• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân (3 Viewers)

  • Chương 31

Bởi vì có hy vọng ở tương lai, mỗi ngày trôi qua của Tịch Chiêu Nhiên đều rất vui vẻ. Buổi trưa y đều cùng Đàm Thiên Dương song song đi ra ngoài ăn cơm. Về phần ánh mắt của người khác nhìn bọn họ ra sao, y chưa từng nghĩ đến.

Đối với lời đồn đãi ở công ty, Đàm Thiên Dương càng không lưu tâm. Hắn mỗi ngày đều ăn cơm trưa cùng Tịch Chiêu Nhiên. Đối phương cao hứng muốn đi đâu ăn cơm hắn đều thuận theo. Đến chiều tan tầm, hắn cũng sẽ cùng y đi về nhà mà không có ý định che giấu nào.

Hôm nay hắn vừa cùng Tịch Chiêu Nhiên ăn cơm trưa xong. Liền nhận được điện thoại của La Uyển Y, thanh âm vô cùng kinh hoảng. Cô nói tiểu Tống Hàng đã mất tích.

Tịch Chiêu Nhiên thấy Đàm Thiên Dương nghiêm mặt cúp điện thoại, có chút lo lắng hỏi :"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi lâu mới quay đầu nói với y :"Tống Hàng ở nhà trẻ bị người bắt đi, anh đến đó xem thử. Em về trước đi, trên đường nhớ cẩn thận một chút."

Tịch Chiêu Nhiên không thích mình bị tuỳ tiện bỏ lại như vậy, y liền lên tiếng :"Hay là chúng ta lái xe của em đến đó đi."

Đàm Thiên Dương cũng không vướng mắc nhiều chuyện này. Dù sao trước tiên đi tìm Tống Hàng mới là chuyện quan trọng hơn hết. Hắn liền gật đầu, hai người nhanh chóng trở về công ty, lái xe đến nhà trẻ của tiểu Hàng.

Khi hai người lái xe đến, nơi đó đã vài cảnh sát tới tra xét. Theo máy ghi hình, Tiểu Tống Hàng bị thầy giáo của mình ôm đi ra ngoài, sau đó thì không quay về. Nếu không phải La Uyển Y cảm thấy thời tiết đã dần chuyển lạnh, giữa trưa cố ý vội vàng đến nhà trẻ đưa áo khoác cho tiểu Tống Hàng. Nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy con mình đâu. Thì có lẽ mọi người cũng không nghĩ đến một đứa trẻ mất tích như vậy. Người phụ trách ở nhà trẻ nói vị thầy giáo kia làm việc ở đây cũng khá lâu, trước kia cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

La Uyển Y đứng một bên hốc mắt đều đã đỏ, vẻ mặt cô lo lắng luống cuống, nhưng lại cố gắng không rơi lệ.

Đàm Thiên Dương sau khi biết toàn bộ mọi chuyện, liền vỗ vai cô nói, "Tôi sẽ mang tiểu Hàng trở về." Lúc này nói lời an ủi nào cũng không thể xoa dịu được cô, tìm đứa nhỏ trở về mới là cách tốt nhất.

La Uyển Y miễn cưỡng gật đầu không nói gì.

Đàm Thiên Dương thấy cô bởi vì tiểu Hàng mất tích mà toàn thân mất đi khí lực. Căn bản không còn sức lực để nói thêm gì. Hắn cũng không lưu tâm, chỉ xoay người kéo Tịch Chiêu Nhiên qua một bên, thấp giọng nói :"Nhiên Nhiên, anh đi tìm người, em trở về đi làm đi."

Tuy trong lòng Tịch Chiêu Nhiên không muốn cùng Đàm Thiên Dương tách ra. Nhưng y vẫn gật đầu nói :"Có chuyện gì thì gọi cho em."

"Ừ." Đàm Thiên Dương thấy y thuận theo lời hắn, liền đưa tay xoa đầu y, thấp giọng dặn dò. "Có thể buổi tối anh sẽ không về, em nhớ phải ăn cơm no, đừng để anh lo lắng."

"Ừ, được." Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn vẫn còn tâm tình lo lắng cho mình, trong lòng rất xúc động liền nói với hắn :"Em về trước, anh phải cẩn thận."

"Ừ." Đàm Thiên Dương gật đầu.

Tịch Chiêu Nhiên để lại xe cho Đàm Thiên Dương, còn y bắt một chiếc taxi trở về công ty.

Sau khi trở về, Tịch Chiêu Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng. Y sai A Nghĩa đi điều tra nhà trẻ của Tống Hàng. Chờ A Nghĩa rời khỏi, y lại gọi điện thoại cho Thiệu Đông Dương.

"Cái gì? Bọn buôn người ở thành phố A? Cậu hỏi cái này để làm gì?" Thiệu Đông Dương ở trong điện thoại hết sức kinh ngạc hỏi ngược lại y.

"Tống Hàng bị người ta bắt đi." Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở ghế sô-pha xoa mày. "Cậu giúp tôi tra xem ai là người ra tay làm việc này. Ở phương diện này cậu cũng khá rành mà." Nói xong y thở dài, kỳ thật việc y để ý nhất chính là, chuyện Tống Hàng bị người bắt đi có lẽ không đơn giản. Dù sao bình thường bọn buôn người hay dụ dỗ những đứa trẻ ở trên đường, sau đó mới dẫn chúng đi. Nhưng cố ý đến nhà trẻ đem Tống Hàng bắt đi, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không bình thường.

Chỉ hy vọng chuyện này không có liên quan gì đến người của Tịch gia.

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cậu cho người đi điều tra." Thiệu Đông Dương trực tiếp đồng ý. "Nhưng mà đứa trẻ đó có quan hệ gì với cậu ah'?" Hắn đối với chuyện này khá tò mò. Phải biết, ngoại trừ chuyện của Đàm Thiên Dương, Tịch thiếu gia rất ít khi để ý đến những chuyện khác.

"Đứa trẻ đó là con của chiến hữu Thiên Dương." Tịch Chiêu Nhiên cũng không giải thích nhiều. Y hiện giờ đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình trở nên rất buồn bực. Kỳ thật y rất thích tiểu Tống Hàng. Cậu nhóc con ấy dường như cũng rất thích y. Thế nhưng bởi vì vụ tai nạn lúc trước, nên y vẫn luôn lo lắng Đàm Thiên Dương sẽ biết được chân tướng sự việc rồi rời khỏi y. Mà lần này cậu bé ấy lại mất tích. Tịch Chiêu Nhiên bắt đầu lo lắng, không biết chuyện này có liên quan đến gia đình mình hay không. Nếu thật sự có liên quan, như vậy nếu một ngày Đàm Thiên Dương biết hết tất cả mọi chuyện, y sẽ lấy gì để vãn hồi lại hết thảy đây?

"Ah' thì ra là thế." Thiệu Đông Dương cười cười, thì ra vẫn là chuyện liên quan đến Đàm Thiên Dương. Khó trách Tịch thiếu gia để bụng như vậy. Làm cho hắn lúc nãy còn tự hỏi, ai lại có khả năng khiến cho y bỏ công sức như vậy?

"Việc này cậu tốn nhiều tâm tư rồi." Tịch Chiêu Nhiên nói.

"Ok, một đứa trẻ ah', phải tìm được càng sớm càng tốt." Thiệu Đông Dương sảng khoái đáp ứng.

Tịch Chiêu Nhiên cúp điện thoại, cả buổi chiều y đều không nhận được tin tức của Đàm Thiên Dương. Thẳng đến tối y một mình về nhà mới nhận được điện thoại của hắn.

"Thiên Dương..."

"Nhiên Nhiên, em chưa ngủ sao?" Thanh âm hữu lực trầm ổn của Đàm Thiên Dương trong điện thoại làm cho người ta có cảm giác an tâm.

"Vẫn chưa, anh có tìm được người?" Tịch Chiêu Nhiên cầm điện thoại, tựa người lên ghế sô-pha, nhỏ giọng nói chuyện cùng hắn.

"Sắp tìm được rồi, em đừng lo lắng." Đàm Thiên Dương cúi đầu, thanh âm truyền ra từ microphone giống như hắn đang thì thầm bên tai y. "Buổi tối em ăn cơm có ngon không?"

"Ân, có." Tịch Chiêu Nhiên cười cười, đem điện thoại gắt gao dán bên tai. Như vậy giống như hắn đang ở bên cạnh y.

"Vậy thì tốt." Thanh âm của Đàm thiên Dương rõ ràng rất vừa lòng, hắn lại nói. :"Buổi tối nhớ đóng chặt cửa sổ, phải đắp chăn kĩ đừng để bị lạnh. Ngày mai anh sẽ về, ở nhà đợi anh."

"Vâng." Tịch Chiêu Nhiên cười gật đầu, sau đó nói tạm biệt với hắn. Sau khi cúp điện thoại, y ngồi ngẩn người trong phòng khách.

Có lẽ bởi vì ngôi nhà nguyên bản tràn ngập ấm ấp đột nhiên thiếu đi thân ảnh cao lớn của Đàm Thiên Dương đi tới đi lui thu dọn đồ đạc. Cho nên khiến cho y bắt đầu dần dần cảm thấy bất an. Cảm giác không yên tâm này làm cho tâm tình của y càng ngày càng bồn chồn.

Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, không để cho cảm xúc trong lòng tiếp tục ảnh hưởng đến mình. Y cầm remote mở TV, tuỳ ý để thanh âm TV tràn ngập trong phòng khách. Nhưng thanh âm nề nếp phát ra kia không có chút tình cảm nào. Lại càng khiến cho ngôi nhà hiện rõ sự trống trãi. Tịch Chiêu Nhiên ngồi một hồi lâu, cảm thấy thật sự không chịu được nữa, liền đứng lên tắt TV. Y đi vào trong phòng tắm rửa mặt, sau đó ngã người lên chiếc giường đôi.

Nếu hai người cùng nằm trên chiếc giường đôi, nhất định sẽ cảm thấy ấm áp cùng thân mật. Nhưng nếu chỉ có một người ngủ trên đó, thì cảm giác cô đơn liền theo bốn phương tám hướng xông đến. Gắt gao bao chặt lấy, làm cho người ta không cách nào trốn thoát.

Không có cái ôm ấp áp của Đàm Thiên Dương, Tịch Chiêu Nhiên đem chăn quấn chặt lấy người mình, cuộn tròn trên giường. Hai mắt Tịch Chiêu Nhiên mở lớn đến mười hai giờ đêm. Y đem chăn trùm lên đầu, ngửi mùi hương mà Đàm Thiên Dương lưu lại trên chăn, hai mắt lúc này mới nhắm lại chậm rãi chìm vào giấy ngủ. Nhưng y lại ngủ không an giấc, mơ mơ màng màng nằm mơ thấy rất nhiều ác mộng khác nhau.

Một chốc lại là hình ảnh của tiểu Tống Hàng bị người bắt nhốt vào trong một căn phòng nhỏ, bé bất lực khóc. Một chốc lại là những hình ảnh của Đàm Thiên Dương một mình mạo hiểm. Thẳng cho đến cuối cùng y giống như ẩn vào trong mộng, như thể là một người đứng xem. Y nhìn thấy một họng súng đen xuất hiện ngay phía sau Đàm Thiên Dương. Nhưng hắn lại không kịp đề phòng...

"Thiên Dương -- !" Tịch Chiêu Nhiên kinh hô một tiếng từ trên giường ngồi dậy. Trong căn phòng tối tăm y không ngừng thở dốc, trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực. Một hồi lâu cũng không thể nào thoát ra khỏi nỗi sợ hãi này.

"Thiên Dương..." Y ngồi ở đầu giường, đem chăn gắt gao ôm vào lòng. Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên cố chấp gọi tên Đàm Thiên Dương. Tựa như đang hy vọng hắn sẽ đột nhiên mở cửa trở về. Hay đột nhiên gọi điện thoại cho y, làm cho y có thể ngủ ngon mà không cần lo lắng.

Nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc như vậy, gian phòng ngủ tối đen vẫn chỉ có một mình y. Cửa nhà cũng không có một chút dấu hiệu bị người mở ra. Di động cũng đồng dạng tối như mực nằm ở trên tủ đầu giường.

Những hình ảnh trong cơn ác mộng vẫn cố chấp lưu lại trong đầu Tịch Chiêu Nhiên. Làm cho y rốt cuộc không thể nào ngủ được. Lo lắng cùng hoảng sợ chiếm cứ suy nghĩ của y.

Ngồi ở đầu giường, Tịch Chiêu Nhiên muốn chủ động gọi điện thoại cho Đàm Thiên Dương. Nhưng y lại sợ hắn đang trong tình thế nguy ngập, bị tiếng điện thoại reo khiến cho phân tâm rồi bị thương. Y chỉ có thể ôm chăn chờ bầu trời bên ngoài dần sáng. Mới đứng dậy mặc quần áo, gương mặt không biểu tình mà ra khỏi nhà.

Buổi sáng, A Nghĩa đưa cho y tư liệu về nhà trẻ của tiểu Hàng. Còn thêm một tập hồ sơ thông tin về người thầy giáo mất tích cùng bé. Thế nhưng xem đi xem lại, y cũng không tra ra được vấn đề nào. Nhưng không bao lâu Thiệu Đông Dương đã mang tới một chút tin tức về tiểu Hàng cho y.

Trái tim của Tịch Chiêu Nhiên càng ngày càng trầm. Chuyện y mơ hồ lo lắng trong lòng dường như dần được sáng tỏ. Mà kết quả đó y lại không bao giờ muốn nhìn thấy.

Đàm Thiên Dương cho đến trưa vẫn không gọi điện thoại. Mà hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên đã nhẫn nại đến cực hạn. Y rốt cuộc bất chấp tất cả dứt khoát gọi điện thoại cho Đàm Thiên Dương. Nhưng điện thoại của hắn lại tắt máy.

Tịch Chiêu Nhiên không cách nào áp chế khủng hoảng đang không ngừng lan khắp thân thể mình. Tựa hồ như toàn bộ hoảng sợ cùng lo lắng đời này của y đều ở thời khắc này xông ra, đem cả người y bao phủ.

Y cảm thấy đầu mình choáng váng, gần như khiến cho y không đứng vững được.

Ngày hôm qua y không nên ngoan ngoãn nghe lời hắn đi về nhà. Y hẳn là nên ở cùng Đàm Thiên Dương! Như vậy cho dù có thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ trong giờ phút này nhất định ở cùng nhau! Mà không phải để cho y một mình ở đây gánh vát hết cảm giác tuyệt vọng có thể mất đi Đàm Thiên Dương.

Không! Thiên Dương nhất định không có việc gì! Y sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì!

Tịch Chiêu Nhiên cố chịu đựng cảm giác choáng váng. Y đi đến bàn làm việc miễn cưỡng gọi điện thoại cho cục cảnh sát.

Điện thoại rất nhanh được người nhận. Sau một lượt chuyển giao cùng quen biết của Tịch Chiêu Nhiên. Vị cảnh sát phụ trách vụ án này đưa cho y một địa chỉ. Hắn nói trước đó nghi ngờ bọn bắt cóc giấu đứa trẻ ở đây. Nhưng khi cảnh sát đến đó lại không tìm được người. Nếu bạn của y tự tra xét chuyện này, có lẽ cũng từng đến đó.

Tịch Chiêu Nhiên chờ hắn nói xong liền cúp điện thoại. Y vốn định tự mình lái xe đến địa chỉ kia. Nhưng Thiệu Đông Dương ngay lúc này lại chạy xe đến. Nghe Tịch Chiêu Nhiên nói xong, hắn liền lo lắng nói muốn đi cùng.

Thiệu Đông Dương lái xe tới đây, Hoắc Húc vẫn đi theo hắn. Cho nên người lái xe hiện giờ là Hoắc Húc.

Toàn bộ suy nghĩ của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ đều đặt ở trên người Đàm Thiên Dương. Y không nói nhiều liền leo lên xe.

Địa chỉ kia nằm ở vùng ngoại ô thành phố A, là một chỗ trong khu chung cư bỏ hoang.

Hoắc Húc dựa theo địa chỉ Tịch Chiêu Nhiên nói, đem xe trực tiếp chạy đến tầng dưới -- Nơi này đã lâu không có ai ở, toà cao ốc đa phần đều đã đổ nát loang lổ. Tầng dưới cỏ dại mọc thành từng bụi.

Hoắc Húc vừa đến dưới lầu liền nhíu mày, đưa tay ngăn cản Tịch Chiêu Nhiên đang muốn trực tiếp xông vào cửa chính.

"Để cho tôi vào." Tịch Chiêu Nhiên đẩy tay hắn ra, nghĩ muốn trực tiếp xông vào trong. Hoắc Húc lắc đầu ý bảo y đừng nhúc nhích. Hắn tiến tới gần, nhẹ nhàng đưa tay đẩy ra cánh cửa đã tróc sơn.

Cánh cửa chậm rãi mở ra trước mắt hai người. Bên trong xuất hiện một hình ảnh, khiến cho cả người Tịch Chiêu Nhiên rơi xuống vực sâu.

Y nhìn thấy, người đêm qua vẫn còn ôn nhu dặn dò y phải ăn cơm ngủ ngon. Giờ phút này cả người lại dính đầy máu, nằm trong một vũng máu đỏ tươi. Cánh tay phải hướng ra bên ngoài, bàn tay vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại Nokia lỗi thời...

Tịch Chiêu Nhiên mở miệng, y rất muốn nhìn rõ mặt người kia. Muốn xác nhận xem người đó có phải là người yêu lâu nay ở cùng y hay không. Nhưng nước mắt lại làm cho hai mắt Tịch Chiêu Nhiên mơ hồ. Khiến cho y không nhìn rõ gì, chỉ nhìn thấy bóng dáng của một người cao lớn. Đã từng nói muốn thay y gánh vát mọi thứ trên cuộc đời này...

Bọn họ không phải đã hứa vĩnh viễn ở cùng nhau một chỗ sao? Vì cái gì... hắn lại đi trước? Vì sao không đợi y đến..

"...Thiên Dương..." Hai mắt mơ hồ, y cố chấp nhìn chằm chằm hình bóng của Đàm Thiên Dương. Bước chân vô thức đi tới gần hắn...

"...Thiên Dương, anh phải chờ em.." Y đột nhiên mỉm cười thật tươi. Hai giọt nước mắt không hề báo trước rơi xuống. Gương mặt tuấn mỹ như mưa bụi mông lung rơi trên cánh hoa đào.

Như vậy cũng tốt, nếu bọn họ cùng chết thì có thể vĩnh viễn ở bên nhau..

Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ chỉ có một ý niệm này trong đầu. Gương mặt y mang theo ý cười. Giống như nụ cười ban đầu y thu hút lực chú ý của Đàm Thiên Dương. Tịch Chiêu Nhiên cười vô cùng ôn nhu đi về phía hắn, y muốn đến bên cạnh hắn, vĩnh viễn ở cùng hắn.

Hoắc Húc đứng ở phía trước đột nhiên đưa tay ngăn cản y, hơn nữa còn dùng sức kéo y về phía sau.

Tịch Chiêu Nhiên không kịp tránh né. Nhưng tầm mắt của y vẫn sững sờ nhìn xác của Đàm Thiên Dương nằm trên mặt đất, một chút cũng không muốn dời đi. Bên trong căn phòng lúc này bỗng bốc lên một quả cầu lửa lớn. Khói đen ngay sau đó liền lập tức xông tới, cản trở tầm mắt của Tịch Chiêu Nhiên đang nhìn về phía Đàm Thiên Dương. Một tiếng nổ mạnh xuyên thấu qua tầng mây.

"Xảy ra chuyện gì?" Thiệu Đông Dương vẫn đứng chờ ở bên cạnh xe đột nhiên nghe thấy tiếng nổ mạnh. Hắn liền vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Húc đẩy Tịch Chiêu Nhiên ra khỏi phạm vi phát nổ, miễn cưỡng tránh đi những mảnh vở tung toé. Nhưng bởi vì đứng quá gần vị trí phát nổ, nên hai người không tránh khỏi bị thương.

Tịch Chiêu Nhiên cơ hồ dùng sức lực lớn nhất đời này của mình. Lấy một tay đẩy Hoắc Húc văng xa mấy thướt. Y đứng dậy ngây ngốc nhìn xác chết đã cháy đen một mảnh của Đàm Thiên Dương ở đó. Làn khói đen bốc lên bao trùm cả căn phòng, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.

"A a a -- !" Tịch Chiêu Nhiên té ngã trên mặt đất. Điên cuồng hét lên trước cánh cửa dày đặt khói đen. Tiếp đó, y cơ hồ như muốn chạy vào bên trong căn phòng đang không ngừng bị lửa thiêu đốt kia.

"Tiểu Nhiên!" Thiệu Đông Dương vội vàng chạy tới giữ chặt lấy y. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên đã nổi cơn điên làm sao hắn có thể kéo được. Hắn cơ hồ bị Tịch Chiêu Nhiên đẩy ngã trên mặt đất văng xa hơn mười thước. Hoắc Húc ngay lập tức vội vàng chạy đến kéo Tịch Chiêu Nhiên lại.

"Thiên Dương! Thiên Dương!" Tịch Chiêu Nhiên hai mắt đỏ bừng, trên mặt cùng quần áo dính đầy đất cát cùng tro bụi. Khuôn mặt vặn vẹo cùng tuyệt vọng của y bị làn khói đặc xông đến biến đen. Mái tóc bị ngọn lửa nóng thiêu đốt thành một khối. Cả người chật vật không chịu nổi, không còn hình tượng quý công tử tao nhã ngày xưa.

Dù có Hoắc Húc hỗ trợ, nhưng Thiệu Đông Dương phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể đem người ấn trên mặt đất.

"Thiên Dương !" Bị ấn trên mặt đất, Tịch Chiêu Nhiên vẫn cố sức giãy dụa, nghĩ muốn bò về phía cánh cửa. Thậm chí bởi vì cảm thấy có người có ý đồ ngăn cản, y liền quay đầu dùng răng cắn.

Tay Thiệu Đông Dương đặt trên vai Tịch Chiêu Nhiên liền bị cắn. Hắn đau đến độ không ngừng mắng "con mẹ nó" trong lòng. Biết Tịch Chiêu Nhiên dùng hết sức lực tàn nhẫn để cắn hắn. Nhưng hắn không thể buông tay -- Trong căn phòng kia đến tột cùng có cái gì không ai biết. Không chừng còn thêm một trận phát nổ thứ hai thì sao?

Hoắc Húc thấy Thiệu Đông Dương bị Tịch Chiêu Nhiên cắn chảy đầy máu. Liền dứt khoát đưa tay đánh Tịch Chiêu Nhiên ngất xỉu -- Nếu còn để cho y cắn như vậy, tay Thiệu Đông Dương nhất định sẽ bị phế.

Thấy người kia đã hôn mê, Thiệu Đông Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Đem tay mình rời khỏi người y. Hợp lực với Hoắc Húc đem người bị ngất mang vào trong xe. Lúc này hắn mới hỏi Hoắc Húc :"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Húc nhìn hắn hồi đáp :"Thi thể của Đàm tiên sinh ở bên trong cánh cửa kia."

"! ! !" Vẻ mặt Thiệu Đông Dương vô cùng khiếp sợ nhìn hắn, trong nháy mắt cơ hồ nghĩ hắn nói giỡn!

Nhưng biểu tình trên gương mặt của Hoắc Húc vẫn như thường ngày, không hề biến đổi. Làm cho hắn không thể không tin chuyện này là thật.

"Anh.. anh nói là Đàm Thiên Dương?" Cho dù hắn biết người này sẽ không nói đùa với mình. Nhưng Thiệu Đông Dương vẫn khó có thể nhìn nhận chuyện này là thật. Nếu thật là như vậy, tiểu Nhiên sẽ làm sao ah'?

Hắn nhớ tới biểu tình phát cuồng của y lúc nãy. Đáy lòng hung hăng trầm xuống. Thiệu Đông Dương cơ hồ có thể đoán trước được, nếu Đàm Thiên Dương thật sự đã chết. Như vậy Tịch Chiêu Nhiên sẽ biến thành phế nhân...

Hoắc Húc gọi điện thoại sai người đến thu thập hiện trường. Sau đó mới lái xe đem hai người đến bệnh viện -- Thiệu Đông Dương bị người cắn bị thương. Nhưng hắn vẫn kiên trì chờ người đến hiện trường dập tắt lửa. Hắn muốn chính mắt mình xác nhận người kia có phải là Đàm Thiên Dương hay không. Chỉ tiếc thi thể bị cháy đen đã hoàn toàn biến dạng. Tạm thời chỉ có thể dựa theo thân hình và quần áo chưa bị cháy hết, cùng chiếc điện thoại di động Nokia lỗi thời trên cánh tay cổ thi thể để xác nhận. Nhưng có thể nói người kia có ít nhất chín phần giống với Đàm Thiên Dương. Hơn nữa, một điều tối trọng yếu, Đàm Thiên Dương xuất thân là bộ đội đặc chủng. Nếu muốn cướp đồ vật trên tay hắn khi hắn còn sống, là một chuyện hoàn hoàn không có khả năng, cho nên...

Thiệu Đông Dương ngồi ở trong bệnh viện, dùng bàn tay không bị thương sờ lên mặt mình. Hắn cuối cùng chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên bản giám định DNA.

Tịch Chiêu Nhiên vẫn đang hôn mê, tro bụi trên mặt cũng đã được lau sạch. Gương mặt y trắng như tờ giấy, không có một chút biểu tình. Tựa như khuôn mặt của một người chết.

Trong lúc phát nổ, Hoắc Húc đem người đẩy mạnh ra phía sau. Còn bản thân đưa lưng về phía cánh cửa, cho nên lưng hắn bị bỏng một khoảng lớn. Thiệu Đông Dương trong lòng rối bời, không kiên nhẫn thúc giục người kia đi xử lý miệng vết thương. Hắn cũng ở bệnh viện đem vết thương mình băng bó lại. Bác sĩ trước khi rời đi còn cố ý dặn dò Hoắc Húc phải đem hắn đi chích ngừa uốn ván.

Tịch Chiêu Nhiên sau khi tỉnh lại cũng đã là buổi tối. Thiệu Đông Dương thấy y mở mắt. Đôi mắt hoa đào nguyên bản luôn mang theo ý cười hiện giờ lại giống như ao tù nước đọng, hoàn toàn trống rỗng. Cho dù đã mở mắt ra nhưng y vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Thiệu Đông Dương nhìn y biến thành như vậy trong lòng vô cùng khó chịu. Bọn họ hơn mười tuổi đã quen biết nhau. Cùng nhau trải qua những năm tháng thống khổ nhất trong cuộc đời. Đối với đối phương như người thân chân chính của mình. Trong một năm nay, Tịch Chiêu Nhiên quen biết và yêu Đàm Thiên Dương. Hắn nhìn bọn họ từng bước một đến bên nhau. Nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt Tịch Chiêu Nhiên càng ngày càng sinh động... lại hạnh phúc như vậy. Hắn tuy ngoài miệng chưa từng nói ra, nhưng trong lòng hâm mộ Tịch Chiêu Nhiên muốn chết. Đồng thời cũng hy vọng y có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy. Để hắn có thể cho mình một niềm tin, tin tưởng thế giới này cũng không tàn khốc như vậy...

"Tiểu Nhiên." Thiệu Đông Dương vươn tay quơ quơ trước mặt y, cố gắng mỉm cười khuyên nhủ. :"Cậu đừng như vậy ah', có lẽ bên trong chuyện này có hiểu lầm gì đó." Thiệu Đông Dương cũng không dám trực tiếp nói cho y biết chuyện hắn đã sai người đi làm giám định DNA cho cổ thi thể kia. Hắn sợ hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Nhưng không nghĩ đến, Tịch Chiêu Nhiên lại nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Biểu tình trên mặt thật trầm tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười. Thanh âm y nhàn nhạt nói :"Đông Dương, Hoắc Húc là một người tốt ah'."

Thiệu Đông Dương sửng sốt, không biết vì sao y lại đột nhiên nói đến chuyện này. Nhưng vẻ mặt tình tĩnh của y không hiểu sao làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Hắn có chút khó chịu hỏi :"Tiểu Nhiên, cậu có ý gì ah'?"

"Đông Dương, đừng bỏ lỡ, cậu sẽ hối hận." Tịch Chiêu Nhiên thản nhiên nhìn hắn nói. Sau đó dời tầm mắt mình về phía cửa sổ, y nhìn khoảng không ở bên ngoài. Bầu trời đêm tối đen một mảnh. Ở thành phố này ngay cả sao cũng không nhìn thấy.

Thiệu Đông Dương rốt cuộc hiểu được ý của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa giận khó có thể diễn tả. Lời này là sao ah'? Để lại di ngôn cho hắn sao?

Thiệu Đông Dương muốn phát hoả với y một chút. Nhưng nhìn ánh mắt tựa hồ không còn chút lưu luyến nào với thế giới này của y. Hắn căn bản không thể nổi giận được, chỉ có thể đem muộn phiền đó chịu đựng ở trong lòng.

Cửa phòng bệnh bị người rõ. Thiệu Đông Dương đi mở cửa, nhìn người đến là Hoắc Húc. Hắn liền nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ. Nơi này là lầu một, hơn nữa bên ngoài lại có tường cao bao xung quanh. Tịch Chiêu Nhiên tạm thời hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Hắn tự hỏi một chút liền đẩy cửa đi ra ngoài. Hoắc Húc thấy Thiệu Đông Dương đứng ở trước cửa, liền nhìn hắn không nói lời nào. Thiệu Đông Dương hiểu được ý của Hoắc Húc, hắn chủ động đi ra ngoài.

"Thế nào? Có kết quả không?" Đứng ở chỗ hút thuốc bên dưới cầu thang, Thiệu Đông Dương không nhịn được lấy ra một điếu thuốc đưa đến miệng, trên mặt là một mảnh phiền muộn.

Hoắc Húc nhìn Thiệu Đông Dương, sau đó đưa tư liệu trên tay mình cho hắn.

Thiệu Đông Dương hít sâu một hơi thuốc lá. Sau đó nhả ra một làn khói. Dường như đã chuẩn bị tốt tình thần trong lòng, hắn tiếp nhận tập tài liệu kia.

Đúng như hắn dự đoán, đó là bản giám định DNA của Đàm Thiên Dương. Thế nhưng kết quả ghi ở trên lại khiến cho trái tim hắn chìm sâu dưới đáy vực.

Người kia 99,99% là Đàm Thiên Dương.



Hai người họ đi không lâu, cửa phòng bệnh bị mở ra. Một người khó tưởng tượng có thể xuất hiện ở đây bất ngờ đi vào trong phòng bệnh.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn bầu trời tối đen ở bên ngoài cửa sổ không nhúc nhích. Người kia cũng không thèm để ý, bước chân thong thả vòng qua giường, đứng ở trước mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Chắn đi tầm nhìn của y về phía cánh cửa sổ.

Một hồi lâu, Tịch Chiêu Nhiên mới kịp phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người vừa đến.

"Cậu chủ, đã lâu không gặp." Người kia cười vô cùng đẹp mắt, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Hơn hai mươi năm cơ hồ như hình với bóng.

"A Trung..." Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, không có cảm xúc gì gọi tên của hắn.

"Cậu chủ, đã lâu không gặp." Người kia cười vô cùng đẹp mắt. Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hơn hai mươi năm cơ hồ như hình với bóng.

"A Trung..." Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, không có cảm xúc gì gọi tên của hắn.

A Trung đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống. Trên mặt hắn mang theo ý cười, ngũ quan khá anh tuấn. Gương mặt có năm phần giống với Tần Lương Hàn.

"Cậu chủ đang đau khổ vì Đàm Thiên Dương sao?" A Trung cười với y hỏi.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn trong chốc lát, khuôn mặt dần dần lạnh xuống. Y từ trên giường ngồi dậy, thanh âm lạnh như băng nói :"Là các người hại hắn!" Y nói một câu đầy khẳng định. Đôi mắt trống rỗng ban đầu dần dấy lên hận ý.

"Vì sao lại muốn hại hắn!" Tịch Chiêu Nhiên từ trên giường đứng lên, ánh mắt mang theo dày đặc căm hận, lăng lăng nhìn chằm chằm người trước mặt. Bình tĩnh nhưng lại khủng bố, làm người ta sởn tóc gáy. "Hắn chưa từng cản đường của các người, vì sao lại muốn hại hắn!"

"Cái này thì..." A Trung nhìn gương mặt Tịch Chiêu Nhiên bởi vì hận ý mà dần trở nên vặn vẹo. Giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Một hồi lâu hắn mới cười vô hại nói với y :"Cậu chủ nên đi hỏi Tịch Kính Thời đi."

"Là ông ta sai ngươi đi làm?" Cho dù Tịch Chiêu Nhiên sớm đã nghĩ tới kết quả này. Nhưng khi chính tai nghe được, trái tim đã chết lặng của y một lần nữa không ngừng truyền đến những cơn đau dày vò.

Là ông ta hại Thiên Dương, quả nhiên người cuối cùng hại Thiên Dương là cha của y!

"Đúng vậy." A Trung cười gật đầu, hờ hợt trả lời. Thân thể của hắn nghiên về phía trước. Cố ý tiến đến gần khuôn mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Ở khoảng cách gần nhìn y, nhẹ giọng nói :"Có lẽ nên cho cậu chủ biết, vụ tai nạn giao thông lúc trước, chính là ông ta sai tôi cho người đi làm. Vụ tai nạn xe ở trạm xăng dầu ngày đó."

"Vì sao..." Tịch Chiêu Nhiên thì thào hỏi. Y vẫn không nghĩ thông, nếu Tịch Kính Thời thật không thừa nhận y là con trai của ông ta. Vì sao không dứt khoát đuổi y ra khỏi Tịch gia mà vẫn giữ y lại? Nhưng hoàn toàn không nhìn đến y? Là bởi vì danh dự của ông ta sao?

"Ha hả..." A Trung nghe được câu hỏi kia, giọng cười của hắn như mĩa mai châm chọc. Hắn cười đến hai vai đều run lên. A Trung nghiêng ngã lui thân thể về phía sau. Cười đến bả vai run rẫy một hồi lâu vẫn không trả lời y.

Tịch Chiêu Nhiên đồng dạng không thúc giục hắn. Y chỉ đứng đó lăng lăng nhìn hắn. Cho dù hai tay y hiện giờ đã nắm chặt đến mức nổi gân xanh.

A Trung cười một hồi lâu, dường như cuối cùng đã cười đã ghiền. Hắn cố ý đưa tay lau khoé mắt vốn không hề tồn tại giọt nước mắt nào. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên nhếch môi nói :"Cậu chủ muốn biết vì sao ah'? Đương nhiên là bởi vì tôi là con trai ruột của cha tôi, còn cậu.. không phải là đứa con ruột của cha mình."

Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ A Trung tiếp tục nói :"Cậu không hiếu kỳ sao? Vì sao bộ dạng các người rất giống nhau, nhưng ông ta lại chưa từng thừa nhận cậu là con của ông ấy? Đó là bởi vì.. mẹ của cậu, Tiêu Hàn Châu..." Hắn ghé sát bên tai y thấp giọng nhẹ nhàng nói, "Bà ta cũng họ Tịch."

Một hồi lâu Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy bên tai mình vang lên một trận ầm ầm. Tiếp đó, y cảm thấy toàn bộ thân thể mình gần như bắt đầu không thể khống chế được sự run rẩy. Ngay cả nắm tay đang siết chặt cũng vì trận run rẩy này mà buông lỏng.

A Trung nhìn bộ dạng của y, nụ cười trên mặt dần trở nên đắc ý. Hắn tiếp tục nói :"Cha của cậu năm đó bất quá chỉ là một tên côn đồ ăn chơi. Tiêu Hàn Châu là đứa con riêng của Tịch Thắng Hùng, bị mẹ của Tịch Kính Thời đuổi ra khỏi Tịch gia. Sau đó bởi vì cuộc sống khó khăn mà phải trở thành gái đứng đường dưới tay tên côn đồ kia. Mà người cha côn đồ của cậu lúc đó lại dính dáng không ít tới bang hội nổi danh ở thành phố A. Cho nên hắn trở thành một vật hy sinh của Tịch Kính thời. Mà Tịch Kính Thời lúc đó chỉ là đứa con bình thường của một thương nhân. Nhưng nhờ bàn đạp lần đó, ông ta thuận bườm xuôi gió bước chân vào con đường chính phủ... Tịch Kính Thời là loại người gì chắc cậu cũng rõ ràng hơn tôi. Mẹ của cậu mang cậu về Tịch gia, chính là vì muốn cậu thay cha mình báo thù thôi."

Tịch Chiêu Nhiên nghe đến đó chậm rãi quay đầu nhìn hắn nói :"Vậy ngươi vì cái gì?" Vì cái gì lại cố ý đến đây nói cho ta biết những chuyện này?

"Tôi?" A Trung cười hỏi lại. "Bởi vì tôi hận Tịch gia các người. Từ khi được sinh ra, cha tôi đã đem tôi dâng hiến cho Tịch gia các người. Tôi thật không cam lòng, vì sao cậu là thiếu gia còn tôi chỉ có thể làm một chân chạy vặt? Vì sao cha cậu có thể ngồi ở địa vị cao cao tại thượng, mà cha tôi lại chỉ có thể cung kính đứng ở một bên nghe theo lời các người để làm việc? Tôi không muốn giống như ông ta làm một tôi tớ cho Tịch gia. Tôi ước gì Tịch gia các người sớm chết hết đi!"

Hắn càng nói mặt càng thêm vặn vẹo. Tịch Chiêu Nhiên không nói lời nào chỉ nhìn hắn.

"Cậu nghĩ đúng đó, tôi chính là lợi dụng cậu để trả thù Tịch gia. Dĩ nhiên tôi làm như vậy không phải không có lý do. Cậu cũng biết, hiện giờ người chết là người mà cậu yêu thương nhất -- Đàm Thiên Dương. Chúng ta xem như ít nhiều đều có chung kẻ địch." Ý cười trên mặt A Trung càng thêm vặn vẹo. "Cậu có biết trước khi giết Đàm Thiên Dương. Tịch Kính Thời vì danh dự của mình đã từng bí mật gặp hắn hay không?"

Tịch Chiêu Nhiên thẳng thừng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp tục.

"Ông ta đem hình chụp cậu dàn xếp người gây ra vụ tai nạn, âm mưu giết hai mẹ con nhà họ Tống đưa cho Đàm Thiên Dương xem. Muốn cho Đàm Thiên Dương thấy rõ nhân phẩm của cậu để rời khỏi cậu. Chỉ tiếc Đàm Thiên Dương không vì ông ta làm vậy mà rời khỏi cậu, vẫn tiếp tục ở bên cậu. Ha ha.. điều này thật đúng đã cho tôi cơ hội... Biết vì sao Đàm Thiên Dương biến thành một cổ thi thể. Nhưng Tịch Kính Thời vẫn không buông tha cho hắn hay không? Ngay cả thi thể của hắn cũng muốn tiêu huỷ đi?" A Trung cười đắt ý. Nhưng nụ cười của hắn lại làm cho khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, xấu xa không chịu được. Hắn lấy một món đồ từ trong túi quần, đưa tới trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Hạ giọng thích thú nói :"Giống như vụ tai nạn giao thông lần trước vậy. Ông ta chỉ cần tuỳ tiện phân phó một câu, liền sẽ có người an bài một vụ tai nạn để cảnh cáo cậu nên an phận. Lần đầu là thi thể của tôi, lần thứ hai là của Đàm Thiên Dương. Cậu nên biết, người kế tiếp có thể là chính cậu..."



Thiệu Đông Dương xem xong tài tiệu Hoắc Húc đưa tới. Ban đầu hắn muốn sớm trở về ở cùng Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng thủ hạ của hắn lại đột nhiên gọi điện thoại tới. Hỏi một đống chuyện loạn thất bát tao kéo chân hắn lại. Hắn hiện giờ làm sao còn tâm tình đi quản những chuyện linh tinh đó. Thiệu Đông Dương tức giận, hắn dùng khí lực lớn nhất đời này của mình, dứt khoát ném chiếc điện thoại xuống mặt đất. Pin cùng vỏ điện thoại văng ra ngoài, thế giới xung quanh hoàn toàn im lặng.

Hoắc Húc nhìn hắn, sắc mặt vẫn nề nếp như thường ngày bỗng trở nên có chút kỳ quái.

Thiệu Đông Dương cũng mặc kệ hắn, buồn bực bỏ lại một câu :"Đừng để cho bọn họ tới làm phiền tôi." Sau đó liền trực tiếp xoay người đi.

Hoắc Húc đứng tại chỗ, vẫn dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn bóng lưng của hắn. Thẳng đến khi hắn đi đến cuối hành lang quẹo sang hướng khác. Hoắc Húc mới im lặng cúi người, đem điện thoại di động của Thiệu Đông Dương nhặt từng chút từng chút lên, cất vào trong túi mình.

Chờ Hoắc Húc đứng thẳng dậy, điện thoại trong tay hắn đột nhiên vang lên một tiếng. Hắn trầm mặc nhìn thoáng qua, sau đó ấn nút gọi lại.

Trong điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp, "Mọi chuyện làm thế nào rồi?"

"Đã làm tốt." Hoắc Húc thấp giọng hồi đáp.

"Tốt lắm." Thanh âm trong điện thoại nghe có vẻ hài lòng.

Hoắc Húc không nói gì, trong điện thoại cũng không có thanh âm. Hắn liền cúp điện thoại, sau đó mở danh sách liên lạc gần đây xoá bỏ số điện thoại vừa gọi đi.



Bước chân Thiệu Đông Dương đi trở về phòng bệnh càng lúc càng nhanh. Càng đến gần phòng bệnh tim hắn càng đập mạnh. Một cỗ cảm giác bất an không hiểu sao lại bao phủ trong đầu hắn.

Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ah', tiểu Nhiên.

Chờ hắn rốt cuộc vội vàng trở về phòng bệnh, đẩy cửa ra. Trong phòng quả nhiên đã không còn bóng người.

"Chết tiệt." Hắn đánh một quyền lên cánh cửa, mắng một tiếng "con mẹ nó". Rồi xoay người chạy về phía hành lang bên kia.

Biết rõ bởi vì Đàm Thiên Dương đã chết, khiến cho tâm tình của Tịch Chiêu Nhiên trở nên không ổn định. Hắn không nên để y một mình trong phòng bệnh!

Hoắc Húc thấy Thiệu Đông Dương không nhìn đường chạy về hướng nhà xác, vội vàng kéo hắn hỏi. :"Làm sao vậy?"

"Không thấy Tiểu Nhiên đâu." Thiệu Đông Dương không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước.

Hoắc Húc cũng không nói gì, liền theo hắn đi về hướng nhà xác.

Nhà xác ở bệnh viện này nằm ở tầng một. Thời điểm hai người vội vàng đuổi đến, vừa vặn nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên đang ở đó. Thiệu Đông Dương trong lòng thoáng thở phào.

Trong nhà xác trống rỗng chỉ một chiếc giường. Thiệu Đông Dương lúc trước từng nhìn thấy người ở bệnh viện đẩy thi thể vào đây. Nằm trên giường, cổ thi thể cháy đen của Đàm Thiên Dương đã hoàn toàn biến dạng. Được một tấm vải màu trắng không sức sống che từ đầu tới chân.

Tịch Chiêu Nhiên không có hình tượng ngồi ở dưới đất. Đầu y tựa lên vai của thi thể, nửa mặt hướng ra ngoài cửa. Vẻ mặt vừa bình thản vừa hạnh phúc, trên môi nở một cười nhàn nhạt.

Thiệu Đông Dương đứng ở cửa nhìn khuôn mặt tươi cười của y liền cảm thấy một trận chua xót. Hắn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về nơi khác. Tịch Chiêu Nhiên như vậy làm cho hắn cảm thấy không đành lòng đi quấy rầy.

Hoắc Húc đứng ở bên cạnh Thiệu Đông Dương. Tầm mắt của hắn cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Tịch Chiêu Nhiên không mở tấm vải trắng che thân thể Đàm Thiên Dương lên. Y nghĩ nếu người nằm ở phía trên là y, nhất định sẽ không thích Đàm Thiên Dương mở tấm vải trắng nhìn bộ dạng xấu xí của y. Bởi vì Tịch Chiêu Nhiên hy vọng mình ở trong lòng Đàm Thiên Dương sẽ là bộ dạng xinh đẹp nhất. -- Tuy y cảm thấy Đàm Thiên Dương hiện giờ không có bao nhiêu khó coi.

"Thiên Dương anh phải chờ em ah'." Y tựa lên vai Đàm Thiên Dương nhẹ nhàng cọ cọ. Biểu tình trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn, "Chờ em đến gặp anh. Như vậy sẽ không có ai có thể tách chúng ta ra."

Trên đời này có một câu nói, không có gì không thay đổi, không có gì gọi là vĩnh hằng ngoại trừ tử vong.

Chờ y đi theo Thiên Dương, bọn họ có thể chân chính vĩnh viễn ở bên nhau...

...

Tịch Chiêu Nhiên cuối cùng bị Thiệu Đông Dương mang về phòng bệnh. Y cũng không phản kháng, chỉ nói Thiệu Đông Dương giúp y bảo quản thân thể của Đàm Thiên Dương.

Thiệu Đông Dương nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng liền nghẹn một cơn tức. Nhưng lại không có cách nào phát giận được. Chỉ có thể sai người giám sát y chặt chẽ, không để y xảy ra chuyện gì.

Nhưng ngày hôm sau Tịch Chiêu Nhiên vẫn mất tích.

"Hỗn đản!" Thiệu Đông Dương tức giận, thuận tay cầm một chiếc ghế nện lên tường. "Rầm" một tiếng, làm cho bọn thủ hạ của hắn sợ tới mức thân thể đều run lên. Cúi đầu, người liếc ta, ta liếc người. Nhưng không có ai dám lên tiếng.

Hoắc Húc đi vòng qua người bọn họ, trầm mặt đem chiếc ghế nhặt lên. Phất tay với mấy tên thủ hạ, ý bảo bọn họ đi ra ngoài trước.

Cả đám người giống như được cứu chuộc, lập tức rời khỏi hiện trường.

"Xác của Đàm Thiên Dương còn ở đây, Tịch thiếu gia nhất định sẽ quay trở lại." Hoắc Húc không biết an ủi người khác, đành đem lý do mình nghĩ được nói với hắn.

Thiệu Đông Dương buồn bực nắm tóc. Hối hận vì sao hắn không mang Tịch Chiêu Nhiên về nhà. Ở lại bệnh viện làm gì chứ!



Tịch Chiêu Nhiên bắt một chiếc xa taxi trở về Tịch gia. Thần sắc của y vẫn như bình thường đi vào cửa lớn. Hỏi thăm nhóm người làm một số chuyện trong nhà. Sau đó liền không nhiều lời. -- Ngoại trừ vẻ mặt của y có chút nhợt nhạt cứng ngắc. Khiến cho nhóm người làm nhìn thấy liền hai mặt nhìn nhau.

Tịch lão thái gia ở trong hoa viên, Tịch lão gia ở phòng làm việc, phu nhân đi ra ngoài -- Đây là tin tức mà nhóm người làm nói cho y biết.

Gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên không có biểu tình gật đầu với họ. Sau đó xoay người đi đến phòng làm việc của Tịch Kính Thời.

Phòng làm việc của Tịch Kính Thời ở Tịch gia có thể xem như là cấm địa. Trừ ông ta, chú Tần và Tịch Thắng Hùng ra. Ai không được phép của Tịch Kính Thời nhưng lại tự ý đi vào. -- Dĩ nhiên, những người có thân phận cao đều được phân biệt. -- Thì đừng nghĩ đến chuyện trở ra.

Có lẽ lần này nguyên do vì Tịch Kính Thời đang ngồi trong phòng làm việc. Cho nên Tịch Chiêu Nhiên một đường đi vào trong mà không gặp trở ngại nào.

Thời điểm khi y đi đến, Tịch Kính Thời đang ngồi trên ghế, một tay cầm ống nghe điện thoại. Nghe thấy thanh âm có người đến, ông liền quay đầu lại nhìn về phía y. Trên mặt Tịch Kính Thời hiện giờ không phải là biểu tình ngạc nhiên hay tức giận. Mà chính là một vẻ mặt khiếp sợ khiến cho người ta không thể lý giải được.

"Con..." Tịch Kính Thời trừng lớn hai mắt, mở miệng muốn nói cái gì đó. Nhưng nhất thời không có cách nào phát ra từ ngữ. Chỉ sững sờ nhìn Tịch Chiêu Nhiên.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn ông, lại không nhịn được nở một nụ cười. Tuy ý cười không ẩn chứa dưới đáy mắt. Nhưng vẫn có thể phục hồi nét mê hoặc cùng tao nhã của y.

"Hơn hai mươi năm, ông rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn tôi một lần." Y cúi đầu cười, đôi chân dài bước tới gần chiếc bàn làm việc lớn của Tịch Kính Thời. Từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười hỏi, "Tôi có nên cảm thấy mình may mắn hay không?"

".. Chiêu Nhiên." Tịch Kính Thời mở miệng thở dốc. Hơn nữa còn thì thào gọi tên y. Hốc mắt của ông không hiểu vì sao lại đỏ lên.

"Đừng gọi tên đó."Tịch Chiêu Nhiên thản nhiên nói, thân thể của y nghiêng về phía trước. Hai tay đặt trên bàn, cúi người, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông. "Tôi không biết tên này là ai đặt cho tôi. Nhưng nó chính là sự châm chọc lớn nhất đời này của tôi!"

Mặt Tịch Kính Thời đỏ bừng, tay cầm điện thoại vẫn không thể gác máy. Ông cứng người ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên, ánh mắt vô cùng phức tạp.

"Tôi đã không còn muốn biết đến cuối cùng ai là cha mẹ của mình. Nhưng hiện giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa, đến tột cùng ai là người sinh tôi ra đều không còn là vấn đề." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, thanh âm bình thản, sắc mặt bình tĩnh. Trong ánh mắt lại điên cuồng thống hận. "Tôi mang họ ông hơn hai mươi năm, ăn cơm của Tịch gia, xài tiền của ông hơn hai mươi năm. Gọi ông một tiếng cha, làm con của ông hơn hai mươi năm. Nhưng vì sao? Vì sao ông lại giết Thiên Dương. Giết người mà tôi yêu nhất, cho nên tôi hiện giờ phải giết ông để báo thù cho hắn..."

Y nói xong liền lấy từ trong túi ra một khẩu súng. Họng súng đen nhánh hướng thẳng tới Tịch Kính Thời. "Ông không chết tôi không có mặt mũi nào xuống dưới tìm hắn." Đàm Thiên Dương bị y kéo vào vựt sâu của Tịch gia. Bị người y gọi một tiếng cha hơn hai mươi năm giết chết. Y không thay hắn báo thú làm sao có mặt mũi đi gặp hắn?

Tịch Kính Thời nhìn thấy y rút ra khẩu sủng, trên mặt nháy mắt không còn một mảnh huyết sắc.

Một cây súng, đúng là một cây súng..

Tịch Chiêu Nhiên nguyên bản đang cầm súng nhắm thẳng về phía Tịch Kính Thời đột nhiên xoay người. Y nghiêng người né tránh trường côn ở sau lưng.

Tịch Kính Thời sửng sốt, chỉ thấy chú Tần nghiêm mặt cầm trường côn đánh tới. Ông nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên né tránh một côn của Tần Lương Hàn. Vì không để cho đối phương có cơ hội hoàn hồn, Tần Lương Hàn liền trực tiếp quét về phía hai chân của Tịch Chiêu Nhiên.

"Dừng tay! Mau dừng tay!" Tịch Kính Thời lúc này rốt cuộc hoàn hồn. Ông vẫn cầm chặt ống nghe điện thoại trên tay, hét lớn một tiếng về phía chú Tần.

Tần Lương Hàn trong lòng đại khái vô cùng kinh ngạc nhìn vẻ mặt ngăn cản của Tịch Kính Thời. Ông đành rút lại chiêu thức vừa đánh một nửa, đột ngột thu hồi trường côn trên tay.

Trong khoảng thời gian Tịch Chiêu Nhiên ở cùng Đàm Thiên Dương. Y bị hắn ép buộc cùng nhau vận động, theo hắn học một chút công phu né tránh. Y nguyên bản có thể nghiêng người qua một bên né tránh trường côn kia. Chỉ tiếc khi y lùi về phía sau một bước, đúng lúc dẫm phải trường côn mà chú Tần đột ngột thu về trong khoảnh khắc mấu chốt. Thân thể y mất cân bằng, hoàn toàn ngã xuống.

"Chiêu Nhiên! ! !"

Ngay lúc này Tịch Chiêu Nhiên đang suy nghĩ, có lẽ hôm nay y không thể thay Thiên Dương báo thù. Nhưng.. nhưng hắn sẽ chờ y đi...

Bầu trời bên ngoài cánh cửa sổ trong phòng làm việc của Tịch Kính Thời xanh thẫm. Xanh đến độ khiến y cảm thấy loá mắt. Ánh dương quang sáng chói kia chiếu vào mắt y. Làm cho y cơ hồ sinh ra một loại ảo giác.. Thiên Dương đang đến đón y.

Tịch Chiêu Nhiên hoàn toàn buông tha cho ý niệm đứng thẳng thân thể của mình. Tuỳ ý để cho cơ thể mình xẹt ngang qua không trung tạo thành một độ cong. Cái ót của y đập mạnh vào cạnh bàn của Tịch Kính Thời.

"Tiểu Nhiên!" Tịch Kính Thời vẫn ngồi bất động ở trên ghế, nhưng toàn thân ông đều run rẩy. Bàn tay nắm chặt ống nghe điện thoại gần như buông lỏng.

Vì sao? vì sao không tránh đi? Con vừa rồi rõ ràng có thể tránh đi cạnh bàn đó!

"Lão gia?" Chú Tần nhìn lướt qua Tịch Chiêu Nhiên ngã trên mặt đất. Lại nhìn thoáng qua người ngồi ở trên ghế, ông thấy vẻ mặt vô cùng đau đớn của Tịch Kính Thời. Nhất thời lâm vào mộng, lão gia làm sao vậy?

"Mau, mau đưa nó đi bệnh viện, mau ah'!" Tịch Kính Thời thấy Tần Lương Hàn còn đang đứng sững sờ tại chỗ. Ngẩng đầu rống lên một câu -- Bởi vì Tịch Chiêu Nhiên ngã xuống sau bàn làm việc. Cho nên ông căn bản có thể nhìn thấy tình trạng hiện giờ của y. Nhưng ông chỉ có thể ngồi trên ghế lo lắng suông.

Chú Tần lại nhìn ông một lần nữa, sau đó đành khom lưng. Đem cả người Tịch Chiêu Nhiên đang ngã trên mặt đất ôm lên đi ra ngoài.

Ánh mắt của Tịch Kính Thời lo lắng nhìn theo hướng hai người ly khai. Lúc này ông mới thoáng thở nhẹ ra, nhưng vẫn duy trì tư thế kia không dám động. Ông run rẫu đem ống nghe điện thoại trong tay bỏ trên mặt bàn. Lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã ra đầy mồ hôi.

Chú Tần ôm người vội vàng xuống lầu. Ở tuổi năm mười, nhưng ông lại có thể ôm được một người thanh niên trẻ tuổi xuống lầu. Bước chân một chút cũng không loạn, thật sự hiếm thấy.

Nhưng khi ông ôm Tịch Chiêu Nhiên xuống lầu, lại gặp một người mà ông nghĩ đã chết.

Chính là con ông, A Trung.

"A Trung?!" Vẻ mặt của chú Tần đầy khiếp sợ nhìn người thanh niên xuất hiện ở trước mắt. Ông kinh hô :"Con còn sống?"

"Giật mình không?" Vẻ mặt A Trung tươi cười nhìn ông.

"Ngươi..."

"Đem cậu ta giao cho tôi!" A Trung cũng không chờ ông nói xong. Hắn tiến lên một bước, tính toán đoạt lấy người mà ông đang ôm trong ngực.

"Ngươi muốn làm gì?" Chú Tần vẫn không biết rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Vội vàng ôm người lui về phía sau một bước.

"Tôi nói lại lần nữa, đem - cậu - ta - giao - cho - tôi!" A Trung gắt gao trừng mắt nhìn cha mình, từng bước một đi về phía ông.

Chú Tần trừng mắt nhìn hắn, lại đem Tịch Chiêu Nhiên ôm thật chặt.

Bên ngoài cửa lớn của Tịch gia bỗng truyền đến một tiếng nháo động lớn. Người làm trong nhà sợ hãi, rối loạn chạy vào bên trong hô :"Tần quản gia, bên ngoài có một người tên Phó Vân Thiên, hắn hung hăng muốn xông vào trong này. Tôi đã gọi điện báo cảnh sát. Nhưng người của bọn họ dùng súng bức ép A Chính phải mở cửa!!"

"Cái gì?!" Chú Tần vừa phân tâm đã bị A Trung đứng ở bên cạnh đoạt đi Tịch Chiêu Nhiên ông đang ôm trong lòng. Chú Tần muốn đoạt Tịch Chiêu Nhiên trở về. Nhưng ngay lúc này, một đám người trực tiếp xông thẳng vào cửa lớn phòng khách.

"Các người muốn làm gì? Ai cho các người..." Người làm không dám trực tiếp chắn ở phía trước, chỉ dám đứng ở một bên la hét.

Phó Vân Thiên từ cửa lớn tiến gần về phía trước. Ở trong mắt của hắn cũng chỉ có một mình Tịch Chiêu Nhiên. Hắn nhìn thấy y hôn mê, bị một người đàn ông khác ôm vào trong lòng. Sắc mặt âm trầm ban đầu càng thêm đông cứng.

Phó Vân Thiên nhìn A Trung, đi nhanh về phía hắn.

"Ngươi đừng tới đây!" Lần này đổi thành A Trung lui về phía sau. Hắn thấy Phó Vân Thiên không ngừng bước tới gần, liền vội vàng buông chân Tịch Chiêu Nhiên xuống. Để y bán dựa vào người mình, tay phải không biết từ đâu rút ra một con dao. Khoa tay múa chân đặt trên cổ Tịch Chiêu Nhiên.

"Nếu còn qua đây tôi sẽ cắt đứt cổ nó!" A Trung trừng mắt hung hăng nói lời uy hiếp. Tay cầm dao đặt trên cổ Tịch Chiêu Nhiên liền dùng sức, một vệt máu tươi chảy ra.

Phó Vân Thiên thấy cổ Tịch Chiêu Nhiên chảy máu. Bước chân hắn liền tạm dừng một lát, sau đó tiếp tục bước hai bước tới gần.

Chú Tần quả không hổ là người đã trải qua mọi trường hợp. Ông thấy Phó Vân Thiên mang thủ hạ trang bị đầy đủ vũ khí xông đến. Rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, ông tiến một bước đứng trước mặt Phó Vân Thiên nói :"Phó tiên sinh, ở đây là Tịch gia. Hiện giờ mời cậu mang theo người của mình rời khỏi nơi này ngay lập tức! Chúng tôi đã báo cảnh sát!"

Phó vân Thiên rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua chú Tần nói :"Nếu ông không muốn Tịch Kính Thời xảy ra chuyện gì, tốt hơn hết nên đi xem ông ta trước đi!"

Chú Tần trong lòng cả kinh, lúc này đột nhiên mới nhớ Tịch Kính Thời lâu như vậy rồi mà không xuống lầu. Hơn nữa thần sắc cổ quái của ông lúc nãy... Hiện giờ nhóm người làm của Tịch gia đều bị thủ hạ Phó Vân Thiên dùng súng chế ngự. Căn bản ông không thể nào chỉ huy người khác đi xem tình hình của Tịch kính Thời. Nhưng vừa nghĩ đến Tịch Kính Thời có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tần Lương Hàn liền bất chấp hết tất cả, xoay người vội vã chạy lên lầu.

Sau khi Phó Vân Thiên nhìn ông rời đi, liền lập tức không thèm bố thí thêm cho ông một ánh mắt nào. Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn về phía người đang uy hiếp mình, A Trung.

"Phó tiên sinh, tôi cũng không muốn thành kẻ địch của ngài. Yêu cầu đem người mang đi là chỉ thị của cha nuôi ngài. Xin đừng làm tôi khó xử!" A Nghĩa bị ánh mắt băng lãnh như đao phong của Phó Vân Thiên nhìn chằm chằm. Cái cảm giác cường thế áp bách này khiến cho hắn cảm thấy có chút không chống đỡ được. Đành phải lấy Hạ Kiến hào làm lá chắn, hy vọng có thể ngăn lại hắn.

Phó Vân Thiên lại hoàn toàn không theo ý nghĩ của A Nghĩa. Hắn đi thẳng về phía hai người. Đột nhiên đưa tay siết chặt lấy bàn tay đang cầm con dao đặt trên cổ Tịch Chiêu Nhiên. Nhanh đến mức làm cho A Nghĩa không kịp di chuyển.

"A!" A Trung kêu thảm một tiếng, toàn bộ cánh tay bị Phó Vân Thiên bẻ qua một bên. Đau đến mức ngay cả lực cầm dao cũng không có.

"Vết thương ngươi gây ra cho em ấy, ta bắt ngươi phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom