• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân (2 Viewers)

  • Chương 14

Đàm Thiên Dương dường như đang tự hỏi điều gì đó. Một hồi lâu mới đáp lại Tịch Chiêu Nhiên: "Không, không đúng." Hắn lắc đầu, "Lý do này không thành lập, cậu cũng không yêu tôi Chiêu Nhiên."

Tịch Chiêu Nhiên có vẻ như không chấp nhận câu nói của Đàm Thiên Dương. Y lắc đầu, có chút sốt ruột muốn phản bác hắn. Đàm Thiên Dương cũng không chờ y mở miệng liền tiếp tục nói: "Nếu như tôi đoán không sai, cậu chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh mình mà thôi. Chỉ cần người đó đủ nghe lời cậu. Cậu liền muốn đem người đó trở thành của riêng mình có đúng hay không?"

Tịch Chiêu Nhiên bị lời nói của hắn làm cho choáng váng. Chỉ có thể nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt. Giống như bởi vì uống rượu quá nhiều mà nghe không hiểu câu nói của hắn. Lại giống như đơn thuần không rõ ý tứ trong lời nói đó.

Đàm Thiên Dương nhìn đôi mắt hoa đào bởi vì mờ mịt mà trở nên mông lung đầy sương. Cố gắng cưỡng chế phiền muộn trong lòng mình, đem ý tứ muốn biểu đạt nói ra, "Cậu chỉ muốn tìm một người chăm sóc cậu mà thôi Chiêu Nhiên, chúng ta không thích hợp."

Câu nói này Tịch Chiêu Nhiên nghe hiểu được, vì thế y liền hỏi ngược lại: "Vì sao?"

Đàm Thiên Dương lẳng lặng nhìn y trong chốc lát. Cuối cùng hắn dời mắt sang hướng khác, "Chúng ta đều là nam giới, tôi tuy có thể chăm sóc cậu. Nhưng không cách nào cẩn thận chu đáo như một người phụ nữ. Hơn nữa cậu cũng không phải.. tôi cũng không thể.." Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều lời với một người như thế -- Đương nhiên không tính thời điểm khi hắn làm báo cáo trước kia -- Hắn không thể nào phủ nhận Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng hắn có một vị trí rất đặc biệt. Cho nên hắn càng muốn cùng y nói rõ ràng. Không hy vọng hai người trong lúc này có vướng mắc. Càng không hy vọng người này bởi vì vậy mà đau lòng khổ sở.

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong câu nói của Đàm Thiên Dương chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sô-pha nhìn hắn, không nói bất kì điều gì.

Đàm Thiên Dương cảm thấy phiền muộn trong lòng mình càng ngày càng nghiêm trọng, hắn liền đứng lên đi ra ngoài.

"Thiên Dương đừng đi!" Tịch Chiêu Nhiên vội đứng lên giữ chặt lấy hắn. Cái cảm giác hoảng loạn lúc nãy lại xông đến. Nắm lấy Đàm Thiên Dương, đem hắn lưu lại gần như là hành động trong vô thức của y.

"Tôi đi về trước, cậu suy nghĩ kỹ một chút." Đàm Thiên Dương kéo tay y ra, hắn ngẩng đầu nhìn cặp mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp mang theo hơi nước -- không biết vì sinh lý hay là vì tâm lý -- hắn nhịn không được nói: "Kỳ thật trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết, cậu chưa từng tín nhiệm tôi, chưa kể đến..." Những lời đó hắn vẫn không thể nào nói ra được. Cuối cùng chỉ thở dài, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của y thêm lần nữa, rồi mới xoay người mở cửa phòng bước ra ngoài.

Tịch Chiêu Nhiên đứng yên tại chỗ, lăng lăng nhìn cửa phòng đóng lại rồi phát ngốc một hồi lâu. Mãi cho đến khi thân thể y mền nhũn, có chút không chống đỡ được. Suy nghĩ của y mới từ từ trở lại. Y ôm lấy đầu mình, chậm rãi ngồi xổm xuống sàn nhà.

Y muốn giữ Đàm Thiên Dương lại, nhưng y không biết làm thế nào để giữ hắn. Thậm chí y còn cảm thấy lời nói của hắn có phần chính xác. Ngay từ đầu, y chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để có được hắn. Dùng cách nào hay thủ đoạn nào để có hắn. Còn yêu? Đó là cái gì? Y chưa từng cảm nhận được trước đây, cũng không ai dạy cho y điều đó.

Một kẻ căn bản không hiểu tình yêu là gì sẽ yêu người khác sao?

Huống chi một người giống như y vậy, đem bản thân mình ngăn cách với thế giới. Thậm chí cái cơ bản nhất là tín nhiệm đối với một người y cũng không muốn cho ra, huống hồ là tình yêu?

Y ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, y chậm rãi đứng lên. Trong văn phòng làm việc rộng lớn vang lên tiếng cười trầm thấp của y. Từng giọt từng giọt nước mắt dần in dấu trên mặt đất.

Y cười mình, muốn đây chỉ là một trò ảo thuật. Nhưng trên đời này nào có nhiều chuyện thật sự tốt đẹp như vậy để cho y gặp được?

Đàm Thiên Dương không phải là một kẻ ngốc. Đem thủ đoạn của mình để lừa gạt hắn, chỉ càng khiến cho y không có được hắn...

Nhưng.. y cảm thấy rất đau đớn, phải làm thế nào để không phải khổ sở như hiện giờ nữa?

Trong phòng làm việc, tiếng cười trầm thấp vẫn vang lên không ngừng. Nhưng dần dần lại trở thành tiếng khóc nức nở đầy bi thương..

Đàm Thiên Dương thật sự là người tốt lắm. Hắn cũng đoán được y muốn hắn cam tâm tình nguyện theo sát bên cạnh mình. Thế nhưng hắn không tin y yêu hắn, ngay cả chính bản thân y cũng không tin, vậy y nên làm gì bây giờ?

Có phải nhất định yêu hắn mới có thể có được hắn? Có phải chỉ cần thật lòng yêu, y mới có thể có hắn?

Nhưng không ai so với Tịch Chiêu Nhiên rõ ràng hơn. Khi lý trí và cảm xúc của một người phát triển và trưởng thành. Sẽ rất khó cùng với một người khác tạo ra một mối quan hệ tình cảm gần gũi. Bởi vì con người là ích kỷ, đại đa số khi bắt đầu nhận thức được tình cảm của mình. Họ đều khoá một tầng bảo hộ bản thân ở bên trong. Không muốn dễ dàng vì người khác mà trả giá tình cảm. Cũng không muốn dễ dàng tin tưởng, sợ bị tổn thương, sợ bị người ta phản bội.

Người bình thường còn như thế, huống hồ là Tịch Chiêu Nhiên, một kẻ vô cùng ích kỷ hơn người bình thường?



Sau khi Đàm Thiên Dương rời đi văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn liền lập tức trở về nhà, ngồi trong phòng khách, hắn cảm thấy trong lòng mình có chút hỗn loạn. Khuỷu tay đặt trên đầu gối, hắn lấy hai tay che mặt. Nhưng gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên theo mọi góc độ vẫn cứ tiến vào trong đầu hắn. Nụ cười tao nhã xinh đẹp, sắc mặt không đổi, nét cười ôn nhu nhàn nhạt, mông lung đầy mơ hồ..

Hắn vương tay lên nắm lấy một ít tóc rồi thở dài.

Hắn thật không ngờ Tịch Chiêu Nhiên lại đột nhiên thổ lộ với hắn. Làm cho hắn không chuẩn bị trước, khiến cho hắn đột nhiên nhớ lại một ít chuyện vẫn luôn nằm sâu trong đáy lòng. Nghĩ sẽ mang nó tiến vào phần mộ như một chuyện quá khứ.

Thật ra, lần đi đến hộp đêm đón y, hắn đã mơ hồ đoán được tính hướng của y. Nhưng khi ấy hắn cảm thấy việc đó cùng hắn không có liên quan gì. Cho nên hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều. Cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn lại một lần nữa gặp gỡ loại chuyện này.

Quả thật, Tịch Chiêu Nhiên là một người có thể làm cho người khác bỏ qua giới tính của y. Không phải bởi vì y có vẻ ngoài nữ tính. Mà là vì khí chất tốt đẹp của y khiến cho dù là nam hay nữ đều bị y hấp dẫn. Hắn không cách nào dùng lời nói để miêu tả sự tốt đẹp này. Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng lực ảnh hưởng của nó đối với hắn.

Có lẽ điều này giống như đặt một món đồ chơi cao cấp trong tủ kính. Nếu như bạn không có khả năng có được nó, có lẽ bạn chỉ biết nhìn nó cách một lớp kính thuỷ tinh. Và cũng có lẽ ngay cả nhìn cũng cảm thấy đáng giá. Thế nhưng khi món đồ chơi cao cấp ấy xuất hiện trên tay bạn. Trong tiềm thức bạn sẽ muốn đối với nó thật ôn nhu, có thể còn đem nó lau chùi mười lần một ngày.

Và mỗi khi hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên, hắn cũng sẽ sinh ra loại suy nghĩ, theo bản năng muốn đối xử thật tốt với y, muốn bảo hộ y.

Những điều khác hắn tạm thời không cách nào suy nghĩ cẩn thận được. Nhưng có một điều hắn biết rõ, Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng hắn có vị trí không giống với bất kỳ kẻ nào khác.

Nghĩ không ra, Đàm Thiên Dương lại thở dài. Hắn quyết định không muốn nghĩ tiếp tục nữa. Trong lòng hy vọng Tịch Chiêu Nhiên có thể từ bỏ suy nghĩ đó đối với hắn. Nhưng suy nghĩ này lại làm cho hắn cảm thấy có chút gì đó mất mác không rõ ràng.

.

.

.

Ngày hôm sau Đàm Thiên Dương đi làm như bình thường. Tất cả mọi người xung quanh đang nói về đêm trung thu. Bọn họ ăn món gì trong bữa cơm đoàn viên. Năm nay bánh trung thu như thế nào. Đàm Thiên Dương càng nghe càng có chút không yên lòng. Kỳ thật đêm trung thu hắn ăn món gì ở nhà La Uyển Y, hắn căn bản không nhớ rõ. Hắn khi đó chỉ luôn nghĩ, trong khoảng thời gian này phải nên làm món gì, vừa dinh dưỡng nhưng lại không làm cho người ăn cảm thấy ngán. Bây giờ nghĩ lại, những chuyện hắn quan tâm mỗi ngày đều có liên quan đến Tịch Chiêu Nhiên.

Hắn đi lấy nước uống, đứng trước máy lấy nước hắn thở dài. Nước được rót đầy, hắn nhìn nước trong chiếc ly lại đột nhiên nhớ đến Tịch Chiêu Nhiên đêm qua uống rượu. Đoán chừng đã không có ăn cơm thật ngon, không biết hôm nay y có bị huyết áp thấp hay không.

Còn có... Hắn cầm ly nước không khỏi phát ngốc. Ngày hôm qua hai người cuối cùng đã nói đến trình độ này, không biết Tịch Chiêu Nhiên có hiểu rõ không. Hôm nay có thể về nhà hay không, còn muốn tiếp tục ở nhà hắn nữa không?

Vào giữa trưa, hắn cầm hộp cơm của mình rời khỏi phòng giám sát. Không nhìn thấy người gần như mỗi ngày đều đứng chờ hắn ở bên ngoài - Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng hắn đột nhiên có chút xuống dốc, dường như có rất nhiều chuyện không giống như trước kia. Ở phòng ăn trong công ty cũng không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Đàm Thiên Dương sau khi ăn cơm xong, lại bắt đầu lo lắng y có ăn cơm trưa thật ngon hay không.

Tịch Chiêu Nhiên người này nhìn rất trưởng thành. Nhưng có một số điểm lại giống như một đứa trẻ. Nếu như không có người quản y, y sẽ không nhớ rõ.

Đàm Thiên Dương cảm thấy bản thân mình trở nên có chút dài dòng. Có điều, thật ra loại cảm giác này cũng không quá xấu. Mỗi khi nghĩ đến thế giới này còn có một người cần hắn quan tâm, hắn liền cảm thấy ấm áp trong lòng.

Khoé miệng hắn hơi cong lên, cầm ly nước uống một hớp. Trong lòng hy vọng Tịch Chiêu Nhiên có thể mau chóng nghĩ thông suốt. Để hắn còn có thể đối xử với y như một người em trai. Yêu thương y, chăm sóc cho y và bảo vệ y.

Biểu chiều khi tan ca, hắn vẫn không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Đàm Thiên Dương một mình đi bộ về nhà. Trong lòng đã nghĩ được món ăn cho ngày hôm nay. Hắn về nhà làm cơm tối, bầu trời đã chuyển đen, nhưng Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa trở về.

Đàm Thiên Dương rửa hai tay, ngồi ở bàn ăn một giờ đồng hồ. Cửa nhà vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào bị đẩy ra.

Thức ăn bày trên bàn cơm đã nguội lạnh, TV nhỏ giọng truyền phát tin tức, hiện giờ đã đến bản tin buổi tối.

Đàm Thiên Dương đứng lên, đem thức ăn không hề động đến trên bàn cơm cất đi. Sau đó hắn tắt TV, lấy di động gọi cho Tịch Chiêu Nhiên.

Lúc này di động đổ chuông không được bao lâu liền bị người nhấn tắt. Đàm Thiên Dương nhìn màn hình di động trong chốc lát. Rồi đem điện thoại bỏ lại vào túi, hắn không gọi thêm lần nào nữa mà trực tiếp mở cửa ra khỏi nhà.

Hắn vừa đi ra bên ngoài tiểu khu vừa nghĩ gì đó. Sắc mặt âm trầm, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.

Ra đến tiểu khu, hắn ở bên đường bắt một chiếc xe taxi. Sau khi nói cho tài xế địa chỉ, hắn liền im lặng không nói lời nào. Gương mặt lạnh lùng khiến cho tài xế sợ đến mức cái gì cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng khởi động xe -- May mắn địa chỉ hắn nói là một nơi rất đông người. Bằng không, nhìn khí thế cùng sắc mặt hiện giờ của hắn. Hơn nửa đêm thật không có tài xế lái xe nào dám chở hắn đi.



Địa chỉ Đàm Thiên Dương đưa cho tài xế lái xe là hộp đêm lúc trước hắn đến đón Tịch Chiêu Nhiên.

Khi hắn xuống xe, tài xế nhận tiền từ tay hắn rồi ngay lập tức lái xe rời đi. Đã đến chỗ như thế này mà vẫn làm mặt u ám nghiêm trọng. Đa phần là tới bắt gian rồi. Ông tuy rất muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng có điều cái mạng nhỏ này vẫn trọng yếu hơn ah'. Người này nhìn không dễ chọc!!

Đàm Thiên Dương đi vào hộp đêm của Thiệu Đông Dương. Không một câu chào hỏi đã tiến thẳng lên lầu, tìm văn phòng làm việc của hắn.

"Ầy~~ cưng hôn một chút xuống dưới, anh liền cho cưng một khối đường, rất ngọt ah'~~" Thiệu Đông dương nghiêng người dựa vào ghế sô-pha, nhìn cậu trai đang dựa vào lòng ngực hắn cười đến tinh thần thư sướng phóng túng.

"Thiệu ca~~ ngọt quá sẽ dính răng nha~~"

Tiểu nam sinh xinh đẹp dựa vào lòng hắn cười hì hì, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng nói xong liền hôn một đường xuống dưới.

"Dùng tiền giấy bao lại sẽ không ngọt nữa rồi..."

Thiệu Đông Dương đang định nói thêm hai câu hạ lưu thì cánh cửa phòng đang đóng chặt bỗng bị người mở ra.

Một thân ảnh cao lớn khí thế, khiến người ta không thể không chú ý bước đến.

"Tịch Chiêu Nhiên cậu ấy ở đâu?" Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua hai thân ảnh đang dây dưa nhau trên ghế sô-pha, chân mày hung hăng cau chặt. Cũng không biết hắn đang nghĩ đến điều gì, cả khuôn mặt âm trầm gần như cái đít nồi bị khét.

Bộ dáng đột nhiên xông tới của hắn khiến cho Thiệu Đông Dương hoảng sợ. Nghe vấn đề của Đàm Thiên Dương đến nửa ngày, Thiệu Đông Dương mới kịp phản ứng hắn là đang nói với mình.

"Ách.. Cậu ấy không có ở trong này." Thiệu Đông Dương có chút run sợ nhìn hắn. "Không phải cậu ấy ở cùng nhà với anh sao? Sao anh lại đến chỗ tôi tìm ah'?"

Đàm Thiên Dương cau mày nhìn hắn một cái, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.

Tiểu nam sinh dựa trên người Thiệu Đông Dương thấy có người ngoài đến, len lén hỏi Thiệu Đông Dương, "Thiệu ca, người này là ai vậy, nhìn thật đẹp trai ah'~~"

"Đừng ồn ào." Thiệu Đông Dương bảo cậu trai ngồi dậy rồi phân phó nói: "Em đi ra ngoài trước đi."

Cậu trai nhỏ bĩu môi, không cam tâm tình nguyện đứng dậy đi ra ngoài.

Đàm Thiên Dương lại gọi cho Tịch Chiêu Nhiên thêm lần nữa, nhưng chuông vừa vang lên liền rất nhanh có người tắt máy. Hắn gọi thêm ba lần nữa, đầu dây bên kia liền trực tiếp tắt điện thoại.

Thiệu Đông Dương không biết hắn muốn làm gì. Đành phải chỉnh lại quần áo, ngồi trên ghế sô-pha tò mò nhìn hắn.

"Cái người tên "Phó ca" ở đâu?" Đàm Thiên Dương bởi vì di động của Tịch Chiêu Nhiên tắt máy mà sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi. Hắn ngẩng đầu hỏi Thiệu Đông Dương.

"Phó ca?" Thiệu Đông Dương sửng sốt, "Anh tìm anh ấy làm gì?"

Khuôn mặt Đàm Thiên Dương bình tĩnh nhìn hắn. Thiệu Đông Dương cảm thấy không khí trong phòng dần dần trở nên ngưng trệ. Hắn đang định nói điều gì đó để đánh vỡ sự trầm mặt này, chợt nghe Đàm Thiên Dương nói tiếp, "Tôi biết bọn họ ở cùng nhau, nói cho tôi biết địa chỉ."

Thanh âm của Đàm Thiên Dương nói vô cùng chắc chắn. Làm cho Thiệu Đông Dương sinh ra một loại ảo giác nếu Tịch Chiêu Nhiên không ở cùng với Phó ca, vậy nhất định sẽ không thể ở cùng với ai khác.

"Nhưng mà.. Anh và Tịch Chiêu Nhiên cãi nhau sao?" Thiệu Đông Dương không biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, cũng không định đem địa chỉ của Phó ca nói cho hắn biết.

Đàm Thiên Dương không nói tiếp, chỉ im lặng nhìn hắn.

Thiệu Đông Dương nuốc một ngụm nước bọt. Hắn cảm thấy bản thân mình đại khái không có phận sự đi cạy miệng của tên cứng nhắc này. Chỉ đành tiếp tục hỏi thăm, "Cho dù bọn họ có ở cùng nhau, nhưng nếu Tịch Chiêu Nhiên không muốn đi theo anh. Anh cũng không có cách nào mang người từ trong tay của Phó ca đi." Lời nói của hắn là sự thật, Phó ca thân là thái tử của bang hội, đương nhiên thủ hạ không ít. Cho dù Đàm Thiên Dương có lợi hại ra sao cũng chỉ có hai tay, khó có thể địch lại bốn người. Đến lúc đó xung đột nổi lên thật sự phiền toái.

"Cậu ấy sẽ đi theo tôi." Thanh âm của Đàm Thiên Dương vẫn chắc chắn như vậy. Giống như chuyện đó đã thành kết cục đã định.

Thiệu Đông Dương cảm thấy trong lòng không kiên nhẫn. Cái tam giác tình yêu làm cho người ta cảm thấy sầu não này, mỗi lần xảy ra mâu thuẫn đều tìm hắn gây phiền hà ah'! Kỳ thật chuyện này làm hắn muốn đánh rắm!!

"Aizz.." Hắn buồn bực thở dài, "Phó ca thường xuyên thay đổi chỗ ở, có đôi khi tôi cũng không biết anh ấy ở nơi nào. Để tôi giúp anh hỏi một chút, nhưng anh đừng ôm hy vọng quá lớn."

Đàm Thiên Dương vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.

Thiệu Đông Dương bĩu môi, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.

Điện thoại rất nhanh được bắt, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm như người máy bình thường giải quyết việc chung của Hoắc Húc, "Nhị thiếu gia."

"Kia..." Thiệu Đông Dương gãi gãi lỗ tai, "Phó ca có ở đó không? Tôi tìm anh ấy có chút việc."

"Có ở đây, cậu chờ."

Thanh âm của Hoắc Hức ngừng trong chốc lát, trong điện thoại liền truyền đến thanh âm trầm thấp của Phó Vân Thiên. Dường như còn cố hết sức đè thấp giọng, "Đông Dương, chuyện gì?"

"Ách, anh hiện giờ ở chỗ nào vậy? Em có vài món đồ muốn cho người đem qua." Thiệu Đông Dương cầm điện thoại nói dối.

Trong điện thoại yên tĩnh một chút, thanh âm nguy hiểm của Phó Vân Thiên liền truyền đến, "Tên vệ sĩ của tiểu Nhiên đến tìm cậu?"

Thiệu Đông Dương cả kinh, trong lòng lập tức mắng: "Tôi kháo! Các người, một người, hai người, đều cho vệ tinh giám sát tôi có đúng không? Đúng không? Đúng không?! Tại sao tôi vừa mở miệng là các người liền tỏ thái độ như cái gì cũng biết ah'!! Ah? Ah?!!

Không nghe được câu trả lời tức khắc của Thiệu Đông Dương, Phó Vân Thiên biết mình đã đoán đúng. Hắn không chút tình cảm nói: "Nói cho hắn biết tiểu Nhiên đang ở chỗ của tôi. Nếu hắn không có năng lực bảo vệ tốt cho tiểu Nhiên, thì đừng có xuất hiện trong tầm mắt của em ấy nữa."

Hắn vừa mới dứt lời, vẫn chưa kịp cúp máy. Đàm Thiên Dương đã đoạt lấy di động trong tay của Thiệu Đông Dương nói: "Tịch Chiêu Nhiên ở đâu?"

Đầu dây điện thoại bên kia, Phó Vân Thiên nghe thanh âm lạnh như băng của Đàm Thiên Dương, hai mắt nguy hiểm liền híp lại.

"Ngươi không có tư cách hỏi em ấy."

"Kẻ không có tư cách mới chính là ngươi!" Đàm Thiên Dương lạnh như băng trả lời, "Ngươi bảo cậu ấy đến nghe điện thoại, nếu không ta sẽ lập tức đi báo cảnh sát, nói ngươi bắt cóc cậu ấy."

Phó Vân Thiên âm trầm, hắn đương nhiên không sợ lời uy hiếp của Đàm Thiên Dương. Nhưng đã rất nhiều năm rồi không có kẻ nào dám uy hiếp hắn. Điều này làm cho hắn cảm thấy chính mình cần phải phản kích.

"Tiểu Nhiên hiện giờ là người của ta, em ấy đương nhiên có thể ở chỗ này của ta. Ngươi bất quá cũng chỉ là một tên vệ sĩ thôi, không cảm thấy mình đã quản quá nhiều chuyện rồi sao?" Phó Vân Thiên lãnh khốc trào phúng nói.

"Mặc kệ cậu ấy có phải là người của ngươi hay không. Những lời này đều phải tự chính miệng cậu ấy thừa nhận mới có thể tính được." Đàm Thiên Dương không bị lời nói của hắn chọc giận. Ngược lại rất bình tĩnh mà phản kích. Mặc dù khi nghe câu "Tiểu Nhiên hiện giờ là người của ta", những lời này khiến cho trong lòng hắn không ngừng cuồn cuộn, đủ loại tư vị.

"Vậy ngươi hãy chờ đi, em ấy sẽ trở lại nói cho ngươi biết." Phó Vân Thiên nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Khuôn mặt Đàm Thiên Dương bình tĩnh, hắn đem điện thoại để trước mặt nhìn một hồi.

"Ách... Hai người nói chuyện sao rồi?" Thiệu Đông Dương hỏi.

Đàm Thiên Dương không trả lời vấn đề của hắn. Chỉ đem điện thoại cầm trên tay trả lại cho hắn rồi nói câu "Đã làm phiền cậu." Sau đó xoay người mở cửa trực tiếp rời khỏi.

Thiệu Đông Dương: "..." Cho nên số mệnh của hắn cũng chỉ là một món đồ dùng xong rồi bị ném đi?

Đàm Thiên Dương rời khỏi hộp đêm rồi đón xe trực tiếp về nhà. Hiện tại hắn đã xác định được Tịch Chiêu Nhiên không có nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng nhẹ thở ra.

Thế nhưng yên tĩnh nhớ lại lời nói khiêu khích trong điện thoại của người đàn ông kia. Mày hắn nhíu lại, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút gì đó không cam lòng.

Đầu dây điện thoại bên kia, Phó Vân Thiên sau khi cúp máy, Hoắc Húc lập tức đi đến.

"Em ấy thế nào?" Phó Vân Thiên hỏi.

"Tịch thiếu gia chỉ uống quá nhiều, hiện giờ đã ngủ, cái khác không có vấn đề gì." Hoắc Húc hồi đáp.

Phó Vân Thiên nghe xong gật đầu, phân phó nói: "Đừng cho người khác quấy rầy em ấy, để em ấy ngủ một giấc đi."

"Vâng."

"Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?"

Hoắc Húc gật đầu, thấp giọng nói: "Lỗ Dụ Khiêm ngày đó bỏ chạy đến nơi khác, người của chúng ta chậm một bước. Lúc tìm thấy hắn thì hắn đã chết do tai nạn xe cộ."

Phó Vân Thiên trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng híp mắt hỏi, :"Là do người làm hay là ngoài ý muốn? Có thể điều tra ra không?"

"Hiện trường được làm rất "sạch sẽ", rất giống như ngoài ý muốn. Tạm thời nhìn không ra vấn đề gì."

"Tôi đã biết." Phó Vân Thiên gật đầu, hắn nghĩ nghĩ lại nói. "Việc này đừng nói cho tiểu Nhiên. Còn có, cậu đi điều tra xem quãng thời gian trước Lỗ Dụ Khiên có liên hệ với người nào không. Phát hiện có vấn đề thì lập tức điều tra rõ."

"Vâng."

"Còn nữa, cái tên A Trung kia đâu? Tiểu Nhiên từ thành phố T quay về thì gặp tai nạn xe cộ, là chuyện gì xảy ra?" Phó Vân Thiên hỏi, sự việc này cũng đã xảy ra được một thời gian khá lâu. Nếu không phải trong lúc vô tình hắn nghe Thiệu Đông Dương nói một câu, tâm sinh nghi ngờ, cho người đi thăm dò tra hỏi, thì có lẽ việc này tiểu Nhiên vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho hắn biết.

"A Trung là con trai thư ký của cha Tịch thiếu gia. Vốn đi theo Tịch thiếu gia, nhưng đã chết trong vụ tai nạn xe. Thi thể được cảnh sát mang đi, nhưng sau đó thi thể của hắn lại mất tích. Mà Tịch thiếu gia lại thấy hắn vẫn còn sống. Cho nên cuối cùng chuyện gì đã xảy ra vẫn chưa biết được rõ ràng. Nhưng sơ bộ đoán chừng là A Trung lái xe đưa Tịch thiếu gia quay về thành phố A, trên đường đã hoán đổi một kẻ thế thân. Tên thế thân này ở trên xe hút quá liều thứ đó, thần trí không rõ cho nên đã xảy ra tai nạn xe cộ. Thi thể mà cảnh sát mang đi không phải là A Trung. Và thi thể giả mạo A Trung bị trộm đi để tiêu huỷ." Hoắc Húc giải thích xong nhìn hắn một cái, tiếp tục nói, "Tịch thiếu gia nghi ngờ người bày ra vụ tai nạn xe này chính là cha của cậu ấy, còn A Trung là đồng loã."

Phó Vân Thiên nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi ngược lại: "Lý do nào?"

"Cảnh cáo." Hoắc Húc phun ra hai chữ, "Cha của Tịch thiếu gia cảnh cáo cậu ấy phá hư chuyện quan hệ thông gia. Nhưng không làm đến mức khiến cho Tịch thiếu gia chết. Còn cố tình đem Đàm Thiên Dương, người vừa cùng Tịch thiếu gia nhận thức dẫn đến vùng ngoại ô, đem Tịch thiếu gia lúc bị thương cứu đi."

Phó Vân Thiên nghe xong câu trả lời của Hoắc Húc. Hắn híp mắt trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói: "Chuyện này có chút kỳ lạ, cậu về sau chú ý một chút."

"Vâng." Hoắc Húc gật đầu.

"Cậu đi xuống đi." Phó Vân Thiên đứng lên, đi đến phòng Tịch Chiêu Nhiên đang nghỉ ngơi.

"Vâng." Hoắc Húc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn ly khai mới xoay người rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom