• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (2 Viewers)

  • Chương 641-645

Chương 641 Trường Thành Màu Đen (2)

Trần Mục không chịu ảnh hưởng gì.

Lão chu không nhịn được cảm thán: “Sức mạnh Hỗn Độn thật mạnh, lại có thể hấp thụ cả đòn tấn công của thiên kiếp, nhưng muốn đối kháng với thiên kiếp thì không dễ dàng!”

trong mắt ông ta mang theo tán thưởng, với tư cách là Chí Tôn, ông ta đã từng chứng kiến thiên kiếp còn khủng khiếp hơn thế này, từng chứng kiến nỗi kinh hoàng sâu trong lôi hải, cho dù là sinh linh mạnh nhất chư thiên, đối đầu với thiên kiếp cũng không dám bất cẩn.

Trần Mục sử dụng sức mạnh thôn phệ và cả Hồng Mông Thụ trong cơ thể cưỡng ép luyện hóa năng lượng lôi đình huyết sắc, cỗ lực lượng này chứa đựng sức phá hoại khủng khiếp, đồng thời cũng sở hữu sinh mệnh lực cường đại.

Thương tổn lớn trong cơ thể ngừng lan rộng, trong năng lượng lôi đình huyết sắc sau khi luyện hóa xuất hiện vật chất đỏ thẫm đang không ngừng chữa lành vết thương trong cơ thể Trần Mục, gân cốt huyết nhục đều đang trở nên mạnh mẽ hơn.

Hỗn Độn Kim Liên do Trần Mục luyện hóa cho hắn sở hữu sức mạnh Hỗn Độn cường đại, phát huy tác dụng quan trọng trong thiên kiếp, lôi kiếp không thể tới gần.

Luyện hóa năng lượng lôi đình huyết sắc trong cơ thể xong, hắn thu hồi sức mạnh Hỗn Độn trong cơ thể, sau khi Hỗn Độn Chung biến mất, lôi đình huyết sắc lại bao bọc lấy hắn lần nữa, cơ thể hắn lại chằng chịt vết thương.

Loại cảm giác này sống không bằng chết.

Hắn không hề kêu rên, ánh mắt kiên định, hắn cố nhịn cơn đau đớn hấp thụ lượng lớn năng lượng lôi đình cuồng bạo vào trong cơ thể cho đến cực hạn, lúc cốt nhục sắp bị nghiền nát, cơ thể sắp vỡ tung ra thì hắn lại giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, khi Hỗn Độn Chung xuất hiện, chuông đen ngăn cách hắn với lôi đình huyết sắc.

Trần Mục chịu đựng cơn đau luyện hóa năng lượng xâm nhập vào cơ thể, tốc độ hấp thụ của hắn càng lúc càng nhanh, hiệu quả cũng tốt hơn vừa nãy.

Trần Mục liên tục lặp đi lặp lại quá trình này, mỗi lần sau khi luyện hóa xong, nhục thân đều sẽ trở nên mạnh hơn.

Lôi hải càng cuồng bạo, tiếng sấm đinh tai nhức óc khiến Sở Sở bịt chặt lỗ tai, ngay cả nàng ta cũng có chút đau đớn, có thể thấy được sự khủng khiếp của lôi hải.

Chỗ sâu trong lôi hải lại chém ra lưỡi dao huyết sắc lần nữa, uy lực lần này còn kinh khủng hơn, nhưng khi đến gần Hỗn Độn Chung thì dù năng lượng mạnh hơn nữa cũng bị tiêu diệt.

Trần Mục kinh ngạc với sự hùng mạnh của Hỗn Độn Chung, thế này tương đương với vạn pháp bất xâm, loại công kích này không yếu hơn một đoàn toàn lực của cường giả Kiếm Thần, thế mà lại có thể chặn lại dễ dàng, hắn liền trở nên tự tin.

Năng lượng cuồng bạo trong cơ thể nhanh chóng bị hấp thụ hết, Trần Mục lại thu lại sức mạnh Hỗn Độn, Hỗn Độn Chung cũng theo đó biến mất, hắn lại bị bao bọc trong lôi đình huyết sắc lần nữa.

Ầm ầm!

Tiếng phá nát không trung vang lên.

Lưỡi dao huyết sắc mấy ngàn trượng rơi xuống.

Ánh mắt Trần Mục rực lửa, hắn muốn thử xem liệu có thể ngăn chặn được lưỡi dao huyết sắc đó hay không.

Hắn nhắm mắt lại, sau đó siết chặt kiếm chỉ, lần đầu đạt đến cảnh giới quên đi bản thân.

Tất cả những âm thanh bên tai Trần Mục đều biến mất, hắn ngưng kết tiên lực vào đầu ngón tay.

Khoảnh khắc lưỡi dao cắt ngang không gian, Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, tiếp đó kiếm quang bay ra từ đầu ngón tay, trong chốc lát cắt ngang tinh hà vạn dặm, hắn giải phóng Trích Tinh Kiếm Kỹ trong nháy mắt.

Keng!

Giây phút lưỡi dao huyết sắc và kiếm quang tử sắc va chạm vào nhau, chúng đồng thời vỡ tan, không gian bị bóp méo, gợn sóng lan tràn ngàn dặm, Trần Mục chỉ có thể giải phóng Hỗn Độn Chung.

Gợn sóng trong không gian tiếp tục lan tràn, ngôi sao gần đó đều sụp đổ theo, thần thuyền mở ra kết giới vẫn bị đánh bay ra rất xa.

Sở Sở nhìn chằm chằm vào Trần Mục, cầu khẩn nói: “Hy vọng đại ca ca có thể bình an trở về.”

Lão Chu gật đầu liên tục, kiếm quang do Trần Mục giải phóng có uy lực rất mạnh, hơn nữa còn nắm giữ lực lượng mà Tiên Vương mới có, tương lai có thể mong đợi.

Trần Mục luyện hóa năng lượng vừa hấp thụ được trong Hỗn Độn Chung, khi hắn hấp thụ xong, nhục thân lại trở nên mạnh mẽ, Bất Diệt Kinh Văn lượn quanh, bên ngoài cơ thể còn ngưng kết ra Kim Chung Tráo do Bất Diệt Kinh Văn ngưng kết thành, da thịt hiện lên ánh sáng trong suốt, đó cũng giống như một bức bình phong.

Bỗng nhiên, trong lôi hải lại xảy ra biến cố, một thanh hắc kiếm loang lổ vết rỉ phá không bay ra từ chỗ sâu trong lôi hải, vô cùng quỷ dị.

Trần Mục sắp khôi phục đỉnh phong, hắn không hề sơ suất, Hỗn Độn Chung vẫn bao phủ hắn như cũ.

Răng rắc!

Khoảnh khắc hắc kiếm va chạm với Hỗn Độn Chung, Hỗn Độn Chung bị xuyên thủng, đồng tử của Trần Mục co rút mạnh, Kim Chung Tráo mà hắn dùng Bất Diệt Kinh Văn ngưng kết ra cũng bị phá vỡ.

Hắc kiếm lấy thế bất khả kháng!

Trần Mục cảm nhận được khí tức của cái chết, hắn giải phóng Hồng Mông tiên lực muốn ngăn cản hắc kiếm đến gần.

Bịch!

Hắc kiếm rỉ sét đâm xuyên qua tất cả phòng ngự của Trần Mục, xuyên qua lồng ngực hắn, khi hắn vươn tay bắt lấy chuôi kiếm thì còn bị bay ra ngoài mấy trăm trượng.

Khụ khụ!

Trần Mục đang ho ra máu.

Thanh hắc kiếm kia rất quỷ dị, còn cả vết rỉ sét màu đen tan vào huyết nhục của hắn, sinh cơ trong cơ thể lập tức bị hủy diệt giống như bị khô héo.

Da thịt của Trần Mục xuất hiện nếp nhăn và cả vết nứt, thương tổn lớn vốn đã sắp lành lại trở nên nghiêm trọng lần nữa, gân cốt huyết nhục mục nát sụp đổ không ngừng, tình hình thân thể của hắn thay đổi đột ngột.

“Quả nhiên.”

Lão Chu không khỏi thở dài.

Quỷ dị trong thiên kiếp hiếm khi xảy ra, chỉ xuất hiện đối với tuyệt thế thiên kiêu.

Thanh hắc kiếm kia vốn không phải thể năng lượng mà là hắc kiếm hàng thật giá thật, có thể phá vỡ Hỗn Độn Chung và Bất Diệt Kinh Văn thì chắc chắn không phải vật bình thường, lão Chu cảm giác thanh hắc kiếm kia có lai lịch rất lớn.

Hắc kiếm liên tục giải phóng năng lượng, lục phủ ngũ tạng của Trần Mục đều bị phá hỏng, lôi đình huyết sắc vẫn đang ăn mòn cơ thể hắn không ngừng.

Sở Sở mở to mắt, nàng ta nhìn thấy Trần Mục đang gặp nguy hiểm thì bỗng nhiên đứng dậy muốn đi giúp đỡ, nhưng nghĩ đến lời của Trần Mục, nàng ta chỉ có thể ở lại lo lắng trên thần thuyền giống như kiến bò trên chảo nóng.
Chương 642 Trường Thành Màu Đen (2)

Lão Chu hiểu rõ sự đáng sợ của thiên kiếp, bất cứ ngoại lực nào cũng sẽ chỉ làm phản tác dụng, Trần Mục buộc phải dựa vào sức lực của chính mình mới có khả năng độ kiếp thành công.

Hắc kiếm xuyên qua lồng ngực Trần Mục, vật chất hắc sắc tan vào huyết nhục còn khủng bố hơn lôi đình huyết sắc, cảnh giới của Trần Mục bắt đầu sụp đổ.

“Liều thôi!”

Trần Mục không bỏ cuộc, hắn bạo phát tất cả năng lượng trong cơ thể, giải phóng toàn bộ thần lực và tiên lực, quang trạch tử kim bao phủ toàn thân.

Hắn muốn rút hắc kiếm ra khỏi ngực.

Hắc kiếm lại đột nhiên vỡ nát, hóa thành bột mịn màu đen tan vào huyết nhục của Trần Mục, thấm vào gân cốt liên tục ăn mòn cơ thể của hắn.

Trần Mục chưa từng nhìn thấy vật chất hắc sắc, hắn có cảm giác giống như bùa chú, sinh cơ trong cơ thể bị hủy diệt không ngừng, lôi đùng huyết sắc đang phá hoại nhục thân của hắn.

Vết thương lớn lại mở rộng lần nữa, còn nghiêm trọng hơn trước đó, xương cốt của Trần Mục không biết đã đứt gãy bao nhiêu, toàn thân xuất hiện vô số vết nứt, mái tóc trở nên bạc phơ, hắn lựa chọn xông vào sâu trong lôi hải.

Chỗ sâu trong lôi hải có thể lấy được tạo hóa, chỉ có xông vào sâu trong lôi hải mới có thể có sinh cơ.

Trần Mục mang theo cơ thể chằng chịt vết thương lao ra khỏi sự bao bọc của lôi đình huyết sắc, hắn không ngừng tiếp cận chỗ sâu trong lôi hải, nơi đó tràn ngập bóng đen của cái chết.

Vụt!

Một tia ngân mang phá không lao đến.

Đó là một mũi tên thủy tinh màu bạc.

Trần Mục không có không gian để tránh né, thủy tinh tiễn kia đâm xuyên qua mi tâm hắn, cả nguyên thần của thức hải cũng bị xuyên thủng thành một lỗ lớn, nguyên thần lập tức ảm đạm, vô số vết nứt rải rác.

Lúc này, rất nhiều hình ảnh chợt hiện về trong tâm trí của Trần Mục, ký ức tiền kiếp đã bị lãng quên, những người thân của kiếp này lần lượt hiện lên trong đầu hắn, hắn cảm thấy kiếp này quá tốt đẹp.

Cuối cùng Trần Mục nhìn thấy Phục Tiên lão bà, nàng ta mặc váy tuyết dài chạm đất, mái tóc bạc xõa ra, đôi mắt xanh thẳm đang nhìn hắn mỉm cười.

Nghĩ đến tiểu muội đang bị giam cầm, nghĩ đến Phục Tiên lão bà ở sâu trong tinh không, Trần Mục lại nhen nhóm lên niềm tin trong tuyệt cảnh: “Tiểu muội vẫn đang đợi ta, Phục Tiên lão bà còn đang đợi ta, ta tuyệt đối không thể ngã xuống ở chỗ này!”

Trần Mục nhảy lên cao, hắn đột nhiên lao vào chỗ sâu trong lôi hải, nơi đó là chỗ cấm kỵ, Sở Sở và lão Chu đều không thể nhìn thấy cảnh tượng ở sâu trong lôi hải, bọn họ chỉ có thể cầu nguyện.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng tinh không, ngôi sao đến gần lôi hải đều bị đánh vỡ giống như pháo hoa rực rỡ, Trần Mục kéo tấm thân tàn vào chỗ sâu trong lôi hải, toàn thân hắn chi chít vết thương giống như tượng đất chắp vá thành, lồng ngực có máu đen chảy ra, giữa mày có ngân quang tràn ra.

Trần Mục đến chỗ sâu trong lôi hải, hắn phát hiện thế giới trước mắt sáng tỏ thông suốt, có cảm giác xé tan mây mù nhìn thấy ánh sáng, hắn nhìn thấy có bức tường thành ở sâu trong lôi hải không biết cao mấy ngàn vạn trượng.

Bức tường thành kia nguy nga hùng vĩ, đen sì như mực, lẳng lặng vắt ngang ở phía xa.

“Thế giới trong lôi hải?”

Trần Mục muốn tiến đến gần nhưng cấm chế ở đó mạnh đến đáng sợ, hắn một tấc cũng khó di chuyển, trên tường thành cao ngất kia thấp thoáng có sinh linh tồn tại.

Vụt!

Âm thanh phá nát không trung lại vang lên!

Lần này không phải một mũi tên mà là lôi đình tiễn kim sắc chi chít dày đặc.

Trần Mục không hề chùn bước, hắn cưỡng ép tiến lên phía trước một bước, tiến gần hơn một bước đến bức tường thành tràn đầy cảm giác áp bức kia, sau đó hắn bị lôi đình tiễn chi chít dày đặc xuyên qua thân thể tàn tạ rách nát.

Bùm!

Đó là một tiếng vang trong trẻo.

Áo bào của Trần Mục vỡ tan tành, nhục thân hóa thành lưu quang, ngay cả nguyên thần cũng vỡ nát hoàn toàn, trong lôi hải tràn ngập lưu quang, lôi hải lập tức tĩnh mịch.

Dưới tinh không lặng ngắt như tờ.

Sở Sở ngây ngốc trông về chỗ sâu trong lôi hải, nàng ta bỗng nhiên giống như bị điếc, không thể nghe được bất cứ động tĩnh nào, tinh không là một mảnh yên lặng chết chóc.

Lão Chu nhìn chăm chăm vào chỗ sâu trong lôi hải, ông ta không tin vào kỳ tích, nhưng ông ta tin tưởng Trần Mục sẽ không dễ dàng ngã xuống, đó là thiên kiêu kinh diễm nhất mà ông ta từng thấy.

Chỗ sâu trong lôi hải, nơi nhục thân Trần Mục bị vỡ nát có kinh văn viễn cổ hiện ra từ hư không, chư thiên đều đang ngâm xướng, đại đạo đang chấn động.

Ngôi sao khắp trời đều đang đung đưa.

Ấn ký thời gian bỗng nhiên xuất hiện, lưu quang rải rác tứ phía tái hợp lại như thể thời gian quay ngược lại.

Trong nháy mắt, nhục thân của Trần Mục đang ngưng kết lại từ đầu trong lôi hải, da thịt của hắn giống như ngọc tuyết, trắng nõn không tì vết, hiện lên quang trạch thánh khiết, tinh khí thần cả người đều khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Trần Mục nghĩ đến lời nhắc nhở sư tôn nói với hắn, thời gian có thể chữa lành tất cả, hắn dùng lực lượng cuối cùng để thi triển quay ngược thời gian.

Y phục của Trần Mục đều đã phục hồi nguyên trạng, ở thời khắc cuối cùng, hắn thông qua thời gian cắt chém thân thể cũ, tái tạo tân sinh, tạo dựng lại đỉnh phong.

Thương tổn lớn trong cơ thể đã được chữa lành, vật chất hắc sắc hoàn toàn biến mất, giờ đây Trần Mục cảm thấy tinh thần sảng khoái, hắn nhìn chăm chú vào chỗ sâu trong lôi hải, muốn biết được đằng sau bức tường thành hùng vĩ kia có thứ gì.

Bên cạnh Trần Mục rơi xuống lượng lớn căn nguyên lôi kiếp, độ kiếp bình thường chỉ có thể lấy được một ít, thế nhưng hắn độ kiếp lại lấy được rất nhiều căn nguyên lôi kiếp.

căn nguyên lôi kiếp có thể lấp đầy một thùng tắm.

Đây là tạo hóa sau khi độ kiếp, Trần Mục bắt đầu hấp thụ căn nguyên lôi kiếp, cảnh giới tăng cao không ngừng, Hồng Mông Thụ và bản mệnh kiếm đều đang trở nên mạnh hơn.

Tạm thời Trần Mục không thể luyện hóa toàn bộ, hắn dự trữ tất cả căn nguyên lôi kiếp vào trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể luyện hóa hấp thụ.

Bức tường thành hùng vĩ kia to lớn tráng lệ, như thể sự tồn tại hằng cổ bất diệt, Trần Mục hiểu rõ bản thân vẫn chưa thể đi đến chỗ đó, muốn đăng lâm tường thành vẫn cần phải liên tục trở nên mạnh mẽ.
Chương 643 Thái Thanh Tiên Cung (1)

(1)

Vào lúc lôi hải biến mất, Trần Mục quay lại thần thuyền, trải qua giày vò của kiếp lôi và vết thương tổn hắn đã có được sinh mệnh mới, sở hữu lực lượng cường đại hơn.

Sở Sở kích động ôm lấy đùi Trần Mục: “Đại ca ca, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi!”

Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của Sở Sở.

Bây giờ hắn phải quay về Tiên giới đại lục, đến Thái Thanh Tiên Cung để giải cứu tiểu muội.

Trên đường trở về, Trần Mục vừa luyện hóa căn nguyên lôi kiếp vừa hỏi thăm lão Chu: “Tiền bối, với thực lực hiện tại của ta thì có thể so sánh với cường giả Tiên Vương được không?”

Lão Chu cười lắc đầu nói: “Không thể, tu vi hiện tại của ngươi sánh ngang với cường giả Kiếm Thần, hấp thụ hết căn nguyên lôi kiếp thì hẳn là có thể đạt đến Kiếm Thần đỉnh phong, Tiên Vương phải trải qua sinh tử luân hồi, ngươi quanh quẩn bên bờ sinh tử nhiều lần nhưng chưa trải qua sinh tử luân hồi thật sự, cho dù có được sức mạnh quy tắc cường đại cũng không cách nào sánh được với cường giả Tiên Vương chân chính.”

Trần Mục cũng cảm thấy như vậy, lão Chu nói tiếp: “Bây giờ hẳn là không có Tiên Vương nào ở trạng thái đỉnh phong, cho dù đối đầu với cường giả Tiên Vương, chỉ cần cứng rắn va chạm cũng có thể toàn vẹn rút lui.”

Lão Chu không hề nói khoác, ông ta nói rất chắc chắn, Trần Mục muốn đi giải cứu tiểu muội không chỉ phải đối mặt với cường giả Tiên Vương mà thậm chí còn phải đối đầu với Chí Tôn, đây sẽ là một trận chiến khó khăn.

“Chu lão tiền bối, ta nhìn thấy bức tường thành hùng vĩ ở chỗ sâu trong lôi hải, nó giống như những ngôi sao xếp chồng tạo thành, ngài biết đằng sau đó có gì không?”

Trần Mục tràn đầy hiếu kỳ về chỗ đó.

Lão Chu lắc đầu thở dài: “Thiếu chút nữa là ta đã lên được tường thành, đáng tiếc chỉ thiếu một chút, nhưng có tuyệt đỉnh đã từng đăng lâm tường thành hùng vĩ ở sâu trong lôi hải.”

Trần Mục kinh hãi, ngay cả Chí Tôn cũng không thể trèo lên đến tường thành, hắn không tùy tiện tiến lên là đúng, dù cho rất muốn biết đằng sau tường thành có thứ gì.

Thần thuyền xuyên toa hư không, trên đường quay trở về Tiên giới đại lục, Trần Mục đang tinh luyện hấp thụ căn nguyện lôi kiếp bên trong cơ thể, tu vi tăng lên không ngừng, ý thức của hắn xuất hiện ở Thái Thanh Tiên Cung nhưng lại phát hiện tiểu muội đang nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt.

Trần Dao đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, Trần Mục phát hiện huyết mạch trong cơ thể tiểu muội bị tước đoạt, vô cùng suy yếu.

Trần Mục phẫn nộ tột cùng, Sở Sở ngồi bên cạnh hắn cũng có thể cảm nhận được hàn ý.

Trần Dao có cảm giác đặc thù, nàng ta khó khăn mở mắt ra, hai mắt ảm đạm.

Ý thức của Trần Mục xuất hiện trong thức hải của tiểu muội: “Dao Dao, là ca ca không bảo vệ tốt cho muội, ca ca sẽ đến đưa muội về nhà nhanh thôi.”

Không chỉ có thân thể Trần Dao suy nhược mà thần hồn cũng rất yếu ớt, Thái Thanh Tiên Cung muốn thăm dò thức hải của nàng ta nhưng nàng ta cưỡng ép phản kháng, không để cho bọn họ đạt được mục đích.

“Ca, muội không sao, chút đau đó không tính là gì, huynh đừng lo lắng.” Trần Dao mỏi mệt nói.

Trần Mục vốn chỉ muốn cứu tiểu muội ra, không muốn đấu đến cùng với Thái Thanh Tiên Cung, nhưng Thái Thanh Tiên Cung dám làm tổn thương Trần Dao, đây chính là không chết không ngừng.

Ôn Huyền Âm bưng thuốc đi vào phòng, nàng ta ngồi bên giường: “Trần Dao, Trần Mục sẽ không đến cứu ngươi đâu, hắn còn khó lo cho chính mình.”

“Bây giờ ngươi rất suy yếu, đây là canh thuốc bồi dưỡng thân thể, có thể giúp ngươi hồi phục cơ thể.”

Trần Dao không quan tâm đến, Ôn Huyền Âm không ép nàng ta uống thuốc, mà để canh thuốc trên bàn gỗ bên cạnh giường: “Ngươi vẫn còn thời gian ba tháng, nếu như không uống thuốc thì có khi nửa tháng cũng không chống đỡ nổi.”

Trần Mục tự nhiên hiểu rõ ý của nàng ta, nếu như trong vòng ba tháng mà hắn vẫn chưa xuất hiện thì Trần Dao sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng: “Dao Dao, muội uống thuốc trước đi, đợi dưỡng thân thể tốt lên rồi ca ca sẽ đón muội về nhà.”

Trần Dao không muốn Trần Mục lo lắng: “Ca, huynh yên tâm, muội sẽ tiếp tục sống thật tốt.”

Trần Mục nhìn thấy bộ dạng của tiểu muội như vậy thì trong lòng rất khó chịu, cũng rất tức giận, hắn quan sát tỉ mỉ lớp phòng bị của Thái Thanh Tiên Cung, phát hiện cường giả của Thái Thanh Tiên Cung đã biến mất rất nhiều so với lần trước hắn đến.

Nhưng tôn quái vật khổng lồ kia vẫn tọa trấn Thái Thanh Tiên Cung, Trần Mục muốn cứu Trần Dao đi dưới mi mắt hắn ta thì độ khó cực kỳ lớn.

Lão Chu đồng ý ra tay tương trợ, chỉ có thể gửi gắm hy vọng ông ta có chống đỡ được tôn quái vật khổng lồ kia.

Ý thức của Trần Mục đến Xích Thành Động Thiên, Mộ Hồng Liên đang ở trong động thiên sắp xếp tin tức vừa thu thập được.

Nhìn thấy ý thức của Trần Mục xuất hiện, Mộ Hồng Liên vội vàng cung kính nói: “Chủ thượng!”

Trần Mục hỏi thăm: “Hồng Liên, thế lực tiên giới gần đây có động tĩnh gì?”

Mộ Hồng Liên cung kính đáp: “Chủ thượng, từ sau khi ta thả tin tức ra ngoài, các đại thế lực liên hợp lại, cùng nhau phái cường giả tiến đến Tinh Vẫn cấm địa.”

“Chỗ sâu trong Tinh Vẫn cấm địa xảy ra trận chiến kịch liệt, tôn Ma Thần kia tuy rằng suy yếu nhưng vẫn toàn vẹn rút lui, các đại thế lực đều đang tìm kiếm tung tích của hắn ta, mọi người đều lo lắng Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực bị phá hoại nên lũ lượt tiếp viện Địa Châu Cổ thành!”

Trần Mục đã từng nghe nói về Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, chỗ đó đang phong ấn Ma Thần và cấm kỵ, bên trong có rất nhiều sự tồn tại đáng sợ, Ma Thần có thể cảm ứng lẫn nhau, Ma Thần bỏ trốn kia rất có khả năng đến giải cứu các Ma Thần bị phong ấn khác, một khi Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực xảy ra chuyện thì toàn bộ Tiên giới đều sẽ rơi vào đại nạn.

Xích Thành Động Thiên đã phái ra lượng lớn cường giả, có một phần đang tìm kiếm tung tích của Ma Thần bỏ trốn, còn một phần tiếp viện Địa Châu Cổ thành, tăng cường phòng ngự ở nơi đó.

Trần Mục biết tôn Ma Thần thoát ra trong Tinh Vẫn cấm địa kia vô cùng mạnh, là Bát Cửu Ma Thần, phòng thủ của Thái Thanh Tiên Cung yếu đi chắc chắn cũng có liên quan tới hắn ta.
Chương 644 Thái Thanh Tiên Cung

Lão Chu còn muốn Trần Mục giúp đỡ phong ấn Bát Cửu Ma Thần, chuyện quan trọng nhất bây giờ của hắn là giải cứu tiểu muội, để tiểu muội thoát khỏi nguy hiểm, sau đó lại nghĩ đến những chuyện khác.

Mộ Hồng Liên bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nàng ta trầm giọng nói: “Thái Thanh Tiên Cung có lời, nếu như chủ thượng tiếp tục trốn tránh thì muội muội của ngài có thể gặp nguy hiểm.”

“Bọn họ cho ngài kỳ hạn thời gian ba tháng, muốn ngài phải xuất hiện ở Thái Thanh Tiên Cung.”

“Ta sẽ đi.”

Trần Mục lại hỏi: “Hồng Liên, giúp ta điều tra vị trí cụ thể ở nhân gian tương ứng với Thái Thanh Tiên Cung.”

“Không thành vấn đề.”

Mộ Hồng Liên gật đầu đáp ứng.

Trần Mục có bản đồ của Tiên giới, hắn có thể tính toán suy ra được vị trí đại khái, nhưng vị trí cụ thể thì không rõ ràng, nếu như sai lệch quá lớn thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.

Mộ Hồng Liên lập tức giúp Trần Mục đi điều tra.

Ý thức của Trần Mục trở về thức hải, bây giờ Tiên giới xuất hiện Ma Thần hàng thật giá thật, các đại thế lực đều đang trong khủng hoảng, hắn nhất định phải lợi dụng cơ hội này để hành động.

Thần thuyền tiến đến Thiên Châu với tốc độ nhanh nhất, Trần Mục cũng tăng nhanh tốc độ luyện hóa căn nguyên lôi kiếp.

Bên tai Trần Mục bỗng vang lên rất nhiều âm thanh, những âm thanh này đến từ nhân gian, Trấn Thiên Ấn đang hấp thụ lực lượng thần bí trở nên càng ngày càng mạnh.

Nhân gian, Đông Hoang.

Tiểu Thạch Đầu trần, bách tính lân cận thường xuyên quỳ bái trước tượng đá của Trần Mục, bởi vì trước đó không lâu, Tần Nghê Thường đã đến nơi đây, nàng ta còn đích thân chữa khỏi cho tiểu nữ hài mắc bệnh nặng, tất cả mọi người đều xem Trần Mục như Thần Minh.

Tin tức này truyền đi rất nhanh, thành trấn lân cận đều đã nghe nói, bắt chước ào ào.

Trần Mục chưa từng nghĩ sẽ có hiệu quả như thế, hắn không thể giúp đỡ tất cả mọi người, hơn nữa bản thân hắn ở Tiên giới, không cách nào đích thân ra tay, chỉ có thể nhờ Tần Nghê Thường và người trong tộc Trần gia giúp đỡ bách tính cần đến.

Bắc Hoang, thôn xóm vùng ven của Đại Yến vương triều, Đoàn Phong đang luyện kiếm trong viện tử bên ngoài nhà tranh, hắn ta cầm gậy gỗ, động tác vung kiếm rất ra dáng.

Âm thanh phá không trung vang lên, bách tính trong thôn nhìn thấy tu tiên giả của Huyền Kiếm tông ngự kiếm bay đến, trung y thanh niên đáp xuống trong viện tử cũ nát.

Lục Châu là chấp sự của Huyền Kiếm tông, lúc hắn ta đi ngang qua thôn thì chú ý đến Đoàn Phong, ở thôn xóm hẻo lánh như vậy lại có thể có tiểu hài đang tu luyện.

Đoàn Phong nhìn thấy Lục Châu ngự kiếm bay đến thì kích động khom người hành lễ: “Đoàn Phong bái kiến tiền bối.”

Lục Châu mỉm cười hỏi: “Gần đây cũng không có tu tiên giả, sao ngươi vẫn còn tu luyện?”

Đoàn Phong thành thật trả lời: “Một thời gian trước ta quỳ bái trước tượng đá, sau đó bị tiền bối kia xuất hiện trong tâm trí của ta, dạy ta tu luyện.”

Lục Châu nghe vậy thì kinh ngạc, Đoàn Phong có thể nhận được cơ duyên, có thể là do Trần Mục nhìn trúng, hắn ta nhanh chóng cười hỏi: “Có hứng thú muốn theo ta đến Huyền Kiếm tông tu hành không?”

Đoàn Phong nghe vậy thì kích động mở to mắt, sau đó có chút do dự: “Nhưng ta còn phải chăm sóc muội muội.”

“Dẫn nàng ta cùng đến Huyền Kiếm tông.”

“Thật sao? Đa tạ tiền bối!”

Lục Châu trịnh trọng nói: “Tất nhiên, ta là chấp sự của Huyền Kiếm tông, có thể đề cử cho các ngươi vào tông!”

Đoàn Phong vui vẻ nói tin này cho Đoàn Vũ, lúc này xung quanh phá viện đã có lượng lớn bách tính tụ tập, rất nhiều hài đồng ngưỡng mộ nhìn hai huynh muội bọn họ.

Bách tính xung quanh đang bàn tán, bọn họ cảm thấy đều là công lao của tôn tượng đá kia.

Dần dần, tượng đá của Trần Mục ở rất nhiều nơi đều bị vây đến nước chảy không lọt, bên tai hắn vang lên tiếng thì thầm, quang mang của Trấn Thiên Ấn ngày càng chói mắt.

Bây giờ Trần Mục có thể có được lực lượng gia trì thông qua Trấn Thiên Ấn, cỗ năng lượng này mạnh vô cùng, thậm chí còn không bị phản phệ, hắn dần dần hiểu được lực lượng nguồn cội của Trấn Thiên Ấn.

Lực lượng của Trấn Thiên Ấn bắt nguồn từ chúng sinh, Trần Mục cưỡng ép thôi động sẽ phải chịu phản phệ, nhưng nếu như có được tín ngưỡng của chúng sinh thì có thể sử dụng mà không bị bất cứ ảnh hưởng gì.

Giúp đỡ Trần Mục là do Tô Mân để xuất, Tần Nghê Thường và người trong tộc Trần gia phụ trách quảng bá, bây giờ sức ảnh hưởng của Trần Mục ở Bắc Hoang càng ngày càng lớn, lực lượng do Trấn Thiên Ấn ban cho cũng càng ngày càng mạnh.

Bắc Hoang, Trần gia.

Gần đây Trần Dĩnh đều rất bận rộn.

Ý thức của Trần Mục xuất hiện trong thức hải, vẻ mặt Trần Dĩnh kích động nói: “Ca, Dao Dao đâu?”

Trần Mục trịnh trọng nói: “Dao Dao bị Thái Thanh Tiên Cung giam cầm, huynh đang chuẩn bị giải cứu Dao Dao, muội đi đến Huyền Châu trước, đến lúc đó huynh cần muội phối hợp.”

Trần Dĩnh nghe vậy thì nghiêm túc nói: “Ca, không thành vấn đề, muội lập tức lên đường.”

Một tháng sau.

Trần Mục trở lại Tiên giới đại lục.

Ngày ước định với Thái Thanh Tiên Cung càng lúc càng đến gần, thời gian còn lại của Trần Mục càng ngày càng ít, hắn muốn giải cứu tiểu muội, cách tốt nhất là lẻn đi vào.

Vùng phụ cận của Thái Thanh Tiên Cung được canh phòng cẩn mật, có cả đại năng tọa trấn, Trần Mục muốn lẻn vào trong thì rất khó, trừ khi tạo ra hỗn loạn, hắn chợt nghĩ ra cách.

Trần Mục đã phong ấn Nhị Ngũ Ma Thần ở chỗ sâu trong tiên thác, hắn định lợi dụng tôn Ma Thần kia để gây hỗn loạn Thái Thanh Tiên Cung, sau đó cứu Trần Dao.

Thần thuyền xuất hiện ở Ninh Châu, Trần Mục dẫn theo Sở Sở đến tiên thác, hắn lo sợ tiên thác có nguy hiểm nên để Sở Sở ở lại bên ngoài rồi một mình đi vào chỗ sâu trong tiên thác.

Tiên thác đã khô cạn, thế nhưng trong thông đạo vẫn có cấm chế tồn tại, Trần Mục trải qua khảo nghiệm, rất nhanh đã xuất hiện ở khu vực phong ấn Ma Thần.

Hai tay hắn mười ngón đan chéo nhau, sau đó Thời Không Ấn kim sắc xuất hiện, ấn ký kim sắc kia bỗng nhiên mở ra không gian, Trần Mục mang Nhị Ngũ Ma Thần bị phong ấn ở chỗ này đi.

Sở Sở ngồi bên ngoài tiên thác, nàng ta nhìn ngang liếc dọc, luôn có cảm giác xung quanh có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đợi sau khi Trần Mục đi ra, nàng ta vui vẻ đứng dậy.
Chương 645 Thái Thanh Tiên Cung (3)

Trần Mục chuẩn bị giấu nàng ta ở nơi an toàn, không muốn mang Sở Sở đi theo mạo hiểm.

Đào sơn, mùa xuân về hoa nở, hoa đào nở rộ khắp núi, Trần Mục đã dạy Sở Sở làm các loại thức ăn, hắn trầm giọng nói: “Sở Sở, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, ta sẽ trở về đón ngươi.”

Sở Sở bĩu môi, có chút luyến tiếc, nhưng nàng ta biết Trần Mục có chuyện rất quan trọng phải làm nên lẩm bẩm nói: “Đại ca ca, ngươi nhất định phải quay lại đón ta!”

“Yên tâm đi!”

Trần Mục xoa khuôn mặt nhỏ của nàng ta.

Lão Chu nhắc nhở: “Dù sao thì nàng ta cũng là Ma Thần, nếu như không thêm hạn chế thì có thể sẽ xảy ra chuyện.”

Trần Mục nhìn sang Sở Sở, trước kia hắn đã giao ước chỉ cần nàng ta nghe lời thì sẽ không phong ấn nàng ta.

“Nếu như xảy ra chuyện thì ta sẽ phụ trách.” Trần Mục đáp lại, sau đó mỉm cười với Sở Sở.

Sở Sở đưa mắt nhìn Trần Mục rời đi, sau đó nàng ta nằm xuống trên bãi cỏ đầy hoa đào rồi ngủ.

Thái Thanh Tiên Cung ở Đông bộ Thiên Châu, ẩn sâu trong dãy núi sương mù lượn quanh, lúc Trần Mục đến gần, hắn phát giác được trong rừng cây phía trước có bày bố phù văn, chỉ cần tiến lại gần là có thể gây sự chú ý của cường giả Tiên giới.

Mộ Hồng Liên đã thu thập được vị trí cụ thể của nhân gian tương ứng với Thái Thanh Thiên Cung, là Hoàng sơn của Bắc bộ Huyền Châu, chỗ này cách khá gần với Thái Thanh Tiên Cung.

Trần Dĩnh đã đến địa điểm giao hẹn.

Trần Mục mang theo Nhị Ngũ Ma Thần cưỡng ép xông vào vùng ngoại vi của Thái Thanh Tiên Cung, sát trận xung quanh bị kích hoạt, phù văn ngập trời trong nháy mắt, cả dãy núi đều đang chấn động.

Trần Mục giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, Hỗn Độn Chung bao trùm lên chính mình, sát trận ở đây không có tác dụng với hắn, cường giả của Thái Thanh Tiên Cung cũng nghe thấy động tĩnh.

“Là Trần Mục sao?”

Diệp Thanh Huyền nhìn vào khu vực ngoại vi của Thái Thanh Tiên Cung, chỗ đó bị bao trùm bởi quy tắc đặc thù, không thể thăm dò được.

Cường giả của Thái Thanh Tiên Cung ào ào chạy qua đó.

Trần Mục thu lại pháp chỉ trên người Nhị Ngũ Ma Thần, sau đó lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Trần Dao đang ngồi trong viện tử, nàng ta nghe thấy tiếng động thì không khỏi ngẩng đầu lên, Ôn Huyền Âm đứng dậy, cười nhẹ nói: “Xem ra hắn không bỏ rơi ngươi.”

Diệp Thanh Huyền dẫn theo hai vị cường giả vào trong viện tử, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Canh chừng Trần Dao.”

Xung quanh viện tử của Trần Dao vốn có cấm chế, bây giờ lại càng bố trí thiên la địa võng, vẻ mặt Diệp Thanh Huyền rất tự tin, chỉ cần Trần Mục hiện thần thì sẽ không có chỗ chạy thoát.

Bên ngoài Tiên Cung, Nhị Ngũ Ma Thần mở đôi mắt đỏ thẫm ra, một vị lão giả chạy tới đầu tiên, vốn dĩ muốn khuyên Trần Mục đầu hàng nhưng lại nhìn thấy Ma Thần.

Lão giả trợn to mắt, thế mà mặt Nhị Ngũ Ma Thần lại không chút biểu cảm, trong đôi mắt đỏ thẫm mang theo sát ý.

“Ma...”

Bùm!

Lão giả còn chưa dứt lời, Nhị Ngũ Ma Thần đã xông tới trước mắt đánh bay hắn ta bằng một cú đấm.

Giữa hô hấp của Nhị Ngũ Ma Thần, huyết vụ xung quanh đều bị hắn ta thôn phệ, tu vi tăng vọt trong nháy mắt.

Còn chưa đợi các tu tiên giả khác chạy đến, Nhị Ngũ Ma Thần đã chủ động xuất kích, hắn ta ngưng kết ra trường thương u ám trong tay, đại sát tứ phương khắp xung quanh Thái Thanh Tiên Cung.

Sau khi Nhị Ngũ Ma Thần thôn phệ khí huyết, tu vi hắn ta tăng vọt trở nên càng lúc càng khủng bố, rất nhanh cường giả của Thái Thanh Tiên Cung cũng ý thức được có gì đó không đúng.

“Là Ma Thần!”

“Cung chủ, đại sự không ổn, có Ma Thần xông vào Thái Thanh Tiên Cung đại khai sát giới!”

Diệp Thanh Huyền nhận được tin tức cũng chấn kinh, các đại thế lực đều đang liên hợp vây quét Ma Thần, Ma Thần lại có thể xuất hiện ở Thái Thanh Tiên Cung!

Ôn Huyền Âm vội vàng hỏi: “Là Sở Sở?”

Đệ tử phụ trách bẩm báo lắc đầu lia lịa: “Không phải, ma Thần kia đã thành niên.”

“Thật sự coi Thái Thanh Tiên Cung chúng ta dễ bắt nạt!” Diệp Thanh Huyền cau mày lại, trầm giọng nói: “Các ngươi đi theo ta xem xem, Huyền Âm, ngươi trông chừng nàng ta.”

Diệp Thanh Huyền dẫn theo cường giả xung quanh tiểu viện, Ôn Huyền Âm trịnh trọng nói: “Sư tôn cứ yên tâm.”

Trần Dao vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, trực giác cho nàng ta biết Trần Mục ở ngay gần đây, vừa vui mừng lại lo lắng, nàng ta không mong ca ca gặp chuyện.

Ôn Huyền Âm nhìn sang Trần Dao, phát hiện biểu cảm nàng ta phức tạp thì lắc đầu thở dài: “Vốn tưởng rằng có hy vọng, sau đó hy vọng bị dập tắt, chắc chắn là rất khó chịu nhỉ.”

Trần Dao nhìn Ôn Huyền Âm, mặc dù mất đi đôi mắt kim sắc nhưng lúc này trong mắt nàng ta lại có ánh sáng: “Ngươi yên tâm, ca ta chắc chắn sẽ đến.”

Ôn Huyền Âm ngây ra một lúc, sau đó thở dài nói: “Cho dù hắn có đến cũng không cứu được ngươi.”

Bên ngoài Thái Thanh Tiên Cung, Nhị Ngũ Ma Thần đang đại khai sát giới, thậm chí còn có trưởng lão cấp bậc Kiếm Thần ngã xuống, khi cường giả bị thôn phệ càng lúc càng nhiều, theo đó sức lực của ma Thần cũng trở nên càng mạnh.

Diệp Thanh Huyền nhìn thấy Nhị Ngũ Ma Thần trong lòng cả kinh, không ngờ lại thật sự là Ma Thần, hư không bị biến dạng, có bà lão bước ra, bà ta đưa tay hiện hóa núi đồi.

Ầm ầm!

Nhị Ngũ Ma Thần bị ngọn núi trấn áp!

“Bái kiến Tịnh Vân lão tổ!” Diệp Thanh Huyền khom người hành lễ với bà lão, vị lão ẩu kia là đệ tử đời thứ ba của Thái Thanh Tiên Cung, sống qua năm tháng đằng đẵng.

Tu tiên giả xung quanh đều thi nhau quỳ bái, Tịnh Vân lão tổ là cường giả Tiên Vương có thể đếm được trên đầu ngón tay, bà ta ra tay phong ấn Ma Thần khiến mọi người mừng không kể xiết.

Răng rắc.

Đồi núi nguy nga bị phá nát.

Nhị Ngũ Ma Thần lao ra ngoài.

Đối mặt với Nhị Ngũ Ma Thần hung uy cường đại, sắc mặt Tịnh Vân lão tổ lãnh đạm, bà ta đưa tay hiện hóa cự chưởng, bắt lấy Nhị Ngũ Ma Thần vào trong cự chưởng.

Nhục thân của Nhị Ngũ Ma Thần đột nhiên tăng vọt, cự chưởng kia từ từ căng ra, Tịnh Vân lão tổ không khỏi nhíu mày: “Bày trận, giúp ta!”

Nghe thấy mệnh lệnh, Diệp Thanh Huyền dẫn đầu bày trận, bọn họ cùng lúc giải phóng tiên lực trong cơ thể, vạn ngàn tiên lực ngưng kết lại một chỗ, Tịnh Vân lão tổ thả tay ra, Ma Thần kia lập tức trở nên cao mấy ngàn trượng, cả dãy núi đều đang nằm dưới chân hắn ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom