-
Chương 821-825
Chương 821 Ánh Mắt Lui Địch (1)
Đám người Yên La chỉ có thể đứng ở đằng xa vây xem.
Trần Mục tay cầm đế kiếm, tốc độ thong dong, hắn nhìn Hồng Lân đại xà vọt tới gần, vào giây phút tới gần, kiếm quang xông lên tận trời, thẳng lên chín vạn dặm.
Hồng Lân đại xà cất tiếng ngã xuống đất.
"Kiếm nhanh quá!"
Trong mắt Bạch Thanh Tuyết hơi kinh ngạc.
Lúc Hồng Lân đại xà ngã xuống, hỏa quang như mây hình nấm khuếch tán ra, Trần Mục bị thôn phệ, đám người Bạch Thanh Tuyết khó có thể chịu đựng được sự thiêu đốt của ánh nắng gay gắt, bị ép lùi lại.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở chỗ sâu nhất trong hồ Thái Dương, hỏa quang nắng gắt tràn vào trong cơ thể của hắn, hai cỗ sức mạnh Thái Âm và Thái Dương đấu đá lung tung ở trong cơ thể hắn.
Giữa đất trời xuất hiện cảnh tượng băng hỏa đan xen hùng vĩ, Thái m chi linh và Thái Dương chi linh đồng thời hiển hóa, hai con đại xà quấn quanh thân thể Trần Mục.
Hai cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố, Trần Mục đang khống chế hai cỗ năng lượng trong cơ thể, muốn hoàn thành dung hợp Thái Âm chi linh và Thái Dương chi linh.
Soạt!
Hắc tiễn vạch phá bầu trời.
Yên La thấy thế, ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy lông trắng, trở tay vung ra, lông trắng như lợi kiếm hoành không, đánh rơi hắc tiễn chỉ thẳng vào Trần Mục kia xuống đất.
Đám người Lâm Thanh Đại quan sát bốn phía, có thể cảm giác được, có mấy đạo gợn sóng mạnh mẽ đang ở gần.
Sau khi Trần Mục chém giết Hồng Lân đại xà, những cường giả núp trong bóng tối kia ào ào hiện thân.
Phần Vũ đạp không mà đến, lần này hắn ta là có chuẩn bị mà đến, liên hợp với vị diện Hư Không, vị diện Ám Ảnh, vị diện Bách Thú, vị diện Phong Bạo đồng thời xuất thủ.
Minh Sát của vị diện Ám Ảnh, Huyền Di của vị diện Hư Không, Long Khiếu Thiên của vị diện Bách Thú, Lôi Vạn Quân của vị diện Phong Bạo, bốn vị cường giả đồng thời xuất hiện, bọn họ đều là tuyệt đỉnh cường giả có thực lực cường đại.
Yên La khẽ lắc đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Phần Vũ, ngươi thật đúng là chưa từ bỏ ý định."
Phần Vũ biết Trần Mục muốn tới nơi này, cho nên chờ đến lúc này mới ra tay, hắn ta biết trạng thái hiện tại của Trần Mục, chỉ cần bị quấy rầy, liền có thể tẩu hỏa nhập ma, không cách nào khống chế hai cỗ năng lượng trong cơ thể.
"Bạch Thanh Tuyết, Yên La, các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này, ta có thể không làm khó dễ các ngươi." Phần Vũ vẫn là thái độ ở trên cao nhìn xuống kia.
Yên La nhàn nhạt nói: "Ngươi cảm thấy vị diện Quang Minh bọn ta thật sự sẽ sợ ngươi?"
Phần Vũ cười lạnh nói: "Ha ha ha, đừng cho là ta không biết rõ, hiện tại Lâm Nhược Khê cũng đang tranh đoạt chí bảo, nàng ta không có cách nào thoát thân được đâu."
Bạch Thanh Tuyết cười nhạt một tiếng: "Vị diện Quang Minh bọn ta không có minh hữu khác?"
Hòa thượng tay cầm thiền trượng từ phương xa đi tới, hắn ta hai, ba bước liền đi tới gần, trên thân quấn áo cà sa, sau lưng có phật quang nhu hòa.
Một đạo thân ảnh trắng như tuyết từ phương xa đi tới, đó là tiên tử tư thái ưu nhã.
Đầu mày Minh Sát ngưng lại: "Cổ Trần của vị diện Cực Lạc, Lâu Nguyệt Cơ của vị diện Thương Tuyết."
Phần Vũ khẽ nhíu mày, đúng lúc này, phượng hoàng chín đầu rơi vào một bên của hồ Thái Dương, hóa thành nữ tử váy đỏ, chính là Phượng Tịch Đồng của vị diện Vạn Yêu.
Minh hữu của vị diện Quang Minh đột nhiên xuất hiện, Phần Vũ cũng không ngờ rằng sẽ có cục diện này, vẻ mặt Lâm Thanh Đại kích động, Diệp Thương Khung cũng nhìn thấy hi vọng.
Vẻ mặt Bạch Thanh Tuyết lạnh nhạt: "Phần Vũ, bây giờ rút lui, ta nghĩ Trần huynh cũng sẽ không để ý."
Vẻ mặt Phần Vũ nghiêm túc, hắn ta trầm giọng nói: "Đại chiến vị diện vốn là thảm liệt, Bạch Thanh Tuyết, ngươi cho rằng mời viện binh đến, thì ta sẽ không xuất thủ?"
"Động thủ!"
Phần Vũ đột nhiên hạ lệnh.
Đám tuyệt đỉnh cường giả Minh Sát đồng thời động thủ.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La bay vọt lên trời: "Bọn ta ngăn cản Phần Vũ, các ngươi ngăn chặn những người khác."
Lâm Thanh Đại và đám người Cổ Trần giao chiến cùng đám tuyệt đỉnh Minh Sát, rất nhanh xung quanh hồ Thái Dương đã biến thành chiến trường, quy mô to lớn, hơn mười vị cường giả đứng đầu ở đây va chạm, là hỗn chiến có quy mô lớn nhất trong vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở chỗ sâu trong hồ Thái Dương, hắn biết rõ động tĩnh chung quanh, cũng biết sự cố gắng mà đám người Bạch Thanh Tuyết bỏ ra, hiện tại là thời khắc mấu chốt để dung hợp hai cỗ sức mạnh Thái Dương và Thái Âm, không thể phạm sai lầm.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La liên thủ, bọn họ ngăn cản công kích của Phần Vũ, cục thế trên chiến trường cháy bỏng.
Ánh mắt Phần Vũ ngưng trọng, trong thời gian ngắn hắn ta không cách nào đánh bại được Bạch Thanh Tuyết và Yên La, một khi Trần Mục dung hợp sức mạnh của Thái Dương và Thái Âm, cục thế liền sẽ đảo ngược, mọi người đều biết thời gian cấp bách, nhao nhao phát ra sức mạnh lớn nhất.
Nơi xa, có cường giả chú ý đến hỗn chiến bên này, ánh mắt của bọn họ đều ở trên thân Trần Mục.
Tiếng xé gió vang lên, một thanh trường mâu mang theo màu xanh đồng phá không mà đến, lao thẳng về phía Trần Mục.
Lâm Thanh Đại thấy thế, nàng ta rời khỏi chiến trường, lấy ra cành xanh trong tay, cành xanh hóa thành dây leo, quấn quanh trường mâu mang theo màu xanh đồng kia.
Cành xanh bỗng nhiên khô héo, màu xanh đồng ẩn chứa lời nguyền rủa, cành xanh dồi dào sinh cơ không chống đỡ được, cành lá rơi xuống như tro tàn, dáng vẻ khủng bố.
Đám người Bạch Thanh Tuyết kinh ngạc, ngoại trừ bọn người Phần Vũ, lại còn có cường giả muốn động thủ với Trần Mục, bọn họ rõ ràng e ngại Trần Mục, muốn diệt trừ hắn.
Một đạo hắc ảnh giết tới chiến trường, dáng người khôi ngô, đầu là đầu lâu, bên trong còn có hai sợi lục hỏa âm trầm, cường giả chung quanh đều là khiếp sợ.
"Kim Khôi của vị diện Tử Linh!"
"Uy áp thật mạnh, cũng không kém gì so với Phần Vũ, đoán chừng hắn ta là cường giả chủ tể, xem dáng vẻ thì là thu được tạo hóa tại vùng đất Khư Tịch."
Kim Khôi lại phóng về phía Trần Mục lần nữa.
Mọi người không dứt ra được, chỉ có Lâm Thanh Đại có thể miễn cưỡng trợ giúp, nàng ta ngăn ở phía trước Trần Mục, thế nhưng Kim Khôi vung trường mâu trong tay, lục quang đánh bay nàng ta.
Chương 822 Ánh Mắt Lui Địch (2)
Áo bào của Lâm Thanh Đại đều bị cắt rách, ho ra đầy máu, thực lực của nàng ta không cách nào ngăn cản được Kim Khôi.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La nhíu mày, bọn họ muốn ngăn cản Kim Khôi, Phần Vũ cười lạnh nói: "Đối thủ của các ngươi là ta, xem chiêu."
Mọi người đều bị giam chân, xung quanh không có cường giả có thể xuất thủ tương trợ, trước mặt Kim Khôi lại không có trở ngại, Tần Trường Sinh ở phía xa nhàn nhạt nói: "Chúng ta có cần ra tay tương trợ hay không, nói không chừng hắn sẽ cảm kích chúng ta."
Mạc Cửu Nhi cười lạnh nói: "Hắn cứ chết như vậy thì cũng đáng tiếc, nhưng hắn tuyệt sẽ không chết ở chỗ này, thừa dịp hiện tại, chúng ta tiếp tục tìm kiếm tạo hóa."
Cường giả của vị diện Thiên Hoang không có tham dự, bọn họ tiếp tục tìm kiếm tạo hóa, còn có một bộ phận cường giả đang vây xem, trong mắt bọn họ cường giả bên trong chiến trường đều là con mồi, nếu ai bị thương lạc đàn, khẳng định sẽ được "chăm sóc".
Kim Khôi lạnh nhạt nhìn Trần Mục: "Ta sẽ mang thi thể của ngươi về, để ngươi vĩnh sinh."
Nghe đồn cường giả của vị diện Tử Linh đều là người vĩnh sinh, nhục thể của bọn họ giống như lửa của thể xác, linh hồn dập tắt, chôn dưới đất nhiều năm sau sẽ xuất hiện linh hồn mới, linh hồn sẽ mới vẫn kế thừa sức mạnh lúc đầu.
Kim Khôi ném trường mâu trong tay ra.
Tiếng xé gió vang lên, Trần Mục bỗng nhiên mở mắt ra, hắn vốn muốn cưỡng ép xuất thủ, nhưng một ý niệm vang lên trong thức hải: "Để ta tới."
Giọng nói kia âm vang có lực.
Kiếm quang mang theo hàn mang chiếu sáng thiên địa.
Soạt!
Kim Khôi bị đẩy lui.
Trường mâu trong tay hắn ta cũng đang chấn động, còn có màu xanh đồng xanh biếc rơi xuống, đôi mắt Kim Khôi ngưng lại, hắn ta nhìn chằm chằm thân ảnh đỏ thẫm cách đó không xa, không dám khinh thường.
Váy dài đỏ thẫm của Vong Sơ phấp phới trong gió, ánh mắt nàng ta sắc bén, khinh thường chúng sinh.
Kim Khôi đánh tới lần nữa, trường thương trong tay hắn ta bắn ra sức mạnh kinh khủng, lục quang tràn ngập.
Vong Sơ tay nắm kiếm chỉ, kiếm quang rực rỡ chói mắt hoành không xuất thế, một kiếm kia chém ra tất cả trật tự quy tắc, không gian bị cắt chém ngay ngắn.
Răng rắc!
Trường mâu trong tay Kim Khôi gãy thành hai đoạn.
Cường giả chung quanh đều bị dọa cho phát sợ, Phần Vũ và đám người Bạch Thanh Tuyết nhao nhao dừng tay, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào chiến trường cách đó không xa.
Mọi người nhìn Vong Sơ, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc, Phần Vũ lẩm bẩm nói: "Đó là đạo binh sao?"
Yên La kinh ngạc nói: "Không ngờ rằng trên người Trần Mục còn có chí bảo như thế, có ý thức của chính bản thân mình, đạo binh tầm thường đều không thể thông linh như vậy."
Kim Khôi đưa tay, một thanh cốt kiếm xuất hiện ở trong tay, chung quanh từng trận gió lạnh, mọi người phảng phất như đặt mình vào bên trong núi thây biển máu, cỗ uy áp kia mạnh tới đáng sợ.
Vong Sơ mặt không biểu cảm, đôi mắt sắc bén dường như có thể giết người, Kim Khôi cũng không dám đối mặt với nàng ta.
Đùng!
Kim Khôi cử động, hắn ta vung cốt kiếm, u quang dài đến mấy ngàn trượng đột nhiên rơi xuống, mặt đất xuất hiện vết nứt, đôi mắt Vong Sơ híp lại, trong con ngươi vọt ra ánh sáng sắc bén, hai ánh mắt xuyên qua hư không.
Mọi người phát giác được hàn ý, tựa như rơi vào hầm băng, u quang bị hai ánh mắt chặt đứt.
Kim Khôi bị hai ánh mắt kia nhắm trúng, hắn ta không có chỗ có thể trốn, chỉ có thể chống chọi trực diện, đỉnh đầu bị một ánh mắt mở ra, một cánh tay bị chém đứt.
Tay đứt rơi vào bên trong hồ Thái Dương, dấy lên hỏa quang hừng hực, Kim Khôi bị sự cường đại của Vong Sơ làm cho kinh hãi, chạy trối chết, cường giả chung quanh đều là khiếp sợ.
Vong Sơ ngắm nhìn bốn phía, chỗ ánh mắt đến, tuyệt đỉnh chung quanh đều sợ mất mật, đám tuyệt đỉnh cường giả Minh Sát càng là chạy trối chết.
Cuối cùng ánh mắt của Vong Sơ rơi vào trên thân Phần Vũ, Phần Vũ nắm nắm đấm, hắn ta bị ép rời đi.
Trần Mục nhìn bóng lưng của Vong Sơ, có loại cảm giác quen thuộc: "Đa tạ tiền bối."
Vong Sơ hóa thành đế kiếm trở lại bên người Trần Mục, Trần Mục có thể cảm giác được, năng lượng bên trong đế kiếm đã tranh thủ thời gian, đó là tất cả những gì nó có thể làm vì Trần Mục.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La đều nhẹ nhàng thở ra, Diệp Thương Khung vội vàng đi thăm dò xem tình huống của Lâm Thanh Đại, đám người Cổ Trần cũng không hề rời đi.
Nơi xa, có cường giả thất vọng nói: "Đám người Phần Vũ vậy mà lại chạy, thật kinh hãi mà."
"Đúng thế, thanh kiếm này rất mạnh, nhưng nếu như thật sự có uy lực chém giết chủ tể, bọn họ có thể chạy thoát?" Lại có cường giả phát ra lời trào phúng.
Thanh niên cầm đầu lại khẽ cười nói: "Bọn họ là thông minh, đều không muốn liều tới ngươi chết ta sống, Trần Mục này đoán chừng là phiền phức lớn, về sau đừng trêu chọc hắn."
"Vâng, đại ca."
Hai người ào ào gật đầu, chiến đấu kết thúc, tuyệt đỉnh cường giả chung quanh nhao nhao rời đi.
Trần Mục dung hợp Thái Âm và Thái Dương trong cơ thể, hai cỗ sức mạnh thành công dung hợp, hắn đứng dậy, đại đạo chấn động, đạo âm huyền diệu đang vang vọng.
"Hắn thành công rồi!"
Trong mắt Yên La mang theo sự thưởng thức.
Trần Mục đứng dậy, dưới chân hắn xuất hiện m Dương Đồ Đằng, toàn thân tản ra uy áp mạnh mẽ.
"Chúc mừng."
Bạch Thanh Tuyết phát ra lời chúc mừng.
Trần Mục chắp tay ôm quyền với mọi người: "Đa tạ các vị hết sức giúp đỡ, nếu như có chỗ cần tại hạ, cứ mở miệng."
Cổ Trần và Lâu Nguyệt Cơ mỉm cười, bọn họ cũng không bỏ quá nhiều lực, cùng lắm là có hiệu quả uy hiếp, nhưng mà Bạch Thanh Tuyết và Lâm Thanh Đại các nàng xuất lực rất nhiều.
Bạch Thanh Tuyết lạnh nhạt nói: "Chúng ta là minh hữu, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, đại chiến vị diện vừa mới bắt đầu, còn có rất nhiều tạo hóa chưa có mở ra."
Trần Mục không có để ý tạo hóa, hắn đi tới bên cạnh Lâm Thanh Đại, lấy tay ấn lấy vết thương của nàng ta, rất nhanh, vết thương của Lâm Thanh Đại liền khép lại.
"Đa tạ Trần đại ca."
"Là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng."
"Ta dự định dẫn bọn họ đi tìm tạo hóa trước, các vị có hứng thú cùng đi không?"
Lâu Nguyệt Cơ lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, ta còn có việc, về sau lại liên hệ."
Chương 823 Ánh Mắt Lui Địch (3)
"Thí chủ, chúng ta hữu duyên lại gặp." Cổ Trần cũng quay người rời đi.
Phượng Tịch Đồng hóa thành phượng hoàng chín đầu: "Cáo từ, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Bọn họ không đi theo Trần Mục, bọn họ có đội ngũ của chính mình, đó mới là đồng đội đáng tin cậy nhất, Bạch Thanh Tuyết ngược lại là đề nghị: "Trần huynh, Nhược Khê tỷ tỷ đang tranh đoạt một chỗ tạo hóa, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể mang ngươi tới đó."
Trần Mục hiểu ý của các nàng, là mời hắn giúp đỡ: "Được thôi, chúng ta đi."
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung cũng đi theo đám người Bạch Thanh Tuyết, Trần Mục khôi phục lại đỉnh phong, thực lực thậm chí trở nên mạnh hơn, tất cả mọi người tràn đầy lòng tin.
Chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch.
Có ngọn núi cao vút, có cầu vồng từ đỉnh núi rơi xuống, tại đỉnh núi còn có cung điện to lớn, lúc này có ba bên cường giả giằng co ở phía trên cung điện.
Từ Trường Thanh của vị diện Trường Sinh.
Lâm Nhược Khê của vị diện Quang Minh.
Ngụy Võ Cuồng của vị diện Thần La.
Vị diện Trường Sinh và vị diện Quang Minh đều chỉ có một người, Từ Trường Thanh và Lâm Nhược Khê đều là chủ tể, Ngụy Võ Cuồng cũng là chủ tể, nhưng mà hai vị cường giả còn lại của vị diện Thần La cũng ở gần đó, có ưu thế hơn một chút.
Bọn họ đã giằng co ở đây rất lâu rồi, chủ yếu là bí bảo ở nơi đây còn chưa có hoàn toàn hiện thế.
Tại đỉnh cao nhất của cung điện, khảm nạm một viên Thánh Nguyên Thạch bảy màu cỡ như mắt mèo, cầu vồng từ đỉnh núi rơi xuống bắt nguồn từ nơi này, nhưng đỉnh đầu cung điện có tấm chắn.
Thánh Nguyên Thạch bảy màu là Thánh Nguyên Thạch trân quý nhất, khiến cho Thiên giai chủ tể đều đỏ mắt.
Tấm chắn ở đỉnh cung điện sẽ không tùy tiện biến mất, tất cả mọi người đề phòng đối thủ, ai cũng không muốn động thủ trước, bọn họ đã giằng co thời gian rất lâu.
Kéo dài càng lâu, mọi người càng cuống cuồng.
Từ Trường Thanh cười đề nghị: "Chúng ta đồng loạt ra tay, đợi sau khi đánh vỡ tấm chắn, lại dựa vào bản lĩnh quyết định tạo hóa thuộc về ai, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngụy Võ Cuồng khẽ gật đầu, hắn ta đương nhiên là đồng ý, dù sao nhân số của bọn họ cũng chiếm ưu thế.
Lâm Nhược Khê vẫn còn đang suy tư, đám người Trần Mục chạy đến, cục thế đột nhiên biến hóa, Ngụy Võ Cuồng và Từ Trường Thanh đồng thời nhíu mày, bọn họ cảm giác được áp lực.
"Tỷ tỷ."
Bạch Thanh Tuyết và Yên La đồng thời kêu, nhưng ánh mắt của Lâm Nhược Khê lại rơi vào trên người Trần Mục, nàng ta nở nụ cười trên mặt: "Trần Mục đạo hữu, may mắn được gặp."
Trần Mục chắp tay ôm quyền, trịnh trọng nói: "Đa tạ vị diện Quang Minh trợ giúp, vô cùng cảm kích."
Từ Trường Thanh thấy bọn họ vừa nói vừa cười, vội vàng nói: "Ngụy huynh, xem ra chúng ta cũng phải liên thủ mới được, bằng không thì chắc chắn tạo hóa sẽ thuộc về bọn họ."
"Được."
Ngụy Võ Cuồng không do dự.
Trần Mục cũng phát hiện Thánh Nguyên Thạch bảy màu ở chỗ cao, hắn thu hoạch được một chút Thánh Nguyên Thạch kim sắc đã có được thăng cấp, giá trị của viên Thánh Nguyên Thạch bảy màu không đo đếm được.
Trần Mục cười đề nghị: "Không bằng chúng ta chia đều viên Thánh Nguyên Thạch bảy màu này, mọi người cũng không cần động thủ, ý các vị như thế nào?"
Từ Trường Thanh nhàn nhạt nói: "Hai vị chủ tể bọn ta, hai bọn ta chia đều không phải càng có lời?"
Ngụy Võ Cuồng cười ha ha: "Có đạo lý, vẫn là phương án của Từ huynh tốt."
Bạch Thanh Tuyết nhắc nhở: "Trần huynh, đó là Từ Trường Thanh của vị diện Trường Sinh, cường giả của vị diện xếp thứ hai, thực lực không dưới Phần Vũ."
Trần Mục có thể cảm giác được Từ Trường Thanh rất mạnh, có điều Lâm Nhược Khê mạnh hơn, nàng ta điềm tĩnh ưu nhã, thực lực lại sâu không thể lường được.
Lâm Nhược Khê nở nụ cười xinh đẹp: "Trần Mục đạo hữu, còn làm phiền ngươi ra tay tương trợ."
Vị diện Quang Minh có ân đối với Trần Mục, hắn không chối từ, chủ động đứng ra: "Các ngươi muốn chia đều, vậy thì tới thử xem."
Trần Mục có được sức mạnh của Thái Âm và Thái Dương, trong cơ thể nắm giữ sức mạnh Thái Âm và sức mạnh Thái Dương, đúng lúc có thể thử cái hai cỗ sức mạnh này một chút.
Trần Mục hướng về phía trước, hắn đạp không mà đi, áo trắng hơn tuyết, khí chất siêu phàm xuất trần.
Từ Trường Thanh cười đề nghị: "Ngụy huynh, ta nghĩ ngươi hẳn là có thể dễ dàng chiến thắng."
Ngụy Võ Cuồng có thể nhìn ra Trần Mục còn chưa có đột phá đến cảnh giới chủ tể, nhưng muốn chiến thắng, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng: "Từ huynh, vẫn là ngươi xuất chiến trước đi, yên tâm, huynh đệ bọn ta sẽ áp trận cho ngươi."
Trần Mục thấy bọn họ chối từ, trên mặt nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Các ngươi cùng lên đi."
"Ha ha ha."
Từ Trường Thanh và Ngụy Võ Cuồng không khỏi cười ra tiếng, đám người Bạch Thanh Tuyết đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai vị chủ tể liên thủ, đó cũng không phải là trò đùa.
Lâm Nhược Khê rất hứng thú nhìn Trần Mục, đối với thực lực của hắn, đương nhiên là nhìn không thấu.
Cho dù mạnh như Lâm Nhược Khê, đối mặt với hai vị Địa giai chủ tể liên thủ, cũng sẽ đau đầu.
Từ Trường Thanh cùng Ngụy Võ Cuồng cười to ha ha, đột nhiên tiếng cười im bặt rồi dừng, hai người đồng thời xuất thủ, giữa đất trời phun trào tần sóng năng lượng khủng bố.
Có thanh quang hóa thành rồng lao đến, còn có ngọn núi huyền hoàng trấn áp xuống, đám người Lâm Nhược Khê lựa chọn lùi lại, chiến đấu của loại cường giả này, dư uy đều rất khủng bố.
Tay phải Trần Mục nắm quyền, sức mạnh Thái Dương ngưng tụ, trong chốc lát quyền quang chiếu rọi vạn dặm, hắn vung quyền hướng về phía trước, thời không đều bị bóp méo, trật tự quy tắc hỗn loạn, thanh long và đồi núi nguy nga đều bị nghiền thành bột mịn.
Đạo quyền quang kia xông thẳng tới chân trời, Ngụy Võ Cuồng và Từ Trường Thanh cũng không dám đối đầu chính diện, bọn họ lựa chọn tránh né, sau lưng Trần Mục xuất hiện lôi đình ngân dực, rung lên khe khẽ, liền xuất hiện ở gần hai người.
Trần Mục lại vung quyền phải lần nữa, quyền quang sáng chói, còn loá mắt hơn cả mặt trời, không gian chung quanh bị phong tỏa, Từ Trường Thanh không cách nào tránh né được, chỉ có thể vung quyền nghênh kích.
Từ Trường Thanh dốc hết toàn lực, một đám thanh quang vừa mới xuất hiện liền bị quyền quang kim sắc chôn vùi.
Chương 824 Giai Đoạn Thứ Nhất Kết Thúc (1)
Đùng!
Từ Trường Thanh bị đánh bay.
Đúng lúc này, Ngụy Võ Cuồng nắm lấy cơ hội, hắn ta tay cầm búa lớn đánh tới, cái búa lớn này không phải bình thường, tuỳ tiện vạch phá không gian, chỉ thẳng vào phía sau lưng Trần Mục.
Trần Mục nhanh chóng quay người, tay trái hắn nắm quyền, sức mạnh Thái m ngưng tụ, quyền quang dâng lên như trăng bạc, không gian chung quanh đều bị đông cứng.
Ngụy Võ Cuồng chau mày, Trần Mục đang ở trước mắt, thế nhưng búa lớn trong tay hắn ta lại không thể chặt ra, sức mạnh Thái m đóng băng cả thời không.
Giây phút quyền quang rơi xuống.
Răng rắc!
Búa lớn vỡ nát.
Ngụy Võ Cuồng bị đánh bay.
Hai vị tuyệt đỉnh cường giả còn lại của vị diện Thần La đều nghẹn họng nhìn trân trối, đầu ngón tay Yên La che lấy cái miệng nhỏ nhắn: "Oa, cái này cũng quá mãnh liệt rồi đi."
Trần Mục dùng ba quyền đánh lui hai vị Địa giai chủ tể, khiến tất cả cường giả có mặt ở đây khiếp sợ.
Bạch Thanh Tuyết nhìn về phía Lâm Nhược Khê, dùng thần niệm truyền âm nói: "Tỷ tỷ, tỷ nắm chắc có thể trấn áp hắn không?"
Lâm Nhược Khê nhìn bóng lưng của Trần Mục, nàng ta khẽ lắc đầu, không có sầu lo, trong mắt mang theo ý cười, có minh hữu cường đại như này, mới có thể đi càng xa.
Bả vai cánh tay phải của Từ Trường Thanh biến mất, nhục thân của chủ tể cũng không thể chống đỡ được công kích của Trần Mục.
Áo bào trước người Ngụy Võ Cuồng vỡ tan, nhưng mà áo giáp kim sắc mặc trên người, quyền quang của Trần Mục chỉ vẻn vẹn lưu lại ấn ký phía trên cái áo giáp kia mà thôi.
Đôi mắt Từ Trường Thanh ngưng lại, bên trong phần tay gãy của hắn ta tuôn ra vô số cây dây leo, phóng về phía Trần Mục.
Trần Mục dậm chân hướng về phía trước, trong con ngươi ẩn chứa ánh sáng sắc bén, sau khi Vong Sơ xuất thủ, kiếm đạo của hắn có cảm ngộ mới, sau lưng vạn kiếm gào thét lao ra.
Vô số dây leo bị kiếm quang chặt đứt.
Ngụy Võ Cuồng lấy ra khoát đao huyết sắc, đó là bản mệnh đạo binh của hắn ta, uy lực mạnh mẽ.
Hai tay hắn ta nắm chuôi đao, sau đó giơ lên cao, giây phút rơi xuống, phảng phất như muốn chia đều thiên địa, đao quang đáng sợ bao phủ Trần Mục.
Trần Mục không liếc nhìn sau lưng một cái, trong cơ thể tuôn ra vô số hạt cát kim sắc, giống như sông dài hoành không xuất thế, đó là hoang đạo.
Hoang đạo hoành không, thôn phệ đạo ánh đao kia, tất cả năng lượng đều bị cát vàng hấp thu.
Sự kích động trong mắt Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung lộ rõ trên mặt, Bạch Thanh Tuyết và Yên La đều cảm giác được áp lực, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Mục.
Yên La không khỏi lẩm bẩm: "Khó trách bọn họ muốn giết Trần Mục, tên này quả nhiên đáng sợ."
Vô số cát vàng ngưng tụ thành bàn tay lớn, rơi về phía Ngụy Võ Cuồng, người sau không có tránh né, hắn ta có sự cao ngạo của người làm chủ tể, tức giận vung đao hướng về phía trước.
Soạt!
Đao quang phá vỡ bàn tay lớn màu vàng, giây phút Ngụy Võ Cuồng lộ ra nụ cười, bàn tay lớn hóa thành cát vàng đầy trời rơi xuống, hắn ta vội vàng xây dựng tấm chắn chống cự.
Cát vàng bao trùm tấm chắn.
Bên trong tấm chắn, vẻ mặt Ngụy Võ Cuồng nghiêm túc, hắn ta phát hiện năng lượng của tấm chắn đang bị hấp thu.
Hoang đạo của Trần Mục còn kinh khủng hơn sức mạnh thôn phệ, có thể thôn phệ các loại năng lượng giữa đất trời, tấm chắn của Ngụy Võ Cuồng xuất hiện vết nứt.
Tình hình của Từ Trường Thanh cũng rất chật vật, dây leo tuôn ra từ tay gãy của hắn ta đều bị chém đứt.
Vạn đạo kiếm quang ngưng tụ ra trường kiếm kinh thiên động địa, ánh sáng hằng cổ bất diệt bao phủ đỉnh núi.
Từ Trường Thanh phát giác được nguy hiểm, hắn ta không do dự, quay người chạy thoát, Trần Mục không có xuất kiếm, song phương còn chưa tới cục diện không chết không thôi.
Ngụy Võ Cuồng thấy Từ Trường Thanh cũng bỏ chạy, hắn ta đánh vỡ tấm chắn hộ thể: "Rút lui!"
Cường giả của vị diện Thần La chạy trối chết.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Khê hiện ra ánh sáng, cười khen ngợi nói: "Trần Mục đạo hữu thật lợi hại."
Mặt mũi Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung tràn đầy vui sướng, Bạch Thanh Tuyết và Yên La mang theo kính sợ với Trần Mục.
Trần Mục nhìn kết giới ở đỉnh cung điện, tấm chắn kia sẽ không tùy tiện mở ra, tay trái hắn ngưng tụ sức mạnh Thái Dương, tay phải ngưng tụ sức mạnh Thái m.
"Các ngươi lui về phía sau một chút."
Nghe được lời nhắc nhở của Trần Mục, Lâm Nhược Khê chủ động lùi lại, kế tiếp đám người Bạch Thanh Tuyết cũng lùi lại.
Trần Mục dung hợp hai cỗ sức mạnh, trước người xuất hiện kiếm năng lượng âm dương đan xen.
Trần Mục vung kiếm chém ra.
Trong chốc lát thanh thế to lớn.
Cung điện đỉnh tấm chắn bị chém ra.
Áng sáng bảy màu phóng ra, năng lượng nồng đậm đập vào mặt, Trần Mục đưa tay, Thánh Nguyên Thạch bảy màu xuất hiện ở trong tay, hắn có thể cảm giác được năng lượng cường đại trong đó, nhưng hắn không chút do dự ném ra ngoài.
Cách đó không xa, Lâm Nhược Khê đón được khối Thánh Nguyên Thạch bảy màu kia, vừa cười vừa nói: "Trần Mục, đây là do ngươi chiến đấu thắng được, chúng ta chia đều đi."
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Các ngươi giúp ta việc lớn, cái này miễn cưỡng xem như thù lao đi."
Lâm Nhược Khê muốn lấy được Thánh Nguyên Thạch bảy màu hoàn chỉnh chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy, Trần Mục không có sự trợ giúp của vị diện Quang Minh, có lẽ hắn sẽ gặp phải rắc rối lớn, bèn không có tính toán chia khối Thánh Nguyên Thạch hiếm thấy này.
"Đa tạ Trần huynh."
Lâm Nhược Khê không có từ chối, viên Thánh Nguyên Thạch bảy màu này có thể trợ giúp vị diện Quang Minh tăng cao thực lực.
Mặc dù Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung động tâm, nhưng cũng biết mình không có tư cách kia.
Trần Mục nhìn về phía Lâm Nhược Khê: "Bọn ta định đi tìm tạo hóa, các ngươi có tính toán gì?"
Lâm Nhược Khê nhìn Thánh Nguyên Thạch bảy màu trong tay, khối đá kia đủ cho bọn họ tu luyện rất lâu: "Bọn ta muốn bế quan, tranh thủ giúp cho Thanh Tuyết và Yên La đột phá đến Địa giai chủ tể, chuẩn bị cho giai đoạn sau."
Trần Mục cười chắp tay: "Đa tạ vị diện Quang Minh xuất thủ tương trợ, chúng ta hữu duyên gặp lại."
"Sẽ."
Yên La cười xinh đẹp lộng lẫy.
Lâm Nhược Khê mang theo Yên La và Bạch Thanh Tuyết rời đi, Trần Mục nhìn về phía Lâm Thanh Đại cùng Diệp Thương Khung: "Yên tâm, ta sẽ dẫn các ngươi tìm kiếm tạo hóa."
Chương 825 Giai Đoạn Thứ Nhất Kết Thúc (2)
Tại thời điểm Trần Mục bị thương, đám người Lâm Thanh Đại không rời không bỏ, còn bị thương vì hắn.
"Xuất phát thôi."
Trần Mục dẫn bọn họ tìm kiếm tạo hóa.
Bên trong vùng đất Khư Tịch, đa số cường giả đều đang bế quan, bọn họ không có đụng phải phiền phức.
Tại chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch, có cái hầm mỏ viễn cổ, chung quanh trải đầy thi hài, Trần Mục đi tới gần hầm mỏ: "Có chủ tể từng tới nơi này."
Diệp Thương Khung lẩm bẩm nói: "Xem ra, tạo hóa ở nơi này đã bị cướp hết sạch rồi."
Trần Mục khẽ lắc đầu: "Tạo hóa chân chính còn ở nơi này, ta đi xuống xem một chút, các ngươi ở bên ngoài, nếu như có nguy hiểm, thông báo cho ta."
"Được."
Lâm Thanh Đại liền vội vàng gật đầu, hai người bọn họ không dám vào hầm mỏ, sợ kéo chân sau Trần Mục.
Trần Mục từ đường hầm mỏ đi tới lòng đất.
Đường hầm mỏ hình xoắn ốc hướng xuống phía dưới, càng đi xuống cấm chế càng khủng bố hơn, bên ngoài cơ thể Trần Mục tràn ngập bất diệt quang huy, hắn khinh thường cấm chế, đi vào thế giới trống trải trong lòng đất.
Thế giới trong lòng đất có màu đen đổ nát thê lương, xung quanh có dấu vết tranh đấu, vết máu trên mặt đất hiện ra ánh sáng, hẳn là lưu lại gần đây.
"Thời gian biến mất rồi."
Trần Mục có thể cảm giác được nơi này không có thời gian, đôi mắt của hắn hiện ra kim quang, liếc qua đổ nát thê lương, phát hiện một chút đường vân xưa cũ bị tàn phá.
Những đường vân này rất đặc biệt, Trần Mục muốn lạc ấn đường vân tại thức hải, nhưng đến cuối cùng vẫn luôn thất bại, đường vân tàn phá ở nơi này không cách nào sao chép lại được.
"Bị chôn vùi, hồi ức không cách nào mang đi được." Giọng nói của Vong Sơ vang lên bên tai Trần Mục.
Trần Mục trầm giọng nói: "Tiền bối, chẳng lẽ ngươi nhận biết những đường vân này?"
Vong Sơ nhàn nhạt nói: "Một loại cổ văn, đến từ Bỉ Ngạn, văn tự bị nguyền rủa."
"Tiền bối biết Bỉ Ngạn?"
"Quên rồi, những thứ đó không quan trọng."
Vong Sơ trầm mặc một lát, mở miệng lần nữa: "Đã quên mất, đều là thứ không quan trọng."
Trần Mục không để ý những cổ văn này, hắn phát hiện một chút Thánh Nguyên Thạch màu đỏ rải rác ở trong phế tích, đây là Thánh Nguyên Thạch thường thấy nhất, có thể tới chỗ này đều là chủ tể cường giả, bọn họ chướng mắt những thứ này.
"Không thể lãng phí!"
Trần Mục bắt đầu thu thập Thánh Nguyên Thạch.
Rất nhanh, Trần Mục liền thu thập được một nắm lớn Thánh Nguyên Thạch màu đỏ, trông có vẻ rất nhiều, nhưng hiệu quả còn không bằng khối Thánh Nguyên Thạch kim sắc nhỏ mà hắn tìm được trước đó, càng đừng đề cập đến khối Thánh Nguyên Thạch bảy màu kia.
"Phía dưới này còn có tạo hóa, nhưng phải đánh phá cấm chế thời gian." Vong Sơ nhắc nhở.
Trần Mục nhấc tay nắm chặt khoát kiếm thời gian, hắn vung kiếm chém ra, hắc ám bị cắt chém, thời gian biến mất trở về, trong bóng tối tràn ra vô số ánh sáng.
Không ngừng có điểm sáng vọt ra từ trong bóng tối, toàn bộ thế giới trong lòng đất được vô số ánh sáng nhạt thắp sáng, giữa đất trời chiếu rọi ra cung điện hùng vĩ, ra từ trong hình chiếu của dòng sông thời gian, ép cho Trần Mục đều khó mà thở dốc.
Răng rắc!
Thế giới trong lòng đất bắt đầu sụp đổ.
Trần Mục nhìn thấy lòng đất nứt ra khe rãnh có kim quang tuôn ra, chỗ đó có lượng lớn Thánh Nguyên Thạch kim sắc, thế giới trong lòng đất đang sụp đổ, cấm chế thời gian bắt đầu khép lại, nơi này cực không ổn định, sẽ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Hắn dùng cát vàng hoang đạo ngưng tụ thành bàn tay lớn, lấy ra đại lượng Thánh Nguyên Thạch kim sắc, lúc này thế giới trong lòng đất hoàn toàn sụp đổ, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung ở bên ngoài, bọn họ cau mày, sợ Trần Mục xảy ra chuyện.
Ầm ầm!
Hầm mỏ phế tích triệt để sụp đổ.
Trong bụi mù, Trần Mục bay vọt lên trời, Lâm Thanh Đại vội vàng tới gần: "Trần đại ca, ngươi không sao chứ?"
Trần Mục khẽ cười nói: "Không có việc gì, những Thánh Nguyên Thạch này các ngươi lấy đi dùng trước, không đủ lại tìm ta."
Hắn ra tay chính là mười mấy khối Thánh Nguyên Thạch kim sắc, tùy tiện lấy ra đi một khối, cũng có thể làm cho tuyệt đỉnh cường giả đỏ mắt, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung cảm kích không thôi.
"Đa tạ Trần huynh."
"Cám ơn Trần đại ca."
"Không cần phải khách khí, chúng ta tìm nơi bế quan trước." Trần Mục trầm giọng nói, bọn họ chậm trễ quá nhiều thời gian, thời gian còn lại của bọn họ có hạn.
Trần Mục dẫn bọn họ đi vào sơn động bị che khuất, sau đó bế quan, hắn thu hoạch được mấy trăm miếng Thánh Nguyên Thạch kim sắc, đủ cho hắn đột phá đến cảnh giới chủ tể.
Hắn điên cuồng hấp thu Thánh Nguyên Thạch kim sắc, năng lượng dồi dào tràn vào trong cơ thể Trần Mục, đạo quả cũng đang hấp thu năng lượng, dần dần đạo binh thuế biến.
Bên trong Thánh Nguyên Thạch kim sắc còn ẩn chứa sức mạnh đại đạo, dưới sự giúp đỡ của cỗ năng lượng này, thân thể Trần Mục vẫn đang tiếp tục thuế biến, bất diệt quang huy càng lúc càng loá mắt.
Sức mạnh vị diện trong cơ thể Trần Mục càng ngày càng mạnh, kiếm đạo ngưng tụ ra hình thức ban đầu của Kiếm trong cơ thể, Kiếm lấy đại đạo làm nền tảng, không thể phá vỡ.
Muốn ngưng tụ ra đạo binh cũng không phải là chuyện đơn giản, hắn đầu tư tất cả tài nguyên vào bên trong Kiếm, chỉ có ngưng tụ ra bản mệnh đạo binh mới có thể bước vào chủ tể cảnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bên trong vùng đất Khư Tịch không ngừng có tần sóng mạnh mẽ xuất hiện, có tuyệt đỉnh cường giả đột phá đến cảnh giới chủ tể, cũng có tuyệt đỉnh cường giả bị chém giết.
Thậm chí có chủ tể chết đi.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, phía trên cổ thụ có tên họ biến mất, thậm chí có vị diện biến mất, vị diện Vô Kiếp bị xoá tên, vẻ mặt của chủ tể vị diện Vô Kiếp khó coi.
Tất cả ba vị cường giả của vị diện Vô Kiếp ngã xuống, xếp hạng của vị diện Vô Kiếp rớt xuống vị trí sau hai mươi, vị diện Thái Sơ vốn dĩ xếp hạng thứ hai mươi mốt trực tiếp thăng lên vị trí thứ hai mươi.
Cường giả của vị diện Thái Sơ rất bình tĩnh, bọn họ vốn là vị diện có xếp hạng phía trên, lần này trở lại hai mươi vị trí đầu cũng là chuyện trong dự liệu.
Hiện tại chỉ có mười vị cường giả bỏ mình, vòng thứ nhất tổng cộng phải đào thải ba mươi vị cường giả, vị diện Thái Sơ còn có cơ hội vọt tới vị trí càng cao hơn.
Đám người Yên La chỉ có thể đứng ở đằng xa vây xem.
Trần Mục tay cầm đế kiếm, tốc độ thong dong, hắn nhìn Hồng Lân đại xà vọt tới gần, vào giây phút tới gần, kiếm quang xông lên tận trời, thẳng lên chín vạn dặm.
Hồng Lân đại xà cất tiếng ngã xuống đất.
"Kiếm nhanh quá!"
Trong mắt Bạch Thanh Tuyết hơi kinh ngạc.
Lúc Hồng Lân đại xà ngã xuống, hỏa quang như mây hình nấm khuếch tán ra, Trần Mục bị thôn phệ, đám người Bạch Thanh Tuyết khó có thể chịu đựng được sự thiêu đốt của ánh nắng gay gắt, bị ép lùi lại.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở chỗ sâu nhất trong hồ Thái Dương, hỏa quang nắng gắt tràn vào trong cơ thể của hắn, hai cỗ sức mạnh Thái Âm và Thái Dương đấu đá lung tung ở trong cơ thể hắn.
Giữa đất trời xuất hiện cảnh tượng băng hỏa đan xen hùng vĩ, Thái m chi linh và Thái Dương chi linh đồng thời hiển hóa, hai con đại xà quấn quanh thân thể Trần Mục.
Hai cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố, Trần Mục đang khống chế hai cỗ năng lượng trong cơ thể, muốn hoàn thành dung hợp Thái Âm chi linh và Thái Dương chi linh.
Soạt!
Hắc tiễn vạch phá bầu trời.
Yên La thấy thế, ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy lông trắng, trở tay vung ra, lông trắng như lợi kiếm hoành không, đánh rơi hắc tiễn chỉ thẳng vào Trần Mục kia xuống đất.
Đám người Lâm Thanh Đại quan sát bốn phía, có thể cảm giác được, có mấy đạo gợn sóng mạnh mẽ đang ở gần.
Sau khi Trần Mục chém giết Hồng Lân đại xà, những cường giả núp trong bóng tối kia ào ào hiện thân.
Phần Vũ đạp không mà đến, lần này hắn ta là có chuẩn bị mà đến, liên hợp với vị diện Hư Không, vị diện Ám Ảnh, vị diện Bách Thú, vị diện Phong Bạo đồng thời xuất thủ.
Minh Sát của vị diện Ám Ảnh, Huyền Di của vị diện Hư Không, Long Khiếu Thiên của vị diện Bách Thú, Lôi Vạn Quân của vị diện Phong Bạo, bốn vị cường giả đồng thời xuất hiện, bọn họ đều là tuyệt đỉnh cường giả có thực lực cường đại.
Yên La khẽ lắc đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Phần Vũ, ngươi thật đúng là chưa từ bỏ ý định."
Phần Vũ biết Trần Mục muốn tới nơi này, cho nên chờ đến lúc này mới ra tay, hắn ta biết trạng thái hiện tại của Trần Mục, chỉ cần bị quấy rầy, liền có thể tẩu hỏa nhập ma, không cách nào khống chế hai cỗ năng lượng trong cơ thể.
"Bạch Thanh Tuyết, Yên La, các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này, ta có thể không làm khó dễ các ngươi." Phần Vũ vẫn là thái độ ở trên cao nhìn xuống kia.
Yên La nhàn nhạt nói: "Ngươi cảm thấy vị diện Quang Minh bọn ta thật sự sẽ sợ ngươi?"
Phần Vũ cười lạnh nói: "Ha ha ha, đừng cho là ta không biết rõ, hiện tại Lâm Nhược Khê cũng đang tranh đoạt chí bảo, nàng ta không có cách nào thoát thân được đâu."
Bạch Thanh Tuyết cười nhạt một tiếng: "Vị diện Quang Minh bọn ta không có minh hữu khác?"
Hòa thượng tay cầm thiền trượng từ phương xa đi tới, hắn ta hai, ba bước liền đi tới gần, trên thân quấn áo cà sa, sau lưng có phật quang nhu hòa.
Một đạo thân ảnh trắng như tuyết từ phương xa đi tới, đó là tiên tử tư thái ưu nhã.
Đầu mày Minh Sát ngưng lại: "Cổ Trần của vị diện Cực Lạc, Lâu Nguyệt Cơ của vị diện Thương Tuyết."
Phần Vũ khẽ nhíu mày, đúng lúc này, phượng hoàng chín đầu rơi vào một bên của hồ Thái Dương, hóa thành nữ tử váy đỏ, chính là Phượng Tịch Đồng của vị diện Vạn Yêu.
Minh hữu của vị diện Quang Minh đột nhiên xuất hiện, Phần Vũ cũng không ngờ rằng sẽ có cục diện này, vẻ mặt Lâm Thanh Đại kích động, Diệp Thương Khung cũng nhìn thấy hi vọng.
Vẻ mặt Bạch Thanh Tuyết lạnh nhạt: "Phần Vũ, bây giờ rút lui, ta nghĩ Trần huynh cũng sẽ không để ý."
Vẻ mặt Phần Vũ nghiêm túc, hắn ta trầm giọng nói: "Đại chiến vị diện vốn là thảm liệt, Bạch Thanh Tuyết, ngươi cho rằng mời viện binh đến, thì ta sẽ không xuất thủ?"
"Động thủ!"
Phần Vũ đột nhiên hạ lệnh.
Đám tuyệt đỉnh cường giả Minh Sát đồng thời động thủ.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La bay vọt lên trời: "Bọn ta ngăn cản Phần Vũ, các ngươi ngăn chặn những người khác."
Lâm Thanh Đại và đám người Cổ Trần giao chiến cùng đám tuyệt đỉnh Minh Sát, rất nhanh xung quanh hồ Thái Dương đã biến thành chiến trường, quy mô to lớn, hơn mười vị cường giả đứng đầu ở đây va chạm, là hỗn chiến có quy mô lớn nhất trong vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở chỗ sâu trong hồ Thái Dương, hắn biết rõ động tĩnh chung quanh, cũng biết sự cố gắng mà đám người Bạch Thanh Tuyết bỏ ra, hiện tại là thời khắc mấu chốt để dung hợp hai cỗ sức mạnh Thái Dương và Thái Âm, không thể phạm sai lầm.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La liên thủ, bọn họ ngăn cản công kích của Phần Vũ, cục thế trên chiến trường cháy bỏng.
Ánh mắt Phần Vũ ngưng trọng, trong thời gian ngắn hắn ta không cách nào đánh bại được Bạch Thanh Tuyết và Yên La, một khi Trần Mục dung hợp sức mạnh của Thái Dương và Thái Âm, cục thế liền sẽ đảo ngược, mọi người đều biết thời gian cấp bách, nhao nhao phát ra sức mạnh lớn nhất.
Nơi xa, có cường giả chú ý đến hỗn chiến bên này, ánh mắt của bọn họ đều ở trên thân Trần Mục.
Tiếng xé gió vang lên, một thanh trường mâu mang theo màu xanh đồng phá không mà đến, lao thẳng về phía Trần Mục.
Lâm Thanh Đại thấy thế, nàng ta rời khỏi chiến trường, lấy ra cành xanh trong tay, cành xanh hóa thành dây leo, quấn quanh trường mâu mang theo màu xanh đồng kia.
Cành xanh bỗng nhiên khô héo, màu xanh đồng ẩn chứa lời nguyền rủa, cành xanh dồi dào sinh cơ không chống đỡ được, cành lá rơi xuống như tro tàn, dáng vẻ khủng bố.
Đám người Bạch Thanh Tuyết kinh ngạc, ngoại trừ bọn người Phần Vũ, lại còn có cường giả muốn động thủ với Trần Mục, bọn họ rõ ràng e ngại Trần Mục, muốn diệt trừ hắn.
Một đạo hắc ảnh giết tới chiến trường, dáng người khôi ngô, đầu là đầu lâu, bên trong còn có hai sợi lục hỏa âm trầm, cường giả chung quanh đều là khiếp sợ.
"Kim Khôi của vị diện Tử Linh!"
"Uy áp thật mạnh, cũng không kém gì so với Phần Vũ, đoán chừng hắn ta là cường giả chủ tể, xem dáng vẻ thì là thu được tạo hóa tại vùng đất Khư Tịch."
Kim Khôi lại phóng về phía Trần Mục lần nữa.
Mọi người không dứt ra được, chỉ có Lâm Thanh Đại có thể miễn cưỡng trợ giúp, nàng ta ngăn ở phía trước Trần Mục, thế nhưng Kim Khôi vung trường mâu trong tay, lục quang đánh bay nàng ta.
Chương 822 Ánh Mắt Lui Địch (2)
Áo bào của Lâm Thanh Đại đều bị cắt rách, ho ra đầy máu, thực lực của nàng ta không cách nào ngăn cản được Kim Khôi.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La nhíu mày, bọn họ muốn ngăn cản Kim Khôi, Phần Vũ cười lạnh nói: "Đối thủ của các ngươi là ta, xem chiêu."
Mọi người đều bị giam chân, xung quanh không có cường giả có thể xuất thủ tương trợ, trước mặt Kim Khôi lại không có trở ngại, Tần Trường Sinh ở phía xa nhàn nhạt nói: "Chúng ta có cần ra tay tương trợ hay không, nói không chừng hắn sẽ cảm kích chúng ta."
Mạc Cửu Nhi cười lạnh nói: "Hắn cứ chết như vậy thì cũng đáng tiếc, nhưng hắn tuyệt sẽ không chết ở chỗ này, thừa dịp hiện tại, chúng ta tiếp tục tìm kiếm tạo hóa."
Cường giả của vị diện Thiên Hoang không có tham dự, bọn họ tiếp tục tìm kiếm tạo hóa, còn có một bộ phận cường giả đang vây xem, trong mắt bọn họ cường giả bên trong chiến trường đều là con mồi, nếu ai bị thương lạc đàn, khẳng định sẽ được "chăm sóc".
Kim Khôi lạnh nhạt nhìn Trần Mục: "Ta sẽ mang thi thể của ngươi về, để ngươi vĩnh sinh."
Nghe đồn cường giả của vị diện Tử Linh đều là người vĩnh sinh, nhục thể của bọn họ giống như lửa của thể xác, linh hồn dập tắt, chôn dưới đất nhiều năm sau sẽ xuất hiện linh hồn mới, linh hồn sẽ mới vẫn kế thừa sức mạnh lúc đầu.
Kim Khôi ném trường mâu trong tay ra.
Tiếng xé gió vang lên, Trần Mục bỗng nhiên mở mắt ra, hắn vốn muốn cưỡng ép xuất thủ, nhưng một ý niệm vang lên trong thức hải: "Để ta tới."
Giọng nói kia âm vang có lực.
Kiếm quang mang theo hàn mang chiếu sáng thiên địa.
Soạt!
Kim Khôi bị đẩy lui.
Trường mâu trong tay hắn ta cũng đang chấn động, còn có màu xanh đồng xanh biếc rơi xuống, đôi mắt Kim Khôi ngưng lại, hắn ta nhìn chằm chằm thân ảnh đỏ thẫm cách đó không xa, không dám khinh thường.
Váy dài đỏ thẫm của Vong Sơ phấp phới trong gió, ánh mắt nàng ta sắc bén, khinh thường chúng sinh.
Kim Khôi đánh tới lần nữa, trường thương trong tay hắn ta bắn ra sức mạnh kinh khủng, lục quang tràn ngập.
Vong Sơ tay nắm kiếm chỉ, kiếm quang rực rỡ chói mắt hoành không xuất thế, một kiếm kia chém ra tất cả trật tự quy tắc, không gian bị cắt chém ngay ngắn.
Răng rắc!
Trường mâu trong tay Kim Khôi gãy thành hai đoạn.
Cường giả chung quanh đều bị dọa cho phát sợ, Phần Vũ và đám người Bạch Thanh Tuyết nhao nhao dừng tay, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào chiến trường cách đó không xa.
Mọi người nhìn Vong Sơ, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc, Phần Vũ lẩm bẩm nói: "Đó là đạo binh sao?"
Yên La kinh ngạc nói: "Không ngờ rằng trên người Trần Mục còn có chí bảo như thế, có ý thức của chính bản thân mình, đạo binh tầm thường đều không thể thông linh như vậy."
Kim Khôi đưa tay, một thanh cốt kiếm xuất hiện ở trong tay, chung quanh từng trận gió lạnh, mọi người phảng phất như đặt mình vào bên trong núi thây biển máu, cỗ uy áp kia mạnh tới đáng sợ.
Vong Sơ mặt không biểu cảm, đôi mắt sắc bén dường như có thể giết người, Kim Khôi cũng không dám đối mặt với nàng ta.
Đùng!
Kim Khôi cử động, hắn ta vung cốt kiếm, u quang dài đến mấy ngàn trượng đột nhiên rơi xuống, mặt đất xuất hiện vết nứt, đôi mắt Vong Sơ híp lại, trong con ngươi vọt ra ánh sáng sắc bén, hai ánh mắt xuyên qua hư không.
Mọi người phát giác được hàn ý, tựa như rơi vào hầm băng, u quang bị hai ánh mắt chặt đứt.
Kim Khôi bị hai ánh mắt kia nhắm trúng, hắn ta không có chỗ có thể trốn, chỉ có thể chống chọi trực diện, đỉnh đầu bị một ánh mắt mở ra, một cánh tay bị chém đứt.
Tay đứt rơi vào bên trong hồ Thái Dương, dấy lên hỏa quang hừng hực, Kim Khôi bị sự cường đại của Vong Sơ làm cho kinh hãi, chạy trối chết, cường giả chung quanh đều là khiếp sợ.
Vong Sơ ngắm nhìn bốn phía, chỗ ánh mắt đến, tuyệt đỉnh chung quanh đều sợ mất mật, đám tuyệt đỉnh cường giả Minh Sát càng là chạy trối chết.
Cuối cùng ánh mắt của Vong Sơ rơi vào trên thân Phần Vũ, Phần Vũ nắm nắm đấm, hắn ta bị ép rời đi.
Trần Mục nhìn bóng lưng của Vong Sơ, có loại cảm giác quen thuộc: "Đa tạ tiền bối."
Vong Sơ hóa thành đế kiếm trở lại bên người Trần Mục, Trần Mục có thể cảm giác được, năng lượng bên trong đế kiếm đã tranh thủ thời gian, đó là tất cả những gì nó có thể làm vì Trần Mục.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La đều nhẹ nhàng thở ra, Diệp Thương Khung vội vàng đi thăm dò xem tình huống của Lâm Thanh Đại, đám người Cổ Trần cũng không hề rời đi.
Nơi xa, có cường giả thất vọng nói: "Đám người Phần Vũ vậy mà lại chạy, thật kinh hãi mà."
"Đúng thế, thanh kiếm này rất mạnh, nhưng nếu như thật sự có uy lực chém giết chủ tể, bọn họ có thể chạy thoát?" Lại có cường giả phát ra lời trào phúng.
Thanh niên cầm đầu lại khẽ cười nói: "Bọn họ là thông minh, đều không muốn liều tới ngươi chết ta sống, Trần Mục này đoán chừng là phiền phức lớn, về sau đừng trêu chọc hắn."
"Vâng, đại ca."
Hai người ào ào gật đầu, chiến đấu kết thúc, tuyệt đỉnh cường giả chung quanh nhao nhao rời đi.
Trần Mục dung hợp Thái Âm và Thái Dương trong cơ thể, hai cỗ sức mạnh thành công dung hợp, hắn đứng dậy, đại đạo chấn động, đạo âm huyền diệu đang vang vọng.
"Hắn thành công rồi!"
Trong mắt Yên La mang theo sự thưởng thức.
Trần Mục đứng dậy, dưới chân hắn xuất hiện m Dương Đồ Đằng, toàn thân tản ra uy áp mạnh mẽ.
"Chúc mừng."
Bạch Thanh Tuyết phát ra lời chúc mừng.
Trần Mục chắp tay ôm quyền với mọi người: "Đa tạ các vị hết sức giúp đỡ, nếu như có chỗ cần tại hạ, cứ mở miệng."
Cổ Trần và Lâu Nguyệt Cơ mỉm cười, bọn họ cũng không bỏ quá nhiều lực, cùng lắm là có hiệu quả uy hiếp, nhưng mà Bạch Thanh Tuyết và Lâm Thanh Đại các nàng xuất lực rất nhiều.
Bạch Thanh Tuyết lạnh nhạt nói: "Chúng ta là minh hữu, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, đại chiến vị diện vừa mới bắt đầu, còn có rất nhiều tạo hóa chưa có mở ra."
Trần Mục không có để ý tạo hóa, hắn đi tới bên cạnh Lâm Thanh Đại, lấy tay ấn lấy vết thương của nàng ta, rất nhanh, vết thương của Lâm Thanh Đại liền khép lại.
"Đa tạ Trần đại ca."
"Là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng."
"Ta dự định dẫn bọn họ đi tìm tạo hóa trước, các vị có hứng thú cùng đi không?"
Lâu Nguyệt Cơ lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, ta còn có việc, về sau lại liên hệ."
Chương 823 Ánh Mắt Lui Địch (3)
"Thí chủ, chúng ta hữu duyên lại gặp." Cổ Trần cũng quay người rời đi.
Phượng Tịch Đồng hóa thành phượng hoàng chín đầu: "Cáo từ, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Bọn họ không đi theo Trần Mục, bọn họ có đội ngũ của chính mình, đó mới là đồng đội đáng tin cậy nhất, Bạch Thanh Tuyết ngược lại là đề nghị: "Trần huynh, Nhược Khê tỷ tỷ đang tranh đoạt một chỗ tạo hóa, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể mang ngươi tới đó."
Trần Mục hiểu ý của các nàng, là mời hắn giúp đỡ: "Được thôi, chúng ta đi."
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung cũng đi theo đám người Bạch Thanh Tuyết, Trần Mục khôi phục lại đỉnh phong, thực lực thậm chí trở nên mạnh hơn, tất cả mọi người tràn đầy lòng tin.
Chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch.
Có ngọn núi cao vút, có cầu vồng từ đỉnh núi rơi xuống, tại đỉnh núi còn có cung điện to lớn, lúc này có ba bên cường giả giằng co ở phía trên cung điện.
Từ Trường Thanh của vị diện Trường Sinh.
Lâm Nhược Khê của vị diện Quang Minh.
Ngụy Võ Cuồng của vị diện Thần La.
Vị diện Trường Sinh và vị diện Quang Minh đều chỉ có một người, Từ Trường Thanh và Lâm Nhược Khê đều là chủ tể, Ngụy Võ Cuồng cũng là chủ tể, nhưng mà hai vị cường giả còn lại của vị diện Thần La cũng ở gần đó, có ưu thế hơn một chút.
Bọn họ đã giằng co ở đây rất lâu rồi, chủ yếu là bí bảo ở nơi đây còn chưa có hoàn toàn hiện thế.
Tại đỉnh cao nhất của cung điện, khảm nạm một viên Thánh Nguyên Thạch bảy màu cỡ như mắt mèo, cầu vồng từ đỉnh núi rơi xuống bắt nguồn từ nơi này, nhưng đỉnh đầu cung điện có tấm chắn.
Thánh Nguyên Thạch bảy màu là Thánh Nguyên Thạch trân quý nhất, khiến cho Thiên giai chủ tể đều đỏ mắt.
Tấm chắn ở đỉnh cung điện sẽ không tùy tiện biến mất, tất cả mọi người đề phòng đối thủ, ai cũng không muốn động thủ trước, bọn họ đã giằng co thời gian rất lâu.
Kéo dài càng lâu, mọi người càng cuống cuồng.
Từ Trường Thanh cười đề nghị: "Chúng ta đồng loạt ra tay, đợi sau khi đánh vỡ tấm chắn, lại dựa vào bản lĩnh quyết định tạo hóa thuộc về ai, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngụy Võ Cuồng khẽ gật đầu, hắn ta đương nhiên là đồng ý, dù sao nhân số của bọn họ cũng chiếm ưu thế.
Lâm Nhược Khê vẫn còn đang suy tư, đám người Trần Mục chạy đến, cục thế đột nhiên biến hóa, Ngụy Võ Cuồng và Từ Trường Thanh đồng thời nhíu mày, bọn họ cảm giác được áp lực.
"Tỷ tỷ."
Bạch Thanh Tuyết và Yên La đồng thời kêu, nhưng ánh mắt của Lâm Nhược Khê lại rơi vào trên người Trần Mục, nàng ta nở nụ cười trên mặt: "Trần Mục đạo hữu, may mắn được gặp."
Trần Mục chắp tay ôm quyền, trịnh trọng nói: "Đa tạ vị diện Quang Minh trợ giúp, vô cùng cảm kích."
Từ Trường Thanh thấy bọn họ vừa nói vừa cười, vội vàng nói: "Ngụy huynh, xem ra chúng ta cũng phải liên thủ mới được, bằng không thì chắc chắn tạo hóa sẽ thuộc về bọn họ."
"Được."
Ngụy Võ Cuồng không do dự.
Trần Mục cũng phát hiện Thánh Nguyên Thạch bảy màu ở chỗ cao, hắn thu hoạch được một chút Thánh Nguyên Thạch kim sắc đã có được thăng cấp, giá trị của viên Thánh Nguyên Thạch bảy màu không đo đếm được.
Trần Mục cười đề nghị: "Không bằng chúng ta chia đều viên Thánh Nguyên Thạch bảy màu này, mọi người cũng không cần động thủ, ý các vị như thế nào?"
Từ Trường Thanh nhàn nhạt nói: "Hai vị chủ tể bọn ta, hai bọn ta chia đều không phải càng có lời?"
Ngụy Võ Cuồng cười ha ha: "Có đạo lý, vẫn là phương án của Từ huynh tốt."
Bạch Thanh Tuyết nhắc nhở: "Trần huynh, đó là Từ Trường Thanh của vị diện Trường Sinh, cường giả của vị diện xếp thứ hai, thực lực không dưới Phần Vũ."
Trần Mục có thể cảm giác được Từ Trường Thanh rất mạnh, có điều Lâm Nhược Khê mạnh hơn, nàng ta điềm tĩnh ưu nhã, thực lực lại sâu không thể lường được.
Lâm Nhược Khê nở nụ cười xinh đẹp: "Trần Mục đạo hữu, còn làm phiền ngươi ra tay tương trợ."
Vị diện Quang Minh có ân đối với Trần Mục, hắn không chối từ, chủ động đứng ra: "Các ngươi muốn chia đều, vậy thì tới thử xem."
Trần Mục có được sức mạnh của Thái Âm và Thái Dương, trong cơ thể nắm giữ sức mạnh Thái Âm và sức mạnh Thái Dương, đúng lúc có thể thử cái hai cỗ sức mạnh này một chút.
Trần Mục hướng về phía trước, hắn đạp không mà đi, áo trắng hơn tuyết, khí chất siêu phàm xuất trần.
Từ Trường Thanh cười đề nghị: "Ngụy huynh, ta nghĩ ngươi hẳn là có thể dễ dàng chiến thắng."
Ngụy Võ Cuồng có thể nhìn ra Trần Mục còn chưa có đột phá đến cảnh giới chủ tể, nhưng muốn chiến thắng, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng: "Từ huynh, vẫn là ngươi xuất chiến trước đi, yên tâm, huynh đệ bọn ta sẽ áp trận cho ngươi."
Trần Mục thấy bọn họ chối từ, trên mặt nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Các ngươi cùng lên đi."
"Ha ha ha."
Từ Trường Thanh và Ngụy Võ Cuồng không khỏi cười ra tiếng, đám người Bạch Thanh Tuyết đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai vị chủ tể liên thủ, đó cũng không phải là trò đùa.
Lâm Nhược Khê rất hứng thú nhìn Trần Mục, đối với thực lực của hắn, đương nhiên là nhìn không thấu.
Cho dù mạnh như Lâm Nhược Khê, đối mặt với hai vị Địa giai chủ tể liên thủ, cũng sẽ đau đầu.
Từ Trường Thanh cùng Ngụy Võ Cuồng cười to ha ha, đột nhiên tiếng cười im bặt rồi dừng, hai người đồng thời xuất thủ, giữa đất trời phun trào tần sóng năng lượng khủng bố.
Có thanh quang hóa thành rồng lao đến, còn có ngọn núi huyền hoàng trấn áp xuống, đám người Lâm Nhược Khê lựa chọn lùi lại, chiến đấu của loại cường giả này, dư uy đều rất khủng bố.
Tay phải Trần Mục nắm quyền, sức mạnh Thái Dương ngưng tụ, trong chốc lát quyền quang chiếu rọi vạn dặm, hắn vung quyền hướng về phía trước, thời không đều bị bóp méo, trật tự quy tắc hỗn loạn, thanh long và đồi núi nguy nga đều bị nghiền thành bột mịn.
Đạo quyền quang kia xông thẳng tới chân trời, Ngụy Võ Cuồng và Từ Trường Thanh cũng không dám đối đầu chính diện, bọn họ lựa chọn tránh né, sau lưng Trần Mục xuất hiện lôi đình ngân dực, rung lên khe khẽ, liền xuất hiện ở gần hai người.
Trần Mục lại vung quyền phải lần nữa, quyền quang sáng chói, còn loá mắt hơn cả mặt trời, không gian chung quanh bị phong tỏa, Từ Trường Thanh không cách nào tránh né được, chỉ có thể vung quyền nghênh kích.
Từ Trường Thanh dốc hết toàn lực, một đám thanh quang vừa mới xuất hiện liền bị quyền quang kim sắc chôn vùi.
Chương 824 Giai Đoạn Thứ Nhất Kết Thúc (1)
Đùng!
Từ Trường Thanh bị đánh bay.
Đúng lúc này, Ngụy Võ Cuồng nắm lấy cơ hội, hắn ta tay cầm búa lớn đánh tới, cái búa lớn này không phải bình thường, tuỳ tiện vạch phá không gian, chỉ thẳng vào phía sau lưng Trần Mục.
Trần Mục nhanh chóng quay người, tay trái hắn nắm quyền, sức mạnh Thái m ngưng tụ, quyền quang dâng lên như trăng bạc, không gian chung quanh đều bị đông cứng.
Ngụy Võ Cuồng chau mày, Trần Mục đang ở trước mắt, thế nhưng búa lớn trong tay hắn ta lại không thể chặt ra, sức mạnh Thái m đóng băng cả thời không.
Giây phút quyền quang rơi xuống.
Răng rắc!
Búa lớn vỡ nát.
Ngụy Võ Cuồng bị đánh bay.
Hai vị tuyệt đỉnh cường giả còn lại của vị diện Thần La đều nghẹn họng nhìn trân trối, đầu ngón tay Yên La che lấy cái miệng nhỏ nhắn: "Oa, cái này cũng quá mãnh liệt rồi đi."
Trần Mục dùng ba quyền đánh lui hai vị Địa giai chủ tể, khiến tất cả cường giả có mặt ở đây khiếp sợ.
Bạch Thanh Tuyết nhìn về phía Lâm Nhược Khê, dùng thần niệm truyền âm nói: "Tỷ tỷ, tỷ nắm chắc có thể trấn áp hắn không?"
Lâm Nhược Khê nhìn bóng lưng của Trần Mục, nàng ta khẽ lắc đầu, không có sầu lo, trong mắt mang theo ý cười, có minh hữu cường đại như này, mới có thể đi càng xa.
Bả vai cánh tay phải của Từ Trường Thanh biến mất, nhục thân của chủ tể cũng không thể chống đỡ được công kích của Trần Mục.
Áo bào trước người Ngụy Võ Cuồng vỡ tan, nhưng mà áo giáp kim sắc mặc trên người, quyền quang của Trần Mục chỉ vẻn vẹn lưu lại ấn ký phía trên cái áo giáp kia mà thôi.
Đôi mắt Từ Trường Thanh ngưng lại, bên trong phần tay gãy của hắn ta tuôn ra vô số cây dây leo, phóng về phía Trần Mục.
Trần Mục dậm chân hướng về phía trước, trong con ngươi ẩn chứa ánh sáng sắc bén, sau khi Vong Sơ xuất thủ, kiếm đạo của hắn có cảm ngộ mới, sau lưng vạn kiếm gào thét lao ra.
Vô số dây leo bị kiếm quang chặt đứt.
Ngụy Võ Cuồng lấy ra khoát đao huyết sắc, đó là bản mệnh đạo binh của hắn ta, uy lực mạnh mẽ.
Hai tay hắn ta nắm chuôi đao, sau đó giơ lên cao, giây phút rơi xuống, phảng phất như muốn chia đều thiên địa, đao quang đáng sợ bao phủ Trần Mục.
Trần Mục không liếc nhìn sau lưng một cái, trong cơ thể tuôn ra vô số hạt cát kim sắc, giống như sông dài hoành không xuất thế, đó là hoang đạo.
Hoang đạo hoành không, thôn phệ đạo ánh đao kia, tất cả năng lượng đều bị cát vàng hấp thu.
Sự kích động trong mắt Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung lộ rõ trên mặt, Bạch Thanh Tuyết và Yên La đều cảm giác được áp lực, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Mục.
Yên La không khỏi lẩm bẩm: "Khó trách bọn họ muốn giết Trần Mục, tên này quả nhiên đáng sợ."
Vô số cát vàng ngưng tụ thành bàn tay lớn, rơi về phía Ngụy Võ Cuồng, người sau không có tránh né, hắn ta có sự cao ngạo của người làm chủ tể, tức giận vung đao hướng về phía trước.
Soạt!
Đao quang phá vỡ bàn tay lớn màu vàng, giây phút Ngụy Võ Cuồng lộ ra nụ cười, bàn tay lớn hóa thành cát vàng đầy trời rơi xuống, hắn ta vội vàng xây dựng tấm chắn chống cự.
Cát vàng bao trùm tấm chắn.
Bên trong tấm chắn, vẻ mặt Ngụy Võ Cuồng nghiêm túc, hắn ta phát hiện năng lượng của tấm chắn đang bị hấp thu.
Hoang đạo của Trần Mục còn kinh khủng hơn sức mạnh thôn phệ, có thể thôn phệ các loại năng lượng giữa đất trời, tấm chắn của Ngụy Võ Cuồng xuất hiện vết nứt.
Tình hình của Từ Trường Thanh cũng rất chật vật, dây leo tuôn ra từ tay gãy của hắn ta đều bị chém đứt.
Vạn đạo kiếm quang ngưng tụ ra trường kiếm kinh thiên động địa, ánh sáng hằng cổ bất diệt bao phủ đỉnh núi.
Từ Trường Thanh phát giác được nguy hiểm, hắn ta không do dự, quay người chạy thoát, Trần Mục không có xuất kiếm, song phương còn chưa tới cục diện không chết không thôi.
Ngụy Võ Cuồng thấy Từ Trường Thanh cũng bỏ chạy, hắn ta đánh vỡ tấm chắn hộ thể: "Rút lui!"
Cường giả của vị diện Thần La chạy trối chết.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Khê hiện ra ánh sáng, cười khen ngợi nói: "Trần Mục đạo hữu thật lợi hại."
Mặt mũi Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung tràn đầy vui sướng, Bạch Thanh Tuyết và Yên La mang theo kính sợ với Trần Mục.
Trần Mục nhìn kết giới ở đỉnh cung điện, tấm chắn kia sẽ không tùy tiện mở ra, tay trái hắn ngưng tụ sức mạnh Thái Dương, tay phải ngưng tụ sức mạnh Thái m.
"Các ngươi lui về phía sau một chút."
Nghe được lời nhắc nhở của Trần Mục, Lâm Nhược Khê chủ động lùi lại, kế tiếp đám người Bạch Thanh Tuyết cũng lùi lại.
Trần Mục dung hợp hai cỗ sức mạnh, trước người xuất hiện kiếm năng lượng âm dương đan xen.
Trần Mục vung kiếm chém ra.
Trong chốc lát thanh thế to lớn.
Cung điện đỉnh tấm chắn bị chém ra.
Áng sáng bảy màu phóng ra, năng lượng nồng đậm đập vào mặt, Trần Mục đưa tay, Thánh Nguyên Thạch bảy màu xuất hiện ở trong tay, hắn có thể cảm giác được năng lượng cường đại trong đó, nhưng hắn không chút do dự ném ra ngoài.
Cách đó không xa, Lâm Nhược Khê đón được khối Thánh Nguyên Thạch bảy màu kia, vừa cười vừa nói: "Trần Mục, đây là do ngươi chiến đấu thắng được, chúng ta chia đều đi."
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Các ngươi giúp ta việc lớn, cái này miễn cưỡng xem như thù lao đi."
Lâm Nhược Khê muốn lấy được Thánh Nguyên Thạch bảy màu hoàn chỉnh chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy, Trần Mục không có sự trợ giúp của vị diện Quang Minh, có lẽ hắn sẽ gặp phải rắc rối lớn, bèn không có tính toán chia khối Thánh Nguyên Thạch hiếm thấy này.
"Đa tạ Trần huynh."
Lâm Nhược Khê không có từ chối, viên Thánh Nguyên Thạch bảy màu này có thể trợ giúp vị diện Quang Minh tăng cao thực lực.
Mặc dù Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung động tâm, nhưng cũng biết mình không có tư cách kia.
Trần Mục nhìn về phía Lâm Nhược Khê: "Bọn ta định đi tìm tạo hóa, các ngươi có tính toán gì?"
Lâm Nhược Khê nhìn Thánh Nguyên Thạch bảy màu trong tay, khối đá kia đủ cho bọn họ tu luyện rất lâu: "Bọn ta muốn bế quan, tranh thủ giúp cho Thanh Tuyết và Yên La đột phá đến Địa giai chủ tể, chuẩn bị cho giai đoạn sau."
Trần Mục cười chắp tay: "Đa tạ vị diện Quang Minh xuất thủ tương trợ, chúng ta hữu duyên gặp lại."
"Sẽ."
Yên La cười xinh đẹp lộng lẫy.
Lâm Nhược Khê mang theo Yên La và Bạch Thanh Tuyết rời đi, Trần Mục nhìn về phía Lâm Thanh Đại cùng Diệp Thương Khung: "Yên tâm, ta sẽ dẫn các ngươi tìm kiếm tạo hóa."
Chương 825 Giai Đoạn Thứ Nhất Kết Thúc (2)
Tại thời điểm Trần Mục bị thương, đám người Lâm Thanh Đại không rời không bỏ, còn bị thương vì hắn.
"Xuất phát thôi."
Trần Mục dẫn bọn họ tìm kiếm tạo hóa.
Bên trong vùng đất Khư Tịch, đa số cường giả đều đang bế quan, bọn họ không có đụng phải phiền phức.
Tại chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch, có cái hầm mỏ viễn cổ, chung quanh trải đầy thi hài, Trần Mục đi tới gần hầm mỏ: "Có chủ tể từng tới nơi này."
Diệp Thương Khung lẩm bẩm nói: "Xem ra, tạo hóa ở nơi này đã bị cướp hết sạch rồi."
Trần Mục khẽ lắc đầu: "Tạo hóa chân chính còn ở nơi này, ta đi xuống xem một chút, các ngươi ở bên ngoài, nếu như có nguy hiểm, thông báo cho ta."
"Được."
Lâm Thanh Đại liền vội vàng gật đầu, hai người bọn họ không dám vào hầm mỏ, sợ kéo chân sau Trần Mục.
Trần Mục từ đường hầm mỏ đi tới lòng đất.
Đường hầm mỏ hình xoắn ốc hướng xuống phía dưới, càng đi xuống cấm chế càng khủng bố hơn, bên ngoài cơ thể Trần Mục tràn ngập bất diệt quang huy, hắn khinh thường cấm chế, đi vào thế giới trống trải trong lòng đất.
Thế giới trong lòng đất có màu đen đổ nát thê lương, xung quanh có dấu vết tranh đấu, vết máu trên mặt đất hiện ra ánh sáng, hẳn là lưu lại gần đây.
"Thời gian biến mất rồi."
Trần Mục có thể cảm giác được nơi này không có thời gian, đôi mắt của hắn hiện ra kim quang, liếc qua đổ nát thê lương, phát hiện một chút đường vân xưa cũ bị tàn phá.
Những đường vân này rất đặc biệt, Trần Mục muốn lạc ấn đường vân tại thức hải, nhưng đến cuối cùng vẫn luôn thất bại, đường vân tàn phá ở nơi này không cách nào sao chép lại được.
"Bị chôn vùi, hồi ức không cách nào mang đi được." Giọng nói của Vong Sơ vang lên bên tai Trần Mục.
Trần Mục trầm giọng nói: "Tiền bối, chẳng lẽ ngươi nhận biết những đường vân này?"
Vong Sơ nhàn nhạt nói: "Một loại cổ văn, đến từ Bỉ Ngạn, văn tự bị nguyền rủa."
"Tiền bối biết Bỉ Ngạn?"
"Quên rồi, những thứ đó không quan trọng."
Vong Sơ trầm mặc một lát, mở miệng lần nữa: "Đã quên mất, đều là thứ không quan trọng."
Trần Mục không để ý những cổ văn này, hắn phát hiện một chút Thánh Nguyên Thạch màu đỏ rải rác ở trong phế tích, đây là Thánh Nguyên Thạch thường thấy nhất, có thể tới chỗ này đều là chủ tể cường giả, bọn họ chướng mắt những thứ này.
"Không thể lãng phí!"
Trần Mục bắt đầu thu thập Thánh Nguyên Thạch.
Rất nhanh, Trần Mục liền thu thập được một nắm lớn Thánh Nguyên Thạch màu đỏ, trông có vẻ rất nhiều, nhưng hiệu quả còn không bằng khối Thánh Nguyên Thạch kim sắc nhỏ mà hắn tìm được trước đó, càng đừng đề cập đến khối Thánh Nguyên Thạch bảy màu kia.
"Phía dưới này còn có tạo hóa, nhưng phải đánh phá cấm chế thời gian." Vong Sơ nhắc nhở.
Trần Mục nhấc tay nắm chặt khoát kiếm thời gian, hắn vung kiếm chém ra, hắc ám bị cắt chém, thời gian biến mất trở về, trong bóng tối tràn ra vô số ánh sáng.
Không ngừng có điểm sáng vọt ra từ trong bóng tối, toàn bộ thế giới trong lòng đất được vô số ánh sáng nhạt thắp sáng, giữa đất trời chiếu rọi ra cung điện hùng vĩ, ra từ trong hình chiếu của dòng sông thời gian, ép cho Trần Mục đều khó mà thở dốc.
Răng rắc!
Thế giới trong lòng đất bắt đầu sụp đổ.
Trần Mục nhìn thấy lòng đất nứt ra khe rãnh có kim quang tuôn ra, chỗ đó có lượng lớn Thánh Nguyên Thạch kim sắc, thế giới trong lòng đất đang sụp đổ, cấm chế thời gian bắt đầu khép lại, nơi này cực không ổn định, sẽ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Hắn dùng cát vàng hoang đạo ngưng tụ thành bàn tay lớn, lấy ra đại lượng Thánh Nguyên Thạch kim sắc, lúc này thế giới trong lòng đất hoàn toàn sụp đổ, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung ở bên ngoài, bọn họ cau mày, sợ Trần Mục xảy ra chuyện.
Ầm ầm!
Hầm mỏ phế tích triệt để sụp đổ.
Trong bụi mù, Trần Mục bay vọt lên trời, Lâm Thanh Đại vội vàng tới gần: "Trần đại ca, ngươi không sao chứ?"
Trần Mục khẽ cười nói: "Không có việc gì, những Thánh Nguyên Thạch này các ngươi lấy đi dùng trước, không đủ lại tìm ta."
Hắn ra tay chính là mười mấy khối Thánh Nguyên Thạch kim sắc, tùy tiện lấy ra đi một khối, cũng có thể làm cho tuyệt đỉnh cường giả đỏ mắt, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung cảm kích không thôi.
"Đa tạ Trần huynh."
"Cám ơn Trần đại ca."
"Không cần phải khách khí, chúng ta tìm nơi bế quan trước." Trần Mục trầm giọng nói, bọn họ chậm trễ quá nhiều thời gian, thời gian còn lại của bọn họ có hạn.
Trần Mục dẫn bọn họ đi vào sơn động bị che khuất, sau đó bế quan, hắn thu hoạch được mấy trăm miếng Thánh Nguyên Thạch kim sắc, đủ cho hắn đột phá đến cảnh giới chủ tể.
Hắn điên cuồng hấp thu Thánh Nguyên Thạch kim sắc, năng lượng dồi dào tràn vào trong cơ thể Trần Mục, đạo quả cũng đang hấp thu năng lượng, dần dần đạo binh thuế biến.
Bên trong Thánh Nguyên Thạch kim sắc còn ẩn chứa sức mạnh đại đạo, dưới sự giúp đỡ của cỗ năng lượng này, thân thể Trần Mục vẫn đang tiếp tục thuế biến, bất diệt quang huy càng lúc càng loá mắt.
Sức mạnh vị diện trong cơ thể Trần Mục càng ngày càng mạnh, kiếm đạo ngưng tụ ra hình thức ban đầu của Kiếm trong cơ thể, Kiếm lấy đại đạo làm nền tảng, không thể phá vỡ.
Muốn ngưng tụ ra đạo binh cũng không phải là chuyện đơn giản, hắn đầu tư tất cả tài nguyên vào bên trong Kiếm, chỉ có ngưng tụ ra bản mệnh đạo binh mới có thể bước vào chủ tể cảnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bên trong vùng đất Khư Tịch không ngừng có tần sóng mạnh mẽ xuất hiện, có tuyệt đỉnh cường giả đột phá đến cảnh giới chủ tể, cũng có tuyệt đỉnh cường giả bị chém giết.
Thậm chí có chủ tể chết đi.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, phía trên cổ thụ có tên họ biến mất, thậm chí có vị diện biến mất, vị diện Vô Kiếp bị xoá tên, vẻ mặt của chủ tể vị diện Vô Kiếp khó coi.
Tất cả ba vị cường giả của vị diện Vô Kiếp ngã xuống, xếp hạng của vị diện Vô Kiếp rớt xuống vị trí sau hai mươi, vị diện Thái Sơ vốn dĩ xếp hạng thứ hai mươi mốt trực tiếp thăng lên vị trí thứ hai mươi.
Cường giả của vị diện Thái Sơ rất bình tĩnh, bọn họ vốn là vị diện có xếp hạng phía trên, lần này trở lại hai mươi vị trí đầu cũng là chuyện trong dự liệu.
Hiện tại chỉ có mười vị cường giả bỏ mình, vòng thứ nhất tổng cộng phải đào thải ba mươi vị cường giả, vị diện Thái Sơ còn có cơ hội vọt tới vị trí càng cao hơn.
Bình luận facebook