-
Chương 306-310
Chương 306 Hồ Nguyệt Nha (2)
Tần Nghê Thường hoàn toàn không nghĩ tới Khương Phục Tiên nuôi nam nhân ở trước mặt tất cả mọi người vậy mà bọn họ lại không hề phát giác được chút nào, thật đúng là xảo quyệt.
Tần Nghê Thường nghiến răng, giận mà không dám nói, vốn dĩ còn có những ý niệm khác, nghĩ đến việc tiểu sư đệ đã trưởng thành là thời điểm để bồi dưỡng cảm tình sâu thêm, thế mà Khương Phục Tiên đã sớm sắp xếp xong hôn ước rồi.
...
Trần Mục vốn định cùng Tần sư tỷ tới hồ Nguyệt Nha đi chơi giải sầu một chút, tiếc rằng nàng ta sợ rồi, chỉ có thể đến Lăng Vân phong tìm vị hôn thê.
Khương Phục Tiên ngồi ở tấm dựa băng thụ, tóc bạc xõa xuống đầy đất, nàng ta nhìn thấy Trần Mục tới gần, khuôn mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo.
"Có vẻ như Tần sư tỷ của đệ không vui."
Trần Mục cũng không chú ý: "Tần sư tỷ không nói gì, đoán chừng trong lòng tỷ ấy rất vui vẻ."
Khương Phục Tiên che miệng, nụ cười tuyệt mỹ, nếu như Tần Nghê Thường có thể vui vẻ thì đó mới là có vấn đề.
"Sư tỷ, nếu tỷ có thời gian rảnh thì chúng ta tới hồ Nguyệt Nha đi dạo đi." Trần Mục mỉm cười đưa ra lời mời.
"Được thôi."
Dạo gần đây Khương Phục Tiên không có việc gì, những năm này tâm tư của nàng ta đã sớm không còn đặt ở tu luyện nữa, sau khi nàng ta và Trần Mục xác nhận thân phận còn chưa từng ra ngoài du ngoạn.
Tuyết Sắc Băng Điểu chở bọn họ đi về phía nam.
Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, cùng tu luyện, năm ngày sau bọn họ đến Nam Trạch Địa, nơi này Yêu thú đông đảo, hồ Nguyệt Nha ở chính giữa Nam Trạch Địa, tiếp tục đi về phía nam nửa tháng thì có thể đến được Lan Hải mênh mông.
Nếu như không phải thời gian không đủ thì chắc chắn bọn họ phải đi ngắm Lan Hải, truyền thuyết nói rằng ngoài Lan Hải có tiên đảo thần bí, có lẽ có tiên sinh sống.
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đáp từ trên cao xuống, chung quanh hồ Nguyệt Nha có lau sậy phiếm vàng, nhìn từ không trung giống như là hình trăng lưỡi liềm, hai người hạ xuống ở trên mặt nước, hồ nước trong veo thấy đáy.
Gió nhẹ thổi qua.
Y phục của hai người đều đang phấp phới.
Khương Phục Tiên đưa tay vén tóc bạc bên tai, mỗi khi ở chung với Trần Mục đều sẽ vui vẻ.
Trần Mục nhấc tay, giữa thiên địa gió yên sóng lặng, hồ nước giống như mặt kính, phản chiếu trời xanh mây trắng, còn có bóng hình của hai người.
Bọn họ phảng phất như đang đi lại trên đám mây.
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên tản bộ trên mặt hồ, phong cảnh xung quanh rất đẹp, đúng lúc sắp đến hoàng hôn, Trần Mục nghĩ tới câu thơ cổ kia, lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.
Khương Phục Tiên mỗi lần đặt chân, đều có thể lưu lại tuyết liên óng ánh trên mặt hồ.
Trần Mục và vị hôn thê sóng vai cùng đi, tay của bọn họ không cẩn thận đụng vào nhau, hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó mười ngón tay tự nhiên đan xen.
Đầu ngón tay của Khương Phục Tiên rất lạnh, bàn tay của Trần Mục rất ấm áp, bọn họ giống như nam nữ trong giai đoạn yêu đương, nắm tay, tản bộ trong hồ.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có ai có thể quấy rầy bọn họ, Khương Phục Tiên bỗng nhiên nhẹ giọng ngâm nga, đó là âm thanh êm tai nhất mà Trần Mục từng nghe.
Lại phát hiện ưu điểm mới của vị hôn thê, không nghĩ tới nàng ta ca hát cũng hay như vậy, Trần Mục tự thấy thẹn không bằng, ưu điểm của hắn hình như chỉ có đẹp trai.
Mặt trời lặn mặt trăng lên.
Ban đêm hồ Nguyệt Nha càng đẹp.
Mặt hồ cùng bầu trời điểm xuyết sao sáng, giữa thiên địa còn có cực quang sặc sỡ, như mơ như ảo, hung thú ở Nam Trạch Địa đông đảo, ít ai lui tới cho nên mới có phong cảnh đẹp như vậy.
Trời sao tĩnh mịch, hồ nước trong veo, Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê: "Sư tỷ, đệ sẽ cố gắng vượt qua tỷ, đến lúc đó tỷ gả cho ta được không?"
Trên gương mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên nụ cười mỉm mê người: "Không cần vượt qua, chỉ cần đệ có thể đuổi kịp sư tỷ, ta liền gả cho đệ."
"Một lời đã định."
Trần Mục và Khương Phục Tiên móc tay, tuy rằng rất ấu trĩ, nhưng bọn họ lại cười rất vui vẻ, ra ngoài đi dạo càng thú vị hơn so với tu luyện khô khan.
Cảnh đêm qua đi.
Trần Mục bắt lấy hai con cá trong hồ.
Bọn họ ngồi ở bên bờ, Trần Mục nướng cá, hai tay Khương Phục Tiên nâng má, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy mong chờ, đây chính là đồ vị hôn phu làm.
Trần Mục lấy ra lọ gia vị, thoa đồ gia vị đặc chế lên cá nướng, mùi thơm tràn ngập ở ven hồ: "Sư tỷ, tỷ thường xuyên nấu cho đệ ăn, hôm nay tỷ cũng nếm thử tay nghề của đệ xem."
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, nàng ta nhận lấy cá nướng, miệng nhỏ nhấm nháp, liên tục gật đầu, khắp khuôn mặt đều là nụ cười hạnh phúc: "Mùi vị rất thơm, đây là món ngon nhất mà sư tỷ từng ăn."
Trần Mục không khỏi cười ra tiếng, hắn tự biết bản thân mình, mỹ thực mà vị hôn thê làm càng thơm hơn.
Ăn hết cá, hai người nằm trên đồng cỏ mềm mại, Khương Phục Tiên gối lên cánh tay của Trần Mục, Trần Mục ôm bả vai mượt mà của vị hôn thê, bọn họ ngắm trời sao rực rỡ, thỉnh thoảng có sao băng vụt qua.
Khương Phục Tiên đột nhiên nâng tay ngọc lên, vê ngón tay trong nháy mắt, Trần Mục vội vàng khuyên can nói: "Sư tỷ, không được, động một chút là hái sao, sau này đời sau của chúng ta còn có thể nhìn thấy bầu trời sao đẹp như vậy nữa không."
"Sư tỷ chỉ là muốn đánh ngươi."
Khương Phục Tiên vê ngón tay gõ nhẹ lên trán Trần Mục.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong veo như hồ Nguyệt Nha, trong đôi mắt xanh thẳm có biển rộng sao trời.
Giữa đất trời phảng phất như chỉ có hai người bọn họ.
"Sư tỷ."
"Chúng ta có được xem như đang yêu đương không?"
"Có ý gì?"
"Chính là tu luyện ái tình."
"Tu luyện ái tình? Chắc là vậy đi."
Hồ Nguyệt Nha.
Ánh sao chiếu xuống ven hồ.
Gương mặt của Khương Phục Tiên trắng bạc dưới ánh sao.
Trần Mục chăm chú nhìn vị hôn thê, gặp được nàng ta mới biết cái gì là hoàn mỹ, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành: "Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp."
"Tiểu sư đệ, đệ cũng rất đẹp mắt."
Khương Phục Tiên mở miệng cười khanh khách, môi hồng răng trắng, nàng ta vươn tay, dùng mu ngón tay cọ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của Trần Mục, trong mắt tràn đầy yêu thích, nhìn vị hôn phu chậm rãi lớn lên rất không dễ dàng.
Chương 307 Ước Định (1)
Chương 307: Ước Định (1)
"Sư tỷ, đệ cảm thấy không xứng với tỷ."
"Không, đó là ảo giác, đệ xứng."
Biểu cảm trên mặt Khương Phục Tiên đầy khẳng định, nàng ta chính là sợ bản thân quá ưu tú dẫn đến việc vị hôn phu biết khó mà lui, cho nên rất chủ động cố ý để Trần Mục vừa ôm vừa hôn, cho hắn lòng tin.
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
"Đệ nói xem sư tỷ tốt ở chỗ nào?"
Trần Mục duỗi tay trái còn trống không ra, bẻ ngón tay, liệt kê nói: "Vóc người đẹp, tướng mạo đẹp, tính cách tốt, trù nghệ tốt, tài nghệ tốt…"
"Ngừng!"
Khương Phục Tiên có chút xấu hổ, thầm nghĩ bản thân mình nào có tốt như hắn nói, chân thành nói: "Sư tỷ chỉ có một điểm tốt."
Trần Mục không biết là chỗ nào tốt, Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp: "Sư tỷ chỉ là tốt với đệ."
Trần Mục không biết nói cái gì cho phải, một tay của hắn đặt ở mặt bên của Khương Phục Tiên, một tay ôm eo nhỏ của nàng ta, hai người nằm nghiêng mặt đối mặt, trời sao rất đẹp lại bị bọn họ phớt lờ.
Mọi âm thanh trở nên yên tĩnh.
Trán của Khương Phục Tiên cùng Trần Mục chạm vào nhau, động tác thân mật, trong mắt hai người mang theo ý cười, dần dần, chóp mũi của bọn họ chạm nhau, sau cùng chạm vào nhau một cách tự nhiên.
Chỉ là một chút như chuồn chuồn lướt nước, Khương Phục Tiên liền đẩy Trần Mục ra, sau đó vẻ mặt nghiêm túc khiển trách: "Dùng tinh lực vào việc tu luyện."
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên đột nhiên trở mặt, hắn nằm trên đồng cỏ, nhìn trời sao rực rỡ, cảm giác còn không đẹp mắt bằng ánh mắt của vị hôn thê.
Khương Phục Tiên nhấc tay chỉ lên tinh không nơi xa, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng như tuyết: "Khi trước sư tỷ thường xuyên mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy mình ở trong tinh không không ngừng rơi xuống, cho đến khi gặp được đệ, sư tỷ không còn mơ thấy giấc mộng như thế nữa."
Trần Mục không biết phải làm sao.
Nằm mơ thì có liên quan gì tới hắn?
"Sư tỷ muốn tới nơi sâu trong tinh không xem thử, tiểu sư đệ, đệ nguyện ý đi cùng tỷ không?"
"Sư tỷ, chỉ cần là nơi mà tỷ muốn đi, đệ đều nguyện ý đi cùng tỷ." Trần Mục trịnh trọng nói, tinh không nhìn có vẻ rất gần, nhưng mà lại cách rất xa, chắc chắn đó là một chuyến lữ hành dài dằng dặc.
Trên khuôn mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười tuyệt mỹ: "Cho dù là sư tỷ, cũng không thể vượt qua khoảng cách xa như vậy, chúng ta vẫn cần một con thuyền."
Trần Mục hiếu kỳ nói: "Sư tỷ, Hồng Minh có chiến thuyền, liệu có thể lái vào nơi sâu trong tinh không không?"
"Có thể, nhưng quá chậm, tiến vào tinh không cần hơn ngàn năm, bắt buộc phải là thuyền tiên mới được."
"Nơi nào có thuyền tiên?"
"Huyền Châu có lẽ có thuyền tiên."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Sư tỷ, về sau đệ chuẩn bị thuyền tiên cho tỷ, đưa tỷ đi chinh phục sao trời biển rộng."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, không muốn hắn quá kiêu ngạo, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đệ phải tu luyện thật tốt, bên trong tinh hải có rất nhiều cấm kỵ, ngay cả chúa tể Hoang Châu cũng mất phương hướng ở nơi sâu trong tinh không."
Hoang Châu đã từng cực kỳ mạnh, thế nhưng kế hoạch vĩ đại vượt qua tinh không lần đó dẫn đến việc các tông ở Hoang Châu tổn thất nặng nề, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục.
Ánh mắt Trần Mục kiên định, tuy hắn tuổi còn trẻ đã nắm giữ thực lực sánh ngang với Kiếm Thánh đỉnh phong, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm để sa vào ôn nhu hương.
Khương Phục Tiên không muốn tạo cho Trần Mục quá nhiều áp lực, hôm nay hắn biểu hiện rất tốt, không có hành động đi quá giới hạn, liền chủ động ôm lấy Trần Mục.
Trần Mục nhìn vị hôn thê nằm nghỉ ngơi trong ngực, khóe miệng hơi hơi giương lên, may mà sư tỷ lạnh lẽo, không phải "ôn nhu hương", hắn nguyện ý cho Khương Phục Tiên chỗ dựa ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên lại khẽ giọng thì thầm nói: "Ôm chặt chút."
Trần Mục liền ôm rất chặt.
Một đêm im ắng.
Sáng sớm.
Ven hồ sương mù tung bay.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đã thức dậy.
Bọn họ đi đến sườn đông ven hồ hồ Nguyệt Nha, nơi này có thể nhìn thấy mặt trời mọc rất rõ.
Khương Phục Tiên không biết đã từng xem bao nhiêu lần mặt trời mọc, chỉ có điều trước kia đều là một mình, bây giờ có Trần Mục ở bên cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Khương Phục Tiên khoác cánh tay Trần Mục, chờ khi mặt trời hoàn toàn nhô lên, mặt hồ lấp loáng sóng nước, ở chỗ này ở nửa năm cũng sẽ không chán.
"Tiểu sư đệ, sư tỷ du ngoạn với đệ, về sau đệ phải đặt tâm tư lên trên việc tu luyện."
"Yên tâm đi, sư tỷ."
Hiện tại Trần Mục tràn đầy động lực, hắn phải cố gắng đuổi kịp bước chân của vị hôn thê.
Bọn họ cưỡi Tuyết Sắc Băng Điểu trở về Lăng Vân tông, lúc hai người trở về đều tu luyện.
Sau khi trở lại Lăng Vân tông.
Trần Mục một mình trở về Ngạo Kiếm phong, vốn dĩ là cùng tu luyện với Khương Phục Tiên thì tốc độ sẽ càng nhanh, nhưng mà tâm của nàng ta loạn rồi, cùng nhau tu luyện dễ dàng xảy ra chuyện.
Nếu như Khương Phục Tiên bạo tẩu, Trần Mục không phải đối thủ của nàng ta, chỉ có thể tự mình tu luyện.
Trước khi chia tay, Khương Phục Tiên trả lại đại lượng tài nguyên cho Trần Mục, đều là do các tông đưa tới lần trước san bằng Hồng Minh các tông đều có thu hoạch, còn dâng cho Lăng Vân tông rất nhiều, đều bị nàng ta đưa cho Trần Mục.
Trần Mục cầm lấy tài nguyên bế quan.
Lạc Hà phong.
Liễu Mi Nhi đi theo bên người Tần Nghê Thường.
"Sư tôn, tiểu sư thúc càng ngày càng đẹp trai, gần đây tông môn có rất nhiều nữ đệ tử đều thầm mến hắn."
"Vi sư không muốn nghe những thứ này."
Liễu Mi Nhi cười xinh đẹp nói: "Sư tôn, tiểu sư thúc ưu tú như vậy, phù sa không chảy..."
Cốc cốc!
Tần Nghê Thường gõ mạnh lên trán Liễu Mi Nhi, vết thương của nàng ta vừa khỏi, bây giờ lại chảy máu.
Liễu Mi Nhi ôm đầu, cực kỳ tủi thân nhìn Tần Nghê Thường: "Sư tôn, ta…"
Tần Nghê Thường nghiêm giọng cảnh cáo nói: "Đó là sư đệ của ta, về sau đừng có loại suy nghĩ này nữa."
Liễu Mi Nhi gật đầu lia lịa.
Tiêu Vân bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng, tiểu sư muội gần đây có chút xui xẻo, vừa bị tảng đá nện không bao lâu lại bị sư tôn gõ đầu, vô cùng trùng hợp chính là cả hai lần đều là thảo luận về tiểu sư thúc.
Chương 308 Ước Định (2)
Tần Nghê Thường nghiêm túc nói: "Tháng sau Phượng các muốn cử hành thịnh hội long trọng, khi ấy các tông đều sẽ mang tiểu bối ưu tú đến, các ngươi có thể đi xem chút cảnh đời, đến lúc đó đừng để vi sư mất mặt."
"Xin vâng lời sư tôn."
Tiêu Vân khom người lĩnh mệnh.
Tần Nghê Thường nhắc nhở bọn họ: "Lần này chủ yếu lấy luận đạo làm chủ, có phần thưởng phong phú sẽ không luận bàn đối chiến, còn an bài các loại hoạt động cầm kỳ thư họa, ca múa, các ngươi biết bao nhiêu?"
Tiêu Vân ngượng ngùng nói: "Chỉ biết luận đạo."
"Sư tôn, ta biết nhảy múa." Liễu Mi Nhi lấy tay ôm lấy cái trán nói.
Tần Nghê Thường gật đầu: "Chỉ cần không phải quần ma loạn vũ là được, không thể làm mất thể diện của Lăng Vân tông."
Tiêu Vân đã không nhịn được muốn cười, nếu để cho Liễu Mi Nhi giày vò một phen trước mặt mọi người, Lăng Vân tông khẳng định mất hết mặt mũi, hắn ta cũng không có vạch trần căn nguyên của sư muội, đến lúc đó sẽ ngăn cản sư muội vô cùng tự tin này sau.
"Các ngươi đi chuẩn bị đi."
"Vâng, sư tôn."
Tiêu Vân cùng Liễu Mi Nhi quay người rời đi.
Tần Nghê Thường nhìn về phía Tây, không biết lần này ký kết minh ước tại Phượng các liệu Huyền Châu và Hoàng Châu có thế lực quấy nhiễu hay không.
Thế lực của Hoàng Châu mạnh hơn Hồng Châu và Hoang Châu rất nhiều, Huyền Châu thì càng kinh khủng, đó là nơi gần với trời nhất, cường tộc san sát, có rất nhiều đạo chính thống cổ xưa cùng Cổ tộc ẩn thế.
Có điều hai châu cách nhau rất xa, ở giữa còn có Kiếm Hải, Hoàng Châu, Hồng Châu, muốn duỗi tay đến tận Hoang Châu, độ khó có chút lớn.
"Ta lo lắng những thứ này làm gì."
Tần Nghê Thường lắc đầu, dù sao Lăng Vân tông đều là của Khương Phục Tiên, hà tất phải bận lòng: "Đi ngủ."
Nửa tháng sau.
Tần Nghê Thường tới Lăng Vân phong.
Nàng ta là đến để trình bảng danh sách thiên kiêu tới Phượng các lần này, Khương Phục Tiên nhìn bảng danh sách, nhàn nhạt nói: "Sư muội, tại sao Thẩm Trạch lại không có ở bên trong?"
"Thẩm Trạch thiên phú dị bẩm, nhưng cảnh giới vẫn chưa tới Kiếm Hoàng, cho nên không để tiến vào."
Khương Phục Tiên nhàn nhạt nói: "Ta thấy là muội thiên vị, Liễu Mi Nhi cũng là Cửu phẩm Kiếm Vương đỉnh phong, đưa Thẩm Trạch vào bảng danh sách, hắn là đệ tử của sư huynh ta, Tần sư muội, còn xin muội chiếu cố nhiều hơn."
"Sư tỷ, là ta làm không đúng, bây giờ ta liền thêm vào." Tần Nghê Thường ở trước mặt người khác là phượng hoàng, ở trước mặt Khương Phục Tiên chính là một con gà con.
Tần Nghê Thường có chút sợ hãi, Khương Phục Tiên không để ý đến chuyện của Lăng Vân tông, nhưng đối với sự vụ tông môn cùng cảnh giới của tiểu bối lại rõ như lòng bàn tay.
Khương Phục Tiên đột nhiên mỉm cười: "Sư muội, muội thấy quan hệ của ta với tiểu sư đệ như thế nào?"
"Xứng đôi."
Tần Nghê Thường bị làm cho nhục nhã.
Nàng ta cảm thấy Khương Phục Tiên là đang cố ý khoe khoang, Tần Nghê Thường hận không thể nhảy từ Lăng Vân phong xuống.
Khương Phục Tiên thần tình nghiêm túc nói: "Ta muốn nghe cảm nhận chân thực của muội, không phải lừa gạt, thuận tiện nói xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
Cái uy áp mạnh mẽ kia khiến cho Tần Nghê Thường sợ hãi, nàng ta thần sắc cung kính nói: "Sư tỷ, các ngươi trai tài gái sắc, đều là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, ta cảm thấy rất xứng đôi, tin rằng đại đa số mọi người đều sẽ tán thành."
"Có lẽ có số ít người cảm thấy tiểu sư đệ là ăn bám mà trở nên mạnh hơn, thậm chí có người sẽ cảm thấy sư tỷ gặm cỏ non, phía sau đều là ta đoán thôi."
Khương Phục Tiên nghe thấy câu cuối cùng của Tần Nghê Thường, mắt đẹp hơi ngưng lại, dọa cho Tần Nghê Thường vội vã ngậm miệng.
"Tần sư muội, uống rượu ít thôi."
"Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, ta hiểu rõ."
Tần Nghê Thường đen mặt gật đầu, nàng ta biết ý tứ của Khương Phục Tiên là bảo nàng ta đừng để lộ bí mật.
Sau đó nàng ta rời khỏi Lăng Vân phong.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, bây giờ công khai chuyện hôn ước đối với nàng ta và cả vị hôn phu đều có ảnh hưởng, nàng ta không muốn để Trần Mục phải chịu áp lực không nên có ở độ tuổi này, cho nên tạm thời không có ý định công khai.
Ngạo Kiếm phong.
Trở về tông trải qua hơn nửa tháng tu luyện.
Tu vi của Trần Mục lại tăng lên lần nữa, bản mệnh kiếm đạt tới ba trăm ba mươi chín trượng, hắn rời khỏi động phủ đến đỉnh núi luyện tập Trích Tinh Kiếm Kỹ, mũi kiếm mang theo một chút kim quang, chuyển động theo đường kiếm.
Cùng với việc gia tăng số lần luyện tập, cỗ sức mạnh này được khống chế càng ngày càng thành thạo, cho dù là né tránh chạy nhảy thì cỗ sức mạnh này cũng sẽ không bị mất khống chế.
"Dù cho dùng Trảm Đoạn Kiếm Thế rút ngắn thời gian tụ lực vẫn có chút chậm." Trần Mục lắc lắc đầu, tuy hắn nắm giữ Trích Tinh Kiếm Kỹ nhưng lại không có cách nào phóng ra dễ dàng giống như Tô Mân và Khương Phục Tiên.
Bọn họ đã tu luyện nhiều năm, Trần Mục mới vừa tu luyện vài chục năm, hắn có thể đạt cảnh giới như này, thế tục khiếp sợ, khiến cho vô số tiền bối cường giả ngưỡng mộ đố kị.
Trần Mục không nóng lòng cầu thành, luyện tập kiếm kỹ hai ngày liên tục, cảm giác tốc độ có tăng lên.
Thời điểm chạng vạng tối.
Trần Mục đi tới Lạc Hà phong.
Trong phòng ánh mắt Tần Nghê Thường nhìn Trần Mục cũng trở nên khác với trước kia, hắn vậy mà sớm đã là người của Khương Phục Tiên, hừ.
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười, nói: "Sư tỷ, Phượng các bên kia có trả lời lại không?"
Mặc dù Tần Nghê Thường không vui, nhưng dù sao cũng là tiểu sư đệ, cúi thấp đầu lạnh giọng nói: "Đối phương trả lời là không tiện, suy cho cùng Phượng Vẫn Tháp cũng là cấm địa của người ta, giống như Lăng Vân các, người trong nhà đều rất khó tiến vào, huống chi là người ngoài."
"Được thôi."
Trần Mục chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, hắn tiến vào đánh dấu sẽ không lấy đi tạo hóa của Phượng Vẫn Tháp.
"Ngoại trừ tông chủ của Phượng các và thánh nữ ra, những người khác muốn vào tháp nhất định phải có Chân Phương Huyết Mạch, có được sự cho phép của Phượng Vẫn Tháp mới có thể đi vào."
"Đa tạ sư tỷ nhắc nhở."
Trong cơ thể Trần Mục có Chân Phương Huyết Mạch, không biết có thể nhận được sự đồng ý của Phượng Vẫn Tháp hay không, đến lúc đó vẫn nên nghĩ biện pháp thương lượng cùng cao tầng của Phượng các trước, dù sao thì Phượng Vẫn Tháp cũng không phải nơi vô chủ.
Chương 309 Thiên Kiêu Huyền Châu (1)
"Tiểu sư đệ, về sau nếu như không có chuyện gì, đừng đến Lạc Hà phong." Giọng nói của Tần Nghê Thường có chút lạnh.
Trước kia Tần sư tỷ bảo hắn đến Lạc Hà phong nhiều vào, bây giờ đoán chừng là sợ Khương Phục Tiên, Trần Mục chắp tay mỉm cười: "Đa tạ sư tỷ giúp đỡ."
Sắp tới ban đêm.
Trần Mục đến Lăng Vân phong.
Hắn chuẩn bị tối nay qua đêm ở nơi này.
Vị hôn thê ngồi xếp bằng trầm tư suy nghĩ ở dưới gốc băng thụ, ánh bạc thánh khiết ngập tràn, cỗ sức mạnh kia không thuộc về trần thế, phát hiện ra Trần Mục đến gần, Khương Phục Tiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn vị hôn phu đi tới bên cạnh, mỉm cười: "Ta bảo Tần sư muội mang tiểu bối đến Phượng các trước, đệ trở về lại tu luyện thêm hai ngày."
Trần Mục ngồi đối diện với Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, chỉ hai ngày, đệ tu luyện cùng tỷ."
"Không được, sư tỷ tâm loạn liền không có cách nào tu luyện được." Khương Phục Tiên thật tình nghiêm túc nói.
Trần Mục chân thành nói: "Sư tỷ, phải kiên trì bất chấp sự phản kháng bên ngoài, đây cũng là tu luyện, tỷ phải nhẫn mới được."
"Được thôi."
Khương Phục Tiên cười gật đầu.
Trần Mục trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nếu như chúng ta trao đổi thực lực thì nói không chừng tỷ đã mang thai rồi."
"..."
Ánh mắt Khương Phục Tiên lộ ra hung quang.
Trần Mục cảm thấy cái cổ phát lạnh: "Sư tỷ, ý của đệ là đạo hạnh của tỷ sâu."
Khương Phục Tiên đột nhiên thay đổi vẻ mặt, cười khanh khách mở miệng: "Thể chất của sư tỷ rất khó mang thai, về sau đệ phải cố gắng lên, tỷ cũng muốn có con."
"..."
Trần Mục trừng to mắt, hắn không thể tin đây là lời thốt ra từ trong miệng của vị hôn thê: "Sư tỷ, về sau chúng ta sinh ba đứa đi."
"Tu luyện."
"Chuyện sau này chờ sau này lại nói."
Khương Phục Tiên nhẹ giọng trách cứ, cứ mỗi lần trò chuyện với Trần Mục là không thể nghiêm chỉnh được, khuôn mặt nàng ta mang theo hàn sương, không nói thêm lời nào.
Thời điểm bọn họ tu luyện cùng nhau có ánh bạc bao bọc lấy Trần Mục, tốc độ tu luyện của hắn tăng lên trên diện rộng, trong cơ thể có vật chất ngân sắc tan vào máu thịt.
Trần Mục không biết đó là cái gì, không có cách nào dùng linh lực cảm ứng, đó là do Khương Phục Tiên bỏ vào, hắn tin tưởng vị hôn thê nên không có để ý.
Hôm sau, buổi chiều, Tần Nghê Thường dẫn theo tiểu bối đi tới Phượng các, bọn họ cưỡi cự thú xuất phát.
Hoang Châu hiếm khi có thịnh hội, tiểu bối thiên kiêu của các tông đều sẽ tiến về Phượng các để giao lưu, hơn ngàn năm cũng khó gặp được, chúng tiểu bối đương nhiên rất kích động.
Lần thịnh hội này vốn dĩ nên ở Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên không thích náo nhiệt nên giao chuyện tốt này cho Phượng các, cũng không cần phí tâm tư, các tông đều kiêng kị Lăng Vân tông có ý nghĩ chiếm đoạt các tông, thịnh hội tổ chức tại Phượng các có thể giảm bớt lo lắng của các tông, để bọn họ biết thái độ của Lăng Vân tông.
Tần Nghê Thường vốn định ở tông môn nghỉ ngơi, Khương Phục Tiên để Lý Thanh Lưu mang tiểu bối đến Phượng các, hắn ta nói thân thể không khỏe, sợ khó đảm nhiệm liền để Tần Nghê Thường mang tiểu bối đi, nàng ta cũng không dám từ chối.
Nàng ta ngồi một mình ở phía trước.
Triệu Phi Yến và đám tiểu bối thiên kiêu ở phía sau.
Liễu Mi Nhi nghi hoặc nói: "Sao tiểu sư thúc và tông chủ không đi cùng với chúng ta?"
"Sư tôn sẽ không đi sớm, ngài ghét nhất là náo nhiệt, tiểu sư thúc thì ta cũng không rõ, nói không chừng thúc ấy không muốn đi." Triệu Phi Yến nhướng mày cười khẽ.
Diệp Hoành khẽ thở dài: "Hầy, không có tiểu sư thúc, niềm vui thú của thịnh hội lần này thiếu đi một nửa."
Tiêu Vân vừa cười vừa nói: "Diệp Hoành, mỹ nữ Phượng các như mây, không phải ngươi đã muốn đi từ sớm sao? Tiểu sư thúc không ở đây, ngươi mới có cơ hội."
Diệp Hoành trêu ghẹo nói: "Tiêu sư huynh, nếu ta có mị lực như huynh, cũng có thể được thiên kiêu của Phượng các theo."
"Hả?"
"Người nào theo đuổi sư huynh của ta."
Trong mắt Liễu Mi Nhi ẩn chứa sát ý.
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Mi Nhi, hắn nói là chuyện Tiêu Vân bị thiên kiêu Phượng các bao vây, đó đã là chuyện cũ mấy chục năm rồi."
Tiêu Vân xấu hổ cười một tiếng, ho khan nói: "Nếu không phải do ta thương hương tiếc ngọc thì bốn vị thiên kiêu Phượng các bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta."
"Dọa chết ta." Liễu Mi Nhi thở phào một hơi.
Triệu Phi Yến nghi ngờ nói: "Mi Nhi, tại sao ngươi lại quấn khăn trùm đầu, tạo hình thật cổ quái."
"Tỷ không hiểu, như vậy mới đẹp."
"Ta cảm thấy đầu ngươi có cái bọc."
"Chớ nói lung tung, không hề."
Đám tiểu bối vừa nói vừa cười, Tần Nghê Thường đen mặt, tiểu sư đệ mất rồi, ngày nghỉ cũng mất nốt, bây giờ khẳng định là Khương Phục Tiên cùng tiểu sư đệ đang làm chuyện xấu.
Nghĩ đến bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, Tần Nghê Thường liền nổi giận, tức giận nói: "Đều im lặng đi."
Đám tiểu bối câm như hến.
Mọi người nhìn về phía Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi.
Hai người đồng thời lắc đầu, bọn họ cũng không biết vì sao dạo gần đây sư tôn luôn phát cáu, có lẽ là người đến tuổi trung niên càng ngày càng gắt gỏng.
…
Phượng các.
Lầu các kim sắc đầy khắp núi đồi, giống như vây cánh của Chân Phượng, lầu các cao nhất ở giữa như là đầu phượng, có thể nhìn xuống toàn bộ Phượng các, Lâm Diệu Ngữ đứng ở lan can lầu các ngắm nhìn phương nam.
Nàng ta trao đổi tấm giấy da thú kia với Trần Mục, nghiên cứu rất lâu, mặc dù có thu hoạch nhưng vẫn như cũ không phải Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, so với Niết Bàn Hô Hấp pháp mà Trần Mục sử dụng chênh lệch rất xa.
Lâm Diệu Ngữ có cảm giác bị lừa gạt.
Hỏa Mị xuất hiện bên lan can, nàng ta dựa vào lan can nhìn về nơi xa, nhìn vô số thiên kiêu ở chung quanh, sau đó nhìn về phía Lâm Diệu Ngữ bên cạnh: "Lâm sư tỷ, ta nghe nói tỷ đứng ở chỗ này hai ngày, là đang đợi ai? Chẳng lẽ là đang đợi tiểu sư thúc của Lăng Vân tông?"
"Buồn chán, ra ngoài tùy tiện nhìn xem." Nét mặt Lâm Diệu Ngữ bình tĩnh giải thích.
"Tỷ thích tiểu sư thúc?"
"Nói bậy, ta sớm đã cắt đứt phàm tâm."
Lâm Diệu Ngữ chỉ muốn Niết Bàn Hô Hấp pháp của Trần Mục, nếu có Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, nàng ta lập tức có thể thức tỉnh Chân Phương Huyết Mạch.
Chương 310 Thiên Kiêu Huyền Châu (2)
Chân Phương Huyết Mạch hoàn hảo tuyệt đối được coi là huyết mạch đỉnh phong, nếu nàng ta có thể có được nó thì thậm chí còn nắm chắc việc đuổi kịp Khương Phục Tiên, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều thế lực đánh giá cao nàng ta, nàng ta có Chân Phương Huyết Mạch, trong cơ thể có tiềm năng vô hạn, nhưng bây giờ nàng ta còn thiếu một chiếc chìa khoá để mở ra mật tàng của cơ thể.
Hỏa Mị nhỏ giọng nói: "Tỷ muội trong tông môn đều đang nghị luận về sư tỷ, tỷ vẫn là đừng đứng ở chỗ này, quá bắt mắt, thiên kiêu các tông đều vây quanh ở bên ngoài Phượng Lâu, không biết còn tưởng rằng tỷ muốn ném tú cầu."
Lâm Diệu Ngữ hơi nhíu mày liễu, nàng ta đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy chân trời xuất hiện dị tượng, vòng xoáy màu đen bất ngờ xuất hiện, có con thuyền lái ra từ trong vòng xoáy, cảnh tượng kia chấn động toàn bộ Phượng các.
Lúc này thiên kiêu cùng cường giả tông môn trong Phượng các đều nhìn về nơi xa, có cường giả hoảng sợ nói: "Đó là thuyền tiên có thể vượt qua hư không!"
Thuyền tiên, bọn họ chỉ từng nghe nói qua, vẫn là lần đầu tiên được thấy, từ xa nhìn lại giống như hạt táo, có thể có được thuyền tiên đều là sự tồn tại siêu nhiên.
Chiếc thuyền tiên kia chỉ có hai mươi trượng, so với chiếc chiến thuyền kia của Hồng Minh thì nhỏ hơn, nhưng mà thoạt nhìn vẫn là rất lớn, cùng với việc nó lái về phía Phượng các trong lòng mọi người đều trở nên khẩn trương.
Bọn họ biết kẻ đến không phải người tốt.
Trên thuyền tiên.
Có mấy chục vị thiên kiêu trẻ tuổi, bọn họ có người đứng có người ngồi, giữa hàng mày mang theo kiêu ngạo, y phục của bọn họ hoa lệ, số lượng nữ thiên kiêu lại nhiều, tất cả đều là mỹ nữ dung mạo như thiên tiên.
Nam thiên kiêu cũng toàn là anh tuấn tiêu sái.
"Đây chính là Nam Hoang, linh khí thật mỏng manh, nghe nói thực lực của Phượng các đứng hàng đầu tại Hoang Châu, những nơi khác ắt hẳn càng thảm hơn."
"Nhưng địa phương như thế này lại liên tiếp xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu vạn năm khó gặp, ta nghe nói Trần Mục của Lăng Vân tông không đến hai mươi tuổi đã có thực lực sánh ngang với cường giả Kiếm Thánh, từng chém giết Kiếm Thánh thế hệ trước."
Trong mắt đám đông tiểu bối đều mang theo vẻ kinh hãi, bọn họ đều là Tuyệt Thế Thiên Kiêu đến từ Huyền Châu nhưng ở trước mặt chiến tích như thế này cũng chỉ có thể im miệng.
Tại đó có rất nhiều nữ thiên kiêu, bọn họ có người đến từ siêu cấp thế lực của Huyền Châu, có người đến từ ẩn thế Cổ tộc, còn có công chúa của Bất Hủ vương triều.
Bọn họ đều là đến xem Trần Mục.
Có điều trong này có hai vị thiên kiêu lại coi thường, khóe miệng nam tử mặc thanh sam dáng người thon dài mang theo nụ cười lạnh, mà vẻ mặt của nữ tử mắt đỏ bạch y kia lại càng cao ngạo, tiểu bối thiên kiêu cùng tiền bối cường giả chung quanh đối với bọn họ rất cung kính.
Nam tử thanh sam gọi là Long Ngạo Trần.
Bạch y nữ tử gọi là Trầm Thi m.
Hai người bọn họ đến từ hai thế lực siêu nhiên sau Tiên Môn, mặc dù lớn lên tại Huyền Châu nhưng trời sinh đã mang theo cảm giác ưu việt, từ nhỏ đã đánh bại thiên kiêu Huyền Châu, ngay cả Kiếm Thánh thế hệ trước cũng bị bọn họ đánh bại, đối với thiên kiêu phàm trần căn bản là khinh thường, lần này nghe nói Hoang Châu xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu, cố ý đến Phượng các xem thử.
Bên trong thuyền tiên, có lão giả tóc trắng dáng người khôi ngô trầm giọng nói: "Nghe nói Khương Phục Tiên liên tiếp chém giết ba vị Kiếm Tiên, thật sự là bội phục."
Trong mắt thiên kiêu ở xung quanh đều ẩn chứa sự khiếp sợ, cho dù là thiên kiêu đỉnh tiêm của Huyền Châu thì trong mắt của bọn họ cũng mang theo kính sợ, Long Ngạo Trần lại cười lạnh nói: "Kiếm Tiên hạ giới vốn dĩ cần trả giá rất lớn, mà người nàng ta chém giết cùng lắm là tiên giả, gặp phải tiên thật thì ắt phải chết không còn nghi ngờ."
Trầm Thi m lanh lảnh nói: "Cho dù là tiên thật hay tiên giả, nàng ta có thể chém giết, đã là hành động nghịch thiên, ta nghĩ tiền bối ở đây chắc hẳn không có ai muốn trở thành kẻ địch của Khương Phục Tiên đi."
Cường giả lão bối trên thuyền tiên rơi vào trầm mặc.
Bọn họ thuộc các thế lực khác nhau, ôm mục đích khác nhau mà đến, cho dù là Huyền Châu thì thuyền tiên cũng là vật hiếm thấy.
Thuyền tiên đi vào sơn mạch của Phượng các, trong mắt thiên kiêu các tông mang theo kinh hãi, Hoang Châu ngay cả chiến thuyền đều hiếm thấy, càng đừng nhắc đến thuyền tiên.
Bọn họ có một vài thiên kiêu từng bị Hồng Minh bắt làm tù binh, vậy nên rất đề phòng đối với chiếc thuyền tiên đột nhiên xuất hiện này.
Hộ tông đại trận của Phượng các vẫn chưa mở ra.
Hiện tại ở Phượng các tụ tập tông chủ các tông, có lượng lớn Kiếm Thánh thế hệ trước, còn có cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, tông chủ Phượng các Lan Tương Ngọc nhìn thuyền tiên tới gần, tin rằng bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.
Nơi sâu trong Phượng các, lão phu nhân tóc bạc mặt hồng hào rời khỏi cấm địa, bà ta xuất hiện ở trước Phượng Lâu: "Quảng trường có chỗ trống, hoan nghênh khách quý đường xa mà đến."
"Sư tổ!"
Lâm Diệu Ngữ cùng Hỏa Mị đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Lão phu nhân là Tào Huyên tông chủ đời trước của Lăng Vân tông, hiện tại đảm nhiệm chức vụ tông chủ Lan Tương Ngọc cùng sư tôn của trưởng lão Mộc Lưu Huỳnh, lý lịch già nhất Phượng các, thực lực mạnh nhất, là cường giả cùng thời với Tô Mân.
Có thể kinh động tới bà ta, đối phương tất nhiên không đơn giản.
Toàn bộ quảng trường rất nhanh đã trống rỗng.
Thuyền tiên Huyền Châu hạ xuống ở quảng trường.
Mười mấy vị cường giả tiền bối đến từ Huyền Châu, tất cả bọn họ đều có sức mạnh sánh ngang với Cổ Tổ Hồng Châu, đều là Kiếm Thánh đỉnh phong, số lượng này nếu như khai chiến chỉ sợ cường giả của Hồng Châu cùng Hoang Châu liên hợp lại cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Cao tầng của các đại tông môn đều cau mày, không biết bọn họ đến Hoang Châu là muốn làm gì.
Thiên kiêu của Huyền Châu cũng giẫm lên đất đai Hoang Châu, toàn thân bọn họ mang theo uy áp mạnh mẽ, ánh mắt nhìn thiên kiêu Hoang Châu đều mang theo sự coi thường.
Trong đình đài ở đỉnh núi nơi xa, thiên kiêu Hoang Châu ở chỗ này uống trà, Đường Côn Luân khó chịu nói: "Ngươi thấy bọn chúng có giống đám thiên kiêu kia của Hồng Châu không?"
Tần Nghê Thường hoàn toàn không nghĩ tới Khương Phục Tiên nuôi nam nhân ở trước mặt tất cả mọi người vậy mà bọn họ lại không hề phát giác được chút nào, thật đúng là xảo quyệt.
Tần Nghê Thường nghiến răng, giận mà không dám nói, vốn dĩ còn có những ý niệm khác, nghĩ đến việc tiểu sư đệ đã trưởng thành là thời điểm để bồi dưỡng cảm tình sâu thêm, thế mà Khương Phục Tiên đã sớm sắp xếp xong hôn ước rồi.
...
Trần Mục vốn định cùng Tần sư tỷ tới hồ Nguyệt Nha đi chơi giải sầu một chút, tiếc rằng nàng ta sợ rồi, chỉ có thể đến Lăng Vân phong tìm vị hôn thê.
Khương Phục Tiên ngồi ở tấm dựa băng thụ, tóc bạc xõa xuống đầy đất, nàng ta nhìn thấy Trần Mục tới gần, khuôn mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo.
"Có vẻ như Tần sư tỷ của đệ không vui."
Trần Mục cũng không chú ý: "Tần sư tỷ không nói gì, đoán chừng trong lòng tỷ ấy rất vui vẻ."
Khương Phục Tiên che miệng, nụ cười tuyệt mỹ, nếu như Tần Nghê Thường có thể vui vẻ thì đó mới là có vấn đề.
"Sư tỷ, nếu tỷ có thời gian rảnh thì chúng ta tới hồ Nguyệt Nha đi dạo đi." Trần Mục mỉm cười đưa ra lời mời.
"Được thôi."
Dạo gần đây Khương Phục Tiên không có việc gì, những năm này tâm tư của nàng ta đã sớm không còn đặt ở tu luyện nữa, sau khi nàng ta và Trần Mục xác nhận thân phận còn chưa từng ra ngoài du ngoạn.
Tuyết Sắc Băng Điểu chở bọn họ đi về phía nam.
Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, cùng tu luyện, năm ngày sau bọn họ đến Nam Trạch Địa, nơi này Yêu thú đông đảo, hồ Nguyệt Nha ở chính giữa Nam Trạch Địa, tiếp tục đi về phía nam nửa tháng thì có thể đến được Lan Hải mênh mông.
Nếu như không phải thời gian không đủ thì chắc chắn bọn họ phải đi ngắm Lan Hải, truyền thuyết nói rằng ngoài Lan Hải có tiên đảo thần bí, có lẽ có tiên sinh sống.
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đáp từ trên cao xuống, chung quanh hồ Nguyệt Nha có lau sậy phiếm vàng, nhìn từ không trung giống như là hình trăng lưỡi liềm, hai người hạ xuống ở trên mặt nước, hồ nước trong veo thấy đáy.
Gió nhẹ thổi qua.
Y phục của hai người đều đang phấp phới.
Khương Phục Tiên đưa tay vén tóc bạc bên tai, mỗi khi ở chung với Trần Mục đều sẽ vui vẻ.
Trần Mục nhấc tay, giữa thiên địa gió yên sóng lặng, hồ nước giống như mặt kính, phản chiếu trời xanh mây trắng, còn có bóng hình của hai người.
Bọn họ phảng phất như đang đi lại trên đám mây.
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên tản bộ trên mặt hồ, phong cảnh xung quanh rất đẹp, đúng lúc sắp đến hoàng hôn, Trần Mục nghĩ tới câu thơ cổ kia, lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.
Khương Phục Tiên mỗi lần đặt chân, đều có thể lưu lại tuyết liên óng ánh trên mặt hồ.
Trần Mục và vị hôn thê sóng vai cùng đi, tay của bọn họ không cẩn thận đụng vào nhau, hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó mười ngón tay tự nhiên đan xen.
Đầu ngón tay của Khương Phục Tiên rất lạnh, bàn tay của Trần Mục rất ấm áp, bọn họ giống như nam nữ trong giai đoạn yêu đương, nắm tay, tản bộ trong hồ.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có ai có thể quấy rầy bọn họ, Khương Phục Tiên bỗng nhiên nhẹ giọng ngâm nga, đó là âm thanh êm tai nhất mà Trần Mục từng nghe.
Lại phát hiện ưu điểm mới của vị hôn thê, không nghĩ tới nàng ta ca hát cũng hay như vậy, Trần Mục tự thấy thẹn không bằng, ưu điểm của hắn hình như chỉ có đẹp trai.
Mặt trời lặn mặt trăng lên.
Ban đêm hồ Nguyệt Nha càng đẹp.
Mặt hồ cùng bầu trời điểm xuyết sao sáng, giữa thiên địa còn có cực quang sặc sỡ, như mơ như ảo, hung thú ở Nam Trạch Địa đông đảo, ít ai lui tới cho nên mới có phong cảnh đẹp như vậy.
Trời sao tĩnh mịch, hồ nước trong veo, Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê: "Sư tỷ, đệ sẽ cố gắng vượt qua tỷ, đến lúc đó tỷ gả cho ta được không?"
Trên gương mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên nụ cười mỉm mê người: "Không cần vượt qua, chỉ cần đệ có thể đuổi kịp sư tỷ, ta liền gả cho đệ."
"Một lời đã định."
Trần Mục và Khương Phục Tiên móc tay, tuy rằng rất ấu trĩ, nhưng bọn họ lại cười rất vui vẻ, ra ngoài đi dạo càng thú vị hơn so với tu luyện khô khan.
Cảnh đêm qua đi.
Trần Mục bắt lấy hai con cá trong hồ.
Bọn họ ngồi ở bên bờ, Trần Mục nướng cá, hai tay Khương Phục Tiên nâng má, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy mong chờ, đây chính là đồ vị hôn phu làm.
Trần Mục lấy ra lọ gia vị, thoa đồ gia vị đặc chế lên cá nướng, mùi thơm tràn ngập ở ven hồ: "Sư tỷ, tỷ thường xuyên nấu cho đệ ăn, hôm nay tỷ cũng nếm thử tay nghề của đệ xem."
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, nàng ta nhận lấy cá nướng, miệng nhỏ nhấm nháp, liên tục gật đầu, khắp khuôn mặt đều là nụ cười hạnh phúc: "Mùi vị rất thơm, đây là món ngon nhất mà sư tỷ từng ăn."
Trần Mục không khỏi cười ra tiếng, hắn tự biết bản thân mình, mỹ thực mà vị hôn thê làm càng thơm hơn.
Ăn hết cá, hai người nằm trên đồng cỏ mềm mại, Khương Phục Tiên gối lên cánh tay của Trần Mục, Trần Mục ôm bả vai mượt mà của vị hôn thê, bọn họ ngắm trời sao rực rỡ, thỉnh thoảng có sao băng vụt qua.
Khương Phục Tiên đột nhiên nâng tay ngọc lên, vê ngón tay trong nháy mắt, Trần Mục vội vàng khuyên can nói: "Sư tỷ, không được, động một chút là hái sao, sau này đời sau của chúng ta còn có thể nhìn thấy bầu trời sao đẹp như vậy nữa không."
"Sư tỷ chỉ là muốn đánh ngươi."
Khương Phục Tiên vê ngón tay gõ nhẹ lên trán Trần Mục.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong veo như hồ Nguyệt Nha, trong đôi mắt xanh thẳm có biển rộng sao trời.
Giữa đất trời phảng phất như chỉ có hai người bọn họ.
"Sư tỷ."
"Chúng ta có được xem như đang yêu đương không?"
"Có ý gì?"
"Chính là tu luyện ái tình."
"Tu luyện ái tình? Chắc là vậy đi."
Hồ Nguyệt Nha.
Ánh sao chiếu xuống ven hồ.
Gương mặt của Khương Phục Tiên trắng bạc dưới ánh sao.
Trần Mục chăm chú nhìn vị hôn thê, gặp được nàng ta mới biết cái gì là hoàn mỹ, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành: "Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp."
"Tiểu sư đệ, đệ cũng rất đẹp mắt."
Khương Phục Tiên mở miệng cười khanh khách, môi hồng răng trắng, nàng ta vươn tay, dùng mu ngón tay cọ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của Trần Mục, trong mắt tràn đầy yêu thích, nhìn vị hôn phu chậm rãi lớn lên rất không dễ dàng.
Chương 307 Ước Định (1)
Chương 307: Ước Định (1)
"Sư tỷ, đệ cảm thấy không xứng với tỷ."
"Không, đó là ảo giác, đệ xứng."
Biểu cảm trên mặt Khương Phục Tiên đầy khẳng định, nàng ta chính là sợ bản thân quá ưu tú dẫn đến việc vị hôn phu biết khó mà lui, cho nên rất chủ động cố ý để Trần Mục vừa ôm vừa hôn, cho hắn lòng tin.
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
"Đệ nói xem sư tỷ tốt ở chỗ nào?"
Trần Mục duỗi tay trái còn trống không ra, bẻ ngón tay, liệt kê nói: "Vóc người đẹp, tướng mạo đẹp, tính cách tốt, trù nghệ tốt, tài nghệ tốt…"
"Ngừng!"
Khương Phục Tiên có chút xấu hổ, thầm nghĩ bản thân mình nào có tốt như hắn nói, chân thành nói: "Sư tỷ chỉ có một điểm tốt."
Trần Mục không biết là chỗ nào tốt, Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp: "Sư tỷ chỉ là tốt với đệ."
Trần Mục không biết nói cái gì cho phải, một tay của hắn đặt ở mặt bên của Khương Phục Tiên, một tay ôm eo nhỏ của nàng ta, hai người nằm nghiêng mặt đối mặt, trời sao rất đẹp lại bị bọn họ phớt lờ.
Mọi âm thanh trở nên yên tĩnh.
Trán của Khương Phục Tiên cùng Trần Mục chạm vào nhau, động tác thân mật, trong mắt hai người mang theo ý cười, dần dần, chóp mũi của bọn họ chạm nhau, sau cùng chạm vào nhau một cách tự nhiên.
Chỉ là một chút như chuồn chuồn lướt nước, Khương Phục Tiên liền đẩy Trần Mục ra, sau đó vẻ mặt nghiêm túc khiển trách: "Dùng tinh lực vào việc tu luyện."
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên đột nhiên trở mặt, hắn nằm trên đồng cỏ, nhìn trời sao rực rỡ, cảm giác còn không đẹp mắt bằng ánh mắt của vị hôn thê.
Khương Phục Tiên nhấc tay chỉ lên tinh không nơi xa, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng như tuyết: "Khi trước sư tỷ thường xuyên mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy mình ở trong tinh không không ngừng rơi xuống, cho đến khi gặp được đệ, sư tỷ không còn mơ thấy giấc mộng như thế nữa."
Trần Mục không biết phải làm sao.
Nằm mơ thì có liên quan gì tới hắn?
"Sư tỷ muốn tới nơi sâu trong tinh không xem thử, tiểu sư đệ, đệ nguyện ý đi cùng tỷ không?"
"Sư tỷ, chỉ cần là nơi mà tỷ muốn đi, đệ đều nguyện ý đi cùng tỷ." Trần Mục trịnh trọng nói, tinh không nhìn có vẻ rất gần, nhưng mà lại cách rất xa, chắc chắn đó là một chuyến lữ hành dài dằng dặc.
Trên khuôn mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười tuyệt mỹ: "Cho dù là sư tỷ, cũng không thể vượt qua khoảng cách xa như vậy, chúng ta vẫn cần một con thuyền."
Trần Mục hiếu kỳ nói: "Sư tỷ, Hồng Minh có chiến thuyền, liệu có thể lái vào nơi sâu trong tinh không không?"
"Có thể, nhưng quá chậm, tiến vào tinh không cần hơn ngàn năm, bắt buộc phải là thuyền tiên mới được."
"Nơi nào có thuyền tiên?"
"Huyền Châu có lẽ có thuyền tiên."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Sư tỷ, về sau đệ chuẩn bị thuyền tiên cho tỷ, đưa tỷ đi chinh phục sao trời biển rộng."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, không muốn hắn quá kiêu ngạo, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đệ phải tu luyện thật tốt, bên trong tinh hải có rất nhiều cấm kỵ, ngay cả chúa tể Hoang Châu cũng mất phương hướng ở nơi sâu trong tinh không."
Hoang Châu đã từng cực kỳ mạnh, thế nhưng kế hoạch vĩ đại vượt qua tinh không lần đó dẫn đến việc các tông ở Hoang Châu tổn thất nặng nề, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục.
Ánh mắt Trần Mục kiên định, tuy hắn tuổi còn trẻ đã nắm giữ thực lực sánh ngang với Kiếm Thánh đỉnh phong, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm để sa vào ôn nhu hương.
Khương Phục Tiên không muốn tạo cho Trần Mục quá nhiều áp lực, hôm nay hắn biểu hiện rất tốt, không có hành động đi quá giới hạn, liền chủ động ôm lấy Trần Mục.
Trần Mục nhìn vị hôn thê nằm nghỉ ngơi trong ngực, khóe miệng hơi hơi giương lên, may mà sư tỷ lạnh lẽo, không phải "ôn nhu hương", hắn nguyện ý cho Khương Phục Tiên chỗ dựa ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên lại khẽ giọng thì thầm nói: "Ôm chặt chút."
Trần Mục liền ôm rất chặt.
Một đêm im ắng.
Sáng sớm.
Ven hồ sương mù tung bay.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đã thức dậy.
Bọn họ đi đến sườn đông ven hồ hồ Nguyệt Nha, nơi này có thể nhìn thấy mặt trời mọc rất rõ.
Khương Phục Tiên không biết đã từng xem bao nhiêu lần mặt trời mọc, chỉ có điều trước kia đều là một mình, bây giờ có Trần Mục ở bên cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Khương Phục Tiên khoác cánh tay Trần Mục, chờ khi mặt trời hoàn toàn nhô lên, mặt hồ lấp loáng sóng nước, ở chỗ này ở nửa năm cũng sẽ không chán.
"Tiểu sư đệ, sư tỷ du ngoạn với đệ, về sau đệ phải đặt tâm tư lên trên việc tu luyện."
"Yên tâm đi, sư tỷ."
Hiện tại Trần Mục tràn đầy động lực, hắn phải cố gắng đuổi kịp bước chân của vị hôn thê.
Bọn họ cưỡi Tuyết Sắc Băng Điểu trở về Lăng Vân tông, lúc hai người trở về đều tu luyện.
Sau khi trở lại Lăng Vân tông.
Trần Mục một mình trở về Ngạo Kiếm phong, vốn dĩ là cùng tu luyện với Khương Phục Tiên thì tốc độ sẽ càng nhanh, nhưng mà tâm của nàng ta loạn rồi, cùng nhau tu luyện dễ dàng xảy ra chuyện.
Nếu như Khương Phục Tiên bạo tẩu, Trần Mục không phải đối thủ của nàng ta, chỉ có thể tự mình tu luyện.
Trước khi chia tay, Khương Phục Tiên trả lại đại lượng tài nguyên cho Trần Mục, đều là do các tông đưa tới lần trước san bằng Hồng Minh các tông đều có thu hoạch, còn dâng cho Lăng Vân tông rất nhiều, đều bị nàng ta đưa cho Trần Mục.
Trần Mục cầm lấy tài nguyên bế quan.
Lạc Hà phong.
Liễu Mi Nhi đi theo bên người Tần Nghê Thường.
"Sư tôn, tiểu sư thúc càng ngày càng đẹp trai, gần đây tông môn có rất nhiều nữ đệ tử đều thầm mến hắn."
"Vi sư không muốn nghe những thứ này."
Liễu Mi Nhi cười xinh đẹp nói: "Sư tôn, tiểu sư thúc ưu tú như vậy, phù sa không chảy..."
Cốc cốc!
Tần Nghê Thường gõ mạnh lên trán Liễu Mi Nhi, vết thương của nàng ta vừa khỏi, bây giờ lại chảy máu.
Liễu Mi Nhi ôm đầu, cực kỳ tủi thân nhìn Tần Nghê Thường: "Sư tôn, ta…"
Tần Nghê Thường nghiêm giọng cảnh cáo nói: "Đó là sư đệ của ta, về sau đừng có loại suy nghĩ này nữa."
Liễu Mi Nhi gật đầu lia lịa.
Tiêu Vân bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng, tiểu sư muội gần đây có chút xui xẻo, vừa bị tảng đá nện không bao lâu lại bị sư tôn gõ đầu, vô cùng trùng hợp chính là cả hai lần đều là thảo luận về tiểu sư thúc.
Chương 308 Ước Định (2)
Tần Nghê Thường nghiêm túc nói: "Tháng sau Phượng các muốn cử hành thịnh hội long trọng, khi ấy các tông đều sẽ mang tiểu bối ưu tú đến, các ngươi có thể đi xem chút cảnh đời, đến lúc đó đừng để vi sư mất mặt."
"Xin vâng lời sư tôn."
Tiêu Vân khom người lĩnh mệnh.
Tần Nghê Thường nhắc nhở bọn họ: "Lần này chủ yếu lấy luận đạo làm chủ, có phần thưởng phong phú sẽ không luận bàn đối chiến, còn an bài các loại hoạt động cầm kỳ thư họa, ca múa, các ngươi biết bao nhiêu?"
Tiêu Vân ngượng ngùng nói: "Chỉ biết luận đạo."
"Sư tôn, ta biết nhảy múa." Liễu Mi Nhi lấy tay ôm lấy cái trán nói.
Tần Nghê Thường gật đầu: "Chỉ cần không phải quần ma loạn vũ là được, không thể làm mất thể diện của Lăng Vân tông."
Tiêu Vân đã không nhịn được muốn cười, nếu để cho Liễu Mi Nhi giày vò một phen trước mặt mọi người, Lăng Vân tông khẳng định mất hết mặt mũi, hắn ta cũng không có vạch trần căn nguyên của sư muội, đến lúc đó sẽ ngăn cản sư muội vô cùng tự tin này sau.
"Các ngươi đi chuẩn bị đi."
"Vâng, sư tôn."
Tiêu Vân cùng Liễu Mi Nhi quay người rời đi.
Tần Nghê Thường nhìn về phía Tây, không biết lần này ký kết minh ước tại Phượng các liệu Huyền Châu và Hoàng Châu có thế lực quấy nhiễu hay không.
Thế lực của Hoàng Châu mạnh hơn Hồng Châu và Hoang Châu rất nhiều, Huyền Châu thì càng kinh khủng, đó là nơi gần với trời nhất, cường tộc san sát, có rất nhiều đạo chính thống cổ xưa cùng Cổ tộc ẩn thế.
Có điều hai châu cách nhau rất xa, ở giữa còn có Kiếm Hải, Hoàng Châu, Hồng Châu, muốn duỗi tay đến tận Hoang Châu, độ khó có chút lớn.
"Ta lo lắng những thứ này làm gì."
Tần Nghê Thường lắc đầu, dù sao Lăng Vân tông đều là của Khương Phục Tiên, hà tất phải bận lòng: "Đi ngủ."
Nửa tháng sau.
Tần Nghê Thường tới Lăng Vân phong.
Nàng ta là đến để trình bảng danh sách thiên kiêu tới Phượng các lần này, Khương Phục Tiên nhìn bảng danh sách, nhàn nhạt nói: "Sư muội, tại sao Thẩm Trạch lại không có ở bên trong?"
"Thẩm Trạch thiên phú dị bẩm, nhưng cảnh giới vẫn chưa tới Kiếm Hoàng, cho nên không để tiến vào."
Khương Phục Tiên nhàn nhạt nói: "Ta thấy là muội thiên vị, Liễu Mi Nhi cũng là Cửu phẩm Kiếm Vương đỉnh phong, đưa Thẩm Trạch vào bảng danh sách, hắn là đệ tử của sư huynh ta, Tần sư muội, còn xin muội chiếu cố nhiều hơn."
"Sư tỷ, là ta làm không đúng, bây giờ ta liền thêm vào." Tần Nghê Thường ở trước mặt người khác là phượng hoàng, ở trước mặt Khương Phục Tiên chính là một con gà con.
Tần Nghê Thường có chút sợ hãi, Khương Phục Tiên không để ý đến chuyện của Lăng Vân tông, nhưng đối với sự vụ tông môn cùng cảnh giới của tiểu bối lại rõ như lòng bàn tay.
Khương Phục Tiên đột nhiên mỉm cười: "Sư muội, muội thấy quan hệ của ta với tiểu sư đệ như thế nào?"
"Xứng đôi."
Tần Nghê Thường bị làm cho nhục nhã.
Nàng ta cảm thấy Khương Phục Tiên là đang cố ý khoe khoang, Tần Nghê Thường hận không thể nhảy từ Lăng Vân phong xuống.
Khương Phục Tiên thần tình nghiêm túc nói: "Ta muốn nghe cảm nhận chân thực của muội, không phải lừa gạt, thuận tiện nói xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
Cái uy áp mạnh mẽ kia khiến cho Tần Nghê Thường sợ hãi, nàng ta thần sắc cung kính nói: "Sư tỷ, các ngươi trai tài gái sắc, đều là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, ta cảm thấy rất xứng đôi, tin rằng đại đa số mọi người đều sẽ tán thành."
"Có lẽ có số ít người cảm thấy tiểu sư đệ là ăn bám mà trở nên mạnh hơn, thậm chí có người sẽ cảm thấy sư tỷ gặm cỏ non, phía sau đều là ta đoán thôi."
Khương Phục Tiên nghe thấy câu cuối cùng của Tần Nghê Thường, mắt đẹp hơi ngưng lại, dọa cho Tần Nghê Thường vội vã ngậm miệng.
"Tần sư muội, uống rượu ít thôi."
"Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, ta hiểu rõ."
Tần Nghê Thường đen mặt gật đầu, nàng ta biết ý tứ của Khương Phục Tiên là bảo nàng ta đừng để lộ bí mật.
Sau đó nàng ta rời khỏi Lăng Vân phong.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, bây giờ công khai chuyện hôn ước đối với nàng ta và cả vị hôn phu đều có ảnh hưởng, nàng ta không muốn để Trần Mục phải chịu áp lực không nên có ở độ tuổi này, cho nên tạm thời không có ý định công khai.
Ngạo Kiếm phong.
Trở về tông trải qua hơn nửa tháng tu luyện.
Tu vi của Trần Mục lại tăng lên lần nữa, bản mệnh kiếm đạt tới ba trăm ba mươi chín trượng, hắn rời khỏi động phủ đến đỉnh núi luyện tập Trích Tinh Kiếm Kỹ, mũi kiếm mang theo một chút kim quang, chuyển động theo đường kiếm.
Cùng với việc gia tăng số lần luyện tập, cỗ sức mạnh này được khống chế càng ngày càng thành thạo, cho dù là né tránh chạy nhảy thì cỗ sức mạnh này cũng sẽ không bị mất khống chế.
"Dù cho dùng Trảm Đoạn Kiếm Thế rút ngắn thời gian tụ lực vẫn có chút chậm." Trần Mục lắc lắc đầu, tuy hắn nắm giữ Trích Tinh Kiếm Kỹ nhưng lại không có cách nào phóng ra dễ dàng giống như Tô Mân và Khương Phục Tiên.
Bọn họ đã tu luyện nhiều năm, Trần Mục mới vừa tu luyện vài chục năm, hắn có thể đạt cảnh giới như này, thế tục khiếp sợ, khiến cho vô số tiền bối cường giả ngưỡng mộ đố kị.
Trần Mục không nóng lòng cầu thành, luyện tập kiếm kỹ hai ngày liên tục, cảm giác tốc độ có tăng lên.
Thời điểm chạng vạng tối.
Trần Mục đi tới Lạc Hà phong.
Trong phòng ánh mắt Tần Nghê Thường nhìn Trần Mục cũng trở nên khác với trước kia, hắn vậy mà sớm đã là người của Khương Phục Tiên, hừ.
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười, nói: "Sư tỷ, Phượng các bên kia có trả lời lại không?"
Mặc dù Tần Nghê Thường không vui, nhưng dù sao cũng là tiểu sư đệ, cúi thấp đầu lạnh giọng nói: "Đối phương trả lời là không tiện, suy cho cùng Phượng Vẫn Tháp cũng là cấm địa của người ta, giống như Lăng Vân các, người trong nhà đều rất khó tiến vào, huống chi là người ngoài."
"Được thôi."
Trần Mục chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, hắn tiến vào đánh dấu sẽ không lấy đi tạo hóa của Phượng Vẫn Tháp.
"Ngoại trừ tông chủ của Phượng các và thánh nữ ra, những người khác muốn vào tháp nhất định phải có Chân Phương Huyết Mạch, có được sự cho phép của Phượng Vẫn Tháp mới có thể đi vào."
"Đa tạ sư tỷ nhắc nhở."
Trong cơ thể Trần Mục có Chân Phương Huyết Mạch, không biết có thể nhận được sự đồng ý của Phượng Vẫn Tháp hay không, đến lúc đó vẫn nên nghĩ biện pháp thương lượng cùng cao tầng của Phượng các trước, dù sao thì Phượng Vẫn Tháp cũng không phải nơi vô chủ.
Chương 309 Thiên Kiêu Huyền Châu (1)
"Tiểu sư đệ, về sau nếu như không có chuyện gì, đừng đến Lạc Hà phong." Giọng nói của Tần Nghê Thường có chút lạnh.
Trước kia Tần sư tỷ bảo hắn đến Lạc Hà phong nhiều vào, bây giờ đoán chừng là sợ Khương Phục Tiên, Trần Mục chắp tay mỉm cười: "Đa tạ sư tỷ giúp đỡ."
Sắp tới ban đêm.
Trần Mục đến Lăng Vân phong.
Hắn chuẩn bị tối nay qua đêm ở nơi này.
Vị hôn thê ngồi xếp bằng trầm tư suy nghĩ ở dưới gốc băng thụ, ánh bạc thánh khiết ngập tràn, cỗ sức mạnh kia không thuộc về trần thế, phát hiện ra Trần Mục đến gần, Khương Phục Tiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn vị hôn phu đi tới bên cạnh, mỉm cười: "Ta bảo Tần sư muội mang tiểu bối đến Phượng các trước, đệ trở về lại tu luyện thêm hai ngày."
Trần Mục ngồi đối diện với Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, chỉ hai ngày, đệ tu luyện cùng tỷ."
"Không được, sư tỷ tâm loạn liền không có cách nào tu luyện được." Khương Phục Tiên thật tình nghiêm túc nói.
Trần Mục chân thành nói: "Sư tỷ, phải kiên trì bất chấp sự phản kháng bên ngoài, đây cũng là tu luyện, tỷ phải nhẫn mới được."
"Được thôi."
Khương Phục Tiên cười gật đầu.
Trần Mục trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nếu như chúng ta trao đổi thực lực thì nói không chừng tỷ đã mang thai rồi."
"..."
Ánh mắt Khương Phục Tiên lộ ra hung quang.
Trần Mục cảm thấy cái cổ phát lạnh: "Sư tỷ, ý của đệ là đạo hạnh của tỷ sâu."
Khương Phục Tiên đột nhiên thay đổi vẻ mặt, cười khanh khách mở miệng: "Thể chất của sư tỷ rất khó mang thai, về sau đệ phải cố gắng lên, tỷ cũng muốn có con."
"..."
Trần Mục trừng to mắt, hắn không thể tin đây là lời thốt ra từ trong miệng của vị hôn thê: "Sư tỷ, về sau chúng ta sinh ba đứa đi."
"Tu luyện."
"Chuyện sau này chờ sau này lại nói."
Khương Phục Tiên nhẹ giọng trách cứ, cứ mỗi lần trò chuyện với Trần Mục là không thể nghiêm chỉnh được, khuôn mặt nàng ta mang theo hàn sương, không nói thêm lời nào.
Thời điểm bọn họ tu luyện cùng nhau có ánh bạc bao bọc lấy Trần Mục, tốc độ tu luyện của hắn tăng lên trên diện rộng, trong cơ thể có vật chất ngân sắc tan vào máu thịt.
Trần Mục không biết đó là cái gì, không có cách nào dùng linh lực cảm ứng, đó là do Khương Phục Tiên bỏ vào, hắn tin tưởng vị hôn thê nên không có để ý.
Hôm sau, buổi chiều, Tần Nghê Thường dẫn theo tiểu bối đi tới Phượng các, bọn họ cưỡi cự thú xuất phát.
Hoang Châu hiếm khi có thịnh hội, tiểu bối thiên kiêu của các tông đều sẽ tiến về Phượng các để giao lưu, hơn ngàn năm cũng khó gặp được, chúng tiểu bối đương nhiên rất kích động.
Lần thịnh hội này vốn dĩ nên ở Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên không thích náo nhiệt nên giao chuyện tốt này cho Phượng các, cũng không cần phí tâm tư, các tông đều kiêng kị Lăng Vân tông có ý nghĩ chiếm đoạt các tông, thịnh hội tổ chức tại Phượng các có thể giảm bớt lo lắng của các tông, để bọn họ biết thái độ của Lăng Vân tông.
Tần Nghê Thường vốn định ở tông môn nghỉ ngơi, Khương Phục Tiên để Lý Thanh Lưu mang tiểu bối đến Phượng các, hắn ta nói thân thể không khỏe, sợ khó đảm nhiệm liền để Tần Nghê Thường mang tiểu bối đi, nàng ta cũng không dám từ chối.
Nàng ta ngồi một mình ở phía trước.
Triệu Phi Yến và đám tiểu bối thiên kiêu ở phía sau.
Liễu Mi Nhi nghi hoặc nói: "Sao tiểu sư thúc và tông chủ không đi cùng với chúng ta?"
"Sư tôn sẽ không đi sớm, ngài ghét nhất là náo nhiệt, tiểu sư thúc thì ta cũng không rõ, nói không chừng thúc ấy không muốn đi." Triệu Phi Yến nhướng mày cười khẽ.
Diệp Hoành khẽ thở dài: "Hầy, không có tiểu sư thúc, niềm vui thú của thịnh hội lần này thiếu đi một nửa."
Tiêu Vân vừa cười vừa nói: "Diệp Hoành, mỹ nữ Phượng các như mây, không phải ngươi đã muốn đi từ sớm sao? Tiểu sư thúc không ở đây, ngươi mới có cơ hội."
Diệp Hoành trêu ghẹo nói: "Tiêu sư huynh, nếu ta có mị lực như huynh, cũng có thể được thiên kiêu của Phượng các theo."
"Hả?"
"Người nào theo đuổi sư huynh của ta."
Trong mắt Liễu Mi Nhi ẩn chứa sát ý.
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Mi Nhi, hắn nói là chuyện Tiêu Vân bị thiên kiêu Phượng các bao vây, đó đã là chuyện cũ mấy chục năm rồi."
Tiêu Vân xấu hổ cười một tiếng, ho khan nói: "Nếu không phải do ta thương hương tiếc ngọc thì bốn vị thiên kiêu Phượng các bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta."
"Dọa chết ta." Liễu Mi Nhi thở phào một hơi.
Triệu Phi Yến nghi ngờ nói: "Mi Nhi, tại sao ngươi lại quấn khăn trùm đầu, tạo hình thật cổ quái."
"Tỷ không hiểu, như vậy mới đẹp."
"Ta cảm thấy đầu ngươi có cái bọc."
"Chớ nói lung tung, không hề."
Đám tiểu bối vừa nói vừa cười, Tần Nghê Thường đen mặt, tiểu sư đệ mất rồi, ngày nghỉ cũng mất nốt, bây giờ khẳng định là Khương Phục Tiên cùng tiểu sư đệ đang làm chuyện xấu.
Nghĩ đến bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, Tần Nghê Thường liền nổi giận, tức giận nói: "Đều im lặng đi."
Đám tiểu bối câm như hến.
Mọi người nhìn về phía Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi.
Hai người đồng thời lắc đầu, bọn họ cũng không biết vì sao dạo gần đây sư tôn luôn phát cáu, có lẽ là người đến tuổi trung niên càng ngày càng gắt gỏng.
…
Phượng các.
Lầu các kim sắc đầy khắp núi đồi, giống như vây cánh của Chân Phượng, lầu các cao nhất ở giữa như là đầu phượng, có thể nhìn xuống toàn bộ Phượng các, Lâm Diệu Ngữ đứng ở lan can lầu các ngắm nhìn phương nam.
Nàng ta trao đổi tấm giấy da thú kia với Trần Mục, nghiên cứu rất lâu, mặc dù có thu hoạch nhưng vẫn như cũ không phải Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, so với Niết Bàn Hô Hấp pháp mà Trần Mục sử dụng chênh lệch rất xa.
Lâm Diệu Ngữ có cảm giác bị lừa gạt.
Hỏa Mị xuất hiện bên lan can, nàng ta dựa vào lan can nhìn về nơi xa, nhìn vô số thiên kiêu ở chung quanh, sau đó nhìn về phía Lâm Diệu Ngữ bên cạnh: "Lâm sư tỷ, ta nghe nói tỷ đứng ở chỗ này hai ngày, là đang đợi ai? Chẳng lẽ là đang đợi tiểu sư thúc của Lăng Vân tông?"
"Buồn chán, ra ngoài tùy tiện nhìn xem." Nét mặt Lâm Diệu Ngữ bình tĩnh giải thích.
"Tỷ thích tiểu sư thúc?"
"Nói bậy, ta sớm đã cắt đứt phàm tâm."
Lâm Diệu Ngữ chỉ muốn Niết Bàn Hô Hấp pháp của Trần Mục, nếu có Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, nàng ta lập tức có thể thức tỉnh Chân Phương Huyết Mạch.
Chương 310 Thiên Kiêu Huyền Châu (2)
Chân Phương Huyết Mạch hoàn hảo tuyệt đối được coi là huyết mạch đỉnh phong, nếu nàng ta có thể có được nó thì thậm chí còn nắm chắc việc đuổi kịp Khương Phục Tiên, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều thế lực đánh giá cao nàng ta, nàng ta có Chân Phương Huyết Mạch, trong cơ thể có tiềm năng vô hạn, nhưng bây giờ nàng ta còn thiếu một chiếc chìa khoá để mở ra mật tàng của cơ thể.
Hỏa Mị nhỏ giọng nói: "Tỷ muội trong tông môn đều đang nghị luận về sư tỷ, tỷ vẫn là đừng đứng ở chỗ này, quá bắt mắt, thiên kiêu các tông đều vây quanh ở bên ngoài Phượng Lâu, không biết còn tưởng rằng tỷ muốn ném tú cầu."
Lâm Diệu Ngữ hơi nhíu mày liễu, nàng ta đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy chân trời xuất hiện dị tượng, vòng xoáy màu đen bất ngờ xuất hiện, có con thuyền lái ra từ trong vòng xoáy, cảnh tượng kia chấn động toàn bộ Phượng các.
Lúc này thiên kiêu cùng cường giả tông môn trong Phượng các đều nhìn về nơi xa, có cường giả hoảng sợ nói: "Đó là thuyền tiên có thể vượt qua hư không!"
Thuyền tiên, bọn họ chỉ từng nghe nói qua, vẫn là lần đầu tiên được thấy, từ xa nhìn lại giống như hạt táo, có thể có được thuyền tiên đều là sự tồn tại siêu nhiên.
Chiếc thuyền tiên kia chỉ có hai mươi trượng, so với chiếc chiến thuyền kia của Hồng Minh thì nhỏ hơn, nhưng mà thoạt nhìn vẫn là rất lớn, cùng với việc nó lái về phía Phượng các trong lòng mọi người đều trở nên khẩn trương.
Bọn họ biết kẻ đến không phải người tốt.
Trên thuyền tiên.
Có mấy chục vị thiên kiêu trẻ tuổi, bọn họ có người đứng có người ngồi, giữa hàng mày mang theo kiêu ngạo, y phục của bọn họ hoa lệ, số lượng nữ thiên kiêu lại nhiều, tất cả đều là mỹ nữ dung mạo như thiên tiên.
Nam thiên kiêu cũng toàn là anh tuấn tiêu sái.
"Đây chính là Nam Hoang, linh khí thật mỏng manh, nghe nói thực lực của Phượng các đứng hàng đầu tại Hoang Châu, những nơi khác ắt hẳn càng thảm hơn."
"Nhưng địa phương như thế này lại liên tiếp xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu vạn năm khó gặp, ta nghe nói Trần Mục của Lăng Vân tông không đến hai mươi tuổi đã có thực lực sánh ngang với cường giả Kiếm Thánh, từng chém giết Kiếm Thánh thế hệ trước."
Trong mắt đám đông tiểu bối đều mang theo vẻ kinh hãi, bọn họ đều là Tuyệt Thế Thiên Kiêu đến từ Huyền Châu nhưng ở trước mặt chiến tích như thế này cũng chỉ có thể im miệng.
Tại đó có rất nhiều nữ thiên kiêu, bọn họ có người đến từ siêu cấp thế lực của Huyền Châu, có người đến từ ẩn thế Cổ tộc, còn có công chúa của Bất Hủ vương triều.
Bọn họ đều là đến xem Trần Mục.
Có điều trong này có hai vị thiên kiêu lại coi thường, khóe miệng nam tử mặc thanh sam dáng người thon dài mang theo nụ cười lạnh, mà vẻ mặt của nữ tử mắt đỏ bạch y kia lại càng cao ngạo, tiểu bối thiên kiêu cùng tiền bối cường giả chung quanh đối với bọn họ rất cung kính.
Nam tử thanh sam gọi là Long Ngạo Trần.
Bạch y nữ tử gọi là Trầm Thi m.
Hai người bọn họ đến từ hai thế lực siêu nhiên sau Tiên Môn, mặc dù lớn lên tại Huyền Châu nhưng trời sinh đã mang theo cảm giác ưu việt, từ nhỏ đã đánh bại thiên kiêu Huyền Châu, ngay cả Kiếm Thánh thế hệ trước cũng bị bọn họ đánh bại, đối với thiên kiêu phàm trần căn bản là khinh thường, lần này nghe nói Hoang Châu xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu, cố ý đến Phượng các xem thử.
Bên trong thuyền tiên, có lão giả tóc trắng dáng người khôi ngô trầm giọng nói: "Nghe nói Khương Phục Tiên liên tiếp chém giết ba vị Kiếm Tiên, thật sự là bội phục."
Trong mắt thiên kiêu ở xung quanh đều ẩn chứa sự khiếp sợ, cho dù là thiên kiêu đỉnh tiêm của Huyền Châu thì trong mắt của bọn họ cũng mang theo kính sợ, Long Ngạo Trần lại cười lạnh nói: "Kiếm Tiên hạ giới vốn dĩ cần trả giá rất lớn, mà người nàng ta chém giết cùng lắm là tiên giả, gặp phải tiên thật thì ắt phải chết không còn nghi ngờ."
Trầm Thi m lanh lảnh nói: "Cho dù là tiên thật hay tiên giả, nàng ta có thể chém giết, đã là hành động nghịch thiên, ta nghĩ tiền bối ở đây chắc hẳn không có ai muốn trở thành kẻ địch của Khương Phục Tiên đi."
Cường giả lão bối trên thuyền tiên rơi vào trầm mặc.
Bọn họ thuộc các thế lực khác nhau, ôm mục đích khác nhau mà đến, cho dù là Huyền Châu thì thuyền tiên cũng là vật hiếm thấy.
Thuyền tiên đi vào sơn mạch của Phượng các, trong mắt thiên kiêu các tông mang theo kinh hãi, Hoang Châu ngay cả chiến thuyền đều hiếm thấy, càng đừng nhắc đến thuyền tiên.
Bọn họ có một vài thiên kiêu từng bị Hồng Minh bắt làm tù binh, vậy nên rất đề phòng đối với chiếc thuyền tiên đột nhiên xuất hiện này.
Hộ tông đại trận của Phượng các vẫn chưa mở ra.
Hiện tại ở Phượng các tụ tập tông chủ các tông, có lượng lớn Kiếm Thánh thế hệ trước, còn có cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, tông chủ Phượng các Lan Tương Ngọc nhìn thuyền tiên tới gần, tin rằng bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.
Nơi sâu trong Phượng các, lão phu nhân tóc bạc mặt hồng hào rời khỏi cấm địa, bà ta xuất hiện ở trước Phượng Lâu: "Quảng trường có chỗ trống, hoan nghênh khách quý đường xa mà đến."
"Sư tổ!"
Lâm Diệu Ngữ cùng Hỏa Mị đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Lão phu nhân là Tào Huyên tông chủ đời trước của Lăng Vân tông, hiện tại đảm nhiệm chức vụ tông chủ Lan Tương Ngọc cùng sư tôn của trưởng lão Mộc Lưu Huỳnh, lý lịch già nhất Phượng các, thực lực mạnh nhất, là cường giả cùng thời với Tô Mân.
Có thể kinh động tới bà ta, đối phương tất nhiên không đơn giản.
Toàn bộ quảng trường rất nhanh đã trống rỗng.
Thuyền tiên Huyền Châu hạ xuống ở quảng trường.
Mười mấy vị cường giả tiền bối đến từ Huyền Châu, tất cả bọn họ đều có sức mạnh sánh ngang với Cổ Tổ Hồng Châu, đều là Kiếm Thánh đỉnh phong, số lượng này nếu như khai chiến chỉ sợ cường giả của Hồng Châu cùng Hoang Châu liên hợp lại cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Cao tầng của các đại tông môn đều cau mày, không biết bọn họ đến Hoang Châu là muốn làm gì.
Thiên kiêu của Huyền Châu cũng giẫm lên đất đai Hoang Châu, toàn thân bọn họ mang theo uy áp mạnh mẽ, ánh mắt nhìn thiên kiêu Hoang Châu đều mang theo sự coi thường.
Trong đình đài ở đỉnh núi nơi xa, thiên kiêu Hoang Châu ở chỗ này uống trà, Đường Côn Luân khó chịu nói: "Ngươi thấy bọn chúng có giống đám thiên kiêu kia của Hồng Châu không?"
Bình luận facebook