• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân (2 Viewers)

  • Chương 9

Đàm Thiên Dương tìm đến địa chỉ hộp đêm mà Thiệu Đông Dương đã nói với hắn.

Sau khi cúp điện thoại, đôi lông mày của Đàm Thiên Dương vẫn cau lại không thể giản ra. Hắn được sinh ra ở nông thôn, nên trước khi tham gia quân đội, hắn chưa từng rời khỏi thôn làng hẻo lánh đó. Sau khi tốt nghiệp trung học liền gia nhập quân đội, càng hoàn toàn tiến vào một khu quản lý nghiêm ngặt. Vì vậy dù đã trưởng thành, nhưng ở trong mắt hắn. Mấy địa điểm như hộp đêm này nhìn thế nào cũng không phải là nơi tốt lành gì. Nếu như không cần thiết, hắn tuyệt đối sẽ không đi vào đó.

Sau khi Đàm Thiên Dương đến lầu dưới. Thiệu Đông Dương bởi vì tính tò mò của mình mà tự đi xuống lầu đón hắn. Lại bị dáng người cùng chiều cao của hắn áp bách đến kinh ngạc một chút.

Tại sao Tịch Chiêu Nhiên lại tìm một tên như vậy chứ? Thiệu Đông Dương nghĩ thầm, xem ra bộ dạng này không thể bẻ cong ah'. Từ trên xuống dưới thẳng đến không thể nào thẳng hơn được nữa. Đừng để đến lúc không những không bẻ cong được, mà ngược lại còn bị đập vỡ.

"Cậu ấy ở đâu?" Đàm Thiên Dương nhìn lướt qua người đàn ông đang đánh giá mình. Thiệu Đông Dương nhìn đôi lông mày của Đàm Thiên Dương bởi vì cau lại mà khiến cho ánh mắt hắn có phần lãnh liệt. Cảm giác mãnh liệt đến độ khiến cho đại ca bang hội không sợ trời không sợ đất như hắn cũng cảm thấy da đầu mình run lên.

Người như vậy, nếu thật sự là đối thủ của mình. Nhất định phải hoàn toàn xoá bỏ sự tồn tại của hắn. Trực giác của Thiệu Đông Dương nói với hắn rằng, người này tuyệt đối không thể tuỳ tiện trêu chọc.

"Cậu ấy ở tầng trên cùng, tôi dẫn anh lên." Thiệu Đông Dương gật đầu với hắn, sau đó xoay người đi về hướng cầu thang.

Đàm Thiên Dương cất bước đi theo phía sau. Vừa rồi bị Thiệu Đông Dương đánh giá, hắn cũng đồng thời đánh giá đối phương. Chẳng qua bởi vì cảm thấy điều này không có liên quan gì đến mình. Nên hắn vẫn biển hiện không mấy quan tâm.

Khi Đàm Thiên Dương nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên, đối phương vẫn còn đang gục xuống bàn. Bộ dạng thoạt nhìn không có chút sức sống, khiến cho hắn cảm thấy có chút lo lắng.

"Cậu ấy làm sao vậy?" Đàm Thiên Dương đi đến bên cạnh y, hỏi Thiệu Đông Dương.

"Đại khái chắc là do huyết áp thấp lại tái phát đi." Thiệu Đông Dương nói. Bởi vì trước đó Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên đưa ra yêu cầu kia, làm cho hắn cũng quên mất chuyện muốn đưa y đến bệnh viện.

Đàm Thiên Dương híp mắt lại nhìn hắn. Thiệu Đông Dương ngay lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách đánh tới mặt mình. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng, thì tầm mắt của đối phương đã thu hồi lại, khom người bế Tịch Chiêu Nhiên.

Thiệu Đông Dương nhất thời cảm thấy mình thật mất mặt. Nhưng hiện giờ không phải là lúc quan tâm mặt mũi của bản thân. Hắn thấy Đàm Thiên Dương bế Tịch Chiêu Nhiên đang mê mang từ chỗ ngồi đi về hướng cửa ngoài vội vàng hô lên: "Uy, anh tính bế cậu ấy như thế rồi đi ra ngoài ah'?" Tịch Chiêu Nhiên dù sao cũng là một người đàn ông, nếu như vậy thì thật không đẹp mắt cho lắm ah'.

Đàm Thiên Dương lại nhìn Thiệu Đông Dương lần nữa. Hắn để hai chân Tịch Chiêu Nhiên xuống đất, rồi xoay người cõng y lên lưng. Sau đó không nói gì liền bước thẳng ra cửa, ngay cả chào hỏi cũng không nói một câu.

Thiệu Đông Dương sờ sờ mũi, hắn tại sao lại cảm thấy mình bị người kia chán ghét ah'? Nhưng vì sao chứ?

Đàm Thiên Dương cõng Tịch Chiêu Nhiên đến bệnh viện. Khi nãy thấy y dường như mất đi ý thức bình thường gục xuống bàn. Khiến cho hắn vô cùng lo lắng, buổi sáng thức dậy còn khoẻ mạnh, tại sao lại đột nhiên bị bệnh?

Bác sĩ vẫn chỉ kê một số thuốc bổ sung dinh dưỡng cho Tịch Chiêu Nhiên. Dặn dò hắn phải chú ý tới ăn uống của y. Rồi nhắc nhở y phải nhớ vận động nhiều, còn những thứ khác đều không có vấn đề.

Đàm Thiên Dương mặc dù có chút không yên lòng. Nhưng nếu bác sĩ đã nói như vậy, hắn cũng không có gì để nói.

Sau khi Tịch Chiêu Nhiên truyền một chai nước biển thì liền tỉnh lại. Nhưng cho dù tỉnh lại, y cũng không có lập tức rời giường, mà vẫn nằm ngẩn người.

"Còn chỗ nào không thoải mái không?" Đàm Thiên Dương thấy sắc mặt của y vẫn trắng bệch, có chút không yên lòng hỏi.

Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, không mở miệng, dường như là không muốn nói nhiều.

"Vậy trở về đi, cậu vẫn còn chưa ăn cơm tối." Đàm Thiên Dương vỗ vai y.

Tịch Chiêu Nhiên khoé miệng cong cong. Thật sự khó tìm được người nào trên thế giới này vẫn còn nhớ rõ y chưa ăn cơm..

Trên đường về nhà cả hai vẫn duy trì trầm mặc, mãi cho đến khi về đến nhà. Tịch Chiêu Nhiên mới hỏi: "Ngày xảy ra tai nạn, lúc anh cứu tôi, thật sự xác định tài xế lái xe đã tử vong?"

Đàm Thiên Dương đối với câu hỏi của y vô cùng ngạc nhiên. Hắn nói: "Đúng, đã chết." Nếu có người giả chết ở trước mặt hắn. Nhưng hắn lại không phát hiện được, vậy thì hắn đã sớm bị giết vô số lần rồi.

Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, dường như lại lười mở miệng. Ngay cả nụ cười bình thường trên mặt cũng biến mất.

"Cậu, có chuyện gì sao?" Đàm Thiên Dương có chút do dự hỏi.

Tịch Chiêu Nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, khoé môi miễn cưỡng cong lên, lại không nói chuyện.

Đàm Thiên Dương nhíu mày. Biết y quả thực đã gặp phải chuyện gì đó. Trong lòng nhớ đến người đàn ông ở hộp đêm lúc chiều, mày hắn càng cau chặt hơn.

Hai người sau khi ăn xong cơm tối, Đàm Thiên Dương theo thường lệ giúp y chà lưng. Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ không muốn suy nghĩ gì khác, rửa mặt xong y liền nằm xuống giường chôn mình vào ổ chăn.

Đàm Thiên Dương đi theo y vào phòng ngủ, đứng ở bên giường nói với y: "Ngày mai dậy sớm một chút, tôi dẫn cậu đi chạy bộ."

Tịch Chiêu Nhiên căn bản không nghe rõ câu nói của hắn, như có như không mà gật dầu.

Đàm Thiên Dương xem như y đã đồng ý.

Vì thế, bình minh sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Chiêu Nhiên đã bị Đàm Thiên Dương đánh thức.

Người có huyết áp thấp hầu như đều bực bội mỗi khi thức dậy. Mà Tịch Chiêu Nhiên khi thức dậy còn bực bội hơn so với người bình thường. Sau khi bị ép buộc mở mắt ra, y liền trừng đôi mắt vẫn còn mê mang, nhưng đầy tức giận về phía kẻ đang quấy rối giấc ngủ của mình.

"Dậy đi." Đàm Thiên Dương phớt lờ, tiếp tục gọi người nọ thức dậy.

"Biến!" Bởi vì bị đánh thức khiến cho thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên âm lãnh như băng.

Đàm Thiên Dương nhìn lướt qua ánh mắt lạnh lùng của y. Bàn tay to liền duỗi ra, lôi cái chăn qua một bên. Hắn nắm lấy cánh tay của Tịch Chiêu Nhiên, trực tiếp kéo y dậy.

"Anh làm gì ah'!" Thần trí của Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Thân thể bị một người khác hoàn toàn nắm giữ khiến cho y phẩn nộ mà phản kích. Y vặn vẹo người rồi đá một cước về phía Đàm Thiên Dương.

Đàm Thiên Dương híp mắt, tay trái rất nhanh vươn đến. Lấy tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy rõ nắm lấy chân phải đang đá tới của Tịch Chiêu Nhiên, rồi kéo sang một bên. Cẩn thận không tổn thương đến tay phải của y, hắn dùng toàn bộ thân thể mình áp xuống, đem người kia đè trở về trên giường.

Tịch Chiêu Nhiên trải qua một loạt động tác đã sớm hoàn toàn tỉnh táo lại. Y có chút trợn mắt há mồm nhìn người đang đè ở phía trên mình. Thậm chí quên luôn cả tư thế xấu hổ trong giờ phút này của bản thân.

Nếu ở bên cạnh có một chiếc gương, y sẽ nhìn thấy nửa thân dưới mình đang xích loã. Hai chân mở lớn bị Đàm Thiên Dương lấy ưu thế áp đảo hoàn toàn đặt ở trên giường, không cách nào xoay người.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là.. người anh em thường xuyên chào cờ mỗi buổi sáng đang đứng thẳng tắp. Đầy kiêu ngạo mà đâm lên người Đàm Thiên Dương.

Đàm Thiên Dương lại giống như hoàn toàn không chú ý tới chuyện đó. Hắn chỉ dùng cặp mắt đen láy thâm sâu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gan tất của người dưới thân. Sau đó đứng thẳng dậy, cũng không quên nhắc nhở nói: "Nên thức dậy."

"Anh..." Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa thể hoàn hồn, thì Đàm Thiên Dương đã rời khỏi phòng ngủ.

Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, vừa rồi.. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chờ Tịch Chiêu Nhiên rửa mặt xong, chỉ thấy Đàm Thiên Dương đã mặc một bộ đồ thể thao màu đen đứng ở phòng khách chờ y. Bộ đồ thể thao kia không phải là hàng hiệu gì, nhìn chất liệu vải cũng không quá tốt. Nhưng khi mặc chỉnh tề trên người Đàm Thiên Dương, lại hoàn toàn hiện ra nét đặc biệt mà ở hàng hiệu mới có.

"Đi thay quần áo đi." Đàm Thiên Dương thấy y vẫn đứng bất động, thúc giục nói.

Tịch Chiêu Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, đi vào phòng ngủ thay bộ đồ thể thao của mình. Y cao một mét tám lại mặc hàng hiệu, nên nét quyến rũ cũng không thua kém Đàm Thiên Dương. Hai thân người cao lớn chân dài. Hai khuôn mặt, một tuấn tú một anh tuấn đi cùng nhau. Tuyệt đối là một phong cảnh đẹp, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn gần như đạt đến trăm phần trăm.

Đàm Thiên Dương vì chú ý đặt biệt đến thân thể của Tịch Chiêu Nhiên. Nên hắn chỉ dẫn y đến một công viên nhỏ cách đó không xa chạy bộ. Thể lực của Tịch Chiêu Nhiên tuy không có khả năng bằng được Đàm Thiên Dương. Nhưng cũng không đến mức thua hắn quá nhiều. Chạy hơn một vòng cũng chỉ ra nhiều mồ hôi một chút thôi.

Chạy vòng quanh bên bờ hồ, Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên có chút mệt. Bởi vì cánh tay bị thương nên khiến cho y chạy vô cùng vất vả. Hắn liền chủ động đứng lại, tìm một băng ghế đá cho y ngồi nghĩ ngơi.

Hắn lại tự mình đi đến quầy bán đồ ăn vặt gần đó. Nhìn thấy ông chủ bán hàng đang khiêng đồ từ trên xe xuống, hắn liền tiện tay giúp đỡ một hồi. Sau khi khiêng hết đồ, ông chủ bán hàng vô cùng cảm kích. Định tặng cho hắn hai chai nước, nhưng lại bị Đàm Thiên Dương từ chối. Hắn bỏ tiền ra mua một chai nước khoáng, lại mua cho Tịch Chiêu Nhiên một chai nước tăng lực. Hắn vốn đến đây là để mua nước uống.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn chai nước tăng lực trên tay mình. Khuôn mặt cứng ngắt cả ngày, rốt cuộc cũng không nhịn được nở một nụ cười. Loại đồ uống dành cho trẻ con này, y đúng là chưa từng uống qua.

"Uống xong rồi về nhà." Đàm Thiên Dương hất cằm về phía y. Nước tăng lực đối với hắn mà nói cũng có thể xem như thứ nước uống cao cấp. Hắn từng nhìn thấy rất nhiều trẻ nhỏ bởi vì muốn uống loại nước này mà bị cha mẹ mình đánh với lý do phung phí tiền.

Tịch Chiêu Nhiên do dự một chút, để hắn mở hộ chai nước cho mình rồi uống thử vài hớp. Hương vị coi như không tệ, nhưng mùi vị vẫn còn kém xa với những loại thức uống dinh dưỡng mà y từng uống qua.

"Về nhà thôi." Đàm Thiên Dương vỗ vai y.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua quầy bán đồ ăn vặt hỏi, "Anh thích giúp đỡ người khác ah'?"

Đàm Thiên Dương nhìn y một cái rồi lắc đầu, "Tiện tay thôi." Hắn nói xong rồi xoay người, dự định đi về nhà sớm một chút. Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên, xem như khởi động làm nóng người là được rồi.

Tịch Chiêu Nhiên nhún vai, đứng dậy đi theo phía sau hắn.

Thông qua kinh nghiệm của hai ngày trước. Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên lại đi uống rượu hoặc là sinh bệnh té xỉu. Cho nên hắn đã khuyên y tìm chuyện gì đó để làm, hoặc trực tiếp quay về công ty làm việc. Dù sao công việc của y cũng không cần tự mình động tay làm gì cả.

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong nhún vai, có điều y vẫn nghe lời hắn, quyết định đi làm trở lại. Hai người đi cùng nhau đến công ty cũng không cảm thấy nhàm chán.

Cả hai đến lầu một của công ty thì chia ra mỗi người đi một ngả. Tịch Chiêu Nhiên nhìn bóng dáng của Đàm Thiên Dương đi vào thang máy. Nghĩ đến câu nói của Thiệu Đông Dương hôm trước. -- Khoảng cách sinh mỹ cảm -- Y cảm thấy lập luận này cũng có chút có đạo lý. Vì vậy vẫn là không nên để cho Đàm Thiên Dương lúc nào cũng đi theo mình. Cũng đỡ cho mình mỗi lúc mỗi chuyện đều phải bận tâm đến suy nghĩ của hắn.

Đàm Thiên Dương là người hoàn toàn khác biệt với y. Thế giới trưởng thành của hai người cách xa nhau vạn dặm. Đàm Thiên Dương sinh ra ở nông thôn, tư tưởng cổ hủ. Rất nhiều chuyện y cho là bình thường thì hắn lại coi là lệch lạc không tốt. Tịch Chiêu Nhiên không muốn trước khi chưa đem người nắm trong tay đã khiến cho đối phương nảy sinh tâm lý bài xích. Đương nhiên y cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi bản thân để phù hợp với đối phương, chưa từng nghĩ đến.

Bởi vì tay phải của y bị thương, Tịch Chiêu Nhiên trở về văn phòng cũng không làm được gì. Sau khi ngồi ngẫn người hết nửa buổi sáng, y nhận được điện thoại của Thiệu Đông Dương.

"Người cậu nhờ tôi điều tra, tôi đã tra ra rồi." Thiệu Đông Dương thở hắt ra trong điện thoại. Tịch Chiêu Nhiên bình tĩnh không lên tiếng, chờ câu nói kế tiếp của hắn, "Trước khi cậu đi đến thành phố T. Quả thực đã có người liên hệ với hắn. Bảo hắn gọi điện thoại đặt hàng ở một siêu thị mini, rồi nói đối phương giao hàng đến chỗ hắn. Người nọ ra cái giá vô cùng hào phóng. Ông chủ kia còn nói, lúc đầu cái siêu thị kia vốn định từ chối. Nghe nói là bởi vì không có ai có thời gian chở hàng đến cho hắn, bảo hắn tới lấy. Nhưng người gọi điện thoại cho hắn lại bắt hắn nghĩ biện pháp. Nhất định phải giao hàng trong ngày đó. Ngữ khí của người kia mang theo đe doạ, ông chủ đó bị hắn làm doạ sợ. Liền quấn chặt lấy người chủ siêu thị mini kia năn nỉ chở hàng đến. Cuối cùng dường như cái siêu thị mini đó không còn cách nào khác đành phải đáp ứng hắn." Thiệu Đông Dương nói xong suy nghĩ một chút, có chút không xác định hỏi, "Tôi nói như vậy, cậu đã hiểu chưa?" Mấy câu trên giống như là khẩu lệnh, chính bản thân hắn nghe xong còn thấy choáng váng không ít.

"Hiểu được." Tịch Chiêu Nhiên cuối cùng đã biết được chuyện gì đã xảy ra, có chút không yên lòng đáp trả.

Thiệu Đông Dương nghe giọng điệu của hắn không ổn lắm, có chút lo lắng tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chiêu Nhiên..."

"Đừng gọi tôi là Chiêu Nhiên." Tịch Chiêu Nhiên không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn.

"Được được, Tịch thiếu gia." Thiệu Đông Dương thở dài, "Ít nhất cậu cũng nên nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Tịch Chiêu Nhiên xoay người trên ghế dựa. Đôi mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người. Ngay lúc Thiệu Đông Dương nghĩ y sẽ không nói gì nữa, thì đột nhiên nghe y mở miệng, giọng nói có chút mơ hồ: "Cậu cảm thấy, khả năng tôi không phải là người họ Tịch lớn bao nhiêu?"

Thiệu Đông Dương nghe xong lập tức nhíu mày, "Cậu sao lại nghĩ như vậy? Nếu cậu cảm thấy mình không phải là người họ Tịch. Vậy thì những chuyện cậu làm mấy năm nay tính sao đây? Chỉ vì giận dỗi hoặc trả thù ah'?"

Tịch Chiêu Nhiên không nói chuyện, bởi vì biết trong phòng không có người ngoài. Cho nên ánh mắt y nhìn ra ngoài cửa sổ có chút trống rỗng, cả người đều co lại.

"Ông ta không tin đó là chuyện của ông ta. Năm đó tôi đã tìm người giám định bản xét nghiệm DNA đó, nên kết quả không thể sai được. Ông ta nghi ngờ, đại khái là vì bản xét nghiệm đó do chính tay mẹ cậu đưa cho ông ta. Người ông ta không tin tưởng nhất kỳ thật chính là mẹ cậu, còn cậu thì không có vấn đề gì." Thiệu Đông Dương thở dài giải thích.

"Vậy ý cậu nói, ông ta không tin mẹ tôi là bởi vì mâu thuẫn lúc đó của bọn họ?" Tịch Chiêu Nhiên không buông tha tiếp tục truy vấn hỏi.

Thiệu Đông Dương muốn thở dài, hắn có chút tức giận nói: "Đây là chuyện của bọn họ, cậu hỏi tôi làm sao tôi biết được."

Tịch Chiêu Nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ không nói tiếp.

"Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế, chân tướng chuyện này một ngày nào đó sẽ rõ ràng thôi. Hơn nữa, chỉ cần nhìn gương mặt giống nhau như đúc của hai người. Cũng đủ biết chuyện này không thể giả được." Thiệu Đông Dương xoa trán, cố khuyên nhủ y. Hiển nhiên cũng vì chuyện này mà mấy năm nay, hắn đã không ít lần khuyên nhủ Tịch Chiêu Nhiên.

"Biết rồi." Tịch Chiêu Nhiên tuỳ tiện đáp một câu.

Thiệu Đông Dương thoáng nhẹ nhàng thở ra. Tiếp tục nói chủ đề này cũng không có ý nghĩa. Vì thế hắn quyết định nói sang chuyện khác. "Phó ca sắp sinh nhật rồi, cậu có đi không? Cậu cũng biết hắn vẫn luôn đối với cậu..."

"Tôi sẽ đi, hai ngày nữa phải không?" Tịch Chiêu Nhiên cắt đứt lời hắn, quả nhiên đã hạ quyết định.

"Hừ, cậu không hiểu ý gì hết!" Ban đầu Thiệu Đông Dương muốn trêu chọc y vài câu. Không nghĩ tới đối phương căn bản không cho hắn cơ hội này. Hắn chỉ đành mất hứng sờ mũi, "Là hai ngày nữa, tôi còn tưởng cậu không đi."

"Vì sao lại không đi?" Tịch Chiêu Nhiên cong khoé miệng, "Cậu cảm thấy tôi là người sợ phiền phức sao?"

Đương nhiên là không, Thiệu Đông Dương nghĩ thầm. Tịch Chiêu Nhiên quả thực là một nhân vật ngoan độc không thua gì đại ca của hắn. Ngay cả hắn cũng chỉ có thể đứng sang một bên.

"Cậu hiện giờ không lái xe được, có muốn tôi tìm người tới đón không?" Thiệu Đông Dương lo lắng hỏi.

"Không cần, Thiên Dương sẽ đưa tôi đi." Tịch Chiêu Nhiên nói như không có gì quan trọng.

Đầu dây điện thoại bên kia bỗng im lặng một chút. Sau đó truyền đến thanh âm kêu rên của Thiệu Đông Dương. "Tịch thiếu gia ah', cậu không phải chứ! Cậu dẫn người đàn ông hiện tại của mình đến trước mặt Phó ca, căn bản là không phải đi sinh nhật của hắn mà là có ý đồ quấy rối đi?!"

"Như thế thì sao chứ? Phó ca là Phó ca, Thiên Dương là Thiên Dương."

"Cậu..."

"Cậu còn chuyện gì nữa không tôi cúp máy đây. Hiện tại đã là giữa trưa rồi, tôi muốn đi xuống lầu tìm Thiên Dương ăn cơm trưa ah'." Tịch Chiêu Nhiên đứng dậy khỏi ghế, bước ra ngoài.

"Được rồi, được rồi, cậu luôn luôn đúng. Aizz.. nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, Phó ca là hạng người gì chắc cậu cũng đã biết. Vị vệ sĩ kia của cậu ở thành phố này thân đơn lực bạc*. Cậu đừng kéo phiền phức đến cho hắn." Thiệu Đông Dương vô cùng buồn bực mà đi tới đi lui trong phòng. Hắn sao lại khổ như thế chứ! Một người, hai người, đều là mấy kẻ điên, chỉ sợ thiên hạ này không loạn mà thôi!

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong lời của hắn, khoé môi gợi lên một nụ cười, có thể khiến cho người ta sởn gai ốc. "Nếu tôi không kéo Đàm Thiên Dương vào trong thế giới của tôi. Thì làm sao tôi có được hắn? Chỉ khi hắn rơi vào rồi, tôi mới có cơ hội quấn chặt lấy hắn. Khiến cho hắn vĩnh viễn cũng không thoát ra được." Y nói xong trực tiếp cúp điện thoại. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua bầu trời âm u bên ngoài cửa số. Nụ cười tao nhã trên cánh môi trở nên tàn nhẫn.

-- Cho dù có xuống địa ngục, y cũng phải kéo hắn theo cùng. Đây mới chính là đạo lý tình yêu của Tịch Chiêu Nhiên. Yêu hay không yêu, thương hay không thương đều không quan trọng. Muốn có thứ gì đó thì phải gắt gao nắm lấy trong tay, như thế mới có thể làm cho người ta an tâm. Ai bảo hắn đối với y hoàn hảo như vậy. Khiến cho y chú ý như thế, cũng chỉ có thể trách bản thân hắn không may. Và hắn cũng chỉ có thể bị y quấn đến chết!

Khi A Nghĩa đẩy cửa tiến nào, đúng lúc nhìn thấy cậu chủ nhà mình đang nở một nụ cười khiến cho người ta lạnh sống lưng. Bước chân hắn vô thức dừng lại.

"Chuyện gì?" Tịch Chiêu Nhiên thu hồi tươi cười, hỏi.

"Ách.. đã trưa rồi, cậu chủ muốn đi ra ngoài ăn hay là để tôi mua về?" A Nghĩa vội hoàn hồn, nói ra mục đích mình vào đây. Hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ mà đi hứng lấy sự tức giận của cậu chủ mình.

"Không cần, tôi xuống nhà ăn của công ty ăn." Tịch Chiêu Nhiên ném cho hắn một câu, rồi rời khỏi văn phòng đi thang máy xuống lầu.

Chờ khi y xuống đến lầu dưới, đúng lúc gặp được Đàm Thiên Dương đang muốn đi đến căn-tin. Y thật vừa lòng với khả năng nắm bắt thời gian vô cùng chính xác của mình.

"Cùng đi đi." Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nói.

Đàm Thiên Dương mặc dù có chút bất ngờ vì thái tử gia của công ty sao lại muốn xuống căn-tin ăn cơm. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, càng sẽ không hỏi nhiều.

"Hai ngày nữa anh theo tôi đi ra ngoài một chuyến." Tìm một vị trí, Đàm Thiên Dương sau khi gọi xong món ăn cho hai người, Tịch Chiêu Nhiên mới nói.

"Đi nơi nào?" Đàm Thiên Dương hỏi, hắn không phải vì muốn nghe chuyện của người khác. Chỉ là muốn biết trước hoàn cảnh. Vì an toàn của Tịch Chiêu Nhiên mà chuẩn bị một chút.

"Sinh nhật của một người bạn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến tham dự, mang theo anh cũng thuận tiện." Tịch Chiêu Nhiên nói.

"Được." Đàm Thiên Dương gật đầu, hắn chú ý thấy Tịch Chiêu Nhiên ăn được không ít. Trong lòng mới an tâm, không nói gì thêm.

"Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với anh. Công việc bảo vệ của anh ở công ty tạm thời không cần từ chức. Dù sao ban ngày tôi cũng ở công ty. Nếu cần phải ra ngoài, anh chỉ cần xin phép, sau đó đi cùng tôi là được." Tịch Chiêu Nhiên nói.

"Như vậy có chậm trễ chuyện của cậu không?" Đàm Thiên Dương hỏi. Cùng lúc làm hai công việc với hắn mà nói cũng không phải chuyện vất vả gì. Dù sao hắn hiện tại chăm sóc cho Tịch Chiêu Nhiên cũng quen tay rồi.

Vừa nghĩa như vậy, bàn tay đang ăn cơm của Đàm Thiên Dương dừng lại một chút. Hắn trước kia tuyệt đối không phải là loại người có tính bà cô thế này. Nhưng tại sao gần đây lối suy nghĩ của hắn luôn vây quanh Tịch Chiêu Nhiên? Là bởi vì nhận công việc làm vệ sĩ cho y sao?

"Không đâu, tôi không thường đi ra ngoài. Chuyện lớn trong công ty cũng không cần tôi giải quyết." Tịch Chiêu Nhiên nhún vai, cách nói giống như đó không phải chuyện của mình.

Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, cũng không nói chuyện. Hắn vẫn còn đang suy nghĩ đến vấn đề kia của mình. Có lẽ hắn không nên quản nhiều như vậy? Dù sao nghiêm khắc mà nói, hắn và Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ là ông chủ thuê và khách trọ phòng thôi. Cũng như quan hệ giữa ông chủ và nhân viên tạm thời vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom