• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (3 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Đường gia tới

Sau mười mấy ngày.

Trần Mục đã có thể dùng một tay cầm trọng kiếm, hơn nữa có thể thi triển kiếm kỹ Long Ngâm và Lục Trọng Lãng một cách hoàn mỹ, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không bị trói buộc bởi trong tay là trọng kiếm.

Buổi chiều mát mẻ, Triệu Phi Yên xuất hiện ở gần Diễn Võ trường, gần đây Trần Mục không có tới đưa rượu cho nàng, rượu của nàng vừa mới uống xong, chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm một chút, thuận tiện tới xem hắn đang làm cái gì.

"Thế mà còn đang luyện, thật đáng yêu." Triệu Phi Yên hơi mím môi đỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười tinh nghịch, nàng ta không có ngăn cản, nhiều lắm chỉ làm cho cảnh giới tăng lên chậm chút mà thôi, cũng không có tác dụng phụ gì cả.

Nàng ta không muốn dạy kiếm kỹ cho Trần Mục, cũng không có suy nghĩ đi hại hắn, nhìn dáng vẻ kiên trì không ngừng của hắn, đột nhiên cảm thấy đáng yêu, ấn tượng tốt đối với hắn cũng đang dần dần tăng lên.

"Nếu như đi với ta tới Lăng Vân tông sớm một chút, nói không chừng hắn còn có thể sớm trở thành Kiếm Tông."

Triệu Phi Yên lười biếng lắc đầu, "Chờ ngày nào nhớ tới ta mang rượu tới cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật, xem ngươi có tức hay không."

Khóe miệng nàng hiện lên ý cười càng lúc càng đậm.

Lại là mấy ngày khổ luyện, Trần Mục đã hoàn toàn quen với trọng kiếm, lúc hắn vung kiếm mang theo sóng kiếm, xem như không sử dụng kiếm khí cũng có uy lực rất khủng bố.

Ban ngày Trần Mục khắc khổ luyện tập với trọng kiếm, buổi tối lúc nghỉ ngơi thì dùng Tạo Hóa Hô Hấp pháp khôi phục, gân cốt và huyết nhục trong cơ thể càng ngày càng mạnh.

Sáng sớm.

Khi trời còn tờ mờ sáng.

Trong đình viện truyền tới tiếng nói chuyện.

"Gần đây có ai đó tới bái phỏng." Trần Mục mở mắt ra, người sợ nổi danh heo sợ mập, hiện tại Trần gia đông như trẩy hội, cộng với rất nhiều phiền não.

Trần Mục trở mình ngồi dậy, hắn mặc quần áo tử tế vào, đoán chừng là có 'thân thích' phương xa tới.

Từ sau khi hắn nổi danh, người từ khắp mọi nơi chạy tới Trần gia nhận thân, có nói là trưởng bối của Trần Mục, còn có nói là cùng thế hệ với gia gia của Trần Mục, người Trần gia đối với chuyện này rất là phiền não.

Gia gia Trần Thiên Nam từng nói với hắn, bọn họ là con cháu của Trần Tú, thật muốn tính là thân thích thì phải là dòng dõi của Trần Tú.

Những người này tới Trần gia căn bản không phải là con cháu của Trần Tú, đều là một số người giả thân thích.

Trong viện.

Người đàn ông trung niên mặc cẩm y dẫn theo hai tiểu bối đi tới, bọn họ mặc quần áo rất không đơn giản.

Trần Nghiêm mỉm cười nói: "Đường huynh, mời vào bên trong, Uyển nhi còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng."

Trung niên mặc cẩm y thở dài nói: "Gia phụ bị bệnh nằm liệt giường, gửi cho nàng nhiều bức thư mà cũng không thấy nàng trả lời, thật không tưởng tượng nổi."

"Nhạc phụ bị bệnh? Chuyện này nếu như ta biết sớm hơn một chút thì chắc chắn sẽ đi thăm lão nhân gia ông ta, tuy nhiên gần đây thực sự là không dứt ra được." Trần Nghiêm cười bồi nói.

Đường Lâm gật đầu liên tục, "Vẫn là muội phu biết xử sự, ta cũng không phải là tới hưng sư vấn tội, chủ yếu là muốn đến thăm Uyển nhi, thuận tiện nhìn xem cháu ngoại trai chưa từng gặp mặt kia."

"Đây là lễ vật ta chuẩn bị." Đường Lâm lấy hộp lễ từ trong tay thiếu niên đứng đằng sau.

Trần Nghiêm liên tục từ chối, nhỏ giọng nói: "Đường huynh, thay ta cảm tạ ý tốt của lão gia tử, nhưng Uyển nhi sẽ không nhận."

Đường Lâm trầm giọng nói: "Muội phu, ngươi đừng có làm như người xa lạ như vậy, chúng ta đều là người một nhà, sau này còn phải qua lại với nhau nhiều, một chút tâm ý, không được từ chối."

Trần Nghiêm bị ép nhận lấy lễ vật.

Lúc này, Trần Mục đang chuẩn bị đi ăn cơm, vừa ra cửa thì gặp được bọn họ đang đứng trong đình viện.

Hai mắt Đường Lâm ngưng lại, hắn nhìn vào Trần Mụng đang vác trọng kiếm đi tới, đôi mắt kia sáng ngời như có thần, toản thân tỏa ra khí thế bá đạo khiến cường giả Kiếm Tông cũng phải kính úy.

Thiếu niên và thiếu nữ đánh giá Trần Mục.

"Ha ha ha, đây chắc chắn là cháu trai của ta, thần võ ngút trời, anh tư tuyệt thế, tương lai không thể đô lường a." Đường Lâm nhịn không được mà nói lời khen ngợi.

Trần Nghiêm cười khổ nói: "Mục nhi, đây là cữu cữu của ngươi, ca ca của mẫu thân ngươi."

"Cữu cữu."

Trần Mục tùy ý mà nói.

Hắn trước kia chưa từng được nghe mẫu thân nhắc tới, hóa ra nàng ta còn có ca ca, xem ra lai lịch không nhỏ.

Đường Lâm vội vàng giới thiệu, "Đây là biểu ca của ngươi tên là Đường Trác, còn đây là biểu tỷ của ngươi Đường Thi."

"Ừm."

Trần Mục khẽ gật đầu.

Hai tỷ đệ Đường Thi rất tò mò về Trần Mục.

Bọn họ sớm đã nghe nói về tuyệt thế thiên kiêu xuất hiện ở Hắc Thạch thành, có được căn cốt cực phẩm, ba tuổi đã trở thành Kiếm Sư, tham gia luận võ của tiểu bối Hắc Thạch thành, thậm chí còn giành được thành tích tốt là quán quân.

Bọn họ đều không nghĩ tới, Trần Mục lại chính là con trai của cô cô của mình.

Mặt mũi Đường Thi tràn đầy nụ cười, trong trẻo nói: "Xin chào ngươi, Tiểu Mục, ta là tam biểu tỷ của ngươi."

Trần Mục khẽ gật đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ ta còn có rất nhiều biểu tỷ và biểu muội?

"Nghe nói ngươi là tiểu bối mạnh nhất của Hắc Thạch thành, đợi lát nữa chúng ta luận bàn được chứ?" Đường Trác mỉm cười, một bộ vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Hắn vốn không thèm để ý tới tiểu bối ở Hắc Thạch thành, tuy nhiên Trần Mục là căn cốt cực phẩm, còn là thiêu kiêu xa gần nghe tiếng, cho nên hắn cố ý đi theo phụ thân tới đây chính là muốn biết Trần Mục đến tột cùng có lợi hại giống như trong lời đồn hay không.

Trần Mục khẽ mỉm cười nói: "Được."

Hắn đang lo không tìm được đối thủ thích hợp.

Đường Lâm quát lớn: "Đường Trác, ngươi có hiểu chuyện hay không, nếu như làm bị thương Tiểu Mục thì làm sao bây giờ?"

"Ta sẽ chú ý." Đường Trác nghiêm túc nói.

Trần Nghiêm cười nói ra: "Các ngươi đi suốt đêm tới đây còn chưa ăn gì đi, hay là vào trong phòng ăn tùy tiện chút gì đó đi."

Trong đại sảnh.

Trần Mục đang ăn sáng.

Đường Thi thì thăm dò hắn tới mắt không thèm chớp.

Không nghĩ tới sức ăn của người đệ đệ này vậy mà lớn tới như vậy.

Trần Mục thấy mãi mà không thấy bóng dáng mẫu thân của mình vào bàn ăn, hắn định ăn xong thì đi xem mẫu thân, không biết nàng ta có phải là có chỗ nào đó không thoải mái hay không.

Đường Lâm vẻ mặt hiền lành nói: "Tiểu Mục, có muốn đi Kim thành ở Dương châu (châu này là châu của một quốc gia không giống như Hoang châu mà giống như Hành châu) chơi mấy ngày hay không?"

Đường Thi nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: "Kim thành có rất nhiều nơi để chơi, còn là thành thị lớn nhất phương nam, phồn hoa hơn nhiều so với Hành châu."

"Không muốn đi."

Trần Mục không có hứng thú.

Đường Lâm thở dài nói: "Ông ngoại ngươi mắc bệnh nằm liệt giường, nếu như ngươi tới Kim thành chơi mấy ngày, nói không chừng bệnh của lão nhân gia ông ta sẽ có chuyển biến tốt đẹp."

Trần Mục cũng không biết mình còn có ông ngoại, hiển nhiên là quan hệ giữa hai nhà không được tốt cho lắm, lạnh nhạt nói: "Nếu như mẫu thân đi thì ta sẽ đi."

Trong mắt Trần Nghiêm mang theo nụ cười vui mừng, Trần Mục càng hiểu chuyện hơn so với hắn.

Cơm nước xong xuôi.

Trần Mục đi tới gian phòng của mẫu thân.

"Mẫu thân, làm sao mẹ lại không tới ăn cơm?" Trần Mục đứng ở bên giường hỏi.

Đường Uyển ngồi dậy, dịu dàng nói: "Ngươi còn nhỏ, sau này mẫu thân sẽ nói cho ngươi biết."

Trần Mục trịnh trọng nói: "Mẫu thân, ta không còn nhỏ nữa, mẹ có mâu thuẫn với nhà cữu cữu sao?"

Thấy Trần Mục đã hỏi tới như vậy rồi, Đường Uyển cũng không còn ý định giấu nữa, cười khổ nói: "Ta sinh ra tại gia tộc quyền thế ở Kim thành, cha ngươi trước kia thường xuyên đưa hàng cho Đường gia chúng ta, chúng ta bởi vậy mà quen nhau, tuy nhiên ông ngoại ngươi lại không cho phép chúng ta tới với nhau."

Khó trách mẫu thân lại đoan trang ưu nhã, dịu dàng hiền lành như vậy, hóa ra là được sinh ra ở gia tộc lớn.
Chương 27 Chiến Đường Trác

"Ông ngoại ngươi muốn gả ta tới danh môn vọng tộc, nhưng mẫu thân thích cha ngươi, cho nên kiên quyết muốn tới với cha của ngươi, ông ngoại ngươi nổi trận lôi đình liền trục xuất ta ra khỏi Đường gia, chúng ta nhiều năm qua không có liên hệ gì." Mỗi lần Đường Uyển nhớ tới chuyện này thì đều cảm thấy lòng chua xót.

Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, "Mẫu thân, cữu cữu nói ông ngoại bị bệnh, người có muốn trở về thăm hay không?"

Đường Uyển khẽ vuốt má Trần Mục, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ ngốc, ông ngoại ngươi là cường giả Kiếm Hậu, đang ở vào trạng thái đỉnh phong, xem như qua hai mươi năm nữa thì vẫn khỏe mạnh, bị bệnh đều là hắn lấy ra làm cớ."

Trần Mục rất nhanh đã hiểu ra là chuyện gì xảy ra, chắc hẳn ông ngoại không ném được thể diện, cho nên viện cớ bị bệnh, muốn Đường Uyển chủ động trở về thăm.

Nếu như Trần Mục không có quật khởi, có lẽ Đường Uyển vĩnh viễn sẽ không gặp lại Đường gia.

Còn tưởng rằng cữu cữu là tới thăm mẫu thân, không nghĩ tới bọn họ lại bợ đỡ như vậy.

Mẫu thân đang mang thai thế mà còn muốn để nàng ta đi về Kim thành ở Dương châu, thật đúng là không còn gì để nói.

Trần Mục trịnh trọng nói: "Mẫu thân, mẹ không muốn đi thì không đi, ai cũng không thể ép buộc được mẹ."

Đường Uyển gật đầu.

Trong nội tâm nàng cảm thấy ấm áp.

Để nàng ta vui vẻ không phải là Trần Mục có thiên phú dị bẩm mà là hắn hiểu chuyện và hiếu thảo.

Vừa ròi khỏi gian phòng của mẫu thân.

Trần Mục liền gặp được đám người Đường Lâm.

"Cữu cữu, mẫu thân của ta đang mang thai tháng thứ chín, cần nghỉ ngơi, có chuyện gì các ngươi sau này hãy nói." Trần Mục vẻ mặt lạnh lùng, hắn nói chuyện với giọng điệu không phải là thỉnh cầu mà là mệnh lệnh.

Đường Lâm cũng là sửng sốt một lát.

"Vậy để cho Uyển nhi nghỉ ngơi đi." Đường Lâm không có mạnh mẽ xông vào, hắn là cho Trần Mục thể diện, không muốn để lại ấn tượng xấu cho hắn.

Trần Mục nhìn về phía Đường Trác, thản nhiên nói: "Biểu ca muốn so tài vậy thì tới Diễn Võ trường đi."

"Được."

Đường Trác đáp ứng ngay tại chỗ.

Đường Lâm nghiêm túc nói: "Đường Trác, chú ý một chút, không được làm cho biểu đệ bị tổn thương."

"Cha, cha yên tâm, ta có chừng mực." Đường Trác nở nụ cười tươi sáng lạn.

Đường Lâm không được yên tâm cho lắm nên đi theo đám tiểu bối đi tới Diễn Võ trường của Trần gia.

Trần Nghiêm không có đi vào Diễn Võ trường mà là mang theo đồ ăn, tự mình đi chăm sóc Đường Uyển.

Hắn biết.

Không cần phải đi xem.

Bởi vì Trần Mục chắc thắng.

Diễn Võ trường, Trần gia.

Trần Hạo đang luyện kiếm.

Trần Mục có thiên phú dị bẩm vậy mà còn đang cố gắng tu luyện không ngừng, cho nên Trần Hạo bây giờ còn cố gắng nhiều hơn so với trước kia.

Hắn bây giờ là Kiếm Đồ bát phẩm trung kỳ, sang mùa xuân năm sau có hy vọng đột phá tới Kiếm Đồ cửu phẩm, thậm chí có khả năng trở thành Kiếm Sư ở lúc mười hai tuổi.

Trần Hạo có thể có được tiến bộ như thế này không thể rởi bỏ sự trợ giúp cùng sự ảnh hưởng tới từ Trần Mục, vô luận gặp phải ai hắn đều sẽ khoác lác cho Trần Mục hai câu.

Trần Mục đi tới Diễn Võ trường, Đường Trác cùng đi theo tới, hắn không nhịn được thầm nói: "Sân bãi thật nhỏ, không thể vung tay vung chân thoải mái được."

Diễn Võ trường của Đường gia ở Kim thành thế nhưng là rất rộng, diện tích còn lớn hơn chỗ này tới mấy lần, từ nơi này là có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa hai nhà.

"Tiểu Mục!"

Trần Hạo cười ngây ngô mà gọi.

"Đây là nhị ca của ta Trần Hạo, nhị ca đây là cữu cữu, biểu ca, biểu tỷ của ta, bọn họ tới từ Kim thành ở Dương châu." Trần Mục cười nói.

Trần Hạo lên tiếng chào hỏi với mọi người.

Trước kia hắn cũng không biết Trần Mục còn có những thân thích này, năm đó lúc Trần Nghiêm và Đường Uyển kết hôn, Đường gia Kim thành cũng không có phái người tới đây.

Trần Mục đi tới giữa Diễn Võ trường, tay hắn cầm trọng kiếm, lạnh nhạt nói: "Biểu ca, mời đi."

Đường Trác cầm trường kiếm, kiếm của hắn ngắn hơn một nửa so với kiếm của Trần Mục, nhưng tràn đầy tự tin nói: "Biểu đệ, ta sẽ hạ thủ lưu tình."

"..."

Mặt mũi Trần Hạo đầy vẻ khó xử, không biết nói cái gì cho phải, cái tên kia lại dám ăn nói mạnh miệng như vậy.

Đường Thi nhìn chằm chằm vào Đường Trác, nghiêm túc nói: "Tiểu Trác, điểm đến thì dừng, đừng cậy mạnh."

"Luận bàn hai chiêu là được rồi, thắng thua không quan trọng, phải chú ý đúng mực." Đường Lâm lại nhắc nhở lần nữa.

Bọn họ đều muốn biết Trần Mục có thật lợi hại như trong lời đồn hay không.

Danh tiếng Trần Mục gần đây vang dội cả Đại Yên vương triều, xem như thiên phú có nghịch thiên hơn nữa thì dù sao hắn cũng mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi.

Luận bàn bắt đầu.

Trần Mục cầm trọng kiếm trong tay lao tới Đường Trác.

"Thật nhanh!" Đường Trác lấy làm kinh ngạc, tuy nhiên tốc độ như vậy hắn vẫn có thể phản ứng kịp.

Đường Trác bình tĩnh đứng tại chỗ, sau đó giơ trường kiếm lên một cách tùy ý, dáng vẻ thong dong, hắn muốn ngăn cản công kích của Trần Mục một cách phong cách.

Keng!

Cánh tay Đường Trác rung động, trường kiếm trong tay rung lên dữ dội, cả người càng là lùi lại đằng sau mười mấy bước.

"Ừm?"

Hai con ngươi Đường Lâm trợn lên.

Đường Thi thì miệng nhỏ khẽ há ra, hoảng sợ nói: "Thật là lợi hại, lực lượng thật kinh khủng!"

Trần hạo khẽ lắc đầu, thầm nghĩ tam đệ còn chưa có nghiêm túc đâu, cái tên kia thật sự là không biết trời cao đất rộng, lại dám coi thường tam đệ như vậy.

"Lại tới." Đường Trác nghiêm túc, mới vừa rồi là hắn chủ quan, không nghĩ tới công kích của Trần Mục lại mạnh mẽ tới như vậy, hắn bây giờ sẽ không cho cơ hội.

Đường Trác bổ sung linh lực vào trên trường kiếm, trường kiếm ẩn chứa năng lượng bàng bạc, như vậy sẽ không phải ăn thiệt thời lúc va chạm.

Thân pháp hắn nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Trần Mục, trường kiếm phóng xuất ra kiếm khí mạnh mẽ, tiếng xé gió hò hét chói tai.

Trần Mục không sử dụng kiếm khí, mà là nhanh chóng vung trọng kiếm, trọng kiếm không mũi kiếm xé toang kiếm khí va chạm vào trên trường kiếm của Đường Trác.

Keng! Keng! Keng!

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau không ngừng.

Đường Trác cắn răng, cái trán nổi lên mồ hôi min, cánh tay phải của hắn đang rung động, năm ngón tay run lên, đã sắp không cầm nổi trường kiếm.

Trên khuôn mặt của Đường Thi thì đầy vẻ giật mình, nàng ta đã không biết nên nói gì cho phải, đó là thực lực mà đứa bé ba tuổi nên có sao?

"Chênh lệch rất lớn."

Đường Lâm lắc đầu than nhẹ.

"Lực lượng thật là bá đạo."

Đường Trác bị ép hai tay nắm vào chuôi kiếm, như vậy mới có thể miễn cưỡng nắm chặt trường kiếm lại được, hắn không chịu nhận thua, thua bởi đứa bé ba tuổi vậy thì sẽ thật sự rất mất mặt.

"Xem chiêu!"

"Phá Lãng kiếm!"

Đường Trác quát to.

Đường Lâm khẽ nhíu mày, đây là sát chiêu của Đường gia Kim thành, uy lực rất lớn, nhưng là hắn cũng không có ý định ngăn cản.

Hắn muốn biết Trần Mục rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào.

"Luận bàn mà thôi, Tiểu Trác có cần phải nghiêm túc như vậy không?" Đường Thi nhịn không được bĩu môi nói.

Nàng ta biết đệ đệ mình tranh cường háo thắng, tuy nhiên có Đường Lâm ở chỗ này, chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trần Mục đứng nguyên tại chỗ, hai tay của hắn cầm kiếm, làm ra tư thế muốn rút kiếm, Đường Thi thì hiện vẻ ngạc nhiên, Đường Lâm cũng không biết hắn đang định làm cái gì.

Trần Hạo lấy làm ngạc nhiên, "Là chiêu kia?"

Phá Lãng kiếm của Đường Trác có thanh thế to lớn, cả người hắn như mũi tên bắn về phía Trần Mục, lưỡi kiếm theo gió vượt sóng, cuốn bụi mù lên.

Ầm ầm!

Sấm sét rơi trên mặt đất.

Trần Mục đột nhiên rút kiếm chém ra.

Gió lớn quét sạch Diễn Võ trường, khói bụi mù mịt, Đường Thi dùng tay giữ lại chiếc váy dài, ánh mắt ngốc trệ, nàng ta không thể tin được cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Kiếm khí của Đường Trác bị sóng kiếm triệt tiêu, sau đó Trần Mục vung thanh kiếm nặng nề một cách uyển chuyển.

Trường kiếm của Đường Trác bị đứt gãy ngay khi va chạm, cả người càng là văng ra ngoài.

Còn may có Đường Lâm xuất thủ kịp thời, một phát bắt được Đường Trác mới không để cho hắn bị thương.

"Đẹp trai!"

Trần Hạo vỗ tay bảo hay.

Là hắn biết Trần Mục sẽ thắng.
Chương 28 Luyện thành Kiếm Thiểm

Thấy bọn họ không bị làm sao, Đường Thi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tay của Đường Trác còn đang run rẩy không ngừng, ánh mắt của hắn trở nên hoảng sợ, miệng đang thở dốc, chậm chạp chưa lấy lại tinh thần.

Trần Mục cũng không nghĩ tới chiêu này lại có uy lực lớn tới như vậy, cái này còn chưa phải là Kiếm Thiểm thực sự, nếu như thật luyện thành Kiếm Thiểm vậy thì uy lực chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nhiều.

"Biểu ca, thật có lỗi, ta không nghĩ tới kiếm của ngươi sẽ gẫy." Trần Mục xin lỗi Đường Trác.

Đường Trác nghe thấy vậy thì muốn ói ra máu, hắn không nghĩ tới chính mình thất bại lại chật vật tới như vậy, lại còn thua ở trên thuật rút kiếm thường thấy nhất.

Đường Lâm cũng không tức giận, cười to nói: "Không sao, là năng lực của Đường Trác không bằng ngươi."

"Đường Trác."

"Sau này phải học hỏi thêm từ biểu đệ của ngươi."

Đường Trác cúi đầu, không nói gì.

"Tiểu Mục, sau này ngươi chắc chắn sẽ trở thành thiên kiêu lợi hại nhất Đại Yên vương triều." Đường Thi nở ra nụ cười ngọt ngào nói.

Tuy rằng nàng ta mới quen Trần Mục, nhưng lại cảm thấy vô cùng tự hào, trở về Kim Thành, chắc chắn sẽ phải đi khoe khoang với những tỷ muội mà mình quen biết.

Trần Hạo vỗ bộ ngực nói ra: "Tiểu Mục chắc chắn là thiên kiêu mạnh nhất Bắc Hoang, thậm chí là cả Hoang châu."

Trần Mục chớp chớp mắt, được bọn họ thổi phồng lên như vậy làm hắn có chút xấu hổ.

Đường Thi lại nói lời mời lần nữa: "Tiểu Mục, cùng biểu tỷ đi Kim thành chơi mấy ngày, ta giới thiệu cho ngươi quen biết những tỷ muội tiểu thư xinh đẹp."

"Sau này đi."

Trần Mục từ chối khéo.

Hắn không cảm thấy hứng thú đối với Kim thành, hơn nữa Đường gia trước kia đối xử không tốt với mẫu thân của hắn, hắn cũng không muốn có quá nhiều qua lại với những người này, nếu như không phải bởi vì có quan hệ với mẫu thân thì hắn cũng chẳng thèm để ý tới bọn họ.

Nói xong.

Trần Mục bắt đầu luyện kiếm.

Trần Hạo cũng luyện kiếm tiếp.

Hai huynh đệ giống như thường ngày như vậy.

Nhìn thấy Trần Mục cho thấy thiên phú, Đường Lâm càng kiên định hơn quyết tâm đi gặp Đường Uyển, muốn hòa giải với nàng, trước tiên vẫn là phải xin sự giúp đỡ tới từ Trần Nghiêm.

Đường Trác ở sau khi luận bàn thua thì cảm thấy thực sự rất mất mặt, hắn chỉ có thể đi theo Đường Lâm rời khỏi Diễn Võ trường.

Chỉ có Đường Thi là còn ở lại Diễn Võ trường.

Đường Lâm và Đường Trác trở lại viện tử.

Trần Nghiêm vừa cho Đường Uyển ăn cơm xong.

"Nhanh như vậy?"

Trần Nghiêm hơi ngạc nhiên.

Đường Trác thì hận không thể tìm được cái lỗ nào để mà chui vào.

Đường Lâm thì xệ mặt xuống, cười bồi nói: "Muội phu, năm đó cha ta có một số chuyện làm không đúng, đắc tội ngươi và Uyển nhi, ta thay hắn nói lời xin lỗi với các ngươi."

Trần Nghiêm có chút ngoài ý muốn, Đường gia trước kia chưa bao giờ đề cập tới chuyện muốn nói xin lỗi, cho tới vừa rồi lúc mới tiến vào phủ, Đường Lâm đều đang nói là Đường Uyển không đúng.

Bọn họ từ Diễn Võ trường trở về thì lập tức nói lời xin lỗi, thái độ này chuyển biến có hơi nhanh chút.

"Chuyện trước kia sớm đã qua rồi, Đường huynh không cần để ý." Trần Nghiêm mỉm cười nói.

Đường Lâm trầm giọng nói: "Phiền phức muội phu chuyển lời cho Uyển nhi, bảo nàng là ta muốn gặp nàng một lần."

Trần Nghiêm khổ sở nói: "Tính cách của Uyển nhi như thế nào thì ngươi biết rồi đó, chuyện này ta không giúp được a."

"Nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ mang theo mấy đứa nhỏ ra quỳ ở ngoài Trần phủ." Đường Lâm lớn tiếng nói.

Đường Trác có chút mộng, thua bởi đứa bé ba tuổi đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn bảo hắn ra ngoài Trần phủ quỳ gối, hắn sau này làm gì còn mặt mũi nào để mà trở về Kim thành nữa.

"Đường Lâm, ngươi đủ rồi đó, nói những chuyện này ở trước mặt đứa bé làm gì?"

Đường Uyển tức giận từ trong nhà đi ra, Trần Nghiêm vội vàng đi tới đỡ, sợ nàng ta động thai khí.

Đám người Đường Lâm thật muốn quỳ gối bên ngoài phủ thì mọi người sẽ nghĩ Trần gia như thế nào, người khác không biết còn tưởng rằng Trần gia đắc thế thì trở thành kẻ không còn tình người, bắt đầu thanh toán ân oán trước kia.

"Uyển nhi, trước kia là đại ca có lỗi với ngươi, không nói chuyện giúp ngươi, đều là đại ca ta sai." Đường Lâm nói với vẻ mặt hổ thẹn.

Đường Trác cung kính nói: "Cô cô."

Đường Uyển cũng không tức giận nữa, mỉm cười nói: "Lúc ta rời khỏi Đường gia, ngươi còn là đứa bé, không nghĩ tới chớp mắt cái đã cao tới như vậy rồi."

Đường Lâm lần này đi mang theo tỷ đệ Đường Thi tới chính là bởi vì năm đó Đường Uyển từng chăm sóc bọn hắn, cho nên muốn dùng bọn hắn tới đánh bài tình thân.

"Cô cô, gia gia thường xuyên nhắc tới cô cô, xin cô cô đừng giận nữa." Đường Trác cung kính nói.

Đường Uyên khẽ thở dài: "Ta cũng không có suy nghĩ oán hận cha, hắn cũng đã trục xuất ta ra khỏi Đường gia rồi, ta còn trở về làm cái gì nữa?"

"Lúc đó cha nói đều là lời nói nhảm, hiện tại biết sai." Đường Lâm cúi đầu nói.

Đường Uyển khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta sẽ không trở về Kim thành, nếu như cha muốn tới Hắc Thạch thành, ta vẫn hoan nghênh lão nhân gia ông ta."

Đường Lâm cũng không muốn được một tấc lại muốn tiến một thước, "Được, ta sẽ trở về nói cho cha biết."

Xế chiều hôm đó.

Đường Lâm chuẩn bị trở về Kim thành.

Đường Uyển làm cô cô, giữ tỷ đệ Đường Thi lại ở Hắc Thạch thành chơi thêm mấy ngày.

Đường Trác không còn mặt mũi nào ở lại Hắc Thạch thành, hắn muốn đi theo Đường Lâm trở về, Đường Thi thì mỉm cười đáp ứng ở lại Trần gia thêm vài ngày.

Đường Lâm dặn dò nàng ta ở Trần gia thì phải nghe lời, không được tạo thêm phiền phức cho cô cô.

Trời gần tối.

Trần Mục luyện kiếm trở về.

Đường Thi đi theo Trần Mục vào nhà ăn cơm.

Trên bàn cơm, Đường Uyển dịu dàng nói: "Thi Thi, tối nay ngươi ngủ ở gian phòng của Tiểu Mục a."

Đường Thi mỉm cười gật đầu, "Được ạ."

Trần gia rất nhỏ, không có nhiều gian phòng để ở, ngoài gian phòng dài để cho nha hoàn ở ra, còn có một gian phòng để đồ lặt vặt, không thể trong một sớm một chiều sắp xếp xong.

Trần Mục thiếu chút nữa thì phun nguyên cả một đống cơm đang nhai dở trong miệng ra, hắn lắc đầu liên tục, cố nuốt cơm xuống, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, ta không ngủ cùng với biểu tỷ đâu."

Mặc dù hắn chỉ là đứa bé, còn nhỏ, nhưng cũng không thể bởi vì như vậy mà đi chiếm tiện nghi của người khác.

Đường Uyển che miệng khẽ cười nói: "Mẹ không có để cho ngươi ngủ cùng với biểu tỷ, gia gia ngươi gần đây áp tiêu ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này ngươi đi ngủ ở tổ trạch đi."

"Gia gia trở về thì ngủ cùng với Tiểu Hạo."

"Ha ha ha."

Trần Nghiêm không nhịn được cười.

Đường Thi thì nụ cười đầy mặt.

Chỉ có Trần Mục là xấu hổ ngồi trợn tròn mắt.

Đường Thi vào ở Trần gia, hiếu thuận với Đường Uyển, thường xuyên ở bên cạnh người nàng, nghe lời hiểu chuyện, trên dưới Trần gia đều thích nàng.

Trần Mục vẫn là luyện kiếm giống như thường ngày.

Hắn luyện tập Kiếm Thiểm ngày này qua ngày khác.

Một ngày nào đó sau nửa tháng.

Tại Diễn Võ trường.

Khi mặt trời chiều ngả về phía tây.

Lá khô héo rụng đầy đất.

Trần Mục cầm trọng kiếm trong tay, hắn cảm giác được cái gì đó, hồi lâu không có động tĩnh.

Trần Hạo cũng không đi tới quấy rầy, hắn cảm nhận được khí tràng cường đại, giống như một cái đập chứa đầy nước, có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Hắn im lặng tập trung quan sát.

Trần Mục đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt mang theo ánh sáng, sau đó sấm sét nổ vang, một chút ánh sáng lạnh lẽo hiện ra, Trần Hạo trừng to mắt lên nhìn chằm chằm vào.

Chỉ thấy trọng kiếm vẽ ra hình bán nguyệt (nửa vòng tròn) trên không trung, ánh sáng lạnh lẽo kia vạch ra vầng trăng bạc, sau đó thì tường viện ở cách đó năm mươi bước theo tiếng mà sụp đổ.

"Tê!"

Trần Hạo không thể không hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn không nhìn thấy kiếm khí, cũng không phát giác được kiếm quang mà cường giả Kiếm Tông mới có, đó thuần túy chỉ là thuật rút kiếm vô cùng đơn giản.

"Hô!"

Trần Phục thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Hắn dựng trọng kiếm ở bên cạnh, nhìn vào vết kiếm lưu lại dưới mặt đất, vết kiếm này vượt qua tường viện, lan tràn ra bên ngoài tới trăm thước, sâu xuống ba tấc.

"Xong rồi!"

Trần Mục hưng phấn mà nói.

"Hắc hắc, thành công!" Hắn cười rất vui vẻ.
Chương 29 Trần Phi Yên kinh ngạc

Trần Hạo cũng theo đó mà cao hứng nói: "Lợi hại a, tam đệ, sau này ta cũng tập trung vào luyện chiêu này."

Trần Mục thành thật nói: "Nhị ca, ta đã ngộ ra chân lý của chiêu này, ở vào lúc xuất kiếm, trước tiên phải tập trung lực chú ý, dồn hết lực chú ý tập trung vào ở trên điểm muốn công kích, sau đó phối hợp với lực lượng toàn thân, toàn lực chém về phía điểm kia!"

Trần Hạo gãi đầu một cái, chỗ hiểu chỗ không nói, "Nghe thì cảm thấy rất đơn giản, thế nhưng mà tam đệ ngươi phải luyện lâu tới như vậy, ta thì chắc chắn sẽ còn lâu hơn."

"Nhị ca, ngươi chắc chắn có thể làm được, cứ luyện tập ngày qua ngày thì chắc chắn sẽ có tiến bộ." Trần Mục nói rất chân thành.

Lòng tin của Trần Hạo lập tức tăng lên nhiều.

Triệu Phi Yên đột nhiên xuất hiện tại Diễn Võ trường.

Đôi mắt hơi say rượu của nàng ta đánh giá Trần Mục, lạnh lùng nói: "Vừa rồi là có chuyện gì xảy ra?"

Lúc nàng ta đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên xuất hiện kiếm ý cường đại, thoáng cái liền mất, thế nhưng là cũng không cảm ứng được là có cường giả nào tới gần.

Trần Mục kích động nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta vừa mới luyện thành Kiếm Thiểm mà ngươi dạy."

Hắn trước kia làm cái gì đều như thế chẻ tre, nhưng lúc tu luyện Kiếm Thiểm lại tiêu hao thời gian rất dài, cho nên sau khi luyện thành Kiếm Thiểm thì đặc biệt kích động.

"Kiếm Thiểm?"

Triêu Phi Yên không thể tin được.

Đó là kiếm kỹ mà nàng ta biên bừa đi ra a.

Triệu Phi Yên thản nhiên nói: "Thi triển lại cho ta xem."

Trần Mục cầm lấy trọng kiếm, Trần Hạo vội vàng lui xa, hắn biết uy lực của chiêu này.

Lúc Trần Mục cầm kiếm, tinh khí thần đều trở nên hoàn toàn khác biệt, ánh mắt của hắn trở nên rất đặc biệt, chỉ nghe thấy một tiếng sấm nổ vang, ... mũi kiếm trọng kiếm vạch ra vầng trăng bạc, tường viện cách đó không xa sụp đổ hoàn toàn.

Trong đôi mắt đẹp của Triệu Phi yên tràn đầy vẻ không thể nào tưởng tượng nổi, đó cũng không phải là kiếm thế, cũng không phải là kiếm khí, càng không phải là kiếm quang, mà là kiếm mang chói mắt!

Có kiếm sinh ra đã mang theo kiếm mang sắc bén, có kiếm bản thân không có kiếm mang, nhưng cao thủ tuyệt thế dùng kiếm, có thể để cho kiếm bình thường không có kiếm mang phóng xuất ra kiếm mang chói mắt.

Trần Mục chính là tồn tại như thế.

Triệu Phi Yên biết được rất nhiều điều bí ẩn, ở rất nhiều năm về trước, Hồng châu (ngang với Hoang châu) có một nhân vật truyền kỳ, căn cốt của hắn cực kém, không cách nào hấp thu linh khí, nhưng hắn khổ luyện kiếm thuật bảy mươi năm, một khi đốn ngộ kiếm mang bay thẳng trời cao, cuối cùng trở thành truyền kỳ ở Hồng châu.

Vị truyền kỳ kia tu hành gian khổ trong bảy mươi năm mới luyện được kiếm mang, Trần Mục chỉ dùng một tháng, hắn đến cùng là quái vật gì?

Sâu trong nội tâm Triệu Phi Yên thật lâu không thể bình tĩnh lại.

"Tiên tử tỷ tỷ, có thể dạy kiếm kỹ khác cho ta hay không?" Trần Mục chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần nhìn vào Triệu Phi Yên.

Trên trán Triệu Phi Yên nổi lên mồ hôi hột, men say trên mặt bây giờ đã hoàn toàn không còn, nàng ta lạnh lùng nói: "Tham thì thâm, chiêu này ngươi vừa sờ đến cánh cửa, còn có không gian tiến bộ rất lớn, tiếp tục luyện đi."

Trần Mục cảm thấy cũng rất có đạo lý, chiêu Kiếm Thiểm này còn có thể mạnh hơn nữa, luyện tập thêm mấy tháng nữa thì uy lực chắc chắn sẽ còn mạnh hơn.

Mượn nhờ Linh Ẩn bí thuật và Tật Ảnh bộ, Trần Mục cảm thấy, chính mình có cơ hội có thể giết chết đối thủ ở khoảng cách hơn trăm bước theo kiểu lặng yên không tiếng động.

"Đa tạ lời nhắc nhở của tiên tử tỷ tỷ." Trần Mục mặt mũi tràn đầy nụ cười cảm kích.

Triệu Phi Yên không còn lời nào để nói, kiếm kỹ biên bừa đi ra, không nghĩ tới cũng có thể luyện được hiệu quả như vậy, tiểu tử này quả thực nghịch thiên.

Thiên phú của Trần Mục để nàng ta hâm mộ, thậm chí có thể sánh vai với sư tôn, có lẽ còn có thể đánh động với nhân vật trong truyền thuyết thời viễn cổ của Hoang châu.

"Chờ ta nắm giữ Kiếm Thiểm hoàn mỹ, tiên tử tỷ tỷ có thể dạy kiếm kỹ mới cho ta hay không?" Trần Mục đầy cõi lòng mong đợi mà nhìn vào nàng ta.

Triệu Phi Yên vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đơn thuần, khuôn mặt đáng yêu kia của Trần Mục thì không nỡ từ chối, nàng ta lạnh lùng nói: "Chờ tới lúc tâm tình của ta tốt thì sẽ dạy kiếm kỹ mới cho ngươi."

"Cảm ơn tiên tử tỷ tỷ."

"Ngươi tiếp tục luyện kiếm đi."

Triệu Phi Yên than nhẹ, sau đó rời đi.

Trần Mục nhìn vào trọng kiếm trong tay, không thể không lẩm bẩm nói: "Nàng ta hình như không được cao hứng cho lắm, chẳng lẽ là ta luyện Kiếm Thiểm còn chưa được?"

"Xem ra ta còn phải cố gắng hơn nữa, hiện tại còn chưa phải thời điểm đắc chí."

Trần Mục lại vung trọng kiếm lầ nữa, tiếp tục luyện tập ở Diễn Võ trường, Trần Hạo cũng theo luyện tập Kiếm Thiểm, hắn cảm thấy xem như bỏ phí tám năm mười năm, chỉ cần luyện thành Kiếm Thiểm này thì cũng là đáng giá.

Vào lúc chạng vạng tối.

Bông tuyết màu bạc từ trên trời bay xuống.

Năm nay tuyết rơi sớm hơn so với năm trước.

Hai huynh đệ ngẩng đầu nhìn bầu trời, Trần Hạo nhíu mày nói, "Năm nay khả năng sẽ rất lạnh."

Trần Mục gật đầu, hắn lo lắng nói: "Gia gia từng nói, Bắc Hoang ở vào mùa đông sẽ nguy hiểm hơn, nếu như mùa đông gặp phải luồng gió lạnh thì còn có thể sẽ có yêu triều."

Cứ mỗi khi tới mùa đông, đồ ăn ở phương bắc sẽ trở nên khan hiếm, yêu thú lúc này sẽ xuôi nam để tìm kiếm thức ăn, nếu như gặp phải luồng không khí lạnh này, yêu thú càng sẽ kết nhóm xuôi nam, giống như là thủy triều, mỗi lần xuất hiện yêu triều thì đều sẽ tạo ra rất nhiều tai họa.

"Chỉ mong năm nay không có thiên tai."

Ở vào lúc hai huynh đệ đàm luận về thời tiết thay đổi, Đường Thi chạy tới Diễn Võ trường, nàng ta vội vàng nói ra: "Tiểu Mục, cô cô sắp sinh."

Tiểu Mục nghe vậy thì vội vàng chạy trở về đình viện nhà mình, Trần Hạo và Đường Thi cũng chạy theo sau.

Trần Nghiêm lo lắng đi qua đi lại ở ngoài cửa.

Trần Mục cũng đứng ở ngoài cửa và đầy mong đợi.

Không biết thai này của mẫu thân sẽ sinh ra muội muội hay là đệ đệ, có phải cũng là người xuyên việt hay không?

Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng khóc oa oa, tiếng khóc rất to, tất cả mọi người ở ngoài cửa biết đứa bé này được ra đời bình an.

Trần Mục khẽ lắc đầu.

Xem ra không phải là người xuyên việt.

"Nhị gia."

"Là bé gái."

Trần Nghiêm tiến vào chạy thẳng tới bên cạnh Đường Uyên.

Trần Mục thì nhìn vào muội muội của mình đầu tiên.

Hắn ôm lấy muội muội với ánh mắt âu yếm, tuy nhiên muội muội dần dần nhắm hai mắt lại kêu khóc oa oa, điều này làm cho hắn không biết phải làm sao.

Đường Thi đánh giá tiểu muội muội, mặt mỉm cười nói: "Trắng trắng mập mạp, dung mạo khuôn mặt nhỏ này thật là giống cô cô, sau này chắc chắn rất xinh đẹp."

Đường Uyển từng dùng Hỏa Vân tham, gốc linh dược kia cũng bồi bổ cho muội muội, cho nên nàng sinh ra trắng trẻo mập mạp, thân thể khỏe mạnh.

"Để cho ta xem xem."

Đường Uyển hiện đầy vẻ mệt mỏi trên mặt nói.

Trần Mục ôm lấy muội muội tới bên cạnh mẫu thân, Trần Ngiêm cười nói: "Vừa đúng, hai cái tên mà chúng ta nghĩ trước đây đều có thể dùng tới."
Chương 30 Muội muội Trần Dĩnh, lão già mù

Sau khi Trần Dĩnh ra đời, Trần gia im lặng trong không khí hân hoan, Trần Mục rất chi là vui vẻ, hắn biết Trần gia sau này chắc chắn sẽ còn náo nhiệt hơn.

Trần Dĩnh và Trần Mục hoàn toàn khác biệt, nàng ta mỗi ngày phần lớn thời gian đều là dùng để ngủ, lúc tỉnh đều sẽ khóc rống lên, Đường Uyển cần được nghỉ ngơi phục hồi lại, chuyện chăm sóc Trần Dĩnh rơi vào trên người Trần Nghiêm.

Trần Nghiêm gần đây đều không được ngủ một giấc nào ngon cả, ngày nào cũng bị tiếng khóc của Trần Dĩnh vào đêm khuy làm cho tỉnh giấc, chỉ có thể rời giường để mà chiếu cố, thay tã cho nàng, hâm sữa cho nàng bú và dỗ cho nàng ngủ.

Ở Bắc Hoang, phần lớn những đứa bé mới sinh ra đều sẽ uống sữa thú, những đứa bé cứ uống như vậy thì khi lớn lên sẽ được khỏe mạnh hơn.

Nửa tháng trôi qua, Trần Nghiêm gầy đi không ít, hắn cảm thấy như chăm sóc một đứa bé vừa mới sinh ra còn vất vả hơn cả so với việc đi áp tiêu, cũng may có Đường Thi ở Trần gia, mỗi ngày đều giúp một tay, giảm bớt đi không ít gánh nặng cho hắn.

Trần Dĩnh ra đời làm cho bọn họ tạm thời từ bỏ đi ý nghĩ sinh thêm, thật sự là mệt tới ói máu.

Trong nhà có muội muội náo nhiệt hơn rất nhiều, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng khóc vang dội của nàng ta.

Trần Mục ngày nào cũng đi tới Diễn Võ trường để luyện kiếm, hắn có thời gian thì sẽ đi tới chơi với muội muội một lát, giúp cha mẹ thay tã cho nàng.

Hắn nhớ lại trải nghiệm khi còn bé lớn lên, thường xuyên muốn đi vệ sinh, cha mẹ không biết thì chỉ có thể thông qua tiếng khóc oa oa để nhắc nhở bọn họ, nếu như không thấy họ có phản ứng gì thì cũng chỉ có thể tè vào trong đũng quần.

Những đứa bé bình thường thì sẽ không nghĩ được như vậy, cho nên số lần thay tã cho Trần Dĩnh nhiều hơn so với Trần Mục rất nhiều.

Trần Thiên Nam trở lại Trần gia, biết được cháu mình đã ra đời, mặt tươi cười nói: "Chờ Dĩnh Dĩnh được đầy tháng, chúng ta tổ chức rượu chúc mừng đầy tháng cho nàng."

Gần đây Thuận Phong tiêu cục làm ăn rất tốt, rất nhiều gia tộc chiếu cố việc làm ăn của tiêu cục, bởi vậy mà Trần Thiên Nam gần đây bận rộn hơn nhiều so với trước kia.

