-
Chương 241-245
Chương 241 Lai lịch của ngọc bội (3)
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng đuổi theo vào sâu trong Nam Hoang, nhưng bọn họ cũng không cảm nhận được hơi thở của Khương Phục Tiên và Trần Mục, cảm giác có chút không đúng.
"Chẳng lẽ bọn họ không chạy trốn đến Lăng Vân tông?"
"Nếu bọn họ trốn đi, muốn tìm được bọn họ chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy."
Cung Uy Nhuy đề nghị: "Không bằng đến Bắc Hoang bắt cóc người Trần gia làm lợi thế."
"Chủ ý hay."
Trên mặt Hàn Đằng mang theo nụ cười.
Hồng Minh đã sớm phái nhãn tuyến đi Bắc Hoang điều tra, bởi vì có cường giả Lăng Vân tông thủ hộ, bọn họ không cách nào động thủ được, Hồng Minh không dám phái cường giả đi Bắc Hoang bởi vì có Khương Phục Tiên.
Bây giờ Khương Phục Tiên bị thương, Hoang Châu đối với bọn họ mà nói chính là ao cá, không chút cố kỵ, muốn đi đâu thì đến đó.
Năm ngày sau.
Đó là lúc giữa trưa, mặt trời đang chiếu sáng.
Ở vùng đất giáp ranh giữa Bắc và Nam Hoang.
Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, hắn nghe thấy hệ thống nhắc nhở có nhiệm vụ mới.
【Đánh dấu: Hoang Thần điện】
【Phần thưởng: Hoang Thần giáp】
Sau khi Trần Mục xác minh nhiều lần rồi phát hiện, nếu dừng ở một chỗ trong khoảng thời gian dài thì nhiệm vụ đánh dấu sẽ cập nhật rất chậm, nhưng chỉ cần di chuyển thì tần suất cập nhật nhiệm vụ sẽ rất nhanh, hơn nữa địa điểm đánh dấu cách hắn cũng tương đối gần.
Trần Mục chưa từng nghe nói đến Hoang Thần điện, hắn cúi đầu nhìn Khương Phục Tiên đang nghỉ ngơi, không quấy rầy nàng ta
Trần Mục dùng thần niệm truyền âm nói: "Bạch tỷ, tỷ có biết Hoang Thần điện không?"
Vẻ mặt Bạch Thanh Hoan nghi hoặc, hỏi cái này cũng cần truyền âm? Nàng ta chú ý tới Khương Phục Tiên đang nằm trên gối Trần Mục nghỉ ngơi, không khỏi có chút hâm mộ.
"Hoang Thần điện là đạo thần điện do Hoang Châu truyền kỳ thành lập, từng thống trị toàn bộ Hoang Châu, nhưng mà đạo thần điện có huy hoàng đến đâu cũng có ngày phải kết thúc, Hoang Thần điện đã biến mất ở Hoang Châu."
Bạch Thanh Hoan cũng dùng linh lực truyền âm lại.
"Vậy ngươi có biết vị trí của Hoang Thần điện không?"
"Nghe đồn Hoang Thần điện ở trung tâm Hoang Châu, năm đó ta có tìm thử nhưng không có kết quả."
Xem ra muốn tìm được Hoang Thần điện cũng không phải chuyện dễ dàng, bây giờ hắn không có thời gian để trì hoãn ở nơi này.
Trần Mục nhìn vị hôn thê.
Khương Phục Tiên mỉm cười.
Cho dù không làm gì cả, chỉ nhìn nàng ta như vậy, Trần Mục cũng cảm thấy vui vẻ.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Trần Mục đang cười ngây ngô, khẽ nhướng mày: "Làm sao vậy?"
Trần Mục mỉm cười sáng lạn: "Sư tỷ, không có gì, tỷ tiếp tục nghỉ ngơi đi."
Khương Phục Tiên ngồi dậy, mặc áo bào trắng, vạt áo ở bụng bị nhuộm đỏ, nàng ta khẽ cười nói: "Sư tỷ thay quần áo, đệ còn muốn xem sao?"
"Có cái gì đẹp." Trần Mục bĩu môi, tự giác xoay người lại, hắn có Pháp Nhãn Kim Đồng, cũng không dùng để nhìn trộm.
Khương Phục Tiên thay váy tuyết mới tinh, bàn tay ngọc khẽ vuốt tóc bạc, tư thái ưu nhã, tóc bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, Trần Mục xoay người nhìn vị hôn thê, có chút thất thần, có cần phải đẹp như vậy không.
Trần Mục hỏi: "Sư tỷ, tỷ có biết Hoang Thần điện ở đâu không?"
"Hoang Thần điện ở gần đây, Hoang Thần điện và Táng Tiên địa đều là bí cảnh, nhưng Táng Tiên địa sẽ thường xuyên mở ra, Hoang Thần điện lại chỉ có thể thông qua xé rách không gian mới vào được." Khương Phục Tiên mỉm cười trả lời.
Cường giả phàm trần có thể xé rách không gian chỉ đếm trên đầu ngón tay, Khương Phục Tiên chính là người mạnh nhất trong đó, kiếm quang của nàng ta trong nháy mắt xuất hiện ở phương xa.
"Tiểu sư đệ, tại sao đệ lại hỏi loại vấn đề, bí cảnh viễn cổ này?"
"Sư tỷ, đệ muốn trở nên mạnh mẽ."
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trần Mục, Khương Phục Tiên rất hài lòng, mỉm cười gật đầu.
"Bây giờ sư tỷ bị thương, rất khó mở ra thông đạo thông qua Hoang Thần điện."
Khương Phục Tiên lần này bị thương rất nặng, bây giờ chỉ là ngăn ngừa thương tích, muốn khôi phục lại sẽ cực kỳ khó khăn.
"Sư tỷ, tỷ cứ nghỉ ngơi cho tốt trước."
"Sư tỷ sau này sẽ mang đệ đến."
Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại trong ống tay áo của Khương Phục Tiên, Bạch Thanh Hoan cười hỏi: "Tiên tử, có thể để cho ta nghỉ ngơi một lát không?"
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Bạch Thanh Hoan đi tới sau lưng con Băng Điểu.
"Sư tỷ, chúng ta vẫn tiếp tục đến Bắc Hoang, hay là về Lăng Vân tông trước?"
"Đi Bắc Hoang."
"Đúng lúc đệ có thể về nhà xem một chút."
Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nàng ta lại ngồi xếp bằng, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đầu gối.
Trần Mục cũng mỉm cười nhắm mắt lại, hai người bọn họ rất ăn ý sử dụng Hô Hấp pháp, tốc độ khôi phục như vậy có thể tăng lên rất nhiều lần.
Bạch Thanh Hoan chỉ có thể hâm mộ nhìn bọn họ, nàng ta đột nhiên lắc đầu khẽ thở dài, nghĩ thầm vì sao mình lại đi theo bọn họ.
Bắc Hoang, Hắc Thạch thành.
Những ngôi nhà nửa mặt tiền bên ngoài thành phố này.
Hắc Thạch thành phồn hoa sánh ngang với Yến Vương đô.
Trần gia trở thành đại gia tộc ở tục thế Bắc Hoang, mặc dù không có nội tình như rất nhiều gia tộc cổ xưa, nhưng có vị Tuyệt Thế thiên kiêu Trần Mục này, các đại gia tộc cũng đồng ý muốn có giao hảo với Trần gia.
Mấy năm gần đây Trần gia xuất hiện nhiều vị Kiếm Hậu, đặt ở Yến Vương đô đúng thật là xem như đại gia tộc.
Trong khu rừng bên ngoài Hắc Thạch thành.
Có thiếu nữ xinh đẹp tóc ngang vai đạp kiếm gỗ xuyên qua rừng, phía sau là cậu bé như ánh mặt trời cưỡi mãnh hổ, bọn họ chơi đùa trong rừng cây.
"Tỷ tỷ."
"Tỷ cẩn thận một chút."
Trần Hãn ở phía sau lớn tiếng hô.
Trần Dĩnh chắp bàn tay nhỏ bé, hai tròng mắt sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo giống như búp bê sứ, nàng ta bay ngược trong rừng cây, vẫn thoải mái lưu loát như trước.
Muốn ngự kiếm tùy tâm sở dục như vậy, Kiếm Hậu bình thường cũng không làm được, Trần Dĩnh nũng nịu nói: "Tiểu Hãn, lá gan của đệ thật là nhỏ."
Trần Dĩnh xoay người, nàng ta hướng về phía ngọn núi rất cao phía trước, ngự kiếm mà lên, Trần Hãn ôm chặt cổ Đại Tráng, hình thể cường tráng nháy mắt nhảy lên hơn mười mét, thoáng chốc đã đến trên đỉnh núi.
Trần Dĩnh và Trần Hãn đứng trên đỉnh núi.
Toàn bộ Hắc Thạch thành đều ở trước mắt bọn họ.
Trần Hãn chưa tới bảy tuổi, chiều cao lại cao hơn tỷ tỷ Trần Dĩnh nửa cái đầu, dáng người Trần Dĩnh nhỏ nhắn đáng yêu, thời gian năm năm cũng chỉ cao hơn một chút.
Chương 242 Về nhà (1)
Chương 242: Về nhà (1)
Trần Dĩnh và Trần Hãn ngồi bên vách núi.
Đại Tráng nằm sấp sau lưng bọn họ, gió nhẹ thổi lên bộ lông mềm mại, có vẻ uy vũ bá đạo, nó nhìn chằm chằm bốn phía, bảo vệ Trần Dĩnh và Trần Hãn.
Trần Dĩnh đưa bàn tay nhỏ bé vào túi áo, nàng ta lấy hai viên kẹo ra, mỉm cười ngọt ngào nói: "Cho đệ."
"Cám ơn tỷ tỷ."
Trần Hãn và Trần Dĩnh ngồi trên ngọn núi ăn kẹo, hai người bọn họ mỗi ngày đều chạy ra ngoài chơi.
So với Trần Mục trưởng thành sớm, Trần Dĩnh đến bây giờ vẫn là đứa nhỏ ham chơi, ở gần Hắc Thạch thành thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
Ăn kẹo xong.
Trần Hãn cầm cành cây trên ngọn núi.
Nó vung cành cây luyện kiếm trên ngọn núi, còn có kiếm quang màu lam xuất hiện, Trần Hãn chưa tới bảy tuổi đã là Thất phẩm Kiếm Tông.
Trần Dĩnh không thích luyện kiếm, Trần Hãn từ nhỏ đã thích luyện kiếm, hơn nữa còn rất khắc khổ: "Tiểu Hãn, sao đệ biết mấy chiêu này."
Trần Hãn gãi gãi đầu, cười trả lời: "Nhị ca chỉ dạy đệ mấy chiêu này, huynh ấy nói tham nhiều không nhuyễn được, bảo đệ luyện mấy chiêu này cho tốt."
"Ai, Nhị ca hàng năm đều về nhà thăm chúng ta, ca ca lại năm năm không có về nhà." Trần Dĩnh bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất.
Trần Hãn nhìn Trần Dĩnh, nói: "Tỷ tỷ, đừng buồn, Tam ca sẽ trở về."
Trần Dĩnh lau mắt.
Đại Tráng ngẩng đầu vươn người lên.
Ánh sáng vàng rực rỡ rơi trên đỉnh núi.
Đại Tráng đứng dậy vẫy đuôi, trong mắt mang theo hưng phấn, Trần Dĩnh và Trần Hãn đều kích động nói không nên lời, Trần Mục đưa tay về phía muội muội.
Trần Dĩnh nhảy xuống từ trên người Đại Tráng.
Trần Mục ôm muội muội, vẻ mặt tươi cười nói: "Dĩnh Dĩnh, sao muội lại nặng như vậy?"
"Ca ca."
Trần Dĩnh lại kích động khóc.
Vừa nhớ ca ca, ca ca đã trở về rồi.
"Tam ca."
Trần Hãn cũng mang theo kích động.
Khi còn bé ký ức về Trần Mục rất mơ hồ, nhưng Trần Hạo đã từng nói cho hắn vô số chiến tích huy hoàng của Trần Mục, các loại chuyện quét ngang tiểu bối Hắc Thạch thành đến giết chết Lang Vương.
Trần Mục chính là thần tượng của hắn.
"Tiểu Hãn."
"Thật lợi hại."
"Cũng đã đến Kiếm Tông đỉnh phong."
Trần Hãn nhếch miệng cười rất vui vẻ.
Trần Dĩnh mang theo nức nở nói: "Mẫu thân nói ca ca có việc, Dĩnh Dĩnh vẫn luôn chờ ca ca về nhà."
Trần Mục khẽ vuốt ve lưng Trần Dĩnh, dịu dàng nói: "Xin lỗi, đều là lỗi của ca ca."
Trần Dĩnh lắc đầu.
Trần Mục lau nước mắt trên mặt muội muội, cảm giác nàng ta chỉ mới năm sáu tuổi, cười nói: "Thời gian không còn sớm, ta dẫn các ngươi về nhà."
Hắn trực tiếp ôm Trần Dĩnh và Trần Hãn trở về Trần gia, quy mô Trần gia lớn hơn gấp mấy lần so với trước kia, cả Trần phủ cũng đã được cải tạo.
"Phụ thân! Mẫu thân!"
Vẻ mặt của Trần Mục hưng phấn.
Trần Nghiêm đang ở nhà với Đường Uyển.
Phụ mẫu còn trẻ hơn nhiều trong tưởng tượng của hắn.
Thấy con trai lớn trở về hai vợ chồng vô cùng kích động, Trần Nghiêm ôm Trần Mục: "Mục Nhi, qua hai năm nữa con khẳng định còn cao hơn phụ thân."
Đường Uyển mỉm cười đứng dậy, nhưng mà bụng của bà rất to, xem ra mang thai bảy tám tháng, Trần Mục có chút ngoài dự liệu, trước kia mẫu thân nói mang đứa nhỏ sẽ mệt mỏi, còn tưởng bà sẽ không sinh con nữa.
Trần Mục dùng Pháp Nhãn Kim Đồng lặng lẽ nhìn đứa nhỏ trong bụng Đường Uyển, đứa bé kia mới mấy tháng đã phát triển đầy đủ, trong huyết quản có rất nhiều vật chất màu vàng tồn tại.
Đứa bé rất phi thường.
Nhưng không may, đó là bé gái.
Nếu như là con trai, Trần Mục còn có thể nghiêm khắc hà khắc với nó, bồi dưỡng nó thành thiên kiêu, nếu như là con gái, vậy thì chỉ có thể yêu thương.
Trần Mục không nói tin tức này cho cha mẹ, nếu biết trước là nam hay nữ sẽ không bất ngờ, vẫn là để cho bọn họ chậm rãi chờ đợi đi.
"Mục Nhi."
Đường Uyển vuốt ve mặt Trần Mục, trong mắt đày lệ quang, gần đây bà ta thường nhớ hắn.
Trần Nghiêm vui vẻ nói: "Mục Nhi, sân sau này chính là chuẩn bị cho con, Lang Nguyệt thường xuyên đến quét dọn, bây giờ con có thể vào ở."
"Cám ơn phụ thân."
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười, nghĩ thầm buổi tối có thể để Khương Phục Tiên đến viện hắn nghỉ ngơi.
Trần Dĩnh và Trần Hãn đều nhìn Trần Mục, hàng năm hắn về nhà đều mang theo rất nhiều đồ ăn.
Trần Mục không biết bọn họ đang chờ mong, mang theo hai người đứa nhỏ đến nhà thúc thúc ở cách vách.
Nhà thúc không muốn có con nữa, bọn họ ngược lại còn đang lo lắng làm thế nào để gả tỷ tỷ Trần Hi ra ngoài, tuổi của đại tỷ ở Bắc Hoang đã không tính là trẻ.
Sau đó lại mang theo tiểu bối đến thăm gia gia.
Trần Thiên Nam càng sống càng trẻ, bây giờ đã là Ngũ phẩm Kiếm Hậu, có thể nói là một năm một phẩm, vốn dự định đưa toàn bộ tài nguyên cho tiểu bối, nhưng sau này phát hiện tài nguyên quá nhiều, tiểu bối cũng dùng không hết.
"Tiểu Mục."
"Càng lớn càng anh tuấn."
"Gia gia, mấy năm nay cháu trai lang bạt ở bên ngoài, không có thời gian về nhà thăm gia gia."
Trần Thiên Nam cười lắc đầu: "Không sao cả, mấy năm nay sư tỷ ngươi thường xuyên đến Hắc Thạch thành thăm chúng ta, mặc dù không lộ diện, nhưng mỗi lần đều tặng rất nhiều lễ vật."
"Sư tỷ đã tới rồi?"
"Ngoại trừ nàng ta ra, chẳng lẽ sẽ có người khác chuẩn bị điểm tâm và y phục cho chúng ta?"
Trần Mục không nhịn được cười rộ lên.
Lúc trước Trần Mục còn hỏi Khương Phục Tiên, muốn nàng ta giúp đỡ thăm phụ mẫu nhưng bị nàng ta từ chối, không nghĩ nàng ta vẫn đến thăm.
Vào ban đêm.
Gia đình Trần gia đoàn tụ.
Mọi người đang ăn tối cùng nhau.
Cả gia đình cười nói vui vẻ trên bàn.
Trần Uy cười hỏi: "Mấy năm không gặp, bây giờ Tiểu Mục đã là cảnh giới gì?"
"Kiếm Hoàng."
Trần Mục cười trả lời.
Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu, ngược lại cũng không ngoài dự đoán lắm, nếu Trần Mục nói hắn là Bát phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong, không chừng mọi người sẽ càng thêm kích động.
Trần Mục không cố ý khoe khoang.
"Ta ăn no rồi."
Trần Dĩnh vừa ăn hai chén đã buông đũa xuống.
Trần Mục mỉm cười nhắc nhở: "Lần này trở về gấp quá, ca ca không mang theo điểm tâm."
Trần Dĩnh đỏ mặt, bưng chén lên ăn thêm một chén cơm lớn, Trần Mục còn gắp cho nàng ta rất nhiều thịt, xung quanh tổ trạch đều có thể nghe được tiếng cười.
Cơm nước xong, Trần Mục, Trần Dĩnh và mẫu thân tản bộ trong sân, có bọn nhỏ làm bạn, bà ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Chương 243 Về nhà (2)
"Hai người hy vọng là muội muội hay là đệ đệ?"
"Tùy ý đi, nhưng nào cũng được hết."
"Muội muốn đệ đệ."
Trần Dĩnh cảm thấy đệ đệ đáng yêu.
Nàng ta thích dẫn Trần Hãn chơi.
"Mục Nhi, con đọc sách nhiều, có khiến nghị cái tên nào dễ nghe không?" Đường Uyển cười hỏi.
Trần Mục từ nhỏ đã thích đọc sách, đây cũng là nguyên nhân mọi người cảm thấy hắn thông minh: "Mẫu thân, nếu là con trai thì gọi là Trần Diêu, Diêu của Tiêu Diêu, nếu là con gái, thì gọi là Trần Dao, Dao của Dao Trì."
"Cái này không tệ."
"Lát nữa ta sẽ thương lượng với cha con."
Trần Dĩnh chớp mắt với Trần Mục: "Ca ca, Nhị ca mỗi năm đều đưa Tạ Nhã tỷ tỷ về Trần gia ăn tết, sao huynh không mang theo?"
"Sẽ có."
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, chuyện Khương Phục Tiên không tình nguyện, hắn cũng không dám ép buộc.
Đường Uyển dịu dàng nói: "Qua vài ngày nữa, đại thúc đã là mười ba tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh."
Tản bộ với mẫu thân xong, Trần Mục lập tức trở lại viện tử của mình, Yến Lang Nguyệt vừa mới giúp hắn quét dọn phòng, thay chăn.
Tòa viện này có ao nhỏ và vọng lâu, còn có vườn hoa, đình viện ở giữa cũng rất rộng rãi, phòng ngủ chính ở giữa rất lớn.
Hai bên còn có hai gian sương phòng.
Nhà bếp cũng được trang bị.
Chuẩn bị đầy đủ.
Khi đêm khuya yên tĩnh, Khương Phục Tiên đi tới đình viện Trần Mục, trong ngực ôm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch giống như tiên tử trong Quảng Hàn cung.
Đêm khuya vắng vẻ.
Trong đình viện có ánh trăng soi xuống.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy ra từ trong ngực Khương Phục Tiên, chúng nó bị đông lạnh đến hắt hơi, hai tiểu tử ở bên cạnh Trần Mục lăn lộn làm nũng.
Lúc trở lại Hắc Thạch thành, Trần Mục chỉ đường cho Bạch Thanh Hoan, nàng ta lập tức lên đường đến Huyền Kiếm tông, tổ sư khai sơn trở về, nói như vậy sẽ rất chấn động.
Hắn còn nhờ Bạch Thanh Hoan chiếu cố cho Trần Hạo.
Đạo thống ban đầu của Bạch Thanh Hoan là Thiên Huyền tông, sau này bởi vì tranh đoạt chưởng môn, cho nên chia làm Thiên Kiếm tông và Huyền Kiếm tông, Thiên Kiếm tông ở Huyền Châu, Huyền Kiếm tông ở Bắc Hoang, còn có lịch sử huy hoàng.
"Sư tỷ, phòng của đệ vừa mới quét dọn xong, tỷ đến phòng nghỉ ngơi trước đi."
Trần Mục tự mình đẩy cửa phòng ra.
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, thân thể bây giờ của nàng ta vẫn suy yếu như cũ, chỉ là chưa nghỉ ngơi đủ, thương thế ở thắt lưng tạm thời bị áp chế, cần thêm lượng lớn thiên trân địa bảo mới có thể khôi phục.
Trong phòng rất rộng rãi, cửa sổ được mở ra, có bình phong chắn giường rộng rãi, ánh trăng xuyên thấu qua bình phong tràn ngập vào trong phòng, ấm áp hơn ở Băng Cung.
Khương Phục Tiên nằm xuống.
Giường hơi mềm, nàng ta không quen lắm.
Trần Mục đóng cửa chính và cửa sổ lại, trong phòng tối đi rất nhiều, hắn ngồi xuống bên giường, bàn tay đặt ở vị trí eo bụng vị hôn thê, năng lượng bàng bạc bao phủ Khương Phục Tiên.
Linh lực của hắn xuất phát từ Niết Bàn Hô Hấp pháp, có năng lực chữa trị rất mạnh, đồng thời cũng tiêu hao rất nhiều linh lực.
"Tiểu sư đệ, đệ không cần như vậy, sư tỷ có thể từ từ khôi phục." Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục.
"Sư tỷ, tỷ đừng nói gì cả."
"Cái này..."
Bộ dạng của Trần Mục nghiêm túc.
Khương Phục Tiên vốn định nói gì đó, lại thấy Trần Mục còn hung dữ với mình thì hơi bĩu môi.
Trong cơ thể Trần Mục vừa khôi phục một phần năng lượng, hắn dự tính đem toàn bộ chuyển sang cho Khương Phục Tiên, muốn để thân thể của vị hôn thê sớm khôi phục.
Cho dù là giọt nước trong bát nhưng Trần Mục cũng không từ bỏ, nhìn biểu cảm cố chấp của hắn, Khương Phục Tiên mỉm cười lắc đầu, có chút ngốc nghếch lại có chút đáng yêu.
Sau nửa đêm.
Trần Mục bỗng nhiên ngã trên mặt đất.
Năng lượng trong cơ thể hắn đã cạn kiệt lần nữa.
Khương Phục Tiên ôm Trần Mục lên giường, sau đó ngón tay nhỏ nhắn chọc chọt vào mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cho đệ không nghe lời, cho đệ hung dữ với tỷ."
Sau khi Trần Mục ngất đi vẫn còn đang sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, hô hấp của Khương Phục Tiên giao hòa với hô hấp của hắn, năng lượng xung quanh điên cuồng lao tới.
Thuần Dương thánh đan cũng đang phóng thích năng lượng, năng lượng của Trần Mục nhanh chóng khôi phục lại, nhưng mà thương thế của Khương Phục Tiên vẫn không có chuyển biến tốt lên như trước.
Quy tắc tiên kiếm không thuộc về phàm trần, thân thể phàm thai căn bản không ngăn được, trừ khi là tiên dược hoặc tiên đan, nhưng thế gian này làm sao có được những thứ này?
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở trên mái nhà.
Tiểu Bạch đưa tay ấn đầu Tiểu Hắc, biết chủ nhân đang nghỉ ngơi, chúng nó không dám đùa giỡn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc Trần Mục tỉnh lại, Khương Phục Tiên đang nằm bên cạnh hắn, lúc hắn ngủ sẽ không lộn xộn, cho nên hai người cũng không đụng phải nhau.
Dựa theo thói quen trước kia của vị hôn thê, mỗi sáng sớm đều rời đi, lần này không rời đi chỉ có thể chứng minh nàng ta bị thương rất nặng.
Hắn tiến lại gần ngắm nhìn dung nhan của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên nghiêng đầu, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, Trần Mục có chút căng thẳng, vội vàng nói: "Sư tỷ, bây giờ đệ đi nấu thuốc cho tỷ."
Thấy Trần Mục bỏ chạy.
Trong ánh mắt của Khương Phục Tiên chứa đựng ý cười.
Trần Mục đi vào phòng bếp để nấu thuốc, hắn lấy ra lượng lớn linh dược, chất lượng không đủ thì lấy số lượng ra tích góp, cũng may ở trong Thánh Dược Viên thu được lượng lớn linh dược.
Hắn chọn ra hơn mười loại linh dược thích hợp để chữa thương, sau đó dùng linh lực kim sắc để rèn luyện, để dược hiệu tận lực dung hợp vào trong thuốc.
"Ca ca!"
Trần Dĩnh sáng sớm đã chạy đến trong viện.
"Ở trong phòng bếp."
Trần Mục lớn tiếng hô.
Trần Dĩnh chớp mắt đã đi vào phòng bếp.
Thấy Trần Mục đang nấu thuốc, nàng ta bóp mũi, nũng nịu nói: "Thối quá."
"Lát nữa cho muội nếm thử."
"Muội không cần."
Trần Dĩnh liên tục lắc đầu.
Trần Mục khẽ xoa đầu Trần Dĩnh, nói: "Dĩnh Dĩnh, cho ca ca hai viên kẹo."
Trần Dĩnh từ trong túi lấy ra một nắm kẹo lớn, đều đưa hết cho Trần Mục.
"Lấy đâu ra nhiều kẹo như vậy?"
"Đại tỷ mua."
Trần Hi ở nhà cực kỳ yêu thương những đệ đệ muội muội này, bọn họ muốn cái gì thì có cái đó.
Trần Mục bỏ kẹo vào trong thuốc nấu lên với nhau, Trần Dĩnh đứng trên ghế nhỏ, đệm chân nằm sấp trên bếp, nhìn dung dịch thuốc nấu trong nồi.
Chương 244 Nguy hiểm cận kề
Dáng người Trần Dĩnh nhỏ nhắn, chín tuổi cũng không cao lớn, Đường Uyển trước kia cũng không để ý, mấy năm gần đây thì lại có chút lo lắng, năm ngoái còn mời trưởng lão của Hiệp Đại các đến xem qua, lão bà bà kia kinh ngạc trước tu vi của Trần Dĩnh, nhưng không nhìn ra vấn đề.
Trần Mục lấy ra ba cái bát.
Hai trong số đó có hơn một nửa bát nước.
Trần Mục đổ ra một ít dịch thuốc vào bên trong, sau đó lấy ra bình nhỏ màu trắng, đổ ra vài giọt chất lỏng màu vàng ở trong hai cái bát.
"Hai bát này là của muội và Tiểu Hãn."
"Ca ca, cái này thoạt nhìn thật khó uống."
"Dĩnh Dĩnh, thuốc đắng giã tật, uống xong sẽ rất tốt với thân thể, mau bưng đi cho Tiểu Hãn."
"Được rồi."
Trần Dĩnh bưng hai bát thuốc lên rời đi.
Trần Mục đổ toàn bộ dịch thuốc còn lại ra bát kia
Hắn bưng bát rời đi, thấy Yến Lang Nguyệt đi vào đình viện chuẩn bị quét dọn phòng: "Lang Nguyệt tỷ, thời gian này tỷ không cần phải quét dọn phòng đâu."
"Được rồi, tiểu thiếu gia, có muốn ta chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi không?"
"Không cần đâu, cảm ơn tỷ."
Yến Lang Nguyệt không ở lại.
Nàng ta còn phải đến Thuận Phong tiêu cục giúp đỡ.
Trần Dĩnh và Trần Hãn uống thuốc xong, cả người đều đau dữ dội, bọn họ lập tức vận chuyển Hô Hấp pháp để hấp thu vật chất linh tính trong thuốc.
Trần Mục bưng thuốc trở lại phòng, hắn đỡ Khương Phục Tiên ngồi dậy: "Sư tỷ, đệ cho tỷ uống thuốc."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta rất phối hợp, rất nhanh đã uống hết thuốc xong.
"Rất ngọt."
"Bởi vì có đường."
Khương Phục Tiên tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
"Sư tỷ, bây giờ đệ đi xem đám Dĩnh Dĩnh, lát nữa sẽ trở về chăm sóc cho tỷ."
"Đi đi, không cần lo lắng cho tỷ, tỷ đã khôi phục rất nhiều." Khương Phục Tiên mỉm cười.
Sau khi Trần Mục rời khỏi phòng, hắn đến viện tử của đại thúc xem Trần Dĩnh và Trần Hãn.
Đầu hai người bọn họ đầy mồ hôi, toàn thân xuất hiện rất nhiều vật chất màu đen.
Chất lỏng màu vàng ẩn chứa Chân Phượng Huyết Mạch, có thể rèn luyện thân thể, phối hợp linh dịch có thể cho bọn họ dập tắt, hai người bọn họ đau đến rên rỉ.
Trần Mục dùng Niết Bàn Hỏa giúp bọn họ rèn luyện, cảm giác đau đớn dần biến mất, sau khi Trần Hãn và Trần Dĩnh rèn luyện thân thể càng ngày càng mạnh.
Tiểu Hắc nằm sấp trên tường viện phơi nắng, Tiểu Bạch nằm sấp trên đầu Đại Tráng, thường xuyên đưa tay vỗ đầu nó, bây giờ chúng nó cũng không sợ Đại Tráng.
Sau khi bọn Trần Dĩnh vượt qua giai đoạn đau khổ nhất, Trần Mục đi đến viện của mẫu thân.
Trong sân.
Trần Nghiêm đang xoa bóp vai cho Đường Uyển.
Thấy Trần Mục đi vào sân, Trần Nghiêm lập tức buông tay, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc.
"Phụ thân, những linh dược này rất tốt với thân thể của mẫu thân, người tranh thủ thời gian nấu cho mẫu thân uống đi."
Trần Nghiêm cười gật đầu.
Ông ta và Đường Uyển nhìn nhau cười.
Trần Mục từ nhỏ đã hiếu thuận hiểu chuyện.
Sau đó Trần Mục mở miệng: "Mẫu thân, lần này con vừa trải qua ác chiến, mấy ngày nay phải bế quan tu dưỡng, hai người không cần gọi con ra ăn cơm."
Đường Uyển có chút căng thẳng, lo lắng nói: "Mục Nhi, con không bị thương chứ?"
"Con không sao."
"Có sư tỷ bảo vệ con."
Đường Uyển nghe vậy thì không còn căng thẳng nữa, nghĩ thầm có Khương Phục Tiên ở đây, Trần Mục khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Sau khi Trần Mục rời đi, Đường Uyển nhắc nhở: "Phu quân, lát nữa ngươi đi nhắc nhở Dĩnh Dĩnh, đừng để con bé chạy đi quấy rầy Mục Nhi."
"Không thành vấn đề."
Trần Nghiêm tiếp tục xoa vai cho Đường Uyển.
Bọn họ yên tâm nhất chính là Trần Mục, từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, lại có thiên phú dị bẩm.
Bây giờ Trần Nghiêm và Đường Uyển lo lắng cho thân thể của Dĩnh Dĩnh, hy vọng nàng ta có thể khỏe mạnh trưởng thành, Trần Dĩnh mỗi bữa ăn năm sáu chén cơm còn có rất nhiều thịt, nhưng dáng người vẫn nhỏ nhắn như vậy, hai phu thê rất lo lắng.
Bọn họ chỉ muốn đứa con cuối cùng này, nhân lúc Dĩnh Dĩnh vào Tiểu Hãn cũng ở nhà, còn có ca ca tỷ tỷ chăm sóc, đứa nhỏ kia khẳng định có thể hạnh phúc trưởng thành.
Trần gia sau này khẳng định sẽ càng náo nhiệt hơn.
Trần Mục trở lại viện của mình, hắn còn phải chăm sóc cho vị hôn thê, nhiệt độ trong phòng rất thấp, cả người Khương Phục Tiên được bao bọc trong băng sương trong suốt, giống như băng ngọc, bóng loáng không tỳ vết.
Đôi mắt Trần Mục nổi lên kim quang, hắn nhìn thấy huyết mạch trong cơ thể Khương Phục Tiên phóng thích ngân huy, đang chiến đấu với quy tắc ở miệng vết thương.
"Huyết mạch thật mạnh!"
Trần Mục kinh ngạc đồng thời ngồi xuống.
Hắn đưa tay đặt ở thắt lưng của Khương Phục Tiên, bàn tay tỏa ra kim sắc hỏa quang.
Không bao lâu sau đã đến nửa đêm.
Khương Phục Tiên đột nhiên mở mắt ra.
Sau đó Trần Mục phát hiện, có hai đạo ba động mạnh mẽ đang đến gần, hai cỗ lực lượng kia cường đại hơn Ngụy Diễm rất nhiều, vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng.
"Không tốt!"
"Yên tâm, có sư tỷ ở đây."
Khương Phục Tiên xoay người đứng dậy, trong mắt mang theo hàn ý, nàng ta rời khỏi phòng, Trần Mục theo sát phía sau.
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng đang ở gần Hắc Thạch thành, bọn họ muốn uy hiếp Trần Mục.
Lúc Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy xuất hiện ở vương triều Đại Yến, đã bị người của Lăng Vân tông phát hiện, tốc độ của hai người quá nhanh, tin tức còn chưa truyền đến Hắc Thạch thành thì bọn họ đã tới gần.
Khương Phục Tiên nhạy bén cảm giác được.
Tìm ra được sự hiện diện của bọn họ trước.
Khương Phục Tiên và Trần Mục bay lên trời.
Bọn họ xuất hiện ở trong núi rừng cách Hắc Thạch thành hơn mười dặm, xung quanh có lượng lớn cường giả của Lăng Vân tông, trong đó còn có cường giả Kiếm Thánh.
Bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ Trần gia.
Nhìn thấy vị hôn thê sắp xếp nhiều cường giả như vậy trong lòng Trần Mục rất cảm động.
Lâm Hình được Khương Phục Tiên cho thánh đan, vừa mới đột phá đến Kiếm Thánh chưa được hai năm, ông ta cảm nhận được hai cỗ ba động mạnh mẽ kia.
"Tông chủ, cường giả Hồng Minh có chuẩn bị mà đến, chúng ta nên rút lui trước."
Lâm Hình nhìn ra tình trạng của Khương Phục Tiên không tốt, ngay cả ông ta cũng có thể nhìn ra, Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy khẳng định cũng có thể nhìn ra.
Vẻ mặt của Khương Phục Tiên lạnh nhạt: "Ta sẽ xử lý bọn chúng, các ngươi cứ bảo vệ tốt tiểu sư đệ của ta."
"Vâng."
Lâm Hình chắp tay lĩnh mệnh.
Chương 245 Khương Phục Tiên biến đổi (1)
Trần Mục nhìn sườn mặt của Khương Phục Tiên, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại có cảm giác xa xôi không thể chạm vào được, hắn rất muốn nhanh chóng có được sức mạnh.
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng tới gần Hắc Thạch thành, bỗng có đạo tuyết quang phá không mà đến.
"Cẩn thận!"
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng cùng lúc tránh đi.
Mái tóc của Cung Uy Nhuy cũng bị cắt đứt mấy sợi.
Bọn họ nhìn thấy Khương Phục Tiên đang đến trước mặt, còn có Trần Mục và lượng lớn cường giả của Lăng Vân tông, trận này ngược lại trấn trụ Cung Uy Nhuy.
Khóe miệng Hàn Đằng giễu cợt nói: "Không cần phải lo lắng, nếu nàng ta vẫn không ở trạng thái đỉnh phong, một kiếm kia chúng ta khẳng định không tránh thoát được."
"Đúng vậy."
Cung Uy Nhuy khôi phục lại tinh thần, nàng ta cẩn thận quan sát Khương Phục Tiên, quả thật không đáng sợ như vậy.
"Tiểu sư đệ, cho đệ mượn Băng Hồn vậy."
Băng Hồn xuất hiện trước mặt Trần Mục.
Toàn bộ cường giả Lăng Vân tông dừng lại hết.
Khương Phục Tiên vừa nói xong, nàng ta đã nhanh chóng nắm Tuyết Phách lao ra ngoài, tựa như ngân mang, trong chớp mắt đã vọt tới bên cạnh Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng, kim quang chói mắt và thanh quang đồng thời nở rộ.
Ba đạo kiếm quang cực kỳ khủng bố.
Cho dù là Khương Phục Tiên đang bị trọng thương, cũng bộc phát ra lực lượng cường đại, Cung Uy Nhuy suýt chút nữa bị Tuyết Phách giết chết, Vẻ mặt của Hàn Đằng ngưng trọng: "Nàng ta bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, chống đỡ là có thể thắng."
Hàn Đằng cảm thấy đây là cơ hội.
Kiếm quang rực rỡ hình thành phong bạo, khu vực kia đừng nói là cường giả Lăng Vân tông, cho dù có là Trần Mục cũng không có cách nào đặt chân đến được.
Bọn họ gặp khó khăn trong việc hỗ trợ.
Trần Mục nắm chặt Băng Hồn.
Đây là lần đầu tiên hắn nắm tiên kiếm.
Cảm giác đó khiến cho linh hồn của hắn run rẩy.
Thanh tiên kiếm này bản thân đã rất mạnh, nhưng năng lượng bên trong không còn bao nhiêu, Khương Phục Tiên dùng Băng Hồn và Tuyết Phách chiến đấu với hai vị Chân Tiên.
Năng lượng của hai thanh kiếm tiêu hao gần như là hết sạch.
Trần Mục nắm chặt Băng Hồn, hắn sử dụng Hạo Thiên Kiếm Ý, chín thanh đoạn kiếm và Thanh Vân kiếm bay lên trời, kiếm trong tay cường giả xung quanh cũng cộng hưởng.
Cường giả Lăng Vân tông nhận ra được điều gì, trực tiếp buông tay ra, bọn họ đem toàn bộ năng lượng của mình tập trung lại trên người Trần Mục không hề giữ lại.
So với Kiếm Long trong trận chung kết tông môn, lần này năng lượng của Hạo Nhiên Kiếm Ý yếu hơn rất nhiều, nhưng Trần Mục có thể nắm giữ một cách hoàn hảo.
Hơn nữa còn có tiên kiếm tăng cường.
Sử dụng Kinh Thần nên có hiệu quả.
Trần Mục chậm rãi mở bàn tay ra, Băng Hồn nhắm ngay vào chiến trường, hắn nhắm mắt lại, dùng niệm lực bao phủ chiến trường phía xa, nín thở, lựa chọn mục tiêu ở giữa Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng.
Hắn nhắm vào Hàn Đằng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhắm kiếm phong vào Cung Uy Nhuy.
Cung Uy Nhuy thực lực yếu hơn, càng có cơ hội, nếu không hắn khẳng định sẽ ưu tiên lựa chọn Hàn Đằng.
Trần Mục bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong đôi mắt màu vàng mang theo sát ý, Băng Hồn trước người chớp mắt phá không mà đi, khi tiếng sấm vang lên, Băng Hồn đã lao vào trong chiến trường.
Băng Hồn trong nháy mắt xuyên qua lồng ngực của Cung Uy Nhuy, thân thể nàng ta dần dần bị gió tuyết bao phủ, cánh tay vung kiếm cũng bắt đầu cứng ngắc.
"Thật nhanh!"
Cung Uy Nhuy khó có thể tin được.
Trần Mục dùng năng lượng do Hạo Nhiên Kiếm Ý ngưng tụ lại, dùng tiên kiếm phóng thích Kinh Thần, uy lực tăng lên gấp bội, có lẽ thật sự có thể diệt thần.
Đôi mắt của Khương Phục Tiên mang theo hàn ý, nàng ta nhìn thấy động tác của Cung Uy Nhuy chậm đi, Tuyết Phách nâng lên, tuyết quang chém qua thân thể Cung Uy Nhuy.
Thân thể của Cung Uy Nhuy bị đông lạnh thành băng cứng, cuối cùng bị Khương Phục Tiên một cước đá trúng đầu, đầu và thân thể trực tiếp tách ra, thân thể như băng vụn tiêu tán.
Lâm Hình và các cường giả Lăng Vân tông cũng nhìn đến nghẹn họng, bọn họ đều cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ một kiếm này năng lượng trong cơ thể bọn họ đều bị rút sạch, Trần Mục cũng dựa vào sự giúp đỡ của bọn họ mới có thể bộc phát ra uy lực cường đại như vậy.
Nếu như là ở Lăng Vân tông, Trần Mục có Hạo Nhiên Kiếm Ý thì không sợ cường giả Kiếm Thánh nào cả, nhưng ở nơi này một kiếm kia chính là tất cả những gì Trần Mục có thể làm.
Tiếp theo phải dựa vào Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt của Trần Mục mệt mỏi nhìn chiến trường.
Không có Cung Uy Nhuy, Hàn Đằng chỉ có thể bị ép về phòng thủ, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, thì ở trước mặt Khương Phục Tiên đang bị trọng thương cũng cực kỳ chật vật.
Tuyết Phách khiến cho kiếm của Hàn Đằng có nhiều vết nứt lớn, kim bào của ông ta xuất hiện rất nhiều vết kiếm, thân thể dần dần bị bao phủ trong băng sương, trong mắt ông ta xuất hiện sợ hãi.
Lực lượng của Khương Phục Tiên không cường đại như lúc đỉnh phong, nhưng vẫn là người mà Kiếm Thánh đỉnh phong cũng khó có thể chiến thắng được, Hàn Đằng đột nhiên lui về phía sau, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.
Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại bên cạnh Khương Phục Tiên, mái tóc bạc phiêu dật, cả người tràn ngập băng vụn, trong mắt cường giả Lăng Vân tông cũng mang theo kính sợ.
Trần Mục đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Yên tâm, sư tỷ không sao cả."
Khương Phục Tiên đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Trần Mục, vừa rồi chiến đấu rất hung hiểm.
Khi nàng ta giao Băng Hồn cho Trần Mục, cũng không giải thích quá nhiều, Trần Mục đã hiểu được ý của nàng ta, có thể nói trong lòng tâm linh tương thông.
Lâm Hình đến gần, cung kính nói: "Tông chủ, tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
Hồng Minh ra tay với Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên giết chết hai vị cao tầng của Hồng Minh, hai đại siêu cấp thế lực chỉ thiếu ra quyết sách tuyên chiến mà thôi.
"Trước tiên đề phòng Hồng Minh xâm nhập."
Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, nàng ta không có thời gian nghị luận sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đã hiểu." Lâm Hình mang theo cường giả Lăng Vân tông rời đi, bọn họ tiếp tục ẩn nấp ở chỗ tối.
"Sư tỷ, chúng ta trở về đi."
"Chờ một lát."
Trần Mục đột nhiên đoán được cái gì, hắn vội vàng khuyên can nói: "Sư tỷ, lần này vẫn là thôi đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
Trần Mục cũng muốn giết Hàn Đằng, nhưng hắn không có thực lực, bây giờ Khương Phục Tiên bị trọng thương, muốn giết Hàn Đằng đương nhiên sẽ phải trả một cái giá to lớn.
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng đuổi theo vào sâu trong Nam Hoang, nhưng bọn họ cũng không cảm nhận được hơi thở của Khương Phục Tiên và Trần Mục, cảm giác có chút không đúng.
"Chẳng lẽ bọn họ không chạy trốn đến Lăng Vân tông?"
"Nếu bọn họ trốn đi, muốn tìm được bọn họ chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy."
Cung Uy Nhuy đề nghị: "Không bằng đến Bắc Hoang bắt cóc người Trần gia làm lợi thế."
"Chủ ý hay."
Trên mặt Hàn Đằng mang theo nụ cười.
Hồng Minh đã sớm phái nhãn tuyến đi Bắc Hoang điều tra, bởi vì có cường giả Lăng Vân tông thủ hộ, bọn họ không cách nào động thủ được, Hồng Minh không dám phái cường giả đi Bắc Hoang bởi vì có Khương Phục Tiên.
Bây giờ Khương Phục Tiên bị thương, Hoang Châu đối với bọn họ mà nói chính là ao cá, không chút cố kỵ, muốn đi đâu thì đến đó.
Năm ngày sau.
Đó là lúc giữa trưa, mặt trời đang chiếu sáng.
Ở vùng đất giáp ranh giữa Bắc và Nam Hoang.
Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, hắn nghe thấy hệ thống nhắc nhở có nhiệm vụ mới.
【Đánh dấu: Hoang Thần điện】
【Phần thưởng: Hoang Thần giáp】
Sau khi Trần Mục xác minh nhiều lần rồi phát hiện, nếu dừng ở một chỗ trong khoảng thời gian dài thì nhiệm vụ đánh dấu sẽ cập nhật rất chậm, nhưng chỉ cần di chuyển thì tần suất cập nhật nhiệm vụ sẽ rất nhanh, hơn nữa địa điểm đánh dấu cách hắn cũng tương đối gần.
Trần Mục chưa từng nghe nói đến Hoang Thần điện, hắn cúi đầu nhìn Khương Phục Tiên đang nghỉ ngơi, không quấy rầy nàng ta
Trần Mục dùng thần niệm truyền âm nói: "Bạch tỷ, tỷ có biết Hoang Thần điện không?"
Vẻ mặt Bạch Thanh Hoan nghi hoặc, hỏi cái này cũng cần truyền âm? Nàng ta chú ý tới Khương Phục Tiên đang nằm trên gối Trần Mục nghỉ ngơi, không khỏi có chút hâm mộ.
"Hoang Thần điện là đạo thần điện do Hoang Châu truyền kỳ thành lập, từng thống trị toàn bộ Hoang Châu, nhưng mà đạo thần điện có huy hoàng đến đâu cũng có ngày phải kết thúc, Hoang Thần điện đã biến mất ở Hoang Châu."
Bạch Thanh Hoan cũng dùng linh lực truyền âm lại.
"Vậy ngươi có biết vị trí của Hoang Thần điện không?"
"Nghe đồn Hoang Thần điện ở trung tâm Hoang Châu, năm đó ta có tìm thử nhưng không có kết quả."
Xem ra muốn tìm được Hoang Thần điện cũng không phải chuyện dễ dàng, bây giờ hắn không có thời gian để trì hoãn ở nơi này.
Trần Mục nhìn vị hôn thê.
Khương Phục Tiên mỉm cười.
Cho dù không làm gì cả, chỉ nhìn nàng ta như vậy, Trần Mục cũng cảm thấy vui vẻ.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Trần Mục đang cười ngây ngô, khẽ nhướng mày: "Làm sao vậy?"
Trần Mục mỉm cười sáng lạn: "Sư tỷ, không có gì, tỷ tiếp tục nghỉ ngơi đi."
Khương Phục Tiên ngồi dậy, mặc áo bào trắng, vạt áo ở bụng bị nhuộm đỏ, nàng ta khẽ cười nói: "Sư tỷ thay quần áo, đệ còn muốn xem sao?"
"Có cái gì đẹp." Trần Mục bĩu môi, tự giác xoay người lại, hắn có Pháp Nhãn Kim Đồng, cũng không dùng để nhìn trộm.
Khương Phục Tiên thay váy tuyết mới tinh, bàn tay ngọc khẽ vuốt tóc bạc, tư thái ưu nhã, tóc bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, Trần Mục xoay người nhìn vị hôn thê, có chút thất thần, có cần phải đẹp như vậy không.
Trần Mục hỏi: "Sư tỷ, tỷ có biết Hoang Thần điện ở đâu không?"
"Hoang Thần điện ở gần đây, Hoang Thần điện và Táng Tiên địa đều là bí cảnh, nhưng Táng Tiên địa sẽ thường xuyên mở ra, Hoang Thần điện lại chỉ có thể thông qua xé rách không gian mới vào được." Khương Phục Tiên mỉm cười trả lời.
Cường giả phàm trần có thể xé rách không gian chỉ đếm trên đầu ngón tay, Khương Phục Tiên chính là người mạnh nhất trong đó, kiếm quang của nàng ta trong nháy mắt xuất hiện ở phương xa.
"Tiểu sư đệ, tại sao đệ lại hỏi loại vấn đề, bí cảnh viễn cổ này?"
"Sư tỷ, đệ muốn trở nên mạnh mẽ."
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trần Mục, Khương Phục Tiên rất hài lòng, mỉm cười gật đầu.
"Bây giờ sư tỷ bị thương, rất khó mở ra thông đạo thông qua Hoang Thần điện."
Khương Phục Tiên lần này bị thương rất nặng, bây giờ chỉ là ngăn ngừa thương tích, muốn khôi phục lại sẽ cực kỳ khó khăn.
"Sư tỷ, tỷ cứ nghỉ ngơi cho tốt trước."
"Sư tỷ sau này sẽ mang đệ đến."
Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại trong ống tay áo của Khương Phục Tiên, Bạch Thanh Hoan cười hỏi: "Tiên tử, có thể để cho ta nghỉ ngơi một lát không?"
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Bạch Thanh Hoan đi tới sau lưng con Băng Điểu.
"Sư tỷ, chúng ta vẫn tiếp tục đến Bắc Hoang, hay là về Lăng Vân tông trước?"
"Đi Bắc Hoang."
"Đúng lúc đệ có thể về nhà xem một chút."
Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nàng ta lại ngồi xếp bằng, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đầu gối.
Trần Mục cũng mỉm cười nhắm mắt lại, hai người bọn họ rất ăn ý sử dụng Hô Hấp pháp, tốc độ khôi phục như vậy có thể tăng lên rất nhiều lần.
Bạch Thanh Hoan chỉ có thể hâm mộ nhìn bọn họ, nàng ta đột nhiên lắc đầu khẽ thở dài, nghĩ thầm vì sao mình lại đi theo bọn họ.
Bắc Hoang, Hắc Thạch thành.
Những ngôi nhà nửa mặt tiền bên ngoài thành phố này.
Hắc Thạch thành phồn hoa sánh ngang với Yến Vương đô.
Trần gia trở thành đại gia tộc ở tục thế Bắc Hoang, mặc dù không có nội tình như rất nhiều gia tộc cổ xưa, nhưng có vị Tuyệt Thế thiên kiêu Trần Mục này, các đại gia tộc cũng đồng ý muốn có giao hảo với Trần gia.
Mấy năm gần đây Trần gia xuất hiện nhiều vị Kiếm Hậu, đặt ở Yến Vương đô đúng thật là xem như đại gia tộc.
Trong khu rừng bên ngoài Hắc Thạch thành.
Có thiếu nữ xinh đẹp tóc ngang vai đạp kiếm gỗ xuyên qua rừng, phía sau là cậu bé như ánh mặt trời cưỡi mãnh hổ, bọn họ chơi đùa trong rừng cây.
"Tỷ tỷ."
"Tỷ cẩn thận một chút."
Trần Hãn ở phía sau lớn tiếng hô.
Trần Dĩnh chắp bàn tay nhỏ bé, hai tròng mắt sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo giống như búp bê sứ, nàng ta bay ngược trong rừng cây, vẫn thoải mái lưu loát như trước.
Muốn ngự kiếm tùy tâm sở dục như vậy, Kiếm Hậu bình thường cũng không làm được, Trần Dĩnh nũng nịu nói: "Tiểu Hãn, lá gan của đệ thật là nhỏ."
Trần Dĩnh xoay người, nàng ta hướng về phía ngọn núi rất cao phía trước, ngự kiếm mà lên, Trần Hãn ôm chặt cổ Đại Tráng, hình thể cường tráng nháy mắt nhảy lên hơn mười mét, thoáng chốc đã đến trên đỉnh núi.
Trần Dĩnh và Trần Hãn đứng trên đỉnh núi.
Toàn bộ Hắc Thạch thành đều ở trước mắt bọn họ.
Trần Hãn chưa tới bảy tuổi, chiều cao lại cao hơn tỷ tỷ Trần Dĩnh nửa cái đầu, dáng người Trần Dĩnh nhỏ nhắn đáng yêu, thời gian năm năm cũng chỉ cao hơn một chút.
Chương 242 Về nhà (1)
Chương 242: Về nhà (1)
Trần Dĩnh và Trần Hãn ngồi bên vách núi.
Đại Tráng nằm sấp sau lưng bọn họ, gió nhẹ thổi lên bộ lông mềm mại, có vẻ uy vũ bá đạo, nó nhìn chằm chằm bốn phía, bảo vệ Trần Dĩnh và Trần Hãn.
Trần Dĩnh đưa bàn tay nhỏ bé vào túi áo, nàng ta lấy hai viên kẹo ra, mỉm cười ngọt ngào nói: "Cho đệ."
"Cám ơn tỷ tỷ."
Trần Hãn và Trần Dĩnh ngồi trên ngọn núi ăn kẹo, hai người bọn họ mỗi ngày đều chạy ra ngoài chơi.
So với Trần Mục trưởng thành sớm, Trần Dĩnh đến bây giờ vẫn là đứa nhỏ ham chơi, ở gần Hắc Thạch thành thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
Ăn kẹo xong.
Trần Hãn cầm cành cây trên ngọn núi.
Nó vung cành cây luyện kiếm trên ngọn núi, còn có kiếm quang màu lam xuất hiện, Trần Hãn chưa tới bảy tuổi đã là Thất phẩm Kiếm Tông.
Trần Dĩnh không thích luyện kiếm, Trần Hãn từ nhỏ đã thích luyện kiếm, hơn nữa còn rất khắc khổ: "Tiểu Hãn, sao đệ biết mấy chiêu này."
Trần Hãn gãi gãi đầu, cười trả lời: "Nhị ca chỉ dạy đệ mấy chiêu này, huynh ấy nói tham nhiều không nhuyễn được, bảo đệ luyện mấy chiêu này cho tốt."
"Ai, Nhị ca hàng năm đều về nhà thăm chúng ta, ca ca lại năm năm không có về nhà." Trần Dĩnh bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất.
Trần Hãn nhìn Trần Dĩnh, nói: "Tỷ tỷ, đừng buồn, Tam ca sẽ trở về."
Trần Dĩnh lau mắt.
Đại Tráng ngẩng đầu vươn người lên.
Ánh sáng vàng rực rỡ rơi trên đỉnh núi.
Đại Tráng đứng dậy vẫy đuôi, trong mắt mang theo hưng phấn, Trần Dĩnh và Trần Hãn đều kích động nói không nên lời, Trần Mục đưa tay về phía muội muội.
Trần Dĩnh nhảy xuống từ trên người Đại Tráng.
Trần Mục ôm muội muội, vẻ mặt tươi cười nói: "Dĩnh Dĩnh, sao muội lại nặng như vậy?"
"Ca ca."
Trần Dĩnh lại kích động khóc.
Vừa nhớ ca ca, ca ca đã trở về rồi.
"Tam ca."
Trần Hãn cũng mang theo kích động.
Khi còn bé ký ức về Trần Mục rất mơ hồ, nhưng Trần Hạo đã từng nói cho hắn vô số chiến tích huy hoàng của Trần Mục, các loại chuyện quét ngang tiểu bối Hắc Thạch thành đến giết chết Lang Vương.
Trần Mục chính là thần tượng của hắn.
"Tiểu Hãn."
"Thật lợi hại."
"Cũng đã đến Kiếm Tông đỉnh phong."
Trần Hãn nhếch miệng cười rất vui vẻ.
Trần Dĩnh mang theo nức nở nói: "Mẫu thân nói ca ca có việc, Dĩnh Dĩnh vẫn luôn chờ ca ca về nhà."
Trần Mục khẽ vuốt ve lưng Trần Dĩnh, dịu dàng nói: "Xin lỗi, đều là lỗi của ca ca."
Trần Dĩnh lắc đầu.
Trần Mục lau nước mắt trên mặt muội muội, cảm giác nàng ta chỉ mới năm sáu tuổi, cười nói: "Thời gian không còn sớm, ta dẫn các ngươi về nhà."
Hắn trực tiếp ôm Trần Dĩnh và Trần Hãn trở về Trần gia, quy mô Trần gia lớn hơn gấp mấy lần so với trước kia, cả Trần phủ cũng đã được cải tạo.
"Phụ thân! Mẫu thân!"
Vẻ mặt của Trần Mục hưng phấn.
Trần Nghiêm đang ở nhà với Đường Uyển.
Phụ mẫu còn trẻ hơn nhiều trong tưởng tượng của hắn.
Thấy con trai lớn trở về hai vợ chồng vô cùng kích động, Trần Nghiêm ôm Trần Mục: "Mục Nhi, qua hai năm nữa con khẳng định còn cao hơn phụ thân."
Đường Uyển mỉm cười đứng dậy, nhưng mà bụng của bà rất to, xem ra mang thai bảy tám tháng, Trần Mục có chút ngoài dự liệu, trước kia mẫu thân nói mang đứa nhỏ sẽ mệt mỏi, còn tưởng bà sẽ không sinh con nữa.
Trần Mục dùng Pháp Nhãn Kim Đồng lặng lẽ nhìn đứa nhỏ trong bụng Đường Uyển, đứa bé kia mới mấy tháng đã phát triển đầy đủ, trong huyết quản có rất nhiều vật chất màu vàng tồn tại.
Đứa bé rất phi thường.
Nhưng không may, đó là bé gái.
Nếu như là con trai, Trần Mục còn có thể nghiêm khắc hà khắc với nó, bồi dưỡng nó thành thiên kiêu, nếu như là con gái, vậy thì chỉ có thể yêu thương.
Trần Mục không nói tin tức này cho cha mẹ, nếu biết trước là nam hay nữ sẽ không bất ngờ, vẫn là để cho bọn họ chậm rãi chờ đợi đi.
"Mục Nhi."
Đường Uyển vuốt ve mặt Trần Mục, trong mắt đày lệ quang, gần đây bà ta thường nhớ hắn.
Trần Nghiêm vui vẻ nói: "Mục Nhi, sân sau này chính là chuẩn bị cho con, Lang Nguyệt thường xuyên đến quét dọn, bây giờ con có thể vào ở."
"Cám ơn phụ thân."
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười, nghĩ thầm buổi tối có thể để Khương Phục Tiên đến viện hắn nghỉ ngơi.
Trần Dĩnh và Trần Hãn đều nhìn Trần Mục, hàng năm hắn về nhà đều mang theo rất nhiều đồ ăn.
Trần Mục không biết bọn họ đang chờ mong, mang theo hai người đứa nhỏ đến nhà thúc thúc ở cách vách.
Nhà thúc không muốn có con nữa, bọn họ ngược lại còn đang lo lắng làm thế nào để gả tỷ tỷ Trần Hi ra ngoài, tuổi của đại tỷ ở Bắc Hoang đã không tính là trẻ.
Sau đó lại mang theo tiểu bối đến thăm gia gia.
Trần Thiên Nam càng sống càng trẻ, bây giờ đã là Ngũ phẩm Kiếm Hậu, có thể nói là một năm một phẩm, vốn dự định đưa toàn bộ tài nguyên cho tiểu bối, nhưng sau này phát hiện tài nguyên quá nhiều, tiểu bối cũng dùng không hết.
"Tiểu Mục."
"Càng lớn càng anh tuấn."
"Gia gia, mấy năm nay cháu trai lang bạt ở bên ngoài, không có thời gian về nhà thăm gia gia."
Trần Thiên Nam cười lắc đầu: "Không sao cả, mấy năm nay sư tỷ ngươi thường xuyên đến Hắc Thạch thành thăm chúng ta, mặc dù không lộ diện, nhưng mỗi lần đều tặng rất nhiều lễ vật."
"Sư tỷ đã tới rồi?"
"Ngoại trừ nàng ta ra, chẳng lẽ sẽ có người khác chuẩn bị điểm tâm và y phục cho chúng ta?"
Trần Mục không nhịn được cười rộ lên.
Lúc trước Trần Mục còn hỏi Khương Phục Tiên, muốn nàng ta giúp đỡ thăm phụ mẫu nhưng bị nàng ta từ chối, không nghĩ nàng ta vẫn đến thăm.
Vào ban đêm.
Gia đình Trần gia đoàn tụ.
Mọi người đang ăn tối cùng nhau.
Cả gia đình cười nói vui vẻ trên bàn.
Trần Uy cười hỏi: "Mấy năm không gặp, bây giờ Tiểu Mục đã là cảnh giới gì?"
"Kiếm Hoàng."
Trần Mục cười trả lời.
Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu, ngược lại cũng không ngoài dự đoán lắm, nếu Trần Mục nói hắn là Bát phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong, không chừng mọi người sẽ càng thêm kích động.
Trần Mục không cố ý khoe khoang.
"Ta ăn no rồi."
Trần Dĩnh vừa ăn hai chén đã buông đũa xuống.
Trần Mục mỉm cười nhắc nhở: "Lần này trở về gấp quá, ca ca không mang theo điểm tâm."
Trần Dĩnh đỏ mặt, bưng chén lên ăn thêm một chén cơm lớn, Trần Mục còn gắp cho nàng ta rất nhiều thịt, xung quanh tổ trạch đều có thể nghe được tiếng cười.
Cơm nước xong, Trần Mục, Trần Dĩnh và mẫu thân tản bộ trong sân, có bọn nhỏ làm bạn, bà ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Chương 243 Về nhà (2)
"Hai người hy vọng là muội muội hay là đệ đệ?"
"Tùy ý đi, nhưng nào cũng được hết."
"Muội muốn đệ đệ."
Trần Dĩnh cảm thấy đệ đệ đáng yêu.
Nàng ta thích dẫn Trần Hãn chơi.
"Mục Nhi, con đọc sách nhiều, có khiến nghị cái tên nào dễ nghe không?" Đường Uyển cười hỏi.
Trần Mục từ nhỏ đã thích đọc sách, đây cũng là nguyên nhân mọi người cảm thấy hắn thông minh: "Mẫu thân, nếu là con trai thì gọi là Trần Diêu, Diêu của Tiêu Diêu, nếu là con gái, thì gọi là Trần Dao, Dao của Dao Trì."
"Cái này không tệ."
"Lát nữa ta sẽ thương lượng với cha con."
Trần Dĩnh chớp mắt với Trần Mục: "Ca ca, Nhị ca mỗi năm đều đưa Tạ Nhã tỷ tỷ về Trần gia ăn tết, sao huynh không mang theo?"
"Sẽ có."
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, chuyện Khương Phục Tiên không tình nguyện, hắn cũng không dám ép buộc.
Đường Uyển dịu dàng nói: "Qua vài ngày nữa, đại thúc đã là mười ba tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh."
Tản bộ với mẫu thân xong, Trần Mục lập tức trở lại viện tử của mình, Yến Lang Nguyệt vừa mới giúp hắn quét dọn phòng, thay chăn.
Tòa viện này có ao nhỏ và vọng lâu, còn có vườn hoa, đình viện ở giữa cũng rất rộng rãi, phòng ngủ chính ở giữa rất lớn.
Hai bên còn có hai gian sương phòng.
Nhà bếp cũng được trang bị.
Chuẩn bị đầy đủ.
Khi đêm khuya yên tĩnh, Khương Phục Tiên đi tới đình viện Trần Mục, trong ngực ôm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch giống như tiên tử trong Quảng Hàn cung.
Đêm khuya vắng vẻ.
Trong đình viện có ánh trăng soi xuống.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy ra từ trong ngực Khương Phục Tiên, chúng nó bị đông lạnh đến hắt hơi, hai tiểu tử ở bên cạnh Trần Mục lăn lộn làm nũng.
Lúc trở lại Hắc Thạch thành, Trần Mục chỉ đường cho Bạch Thanh Hoan, nàng ta lập tức lên đường đến Huyền Kiếm tông, tổ sư khai sơn trở về, nói như vậy sẽ rất chấn động.
Hắn còn nhờ Bạch Thanh Hoan chiếu cố cho Trần Hạo.
Đạo thống ban đầu của Bạch Thanh Hoan là Thiên Huyền tông, sau này bởi vì tranh đoạt chưởng môn, cho nên chia làm Thiên Kiếm tông và Huyền Kiếm tông, Thiên Kiếm tông ở Huyền Châu, Huyền Kiếm tông ở Bắc Hoang, còn có lịch sử huy hoàng.
"Sư tỷ, phòng của đệ vừa mới quét dọn xong, tỷ đến phòng nghỉ ngơi trước đi."
Trần Mục tự mình đẩy cửa phòng ra.
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, thân thể bây giờ của nàng ta vẫn suy yếu như cũ, chỉ là chưa nghỉ ngơi đủ, thương thế ở thắt lưng tạm thời bị áp chế, cần thêm lượng lớn thiên trân địa bảo mới có thể khôi phục.
Trong phòng rất rộng rãi, cửa sổ được mở ra, có bình phong chắn giường rộng rãi, ánh trăng xuyên thấu qua bình phong tràn ngập vào trong phòng, ấm áp hơn ở Băng Cung.
Khương Phục Tiên nằm xuống.
Giường hơi mềm, nàng ta không quen lắm.
Trần Mục đóng cửa chính và cửa sổ lại, trong phòng tối đi rất nhiều, hắn ngồi xuống bên giường, bàn tay đặt ở vị trí eo bụng vị hôn thê, năng lượng bàng bạc bao phủ Khương Phục Tiên.
Linh lực của hắn xuất phát từ Niết Bàn Hô Hấp pháp, có năng lực chữa trị rất mạnh, đồng thời cũng tiêu hao rất nhiều linh lực.
"Tiểu sư đệ, đệ không cần như vậy, sư tỷ có thể từ từ khôi phục." Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục.
"Sư tỷ, tỷ đừng nói gì cả."
"Cái này..."
Bộ dạng của Trần Mục nghiêm túc.
Khương Phục Tiên vốn định nói gì đó, lại thấy Trần Mục còn hung dữ với mình thì hơi bĩu môi.
Trong cơ thể Trần Mục vừa khôi phục một phần năng lượng, hắn dự tính đem toàn bộ chuyển sang cho Khương Phục Tiên, muốn để thân thể của vị hôn thê sớm khôi phục.
Cho dù là giọt nước trong bát nhưng Trần Mục cũng không từ bỏ, nhìn biểu cảm cố chấp của hắn, Khương Phục Tiên mỉm cười lắc đầu, có chút ngốc nghếch lại có chút đáng yêu.
Sau nửa đêm.
Trần Mục bỗng nhiên ngã trên mặt đất.
Năng lượng trong cơ thể hắn đã cạn kiệt lần nữa.
Khương Phục Tiên ôm Trần Mục lên giường, sau đó ngón tay nhỏ nhắn chọc chọt vào mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cho đệ không nghe lời, cho đệ hung dữ với tỷ."
Sau khi Trần Mục ngất đi vẫn còn đang sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, hô hấp của Khương Phục Tiên giao hòa với hô hấp của hắn, năng lượng xung quanh điên cuồng lao tới.
Thuần Dương thánh đan cũng đang phóng thích năng lượng, năng lượng của Trần Mục nhanh chóng khôi phục lại, nhưng mà thương thế của Khương Phục Tiên vẫn không có chuyển biến tốt lên như trước.
Quy tắc tiên kiếm không thuộc về phàm trần, thân thể phàm thai căn bản không ngăn được, trừ khi là tiên dược hoặc tiên đan, nhưng thế gian này làm sao có được những thứ này?
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở trên mái nhà.
Tiểu Bạch đưa tay ấn đầu Tiểu Hắc, biết chủ nhân đang nghỉ ngơi, chúng nó không dám đùa giỡn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc Trần Mục tỉnh lại, Khương Phục Tiên đang nằm bên cạnh hắn, lúc hắn ngủ sẽ không lộn xộn, cho nên hai người cũng không đụng phải nhau.
Dựa theo thói quen trước kia của vị hôn thê, mỗi sáng sớm đều rời đi, lần này không rời đi chỉ có thể chứng minh nàng ta bị thương rất nặng.
Hắn tiến lại gần ngắm nhìn dung nhan của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên nghiêng đầu, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, Trần Mục có chút căng thẳng, vội vàng nói: "Sư tỷ, bây giờ đệ đi nấu thuốc cho tỷ."
Thấy Trần Mục bỏ chạy.
Trong ánh mắt của Khương Phục Tiên chứa đựng ý cười.
Trần Mục đi vào phòng bếp để nấu thuốc, hắn lấy ra lượng lớn linh dược, chất lượng không đủ thì lấy số lượng ra tích góp, cũng may ở trong Thánh Dược Viên thu được lượng lớn linh dược.
Hắn chọn ra hơn mười loại linh dược thích hợp để chữa thương, sau đó dùng linh lực kim sắc để rèn luyện, để dược hiệu tận lực dung hợp vào trong thuốc.
"Ca ca!"
Trần Dĩnh sáng sớm đã chạy đến trong viện.
"Ở trong phòng bếp."
Trần Mục lớn tiếng hô.
Trần Dĩnh chớp mắt đã đi vào phòng bếp.
Thấy Trần Mục đang nấu thuốc, nàng ta bóp mũi, nũng nịu nói: "Thối quá."
"Lát nữa cho muội nếm thử."
"Muội không cần."
Trần Dĩnh liên tục lắc đầu.
Trần Mục khẽ xoa đầu Trần Dĩnh, nói: "Dĩnh Dĩnh, cho ca ca hai viên kẹo."
Trần Dĩnh từ trong túi lấy ra một nắm kẹo lớn, đều đưa hết cho Trần Mục.
"Lấy đâu ra nhiều kẹo như vậy?"
"Đại tỷ mua."
Trần Hi ở nhà cực kỳ yêu thương những đệ đệ muội muội này, bọn họ muốn cái gì thì có cái đó.
Trần Mục bỏ kẹo vào trong thuốc nấu lên với nhau, Trần Dĩnh đứng trên ghế nhỏ, đệm chân nằm sấp trên bếp, nhìn dung dịch thuốc nấu trong nồi.
Chương 244 Nguy hiểm cận kề
Dáng người Trần Dĩnh nhỏ nhắn, chín tuổi cũng không cao lớn, Đường Uyển trước kia cũng không để ý, mấy năm gần đây thì lại có chút lo lắng, năm ngoái còn mời trưởng lão của Hiệp Đại các đến xem qua, lão bà bà kia kinh ngạc trước tu vi của Trần Dĩnh, nhưng không nhìn ra vấn đề.
Trần Mục lấy ra ba cái bát.
Hai trong số đó có hơn một nửa bát nước.
Trần Mục đổ ra một ít dịch thuốc vào bên trong, sau đó lấy ra bình nhỏ màu trắng, đổ ra vài giọt chất lỏng màu vàng ở trong hai cái bát.
"Hai bát này là của muội và Tiểu Hãn."
"Ca ca, cái này thoạt nhìn thật khó uống."
"Dĩnh Dĩnh, thuốc đắng giã tật, uống xong sẽ rất tốt với thân thể, mau bưng đi cho Tiểu Hãn."
"Được rồi."
Trần Dĩnh bưng hai bát thuốc lên rời đi.
Trần Mục đổ toàn bộ dịch thuốc còn lại ra bát kia
Hắn bưng bát rời đi, thấy Yến Lang Nguyệt đi vào đình viện chuẩn bị quét dọn phòng: "Lang Nguyệt tỷ, thời gian này tỷ không cần phải quét dọn phòng đâu."
"Được rồi, tiểu thiếu gia, có muốn ta chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi không?"
"Không cần đâu, cảm ơn tỷ."
Yến Lang Nguyệt không ở lại.
Nàng ta còn phải đến Thuận Phong tiêu cục giúp đỡ.
Trần Dĩnh và Trần Hãn uống thuốc xong, cả người đều đau dữ dội, bọn họ lập tức vận chuyển Hô Hấp pháp để hấp thu vật chất linh tính trong thuốc.
Trần Mục bưng thuốc trở lại phòng, hắn đỡ Khương Phục Tiên ngồi dậy: "Sư tỷ, đệ cho tỷ uống thuốc."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta rất phối hợp, rất nhanh đã uống hết thuốc xong.
"Rất ngọt."
"Bởi vì có đường."
Khương Phục Tiên tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
"Sư tỷ, bây giờ đệ đi xem đám Dĩnh Dĩnh, lát nữa sẽ trở về chăm sóc cho tỷ."
"Đi đi, không cần lo lắng cho tỷ, tỷ đã khôi phục rất nhiều." Khương Phục Tiên mỉm cười.
Sau khi Trần Mục rời khỏi phòng, hắn đến viện tử của đại thúc xem Trần Dĩnh và Trần Hãn.
Đầu hai người bọn họ đầy mồ hôi, toàn thân xuất hiện rất nhiều vật chất màu đen.
Chất lỏng màu vàng ẩn chứa Chân Phượng Huyết Mạch, có thể rèn luyện thân thể, phối hợp linh dịch có thể cho bọn họ dập tắt, hai người bọn họ đau đến rên rỉ.
Trần Mục dùng Niết Bàn Hỏa giúp bọn họ rèn luyện, cảm giác đau đớn dần biến mất, sau khi Trần Hãn và Trần Dĩnh rèn luyện thân thể càng ngày càng mạnh.
Tiểu Hắc nằm sấp trên tường viện phơi nắng, Tiểu Bạch nằm sấp trên đầu Đại Tráng, thường xuyên đưa tay vỗ đầu nó, bây giờ chúng nó cũng không sợ Đại Tráng.
Sau khi bọn Trần Dĩnh vượt qua giai đoạn đau khổ nhất, Trần Mục đi đến viện của mẫu thân.
Trong sân.
Trần Nghiêm đang xoa bóp vai cho Đường Uyển.
Thấy Trần Mục đi vào sân, Trần Nghiêm lập tức buông tay, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc.
"Phụ thân, những linh dược này rất tốt với thân thể của mẫu thân, người tranh thủ thời gian nấu cho mẫu thân uống đi."
Trần Nghiêm cười gật đầu.
Ông ta và Đường Uyển nhìn nhau cười.
Trần Mục từ nhỏ đã hiếu thuận hiểu chuyện.
Sau đó Trần Mục mở miệng: "Mẫu thân, lần này con vừa trải qua ác chiến, mấy ngày nay phải bế quan tu dưỡng, hai người không cần gọi con ra ăn cơm."
Đường Uyển có chút căng thẳng, lo lắng nói: "Mục Nhi, con không bị thương chứ?"
"Con không sao."
"Có sư tỷ bảo vệ con."
Đường Uyển nghe vậy thì không còn căng thẳng nữa, nghĩ thầm có Khương Phục Tiên ở đây, Trần Mục khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Sau khi Trần Mục rời đi, Đường Uyển nhắc nhở: "Phu quân, lát nữa ngươi đi nhắc nhở Dĩnh Dĩnh, đừng để con bé chạy đi quấy rầy Mục Nhi."
"Không thành vấn đề."
Trần Nghiêm tiếp tục xoa vai cho Đường Uyển.
Bọn họ yên tâm nhất chính là Trần Mục, từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, lại có thiên phú dị bẩm.
Bây giờ Trần Nghiêm và Đường Uyển lo lắng cho thân thể của Dĩnh Dĩnh, hy vọng nàng ta có thể khỏe mạnh trưởng thành, Trần Dĩnh mỗi bữa ăn năm sáu chén cơm còn có rất nhiều thịt, nhưng dáng người vẫn nhỏ nhắn như vậy, hai phu thê rất lo lắng.
Bọn họ chỉ muốn đứa con cuối cùng này, nhân lúc Dĩnh Dĩnh vào Tiểu Hãn cũng ở nhà, còn có ca ca tỷ tỷ chăm sóc, đứa nhỏ kia khẳng định có thể hạnh phúc trưởng thành.
Trần gia sau này khẳng định sẽ càng náo nhiệt hơn.
Trần Mục trở lại viện của mình, hắn còn phải chăm sóc cho vị hôn thê, nhiệt độ trong phòng rất thấp, cả người Khương Phục Tiên được bao bọc trong băng sương trong suốt, giống như băng ngọc, bóng loáng không tỳ vết.
Đôi mắt Trần Mục nổi lên kim quang, hắn nhìn thấy huyết mạch trong cơ thể Khương Phục Tiên phóng thích ngân huy, đang chiến đấu với quy tắc ở miệng vết thương.
"Huyết mạch thật mạnh!"
Trần Mục kinh ngạc đồng thời ngồi xuống.
Hắn đưa tay đặt ở thắt lưng của Khương Phục Tiên, bàn tay tỏa ra kim sắc hỏa quang.
Không bao lâu sau đã đến nửa đêm.
Khương Phục Tiên đột nhiên mở mắt ra.
Sau đó Trần Mục phát hiện, có hai đạo ba động mạnh mẽ đang đến gần, hai cỗ lực lượng kia cường đại hơn Ngụy Diễm rất nhiều, vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng.
"Không tốt!"
"Yên tâm, có sư tỷ ở đây."
Khương Phục Tiên xoay người đứng dậy, trong mắt mang theo hàn ý, nàng ta rời khỏi phòng, Trần Mục theo sát phía sau.
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng đang ở gần Hắc Thạch thành, bọn họ muốn uy hiếp Trần Mục.
Lúc Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy xuất hiện ở vương triều Đại Yến, đã bị người của Lăng Vân tông phát hiện, tốc độ của hai người quá nhanh, tin tức còn chưa truyền đến Hắc Thạch thành thì bọn họ đã tới gần.
Khương Phục Tiên nhạy bén cảm giác được.
Tìm ra được sự hiện diện của bọn họ trước.
Khương Phục Tiên và Trần Mục bay lên trời.
Bọn họ xuất hiện ở trong núi rừng cách Hắc Thạch thành hơn mười dặm, xung quanh có lượng lớn cường giả của Lăng Vân tông, trong đó còn có cường giả Kiếm Thánh.
Bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ Trần gia.
Nhìn thấy vị hôn thê sắp xếp nhiều cường giả như vậy trong lòng Trần Mục rất cảm động.
Lâm Hình được Khương Phục Tiên cho thánh đan, vừa mới đột phá đến Kiếm Thánh chưa được hai năm, ông ta cảm nhận được hai cỗ ba động mạnh mẽ kia.
"Tông chủ, cường giả Hồng Minh có chuẩn bị mà đến, chúng ta nên rút lui trước."
Lâm Hình nhìn ra tình trạng của Khương Phục Tiên không tốt, ngay cả ông ta cũng có thể nhìn ra, Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy khẳng định cũng có thể nhìn ra.
Vẻ mặt của Khương Phục Tiên lạnh nhạt: "Ta sẽ xử lý bọn chúng, các ngươi cứ bảo vệ tốt tiểu sư đệ của ta."
"Vâng."
Lâm Hình chắp tay lĩnh mệnh.
Chương 245 Khương Phục Tiên biến đổi (1)
Trần Mục nhìn sườn mặt của Khương Phục Tiên, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại có cảm giác xa xôi không thể chạm vào được, hắn rất muốn nhanh chóng có được sức mạnh.
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng tới gần Hắc Thạch thành, bỗng có đạo tuyết quang phá không mà đến.
"Cẩn thận!"
Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng cùng lúc tránh đi.
Mái tóc của Cung Uy Nhuy cũng bị cắt đứt mấy sợi.
Bọn họ nhìn thấy Khương Phục Tiên đang đến trước mặt, còn có Trần Mục và lượng lớn cường giả của Lăng Vân tông, trận này ngược lại trấn trụ Cung Uy Nhuy.
Khóe miệng Hàn Đằng giễu cợt nói: "Không cần phải lo lắng, nếu nàng ta vẫn không ở trạng thái đỉnh phong, một kiếm kia chúng ta khẳng định không tránh thoát được."
"Đúng vậy."
Cung Uy Nhuy khôi phục lại tinh thần, nàng ta cẩn thận quan sát Khương Phục Tiên, quả thật không đáng sợ như vậy.
"Tiểu sư đệ, cho đệ mượn Băng Hồn vậy."
Băng Hồn xuất hiện trước mặt Trần Mục.
Toàn bộ cường giả Lăng Vân tông dừng lại hết.
Khương Phục Tiên vừa nói xong, nàng ta đã nhanh chóng nắm Tuyết Phách lao ra ngoài, tựa như ngân mang, trong chớp mắt đã vọt tới bên cạnh Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng, kim quang chói mắt và thanh quang đồng thời nở rộ.
Ba đạo kiếm quang cực kỳ khủng bố.
Cho dù là Khương Phục Tiên đang bị trọng thương, cũng bộc phát ra lực lượng cường đại, Cung Uy Nhuy suýt chút nữa bị Tuyết Phách giết chết, Vẻ mặt của Hàn Đằng ngưng trọng: "Nàng ta bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, chống đỡ là có thể thắng."
Hàn Đằng cảm thấy đây là cơ hội.
Kiếm quang rực rỡ hình thành phong bạo, khu vực kia đừng nói là cường giả Lăng Vân tông, cho dù có là Trần Mục cũng không có cách nào đặt chân đến được.
Bọn họ gặp khó khăn trong việc hỗ trợ.
Trần Mục nắm chặt Băng Hồn.
Đây là lần đầu tiên hắn nắm tiên kiếm.
Cảm giác đó khiến cho linh hồn của hắn run rẩy.
Thanh tiên kiếm này bản thân đã rất mạnh, nhưng năng lượng bên trong không còn bao nhiêu, Khương Phục Tiên dùng Băng Hồn và Tuyết Phách chiến đấu với hai vị Chân Tiên.
Năng lượng của hai thanh kiếm tiêu hao gần như là hết sạch.
Trần Mục nắm chặt Băng Hồn, hắn sử dụng Hạo Thiên Kiếm Ý, chín thanh đoạn kiếm và Thanh Vân kiếm bay lên trời, kiếm trong tay cường giả xung quanh cũng cộng hưởng.
Cường giả Lăng Vân tông nhận ra được điều gì, trực tiếp buông tay ra, bọn họ đem toàn bộ năng lượng của mình tập trung lại trên người Trần Mục không hề giữ lại.
So với Kiếm Long trong trận chung kết tông môn, lần này năng lượng của Hạo Nhiên Kiếm Ý yếu hơn rất nhiều, nhưng Trần Mục có thể nắm giữ một cách hoàn hảo.
Hơn nữa còn có tiên kiếm tăng cường.
Sử dụng Kinh Thần nên có hiệu quả.
Trần Mục chậm rãi mở bàn tay ra, Băng Hồn nhắm ngay vào chiến trường, hắn nhắm mắt lại, dùng niệm lực bao phủ chiến trường phía xa, nín thở, lựa chọn mục tiêu ở giữa Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng.
Hắn nhắm vào Hàn Đằng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhắm kiếm phong vào Cung Uy Nhuy.
Cung Uy Nhuy thực lực yếu hơn, càng có cơ hội, nếu không hắn khẳng định sẽ ưu tiên lựa chọn Hàn Đằng.
Trần Mục bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong đôi mắt màu vàng mang theo sát ý, Băng Hồn trước người chớp mắt phá không mà đi, khi tiếng sấm vang lên, Băng Hồn đã lao vào trong chiến trường.
Băng Hồn trong nháy mắt xuyên qua lồng ngực của Cung Uy Nhuy, thân thể nàng ta dần dần bị gió tuyết bao phủ, cánh tay vung kiếm cũng bắt đầu cứng ngắc.
"Thật nhanh!"
Cung Uy Nhuy khó có thể tin được.
Trần Mục dùng năng lượng do Hạo Nhiên Kiếm Ý ngưng tụ lại, dùng tiên kiếm phóng thích Kinh Thần, uy lực tăng lên gấp bội, có lẽ thật sự có thể diệt thần.
Đôi mắt của Khương Phục Tiên mang theo hàn ý, nàng ta nhìn thấy động tác của Cung Uy Nhuy chậm đi, Tuyết Phách nâng lên, tuyết quang chém qua thân thể Cung Uy Nhuy.
Thân thể của Cung Uy Nhuy bị đông lạnh thành băng cứng, cuối cùng bị Khương Phục Tiên một cước đá trúng đầu, đầu và thân thể trực tiếp tách ra, thân thể như băng vụn tiêu tán.
Lâm Hình và các cường giả Lăng Vân tông cũng nhìn đến nghẹn họng, bọn họ đều cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ một kiếm này năng lượng trong cơ thể bọn họ đều bị rút sạch, Trần Mục cũng dựa vào sự giúp đỡ của bọn họ mới có thể bộc phát ra uy lực cường đại như vậy.
Nếu như là ở Lăng Vân tông, Trần Mục có Hạo Nhiên Kiếm Ý thì không sợ cường giả Kiếm Thánh nào cả, nhưng ở nơi này một kiếm kia chính là tất cả những gì Trần Mục có thể làm.
Tiếp theo phải dựa vào Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt của Trần Mục mệt mỏi nhìn chiến trường.
Không có Cung Uy Nhuy, Hàn Đằng chỉ có thể bị ép về phòng thủ, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, thì ở trước mặt Khương Phục Tiên đang bị trọng thương cũng cực kỳ chật vật.
Tuyết Phách khiến cho kiếm của Hàn Đằng có nhiều vết nứt lớn, kim bào của ông ta xuất hiện rất nhiều vết kiếm, thân thể dần dần bị bao phủ trong băng sương, trong mắt ông ta xuất hiện sợ hãi.
Lực lượng của Khương Phục Tiên không cường đại như lúc đỉnh phong, nhưng vẫn là người mà Kiếm Thánh đỉnh phong cũng khó có thể chiến thắng được, Hàn Đằng đột nhiên lui về phía sau, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.
Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại bên cạnh Khương Phục Tiên, mái tóc bạc phiêu dật, cả người tràn ngập băng vụn, trong mắt cường giả Lăng Vân tông cũng mang theo kính sợ.
Trần Mục đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Yên tâm, sư tỷ không sao cả."
Khương Phục Tiên đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Trần Mục, vừa rồi chiến đấu rất hung hiểm.
Khi nàng ta giao Băng Hồn cho Trần Mục, cũng không giải thích quá nhiều, Trần Mục đã hiểu được ý của nàng ta, có thể nói trong lòng tâm linh tương thông.
Lâm Hình đến gần, cung kính nói: "Tông chủ, tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
Hồng Minh ra tay với Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên giết chết hai vị cao tầng của Hồng Minh, hai đại siêu cấp thế lực chỉ thiếu ra quyết sách tuyên chiến mà thôi.
"Trước tiên đề phòng Hồng Minh xâm nhập."
Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, nàng ta không có thời gian nghị luận sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đã hiểu." Lâm Hình mang theo cường giả Lăng Vân tông rời đi, bọn họ tiếp tục ẩn nấp ở chỗ tối.
"Sư tỷ, chúng ta trở về đi."
"Chờ một lát."
Trần Mục đột nhiên đoán được cái gì, hắn vội vàng khuyên can nói: "Sư tỷ, lần này vẫn là thôi đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
Trần Mục cũng muốn giết Hàn Đằng, nhưng hắn không có thực lực, bây giờ Khương Phục Tiên bị trọng thương, muốn giết Hàn Đằng đương nhiên sẽ phải trả một cái giá to lớn.
Bình luận facebook