• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (2 Viewers)

  • Chương 621-625

Chương 621 Luân Hồi Quật (2)

Trần Mục đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Sở, sau đó thu lại Tổ Long Kim Lân, bên ngoài có hoa tuyết bay vào, hắn còn nghe thấy tiếng kêu ọc ọc từ bụng Sở Sở.

“Ngươi đói rồi?”

Trần Mục nhìn sang Sở Sở, nhìn nàng ta hắn sẽ nhớ đến muội muội trong nhà, cho nên tâm trạng rất tốt.

Sở Sở ôm đầu co ro lại, vốn đã nhỏ nhắn xinh xắn, dáng vẻ này càng giống như búp bê sứ.

Trần Mục lấy ra một bình tiên dịch đưa cho Sở Sở: “Đây là tiên dịch, có thể bổ sung thể lực.”

Sở Sở nhỏ giọng nói: “Ta muốn ăn thịt.”

Trần Mục không khỏi bật cười thành tiếng: “Tiên dịch này còn quý giá hơn thịt, uống một ít trước đi, lát nữa ta sẽ đi lấy cho ngươi chút thịt, thế nào?”

Sở Sở ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ của nàng ta rất bẩn, có thể là bởi vì đói nên nàng ta nhỏ nhắn gầy yếu, trông rất đáng thương.

Phục dụng tiên dịch xong, Sở Sở có sức sống hơn rất nhiều, Trần Mục dẫn Sở Sở vào trong núi bắt hai con thỏ hoang, sau đó Trần Mục phụ trách xử lý, nhóm lửa nướng thịt.

Trong sơn động tràn ngập mùi thơm thịt nướng.

Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, hai mắt phát sáng, nàng ta nuốt nước bọt liên tục, Trần Mục rải thì là lên thịt thỏ đã nướng xong, sau đó đưa cho Sở Sở.

“Ăn từ từ, đều là của ngươi hết.”

Trần Mục nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Sở Sở thì không khỏi nhớ đến Dĩnh Dĩnh, nàng ta cũng thích ăn thịt nhất.

Rất nhanh hai con thỏ nướng đã bị Sở Sở ăn hết sạch sẽ, hai tay cũng trở nên rất có mùi, vẻ mặt nàng ta khi nhìn sang Trần Mục không còn hung hăng nữa, yếu ớt nói: “Có phải ngươi cũng muốn nhốt ta lại không?”

Khuôn mặt Trần Mục mang theo nụ cười: “Nếu như ngươi nghe lời thì tất nhiên ta sẽ không phong ấn ngươi.”

“Thế nào thì xem là nghe lời?”

“Đi theo bên cạnh ta, đừng chạy lung tung, ta sẽ nghĩ cách giải quyết phiền phức trong cơ thể ngươi.”

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, Sở Sở cảm thấy nụ cười của Trần Mục rất thân thiết: “Vậy ta đi theo ngươi, ngươi phải cho ta ăn thịt, có được không?”

”Được thôi.”

Trần Mục cười gật đầu.

Lúc này, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Luân Hồi quật】

【Phần thưởng: Hỗn Độn Kim Liên】

Trần Mục tìm được vị trí của Luân Hồi quật thông qua bản đồ, ở Nam bộ Địa Châu, trong cổ tịch có ghi chép lại, ít nhất phải mất mười vạn năm mới có thể xuất hiện một đóa Hỗn Độn Kim Liên.

Loại đại dược nghịch thiên cấp bậc này tất nhiên Trần Mục sẽ không bỏ qua: “Sở Sở, chúng ta đi.”

Sở Sở không biết bọn họ phải đi đâu, nhưng nàng ta cảm thấy ở bên cạnh Trần Mục cực kỳ an toàn.

Trần Mục lấy thần thuyền ra.

Sở Sở mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

Trần Mục dẫn Sở Sở lên trên thần thuyền, rất lâu rồi nàng ta chưa được tắm, lúc Sở Sở đang tắm, Trần Mục dùng y phục của chính mình đổi thành bạch y cỡ nhỏ cho nàng ta.

Sở Sở tắm xong thì mặc y phục do Trần Mục làm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông có sức sống hơn rất nhiều, Trần Mục còn giúp nàng ta chải tóc, dùng hai sợi dây đỏ buộc tóc thành hai viên tròn, nhìn chính mình trong gương, hốc mắt nàng ta bỗng nhiên phiếm hồng, sau đó nước mắt rơi xuống như mưa.

Trần Mục lau nước mắt cho nàng ta, mỉm cười nói: “Sở Sở, làm sao thế?”

“Ta nhớ đến nương ta.”

Sở Sở mím môi, nàng ta dùng cánh tay che mắt, Trần Mục thì thầm nói: “Vậy phụ thân ngươi đâu?”

“Ta không có phụ thân, chỉ có mẫu thân.”

Câu trả lời của Sở Sở khiến Trần Mục nhíu mày, đối với tu tiên giả mà nói thì sinh sản vô tính cũng không phải là không có khả năng, có tu tiên giả có thể sinh ra rất nhiều phân thân.

Nhưng vô căn cứ sinh ra đời sau thì tuyệt đối không thể, Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Sở Sở là Ma Thần mượn bụng để trùng sinh, hiện giờ nàng ta vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.

Trần Mục nhìn Sở Sở, vốn muốn phong ấn nàng ta nhưng nhìn thấy nàng ta vẫn là một đứa trẻ đáng thương thì trong lòng lại nghĩ vẫn nên đợi sau khi nàng ta thức tỉnh rồi lại ra tay cũng không muộn.

Mục tiêu của thần thuyền quá lớn, Trần Mục mang theo Sở Sở bay lên không trung, bọn họ hóa thành lưu quang bay đi.

Bọn họ vừa rời đi, Ôn Huyền Âm đã xuất hiện ở sơn động mà bọn họ từng ở lại, nàng ta phát hiện Trần Mục không phong ấn Sở Sở, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

“Hắn mang Sở Sở đi, chẳng lẽ cũng muốn khống chế nàng?” Ôn Huyền Âm nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hiển nhiên, Thái Thượng Tiên Cung phong ấn Sở Sở chỉ là lấy cớ, bọn họ muốn khống chế Sở Sở.

Trên đường Trần Mục mang theo Sở Sở tiến đến Luân Hồi quật thì thường xuyên săn bắt đủ loại chim muông thú rừng, dùng chúng làm đồ nướng, còn dùng lông của sói trắng để chế thành áo khoác ấm áp.

Trong rừng cây phủ đầy băng tuyết, Sở Sở khoác áo khoác lông sói, tay nhỏ cầm giò heo kho tàu ăn say sưa ngon lành: “Đại ca ca, thơm quá đi!”

Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của nàng ta: “Nhanh thôi chúng ta sẽ tới Luân Hồi quật, chỗ đó có thể rất nguy hiểm, có lẽ không có thời gian làm đồ ăn cho ngươi.”

“Ta có thể chịu đói rất lâu.”

Nàng ta nhếch miệng cười ngây ngô, bộ dạng rất đáng yêu.

Trần Mục bỗng nhiên phát giác được dị thường, phía trước tràn ngập gió tuyết, đột nhiên có bà lão bước ra từ vùng tuyết, bà ta chọc mộc quải trượng, một bước đã đi đến gần.

Bà lão quấn cẩm bào, đầu đầy tóc trắng được cuộn lại, thân hình khom còng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Mục và Sở Sở.

Sở Sở thấy vậy thì nhanh chóng ngồi xổm đằng sau Trần Mục, nàng ta không hề sợ hãi, tiếp tục mở to miệng ăn chân giò.

Trần Mục cảm nhận được áp bách, bà lão trước mắt có cảnh giới rất cao, Ôn Huyền Âm đi theo phía sau bà lão, nàng ta khẽ khom người với Trần Mục: “Đạo hữu, vị này là sư tôn của ta, Diệp Thanh Huyền.”

Trần Mục đứng dậy, hắn vẫn thong dong như cũ, chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến Diệp tiền bối.”

“Đứa trẻ này sinh ra từ Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta phải mang nàng trở về.” Giọng điệu Diệp Thanh Huyền hòa nhã.

Trần Mục nhìn sang Sở Sở, Sở Sở cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong gió tuyết rất yên tĩnh.

“Trần Mục, ngày đó khi ngươi đến Tiên giới lão tổ đã phát giác được, chúng ta chẳng những không nhắm vào ngươi mà còn muốn mời chào ngươi, ngươi có thể cùng Sở Sở theo chúng ta đến Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta có tiên pháp chí cao vô thượng, còn có đủ loại tài nguyên tu tiên hiếm có, có thể khiến ngươi phất lên trong thời gian ngắn, thậm chí là trở thành Chí Tôn!
Chương 622 Luân Hồi Quật (3)

Bà lão tươi cười nhìn Trần Mục.

Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười nói: “Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng ta muốn dựa vào chính mình để trở nên mạnh hơn.”

Diệp Thanh Huyền nhìn sang Sở Sở, ánh mắt khẽ tụ lại: “Trong cơ thể của đứa trẻ này có chứa lực lượng rất khủng bố, còn đáng sợ hơn ngươi tưởng, rất không ổn định.”

“Ta đã từng gặp rất nhiều Ma Thần, cũng đã từng phong ấn Ma Thần, số thứ tự của Sở Sở là bao nhiêu?”

Trần Mục có chút hiếu kỳ, Diệp Thanh Huyền mở to mắt, vẻ mặt căng thẳng nói: “Không thể nói!”

“Trạng thái của đứa trẻ này rất không ổn định, chọc giận nàng hay là nói ra số hiệu của nàng đều có thể đánh thức nàng, cho nên chúng ta chỉ có thể phái Huyền Âm truy đuổi nàng.”

Diệp Thanh Huyền lắc đầu thở dài.

Ôn Huyền Âm thanh thúy nói: “Không ngờ ngươi có thể bắt được Sở Sở, hơn nữa nàng còn bằng lòng đi theo ngươi.”

Trần Mục trầm giọng nói: “Sở Sở là Ma Thần? Hay nói cách khác là Ma Thần phong ấn trong cơ thể Sở Sở?”

Ôn Huyền Âm không biết rõ, nàng ta chỉ có thể nhìn sang Diệp Thanh Huyền, Diệp Thanh Huyền chậm rãi gật đầu: “Sở Sở chính là Ma Thần, nhưng nàng không giống với các Ma Thần khác, không có ký ức trước kia cũng có thể trở thành thủ hộ giả.”

“Thứ lỗi, nếu như các ngươi muốn lợi dụng Sở Sở thì ta không thể giao nàng cho các ngươi.” Ánh mắt Trần Mục kiên định, Sở Sở cảm giác được dựa vào trên người hắn.

“Vậy ngươi thì sao?”

Diệp Thanh Huyền nhìn chăm chăm vào Trần Mục.

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh đáp: “Ta đối xử với nàng như tiểu hài tử, nếu như nàng ta sa ngã thành Ma Thần không chuyện ác nào không làm, ta sẽ tự tay phong ấn nàng.”

Sở Sở đang ăn chân giò kho tàu, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc nói chuyện của bọn họ, sau một lúc trầm mặc, Diệp Thanh Huyền nhắc nhở: “Phía trước là Luân Hồi quật, rất nguy hiểm.”

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”

Trần Mục mỉm cười khom người hành lễ.

Ôn Huyền Âm khẽ kinh ngạc, lẽ nào đích đến chuyến đi này của hắn chính là Luân Hồi quật? Nghĩ đến việc hắn có thể còn sống đi ra từ trong tiên thác, Luân Hồi quật tự nhiên không thành vấn đề.

Diệp Thanh Huyền cũng đoán được Trần Mục có thể muốn tiến vào Luân Hồi quật: “Luân Hồi quật là chỗ tạo hóa nổi danh của Địa Châu, hung hiểm dị thường, tiểu hữu hãy bảo trọng.”

“Được.”

Trần Mục cười gật đầu.

Diệp Thanh Huyền dẫn theo Ôn Huyền Âm rời đi.

Trần Mục cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như thế, Sở Sở ăn xong chân giò kho tàu thì tiếp tục gặm xương sườn kho tàu: “Đại ca ca, sao ngươi lại không ăn?”

“Sở Sở, những thứ này đều là làm cho ngươi ăn, ngươi ăn nhiều chút.” Nụ cười của Trần Mục ấm áp.

Sở Sở nặng nề gật đầu, nàng ta cực kỳ vui vẻ, bởi vì vừa nãy Trần Mục không vứt bỏ nàng ta.

Đợi Sở Sở ăn xong chỗ thịt kho tàu còn lại, Trần Mục dẫn nàng ta đi đến bên ngoài Luân Hồi quật trong đêm, ở đây có vô số hang động, căn bản không thể phân biệt được hang động nào là Luân Hồi quật.

Một số hang động sâu không thấy đáy, một số hang động có đường kính mấy dặm, xung quanh hang động ít ai lui tới, gần đó có rất nhiều xương trắng, là dấu vết hoạt động của hung thú.

Trần Mục quan sát thấy hầu hết những hang động này đều thông với nhau, vì vậy hắn ôm Sở Sở lên nhảy xuống từ cái hang gần nhất, rất nhanh đã đến đáy hang.

Dưới đáy hang động u ám không có ánh sáng, Trần Mục có Thiên Nhãn Thông có thể nhìn thấy hang động trong bóng tối, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sở Sở, ngươi có sợ không?”

“Không sợ!” Giọng nói Sở Sở rõ ràng.

Trong hang động còn vang lên tiếng vọng.

Sở Sở không khỏi phát ra tiếng cười khúc khích.

Thông đạo trong hang động đều kéo dài xuống phía dưới, Trần Mục phát giác được chỗ sâu trong hang động có động tĩnh, hắn mang theo Sở Sở không ngừng đi về phía sâu của hang.

Bên ngoài hang động, Diệp Thanh Huyền và Ôn Huyền Âm xuất hiện: “Sư tôn, tại sao không cướp Sở Sở về?”

Diệp Thanh Huyền bất lực nói: “Nếu như cảm xúc của Sở Sở không ổn định thì rất có thể sẽ mất kiểm soát!”

“Nhưng Trần Mục cũng có thể bắt nàng.”

“Trần Mục rất đặc biệt, trên người hắn chắc hẳn có lực lượng có thể áp chế Ma Thần.”

Diệp Thanh Huyền dùng tiên lực truyền âm nói: “Huyền Âm, nói với các thế lực khác Trần Mục đang ở Luân Hồi quật, xem bọn họ tranh đấu là được.”

Thông đạo bên trong hang động thông khắp mọi hướng.

Trần Mục phóng thần thức ra ngoài, phát hiện bên trong giống như mê cung, không có thu hoạch, hắn chỉ có thể lấy Tạo Hóa La Bàn ra, có ánh sáng màu đỏ vọt ra từ la bàn.

Sở Sở theo sát bên cạnh Trần Mục.

Bọn họ nhanh chóng di chuyển theo hồng quang, thông đạo bên trong hang động vô cùng nhiều, cho dù là tu tiên giả vào đây cũng rất dễ bị lạc bên trong.

Xương trắng trong thông đạo chính là minh chứng.

Trần Mục không có bản đồ, chỉ có thể bước đi theo chỉ dẫn, càng tiến vào chỗ sâu trong hang động thì áp lực càng lớn, nhiệt độ xung quanh cũng đang tăng lên.

Hai ngày sau, Trần Mục và Sở Sở bay ra ngoài từ trong thông đạo, bên ngoài thông đạo là thế giới hang động rộng lớn, xung quanh có rất nhiều dòng sông nham thạch.

Trước mắt giống như nơi mặt trời lặn về phía Tây.

Thông đạo trên chóp hang động giống như tổ ong, bên trong có động thiên khác, Tạo Hóa La Bàn chỉ ra phía xa, chỗ đó có mười cửa ra vào to lớn.

Trên mỗi cửa đá đều điêu khắc hình dạng sinh linh dữ tợn, Trần Mục dẫn theo Sở Sở tiến lại gần.

Sở Sở đánh giá những cửa đá này, khuôn mặt nhỏ trở nên căng thẳng, cất giọng sữa nói: “Đại ca ca, sao ta lại cảm thấy chúng đều đang nhìn chằm chằm vào ta.”

Trần Mục cũng có cảm giác tương tự: “Sở Sở, không cần phải sợ, bọn chúng đều chỉ là đá thôi.”

Những bức phù điêu này làm sinh động như thật, đôi mắt lại càng sinh động, lúc Tạo Hóa La Bàn ở chỗ này, hồng quang đung đưa trái phải.

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn phát hiện sau cửa đá có thông đạo, nhưng thông đạo này vô cùng sâu, căn bản không biết được những thông đạo này có thể thông đến đâu.

Tạo Hóa La Bàn xuất hiện tình huống như vậy, có khả năng đằng sau mỗi cửa đá đều có tạo hóa, cũng có thể những cửa đá này đều thông đến nơi giống nhau.

Ầm ầm.

Mười cửa đá cùng lúc nâng lên.
Chương 623 Hỗn Độn Kim Liên (1)

Trong thông đạo tràn ra vật chất hồng sắc thần bí, Trần Mục dùng tay chạm nhẹ vào vật chất hồng sắc khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn cảm thấy tử khí quanh quẩn ở đầu ngón tay.

Có lực lượng thần bí muốn thôn phệ sinh cơ của Trần Mục, nhưng lại bị hắn dùng Hồng Mông tiên lực cản lại.

Bây giờ phải lựa chọn thông đạo để tiếp tục tiến lên.

Tạo Hóa La Bàn đang đung đưa, Trần Mục không nhìn ra điểm khác biệt, hắn không nghĩ nhiều, dứt khoát bước về phía thông đạo ở giữa, bên trong có bậc thang đá xanh cổ xưa, cảm giác đã rất nhiều năm không có người tới, tiếp tục đi xuống phía dưới, vách tường xung quanh còn được khảm nạm dạ minh châu.

Ầm ầm.

Thông đạo đột nhiên chấn động.

Sở Sở quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nói: “Đại ca ca, cửa đóng rồi, chúng ta làm sao ra ngoài đây?”

Vẻ mặt Trần Mục điềm tĩnh: “Chúng ta đi vào tìm kiếm tạo hóa trước rồi lại quay về nghĩ cách sau.”

“Ngươi cầm lấy cái này.”

Trần Mục đưa Tạo Hóa La Bàn cho Sở Sở.

Vừa nãy Sở Sở còn nhìn chăm chú vào Tạo Hóa La Bàn, trong mắt nàng ta phát ra ánh sáng, bây giờ Trần Mục giao Tạo Hóa La Bàn cho nàng ta, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ vui sướng.

Trong hang động có thể có nguy hiểm bất cứ lúc nào, Trần Mục chú ý đến động tĩnh xung quanh, càng đi xuống thì vật chất thần bí hồng sắc xung quanh càng dày đặc.

Hồng Mông Tử Khí bao phủ Trần Mục và Sở Sở, chúng có thể ngăn cách loại vật chất thần bí này.

Rất nhiều ngày sau.

Bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi từ trong mật đạo.

Bên ngoài mật đạo tràn ngập vật chất hồng quang, lúc Trần Mục và Sở Sở đi ra bên ngoài thì có cảm giác lại đi tới một thế giới hoàn toàn mới.

Danh tác giống như hang động thế này chắc chắn là do đỉnh tiêm cường giả lưu lại.

Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời màu đỏ.

Tạo Hóa La Bàn vọt ra hồng quang tiếp tục chỉ dẫn cho bọn họ, cấm chế ở chỗ này rất mạnh, Trần Mục cưỡng ép bay lên không trung, hắn mang theo Sở Sở tiếp tục gấp rút lên đường.

Nhờ vào nhục thân cường ngạnh nên Trần Mục không bị ảnh hưởng, Sở Sở sở hữu lực lượng của Ma Thần, chỗ này không có ảnh hưởng quá lớn với nàng ta.

Trong sa mạc, Trần Mục phát hiện có xương trắng chồng chất, trên đỉnh của đống xương trắng kia có đóa Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ, đỏ tươi ướt át, yêu diễm quỷ dị.

Sở Sở tò mò nhìn chằm chằm vào đóa hoa này.

Đóa hoa này rất quỷ dị, nhưng so với hoa ở Táng Tiên địa thì đóa hoa này còn kém rất nhiều.

Trần Mục nhắc nhở: “Sở Sở, loại hoa đó có thể có nguy hiểm, đừng đến gần.”

“Ừm ừm.”

Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, nàng ta ghi nhớ lời của Trần Mục trong lòng, bởi vì Trần Mục đã đồng ý với nàng ta, chỉ cần nghe lời thì sẽ không phong ấn nàng ta.

Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ đang hấp thụ năng lượng trong xương trắng, đống xương trắng này lúc còn sống chắc hẳn là tu vi Kiếm Tôn, đến chỗ như thế này chẳng khác nào tìm chết.

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, càng lúc càng gặp được nhiều xương trắng và Bỉ Ngạn Hoa, những đóa Bỉ Ngạn Hoa này còn đang giải phóng vật chất hồng sắc thần bí.

Tu tiên giả chết ở bên trong càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có thi hài của cường giả Kiếm Thần.

Hoàn cảnh thiên địa ở đây đều bị biến đổi.

Có gió thổi đến, Trần Mục nhìn thấy một phần Bỉ Ngạn Hoa bị thổi đi, sau đó bay về phía xa.

Phương hướng mà Tạo Hóa La Bàn chỉ dẫn là hướng mà Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ bay đi, bên đó chắc chắn có gì đó, Trần Mục dẫn theo Sở Sở chạy qua đó.

Trong sa mạc xuất hiện sông ngòi, con sông kia chỉ rộng hai ba trượng, Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ rơi vào trong dòng sông kia, sau đó trôi lềnh bềnh theo dòng nước.

Điểm cuối của dòng sông là hồ nước, trong hồ có rất nhiều Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ, chỗ này bị vật chất hồng sắc thần bí bao kín, giữa hồ có quan tài máu lơ lửng.

Tạo Hóa La Bàn chỉ vào cỗ quan tài máu kia, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn muốn biết trong quan tài máu có gì nhưng lại nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, đó là sự tồn tại cấm kỵ không thể nhìn thẳng vào, hai mắt giống như bị thiêu đốt vô cùng đau đớn.

Trần Mục nhìn về phía Tạo Hóa La Bàn, tạo hóa mà nó tìm được chẳng lẽ là sinh linh cấm kỵ?

Lân cận không có dao động của sinh mệnh, rất có khả năng chính là thi thể của sinh linh cấm kỵ, trong quan tài máu kia có lẽ thật sự có tạo hóa.

“Sở Sở, ngươi ở đây chờ ta.”

Trần Mục để Sở Sở ở lại ven hồ, dù sao nàng ta cũng có lực lượng của Ma Thần, không cần quá lo lắng.

Xung quanh hồ có cấm chế rất mạnh, Trần Mục không thể giẫm không bước đi, hắn chỉ có thể bơi qua đó, giữa đường còn phải tránh Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ.

Sở Sở cầm Tạo Hóa La Bàn bỗng đột ngột ngồi xuống, nhìn Trần Mục chầm chậm bơi đến gần quan tài máu.

Lúc Trần Mục chạm vào quan tài máu, thức hải của hắn đỏ bừng trong nháy mắt, trước mắt hiện lên vô số Bỉ Ngạn Hoa.

Hắn vươn tay muốn mở quan tài máu ra, Trần Mục dùng hết sức lực cũng không thể rung chuyển được chút nào, cuối cùng chỉ đành lật người đứng dậy, đứng lên trên quan tài máu.

Trần Mục chú ý thấy bốn góc của quan tài máu có bốn xiềng xích bó chặt, đều được cố định ở đáy hồ.

Bây giờ hoặc là phá hỏng quan tài máu, hoặc là phá bỏ xiềng xích, Trần Mục không dám tùy tiện thử, hắn sử dụng Thôi Diễn Thuật, ý thức xuất hiện trong dòng sông Thời Gian, hắn nhìn thấy vị trí sương mù trước mặt.

Thôi Diễn Thuật của hắn hiện giờ vẫn còn khá thô ráp, không cách nào tiến hành suy diễn lâu dài.

Chém mở quan tài máu ra sẽ xuất hiện dị tượng huyết sắc kinh khủng, nhưng nếu chém bỏ xiềng xích thì quan tài máu sẽ bay lên không trung, tiến về nơi nào không biết.

Trần Mục quyết định chém bỏ xiềng xích, hắn bơi về mang theo Sở Sở lên, sau đó lấy ra cốt kiếm sắc bén nhất trên người, đây là kết quả hắn suy diễn được, chỉ có cốt kiếm mới có thể chém đứt xiềng xích.

Răng rắc!

Bốn đầu xiềng xích bị chém đứt ngẫu nhiên, quan tài máu bay lên không trung, Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ xung quanh cũng theo đó tung bay, giữa thiên địa hình thành thông đạo vòng xoáy.

Sở Sở si ngốc nhìn biển hoa, trong mắt mang theo vui sướng, dáng vẻ nàng ta rất đáng yêu.
Chương 624 Hỗn Độn Kim Liên (2)

Quan tài máu bay lên không ngừng, mãi đến khi đứng từ hồ nước không thể nhìn thấy rõ được, Trần Mục cảm thấy bản thân đang rơi xuống, thiên địa như đang đảo lộn, loại cảm giác này giống như từ nhân gian đến Tiên giới.

Tốc độ rơi xuống của quan tài máu càng lúc càng nhanh, Trần Mục ôm lấy Sở Sở, chống lại cấm chế nhảy ra ngoài, hắn không muốn bị quan tài máu ép thành thịt nát.

Tiên lực trong cơ thể Trần Mục không cách nào giải phóng được, khi cấm chế tăng cường, tốc độ rơi xuống của bọn họ càng ngày càng nhanh, Sở Sở dựa vào lòng Trần Mục, khuôn mặt nhỏ không sợ hãi chút nào!

Bùm!

Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

Quan tài máu và đám Trần Mục đều rơi xuống đất cùng lúc, mặt đất gần đó nứt ra, đây là mảnh rừng nguyên sinh, cho dù bị va chạm kinh khủng cũng không chịu ảnh hưởng bao nhiêu, quy tắc ở chỗ này mạnh hơn ngoại giới.

Nếu nói chỗ vừa rồi dày đặc tử khí thì chỗ này chính là sinh cơ bừng bừng, Trần Mục nhìn sang khu vực chỗ quan tài máu, mặt đất nứt ra, phía dưới lộ ra phiến ngọc thạch trắng, bên trong quan tài máu có máu chảy ra.

Máu đỏ thẫm lan tràn khắp bốn phía, bùn đất trên mặt đất bị thôn phệ, đàn tế hình tròn hiện lên, quan tài máu đặt dọc ở giữa đàn tế, răng rắc một tiến, nắp quan tài rơi xuống, vật chất huyết sắc thần bí lan tràn.

Sinh cơ xung quanh lập tức điêu tàn.

Trần Mục lại nhìn về phía quan tài máu lần nữa, cố nén đau đớn nhìn vào sinh linh huyết sắc bên trong, gương mặt kia bị Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ che giấu không thể nào nhìn trực tiếp, cùng với huyết quang nở rộ, sinh linh kia đã động đậy.

Trần Mục không cảm nhận được sự tồn tại của dao động sinh mệnh, không biết đây là khôi lỗi hay là thứ gì, sắc mặt hắn ngưng trọng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Sinh linh huyết sắc bước ra khỏi quan tài máu, để lại dấu chân màu máu trên đàn tế, nó gần như không chú ý đến Trần Mục và Sở Sở cứ luôn đi thẳng về phía trước.

Trần Mục cũng không ngăn cản ý nghĩ của nó.

Lúc nó đi đến bên rìa tế đàn, mặt đất đột nhiên sụp lún lần nữa, lại xuất hiện một mật đạo, sinh linh huyết sắc bước vào mật đạo, Tạo Hóa La Bàn vẫn đang chỉ vào sinh linh huyết sắc.

Thông đạo của hang động này quá nhiều, Trần Mục cũng hơi hoài nghi chính mình có thể ra ngoài được không.

Trần Mục không hề do dự, hắn mang theo Sở Sở đi theo phía sau, có lẽ là có tạo hóa.

Sinh linh huyết sắc không nhanh không chậm đi xuống dưới, không biết qua bao lâu, khi nó ra khỏi mật đạo thì bên ngoài có chút âm u, cách đó không xa có cái giếng, phía xa của cái giếng lại có một con sông.

Con sông kia càng chật hẹp hơn.

Hang động khủng khiếp hơn nhiều so với Trần Mục nghĩ.

Sinh linh huyết sắc dừng lại trước giếng, sau đó mở tay ra, có khối đá rơi xuống bên giếng, sau đó nó nhún người nhảy vào trong giếng, Trần Mục nhìn hai văn tự viễn cổ viết trên giếng, Luân Hồi!

Đây là Luân Hồi quật?”

Trần Mục chầm chậm đi đến bên giếng, bên trong không có bất cứ thứ gì, nước giếng bóng loáng như gương, phản chiếu lại khuôn mặt của hắn, gương mặt kia vừa lạ lẫm lại quen thuộc.

Sở Sở cũng ghé vào bên giếng nhìn vào trong, Trần Mục nhìn thấy hình phản chiếu, bên trong là thiếu nữ mặc hắc bào, đầu vai nàng ta viết chữ Cửu Thất.

Trần Mục lập tức che mắt Sở Sở lại, ngay cả hắn cũng chấn kinh, nhắc nhở không ngớt lời: “Đồ trong giếng đừng nhìn, cho dù nhìn thấy không được nghĩ.”

“Ừm.”

Sở Sở gật đầu liên tục.

Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, Cửu Thất, đó là số thứ tự Ma Thần lớn nhất mà hắn từng thấy!

Sở Sở không nhìn rõ khung cảnh trong giếng, nhưng Trần Mục đã nhắc nhở nàng ta đừng nghĩ nên nàng ta cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghe lời.

Trần Mục nhìn vào chính mình trong giếng, vừa xa lạ lại quen thuộc, có lẽ đó là chính mình của kiếp trước.

Bên giếng có khối đá nhuốm máu, đó là của sinh linh huyết sắc để lại, lúc này Tạo Hóa La Bàn chỉ vào dòng sông ở phía xa, rõ ràng tạo hóa là khối đá này.

Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, tay của hắn hiện lên kim quang, sau đó đưa tay cầm lấy khối đá nhuốm máu kia, khoảnh khắc đó, linh hồn có loại ảo giác bị hút ra ngoài.

Trần Mục nhìn thấy bóng lưng vĩ ngạn, hắn ta đứng ở sâu trong tinh hải, đại đạo vỡ nát, tinh thần tịch diệt, bóng dáng kia bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng mang theo ý cười.

Cái cảm giác quen thuộc kia gần ngay trước mắt, Trần Mục không khỏi đưa tay muốn chạm vào, nhưng vào giây phút đến gần bóng dáng kia, có cỗ ý chí tràn đến, hắn kháng cự theo bản năng, sau đó hoảng sợ toàn thân đổ mồ hôi.

Trần Mục thu lại khối đá nhuốm máu, hắn không biết thân ảnh kia liệu có liên quan đến chính mình không, vừa nãy có ý chí muốn nắm giữ cơ thể của hắn, loại cảm giác kia rất đáng sợ, một khi tiếp nhận, hắn có thể sẽ không còn là chính mình nữa.

Sở Sở nhìn sang Trần Mục, có chút hiếu kỳ nói: “Đại ca ca, ngươi làm sao thế?”

Trần Mục hồi thần lại, hắn nở nụ cười rạng rỡ nói: “Không có gì, ngươi đã đói chưa?”

Sở Sở lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Vậy chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.”

“Ừm ừm.”

Đi theo chỉ dẫn của Tạo Hóa La Bàn, bọn họ đến phụ cận dòng sông, chỗ này có thuyền gỗ cũ nát, phía trước giống như mạch nước ngầm, chỉ có thể ngồi thuyền gỗ nhỏ đi qua.

Trần Mục và Sở Sở ngồi trên thuyền gỗ nhỏ cũ nát, bọn họ không chạm vào bất cứ thứ gì, thuyền gỗ nhỏ bỗng nhiên tự động đi về phía trước, nhanh chóng xuyên toa trong mạch nước ngầm.

Không gian hai bên càng ngày càng thu hẹp, phía trước càng lúc càng tối, rất lâu sau đó, phía trước xuất hiện một điểm sáng, sau đó bọn họ xuất hiện trên mặt biển rộng lớn.

Trần Mục đứng dậy, mặt biển trước mắt hắn phẳng lặng như gương, cảm giác được chiếc thuyền nát nhỏ chạy trên bầu trời, Sở Sở vươn tay nhỏ ra, chèo qua chèo lại trong nước.

【Thành công đánh dấu Luân Hồi quật】

【Chúc mừng lấy được Hỗn Độn Kim Liên】

Mặt biển cách đó không xa đột nhiên quay cuồng, sau đó có kim quang tràn ngập, liên hoa kim sắc nổi trên mặt nước, Sở Sở cũng bị đóa kim liên kia thu hút.

Hỗn Độn Kim Liên thoắt ẩn thoắt hiện, giống như đạo đài trôi nổi trên mặt biển, Trần Mục đưa tay lên, Hỗn Độn Kim Liên vốn to lớn biến thành bằng một nắm tay, rơi vào trong tay hắn.
Chương 625 Hỗn Độn Kim Liên (3)

Sau khi Hỗn Độn Kim Liên đến tay, mặt biển đột nhiên bắt đầu dâng lên, bầu trời xuất hiện rất nhiều chấm đen nhỏ, sau khi Trần Mục quan sát tỉ mỉ thì phát hiện đó là thông đạo của hang động.

“Những hang động này nối liền với Luân Hồi quật?”

Trần Mục có thể cảm ứng được bên ngoài, hắn thậm chí còn phát giác được bên ngoài hang động có rất nhiều cường giả.

Lúc tiến vào hang động hắn không hề cảm ứng được Luân Hồi quật, thế nhưng lúc này lại có thể ở trong Luân Hồi quật cảm ứng được bên ngoài, trong hang động còn có rất nhiều bí mật, đằng sau chín cửa đá còn lại có thể vẫn còn bí mật.

Sau khi sinh linh huyết sắc nhảy vào giếng thì sẽ đi tới chỗ nào?

Cỗ ý chí thần bí kia có liên quan đến hắn không?

Trần Mục mang theo nghi hoặc ra khỏi Luân Hồi quật.

Bên ngoài hang động.

Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung sớm đã đến gần đó, sau khi bọn họ nhận được tin tức thì lập tức đi đến phụ cận, bên cạnh cung chủ Lý Tu Đạo còn có hai vị lão giả.

Lão giả bạch bào ngồi trên xe lăn, ông ta là cung chủ tiền nhiệm của Thái Thượng Tiên Cung Tạ Tây Sơn, cũng được mọi người xưng là lão cung chủ, đã rất nhiều năm chưa xuất thế.

Lão giả áo xám là lão tổ đến từ la Phù Động Thiên, Long Nguy, hai bị lão giả đều là cường giả Kiếm Thần đỉnh phong đã đặt nửa chân vào cảnh giới Tiên Vương.

Trần Mục trở lại bên ngoài thông qua thông đạo trong hang, hắn phát giác được sự tồn tại của cường giả ở gần đó.

Lý Tu Đạo nhìn thấy Trần Mục ra khỏi hang động thì cách không truyền âm nói: “Tiểu hữu, xin dừng bước.”

Trần Mục nhìn phục sức thì biết đây là cường giả của Thái Thượng Tiên Cung, hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện gì?”

Lý Tu Đạo chắp tay cười nói: “Tiểu hữu, chúng ta không có ác ý, chỉ muốn mời tiểu hữu đến Thái Thượng Tiên Cung làm khách, trước kia đã đắc tội nên cố ý đến đây bồi lễ xin thứ lỗi.”

Trần Mục nhàn nhạt nói: “Chuyện trước kia ta có thể không nhắc chuyện cũ, ta còn có chuyện, cáo từ.”

Lý Tu Đạo khẽ nhíu mày, vội vàng nói: “Tiểu hữu, nếu chuyện trước kia đã bỏ qua thì xin ngươi hãy giúp tháo gỡ phong ấn của sư thúc tổ.”

Trần Mục hiểu được ý đồ của bọn họ, hóa ra lão giả bạch bào vẫn còn ở trong phong ấn của hắn: “Bây giờ ta rất bận, sau này có thời gian lại nói.”

Hắn không thể tháo gỡ phong ấn bây giờ, làm thế nào cũng phải mạnh hơn lão giả bạch bào mới có thể ra tay được.

“Tiểu hữu, sư tôn của ta đã đắc tội, nếu như ngươi tháo bỏ phong ấn thì lão phu bằng lòng dâng ra tiên dược đỉnh tiêm.” Tạ Tây Sơn ôm quyền với Trần Mục.

Lý Tu Đạo cũng trịnh trọng nói: “Tiểu hữu, ta là cung chủ của Thái Thượng Tiên Cung, ta có thể thề với trời, chỉ cần ngươi tháo bỏ phong ấn cho sư thúc tổ của ta, sau này Thái Thượng Tiên Cung tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho ngươi nữa.”

Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười: “Ta nói lại lần nữa, nếu như các ngươi thành tâm thì sau này ta nhất định sẽ tháo bỏ phong ấn, hiểu chưa?”

Lý Tu Đạo nhìn sang Tạ Tây Sơn trên xe lăn, Tạ Tây Sơn trầm giọng nói: “Tiểu hữu, hiện giờ ngươi đang ở Tiên giới, lại khó quay đầu, không suy nghĩ cho người nhà một chút?”

Trần Mục bình sinh ghét nhất là uy hiếp, trong mắt hắn lộ ra hàn quang mang theo sát ý, trên người Tạ Tây Sơn và Long Nguy cũng giải phóng tiên uy cường ngạnh.

Bầu không khí xung quanh hang động bỗng trở nên căng thẳng, Sở Sở cũng trừng to đôi mắt, nàng ta xem Trần Mục như người thân, tự nhiên phải đứng về phía hắn.

Lý Tu Đạo cười nhẹ nói: “Tiểu hữu, Thái Thượng Tiên Cung chúng ta đang cho ngươi thể diện, ngươi một mình đi đến Tiên giới, thật sự cho rằng chính mình có thể muốn làm gì thì làm?”

Giọng Long Nguy khàn khàn nói: “Năm đó ta để hậu bối đích hệ đến nhân gian rèn luyện, nhưng lại gặp phải độc thủ của Lăng Vân tông, hôm nay ngươi nhất định phải đưa ra lời giải thích!”

không khí xung quanh Trần Mục bị tiên lực phong tỏa, hắn không chút do dự rút Thanh Vân kiếm ra, sau đó nhẹ giọng nói với Sở Sở bên cạnh: “Ngươi trốn ra xa chút.”

Lý Tu Đạo giẫm không bay đến, không ngừng ép đến gần, ống tay áo tung bay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Mục, cao cao tại thượng nói: “Nếu tiểu hữu đã không cảm kích, vậy thì ta chỉ đành ra tay mời ngươi đi một chuyến.”

Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn không ngờ những kẻ này có thể không biết xấu hổ như thế.

Hắn không muốn nói lời thừa thãi, trực tiếp nhấc Thanh Vân kiếm lên, thuấn di đến trước mặt Lý Tu Đạo, đối mặt với cường giả Kiếm Thần, hắn không hề hèn yếu chút nào.

Thanh Vân kiếm bạo phát kiếm quang sáng chói, tiên quang tử sắc chiếu sáng loạt núi vạn khe, thế công của Trần Mục hung mãnh, Lý Tu Đạo vung kiếm nghênh đòn.

Ầm!

Hai cỗ tiên lực va chạm giao nhau.

Cái Lý Tu Đạo dùng là Tiên Kiếm cao giai, là một lão bối cường giả Kiếm Thần, hắn ta sở hữu tiên lực vô cùng mạnh, ngay cả Trần Mục cũng không thể chiếm được tiện nghi.

“Lực lượng thật mạnh mẽ!”

Lý Tu Đạo nhẹ giọng nói thầm, tiên lực đơn thuần thì Trần Mục không có lợi thế, nhưng lực lượng nhục thân của Trần Mục quá mạnh, đến mức thế lực hai người tương đương.

Tạ Tây Sơn ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy nếp nhăn, ông ta không có ý định khoanh tay đứng nhìn, tiếp sau đó trong tay áo vọt ra hai thanh Tiên Kiếm hỏa hồng, hai thanh Tiên Kiếm giống như xích long, chúng xuyên toa tùy ý trong không gian, khó mà tóm bắt được.

Vù vụt!

Lúc Trần Mục đang chiến đấu với Lý Tu Đạo, hai thanh Tiên Kiếm đột nhiên giết tới, huyết quang ngập trời trong tích tắc, nếu như bị đánh trúng thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Đối mặt với uy hiếp đột nhiên xuất hiện, Trần Mục thôi động sức mạnh lôi đình, lôi quang trắng bạc bao phủ khắp toàn thân, tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng vọt, dễ dàng tránh được đòn đánh lén của hai thanh Tiên Kiếm.

“Cung chủ của Thái Thượng Tiên Cung chỉ có vậy?” Trần Mục buông lời trào phúng, ở phía xa còn có thế lực khác đang vây xem, bọn họ đều nhìn thấy sự anh dũng thần võ của Trần Mục.

Trẻ tuổi như vậy đã có thể đối phó với lão bối cường giả thế lực đỉnh tiêm, nếu như cho hắn thêm thời gian thì bố cục của Tiên giới chắc chắn sẽ bị hắn thay đổi.

Lý Tu Đạo không hề để ý, dáng vẻ hắn ta không lo ngại gì, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom