• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (5 Viewers)

  • Chương 396-400

Chương 396 Cả Nhà Lột Xác

Trần Uy lấy ra bản vẽ: "Tiểu Mục, ngươi xem xem, đây là bản vẽ mời người thiết kế."

"Được."

Trần Mục đón lấy bản vẽ quan sát: "Đại bá, cái trạch viện này nhỏ quá."

Trần Uy cười lắc đầu: "Gia gia ngươi nói, xây lớn như vậy lãng phí, cho nên xây nhỏ."

Trần Thiên Nam đề xướng cần cù tiết kiệm, đám tiểu bối mưa dầm thấm đất, tính cách đều rất tốt.

"Không cần phải vội vàng xây nhà mới thật lớn, đất đai ở xung quanh có thể quây tròn lại, đợi đám tiểu bối lớn lên, là có thể có viện tử của riêng mình."

Trần Thiên Nam và Trần Uy cảm thấy chủ ý này không tồi.

Trần Dĩnh và Tiểu Thất dính vào Trần Mục: "Ca ca, muội muốn viện tử lớn, giường lớn, như vậy thì Dao Dao và Thất Thất có thể ngủ cùng muội."

"Được."

"Xây cho muội cung điện xinh đẹp."

Trần Mục xoa xoa đầu Trần Dĩnh.

Mọi người đều cười rộ lên, Trần Hi phụ họa nói: "Ta và Lang Nguyệt cũng muốn cung điện."

"Không thành vấn đề, các ngươi có yêu cầu đặc biệt gì, ví dụ như xây bể bơi hay gì đó đều có thể nói."

"Đại bá, gia gia, ngày mai ta tới phía nam xem đất, sau khi xem xong lại thương lượng với Mộ thành chủ, đến lúc đó để ta làm bản vẽ." Trần Mục cung kính nói.

Chọn đất chắc chắn phải chọn địa thế tốt, Trần Mục định chôn Tru Tiên Kiếm Trận ở Trần gia, về sau rời khỏi Hắc Thạch thành cũng không cần lo lắng trong nhà.

Trần Uy cười gật đầu, ông ta chính là muốn để Trần Mục phụ trách, chỉ sợ quấy rầy hắn tu luyện.

Mọi người vừa nói vừa cười, Trần Thiên Nam còn nhắc nhở bọn tiểu bối đừng ỷ vào Trần gia có Kiếm Thánh liền ra ngoài ức hiếp người khác, phải dùng lễ đối xử với mọi người.

Trần Thiên Nam thường xuyên dạy bảo tiểu bối không thể kiêu ngạo tự mãn, phải khiêm tốn hữu lễ, trông thấy già yếu tàn tật thì phải ra tay giúp đỡ.

Nhà tích thiện, tất có dư.

Đám tiểu bối Trần gia đều ghi nhớ trong lòng.

Ăn xong bữa khuya, Trần Dĩnh và Tiểu Thất vẫn đang chơi ở diễn võ trường, cùng với việc cảnh giới tăng cao, Trần Dĩnh các nàng có thể mười ngày nửa tháng không ngủ, chỉ có Đường Uyển và Từ Yến bọn họ là vẫn cần nghỉ ngơi.

Trần Mục để đám tiểu bối ngồi xếp bằng tại diễn võ trường, hắn đồng thời tôi thể cho Trần Dĩnh, Trần Hãn và Trần Dao, Hồng Mông Tử Khí bao trùm thân thể của bọn họ.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến gần đó, hai bọn nó nằm bò bên cạnh Trần Mục cọ Hồng Mông Tử Khí, trong lúc hô hấp hấp thu được một chút Hồng Mông vật chất.

Tiểu Thất ngồi xổm ở gần đó xem, nàng ta là Kỳ Lân, không cần Hồng Mông vật chất tẩm bổ nhục thân.

Nhục thân của đám người Trần Dĩnh được tẩy lễ, gân cốt máu thịt không ngừng được lột xác trong tôi luyện, Hồng Mông vật chất chẳng những có thể tôi luyện thân thể, còn chứa đựng lượng lớn sức mạnh, nâng cao cảnh giới của đám tiểu bối.

Sáng sớm.

Ánh bình minh chiếu xuống diễn võ trường.

Trần Dao tắm ánh bình minh, giống như tiểu tiên nữ, tối hôm qua nàng ta hấp thu lượng lớn Hồng Mông vật chất, liên tục phá ba cái cảnh giới nhỏ, đến Thất phẩm Kiếm Vương trung kỳ.

Ở giữa hàng mày của nàng ta có đường vân kim sắc như ẩn như hiện, đó là tộc văn của Trần gia, trên người Trần Dao có tướng đế vương, thiên mệnh bất phàm, tương lai đã được định trước là quật khởi.

Trong cơ thể Trần Dĩnh có huyết mạch Trần gia, còn có huyết mạch Thần tộc ẩn giấu rất sâu, ngay cả Trần Mục cũng không thể thăm dò được cỗ huyết mạch Thần tộc kia, chỉ có thể nhìn thấy một nửa thần cách còn lại trong thức hải của nàng ta.

Trần Mục còn muốn dùng Hồng Mông Tử Khí trợ giúp muội muội trưởng thành, nhưng sau khi Hồng Mông vật chất được Trần Dĩnh hấp thu, cũng không biểu hiện ra hiệu quả quá rõ ràng.

Cảnh giới của Trần Dĩnh đột phá đến Tứ phẩm Kiếm Vương, nhục thể của nàng ta trời sinh rất mạnh, ngay đến cả Hồng Mông Tử Khí cũng không có trợ giúp quá lớn đối với nàng ta.

Trần Hãn được thăng cấp trên diện rộng, hắn ta có sự siêng năng như Trần Hạo, hơn nữa thiên phú cũng rất tốt, cộng thêm việc trong cơ thể có huyết mạch Trần gia không yếu, sau khi tôi luyện Hồng Mông Tử Khí đột phá đến Tứ phẩm Kiếm Vương.

Đệ đệ muội muội của Trần Mục đều rất mạnh, bọn họ không cần nhọc lòng vì tài nguyên tu luyện, chỉ cần tu luyện cho thật tốt, đột phá đến Kiếm Thánh là chuyện sớm muộn mà thôi.

Bọn họ kết thúc tôi thể, còn có gia gia cùng phụ mẫu, cả đại tỷ và đại bá bọn họ, giúp tất cả mọi người trong Trần gia tôi thể đoán chừng phải cần hai ngày.

Bạch Thanh Hoan đi tới diễn võ trường.

Trong mắt nàng ta mang theo vẻ kinh ngạc, cũng chỉ mấy tháng không gặp, Trần Mục đã lại trở nên mạnh hơn.

"Quả nhiên là yêu nghiệt!"

"Qua mấy năm nữa sợ không phải muốn thành tiên luôn sao!"

Trong mắt Bạch Thanh Hoan rất ngưỡng mộ, cũng không phải ngưỡng mộ Trần Mục, mà là ngưỡng mộ những tiểu bối này, bọn họ có thể có ca ca tốt như vậy, không thiếu tài nguyên, tông môn đối với bọn họ mà nói chính là trói buộc.

Kết thúc tôi thể, Trần Mục đứng dậy mỉm cười nói: "Bạch tỷ, những thứ này là cho tỷ."

Bạch Thanh Hoan cầm lấy mấy gốc thánh dược, trong mắt ẩn chứa ý cười: "Tên nhóc này, ở đâu ra thế?"

Trần Mục cười trả lời: "Lúc đi dạo ở Lan Hải Tiên Cảnh, bằng hữu tặng."

"Cám ơn nha."

Bạch Thanh Hoan cười lắc đầu.

Nàng ta biết là Trần Mục cướp được.

"Dĩnh Dĩnh, muội và Thất Thất phải chú ý một chút, đừng có phá hoại." Trần Mục nhắc nhở.

Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Biết rồi."

Bạch Thanh Hoan dẫn tiểu bối Trần gia ra ngoài.

Trần Mục gọi đám người gia gia đến diễn võ trường, Trần Thiên Nam ngồi ở giữa, Trần Uy và Trần Nghiêm lần lượt ngồi tại hai bên, Trần Mục ngồi đối diện với bọn họ.

Hồng Mông Tử Khí bao phủ bọn họ.

Lúc Trần Mục giúp người nhà tôi thể, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch dựa gần tới bên người Trần Mục, huyết mạch của bọn nó biến dị, sớm đã thông linh, thực lực rất mạnh, Hồng Mông vật chất giúp chúng nó trở nên càng mạnh hơn.

Trên người đám người Trần Thiên Nam bốc khói đen lên, đó là tạp chất trong cơ thể, nhiều hơn trong cơ thể của bọn tiểu bối rất nhiều, thời gian tôi thể cũng cần lâu hơn.

Trần Mục cho gia gia lượng lớn tài nguyên tu luyện, nhưng mà bọn họ phần lớn đều là cho tiểu bối sử dụng, cho nên trong cơ thể còn rất nhiều tạp chất.
Chương 397 Trần Gia Hoàn Toàn Mới (1)

Mãi cho đến khi chạng vạng tối, tôi thể mới kết thúc, nhục thân của Trần Thiên Nam trải qua tôi luyện, thuận lợi đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương, ông ta đã có thể đạp không mà đi.

Trần Thiên Nam đứng giữa không trung, không nhịn được cười ha ha, ông ta vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt tươi cười, loại cảm giác này rất sảng khoái, thoạt nhìn tóc không có trắng như vậy, nếp nhăn trên mặt cũng ít đi rất nhiều, trông dáng vẻ chỉ như bốn mươi năm mươi tuổi.

Trên mặt Trần Nghiêm và Trần Uy mang theo vẻ vui sướng, lão gia tử đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương, thọ mệnh của ông ta liền có thể tăng thêm mấy trăm năm.

Trần Mục có chút mệt, nhìn thấy gia gia đột phá đến Kiếm Vương, vui vẻ hơn bất cứ thứ gì.

Phụ thân cùng đại bá trải qua Hồng Mông Tử Khí tôi thể, cũng sắp đạt đến Kiếm Hầu đỉnh phong, qua không bao lâu nữa cũng có thể đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương.

"Gia gia, con định bây giờ ra ngoài xem xem có mảnh đất nào phù hợp làm nhà mới hay không." Tiên chủng của Trần Mục tiêu hao có chút lớn cần hồi phục, nên không vội tôi thể cho mẫu thân bọn họ.

Trần Thiên Nam mặt mày rạng rỡ, nói: "Tiểu Mục, gia gia đi chung với ngươi."

"Được thôi."

Trần Mục và Trần Thiên Nam vọt lên trời cao.

Hai đạo thân ảnh từ Trần gia rời khỏi Hắc Thạch thành.

Mộ Đông Lưu chú ý tới hai đạo thân ảnh kia, trong mắt chứa đựng vẻ hâm mộ: "Thật sự không nghĩ tới, ngay cả Trần tiêu đầu cũng có thể trở thành cường giả Kiếm Vương!"

Hắc Thạch thành, dãy núi Nam bộ.

Nơi này cách Hắc Thạch thành hai mươi dặm.

Trần Mục và gia gia đứng trên ngọn núi cao nhất nhìn xuống bốn phía, Trần Thiên Nam chỉ vào cách đó không xa: "Tiểu Mục, chân núi của ngọn núi phía trước kia không tệ."

"Gia gia, mảnh đất kia có hơi nhỏ."

Trần Mục mỉm cười nói: "Gia gia, con đề nghị dời hết mấy ngọn núi trước mặt này đi, vừa có thể dọn đủ không gian, những ngọn núi này còn có thể trở thành chỗ dựa vững chắc, ngài cảm thấy thế nào?"

Trần Thiên Nam gật đầu: "Dời núi cũng được, nhưng mà dời những ngọn núi này rất phiền phức."

"Gia gia, việc này cứ giao cho con."

Trần Mục mang trên mặt nụ cười như ánh nắng mặt trời.

Trần Thiên Nam rất yên tâm với hắn, cười gật đầu.

Hai người xác định vị trí của nhà mới, sau đó trở lại Hắc Thạch thành, bọn họ đi đến phủ thành chủ để thăm hỏi.

Mộ Đông Lưu nhiệt tình chiêu đãi: "Trần tiêu đầu, Tiểu Mục, mời vào bên trong, ta châm trà cho các ngươi."

Trần Thiên Nam và Trần Mục đến đại sảnh, Mộ Đông Lưu đích thân bưng trà: "Thật sự là khách hiếm khi đến, Trần tiêu đầu, không biết hôm nay các ngươi tới là có chuyện gì?"

"Mộ thành chủ, chúng ta muốn mua dãy núi phía Nam Hắc Thạch thành." Trần Thiên Nam tỏ rõ mục đích đến.

Mộ Đông Lưu sững sờ, vội vàng khoát tay: "Trần tiêu đầu, các ngươi không cần đến báo cho ta biết."

Đất đai của Đại Yến quốc, ngoại trừ Huyền Kiếm tông ra, những chỗ còn lại đều thuộc về Yến Vương, Trần Thiên Nam lại tìm đến Mộ Đông Lưu để mua dãy núi kia.

Trong lòng Mộ Đông Lưu hiểu rõ, kỳ thật lấy thực lực của Trần gia, căn bản không cần mua.

Ngay cả nữ nhi của Yến Vương cũng là nha hoàn của Trần gia, chỉ cần bọn họ nguyện ý, toàn bộ Yến quốc đều thuộc về Trần gia, cho nên vừa rồi Mộ Đông Lưu mới kinh ngạc.

Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười nói: "Vẫn nên làm theo quy củ đi, Đại Yến vương triều tạo phúc cho bách tính, Trần gia bọn ta cũng nên đóng góp."

"Cái này…"

"Ta phải tới vương đô hỏi một chút."

Mộ Đông Lưu chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Chuyện chuyển nhượng đất đai này phải thông báo với Vương tộc, việc này Mộ Đông Lưu không dám trì hoãn, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất đích thân chạy đến Yến Vương đô.

Trần Mục trở về đình viện.

Hắn đúng lúc đụng phải Bạch Thanh Hoan đang uống trà.

Bạch Thanh Hoan trêu ghẹo nói: "Sao ngươi nỡ rời xa sư tỷ của ngươi? Có phải cãi nhau rồi không?"

"Không có cãi nhau, sư tỷ của ta đang bế quan, chuẩn bị độ kiếp." Trần Mục không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Bạch Thanh Hoan hơi kinh ngạc, sau đó thư thái: "Cũng bình thường, cảnh giới của nàng ta cao như vậy, cho dù không độ kiếp thiên kiếp cũng sẽ tìm tới nàng ta."

"Có ý gì?"

Vẻ mặt của Trần Mục có phần nghi hoặc.

Bạch Thanh Hoan nhấp trà khẽ giọng nói: "Tu tiên giả mạnh tới một trình độ nhất định, có xác suất dẫn đến chú ý của thiên kiếp, tới lúc đó có trốn cũng trốn không thoát."

"Sao ta lại chưa từng nghe nói qua."

"Rất bình thường, thời đại bây giờ không có bao nhiêu cường giả có thể đạt tới tiêu chuẩn dẫn ra thiên kiếp, có điều nếu như đám cường giả đỉnh tiêm của Lan Hải Tiên Cảnh kia mà ra ngoài, rất có khả năng sẽ gợi ra thiên kiếp, hiểu chưa?"

Trần Mục khẽ gật đầu.

Hắn vẫn còn một vài chỗ không rõ ràng cho lắm.

Thể chất của Khương Phục Tiên đặc thù, nhưng sư tôn mạnh như vậy cũng không có dẫn ra thiên kiếp: "Ta hẳn là không làm sao, ta mới tới Cửu phẩm Kiếm Thánh trung kỳ."

Bạch Thanh Hoan có chút tê cả da đầu, sau đó trầm giọng nói: "Loại thiên kiếp tùy cơ này, Cửu phẩm Kiếm Thánh cũng có thể sẽ đụng phải, cho nên ngươi phải chú ý chút."

"Đương nhiên, xác suất rất nhỏ."

"..."

Trần Mục có loại dự cảm không tốt.

Hắn cũng không phải sợ hãi gì, nhục thân và bản mệnh kiếm đều rất mạnh, chỉ là nguyên thần có hơi yếu, cứng rắn chống chọi với thiên kiếp có lẽ là vẫn có khả năng.

"Bạch tỷ."

"Ngươi chủ động độ kiếp?"

Bạch Thanh Hoan lắc đầu, thở dài nói: "Ta là bị thiên kiếp phát hiện, bị ép độ kiếp, sau khi gắng gượng chống chọi ba đợt thiên kiếp, cuối cùng lựa chọn ve sầu thoát xác, một sợi âm hồn thoát đi mất, nhục thân hóa thành bột mịn."

"Ba đợt?"

"Chống đỡ qua ba đợt, đợt thứ tư thì chết."

Bạch Thanh Hoan có chút tự hào, mặc dù độ kiếp thất bại nhưng nàng ta chống đỡ được lâu hơn so với những người khác.

Trần Mục nghĩ đến quyển sách cổ lấy được ở chỗ Mộ Hồng Liên kia, đạo gông xiềng thứ chín của bản mệnh kiếm không thể dùng linh lực để phá, chỉ có thể dùng sức mạnh của thiên kiếp để tấn công, thiên kiếp tấn công bản mệnh kiếm, chỉ cần thành công xé rách gông xiềng, sống sót thì có thể trở thành Kiếm Tiên.

Lôi kiếp của Tiên giới chỉ có một đợt.

Bạch Thanh Hoan gặp phải ba đợt liên tiếp, giết chết nàng ta chính là đợt thiên kiếp thứ tư, Trần Mục không khỏi lau mồ hôi thay vị hôn thê.
Chương 398 Trần Gia Hoàn Toàn Mới (2)

Thiên kiếp nhân gian vậy mà lại biến thái như thế.

Bạch Thanh Hoan không thể đánh đồng với vị hôn thê, Trần Mục tin tưởng Khương Phục Tiên có thể thành công.

Hai người hàn huyên một lát.

Trần Mục quay về phòng tu luyện.

Hắn uống tiên dịch tu luyện, toàn thân tràn ngập sương tím, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều chạy tới nằm bò ở gần đó.

Trong thức hải, Trần Mục còn đang xây dựng bản vẽ nhà mới của Trần gia, muốn cho mọi người hoàn cảnh sống tốt hơn, trong đó quy hoạch diễn võ trường vô cùng lớn, có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của bọn tiểu bối.

Hôm sau, buổi sáng.

Trần Mục nghỉ ngơi xong thông báo cho mẫu thân và đại tỷ các nàng đến diễn võ trường, chuẩn bị tôi thể cho bọn họ.

Hắn còn kêu cả Yến Lang Nguyệt.

Yến Lang Nguyệt thụ sủng nhược kinh, nàng ta chăm chỉ làm việc ở Trần gia, đãi ngộ của Trần gia với nàng ta cũng rất tốt, không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định năm đó.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến diễn võ trường, bọn chúng co quắp ở bên cạnh Trần Mục giống như hai quả cầu lông.

Tiểu Hắc tương đối lười thích ngủ, Tiểu Bạch lại khá hoạt bát thích chơi đùa, Trần Mục rất thích bọn chúng, nên không có đuổi chúng nó đi.

Đường Uyển các nàng tu vi thấp, nhục thân lại yếu, trong gân cốt máu thịt có rất nhiều tạp chất, Trần Mục hao phí thời gian nửa ngày mới giúp được các nàng hoàn thành tôi thể.

Sắp đến chạng vạng tối, Trần Hi mở mắt ra, nàng ta ngửi thấy được mùi thối: "Trên người ta thối quá đi!"

Yến Lang Nguyệt kinh ngạc nói: "Oa, bá mẫu, ngài thật xinh đẹp, cảm giác còn trẻ hơn cả ta."

Đường Uyển sờ lên mặt mình, cảm giác trơn mềm, bà ta vội vàng lấy cái gương nhỏ mang theo bên người ra, trong mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc, đều không dám tin trong gương là mình, gương mặt kia khôi phục lại dung nhan thời kỳ đỉnh phong, khuôn mặt cười như trang điểm lộng lẫy.

Từ Yến cũng đi tới bên cạnh Đường Uyển, bà ta nhìn thấy chính mình ở trong gương khó lòng tin được, ít nhất cũng phải trẻ ra hai mươi tuổi, trong mắt chứa giọt nước mắt vui sướng.

"Oa, khuôn mặt thiếu nữ này của ta, không biết còn tưởng rằng ta chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi." Trần Hi nhìn bản thân trong gương, cười không ngậm mồm vào được.

Trần Mục cười lắc đầu, gia gia bọn họ đều để ý tu vi, mẫu thân các nàng căn bản không thèm để ý tu vi, nhìn thấy trở nên trẻ trung thì hưng phấn không thôi.

Nữ tu tiên giả cường đại đều rất xinh đẹp, da trắng mỹ mạo, tuổi trẻ mãi mãi, chỉ có cơ sở tốt có thể xưng là tiên tử, giống như tuyệt thế tiên nhan của Khương Phục Tiên kia, còn có dung nhan đẹp trai đến không hợp thói thường này của Trần Mục, những tu tiên giả còn lại căn bản không đạt tới được.

"Nương, bình thường các ngươi không luyện kiếm, nhưng Hô Hấp pháp phải dùng nhiều, bằng không sau này cha ta bọn họ trẻ mãi không già, các ngươi thì lại hoa tàn ít bướm mất…"

Trần Mục không muốn độc đoán muôn đời đâu, cho dù sau này có vô địch, không có người thân và bằng hữu còn có nghĩa gì, ngắm sao, ngắm trăng?

Đường Uyển các nàng đều nghiêm túc gật đầu.

Bình thường bọn họ cũng không muốn luyện kiếm tu tiên, nghe thấy phải già đi lập tức nhớ kỹ lời của Trần Mục.

Trần Mục mỉm cười, cho dù mẫu thân không tu luyện, sau này cũng sẽ dùng tiên đan để cho bà ta trẻ mãi không già: "Nương, ta trở về trước đây."

"Được."

Đám người Đường Uyển cùng nhau đi tắm rửa.

Lần tôi thể này bài tiết ra rất nhiều thứ bẩn thỉu.

Trần Mục quay về phòng nghỉ ngơi.

Hắn giúp vị hôn thê tôi thể trước, sau đó giúp tộc nhân của Trần gia tôi thể, Hồng Mông Thụ trong cơ thể vẫn còn là cây non, không những không lớn lên, còn có chút héo rũ.

May mà thạch tháp có thể cung cấp Hồng Mông vật chất, hai ngày nữa là Hồng Mông Thụ có thể hồi phục, sau khi Trần Mục tĩnh dưỡng ba ngày ở nhà, Mộ Đông Lưu chạy về Hắc Thạch thành.

Yến Vương đồng ý đem dãy núi phía nam Hắc Thạch thành không trả giá tặng cho Trần gia, đây là mệnh lệnh của Yến Vương, Mộ Đông Lưu không dám làm trái.

Trần Thiên Nam cũng không có cách nào.

Ngày hôm sau, Trần gia chuẩn bị khởi công, Trần Mục cùng tộc nhân Trần gia đi tới dãy núi phía nam Hắc Thạch thành, đám người Trần Dĩnh và Trần Hãn đều đi theo tới, còn có Trần Hi và cả Yến Lang Nguyệt.

Trần Mục vừa cười vừa nói: "Dĩnh Dĩnh, Tiểu Hãn, cho các ngươi một nhiệm vụ, giúp đỡ xây nhà."

"Được thôi!"

Trần Dĩnh không tích cực tu luyện, thích chơi, Tiểu Thất hô theo nói: "Ta cũng muốn xây nhà!"

"Được thôi, tam ca."

Trần Hãn cũng tràn đầy nhiệt tình.

Trần Dao không có đi theo, Trần Mục biết Dao Dao lười, nên cũng không gọi nàng ta.

Nhìn núi lớn ở trước mặt, Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra, sau đó kim quang chém qua, không có cái gì xảy ra, trong mắt mọi người mang theo vẻ kinh ngạc.

Sau đó Trần Mục đưa tay, nắm ở không trung, bảy ngọn núi lớn trước mặt bay lên trời cao, trên dưới Trần gia đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đây chính là sức mạnh của Kiếm Thánh, vậy mà lại có thể đột nhiên di dời núi non.

"Oa! Ca ca thật lợi hại!"

Mặt nhỏ của Trần Dĩnh tràn đầy sùng bái.

Cùng với việc bảy ngọn núi lớn bị chuyển qua nơi xa, phía trước xuất hiện đất bằng rộng lớn, Trần Mục giao bản vẽ cho Trần Uy, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Đại bá, việc xây dựng vẫn là để các ngươi tới sắp xếp."

"Được."

Trần Uy nhận lấy bản vẽ, sau đó phân chia công việc cho mọi người, Yến Lang Nguyệt và Trần Hi phụ trách tài chính, Đường Uyển và Từ Yến phụ trách nấu cơm cho công nhân, Trần Nghiêm và Trần Uy phụ trách quản lý công trường, Trần Dĩnh, Tiểu Thất, Trần Hãn phụ trách khuân vác.

Còn có rất nhiều hàng xóm láng giềng của Hắc Thạch thành đến giúp đỡ, rất nhiều người đều là đến giúp đỡ không đòi hỏi gì, Trần gia đương nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ.

Yến Lang Nguyệt cho bọn họ thù lao đầy đủ.

Một mình Trần Mục ngồi xếp bằng ở đỉnh núi.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn luôn theo bên cạnh hắn.

Trần Dao một mình ở nhà tu luyện hai ngày, nhìn thấy ca ca tỷ tỷ đều đang bận bịu, ngay cả Đại Tráng cũng đang vác gỗ ở công trường, nàng ta có chút áy náy, bèn đi theo đám người Trần Dĩnh khuân đồ.

Bạch Thanh Hoan trở về Huyền Kiếm tông, nàng ta nói tin tức Trần gia xây nhà mới cho Trần Hạo biết.
Chương 399 Tiên Tổ Trần Gia (1)

Trần Hạo và Tạ Nhã nghe được tin tức, lập tức xin nghỉ phép về nhà giúp đỡ, có bọn họ trở về giúp đỡ, tiến độ công trình trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Đỉnh núi chỗ Trần Mục, tử khí tràn ngập, thời điểm hắn ở chỗ này, bầu trời có mây, không có mặt trời như thiêu như đốt, cũng không có gió dạo mưa rơi.

Hắn còn chú ý đến chung quanh, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vẻn vẹn một tháng, nhà mới của Trần gia đã được dựng lên, cộng thêm việc sửa sang và các khâu nhỏ cũng chỉ hao phí thời gian không đến hai tháng.

Trần Mục mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy Trần gia hoàn toàn mới.

Trần gia hướng Bắc quay lưng về phía Nam.

Lưng tựa núi xanh nguy nga.

Trước cửa cách đó không xa có nhánh sông.

Xa hơn nữa có hồ nước trong veo, hoàn cảnh nơi này thanh u, cách Hắc Thạch thành cũng không xa.

Có gia tộc xây nhà mới bên rìa dãy núi, rìa dãy núi rất náo nhiệt, đều là hàng xóm láng giềng của Hắc Thạch thành, Trần Mục từng nhờ Mộ Đông Lưu, đất đai chung quanh muốn chia cho bách tính của Hắc Thạch thành.

Trần Mục trải qua hai tháng tu luyện, mầm cây nhỏ Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể đang mập mạp trưởng thành, bản mệnh kiếm và nhục thân đều đang không ngừng mạnh lên.

"Đoán chừng cần thời gian một năm mới có thể đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong." Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm.

Trên người Trần Mục có tiên thạch và tiên dịch, còn có lượng lớn thánh dược và thánh đan, tài nguyên chắc chắn là đủ, chỉ là cần thời gian hấp thu.

"Xem phòng mới trước đã!"

Trần Mục tới diễn võ trường của nhà mới.

Nơi này có không gian rộng lớn, mặt đất được phủ sắt đá cứng rắn, bốn phía có bốn võ đài nhỏ, ở giữa là võ đài rộng lớn cao trăm trượng, đám tiểu bối có thể cọ sát tu luyện ở chỗ này.

Đại tỷ bọn họ vẫn còn đang quét dọn nhà cửa.

Trần Mục đi tới tổ trạch thăm hỏi gia gia, từ đường Trần gia, trang nghiêm nghiêm túc ngập tràn hương hỏa, Trần Thiên Nam đang đứng trước bài vị của tổ tông.

Trong mắt Trần Thiên Nam hiện ra ánh lệ.

Ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ có thể có ngày hôm nay.

Trần Mục chắp tay trước ngực, khom mình hành lễ với tổ tiên, Trần Thiên Nam nở nụ cười hòa ái.

"Tiểu Mục, Trần gia có thể phồn vinh như hiện tại đều là nhờ ngươi." Trong mắt Trần Thiên Nam ẩn chứa sự vui mừng.

Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười, hắn nhìn tấm bài vị trống không ở chỗ cao nhất, vẻ mặt cung kính nói: "Có lẽ là tổ tiên đang phù hộ Trần gia chúng ta."

Trần Thiên Nam khẽ gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, ông ta nở nụ cười hòa ái nói: "Ngày mai chúng ta chuyển vào nhà mới thì cúng tế tổ tiên."

Trần Mục nghiêm túc gật đầu, hắn ở đỉnh cực bắc, từ trong miệng Thủy Kỳ Lân lấy được tin tức có liên quan đến tổ tiên Trần gia, tổ tiên Trần gia tiến về nơi sâu trong tinh không chinh chiến, người đó có khả năng vẫn còn sống.

Có thể khiến cho Thủy Kỳ Lân khắc ghi.

Không cần nghĩ cũng biết tổ tiên cường đại đến mức nào.

Nơi sâu trong tinh không rốt cuộc có bí mật gì?

Trần Mục rất muốn biết nhưng bây giờ hắn còn chưa thành tiên, căn bản là không có cách nào chạm tới được nơi sâu trong tinh không.

"Gia gia, trong nhà có sách cổ không?"

"Đừng nói sách cổ, đồ cổ trong nhà có lẽ cũng chỉ là những bài vị này."

Trần Mục nhìn tấm bài vị ở chỗ cao nhất kia, phía trên bài vị không có viết chữ, đỏ tươi, giống như dính máu, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, vẫn như cũ hoàn hảo không chút tổn hại.

Vật liệu dùng làm gỗ kia tuyệt đối không đơn giản.

Trần Thiên Nam lắc đầu khẽ than, sau đó hình như ông ta nhớ ra cái gì đó, đột nhiên vỗ vỗ trán, vội vàng mở miệng: "Trần gia cũng có đồ cổ tổ truyền, chính là cổ ngọc mà ta vẫn mang theo bên người."

Nói xong, Trần Thiên Nam liền móc khối cổ ngọc trong ngực ra, khối ngọc kia rất xinh đẹp, bán trong suốt, ở giữa có hơi xanh, chung quanh hiện lên màu trắng như tuyết.

Trần Mục cầm lấy ngọc thạch.

Phía trên không có sóng năng lượng đặc thù, trông có vẻ rất bình thường, hắn dùng thần hồn chui vào trong ngọc thạch, tựa như đặt mình vào giữa trời xanh mây trắng.

Bên trong ngọc thạch có khoảng trời riêng.

Khối ngọc thạch này không đơn giản, đủ để chứng minh Trần gia đã từng có quá khứ huy hoàng.

Trần Mục nhìn thấy kim quang sáng chói.

Ánh sáng kia còn rực rỡ loá mắt hơn cả mặt trời.

Thần hồn của Trần Mục nhìn chằm chằm vào kim quang kia, cái đó rớt ra từ giọt huyết dịch màu vàng, không có tần sóng năng lượng, nhưng kim quang rực rỡ, linh lực và thần hồn đều không thể dò xét giọt máu vàng kia.

Trần Thiên Nam thấy Trần Mục nhắm hai mắt bèn không có quấy rầy, bên trong từ đường rất yên tĩnh.

Một lát sau Trần Mục mở mắt ra, hắn trả lại ngọc thạch cho Trần Thiên Nam.

"Gia gia, bên trong ngọc thạch này có máu của tổ tiên, mặc dù không có tần sóng năng lượng đặc thù, cũng không có cách nào cảm ứng được, nhưng con tin tưởng, tổ tiên để lại miếng ngọc thạch này, chắc chắn là có nguyên nhân."

Trần Thiên Nam nhìn ngọc thạch trong tay, cảm thấy thứ này cực kỳ quan trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Mục, ngươi dẫn dắt Trần gia đi tới hưng thịnh, ta nghĩ giao miếng ngọc thạch này cho ngươi bảo quản là thích hợp nhất."

Trần Mục không có từ chối, hắn nhận lấy ngọc thạch, vừa cười vừa nói: "Gia gia, ngài yên tâm, con sẽ giữ gìn kĩ ngọc thạch, cũng sẽ bảo vệ tốt Trần gia."

"Ha ha ha."

Trần Thiên Nam vuốt râu cười to.

Hai tôn tử trò chuyện bước ra khỏi từ đường.

Trần Thiên Nam phải chuẩn bị việc cúng tế ngày mai, Trần Mục thì bắt đầu bố trí Tru Tiên Kiếm Trận.

Trận thạch được chôn ở các nơi trong Trần gia.

Trần Mục còn lưu lại ấn ký thần hồn bên trong Tru Tiên Kiếm Trận, hắn có thể khống chế Tru Tiên Kiếm Trận từ xa, chỉ cần có địch tập kích, kiếm trận có thể khởi động trong nháy mắt, đây không phải trận pháp phòng ngự, mà chính là sát trận.

Phòng ngự cao nhất chính là công kích, có Tru Tiên Kiếm Trận ở đây, cho dù là Kiếm Tiên Tiên giới tới Trần gia, Trần Mục cũng có thể khiến cho bọn họ có đến mà không có về.

Bố trí xong những thứ này, Trần Mục đi tới viện tử thuộc về hắn, ngôi viện này được xây trên ngọn núi ban đầu, cao hơn những trạch viện còn lại rất nhiều.

Viện tử này so với ban đầu to hơn gấp bốn năm lần.
Chương 400 Tiên Tổ Trần Gia (2)

--------------------------

Đường Uyển bảo Trần Dĩnh và Trần Dao giúp ca ca quét dọn vệ sinh, hai tỷ muội bận bịu quên cả trời đất, ngay cả Tiểu Thất cũng đi theo lau bàn, Yến Lang Nguyệt đang dọn dẹp phòng ở, Trần Mục không có giúp đỡ, để cho hai người muội muội làm nhiều hơn chút, hắn ngồi ở trong đình cho cá ăn, phía dưới đình là ao nước, trong ao nuôi rất nhiều cá.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm bò bên cạnh cái ao, bọn chúng đói bụng liền mò cá ăn ngay tại trong ao.

"Ca ca."

Cuối cùng Trần Dĩnh cũng bận xong.

Nàng ta hưng phấn bổ nhào vào lồng ngực Trần Mục.

Trần Mục xoa xoa cái mũi nhỏ của muội muội.

Tiểu Thất cũng chạy tới, nàng ta chớp mắt, vui vẻ nói: "Ca ca, muội cũng muốn ăn thịt."

"Được, tối nay có rất nhiều thịt để ăn."

"Hay quá, ăn thịt thôi...!"

Trần Mục cười xoa nhẹ đầu nàng ta, sau đó vào nhà xem phòng mới, giường cực kỳ lớn, một mặt dựa vào tường, ba mặt còn lại đều có bình phong.

Bình phong bên trái bày trí thùng tắm rất lớn, giống như là bể bơi, vốn dĩ Trần Mục định xây hồ bơi ở bên ngoài, cứ luôn cảm giác kỳ quái, sau cùng thì đặt thùng tắm lớn ở trong phòng, sau này có thể tắm cùng vị hôn thê, nghĩ thôi đã thấy dễ chịu.

Sau khi xem xong phòng mới.

Trần Mục dẫn theo muội muội đến diễn võ trường, chuẩn bị kiểm nghiệm thành quả tu luyện những năm này của các nàng.

"Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, hôm nay ca ca giao đấu với các muội." Trần Mục nở nụ cười dịu dàng.

"Được thôi!"

Trần Dĩnh cảm thấy rất thú vị.

Trong mắt Trần Dao cũng ẩn chứa sự hưng phấn.

Trần Mục thấy bọn họ nóng lòng muốn thử, mỉm cười: "Hai người các muội cùng lên đi."

Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ lấy Hi Hà với Yên Lam ra, hai thanh linh kiếm phát ra kiếm quang cường thịnh, hai đạo kim quang phá không lao tới.

Trần Mục đứng ở võ đài chính giữa, linh lực giữa ngón tay phun trào, rất nhanh, linh lực kim sắc liền hóa thành hai thanh trường kiếm màu vàng, nhẹ nhàng chặt đứt hai đạo kiếm quang kia.

Tốc độ của Trần Dĩnh và Trần Dao rất nhanh, sức mạnh của bọn họ vượt xa kiếm tu cùng cảnh giới, Trần Mục đứng tại chỗ, không ngừng vung kiếm nghênh đón tấn công của các nàng.

Kiếm quang va chạm tạo ra tia lửa chói lọi.

Tiểu Thất ở bên ngoài võ đài xem vô cùng hưng phấn, còn muốn biến thân Kỳ Lân giúp Trần Dĩnh đánh Trần Mục.

Trần Dĩnh lấy sức ăn thịt ra, Hi Hà cắt đứt không gian, phóng ra âm thanh nổ tung.

Đôi mắt vàng của Trần Dao ẩn chứa sự bá đạo bễ nghễ thiên hạ, vẻ mặt của nàng ta trầm ổn, ra kiếm sắc bén, mỗi một kiếm đều thế lớn lực mạnh, uy lực đáng sợ.

Trần Mục mỉm cười gật đầu, sức mạnh của Trần Dĩnh có thể so với mãnh thú Hồng Hoang, sức mạnh nhục thân mạnh hơn linh lực của nàng ta, sức mạnh của Trần Dao không có cường hãn như Dĩnh Dĩnh, nhưng linh lực trong cơ thể nàng ta bá đạo, kiếm kỹ phóng ra không hề yếu, hơn nữa vung kiếm trôi chảy, phản ứng rất nhanh, thực lực vượt xa trình độ Kiếm Vương.

Trần Dao có thiên phú dị bẩm, còn có Bạch Thanh Hoan chỉ dạy, không kém gì thánh nữ của thế lực siêu cấp, thậm chí còn đứng đầu trong lứa cùng tuổi.

Sau một nén nhang.

Trần Mục vẫn đứng im tại chỗ.

Trần Dĩnh lau mồ hôi trên trán, cười ngọt ngào nói: "Ca ca, huynh thật lợi hại."

Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao nghiêm túc nói: "Ca, sau này chắc chắn muội sẽ lợi hại hơn huynh, mạnh hơn huynh."

"Ca ca tin tưởng muội."

Trần Mục xoa xoa đầu Dao Dao.

Trần Dao ngẩng đầu, trừng mắt, nàng ta bĩu môi, không thích bị xoa đầu.

"Ha ha ha."

Trần Mục cười thu tay lại.

Ở chung với người nhà luôn rất vui vẻ.

Chạng vạng tối.

Cả nhà đoàn tụ tại nhà cũ.

Ngày mai bọn họ sẽ phải chuyển đến nhà mới, tối nay mọi người liên hoan chúc mừng, trong khoảng thời gian này mọi người đều rất vất vả, Trần Mục và Trần Hạo uống rượu, Trần Dĩnh cùng Tiểu Thất đang ngoạm miếng thịt lớn, đám người Đường Uyển và Từ Yến nói chuyện việc thường ngày.

"Nhiều viện tử trống như vậy thật lãng phí, Nhã Nhã, các ngươi vẫn là sớm sinh con một chút."

"Nương, ta biết rồi."

Mỗi lần Tạ Nhã đều sẽ đỏ mặt.

Trần Hạo cũng đau đầu, thời điểm chưa kết hôn thì giục cưới, sau khi kết hôn rồi thì lại giục sinh con.

Từ Yến mỉm cười nói: "Tiểu Mục à, ngươi cũng không còn nhỏ, năm ngoái còn có cái các gì đó đến cầu thân, hình như là siêu cấp thế lực của Nam Cảnh gì đó."

Đường Uyển nói bổ sung: "Là Phượng các, nhưng mà ta và cha hắn đã từ chối rồi, cho nên chuyện này chúng ta cũng không có nhắc tới với Mục Nhi."

"Phượng các?"

Trần Mục lắc đầu.

Cũng không thể là Mộc Lưu Huỳnh đi?

Trần Mục không có để ý, hắn có hôn ước, phụ mẫu cũng biết, bây giờ đề thân, muộn rồi.

Mọi người vất vả thật lâu, ngày mai còn phải chuẩn bị tế tổ, bèn sớm trở về nghỉ ngơi.

Trần Mục nằm ở trên giường.

Trong tay hắn nghịch miếng ngọc thạch tổ truyền.

Cho dù là dùng linh lực hay là dùng niệm lực, khối ngọc thạch này cũng không có phản ứng, giọt máu màu vàng kia nhìn như bất phàm, nhưng lại không có bất kỳ tần sóng gì.

Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn thôi động huyết mạch Trần gia trong cơ thể, đôi mắt biến thành màu vàng, ngọc thạch đột nhiên chấn động, giọt máu màu vàng ở bên trong xuất hiện biến hóa, chiếu ra thân ảnh mơ hồ.

Bên trong ngọc thạch, dưới trời xanh mây trắng.

Thân ảnh mơ hồ vắt ngang giữa thiên địa, đạo thân ảnh kia đỉnh thiên lập địa, cao to vạm vỡ.

Thần hồn của Trần Mục tiến vào ngọc thạch, hắn ngưng tụ thành hư ảnh, so với đạo thân ảnh kia rõ ràng rất nhỏ bé, nhìn đạo thân ảnh ngẩng lên cao, Trần Mục không có có sợ hãi, mà là lòng sinh kính ngưỡng.

Đạo thân ảnh mơ hồ kia bước về phía Trần Mục, càng ngày càng nhỏ, sau cùng chỉ cao bằng người bình thường, chẳng biết tại sao, hắn ta tạo cho Trần Mục cảm giác rất thân thiết, đây là bắt nguồn từ sự thân cận của huyết mạch.

Trần Mục có chút kích động, vui sướng trên mặt khó có thể che giấu, khom mình hành lễ nói: "Tiên tổ."

Trong ngọc thạch, giữa trời xanh mây trắng, bóng hình kia tuy mơ hồ nhưng khiến Trần Mục thấy rất thân thiết quen thuộc, có lẽ là vì huyết mạch Trần gia.

"Tiểu Mục, trước khi ta tiến vào tinh không, từng đứng ở nơi thượng du của dòng sông Thời Gian trông xuống hạ du, nhìn thấy sự sa sút của Trần gia, nhìn thấy ngươi xuất hiện."

Đạo thân ảnh kia truyền thần niệm ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom