-
Chương 236-240
Chương 236 Sát cục (3)
Khương Phục Tiên đứng bên trong gió tuyết, giống hệt như tiên nữ xinh đẹp, không nhiễm khói bụi nhân gian, ngay cả cơ hội đến gần nàng ta Kim Thành Thánh cũng không có.
Trần Mục mỉm cười.
Đó chính là thực lực của Khương Phục Tiên.
Hắn muốn thật nỗ lực để đuổi theo kịp vị hôn thê.
Mặt già của Lý Thanh Lưu cười không khép miệng lại được, trong mắt bọn tiểu bối đầy sự hưng phấn và kích động.
Dục Ảnh cảm nhận được sự đáng sợ của Khương Phục Tiên, Kiếm Thánh đỉnh cao nhất cũng không có cơ hội đến gần nàng ta.
Bạch Thanh Hoan cảm thấy hổ thẹn, bản thân mình không bằng.
Bỗng nhiên Khương Phục Tiên nhận thấy được nguy hiểm, nàng ta lập tức lùi về sau mấy trăm trượng, bão tuyết bị một luồng năng lượng đáng sợ xé rách. Bão tuyết thổi ra bốn phương tám hướng, khiến cho bọn tiểu bối không thể mở mắt ra được.
Trần Mục miễn cưỡng có thể nhìn thấy chiến trường.
Hắn nhìn thấy Kim Thành Thánh tự bạo thân thể.
Từ thân thể rách nát xuất hiện thanh quang.
Thanh bản mệnh kiếm dài hơn cả trăm trượng, mang theo nguồn năng lượng cuộn trào, xông thẳng lên tận trời.
Biểu cảm Bạch Thanh Hoan trở nên kinh ngạc, khó hiểu nói: “Tên điên này, rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì?”
Bản mệnh kiếm của Kim Thành Thánh xé rách vòm trời, thanh lục kiếm khủng bố đang rực cháy rồi sụp đổ. Ngay cả trời cũng bị xé rách, kim quang hiện lên.
Rơi xuống những vật chất trên nhân gian một cách thần bí.
Trần Mục có một dự cảm không lành, lần trước khi Hồng sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, sau khi Tiên Môn được mở thì có kiếm quang rơi xuống, thanh kiếm quang kia vượt xa bình thường.
Dục Ảnh có chút hoảng, vội vàng hỏi: “Ngươi nói băng xà mỹ nhân ở chỗ nào?”
“Bắc Lâm, chỗ tận cùng Bắc Hoang về phía Bắc, nơi đó có rừng cây dày đặc.” Trần Mục trả lời.
“Được rồi.”
“Nếu như có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại.”
Dục Ảnh dán lên mặt đất bỏ chạy.
Trần Mục khẽ lắc đầu, tuy rằng hắn đã từng bị băng xà ở Bắc Lâm theo đuổi, nhưng bọn hắn cũng không thân.
“Các ngươi đi trước.”
Một âm thanh mờ ảo vang lên.
Lý Thanh Lưu nhận được mệnh lệnh, nghiêm túc nói: “Chỗ này nguy hiểm, tất cả đều đi theo ta.”
Mọi người cùng rời khỏi sơn mạch Táng Tiên.
Lý Thanh Lưu dẫn các tiểu bối đi ra rất xa, Trần Mục đứng một chỗ rất gần với Táng Tiên địa. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đứng trên vai của hắn, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từ bên trong kim quang có một bóng hình xuất hiện.
Một năm tử dung mạo tuấn lãng, trên người mang một bộ bạch y đạp lên kim huy đi về hướng nhân gian. Sức mạnh mạnh mẽ uy áp, khiến cho Táng Tiên địa bị chia năm xẻ bảy.
Băng Hồn và Tuyết Phách lượn lờ bên cạnh Khương Phục Tiên, nàng ta bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn nam tử thần bí đang đi xuống từ tiên môn.
Toàn thân nam tử bạch y kia mang theo tiên khí, hắn ta nhìn chăm chú vào Khương Phục Tiên, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ngươi thật sự rất may mắn bởi vì chỗ này không có Chân Tiên, nhưng cũng vì thế cho nên cũng thật đáng buồn cho ngươi bởi vì chỗ này không thể nào thành tiên được.”
“Hồng Minh đáng chết!” Trần Mục biết nam tử thần bí vừa bay xuống sơn mạch Táng Tiên chắc chắn là điều ngẫu nhiên, tất nhiên Hồng Minh đã câu thông với các thế lực tại Tiên Môn.
Biểu cảm của Khương Phục Tiên vẫn bình tĩnh: “Ngươi không có cách nào ở lại chỗ này trong thời gian dài được.”
“Ngươi nói không sai, nhưng thời gian một nén nhang rất dài, vẫn đủ cho ngươi nói ra những lời cuối cùng.”
Vẻ mặt của nam tử thần bí vô cùng tự tin.
Bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong, đại khái có thể duy trì thời gian mở cửa của Tiên Môn trong khoảng thời gian một nén nhang.
Kim Thành Thánh không tiếc thân mình, sau khi chết đi cũng muốn để cho cường giả Tiên Môn giáng xuống. Đây chính là sát cục mà Hồng Minh vì Khương Phục Tiên mà chuẩn bị.
Khương Phục Tiên không sợ gì cả, nàng ta hóa thành ngân quang bay thẳng lên trời. Băng Hồn và Tuyết Phách cùng bay lên hai bên trái phải, hai đạo tuyết quang phá không bay lên.
Hai đạo tuyết quang chém vỡ hư không.
Nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nam tử thần bí.
Khương Phục Tiên phóng thích kiếm quang, còn nhanh hơn Trần Mục thi triển Kinh Thần, tuyết sắc kiếm quang có thể xuyên qua không gian, nháy mắt đi xa được vạn dặm.
Sắc mặt của nam tử thần bí lại thong dong, hắn ta đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện cách đó mấy trăm mét.
Hai đạo tuyết quang đánh vào hư không, tầng mây dày đặt cũng bị hai đạo tuyết quang chém đứt.
Nam tử thần bí khẽ cười nói: "Ở trước mặt Kiếm Tiên những thứ này của ngươi cũng chỉ là tiểu xảo."
Khương Phục Tiên thúc dục Băng Hồn và Tuyết Phách, nàng ta không cần cầm kiếm, hai thanh Kiếm Tiên có thể tự động phóng thích ra kiếm quang cường đại.
Mỗi đạo kiếm quang đều có lực lượng khủng bố.
Trong tay bạch y Kiếm Tiên xuất hiện kim sắc tiên kiếm, kiếm quang của Khương Phục Tiên có thể vượt qua không gian, nhưng mà bạch y Kiếm Tiên tự thân có thể vượt qua được không gian.
Mặc dù hắn ta không thể vượt qua vạn dặm, nhưng muốn tránh khỏi công kích của Khương Phục Tiên lại rất dễ dàng.
Ánh mắt của Trần Mục trở nên ngưng trọng.
Hắn có thể nhìn ra Khương Phục Tiên rơi vào thế bất lợi.
Khương Phục Tiên có được lực lượng vượt qua phàm trần, nhưng thân thể lại là phàm thai, nàng ta không có độ kiếp, lực lượng của thân thể còn lâu mới bằng được bạch y Kiếm Tiên.
Bạch y Kiếm Tiên không sợ hãi, hắn ta có thể tùy ý xuyên qua không gian, mỗi lần dịch chuyển khoảng cách đều là mấy trăm mét, mạnh hơn Ảnh Vô Tung của Trần Mục.
Vượt qua không gian đơn giản như ăn cái gì đó.
Khó trách vừa rồi Khương Phục Tiên không chạy, tồn tại ở trước mặt như vậy, căn bản trốn không thoát.
Cang!
Bạch y Kiếm Tiên xuất hiện trước mặt Khương Phục Tiên, hắn ta vung kiếm chém ra, kim sắc kiếm quang lóe lên.
Tay Khương Phục Tiên cầm Băng Hồn phản kích.
Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, sơn mạch Táng Tiên cũng xuất hiện vết nứt, tiểu bối ở phương xa cũng đang ho máu.
Lý Thanh Lưu còn đang dẫn bọn họ lui về phía sau.
Trần Mục nhìn lên bầu trời bạch y Kiếm Tiên đột nhiên xuất hiện ở gần Khương Phục Tiên, khoảng cách gần như vậy, Khương Phục Tiên không có cách nào phóng thích thi triển kiếm kỹ cường đại, ưu thế lớn nhất của nàng ta cũng biến mất.
Chương 237 Giết chết Kiếm Tiên (1)
Hai thanh kiếm va chạm ở cự ly gần.
Mặc dù Khương Phục Tiên có hai thanh kiếm, nhưng ở trước mặt bạch y Kiếm Tiên lại chỉ có thể bị ép phòng ngự, nàng ta không ngừng vừa đánh về chỗ cao vừa rút lui.
Sức mạnh thể xác của họ rất khác nhau.
Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra.
Hắn nhìn thanh bản mệnh kiếm không ngừng sụp đổ của bầu trời, xung quanh kim quang tràn ngập, có vật chất thần bí rơi xuống: "Có lẽ phá hỏng thanh bản mệnh kiếm kia, có thể bức lui bạch y Kiếm Tiên."
Trần Mục muốn giúp Khương Phục Tiên.
Trên ngọn núi xuất hiện Long Ngâm.
Trần Mục đang tích lực, hắn sử dụng Long Ngâm Kiếm Thế, xung quanh có kim sắc hỏa diễm, dùng Hạo Nhiên Kiếm Ý rút sạch toàn bộ năng lượng toàn thân.
Thanh Vân kiếm mang theo hồ quang điện, có kim sắc du long quấn quanh, lực lượng khủng bố khiến cho không gian cũng vặn vẹo, đá vụn trên cao núi chấn động.
"Không được nhúc nhích!"
Bạch Thanh Hoan quát lớn.
Nàng ta vừa mới chú ý tới chiến trường đột nhiên phát hiện Trần Mục bên cạnh muốn xuất kiếm, lập tức nhắc nhở.
Nhưng mà đã quá muộn.
Tiếng sấm vang lên, xen lẫn long ngâm, Thanh Vân kiếm gào thét mà ra, trong chớp mắt vọt lên trời cao, muốn phá hủy thanh bản mệnh kiếm kia.
Phía sau Tiên Môn xuất ra u ám tiên kiếm.
Hai thanh kiếm va chạm ở trên cao.
Tiếng nổ mạnh vang lên, Thanh Vân kiếm rơi xuống như sao băng, thanh u ám tiên kiếm kia mang theo năng lượng kinh khủng đánh thẳng vào Trần Mục.
Thanh kiếm đó quá nhanh.
Băng Hồn theo sát phía sau.
Hai thanh kiếm va chạm trên không trung.
Trong lòng Trần Mục khiếp sợ, sau Tiên Môn còn có Kiếm Tiên, vì sao hắn ta không xuất hiện? Hắn ta không thể sao? Hay là nói bạch y Kiếm Tiên là đủ rồi?
Không có Băng Hồn, chỉ có Tuyết Phách nên Khương Phục Tiên gặp càng nhiều bất lợi, nàng ta không rút lui về phía sơn mạch Táng Tiên, ngược lại không ngừng xông lên không trung.
Trong một khắc, Khương Phục Tiên đã chạy lên bầu trời vạn trượng, nhưng bạch y Kiếm Tiên càng nhanh hơn: "Ha ha, ngươi không trốn thoát được đâu."
Khương Phục Tiên xoay người lại, y phục màu tuyết biến thành giáp mộc màu bạc, nàng ta đeo mặt nạ băng ngọc, bằng giáp lan ra khắp toàn thân, sau đó tay cầm trọng kiếm Tuyết Phách.
Khương Phục Tiên chuẩn bị quyết chiến ở nơi này, cho dù là Kiếm Tiên, nàng ta cũng không sợ hãi.
Bạch y Kiếm Tiên thuấn di đến.
Khương Phục Tiên vung kiếm, lực lượng của nàng ta đột nhiên tăng vọt, hai thanh tiên kiếm không ngừng va chạm, cả bầu trời chấn động, vẻ mặt của bạch y Kiếm Tiên kinh ngạc.
"Huyết mạch đặc biệt?"
Khương Phục Tiên không trả lời, nàng ta mặc bằng giáp, giống như nữ chiến thần, Tuyết Phách dễ dàng xé rách không gian, bạch y Kiếm Tiên mặc dù có thể thuấn di để tránh né, nhưng thời gian nửa nhánh hương đã qua, hắn căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Tốc độ sụp đổ của bản mệnh kiếm càng ngày càng nhanh, cường giả phía sau Tiên Môn không có cách nào mở ra Tiên Môn, bây giờ bạch y Kiếm Tiên phải tranh đoạt từng giây từng phút.
"Giết hắn cũng được."
Phía sau Tiên Môn có âm thanh vang lên.
Bạch y Kiếm Tiên chú ý tới Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười, vậy thì dễ hơn rất nhiều, trong chớp mắt hắn đã biến mất ở trên cao.
Khương Phục Tiên kinh hãi.
Bạch y Kiếm Tiên xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên.
"Ta sẽ đốt thêm giấy cho ngươi."
Bạch Thanh Hoan nhận thấy nguy hiểm nên đã bỏ chạy trước, nàng ta cảm thấy lần này Trần Mục phải chết không cần hoài nghi.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng sợ tới mức run rẩy, Trần Mục chỉ có thể ném chúng ra ngoài.
Khương Phục Tiên thất thần, nàng ta muốn dẫn bạch y Kiếm Tiên ra, hấp dẫn lực chú ý của hắn ta, không nghĩ đến Trần Mục vẫn bị theo dõi.
Nàng ta bị buộc phải vung kiếm chém về phía bạch y Kiếm Tiên.
Nhưng mà bạch y Kiếm Tiên né tránh tương đối nhanh, trong chớp mắt đã tiếp cận Trần Mục, Khương Phục Tiên hoàn toàn không có khả năng chạy tới bên cạnh Trần Mục.
Đối với cường giả phía sau Tiên Môn mà nói, giải quyết Khương Phục Tiên là kết quả tốt nhất, cho dù không được, giải quyết Trần Mục cũng là lựa chọn không tồi.
Bây giờ Trần Mục phải chết không cần hoài nghi.
Khương Phục Tiên chạy về với tốc độ tối đa, giống như sao băng màu tuyết, nhanh hơn cả Kinh Thần, nhưng so với bạch y Kiếm Tiên có thể thuấn di mà nói thì quá chậm.
Trần Mục mỉm cười.
Hình ảnh này càng khiến cho Khương Phục Tiên khó chịu, trong đôi mắt màu xanh biếc của nàng ta mang theo huyết sắc.
Bạch y Kiếm Tiên đi tới trước mặt Trần Mục.
Trong mắt hắn ta mang theo đùa cợt.
Xoẹt!
Ngân mang rực rỡ chém ra.
Trên người bạch y Kiếm Tiên có một đường máu, đôi mắt của hắn ta trợn tròn, sau đó ngửa mặt ngã xuống.
Thiên địa yên tĩnh, ngân mang đi tới đâu sơn mạch bị san bằng thành bình địa đến đó, cho đến khi đánh mấy trăm dặm ngân mang mới bắt đầu tiêu tán.
Bạch Thanh Hoan chạy trốn phía xa, nàng ta phát hiện vị trí kiếm quang chém ra không đúng lắm, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ.
"Kiếm Tiên ngã xuống!"
Kiếm Tiên mạnh hơn phàm trần rất nhiều lần, nhưng bạch y Kiếm Tiên lại ngã ở trần thế.
Trong tay Trần Mục nắm ngọc bội màu tuyết chia làm hai nửa, ngay cả hắn cũng không ngờ ngọc bội màu tuyết của Khương Phục Tiên lại có uy lực như vậy.
Ngọc bội màu tuyết này phóng thích kiếm quang, so với kiếm quang của Triệu Phi Yến hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Hắn còn chưa kịp phản ứng Khương Phục Tiên đã lao tới gần, nàng ta nhào tới Trần Mục, xung quanh có tầng tầng huyền băng bao vây.
Trần Mục bị Khương Phục Tiên đè ép, có chút không biết làm sao, thân bằng giáp nặng nề kia khiến cho hắn không cảm giác được mềm mại, ngược lại là cực kỳ đau.
Nhìn đôi mắt xanh thẳm của vị hôn thê, đôi mắt Khương Phục Tiên có chút đỏ, nước mắt chảy đầy.
Trần Mục hiểu được nỗi lo lắng của Khương Phục Tiên, nhưng mặt đất chấn động kịch liệt khiến hắn phục hồi tinh thần lại, xuất hiện quang mang chói mắt bên ngoài tầng tầng huyền băng.
Bạch y Kiếm Tiên trước khi chết đã thúc dục bản mệnh kiếm, đây là muốn đồng quy vu tận cùng với hắn ta.
Toàn bộ sơn mạch Táng Tiên bị san bằng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, Khương Phục Tiên ôm chặt Trần Mục, quanh thân không ngừng phóng thích năng lượng băng tuyết.
Ở trước mặt năng lượng khủng bố tấn công Huyền Băng có dày hơn nữa cũng đang bị hòa tan, rất nhanh Huyền Băng đã tan chảy hết sạch, khu vực trăm dặm cũng bị san phẳng.
Chương 238 Giết chết Kiếm Tiên (2)
Huyền Băng trên người Khương Phục Tiên bị hòa tan, sau lưng lộ ra một mảng tuyết trắng lớn, Trần Mục lại không có bất kỳ thương tích nào, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng.
Trong lòng rất nghẹn khuất.
Muốn nhanh chóng có được sức mạnh.
"Sư tỷ."
"Ta không sao."
Ngay cả Kiếm Tiên cũng bị kích sát.
Khương Phục Tiên lập tức đứng dậy.
Nàng ta chịu đựng nỗi đau rồi mặc áo choàng trắng.
Băng Hồn và u ám tiên kiếm không còn giao chiến nữa.
Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại bên cạnh Khương Phục Tiên, u ám tiên kiếm lơ lửng trên cao.
Trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang theo đề phòng, thanh bản mệnh kiếm màu xanh biếc kia còn chưa hoàn toàn sụp đổ, bọn họ có thể còn có nguy hiểm.
Thanh bản mệnh kiếm kia ở bên bờ sụp đổ, thời gian còn lại cho cường giả phía sau Tiên Môn càng ngày càng ít, bọn họ phải lựa chọn.
"Chết tiệt."
Bóng đen bước vào thế gian.
Hắn là chủ nhân của thanh u ám tiên kiếm kia.
Hắc y Kiếm Tiên nháy mắt đã giết tới.
Khương Phục Tiên không có cơ hội nghỉ ngơi, trên tay nàng ta cầm Băng Hồn, thanh tiên kiếm này càng linh hoạt hơn.
Tuyết Phách ở lại bên cạnh Trần Mục bảo vệ hắn, Khương Phục Tiên lần này không dám rời khỏi bên cạnh Trần Mục, trong đôi mắt đẹp mang theo sát ý.
Vừa rồi thật sự đã dọa Khương Phục Tiên, lần đầu tiên hiểu được cái gì là tuyệt vọng, niềm vui sướng khi nhìn thấy Trần Mục không sao hết nàng ta sẽ không bao giờ quên.
Trần Mục chỉ có thể nhìn Khương Phục Tiên vung kiếm, trong phút chốc, Băng Hồn và u ám tiên kiếm đã va chạm mười mấy lần, mỗi lần cánh tay Khương Phục Tiên đều run rẩy, sức mạnh không phải là thế mạnh của nàng ta.
Hắc y Kiếm Tiên phóng thích ra kiếm vực cường đại, cả bầu trời đều bị bóng tối bao phủ.
Dưới chân Khương Phục Tiên có một mảng lớn tuyết quang bốc lên, lần này chỉ có khu vực ngàn mét là tràn ngập trong gió tuyết, kiếm vực va chạm, trong thiên địa chỉ còn lại đen và trắng.
"Cho dù ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng là phàm nhân." Hắc y Kiếm Tiên lạnh lùng nói.
Thời gian còn lại cho hắn ta ngày càng ít đi.
"Nhân gian là lãnh địa của ta."
"Đóng băng vạn tượng."
Máy tóc bạc của Khương Phục Tiên nhảy múa.
Nàng ta không ngần ngại sử dụng các loại cấm kỵ.
Trần Mục nhìn thấy năng lượng trong cơ thể Khương Phục Tiên giảm xuống nhanh chóng, hắn cảm giác được các loại hạt năng lượng xung quanh đều yên lặng, các loại quy tắc cũng mất hết hiệu lực, ngay cả thời gian cứ như bị dừng lại.
Khương Phục Tiên vung kiếm chém về phía hắc y Kiếm Tiên, tốc độ của nàng ta rất nhanh, trong nháy mắt đã tới nơi.
Hắc y Kiếm Tiên muốn vung kiếm, lại phát hiện thời gian và không gian xung quanh đều bị đóng băng, hắn ta ngay cả cơ hội muốn chạy trốn cũng không có.
Băng Hồn xẹt qua lồng ngực của hắc y Kiếm Tiên, nhưng không có máu chảy ra, thân thể hắn bị băng tuyết đóng băng, trong đó có năng lượng màu vàng bắt đầu khởi động.
Băng Hồn lại chém thêm một kiếm, một kiếm này đánh về phía đầu của hắc y Kiếm Tiên, nhưng lúc này quy tắc bị phong ấn xung quanh lần nữa xuất hiện.
Hắc y Kiếm Tiên thuấn di đào thoát.
Nhìn bản mệnh kiếm không ngừng sụp đổ sắp biến mất, hắc y Kiếm Tiên biết không giết chết được bọn họ, trong nháy mắt biến mất ở sơn mạch Táng Tiên, nhưng hàn ý trong mắt Khương Phục Tiên không biến mất.
Nhân gian muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nào có chuyện đơn giản như vậy.
Khương Phục Tiên điều chỉnh hô hấp, bàn tay nhỏ nhắn nắm Băng Hồn, nàng ta lần nữa huy động Băng Hồn hướng lên bầu trời, tuyết sắc kiếm quang biến mất ở hư không.
Hắc y Kiếm Tiên xông về phía Tiên Môn, kiếm quang của Khương Phục Tiên cũng nhắm ngay vào Tiên Môn.
Trong nháy mắt hắc y Kiếm Tiên xuất hiện ở Tiên Môn, tuyết sắc kiếm quang rời khỏi hư không.
Rầm lên một tiếng!
Bản mệnh kiếm đã nổ tung.
Tuyết sắc kiếm quang xuyên qua hắc y Kiếm Tiên, chỉ thấy hắc y Kiếm Tiên rơi xuống, sau đó thân thể của hắn ta nở rộ quang huy rực rỡ ở giữa không trung.
Phía sau Tiên Môn lặng ngắt như tờ.
Trận này bọn họ tổn thất hai vị Kiếm Tiên, cho dù là ở thế giới phía sau Tiên Môn, đó cũng là tổn thất cực kỳ nặng nề.
Trong mắt Trần Mục mang theo hưng phấn, nhìn Tiên Môn đang khép lại, bọn họ thắng rồi.
Đột nhiên kim sắc tiên kiếm chôn trong băng tuyết lao ra, bạch y Kiếm Tiên đã chết, nhưng kiếm của hắn ta vẫn còn ý thức.
Kim sắc tiên kiếm đâm thẳng vào Khương Phục Tiên.
Trải qua trận ác chiến, sử dụng phương thức cấm kỵ, bây giờ Khương Phục Tiên rất suy yếu, cho dù nhận ra được nguy hiểm, cũng không thể tránh né được.
"Sư tỷ!"
Trần Mục hô lớn.
Hắn nhìn tiên kiếm đâm trúng Khương Phục Tiên.
Kim sắc tiên kiếm xuyên qua thắt lưng của Khương Phục Tiên từ chính diện, nàng ta nắm chặt thân kiếm kim sắc tiên kiếm, băng tuyết nháy mắt bao phủ cả thanh kiếm.
Nàng ta lại lần nữa tiêu hao lượng lớn năng lượng để phong ấn thanh tiên kiếm này, nếu không sẽ vẫn còn xuất hiện thương tổn thứ hai.
"Mau giúp sư tỷ lấy ra."
Trên trán Khương Phục Tiên đổ mồ hôi, cố nén nước mắt, cố gắng mỉm cười.
"Sư tỷ, tỷ nhịn một chút."
Trong mắt Trần Mục mang theo đau đớn, hắn cầm kim sắc tiên kiếm, chậm rãi lấy ra, cuối cùng Khương Phục Tiên che thắt lưng, băng tuyết bao trùm miệng vết thương.
Trần Mục ném kim sắc tiên kiếm bị phong ấn đi, hung hăng giẫm hai cước, đáng tiếc tiên kiếm kiên cố không thể phá hủy, khó có thể phá hỏng.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên mất đi thăng bằng, nháy mắt ngã xuống, Trần Mục ôm nàng ta vào trong ngực: "Sư tỷ, tỷ đừng dọa đệ."
Trần Mục lập tức vận chuyển Niết Bàn Hô Hấp pháp, quanh thân bao phủ niết bàn hỏa quang, hắn đang dùng toàn lực vận chuyển năng lượng sinh mệnh cho Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ... Muốn ngủ một chút."
Khương Phục Tiên nhắm mắt lại trong lòng Trần Mục.
Phía xa hai vị lão bối Kiếm Thánh của Hồng Minh còn đang quan sát, bọn họ chứng kiến toàn bộ quá trình, Hồng Minh Kiếm Thánh Ngụy Diễm bị Trần Mục giết chết, rất nhiều cường giả Kiếm Hoàng bị Khương Phục Tiên kích sát, Kim gia lão tổ tự bạo, hai vị Kiếm Tiên ngã xuống.
Cho đến bây giờ ông ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Có muốn đi lên bổ thêm một kiếm không?"
"Ngươi đi đi, công lao này nhường cho ngươi."
"Tứ trưởng lão chỉ để cho chúng ta đi quan sát, muốn đi thì ngươi đi, ta không đi."
"..."
Cả hai vị lão bối Kiếm Thánh run rẩy, nào còn dám đi lên bổ thêm một kiếm, bọn họ quyết định trở về trước, đem tin tức nơi này nói cho Cung Uy Nhuy.
Chiến thuyền cũng không có rời quá xa, với tốc độ của bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp được.
Chương 239 Lai lịch của ngọc bội (1)
Sơn mạch Táng Tiên.
Nơi này đã bị san bằng.
Băng tuyết tan chảy, nhìn bằng mắt cũng thấy được sự hoang vắng.
Xung quanh rải rác rất nhiều vật chất thần bí, những năng lượng đặc biệt này bắt nguồn từ phía sau Tiên Môn.
Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên, hắn nắm bàn tay của Khương Phục Tiên, năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào thân thể nàng ta, xung quanh vết thương kia có quy tắc đang không ngừng cắn xé máu thịt.
Vết thương rất khó để chữa lành.
Thương tổn do Kiếm Tiên tạo thành, thân thể phàm thai rất khó có thể chống đỡ được, lực lượng của Khương Phục Tiên chỉ có thể tạm thời áp chế vết thương.
Xào xạc.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy về.
Lúc nãy ở thời điểm nguy hiểm nhất, Trần Mục đã ném hai đứa bọn nó ra ngoài, tốc độ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất nhanh, may mắn trốn thoát được.
Có Băng Điểu dừng lại trên bầu trời.
Đây là tọa kỵ của Khương Phục Tiên, Trần Mục lập tức ôm Khương Phục Tiên cưỡi Băng Điểu rời đi, hắn biết nơi này không an toàn, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi.
Lý Thanh Lưu mang theo tiểu bối chạy ra khỏi sơn mạch Táng Tiên, Trần Mục và bọn họ không đi cùng một đường.
Phía sau Băng Điểu, Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên.
Thân thể mềm mại của Khương Phục Tiên yếu ớt vô lực, da thịt bị bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng, giống như băng ngọc, lông mày hơi nhíu lại, bộ dạng điềm đạm đáng thương, điều này khiến cho Trần Mục vô cùng đau lòng tự trách.
"Sư tỷ, đều là do đệ."
Trong mắt Trần Mục phiếm hồng, nếu như Khương Phục Tiên không phải vì cứu hắn, hai tên Chân Tiên kia căn bản không có gì đáng sợ, nhưng mà nàng ta bây giờ lại trọng thương hôn mê.
"Đệ sớm muộn gì cũng san bằng Hồng Minh!"
Trần Mục âm thầm thề, hắn muốn cho thế lực làm tổn thương Khương Phục Tiên phải trả giá đắt.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch yên lặng nằm sấp, Băng Hồn và Tuyết Phách thủ hộ bên cạnh Khương Phục Tiên.
Niết Bàn Hô Hấp pháp có khả năng chữa trị rất mạnh, nhưng Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, chỉ dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp thì rất khó để khôi phục.
Trần Mục nghĩ đến chất lỏng màu vàng lấy được ở Phượng Huyết trì, bên trong có huyết mạch Chân Phượng, nhưng chất lỏng màu vàng đó cực kỳ cuồng bạo, đối với Khương Phục Tiên bây giờ đang trọng thương mà nói, không cần hoài nghi là trí mạng.
"Sư tỷ, xin lỗi."
Trần Mục đổi tay phải ôm lấy Khương Phục Tiên, sau đó ngón trỏ tay trái khẽ chạm vào Băng Hồn, đầu ngón tay bị cắt ra một đường, có máu mang theo một chút kim quang tràn ra.
Hắn đem ngón tay chảy máu nhỏ vào trong miệng Khương Phục Tiên, đôi môi mềm mại kia nháy mắt đã hồng nhuận.
Trần Mục phóng thích Chân Phượng huyết mạch trong cơ thể, đây là thứ đã được hắn từng luyện hóa, phối hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, hiệu quả đủ để sánh ngang với thánh dược.
Năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào trong cơ thể Khương Phục Tiên, vết thương ở thắt lưng nàng ta không tiếp tục lan ra nữa, quy tắc khủng bố của tiên kiếm bị áp chế.
Ngón trỏ trở nên lạnh lẽo.
Trần Mục không nhịn được mà run rẩy.
Phượng văn trên cánh tay trái của hắn dần trở nên mờ nhạt.
Khương Phục Tiên được tẩm bổ, nhanh chóng hồi phục lại, thậm chí còn bắt đầu mút ngón tay Trần Mục, khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện huyết sắc.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn tròn bên cạnh bọn họ.
...
Thuyền chiến Hồng Châu đã đi xa.
Cường giả các tông và thiên kiêu đều được mời đến khoang thuyền nghỉ ngơi, Cung Uy Nhuy đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nàng ta ngưng trọng, không biết tình hình chiến đấu ở Táng Tiên địa như thế nào.
Hai vị Kiếm Thánh phá không mà đến.
Cung Uy Nhuy cách rất xa đã mở miệng hỏi: "Khương Phục Tiên đã chết chưa?"
Hai vị Kiếm Thánh đáp xuống thuyền chiến, lão giả cao gầy khẽ lắc đầu, trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo khiếp sợ, như vậy mà vẫn không chết?
"Chiến cuộc thế nào?"
Kiếm Thánh cao gầy cung kính nói: "Kim gia lão tổ tự bạo, hai vị Kiếm Tiên bỏ mạng ở nhân gian, Khương Phục Tiên cũng bị kim sắc tiên kiếm làm trọng thương, bây giờ đã ngất xỉu."
Trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo kiêng kỵ nồng đậm, hai vị Kiếm Tiên bị tru sát, đây chính là cường giả khủng bố phàm trần cũng không đạt được.
"Ngu xuẩn!"
"Khương Phục Tiên bị trọng thương, vì sao không nhân cơ hội ra tay giải quyết nàng ta?" Cung Uy Nguy cực kì tức giận.
Hai vị Kiếm Thánh lúc ấy sớm đã bị dọa cho vỡ mật, bọn họ không dám động thủ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phía trong thuyền chiến có cường giả trung niên đi ra từ trong khoang thuyền, ông ta mặc kim bào, cả người cường tráng, ngay cả hai vị Kiếm Thánh cũng chắp tay hành lễ.
"Tham kiến Tam trưởng lão."
Hồng Minh Tam trưởng lão, Hàn Đằng, cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, cao tầng của Hồng Minh.
"Hàn huynh, phải làm sao bây giờ?"
"Đuổi theo, đây là cơ hội của chúng ta."
Đây là thời điểm Khương Phục Tiên suy yếu nhất trong mấy ngàn năm qua, bỏ qua cơ hội này, sau này có thể sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Cung Uy Nhuy trầm giọng nói: "Thuyền hàng này rất quan trọng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chúng ta phải bồi thường rất lớn."
Thiên kiêu các tông đều bị nàng ta xem như là hàng hóa.
Vẻ mặt của Hàn Đằng nghiêm túc nói: "Bọn họ nhiều nhất có thể đổi lấy Tây Hoang, nếu giết chết Khương Phục Tiên chúng ta có thể có được toàn bộ Hoang Châu."
Những thiên kiêu bị bắt làm tù binh Hoang Châu, chính là muốn dùng bọn họ để giao dịch lấy Tây Hoang, có Tây Hoang làm bàn đạp, về sau chiếm đóng những nơi khác của Hoang Châu cũng rất thuận tiện.
Hai vị lão bối Kiếm Thánh ở lại trên thuyền chiến, Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy tự mình truy kích.
...
Băng Điểu đang bay về phía Tây Bắc.
Trần Mục không trở về Lăng Vân tông, hắn cảm thấy không chừng còn có thể vẫn có nguy hiểm, cho nên trực tiếp đổi hướng sang Bắc Hoang.
Hắn nhận thấy phía sau xuất hiện dao động, nhìn lại thì phát hiện là Bạch Thanh Hoan.
Băng Hồn và Tuyết Phách mang theo sát ý, Bạch Thanh Hoan không dám đáp xuống Băng Điểu: "Tiểu Mục, Bạch tỷ tỷ đã xem thường ngươi, ngay cả Kiếm Tiên cũng bị ngươi giết chết."
Bạch Thanh Hoan cũng đã chuẩn bị giấy đốt cho hắn.
"May mắn thôi."
Trần Mục khẽ lắc đầu.
Thực lực Kiếm Tiên quá khủng bố, Trần Mục căn bản không có lực lượng phản kháng, may mắn có ngọc bội tuyết sắc kia, nếu không hắn đã chết rồi.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên nghiêng đầu nằm trong ngực Trần Mục, không hấp thu huyết mạch Chân Phượng nữa.
Sắc mặt Trần Mục có chút trắng bệch.
Chương 240 Lai lịch của ngọc bội (2)
Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày, nàng ta có thể cảm giác được lượng lớn sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể Trần Mục đang xói mòn, đó là thứ mà có nhiều linh dược hơn nữa cũng không thể bù đắp được.
Trần Mục một tay ôm bả vai Khương Phục Tiên, một tay ôm eo bị thương của nàng ta, toàn bộ năng lượng vừa khôi phục trong cơ thể đều truyền cho vị hôn thê.
Bạch Thanh Hoan nhìn bọn họ, có chút động lòng, vậy mà bọn họ có thể cùng chung hoạn nạn, thế gian này, cùng hưởng phú quý thì dễ nhưng chung hoạn nạn thật sự rất khó.
"Bạch tỷ, nếu ta bị truy đuổi, ngươi có thể giúp ta đối phó với bọn họ không?"
"Nếu như không có uy hiếp, đương nhiên có thể giúp, nhưng chắc chắn sẽ không liều mạng vì ngươi, gặp phải kẻ thù mạnh, ngươi yên tâm, ta sẽ đốt giấy cho ngươi."
Bạch Thanh Hoan muốn đi Bắc Hoang Huyền Kiếm tông, bọn họ chung đường, cũng không phải cố ý bảo vệ Trần Mục.
Trần Mục có dự cảm không lành.
Đối phương đã hạ ván cờ máu nên khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, chỉ có Khương Phục Tiên khôi phục lại mới có thể tính là thoát khỏi nguy hiểm.
...
Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy đã xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên, nơi này đã bị san bằng thành bình địa, hai vị Kiếm Tiên đổ máu ở chỗ này, ngay cả tàn dư cũng không còn.
Bọn họ đuổi theo về Nam Hoang.
Lăng Vân tông ở Nam Hoang, cho nên bọn họ cảm thấy bọn Trần Mục nhất định sẽ chạy trốn về phía nam.
Nhưng mà bọn Trần Mục không trở về Lăng Vân tông, ngay cả Lý Thanh Lưu cũng mang theo tiểu bối đến tông môn ở Nam Hoang để tạm thời tránh né.
Trần Mục không dám đến tông môn khác, Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, các thế lực khác cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể mang nàng ta đến Bắc Hoang.
Hồng Minh cũng dám bắt tù binh thiên kiêu ở Đông Hoang, Trần Mục lo lắng Bắc Hoang xảy ra chuyện, cho nên mang theo Khương Phục Tiên đến Bắc Hoang, sợ Trần gia gặp nguy hiểm.
Ba ngày sau, vào sáng sớm.
Khương Phục Tiên đã khôi phục tỉnh táo lại, nàng ta mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Mục đang ngủ gật, tuy rằng hắn không bị thương nhưng tiêu hao lượng lớn sinh mệnh bản nguyên, bây giờ cũng rất mệt mỏi.
Trong lòng Trần Mục rất ấm áp, loại cảm giác này rất thoải mái, Khương Phục Tiên tiếp tục nhắm mắt thêm một lát.
Cho đến giữa trưa, âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Tiểu sư đệ, đỡ tỷ đứng lên."
Trần Mục chợt mở mắt ra, nhìn thấy Khương Phục Tiên tỉnh lại, trên mặt tràn ngập tươi cười.
"Sư tỷ, tỷ nằm nghỉ ngơi đi."
"Vậy tỷ nằm đây."
Khương Phục Tiên dịch người, thay đổi tư thế cho thoải mái, nàng ta gối lên đùi Trần Mục, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười.
"Sư tỷ, tỷ không có linh đan diệu dược?"
"Không mang theo."
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nàng ta cũng không phải không mang theo, lúc trước Trần Mục tu hành trong Minh Hỏa Kiếm Ngục, đã dùng lượng lớn linh dược cao giai, sau này ngay cả linh dịch dưới thánh thụ cũng là cho hắn dùng.
Linh dược và đan dược trên người Trần Mục không giúp được Khương Phục Tiên, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, muốn đem Thuần Dương thánh đan trong cơ thể còn chưa luyện hóa xong lấy ra.
Trước khi Trần Mục phun đan dược ra.
Khương Phục Tiên đã phát hiện, trong mắt nàng ta có ý cười nồng đậm, mỉm cười nhướng mày, nói: "Đệ ghê tởm sư tỷ đúng không? Đan dược ăn xong lại nhả ra cho tỷ?"
Đan dược đã đến cổ họng, Trần Mục chỉ có thể nuốt trở về, cũng không phải Khương Phục Tiên thật sự ghét bỏ, mà là viên đan dược này đối với Trần Mục có tác dụng càng lớn.
"Sư tỷ, đệ sai rồi."
"Đệ không sai, sư tỷ hiểu."
"Đệ sai rồi."
"Ồ, sai ở đâu?"
Trần Mục lấy ra ngọc bội tuyết sắc chia thành hai nửa, áy náy nói: "Sư tỷ, đệ không bảo vệ tốt ngọc bội tỷ cho, đệ có lỗi với tỷ."
Hắn đã xem đây là tín vật ước định.
Khương Phục Tiên nhìn ngọc bội trong tay Trần Mục, có chút thất thần, nhỏ giọng nói: "Miếng ngọc bội này tỷ từ nhỏ mang theo bên người, là cha mẹ ruột của tỷ cho."
"..."
Trần Mục còn tưởng rằng ngọc bội này không khác gì ngọc bội của Triệu Phi Yến, không nghĩ tới miếng ngọc bội này là của cha mẹ vị hôn thê.
Kiếm quang trong miếng ngọc bội này ngay cả Kiếm Tiên cũng có thể kích sát, cha mẹ Khương Phục Tiên rốt cuộc mạnh bao nhiêu, Trần Mục vừa khiếp sợ vừa càng thêm áy náy.
Thấy biểu cảm áy náy của Trần Mục, Khương Phục Tiên thản nhiên cười: "Tiểu sư đệ, không cần để ý, ngọc bội đúng lúc chia làm hai nửa, chúng ta mỗi người một nửa."
"Được."
"Sư tỷ, tỷ thích nửa nào?"
"Bên phải."
Trần Mục đem một nửa ngọc bội tuyết sắc giao cho vị hôn thê, trước kia Khương Phục Tiên cũng không cảm thấy miếng ngọc bội này quan trọng thế nào, ngược lại chỉ còn lại nửa miếng ngọc bội bình thường lại khiến cho nàng ta cảm thấy trân quý.
Đôi sư tỷ và sư đệ này làm cho Bạch Thanh Hoan hâm mộ, nếu như nàng ta trước kia hòa hợp với sư huynh, thì cũng không dẫn đến tách ra.
Bạch Thanh Hoan nhìn về phía Khương Phục Tiên, vẻ mặt hơi ngưng trọng nói: "Ngươi hẳn là không thuộc về nơi này, ngươi đến từ thế giới sau Tiên Môn?"
Bạch Thanh Hoan xuất thân từ Huyền Châu, biết rất nhiều bí mật mà Trần Mục cũng không biết.
Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: "Ta không sinh ra ở nơi này, nhưng nơi này là quê hương của ta."
Trong mắt Trần Mục mang theo kinh ngạc.
"Theo ta được biết, trẻ con phía trên kia, đều tu luyện ở Huyền Châu, tại sao ngươi ở Hoang Châu?"
"Ta không có ấn tượng."
Bạch Thanh Hoan không biết Khương Phục Tiên không muốn trả lời, hay là thật sự không có ấn tượng, nàng ta cũng không hỏi thêm về vấn đề này.
Nàng ta cũng biết, Hoang Châu không có khả năng sinh ra cường giả kinh diễm như vậy.
Bạch Thanh Hoan nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục trịnh trọng nói: "Người là dân địa phương."
Khương Phục Tiên chậm rãi nhắm mắt lại, dung nhan tuyệt mỹ kia, Trần Mục cũng muốn hôn một cái.
Trần Mục cũng chỉ nghĩ, cho dù vị hôn thê bị trọng thương hôn mê hắn cũng không tùy ý đụng loạn.
Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng không mở miệng, Trần Mục không muốn quấy rầy vị hôn thê nghỉ ngơi, lần nữa lấy tay che vết thương ở thắt lưng và bụng nàng ta.
Bọn họ đồng thời sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, dưới sự trợ giúp của Khương Phục Tiên, tốc độ luyện hóa của Thuần Dương thánh đan càng ngày càng nhanh, bọn họ cũng bắt đầu khôi phục.
Khương Phục Tiên đứng bên trong gió tuyết, giống hệt như tiên nữ xinh đẹp, không nhiễm khói bụi nhân gian, ngay cả cơ hội đến gần nàng ta Kim Thành Thánh cũng không có.
Trần Mục mỉm cười.
Đó chính là thực lực của Khương Phục Tiên.
Hắn muốn thật nỗ lực để đuổi theo kịp vị hôn thê.
Mặt già của Lý Thanh Lưu cười không khép miệng lại được, trong mắt bọn tiểu bối đầy sự hưng phấn và kích động.
Dục Ảnh cảm nhận được sự đáng sợ của Khương Phục Tiên, Kiếm Thánh đỉnh cao nhất cũng không có cơ hội đến gần nàng ta.
Bạch Thanh Hoan cảm thấy hổ thẹn, bản thân mình không bằng.
Bỗng nhiên Khương Phục Tiên nhận thấy được nguy hiểm, nàng ta lập tức lùi về sau mấy trăm trượng, bão tuyết bị một luồng năng lượng đáng sợ xé rách. Bão tuyết thổi ra bốn phương tám hướng, khiến cho bọn tiểu bối không thể mở mắt ra được.
Trần Mục miễn cưỡng có thể nhìn thấy chiến trường.
Hắn nhìn thấy Kim Thành Thánh tự bạo thân thể.
Từ thân thể rách nát xuất hiện thanh quang.
Thanh bản mệnh kiếm dài hơn cả trăm trượng, mang theo nguồn năng lượng cuộn trào, xông thẳng lên tận trời.
Biểu cảm Bạch Thanh Hoan trở nên kinh ngạc, khó hiểu nói: “Tên điên này, rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì?”
Bản mệnh kiếm của Kim Thành Thánh xé rách vòm trời, thanh lục kiếm khủng bố đang rực cháy rồi sụp đổ. Ngay cả trời cũng bị xé rách, kim quang hiện lên.
Rơi xuống những vật chất trên nhân gian một cách thần bí.
Trần Mục có một dự cảm không lành, lần trước khi Hồng sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, sau khi Tiên Môn được mở thì có kiếm quang rơi xuống, thanh kiếm quang kia vượt xa bình thường.
Dục Ảnh có chút hoảng, vội vàng hỏi: “Ngươi nói băng xà mỹ nhân ở chỗ nào?”
“Bắc Lâm, chỗ tận cùng Bắc Hoang về phía Bắc, nơi đó có rừng cây dày đặc.” Trần Mục trả lời.
“Được rồi.”
“Nếu như có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại.”
Dục Ảnh dán lên mặt đất bỏ chạy.
Trần Mục khẽ lắc đầu, tuy rằng hắn đã từng bị băng xà ở Bắc Lâm theo đuổi, nhưng bọn hắn cũng không thân.
“Các ngươi đi trước.”
Một âm thanh mờ ảo vang lên.
Lý Thanh Lưu nhận được mệnh lệnh, nghiêm túc nói: “Chỗ này nguy hiểm, tất cả đều đi theo ta.”
Mọi người cùng rời khỏi sơn mạch Táng Tiên.
Lý Thanh Lưu dẫn các tiểu bối đi ra rất xa, Trần Mục đứng một chỗ rất gần với Táng Tiên địa. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đứng trên vai của hắn, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, từ bên trong kim quang có một bóng hình xuất hiện.
Một năm tử dung mạo tuấn lãng, trên người mang một bộ bạch y đạp lên kim huy đi về hướng nhân gian. Sức mạnh mạnh mẽ uy áp, khiến cho Táng Tiên địa bị chia năm xẻ bảy.
Băng Hồn và Tuyết Phách lượn lờ bên cạnh Khương Phục Tiên, nàng ta bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn nam tử thần bí đang đi xuống từ tiên môn.
Toàn thân nam tử bạch y kia mang theo tiên khí, hắn ta nhìn chăm chú vào Khương Phục Tiên, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ngươi thật sự rất may mắn bởi vì chỗ này không có Chân Tiên, nhưng cũng vì thế cho nên cũng thật đáng buồn cho ngươi bởi vì chỗ này không thể nào thành tiên được.”
“Hồng Minh đáng chết!” Trần Mục biết nam tử thần bí vừa bay xuống sơn mạch Táng Tiên chắc chắn là điều ngẫu nhiên, tất nhiên Hồng Minh đã câu thông với các thế lực tại Tiên Môn.
Biểu cảm của Khương Phục Tiên vẫn bình tĩnh: “Ngươi không có cách nào ở lại chỗ này trong thời gian dài được.”
“Ngươi nói không sai, nhưng thời gian một nén nhang rất dài, vẫn đủ cho ngươi nói ra những lời cuối cùng.”
Vẻ mặt của nam tử thần bí vô cùng tự tin.
Bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong, đại khái có thể duy trì thời gian mở cửa của Tiên Môn trong khoảng thời gian một nén nhang.
Kim Thành Thánh không tiếc thân mình, sau khi chết đi cũng muốn để cho cường giả Tiên Môn giáng xuống. Đây chính là sát cục mà Hồng Minh vì Khương Phục Tiên mà chuẩn bị.
Khương Phục Tiên không sợ gì cả, nàng ta hóa thành ngân quang bay thẳng lên trời. Băng Hồn và Tuyết Phách cùng bay lên hai bên trái phải, hai đạo tuyết quang phá không bay lên.
Hai đạo tuyết quang chém vỡ hư không.
Nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nam tử thần bí.
Khương Phục Tiên phóng thích kiếm quang, còn nhanh hơn Trần Mục thi triển Kinh Thần, tuyết sắc kiếm quang có thể xuyên qua không gian, nháy mắt đi xa được vạn dặm.
Sắc mặt của nam tử thần bí lại thong dong, hắn ta đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện cách đó mấy trăm mét.
Hai đạo tuyết quang đánh vào hư không, tầng mây dày đặt cũng bị hai đạo tuyết quang chém đứt.
Nam tử thần bí khẽ cười nói: "Ở trước mặt Kiếm Tiên những thứ này của ngươi cũng chỉ là tiểu xảo."
Khương Phục Tiên thúc dục Băng Hồn và Tuyết Phách, nàng ta không cần cầm kiếm, hai thanh Kiếm Tiên có thể tự động phóng thích ra kiếm quang cường đại.
Mỗi đạo kiếm quang đều có lực lượng khủng bố.
Trong tay bạch y Kiếm Tiên xuất hiện kim sắc tiên kiếm, kiếm quang của Khương Phục Tiên có thể vượt qua không gian, nhưng mà bạch y Kiếm Tiên tự thân có thể vượt qua được không gian.
Mặc dù hắn ta không thể vượt qua vạn dặm, nhưng muốn tránh khỏi công kích của Khương Phục Tiên lại rất dễ dàng.
Ánh mắt của Trần Mục trở nên ngưng trọng.
Hắn có thể nhìn ra Khương Phục Tiên rơi vào thế bất lợi.
Khương Phục Tiên có được lực lượng vượt qua phàm trần, nhưng thân thể lại là phàm thai, nàng ta không có độ kiếp, lực lượng của thân thể còn lâu mới bằng được bạch y Kiếm Tiên.
Bạch y Kiếm Tiên không sợ hãi, hắn ta có thể tùy ý xuyên qua không gian, mỗi lần dịch chuyển khoảng cách đều là mấy trăm mét, mạnh hơn Ảnh Vô Tung của Trần Mục.
Vượt qua không gian đơn giản như ăn cái gì đó.
Khó trách vừa rồi Khương Phục Tiên không chạy, tồn tại ở trước mặt như vậy, căn bản trốn không thoát.
Cang!
Bạch y Kiếm Tiên xuất hiện trước mặt Khương Phục Tiên, hắn ta vung kiếm chém ra, kim sắc kiếm quang lóe lên.
Tay Khương Phục Tiên cầm Băng Hồn phản kích.
Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, sơn mạch Táng Tiên cũng xuất hiện vết nứt, tiểu bối ở phương xa cũng đang ho máu.
Lý Thanh Lưu còn đang dẫn bọn họ lui về phía sau.
Trần Mục nhìn lên bầu trời bạch y Kiếm Tiên đột nhiên xuất hiện ở gần Khương Phục Tiên, khoảng cách gần như vậy, Khương Phục Tiên không có cách nào phóng thích thi triển kiếm kỹ cường đại, ưu thế lớn nhất của nàng ta cũng biến mất.
Chương 237 Giết chết Kiếm Tiên (1)
Hai thanh kiếm va chạm ở cự ly gần.
Mặc dù Khương Phục Tiên có hai thanh kiếm, nhưng ở trước mặt bạch y Kiếm Tiên lại chỉ có thể bị ép phòng ngự, nàng ta không ngừng vừa đánh về chỗ cao vừa rút lui.
Sức mạnh thể xác của họ rất khác nhau.
Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra.
Hắn nhìn thanh bản mệnh kiếm không ngừng sụp đổ của bầu trời, xung quanh kim quang tràn ngập, có vật chất thần bí rơi xuống: "Có lẽ phá hỏng thanh bản mệnh kiếm kia, có thể bức lui bạch y Kiếm Tiên."
Trần Mục muốn giúp Khương Phục Tiên.
Trên ngọn núi xuất hiện Long Ngâm.
Trần Mục đang tích lực, hắn sử dụng Long Ngâm Kiếm Thế, xung quanh có kim sắc hỏa diễm, dùng Hạo Nhiên Kiếm Ý rút sạch toàn bộ năng lượng toàn thân.
Thanh Vân kiếm mang theo hồ quang điện, có kim sắc du long quấn quanh, lực lượng khủng bố khiến cho không gian cũng vặn vẹo, đá vụn trên cao núi chấn động.
"Không được nhúc nhích!"
Bạch Thanh Hoan quát lớn.
Nàng ta vừa mới chú ý tới chiến trường đột nhiên phát hiện Trần Mục bên cạnh muốn xuất kiếm, lập tức nhắc nhở.
Nhưng mà đã quá muộn.
Tiếng sấm vang lên, xen lẫn long ngâm, Thanh Vân kiếm gào thét mà ra, trong chớp mắt vọt lên trời cao, muốn phá hủy thanh bản mệnh kiếm kia.
Phía sau Tiên Môn xuất ra u ám tiên kiếm.
Hai thanh kiếm va chạm ở trên cao.
Tiếng nổ mạnh vang lên, Thanh Vân kiếm rơi xuống như sao băng, thanh u ám tiên kiếm kia mang theo năng lượng kinh khủng đánh thẳng vào Trần Mục.
Thanh kiếm đó quá nhanh.
Băng Hồn theo sát phía sau.
Hai thanh kiếm va chạm trên không trung.
Trong lòng Trần Mục khiếp sợ, sau Tiên Môn còn có Kiếm Tiên, vì sao hắn ta không xuất hiện? Hắn ta không thể sao? Hay là nói bạch y Kiếm Tiên là đủ rồi?
Không có Băng Hồn, chỉ có Tuyết Phách nên Khương Phục Tiên gặp càng nhiều bất lợi, nàng ta không rút lui về phía sơn mạch Táng Tiên, ngược lại không ngừng xông lên không trung.
Trong một khắc, Khương Phục Tiên đã chạy lên bầu trời vạn trượng, nhưng bạch y Kiếm Tiên càng nhanh hơn: "Ha ha, ngươi không trốn thoát được đâu."
Khương Phục Tiên xoay người lại, y phục màu tuyết biến thành giáp mộc màu bạc, nàng ta đeo mặt nạ băng ngọc, bằng giáp lan ra khắp toàn thân, sau đó tay cầm trọng kiếm Tuyết Phách.
Khương Phục Tiên chuẩn bị quyết chiến ở nơi này, cho dù là Kiếm Tiên, nàng ta cũng không sợ hãi.
Bạch y Kiếm Tiên thuấn di đến.
Khương Phục Tiên vung kiếm, lực lượng của nàng ta đột nhiên tăng vọt, hai thanh tiên kiếm không ngừng va chạm, cả bầu trời chấn động, vẻ mặt của bạch y Kiếm Tiên kinh ngạc.
"Huyết mạch đặc biệt?"
Khương Phục Tiên không trả lời, nàng ta mặc bằng giáp, giống như nữ chiến thần, Tuyết Phách dễ dàng xé rách không gian, bạch y Kiếm Tiên mặc dù có thể thuấn di để tránh né, nhưng thời gian nửa nhánh hương đã qua, hắn căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Tốc độ sụp đổ của bản mệnh kiếm càng ngày càng nhanh, cường giả phía sau Tiên Môn không có cách nào mở ra Tiên Môn, bây giờ bạch y Kiếm Tiên phải tranh đoạt từng giây từng phút.
"Giết hắn cũng được."
Phía sau Tiên Môn có âm thanh vang lên.
Bạch y Kiếm Tiên chú ý tới Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười, vậy thì dễ hơn rất nhiều, trong chớp mắt hắn đã biến mất ở trên cao.
Khương Phục Tiên kinh hãi.
Bạch y Kiếm Tiên xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên.
"Ta sẽ đốt thêm giấy cho ngươi."
Bạch Thanh Hoan nhận thấy nguy hiểm nên đã bỏ chạy trước, nàng ta cảm thấy lần này Trần Mục phải chết không cần hoài nghi.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng sợ tới mức run rẩy, Trần Mục chỉ có thể ném chúng ra ngoài.
Khương Phục Tiên thất thần, nàng ta muốn dẫn bạch y Kiếm Tiên ra, hấp dẫn lực chú ý của hắn ta, không nghĩ đến Trần Mục vẫn bị theo dõi.
Nàng ta bị buộc phải vung kiếm chém về phía bạch y Kiếm Tiên.
Nhưng mà bạch y Kiếm Tiên né tránh tương đối nhanh, trong chớp mắt đã tiếp cận Trần Mục, Khương Phục Tiên hoàn toàn không có khả năng chạy tới bên cạnh Trần Mục.
Đối với cường giả phía sau Tiên Môn mà nói, giải quyết Khương Phục Tiên là kết quả tốt nhất, cho dù không được, giải quyết Trần Mục cũng là lựa chọn không tồi.
Bây giờ Trần Mục phải chết không cần hoài nghi.
Khương Phục Tiên chạy về với tốc độ tối đa, giống như sao băng màu tuyết, nhanh hơn cả Kinh Thần, nhưng so với bạch y Kiếm Tiên có thể thuấn di mà nói thì quá chậm.
Trần Mục mỉm cười.
Hình ảnh này càng khiến cho Khương Phục Tiên khó chịu, trong đôi mắt màu xanh biếc của nàng ta mang theo huyết sắc.
Bạch y Kiếm Tiên đi tới trước mặt Trần Mục.
Trong mắt hắn ta mang theo đùa cợt.
Xoẹt!
Ngân mang rực rỡ chém ra.
Trên người bạch y Kiếm Tiên có một đường máu, đôi mắt của hắn ta trợn tròn, sau đó ngửa mặt ngã xuống.
Thiên địa yên tĩnh, ngân mang đi tới đâu sơn mạch bị san bằng thành bình địa đến đó, cho đến khi đánh mấy trăm dặm ngân mang mới bắt đầu tiêu tán.
Bạch Thanh Hoan chạy trốn phía xa, nàng ta phát hiện vị trí kiếm quang chém ra không đúng lắm, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ.
"Kiếm Tiên ngã xuống!"
Kiếm Tiên mạnh hơn phàm trần rất nhiều lần, nhưng bạch y Kiếm Tiên lại ngã ở trần thế.
Trong tay Trần Mục nắm ngọc bội màu tuyết chia làm hai nửa, ngay cả hắn cũng không ngờ ngọc bội màu tuyết của Khương Phục Tiên lại có uy lực như vậy.
Ngọc bội màu tuyết này phóng thích kiếm quang, so với kiếm quang của Triệu Phi Yến hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Hắn còn chưa kịp phản ứng Khương Phục Tiên đã lao tới gần, nàng ta nhào tới Trần Mục, xung quanh có tầng tầng huyền băng bao vây.
Trần Mục bị Khương Phục Tiên đè ép, có chút không biết làm sao, thân bằng giáp nặng nề kia khiến cho hắn không cảm giác được mềm mại, ngược lại là cực kỳ đau.
Nhìn đôi mắt xanh thẳm của vị hôn thê, đôi mắt Khương Phục Tiên có chút đỏ, nước mắt chảy đầy.
Trần Mục hiểu được nỗi lo lắng của Khương Phục Tiên, nhưng mặt đất chấn động kịch liệt khiến hắn phục hồi tinh thần lại, xuất hiện quang mang chói mắt bên ngoài tầng tầng huyền băng.
Bạch y Kiếm Tiên trước khi chết đã thúc dục bản mệnh kiếm, đây là muốn đồng quy vu tận cùng với hắn ta.
Toàn bộ sơn mạch Táng Tiên bị san bằng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, Khương Phục Tiên ôm chặt Trần Mục, quanh thân không ngừng phóng thích năng lượng băng tuyết.
Ở trước mặt năng lượng khủng bố tấn công Huyền Băng có dày hơn nữa cũng đang bị hòa tan, rất nhanh Huyền Băng đã tan chảy hết sạch, khu vực trăm dặm cũng bị san phẳng.
Chương 238 Giết chết Kiếm Tiên (2)
Huyền Băng trên người Khương Phục Tiên bị hòa tan, sau lưng lộ ra một mảng tuyết trắng lớn, Trần Mục lại không có bất kỳ thương tích nào, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng.
Trong lòng rất nghẹn khuất.
Muốn nhanh chóng có được sức mạnh.
"Sư tỷ."
"Ta không sao."
Ngay cả Kiếm Tiên cũng bị kích sát.
Khương Phục Tiên lập tức đứng dậy.
Nàng ta chịu đựng nỗi đau rồi mặc áo choàng trắng.
Băng Hồn và u ám tiên kiếm không còn giao chiến nữa.
Băng Hồn và Tuyết Phách trở lại bên cạnh Khương Phục Tiên, u ám tiên kiếm lơ lửng trên cao.
Trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang theo đề phòng, thanh bản mệnh kiếm màu xanh biếc kia còn chưa hoàn toàn sụp đổ, bọn họ có thể còn có nguy hiểm.
Thanh bản mệnh kiếm kia ở bên bờ sụp đổ, thời gian còn lại cho cường giả phía sau Tiên Môn càng ngày càng ít, bọn họ phải lựa chọn.
"Chết tiệt."
Bóng đen bước vào thế gian.
Hắn là chủ nhân của thanh u ám tiên kiếm kia.
Hắc y Kiếm Tiên nháy mắt đã giết tới.
Khương Phục Tiên không có cơ hội nghỉ ngơi, trên tay nàng ta cầm Băng Hồn, thanh tiên kiếm này càng linh hoạt hơn.
Tuyết Phách ở lại bên cạnh Trần Mục bảo vệ hắn, Khương Phục Tiên lần này không dám rời khỏi bên cạnh Trần Mục, trong đôi mắt đẹp mang theo sát ý.
Vừa rồi thật sự đã dọa Khương Phục Tiên, lần đầu tiên hiểu được cái gì là tuyệt vọng, niềm vui sướng khi nhìn thấy Trần Mục không sao hết nàng ta sẽ không bao giờ quên.
Trần Mục chỉ có thể nhìn Khương Phục Tiên vung kiếm, trong phút chốc, Băng Hồn và u ám tiên kiếm đã va chạm mười mấy lần, mỗi lần cánh tay Khương Phục Tiên đều run rẩy, sức mạnh không phải là thế mạnh của nàng ta.
Hắc y Kiếm Tiên phóng thích ra kiếm vực cường đại, cả bầu trời đều bị bóng tối bao phủ.
Dưới chân Khương Phục Tiên có một mảng lớn tuyết quang bốc lên, lần này chỉ có khu vực ngàn mét là tràn ngập trong gió tuyết, kiếm vực va chạm, trong thiên địa chỉ còn lại đen và trắng.
"Cho dù ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng là phàm nhân." Hắc y Kiếm Tiên lạnh lùng nói.
Thời gian còn lại cho hắn ta ngày càng ít đi.
"Nhân gian là lãnh địa của ta."
"Đóng băng vạn tượng."
Máy tóc bạc của Khương Phục Tiên nhảy múa.
Nàng ta không ngần ngại sử dụng các loại cấm kỵ.
Trần Mục nhìn thấy năng lượng trong cơ thể Khương Phục Tiên giảm xuống nhanh chóng, hắn cảm giác được các loại hạt năng lượng xung quanh đều yên lặng, các loại quy tắc cũng mất hết hiệu lực, ngay cả thời gian cứ như bị dừng lại.
Khương Phục Tiên vung kiếm chém về phía hắc y Kiếm Tiên, tốc độ của nàng ta rất nhanh, trong nháy mắt đã tới nơi.
Hắc y Kiếm Tiên muốn vung kiếm, lại phát hiện thời gian và không gian xung quanh đều bị đóng băng, hắn ta ngay cả cơ hội muốn chạy trốn cũng không có.
Băng Hồn xẹt qua lồng ngực của hắc y Kiếm Tiên, nhưng không có máu chảy ra, thân thể hắn bị băng tuyết đóng băng, trong đó có năng lượng màu vàng bắt đầu khởi động.
Băng Hồn lại chém thêm một kiếm, một kiếm này đánh về phía đầu của hắc y Kiếm Tiên, nhưng lúc này quy tắc bị phong ấn xung quanh lần nữa xuất hiện.
Hắc y Kiếm Tiên thuấn di đào thoát.
Nhìn bản mệnh kiếm không ngừng sụp đổ sắp biến mất, hắc y Kiếm Tiên biết không giết chết được bọn họ, trong nháy mắt biến mất ở sơn mạch Táng Tiên, nhưng hàn ý trong mắt Khương Phục Tiên không biến mất.
Nhân gian muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nào có chuyện đơn giản như vậy.
Khương Phục Tiên điều chỉnh hô hấp, bàn tay nhỏ nhắn nắm Băng Hồn, nàng ta lần nữa huy động Băng Hồn hướng lên bầu trời, tuyết sắc kiếm quang biến mất ở hư không.
Hắc y Kiếm Tiên xông về phía Tiên Môn, kiếm quang của Khương Phục Tiên cũng nhắm ngay vào Tiên Môn.
Trong nháy mắt hắc y Kiếm Tiên xuất hiện ở Tiên Môn, tuyết sắc kiếm quang rời khỏi hư không.
Rầm lên một tiếng!
Bản mệnh kiếm đã nổ tung.
Tuyết sắc kiếm quang xuyên qua hắc y Kiếm Tiên, chỉ thấy hắc y Kiếm Tiên rơi xuống, sau đó thân thể của hắn ta nở rộ quang huy rực rỡ ở giữa không trung.
Phía sau Tiên Môn lặng ngắt như tờ.
Trận này bọn họ tổn thất hai vị Kiếm Tiên, cho dù là ở thế giới phía sau Tiên Môn, đó cũng là tổn thất cực kỳ nặng nề.
Trong mắt Trần Mục mang theo hưng phấn, nhìn Tiên Môn đang khép lại, bọn họ thắng rồi.
Đột nhiên kim sắc tiên kiếm chôn trong băng tuyết lao ra, bạch y Kiếm Tiên đã chết, nhưng kiếm của hắn ta vẫn còn ý thức.
Kim sắc tiên kiếm đâm thẳng vào Khương Phục Tiên.
Trải qua trận ác chiến, sử dụng phương thức cấm kỵ, bây giờ Khương Phục Tiên rất suy yếu, cho dù nhận ra được nguy hiểm, cũng không thể tránh né được.
"Sư tỷ!"
Trần Mục hô lớn.
Hắn nhìn tiên kiếm đâm trúng Khương Phục Tiên.
Kim sắc tiên kiếm xuyên qua thắt lưng của Khương Phục Tiên từ chính diện, nàng ta nắm chặt thân kiếm kim sắc tiên kiếm, băng tuyết nháy mắt bao phủ cả thanh kiếm.
Nàng ta lại lần nữa tiêu hao lượng lớn năng lượng để phong ấn thanh tiên kiếm này, nếu không sẽ vẫn còn xuất hiện thương tổn thứ hai.
"Mau giúp sư tỷ lấy ra."
Trên trán Khương Phục Tiên đổ mồ hôi, cố nén nước mắt, cố gắng mỉm cười.
"Sư tỷ, tỷ nhịn một chút."
Trong mắt Trần Mục mang theo đau đớn, hắn cầm kim sắc tiên kiếm, chậm rãi lấy ra, cuối cùng Khương Phục Tiên che thắt lưng, băng tuyết bao trùm miệng vết thương.
Trần Mục ném kim sắc tiên kiếm bị phong ấn đi, hung hăng giẫm hai cước, đáng tiếc tiên kiếm kiên cố không thể phá hủy, khó có thể phá hỏng.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên mất đi thăng bằng, nháy mắt ngã xuống, Trần Mục ôm nàng ta vào trong ngực: "Sư tỷ, tỷ đừng dọa đệ."
Trần Mục lập tức vận chuyển Niết Bàn Hô Hấp pháp, quanh thân bao phủ niết bàn hỏa quang, hắn đang dùng toàn lực vận chuyển năng lượng sinh mệnh cho Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ... Muốn ngủ một chút."
Khương Phục Tiên nhắm mắt lại trong lòng Trần Mục.
Phía xa hai vị lão bối Kiếm Thánh của Hồng Minh còn đang quan sát, bọn họ chứng kiến toàn bộ quá trình, Hồng Minh Kiếm Thánh Ngụy Diễm bị Trần Mục giết chết, rất nhiều cường giả Kiếm Hoàng bị Khương Phục Tiên kích sát, Kim gia lão tổ tự bạo, hai vị Kiếm Tiên ngã xuống.
Cho đến bây giờ ông ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Có muốn đi lên bổ thêm một kiếm không?"
"Ngươi đi đi, công lao này nhường cho ngươi."
"Tứ trưởng lão chỉ để cho chúng ta đi quan sát, muốn đi thì ngươi đi, ta không đi."
"..."
Cả hai vị lão bối Kiếm Thánh run rẩy, nào còn dám đi lên bổ thêm một kiếm, bọn họ quyết định trở về trước, đem tin tức nơi này nói cho Cung Uy Nhuy.
Chiến thuyền cũng không có rời quá xa, với tốc độ của bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp được.
Chương 239 Lai lịch của ngọc bội (1)
Sơn mạch Táng Tiên.
Nơi này đã bị san bằng.
Băng tuyết tan chảy, nhìn bằng mắt cũng thấy được sự hoang vắng.
Xung quanh rải rác rất nhiều vật chất thần bí, những năng lượng đặc biệt này bắt nguồn từ phía sau Tiên Môn.
Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên, hắn nắm bàn tay của Khương Phục Tiên, năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào thân thể nàng ta, xung quanh vết thương kia có quy tắc đang không ngừng cắn xé máu thịt.
Vết thương rất khó để chữa lành.
Thương tổn do Kiếm Tiên tạo thành, thân thể phàm thai rất khó có thể chống đỡ được, lực lượng của Khương Phục Tiên chỉ có thể tạm thời áp chế vết thương.
Xào xạc.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy về.
Lúc nãy ở thời điểm nguy hiểm nhất, Trần Mục đã ném hai đứa bọn nó ra ngoài, tốc độ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất nhanh, may mắn trốn thoát được.
Có Băng Điểu dừng lại trên bầu trời.
Đây là tọa kỵ của Khương Phục Tiên, Trần Mục lập tức ôm Khương Phục Tiên cưỡi Băng Điểu rời đi, hắn biết nơi này không an toàn, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi.
Lý Thanh Lưu mang theo tiểu bối chạy ra khỏi sơn mạch Táng Tiên, Trần Mục và bọn họ không đi cùng một đường.
Phía sau Băng Điểu, Trần Mục ôm chặt Khương Phục Tiên.
Thân thể mềm mại của Khương Phục Tiên yếu ớt vô lực, da thịt bị bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng, giống như băng ngọc, lông mày hơi nhíu lại, bộ dạng điềm đạm đáng thương, điều này khiến cho Trần Mục vô cùng đau lòng tự trách.
"Sư tỷ, đều là do đệ."
Trong mắt Trần Mục phiếm hồng, nếu như Khương Phục Tiên không phải vì cứu hắn, hai tên Chân Tiên kia căn bản không có gì đáng sợ, nhưng mà nàng ta bây giờ lại trọng thương hôn mê.
"Đệ sớm muộn gì cũng san bằng Hồng Minh!"
Trần Mục âm thầm thề, hắn muốn cho thế lực làm tổn thương Khương Phục Tiên phải trả giá đắt.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch yên lặng nằm sấp, Băng Hồn và Tuyết Phách thủ hộ bên cạnh Khương Phục Tiên.
Niết Bàn Hô Hấp pháp có khả năng chữa trị rất mạnh, nhưng Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, chỉ dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp thì rất khó để khôi phục.
Trần Mục nghĩ đến chất lỏng màu vàng lấy được ở Phượng Huyết trì, bên trong có huyết mạch Chân Phượng, nhưng chất lỏng màu vàng đó cực kỳ cuồng bạo, đối với Khương Phục Tiên bây giờ đang trọng thương mà nói, không cần hoài nghi là trí mạng.
"Sư tỷ, xin lỗi."
Trần Mục đổi tay phải ôm lấy Khương Phục Tiên, sau đó ngón trỏ tay trái khẽ chạm vào Băng Hồn, đầu ngón tay bị cắt ra một đường, có máu mang theo một chút kim quang tràn ra.
Hắn đem ngón tay chảy máu nhỏ vào trong miệng Khương Phục Tiên, đôi môi mềm mại kia nháy mắt đã hồng nhuận.
Trần Mục phóng thích Chân Phượng huyết mạch trong cơ thể, đây là thứ đã được hắn từng luyện hóa, phối hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, hiệu quả đủ để sánh ngang với thánh dược.
Năng lượng sinh mệnh bàng bạc tràn vào trong cơ thể Khương Phục Tiên, vết thương ở thắt lưng nàng ta không tiếp tục lan ra nữa, quy tắc khủng bố của tiên kiếm bị áp chế.
Ngón trỏ trở nên lạnh lẽo.
Trần Mục không nhịn được mà run rẩy.
Phượng văn trên cánh tay trái của hắn dần trở nên mờ nhạt.
Khương Phục Tiên được tẩm bổ, nhanh chóng hồi phục lại, thậm chí còn bắt đầu mút ngón tay Trần Mục, khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện huyết sắc.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn tròn bên cạnh bọn họ.
...
Thuyền chiến Hồng Châu đã đi xa.
Cường giả các tông và thiên kiêu đều được mời đến khoang thuyền nghỉ ngơi, Cung Uy Nhuy đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nàng ta ngưng trọng, không biết tình hình chiến đấu ở Táng Tiên địa như thế nào.
Hai vị Kiếm Thánh phá không mà đến.
Cung Uy Nhuy cách rất xa đã mở miệng hỏi: "Khương Phục Tiên đã chết chưa?"
Hai vị Kiếm Thánh đáp xuống thuyền chiến, lão giả cao gầy khẽ lắc đầu, trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo khiếp sợ, như vậy mà vẫn không chết?
"Chiến cuộc thế nào?"
Kiếm Thánh cao gầy cung kính nói: "Kim gia lão tổ tự bạo, hai vị Kiếm Tiên bỏ mạng ở nhân gian, Khương Phục Tiên cũng bị kim sắc tiên kiếm làm trọng thương, bây giờ đã ngất xỉu."
Trong mắt Cung Uy Nhuy mang theo kiêng kỵ nồng đậm, hai vị Kiếm Tiên bị tru sát, đây chính là cường giả khủng bố phàm trần cũng không đạt được.
"Ngu xuẩn!"
"Khương Phục Tiên bị trọng thương, vì sao không nhân cơ hội ra tay giải quyết nàng ta?" Cung Uy Nguy cực kì tức giận.
Hai vị Kiếm Thánh lúc ấy sớm đã bị dọa cho vỡ mật, bọn họ không dám động thủ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phía trong thuyền chiến có cường giả trung niên đi ra từ trong khoang thuyền, ông ta mặc kim bào, cả người cường tráng, ngay cả hai vị Kiếm Thánh cũng chắp tay hành lễ.
"Tham kiến Tam trưởng lão."
Hồng Minh Tam trưởng lão, Hàn Đằng, cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, cao tầng của Hồng Minh.
"Hàn huynh, phải làm sao bây giờ?"
"Đuổi theo, đây là cơ hội của chúng ta."
Đây là thời điểm Khương Phục Tiên suy yếu nhất trong mấy ngàn năm qua, bỏ qua cơ hội này, sau này có thể sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Cung Uy Nhuy trầm giọng nói: "Thuyền hàng này rất quan trọng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chúng ta phải bồi thường rất lớn."
Thiên kiêu các tông đều bị nàng ta xem như là hàng hóa.
Vẻ mặt của Hàn Đằng nghiêm túc nói: "Bọn họ nhiều nhất có thể đổi lấy Tây Hoang, nếu giết chết Khương Phục Tiên chúng ta có thể có được toàn bộ Hoang Châu."
Những thiên kiêu bị bắt làm tù binh Hoang Châu, chính là muốn dùng bọn họ để giao dịch lấy Tây Hoang, có Tây Hoang làm bàn đạp, về sau chiếm đóng những nơi khác của Hoang Châu cũng rất thuận tiện.
Hai vị lão bối Kiếm Thánh ở lại trên thuyền chiến, Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy tự mình truy kích.
...
Băng Điểu đang bay về phía Tây Bắc.
Trần Mục không trở về Lăng Vân tông, hắn cảm thấy không chừng còn có thể vẫn có nguy hiểm, cho nên trực tiếp đổi hướng sang Bắc Hoang.
Hắn nhận thấy phía sau xuất hiện dao động, nhìn lại thì phát hiện là Bạch Thanh Hoan.
Băng Hồn và Tuyết Phách mang theo sát ý, Bạch Thanh Hoan không dám đáp xuống Băng Điểu: "Tiểu Mục, Bạch tỷ tỷ đã xem thường ngươi, ngay cả Kiếm Tiên cũng bị ngươi giết chết."
Bạch Thanh Hoan cũng đã chuẩn bị giấy đốt cho hắn.
"May mắn thôi."
Trần Mục khẽ lắc đầu.
Thực lực Kiếm Tiên quá khủng bố, Trần Mục căn bản không có lực lượng phản kháng, may mắn có ngọc bội tuyết sắc kia, nếu không hắn đã chết rồi.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên nghiêng đầu nằm trong ngực Trần Mục, không hấp thu huyết mạch Chân Phượng nữa.
Sắc mặt Trần Mục có chút trắng bệch.
Chương 240 Lai lịch của ngọc bội (2)
Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày, nàng ta có thể cảm giác được lượng lớn sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể Trần Mục đang xói mòn, đó là thứ mà có nhiều linh dược hơn nữa cũng không thể bù đắp được.
Trần Mục một tay ôm bả vai Khương Phục Tiên, một tay ôm eo bị thương của nàng ta, toàn bộ năng lượng vừa khôi phục trong cơ thể đều truyền cho vị hôn thê.
Bạch Thanh Hoan nhìn bọn họ, có chút động lòng, vậy mà bọn họ có thể cùng chung hoạn nạn, thế gian này, cùng hưởng phú quý thì dễ nhưng chung hoạn nạn thật sự rất khó.
"Bạch tỷ, nếu ta bị truy đuổi, ngươi có thể giúp ta đối phó với bọn họ không?"
"Nếu như không có uy hiếp, đương nhiên có thể giúp, nhưng chắc chắn sẽ không liều mạng vì ngươi, gặp phải kẻ thù mạnh, ngươi yên tâm, ta sẽ đốt giấy cho ngươi."
Bạch Thanh Hoan muốn đi Bắc Hoang Huyền Kiếm tông, bọn họ chung đường, cũng không phải cố ý bảo vệ Trần Mục.
Trần Mục có dự cảm không lành.
Đối phương đã hạ ván cờ máu nên khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, chỉ có Khương Phục Tiên khôi phục lại mới có thể tính là thoát khỏi nguy hiểm.
...
Hàn Đằng và Cung Uy Nhuy đã xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên, nơi này đã bị san bằng thành bình địa, hai vị Kiếm Tiên đổ máu ở chỗ này, ngay cả tàn dư cũng không còn.
Bọn họ đuổi theo về Nam Hoang.
Lăng Vân tông ở Nam Hoang, cho nên bọn họ cảm thấy bọn Trần Mục nhất định sẽ chạy trốn về phía nam.
Nhưng mà bọn Trần Mục không trở về Lăng Vân tông, ngay cả Lý Thanh Lưu cũng mang theo tiểu bối đến tông môn ở Nam Hoang để tạm thời tránh né.
Trần Mục không dám đến tông môn khác, Khương Phục Tiên bị thương rất nặng, các thế lực khác cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể mang nàng ta đến Bắc Hoang.
Hồng Minh cũng dám bắt tù binh thiên kiêu ở Đông Hoang, Trần Mục lo lắng Bắc Hoang xảy ra chuyện, cho nên mang theo Khương Phục Tiên đến Bắc Hoang, sợ Trần gia gặp nguy hiểm.
Ba ngày sau, vào sáng sớm.
Khương Phục Tiên đã khôi phục tỉnh táo lại, nàng ta mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Mục đang ngủ gật, tuy rằng hắn không bị thương nhưng tiêu hao lượng lớn sinh mệnh bản nguyên, bây giờ cũng rất mệt mỏi.
Trong lòng Trần Mục rất ấm áp, loại cảm giác này rất thoải mái, Khương Phục Tiên tiếp tục nhắm mắt thêm một lát.
Cho đến giữa trưa, âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Tiểu sư đệ, đỡ tỷ đứng lên."
Trần Mục chợt mở mắt ra, nhìn thấy Khương Phục Tiên tỉnh lại, trên mặt tràn ngập tươi cười.
"Sư tỷ, tỷ nằm nghỉ ngơi đi."
"Vậy tỷ nằm đây."
Khương Phục Tiên dịch người, thay đổi tư thế cho thoải mái, nàng ta gối lên đùi Trần Mục, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười.
"Sư tỷ, tỷ không có linh đan diệu dược?"
"Không mang theo."
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nàng ta cũng không phải không mang theo, lúc trước Trần Mục tu hành trong Minh Hỏa Kiếm Ngục, đã dùng lượng lớn linh dược cao giai, sau này ngay cả linh dịch dưới thánh thụ cũng là cho hắn dùng.
Linh dược và đan dược trên người Trần Mục không giúp được Khương Phục Tiên, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, muốn đem Thuần Dương thánh đan trong cơ thể còn chưa luyện hóa xong lấy ra.
Trước khi Trần Mục phun đan dược ra.
Khương Phục Tiên đã phát hiện, trong mắt nàng ta có ý cười nồng đậm, mỉm cười nhướng mày, nói: "Đệ ghê tởm sư tỷ đúng không? Đan dược ăn xong lại nhả ra cho tỷ?"
Đan dược đã đến cổ họng, Trần Mục chỉ có thể nuốt trở về, cũng không phải Khương Phục Tiên thật sự ghét bỏ, mà là viên đan dược này đối với Trần Mục có tác dụng càng lớn.
"Sư tỷ, đệ sai rồi."
"Đệ không sai, sư tỷ hiểu."
"Đệ sai rồi."
"Ồ, sai ở đâu?"
Trần Mục lấy ra ngọc bội tuyết sắc chia thành hai nửa, áy náy nói: "Sư tỷ, đệ không bảo vệ tốt ngọc bội tỷ cho, đệ có lỗi với tỷ."
Hắn đã xem đây là tín vật ước định.
Khương Phục Tiên nhìn ngọc bội trong tay Trần Mục, có chút thất thần, nhỏ giọng nói: "Miếng ngọc bội này tỷ từ nhỏ mang theo bên người, là cha mẹ ruột của tỷ cho."
"..."
Trần Mục còn tưởng rằng ngọc bội này không khác gì ngọc bội của Triệu Phi Yến, không nghĩ tới miếng ngọc bội này là của cha mẹ vị hôn thê.
Kiếm quang trong miếng ngọc bội này ngay cả Kiếm Tiên cũng có thể kích sát, cha mẹ Khương Phục Tiên rốt cuộc mạnh bao nhiêu, Trần Mục vừa khiếp sợ vừa càng thêm áy náy.
Thấy biểu cảm áy náy của Trần Mục, Khương Phục Tiên thản nhiên cười: "Tiểu sư đệ, không cần để ý, ngọc bội đúng lúc chia làm hai nửa, chúng ta mỗi người một nửa."
"Được."
"Sư tỷ, tỷ thích nửa nào?"
"Bên phải."
Trần Mục đem một nửa ngọc bội tuyết sắc giao cho vị hôn thê, trước kia Khương Phục Tiên cũng không cảm thấy miếng ngọc bội này quan trọng thế nào, ngược lại chỉ còn lại nửa miếng ngọc bội bình thường lại khiến cho nàng ta cảm thấy trân quý.
Đôi sư tỷ và sư đệ này làm cho Bạch Thanh Hoan hâm mộ, nếu như nàng ta trước kia hòa hợp với sư huynh, thì cũng không dẫn đến tách ra.
Bạch Thanh Hoan nhìn về phía Khương Phục Tiên, vẻ mặt hơi ngưng trọng nói: "Ngươi hẳn là không thuộc về nơi này, ngươi đến từ thế giới sau Tiên Môn?"
Bạch Thanh Hoan xuất thân từ Huyền Châu, biết rất nhiều bí mật mà Trần Mục cũng không biết.
Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: "Ta không sinh ra ở nơi này, nhưng nơi này là quê hương của ta."
Trong mắt Trần Mục mang theo kinh ngạc.
"Theo ta được biết, trẻ con phía trên kia, đều tu luyện ở Huyền Châu, tại sao ngươi ở Hoang Châu?"
"Ta không có ấn tượng."
Bạch Thanh Hoan không biết Khương Phục Tiên không muốn trả lời, hay là thật sự không có ấn tượng, nàng ta cũng không hỏi thêm về vấn đề này.
Nàng ta cũng biết, Hoang Châu không có khả năng sinh ra cường giả kinh diễm như vậy.
Bạch Thanh Hoan nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục trịnh trọng nói: "Người là dân địa phương."
Khương Phục Tiên chậm rãi nhắm mắt lại, dung nhan tuyệt mỹ kia, Trần Mục cũng muốn hôn một cái.
Trần Mục cũng chỉ nghĩ, cho dù vị hôn thê bị trọng thương hôn mê hắn cũng không tùy ý đụng loạn.
Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng không mở miệng, Trần Mục không muốn quấy rầy vị hôn thê nghỉ ngơi, lần nữa lấy tay che vết thương ở thắt lưng và bụng nàng ta.
Bọn họ đồng thời sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, dưới sự trợ giúp của Khương Phục Tiên, tốc độ luyện hóa của Thuần Dương thánh đan càng ngày càng nhanh, bọn họ cũng bắt đầu khôi phục.