Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Đàm Thiên Dương tìm được một ít thức ăn nhẹ ở nhà bếp. Nghĩ có thể mang đến cho Tịch Chiêu Nhiên ăn cùng với cơm. Đem thức ăn đã chuẩn bị đặt trên khay, hắn mới có chút vừa lòng bưng ra ngoài.
Hiện giờ đã hơn chín giờ tối, có không ít người đến phòng ăn sáng rực này để ăn khuya.
Thế nhưng Đàm Thiên Dương bưng khay nhìn một vòng phòng ăn cũng không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Có mấy du khách nghĩ hắn là nhân viên phục vụ, còn gọi hắn mang cơm đến. Đàm Thiên Dương thuận tay đem khay cơm đặt trên bàn, xoay người rời khỏi.
Tịch Chiêu Nhiên sau khi tỉnh lại, phát hiện tay chân mình bị trói ra đằng sau. Ngay cả cánh tay phải bị thương cũng bị trói một bên. Trong lòng y lập tức trầm xuống.
Y ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đang đắc ý dạt dào của Lỗ Dụ Khiên. Khoé mắt cũng quét qua căn phòng có đầy đường ống dẫn nước. Chỗ này không có cửa sổ, hẳn đây là tầng hầm.
Trong phòng ngoại trừ y và Lỗ Dụ Khiêm, cũng không có kẻ thứ ba.
"Không nghĩ đến chúng ta nhanh như vậy lại gặp nhau, phải không Chiêu Nhiên thiếu gia?"
"Oh." Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy người mình không dùng lực được. Thân thể còn bị trói chặt, một khoảng trống giãy dụa cũng không có, nên liền lười biếng lên tiếng. Y cười như không cười nhìn hắn."Không biết Lỗ công tử làm như vậy với tôi là ý gì đây?"
"Ý gì?" Lỗ Dụ Khiên đi đến gần y. Hắn giờ phúc này hưng phấn đến mức muốn bay lên trời. Hơn mười năm, cái người hắn vẫn luôn dõi theo, chán ghét hơn mười năm rốt cuộc cũng rơi vào trong tay hắn. Hắn làm sao không hứng phấn cơ chứ? Hắn thậm chí còn cảm thấy tế bào toàn thân mình đang vui sướng đến mức phải khiêu vũ. Ăn mừng thắng lợi của bản thân.
"Cậu có biết tôi ghét cậu bao nhiêu không?" Mặt mày Lỗ Dụ Khiêm hớn hở nói, bởi vì hưng phấn quá độ mà con ngươi trừng lớn, khiến người ta khiếp sợ.
"Ghét bao nhiêu?" Tịch Chiêu Nhiên lười biếng hỏi.
"Ghét đến mức chỉ cần cậu sống thêm một phút, một giây trên thế giới này càng khiến cho tôi cảm thấy ghét cậu!"
"Vậy ah'?" Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi, nụ cười trên mặt càng rõ rệt. Y nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc trước mặt mình. Mỉm cười nói: "Vậy thì thật cảm ơn cậu đã nhớ thương tôi như vậy ah', Lỗ Công Tử. Tôi đúng là cảm thấy mình thật vinh hạnh."
"Đừng có lộ vẻ mặt này với tôi!" Lộ Dụ Khiêm nắm chặt cằm y, "Cậu từ nhỏ chính là kẻ như vậy. Từ nhỏ đã như vậy nên khiến cho người ta chán ghét. Mỗi lần nghĩ đến việc cậu chỉ cần nở nụ cười này là có thể có được bất luận thứ gì. Đáng tiếc, cái tôi ghét nhất chính là nụ cười này của cậu. Thật muốn biết khi cậu bị người ta đặt ở dưới thân thao đến dâm tiện. Thì còn có thể cười đến thích ý như vậy không!"
"Tôi rất ngạc nhiên ah'." Tịch Chiêu Nhiên không để ý đến lời nói ác ý cùng thô tục của Lỗ Dụ Khiêm. Chỉ nhìn sâu vào ánh mắt của hắn, "Nếu cậu ghét tôi lâu như vậy, vì sao hiện giờ mới bắt tôi tới đây?"
Lỗ Dụ Khiên nghe xong câu hỏi của y, sắc mặt liền thay đổi. Nếu như hỏi kẻ hắn không động được ở thành phố A này là ai, e rằng cũng chỉ có người của Phó gia. Bọn họ chính là ông vua của thế giới ngầm. Không những tự do dưới luật pháp, mà bên ngoài cũng rất nguy hiểm. Trước kia cho dù Tịch Chiêu Nhiên không được nhà họ Tịch coi trọng. Nhưng y lại được Phó Vân Thiên bảo hộ rất khá. Khiến cho hắn không thể động đến một đầu ngón tay của y. Chỉ có thể ở sau lưng lấy người khác ra trút giận!
Tịch Chiêu Nhiên nhìn sắc mặt đổi tới đôi lui của hắn, nâng lên gương mặt tươi cười nói: "Là bởi vì Phó ca đi?"
Lỗ Dụ Khiêm mím môi, không nói gì.
"Hả hả." Tịch Chiêu Nhiên thấp giọng bật cười, "Cậu cảm thấy tôi và Phó ca cãi nhau trở mặt, sau đó liền thừa cơ hội này trả thù tôi?"
"Đúng thì thế nào?" Lỗ Dụ Khiêm bị y nói trúng thẹn quá thành giận. Hắn nắm lấy áo y rồi xé rách, cột y vào một ống dẫn nước lớn. "Không có hắn bảo hộ, Tịch thiếu gia cậu cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi!"
"Vậy sao?" Tịch Chiêu Nhiên vẫn cười đến mức lười biếng. Giống như tất cả mọi thứ đang phải đối mặt hiện giờ không có liên quan gì đến y, mà là chuyện của người khác. Ánh mắt y nhìn về phía kẻ đang đứng trước mặt. Nhưng lại không đem thân ảnh của hắn in vào đáy mắt.
Lỗ Dụ Khiêm mặt đối mặt với y, thứ hắn ghét nhất trên đời này chính là biểu tình kia. Trong lòng giống như bị hàng trăm hàng nghìn cái móng vuốt xé rách trái tim. Khó chịu đến mức khiến cho hắn muốn giết người!
Thế nhưng hắn phải giày vò người này thật tốt. Nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, hiện giờ nhịn thêm một chốc cũng không quan trọng gì!
Nhớ trong túi áo có thứ gì đó, hắn lại nhịn không được nở nụ cười.
-- Lấy thứ này đi đùa bỡn với một người như Tịch Chiêu Nhiên. Chẳng những có thể làm cho cậu hả giận. Mà còn có thể cho cậu thưởng thức được mỹ sắc.
Đây chính là lời nói của kẻ kia. Hắn kích động đến nỗi có chút không thể khống chế mà run rẫy tay chân.
Hắn vừa kích động lấy thứ kia từ trong túi áo ra. Vừa không thể không gật đầu thừa nhận, Tịch Chiêu Nhiên chính là một đại mỹ nhân, chuyện này không ai mà không biết. Đem một người đàn ông bình thường luôn tao nhã thanh cao như vậy đặt ở dưới thân, tuỳ tiện giày vò. Nghe y kêu khóc cầu xin tha thứ. Chỉ sợ không có bất cứ người đàn ông nào có khả năng từ chối được.
"Tịch thiếu gia, cậu có biết đây là thứ gì không?" Hắn đem bình thuỷ tinh từ trong túi áo lấy ra, rồi quơ quơ trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Trên mặt nhịn không được đắc ý.
Tịch Chiêu Nhiên lười biếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bình thuỷ tinh kia. Chỉ là một chiếc bình nhỏ bằng ngón tay cái. Hẳn là sử dụng ống tiêm để rút thứ chất lỏng kia ra. Không cần nghĩ cũng biết thứ này không phải là thứ tốt lành gì.
Tịch Chiêu Nhiên trong lòng dần trầm xuống, nhưng không nói gì.
"Thứ này có thể làm cho cậu thích đến chết đó, ha hả... Phó ca gì đó có phải làm cho cậu thật thích không? Cậu yên tâm đi, tôi sẽ làm cho cậu càng thích hơn." Lỗ Dụ Khiêm dát sát lại gần mặt Tịch Chiêu Nhiên, chóp mũi gần như dán trên mặt y.
Khi nhìn một người ở cự ly gần, thì khuôn mặt của người đó sẽ luôn bị biến dạng trong mắt đối phương.
Kỳ thật bộ dạng của Lỗ Dụ Khiêm không tồi, ít nhất khuôn mặt của hắn cũng hoàn toàn đủ tiêu chuẩn nằm trong top đầu của các quý công tử. Chỉ tiếc nụ cười hạ lưu hiện giờ tổ hợp với gương mặt biến dạng này của hắn, ngay lập tức trở nên xấu xí không chịu nổi.
Lộ Dụ Khiên nhìn người trước mặt rốt cuộc không còn nụ cười làm người ta chán ghét. Nhưng đôi mắt đó vẫn rất bình tĩnh. Ghê tởm nhìn qua ống tiêm đặt trên chiếc bàn gần đó. Lỗ Dụ Khiêm xé mở plastic đóng gói, đưa tay cầm lấy bình thuỷ tinh chuẩn bị đâm một lổ, dùng ống tiêm rút chất lỏng trong suốt đó ra ngoài.
Ống tiêm trong suốt làm cho Lỗ Dụ Khiêm càng ngày càng hưng phấn, biểu tình trên mặt càng thêm vặn vẹo biến dạng.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn chất lỏng một chút lại một chút bơm vào trong ống tiêm. Đột nhiên nhớ đến chuyện nhiều năm trước. Hình ảnh y và Thiệu Đông Dương trốn trong một căn phòng ở hộp đêm để tiêm ma tuý. Nhớ khi ấy, bởi vì thứ thuốc mang đến cảm giác sung sướng ngắn ngủi và giải thoát đó khiến cho y lộ ra biểu tình sảng khoái. Trong lòng không khỏi tự giễu, y thật sự không nghĩ đến, mình còn có cơ hội tiêm thứ đó vào người một lần nữa. Rồi chẳng nhận được gì trong góc phòng tối u ám.
"Đừng gấp, tôi sẽ khiến cho cậu sảng khoái." Lỗ Dụ Khiêm cười hắc hắc, hai tay bởi vì kích động mà run rẫy. Rốt cuộc cũng rút ra toàn bộ chất lỏng trong bình thuỷ tinh. Hắn cầm lấy ống tiêm, nụ cười vặn vẹo đi đến gần Tịch Chiêu Nhiên.
"Lỗ Dụ Khiêm!" Tịch Chiêu Nhiên cảm nhận được cây kim đang cắm vào trong thân thể mình. Sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, "Ngươi sẽ hối hận." Y chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, giống như một lời nguyền rủa.
"A, ha hả..." Lộ Dụ Khiêm hớn hở nhìn ống tiêm đã trống rỗng, hắn cười một hồi lâu. Sau đó thuận tay ném sang một bên, ống tim bằng thuỷ tinh rơi xuống mặt đất "xoảng" một tiếng rồi vỡ nát. "Cho dù có hối hận thì tôi cũng phải thượng cậu trước đã rồi nói sau." Hắn tiến đến gần chiếc cổ trắng tuyết của Tịch Chiêu Nhiên hít một hơi. "Ân, thật là thơm ah'! Không hổ là người thường bị thao. Biết nói sao để lấy lòng đàn ông rồi chứ?"
Tịch Chiêu Nhiên không có ý định giẫy dụa. Đồng dạng là đàn ông, y biết nếu như mình giãy dụa, không những bị dây thừng ma sát khiến thân thể đau nhức. Mà còn kích thích thêm dục vọng xấu xa của đàn ông.
Cổ đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn. Ngay sau đó lại truyền đến cảm xúc ướt át. Hơi thở trở nên gấp gáp toàn bộ đều thổi vào lỗ tai y.
Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được nhắm mắt lại, trong lòng bốc lên từng trận buồn nôn, muốn ói.
Lỗ Dụ Khiêm một bên vừa liếm vừa cắn cổ Tịch Chiêu Nhiên. Một bên liếc mắt quan sát phản ứng của y. Hai tay cũng không nhịn được sờ lên thắt lưng y.
Tịch Chiêu Nhiên vừa cắn răng nhẫn nại, vừa chịu đựng cảm giác khó chịu từ ngực truyền đến. Một phần còn lại suy nghĩ, sau khi rời khỏi đây sẽ trả thù hắn như thế nào. Vẫn là đem tên này ném cho đám chó săn của Thiệu Đông Dương đi. Dù sao cũng nên đem thời gian sống sót còn lại của hắn cống hiến một chút giá trị cho thế giới này.
"Tại sao không nói gì?" Lỗ Dụ Khiêm vừa xé quần áo y, vừa giống như đang cùng y nói chuyện phím thường ngày.
Tịch Chiêu Nhiên mở mắt ra, ban đầu chỉ mở hờ mắt. Nhưng khi nhìn ra phía sau, y lập tức mở lớn đôi mắt. Khuôn mặt tuấn mỹ cũng dần hiện lên nét vui sướng.
Cuối cùng đã đến ah', có điều thời gian vừa khít.
Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười ở trong lòng.
Lỗ Dụ Khiêm ban đầu vẫn luôn quan sát sắc mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Hiện giờ nhìn thấy sắc mặt này của y lập tức cảm thấy không đúng. Nhưng hắn chưa kịp quay đầu, một lực đạo mang theo tiếng gió "ồ ồ" đã bay thẳng đến đầu hắn. Hoàn toàn không có thời gian tránh né, trong nháy mắt hắn bị một gậy đánh đến đầu óc choáng váng. Mông cũng đặt xuống mặt đất.
Chờ hắn vất vả ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông mặt không biểu tình đứng ở trước mặt. Hai chân thẳng tắp hữu lực, thân thể cường tráng cao như một tháp sắt. Trong tay hắn đang cầm một con dao lớn bằng thép. Cả người tràn ngập lãnh khí khiến cho tầng hầm âm u này xuống gần đến mười độ. Giống như một la sát đoạt tính mạng của người khác.
Đầu óc choáng váng của Lỗ Dụ Khiên vẫn chưa biến mất. Cảm giác áp bách cường liệt của người đứng trước mặt càng khiến cho hắn rùng mình.
"Nếu để tôi thấy cậu một lần nữa.." Đàm Thiên Dương mặt không biểu lộ cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống Lỗ Dụ Khiêm. Hắn cầm con dao thép, dùng sức cắm xuống ngay trước mặt Lỗ Dụ Khiêm. "Phanh" một tiếng, nền xi-măng vững chắc của sàn nhà bị con dao thép lạnh lẽo cắm xuống gần 20cm. Phần thân còn dư lại trên sàn nhà vì tốc độ cùng lực đạo ném xuống mà rung động, vang lên mấy tiếng "ô ô". Vài mẩu vụn xi-măng bắn ra, kèm theo đó là một thanh âm lãnh khốc như dao nhọn của Đàm Thiên Dương, "..nhất định sẽ trực tiếp giết chết cậu!"
Lỗ Dụ Khiêm rốt cuộc cũng vì con dao thép cắm gần hai chân mình mà hồi phục lại tinh thần. Thân thể hắn run rẩy nói không ra lời. Mông đặt trên mặt đất nhanh chóng chảy ra chất lỏng màu vàng.
Đàm Thiên Dương không hề quan tâm đến Lỗ Dụ Khiêm. Hắn quay đầu nhìn về phía Tịch Chiêu Nhiên còn bị trói. Động tác nhanh chóng cởi trói cho y.
"Anh đến thật chậm ah'." Thân thể Tịch Chiêu Nhiên bởi vì không còn bị dây thừng trói buộc mà vô lực ngã xuống.
Đàm Thiên Dương vội vàng vươn tay ôm lấy y. Trước đó hắn chỉ nhìn thấy trên người Tịch Chiêu Nhiên không có thương tích gì. Cho nên hắn cũng không quá lo lắng. Nhưng hiện giờ nhìn thấy cánh tay phải của y bị kẻ kia trói lại. Đáy mắt ngay lập tức loé lên một tia sắc bén.
Tịch Chiêu Nhiên vô thức phát ra một tiếng rên rĩ. Toàn thân không có nửa điểm khí lực. Thân thể cũng chậm rãi nóng lên, y "ngô" một tiếng. Cảm giác thứ thuốc mà Lỗ Dụ Khiêm vừa tiêm cho y lúc nãy dường như đã phác tác.
"Cậu làm sao vậy?" Đàm Thiên Dương nhìn hai má y dần dần hồng lên, lo lắng hỏi.
"Hắn tiêm thuốc cho tôi." Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên bởi vì hiệu lực của thuốc mà trở nên khàn khàn vô lực.
"Cái gì?" Đàm Thiên Dương trong lòng kinh ngạc một chút, vội hỏi: "Thuốc gì?"
"Đừng hỏi, mau dẫn tôi rời khỏi nơi này." Cánh tay của Tịch Chiêu Nhiên vô lực đẩy hắn một chút. Cả người không thể khống chế mà dựa sát vào hắn.
Đàm Thiên Dương thấy hỏi không được gì. Cũng không dám trì hoãn. Đem người nọ ôm vào trong lòng rồi bước ra ngoài.
Về phần kẻ bị đánh đến tê liệt não đang ngồi phịch dưới sàn nhà. Cũng không ai rãnh rỗi đến liếc nhìn hắn một cái.
Toàn thân Tịch Chiêu Nhiên đều dựa vào lồng ngực rộng lớn cùng ấm áp của Đàm Thiên Dương. Thân thể y bị đôi tay hữu lực của hắn giam cầm. Cảm thấy thân người mình càng lúc càng nóng hơn.
Đàm Thiên Dương vội vàng ôm người nọ trở về phòng. Thấy sắc mặt của y càng ngày càng hồng. Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng thì vô cùng lo lắng, hắn nói với y: "Cậu phát sốt rồi, tôi tìm người lấy thuốc rồi sau đó mang cậu đi bệnh viện."
"Chờ một chút." Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn vội vàng xoay người. Liền lên tiếng gọi hắn, thanh âm khàn khàn nghe vô cùng yếu ớt, không hơi sức.
"Làm sao vậy? Còn chỗ nào không thoải mái?" Đàm Thiên Dương cũng nhanh chóng xoay người trở về, đi đến bên cạnh y. Lỗ tai hắn rất thính, mặc dù thanh âm phát ra của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ tuy không lớn. Nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn trở lại bên giường, vội vàng giơ tay bắt lấy góc áo của hắn. "Đừng đi, tôi không phải bị bệnh." Y nói với vẻ vô cùng khó nhọc. Nhưng cánh tay bắt lấy góc áo Đàm Thiên Dương lại rất dùng sức. Dường như sợ hắn sẽ rời khỏi mình lúc này.
"Không phải bị bệnh? Có phải vì hắn tiêm thuốc cho cậu?" Đàm Thiên Dương lập tức nhớ đến khi ở tầng hầm, Tịch Chiêu Nhiên có nói với hắn điều này. Sắc mặt hắn lập tức âm trầm lạnh như băng, trầm giọng nói. "Tôi tìm hắn đòi thuốc giải!"
"Không, không có thuốc giải." Tịch Chiêu Nhiên cố hết sức lắc đầu, thân thể khô nóng vì di chuyển mà khiến cho y nhịn không được thở gấp một hơi.
"Là thuốc gì?" Đàm Thiên Dương bắt lấy cánh tay đang nắm lấy sàng giường. Sợ y khiến mình khó chịu thêm. Trong lòng tự hỏi liên lục, chẳng lẽ là thứ thuốc cấm nào đó?
Tịch Chiêu Nhiên nào còn hơi sức để nói ra. Nửa điểm khí lực trên người cũng không có. Không thể làm gì khác hơn đành khàn giọng chỉ huy Đàm Thiên Dương giúp y. "Đi.. đi vào toilet, giúp tôi mở vòi nước bồn tắm. Nhanh đi, tôi biết làm sao để giải thuốc."
"Được." Đàm Thiên Dương không chiếm được lời giải đáp. Chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nhìn sắc mặt dường như biết cách giải thuốc của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cũng chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng trong lòng, dựa theo lời phân phó của y mà làm.
Về kẻ tiêm thuốc cho Tịch Chiêu Nhiên.. Đàm Thiên Dương dùng tay đè chặt lấy vòi nước, vặn thật mạnh mở chốt. Sắc mặt hắn âm trầm xuống, đáng lẽ vừa rồi phải trực tiếp giết chết hắn!
Sau khi nước đã đầy bồn, hắn quay trở lại giường hỏi: "Kế tiếp làm gì?"
"Giúp tôi cởi quần áo." Tịch Chiêu Nhiên cố hết sức chỉ huy hắn động thủ.
Đàm Thiên Dương cũng không hỏi nhiều, ôm người từ trên gường bế lên. Đem từng lớp quần áo trên người y, từng cái từng cái cởi xuống.
Mặc dù mới đầu thu, nhưng bởi vì buổi sáng khi ra khỏi nhà. Đàm Thiên Dương cảm thấy Tịch Chiêu Nhiên mặc quá ít. Cho nên sau khi ngâm nước nóng xong, hắn bắt y mặc thêm một lớp quần áo. Vì vậy hiện giờ, Tịch Chiêu Nhiên có loại cảm giác bị người ta lột từng lớp từng lớp áo. Hơn nữa thân thể y càng ngày càng khô nóng. Lúc Đàm Thiên Dương cởi quần áo lại không cẩn thận chạm vào làn da y. Khiến y gần như vô tình phát ra thanh âm rên rỉ.
Đàm Thiên Dương một tay ôm lấy nửa thân trần của Tịch Chiêu Nhiên, tay còn lại cởi quần y. Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng nhiệt độ truyền từ trên người Tịch Chiêu Nhiên có thể khiến cho da thịt người ta bị đốt cháy. Khi hắn đem quần dài y cởi xuống, nhìn đến dục vọng đang ngóc đầu lộ ra bên ngoài của Tịch Chiêu Nhiên. Cảm nhận được hơi thở y càng ngày càng trở nên gấp gáp. Ngay lập tức hắn liền biết thuốc mà Tịch Chiêu Nhiên nói đến là thuốc gì.
Lồng ngực bỗng dâng lên một sự tức giận không thể hình dung được. Đàm Thiên Dương nắm lấy chiếc quần dài của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn dùng sức đến độ có thể nghe thấy tiếng "rốt rốt" của các khớp xương ở đốt ngón tay. Thì ra là thuốc kích thích khiến cho người ta sinh ảo giác!
Đàm Thiên Dương hiện giờ chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới tầng hầm lúc nãy, giết chết cái tên bại hoại kia! Hắn dám tiêm loại thuốc bẩn thỉu như vậy cho Tịch Chiêu Nhiên.
"Thiên.. Thiên Dương." Tịch Chiêu Nhiên bán ngồi trong lòng ngực Đàm Thiên Dương, cố gắng khiến mình tỉnh táo. Đột nhiên cảm thấy người bên cạnh toàn thân căng thẳng không động tĩnh. Y đành phải gọi hắn một tiếng, giọng nói đặt biệt kết hợp với thanh âm mềm mại nghe vô cùng êm tai.
"Tôi ở đây." Đàm Thiên Dương lấy lại tinh thần, đem người đang ngồi trên giường bế lên, hướng đến phòng tắm. Gương mặt bởi vì phẫn nộ mà cứng ngắc lãnh khốc, gân xanh nổi lên.
Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thanh âm của hắn. Cảm giác xao động không ngừng ở trái tim thoáng nhẹ đi một chút. Y nhếch khoé môi, mặc dù không còn khí lực để nói. Nhưng y vẫn cố sức lên tiếng: "Anh đem tôi đặt trong bồn tắm rồi đi ra ngoài đi."
Đàm Thiên Dương ôm người nọ đi vào phòng tắm. Lửa giận trong lòng hiện giờ đã bình ổn lại không ít. Hắn liếc mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên một cái, không nói gì cũng không có ý định đi ra ngoài. Chỉ đem Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ vẫn còn mặc quần lót thả vào trong bồn nước ấm vừa phải. Lại lấy bao khử trùng quấn kỹ cánh tay phải của y, phòng ngừa nước văng trúng. Sau đó hắn đứng ở một bên không động.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không rời đi, nhếch khoé môi, thanh âm mềm mại nói: "Sao anh không đi? Chẳng lẽ muốn nhìn tôi tắm rửa ah'?"
Đàm Thiên Dương vẫn không hề động, nhìn thân thể vô lực cùng mềm mại của y, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng chỉ nghe hắn nói: "Muốn tôi giúp cậu không?"
"Ách." Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút. Có chút kinh ngạc nói: "Anh.. anh có biết giúp như thế nào không?"
Đàm Thiên Dương gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy mình dường như đang nuốt nước bọt. Không biết thanh âm khó nhịn này là do tâm sinh lý hay là do tâm lý của y.
"Được." Tịch Chiêu Nhiên cong khoé môi mỉm cười. Đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn hắn. Dường như là mong chờ nhưng cũng có vẻ là trêu chọc.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, nghiêng người ngồi trên thành bồn bên cạnh y. Hắn nửa ôm lấy thân thể lộ ở bên ngoài, cũng thuận tay che chở cánh tay phải của y. Tay còn lại duỗi xuống, tiến vào làn nước ấm chạm nhẹ lên phần eo cùng bụng dưới của Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn bàn tay to đang duỗi về hướng chiếc quần lót màu thuần trắng của mình. Lại nhịn không được nuốt nước bọt, và lần này y có thể nghe rõ ràng tiếng nuốt nước bọt đó của mình. Bởi vì động tác của Đàm Thiên Dương mà thân thể y càng lúc càng nóng lên. Dục vọng càng thêm cứng rắn. Y khó nhịn nâng phần mông mình hướng về phía trước, như một món quà được trao tặng. Nước trong bồn tắm lớn vì đồng tác của y mà vẽ lên những gợn sóng nhỏ.
Thời điểm Đàm Thiên Dương cầm lấy dục vọng của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng hắn kỳ thật có chút luống cuống. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy luống cuống không biết nên làm gì hiện giờ. Cũng may bởi vì hắn là một người trước sau như một, lãnh tĩnh đến mức khiến cho người ta không thể nhìn ra được vẻ mặt của hắn khi đang làm chuyện này.
Kỹ năng quay tay đối với những người đàn ông độc thân mà nói, ắt hẳn là một chuyện không thể thiếu. Hắn trước kia khi còn ở quân đội, cũng có quy định bản thân trong một thời gian dài phải tự phát tiết một lần. Để đảm bảo thân thể không bị nghẹn đến xảy ra vấn đề. Cho nên kỹ thuật quay tay của hắn tuy không có nhiều kỹ xảo. Nhưng cũng không đến mức trúc trắc.
Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy thân thể mình vô cùng mẫn cảm. Khi nghĩ đến người giúp mình chính là Đàm Thiên Dương. Dục vọng của y liền không ngừng cương cứng, mãnh liệt đứng thẳng lên. Dường như ngay cả linh hồn của y đều rời khỏi thể xác, khoái cảm khiến cho y nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm mềm mại lại khàn khàn.
Đàm Thiên Dương một bên không ngừng giúp Tịch Chiêu Nhiên phát tiết. Ánh mắt không thể khống chế mà nhìn đôi môi đang không ngừng phát ra tiếng rên rĩ bay đến bên tai hắn.
Tịch Chiêu Nhiên là một quý công tử rất tuấn mỹ. Mà hiện giờ bởi vì dục vọng được Đàm Thiên Dương nắm trong tay càng khiến cho y xinh đẹp hơn. Đôi mắt hoa đào nửa khép nửa mở đầy hơi nước. Đôi chân mày vừa dài vừa đen không còn khí thế như bình thường. Mà đang giãn ra một cách biếng nhác. Cái mũi thẳng cùng hai cánh môi mỏng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng cùng chiếc lưỡi màu hồng phấn...
"A..." Tịch Chiêu Nhiên hô một tiếng nhỏ, dường như là sắp đạt đến cao trào khiến cho gương mặt tuấn mỹ của y khẽ nhíu lại. Khuôn mặt trắng nõn càng thêm đỏ ửng lan dần xuống cổ.
Đàm Thiên Dương cũng không biết bản thân mình bị làm sao. Tịch Chiêu Nhiên sau khi phát ra tiếng hô nhỏ liền trực tiếp lao vào lòng hắn. Một tiếng báo trước cũng không có, làm hắn mất thăng bằng trượt chân ngã về phía sau. Hai người xoay thành một vòng, khiến hắn cảm thấy có chút choáng váng.
Sau khi phát tiết xong, Tịch Chiêu Nhiên gần như tê liệt nằm trong ngực Đàm Thiên Dương. Đôi môi hơi mở thở dồn dập.
Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua tinh dịch màu trắng dính trên tay mình. Hắn đưa tay vào trong nước rửa sạch. Sau đó mới cầm lấy vòi phun, giúp Tịch Chiêu Nhiên tắm rửa.
Phát tiết một lần có lẽ là được rồi đi? Đàm Thiên Dương nghĩ ở trong lòng.
Dường như bởi vì hiệu lực của thuốc lui không ít. Tịch Chiêu Nhiên có chút buồn ngủ. Y ngã vào trong lồng ngực Đàm Thiên Dương không nhúc nhích, tuỳ ý hắn loay hoay.
Dòng nước ấm trượt dài trên làn da trắng noãn khiến nó trở nên phiến hồng. Đàm Thiên Dương cảm thấy mình nhìn đến có chút đui mù. Hắn vội vàng chấm dứt hành động thay Tịch Chiêu Nhiên tắm rửa. Đem người nọ ra khỏi bồn nước, hắn lau khô thân thể rồi thả y lên giường. Sau khi dùng chăn bao kín người kia lại, hắn vô thức thở dài một hơi.
Dường như cảm thấy bản thân mình bị nhiệt độ cơ thể của Tịch Chiêu Nhiên lây sang. Hắn thấy người mình hơi nóng, không đúng, là rất rất nóng! Đàm Thiên Dương vội vàng kéo cánh cửa thuỷ tinh ở ban công ra. Hắn đứng quay người về hướng gió lạnh đang không ngừng thổi rừng cây đen kịt ở bên ngoài trong chốc lát.
Sau khi đứng ở ban công ngây người gần ba mười phút. Hắn mới đóng lại cánh cửa thuỷ tinh trở về phòng ngủ.
Dường như hiệu lực của thuộc trên người Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn chưa giải hết toàn bộ. Cái chăn bọc kỹ thân người y lúc nãy đã bị y đá văng hết một nửa. Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên bị cảm lạnh, liền lấy khăn nóng lau người cho y thêm một lần. Rồi lần nữa đem chăn bọc kín người y.
Sau khi bọc kỹ lưỡng, hắn lo nửa đêm y lại đá văng chăn ra. Dứt khoát đem cả chăn lẫn người ôm chặt vào trong lòng. Sau đó mới nằm bên cạnh y ngủ.
Ôm người kia khiến cho Đàm Thiên Dương có chút không ngủ được. Đôi mắt mở to một chốc lại một chốc liếc nhìn gương mặt lộ ở bên ngoài của Tịch Chiêu Nhiên. Bởi vì nhiệt độ cơ thể mà trở nên phiến hồng. Đàm Thiên Dương cảm thấy khuôn mặt Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ nhìn rất đẹp. Ý nghĩ muốn đưa tay vuốt lên gương mặt y ngày trước lại nổi lên.
Vì thế tay hắn không cách nào khống chế được, duỗi tới sờ lên mặt y một chút. Xúc cảm tốt lắm, vừa nóng lại vừa mềm.
Đại khái cảm thấy có người sờ mặt mình, Tịch Chiêu Nhiên liền tiến lại gần cọ cọ. Đem mặt mình chôn vào vai Đàm Thiên Dương.
Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn thấy mình và Tịch Chiêu Nhiên có chút... quá thân mật...
Thế nhưng bởi vì y đem đầu mình vươn ra ngoài, hắn liền nhìn thấy dấu hôn lộ ra trên cổ. Ánh mắt hắn dần âm u, nhất định lần sau phải cẩn thận một chút.
Ngày hôm sau Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại thì Đàm Thiên Dương vẫn chưa thức dậy. Nhưng khi y đem tầm mắt nhìn qua gương mặt gần trong gang tất của Đàm Thiên Dương. Ngươi kia rất nhanh liền mở mắt, đôi mắt thâm thuý không có một tia mê mang.
"Ách, thì ra anh đã sớm tỉnh dậy ah'?" Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút mới cười nói.
"Không có, vừa mới tỉnh." Đàm Thiên Dương lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy. Hắn đã từng trải qua vô số huấn luyện cùng nhiệm vụ, khiến cho hắn từng giây từng phút đều duy trì cảnh giác. Cho nên khi hắn cảm nhận được tầm mắt của Tịch Chiêu Nhiên, thì ngay lập tức tỉnh táo lại. Hơn nữa còn nhanh chóng mở mắt ra.
"A." Tịch Chiêu Nhiên cũng theo hắn từ trên giường ngồi dậy. Cái chăn trượt dài trên người y nói cho y biết rằng cơ thể mình hoàn toàn xích loã. Nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, y nhịn không được khẽ nhếch khoé môi. Lỗ Dụ Khiêm, cái tên rác rưởi này kỳ thật đôi khi cũng có thể tái sử dụng được.
Đối với chuyện không mặc quần áo này, y không nghĩ mình sẽ cảm thấy xấu hổ. Dù sao lúc đầu y vốn suy tính tìm cách làm cho Đàm Thiên Dương có cảm giác hứng thú với thân thể mình.
Tay trái xốc chăn lên, y cố ý để thân thể xích loã của mình xuống giường. Nhưng có một câu nói người ta thường hay dùng "người tính không bằng trời tính". Ngay khi vừa bước xuống giường, y đã bị Đàm Thiên Dương cầm chăn bao kín toàn bộ thân thể.
"Rất lạnh, đừng để bị cảm." Sau khi Đàm Thiên Dương xác định đã đem người kia bao kín. Trong đầu hắn mới chậm rãi thở nhẹ một hơi. Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên có chút không dám nhìn thân thể xích loã của Tịch Chiêu Nhiên. Có lẽ hình ảnh trong bồn tắm lớn của buổi tối ngày hôm qua thật sự khiến người ta cảm thấy rất kích thích. Thân thể nhiễm màu phấn hồng, đôi môi khẽ mở ra... Đàm Thiên Dương quay đầu nhìn về hướng khác. Hắn cảm thấy mình có chút thất thần. Chuyện này trước kia tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra! Và hắn cũng chưa từng có suy nghĩa "không dám" này trong đầu!
So với tâm lý đang rối rắm của Đàm Thiên Dương. Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ còn lại cảm giác sâu sắc không biết làm sao. Có cần bao kín như vậy không chứ, để lộ một chút cũng không được ah'!!
Hiện giờ đã hơn chín giờ tối, có không ít người đến phòng ăn sáng rực này để ăn khuya.
Thế nhưng Đàm Thiên Dương bưng khay nhìn một vòng phòng ăn cũng không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Có mấy du khách nghĩ hắn là nhân viên phục vụ, còn gọi hắn mang cơm đến. Đàm Thiên Dương thuận tay đem khay cơm đặt trên bàn, xoay người rời khỏi.
Tịch Chiêu Nhiên sau khi tỉnh lại, phát hiện tay chân mình bị trói ra đằng sau. Ngay cả cánh tay phải bị thương cũng bị trói một bên. Trong lòng y lập tức trầm xuống.
Y ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đang đắc ý dạt dào của Lỗ Dụ Khiên. Khoé mắt cũng quét qua căn phòng có đầy đường ống dẫn nước. Chỗ này không có cửa sổ, hẳn đây là tầng hầm.
Trong phòng ngoại trừ y và Lỗ Dụ Khiêm, cũng không có kẻ thứ ba.
"Không nghĩ đến chúng ta nhanh như vậy lại gặp nhau, phải không Chiêu Nhiên thiếu gia?"
"Oh." Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy người mình không dùng lực được. Thân thể còn bị trói chặt, một khoảng trống giãy dụa cũng không có, nên liền lười biếng lên tiếng. Y cười như không cười nhìn hắn."Không biết Lỗ công tử làm như vậy với tôi là ý gì đây?"
"Ý gì?" Lỗ Dụ Khiên đi đến gần y. Hắn giờ phúc này hưng phấn đến mức muốn bay lên trời. Hơn mười năm, cái người hắn vẫn luôn dõi theo, chán ghét hơn mười năm rốt cuộc cũng rơi vào trong tay hắn. Hắn làm sao không hứng phấn cơ chứ? Hắn thậm chí còn cảm thấy tế bào toàn thân mình đang vui sướng đến mức phải khiêu vũ. Ăn mừng thắng lợi của bản thân.
"Cậu có biết tôi ghét cậu bao nhiêu không?" Mặt mày Lỗ Dụ Khiêm hớn hở nói, bởi vì hưng phấn quá độ mà con ngươi trừng lớn, khiến người ta khiếp sợ.
"Ghét bao nhiêu?" Tịch Chiêu Nhiên lười biếng hỏi.
"Ghét đến mức chỉ cần cậu sống thêm một phút, một giây trên thế giới này càng khiến cho tôi cảm thấy ghét cậu!"
"Vậy ah'?" Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi, nụ cười trên mặt càng rõ rệt. Y nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc trước mặt mình. Mỉm cười nói: "Vậy thì thật cảm ơn cậu đã nhớ thương tôi như vậy ah', Lỗ Công Tử. Tôi đúng là cảm thấy mình thật vinh hạnh."
"Đừng có lộ vẻ mặt này với tôi!" Lộ Dụ Khiêm nắm chặt cằm y, "Cậu từ nhỏ chính là kẻ như vậy. Từ nhỏ đã như vậy nên khiến cho người ta chán ghét. Mỗi lần nghĩ đến việc cậu chỉ cần nở nụ cười này là có thể có được bất luận thứ gì. Đáng tiếc, cái tôi ghét nhất chính là nụ cười này của cậu. Thật muốn biết khi cậu bị người ta đặt ở dưới thân thao đến dâm tiện. Thì còn có thể cười đến thích ý như vậy không!"
"Tôi rất ngạc nhiên ah'." Tịch Chiêu Nhiên không để ý đến lời nói ác ý cùng thô tục của Lỗ Dụ Khiêm. Chỉ nhìn sâu vào ánh mắt của hắn, "Nếu cậu ghét tôi lâu như vậy, vì sao hiện giờ mới bắt tôi tới đây?"
Lỗ Dụ Khiên nghe xong câu hỏi của y, sắc mặt liền thay đổi. Nếu như hỏi kẻ hắn không động được ở thành phố A này là ai, e rằng cũng chỉ có người của Phó gia. Bọn họ chính là ông vua của thế giới ngầm. Không những tự do dưới luật pháp, mà bên ngoài cũng rất nguy hiểm. Trước kia cho dù Tịch Chiêu Nhiên không được nhà họ Tịch coi trọng. Nhưng y lại được Phó Vân Thiên bảo hộ rất khá. Khiến cho hắn không thể động đến một đầu ngón tay của y. Chỉ có thể ở sau lưng lấy người khác ra trút giận!
Tịch Chiêu Nhiên nhìn sắc mặt đổi tới đôi lui của hắn, nâng lên gương mặt tươi cười nói: "Là bởi vì Phó ca đi?"
Lỗ Dụ Khiêm mím môi, không nói gì.
"Hả hả." Tịch Chiêu Nhiên thấp giọng bật cười, "Cậu cảm thấy tôi và Phó ca cãi nhau trở mặt, sau đó liền thừa cơ hội này trả thù tôi?"
"Đúng thì thế nào?" Lỗ Dụ Khiêm bị y nói trúng thẹn quá thành giận. Hắn nắm lấy áo y rồi xé rách, cột y vào một ống dẫn nước lớn. "Không có hắn bảo hộ, Tịch thiếu gia cậu cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi!"
"Vậy sao?" Tịch Chiêu Nhiên vẫn cười đến mức lười biếng. Giống như tất cả mọi thứ đang phải đối mặt hiện giờ không có liên quan gì đến y, mà là chuyện của người khác. Ánh mắt y nhìn về phía kẻ đang đứng trước mặt. Nhưng lại không đem thân ảnh của hắn in vào đáy mắt.
Lỗ Dụ Khiêm mặt đối mặt với y, thứ hắn ghét nhất trên đời này chính là biểu tình kia. Trong lòng giống như bị hàng trăm hàng nghìn cái móng vuốt xé rách trái tim. Khó chịu đến mức khiến cho hắn muốn giết người!
Thế nhưng hắn phải giày vò người này thật tốt. Nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, hiện giờ nhịn thêm một chốc cũng không quan trọng gì!
Nhớ trong túi áo có thứ gì đó, hắn lại nhịn không được nở nụ cười.
-- Lấy thứ này đi đùa bỡn với một người như Tịch Chiêu Nhiên. Chẳng những có thể làm cho cậu hả giận. Mà còn có thể cho cậu thưởng thức được mỹ sắc.
Đây chính là lời nói của kẻ kia. Hắn kích động đến nỗi có chút không thể khống chế mà run rẫy tay chân.
Hắn vừa kích động lấy thứ kia từ trong túi áo ra. Vừa không thể không gật đầu thừa nhận, Tịch Chiêu Nhiên chính là một đại mỹ nhân, chuyện này không ai mà không biết. Đem một người đàn ông bình thường luôn tao nhã thanh cao như vậy đặt ở dưới thân, tuỳ tiện giày vò. Nghe y kêu khóc cầu xin tha thứ. Chỉ sợ không có bất cứ người đàn ông nào có khả năng từ chối được.
"Tịch thiếu gia, cậu có biết đây là thứ gì không?" Hắn đem bình thuỷ tinh từ trong túi áo lấy ra, rồi quơ quơ trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Trên mặt nhịn không được đắc ý.
Tịch Chiêu Nhiên lười biếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bình thuỷ tinh kia. Chỉ là một chiếc bình nhỏ bằng ngón tay cái. Hẳn là sử dụng ống tiêm để rút thứ chất lỏng kia ra. Không cần nghĩ cũng biết thứ này không phải là thứ tốt lành gì.
Tịch Chiêu Nhiên trong lòng dần trầm xuống, nhưng không nói gì.
"Thứ này có thể làm cho cậu thích đến chết đó, ha hả... Phó ca gì đó có phải làm cho cậu thật thích không? Cậu yên tâm đi, tôi sẽ làm cho cậu càng thích hơn." Lỗ Dụ Khiêm dát sát lại gần mặt Tịch Chiêu Nhiên, chóp mũi gần như dán trên mặt y.
Khi nhìn một người ở cự ly gần, thì khuôn mặt của người đó sẽ luôn bị biến dạng trong mắt đối phương.
Kỳ thật bộ dạng của Lỗ Dụ Khiêm không tồi, ít nhất khuôn mặt của hắn cũng hoàn toàn đủ tiêu chuẩn nằm trong top đầu của các quý công tử. Chỉ tiếc nụ cười hạ lưu hiện giờ tổ hợp với gương mặt biến dạng này của hắn, ngay lập tức trở nên xấu xí không chịu nổi.
Lộ Dụ Khiên nhìn người trước mặt rốt cuộc không còn nụ cười làm người ta chán ghét. Nhưng đôi mắt đó vẫn rất bình tĩnh. Ghê tởm nhìn qua ống tiêm đặt trên chiếc bàn gần đó. Lỗ Dụ Khiêm xé mở plastic đóng gói, đưa tay cầm lấy bình thuỷ tinh chuẩn bị đâm một lổ, dùng ống tiêm rút chất lỏng trong suốt đó ra ngoài.
Ống tiêm trong suốt làm cho Lỗ Dụ Khiêm càng ngày càng hưng phấn, biểu tình trên mặt càng thêm vặn vẹo biến dạng.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn chất lỏng một chút lại một chút bơm vào trong ống tiêm. Đột nhiên nhớ đến chuyện nhiều năm trước. Hình ảnh y và Thiệu Đông Dương trốn trong một căn phòng ở hộp đêm để tiêm ma tuý. Nhớ khi ấy, bởi vì thứ thuốc mang đến cảm giác sung sướng ngắn ngủi và giải thoát đó khiến cho y lộ ra biểu tình sảng khoái. Trong lòng không khỏi tự giễu, y thật sự không nghĩ đến, mình còn có cơ hội tiêm thứ đó vào người một lần nữa. Rồi chẳng nhận được gì trong góc phòng tối u ám.
"Đừng gấp, tôi sẽ khiến cho cậu sảng khoái." Lỗ Dụ Khiêm cười hắc hắc, hai tay bởi vì kích động mà run rẫy. Rốt cuộc cũng rút ra toàn bộ chất lỏng trong bình thuỷ tinh. Hắn cầm lấy ống tiêm, nụ cười vặn vẹo đi đến gần Tịch Chiêu Nhiên.
"Lỗ Dụ Khiêm!" Tịch Chiêu Nhiên cảm nhận được cây kim đang cắm vào trong thân thể mình. Sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, "Ngươi sẽ hối hận." Y chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, giống như một lời nguyền rủa.
"A, ha hả..." Lộ Dụ Khiêm hớn hở nhìn ống tiêm đã trống rỗng, hắn cười một hồi lâu. Sau đó thuận tay ném sang một bên, ống tim bằng thuỷ tinh rơi xuống mặt đất "xoảng" một tiếng rồi vỡ nát. "Cho dù có hối hận thì tôi cũng phải thượng cậu trước đã rồi nói sau." Hắn tiến đến gần chiếc cổ trắng tuyết của Tịch Chiêu Nhiên hít một hơi. "Ân, thật là thơm ah'! Không hổ là người thường bị thao. Biết nói sao để lấy lòng đàn ông rồi chứ?"
Tịch Chiêu Nhiên không có ý định giẫy dụa. Đồng dạng là đàn ông, y biết nếu như mình giãy dụa, không những bị dây thừng ma sát khiến thân thể đau nhức. Mà còn kích thích thêm dục vọng xấu xa của đàn ông.
Cổ đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn. Ngay sau đó lại truyền đến cảm xúc ướt át. Hơi thở trở nên gấp gáp toàn bộ đều thổi vào lỗ tai y.
Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được nhắm mắt lại, trong lòng bốc lên từng trận buồn nôn, muốn ói.
Lỗ Dụ Khiêm một bên vừa liếm vừa cắn cổ Tịch Chiêu Nhiên. Một bên liếc mắt quan sát phản ứng của y. Hai tay cũng không nhịn được sờ lên thắt lưng y.
Tịch Chiêu Nhiên vừa cắn răng nhẫn nại, vừa chịu đựng cảm giác khó chịu từ ngực truyền đến. Một phần còn lại suy nghĩ, sau khi rời khỏi đây sẽ trả thù hắn như thế nào. Vẫn là đem tên này ném cho đám chó săn của Thiệu Đông Dương đi. Dù sao cũng nên đem thời gian sống sót còn lại của hắn cống hiến một chút giá trị cho thế giới này.
"Tại sao không nói gì?" Lỗ Dụ Khiêm vừa xé quần áo y, vừa giống như đang cùng y nói chuyện phím thường ngày.
Tịch Chiêu Nhiên mở mắt ra, ban đầu chỉ mở hờ mắt. Nhưng khi nhìn ra phía sau, y lập tức mở lớn đôi mắt. Khuôn mặt tuấn mỹ cũng dần hiện lên nét vui sướng.
Cuối cùng đã đến ah', có điều thời gian vừa khít.
Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười ở trong lòng.
Lỗ Dụ Khiêm ban đầu vẫn luôn quan sát sắc mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Hiện giờ nhìn thấy sắc mặt này của y lập tức cảm thấy không đúng. Nhưng hắn chưa kịp quay đầu, một lực đạo mang theo tiếng gió "ồ ồ" đã bay thẳng đến đầu hắn. Hoàn toàn không có thời gian tránh né, trong nháy mắt hắn bị một gậy đánh đến đầu óc choáng váng. Mông cũng đặt xuống mặt đất.
Chờ hắn vất vả ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông mặt không biểu tình đứng ở trước mặt. Hai chân thẳng tắp hữu lực, thân thể cường tráng cao như một tháp sắt. Trong tay hắn đang cầm một con dao lớn bằng thép. Cả người tràn ngập lãnh khí khiến cho tầng hầm âm u này xuống gần đến mười độ. Giống như một la sát đoạt tính mạng của người khác.
Đầu óc choáng váng của Lỗ Dụ Khiên vẫn chưa biến mất. Cảm giác áp bách cường liệt của người đứng trước mặt càng khiến cho hắn rùng mình.
"Nếu để tôi thấy cậu một lần nữa.." Đàm Thiên Dương mặt không biểu lộ cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống Lỗ Dụ Khiêm. Hắn cầm con dao thép, dùng sức cắm xuống ngay trước mặt Lỗ Dụ Khiêm. "Phanh" một tiếng, nền xi-măng vững chắc của sàn nhà bị con dao thép lạnh lẽo cắm xuống gần 20cm. Phần thân còn dư lại trên sàn nhà vì tốc độ cùng lực đạo ném xuống mà rung động, vang lên mấy tiếng "ô ô". Vài mẩu vụn xi-măng bắn ra, kèm theo đó là một thanh âm lãnh khốc như dao nhọn của Đàm Thiên Dương, "..nhất định sẽ trực tiếp giết chết cậu!"
Lỗ Dụ Khiêm rốt cuộc cũng vì con dao thép cắm gần hai chân mình mà hồi phục lại tinh thần. Thân thể hắn run rẩy nói không ra lời. Mông đặt trên mặt đất nhanh chóng chảy ra chất lỏng màu vàng.
Đàm Thiên Dương không hề quan tâm đến Lỗ Dụ Khiêm. Hắn quay đầu nhìn về phía Tịch Chiêu Nhiên còn bị trói. Động tác nhanh chóng cởi trói cho y.
"Anh đến thật chậm ah'." Thân thể Tịch Chiêu Nhiên bởi vì không còn bị dây thừng trói buộc mà vô lực ngã xuống.
Đàm Thiên Dương vội vàng vươn tay ôm lấy y. Trước đó hắn chỉ nhìn thấy trên người Tịch Chiêu Nhiên không có thương tích gì. Cho nên hắn cũng không quá lo lắng. Nhưng hiện giờ nhìn thấy cánh tay phải của y bị kẻ kia trói lại. Đáy mắt ngay lập tức loé lên một tia sắc bén.
Tịch Chiêu Nhiên vô thức phát ra một tiếng rên rĩ. Toàn thân không có nửa điểm khí lực. Thân thể cũng chậm rãi nóng lên, y "ngô" một tiếng. Cảm giác thứ thuốc mà Lỗ Dụ Khiêm vừa tiêm cho y lúc nãy dường như đã phác tác.
"Cậu làm sao vậy?" Đàm Thiên Dương nhìn hai má y dần dần hồng lên, lo lắng hỏi.
"Hắn tiêm thuốc cho tôi." Thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên bởi vì hiệu lực của thuốc mà trở nên khàn khàn vô lực.
"Cái gì?" Đàm Thiên Dương trong lòng kinh ngạc một chút, vội hỏi: "Thuốc gì?"
"Đừng hỏi, mau dẫn tôi rời khỏi nơi này." Cánh tay của Tịch Chiêu Nhiên vô lực đẩy hắn một chút. Cả người không thể khống chế mà dựa sát vào hắn.
Đàm Thiên Dương thấy hỏi không được gì. Cũng không dám trì hoãn. Đem người nọ ôm vào trong lòng rồi bước ra ngoài.
Về phần kẻ bị đánh đến tê liệt não đang ngồi phịch dưới sàn nhà. Cũng không ai rãnh rỗi đến liếc nhìn hắn một cái.
Toàn thân Tịch Chiêu Nhiên đều dựa vào lồng ngực rộng lớn cùng ấm áp của Đàm Thiên Dương. Thân thể y bị đôi tay hữu lực của hắn giam cầm. Cảm thấy thân người mình càng lúc càng nóng hơn.
Đàm Thiên Dương vội vàng ôm người nọ trở về phòng. Thấy sắc mặt của y càng ngày càng hồng. Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng thì vô cùng lo lắng, hắn nói với y: "Cậu phát sốt rồi, tôi tìm người lấy thuốc rồi sau đó mang cậu đi bệnh viện."
"Chờ một chút." Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn vội vàng xoay người. Liền lên tiếng gọi hắn, thanh âm khàn khàn nghe vô cùng yếu ớt, không hơi sức.
"Làm sao vậy? Còn chỗ nào không thoải mái?" Đàm Thiên Dương cũng nhanh chóng xoay người trở về, đi đến bên cạnh y. Lỗ tai hắn rất thính, mặc dù thanh âm phát ra của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ tuy không lớn. Nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn trở lại bên giường, vội vàng giơ tay bắt lấy góc áo của hắn. "Đừng đi, tôi không phải bị bệnh." Y nói với vẻ vô cùng khó nhọc. Nhưng cánh tay bắt lấy góc áo Đàm Thiên Dương lại rất dùng sức. Dường như sợ hắn sẽ rời khỏi mình lúc này.
"Không phải bị bệnh? Có phải vì hắn tiêm thuốc cho cậu?" Đàm Thiên Dương lập tức nhớ đến khi ở tầng hầm, Tịch Chiêu Nhiên có nói với hắn điều này. Sắc mặt hắn lập tức âm trầm lạnh như băng, trầm giọng nói. "Tôi tìm hắn đòi thuốc giải!"
"Không, không có thuốc giải." Tịch Chiêu Nhiên cố hết sức lắc đầu, thân thể khô nóng vì di chuyển mà khiến cho y nhịn không được thở gấp một hơi.
"Là thuốc gì?" Đàm Thiên Dương bắt lấy cánh tay đang nắm lấy sàng giường. Sợ y khiến mình khó chịu thêm. Trong lòng tự hỏi liên lục, chẳng lẽ là thứ thuốc cấm nào đó?
Tịch Chiêu Nhiên nào còn hơi sức để nói ra. Nửa điểm khí lực trên người cũng không có. Không thể làm gì khác hơn đành khàn giọng chỉ huy Đàm Thiên Dương giúp y. "Đi.. đi vào toilet, giúp tôi mở vòi nước bồn tắm. Nhanh đi, tôi biết làm sao để giải thuốc."
"Được." Đàm Thiên Dương không chiếm được lời giải đáp. Chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nhìn sắc mặt dường như biết cách giải thuốc của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cũng chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng trong lòng, dựa theo lời phân phó của y mà làm.
Về kẻ tiêm thuốc cho Tịch Chiêu Nhiên.. Đàm Thiên Dương dùng tay đè chặt lấy vòi nước, vặn thật mạnh mở chốt. Sắc mặt hắn âm trầm xuống, đáng lẽ vừa rồi phải trực tiếp giết chết hắn!
Sau khi nước đã đầy bồn, hắn quay trở lại giường hỏi: "Kế tiếp làm gì?"
"Giúp tôi cởi quần áo." Tịch Chiêu Nhiên cố hết sức chỉ huy hắn động thủ.
Đàm Thiên Dương cũng không hỏi nhiều, ôm người từ trên gường bế lên. Đem từng lớp quần áo trên người y, từng cái từng cái cởi xuống.
Mặc dù mới đầu thu, nhưng bởi vì buổi sáng khi ra khỏi nhà. Đàm Thiên Dương cảm thấy Tịch Chiêu Nhiên mặc quá ít. Cho nên sau khi ngâm nước nóng xong, hắn bắt y mặc thêm một lớp quần áo. Vì vậy hiện giờ, Tịch Chiêu Nhiên có loại cảm giác bị người ta lột từng lớp từng lớp áo. Hơn nữa thân thể y càng ngày càng khô nóng. Lúc Đàm Thiên Dương cởi quần áo lại không cẩn thận chạm vào làn da y. Khiến y gần như vô tình phát ra thanh âm rên rỉ.
Đàm Thiên Dương một tay ôm lấy nửa thân trần của Tịch Chiêu Nhiên, tay còn lại cởi quần y. Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng nhiệt độ truyền từ trên người Tịch Chiêu Nhiên có thể khiến cho da thịt người ta bị đốt cháy. Khi hắn đem quần dài y cởi xuống, nhìn đến dục vọng đang ngóc đầu lộ ra bên ngoài của Tịch Chiêu Nhiên. Cảm nhận được hơi thở y càng ngày càng trở nên gấp gáp. Ngay lập tức hắn liền biết thuốc mà Tịch Chiêu Nhiên nói đến là thuốc gì.
Lồng ngực bỗng dâng lên một sự tức giận không thể hình dung được. Đàm Thiên Dương nắm lấy chiếc quần dài của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn dùng sức đến độ có thể nghe thấy tiếng "rốt rốt" của các khớp xương ở đốt ngón tay. Thì ra là thuốc kích thích khiến cho người ta sinh ảo giác!
Đàm Thiên Dương hiện giờ chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới tầng hầm lúc nãy, giết chết cái tên bại hoại kia! Hắn dám tiêm loại thuốc bẩn thỉu như vậy cho Tịch Chiêu Nhiên.
"Thiên.. Thiên Dương." Tịch Chiêu Nhiên bán ngồi trong lòng ngực Đàm Thiên Dương, cố gắng khiến mình tỉnh táo. Đột nhiên cảm thấy người bên cạnh toàn thân căng thẳng không động tĩnh. Y đành phải gọi hắn một tiếng, giọng nói đặt biệt kết hợp với thanh âm mềm mại nghe vô cùng êm tai.
"Tôi ở đây." Đàm Thiên Dương lấy lại tinh thần, đem người đang ngồi trên giường bế lên, hướng đến phòng tắm. Gương mặt bởi vì phẫn nộ mà cứng ngắc lãnh khốc, gân xanh nổi lên.
Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thanh âm của hắn. Cảm giác xao động không ngừng ở trái tim thoáng nhẹ đi một chút. Y nhếch khoé môi, mặc dù không còn khí lực để nói. Nhưng y vẫn cố sức lên tiếng: "Anh đem tôi đặt trong bồn tắm rồi đi ra ngoài đi."
Đàm Thiên Dương ôm người nọ đi vào phòng tắm. Lửa giận trong lòng hiện giờ đã bình ổn lại không ít. Hắn liếc mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên một cái, không nói gì cũng không có ý định đi ra ngoài. Chỉ đem Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ vẫn còn mặc quần lót thả vào trong bồn nước ấm vừa phải. Lại lấy bao khử trùng quấn kỹ cánh tay phải của y, phòng ngừa nước văng trúng. Sau đó hắn đứng ở một bên không động.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không rời đi, nhếch khoé môi, thanh âm mềm mại nói: "Sao anh không đi? Chẳng lẽ muốn nhìn tôi tắm rửa ah'?"
Đàm Thiên Dương vẫn không hề động, nhìn thân thể vô lực cùng mềm mại của y, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng chỉ nghe hắn nói: "Muốn tôi giúp cậu không?"
"Ách." Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút. Có chút kinh ngạc nói: "Anh.. anh có biết giúp như thế nào không?"
Đàm Thiên Dương gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy mình dường như đang nuốt nước bọt. Không biết thanh âm khó nhịn này là do tâm sinh lý hay là do tâm lý của y.
"Được." Tịch Chiêu Nhiên cong khoé môi mỉm cười. Đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn hắn. Dường như là mong chờ nhưng cũng có vẻ là trêu chọc.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, nghiêng người ngồi trên thành bồn bên cạnh y. Hắn nửa ôm lấy thân thể lộ ở bên ngoài, cũng thuận tay che chở cánh tay phải của y. Tay còn lại duỗi xuống, tiến vào làn nước ấm chạm nhẹ lên phần eo cùng bụng dưới của Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn bàn tay to đang duỗi về hướng chiếc quần lót màu thuần trắng của mình. Lại nhịn không được nuốt nước bọt, và lần này y có thể nghe rõ ràng tiếng nuốt nước bọt đó của mình. Bởi vì động tác của Đàm Thiên Dương mà thân thể y càng lúc càng nóng lên. Dục vọng càng thêm cứng rắn. Y khó nhịn nâng phần mông mình hướng về phía trước, như một món quà được trao tặng. Nước trong bồn tắm lớn vì đồng tác của y mà vẽ lên những gợn sóng nhỏ.
Thời điểm Đàm Thiên Dương cầm lấy dục vọng của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng hắn kỳ thật có chút luống cuống. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy luống cuống không biết nên làm gì hiện giờ. Cũng may bởi vì hắn là một người trước sau như một, lãnh tĩnh đến mức khiến cho người ta không thể nhìn ra được vẻ mặt của hắn khi đang làm chuyện này.
Kỹ năng quay tay đối với những người đàn ông độc thân mà nói, ắt hẳn là một chuyện không thể thiếu. Hắn trước kia khi còn ở quân đội, cũng có quy định bản thân trong một thời gian dài phải tự phát tiết một lần. Để đảm bảo thân thể không bị nghẹn đến xảy ra vấn đề. Cho nên kỹ thuật quay tay của hắn tuy không có nhiều kỹ xảo. Nhưng cũng không đến mức trúc trắc.
Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy thân thể mình vô cùng mẫn cảm. Khi nghĩ đến người giúp mình chính là Đàm Thiên Dương. Dục vọng của y liền không ngừng cương cứng, mãnh liệt đứng thẳng lên. Dường như ngay cả linh hồn của y đều rời khỏi thể xác, khoái cảm khiến cho y nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm mềm mại lại khàn khàn.
Đàm Thiên Dương một bên không ngừng giúp Tịch Chiêu Nhiên phát tiết. Ánh mắt không thể khống chế mà nhìn đôi môi đang không ngừng phát ra tiếng rên rĩ bay đến bên tai hắn.
Tịch Chiêu Nhiên là một quý công tử rất tuấn mỹ. Mà hiện giờ bởi vì dục vọng được Đàm Thiên Dương nắm trong tay càng khiến cho y xinh đẹp hơn. Đôi mắt hoa đào nửa khép nửa mở đầy hơi nước. Đôi chân mày vừa dài vừa đen không còn khí thế như bình thường. Mà đang giãn ra một cách biếng nhác. Cái mũi thẳng cùng hai cánh môi mỏng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng cùng chiếc lưỡi màu hồng phấn...
"A..." Tịch Chiêu Nhiên hô một tiếng nhỏ, dường như là sắp đạt đến cao trào khiến cho gương mặt tuấn mỹ của y khẽ nhíu lại. Khuôn mặt trắng nõn càng thêm đỏ ửng lan dần xuống cổ.
Đàm Thiên Dương cũng không biết bản thân mình bị làm sao. Tịch Chiêu Nhiên sau khi phát ra tiếng hô nhỏ liền trực tiếp lao vào lòng hắn. Một tiếng báo trước cũng không có, làm hắn mất thăng bằng trượt chân ngã về phía sau. Hai người xoay thành một vòng, khiến hắn cảm thấy có chút choáng váng.
Sau khi phát tiết xong, Tịch Chiêu Nhiên gần như tê liệt nằm trong ngực Đàm Thiên Dương. Đôi môi hơi mở thở dồn dập.
Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua tinh dịch màu trắng dính trên tay mình. Hắn đưa tay vào trong nước rửa sạch. Sau đó mới cầm lấy vòi phun, giúp Tịch Chiêu Nhiên tắm rửa.
Phát tiết một lần có lẽ là được rồi đi? Đàm Thiên Dương nghĩ ở trong lòng.
Dường như bởi vì hiệu lực của thuốc lui không ít. Tịch Chiêu Nhiên có chút buồn ngủ. Y ngã vào trong lồng ngực Đàm Thiên Dương không nhúc nhích, tuỳ ý hắn loay hoay.
Dòng nước ấm trượt dài trên làn da trắng noãn khiến nó trở nên phiến hồng. Đàm Thiên Dương cảm thấy mình nhìn đến có chút đui mù. Hắn vội vàng chấm dứt hành động thay Tịch Chiêu Nhiên tắm rửa. Đem người nọ ra khỏi bồn nước, hắn lau khô thân thể rồi thả y lên giường. Sau khi dùng chăn bao kín người kia lại, hắn vô thức thở dài một hơi.
Dường như cảm thấy bản thân mình bị nhiệt độ cơ thể của Tịch Chiêu Nhiên lây sang. Hắn thấy người mình hơi nóng, không đúng, là rất rất nóng! Đàm Thiên Dương vội vàng kéo cánh cửa thuỷ tinh ở ban công ra. Hắn đứng quay người về hướng gió lạnh đang không ngừng thổi rừng cây đen kịt ở bên ngoài trong chốc lát.
Sau khi đứng ở ban công ngây người gần ba mười phút. Hắn mới đóng lại cánh cửa thuỷ tinh trở về phòng ngủ.
Dường như hiệu lực của thuộc trên người Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn chưa giải hết toàn bộ. Cái chăn bọc kỹ thân người y lúc nãy đã bị y đá văng hết một nửa. Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên bị cảm lạnh, liền lấy khăn nóng lau người cho y thêm một lần. Rồi lần nữa đem chăn bọc kín người y.
Sau khi bọc kỹ lưỡng, hắn lo nửa đêm y lại đá văng chăn ra. Dứt khoát đem cả chăn lẫn người ôm chặt vào trong lòng. Sau đó mới nằm bên cạnh y ngủ.
Ôm người kia khiến cho Đàm Thiên Dương có chút không ngủ được. Đôi mắt mở to một chốc lại một chốc liếc nhìn gương mặt lộ ở bên ngoài của Tịch Chiêu Nhiên. Bởi vì nhiệt độ cơ thể mà trở nên phiến hồng. Đàm Thiên Dương cảm thấy khuôn mặt Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ nhìn rất đẹp. Ý nghĩ muốn đưa tay vuốt lên gương mặt y ngày trước lại nổi lên.
Vì thế tay hắn không cách nào khống chế được, duỗi tới sờ lên mặt y một chút. Xúc cảm tốt lắm, vừa nóng lại vừa mềm.
Đại khái cảm thấy có người sờ mặt mình, Tịch Chiêu Nhiên liền tiến lại gần cọ cọ. Đem mặt mình chôn vào vai Đàm Thiên Dương.
Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn thấy mình và Tịch Chiêu Nhiên có chút... quá thân mật...
Thế nhưng bởi vì y đem đầu mình vươn ra ngoài, hắn liền nhìn thấy dấu hôn lộ ra trên cổ. Ánh mắt hắn dần âm u, nhất định lần sau phải cẩn thận một chút.
Ngày hôm sau Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại thì Đàm Thiên Dương vẫn chưa thức dậy. Nhưng khi y đem tầm mắt nhìn qua gương mặt gần trong gang tất của Đàm Thiên Dương. Ngươi kia rất nhanh liền mở mắt, đôi mắt thâm thuý không có một tia mê mang.
"Ách, thì ra anh đã sớm tỉnh dậy ah'?" Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút mới cười nói.
"Không có, vừa mới tỉnh." Đàm Thiên Dương lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy. Hắn đã từng trải qua vô số huấn luyện cùng nhiệm vụ, khiến cho hắn từng giây từng phút đều duy trì cảnh giác. Cho nên khi hắn cảm nhận được tầm mắt của Tịch Chiêu Nhiên, thì ngay lập tức tỉnh táo lại. Hơn nữa còn nhanh chóng mở mắt ra.
"A." Tịch Chiêu Nhiên cũng theo hắn từ trên giường ngồi dậy. Cái chăn trượt dài trên người y nói cho y biết rằng cơ thể mình hoàn toàn xích loã. Nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, y nhịn không được khẽ nhếch khoé môi. Lỗ Dụ Khiêm, cái tên rác rưởi này kỳ thật đôi khi cũng có thể tái sử dụng được.
Đối với chuyện không mặc quần áo này, y không nghĩ mình sẽ cảm thấy xấu hổ. Dù sao lúc đầu y vốn suy tính tìm cách làm cho Đàm Thiên Dương có cảm giác hứng thú với thân thể mình.
Tay trái xốc chăn lên, y cố ý để thân thể xích loã của mình xuống giường. Nhưng có một câu nói người ta thường hay dùng "người tính không bằng trời tính". Ngay khi vừa bước xuống giường, y đã bị Đàm Thiên Dương cầm chăn bao kín toàn bộ thân thể.
"Rất lạnh, đừng để bị cảm." Sau khi Đàm Thiên Dương xác định đã đem người kia bao kín. Trong đầu hắn mới chậm rãi thở nhẹ một hơi. Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên có chút không dám nhìn thân thể xích loã của Tịch Chiêu Nhiên. Có lẽ hình ảnh trong bồn tắm lớn của buổi tối ngày hôm qua thật sự khiến người ta cảm thấy rất kích thích. Thân thể nhiễm màu phấn hồng, đôi môi khẽ mở ra... Đàm Thiên Dương quay đầu nhìn về hướng khác. Hắn cảm thấy mình có chút thất thần. Chuyện này trước kia tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra! Và hắn cũng chưa từng có suy nghĩa "không dám" này trong đầu!
So với tâm lý đang rối rắm của Đàm Thiên Dương. Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ còn lại cảm giác sâu sắc không biết làm sao. Có cần bao kín như vậy không chứ, để lộ một chút cũng không được ah'!!