-
Chương 81-85
Chương 81 Đi Tới Bắc Lâm (2)
Trần Mục nhân dịp tụ hội, trầm giọng nói: "Gia gia, cha, đón năm mới xong con muốn tới Bắc Lâm."
Trần Nghiêm ngờ vực hỏi: "Đến nơi đó làm gì?"
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục trịnh trọng nói: "Bắc Lâm có rất nhiều yêu thú, con muốn đi lịch luyện."
Cả nhà đều kinh ngạc, có điều Trần Thiên Nam vẫn gật đầu tán thành, ông ta cung kính nói: "Vẫn mong Triệu tiên tử cùng đi để chăm sóc cho Tiểu Mục."
"Không thành vấn đề!"
Triệu Phi Yến không có từ chối.
Triệu Phi Yến đáp ứng sảng khoái như thế, Trần Mục cũng có phần bất ngờ, còn đang chuẩn bị cầu nàng ta.
Trần Thiên Nam biết Trần Mục còn mạnh hơn bản thân mình, ông ta là Sồ Ưng, cũng cần phải rèn luyện.
Đường Uyển nhắc nhở nói: "Mục Nhi, con đi Bắc Lâm nhất định phải cẩn thận đấy."
"Vâng."
Trần Mục trịnh trọng gật đầu.
Rất nhanh đã sang năm mới, sáng sớm năm mới, Trần Mục chuẩn bị đi tới Bắc Lâm, như thế thì không cần phải đối diện với khách khứa ồn ào của Trần gia.
Hắn thay một chiếc áo khoác lông sói màu bạc, khoác áo khoác ngoài màu tuyết, vẫy tay tạm biệt với người nhà.
"Mẫu thân, mọi người không cần lo lắng, qua một đoạn thời gian nữa con sẽ trở về."
"Ca ca…"
Trần Dĩnh vẫy tay với hắn.
Yến Lang Nguyệt mang theo Trần Mục bay vọt lên cao.
Quãng đường quá xa, Triệu Phi Yến triệu hồi Khinh Ngữ, hai người đứng trên kiếm, không gian rất nhỏ, Trần Mục chỉ có thể dựa vào bắp đùi của Triệu Phi Yến.
Gió rất lạnh, chân càng lạnh.
"Tiên tử tỷ tỷ."
"Tới Bắc Lâm phải mất mấy ngày?"
"Mang theo ngươi thì cần ba bốn ngày, nhưng mà Bắc Lâm rất lớn, bên trong có rất nhiều yêu thú, ta kiến nghị ngươi không nên vào sâu trong Bắc Lâm."
Trần Mục còn chưa biết vị trí cụ thể của mộ Kiếm Hoàng ở đâu trong Bắc Lâm, đến Bắc Lâm tìm kiếm mộ Kiếm Hoàng cũng là ý nghĩa thật sự của việc lịch luyện.
Bắc Lâm.
Tuyết bay vạn dặm.
Tuyết phủ khắp núi tựa như một bức tường cao.
Trần Mục nhìn Tuyết Sơn nguy nga phía sau Bắc Lâm, kinh ngạc nói: "Sư tôn của tỷ lợi hại thật đấy."
Một kiếm đóng băng cả ngàn dặm.
Nguồn khí lạnh phương Bắc bị cắt đứt.
Đây là sức mạnh to lớn có thể thay đổi cả tự nhiên.
Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo vẻ kiêu ngạo: "Sư tôn là Kiếm Thánh lợi hại nhất Hoang Châu, Lăng Vân tông có thể lớn mạnh như vậy đều là nhờ sự tồn tại của người."
Tuyết Sơn nguy nga cao không thể với, sức mạnh của Khương Phục Tiên vượt xa phàm tục, Trần Mục có hơi áp lực, muốn chinh phục được nàng ta sợ rằng là rất khó.
Không lẽ sau này phải ăn bám sao?
"Có sư tôn cường đại như vậy, Phi Yến tỷ, áp lực của tỷ lớn lắm nhỉ?" Trần Mục thuận miệng hỏi.
Triệu Phi Yến sững sờ trong giây lát, sau đó nhẹ gật đầu, nàng ta tự giễu nói: "Đúng thế, ta không muốn làm sư tôn mất mặt, một lòng theo đuổi tốc độ tu hành, nhưng lại bởi vì cảnh giới được nâng cao quá nhanh, bị phản phệ nên tu vi đã đình trệ rất nhiều năm rồi."
Nếu như không gặp được Trần Mục, thì nàng ta cũng không nắm chắc có thể chịu đựng được việc hàn khí phản phệ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Mục nói muốn tới Bắc Lâm lịch luyện mà Triệu Phi Yến không có từ chối.
"Cảnh giới của ngươi còn tăng nhanh hơn ta, không cần gấp gáp cầu tiến, mài dũa tốt căn cơ rất quan trọng." Triệu Phi Yến nhắc nhở, nói.
"Đã hiểu."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Triệu Phi Yến nhìn ngọn Tuyết Sơn nguy nga kia, trong lòng rất khó hiểu, vì sao sư tôn lại làm như vậy.
Phía trước chính là Bắc Lâm.
Bên trong có rất nhiều yêu thú.
Triệu Phi Yến lại nhắc nhở lần nữa, nói: "Sâu trong Bắc Lâm rất nguy hiểm, có vài đạo khí tức không hề thua kém so với ta, ngươi muốn lịch luyện thì ở bên ngoài Bắc Lâm đi, gặp phải nguy hiểm thì gọi ta, đã rõ chưa?"
"Đã rõ."
Trần Mục xách kiếm tiến vào Bắc Lâm.
Triệu Phi Yến ở cách đó không xa dõi theo hắn.
Trần Mục có thể giết chết Lang Vương thì yêu thú bình thường tất nhiên không thể đả thương được hắn, bởi vì tòa Tuyết Sơn nguy nga này có rất nhiều hung thú từ phương nam kéo xuống lại không có quay trở về phương bắc, bọn chúng đều nấp kín ở thật sâu trong Bắc Lâm.
Trong đó có Yêu Vương chân chính, là yêu thú đáng sợ có thể so được với cường giả Kiếm Vương.
Đứng trước cây lớn Trần Mục rõ ràng rất nhỏ bé, trong mắt hắn có kim quang nhàn nhạt, có thể nhìn thấy tất cả sinh vật trong phạm vi trăm trượng, còn có thể nhìn thấy các hạt năng lượng cực nhỏ ở xung quanh.
Ở trước mặt Pháp Nhãn Kim Đồng, bất cứ sinh vật nào cũng không có chỗ trốn, bất cứ bí mật nào cũng không che giấu nổi.
Tiếc rằng phạm vi mà Pháp Nhãn Kim Đồng có thể nhìn thấy được chỉ trong trăm trượng, Trần Mục khẽ thở dài, nói: "Nếu như là Thiên Lý Nhãn thì tốt biết bao nhiêu, Bắc Lâm rộng lớn như vậy, muốn tìm được mộ Kiếm Hoàng không biết phải mất bao lâu."
Trần Mục nhắm hai mắt lại, quanh thân dần bị bao trùm bởi Huyễn Điệp, sau đó Huyễn Điệp tản ra bốn phía bay đi, bọn chúng có thể giúp Trần Mục tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Huyễn Điệp tiến vào nơi sâu nguy hiểm trong Bắc Lâm, Trần Mục lợi dụng Pháp Nhãn Kim Đồng tìm kiếm xung quanh bên ngoài Bắc Lâm, nhìn xem gần đó có mộ huyệt hay không.
Triệu Phi Yến ở không xa theo dõi sát sao, nàng ta nhìn thấy Trần Mục đang chạy lung tung trong rừng rậm.
"Tuyến đường thật kì lạ, hắn lại tránh tất cả yêu thú, thật sự là tới lịch luyện sao?"
Triệu Phi Yến theo Trần Mục lắc lư hơn nửa ngày, Trần Mục còn chẳng nhìn thấy chiếc lông thú nào, chỉ cần gặp phải yêu thú ở xung quanh thì hắn đều chủ động lách qua.
Mục tiêu của Trần Mục chính là mộ Kiếm Hoàng, sau đó mới là lịch luyện, trước khi tìm thấy mộ Kiếm Hoàng, hắn lấy việc tiết kiệm sức mạnh làm chủ.
Có thể không va chạm thì tận lực tránh việc va chạm.
Gần tới hoàng hôn.
Trần Mục cuối cùng cũng rút kiếm.
Hắn ở trong rừng nướng thịt thỏ.
"Ăn no một bữa trước khi trời tối đã, tránh cho ban đêm nhóm lửa lại thu hút yêu thú tới, đợi ăn no xong lại đi tìm mộ Kiếm Hoàng."
Trong ngực Trần Mục có mang theo bột thìa là, hắn rắc đầy bột thìa là lên trên thịt thỏ đã được nướng vàng óng, mùi thơm tràn ngập, ở phía không xa Triệu Phi Yến đều đang nuốt nước bọt.
"Thơm quá đi!"
Trần Mục ăn miếng thịt thỏ lớn.
Triệu Phi Yến đột nhiên xách theo con thỏ xuất hiện, Trần Mục cười khẽ nói: "Rất đơn giản, xử lý sạch sẽ, bắc khung từ từ nướng là được."
Chương 82 Thu Hoạch Đương Đối Khá (1)
Triệu Phi Yến vốn muốn nhờ Trần Mục giúp đỡ, nhưng Trần Mục lại mở miệng trước, nói ra những lời này, nàng ta chỉ có thể căng da đầu tự mình làm.
Triệu Phi Yến không nắm được kỹ xảo, rất nhanh đã có chỗ bị nướng cháy, có chỗ lại chưa chín, nhìn bộ dạng tay chân vụng về của nàng ta, Trần Mục khẽ cười, quả nhiên là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Sau khi ăn xong, Trần Mục làm giúp Triệu Phi Yến, hắn nhẫn nại nói: "Dục tốc bất đạt, nướng đồ phải kiên nhẫn, nướng thịt không thể cách lửa quá gần, cũng không thể cách quá xa, độ nóng phải đều đều."
"Ngươi còn hiểu những thứ này?" Triệu Phi Yến có chút ngờ vực, những kinh nghiệm này không giống với một đứa trẻ gần năm tuổi sẽ có.
Đời trước phụ thân của Trần Mục chính là làm đồ nướng, cho nên hắn rất có kinh nghiệm với việc nướng đồ, hơn nữa còn biết điều chế các loại tương liệu mỹ vị.
"Trong sách có viết, ta đọc sách nhiều, sẽ không gạt tỷ." Trần Mục nghiêm trang nói.
Triệu Phi Yến không có nghi ngờ.
"Có muốn cay không?"
"Không cần."
"Muốn thìa là không?"
"Bỏ một chút."
Trần Mục đưa thịt thỏ đã được nướng vàng óng cho Triệu Phi Yến, người sau hé mở môi đỏ, nhẹ nhàng cắn miếng đùi thỏ, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Thịt thỏ da giòn thịt mềm còn mọng nước.
Triệu Phi Yến ăn thịt thỏ nướng, mùi thơm ngập tràn ở trong miệng, gương mặt xinh đẹp của nàng ta tràn đầy sự hưởng thụ, nói: "Thật sự là mỹ vị nhân gian mà."
Trần Mục tiếp tục tìm kiếm mộ Kiếm Hoàng.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Trần Mục còn chẳng đụng phải cái bóng của yêu thú, nhưng thỏ rừng gà rừng lợn rừng thì ngược lại là ngày nào cũng ăn, Triệu Phi Yến cảm thấy hắn chính là mang mình ra ngoài ăn đồ ăn dân giã, cả ngày đều lắc lư khắp nơi, cũng không thấy hắn làm chính sự.
Trần Mục tìm khắp một lượt bên ngoài Bắc Lâm cũng không thấy tung tích của mộ Kiếm Hoàng, chỉ tìm thấy một chút danh dược quý giá, chạng vạng tối mỗi ngày lúc nướng thịt với Triệu Phi Yến sẽ để danh dược quý giá ở chỗ nàng ta.
"Xem ra chỉ có thể vào sâu trong Bắc Lâm rồi!"
Trần Mục đuổi mắt nhìn nơi sâu trong Bắc Lâm.
Triệu Phi Yến nhìn thấy Trần Mục tiến vào nơi sâu trong Bắc Lâm, nàng ta không ngăn cản, chỉ cần không gặp phải Yêu Vương thì nàng ta đều có thể xử lý, cho dù có gặp phải thì nàng ta cũng nắm chắc có thể dẫn Trần Mục rời đi.
Đi vào nơi sâu thẳm trong Bắc Lâm, Trần Mục mới biết được sự nguy hiểm của nơi này, chỉ trong thời gian nửa ngày hắn đã gặp những mấy con hung thú, thiếu chút nữa còn không kịp tránh.
Thậm chí có hung thú còn không thua kiếm gì Băng Sương Lang Vương.
Huyễn Điệp được thả ra không tìm thấy mộ Kiếm Hoàng, nhưng lại phát hiện vài địa phương có linh khí nồng đậm, nơi đó có thiên tài địa bảo tồn tại, có điều gần đó cũng có hung thú vô cùng lớn mạnh.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm."
Trần Mục đến khu vực Huyễn Điệp đánh dấu.
Ở gần đó hắn nhìn thấy cây cối xanh biếc, xung quanh là băng thiên tuyết địa, mà ở nơi đây cây cối xanh quanh năm, nhiệt độ ở chung quanh cũng rất khác thường.
"Linh dược tam phẩm Xích Huyết Tham!"
Xích Huyết Tham có công hiệu bổ máu trị thương, nơi này có ba cây, Trần Mục cười tươi đào lên.
Ngay sau đó hắn lập tức đi tới những chỗ khác.
Vỏn vẹn thời gian nửa ngày đã tìm được bảy cây linh dược tam phẩm, Nhị phẩm linh dược tìm được mười cây.
Triệu Phi Yến theo sau Trần Mục, càng ngày nàng ta càng thấy Trần Mục không đơn giản: "Không nghĩ tới Huyễn Điệp còn có tác dụng như thế, tiểu tử này rất thông minh."
Không chỉ có thiên phú dị bẩm mà còn biết nấu cơm, đọc sách cũng nhiều, thật sự không nên quá toàn diện.
Trần Mục tiến hành thu thập linh dược rất thuận lợi, mãi cho đến tận khi hắn phát hiện có cây ăn quả màu vàng lấp lánh, còn có cả Hoàng Kim Sư Tử nằm dưới gốc cây.
Hoàng Kim Sư Tử đang nằm ngáy ngủ.
Linh quả trên cây ẩn chứa sức mạnh dồi dào, nhưng Hoàng Kim Sư Tử giống như ngọn núi nhỏ chiếm giữ dưới gốc cây, Trần Mục cảm giác được sự nguy hiểm từ trên người nó.
"Kim Linh quả."
"Linh dược tứ phẩm hiếm thấy!"
"Nếu như có thể có được Kim Linh quả, nói không chừng ta có thể đột phá cảnh giới Kiếm Hậu trước thời hạn."
Trần Mục có chút động lòng, nghĩ tới việc có Triệu Phi Yến ở đây, lá gan của hắn cũng lớn hơn.
Trần Mục lợi dụng Linh Ẩn Bí Thuật giấu đi khí tức toàn thân, lặng lẽ tiếp cận, lúc còn cách khoảng mười trượng, nhanh chóng ngưng tụ ra hai con Huyễn Điệp, khoảng cách gần như vậy, có thể dùng niệm lực ngắt Kim Linh quả xuống.
Răng rắc!
Một con Huyễn Điệp bẻ gãy nhánh cây.
Một con Huyễn Điệp mang Kim Linh quả trở về.
Trần Mục vừa cầm được Kim Linh quả, thời điểm còn đang nghĩ phải bào chế như thế nào, Hoàng Kim Sư Tử ngẩng đầu lên, nó phát giác ra được có điểm không thích hợp.
"Gầm!"
Tiếng sư tử rống vang vọng cả núi rừng.
Trần Mục không chút do dự co cẳng chạy ngay.
Trong mắt Hoàng Kim Sư Tử mang theo lửa giận, phút chốc đã khoá chặt vị trí của Trần Mục.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phía sau, Trần Mục không quay đầu lại, bàn chân hắn lướt nhanh như gió, xuyên qua khắp rừng cây, căn bản là không có ý nghĩ muốn chiến đấu.
Triệu Phi Yến nhàn nhã ngắt Kim Linh quả xuống, nàng ta dùng váy áo lau qua, sau đó cắn miếng nhỏ thưởng thức, trong mắt ngậm ý cười: "Kim Sư Tử thực lực Yêu Vương mà cũng dám đến gần chọc ghẹo, xem ngươi chạy kiểu gì."
Nàng ta đang đợi Trần Mục kêu cứu mạng.
Nhưng mà Trần Mục thi triển Bỉ Ngạn Hoa Khai.
Trong đất tuyết xuất hiện vô số hoa Bỉ Ngạn, Hoàng Kim Sư Tử bỗng dừng bước chân lại, nó nhìn chăm chú bông hoa Bỉ Ngạn màu máu đang bay tới gần ở phía trước.
Hoàng Kim Sư Tử đột nhiên vươn tay đập đi.
Đoá hoa Bỉ Ngạn bay tới gần ở phía trước bị đập nát, hoá thành huyết sương, trong đó hiện lên bóng dáng của hung thú, Hoàng Kim Sư Tử lại vung tay lần nữa, đánh tan đạo thân ảnh còn chưa xuất hiện hoàn toàn kia.
Hoa Bỉ Ngạn màu máu ở xung quanh không ngừng bị đập nát, bên trong có thân ảnh hung thú bước ra, Hoàng Kim Sư Tử phóng thích kim sắc yêu quang, cây cối bốn phía chung quanh đều bị xé thành mảnh nhỏ, đây cũng chẳng kém công kích là bao.
Triệu Phi Yến nhìn Hoàng Kim Sư Tử bị huyễn cảnh vây khốn, thần sắc kinh ngạc nói: "Tên nhóc này cũng ghê gớm thật, lại có thể dùng Niệm Thuật vây giữ được hung thú!"
Ở góc nhìn của nàng ta, Hoàng Kim Sư Tử là đang điên cuồng tàn phá những cây cối xung quanh.
Chương 83 Thu Hoạch Đương Đối Khá (2)
Triệu Phi Yến nỉ non, nói: "Sau khi Niệm Thuật của Trần Mục được khơi dậy, sợ rằng còn lợi hại hơn cả lão già mù."
Niệm Thuật của lão già mù lấy công kích làm chủ, Niệm Thuật của Trần Mục lấy phụ trợ làm chủ, có thể kiềm chế lực chú ý của đối phương, khó lòng phòng bị.
Mặc dù thần chí của Hoàng Kim Sư Tử không rõ ràng nhưng Trần Mục cũng không dám đánh lén, nếu như Niệm Thuật mất hiệu quả, thì người gặp nạn chính là hắn.
Trần Mục thừa cơ trốn đi thật xa.
Triệu Phi Yến nhìn thấy hắn dùng Niệm Thuật để bỏ trốn.
Chạng vạng tối, Trần Mục tìm được sơn động khuất để nghỉ ngơi, vừa nãy Hoàng Kim Sư Tử khiến sau lưng hắn phát lạnh, phải nướng con gà rừng ăn cho bớt sợ.
Triệu Phi Yến tiến vào sơn động, nàng ta mặc chiếc váy trắng bó thân, một nửa tóc dài dùng trâm bạc quấn lên, một nửa để rơi xoã tùy ý, rất có ý vị.
"Phi Yến tỷ, những linh dược này tỷ cất giúp ta trước đi." Ngoài Kim Linh quả ra Trần Mục đem hết những linh dược còn lại giao cho Triệu Phi Yến bảo quản.
Không có Linh Khí không gian có chút bất tiện, Linh Khí không gian của hệ thống Thương Thành dù rẻ cũng phải mất mấy trăm điểm giá trị đánh dấu, Trần Mục muốn tích lũy để đổi lấy bảo bối.
Triệu Phi Yến nghiêm giọng cảnh cáo, nói: "Ở đây đã đủ nguy hiểm rồi, còn đi sâu vào trong nữa sẽ có Yêu Vương, chút thông minh kia của ngươi cũng không hữu dụng."
Trần Mục cũng biết nguy hiểm, trầm giọng nói: "Ta nghe nói nơi này có mộ Kiếm Hoàng, Phi Yến tỷ, tỷ có thể giúp ta tìm xem không?"
"Ngươi muốn trộm mộ?"
"Ta là muốn khảo cổ!"
Triệu Phi Yến nỉ non, nói: "Cái chỗ rách nát này chôn cất cường giả Kiếm Hoàng? Nếu như thật sự là cường giả Kiếm Hoàng, cho dù loại cường giả đó có lưu lạc thì trên người cũng có sóng năng lượng đặc thù, ta sẽ chú ý."
"Ngươi có hứng thú với mộ Kiếm Hoàng à?"
"Phí lời, nói không chừng còn có đồ tốt."
"Xé miếng đùi gà ra cho ta nếm thử."
"Nửa con gà này cho tỷ."
Triệu Phi Yến ăn say sưa ngon lành.
Bọn họ ăn gà nướng xong, Triệu Phi Yến đứng dậy, trịnh trọng nói: "Ta tới nơi cao xem thử xem có thể cảm ứng được mộ Kiếm Hoàng nói trong miệng ngươi không, ngươi ở chỗ này không được đi lung tung, đợi ta trở lại."
"Hiểu rồi."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Sau khi Triệu Phi Yến rời khỏi, Trần Mục lấy Kim Linh quả ra, loại quả này bao hàm lượng lớn năng lượng, hắn quyết định kích phá cảnh giới Kiếm Hậu.
Trần Mục dùng Kim Linh quả.
Năng lượng dồi dào tràn vào trong đan điền.
Đan điền Kiếm Hoàn có chín đạo kim văn rực rỡ.
Kiếm Hoàn điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh.
Suốt nửa đêm, Kiếm Hoàn của Trần Mục đột nhiên xuất hiện dị biến, bên ngoài Kiếm Hoàn xuất hiện vết nứt, cuối cùng vỡ vụn, Kiếm Thai hiện ra.
Chỉnh thể của Kiếm Thai màu đỏ rực, phẩm giai càng cao, Kiếm Thai càng tinh xảo, Kiếm Thai càng dài.
Kiếm Thai của Trần Mục vừa đúng một tấc, chứng minh hắn vừa mới bước vào Nhất phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.
Năng lượng của Kim Linh quả còn chưa hấp thu sạch sẽ, Trần Mục phối hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, tiếp tục hấp thu năng lượng, củng cố cảnh giới.
Trưa ngày hôm sau, Trần Mục chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời, hắn đã luyện hóa được Kim Linh quả, thực lực đạt tới Nhất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.
Bây giờ cả người hắn tràn đầy sức mạnh.
Kiếm Hậu có thể hóa hình linh lực, ví dụ như xây dựng kết giới từ linh lực, ngưng tụ linh lực thành giáp trụ, còn có thể ngự kiếm phi hành.
Trần Mục đứng dậy, hắn khống chế linh lực quanh người ngưng tụ ra giáp trụ trong suốt huyền ảo, sau đó khẽ lắc đầu: "Có hoa mà không có quả (*), không có sức phòng ngự tốt như áo giáp thật, còn tương đối hao tốn linh lực."
(*) Hào nhoáng bên ngoài, chỉ được cái mã còn bên trong thì trống không.
Phòng ngự tốt nhất chính là tấn công, chẳng trách không có Kiếm Hậu nào sử dụng chiêu này, có lẽ tiến vào giai cấp Kiếm Vương thì có thể ngưng tụ ra giáp trụ tốt hơn.
Trần Mục vừa mới bước vào cảnh giới Kiếm Hậu, muốn trở thành Kiếm Vương thì không biết phải đợi đến năm tháng nào.
Chiết Dực lơ lửng trước người Trần Mục, hắn tung người nhảy lên, sau đó giẫm lên thân kiếm Chiết Dực, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
Trần Mục vặn vẹo hai cái, Triệu Phi Yến dẫn ngự kiếm của hắn phi hành qua, rất nhanh đã giữ được thăng bằng.
Hắn bay hai vòng trong hang động trước
Huyễn Điệp tuần tra bốn phía trong sơn động, gần đây không có hung thú, Trần Mục ngự kiếm bay ra khỏi sơn động.
Trần Mục chắp hai tay sau lưng, gió thổi qua khiến áo choàng trắng bạc tung bay, hắn xuyên qua rừng tuyết, loại cảm giác này cực kỳ sảng khoái.
Ngự kiếm cưỡi gió mới là lãng mạn của nam nhân.
Chiết Dực mang theo Trần Mục bay lượn theo hình xoắn ốc lên trời cao, năm mươi mét, một trăm mét, hai trăm mét...
Bay càng cao, tốc độ tiêu hao linh lực càng nhanh, đối với Kiếm Hậu bình thường mà nói, ngự kiếm mà đi là chuyện rất xa xỉ, bay thấp mất mặt mà bay cao thì linh lực lại không đủ dùng.
Kiếm Hậu bình thường ngự kiếm chỉ thích hợp bay với quãng đường ngắn. Chỉ có loại cường giả Kiếm Vương như Triệu Phi Yến mới có thể tùy ý ngao du trời đất.
Trần Mục không tiếp tục bay lên, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, dần dần cũng không sợ độ cao nữa, bởi vì hắn bây giờ đã có thể ngự kiếm phi hành.
Gào!
Một tiếng gầm truyền đến trong Bắc Lâm.
Trần Mục nhìn Tuyết Sắc Kiếm Quang bay lên trời, sau đó toàn bộ Bắc Lâm đều chấn động, vô số yêu thú lao về phía sâu trong Bắc Lâm.
"Không lẽ Triệu Phi Yến đang chiến đấu ở bên trong?"
Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn chú ý tới vô số yêu thú dưới chân đang xông vào sâu trong Bắc Lâm, cứ như là chúng bị ai đó triệu hồi.
Đối mặt với hung thú sâu trong Bắc Lâm, Trần Mục bất lực, nhưng hắn vẫn muốn đi xem một chút.
Huyễn Điệp mở đường ở phía trước, Trần Mục phi hành ngự kiếm trên mặt đất, tốc độ ngự kiếm ở tầm thấp rất nhanh, với Pháp Nhãn Kim Đồng, Trần Mục lặng lẽ vòng qua tất cả yêu thú rồi đi vào sâu trong Bắc Lâm.
Trần Mục tới trên cây cổ thụ cao hơn mười mét, áo khoác lông sói và áo choàng được ngụy trang rất tốt, Triệu Phi Yến đứng ở trên đỉnh cây cách đó không xa.
Bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Phi Yến khẽ nắm Khinh Ngữ, cả người tràn ngập hàn ý, ở phía đối diện là một con Vượn Tuyết khổng lồ đang ôm cánh tay.
Chương 84 Mộ Kiếm Hoàng
Trên cánh tay của Vượn Tuyết có máu tươi nhỏ xuống, lúc này hai con ngươi đỏ tươi của nó trừng mắt nhìn Triệu Phi Yến, trong ánh mắt mang theo tức giận, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm thét.
Cuồng phong đánh úp tới, trên bầu trời đầy gió tuyết, Trần Mục ngẩng đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy Tuyết Ưng đang bay lượn hơn mười mét trên bầu trời. Uy áp kinh khủng kia còn hơn cả Băng Sương Lang Vương, bọn chúng là Yêu Vương thật sự.
Đôi mắt Tuyết Ưng kia tập trung vào Triệu Phi Yến, tùy thời có thể phát động công kích trí mạng.
Trần Mục khiếp sợ, Vượn Tuyết và Tuyết Ưng đều là Yêu Vương, hai đại yêu thì cho dù là Triệu Phi Yến cũng không dễ dàng đối phó với chúng được, hơn nữa xung quanh không ngừng có hung thú tiến đến vây quanh lại, yêu thú mạnh như Hoàng Kim Sư Tử cũng có không ít.
"Nàng ta làm gì ở đây?"
Trần Mục nhìn trái nhìn phải, con ngươi màu vàng của hắn nhìn chăm chú vào núi tuyết phía sau Vượn Tuyết, bên trong chính là mộ huyệt, mộ Kiếm Hoàng ở nơi này.
Triệu Phi Yến vừa phát hiện ra mộ Kiếm Hoàng, lúc nàng ta chuẩn bị tiến vào mộ Kiếm Hoàng thì bị Vượn Tuyết phát hiện, mới dẫn đến cuộc đối đầu này
"Nhân loại, đây là lãnh địa của chúng ta, không phải nơi mà ngươi có thể làm càn!" Vượn Tuyết kia lại mở miệng nói chuyện như con người.
Yêu Vương thật sự mới có thể nói chuyện.
Triệu Phi Yến không để ý tới Vượn Tuyết, mà nhìn chăm chú vào phía sau Vượn Tuyết, mặt đất không ngừng vỡ vụn, Băng Xà dài hơn mười mét xuất hiện từ trong tuyết.
Trần Mục thấy thế thì nín thở.
Vòng eo Băng Xà rất thô, toàn thân phủ đầy vảy bạc, hai bên đỉnh đầu còn có sừng nhỏ nhô lên, nửa thân dưới đứng thẳng lên cao hơn mười mét, hai tròng mắt nó đỏ tươi, phun ra sương trắng, uy áp khủng khiếp.
Trần Mục nhận thấy mùi chết chóc trên người Băng Xà kia, nó có được sức mạnh vượt xa Vượn Tuyết Yêu Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương.
Đôi mắt Triệu Phi Yến híp lại.
Băng Xà trước mắt mới là đại yêu thật sự.
Trần Mục không khỏi lo lắng, bản mệnh kiếm trong cơ thể Triệu Phi Yến bị trói buộc, không thể sử dụng toàn bộ lực lượng của Kiếm Vương, đối mặt với ba tên Yêu Vương, cho dù là nàng ta, cũng là lành ít dữ nhiều.
Băng Xà lạnh lùng nói:" Cút khỏi Bắc Lâm.”
Âm thanh lạnh lùng khiến cho vô số yêu thú run rẩy.
Vượn Tuyết lạnh lùng nói: "Không thể để cho nàng ta rời đi được, ả ta dám làm bị thương Bổn Vương, Bổn Vương muốn ăn nàng ta!"
Ánh mắt Băng Xà lạnh lẽo nhìn Vượn Tuyết, Vượn Tuyết Yêu Vương nháy mắt cúi đầu xuống, không dám làm càn.
Triệu Phi Yến không để ý tới nó, nàng ta nhìn chăm chú vào con Băng Xà kia, chắp tay nói: "Ta muốn vào mộ huyệt phía sau ngươi, xin hãy chấp thuận việc này.”
"Bắc Lâm không phải nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi là đi.”
Tuyết Ưng Yêu Vương ở trên cao lạnh lùng quát.
Băng Xà trêu ghẹo nói: "Muốn vào mộ có thể, trên người ngươi có bao nhiêu linh thạch?”
"Hai ngàn viên có đủ không?"
Vẻ mặt Triệu Phi Yến lạnh nhạt nói.
Băng Xà cười lạnh nói: "Đủ rồi, nhưng mà hai người thì phải bốn ngàn linh thạch!"
Sau lưng Trần Mục lạnh lẽo, hắn cũng không biết mình bị phát hiện từ khi nào.
Triệu Phi Yến nhìn về phía Trần Mục cách đó không xa, nàng ta lấy ra bốn ngàn linh thạch, chất thành núi nhỏ, trực tiếp bị đuôi rắn cuốn đi, Vượn Tuyết Yêu Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Đi!"
Triệu Phi Yến khẽ quát.
Nàng ta vội vã đi về phía mộ huyệt.
Trần Mục vội vàng ngự kiếm đuổi theo Triệu Phi Yến.
Muốn đến cửa mộ, phải đi qua Băng Xà, khi Trần Mục tới gần Băng Xà, linh lực toàn thân gần như là muốn đóng băng, hắn vội vàng sử dụng phương Niết Bàn Hô Hấp pháp mạnh mẽ chống lại cỗ hàn ý kia.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Băng Xà
Con ngươi Băng Xà cũng nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Ầm ầm!
Triệu Phi Yến mở cửa mộ.
Trần Mục và Triệu Phi Yến tiến vào mộ huyệt.
Băng Xà nhìn về phương hướng Trần Mục rời đi, thấp giọng nói: "Nhân tộc Bắc Hoang lại có Thiên Kiêu như vậy? Sau này có phải là kiếp nạn của Yêu Tộc không?”
Nó quay đầu nhìn tòa núi tuyết nguy nga kia, đôi mắt ngưng trọng, chậm chạp không nói gì.
Vượn Tuyết Yêu Vương dữ tợn nói: "Bây giờ bọn họ đã như rùa trong rọ rồi, trên người cô nương kia chắc chắn có đồ tốt, chúng ta liên thủ giải quyết bọn họ."
"Ý kiến hay." Tuyết Ưng Yêu Vương đáp xuống trên đỉnh núi, Vượn Tuyết Yêu Vương chặn cửa mộ lại.
Còn có sói xám khổng lồ hai đầu đến tới gần đó: "Xem ra ngươi có phần."
Nhưng chỉ có Băng Xà là biến mất không thấy.
【Thành công tiến vào mộ Kiếm Hoàng】
【Chúc mừng đạt được Lôi Đình Kiếm Ý】
Trong mắt Trần Mục lóe ra lôi quang, ngay lập tức hắn đã ngộ ra được Lôi Đình Kiếm Ý, Triệu Phi Yến thì đột nhiên run rẩy, hình như cảm nhận được nguy cơ.
Triệu Phi Yến quay đầu, vung kiếm đóng cửa mộ lại, nàng ta lạnh lùng nói: "Những yêu thú này có sát ý, vậy mà lại còn muốn động thủ với chúng ta?"
"Chẳng lẽ Băng Xà đổi ý?"
"Nếu như Băng Xà kia muốn giết chúng ta, không chừng sẽ là một trận ác chiến, nếu ta khôi phục lại đỉnh phong, thì còn có thể cùng nó liều mạng." Triệu Phi Yến trầm giọng nói.
Trần Mục trầm giọng nói: "Phải làm sao bây?"
Triệu Phi Yến bình tĩnh nói: "Trước tiên tìm xem trong mộ có bảo bối hay không, không phải vội.”
Trong mộ Kiếm Hoàng có lẽ có thứ tốt.
Trong hầm mộ có đá thủy tinh phát sáng, bên trong rất sáng, đi qua thông đạo dài hẹp bọn họ đã đi vào sâu trong mộ, bên trong chỉ có quan tài bằng đồng.
Mộ Kiếm Hoàng.
Sâu trong ngôi mộ được điểm xuyến những Dạ Quang thạch.
Trong ngôi mộ trống không chỉ có quan tài bằng đồng.
Bên trong mộ thất rất đơn sơ, đôi mắt Triệu Phi Yến khẽ ngưng tụ nói: "Nhìn xem trong quan tài đồng có cái gì?”
Trần Mục sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, sâu trong ánh mắt kim quang gợn sóng, hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong quan tài đồng, kinh ngạc nói: "Đoạn kiếm!”
"Đoạn Kiếm? Bên trong có hài cốt của Kiếm Hoàng không?" Triệu Phi Yến hỏi.
Cường giả Kiếm Hoàng ngã xuống, trong di hài có thể sinh ra Kim Xá Lợi, có thể khiến cho Kiếm Vương nhanh chóng đột phá, đây là nguyên nhân mà Triệu Phi Yến đồng ý mạo hiểm.
"Không có!"
Trần Mục lắc đầu, trong quan tài đồng chỉ có đoạn kiếm, cũng không phát hiện ra sự tồn tại hài cốt của Kiếm Hoàng.
Chương 85 Chấp Niệm Của Kiếm Hoàng (1)
Xung quanh đoạn kiếm đầy lục hỏa, đó là chấp niệm của Kiếm Hoàng? Đúng là chấp niệm rất mạnh mẽ!
Triệu Phi Yến đi về phía quan tài bằng đồng, bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta đập mạnh, nắp quan tài bị nàng ta xốc lên, kiếm ý đáng sợ phóng lên trời, cả ngọn núi đều chấn động, yêu thú chung quanh đều đang chạy trốn.
Vượn Tuyết Yêu Vương kinh ngạc hô: "Kiếm ý thật đáng sợ, trước kia vậy mà không biết nơi này có mộ!”
"Băng Xà trước kia chiếm cứ ở chỗ này, ai mà dám tới gần?" Tuyết Ưng Yêu Vương nhỏ giọng nói thầm.
Sâu trong ngôi mộ.
Khóe miệng Triệu Phi Yến lộ ra vết máu.
Trong quan tài đồng lại cất giấu Kiếm Ý, tình huống của Triệu Phi Yến vốn không lạc quan, bây giờ nàng ta lại bị thương, tình huống càng thêm nguy cấp.
"Phi Yến tỷ, tỷ không sao chứ?" Trần Mục vội vàng tiến lên quan tâm, hắn nhắc nhở: "Ngươi có thể dùng Xích Huyết Tham của ta.”
Triệu Phi Yến lập tức uống hai viên đan màu đỏ, lạnh nhạt nói: "Ta không sao.”
Trần Mục vừa rồi chú ý đoạn kiếm và lục hỏa, lại không chú ý tới trong quan tài đồng còn có Kiếm Ý còn sót lại.
Triệu Phi Yến tiến lên kiểm tra cảnh tượng bên trong quan tài đồng, lại phát hiện bên trong chỉ có mảnh vỡ của đoạn kiếm, chỉ có thể cười khổ nói: "Linh tính của thanh kiếm này đều đã bị mài mòn sạch sẽ, ngay cả sắt vụn cũng không bằng.”
Triệu Phi Yến quay đầu lại thấy Trần Mục ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên mi tâm có vòng xoáy lửa, hắn đang cắn nuốt chấp niệm của Kiếm Hoàng phóng thích ra khỏi quan tài đồng.
"Vận khí của ngươi thật đúng là không tệ!" Triệu Phi Yến cười nói, Trần Mục có thể hấp thu được chấp niệm, nói không chừng có thể đạt được truyền thừa của Kiếm Hoàng.
Triệu Phi Yến không có hứng thú lắm với truyền thừa Kiếm Hoàng, yêu thú bên ngoài đang nhìn chằm chằm, mạo hiểm đi vào, đừng nói là Kim Xá Lợi, ngay cả hài cốt cũng không phát hiện.
Trong này cũng không có dấu vết yêu thú tới, quan tài đồng cũng không có dấu hiệu bị mở ra, chẳng lẽ mộ Kiếm Hoàng cũng chỉ chôn một thanh kiếm?
Trong thức hải của Trần Mục.
Không ngừng có chấp niệm bị nghiền nát, sau đó hóa thành niệm lực tinh thần dũng mãnh tiến vào thần phách.
Ý niệm của Trần Mục bắt đầu tăng lên trên diện rộng.
Trong thức hải xuất hiện hình ảnh cường giả Kiếm Hoàng, Trần Mục thấy một thiếu niên cô độc tu hành.
Kiếm Đồ 18 tuổi.
Thiếu niên không được mọi người coi trọng.
Căn cốt của thiếu niên cực kỳ kém, nhưng ông ta vẫn không có từ bỏ việc luyện kiếm, mà là trải qua các loại gian khổ, không ngừng đột phá bản thân.
Vị tiền bối Kiếm Hoàng này rất thích khiêu chiến kiếm tu mạnh mẽ, mỗi lần đều là nhận lấy kết cục thất bại, ông ta đã bại trận nhiều lần, không ngừng tổng kết kinh nghiệm.
Trần Mục học được rất nhiều từ ông ta.
Tiền bối Kiếm Hoàng trải qua hơn một ngàn vạn lần chiến đấu, hắn cuối cùng lĩnh ngộ ra ba đạo kiếm kỹ độc môn, Đoạn Không, Tịch Ngân, Ảnh Vô Tung.
Ba kiếm kỹ này khắc sâu trong thức hải của Trần Mục, không thua gì kiếm kỹ linh giai thượng phẩm.
Vị tiền bối Kiếm Hoàng này cả đời đều khiêu chiến đối thủ mạnh mẽ hơn mình, chiến tích cả đời toàn thua, nhưng Trần Mục chưa từng thấy ông ta thắng qua.
Rõ ràng rất mạnh, nhưng lại không giành chiến thắng.
Trần Mục nhìn thấy hình ảnh cuối cùng, trong gió tuyết đầy trời, có một thân ảnh tuyệt mỹ như tiên, tiền bối Kiếm Hoàng đối mặt với nàng ta, bàn tay cầm kiếm đang run rẩy, đó là sự sợ hãi mà ông ta chưa từng có, không thể hoài nghi là thất bại, cuối cùng ngay cả bội kiếm cũng bị nghiền nát.
Trong lòng tiền bối Kiếm Hoàng sụp đổ.
Đó là sự tồn tại mà ông ta không thể đuổi theo.
Trần Mục mơ hồ nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ đằng sau gió tuyết, đó là Khương Phục Tiên, rất nhiều năm trước nàng ta đã từng đánh bại vị tiền bối Kiếm Hoàng này.
Khương Phục Tiên quá mạnh, nàng ta để cho vị tiền bối Kiếm Hoàng nhiều lần bại trận này không thể chiến đấu nữa.
Mộ Kiếm Hoàng chôn cất quá khứ của tiền bối Kiếm Hoàng, còn có đoạn kiếm của ông ta.
Ông ta khiêu chiến tất cả đều là người tu hành mạnh mẽ hơn mình, cuối cùng lại bị Khương Phục Tiên phá hủy Kiếm Tâm, ngay cả Trần Mục cũng nhịn không được mà đồng cảm.
Trần Mục trầm giọng nói: "Nếu ngài thua, vậy ta sẽ giúp ngài thắng!”
Trong thức hải xuất hiện Hỏa Diễm Kiếm, hình ảnh mà tiền bối Kiếm Hoàng lưu lại, chỉ có ba kiếm kỹ kia là vĩnh viễn lưu lại trong thức hải của Trần Mục.
Đoạn Không, Tịch Ngân, Ảnh Vô Tung, ba kiếm kỹ này phối hợp với Lôi Đình Kiếm Ý có thể nói là hoàn mỹ.
Trần Mục ngoại trừ lúc đối mặt với Băng Sương Lang Vương, những lúc bàn luận với đối thủ khác đều là ghiền ép cảnh giới của đối phương, hắn rất ít khi chiến đấu vượt cấp.
Không có cách nào, tốc độ tu luyện của Trần Mục quá nhanh, so với người tu hành cùng tuổi mạnh hơn rất nhiều, căn bản không có cơ hội chiến đấu vượt cấp.
Theo chấp niệm không ngừng thôn phệ của Kiếm Hoàng, niệm lực của Trần Mục tăng lên không ít, Thần Phách Kim Quang cực kỳ rực rỡ, bên trên xuất hiện những vết nứt, cuối cùng vỡ ra, có một đứa trẻ kim sắc đang ngồi xếp bằng.
Phạm vi cảm giác niệm lực của hắn tăng lên rất nhiều, tình huống xung quanh mộ Kiếm Hoàng đều đã nắm giữ, gần đó có ba con Yêu Vương và vô số hung thú.
Đứa bé màu vàng đang ngồi xếp bằng kia như Tam Thốn Thần Minh trong thức hải, đây chính là Nguyên Thần.
Hấp thu hết chấp niệm cường giả Kiếm Hoàng để lại, cảnh giới Niệm Sư của Trần Mục đột nhiên tăng mạnh.
【Tên: Trần Mục】
【Cảnh giới: Nhất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ】
【Cảnh giới: Tam phẩm Nguyên Thần viên mãn】
【Điểm giá trị: 520】
【Nhiệm vụ: Không】
Khi Trần Mục mở mắt ra thì đã qua hai ngày, lúc này hắn tràn ngập tinh thần, Pháp Nhãn Kim Đồng thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng hai trăm mét.
Pháp Nhãn Kim Đồng hình như có liên quan đến niệm lực.
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Đạt được tạo hóa gì rồi, cười vui vẻ như vậy.”
"Ba loại kiếm kỹ."
Trần Mục không giấu diếm Triệu phi Yến.
"Vị tiền bối Kiếm Hoàng này từng thua sư tôn của ngươi, không biết đây có xem là duyên phận không."
Trần Mục không khỏi cảm khái nói.
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Cường giả Kiếm Hoàng mà sư tôn đánh bại nhiều không đếm xuể.”
"Ta nghe sư thúc nói, chiến tích của sư tôn rất huy hoàng, nàng ta từ lúc tu luyện tới nay chỉ cần xuất kiếm sẽ không có thua!" Vẻ mặt Triệu Phi Yến kiêu ngạo nói.
Trần Mục nhân dịp tụ hội, trầm giọng nói: "Gia gia, cha, đón năm mới xong con muốn tới Bắc Lâm."
Trần Nghiêm ngờ vực hỏi: "Đến nơi đó làm gì?"
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục trịnh trọng nói: "Bắc Lâm có rất nhiều yêu thú, con muốn đi lịch luyện."
Cả nhà đều kinh ngạc, có điều Trần Thiên Nam vẫn gật đầu tán thành, ông ta cung kính nói: "Vẫn mong Triệu tiên tử cùng đi để chăm sóc cho Tiểu Mục."
"Không thành vấn đề!"
Triệu Phi Yến không có từ chối.
Triệu Phi Yến đáp ứng sảng khoái như thế, Trần Mục cũng có phần bất ngờ, còn đang chuẩn bị cầu nàng ta.
Trần Thiên Nam biết Trần Mục còn mạnh hơn bản thân mình, ông ta là Sồ Ưng, cũng cần phải rèn luyện.
Đường Uyển nhắc nhở nói: "Mục Nhi, con đi Bắc Lâm nhất định phải cẩn thận đấy."
"Vâng."
Trần Mục trịnh trọng gật đầu.
Rất nhanh đã sang năm mới, sáng sớm năm mới, Trần Mục chuẩn bị đi tới Bắc Lâm, như thế thì không cần phải đối diện với khách khứa ồn ào của Trần gia.
Hắn thay một chiếc áo khoác lông sói màu bạc, khoác áo khoác ngoài màu tuyết, vẫy tay tạm biệt với người nhà.
"Mẫu thân, mọi người không cần lo lắng, qua một đoạn thời gian nữa con sẽ trở về."
"Ca ca…"
Trần Dĩnh vẫy tay với hắn.
Yến Lang Nguyệt mang theo Trần Mục bay vọt lên cao.
Quãng đường quá xa, Triệu Phi Yến triệu hồi Khinh Ngữ, hai người đứng trên kiếm, không gian rất nhỏ, Trần Mục chỉ có thể dựa vào bắp đùi của Triệu Phi Yến.
Gió rất lạnh, chân càng lạnh.
"Tiên tử tỷ tỷ."
"Tới Bắc Lâm phải mất mấy ngày?"
"Mang theo ngươi thì cần ba bốn ngày, nhưng mà Bắc Lâm rất lớn, bên trong có rất nhiều yêu thú, ta kiến nghị ngươi không nên vào sâu trong Bắc Lâm."
Trần Mục còn chưa biết vị trí cụ thể của mộ Kiếm Hoàng ở đâu trong Bắc Lâm, đến Bắc Lâm tìm kiếm mộ Kiếm Hoàng cũng là ý nghĩa thật sự của việc lịch luyện.
Bắc Lâm.
Tuyết bay vạn dặm.
Tuyết phủ khắp núi tựa như một bức tường cao.
Trần Mục nhìn Tuyết Sơn nguy nga phía sau Bắc Lâm, kinh ngạc nói: "Sư tôn của tỷ lợi hại thật đấy."
Một kiếm đóng băng cả ngàn dặm.
Nguồn khí lạnh phương Bắc bị cắt đứt.
Đây là sức mạnh to lớn có thể thay đổi cả tự nhiên.
Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo vẻ kiêu ngạo: "Sư tôn là Kiếm Thánh lợi hại nhất Hoang Châu, Lăng Vân tông có thể lớn mạnh như vậy đều là nhờ sự tồn tại của người."
Tuyết Sơn nguy nga cao không thể với, sức mạnh của Khương Phục Tiên vượt xa phàm tục, Trần Mục có hơi áp lực, muốn chinh phục được nàng ta sợ rằng là rất khó.
Không lẽ sau này phải ăn bám sao?
"Có sư tôn cường đại như vậy, Phi Yến tỷ, áp lực của tỷ lớn lắm nhỉ?" Trần Mục thuận miệng hỏi.
Triệu Phi Yến sững sờ trong giây lát, sau đó nhẹ gật đầu, nàng ta tự giễu nói: "Đúng thế, ta không muốn làm sư tôn mất mặt, một lòng theo đuổi tốc độ tu hành, nhưng lại bởi vì cảnh giới được nâng cao quá nhanh, bị phản phệ nên tu vi đã đình trệ rất nhiều năm rồi."
Nếu như không gặp được Trần Mục, thì nàng ta cũng không nắm chắc có thể chịu đựng được việc hàn khí phản phệ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Mục nói muốn tới Bắc Lâm lịch luyện mà Triệu Phi Yến không có từ chối.
"Cảnh giới của ngươi còn tăng nhanh hơn ta, không cần gấp gáp cầu tiến, mài dũa tốt căn cơ rất quan trọng." Triệu Phi Yến nhắc nhở, nói.
"Đã hiểu."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Triệu Phi Yến nhìn ngọn Tuyết Sơn nguy nga kia, trong lòng rất khó hiểu, vì sao sư tôn lại làm như vậy.
Phía trước chính là Bắc Lâm.
Bên trong có rất nhiều yêu thú.
Triệu Phi Yến lại nhắc nhở lần nữa, nói: "Sâu trong Bắc Lâm rất nguy hiểm, có vài đạo khí tức không hề thua kém so với ta, ngươi muốn lịch luyện thì ở bên ngoài Bắc Lâm đi, gặp phải nguy hiểm thì gọi ta, đã rõ chưa?"
"Đã rõ."
Trần Mục xách kiếm tiến vào Bắc Lâm.
Triệu Phi Yến ở cách đó không xa dõi theo hắn.
Trần Mục có thể giết chết Lang Vương thì yêu thú bình thường tất nhiên không thể đả thương được hắn, bởi vì tòa Tuyết Sơn nguy nga này có rất nhiều hung thú từ phương nam kéo xuống lại không có quay trở về phương bắc, bọn chúng đều nấp kín ở thật sâu trong Bắc Lâm.
Trong đó có Yêu Vương chân chính, là yêu thú đáng sợ có thể so được với cường giả Kiếm Vương.
Đứng trước cây lớn Trần Mục rõ ràng rất nhỏ bé, trong mắt hắn có kim quang nhàn nhạt, có thể nhìn thấy tất cả sinh vật trong phạm vi trăm trượng, còn có thể nhìn thấy các hạt năng lượng cực nhỏ ở xung quanh.
Ở trước mặt Pháp Nhãn Kim Đồng, bất cứ sinh vật nào cũng không có chỗ trốn, bất cứ bí mật nào cũng không che giấu nổi.
Tiếc rằng phạm vi mà Pháp Nhãn Kim Đồng có thể nhìn thấy được chỉ trong trăm trượng, Trần Mục khẽ thở dài, nói: "Nếu như là Thiên Lý Nhãn thì tốt biết bao nhiêu, Bắc Lâm rộng lớn như vậy, muốn tìm được mộ Kiếm Hoàng không biết phải mất bao lâu."
Trần Mục nhắm hai mắt lại, quanh thân dần bị bao trùm bởi Huyễn Điệp, sau đó Huyễn Điệp tản ra bốn phía bay đi, bọn chúng có thể giúp Trần Mục tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Huyễn Điệp tiến vào nơi sâu nguy hiểm trong Bắc Lâm, Trần Mục lợi dụng Pháp Nhãn Kim Đồng tìm kiếm xung quanh bên ngoài Bắc Lâm, nhìn xem gần đó có mộ huyệt hay không.
Triệu Phi Yến ở không xa theo dõi sát sao, nàng ta nhìn thấy Trần Mục đang chạy lung tung trong rừng rậm.
"Tuyến đường thật kì lạ, hắn lại tránh tất cả yêu thú, thật sự là tới lịch luyện sao?"
Triệu Phi Yến theo Trần Mục lắc lư hơn nửa ngày, Trần Mục còn chẳng nhìn thấy chiếc lông thú nào, chỉ cần gặp phải yêu thú ở xung quanh thì hắn đều chủ động lách qua.
Mục tiêu của Trần Mục chính là mộ Kiếm Hoàng, sau đó mới là lịch luyện, trước khi tìm thấy mộ Kiếm Hoàng, hắn lấy việc tiết kiệm sức mạnh làm chủ.
Có thể không va chạm thì tận lực tránh việc va chạm.
Gần tới hoàng hôn.
Trần Mục cuối cùng cũng rút kiếm.
Hắn ở trong rừng nướng thịt thỏ.
"Ăn no một bữa trước khi trời tối đã, tránh cho ban đêm nhóm lửa lại thu hút yêu thú tới, đợi ăn no xong lại đi tìm mộ Kiếm Hoàng."
Trong ngực Trần Mục có mang theo bột thìa là, hắn rắc đầy bột thìa là lên trên thịt thỏ đã được nướng vàng óng, mùi thơm tràn ngập, ở phía không xa Triệu Phi Yến đều đang nuốt nước bọt.
"Thơm quá đi!"
Trần Mục ăn miếng thịt thỏ lớn.
Triệu Phi Yến đột nhiên xách theo con thỏ xuất hiện, Trần Mục cười khẽ nói: "Rất đơn giản, xử lý sạch sẽ, bắc khung từ từ nướng là được."
Chương 82 Thu Hoạch Đương Đối Khá (1)
Triệu Phi Yến vốn muốn nhờ Trần Mục giúp đỡ, nhưng Trần Mục lại mở miệng trước, nói ra những lời này, nàng ta chỉ có thể căng da đầu tự mình làm.
Triệu Phi Yến không nắm được kỹ xảo, rất nhanh đã có chỗ bị nướng cháy, có chỗ lại chưa chín, nhìn bộ dạng tay chân vụng về của nàng ta, Trần Mục khẽ cười, quả nhiên là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Sau khi ăn xong, Trần Mục làm giúp Triệu Phi Yến, hắn nhẫn nại nói: "Dục tốc bất đạt, nướng đồ phải kiên nhẫn, nướng thịt không thể cách lửa quá gần, cũng không thể cách quá xa, độ nóng phải đều đều."
"Ngươi còn hiểu những thứ này?" Triệu Phi Yến có chút ngờ vực, những kinh nghiệm này không giống với một đứa trẻ gần năm tuổi sẽ có.
Đời trước phụ thân của Trần Mục chính là làm đồ nướng, cho nên hắn rất có kinh nghiệm với việc nướng đồ, hơn nữa còn biết điều chế các loại tương liệu mỹ vị.
"Trong sách có viết, ta đọc sách nhiều, sẽ không gạt tỷ." Trần Mục nghiêm trang nói.
Triệu Phi Yến không có nghi ngờ.
"Có muốn cay không?"
"Không cần."
"Muốn thìa là không?"
"Bỏ một chút."
Trần Mục đưa thịt thỏ đã được nướng vàng óng cho Triệu Phi Yến, người sau hé mở môi đỏ, nhẹ nhàng cắn miếng đùi thỏ, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Thịt thỏ da giòn thịt mềm còn mọng nước.
Triệu Phi Yến ăn thịt thỏ nướng, mùi thơm ngập tràn ở trong miệng, gương mặt xinh đẹp của nàng ta tràn đầy sự hưởng thụ, nói: "Thật sự là mỹ vị nhân gian mà."
Trần Mục tiếp tục tìm kiếm mộ Kiếm Hoàng.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Trần Mục còn chẳng đụng phải cái bóng của yêu thú, nhưng thỏ rừng gà rừng lợn rừng thì ngược lại là ngày nào cũng ăn, Triệu Phi Yến cảm thấy hắn chính là mang mình ra ngoài ăn đồ ăn dân giã, cả ngày đều lắc lư khắp nơi, cũng không thấy hắn làm chính sự.
Trần Mục tìm khắp một lượt bên ngoài Bắc Lâm cũng không thấy tung tích của mộ Kiếm Hoàng, chỉ tìm thấy một chút danh dược quý giá, chạng vạng tối mỗi ngày lúc nướng thịt với Triệu Phi Yến sẽ để danh dược quý giá ở chỗ nàng ta.
"Xem ra chỉ có thể vào sâu trong Bắc Lâm rồi!"
Trần Mục đuổi mắt nhìn nơi sâu trong Bắc Lâm.
Triệu Phi Yến nhìn thấy Trần Mục tiến vào nơi sâu trong Bắc Lâm, nàng ta không ngăn cản, chỉ cần không gặp phải Yêu Vương thì nàng ta đều có thể xử lý, cho dù có gặp phải thì nàng ta cũng nắm chắc có thể dẫn Trần Mục rời đi.
Đi vào nơi sâu thẳm trong Bắc Lâm, Trần Mục mới biết được sự nguy hiểm của nơi này, chỉ trong thời gian nửa ngày hắn đã gặp những mấy con hung thú, thiếu chút nữa còn không kịp tránh.
Thậm chí có hung thú còn không thua kiếm gì Băng Sương Lang Vương.
Huyễn Điệp được thả ra không tìm thấy mộ Kiếm Hoàng, nhưng lại phát hiện vài địa phương có linh khí nồng đậm, nơi đó có thiên tài địa bảo tồn tại, có điều gần đó cũng có hung thú vô cùng lớn mạnh.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm."
Trần Mục đến khu vực Huyễn Điệp đánh dấu.
Ở gần đó hắn nhìn thấy cây cối xanh biếc, xung quanh là băng thiên tuyết địa, mà ở nơi đây cây cối xanh quanh năm, nhiệt độ ở chung quanh cũng rất khác thường.
"Linh dược tam phẩm Xích Huyết Tham!"
Xích Huyết Tham có công hiệu bổ máu trị thương, nơi này có ba cây, Trần Mục cười tươi đào lên.
Ngay sau đó hắn lập tức đi tới những chỗ khác.
Vỏn vẹn thời gian nửa ngày đã tìm được bảy cây linh dược tam phẩm, Nhị phẩm linh dược tìm được mười cây.
Triệu Phi Yến theo sau Trần Mục, càng ngày nàng ta càng thấy Trần Mục không đơn giản: "Không nghĩ tới Huyễn Điệp còn có tác dụng như thế, tiểu tử này rất thông minh."
Không chỉ có thiên phú dị bẩm mà còn biết nấu cơm, đọc sách cũng nhiều, thật sự không nên quá toàn diện.
Trần Mục tiến hành thu thập linh dược rất thuận lợi, mãi cho đến tận khi hắn phát hiện có cây ăn quả màu vàng lấp lánh, còn có cả Hoàng Kim Sư Tử nằm dưới gốc cây.
Hoàng Kim Sư Tử đang nằm ngáy ngủ.
Linh quả trên cây ẩn chứa sức mạnh dồi dào, nhưng Hoàng Kim Sư Tử giống như ngọn núi nhỏ chiếm giữ dưới gốc cây, Trần Mục cảm giác được sự nguy hiểm từ trên người nó.
"Kim Linh quả."
"Linh dược tứ phẩm hiếm thấy!"
"Nếu như có thể có được Kim Linh quả, nói không chừng ta có thể đột phá cảnh giới Kiếm Hậu trước thời hạn."
Trần Mục có chút động lòng, nghĩ tới việc có Triệu Phi Yến ở đây, lá gan của hắn cũng lớn hơn.
Trần Mục lợi dụng Linh Ẩn Bí Thuật giấu đi khí tức toàn thân, lặng lẽ tiếp cận, lúc còn cách khoảng mười trượng, nhanh chóng ngưng tụ ra hai con Huyễn Điệp, khoảng cách gần như vậy, có thể dùng niệm lực ngắt Kim Linh quả xuống.
Răng rắc!
Một con Huyễn Điệp bẻ gãy nhánh cây.
Một con Huyễn Điệp mang Kim Linh quả trở về.
Trần Mục vừa cầm được Kim Linh quả, thời điểm còn đang nghĩ phải bào chế như thế nào, Hoàng Kim Sư Tử ngẩng đầu lên, nó phát giác ra được có điểm không thích hợp.
"Gầm!"
Tiếng sư tử rống vang vọng cả núi rừng.
Trần Mục không chút do dự co cẳng chạy ngay.
Trong mắt Hoàng Kim Sư Tử mang theo lửa giận, phút chốc đã khoá chặt vị trí của Trần Mục.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phía sau, Trần Mục không quay đầu lại, bàn chân hắn lướt nhanh như gió, xuyên qua khắp rừng cây, căn bản là không có ý nghĩ muốn chiến đấu.
Triệu Phi Yến nhàn nhã ngắt Kim Linh quả xuống, nàng ta dùng váy áo lau qua, sau đó cắn miếng nhỏ thưởng thức, trong mắt ngậm ý cười: "Kim Sư Tử thực lực Yêu Vương mà cũng dám đến gần chọc ghẹo, xem ngươi chạy kiểu gì."
Nàng ta đang đợi Trần Mục kêu cứu mạng.
Nhưng mà Trần Mục thi triển Bỉ Ngạn Hoa Khai.
Trong đất tuyết xuất hiện vô số hoa Bỉ Ngạn, Hoàng Kim Sư Tử bỗng dừng bước chân lại, nó nhìn chăm chú bông hoa Bỉ Ngạn màu máu đang bay tới gần ở phía trước.
Hoàng Kim Sư Tử đột nhiên vươn tay đập đi.
Đoá hoa Bỉ Ngạn bay tới gần ở phía trước bị đập nát, hoá thành huyết sương, trong đó hiện lên bóng dáng của hung thú, Hoàng Kim Sư Tử lại vung tay lần nữa, đánh tan đạo thân ảnh còn chưa xuất hiện hoàn toàn kia.
Hoa Bỉ Ngạn màu máu ở xung quanh không ngừng bị đập nát, bên trong có thân ảnh hung thú bước ra, Hoàng Kim Sư Tử phóng thích kim sắc yêu quang, cây cối bốn phía chung quanh đều bị xé thành mảnh nhỏ, đây cũng chẳng kém công kích là bao.
Triệu Phi Yến nhìn Hoàng Kim Sư Tử bị huyễn cảnh vây khốn, thần sắc kinh ngạc nói: "Tên nhóc này cũng ghê gớm thật, lại có thể dùng Niệm Thuật vây giữ được hung thú!"
Ở góc nhìn của nàng ta, Hoàng Kim Sư Tử là đang điên cuồng tàn phá những cây cối xung quanh.
Chương 83 Thu Hoạch Đương Đối Khá (2)
Triệu Phi Yến nỉ non, nói: "Sau khi Niệm Thuật của Trần Mục được khơi dậy, sợ rằng còn lợi hại hơn cả lão già mù."
Niệm Thuật của lão già mù lấy công kích làm chủ, Niệm Thuật của Trần Mục lấy phụ trợ làm chủ, có thể kiềm chế lực chú ý của đối phương, khó lòng phòng bị.
Mặc dù thần chí của Hoàng Kim Sư Tử không rõ ràng nhưng Trần Mục cũng không dám đánh lén, nếu như Niệm Thuật mất hiệu quả, thì người gặp nạn chính là hắn.
Trần Mục thừa cơ trốn đi thật xa.
Triệu Phi Yến nhìn thấy hắn dùng Niệm Thuật để bỏ trốn.
Chạng vạng tối, Trần Mục tìm được sơn động khuất để nghỉ ngơi, vừa nãy Hoàng Kim Sư Tử khiến sau lưng hắn phát lạnh, phải nướng con gà rừng ăn cho bớt sợ.
Triệu Phi Yến tiến vào sơn động, nàng ta mặc chiếc váy trắng bó thân, một nửa tóc dài dùng trâm bạc quấn lên, một nửa để rơi xoã tùy ý, rất có ý vị.
"Phi Yến tỷ, những linh dược này tỷ cất giúp ta trước đi." Ngoài Kim Linh quả ra Trần Mục đem hết những linh dược còn lại giao cho Triệu Phi Yến bảo quản.
Không có Linh Khí không gian có chút bất tiện, Linh Khí không gian của hệ thống Thương Thành dù rẻ cũng phải mất mấy trăm điểm giá trị đánh dấu, Trần Mục muốn tích lũy để đổi lấy bảo bối.
Triệu Phi Yến nghiêm giọng cảnh cáo, nói: "Ở đây đã đủ nguy hiểm rồi, còn đi sâu vào trong nữa sẽ có Yêu Vương, chút thông minh kia của ngươi cũng không hữu dụng."
Trần Mục cũng biết nguy hiểm, trầm giọng nói: "Ta nghe nói nơi này có mộ Kiếm Hoàng, Phi Yến tỷ, tỷ có thể giúp ta tìm xem không?"
"Ngươi muốn trộm mộ?"
"Ta là muốn khảo cổ!"
Triệu Phi Yến nỉ non, nói: "Cái chỗ rách nát này chôn cất cường giả Kiếm Hoàng? Nếu như thật sự là cường giả Kiếm Hoàng, cho dù loại cường giả đó có lưu lạc thì trên người cũng có sóng năng lượng đặc thù, ta sẽ chú ý."
"Ngươi có hứng thú với mộ Kiếm Hoàng à?"
"Phí lời, nói không chừng còn có đồ tốt."
"Xé miếng đùi gà ra cho ta nếm thử."
"Nửa con gà này cho tỷ."
Triệu Phi Yến ăn say sưa ngon lành.
Bọn họ ăn gà nướng xong, Triệu Phi Yến đứng dậy, trịnh trọng nói: "Ta tới nơi cao xem thử xem có thể cảm ứng được mộ Kiếm Hoàng nói trong miệng ngươi không, ngươi ở chỗ này không được đi lung tung, đợi ta trở lại."
"Hiểu rồi."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Sau khi Triệu Phi Yến rời khỏi, Trần Mục lấy Kim Linh quả ra, loại quả này bao hàm lượng lớn năng lượng, hắn quyết định kích phá cảnh giới Kiếm Hậu.
Trần Mục dùng Kim Linh quả.
Năng lượng dồi dào tràn vào trong đan điền.
Đan điền Kiếm Hoàn có chín đạo kim văn rực rỡ.
Kiếm Hoàn điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh.
Suốt nửa đêm, Kiếm Hoàn của Trần Mục đột nhiên xuất hiện dị biến, bên ngoài Kiếm Hoàn xuất hiện vết nứt, cuối cùng vỡ vụn, Kiếm Thai hiện ra.
Chỉnh thể của Kiếm Thai màu đỏ rực, phẩm giai càng cao, Kiếm Thai càng tinh xảo, Kiếm Thai càng dài.
Kiếm Thai của Trần Mục vừa đúng một tấc, chứng minh hắn vừa mới bước vào Nhất phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.
Năng lượng của Kim Linh quả còn chưa hấp thu sạch sẽ, Trần Mục phối hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, tiếp tục hấp thu năng lượng, củng cố cảnh giới.
Trưa ngày hôm sau, Trần Mục chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời, hắn đã luyện hóa được Kim Linh quả, thực lực đạt tới Nhất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.
Bây giờ cả người hắn tràn đầy sức mạnh.
Kiếm Hậu có thể hóa hình linh lực, ví dụ như xây dựng kết giới từ linh lực, ngưng tụ linh lực thành giáp trụ, còn có thể ngự kiếm phi hành.
Trần Mục đứng dậy, hắn khống chế linh lực quanh người ngưng tụ ra giáp trụ trong suốt huyền ảo, sau đó khẽ lắc đầu: "Có hoa mà không có quả (*), không có sức phòng ngự tốt như áo giáp thật, còn tương đối hao tốn linh lực."
(*) Hào nhoáng bên ngoài, chỉ được cái mã còn bên trong thì trống không.
Phòng ngự tốt nhất chính là tấn công, chẳng trách không có Kiếm Hậu nào sử dụng chiêu này, có lẽ tiến vào giai cấp Kiếm Vương thì có thể ngưng tụ ra giáp trụ tốt hơn.
Trần Mục vừa mới bước vào cảnh giới Kiếm Hậu, muốn trở thành Kiếm Vương thì không biết phải đợi đến năm tháng nào.
Chiết Dực lơ lửng trước người Trần Mục, hắn tung người nhảy lên, sau đó giẫm lên thân kiếm Chiết Dực, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
Trần Mục vặn vẹo hai cái, Triệu Phi Yến dẫn ngự kiếm của hắn phi hành qua, rất nhanh đã giữ được thăng bằng.
Hắn bay hai vòng trong hang động trước
Huyễn Điệp tuần tra bốn phía trong sơn động, gần đây không có hung thú, Trần Mục ngự kiếm bay ra khỏi sơn động.
Trần Mục chắp hai tay sau lưng, gió thổi qua khiến áo choàng trắng bạc tung bay, hắn xuyên qua rừng tuyết, loại cảm giác này cực kỳ sảng khoái.
Ngự kiếm cưỡi gió mới là lãng mạn của nam nhân.
Chiết Dực mang theo Trần Mục bay lượn theo hình xoắn ốc lên trời cao, năm mươi mét, một trăm mét, hai trăm mét...
Bay càng cao, tốc độ tiêu hao linh lực càng nhanh, đối với Kiếm Hậu bình thường mà nói, ngự kiếm mà đi là chuyện rất xa xỉ, bay thấp mất mặt mà bay cao thì linh lực lại không đủ dùng.
Kiếm Hậu bình thường ngự kiếm chỉ thích hợp bay với quãng đường ngắn. Chỉ có loại cường giả Kiếm Vương như Triệu Phi Yến mới có thể tùy ý ngao du trời đất.
Trần Mục không tiếp tục bay lên, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, dần dần cũng không sợ độ cao nữa, bởi vì hắn bây giờ đã có thể ngự kiếm phi hành.
Gào!
Một tiếng gầm truyền đến trong Bắc Lâm.
Trần Mục nhìn Tuyết Sắc Kiếm Quang bay lên trời, sau đó toàn bộ Bắc Lâm đều chấn động, vô số yêu thú lao về phía sâu trong Bắc Lâm.
"Không lẽ Triệu Phi Yến đang chiến đấu ở bên trong?"
Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn chú ý tới vô số yêu thú dưới chân đang xông vào sâu trong Bắc Lâm, cứ như là chúng bị ai đó triệu hồi.
Đối mặt với hung thú sâu trong Bắc Lâm, Trần Mục bất lực, nhưng hắn vẫn muốn đi xem một chút.
Huyễn Điệp mở đường ở phía trước, Trần Mục phi hành ngự kiếm trên mặt đất, tốc độ ngự kiếm ở tầm thấp rất nhanh, với Pháp Nhãn Kim Đồng, Trần Mục lặng lẽ vòng qua tất cả yêu thú rồi đi vào sâu trong Bắc Lâm.
Trần Mục tới trên cây cổ thụ cao hơn mười mét, áo khoác lông sói và áo choàng được ngụy trang rất tốt, Triệu Phi Yến đứng ở trên đỉnh cây cách đó không xa.
Bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Phi Yến khẽ nắm Khinh Ngữ, cả người tràn ngập hàn ý, ở phía đối diện là một con Vượn Tuyết khổng lồ đang ôm cánh tay.
Chương 84 Mộ Kiếm Hoàng
Trên cánh tay của Vượn Tuyết có máu tươi nhỏ xuống, lúc này hai con ngươi đỏ tươi của nó trừng mắt nhìn Triệu Phi Yến, trong ánh mắt mang theo tức giận, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm thét.
Cuồng phong đánh úp tới, trên bầu trời đầy gió tuyết, Trần Mục ngẩng đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy Tuyết Ưng đang bay lượn hơn mười mét trên bầu trời. Uy áp kinh khủng kia còn hơn cả Băng Sương Lang Vương, bọn chúng là Yêu Vương thật sự.
Đôi mắt Tuyết Ưng kia tập trung vào Triệu Phi Yến, tùy thời có thể phát động công kích trí mạng.
Trần Mục khiếp sợ, Vượn Tuyết và Tuyết Ưng đều là Yêu Vương, hai đại yêu thì cho dù là Triệu Phi Yến cũng không dễ dàng đối phó với chúng được, hơn nữa xung quanh không ngừng có hung thú tiến đến vây quanh lại, yêu thú mạnh như Hoàng Kim Sư Tử cũng có không ít.
"Nàng ta làm gì ở đây?"
Trần Mục nhìn trái nhìn phải, con ngươi màu vàng của hắn nhìn chăm chú vào núi tuyết phía sau Vượn Tuyết, bên trong chính là mộ huyệt, mộ Kiếm Hoàng ở nơi này.
Triệu Phi Yến vừa phát hiện ra mộ Kiếm Hoàng, lúc nàng ta chuẩn bị tiến vào mộ Kiếm Hoàng thì bị Vượn Tuyết phát hiện, mới dẫn đến cuộc đối đầu này
"Nhân loại, đây là lãnh địa của chúng ta, không phải nơi mà ngươi có thể làm càn!" Vượn Tuyết kia lại mở miệng nói chuyện như con người.
Yêu Vương thật sự mới có thể nói chuyện.
Triệu Phi Yến không để ý tới Vượn Tuyết, mà nhìn chăm chú vào phía sau Vượn Tuyết, mặt đất không ngừng vỡ vụn, Băng Xà dài hơn mười mét xuất hiện từ trong tuyết.
Trần Mục thấy thế thì nín thở.
Vòng eo Băng Xà rất thô, toàn thân phủ đầy vảy bạc, hai bên đỉnh đầu còn có sừng nhỏ nhô lên, nửa thân dưới đứng thẳng lên cao hơn mười mét, hai tròng mắt nó đỏ tươi, phun ra sương trắng, uy áp khủng khiếp.
Trần Mục nhận thấy mùi chết chóc trên người Băng Xà kia, nó có được sức mạnh vượt xa Vượn Tuyết Yêu Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương.
Đôi mắt Triệu Phi Yến híp lại.
Băng Xà trước mắt mới là đại yêu thật sự.
Trần Mục không khỏi lo lắng, bản mệnh kiếm trong cơ thể Triệu Phi Yến bị trói buộc, không thể sử dụng toàn bộ lực lượng của Kiếm Vương, đối mặt với ba tên Yêu Vương, cho dù là nàng ta, cũng là lành ít dữ nhiều.
Băng Xà lạnh lùng nói:" Cút khỏi Bắc Lâm.”
Âm thanh lạnh lùng khiến cho vô số yêu thú run rẩy.
Vượn Tuyết lạnh lùng nói: "Không thể để cho nàng ta rời đi được, ả ta dám làm bị thương Bổn Vương, Bổn Vương muốn ăn nàng ta!"
Ánh mắt Băng Xà lạnh lẽo nhìn Vượn Tuyết, Vượn Tuyết Yêu Vương nháy mắt cúi đầu xuống, không dám làm càn.
Triệu Phi Yến không để ý tới nó, nàng ta nhìn chăm chú vào con Băng Xà kia, chắp tay nói: "Ta muốn vào mộ huyệt phía sau ngươi, xin hãy chấp thuận việc này.”
"Bắc Lâm không phải nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi là đi.”
Tuyết Ưng Yêu Vương ở trên cao lạnh lùng quát.
Băng Xà trêu ghẹo nói: "Muốn vào mộ có thể, trên người ngươi có bao nhiêu linh thạch?”
"Hai ngàn viên có đủ không?"
Vẻ mặt Triệu Phi Yến lạnh nhạt nói.
Băng Xà cười lạnh nói: "Đủ rồi, nhưng mà hai người thì phải bốn ngàn linh thạch!"
Sau lưng Trần Mục lạnh lẽo, hắn cũng không biết mình bị phát hiện từ khi nào.
Triệu Phi Yến nhìn về phía Trần Mục cách đó không xa, nàng ta lấy ra bốn ngàn linh thạch, chất thành núi nhỏ, trực tiếp bị đuôi rắn cuốn đi, Vượn Tuyết Yêu Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Đi!"
Triệu Phi Yến khẽ quát.
Nàng ta vội vã đi về phía mộ huyệt.
Trần Mục vội vàng ngự kiếm đuổi theo Triệu Phi Yến.
Muốn đến cửa mộ, phải đi qua Băng Xà, khi Trần Mục tới gần Băng Xà, linh lực toàn thân gần như là muốn đóng băng, hắn vội vàng sử dụng phương Niết Bàn Hô Hấp pháp mạnh mẽ chống lại cỗ hàn ý kia.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Băng Xà
Con ngươi Băng Xà cũng nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Ầm ầm!
Triệu Phi Yến mở cửa mộ.
Trần Mục và Triệu Phi Yến tiến vào mộ huyệt.
Băng Xà nhìn về phương hướng Trần Mục rời đi, thấp giọng nói: "Nhân tộc Bắc Hoang lại có Thiên Kiêu như vậy? Sau này có phải là kiếp nạn của Yêu Tộc không?”
Nó quay đầu nhìn tòa núi tuyết nguy nga kia, đôi mắt ngưng trọng, chậm chạp không nói gì.
Vượn Tuyết Yêu Vương dữ tợn nói: "Bây giờ bọn họ đã như rùa trong rọ rồi, trên người cô nương kia chắc chắn có đồ tốt, chúng ta liên thủ giải quyết bọn họ."
"Ý kiến hay." Tuyết Ưng Yêu Vương đáp xuống trên đỉnh núi, Vượn Tuyết Yêu Vương chặn cửa mộ lại.
Còn có sói xám khổng lồ hai đầu đến tới gần đó: "Xem ra ngươi có phần."
Nhưng chỉ có Băng Xà là biến mất không thấy.
【Thành công tiến vào mộ Kiếm Hoàng】
【Chúc mừng đạt được Lôi Đình Kiếm Ý】
Trong mắt Trần Mục lóe ra lôi quang, ngay lập tức hắn đã ngộ ra được Lôi Đình Kiếm Ý, Triệu Phi Yến thì đột nhiên run rẩy, hình như cảm nhận được nguy cơ.
Triệu Phi Yến quay đầu, vung kiếm đóng cửa mộ lại, nàng ta lạnh lùng nói: "Những yêu thú này có sát ý, vậy mà lại còn muốn động thủ với chúng ta?"
"Chẳng lẽ Băng Xà đổi ý?"
"Nếu như Băng Xà kia muốn giết chúng ta, không chừng sẽ là một trận ác chiến, nếu ta khôi phục lại đỉnh phong, thì còn có thể cùng nó liều mạng." Triệu Phi Yến trầm giọng nói.
Trần Mục trầm giọng nói: "Phải làm sao bây?"
Triệu Phi Yến bình tĩnh nói: "Trước tiên tìm xem trong mộ có bảo bối hay không, không phải vội.”
Trong mộ Kiếm Hoàng có lẽ có thứ tốt.
Trong hầm mộ có đá thủy tinh phát sáng, bên trong rất sáng, đi qua thông đạo dài hẹp bọn họ đã đi vào sâu trong mộ, bên trong chỉ có quan tài bằng đồng.
Mộ Kiếm Hoàng.
Sâu trong ngôi mộ được điểm xuyến những Dạ Quang thạch.
Trong ngôi mộ trống không chỉ có quan tài bằng đồng.
Bên trong mộ thất rất đơn sơ, đôi mắt Triệu Phi Yến khẽ ngưng tụ nói: "Nhìn xem trong quan tài đồng có cái gì?”
Trần Mục sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, sâu trong ánh mắt kim quang gợn sóng, hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong quan tài đồng, kinh ngạc nói: "Đoạn kiếm!”
"Đoạn Kiếm? Bên trong có hài cốt của Kiếm Hoàng không?" Triệu Phi Yến hỏi.
Cường giả Kiếm Hoàng ngã xuống, trong di hài có thể sinh ra Kim Xá Lợi, có thể khiến cho Kiếm Vương nhanh chóng đột phá, đây là nguyên nhân mà Triệu Phi Yến đồng ý mạo hiểm.
"Không có!"
Trần Mục lắc đầu, trong quan tài đồng chỉ có đoạn kiếm, cũng không phát hiện ra sự tồn tại hài cốt của Kiếm Hoàng.
Chương 85 Chấp Niệm Của Kiếm Hoàng (1)
Xung quanh đoạn kiếm đầy lục hỏa, đó là chấp niệm của Kiếm Hoàng? Đúng là chấp niệm rất mạnh mẽ!
Triệu Phi Yến đi về phía quan tài bằng đồng, bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta đập mạnh, nắp quan tài bị nàng ta xốc lên, kiếm ý đáng sợ phóng lên trời, cả ngọn núi đều chấn động, yêu thú chung quanh đều đang chạy trốn.
Vượn Tuyết Yêu Vương kinh ngạc hô: "Kiếm ý thật đáng sợ, trước kia vậy mà không biết nơi này có mộ!”
"Băng Xà trước kia chiếm cứ ở chỗ này, ai mà dám tới gần?" Tuyết Ưng Yêu Vương nhỏ giọng nói thầm.
Sâu trong ngôi mộ.
Khóe miệng Triệu Phi Yến lộ ra vết máu.
Trong quan tài đồng lại cất giấu Kiếm Ý, tình huống của Triệu Phi Yến vốn không lạc quan, bây giờ nàng ta lại bị thương, tình huống càng thêm nguy cấp.
"Phi Yến tỷ, tỷ không sao chứ?" Trần Mục vội vàng tiến lên quan tâm, hắn nhắc nhở: "Ngươi có thể dùng Xích Huyết Tham của ta.”
Triệu Phi Yến lập tức uống hai viên đan màu đỏ, lạnh nhạt nói: "Ta không sao.”
Trần Mục vừa rồi chú ý đoạn kiếm và lục hỏa, lại không chú ý tới trong quan tài đồng còn có Kiếm Ý còn sót lại.
Triệu Phi Yến tiến lên kiểm tra cảnh tượng bên trong quan tài đồng, lại phát hiện bên trong chỉ có mảnh vỡ của đoạn kiếm, chỉ có thể cười khổ nói: "Linh tính của thanh kiếm này đều đã bị mài mòn sạch sẽ, ngay cả sắt vụn cũng không bằng.”
Triệu Phi Yến quay đầu lại thấy Trần Mục ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên mi tâm có vòng xoáy lửa, hắn đang cắn nuốt chấp niệm của Kiếm Hoàng phóng thích ra khỏi quan tài đồng.
"Vận khí của ngươi thật đúng là không tệ!" Triệu Phi Yến cười nói, Trần Mục có thể hấp thu được chấp niệm, nói không chừng có thể đạt được truyền thừa của Kiếm Hoàng.
Triệu Phi Yến không có hứng thú lắm với truyền thừa Kiếm Hoàng, yêu thú bên ngoài đang nhìn chằm chằm, mạo hiểm đi vào, đừng nói là Kim Xá Lợi, ngay cả hài cốt cũng không phát hiện.
Trong này cũng không có dấu vết yêu thú tới, quan tài đồng cũng không có dấu hiệu bị mở ra, chẳng lẽ mộ Kiếm Hoàng cũng chỉ chôn một thanh kiếm?
Trong thức hải của Trần Mục.
Không ngừng có chấp niệm bị nghiền nát, sau đó hóa thành niệm lực tinh thần dũng mãnh tiến vào thần phách.
Ý niệm của Trần Mục bắt đầu tăng lên trên diện rộng.
Trong thức hải xuất hiện hình ảnh cường giả Kiếm Hoàng, Trần Mục thấy một thiếu niên cô độc tu hành.
Kiếm Đồ 18 tuổi.
Thiếu niên không được mọi người coi trọng.
Căn cốt của thiếu niên cực kỳ kém, nhưng ông ta vẫn không có từ bỏ việc luyện kiếm, mà là trải qua các loại gian khổ, không ngừng đột phá bản thân.
Vị tiền bối Kiếm Hoàng này rất thích khiêu chiến kiếm tu mạnh mẽ, mỗi lần đều là nhận lấy kết cục thất bại, ông ta đã bại trận nhiều lần, không ngừng tổng kết kinh nghiệm.
Trần Mục học được rất nhiều từ ông ta.
Tiền bối Kiếm Hoàng trải qua hơn một ngàn vạn lần chiến đấu, hắn cuối cùng lĩnh ngộ ra ba đạo kiếm kỹ độc môn, Đoạn Không, Tịch Ngân, Ảnh Vô Tung.
Ba kiếm kỹ này khắc sâu trong thức hải của Trần Mục, không thua gì kiếm kỹ linh giai thượng phẩm.
Vị tiền bối Kiếm Hoàng này cả đời đều khiêu chiến đối thủ mạnh mẽ hơn mình, chiến tích cả đời toàn thua, nhưng Trần Mục chưa từng thấy ông ta thắng qua.
Rõ ràng rất mạnh, nhưng lại không giành chiến thắng.
Trần Mục nhìn thấy hình ảnh cuối cùng, trong gió tuyết đầy trời, có một thân ảnh tuyệt mỹ như tiên, tiền bối Kiếm Hoàng đối mặt với nàng ta, bàn tay cầm kiếm đang run rẩy, đó là sự sợ hãi mà ông ta chưa từng có, không thể hoài nghi là thất bại, cuối cùng ngay cả bội kiếm cũng bị nghiền nát.
Trong lòng tiền bối Kiếm Hoàng sụp đổ.
Đó là sự tồn tại mà ông ta không thể đuổi theo.
Trần Mục mơ hồ nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ đằng sau gió tuyết, đó là Khương Phục Tiên, rất nhiều năm trước nàng ta đã từng đánh bại vị tiền bối Kiếm Hoàng này.
Khương Phục Tiên quá mạnh, nàng ta để cho vị tiền bối Kiếm Hoàng nhiều lần bại trận này không thể chiến đấu nữa.
Mộ Kiếm Hoàng chôn cất quá khứ của tiền bối Kiếm Hoàng, còn có đoạn kiếm của ông ta.
Ông ta khiêu chiến tất cả đều là người tu hành mạnh mẽ hơn mình, cuối cùng lại bị Khương Phục Tiên phá hủy Kiếm Tâm, ngay cả Trần Mục cũng nhịn không được mà đồng cảm.
Trần Mục trầm giọng nói: "Nếu ngài thua, vậy ta sẽ giúp ngài thắng!”
Trong thức hải xuất hiện Hỏa Diễm Kiếm, hình ảnh mà tiền bối Kiếm Hoàng lưu lại, chỉ có ba kiếm kỹ kia là vĩnh viễn lưu lại trong thức hải của Trần Mục.
Đoạn Không, Tịch Ngân, Ảnh Vô Tung, ba kiếm kỹ này phối hợp với Lôi Đình Kiếm Ý có thể nói là hoàn mỹ.
Trần Mục ngoại trừ lúc đối mặt với Băng Sương Lang Vương, những lúc bàn luận với đối thủ khác đều là ghiền ép cảnh giới của đối phương, hắn rất ít khi chiến đấu vượt cấp.
Không có cách nào, tốc độ tu luyện của Trần Mục quá nhanh, so với người tu hành cùng tuổi mạnh hơn rất nhiều, căn bản không có cơ hội chiến đấu vượt cấp.
Theo chấp niệm không ngừng thôn phệ của Kiếm Hoàng, niệm lực của Trần Mục tăng lên không ít, Thần Phách Kim Quang cực kỳ rực rỡ, bên trên xuất hiện những vết nứt, cuối cùng vỡ ra, có một đứa trẻ kim sắc đang ngồi xếp bằng.
Phạm vi cảm giác niệm lực của hắn tăng lên rất nhiều, tình huống xung quanh mộ Kiếm Hoàng đều đã nắm giữ, gần đó có ba con Yêu Vương và vô số hung thú.
Đứa bé màu vàng đang ngồi xếp bằng kia như Tam Thốn Thần Minh trong thức hải, đây chính là Nguyên Thần.
Hấp thu hết chấp niệm cường giả Kiếm Hoàng để lại, cảnh giới Niệm Sư của Trần Mục đột nhiên tăng mạnh.
【Tên: Trần Mục】
【Cảnh giới: Nhất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ】
【Cảnh giới: Tam phẩm Nguyên Thần viên mãn】
【Điểm giá trị: 520】
【Nhiệm vụ: Không】
Khi Trần Mục mở mắt ra thì đã qua hai ngày, lúc này hắn tràn ngập tinh thần, Pháp Nhãn Kim Đồng thậm chí có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng hai trăm mét.
Pháp Nhãn Kim Đồng hình như có liên quan đến niệm lực.
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Đạt được tạo hóa gì rồi, cười vui vẻ như vậy.”
"Ba loại kiếm kỹ."
Trần Mục không giấu diếm Triệu phi Yến.
"Vị tiền bối Kiếm Hoàng này từng thua sư tôn của ngươi, không biết đây có xem là duyên phận không."
Trần Mục không khỏi cảm khái nói.
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Cường giả Kiếm Hoàng mà sư tôn đánh bại nhiều không đếm xuể.”
"Ta nghe sư thúc nói, chiến tích của sư tôn rất huy hoàng, nàng ta từ lúc tu luyện tới nay chỉ cần xuất kiếm sẽ không có thua!" Vẻ mặt Triệu Phi Yến kiêu ngạo nói.