường phủ lên lớp tuyết dày.
Dấu chân và dấu kiếm ở khắp nơi trên tuyết.
Đây là dấu vết lúc hai người Trần Mục luyện kiếm để lại.
Bầu trời vẫn đổ tuyết, trên vai Trần Mục phủ đầy bông tuyết, nhưng trên người lão già mù lại không có bông tuyết, hắn giống như thể tách ra khỏi thế giới này.
Trần Mục hiếu kỳ hỏi: "Lão gia gia, ngươi tính dạy ta cái gì?"
Hắn không có gọi là tiền bối, mà gọi lão gia gia thì nghe có vẽ sẽ được thân thiết hơn, lão già mù mặt không cảm xúc, hắn giang hai tay ra, thế giới im lặng trong chốc lát, bông tuyết lớn như lông ngỗng đầy trời đứng im giữa không trung.
Trần Thiên Nam trợn to mắt, Trần Hạo kinh ngạc ngẩng đầu, mà ngay cả Trần Mục cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù là khí tràng của Kiếm Tông thì cũng không thể làm tới tình trạng để cho bông tuyết lớn đầy trời ngừng lại, lực lượng của lão già mù này vượt xa Kiếm Tông, trên mặt Trần Thiên Nam hiện vẻ nghi hoặc, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của khí tràng.
Trong chốc lát.
Tất cả bông tuyết đều tiêu tán.
Diễn Võ trường được bao phủ trong một kết giới màu tuyết.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn mái vòm màu tuyết, không thể không cảm thán nói: "Thật là lợi hại."
Răng rắc!
Kết giới màu tuyết vỡ vụn.
Kiếm quang màu tím phá không mà tới, Triệu Phi Yên đột nhiên xuất hiện ở Diễn Võ trường, tay phải nàng ta cầm kiếm, tai trái thả lỏng ở phía sau, hai con ngươi có hơi lạnh, hờ hững nhìn chằm chằm vào lão già mù.
Triệu Phi Yên ở Trần gia, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Trần Mục, bên cạnh hắn xuất hiện một tên cường giả xa lạ, tự nhiên không thể xem thường.
Không khí tại Diễn Võ trường trở nên quỷ dị, Trần Thiên Nam vội nói lời giải thích: "Triệu tiên tử, vị tiền bối này không có ác ý, hắn muốn dạy Tiểu Mục tu hành."
"Hắn là đệ tử của Lăng Vân tông, không cần ngươi tới chỉ điểm." Triệu Phi Yên hờ hững nói.
Lão già mù mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Yên tâm, lão phu sẽ không thu đồ, tinh khí thần của hắn khác hẳn với những người bình thường, ta sẽ truyền thụ cho hắn phương pháp ngưng thần, qua một thời gian ngắn ta sẽ rời khỏi Hắc Thạch thành."
Triệu Phi Yên hơi híp mắt lại, nếu như Trần Mục học tập phương pháp ngưng thần vậy thì chắc chắn sẽ chậm trễ việc luyện kiếm, cơ hội này rất tốt.
Nàng ta không muốn thấy Trần Mục đột phá quá nhanh.
"Ngươi tốt nhất là đừng có ý nào khác, không phải vậy ngươi sẽ chết rất thê thảm." Triệu Phi Yên hờ hững nói.
Triệu Phi Yên cho phép lão già mù dạy phương pháp ngưng thần cho Trần Mục, Trần Thiên Nam vô cùng cao hứng.
Lão già mù bình tĩnh nói: "Tiểu cô nương, bệnh của ngươi rất nặng, con đường này không thích hợp với ngươi, trên đời không có Khương Phục Tiên thứ hai."
"Ngậm miệng!"
Hai mắt Triệu Phi Yên mang theo sát ý.
Trần Mục cảm thấy toàn thân lạnh toát, trên người Triệu Phi Yên tràn ngập hàn ý, còn lạnh hơn cả tuyết rơi mùa đông.
Lão già mù không nói gì thêm.
Triệu Phi Yên quay người biến mất ở trong gió tuyết.
Trần Mục trừng mắt mà nhìn, tò mò hỏi: "Lão gia gia, tiên tử tỷ tỷ là có chuyện gì xảy ra?"
"Người tu hành đều sẽ hấp thu lượng lớn linh khí, có linh khí ôn hòa, có linh khí lại có lực phá hoại cực mạnh, trong cơ thể nàng ta đang bị hàn khí phản phệ, tổn thương tới kinh mạch, đã uy hiếp tới tính mạng." Lão già mù khẽ lắc đầu.
Trần Mục kinh hãi, lão già mù thật là lợi hại, thế mà có thể nhìn thấu tình trạng trong cơ thể Triệu Phi Yên, nàng trông rất khỏe mạnh thế mà lại bị bệnh không nhẹ.
"Thì ra là thế." Trần Mục đột nhiên hiểu ra, khó trách Triệu Phi Yên lại thích uống rượu như vậy, hóa ra nàng ta đây là đang áp chế hàn khí trong cơ thể.
"Uống rượu có trợ giúp đối với nàng không?"
"Vô dụng, rượu mạnh chỉ có thể làm dịu cơn đau đớn trên thân thể, đồng dạng cũng sẽ làm tổn thương thân thể nàng, cộng với hàn khí phản phệ không ngừng, nàng ta sẽ chỉ chết càng nhanh hơn."
Trần Mục cau mày, Triệu Phi Yên đến Trần gia bảo vệ hắn, còn dạy kiếm kỹ cho hắn, nói thật, hắn cảm thấy nữ nhân này cũng không tệ lắm.
Ta phải nghĩ biện pháp khuyên nàng kiêng rượu mới được, Trần Mục âm thầm nói thầm.
Trên mặt Trần Mục hiện vẻ cung kính hỏi: "Lão gia gia, có biện pháp nào có thể giải quyết hàn khí phản phệ cho nàng không?"
Lão già mù khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chuyện này thì phải hỏi Khương Phục Tiên."
Trần Thiên Nam nhìn thấy thực lực của lão già mù thì không còn lo lắng hắn là đám bịp bợm giang hồ.
Hắn còn cố ý thông báo cho Trần Nghiêm chuẩn bị gian phòng ở cho lão già mù này.
Diễn Võ trường, lão già mù thản nhiên nói: "Thứ mà ta dạy cho ngươi không cần lo lắng sẽ bị phản phệ."
Trần Mục rất chờ mong.
Gần đây hắn rất muốn học được thứ mới.
"Ta là Niệm sư, ngưng tụ thức hải, lấy niệm lực thúc đẩy vạn vật." Lão già mù đưa tay lên, gom gió và tuyết xung quanh vào trong lòng bàn tay.
Niệm lực và linh lực là hai loại hoàn toàn khác biệt, niệm lực bắt nguồn từ bản thân mà linh lực thì bắt nguồn từ trong thiên địa.
"Niệm sư!"
Trần Mục lẩm bẩm.
Hắn biết được một chút tin tức về Niệm sư.
Lão già mù mặt không cảm xúc, thản nhiên nói: "Niệm sư thuộc về thiểu số, rất nhiều truyền thừa sớm đã bị đoạn tuyệt, lão phu chỉ có thể dẫn ngươi nhập môn."
Niệm sư có thể nâng cao nhận thức (cảm giác, cảm nhận), Trần Mục với vẻ mặt cung kính nói: "Đa tạ lão gia gia."
"Trước tiên lão phu sẽ dạy ngươi cách minh tưởng ngưng thần trước." Lão già mù dạy hắn phương pháp khẩu thuật ngưng thần.
Ngộ tính của Trần Mục rất cao, lão già mù vừa dạy phương pháp ngưng thần xong thì hắn đã có thể nhập định minh tưởng (nhập định = ngồi thiền).
Vừa rồi hắn mới luyện tập Kiếm Thiểm ở Diễn Võ trường, sớm đã sức cùng lực kiệt, nhưng sau khi vận chuyển phương pháp ngưng thần, chẳng mấy chốc đã trở nên tràn đầy năng lượng.
Phương pháp ngưng thần mang tới hiệu quả rất thần kỳ.
Lão già mù khẽ gật đầu, thiên phú của Trần Mục còn mạnh hơn so với sự phán đoán của hắn, "Ta có lẽ còn có thời gian để tái hiện lại sự huy hoàng của Niệm sư."
Buổi chiều Trần Mục đều đang vận chuyển phương pháp ngưng thần, hắn nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh mình, hắn còn có thể nhìn thấy huyết dịch lưu động trong cơ thể, còn nhìn thấy sương mù thần bí mênh mông ở trong đầu.
Trời gần tối.
Trần Mục mở mắt ra.
Hai mắt của hắn càng trở nên sáng tỏ hơn.
"Lão gia gia, ta nhìn thấy trong đầu của ta có sương mù mênh mông." Trần Mục hoài nghi hỏi.
Lão già mù mặt không cảm xúc nói: "Đó là thần hồn của ngươi, chờ sau này ngươi ngưng tụ ra thức hải thì có thể trở thành Niệm sư chân chính, đó sẽ là một lần lột xác."
Ở trong lúc giao lưu với lão già mù, Trần Mục biết được cảnh giới của Niệm sư có cảnh giới giống với người tu kiếm.
Niệm sư chủ yếu là ngưng tụ thức hải, rèn đúc thần phách, ma luyện ra nguyên thần.
Tu kiếm chủ yếu là ngưng tụ linh tuyền, rèn đúc kiếm hoàn, ma luyện ra kiếm thai.
Ở trước khi chưa ngưng tụ ra thức hải, Niệm sư chỉ có thể nâng cao cảm giác, chứ chưa có lực công kích.
Sau khi ngưng tụ ra thức hải thì sẽ lột xác, người tu hành có thể thông qua niệm lực tới công kích đối thủ.
Chương 32 Niệm Tông, ngưng tụ thần phách
Niệm sư ngưng tụ ra nguyên thần, siêu phàm thoát trần, thậm chí có thể làm được tới tình trạng nhục thân vẫn lạc, thần hồn trường tồn, thậm chí còn có thể đoạt xá trùng sinh.
Niệm sư so với người tu kiếm thì càng khó tu luyện hơn, nhưng người tu kiếm và Niệm sư cùng cảnh giới với nhau thì sẽ khó phân mà chỉ sàn sàn nhau.
Người tu kiếm có được lực lượng cận thân mạnh hơn, mà Niệm sư thì có được cảm giác nhạy bén hơn.
"Lão gia gia, ngài là cảnh giới gì rồi?"
"Niệm Tông, ngưng tụ thần phách."
Niệm Tông tương đương với Kiếm Tông, nhưng lão già mù làm ra thủ đoạn mà ngay cả Trần Thiên Nam hoàn toàn làm không được.
Chẳng lẽ Niệm sư mạnh hơn người tu kiếm?
Trần Mục khẽ gật đầu, thầm nói: "Ngưng tụ thần phách đã có thể nhìn ra được vấn đề của Triệu Phi Yên, cảm giác Niệm sư hình như còn mạnh hơn nhiều so với người tu kiếm?"
Lão già mù có thể nhìn ra được vấn đề của Triệu Phi Yên thì tuyệt sẽ không đơn giản, vẫn là phải cẩn thận một chút mới được, Trần Mục sẽ không tin tưởng hắn một cách tùy tiện.
Lúc không còn sớm, Trần Thiên Nam đi tới Diễn Võ trường một lần nữa rồi mời lão già mù đi ăn cơm.
Lão già mù lắc đầu từ chối.
Người tu hành lợi hại đều sẽ không muốn ăn cơm, Triệu Phi Yên là kiếm tu (người tu kiếm), có thể thông qua hấp thu linh khí tới bổ sung năng lượng cho mình, dù gì uống rượu cũng có thể uống tới no bụng, lão già mù là Niệm sư, chẳng lẽ chỉ minh tưởng thôi là có thể đỡ đói?
Hắn vừa minh tưởng kết thúc, quả thực tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhưng bây giờ vẫn phải đi ăn gì đó, ham muốn ăn uống vẫn là phải thỏa mãn.
Sau khi Trần Mục ăn uống no nê ở chỗ của gia gia thì trở về trước cửa gian phòng của Triệu Phi Yên.
Hắn gõ cửa gọi: "Tiên tử tỷ tỷ."
Triệu Phi Yên mở cửa phòng ra, còn tưởng rằng Trần Mục sẽ mang rượu tới, thấy Trần Mục tới tay không thì khuôn mặt xinh đẹp nàng ta trở nên lạnh lùng.
Trần Mục khuôn mặt nhỏ hiện vẻ chân thành nói: "Tiên tử tỷ tỷ, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này ngươi nên uống ít rượu đi."
"Ha ha, chân còn chưa có dài bằng ta vậy mà cũng dám tới quản ta?" Triệu Phi Yên trừng mắt mà nhìn vào Trần Mục.
Thậm chí nàng ta có chút buồn cười, đã lớn như thế này rồi thế mà lại bị đứa trẻ ba tuổi tới giảng giải lý lẽ.
Trần Mục chân thành nói: "Nếu như ngươi lại uống rượu vậy sau này ta sẽ nói cho Khương Phục Tiên."
"..."
Khóe miệng Triệu Phi Yên giật giật, lạnh lùng nói: "Còn dám uy hiếp cả ta, ngươi cảm thấy ta sẽ không đánh trẻ con sao?"
Trần Mục không sợ hãi, thở dài nói: "Khó trách Khương Phục Tiên không cho phép ngươi uống rượu, gia gia kia đã nói cho ta biết nguyên nhân, nếu như ngươi cứ tiếp tục uống rượu như vậy thì thân thể của ngươi chắc chắn không chịu đựng nổi."
"Không sao cả."
Triệu Phi Yên lười biếng nói
"Ngươi không sợ chết, nhưng ta không muốn nhìn thấy tiên tử tỷ tỷ ở vào độ tuổi khỏe mạnh mà mất sớm." Trần Mục khe khẽ thở dài rồi nói.
Kiếp trước hắn đã từng trải qua loại tuyệt vọng không thuốc chữa kia, cho nên muốn giúp đỡ Triệu Phi Yên.
Triệu Phi Yên không có nhiều người hỏi han ân cần, ngoài Khương Phục Tiên ra thì cũng chỉ có Trần Mục là thật tâm đối đãi với nàng, nàng ta hơi bĩu môi, giọng nói lạnh lùng: "Miệng quạ đen."
Nhìn vào khuôn mặt chân thành của Trần Mục, Triệu Phi Yên ngồi xổm người xuống, đôi mắt hơi say rượu nói: "Yên tâm, sau này ta sẽ không uống rượu nữa."
"Vậy thì tốt rồi."
Trần Mục nở ra nụ cười tỏa nắng.
Cộc!
Trần Mục ôm đầu.
Triệu Phi Yên đột nhiên gõ đầu hắn.
"Sau này lại gọi thẳng tên của sư tôn ta ra thì ta sẽ nhéo đầu ngươi xuống để ngâm rượu." Triệu Phi Yên lạnh lùng nói, sau đó nàng ta đóng cửa phòng lại.
Trần Mục ôm đầu rời đi, thầm nghĩ Triệu Phi Yên ra tay thật hung ác, có ý tốt lại không được báo đáp tốt, không thể không thầm nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Trong phòng, Triệu Phi yên nhìn vào vò rượu mạnh còn chưa có uống xong ở trên bàn, ánh mắt nàng ta trở nên do dự, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Lại uống một ngụm cuối cùng."
"Lão già lai lịch không rõ ràng kia, thế mà có thể nhìn thấu tình trạng của ta, hắn là nhắc nhở với ý tốt hay là có mưu đồ gì khác." Hai mắt Triệu Phi Yên ngưng lại.
Triệu Phi Yên không có buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng để ý tới lão già mù và Trần Mục.
Trần Nghiêm sắp xếp cho lão già mùa vào ở trong gian phòng vừa mới quét dọn xong.
Trần Mục thì trở lại tiểu viện của chính mình, đầu tiên chính là đi xem muội muội, Trần Dĩnh không có thích khóc như những ngày đầu vừa ra đời kia, sau khi Trần Mục xuất hiện, nàng ta còn cười khanh khách không ngừng.
Khi gió ngừng và tuyết thôi rơi thì hắn bế lấy muội muội của mình cùng mẫu thân đi dạo ở trong đình viện.
"Mẫu thân, chờ muội muội lớn hơn một chút thì ta sẽ dạy nàng tu hành." Trần Mục chân thành nói.
Hắn vừa dứt lời, Trần Dĩnh bắt đầu khóc lên, Đường Uyển dịu dàng nói: "Xem ra Dĩnh Dĩnh nhà ta không thích tu hành cho lắm."
"Ha ha ha."
Trần Mục không thể không cười thành tiếng.
Hắn không dỗ được muội muội của mình nín khóc, chỉ có thể giao Trần Dĩnh cho Đường Uyển, "Dĩnh Dĩnh ngoan, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai lại chơi với ca ca."
Ban đêm.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường.
Hắn cùng lúc vận chuyển phương pháp hô hấp cùng với phương pháp ngưng thần, không biết sẽ có hiệu quả như thế nào.
Sáng sớm.
Ánh nắng ban mai vừa ló rạng.
Đình viện được bao phủ trong làn áo bạc.
Gian phòng của Trần Mục rất ấp cúng, toàn thân hắn tràn ngập mây vàng lờ mờ, da thịt trắng nõn sáng bóng, huyết nhục trong cơ thể đang rung động, liên tục có khí bẩn theo phương pháp hô hấp được bài xuất ra ngoài cơ thể.
Hắn đang hấp thu linh khí trong thiên địa tới tẩm bổ huyết nhục, linh tuyền trong đan điền ngày càng rộng lớn hơn.
Trần Mục nhìn vào thần hồn, hắn nhìn chằm chằm vào đám sương mù mông lung trong đầu kia, những sương mù này đang tụ lại, thậm chí còn đang tỏa ra ánh sáng vàng.
Dựa theo cách nói của lão già mù, chỉ có ngưng tụ ra thức hải hoàn chỉnh thì mới có thể thấy rõ bản ngã.
Theo minh tưởng cả đêm, Trần Mục cảm thấy càng ngày càng nhạy cảm hơn, không chỉ có tinh thần dồi dào, nhục thân cũng nhận được đề cao trên diện rộng.
"Lúc nghỉ ngơi trong đêm, tinh thần và nhục thân đều có thể tu luyện cùng lúc, xem như không tệ."
"Không biết trong lúc luyện kiếm có thể minh tưởng hay không." Trần Mục lẩm bẩm tự nói, nếu như có thể thì có thể dùng khoảng thời gian giống nhau đi làm hai chuyện.
Người bình thường không cách nào nhất tâm nhị dung, lúc luyện kiếm nhiều nhất chỉ có thể phối hợp với phương pháp hô hấp, mà minh tưởng thì cần phải có lực chú ý độ tập trung cao.
Đây chính là nguyên nhân Triệu Phi Yên cho phép lão già mù dạy hắn phương pháp ngưng thần, muốn làm chậm trễ việc luyện kiếm của hắn.
Trần Mục rời giường.
Hắn gặp phải lão già mù ở trong đình viện.
"Tối hôm qua ngươi tu luyện như thế nào?" Lão già mù mặt không cảm xúc hỏi.
Hắn vậy mà biết tối hôm qua ta tu luyện, Trần Mục mỉm cười trả lời: "Ta cảm thấy tinh thần sung mãn, trong đầu có đám sương mù màu vàng kim."
Chương 33 Viêm Thần Quan Tưởng đồ
Lão già mù vui vẻ nói: "Thật đúng là có thiên phú dị bẩm có khác, khi tất cả sương mù biến thành sương mù màu vàng, ta sẽ tặng cho ngươi Viêm Thần Quan Tưởng đồ."
"Đó là Quan Tưởng đồ Linh giai trung phẩm, lục phẩm cao nhất bên trong trung phẩm, tiếp cận Linh giai thượng phẩm." Lão già mù ý tứ sâu xa.
Trần Mục mừng rỡ, trên mặt mang nụ cười, trong lòng thế nhưng là không có buông lỏng cảnh giác.
Lão già mù từ trong túi bên hông lấy ra dược thảo màu xanh lam, "Đây là Tráng Hồn thảo linh dược Linh giai tứ phẩm, có thể cường hóa thần hồn, có thể sử dụng trực tiếp."
Trần Mục chớp chớp mắt, hoài nghi nói: "Lão gia gia, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?"
"Ngươi có thiên phú dị bẩm, ta bây giờ hỗ trợ ngươi về sau ngươi có khả năng sẽ giúp ta." Lão già mù thản nhiên nói.
Trần Mục suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy có đạo lý, nếu như lão già mù này sau này có việc muốn nhờ hắn, chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý thì đều có thể đáp ứng.
Hắn nhận lấy dược thảo, cảm kích nói: "Thật cảm tạ lão gia gia, Tiểu Mục ghi nhớ trong lòng."
Lão già mù quay người trở về phòng, Trần Mục không thể không thầm nói trong lòng, "Hắn đang chờ đợi gì ở ta?"
Trần Mục không có vội mà ăn Tráng Hồn thảo, sau khi hắn thông qua thương thành của hệ thống thì phát hiện, gốc Tráng Hồn thảo này vẻ bề ngoài không có vấn đề.
Hắn thu Tráng Hồn thảo lại, sau đó trở về đại sảnh ăn cơm, muội muội đang nằm ngủ trong nôi, mẫu thân thì đang sửa lại chiếc áo khoác bông cũ màu xám.
Trần Mục đã cao lớn hơn, áo bông ban đầu hơi ngắn nên chỉ có thể mặc tạm.
Đường Uyển cười nói: "Mục nhi, đi mặc thử xem, xem có vừa người hay không."
Trần Mục mặc áo bông cũ vào, mỉm cười nói: "Mẫu thân, rất vừa người, rất ấm áp."
"Chờ sau tết, cha sẽ đi mua cho ngươi một cái áo bông mới tinh." Trần Nghiêm ở bên cạnh nói.
Trần Mục lắc đầu nói: "Cha, không cần phải lãng phí, thân thể ta sẽ lớn lên nhanh, mặc cũ là được rồi, không cần phải mua quần áo mới cho ta"
"Ha ha ha."
Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười trên môi, họ rất vui mừng rất hài lòng, Trần Mục không chỉ có thiên phú dị bẩm mà còn vô cùng hiểu chuyện.
Trần Mục cơm nước xong xuôi, hắn đi tới trước cái nôi để xem muội muội, Trần Dĩnh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nàng ta được bao bọc cực kỳ cẩn thận, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo, trông rất đáng yêu.
Lúc Trần Dĩnh vừa ra đòi thì nặng hơn so với Trần Mục nửa cân, sau khi sinh ra chưa mắc phải bệnh gì, nhưng hai vợ chồng cũng không dám lơ là.
Mùa đông ở Bắc Hoang rất lạnh, rất nhiều đứa bẽ dễ mắc bệnh chết yểu vào mùa đông, đứa bé đầu tiên của nhà đại bá chính là bỏ mình mà đi vào mùa đông.
Năm đó yêu thú còn tập kích Hắc Thạch thành.
Thân thể Trần Dĩnh mạnh khỏe, thể chất vượt trội hơn những đứa bé cùng tuổi khác, điều này làm cho hai vợ chồng yên tâm hơn rất nhiều, Đường Uyển biết, đều là công lao của gốc Hỏa Vân tham kia.
"Mẹ, ta đi luyện kiếm đây."
"Mục nhi, nếu như tuyết rơi lớn thì trở về phòng nghỉ ngơi một chút, đừng làm tổn thương thân thể do giá rét."
Thời tiết gần đây thật lạnh, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi dày đặc, Trần Mục mỉm cười nói: "Không sao đâu a."
"Mục nhi thực sự rất cố gắng, phu quân, gần đây ngươi ở nhà thế nhưng là phải giúp con luyện kiếm a, ta tới chăm Dĩnh Dĩnh là được rồi." Đường Uyển đề nghị.
Trần Nghiêm ho khan hai tiếng, Trịnh trọng nói: "Gần đây tiên cục bề bộn nhiều việc, phụ thân chuẩn bị làm hết các đơn hàng trong tay, sau đó chuẩn bị tổ chức tiệc đầy tháng cho Dĩnh Dĩnh."
Thực lực của Trần Mục bây giờ không kém gì Trần Nghiêm, thậm chí còn mạnh hơn, hắn cũng hiểu, vì thể diện cho nên mới kiếm cớ để mà từ chối.
Trước khi kết hôn Trần Nghiêm chính là Kiếm Sư lục phẩm, hiện tại cũng chỉ là Kiếm Sư thất phẩm, nhiều năm qua không có tăng lên, hắn thường xuyên phải ra ngoài áp tiêu, căn bản là không có thời gian để mà tu luyện, cũng chỉ có ở lúc còn nhỏ thì mới có thể có nhiều thời gian để tu luyện.
Diễn Võ trường.
Trần Hạo luyện kiếm ở chỗ này.
Có vô số vết kiếm trên tuyết.
"Nhị ca, ngươi luyện thật sớm."
"Hắc hắc, cần cù thì bù thông minh nha."
Mỗi ngày Trần Hạo đều đều cố gắng chịu khó luyện kiếm, Trần Mục còn chia sẻ tâm đắc luyện kiếm của chính mình, gần đây kiếm thuật của nhị ca có tiến bộ rất lớn.
Trần Mục cầm lấy trọng kiếm bắt đầu luyện kiếm.
Hắn sử dụng Kiếm Thiểm một lần nữa, kiếm mang hiện lên trong tuyết, sau đó là một đạo rồi lại một đạo kiếm mang, mặt đất cũng lưu lại kiếm ngân (vết kiếm) cực dài.
Trần Hạo dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện quan sát Kiếm Thiểm của Trần Mục, hắn nghi hoặc nói: "Tam đệ thế mà nhắm mắt lại, thật lợi hại."
Diễn Võ trường có vết kiếm thật dài, mỗi lần Trần Mục xuất Kiếm Thiểm thì đều là vị trí này, vị trí không lệch chút nào cả, vết kiếm trên mặt đất đã càng ngày càng sâu.
"Hô!"
Trần Hạo kinh hãi.
Để hắn mở to mắt cũng không làm được.
Có một con Bạch Long đang lảng vảng bên miệng Trần Mục, mà trong đầu của hắn thì đang minh tưởng, cùng lúc vừa minh tưởng vừa luyện kiếm, không nghĩ tới lại thật có thể làm được.
Trần Hạo nhấc thiết kiếm lên tiếp tục luyện kiếm.
Trải qua tu luyện ba ngày ba đêm, phần lớn sương mù trong đầu Trần Mục đã chuyển biến thành màu vàng kim, cảm nhận của hắn có thể bao phủ toàn bộ Trần phủ.
Trần Mục có hai nơi là hắn không có cách nào đi thăm dò, một là gian phòng của Triệu Phi Yên, một là gian phòng của lão già mù.
Lúc trời gần tối.
Trần Mục đi tới gian phòng của Triệu Phi Yên.
Hắn bây giờ có cảm nhận nhạy bén, nghe được tiếng run rẩy yếu ớt thì vội vàng gõ cửa hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi đang bị phát bệnh sao?"
Trong phòng, Triệu Phi Yên đang co ro nằm run rẩy trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, xung quanh gian phòng thì được băng sương bao trùm lấy, nàng ta nghe được giọng nói non nớt của Trần Mục thì lạnh lùng nói: "Ta không sao."
Trần Mục cung kính nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi."
Triệu Phi Yên mở cửa phòng ra, hàn ý phả tới, còn lạnh thấu xương hơn so với gió tuyết bên ngoài phòng.
Trần Mục khí huyết tràn đầy, miễn cưỡng có thể đứng vững, gần đây nhị ca nói, hắn để lò sưởi trong phòng vậy mà vẫn còn cảm thấy lạnh, còn không bằng đi tới Diễn Võ trường luyện kiếm còn ấm hơn, xem ra là có liên quan tới Triệu Phi Yên.
"Chuyện gì?"
Triệu Phi Yên mặt mũi tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
Trần Mục lấy gốc Tráng Hồn thảo màu xanh lam kia ra, tò mò hỏi: "Đây là lão gia gia đưa cho ta, có thể phục dụng hay không?"
Triệu Phi Yên cầm Tráng Hồn thảo lên, sau khi quan sát cẩn thận thì nói: "Linh dược này không có vấn đề, có điều tại sao hắn phải đưa cho ngươi thứ quý giá như thế này?"
"Có thể là nhìn trúng tiềm lực của ta đi."
"Có lẽ vậy."
Triệu Phi Yên lạnh nhạt nói.
Trần Mục cầm Tráng Hồn thảo lại, chân thành nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi thật không sao đó chứ?"
Trần Mục coi nàng là vệ sĩ, nếu như nàng ta có chuyện gì xảy ra thì sẽ không còn cảm giác an toàn.
Chương 34 Ngưng tụ thức hải
Triệu Phi Yên đột nhiên cảm nhận được cảm giác ấm áp, ngoài sư tôn ra vậy mà còn có người quan tâm tới nàng ta, thế là giọng nói trở nên dịu dàng hơn nhiều, "Yên tâm đi, trong mấy ngày qua thân thể ta chỉ là hơi khó chịu, hai ngày nữa là khỏe."
"Tiên tử tỷ tỷ, nghỉ ngơi thêm đi." Trần Mục cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yên mỉm cười nói: "Ngươi thật đúng là biết quan tâm người khác, nhưng ta chỉ muốn uống rượu."
Trần Mục không ngửi thấy mùi rượu trên người cảu nàng, chỉ có ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, "Tiên tử tỷ tỷ uống nhiều nước nóng vào."
Triệu Phi Yên cười gật đầu, sau đó nàng ta đóng cửa lại, vẻ mặt càng tái nhợt hơn, chỉ có thể nghiến chặt hai hàm răng trắng ngà, không dám kêu thành tiếng, toàn thân tỏa ra hàn khí.
Trần Mục xác định linh dược không có vấn đề.
Vào ban đêm, hắn ăn hết cả gốc Tráng Hồn thảo.
Thần hồn của Trần Mục đang lớn mạnh một cách nhanh chóng, sương mù màu vàng kim trong đầu càng ngày càng đậm, cuối cùng ngưng tụ ra chất lỏng màu vàng.
Sau đó chất lỏng màu vàng óng này càng ngày càng nhiều.
Sương mù màu vàng kim biến thành hồ nước.
Cảm nhận cẩu Trần Mục lan rộng ra tới bên ngoài Trần phủ.
Hắn phát hiện thần kỳ, thần hồn của hắn đã ngưng tụ ra thức hải màu vàng kim, tuy rằng diện tích chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng hắn đã thực sự trở thành Niệm sư chân chính.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Sư bát phẩm đỉnh phong.
Cảnh giới: Niệm Sư nhất phẩm sơ kỳ.
Giá trị đánh dấu: 246.
Nhiệm vụ: Đánh dấu Yến Vương đô.
Ban thưởng: 3000 điểm giá trị đánh dấu.
Trần Mục hiện vẻ mặt vui sướng, chẳng những trở thành Niệm sư mà còn có nhiệm vụ mới, tuy nhiên Yếu Vương đô cách Hắc Thạch thành rất xa, hiện tại là mùa đông, đoán chừng phải chờ tới mùa xuân thì mới có thể đi tới Yến Vương đô.
Ở vào lúc Trần Mục cao hứng, hắn đột nhiên phát giác được có ánh mắt thăm dò, rất quỷ dị, toàn thân hắn nổi lên da gà, cái loại cảm giác này rất quỷ dị.
...
Nửa đêm vắng lặng.
Trần Mục lại đột nhiên cảm thấy phát lạnh đằng sau lưng.
Hắn lại cảm thấy có hai con mắt vô hình nào đó đang chìn chằm chằm lên người mình, vẫn là loại cảm giác rất quỷ dị đó.
Hắn biết Triệu Phi Yên ở Trần gia là để bảo vệ mình, nàng ta thường xuyên để ý tới động tĩnh xung quanh, nhưng trước kia thì không có loại cảm giác như thế này.
Chẳng lẽ nguyên nhân là ở tu luyện phương pháp ngưng thần chăng? Trần Mục thầm nhủ trong lòng, hay là nói lão già mù ở sát vách đang âm thầm quan sát mình? Gần Trần gia cũng chỉ có lão già mù và Triệu Phi Yên là có thực lực như vậy.
Trần Mục không có lo sợ hoảng hốt mà hắn luôn duy trì tỉnh táo, tiếp tục vận chuyển phương pháp ngưng thần đi minh tưởng và vận chuyển phương pháp hô hấp đi hấp thu linh khí.
Làm giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có gì khác thường.
Sáng sớm.
Trần Mục rời khỏi giường.
Vừa đúng lão già mù cũng đi ra ngoài.
Trong đình viện, hai người chạm mặt vào nhau, Trần Mục mỉm cười chào hỏi: "Lão gia gia."
Lão già mù vẫn là vẻ mặt không cảm xúc như vậy, "Tinh khí thần của ngươi không tệ, hôm nay lão phu muốn rời khỏi Hắc Thạch thành, sau này có duyên thì gặp lại."
"Ngài muốn rời đi rồi?" Trần Mục lấy làm kinh ngạc, hắn lễ phép nói: "Ta đưa ngài đi ra ngoài đi."
Hai ngày gần đây, Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm đều không có ở trong nhà, bọn họ đều ra bên ngoài áp tiêu, không phải vậy Trần Mục sẽ đi báo tin cho gia gia biết để gia gia hắn đi đưa tiễn.
Lão già mù khẽ lắc đầu, hắn lấy ra một quyển sách cuộn ố vàng, trầm giọng nói: "Đây là Viêm Thần Quan Tưởng đồ, sau khi nắm giữ là có thể trấn áp được tà ma, rất có ích lợi đối với việc tu luyện của ngươi."
Trong mắt Trần Mục mang theo sự tò mò, hắn nhận lấy Viêm Thần Quan Tưởng đồ, trên đó là một bức tranh loang lổ hình ngọn lửa, mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng người, nhưng lại giống như là chim lửa đang dang rộng hai cánh ra, cuối cùng Trần Mục chỉ thấy nguyên cả một bức tranh đều chỉ là những ngọn lửa đang thiêu đốt, hai con ngươi của hắn cũng có loại cảm giác như đang bị thiêu đốt, đầu óc bắt đầu phát nhiệt.
Cuốn sách Quan Tưởng đồ này thật không đơn giản.
Trần Mục cảm kích nói: "Đa tạ lão gia gia."
Trên khuôn mặt của lão già mù hiện lên nụ cười mỉm, thản nhiên nói: "Trước khi đi, để cho ta nhìn xem thức hải của ngươi đến cùng là tu luyện như thế nào?"
Trần Mục nghe thấy vậy, không vội đáp ứng ngay, hắn cảm thấy có cái gì đó không được đúng cho lắm.
Lão già mù này rất tốt với hắn, không chỉ dạy hắn tu hành, tặng linh dược cho hắn mà còn tặng Quan Tưởng đồ nữa, Trần Mục biết, thức hải là một nơi rất rất quan trọng, nơi đó cất giấu hết tất cả bí mật của Trần Mục.
Trừ khi là lão bà của hắn, thì không phải là người nào cũng có thể đi vào thức hải của hắn để mà thăm dò, đối mặt với nụ cười tươi quái dị của lão già mù, sau lưng Trần Mục lại đột nhiên phát lạnh, loại cảm giác bị thăm dò này khiến hắn không thể không quen thuộc hơn.
Hắn có thể tin chắc rằng.
Những ngày vừa qua, lão già mù đều đang nhìn trộm hắn.
Nụ cười trên mặt lão già mù có hơi cứng ngắc, thậm chí là quỷ dị, Trần Mục không có hoảng, mặt vẫn mỉm cười, cung kính nói: "Lão gia gia, ta vừa nhớ tới, còn phải đưa rượu cho tiên tử tỷ tỷ a."
"Không phải ngươi nói muốn để cho nàng ta kiêng rượu sao?"
"Ta thấy tiên tử tỷ tỷ gần đây rất đau đớn."
"Uống rượu có thể tạm hoãn triệu chứng, nhưng sau này sẽ còn đau đớn hơn, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ."
"Ta từng qua gặp tiên tử tỷ tỷ, nàng ta bây giờ đang rất suy yếu, nếu như không có rượu thì khả năng sống không qua nổi mùa đông này." Trên khuôn mặt nhỏ của Trần Mục tỏ vẻ tràn đầy đau buồn.
Lão già mù đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ.
Nói xong, Trần Mục vào nhà, hắn cầm lấy vò rượu mạnh, lão già mù thì vẫn còn đứng ở đình viện, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Mục rời đi.
Sau khi rời khỏi đình viện, Trần Mục thở phào nhẹ nhõm, hắn đi thẳng tới trước cửa phòng của Triệu Phi Yên, loại cảm giác thăm dò kia mới biến mất.
"Tiên tử tỷ tỷ, ta mang cho ngươi vò rượu mạnh." Trần Mục gõ cửa gọi.
Triệu Phi Yên mở mắt lạnh lẽo ra, nàng ta những ngày qua nàng ta rất muốn được uống rượu, nhưng đều cố nhịn, hiện tại Trần Mục đột nhiên nói mang rượu tới, nàng ta vội vàng mở cửa phòng ra, trong đôi mắt lóe lên tia sáng.
Triệu Phi Yên ngồi xổm người xuống, cười tươi như hoa nói: "Vẫn là tiểu tử ngươi hiểu chuyện."
Nàng ta muốn lấy vò rượu từ trong tay của Trần Mục, nhưng Trần Mục giữ rất chắc, Triệu Phi Yên dùng sức mới lấy được từ trong tay của hắn.
Trần Mục với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi tốt nhất vẫn là không nên uống rượu, lúc nào thực sự không nhịn được nữa thì lại uống đi."
"..."
Triệu Phi Yên không biết nói cái gì cho phải.
Nàng ta đang kiêng rượu ở vào thời kỳ quan trọng thì cái tên gia hỏa này lại chủ động mang rượu tới cho nàng ta, bây giờ nàng ta ngửi mùi rượu thôi cũng đã chảy cả nước miếng rồi, đây không phải là đang cố ý chỉnh ta chứ?
Trần Mục thừa cơ ám chỉ nói: "Tiên tử tỷ tỷ, lão gia gia kia hôm nay chuẩn bị rời khỏi Trần phủ, nhưng hắn muốn xem thức hải của ta."
Nghe thấy vậy, hai mắt Triệu Phi Yên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Không được cho xem, ai cũng không được cho xem."
Chương 35 Triệu Phi Yên - Lão già mù
"Được rồi, tiên tử tỷ tỷ, một lúc nữa ta trở về sẽ nói cho lão gia gia kia." Trần Mục tới đây chính là nhắc nhở cho Triệu Phi Yên một câu.
Hắn sợ lão già mù kia có mưu đồ làm loạn.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Triệu Phi Yên, nói ra lời nói sâu xa: "Nếu như hắn hỏi thăm tình huống của ta, ngươi cứ nói cho hắn biết, ta bây giờ rất suy yếu."
Trần Mục chớp chớp mắt, hắn hiểu được ý tứ của Triệu Phi Yên, "Tiên tử tỷ tỷ, vừa rồi ta đã nói cho lão gia gia kia biết là ngươi đang rất suy yếu rồi."
"..."
Trên mặt Triệu Phi Yên toàn là dấu chấm hỏi.
Ta trông có chỗ nào rất suy yếu sao?
Có Triệu Phi Yên làm chỗ dựa, Trần Mục rõ ràng là tự tin hơn rất nhiều, hắn trở lại tiểu viện nhà mình, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng lão già mù kia đâu.
Hắn hỏi thăm nha hoàn thì mới biết được, lão già mù kia đã rời đi, Trần Mục nhịn không được thầm nói: "Chẳng lẽ là ta nghĩ quá nhiều rồi?"
Lão già mua kia có lẽ là có ý tốt thật.
Trần Mục khẽ lắc đầu, tình nguyện cho rằng chính mình là đã nghĩ quá nhiều, nhưng tâm phòng người không thể không có.
Trần Mục đi vào trong nhà xem muội muội.
Trần Dĩnh đang nằm trong nôi khóc rống lên, nàng ta đang đòi ăn sữa thú, nhưng là Đường Uyển cảm thấy nàng ta đã ăn đủ nhiều rồi, hơn nữa nàng ta gần đây luôn đái dầm, cần phải có một chế độ ăn bình thường.
Trần Mục ngồi ở bên cạnh cái nôi nựng nàng ta, cưng chiều nói: "Dĩnh Dĩnh ngoan."
"Đợi lát nữa ca ca sẽ cho ngươi ăn sữa thú."
Tuy nhiên Trần Dĩnh căn bản là nghe không hiểu, chỉ biết gào khóc, Đường Uyển cũng lo lắng, nàng ta không biết có nên cho Trần Dĩnh ăn sữa thú nữa hay không.
Trần Mục thấy Trần Dĩnh khóc không ngừng, cười nói ra: "Mẫu thân, ta có biện pháp."
Không bao lâu sau.
Trần Dĩnh đã yên tĩnh trở lại.
Trần Mục đổi một cái núm vú cao su từ trong thương thành của hệ thống, chỉ cần một điểm giá trị đánh dấu là đổi được, có thương thành của hệ thống, cuộc sống vẫn là thuận tiện hơn nhiều.
Giải quyết xong vấn đề gào khóc của muội muội, Trần Mục còn ôm lấy muội muội đi đi lại lại trong phòng, bên ngoài gió rất to, rất lạnh, không thích hợp để ra ngoài đi dạo.
"Mẫu thân."
"Ta đi luyện kiếm đây."
"Ừm, về sớm một chút mà nghỉ ngơi."
Trần Mục cầm trọng kiếm đi tới Diễn Võ trường.
Trên tay hắn sử dụng kiếm kỹ, trong thức hải thì đang minh tưởng lấy bộ Viêm Thần Quan Tưởng đồ kia.
Bên trong thức hải hình như đang ngưng tụ hỏa liên, niệm lực của hắn thì đang tăng cường lên không ngừng.
Lúc trời gần tối.
Trần Mục về nhà ăn cơm.
Lại có một trận tuyết lông ngỗng dày đặc trên bầu trời.
Gió bấc thổi vù vù qua bên hai tai.
"Xem ra đêm nay có trận tuyết lớn." Trần Mục ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời tối tăm mờ mịt.
Vào lúc đêm khuya thanh tĩnh.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường để nghỉ ngơi.
Trong đầu của hắn đang minh tưởng, thân thể đang hấp thu linh khí không ngừng, ánh sáng thần bí mông lung bao phủ quanh thân, giống như là đám mây bạc lại giống như sương mù màu vàng.
Hào quang là linh khí tràn ra trong cơ thể, sương mù vàng là thông qua minh tưởng mà sinh ra niệm lực.
Hai loại ánh sáng đan xen vào nhau.
Để hắn trở nên thần thánh một cách khác thường.
Ngoài phòng gió tuyết thổi vù vù qua tạo thành tiếng ồn ào, thổi vào cửa gỗ tạo ra tiếng động.
Cảm giác của Trần Mục nhạy cảm.
Hắn phát giác được có những biến động kỳ lạ.
Loại cảm giác thăm dò quen thuộc kia lại xuất hiện lần nữa.
Trần Mục không hoảng loạn, vẫn đang tu luyện, hắn tin tưởng Triệu Phi Yên có thể ứng phó.
Trong gió tuyết, có đạo thân ảnh lưng còng, lão già mù chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên trong đình viện, rõ ràng là hắn đã rời đi vào buổi sáng rồi, thế mà lại trở về vào đêm khuya.
Khi lão già mù đi vào trong đình viện.
Hắn đột nhiên quay người lại, Triệu Phi Yên đã đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm Khinh Ngữ, lạnh nhạt nói: "Ta nói rồi, nếu như ngươi có ý đồ xấu thì chắc chắn phải chết."
Lão già mù kia nhìn thấy Triệu Phi Yên thì hơi nghi hoặc một chút nói: "Ngươi biết ta sẽ trở về sao?"
Nếu như không có sự nhắc nhở tới từ Trần Mục, Triệu Phi Yên có lẽ sẽ có chủ quan, Trần Mục nói Triệu Phi Yên suy yếu, chính là muốn để cho lão già mù này cảm thấy có cơ hội lợi dụng được.
Trần Mục phát giác được ở bên ngoài đang có hai cỗ khí tức cường đại, sau khi hắn rón ra rón rén đi tới cửa phòng, thông qua khe hở ở cửa phòng thì nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Lão già mù không thể không cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy mình rất mạnh có thể giết được ta sao?"
Triệu Phi Yên vung kiếm một cách lạnh lùng vô tình, tư thế rất đẹp, Trần Mục cảm nhận được cỗ hàn ý phả vào mặt.
Cửa phòng của Trần Mục bị băng tuyết đông kết lại trong nháy mắt, trong phòng trở nên rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng gió tuyết cũng rất khó nghe thấy được, cũng may cảm giác của hắn vượt trội hơn người bình thường, miễn cưỡng vẫn có thể nghe được động tĩnh ngoài phòng.
Ánh mắt Trần Mục ngưng trọng lại, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Triệu Phi Yên, nếu như nàng ta thua bởi lão già mù, bọn họ khả năng chắc chắn sẽ đều gặp phải nguy hiểm.
Trong đình viện, gió và tuyết tạm ngưng lại.
Bông tuyết trong thiên địa lập tức bốc hơi.
Triệu Phi Yên vung Khinh Ngữ kiếm lên, trên mặt đất cách đó không xa xuất hiện một khối băng nhọn, thân thể lão già mù bị băng nhọn này đâm xuyên thủng qua, giống như một con nhím đông cứng.
"Tê!"
Trần Mặc hít vào một ngụm khí lạnh.
Thực lực của Triệu Phi Yên mạnh phi thường.
Tuy nhiên lão già mù thản nhiên nói: "Không hổ là đệ tử của Khương Phục Tiên, thực lực vượt xa thiên kiêu cùng thế hệ, đáng tiếc người mà ngươi gặp phải là ta."
Trần Mục nhíu mày, lão già mù bị như vậy rồi chẳng lẽ còn có thể phản kích nữa sao!
Bành!
Thân thể lão già mù chia năm xẻ bảy, hóa thành vụn băng đầy trời theo gió mà tiêu tán đi, nhưng mà lại có một chùm ánh sáng vàng chói lọi đột nhiên xuất hiện.
Chói lọi như là mặt trời.
Trần Mục cả kinh nói: "Đó là nguyên thần?"
Đôi mắt đẹp Triệu Phi Yên ngưng trọng lại, thản nhiên nói: "Hóa ra nhục thể của ngươi sớm đã bị hủy hoại từ lâu."
"Thì ra là thế, ngươi dạy phương pháp ngưng thần cho Trần Mục, đơn giản là bởi vì muốn đoạt xá, nếu như thức hải của hắn quá yếu thì rất khó chứa đựng được nguyên thần của ngươi!"
Trần Mục nắm chặt nắm đấm, lão già mù kia vậy mà lại hèn hạ như vậy, "Vãi thật! Hóa ra hắn là một cái xác không hồn, thiếu chút nữa thì bị lão già này ám toán."
Thiên hạ quả nhiên là không có bữa cơm trưa nào miễn phí, Trần Mục xin Triệu Phi Yên dạy kiếm kỹ cho mình thế nhưng là phải hao tổn tâm huyết, lão già mù kia chẳng những dạy hắn tu hành còn tặng linh dược cùng với Quan Tưởng đồ cho hắn, quả nhiên là có vấn đề.
Trong đình viện, ánh sáng vàng tràn ngập, mấy chục thanh Kim Quang kiếm đột nhiên xuất hiện, những thanh Kim Quang kiếm này đâm về phía Triệu Phi Yên, Triệu Phi Yên thì bay lên trời.
Triệu Phi Yên không muốn phá hủy Trần gia, ánh sáng vàng xán lạn xông lên bầu trời, gió tuyết tràn ngập, mắt thường khó mà thấy rõ được cảnh tượng trên không trung vào lúc này.
Trần Mục dần dần nhắm hai mắt lại.
Dùng niệm lực đi cảm nhận chiến đấu trên không trung.