-
Chương 1 Khởi đầu nhận được hôn ước
Vạn Tượng đại lục, lấy võ làm đầu.
Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang.
"Nhị gia!"
"Phu Nhân sinh rồi!"
"Là một đứa bé trai!"
Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển.
"Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."
Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.
Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"
Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.
Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.
Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.
Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."
Đường Uyển cười thành tiếng.
"Phu nhân, nàng tới đặt tên cho đứa bé đi."
"Phu quân, trước kia ngươi từng nói, là bé trai thì gọi là Trần Mục, là bé gái thì gọi là Trần Dĩnh, nếu đã là bé trai vậy thì gọi là Trần Mục đi."
"Được, Trần Mục được."
Cả hai vợ chồng đều thích cái tên này.
Trần Nghiêm bảo nha hoàn đi nấu thuốc cho Đường Uyển, nàng ta vừa mới sinh xong cần được tẩm bổ cho thật tốt.
Trần Mục cảm thấy lạ lẫm đối với cảnh tượng trước mắt, tận đáy lòng thầm nói: "Ta xuyên qua rồi?"
Kiếm trước hắn là công nhân làm việc cần cù, ngày nào cũng thức đêm làm thêm giờ, làm việc được không tới mấy năm thì thân thể xuất hiện vấn đề.
Về sau đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì bác sĩ nói cho Trần Mục biết rằng hắn không còn nhiều thời gian để sống.
Khi đó Trần Mục còn chưa kết hôn, đột nhiên bị kết án tù không vợ, chỉ có thể từ chức, chuẩn bị hoàn thành từng cái nguyện vọng của chính mình.
Ngay tại nguyện vọng đầu tiên, nhảy cầu, thì dây thừng đứt mất.
"Trang phục mang phong cách cổ trang, căn phòng trang trí phong cách cổ xưa, phụ thân vạm vỡ, mẫu thân đoan trang, không phải là thời cổ đại chứ?" Trần Mục âm thầm phân tích.
"Đinh!"
"Hệ thống đánh dấu đã được tải hoàn tất!"
"Đã đánh dấu thành công tại Vạn Tượng đại lục!"
"Chúc mừng ký chủ thu hoạch được Bá Đạo Kiếm thể!"
"Khen thưởng gói quà tân thủ!"
Trần Mục cảm nhận được trong cơ thể có một luồng nhiệt, sau đó kiếm ý bay lên trời, toàn bộ tất cả kiếm sắt ở bên trong Trần phủ đều đang run rẩy vang lên.
Trong Hắc Thạch thành, vạn kiếm cùng vang.
Dị tượng nảy sinh khiến toàn thành chấn kinh.
Kiếm vang không duy trì quá lâu, chẳng mấy chốc thì biến mất, mọi người cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
"Hệ thống đánh dấu, Bá Đạo Kiếm thể!" Trần Mục dần dần ý thức được vị trí hoàn cảnh của chính mình.
"Có mở gói quà tân thủ hay không?"
"Mở đi."
Trần Mục thầm nói trong lòng.
Hắn cũng không biết sẽ có thứ ngạc nhiên như thế nào.
"Chúc mừng thu hoạch được một tờ hôn ước!"
"Hoàn thành hôn ước ban thưởng Tiên kiếm!"
"Phát động từ hôn được đền bù Tiên đan!"
Kiếp trước chịu khổ, còn như bị kết án tù không có vợ, một đời này vừa mới bắt đầu, hệ thống đã an bài đối tượng cho hắn, hệ thống thật sự là chu đáo.
Trần Mục đột nhiên nhướng mày, cảm thấy việc này không đơn giản, không phải là loại từ hôn trình độ khó khăn như địa ngục chứ? Hắn cũng không có thích loại kịch bản này.
Nghĩ lại, nếu như đối phương từ hôn thì có thể đạt được Tiên đan, vậy cũng rất có lời.
Trần Nghiêm trông thấy vẻ mặt đặc sắc của Trần Mục thì miệng cười ha hả không ngừng, kích động nói: "Uyển nhi, vẻ mặt này của con trai chúng ta thực sự rất buồn cười."
"Để cho ta xem." Đường Uyển rất hiếu kỳ, thế là Trần Nghiêm đặt Trần Mục nằm ở bên cạnh nàng.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim khách kêu to.
Có chim khách đầy màu sắc bay vào trong phòng, trong mỏ ngậm lấy một tờ giấy.
Chim khách là một dấu hiệu của điềm lành, chi nên Trần Nghiêm đứng nhìn con chim khách đầy màu sắc kia bay tới trước giường.
Nó đặt tờ giấy kia ở trước người Trần Mục, sau đó thì lập tức biến mất không còn thấy đâu nữa.
Hai vợ chồng đều rất hiếu kỳ.
"A?"
Trần Nghiêm cầm tờ giấy kia lên, ở trên vậy mà viết là hôn ước, hơn nữa nhà trai là Trần Mục, nhà gái là Khương Phục Tiên của Lăng Vân tông.
"Phu nhân, ngươi xem thứ này là chuyện gì xảy ra?" Trần Nghiêm đưa tờ hôn ước này cho Đường Uyển.
Đường Uyển vẻ mặt khó hiểu nói: "Làm sao có thể, Mục nhi vừa mới sinh ra thì làm sao có thể có hôn ước với Khương Phục Tiên của Lăng Vân tông?"
Trần Nghiêm gật đầu liên tục, "Lăng Vân tông là thế lực siêu cấp ở Hoang châu, Khương Phục Tiên còn là Tông chủ của Lăng Vân tông, cường giả Kiếm thánh, tồn tại uy chấn thiên hạ."
"Hóa ra vị hôn thê tên là Khương Phục Tiên, cái tên thật bá đạo, còn giống như là đại lão." Chỉ có Trần Mục mới biết hôn ước này là hệ thống ban cho.
Trước tiên không nói Khương Phục Tiên có thể từ hôn hay không, nàng ta có thừa nhận từ hôn ước này hay không cũng rất khó nói, thậm chí nếu như nàng ta không vui thì nàng ta còn có thể tự đập chết chính mình.
Vẻ mặt Trần Mục dần dần trở nên nghiêm túc.
Trần Nghiêm không nghĩ ra, "Phu nhân, ngươi nói xem ai sẽ nhàm chán tới nỗi đi đùa kiểu này với chúng ta?"
Đường Uyển và Trần Nghiêm nghĩ mãi mà không thể nào hiểu được, bọn họ cũng không có xoắn xuýt quá lâu, chỉ có thể cho là ông trời đang trêu đùa, chuyện này cũng không dám công bố ra ngoài, chỉ có thể giấu hôn ước đi.
...
Tại Lăng Vân tông, vùng phía nam của Hoang châu.
Ở trên đỉnh một ngọn núi tuyết băng vạn năm, thấp thoáng một bóng dáng đứng một mình, đôi mắt đẹp của nàng ta đang nhìn chằm chằm về phía bắc xa xôi, khẽ nói: "Trần Mục?"
Khương Phục Tiên mặc một chiếc váy dài màu trắng như tuyết rủ xuống đất, gió tuyết vờn quanh thân nàng ta, mái tóc dài màu xám bạc đang bay múa trong gió.
Đôi mắt của nàng ta có màu xanh lam, xanh thẳm như bầu trời, khuôn mặt tinh xảo không tì vết, dáng người cao gầy, vòng eo mảnh khảnh, phảng phất giống như tiên tử giáng trần.
Trong tay ngọc trắng nõn của Khương Phục Tiên đang cầm tờ hôn ước, nàng ta vốn đang bế quan tu hành thì lại bị tiếng ồn ào của chim khách làm cho thức tỉnh, sau đó thì nhìn thấy tờ hôn ước này xuất hiện trước người.
Nàng ta làm Tông chủ Lăng Vân tông, cường giả Kiếm thánh, nhân vật đứng ở trên đỉnh cao nhất của đại lục, tung hoành mấy ngàn năm, chưa bao giờ có người nào dám trêu chọc nàng ta.
Khương Phục Tiên vốn định xé toang hôn ước, nhưng không cần biết là sử dụng loại thủ đoạn nào cũng không thể làm tổn hại tờ hôn ước này một chút nào, ở trên có cấm chế, vạn pháp bất xâm.
Tờ hôn ước này không giống như vật ở nhân gian, càng giống như là pháp chỉ từ thiên ngoại chí tôn hạ xuống.
"Áp đặt nhân quả cho ta."
"Lấy thiên làm chứng, lấy địa làm mối."
"Chẳng lẽ lão thiên gia cũng không muốn ta độc thân?"
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Thiên nhìn chằm chằm lên bầu trời, nếu là hôn ước vậy thì có thể giải trừ.
"Trần Mục ở Hắc Thạch thành đúng không, ta ngược lại là muốn xem xem ngươi là thần thánh phương nào."
Khương Phục Tiên hóa thành ánh tuyết biến mất.
Nửa tháng sau.
Trần gia tại Hắc Thạch thành.
Trần Mục nằm thoải mái trong nôi.
Hắn đang quan sát tới bảng hệ thống của chính mình.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Không.
Giá trị đánh dấu: 15.
Nhiệm vụ: Không.
Mỗi ngày Trần Mục đều có thể thu được một điểm giá trị đánh dấu, hắn còn có hệ thống thương thành, có thể dùng điểm giá trị đánh dấu đi trao đổi các loại thiên tài địa bảo.
Hắn bây giờ cái gì cũng không biết, cho nên còn chưa trao đổi, để tránh lãng phí giá trị đánh dấu.
Trong phòng đột nhiên trở nên lạnh, Trần Mục khịt mũi một cái, ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan.
Khương Phục Tiên xuất hiện ở trước cái nôi mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, Trần Mục thì trợn tròn mắt, bị vẻ đẹp của nàng làm cho chấn kinh, còn tưởng rằng là tiên tử từ trên trời rơi xuống.
Da như mỡ đông, dung mạo đẹp tựa tiên nữ.
"Thế mà là Bá Đạo Kiếm thể hiếm thấy!"
Khương Phục Tiên thầm nói, nàng ta không ngờ tới Trần Mục vẫn chỉ là một đứa bé, càng không nghĩ tới hắn có Bá Đạo Kiếm thể trong truyền thuyết.
Trần gia nho nhỏ sớm đã được nàng ta điều tra hiểu rõ, căn bản không có khả năng tiếp cận Lăng Vân tông, đứa bé trước mắt này thì càng không có khả năng.
Vậy hôn ước này thật sự là thượng thiên ban cho?
Để đường đường là Kiếm thánh đính hôn với nhóc con, Khương Phục Tiên nghĩ thôi cũng cảm thấy không thoải mái.
Trần Mục cảm nhận được cái lạnh thấu xương, hắn lấy lại tinh thần, nhìn vào Khương Phục Tiên đột nhiên xuất hiện ở đây, chẳng lẽ nàng ta là kẻ thù của cha mẹ ta?
"Cuộc sống bá đạo của ta còn chưa có bắt đầu, chẳng lẽ sẽ bị nàng ta loại bỏ từ trong nôi sao?"
"Oa!"
Trần Mục đột nhiên hét to.
Xung quanh có kết giới linh lực của Khương Phục Tiên, nàng ta giơ hai tay lên, nắm ngón tay thành trảo, như thể sắp ăn thịt hắn, Trần Mục vốn đang hò hét thì lập tức sửng sốt ngay tại chỗ.
"Thật đẹp."
Đây là tiếng lòng của Trần Mục.
Khương Phục Tiên vốn trông lạnh lùng, không nhiễm khói lửa trần gian, nhưng động tác này lại rất đáng yêu.
"Thật đúng là có thể dọa sợ."
Khương Phục Tiên nhướng mày cười, trong mắt lóe lên ánh sao xanh thẳm, Trần Mục cảm nhận được nàng ta không có ác ý thì sững sờ nhìn vào nàng ta.
Thấy Trần Mục đang nhìn vào mình một cách đáng yêu, Khương Phục Tiên ngồi xuống, vươn ngón tay mảnh khảnh ra, chạm nhẹ vào mũi nhỏ của Trần Mục, Trần Mục lập tức cảm thấy lạnh băng.
"Hắt xì."
Trần Mục nhịn không được mà hắt hơi.
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên, một mình nàng ta tu hành mấy ngàn năm, lại được đứa nhỏ này chọc cười.
"Muốn để ta thừa nhận tờ hôn ước kia thì ngươi cần phải cố lên." Khương Phục Tiên bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục, tự lẩm bẩm.
Người nói vô ý, người nghe có tâm.
Trần Mục trợn to mắt lên, trước mắt này lại chính là vị hôn thê mà hệ thống an bài cho hắn.
"Đối tượng an bài cho thật là xinh đẹp, nói chuyện cũng êm tai, xem ra đời này mình cũng phải nỗ lực phấn đấu." Trần Mục nói thầm trong lòng.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên ngưng trọng lại, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc, đứa nhỏ này làm sao mà kêu được một tiếng thì lại ngẩn người một lúc, lại có lúc cười ngây ngô!
Trước khi đi, nàng ta thả ngọc bội màu trắng như tuyết vào trong ngực Trần Mục.
Đường Uyển về tới phòng, nàng ta phát hiện ngọc bội trong ngực Trần Mục, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ngọc bội này thật là đẹp, chắc chắn có giá trị không nhỏ."
Hôn ước vào ngày sinh ra, đột nhiên xuất hiện ngọc bội màu trắng như tuyết, Đường Uyển quan sát xung quanh, "Chẳng lẽ có người đang âm thầm chú ý tới Mục nhi?"
"Chẳng lẽ lại là Khương Phục Tiên coi trọng Mục nhi nhà ta?" Đường Uyển không thể không suy đoán, nhưng chẳng mấy chốc thì nàng bỏ đi cái ý nghĩ này.
Trần gia, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang.
"Nhị gia!"
"Phu Nhân sinh rồi!"
"Là một đứa bé trai!"
Tráng hán mặc áo xanh nghe thấy vậy thì đẩy cửa ra, trong phòng, nha hoàn đang dùng vải đỏ bọc lấy đứa bé trai, Trần Nghiêm bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Uyển.
"Uyển nhi, vất vả cho nàng rồi."
Trần Nghiêm vội vàng lau mồ hôi trên trán cho Đường Uyển.
Vẻ mặt Đường Uyển rất mệt mỏi nói: "Phu quân, con của chúng ta làm sao lại không có động tĩnh gì?"
Trong phòng không có tiếng khóc của đứa trẻ mới trào đời.
Lúc này Trần Nghiêm mới nghĩ tới đứa con trai vừa mới trào đời của mình, hắn bế đứa bé từ trong tay của nha hoàn, vẻ kích động trong mắt lộ rõ trên mặt.
Bé trai thân thể khỏe mạnh, không quấy khóc, chỉ là ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Nghiêm, sau đó nhìn xung quanh lộ ra vẻ mê man.
Trần Nghiêm mặt mày hớn mở, vui mừng nói: "Uyển nhi, con của chúng ta rất ngoan, trắng trẻo mập mạp, chỉ là có hơi ngây ngô, rất giống với ta."
Đường Uyển cười thành tiếng.
"Phu nhân, nàng tới đặt tên cho đứa bé đi."
"Phu quân, trước kia ngươi từng nói, là bé trai thì gọi là Trần Mục, là bé gái thì gọi là Trần Dĩnh, nếu đã là bé trai vậy thì gọi là Trần Mục đi."
"Được, Trần Mục được."
Cả hai vợ chồng đều thích cái tên này.
Trần Nghiêm bảo nha hoàn đi nấu thuốc cho Đường Uyển, nàng ta vừa mới sinh xong cần được tẩm bổ cho thật tốt.
Trần Mục cảm thấy lạ lẫm đối với cảnh tượng trước mắt, tận đáy lòng thầm nói: "Ta xuyên qua rồi?"
Kiếm trước hắn là công nhân làm việc cần cù, ngày nào cũng thức đêm làm thêm giờ, làm việc được không tới mấy năm thì thân thể xuất hiện vấn đề.
Về sau đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì bác sĩ nói cho Trần Mục biết rằng hắn không còn nhiều thời gian để sống.
Khi đó Trần Mục còn chưa kết hôn, đột nhiên bị kết án tù không vợ, chỉ có thể từ chức, chuẩn bị hoàn thành từng cái nguyện vọng của chính mình.
Ngay tại nguyện vọng đầu tiên, nhảy cầu, thì dây thừng đứt mất.
"Trang phục mang phong cách cổ trang, căn phòng trang trí phong cách cổ xưa, phụ thân vạm vỡ, mẫu thân đoan trang, không phải là thời cổ đại chứ?" Trần Mục âm thầm phân tích.
"Đinh!"
"Hệ thống đánh dấu đã được tải hoàn tất!"
"Đã đánh dấu thành công tại Vạn Tượng đại lục!"
"Chúc mừng ký chủ thu hoạch được Bá Đạo Kiếm thể!"
"Khen thưởng gói quà tân thủ!"
Trần Mục cảm nhận được trong cơ thể có một luồng nhiệt, sau đó kiếm ý bay lên trời, toàn bộ tất cả kiếm sắt ở bên trong Trần phủ đều đang run rẩy vang lên.
Trong Hắc Thạch thành, vạn kiếm cùng vang.
Dị tượng nảy sinh khiến toàn thành chấn kinh.
Kiếm vang không duy trì quá lâu, chẳng mấy chốc thì biến mất, mọi người cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
"Hệ thống đánh dấu, Bá Đạo Kiếm thể!" Trần Mục dần dần ý thức được vị trí hoàn cảnh của chính mình.
"Có mở gói quà tân thủ hay không?"
"Mở đi."
Trần Mục thầm nói trong lòng.
Hắn cũng không biết sẽ có thứ ngạc nhiên như thế nào.
"Chúc mừng thu hoạch được một tờ hôn ước!"
"Hoàn thành hôn ước ban thưởng Tiên kiếm!"
"Phát động từ hôn được đền bù Tiên đan!"
Kiếp trước chịu khổ, còn như bị kết án tù không có vợ, một đời này vừa mới bắt đầu, hệ thống đã an bài đối tượng cho hắn, hệ thống thật sự là chu đáo.
Trần Mục đột nhiên nhướng mày, cảm thấy việc này không đơn giản, không phải là loại từ hôn trình độ khó khăn như địa ngục chứ? Hắn cũng không có thích loại kịch bản này.
Nghĩ lại, nếu như đối phương từ hôn thì có thể đạt được Tiên đan, vậy cũng rất có lời.
Trần Nghiêm trông thấy vẻ mặt đặc sắc của Trần Mục thì miệng cười ha hả không ngừng, kích động nói: "Uyển nhi, vẻ mặt này của con trai chúng ta thực sự rất buồn cười."
"Để cho ta xem." Đường Uyển rất hiếu kỳ, thế là Trần Nghiêm đặt Trần Mục nằm ở bên cạnh nàng.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim khách kêu to.
Có chim khách đầy màu sắc bay vào trong phòng, trong mỏ ngậm lấy một tờ giấy.
Chim khách là một dấu hiệu của điềm lành, chi nên Trần Nghiêm đứng nhìn con chim khách đầy màu sắc kia bay tới trước giường.
Nó đặt tờ giấy kia ở trước người Trần Mục, sau đó thì lập tức biến mất không còn thấy đâu nữa.
Hai vợ chồng đều rất hiếu kỳ.
"A?"
Trần Nghiêm cầm tờ giấy kia lên, ở trên vậy mà viết là hôn ước, hơn nữa nhà trai là Trần Mục, nhà gái là Khương Phục Tiên của Lăng Vân tông.
"Phu nhân, ngươi xem thứ này là chuyện gì xảy ra?" Trần Nghiêm đưa tờ hôn ước này cho Đường Uyển.
Đường Uyển vẻ mặt khó hiểu nói: "Làm sao có thể, Mục nhi vừa mới sinh ra thì làm sao có thể có hôn ước với Khương Phục Tiên của Lăng Vân tông?"
Trần Nghiêm gật đầu liên tục, "Lăng Vân tông là thế lực siêu cấp ở Hoang châu, Khương Phục Tiên còn là Tông chủ của Lăng Vân tông, cường giả Kiếm thánh, tồn tại uy chấn thiên hạ."
"Hóa ra vị hôn thê tên là Khương Phục Tiên, cái tên thật bá đạo, còn giống như là đại lão." Chỉ có Trần Mục mới biết hôn ước này là hệ thống ban cho.
Trước tiên không nói Khương Phục Tiên có thể từ hôn hay không, nàng ta có thừa nhận từ hôn ước này hay không cũng rất khó nói, thậm chí nếu như nàng ta không vui thì nàng ta còn có thể tự đập chết chính mình.
Vẻ mặt Trần Mục dần dần trở nên nghiêm túc.
Trần Nghiêm không nghĩ ra, "Phu nhân, ngươi nói xem ai sẽ nhàm chán tới nỗi đi đùa kiểu này với chúng ta?"
Đường Uyển và Trần Nghiêm nghĩ mãi mà không thể nào hiểu được, bọn họ cũng không có xoắn xuýt quá lâu, chỉ có thể cho là ông trời đang trêu đùa, chuyện này cũng không dám công bố ra ngoài, chỉ có thể giấu hôn ước đi.
...
Tại Lăng Vân tông, vùng phía nam của Hoang châu.
Ở trên đỉnh một ngọn núi tuyết băng vạn năm, thấp thoáng một bóng dáng đứng một mình, đôi mắt đẹp của nàng ta đang nhìn chằm chằm về phía bắc xa xôi, khẽ nói: "Trần Mục?"
Khương Phục Tiên mặc một chiếc váy dài màu trắng như tuyết rủ xuống đất, gió tuyết vờn quanh thân nàng ta, mái tóc dài màu xám bạc đang bay múa trong gió.
Đôi mắt của nàng ta có màu xanh lam, xanh thẳm như bầu trời, khuôn mặt tinh xảo không tì vết, dáng người cao gầy, vòng eo mảnh khảnh, phảng phất giống như tiên tử giáng trần.
Trong tay ngọc trắng nõn của Khương Phục Tiên đang cầm tờ hôn ước, nàng ta vốn đang bế quan tu hành thì lại bị tiếng ồn ào của chim khách làm cho thức tỉnh, sau đó thì nhìn thấy tờ hôn ước này xuất hiện trước người.
Nàng ta làm Tông chủ Lăng Vân tông, cường giả Kiếm thánh, nhân vật đứng ở trên đỉnh cao nhất của đại lục, tung hoành mấy ngàn năm, chưa bao giờ có người nào dám trêu chọc nàng ta.
Khương Phục Tiên vốn định xé toang hôn ước, nhưng không cần biết là sử dụng loại thủ đoạn nào cũng không thể làm tổn hại tờ hôn ước này một chút nào, ở trên có cấm chế, vạn pháp bất xâm.
Tờ hôn ước này không giống như vật ở nhân gian, càng giống như là pháp chỉ từ thiên ngoại chí tôn hạ xuống.
"Áp đặt nhân quả cho ta."
"Lấy thiên làm chứng, lấy địa làm mối."
"Chẳng lẽ lão thiên gia cũng không muốn ta độc thân?"
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Thiên nhìn chằm chằm lên bầu trời, nếu là hôn ước vậy thì có thể giải trừ.
"Trần Mục ở Hắc Thạch thành đúng không, ta ngược lại là muốn xem xem ngươi là thần thánh phương nào."
Khương Phục Tiên hóa thành ánh tuyết biến mất.
Nửa tháng sau.
Trần gia tại Hắc Thạch thành.
Trần Mục nằm thoải mái trong nôi.
Hắn đang quan sát tới bảng hệ thống của chính mình.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Không.
Giá trị đánh dấu: 15.
Nhiệm vụ: Không.
Mỗi ngày Trần Mục đều có thể thu được một điểm giá trị đánh dấu, hắn còn có hệ thống thương thành, có thể dùng điểm giá trị đánh dấu đi trao đổi các loại thiên tài địa bảo.
Hắn bây giờ cái gì cũng không biết, cho nên còn chưa trao đổi, để tránh lãng phí giá trị đánh dấu.
Trong phòng đột nhiên trở nên lạnh, Trần Mục khịt mũi một cái, ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan.
Khương Phục Tiên xuất hiện ở trước cái nôi mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, Trần Mục thì trợn tròn mắt, bị vẻ đẹp của nàng làm cho chấn kinh, còn tưởng rằng là tiên tử từ trên trời rơi xuống.
Da như mỡ đông, dung mạo đẹp tựa tiên nữ.
"Thế mà là Bá Đạo Kiếm thể hiếm thấy!"
Khương Phục Tiên thầm nói, nàng ta không ngờ tới Trần Mục vẫn chỉ là một đứa bé, càng không nghĩ tới hắn có Bá Đạo Kiếm thể trong truyền thuyết.
Trần gia nho nhỏ sớm đã được nàng ta điều tra hiểu rõ, căn bản không có khả năng tiếp cận Lăng Vân tông, đứa bé trước mắt này thì càng không có khả năng.
Vậy hôn ước này thật sự là thượng thiên ban cho?
Để đường đường là Kiếm thánh đính hôn với nhóc con, Khương Phục Tiên nghĩ thôi cũng cảm thấy không thoải mái.
Trần Mục cảm nhận được cái lạnh thấu xương, hắn lấy lại tinh thần, nhìn vào Khương Phục Tiên đột nhiên xuất hiện ở đây, chẳng lẽ nàng ta là kẻ thù của cha mẹ ta?
"Cuộc sống bá đạo của ta còn chưa có bắt đầu, chẳng lẽ sẽ bị nàng ta loại bỏ từ trong nôi sao?"
"Oa!"
Trần Mục đột nhiên hét to.
Xung quanh có kết giới linh lực của Khương Phục Tiên, nàng ta giơ hai tay lên, nắm ngón tay thành trảo, như thể sắp ăn thịt hắn, Trần Mục vốn đang hò hét thì lập tức sửng sốt ngay tại chỗ.
"Thật đẹp."
Đây là tiếng lòng của Trần Mục.
Khương Phục Tiên vốn trông lạnh lùng, không nhiễm khói lửa trần gian, nhưng động tác này lại rất đáng yêu.
"Thật đúng là có thể dọa sợ."
Khương Phục Tiên nhướng mày cười, trong mắt lóe lên ánh sao xanh thẳm, Trần Mục cảm nhận được nàng ta không có ác ý thì sững sờ nhìn vào nàng ta.
Thấy Trần Mục đang nhìn vào mình một cách đáng yêu, Khương Phục Tiên ngồi xuống, vươn ngón tay mảnh khảnh ra, chạm nhẹ vào mũi nhỏ của Trần Mục, Trần Mục lập tức cảm thấy lạnh băng.
"Hắt xì."
Trần Mục nhịn không được mà hắt hơi.
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên, một mình nàng ta tu hành mấy ngàn năm, lại được đứa nhỏ này chọc cười.
"Muốn để ta thừa nhận tờ hôn ước kia thì ngươi cần phải cố lên." Khương Phục Tiên bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục, tự lẩm bẩm.
Người nói vô ý, người nghe có tâm.
Trần Mục trợn to mắt lên, trước mắt này lại chính là vị hôn thê mà hệ thống an bài cho hắn.
"Đối tượng an bài cho thật là xinh đẹp, nói chuyện cũng êm tai, xem ra đời này mình cũng phải nỗ lực phấn đấu." Trần Mục nói thầm trong lòng.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên ngưng trọng lại, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc, đứa nhỏ này làm sao mà kêu được một tiếng thì lại ngẩn người một lúc, lại có lúc cười ngây ngô!
Trước khi đi, nàng ta thả ngọc bội màu trắng như tuyết vào trong ngực Trần Mục.
Đường Uyển về tới phòng, nàng ta phát hiện ngọc bội trong ngực Trần Mục, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ngọc bội này thật là đẹp, chắc chắn có giá trị không nhỏ."
Hôn ước vào ngày sinh ra, đột nhiên xuất hiện ngọc bội màu trắng như tuyết, Đường Uyển quan sát xung quanh, "Chẳng lẽ có người đang âm thầm chú ý tới Mục nhi?"
"Chẳng lẽ lại là Khương Phục Tiên coi trọng Mục nhi nhà ta?" Đường Uyển không thể không suy đoán, nhưng chẳng mấy chốc thì nàng bỏ đi cái ý nghĩ này.
Bình luận facebook