-
Chương 106-110
Chương 106 Chấp Niệm Của Sư Huynh (2)
Lần này là cơ thể do hắn dùng niệm lực ngưng tụ ra bị chém đứt, cứ tiếp tục giao chiến, Trần Mục không biết hắn sẽ bị chém bao nhiêu lần, nếu như là thân thể thật sự thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Hình ảnh biến mất, Trần Mục biết bản thân không thể chặt đứt được chấp niệm của sư huynh.
Trần Mục mở mắt ra, nhìn trường kiếm ở trước mặt, cung kính nói: "Sư huynh, huynh rất mạnh."
Vẫn còn lượng lớn chấp niệm tồn tại bên trong trường kiếm, Trần Mục vẫn còn cơ hội tiếp tục cọ xát với sư huynh, cọ xát với người sống cách hàng mấy ngàn năm, rất thú vị.
Trần Mục lấy Chiết Dực ra, hắn dùng vải trắng sạch sẽ để lau chùi thân kiếm, chiêu thức chém đứt của sư huynh để lại dấu ấn sâu sắc trong thức hải của hắn, không có loè loẹt sặc sỡ, dùng phương thức đơn giản nhất để đánh bại đối phương.
Sư tôn từng nói với hắn, muốn thi triển được kiếm kỹ mạnh nhất thì bắt buộc phải nắm chắc điểm mạnh yếu của kiếm và cả điểm mạnh yếu của đối phương.
Dùng kiếm mạnh nhất, chém điểm yếu nhất!
Đêm nay Trần Mục thu hoạch được rất nhiều, kinh nghiệm thu được còn nhiều hơn so với lúc cọ xát với Liễu Mi Nhi.
Thời điểm bình minh xuất hiện nơi núi xa, Trần Mục nhấc thân mình đi tới Lạc Hà phong.
Liễu Mi Nhi đến hơi muộn, nàng ta gãi gãi má, nhu nhược nói: "Tiểu sư thúc, ngày mai ta nhất định sẽ tới sớm hơn."
"Không sao, chúng ta bắt đầu thôi." Khắp người Trần Mục tràn đầy ý chí chiến đấu.
Bọn họ cọ xát trên đỉnh núi Lạc Hà phong, kiếm của Trần Mục còn có uy hiếp hơn cả ngày hôm qua.
Hôm qua Liễu Mi Nhi chỉ sử dụng đại khái khoảng sáu phần thực lực đã có thể áp chế được Trần Mục, hôm nay cần phải sử dụng bảy phần thực lực, hơn nữa còn thường xuyên bị kiếm chiêu thình lình xuất hiện của hắn dọa cho sợ.
Nàng ta hết sức chăm chú, không dám khinh địch.
Tần Nghê Thường nói tin tức Trần Mục muốn tham gia thi đấu tông môn cho các tiểu bối khác, toàn bộ Lăng Vân tông đều xôn xao, đám tiểu bối đều nóng lòng muốn thử sức.
Mọi người đều đang nghiêm túc chuẩn bị, bọn họ biết Trần Mục vừa vào Lăng Vân tông, rất nhiều tiểu bối đều cảm thấy có hy vọng thắng được Trần Mục.
Tiểu bối Kiếm Hậu là đoàn thể có số lượng đông nhất ở Lăng Vân tông, trong đó không thiếu các đệ tử đích truyền của cường giả tông môn, có vài Kiếm Hậu đỉnh phong thậm chí còn có thực lực mạnh mẽ không thua kém gì Kiếm Vương.
Ban ngày Trần Mục cọ xát chiến đấu với Liễu Mi Nhi ở Lạc Hà phong, đêm đến lại cọ xát chiến đấu với chấp niệm của sư huynh ở Ngạo Kiếm phong, đều giúp hắn tiến bộ rất nhiều.
Hơn nửa tháng sau, kiếm thuật của Trần Mục được nâng cao trên diện rộng, sắp tới thi đấu tông môn, hắn không tiếp tục cọ xát với Liễu Mi Nhi nữa, cần phải điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất để nghênh đón trận đấu tông môn.
Linh dịch của Trần Mục đúng lúc cũng tiêu hao hết, hắn chuẩn bị tới Huyền Thưởng các nhận lấy tài nguyên của tháng này.
Huyền Thưởng các.
Gần đó có rất nhiều tiểu bối.
Bọn họ tất cung tất kính với Trần Mục.
Mọi người đều mong chờ vào trận thi đấu tông môn, muốn biết rốt cuộc tiểu sư thúc lợi hại tới nhường nào.
Huyền Thưởng các có thể phát nhiệm vụ Huyền Thưởng, Trần Mục tiến hành ký gửi nhiệm vụ ở tầng một, chỉ cần chi trả số linh thạch tương ứng thì có thể gửi đồ về cho gia đình.
Mỗi tháng Trần Mục đều sẽ gửi linh thạch về nhà, còn kèm theo thư thông báo cho người nhà biết tình hình gần đây của mình, mỗi tháng cũng sẽ nhận được thư trả lời trong nhà, lần này Trần Mục tới Huyền Thưởng các lại nhận được tới hai phong thư.
Trần Mục cất hai phong thư đi, hắn quen đường thuộc lối đi đến tầng thứ sáu của Huyền Thưởng các, có thanh niên mày kiếm đang trò chuyện cùng với Hồng trưởng lão.
Trần Mục đi tới trước bàn quầy, lễ phép nói với Hồng trưởng lão tuổi tác đã cao: "Hồng sư huynh."
Hồng trưởng lão mặt đầy nếp nhăn, trong đôi mắt trắng vẩn đục tràn đầy ánh sáng, mỉm cười nói: "Tiểu sư đệ, đây là đệ tử quan môn của ta, Thẩm Trạch."
"Tiểu sư thúc."
Thanh niên mày kiếm cung kính hành lễ.
Trần Mục dùng nụ cười đáp lại, vẻ mặt Hồng trưởng lão nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, về sau còn phiền đệ chiếu cố tới Thẩm Trạch nhiều hơn."
Nghe thấy lời của sư tôn, Thẩm Trạch cau mày, Trần Mục thì ngượng ngùng nói: "Đệ tử của Hồng sư huynh, khẳng định là không cần đệ chiếu cố."
"Sau này rồi sẽ có lúc cần thôi." Hồng trưởng lão đem tài nguyên thuộc về Trần Mục đặt lên trên bàn quầy, Thẩm Trạch nhìn thấy xong trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Chỗ tài nguyên này phải nhiều gấp mấy lần hắn ta, cho dù mỗi tháng sư tôn đều cung cấp cho hắn ta tài nguyên tu luyện ngoài định mức, thì cũng không nhiều bằng Trần Mục.
"Hồng sư huynh, cáo từ."
"Tiểu sư đệ, đi thong thả."
Trần Mục khom người cảm tạ Hồng trưởng lão, sau đó cầm tài nguyên rời khỏi Huyền Thưởng các, Thẩm Trạch đích thân tiễn Trần Mục rời khỏi gian phòng.
Thẩm Trạch trở lại trước bàn quầy, cung kính nói: "Sư tôn, chắc là ngài vẫn còn chưa biết, tiểu sư thúc cũng muốn tham gia lần thi đấu tông môn này."
Hồng trưởng lão vẻ mặt uể oải đột nhiên phấn chấn tinh thần, sau đó nhắc nhở, nói: "Thẩm Trạch à, đừng có khinh suất, tiểu sư thúc của con rất lợi hại."
"Ghi nhớ lời dạy của sư tôn."
"Ngài có thể tới xem con thi đấu không?"
Hồng trưởng lão chắp tay sau lưng, nói: "Nếu có thể đối đầu với tiểu sư thúc của con thì vi sư sẽ đích thân tới xem thi đấu."
Vẻ mặt Thẩm Trạch kích động, đồng thời cũng lo lắng nói: "Sư tôn, nếu như tiểu sư thúc bại bởi những người khác thì ngài vẫn sẽ tới xem con thi đấu chứ?"
Hồng trưởng lão khẽ lắc đầu, ý tứ sâu xa, nói: "Nếu như có tiểu bối có thể đánh bại được tiểu sư thúc của con, vậy trận chung kết vi sư cũng sẽ đích thân đến xem."
"Sư tôn, đồ nhi tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng." Thần sắc Thẩm Trạch kích động, nói.
...
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Hắn xem kỹ bức thư, phong thư thứ nhất là do mẫu thân viết, trong thư biểu thị trên dưới Trần gia đều bình an, mẫu thân bảo Trần Mục yên tâm tu luyện, Yến Lang Nguyệt đang dạy Trần Dĩnh học chữ, Đại Tráng cũng lớn lên thành "Đại Miêu" trông nhà trông cửa.
Trần Mục tiếp tục xem phong thư thứ hai, trên mặt xuất hiện nụ cười, phong thư thứ hai là của muội muội, Trần Dĩnh vẽ một bức tranh, miễn cưỡng có thể nhìn ra được đó là cảnh hắn mang theo muội muội Ngự Kiếm Phi Hành.
Bên dưới bức tranh còn có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Trần Dĩnh… tặng ca ca…
Chương 107 Bảng Đơn Đối Chiến
"Ha ha ha."
"Dĩnh Dĩnh thật thông minh."
Xem thư xong, tâm trạng của Trần Mục vui vẻ, hắn uống cả bình linh dược cao giai, sau đó sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp điều chỉnh lại trạng thái cơ thể.
Trong thức hải của Trần Mục, hắn vẫn đang tiếp tục cọ xát cùng với chấp niệm của sư huynh, hư ảnh do niệm lực ngưng tụ ra không ngừng bị chặt đứt.
Nguyên thần của hắn đã tăng thêm hơn sáu tấc rồi.
Tử Vân phong.
Tuyết Sắc Kiếm Quang cường thịnh bay vọt lên trời cao, vô số tiểu bối trong Lăng Vân tông sinh ra nỗi khiếp sợ, ngay đến cả cường giả tông môn cũng đều có phần kinh ngạc.
Triệu Phi Yến khôi phục đỉnh phong, tu vi thậm chí còn mạnh hơn so với trước kia, nàng ta lười biếng vươn vai, thân hình đầy kiêu ngạo lại không có ai thưởng thức.
"Liễu Mi Nhi?"
"Hì hì."
"Triệu sư tỷ."
Liễu Mi Nhi chạy vào trong động, nàng ta nhào vào lòng Triệu Phi Yến: "Sư tỷ, vẫn là cơ thể của tỷ mềm, thật muốn ôm tỷ ngủ."
Triệu Phi Yến lạnh giọng nói: "Ngươi vẫn còn tâm trạng vui cười, đợi có thành tích thi đấu thì ngươi khóc không kịp đâu."
"Mấy này này ta đều cọ xát với tiểu sư thúc, không có thời gian tu luyện, cho dù thành tích có kém thì chắc sư tôn cũng có thể hiểu được thôi." Khóe miệng Liễu Mi Nhi đắc ý, nàng ta sớm đã nghĩ ra làm thế nào để ứng phó với sư tôn rồi.
Triệu Phi Yến biết tính toán nhỏ của nàng ta, hơi lắc đầu, lạnh giọng nói: "Ngươi không lừa nổi Tần sư thúc, chỉ có thể lừa được bản thân mình."
Liễu Mi Nhi bĩu môi, nàng ta khoan thai gối lên đùi Triệu Phi Yến: "Không thể không nói tiểu sư thúc thật lợi hại, mấy này này ta mệt muốn chết, cọ xát với thúc ấy còn tốn sức hơn cả cọ xát với sư huynh."
Triệu Phi Yến che miệng cười khẽ: "Ngươi là Lục phẩm Kiếm Vương, nếu như ra tay ác một chút thì còn có thể khiến hắn dưỡng lão ở Ngạo Kiếm phong."
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Mi Nhi nghiêm túc, nói: "Ta nào dám chứ, hơn nữa ta còn có cảm giác nếu như không màng sinh tử thì đoán chừng ta sẽ bị tiểu sư thúc chém chết."
Đối với điều này Triệu Phi Yến lại không hề hoài nghi, Trần Mục nắm chắc Niệm Thuật, ngoại trừ nàng ta ra những người khác đều không biết, nếu hắn âm thầm sử dụng niệm thuật thì Liễu Mi Nhi căn bản không có phòng bị.
Đây là con át chủ bài của Trần Mục.
Triệu Phi Yến không tiết lộ ra ngoài.
"Phi Yến, hôm nay công bố bảng đơn đối chiến, chúng ta tới sân luận kiếm xem đi." Liễu Mi Nhi nhìn dáng người của Triệu Phi Yến đầy ngưỡng mộ.
Triệu Phi Yến lạnh giọng, nói: "Vậy mà ngươi vẫn còn nằm, sau này đừng nằm trên người ta nữa"
...
Sân luận kiếm, Lăng Vân tông.
Bảng đơn đối chiến đã được công bố.
Kiếm Tông bảng, Kiếm Hậu bảng, Kiếm Vương bảng.
Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi nhanh chóng tìm được tên của mình, Triệu Phi Yến nhíu mày nói: "Vậy mà ta lại xếp thứ mười một, Tần sư thúc bẫy ta."
Thứ tự tên càng gần phía trước thì số trận đánh càng ít, người xếp ở vị trí đầu tiên được trực tiếp vào thẳng chung kết, thứ hạng của Triệu Phi Yến nằm trong tốp mười sáu người mạnh nhất.
Trước kia Triệu Phi Yến đều là trực tiếp vào thẳng trận chung kết, bây giờ muốn vào chung kết thì phải đánh thêm ba trận.
Liễu Mi Nhi vội vàng giải thích, nói: "Triệu sư tỷ, tỷ đã ba năm không tham gia rồi, sư huynh của muội ba năm liên tiếp đều là quán quân, nếu như tỷ vẫn đứng thứ nhất thì khẳng định những người khác sẽ có ý kiến, muội cảm thấy sư tôn sắp xếp không có vấn đề gì, cũng chỉ là đánh thêm vài trận mà thôi."
Đánh thêm vài trận chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, phía trước đều là cường giả Kiếm Vương, lần này nếu muốn đoạt quán quân thì độ khó còn lớn hơn so với trước kia.
Rõ ràng Tần Nghê Thường đang thiên vị Tiêu Vân, nhưng mà Triệu Phi Yến không dám nói, nàng ta nhàn nhạt nói: "Đi xem xem tiểu sư thúc của chúng ta xếp thứ bao nhiêu?"
Đệ tử đến xem bảng đơn đối chiến của Kiếm Hậu cực kỳ nhiều, có Kiếm Tông, còn có cả Kiếm Vương, phần lớn bọn họ là tới xem lúc nào tiểu sư thúc ra trận.
"Trận đầu tiên!"
"Lâm Tiêu, ngươi trúng thưởng rồi!"
"Tại sao lại là ta? Ta chỉ là tiểu Kiếm Tu mới vào tông môn được hai năm rưỡi thôi mà!"
Khuôn mặt thiếu niên đầy muộn phiền, điên cuồng nói.
"Lâm Tiêu, đây chính là cơ hội nêu cao tên tuổi đấy, ngươi phải nắm cho thật chắc."
"Ha ha ha, Lâm Tiêu, ngươi nắm không chắc được đâu, vẫn là để sư huynh tới nắm thay ngươi." Một thanh niên to béo chừng một trăm cân cười lớn, nói.
Trước bảng đơn đối chiến vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi xuất hiện, mọi người đều cung kính nhường đường, hai nữ tử nhìn thấy vị trí của Trần Mục cũng kinh ngạc.
Trần Mục không xếp sau đợi địch mệt mỏi rồi tấn công, mà trực tiếp bắt đầu thi đấu từ vòng đầu tiên, không có đãi ngộ đặc biệt mà tiểu sư thúc nên có.
Triệu Phi Yến hơi cau mày, nói: "Kiếm Hậu phải đánh rất nhiều trận, bắt đầu từ trận đầu tiên thì tiểu sư thúc sẽ rất thiệt thòi."
Liễu Mi Nhi nhướng mày, cười nói: "Phi Yến, tỷ xem, tiểu sư thúc còn cần phải đánh nhiều trận thế kia, sư tôn của ta tuyệt đối không thiên vị."
Trái lại Triệu Phi Yến có chút bất ngờ.
Liễu Mi Nhi vui vẻ nói: "Bây giờ ta phải tới Ngạo Kiếm phong, nói cho tiểu sư thúc biết tin tức này."
"Cùng đi." Triệu Phi Yến đã khá lâu không gặp Trần Mục rồi, thuận tiện đi xem xem.
Ngạo Kiếm phong.
Hai bóng người đáp xuống đỉnh núi.
Trần Mục đứng dậy, khuôn mặt nhỏ mang theo nụ cười, nói: "Hai vị sư điệt có chuyện gì sao?"’
Liễu Mi Nhi cười xinh xắn, nói: "Tiểu sư thúc, bảng đối chiến vừa mới có rồi, ngày kia thúc phải thi đấu, ta sợ thúc không biết cố ý đến thông báo cho thúc."
"Ta đang chuẩn bị đi xem."
"Đa tạ Liễu sư điệt."
Nụ cười của Trần Mục giản dị dễ gần.
Triệu Phi Yến nhắc nhở, nói: "Ta đã quan sát bảng đơn Kiếm Hậu lần này, mấy trận về sau có khả năng thúc sẽ đụng phải rất nhiều cường giả Kiếm Hậu đỉnh phong."
"Vừa rồi ta không chú ý, lẽ nào bảng đơn lần này đang nhắm vào tiểu sư thúc?" Liễu Mi Nhi nghi ngờ, hỏi.
Triệu Phi Yến bĩu môi, giọng nói lạnh lùng: "Là nhắm vào bọn ta, khẳng định là do Tần sư thúc làm."
"Sư tôn của ta có hung dữ thật, nhưng sẽ không cố ý chỉnh các người." Liễu Mi Nhi phản bác.
Trần Mục không để ý, cười nói: "Ta mời hai người uống trà chiều."
"Được thôi."
Liễu Mi Nhi nở nụ cười ngọt ngào.
Chương 108 Bảng Đơn Đối Chiến (2)
(2)
"Thúc cứ mời ta uống rượu đi, bây giờ thân thể của ta đã hồi phục, có thể uống tùy ý." Triệu Phi Yến chỉ thích uống rượu và kẹo hồ lô.
"Không thành vấn đề."
Trần Mục sảng khoái đáp ứng.
Trên người hắn linh dịch túng thiếu chứ linh thạch mỗi tháng đều có thừa, bèn dẫn theo hai nữ tử tới quán trà của Biệt Vân gian uống trà thưởng rượu.
Những đệ tử khác trong quán trà nhìn Triệu Phi Yến với Liễu Mi Nhi bằng ánh mắt hâm mộ, các nàng vậy mà có thể thân cận với tiểu sư thúc như thế.
Trần Mục và Liễu Mi Nhi đang uống trà.
Triệu Phi Yến uống rượu một mình, có điều men say đã xông lên mặt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đỏ bừng, đôi mắt đã ngà ngà say: "Chẳng có ai uống rượu với ta, vô vị."
"Cho các ngươi cơ hội, có ai nguyện ý uống rượu cùng Triệu sư tỷ không?" Liễu Mi Nhi đột nhiên đứng dậy hô lớn.
Bầu không khí bỗng trở nên rất kỳ quái.
Toàn bộ đệ tử trẻ tuổi trong trà lâu nháy mắt đã tháo chạy sạch sẽ, Triệu Phi Yến trừng Liễu Mi Nhi, lạnh giọng nói: "Cái mông của ngươi ngứa rồi đúng không?"
Liễu Mi Nhi nhu nhược nói: "Phi Yến, chính bản thân tỷ nói vô vị, ta đang giúp tỷ mà."
"Sao bọn họ lại đều sợ ngươi?"
Trần Mục có chút ngờ vực.
Liễu Mi Nhi che miệng cười trộm, nói: "Giá trị nhan sắc cùng thân hình của Triệu sư tỷ không thua sư tôn của ta, chỉ là đáng tiếc tính khí quá tệ, có khuynh hướng bạo lực, không có ai dám theo đuổi tỷ ấy."
"Ha ha ha."
Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý.
"Liễu Mi Nhi, dù sao thì cũng tốt hơn ngươi đi, nữ truy nam, kết quả Tiêu Vân lại coi ngươi là muội muội."
"Triệu Phi Yến, tỷ quá đáng rồi nha!"
Liễu Mi Nhi còn đỏ mặt ghê hơn cả Triệu Phi Yến, hai nữ tử bốn mắt nhìn nhau, Trần Mục bị kẹp ở giữa, hắn nhỏ giọng nhắc nhở, nói: "Tần sư tỷ tới rồi."
Hai nữ tử nghe thấy vậy lập tức ngồi ngay ngắn yên tĩnh.
Tần Nghê Thường bước vào trà lâu, váy đỏ như lửa, mắt phượng híp lại, dọa cho hai nữ tử im bặt, giọng nói của nàng ta rét lạnh: "Tiểu sư đệ, ra ngoài nói chuyện.”
Biệt Vân gian.
Bên ngoài trà quán chính là hành lang có mây và biển.
Trần Mục theo sau Tần Nghê Thường tới bên vách đá, gió khẽ thổi lay động góc váy nàng ta, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, mái tóc dài đỏ rực được quấn lên cao bởi chiếc trâm vàng, giống như phượng hoàng kiêu ngạo.
Vốn dĩ còn có tiểu bối ở gần đó ngắm cảnh, nhìn thấy Tần Nghê Thường lập tức nhao nhao tự giác rời khỏi, trong mắt bọn họ đều mang theo sợ hãi.
"Tiểu sư đệ, đệ là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, phải chú ý thân phận của bản thân, đừng có đi lại quá gần với các tiểu bối."
"Đệ sẽ chú ý, nhưng mà Triệu Phi Yến là đệ tử của Khương sư tỷ, Liễu Mi Nhi là đệ tử của Tần sư tỷ, bọn họ không giống những đệ tử khác."
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Hai người bọn họ càng cần phải chú ý hơn, vốn đã bướng bỉnh khó thuần nếu đệ còn nuông chiều bọn họ thì e rằng bọn họ sẽ cưỡi lên đầu đệ."
Trần Mục chung sống với bọn họ rất lâu, từ tính cách của Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi có thể nhìn ra được thái độ đối với đệ tử của Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường.
Khương Phục Tiên khá buông lỏng.
Tần Nghê Thường lại tương đối hà khắc.
"Tần sư tỷ nhắc nhở rất đúng, về sau đệ sẽ chú ý." Trần Mục cười gật đầu.
Sau đó Tần Nghê Thường nói tới chính sự: "Bảng đơn đối chiến thi đấu tông môn lần này là do sư tôn yêu cầu, ngài muốn tiểu bối trong tông môn được rèn luyện."
"Sư tỷ hy vọng đệ sẽ không thua."
"Đó là đương nhiên."
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục tràn đầy tự tin.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường nhìn chằm chằm Trần Mục, lại nhắc nhở lần nữa: "Nếu tiểu sư đệ thấy nhàm chán, có thể tới Lạc Hà phong tìm sư tỷ, trớ ở riêng với các tiểu bối, nếu bị ta bắt được lần nữa, xử theo tông quy."
"..."
"Tần sư tỷ."
"Trong tông quy không có điều này đúng không?"
Trần Mục từng nghiêm túc nghe qua Tông Môn Đại Điển.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường híp lại, lạnh lùng nói: "Sư tỷ chính là tông quy, đã rõ chưa?"
"Đã rõ."
Trần Mục bị ép gật đầu.
Tần Nghê Thường lấy một danh sách tên ra đưa cho Trần Mục, nàng ta lạnh lùng nói: "Những đệ tử ở trong này có khả năng sẽ là đối thủ của đệ, cầm về nghiên cứu đi."
"Đây..."
Trần Mục không biết phải nói gì mới tốt.
Tần Nghê Thường trịnh trọng nói: "Sư tỷ không muốn để thua, trong số đối thủ của đệ có Kiếm Hậu đỉnh phong, bây giờ phải chuẩn bị nhiều hơn chút, không thể khinh địch."
"Tần sư tỷ, đệ không cần."
Trong tay Trần Mục xuất hiện linh lực thuộc tính hoả, chớp mắt phần danh sách kia đã hóa thành khói xanh tiêu tan.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường híp lại.
Trần Mục thấy sư tỷ im lặng, ánh mắt sắc bén kia khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Biệt Vân gian đột nhiên rất yên tĩnh.
"Tần sư tỷ, đa tạ ý tốt của tỷ."
Tần Nghê Thường âm u nói: "Tiểu sư đệ, đệ biết sư tỷ chuẩn bị mất bao lâu không?"
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục nghiêm túc, nói: "Sư đệ hiểu ý tốt của Tần sư tỷ, nhưng đệ muốn chiến đấu công bằng, đệ sẽ không thua đâu."
Tần Nghê Thường nhìn chằm chằm Trần Mục.
Bốn mắt nhìn nhau, vô cùng yên tĩnh.
Trần Mục thi triển tuyệt chiêu, đơn thuần nháy mắt, Tần Nghê Thường chậm rãi mở miệng: "Tiểu sư đệ, trước khi đôi cánh của đệ cứng cáp đừng có loại hành vi cãi lại sư tỷ như thế này nữa, sư tỷ không thích đâu."
Tần Nghê Thường nhéo mặt nhỏ của Trần Mục, không có dùng sức, chỉ là một lời nhắc nhở.
"Sư tỷ, xin lỗi." Trần Mục không biết Tần Nghê Thường đã tốn rất nhiều tâm tư.
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Đệ về Ngạo Kiếm phong trước đi, sư tỷ còn có lời muốn nói với bọn họ."
"Sư tỷ, tạm biệt."
Trần Mục nhanh chóng ngự kiếm rời khỏi Biệt Vân gian, hắn đoán rằng Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi sắp bị ăn mắng rồi.
Tần Nghê Thường bước vào trà quán, hai nữ tử vội vàng đứng dậy, bọn họ không tự chủ mà cúi đầu.
"Sư thúc."
"Sư tôn."
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Hắn là sư thúc của các con, ta hy vọng hai người các con biết quy củ, hiểu rõ thân phận của mình là gì."
Hai nữ tử liên tục gật đầu.
Đợi Tần Nghê Thường rời đi, Triệu Phi Yến khẽ vỗ ngực, nỉ non nói: "Mỗi lần gặp Tần sư thúc đều phải cẩn thận từng li từng tí."
Chương 109 Bắt Đầu Thi Đấu (1)
Liễu Mi Nhi mất mát, nói: "Sư tôn không cho chúng ta đi lại quá gần với tiểu sư thúc, sợ rằng về sau chúng ta rất khó có cơ hội cười nói với thúc ấy, nói không chừng sau này sẽ chẳng còn bắp đùi có thể bao bọc cho chúng ta "
...
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong.
Hắn lại ngồi xếp bằng trước trường kiếm trên đỉnh núi như mọi khi.
Trần Mục luyện hóa cả bình linh dịch vừa uống, rất nhanh đã đột phá lần nữa, đan điền Kiếm Thai đạt tới bảy tấc, được bao phủ bởi hỏa quang nóng rực.
Trong quá trình cọ xát với chấp niệm của sư huynh, Trần Mục dần lĩnh ngộ được Trảm Đoạn Kiếm Thế, Trảm Đoạn Kiếm Thế có khác biệt rất lớn với những kiếm thế khác.
Kiếm thế chủ yếu lấy tích lực làm chủ, lấy Long Ngâm Kiếm Thế làm ví dụ, nó có thể tích trữ sức mạnh tạo ra Long Hồn, phóng thích ra sức mạnh cuồng bạo của rồng.
Kiếm ý chủ yếu là biên độ tăng trưởng, lấy Lôi Đình Kiếm Ý làm ví dụ, nó có thể điều động nguyên tố sấm sét giữa trời đất, còn có thể nâng cao sức đột phá và tốc độ của người tu hành trong nháy mắt, hiệu quả thực chiến càng cao hơn.
Tích lực Trảm Đoạn Kiếm Thế của sư huynh rất ngắn, hơn nữa lại còn tích lực trong quá trình xuất kiếm, khi dùng cực kỳ lưu loát.
Trong thức hải của Trần Mục, trường kiếm của sư huynh lại tập kích tới, hắn dùng niệm lực ngưng tụ ra hư ảnh, hư ảnh vung kiếm tiếp chiêu.
Trong giây phút hai thanh trường kiếm va chạm với nhau, trường kiếm của Trần Mục lại bị chém gãy lần nữa.
Có điều lần này trường kiếm trong tay sư huynh cũng bị chém đứt, trên khuôn mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì của sư huynh lại bất chợt hiện ra nụ cười.
Hư ảnh của Trần Mục chắp tay với chấp niệm của sư huynh, cung kính nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Chớp mắt, chấp niệm của sư huynh hoá thành ánh sáng lấp lánh rồi tan biến, chấp niệm của sư huynh đã bị chặt đứt nhưng kiếm đạo của huynh ấy vẫn tồn tại ở thế gian.
【Ký chủ: Trần Mục】
【Cảnh giới: Thất phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ】
【Cảnh giới: Thất phẩm Niệm Hậu sơ kỳ】
【Điểm giá trị đánh dấu: 717】
【 Nhiệm vụ: Đánh dấu lôi đài trận chung kết thi đấu tông môn】
【 Phần thưởng: Hạo Nhiên Kiếm Ý】
Tiến vào cấp Lục phẩm Kiếm Hậu, sức mạnh của Trần Mục được tăng lên trên diện rộng, cộng thêm niệm lực lớn mạnh, dù có gặp lại Yêu Vương hắn cũng có năng lực để đánh một trận.
Trần Mục đột phá trước đêm thi đấu, ánh trăng sáng trong rải khắp Ngạo Kiếm phong, hắn dơ tay nắm chặt thanh trường kiếm kia, sau đó mạnh mẽ rút ra.
Trường kiếm kêu rung, cát bụi rơi xuống, ánh kiếm trắng còn sáng hơn cả ánh sao đầy trời.
Trần Mục vung trường kiếm.
Ngạo Kiếm phong đêm nay kiếm quang rực chói.
Đỉnh núi Lăng Vân phong, Khương Phục Tiên đang chăm chú nhìn Trần Mục, trong đôi mắt xanh ngậm ý cười.
Trong nhà trúc ở Trích Tinh phong, Tô Mân nằm trên giường nghỉ ngơi, đột nhiên ông ta mở mắt, trong một giây ngắn ngủi kia còn cho rằng là đồ nhi trở về rồi.
Phía Đông hửng sáng, Trần Mục thu trường kiếm lại, hắn đi tới khe suối nhỏ sau núi Ngạo Kiếm phong để ngâm mình, thời điểm ánh bình minh ló rạng, hắn thay một cái áo bào sạch sẽ, chính thức đi đến sân luận kiếm.
Sân luận kiếm.
Phạm vi rất rộng.
Có hơn nghìn ngọn núi cao.
Cuộc thi đấu của Kiếm Tông được tiến hành trên các võ đài rải rác xung quanh chân núi, trận thi đấu của Kiếm Hậu thì đều tiến hành trên các đỉnh núi, mà chiến đấu của Kiếm Vương thì lại ở nơi cao trên các Phù Đảo Tự.
Thi đấu còn chưa bắt đầu mà đã có rất nhiều đệ tử tới sân luận kiếm rồi.
Trận thi của Trần Mục ở trên đỉnh núi số một.
Đỉnh núi số một cũng chính là võ đài trận chung kết của sân luận võ, chỉ cần Trần Mục không thua thì có thể đánh tất cả các trận đấu ở trên đỉnh núi số một.
Phần lớn những tiểu bối hôm nay không phải thi đấu đều tập trung ở xung quanh đỉnh núi số một, bọn họ ngự kiếm đứng ở trên cao, từ rất sớm đã tới gần đó tìm vị trí tốt muốn tận mắt trông thấy phong thái của tiểu sư thúc.
Mỗi ngày có hai trận thi đấu của tiểu bối Kiếm Hậu.
Một trận vào buổi sáng, một trận vào ban chiều.
Đến trước thời gian thi đấu, Trần Mục ngự kiếm tới đỉnh núi số một, hắn không nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, các nàng Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi không tới, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường cũng không tới, cường giả tông môn và các đệ tử nòng cốt cũng đều không xuất hiện.
Kết quả của trận thi đấu này không có gì hồi hộp, tất cả bọn họ đều không muốn lãng phí thời gian.
Trên lôi đài có hai vị cường giả trung niên.
Một vị ở trong đó là chấp sự của Lăng Vân tông, ông ta chắp tay hành lễ với Trần Mục, trịnh trọng tuyên bố trước khi thi đấu: "Thi đấu Lăng Vân tông, giao lưu cọ xát, đến giờ là dừng, nghiêm cấm quyết đấu tàn ác!"
Trần Mục nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía thiếu niên nhã nhặn đứng cách đó không xa, thiếu niên cung kính nói: "Tiểu sư thúc, ta là Lâm Tiêu đã luyện kiếm được hai năm rưỡi, chút nữa còn mong thủ hạ lưu tình."
Chấp sự trung niên lạnh giọng, nói: "Trong thi đấu nghiêm cấm rỉ tai thì thầm."
Lâm Tiêu vội vàng im miệng.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân mình đen đủi.
Thế mà trận đầu tiên đã đụng phải tiểu sư thúc, tất nhiên chỉ là một vòng dạo chơi, hắn muốn bỏ quyền rồi đây.
"Vị này là Lưu Vinh của Thiên Cơ các, hắn sẽ chứng kiến trận tỉ thí này của hai người, nếu như có tuyển thủ Thanh Vân bảng, hắn sẽ ghi chép việc thay đổi số thứ tự một cách công chính." Chấp sự trung niên giới thiệu, nói.
Thay đổi thứ hạng tên trên Thanh Vân bảng rất đơn giản, đánh thắng sẽ được trao đổi thứ hạng tên, vị trí của hắn chính là của ngươi, và đối phương sẽ mất đi thứ hạng.
Bởi vì cơ chế bảo vệ của Thanh Vân bảng nên người có thứ hạng cao có thể không tiếp nhận khiêu chiến, bình thường muốn có được xếp hạng trên Thanh Vân bảng cực kỳ khó, chỉ có thời điểm thi đấu tông môn các tiểu bối mới có cơ hội đạt được thứ hạng, hoặc là nâng cao thứ hạng.
"Đã đến giờ, trận đấu bắt đầu!" Chấp sự Chu Trí lớn tiếng tuyên bố, nói.
Các tiểu bối vây xem cũng theo đó mà trở nên kích động, đây là lần đầu tiên tiểu sư thúc của Lăng Vân tông thể hiện sức mạnh của bản thân, bọn họ đã ngóng chờ rất lâu rồi.
Chương 110 Bắt Đầu Thi Đấu (2)
"Các ngươi nói Lâm Tiêu có thể đỡ được mấy chiêu?"
"Còn phải đoán sao? Khẳng định là một chiêu!"
"Lâm Tiêu cố lên! Nắm chắc cơ hội nha!"
Trên miệng Lâm Tiêu tỏ ra yếu kém nhưng cánh tay hắn nắm kiếm lại rất vững vàng, Trần Mục nắm Chiết Dực, hờ hững đứng yên tại chỗ.
Trần Mục nhớ tới lời Tần sư tỷ nói, sư tôn muốn thông qua hắn để tôi luyện các tiểu bối, nếu đã như vậy thì cứ cho bọn họ cơ hội khiêu chiến.
Thấy tiểu sư thúc không có ý định động thủ, Lâm Tiêu nhấc kiếm hướng về phía trước, tốc độ của hắn ta rất nhanh, ánh kiếm màu xanh vượt lên trước tiếp cận Trần Mục.
Trần Mục nhấc Chiết Dực lên, dễ dàng ngăn chặn đạo kiếm quang có tính thăm dò này, Lâm Tiêu không đâm tới chính diện mà là đến gần Trần Mục xong mới bắt đầu di chuyển trái phải không có quy luật, lưỡi kiếm không ngừng phóng ra kiếm quang.
Tiểu bối xung quanh thấy thế đều bật cười, còn có tiểu bối chế giễu, nói: "Tên nhát gan này, ngay cả dũng khí nghênh chiến chính diện với tiểu sư thúc cũng không có."
Kiếm thuật của Lâm Tiêu không kém, Trần Mục có thể cảm nhận ra được trình độ của Nhị phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ, gia nhập Lăng Vân tông hai năm rưỡi mà đã có thực lực như này, không chỉ là do trong Lăng Vân tông mạnh mà càng là do thiên phú dị bẩm của hắn ta, tương lai rất có tiềm lực.
Chớp mắt Trần Mục đã tới gần trước mặt Lâm Tiêu, hắn vung kiếm, hai thanh kiếm va chạm với nhau, không có cục diện nghiêng về một bên như trong tưởng tượng.
Biểu cảm của các tiểu bối đều là kinh ngạc, cái này với cảnh tượng bọn họ nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Tiêu cảm giác được sức mạnh của Trần Mục rất lớn, nhưng lại không đáng sợ như trong dự liệu, vẫn có khả năng thắng được, nghĩ tới đây, hắn dốc hết sức phóng linh lực ra, hai đạo kiếm quang tách ra trên đỉnh núi.
"Thế lực tương đương?"
"Tiểu sư thúc chỉ có trình độ này?"
"Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, tiểu sư thúc mới có năm tuổi, có được thực lực như này đã rất nghịch thiên rồi, Lâm Tiêu cũng không chiếm được lợi."
"Không đúng nha, tiểu sư thúc xếp thứ ba trăm năm mươi sáu trên Thanh Vân bảng, Lâm Tiêu còn không có thứ hạng mà."
"Đoán chừng tên Lâm Tiêu này là giả heo ăn thịt hổ, chẳng lẽ tiểu sư thúc lại thua ngay ở trận đầu tiên?"
Tất nhiên là mọi người không tin Trần Mục sẽ thua, tiểu bối xung quanh đỉnh núi số một xôn xao nghị luận, có chút thất vọng với thực lực mà Trần Mục thể hiện ra.
Mặt Tống Vinh và Chu Trí không gợn sóng, trông bọn họ giống như thế lực ngang nhau nhưng từ đầu tới cuối hơi thở của Trần Mục chưa từng thay đổi, mà Lâm Tiêu lại há miệng thở hổn hển, ai mạnh ai yếu, bọn họ đương nhiên biết rất rõ.
Lâm Tiêu thi triển Thanh Xà Kiếm Kỹ, tàn ảnh của Thanh Xà hiện ra, Trần Mục tùy ý vung kiếm, đạo tàn ảnh kia liền tán loạn, Lâm Tiêu cũng bị sức mạnh dũng mãnh của Chiết Dực ép lui xa mấy trượng.
Lâm Tiêu đã kiệt sức, tất cả thế công của hắn đều bị Trần Mục nhẹ nhàng hóa giải, Trần Mục vẫn là dáng vẻ phong đạm vân khinh như thế.
"Ta nhận thua!"
"Đa tạ tiểu sư thúc!"
Lâm Tiêu chắp tay cung kính, tới tận lúc cuối hắn mới hiểu được là tiểu sư thúc thủ hạ lưu tình, để hắn thua cuộc thi không quá thảm hại.
Lâm Tiêu đối với Trần Mục chỉ có cảm kích.
Chu Trí trịnh trọng nói: "Tiểu sư thúc thắng!"
Xung quanh chỉ có bộ phận tiểu bối đang hoan hô, mặc dù Trần Mục thắng nhưng lại không kinh diễm giống như trong tưởng tượng, có lẽ là kỳ vọng của mọi người quá cao.
Trần Mục không trở về Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi, đúng lúc buổi chiều vẫn còn thi đấu, hắn ngự kiếm tới nơi cao, muốn đi xem Kiếm Vương quyết đấu trên Phù Đảo Tự.
Phù Đảo Tự treo ở trên cao.
Trên mỗi hòn đảo đều có lôi đài có đường kính hơn trăm trượng, lực phòng ngự của những hòn đảo này rất mạnh, có thể chịu đựng được công kích toàn lực của Kiếm Hoàng.
Trần Mục tới hòn đảo số hai đang chiến đấu quyết liệt nhất, xung quanh có rất nhiều tiểu bối Kiếm Vương, thậm chí còn có cả cường giả tông môn ở gần đó.
"Bái kiến tiểu sư thúc!"
Tiểu bối chung quanh trăm miệng một lời.
Ngay cả trưởng lão tông môn ở xung quanh cũng đều chắp tay biểu ý với Trần Mục, mặc dù hắn vẫn chỉ là Kiếm Hậu nhưng bối phận lại rất lớn, với tư cách là đệ tử đích truyền của Thái Thượng trưởng lão, địa vị của những trưởng lão bình thường không bằng hắn, ngay đến cả những ông già trong Trưởng Lão viện kia cũng chỉ ngang vai vế với hắn.
Sau khi Trần Mục kết thúc thi đấu, người xem trận đấu Kiếm Vương tăng lên gấp bội, rất nhiều tiểu bối đều đi theo tiểu sư thúc tới hòn đảo số hai xem thi đấu.
Trên lôi đài.
Hai vị Kiếm Vương đang chiến đấu giữa không trung.
Nữ tử váy trắng đạp trên ngọn cỏ, thân pháp phóng khoáng, trường kiếm của nam tử áo trắng rất ác liệt, công thủ đều có.
Kiếm quang của bọn họ đều dài chừng mười mấy trượng, lực phá hoại kinh người, tiểu bối Kiếm Hậu đều trốn ở thật xa, hai mắt bọn họ vẫn nhìn chăm chú.
Có thanh niên khôi ngô đạp trên không trung mà đến, hắn ta đứng bên cạnh Trần Mục, chắp tay hành lễ, cung kính nói: "Tiểu sư thúc, ta là Diệp Hoành của Vô Uý phong, đồ đệ của trưởng lão Mộ Thu Phong bên Hình Phạt các, vãn bối có thể bẩm báo thông tin của bọn họ với ngài."
"Làm phiền Diệp sư điệt."
Trần Mục không từ chối ý tốt của Diệp Hoành.
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này để làm quen với mọi người.
Diệp Hoành trịnh trọng nói: "Số lượng tiểu bối Kiếm Vương đang trong giai đoạn tu hành ở Lăng Vân tông có không đến trăm người, số trận thi đấu không nhiều như của Kiếm Hậu và Kiếm Tông, cho nên vừa bắt đầu là đã có thể xuất hiện tình huống hai người cùng mạnh đấu với nhau."
"Sư muội Ngô Băng Thanh và sư đệ Trịnh Phi Phàm đều là Ngũ phẩm Kiếm Vương, thực lực của bọn họ rất mạnh, đây là trận quyết đấu mạnh nhất hôm nay."
"Ngô sư muội vừa đột phá lên Ngũ phẩm Kiếm Vương, Trịnh sư đệ đã tiến vào Ngũ phẩm Kiếm Vương sắp được ba năm rồi, trận này tỉ lệ thắng của Trịnh sư đệ sẽ cao hơn."
Trong mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn có thể nhìn thấy được trong cơ thể hai người họ còn lại bao nhiêu linh lực, hơi nhíu mày nói: "Thi đấu có thể sử dụng đan dược sao?"
Diệp Hoành cười, trả lời, nói: "Đương nhiên là không được phép, lợi dụng đan dược có thể đạt được nâng cấp tạm thời nhưng mà sẽ dẫn tới tác dụng phụ, còn sẽ ảnh hưởng tới tính công bằng, nếu trong lúc thi đấu bị bắt được thì sẽ trực tiếp hủy bỏ thành tích."
Lần này là cơ thể do hắn dùng niệm lực ngưng tụ ra bị chém đứt, cứ tiếp tục giao chiến, Trần Mục không biết hắn sẽ bị chém bao nhiêu lần, nếu như là thân thể thật sự thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Hình ảnh biến mất, Trần Mục biết bản thân không thể chặt đứt được chấp niệm của sư huynh.
Trần Mục mở mắt ra, nhìn trường kiếm ở trước mặt, cung kính nói: "Sư huynh, huynh rất mạnh."
Vẫn còn lượng lớn chấp niệm tồn tại bên trong trường kiếm, Trần Mục vẫn còn cơ hội tiếp tục cọ xát với sư huynh, cọ xát với người sống cách hàng mấy ngàn năm, rất thú vị.
Trần Mục lấy Chiết Dực ra, hắn dùng vải trắng sạch sẽ để lau chùi thân kiếm, chiêu thức chém đứt của sư huynh để lại dấu ấn sâu sắc trong thức hải của hắn, không có loè loẹt sặc sỡ, dùng phương thức đơn giản nhất để đánh bại đối phương.
Sư tôn từng nói với hắn, muốn thi triển được kiếm kỹ mạnh nhất thì bắt buộc phải nắm chắc điểm mạnh yếu của kiếm và cả điểm mạnh yếu của đối phương.
Dùng kiếm mạnh nhất, chém điểm yếu nhất!
Đêm nay Trần Mục thu hoạch được rất nhiều, kinh nghiệm thu được còn nhiều hơn so với lúc cọ xát với Liễu Mi Nhi.
Thời điểm bình minh xuất hiện nơi núi xa, Trần Mục nhấc thân mình đi tới Lạc Hà phong.
Liễu Mi Nhi đến hơi muộn, nàng ta gãi gãi má, nhu nhược nói: "Tiểu sư thúc, ngày mai ta nhất định sẽ tới sớm hơn."
"Không sao, chúng ta bắt đầu thôi." Khắp người Trần Mục tràn đầy ý chí chiến đấu.
Bọn họ cọ xát trên đỉnh núi Lạc Hà phong, kiếm của Trần Mục còn có uy hiếp hơn cả ngày hôm qua.
Hôm qua Liễu Mi Nhi chỉ sử dụng đại khái khoảng sáu phần thực lực đã có thể áp chế được Trần Mục, hôm nay cần phải sử dụng bảy phần thực lực, hơn nữa còn thường xuyên bị kiếm chiêu thình lình xuất hiện của hắn dọa cho sợ.
Nàng ta hết sức chăm chú, không dám khinh địch.
Tần Nghê Thường nói tin tức Trần Mục muốn tham gia thi đấu tông môn cho các tiểu bối khác, toàn bộ Lăng Vân tông đều xôn xao, đám tiểu bối đều nóng lòng muốn thử sức.
Mọi người đều đang nghiêm túc chuẩn bị, bọn họ biết Trần Mục vừa vào Lăng Vân tông, rất nhiều tiểu bối đều cảm thấy có hy vọng thắng được Trần Mục.
Tiểu bối Kiếm Hậu là đoàn thể có số lượng đông nhất ở Lăng Vân tông, trong đó không thiếu các đệ tử đích truyền của cường giả tông môn, có vài Kiếm Hậu đỉnh phong thậm chí còn có thực lực mạnh mẽ không thua kém gì Kiếm Vương.
Ban ngày Trần Mục cọ xát chiến đấu với Liễu Mi Nhi ở Lạc Hà phong, đêm đến lại cọ xát chiến đấu với chấp niệm của sư huynh ở Ngạo Kiếm phong, đều giúp hắn tiến bộ rất nhiều.
Hơn nửa tháng sau, kiếm thuật của Trần Mục được nâng cao trên diện rộng, sắp tới thi đấu tông môn, hắn không tiếp tục cọ xát với Liễu Mi Nhi nữa, cần phải điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất để nghênh đón trận đấu tông môn.
Linh dịch của Trần Mục đúng lúc cũng tiêu hao hết, hắn chuẩn bị tới Huyền Thưởng các nhận lấy tài nguyên của tháng này.
Huyền Thưởng các.
Gần đó có rất nhiều tiểu bối.
Bọn họ tất cung tất kính với Trần Mục.
Mọi người đều mong chờ vào trận thi đấu tông môn, muốn biết rốt cuộc tiểu sư thúc lợi hại tới nhường nào.
Huyền Thưởng các có thể phát nhiệm vụ Huyền Thưởng, Trần Mục tiến hành ký gửi nhiệm vụ ở tầng một, chỉ cần chi trả số linh thạch tương ứng thì có thể gửi đồ về cho gia đình.
Mỗi tháng Trần Mục đều sẽ gửi linh thạch về nhà, còn kèm theo thư thông báo cho người nhà biết tình hình gần đây của mình, mỗi tháng cũng sẽ nhận được thư trả lời trong nhà, lần này Trần Mục tới Huyền Thưởng các lại nhận được tới hai phong thư.
Trần Mục cất hai phong thư đi, hắn quen đường thuộc lối đi đến tầng thứ sáu của Huyền Thưởng các, có thanh niên mày kiếm đang trò chuyện cùng với Hồng trưởng lão.
Trần Mục đi tới trước bàn quầy, lễ phép nói với Hồng trưởng lão tuổi tác đã cao: "Hồng sư huynh."
Hồng trưởng lão mặt đầy nếp nhăn, trong đôi mắt trắng vẩn đục tràn đầy ánh sáng, mỉm cười nói: "Tiểu sư đệ, đây là đệ tử quan môn của ta, Thẩm Trạch."
"Tiểu sư thúc."
Thanh niên mày kiếm cung kính hành lễ.
Trần Mục dùng nụ cười đáp lại, vẻ mặt Hồng trưởng lão nghiêm túc nói: "Tiểu sư đệ, về sau còn phiền đệ chiếu cố tới Thẩm Trạch nhiều hơn."
Nghe thấy lời của sư tôn, Thẩm Trạch cau mày, Trần Mục thì ngượng ngùng nói: "Đệ tử của Hồng sư huynh, khẳng định là không cần đệ chiếu cố."
"Sau này rồi sẽ có lúc cần thôi." Hồng trưởng lão đem tài nguyên thuộc về Trần Mục đặt lên trên bàn quầy, Thẩm Trạch nhìn thấy xong trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Chỗ tài nguyên này phải nhiều gấp mấy lần hắn ta, cho dù mỗi tháng sư tôn đều cung cấp cho hắn ta tài nguyên tu luyện ngoài định mức, thì cũng không nhiều bằng Trần Mục.
"Hồng sư huynh, cáo từ."
"Tiểu sư đệ, đi thong thả."
Trần Mục khom người cảm tạ Hồng trưởng lão, sau đó cầm tài nguyên rời khỏi Huyền Thưởng các, Thẩm Trạch đích thân tiễn Trần Mục rời khỏi gian phòng.
Thẩm Trạch trở lại trước bàn quầy, cung kính nói: "Sư tôn, chắc là ngài vẫn còn chưa biết, tiểu sư thúc cũng muốn tham gia lần thi đấu tông môn này."
Hồng trưởng lão vẻ mặt uể oải đột nhiên phấn chấn tinh thần, sau đó nhắc nhở, nói: "Thẩm Trạch à, đừng có khinh suất, tiểu sư thúc của con rất lợi hại."
"Ghi nhớ lời dạy của sư tôn."
"Ngài có thể tới xem con thi đấu không?"
Hồng trưởng lão chắp tay sau lưng, nói: "Nếu có thể đối đầu với tiểu sư thúc của con thì vi sư sẽ đích thân tới xem thi đấu."
Vẻ mặt Thẩm Trạch kích động, đồng thời cũng lo lắng nói: "Sư tôn, nếu như tiểu sư thúc bại bởi những người khác thì ngài vẫn sẽ tới xem con thi đấu chứ?"
Hồng trưởng lão khẽ lắc đầu, ý tứ sâu xa, nói: "Nếu như có tiểu bối có thể đánh bại được tiểu sư thúc của con, vậy trận chung kết vi sư cũng sẽ đích thân đến xem."
"Sư tôn, đồ nhi tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng." Thần sắc Thẩm Trạch kích động, nói.
...
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Hắn xem kỹ bức thư, phong thư thứ nhất là do mẫu thân viết, trong thư biểu thị trên dưới Trần gia đều bình an, mẫu thân bảo Trần Mục yên tâm tu luyện, Yến Lang Nguyệt đang dạy Trần Dĩnh học chữ, Đại Tráng cũng lớn lên thành "Đại Miêu" trông nhà trông cửa.
Trần Mục tiếp tục xem phong thư thứ hai, trên mặt xuất hiện nụ cười, phong thư thứ hai là của muội muội, Trần Dĩnh vẽ một bức tranh, miễn cưỡng có thể nhìn ra được đó là cảnh hắn mang theo muội muội Ngự Kiếm Phi Hành.
Bên dưới bức tranh còn có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Trần Dĩnh… tặng ca ca…
Chương 107 Bảng Đơn Đối Chiến
"Ha ha ha."
"Dĩnh Dĩnh thật thông minh."
Xem thư xong, tâm trạng của Trần Mục vui vẻ, hắn uống cả bình linh dược cao giai, sau đó sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp điều chỉnh lại trạng thái cơ thể.
Trong thức hải của Trần Mục, hắn vẫn đang tiếp tục cọ xát cùng với chấp niệm của sư huynh, hư ảnh do niệm lực ngưng tụ ra không ngừng bị chặt đứt.
Nguyên thần của hắn đã tăng thêm hơn sáu tấc rồi.
Tử Vân phong.
Tuyết Sắc Kiếm Quang cường thịnh bay vọt lên trời cao, vô số tiểu bối trong Lăng Vân tông sinh ra nỗi khiếp sợ, ngay đến cả cường giả tông môn cũng đều có phần kinh ngạc.
Triệu Phi Yến khôi phục đỉnh phong, tu vi thậm chí còn mạnh hơn so với trước kia, nàng ta lười biếng vươn vai, thân hình đầy kiêu ngạo lại không có ai thưởng thức.
"Liễu Mi Nhi?"
"Hì hì."
"Triệu sư tỷ."
Liễu Mi Nhi chạy vào trong động, nàng ta nhào vào lòng Triệu Phi Yến: "Sư tỷ, vẫn là cơ thể của tỷ mềm, thật muốn ôm tỷ ngủ."
Triệu Phi Yến lạnh giọng nói: "Ngươi vẫn còn tâm trạng vui cười, đợi có thành tích thi đấu thì ngươi khóc không kịp đâu."
"Mấy này này ta đều cọ xát với tiểu sư thúc, không có thời gian tu luyện, cho dù thành tích có kém thì chắc sư tôn cũng có thể hiểu được thôi." Khóe miệng Liễu Mi Nhi đắc ý, nàng ta sớm đã nghĩ ra làm thế nào để ứng phó với sư tôn rồi.
Triệu Phi Yến biết tính toán nhỏ của nàng ta, hơi lắc đầu, lạnh giọng nói: "Ngươi không lừa nổi Tần sư thúc, chỉ có thể lừa được bản thân mình."
Liễu Mi Nhi bĩu môi, nàng ta khoan thai gối lên đùi Triệu Phi Yến: "Không thể không nói tiểu sư thúc thật lợi hại, mấy này này ta mệt muốn chết, cọ xát với thúc ấy còn tốn sức hơn cả cọ xát với sư huynh."
Triệu Phi Yến che miệng cười khẽ: "Ngươi là Lục phẩm Kiếm Vương, nếu như ra tay ác một chút thì còn có thể khiến hắn dưỡng lão ở Ngạo Kiếm phong."
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Mi Nhi nghiêm túc, nói: "Ta nào dám chứ, hơn nữa ta còn có cảm giác nếu như không màng sinh tử thì đoán chừng ta sẽ bị tiểu sư thúc chém chết."
Đối với điều này Triệu Phi Yến lại không hề hoài nghi, Trần Mục nắm chắc Niệm Thuật, ngoại trừ nàng ta ra những người khác đều không biết, nếu hắn âm thầm sử dụng niệm thuật thì Liễu Mi Nhi căn bản không có phòng bị.
Đây là con át chủ bài của Trần Mục.
Triệu Phi Yến không tiết lộ ra ngoài.
"Phi Yến, hôm nay công bố bảng đơn đối chiến, chúng ta tới sân luận kiếm xem đi." Liễu Mi Nhi nhìn dáng người của Triệu Phi Yến đầy ngưỡng mộ.
Triệu Phi Yến lạnh giọng, nói: "Vậy mà ngươi vẫn còn nằm, sau này đừng nằm trên người ta nữa"
...
Sân luận kiếm, Lăng Vân tông.
Bảng đơn đối chiến đã được công bố.
Kiếm Tông bảng, Kiếm Hậu bảng, Kiếm Vương bảng.
Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi nhanh chóng tìm được tên của mình, Triệu Phi Yến nhíu mày nói: "Vậy mà ta lại xếp thứ mười một, Tần sư thúc bẫy ta."
Thứ tự tên càng gần phía trước thì số trận đánh càng ít, người xếp ở vị trí đầu tiên được trực tiếp vào thẳng chung kết, thứ hạng của Triệu Phi Yến nằm trong tốp mười sáu người mạnh nhất.
Trước kia Triệu Phi Yến đều là trực tiếp vào thẳng trận chung kết, bây giờ muốn vào chung kết thì phải đánh thêm ba trận.
Liễu Mi Nhi vội vàng giải thích, nói: "Triệu sư tỷ, tỷ đã ba năm không tham gia rồi, sư huynh của muội ba năm liên tiếp đều là quán quân, nếu như tỷ vẫn đứng thứ nhất thì khẳng định những người khác sẽ có ý kiến, muội cảm thấy sư tôn sắp xếp không có vấn đề gì, cũng chỉ là đánh thêm vài trận mà thôi."
Đánh thêm vài trận chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, phía trước đều là cường giả Kiếm Vương, lần này nếu muốn đoạt quán quân thì độ khó còn lớn hơn so với trước kia.
Rõ ràng Tần Nghê Thường đang thiên vị Tiêu Vân, nhưng mà Triệu Phi Yến không dám nói, nàng ta nhàn nhạt nói: "Đi xem xem tiểu sư thúc của chúng ta xếp thứ bao nhiêu?"
Đệ tử đến xem bảng đơn đối chiến của Kiếm Hậu cực kỳ nhiều, có Kiếm Tông, còn có cả Kiếm Vương, phần lớn bọn họ là tới xem lúc nào tiểu sư thúc ra trận.
"Trận đầu tiên!"
"Lâm Tiêu, ngươi trúng thưởng rồi!"
"Tại sao lại là ta? Ta chỉ là tiểu Kiếm Tu mới vào tông môn được hai năm rưỡi thôi mà!"
Khuôn mặt thiếu niên đầy muộn phiền, điên cuồng nói.
"Lâm Tiêu, đây chính là cơ hội nêu cao tên tuổi đấy, ngươi phải nắm cho thật chắc."
"Ha ha ha, Lâm Tiêu, ngươi nắm không chắc được đâu, vẫn là để sư huynh tới nắm thay ngươi." Một thanh niên to béo chừng một trăm cân cười lớn, nói.
Trước bảng đơn đối chiến vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi xuất hiện, mọi người đều cung kính nhường đường, hai nữ tử nhìn thấy vị trí của Trần Mục cũng kinh ngạc.
Trần Mục không xếp sau đợi địch mệt mỏi rồi tấn công, mà trực tiếp bắt đầu thi đấu từ vòng đầu tiên, không có đãi ngộ đặc biệt mà tiểu sư thúc nên có.
Triệu Phi Yến hơi cau mày, nói: "Kiếm Hậu phải đánh rất nhiều trận, bắt đầu từ trận đầu tiên thì tiểu sư thúc sẽ rất thiệt thòi."
Liễu Mi Nhi nhướng mày, cười nói: "Phi Yến, tỷ xem, tiểu sư thúc còn cần phải đánh nhiều trận thế kia, sư tôn của ta tuyệt đối không thiên vị."
Trái lại Triệu Phi Yến có chút bất ngờ.
Liễu Mi Nhi vui vẻ nói: "Bây giờ ta phải tới Ngạo Kiếm phong, nói cho tiểu sư thúc biết tin tức này."
"Cùng đi." Triệu Phi Yến đã khá lâu không gặp Trần Mục rồi, thuận tiện đi xem xem.
Ngạo Kiếm phong.
Hai bóng người đáp xuống đỉnh núi.
Trần Mục đứng dậy, khuôn mặt nhỏ mang theo nụ cười, nói: "Hai vị sư điệt có chuyện gì sao?"’
Liễu Mi Nhi cười xinh xắn, nói: "Tiểu sư thúc, bảng đối chiến vừa mới có rồi, ngày kia thúc phải thi đấu, ta sợ thúc không biết cố ý đến thông báo cho thúc."
"Ta đang chuẩn bị đi xem."
"Đa tạ Liễu sư điệt."
Nụ cười của Trần Mục giản dị dễ gần.
Triệu Phi Yến nhắc nhở, nói: "Ta đã quan sát bảng đơn Kiếm Hậu lần này, mấy trận về sau có khả năng thúc sẽ đụng phải rất nhiều cường giả Kiếm Hậu đỉnh phong."
"Vừa rồi ta không chú ý, lẽ nào bảng đơn lần này đang nhắm vào tiểu sư thúc?" Liễu Mi Nhi nghi ngờ, hỏi.
Triệu Phi Yến bĩu môi, giọng nói lạnh lùng: "Là nhắm vào bọn ta, khẳng định là do Tần sư thúc làm."
"Sư tôn của ta có hung dữ thật, nhưng sẽ không cố ý chỉnh các người." Liễu Mi Nhi phản bác.
Trần Mục không để ý, cười nói: "Ta mời hai người uống trà chiều."
"Được thôi."
Liễu Mi Nhi nở nụ cười ngọt ngào.
Chương 108 Bảng Đơn Đối Chiến (2)
(2)
"Thúc cứ mời ta uống rượu đi, bây giờ thân thể của ta đã hồi phục, có thể uống tùy ý." Triệu Phi Yến chỉ thích uống rượu và kẹo hồ lô.
"Không thành vấn đề."
Trần Mục sảng khoái đáp ứng.
Trên người hắn linh dịch túng thiếu chứ linh thạch mỗi tháng đều có thừa, bèn dẫn theo hai nữ tử tới quán trà của Biệt Vân gian uống trà thưởng rượu.
Những đệ tử khác trong quán trà nhìn Triệu Phi Yến với Liễu Mi Nhi bằng ánh mắt hâm mộ, các nàng vậy mà có thể thân cận với tiểu sư thúc như thế.
Trần Mục và Liễu Mi Nhi đang uống trà.
Triệu Phi Yến uống rượu một mình, có điều men say đã xông lên mặt, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đỏ bừng, đôi mắt đã ngà ngà say: "Chẳng có ai uống rượu với ta, vô vị."
"Cho các ngươi cơ hội, có ai nguyện ý uống rượu cùng Triệu sư tỷ không?" Liễu Mi Nhi đột nhiên đứng dậy hô lớn.
Bầu không khí bỗng trở nên rất kỳ quái.
Toàn bộ đệ tử trẻ tuổi trong trà lâu nháy mắt đã tháo chạy sạch sẽ, Triệu Phi Yến trừng Liễu Mi Nhi, lạnh giọng nói: "Cái mông của ngươi ngứa rồi đúng không?"
Liễu Mi Nhi nhu nhược nói: "Phi Yến, chính bản thân tỷ nói vô vị, ta đang giúp tỷ mà."
"Sao bọn họ lại đều sợ ngươi?"
Trần Mục có chút ngờ vực.
Liễu Mi Nhi che miệng cười trộm, nói: "Giá trị nhan sắc cùng thân hình của Triệu sư tỷ không thua sư tôn của ta, chỉ là đáng tiếc tính khí quá tệ, có khuynh hướng bạo lực, không có ai dám theo đuổi tỷ ấy."
"Ha ha ha."
Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý.
"Liễu Mi Nhi, dù sao thì cũng tốt hơn ngươi đi, nữ truy nam, kết quả Tiêu Vân lại coi ngươi là muội muội."
"Triệu Phi Yến, tỷ quá đáng rồi nha!"
Liễu Mi Nhi còn đỏ mặt ghê hơn cả Triệu Phi Yến, hai nữ tử bốn mắt nhìn nhau, Trần Mục bị kẹp ở giữa, hắn nhỏ giọng nhắc nhở, nói: "Tần sư tỷ tới rồi."
Hai nữ tử nghe thấy vậy lập tức ngồi ngay ngắn yên tĩnh.
Tần Nghê Thường bước vào trà lâu, váy đỏ như lửa, mắt phượng híp lại, dọa cho hai nữ tử im bặt, giọng nói của nàng ta rét lạnh: "Tiểu sư đệ, ra ngoài nói chuyện.”
Biệt Vân gian.
Bên ngoài trà quán chính là hành lang có mây và biển.
Trần Mục theo sau Tần Nghê Thường tới bên vách đá, gió khẽ thổi lay động góc váy nàng ta, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, mái tóc dài đỏ rực được quấn lên cao bởi chiếc trâm vàng, giống như phượng hoàng kiêu ngạo.
Vốn dĩ còn có tiểu bối ở gần đó ngắm cảnh, nhìn thấy Tần Nghê Thường lập tức nhao nhao tự giác rời khỏi, trong mắt bọn họ đều mang theo sợ hãi.
"Tiểu sư đệ, đệ là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, phải chú ý thân phận của bản thân, đừng có đi lại quá gần với các tiểu bối."
"Đệ sẽ chú ý, nhưng mà Triệu Phi Yến là đệ tử của Khương sư tỷ, Liễu Mi Nhi là đệ tử của Tần sư tỷ, bọn họ không giống những đệ tử khác."
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Hai người bọn họ càng cần phải chú ý hơn, vốn đã bướng bỉnh khó thuần nếu đệ còn nuông chiều bọn họ thì e rằng bọn họ sẽ cưỡi lên đầu đệ."
Trần Mục chung sống với bọn họ rất lâu, từ tính cách của Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi có thể nhìn ra được thái độ đối với đệ tử của Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường.
Khương Phục Tiên khá buông lỏng.
Tần Nghê Thường lại tương đối hà khắc.
"Tần sư tỷ nhắc nhở rất đúng, về sau đệ sẽ chú ý." Trần Mục cười gật đầu.
Sau đó Tần Nghê Thường nói tới chính sự: "Bảng đơn đối chiến thi đấu tông môn lần này là do sư tôn yêu cầu, ngài muốn tiểu bối trong tông môn được rèn luyện."
"Sư tỷ hy vọng đệ sẽ không thua."
"Đó là đương nhiên."
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục tràn đầy tự tin.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường nhìn chằm chằm Trần Mục, lại nhắc nhở lần nữa: "Nếu tiểu sư đệ thấy nhàm chán, có thể tới Lạc Hà phong tìm sư tỷ, trớ ở riêng với các tiểu bối, nếu bị ta bắt được lần nữa, xử theo tông quy."
"..."
"Tần sư tỷ."
"Trong tông quy không có điều này đúng không?"
Trần Mục từng nghiêm túc nghe qua Tông Môn Đại Điển.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường híp lại, lạnh lùng nói: "Sư tỷ chính là tông quy, đã rõ chưa?"
"Đã rõ."
Trần Mục bị ép gật đầu.
Tần Nghê Thường lấy một danh sách tên ra đưa cho Trần Mục, nàng ta lạnh lùng nói: "Những đệ tử ở trong này có khả năng sẽ là đối thủ của đệ, cầm về nghiên cứu đi."
"Đây..."
Trần Mục không biết phải nói gì mới tốt.
Tần Nghê Thường trịnh trọng nói: "Sư tỷ không muốn để thua, trong số đối thủ của đệ có Kiếm Hậu đỉnh phong, bây giờ phải chuẩn bị nhiều hơn chút, không thể khinh địch."
"Tần sư tỷ, đệ không cần."
Trong tay Trần Mục xuất hiện linh lực thuộc tính hoả, chớp mắt phần danh sách kia đã hóa thành khói xanh tiêu tan.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường híp lại.
Trần Mục thấy sư tỷ im lặng, ánh mắt sắc bén kia khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Biệt Vân gian đột nhiên rất yên tĩnh.
"Tần sư tỷ, đa tạ ý tốt của tỷ."
Tần Nghê Thường âm u nói: "Tiểu sư đệ, đệ biết sư tỷ chuẩn bị mất bao lâu không?"
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục nghiêm túc, nói: "Sư đệ hiểu ý tốt của Tần sư tỷ, nhưng đệ muốn chiến đấu công bằng, đệ sẽ không thua đâu."
Tần Nghê Thường nhìn chằm chằm Trần Mục.
Bốn mắt nhìn nhau, vô cùng yên tĩnh.
Trần Mục thi triển tuyệt chiêu, đơn thuần nháy mắt, Tần Nghê Thường chậm rãi mở miệng: "Tiểu sư đệ, trước khi đôi cánh của đệ cứng cáp đừng có loại hành vi cãi lại sư tỷ như thế này nữa, sư tỷ không thích đâu."
Tần Nghê Thường nhéo mặt nhỏ của Trần Mục, không có dùng sức, chỉ là một lời nhắc nhở.
"Sư tỷ, xin lỗi." Trần Mục không biết Tần Nghê Thường đã tốn rất nhiều tâm tư.
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Đệ về Ngạo Kiếm phong trước đi, sư tỷ còn có lời muốn nói với bọn họ."
"Sư tỷ, tạm biệt."
Trần Mục nhanh chóng ngự kiếm rời khỏi Biệt Vân gian, hắn đoán rằng Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi sắp bị ăn mắng rồi.
Tần Nghê Thường bước vào trà quán, hai nữ tử vội vàng đứng dậy, bọn họ không tự chủ mà cúi đầu.
"Sư thúc."
"Sư tôn."
Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Hắn là sư thúc của các con, ta hy vọng hai người các con biết quy củ, hiểu rõ thân phận của mình là gì."
Hai nữ tử liên tục gật đầu.
Đợi Tần Nghê Thường rời đi, Triệu Phi Yến khẽ vỗ ngực, nỉ non nói: "Mỗi lần gặp Tần sư thúc đều phải cẩn thận từng li từng tí."
Chương 109 Bắt Đầu Thi Đấu (1)
Liễu Mi Nhi mất mát, nói: "Sư tôn không cho chúng ta đi lại quá gần với tiểu sư thúc, sợ rằng về sau chúng ta rất khó có cơ hội cười nói với thúc ấy, nói không chừng sau này sẽ chẳng còn bắp đùi có thể bao bọc cho chúng ta "
...
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong.
Hắn lại ngồi xếp bằng trước trường kiếm trên đỉnh núi như mọi khi.
Trần Mục luyện hóa cả bình linh dịch vừa uống, rất nhanh đã đột phá lần nữa, đan điền Kiếm Thai đạt tới bảy tấc, được bao phủ bởi hỏa quang nóng rực.
Trong quá trình cọ xát với chấp niệm của sư huynh, Trần Mục dần lĩnh ngộ được Trảm Đoạn Kiếm Thế, Trảm Đoạn Kiếm Thế có khác biệt rất lớn với những kiếm thế khác.
Kiếm thế chủ yếu lấy tích lực làm chủ, lấy Long Ngâm Kiếm Thế làm ví dụ, nó có thể tích trữ sức mạnh tạo ra Long Hồn, phóng thích ra sức mạnh cuồng bạo của rồng.
Kiếm ý chủ yếu là biên độ tăng trưởng, lấy Lôi Đình Kiếm Ý làm ví dụ, nó có thể điều động nguyên tố sấm sét giữa trời đất, còn có thể nâng cao sức đột phá và tốc độ của người tu hành trong nháy mắt, hiệu quả thực chiến càng cao hơn.
Tích lực Trảm Đoạn Kiếm Thế của sư huynh rất ngắn, hơn nữa lại còn tích lực trong quá trình xuất kiếm, khi dùng cực kỳ lưu loát.
Trong thức hải của Trần Mục, trường kiếm của sư huynh lại tập kích tới, hắn dùng niệm lực ngưng tụ ra hư ảnh, hư ảnh vung kiếm tiếp chiêu.
Trong giây phút hai thanh trường kiếm va chạm với nhau, trường kiếm của Trần Mục lại bị chém gãy lần nữa.
Có điều lần này trường kiếm trong tay sư huynh cũng bị chém đứt, trên khuôn mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì của sư huynh lại bất chợt hiện ra nụ cười.
Hư ảnh của Trần Mục chắp tay với chấp niệm của sư huynh, cung kính nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Chớp mắt, chấp niệm của sư huynh hoá thành ánh sáng lấp lánh rồi tan biến, chấp niệm của sư huynh đã bị chặt đứt nhưng kiếm đạo của huynh ấy vẫn tồn tại ở thế gian.
【Ký chủ: Trần Mục】
【Cảnh giới: Thất phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ】
【Cảnh giới: Thất phẩm Niệm Hậu sơ kỳ】
【Điểm giá trị đánh dấu: 717】
【 Nhiệm vụ: Đánh dấu lôi đài trận chung kết thi đấu tông môn】
【 Phần thưởng: Hạo Nhiên Kiếm Ý】
Tiến vào cấp Lục phẩm Kiếm Hậu, sức mạnh của Trần Mục được tăng lên trên diện rộng, cộng thêm niệm lực lớn mạnh, dù có gặp lại Yêu Vương hắn cũng có năng lực để đánh một trận.
Trần Mục đột phá trước đêm thi đấu, ánh trăng sáng trong rải khắp Ngạo Kiếm phong, hắn dơ tay nắm chặt thanh trường kiếm kia, sau đó mạnh mẽ rút ra.
Trường kiếm kêu rung, cát bụi rơi xuống, ánh kiếm trắng còn sáng hơn cả ánh sao đầy trời.
Trần Mục vung trường kiếm.
Ngạo Kiếm phong đêm nay kiếm quang rực chói.
Đỉnh núi Lăng Vân phong, Khương Phục Tiên đang chăm chú nhìn Trần Mục, trong đôi mắt xanh ngậm ý cười.
Trong nhà trúc ở Trích Tinh phong, Tô Mân nằm trên giường nghỉ ngơi, đột nhiên ông ta mở mắt, trong một giây ngắn ngủi kia còn cho rằng là đồ nhi trở về rồi.
Phía Đông hửng sáng, Trần Mục thu trường kiếm lại, hắn đi tới khe suối nhỏ sau núi Ngạo Kiếm phong để ngâm mình, thời điểm ánh bình minh ló rạng, hắn thay một cái áo bào sạch sẽ, chính thức đi đến sân luận kiếm.
Sân luận kiếm.
Phạm vi rất rộng.
Có hơn nghìn ngọn núi cao.
Cuộc thi đấu của Kiếm Tông được tiến hành trên các võ đài rải rác xung quanh chân núi, trận thi đấu của Kiếm Hậu thì đều tiến hành trên các đỉnh núi, mà chiến đấu của Kiếm Vương thì lại ở nơi cao trên các Phù Đảo Tự.
Thi đấu còn chưa bắt đầu mà đã có rất nhiều đệ tử tới sân luận kiếm rồi.
Trận thi của Trần Mục ở trên đỉnh núi số một.
Đỉnh núi số một cũng chính là võ đài trận chung kết của sân luận võ, chỉ cần Trần Mục không thua thì có thể đánh tất cả các trận đấu ở trên đỉnh núi số một.
Phần lớn những tiểu bối hôm nay không phải thi đấu đều tập trung ở xung quanh đỉnh núi số một, bọn họ ngự kiếm đứng ở trên cao, từ rất sớm đã tới gần đó tìm vị trí tốt muốn tận mắt trông thấy phong thái của tiểu sư thúc.
Mỗi ngày có hai trận thi đấu của tiểu bối Kiếm Hậu.
Một trận vào buổi sáng, một trận vào ban chiều.
Đến trước thời gian thi đấu, Trần Mục ngự kiếm tới đỉnh núi số một, hắn không nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, các nàng Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi không tới, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường cũng không tới, cường giả tông môn và các đệ tử nòng cốt cũng đều không xuất hiện.
Kết quả của trận thi đấu này không có gì hồi hộp, tất cả bọn họ đều không muốn lãng phí thời gian.
Trên lôi đài có hai vị cường giả trung niên.
Một vị ở trong đó là chấp sự của Lăng Vân tông, ông ta chắp tay hành lễ với Trần Mục, trịnh trọng tuyên bố trước khi thi đấu: "Thi đấu Lăng Vân tông, giao lưu cọ xát, đến giờ là dừng, nghiêm cấm quyết đấu tàn ác!"
Trần Mục nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía thiếu niên nhã nhặn đứng cách đó không xa, thiếu niên cung kính nói: "Tiểu sư thúc, ta là Lâm Tiêu đã luyện kiếm được hai năm rưỡi, chút nữa còn mong thủ hạ lưu tình."
Chấp sự trung niên lạnh giọng, nói: "Trong thi đấu nghiêm cấm rỉ tai thì thầm."
Lâm Tiêu vội vàng im miệng.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân mình đen đủi.
Thế mà trận đầu tiên đã đụng phải tiểu sư thúc, tất nhiên chỉ là một vòng dạo chơi, hắn muốn bỏ quyền rồi đây.
"Vị này là Lưu Vinh của Thiên Cơ các, hắn sẽ chứng kiến trận tỉ thí này của hai người, nếu như có tuyển thủ Thanh Vân bảng, hắn sẽ ghi chép việc thay đổi số thứ tự một cách công chính." Chấp sự trung niên giới thiệu, nói.
Thay đổi thứ hạng tên trên Thanh Vân bảng rất đơn giản, đánh thắng sẽ được trao đổi thứ hạng tên, vị trí của hắn chính là của ngươi, và đối phương sẽ mất đi thứ hạng.
Bởi vì cơ chế bảo vệ của Thanh Vân bảng nên người có thứ hạng cao có thể không tiếp nhận khiêu chiến, bình thường muốn có được xếp hạng trên Thanh Vân bảng cực kỳ khó, chỉ có thời điểm thi đấu tông môn các tiểu bối mới có cơ hội đạt được thứ hạng, hoặc là nâng cao thứ hạng.
"Đã đến giờ, trận đấu bắt đầu!" Chấp sự Chu Trí lớn tiếng tuyên bố, nói.
Các tiểu bối vây xem cũng theo đó mà trở nên kích động, đây là lần đầu tiên tiểu sư thúc của Lăng Vân tông thể hiện sức mạnh của bản thân, bọn họ đã ngóng chờ rất lâu rồi.
Chương 110 Bắt Đầu Thi Đấu (2)
"Các ngươi nói Lâm Tiêu có thể đỡ được mấy chiêu?"
"Còn phải đoán sao? Khẳng định là một chiêu!"
"Lâm Tiêu cố lên! Nắm chắc cơ hội nha!"
Trên miệng Lâm Tiêu tỏ ra yếu kém nhưng cánh tay hắn nắm kiếm lại rất vững vàng, Trần Mục nắm Chiết Dực, hờ hững đứng yên tại chỗ.
Trần Mục nhớ tới lời Tần sư tỷ nói, sư tôn muốn thông qua hắn để tôi luyện các tiểu bối, nếu đã như vậy thì cứ cho bọn họ cơ hội khiêu chiến.
Thấy tiểu sư thúc không có ý định động thủ, Lâm Tiêu nhấc kiếm hướng về phía trước, tốc độ của hắn ta rất nhanh, ánh kiếm màu xanh vượt lên trước tiếp cận Trần Mục.
Trần Mục nhấc Chiết Dực lên, dễ dàng ngăn chặn đạo kiếm quang có tính thăm dò này, Lâm Tiêu không đâm tới chính diện mà là đến gần Trần Mục xong mới bắt đầu di chuyển trái phải không có quy luật, lưỡi kiếm không ngừng phóng ra kiếm quang.
Tiểu bối xung quanh thấy thế đều bật cười, còn có tiểu bối chế giễu, nói: "Tên nhát gan này, ngay cả dũng khí nghênh chiến chính diện với tiểu sư thúc cũng không có."
Kiếm thuật của Lâm Tiêu không kém, Trần Mục có thể cảm nhận ra được trình độ của Nhị phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ, gia nhập Lăng Vân tông hai năm rưỡi mà đã có thực lực như này, không chỉ là do trong Lăng Vân tông mạnh mà càng là do thiên phú dị bẩm của hắn ta, tương lai rất có tiềm lực.
Chớp mắt Trần Mục đã tới gần trước mặt Lâm Tiêu, hắn vung kiếm, hai thanh kiếm va chạm với nhau, không có cục diện nghiêng về một bên như trong tưởng tượng.
Biểu cảm của các tiểu bối đều là kinh ngạc, cái này với cảnh tượng bọn họ nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Tiêu cảm giác được sức mạnh của Trần Mục rất lớn, nhưng lại không đáng sợ như trong dự liệu, vẫn có khả năng thắng được, nghĩ tới đây, hắn dốc hết sức phóng linh lực ra, hai đạo kiếm quang tách ra trên đỉnh núi.
"Thế lực tương đương?"
"Tiểu sư thúc chỉ có trình độ này?"
"Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, tiểu sư thúc mới có năm tuổi, có được thực lực như này đã rất nghịch thiên rồi, Lâm Tiêu cũng không chiếm được lợi."
"Không đúng nha, tiểu sư thúc xếp thứ ba trăm năm mươi sáu trên Thanh Vân bảng, Lâm Tiêu còn không có thứ hạng mà."
"Đoán chừng tên Lâm Tiêu này là giả heo ăn thịt hổ, chẳng lẽ tiểu sư thúc lại thua ngay ở trận đầu tiên?"
Tất nhiên là mọi người không tin Trần Mục sẽ thua, tiểu bối xung quanh đỉnh núi số một xôn xao nghị luận, có chút thất vọng với thực lực mà Trần Mục thể hiện ra.
Mặt Tống Vinh và Chu Trí không gợn sóng, trông bọn họ giống như thế lực ngang nhau nhưng từ đầu tới cuối hơi thở của Trần Mục chưa từng thay đổi, mà Lâm Tiêu lại há miệng thở hổn hển, ai mạnh ai yếu, bọn họ đương nhiên biết rất rõ.
Lâm Tiêu thi triển Thanh Xà Kiếm Kỹ, tàn ảnh của Thanh Xà hiện ra, Trần Mục tùy ý vung kiếm, đạo tàn ảnh kia liền tán loạn, Lâm Tiêu cũng bị sức mạnh dũng mãnh của Chiết Dực ép lui xa mấy trượng.
Lâm Tiêu đã kiệt sức, tất cả thế công của hắn đều bị Trần Mục nhẹ nhàng hóa giải, Trần Mục vẫn là dáng vẻ phong đạm vân khinh như thế.
"Ta nhận thua!"
"Đa tạ tiểu sư thúc!"
Lâm Tiêu chắp tay cung kính, tới tận lúc cuối hắn mới hiểu được là tiểu sư thúc thủ hạ lưu tình, để hắn thua cuộc thi không quá thảm hại.
Lâm Tiêu đối với Trần Mục chỉ có cảm kích.
Chu Trí trịnh trọng nói: "Tiểu sư thúc thắng!"
Xung quanh chỉ có bộ phận tiểu bối đang hoan hô, mặc dù Trần Mục thắng nhưng lại không kinh diễm giống như trong tưởng tượng, có lẽ là kỳ vọng của mọi người quá cao.
Trần Mục không trở về Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi, đúng lúc buổi chiều vẫn còn thi đấu, hắn ngự kiếm tới nơi cao, muốn đi xem Kiếm Vương quyết đấu trên Phù Đảo Tự.
Phù Đảo Tự treo ở trên cao.
Trên mỗi hòn đảo đều có lôi đài có đường kính hơn trăm trượng, lực phòng ngự của những hòn đảo này rất mạnh, có thể chịu đựng được công kích toàn lực của Kiếm Hoàng.
Trần Mục tới hòn đảo số hai đang chiến đấu quyết liệt nhất, xung quanh có rất nhiều tiểu bối Kiếm Vương, thậm chí còn có cả cường giả tông môn ở gần đó.
"Bái kiến tiểu sư thúc!"
Tiểu bối chung quanh trăm miệng một lời.
Ngay cả trưởng lão tông môn ở xung quanh cũng đều chắp tay biểu ý với Trần Mục, mặc dù hắn vẫn chỉ là Kiếm Hậu nhưng bối phận lại rất lớn, với tư cách là đệ tử đích truyền của Thái Thượng trưởng lão, địa vị của những trưởng lão bình thường không bằng hắn, ngay đến cả những ông già trong Trưởng Lão viện kia cũng chỉ ngang vai vế với hắn.
Sau khi Trần Mục kết thúc thi đấu, người xem trận đấu Kiếm Vương tăng lên gấp bội, rất nhiều tiểu bối đều đi theo tiểu sư thúc tới hòn đảo số hai xem thi đấu.
Trên lôi đài.
Hai vị Kiếm Vương đang chiến đấu giữa không trung.
Nữ tử váy trắng đạp trên ngọn cỏ, thân pháp phóng khoáng, trường kiếm của nam tử áo trắng rất ác liệt, công thủ đều có.
Kiếm quang của bọn họ đều dài chừng mười mấy trượng, lực phá hoại kinh người, tiểu bối Kiếm Hậu đều trốn ở thật xa, hai mắt bọn họ vẫn nhìn chăm chú.
Có thanh niên khôi ngô đạp trên không trung mà đến, hắn ta đứng bên cạnh Trần Mục, chắp tay hành lễ, cung kính nói: "Tiểu sư thúc, ta là Diệp Hoành của Vô Uý phong, đồ đệ của trưởng lão Mộ Thu Phong bên Hình Phạt các, vãn bối có thể bẩm báo thông tin của bọn họ với ngài."
"Làm phiền Diệp sư điệt."
Trần Mục không từ chối ý tốt của Diệp Hoành.
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này để làm quen với mọi người.
Diệp Hoành trịnh trọng nói: "Số lượng tiểu bối Kiếm Vương đang trong giai đoạn tu hành ở Lăng Vân tông có không đến trăm người, số trận thi đấu không nhiều như của Kiếm Hậu và Kiếm Tông, cho nên vừa bắt đầu là đã có thể xuất hiện tình huống hai người cùng mạnh đấu với nhau."
"Sư muội Ngô Băng Thanh và sư đệ Trịnh Phi Phàm đều là Ngũ phẩm Kiếm Vương, thực lực của bọn họ rất mạnh, đây là trận quyết đấu mạnh nhất hôm nay."
"Ngô sư muội vừa đột phá lên Ngũ phẩm Kiếm Vương, Trịnh sư đệ đã tiến vào Ngũ phẩm Kiếm Vương sắp được ba năm rồi, trận này tỉ lệ thắng của Trịnh sư đệ sẽ cao hơn."
Trong mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn có thể nhìn thấy được trong cơ thể hai người họ còn lại bao nhiêu linh lực, hơi nhíu mày nói: "Thi đấu có thể sử dụng đan dược sao?"
Diệp Hoành cười, trả lời, nói: "Đương nhiên là không được phép, lợi dụng đan dược có thể đạt được nâng cấp tạm thời nhưng mà sẽ dẫn tới tác dụng phụ, còn sẽ ảnh hưởng tới tính công bằng, nếu trong lúc thi đấu bị bắt được thì sẽ trực tiếp hủy bỏ thành tích."