Tuy nhiên Trần Thiên Nam có bận hơn nữa thì cũng muốn dành ra chút thời gian để chúc mừng cho cháu gái của mình, tất cả mọi người đều cười và đồng ý.

Đường Thi biết được tin tức này, nàng ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nhân lúc này là dịu quan hệ giữa hai nhà, nàng ta vội vàng trở về Đường gia ở Kim thành, nói chuyện Trần gia sắp tổ chức tiệc đầy tháng cho Đường Lâm.

Trải qua nửa tháng tu dưỡng, Đường Uyển đã khôi phục không tệ, nàng ta bắt đầu tự mình chăm sóc cho Trần Dĩnh, những ngày này vừa qua thế nhưng là làm cho Trần Nghiêm mệt tới không chịu được.

Trần Mục đi theo phụ thân dọn dẹp sạch sẽ gian phòng để đồ vật linh tinh, sau này Trần Dĩnh lớn lên thì sẽ ở lại đó, nếu như biểu tỷ lại có tới chơi thì cũng có gian phòng để nghỉ ngơi.

Dọn dẹp xong gian phòng, Trần Mục lại tiếp tục đi tới Diễn Võ trường để luyện kiếm, Kiếm Thiểm của hắn càng ngày càng lợi hại, dùng kiếm gỗ cũng đã có thể sử xuất ra Kiếm Thiểm.

Vào một buổi chiều tuyết rơi dày đặc.

Trên đường phố trải lên lớp áo tuyết thật dày.

Có một lão già mù gõ cửa bên ngoài Trần phủ.

Trên người hắn mặc áo xám rách nát, trên ống quần có nhiều lỗ thủng, mái tóc dài bạc màu và bù xù, khuôn mặt khô nhăn nheo, trông giống như kẻ lang thang.

Sau khi nha hoàn mở cửa ra thì còn tưởng rằng là một tên ăn mày, mỉm cười nói: "Lão nhân gia, ngươi chờ ở chỗ này một chút, ta đi vào lấy gì đó cho ngươi ăn."

Trần Thiên Nam thường nói tích đức hành thiện cho nên thường xuyên căn dặn nha hoàn trong nhà, gặp phải loại người khó khăn như vậy thì nên cho họ chút gì để ăn.

Lão già mù lắc đầu, "Không cần, nói cho gia chủ các ngươi biết, lão phu có tạo hóa tặng cho tiểu bối nhà hắn."

Nha hoàn nửa tin nửa ngờ, vừa đúng Trần Thiên Nam đang ở nhà, nàng ta liền nói chuyện này cho gia chủ.

Trần Thiên Nam đi tới ngoài cửa, chắp tay nói: "Không biết lão nhân gia có chuyện gì?"

Lão già mù mặt không đổi sắc nói: "Lão phu từ Huyền châu (ngang với Hoang châu) mà tới, đi ngang qua Bắc Hoang, nghe nói Trần gia xuất Long, cho nên thuận đường tới đây nhìn xem."

"Huyền châu!"

Trần Thiên Nam kinh ngạc.

Huyền châu cách Bắc Hoang không biết bao nhiêu vạn dặm, người bình thường thì căn bản là không có cách nào vượt qua, lão giả trước mắt này vậy mà từ Huyền châu phồn hoa tới.

Người bình thường, cả một đời đều không thể từ Hoang châu đi tới Huyền châu, lão già mù trước mắt này nếu như thật đi từ Huyền châu tới vậy thì hắn tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản.

Trần Thiên Nam không có chất vấn, mỉm cười nói: "Tiền bối, trước tiên vào trong nhà ngồi một chút."

Hắn không có truy hỏi căn nguyên, mà trước tiên mời lão già mù này vào trong đại sảnh rồi mang trà tới cho lão già mù.

Lão già mù không uống trà, hắn thản nhiên nói ra ý đồ mình tới: "Lão phu ở hơn mười dặm bên ngoài nhìn thấy khí của cháu trai nhà ngươi, hắn có thiên tư thông minh, cho nên muốn tặng cho hắn một trận tạo hóa."

"Mười dặm!"

Trần Thiên Nam hít vào một ngụm khí lạnh, xem như cường giả Kiếm Vương thì sự cảm nhận cũng không thể tới mười dặm đi.

"Đa tạ ý tốt của tiền bối, tuy nhiên Lăng Vân tông đã nhìn trúng Tiểu Mục." Trần Thiên Nam chắp tay.

Lão già mù bình tĩnh nói: "Tiểu bối Lăng Vân tông nhìn trúng lão phu tự nhiên không dám đi tranh, lão phu chỉ định dạy hắn tu hành chứ sẽ không thu làm đồ đệ."

Trần Thiên Nam đứng lên, khom người bái tạ nói: "Đa tạ tiền bối, không biết tiền bối họ tên là gì?"

"Ta đi ngao du khắp nơi quá lâu rồi, họ tên không quan trọng." Lão già mù khẽ lắc đầu.

Trần Thiên Nam không có hỏi nhiều, hắn dẫn lão già mù theo đi tới Diễn Võ trường.

Lão già này hai mắt đều mù, đi đường lại không dùng gậy chống, từ điểm này là có thể nhìn ra được sự không tầm thường.

Diễn Võ trường.

Bốn phái bao phủ trong lớp áo bạc.

"Gia gia."

Hai huynh đệ chạy về phía bọn họ.

Trần Thiên Nam cười nói ra: "Vị tiền bối này tới từ Huyền châu, hắn có ý định dạy các ngươi tu hành, còn không tranh thủ thời gian tạ ơn tiền bối."

"Tạ ơn tiền bối."

Hai huynh đệ ánh mắt lập tức trở nên hưng phấn.

Lão già mù thản nhiên nói: "Thứ ta muốn dạy chỉ có hắn là có thể học được."

Lão già mù chỉ vào Trần Mục.

Trần Hạo khó trách khỏi có chút thất vọng, "Còn chưa có học, tiền bối ngài làm sao lại cảm thấy ta không học được?"

"Bởi vì tinh khí thần của ngươi rất bình thường." Lão già mù khẽ lắc đầu.

Trần Hạo không hiểu, đây là nói ta ngu sao? Nếu nếu là như vậy, vậy thì ta thật có hơi đần, đã học không được vậy cho nên hắn lựa chọn tiếp tục luyện kiếm.

Trần Thiên Nam không hề rời khỏi Diễn Võ trường, hắn muốn biết lão già mù này sẽ dạy thứ gì, nếu như hắn là kẻ lừa đảo, nhiều nhất cho hắn ăn chút gì, sau đó thì mời hắn ra khỏi Trần gia.

Nếu như hắn thật có bản lĩnh, Trần gia chắc chắn sẽ lấy lễ để tiếp đón, phụng hắn làm khách quý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom