Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Ngày hôm sau Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại, cảm thấy đầu mình đau đến sắp nứt ra.
Y giơ cánh tay trái có chút vô lực lên xoa trán, từ trên giường ngồi dậy. Lúc này cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Đàm Thiên Dương đứng ở cạnh cửa hướng về phía y nói: "Dậy ăn chút gì đi."
"Ách, ngày hôm qua là anh mang tôi về nhà sao?" Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút vội hỏi.
"Ừ." Đàm Thiên Dương gật đầu, không nói thêm gì, xoay người đi trở về phòng khách.
Tịch Chiêu Nhiên vội vàng đứng lên đi theo sau.
"Cái kia.. tôi ngày hôm qua không có nói gì với anh chứ?" Tịch Chiêu Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn. Không biết sau khi mình uống rượu đã có những biểu hiện gì -- Trước kia, mỗi khi y say rượu cũng chỉ có người làm trong nhà chăm sóc y. Nhưng dĩ nhiên bọn họ sẽ không nói nhiều về phẩm chất sau khi say rượu của ông chủ mình. Càng không thể nói thẳng trước mặt chủ nhân -- Cho nên y có chút lo lắng liệu mình có làm chuyện gì doạ cho người ta chạy mất không. Vì y nghe nói, có rất nhiều người sau khi uống rượu sẽ nói ra những lời chân thật giấu kín trong lòng... Y lại nhìn Đàm Thiên Dương, nhưng vì mặt của đối phương luôn luôn không có biểu lộ cảm xúc. Nên muốn tìm ra điểm gì đó trên gương mặt hắn quả thật rất khó khăn.
Đàm Thiên Dương vừa dọn bữa sáng lên bàn, vừa tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn y một cái, nói "Không làm gì cả."
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, không hiểu tại sao y lại càng cảm thấy mình đang chột dạ? Đặt biệt là sau cái nhìn kia của hắn.
"Ăn điểm tâm trước đi." Đàm Thiên Dương nói.
"Ah! vậy chờ tôi đi tắm một chút." Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, có chút hoảng hốt mà xoay người đi vào toilet.
Chờ sau khi y đi ra ngoài, Đàm Thiên Dương đã múc một chén cháo đưa tới trước mặt y. Sau đó ngẩng đầu nói với y: "Về sau đừng uống rượu."
"Ah?" Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu, bởi vì luôn nghĩ đến phản ứng vừa nãy của Đàm Thiên Dương, nên y không nghe rõ câu nói của hắn.
"Uống rượu không tốt cho thân thể, về sau đừng uống." Đam Thiên Dương giải thích, hắn đã hai lần chăm sóc cho cái người uống say này rồi.
"Ah!" Tịch Chiêu Nhiên cong môi cười một tiếng, nói với hắn: "Trong lòng cảm thấy buồn phiền nên tôi mới đi uống rượu một chút."
Đàm Thiên Dương nghe xong câu nói của y, mày liền cau lại. Uống đến nỗi đứng cũng không vững mà còn nói chỉ một chút?
"Thân thể của cậu không tốt, hơn nữa tay phải còn bị thương. Sắp tới không thể uống rượu." Giọng nói của Đàm Thiên Dương có phần cứng rắn. Giáo dục trước kia hắn được tiếp thu chỉ có bảy chữ duy nhất, "phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện". Cho nên hắn cũng thích hạ lệnh, nếu có người không phục liền đánh hắn tới khi phục tùng mới thôi.
Tịch Chiêu Nhiên giơ giơ cánh tay phải bị thương của mình lên, khoé môi giật giật như muốn nói gì đó. Đàm Thiên Dương lại bưng một chén canh nóng bốc khói đến trước mặt y, rồi nói: "Nếu cảm thấy buồn phiền, cậu có thể đi vận động, đừng uống rượu nữa."
Lời định nói ra miệng của Tịch Chiêu Nhiên liền bị nuốt trở vào. Y đưa tay bưng chén canh nóng kia rồi uống xuống. Hương vị không quá đặt biệt, nhưng cảm giác ấm nóng cùng dễ chịu này trong nháy mắt lại lan khắp thân thể. Tựa như đem toàn bộ những điều phiền muộn trong trái tim y đuổi ra khỏi thân thể, thật là thoải mái.
Vì thế y gật đầu, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Bởi vì công việc bảo vệ của Đàm Thiên Dương ở Thắng Hùng còn chưa kết thúc. Cho nên ban ngày hắn vẫn phải đi làm. Dù sao Tịch Chiêu Nhiên gần đây có thể quan minh chính đại ở nhà nghĩ ngơi. Cơ bản cũng không cần đến vệ sĩ, cho nên đối với việc này y cũng không có ý kiến.
Sau khi Đàm Thiên Dương mặc đồng phục rời khỏi. Tịch Chiêu Nhiên cầm di động của mình suy nghĩ trong chốc lát, cũng rời khỏi nhà.
Đối với chuyện mình gặp tai nạn khi từ thành phố T trở về, rồi được Đàm Thiên Dương cứu. Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên không phải không có nghi ngờ. Nhất là sau đó, thi thể của A Trung lại biến mất càng khiến cho lòng hoài nghi của y thêm sâu sắc. Y cảm thấy chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản. Nhưng đồng thời, bởi vì sự "trùng hợp" ngẫu nhiên này có liên quan đến Đàm Thiên Dương. Nên y mới đem tất cả sự hoài nghi này giấu ở trong lòng. Một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Về chuyện ngày đó, Đàm Thiên Dương nói với y rằng phải giao hàng cho một siêu thị nhỏ ở vùng ngoại ô. Nếu như vậy thì phải đi điều tra cái siêu thị nhỏ kia, Tịch Chiêu Nhiên nghĩ.
Có điều chuyện này không thể giao cho A Nghĩa đi điều tra. Người này hoàn toàn khác với A Trung được cha y xếp đến bên cạnh. A Nghĩa là do mẹ y phái đến làm việc, có một số việc y không muốn cho mẹ mình biết. Nhưng ngoại trừ A Trung và A Nghĩa bên cạnh, những người khác cũng không chắc sẽ thật lòng làm việc cho y. Cho nên y chỉ có thể đi tìm người khác hộ trợ.
Người y tìm chính là Thiệu Đông Dương.
Từ năm hơn mười tuổi, hai người đã quen biết nhau. Ở thời điểm đó, Tịch Chiêu Nhiên là quý công tử cao cao tại thượng. Bởi vì có được gia thế hiển hách chói lọi, nên y trải qua một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Giống như một vương tử không có phiền não. Mà khi đó Thiệu Đông Dương lại là một tên côn đồ làng chơi ở thành phố A. Thân phận và địa vị khác xa của hai thiếu niên đáng lý phải khiến cho cuộc sống khác biệt hoàn toàn của bọn họ không có khả năng gặp nhau. Nhưng đôi khi vận mệnh thật sự không phải là thứ do con người khống chế. Từ sau khi sự kiện kia xảy ra...
Tịch chiêu Nhiên ngồi trong xe taxi, bởi vì nghĩ đến một vài chuyện cũ mà tâm tình phiên muộn cau mày. Y cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ đến chuyện cũ đã lâu đó. Có phải là vì mấy hôm nay ở bên cạnh Đàm Thiên Dương khiến cuộc sống y rất dễ chịu? Cho nên trái tim đã trở nên cứng rắn cùng lãnh đạm lần nữa biến đổi thành mềm yếu?
Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, y nghĩ, có lẽ đây là điểm duy nhất không tốt khi ở bên Đàm Thiên Dương -- Sau khi thành niên, bởi vì sự việc đó mà khiến trái tim y bắt đầu trở nên lãnh đạm cứng rắn. Y cho rằng đem trái tim mình biến thành sắc đá, mới có khả năng đao thương bất nhập. Mới có thể không bị bất luận thứ gì làm tổn thương. Nếu không đủ lãnh đạm cùng cứng rắn. Nhất định sẽ có người nhân cơ hội ngay lúc y không chú ý, đem trái tim y nghiền nát thành từng mảnh.
Khi Tịch Chiêu Nhiên đến một câu lạp bộ đêm thuộc quyền quản lý của Thiệu Đông Dương. Thiệu Đông Dương đã ngồi đó chờ y, thấy y bước vào lập tức cười tủm tỉm, đi tới đón tiếp.
"Đã lâu không gặp nha~~ Tịch thiếu gia, cậu rốt cuộc cũng bỏ chút thời gian đếm thăm tôi!" Thiệu Đông Dương dang cánh tay đi đến gần, đang chuẩn bị cho y một cái ôm thắm thiết. Thì Tịch Chiêu Nhiên liền cố ý giơ cánh tay phải vẫn còn bó thạch cao lên chặn lại.
"Tay cậu sao lại bị thương vậy?" Thiệu Đông Dương lúc này mới nhìn đến cánh tay vẫn còn bó bột của y. Gương mặt tuấn tú đang cười hì hì lúc đầu liền lập tức biến mất, ánh mắt cũng trầm xuống.
Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi, nở một nụ cười vô cùng tao nhã hướng về phía hắn nói: "Cái giá phải trả khi từ chối mỹ nhân cầu ái."
"Cái gì?" Thiệu Đông Dương sửng sốt một chút, nhưng lập tức đoán được y đang nói đùa. Không nhịn được hỏi, "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Bị mỹ nhân đánh? Đối phương cũng quá dũng mãnh ah'."
"Chắc vậy đi." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này. Y nói thẳng mục đích đến đây của mình, "Tôi muốn nhờ cậu điều tra một người."
Thiệu Đông Dương nghe xong liền trực tiếp gật đầu. Ngay chả nguyên nhân cũng không hỏi nhiều, "Không thành vấn đề, muốn điều tra ai cậu nói tên đi. Tôi nhất định giúp cậu đem mười tám đời tổ tông của kẻ đó ra điều tra."
"Không cần kỹ càng như vậy, người kia mở một siêu thị nhỏ ở ngoại ô thành phố A. Cậu chỉ cần giúp tôi tra ra, trong một tuần gần đây, hắn đã từng tiếp xúc với những ai là được." Tịch Chiêu Nhiên nói xong, liền đem địa chỉ của siêu thị nhỏ trước đó dò la được từ Đàm Thiên Dương nói lại cho Thiệu Đông Dương.
"Được, không thành vấn đề." Thiệu Đông Dương gật đầu, "Có điều, cậu đột nhiên muốn điều tra cái siêu thị nhỏ này làm cái gì? Hắn đắc tôi cậu ah'?" Thiệu Đông Dương không phải là người hay nói giỡn. Bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm. Mấy năm nay hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên từ một thiếu niên đơn thuần biến thành một quý công tử trong ngoài bất nhất. Hắn rất hiểu rõ thủ đoạn đối phó người khác của quý công tử này. Thậm chí có đôi khi Thiệu Đông Dương tự hỏi bang phái hỗn loạn này của hắn, không biết có thể làm được những thủ đoạn tàn nhẫn như vậy không.
"Vẫn chưa xác định được, tay của tôi bị thương là do gặp tai nạn xe cộ khi từ thành phố T trở về. A Trung đi cùng tôi đã chết, ngay cả xác hiện giờ cũng không thấy."
"Nhưng điều đó cùng với một người mở siêu thị nhỏ có liên quan gì ah'?" Thiệu Đông Dương giật giật khoé môi. Nhà họ Tịch phức tạp hắn cũng loáng thoáng biết được một chút. Nếu nói khó nghe, không chừng nhà họ Tịch mới là đạo diễn của vụ tai nạn xe cộ này. Cũng có thế là người vô cùng thân thiết với Tịch Chiêu Nhiên gây ra.
Tịch Chiêu Nhiên không tiếp tục nói, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc.
Thiệu Đông Dương sờ sờ cái mũi, cũng thức thời không truy hỏi thêm. Hắn lảng nói sang chuyện khác: "Không phải lần trước cậu nói muốn bẻ cong một thẳng nam sao? Tiến triễn tới đâu rồi?"
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn một cái nói: "Hắn hiện giờ là vệ sĩ của tôi, chúng tôi ở cùng nhau."
"A~~!" Thiệu Đông Dương ý tứ hàm xúc kéo dài ngữ điệu, "Chơi trò làm vệ sĩ sao, thật là tình thú mà~~."
Tịch Chiêu Nhiên không để ý tới câu nói trêu chọc của hắn, nói thẳng: "Phương pháp lần trước cậu nói, tôi cảm thấy có thể thực hiện được. Nhưng tôi phải làm sao mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn?" Y không có dự định sẽ cùng người kia bình yên ở bên nhau. Y không những muốn đem dấu ấn của mình khắc sâu vào trong lòng đối phương. Mà còn muốn tầm mắt của đối phương vĩnh viễn chỉ đặt ở trên người mình, mãi mãi không bao giờ rời khỏi y.
"Bình thường hai người ở chung ra sao?" Thiệu Đông Dương tò mò hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, đi mua thức ăn với nhau, xem TV, ngủ chung." Vừa nói dứt lời, Tịch Chiêu Nhiên mới đột nhiên nhận ra những việc làm cho y cảm thấy ấm áp trước đây, kỳ thật đều là những việc vô cùng đơn giản bình thường. Y trước kia sẽ không bao giờ để ý đến những việc vụn vặt này. Nhưng vì sao hiện giờ lại khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau?
"Vậy trong hai người, ai nấu cơm?" Thiệu Đông Dương hỏi.
"Hắn nấu." Tịch Chiêu Nhiên trả lời vô cùng thản nhiên. Quý công tử mười ngón tay không dính xuân thuỷ. Nếu bạn hỏi y, đường và muối khác nhau ở điểm nào? Xin lỗi, đường và muối không phải đều là một khối vuông lớn sao? Nó và muối có chỗ nào giống vậy?
Thiệu Đông Dương có chút ghen tị mà trừng mắt liếc y một cái, vô cùng khinh thường hỏi: "Cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao?"
"Câu gì?" Tịch Chiêu Nhiên không hiểu nhìn hắn.
"Muốn nắm giữ được trái tim của một người đàn ông, trước hết phải thông qua dạ dày của hắn." Thiệu Đông Dương vừa nói, vừa làm động tác túm năm ngón tay lại. Sau đó còn lắc đầu thở dài, "Tịch Chiêu Nhiên ah' Tịch Chiêu Nhiên, coi như đời này của cậu đã được định sẵn sẽ bị người khác nắm trong lòng bàn tay ah'."
Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên không cho rằng câu nói đó của hắn là đúng. Chỉ cảm thấy Thiệu Đông Dương vẫn chưa đủ hiểu y, người giống như y vậy... Ah...
Không đem suy nghĩ của mình nói ra, y lại hỏi ngược lại Thiệu Đông Dương: "Không phải cậu muốn tôi đi học nấu ăn chứ?"
"Cậu?" Thiệu Đông Dương nghiêng đầu nhìn y từ trên xuống dưới mấy lần, khoé môi giật giật nói: "Cho loại quý công tử như cậu xuống bếp, vậy không phải giống như giao nút công tắt phóng tên lửa hạt nhân vào tay một đứa bé ah'? Như thế không phải rất khủng khiếp sao?"
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, không cách nào biện giải cho bản thân mình. Trên thực tế, ngay cả y cũng không biết nếu bản thân y đi vào nhà bếp, chiến đầu cùng nôi niêu xoong chảo, muỗng đũa sẽ gây ra thảm cảnh cảnh gì nữa... Cảm thấy hình ảnh này rất trái ngược với y ah'. Hơn nữa, y cũng không nghĩ rằng mình có thể làm ra món ăn ngon nào cả. Có điều chờ khi Đàm Thiên Dương nấu ăn trong nhà bếp, y có thể ở bên cạnh giúp hắn một tay. Như vậy có thể mượn cơ hội đó để gia tăng tình cảm cùng độ thân mật giữa hai người.
"Nhưng mà cậu hiện giờ lại đem hắn biến thành vệ sĩ của mình. Tôi cảm thấy tiến triển như thế có chút quá nhanh đi." Miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Thiệu Đông Dương đối với tốc độ nhanh chóng đạt được như ý nguyện của Tịch Chiêu Nhiên có phần ghen tị cùng hâm mộ. Hắn quả thật hận không thể biến thành kẻ thứ ba, chen một chân vào phá rối!
"Có sao?"
"Tục ngữ có câu ''khoảng cách sinh mỹ cảm'', hiện tại các cậu vốn đã ở cùng nhau một chỗ. Hắn giờ lại trở thành vệ sĩ của cậu. Như vậy các cậu không phải ở cùng nhau từ sáng đến tối sao? Cậu phải biết rằng, tình cảm mãnh liệt bao nhiêu thì cháy nhanh đến bấy nhiêu. Lụi tàn chỉ trong chớp mắt." Thiệu Đông Dương suy nghĩ một chút, có phần không chắc chắn lại hỏi lại y để xác nhận. "Cậu không phải tính đùa giỡn với hắn một chút rồi coi như xong đó chứ?"
Tịch Chiêu Nhiên trầm mặc nhìn hắn.
"... thật chỉ đùa giỡn thôi ah'?" Thiệu Đông Dương sửng sốt một chút. Thế nhưng nhìn bộ dạng trịnh trọng của quý công tử này khi hỏi thăm hắn trước đó, thấy thế nào cũng không giống đùa giỡn ah'. Hơn nữa, mặc dù hắn luôn cảm thấy Tịch Chiêu Nhiên là kẻ nhiều mặt. Nhưng vẫn có vài phần vô cùng đơn thuần, đặc biệt là ở phiên diện tình cảm.
"Hắn là của tôi." Tịch Chiêu Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói xong cảm thấy bất đắt dĩ, "Cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không quan trọng." Chỉ cần có thể đặt được mong muốn cùng mục đích cuối cùng của y là được.
Thiệu Đông Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên trong chốc lát, đột nhiên có chút hiểu được suy nghĩ của y. Tịch Chiêu Nhiên thật sự cố chấp, thậm chí có phần bướng bĩnh. Luôn luôn suy xét mọi việc, vì muốn đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
Thế nhưng tình cảm lại là một thứ vô cùng xảo quyệt, nó hay thay đổi và đôi khi biến mất không có dấu vết. Nó không có quy luật cũng không có nguyên nhân cùng hậu quả. Bạn không ngừng bắt lấy nó, thì nó càng không ngừng tuột khỏi tay bạn. Thủ đoạn cùng kế hoạch từ trước đến nay vẫn không phải là con đường dẫn lối để đạt được tình yêu chân chính. Sắp xếp kế hoạch chu đáo, bản lĩnh cùng thủ đoạn cao minh đến đâu. Cũng không có khả năng trăm phần trăm chứng minh rằng người kia sẽ yêu thương bạn. Cho dù từ khi người kia sinh ra, bạn đã bắt đầu tính toán kế hoạch. Dùng hai mươi năm hoặc thậm chí là cả đời để từng bước từng bước dụ dỗ người kia yêu bạn. Cũng không ai có thể đảm bảo xác xuất thành công của kế hoạch đó có khả năng tuyệt đối đạt đến trăm phần trăm. Kế hoạch vĩnh viễn vẫn có thể biến đổi, ai cũng không có khả năng hoàn toàn nắm trong tay mọi việc.
Nếu đem tình yêu trở thành mục đích, như vậy thứ cuối cùng đạt được rất có khả năng biến thành một cái gì đó hoàn toàn biến chất.
Thiệu Đông Dương mím môi, không nói gì thêm. Hắn biết cho dù mình có nói nhiều hơn nữa thì y cũng không nghe vào tai. Chỉ có thể ở trong lòng hy vọng có một ngày y sẽ nghĩ thông suốt hết tất cả mọi thứ. Không đến mức biến mọi chuyện trở nên tồi tệ. Để rồi cuối cùng đem toàn bộ nổ lực của bản thân chôn vùi. Như lấy giỏ trúc múc nước thành công dã tràng.
"Nhưng mà tôi cảm thấy cậu nói cũng rất có lý." Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không nói lời nào. Gương mặt tuấn mỹ lộ ra nét cười tao nhã, "Tôi sẽ suy xét một chút về vấn đề khoảng cách đó."
Thiệu Đông Dương không nói gì, quả nhiên tất cả những gì hắn đoán đều đúng. Người kia phàm làm việc gì cũng đều sắp xếp kế hoạch trên ba lần, sau đó mới cho người đi chấp hành. Ngay cả tình cảm cũng không ngoại lệ.
"Được rồi, tôi ở đây cũng đã lâu nên phải về thôi." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười nói lời tạm biệt với hắn, "Nếu chuyện kia có kết quả thì gọi điện cho tôi, có điều đừng để cho người thứ ba biết."
"Biết rồi." Thiệu Đông Dương bộ dáng lười biếng phất tay.
Tịch Chiêu Nhiên ra khỏi phòng làm việc trên tầng thượng ở hộp đêm của Thiệu Đông Dương. Khi xuống đến cầu thang, y mỉm cười với những người đi bên cạnh xem như gật đầu chào hỏi. Khí chất tao nhã đầy mê người ở bề ngoài của quý công tử, quả thật quyến rũ rất nhiều nam nữ trẻ tuổi. Nhưng vì mọi người đều nhìn thấy y từ tầng cao nhất đi xuống. Nên cũng chỉ có thể say mê ở trong lòng, ai cũng không dám đi về phía trước tiếp cận y. Nói giỡn vừa thôi, bọn họ làm sao có gan dám đụng chạm đến người bước ra từ phòng của lão đại? Không phải là chán sống quá rồi sao?
Khi xuống đến lầu một, Tịch Chiêu Nhiên mới vừa bước tới cửa chính, liền nhìn thấy bên cạnh có một bóng người xẹt ngang qua. Y sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy theo người kia.
Khi y chạy ra khỏi cửa chính đuổi đến con hẻm nhỏ, đúng lúc nhìn thấy gương mặt nghiêng của người nọ đang bước lên xe.
... là.. là A Trung!
Bởi vì tầm mắt của Tịch Chiêu Nhiên in rõ nét nửa khuôn mặt nghiêng đó, khiến cho bước chân y cứng lại. Chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần, thì chiếc xe kia đã sớm biến mất khỏi dòng xe cộ trên đường.
Hiện giờ đã sắp là mùa thu, bầu trời âm u lất phất vài giọt mưa phùng, lạnh lẽo đến thấu xương.
Thế nhưng Tịch Chiêu Nhiên lại cảm thấy ở nơi nào đó trong ngực mình càng thêm rét lạnh.
Nếu A Trung còn sống, vậy người đi cùng y ngày đó rồi gặp tai nạn xe cộ là ai? Vụ tai nạn đó đến tột cùng là thật hay là giả? Nếu như là giả.. vậy điều đó nhằm vào cái gì?
Nếu sắp đặt vụ tai nạn xe kia là vì muốn mạng của y. Vậy thì A Trung đóng vai diễn gì trong chuyện này? Là một trong những người tham gia kế hoạch? Người đứng đằng sau chỉ đạo từng bước một của vụ tai nạn này là cha của y?
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy một trận hoa mắt kéo tới. Y dường như muốn bước lên phía trước một bước. Nhưng đầu óc bỗng không còn là của y nữa, mà trở nên trống rỗng. Chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần, thì bản thân đã ngã xuống con đường vắng lặng dưới cơn mưa thu. Bên tai mờ hồ tràn ngập các loại âm thanh. Tiếng "ầm ầm" của chiếc xe hơi khi lăn xuống đường. Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết phát ra từ người mà y cho là A Trung. Còn có lời nói lãnh đạm cùng xa cách của cha y...
Thiệu Đông Dương khi nghe được thủ hạ mình báo cáo vội vàng chạy xuống dưới lầu. Hắn liền nhìn thấy quý công tử từ trước tới nay đều tao nhã quyến rũ, đang nằm ngửa trên mặt đất lầy lội bẩn thỉu với gương mặt trắng bệch. Đôi mắt hoa đào không còn ánh sáng nhu hoà khiến cho người đỏ mặt nữa, mà trở nên trống rống ảm đạm.
"Uy, Chiêu Nhiên, tỉnh tỉnh." Thiệu Đông Dương vừa nâng người dậy, vừa nỗ lực gọi y tỉnh lại.
"..." Tịch Chiêu Nhiên giật giật khoé môi, dường như muốn nói gì đó. Thiệu Đông Dương không nghe rõ, vội vàng hỏi lại. "Cậu nói gì?"
"...đừng gọi tôi là Chiêu Nhiên..."
"..."
Thiệu Đông Dương dưới sự trợ giúp của thủ hạ, đem người đỡ về phòng làm việc của mình. Hắn thấy người kia chỉ ngồi yên ở bên cạnh bàn, cánh tay một mực đỡ lấy trán không ngừng run rẩy, vô cùng lo lắng hỏi: "Cậu có muốn đến bệnh viện khám không?"
Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, sau đó dường như rất cố gắng giơ tay lên, thấp giọng nói: "Cho tôi một chút..."
Thiệu Đông Dương sửng sốt, sau một hồi lâu hắn mới hiểu được y đang nói đến cái gì. Lửa giận tiềm tang trong lòng nháy mắt phát bạo ra toàn bộ. Hắn đập lên cánh tay của y, giận dữ hét lên, "Tịch Chiêu Nhiên, cậu là kẻ ngu si sao? Chúng ta lúc trước đã nói như thế nào? Nói cả đời này sẽ không bao giờ đụng đến cái thứ chết tiệt kia nữa! Cậu ccmn đã quên sự đau đớn ngày trước khi từ bỏ sao?"
Cánh tay trái bị đánh mạnh trúng vào mặt bàn, nhưng Tịch Chiêu Nhiên không có lên tiếng. Đem mặt mình chôn vùi dưới cánh tay. Y cảm thấy thân thể nặng ngàn cân, hoàn toàn vô lực chống đỡ.
Y làm thế nào để quên? Những ngày sa đoạ đó, những ngày tăm tối tuyệt vọng đến mức khiến cho người ta muốn đi tìm cái chết. Y suốt cuộc đời này cũng sẽ không quên được..
Thiệu Đông Dương dường như cũng bị y kích thích nhớ đến hồi ức nào đó. Dây thần kinh cả người đều nhảy loạn lên. Hắn đi qua đi lại trong phòng, lải nhải như kẻ thần kinh: "Cái thứ đồ đó, tôi đã nói cả đời này không đụng đến thì tuyệt đối sẽ không đụng nữa.. Tôi nhất định không giống kẻ nhu nhược như cậu, cậu ccmn dám đụng vào thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi..."
Tịch Chiêu Nhiên vẫn không ngẩng đầu, Thiệu Đông Dương cũng không ngừng lải nhải như kẻ bị điên. Hai người cứ duy trì bầu không khí ngây người như vậy ở trong phòng làm việc cả một buổi chiều. Mãi cho đến khi điện thoại di động của Tịch Chiêu Nhiên vang lên, Thiệu Đông Dương mới dừng lại cước bộ của mình. Dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Di động vẫn vang lên, cho đến khi hồi chuông thứ ba kết thúc. Thiệu Đông Dương mới lấy điện thoại từ trên người y ra. Nhìn thấy màn hình di động báo hai chữ "Thiên Dương". Hắn liếc mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang gục người, liền ấn phím nghe, "uy."
"Cậu ấy đang ngủ, ai vậy?" Tịch Chiêu Nhiên chưa từng nói tên của Đàm Thiên Dương cho Thiệu Đông Dương. Cho nên hắn cũng không biết phía đầu dây bên kia chính là người mà Tịch Chiêu Nhiên muốn bẻ cong. Giọng điệu cũng không quá thân thiện.
Đàm Thiên Dương nghe khẩu khí không tốt của hắn, lông mày cau lại, "Tôi là vệ sĩ của cậu ấy, xin để cho cậu ấy nói chuyện với tôi." Đàm Thiên Dương sau khi tan ca về nhà lại không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Ban đầu chuyện này vẫn nằm trong phạm vi bình thường. Dù sao ai cũng đều là người trưởng thành. Về nhà muộn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Nhưng bởi vì ngày hôm qua Tịch Chiêu Nhiên say rượu. Điều này khiến cho hắn lo lắng, cho nên liền trực tiếp gọi điện thoại tới hỏi. Nếu Tịch Chiêu Nhiên lại uống rượu, hắn sẽ suy xét đến việc tới đó mang người đi.
"Vệ sĩ?" Miệng của Thiệu Đông Dương mở ra, lập tức biết đây chính là người mà Tịch Chiêu Nhiên nói đến. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang gục trên bàn. Nói về phía điện thoại: "Anh tới mang cậu ta về đi, cậu ấy bị bệnh."
Đàm Thiên Dương nghe xong lời của hắn, lông mày càng thêm nhíu chặt hơn.
Y giơ cánh tay trái có chút vô lực lên xoa trán, từ trên giường ngồi dậy. Lúc này cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Đàm Thiên Dương đứng ở cạnh cửa hướng về phía y nói: "Dậy ăn chút gì đi."
"Ách, ngày hôm qua là anh mang tôi về nhà sao?" Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một chút vội hỏi.
"Ừ." Đàm Thiên Dương gật đầu, không nói thêm gì, xoay người đi trở về phòng khách.
Tịch Chiêu Nhiên vội vàng đứng lên đi theo sau.
"Cái kia.. tôi ngày hôm qua không có nói gì với anh chứ?" Tịch Chiêu Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn. Không biết sau khi mình uống rượu đã có những biểu hiện gì -- Trước kia, mỗi khi y say rượu cũng chỉ có người làm trong nhà chăm sóc y. Nhưng dĩ nhiên bọn họ sẽ không nói nhiều về phẩm chất sau khi say rượu của ông chủ mình. Càng không thể nói thẳng trước mặt chủ nhân -- Cho nên y có chút lo lắng liệu mình có làm chuyện gì doạ cho người ta chạy mất không. Vì y nghe nói, có rất nhiều người sau khi uống rượu sẽ nói ra những lời chân thật giấu kín trong lòng... Y lại nhìn Đàm Thiên Dương, nhưng vì mặt của đối phương luôn luôn không có biểu lộ cảm xúc. Nên muốn tìm ra điểm gì đó trên gương mặt hắn quả thật rất khó khăn.
Đàm Thiên Dương vừa dọn bữa sáng lên bàn, vừa tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn y một cái, nói "Không làm gì cả."
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, không hiểu tại sao y lại càng cảm thấy mình đang chột dạ? Đặt biệt là sau cái nhìn kia của hắn.
"Ăn điểm tâm trước đi." Đàm Thiên Dương nói.
"Ah! vậy chờ tôi đi tắm một chút." Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, có chút hoảng hốt mà xoay người đi vào toilet.
Chờ sau khi y đi ra ngoài, Đàm Thiên Dương đã múc một chén cháo đưa tới trước mặt y. Sau đó ngẩng đầu nói với y: "Về sau đừng uống rượu."
"Ah?" Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu, bởi vì luôn nghĩ đến phản ứng vừa nãy của Đàm Thiên Dương, nên y không nghe rõ câu nói của hắn.
"Uống rượu không tốt cho thân thể, về sau đừng uống." Đam Thiên Dương giải thích, hắn đã hai lần chăm sóc cho cái người uống say này rồi.
"Ah!" Tịch Chiêu Nhiên cong môi cười một tiếng, nói với hắn: "Trong lòng cảm thấy buồn phiền nên tôi mới đi uống rượu một chút."
Đàm Thiên Dương nghe xong câu nói của y, mày liền cau lại. Uống đến nỗi đứng cũng không vững mà còn nói chỉ một chút?
"Thân thể của cậu không tốt, hơn nữa tay phải còn bị thương. Sắp tới không thể uống rượu." Giọng nói của Đàm Thiên Dương có phần cứng rắn. Giáo dục trước kia hắn được tiếp thu chỉ có bảy chữ duy nhất, "phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện". Cho nên hắn cũng thích hạ lệnh, nếu có người không phục liền đánh hắn tới khi phục tùng mới thôi.
Tịch Chiêu Nhiên giơ giơ cánh tay phải bị thương của mình lên, khoé môi giật giật như muốn nói gì đó. Đàm Thiên Dương lại bưng một chén canh nóng bốc khói đến trước mặt y, rồi nói: "Nếu cảm thấy buồn phiền, cậu có thể đi vận động, đừng uống rượu nữa."
Lời định nói ra miệng của Tịch Chiêu Nhiên liền bị nuốt trở vào. Y đưa tay bưng chén canh nóng kia rồi uống xuống. Hương vị không quá đặt biệt, nhưng cảm giác ấm nóng cùng dễ chịu này trong nháy mắt lại lan khắp thân thể. Tựa như đem toàn bộ những điều phiền muộn trong trái tim y đuổi ra khỏi thân thể, thật là thoải mái.
Vì thế y gật đầu, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Bởi vì công việc bảo vệ của Đàm Thiên Dương ở Thắng Hùng còn chưa kết thúc. Cho nên ban ngày hắn vẫn phải đi làm. Dù sao Tịch Chiêu Nhiên gần đây có thể quan minh chính đại ở nhà nghĩ ngơi. Cơ bản cũng không cần đến vệ sĩ, cho nên đối với việc này y cũng không có ý kiến.
Sau khi Đàm Thiên Dương mặc đồng phục rời khỏi. Tịch Chiêu Nhiên cầm di động của mình suy nghĩ trong chốc lát, cũng rời khỏi nhà.
Đối với chuyện mình gặp tai nạn khi từ thành phố T trở về, rồi được Đàm Thiên Dương cứu. Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên không phải không có nghi ngờ. Nhất là sau đó, thi thể của A Trung lại biến mất càng khiến cho lòng hoài nghi của y thêm sâu sắc. Y cảm thấy chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản. Nhưng đồng thời, bởi vì sự "trùng hợp" ngẫu nhiên này có liên quan đến Đàm Thiên Dương. Nên y mới đem tất cả sự hoài nghi này giấu ở trong lòng. Một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Về chuyện ngày đó, Đàm Thiên Dương nói với y rằng phải giao hàng cho một siêu thị nhỏ ở vùng ngoại ô. Nếu như vậy thì phải đi điều tra cái siêu thị nhỏ kia, Tịch Chiêu Nhiên nghĩ.
Có điều chuyện này không thể giao cho A Nghĩa đi điều tra. Người này hoàn toàn khác với A Trung được cha y xếp đến bên cạnh. A Nghĩa là do mẹ y phái đến làm việc, có một số việc y không muốn cho mẹ mình biết. Nhưng ngoại trừ A Trung và A Nghĩa bên cạnh, những người khác cũng không chắc sẽ thật lòng làm việc cho y. Cho nên y chỉ có thể đi tìm người khác hộ trợ.
Người y tìm chính là Thiệu Đông Dương.
Từ năm hơn mười tuổi, hai người đã quen biết nhau. Ở thời điểm đó, Tịch Chiêu Nhiên là quý công tử cao cao tại thượng. Bởi vì có được gia thế hiển hách chói lọi, nên y trải qua một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Giống như một vương tử không có phiền não. Mà khi đó Thiệu Đông Dương lại là một tên côn đồ làng chơi ở thành phố A. Thân phận và địa vị khác xa của hai thiếu niên đáng lý phải khiến cho cuộc sống khác biệt hoàn toàn của bọn họ không có khả năng gặp nhau. Nhưng đôi khi vận mệnh thật sự không phải là thứ do con người khống chế. Từ sau khi sự kiện kia xảy ra...
Tịch chiêu Nhiên ngồi trong xe taxi, bởi vì nghĩ đến một vài chuyện cũ mà tâm tình phiên muộn cau mày. Y cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ đến chuyện cũ đã lâu đó. Có phải là vì mấy hôm nay ở bên cạnh Đàm Thiên Dương khiến cuộc sống y rất dễ chịu? Cho nên trái tim đã trở nên cứng rắn cùng lãnh đạm lần nữa biến đổi thành mềm yếu?
Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, y nghĩ, có lẽ đây là điểm duy nhất không tốt khi ở bên Đàm Thiên Dương -- Sau khi thành niên, bởi vì sự việc đó mà khiến trái tim y bắt đầu trở nên lãnh đạm cứng rắn. Y cho rằng đem trái tim mình biến thành sắc đá, mới có khả năng đao thương bất nhập. Mới có thể không bị bất luận thứ gì làm tổn thương. Nếu không đủ lãnh đạm cùng cứng rắn. Nhất định sẽ có người nhân cơ hội ngay lúc y không chú ý, đem trái tim y nghiền nát thành từng mảnh.
Khi Tịch Chiêu Nhiên đến một câu lạp bộ đêm thuộc quyền quản lý của Thiệu Đông Dương. Thiệu Đông Dương đã ngồi đó chờ y, thấy y bước vào lập tức cười tủm tỉm, đi tới đón tiếp.
"Đã lâu không gặp nha~~ Tịch thiếu gia, cậu rốt cuộc cũng bỏ chút thời gian đếm thăm tôi!" Thiệu Đông Dương dang cánh tay đi đến gần, đang chuẩn bị cho y một cái ôm thắm thiết. Thì Tịch Chiêu Nhiên liền cố ý giơ cánh tay phải vẫn còn bó thạch cao lên chặn lại.
"Tay cậu sao lại bị thương vậy?" Thiệu Đông Dương lúc này mới nhìn đến cánh tay vẫn còn bó bột của y. Gương mặt tuấn tú đang cười hì hì lúc đầu liền lập tức biến mất, ánh mắt cũng trầm xuống.
Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi, nở một nụ cười vô cùng tao nhã hướng về phía hắn nói: "Cái giá phải trả khi từ chối mỹ nhân cầu ái."
"Cái gì?" Thiệu Đông Dương sửng sốt một chút, nhưng lập tức đoán được y đang nói đùa. Không nhịn được hỏi, "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Bị mỹ nhân đánh? Đối phương cũng quá dũng mãnh ah'."
"Chắc vậy đi." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này. Y nói thẳng mục đích đến đây của mình, "Tôi muốn nhờ cậu điều tra một người."
Thiệu Đông Dương nghe xong liền trực tiếp gật đầu. Ngay chả nguyên nhân cũng không hỏi nhiều, "Không thành vấn đề, muốn điều tra ai cậu nói tên đi. Tôi nhất định giúp cậu đem mười tám đời tổ tông của kẻ đó ra điều tra."
"Không cần kỹ càng như vậy, người kia mở một siêu thị nhỏ ở ngoại ô thành phố A. Cậu chỉ cần giúp tôi tra ra, trong một tuần gần đây, hắn đã từng tiếp xúc với những ai là được." Tịch Chiêu Nhiên nói xong, liền đem địa chỉ của siêu thị nhỏ trước đó dò la được từ Đàm Thiên Dương nói lại cho Thiệu Đông Dương.
"Được, không thành vấn đề." Thiệu Đông Dương gật đầu, "Có điều, cậu đột nhiên muốn điều tra cái siêu thị nhỏ này làm cái gì? Hắn đắc tôi cậu ah'?" Thiệu Đông Dương không phải là người hay nói giỡn. Bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm. Mấy năm nay hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên từ một thiếu niên đơn thuần biến thành một quý công tử trong ngoài bất nhất. Hắn rất hiểu rõ thủ đoạn đối phó người khác của quý công tử này. Thậm chí có đôi khi Thiệu Đông Dương tự hỏi bang phái hỗn loạn này của hắn, không biết có thể làm được những thủ đoạn tàn nhẫn như vậy không.
"Vẫn chưa xác định được, tay của tôi bị thương là do gặp tai nạn xe cộ khi từ thành phố T trở về. A Trung đi cùng tôi đã chết, ngay cả xác hiện giờ cũng không thấy."
"Nhưng điều đó cùng với một người mở siêu thị nhỏ có liên quan gì ah'?" Thiệu Đông Dương giật giật khoé môi. Nhà họ Tịch phức tạp hắn cũng loáng thoáng biết được một chút. Nếu nói khó nghe, không chừng nhà họ Tịch mới là đạo diễn của vụ tai nạn xe cộ này. Cũng có thế là người vô cùng thân thiết với Tịch Chiêu Nhiên gây ra.
Tịch Chiêu Nhiên không tiếp tục nói, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc.
Thiệu Đông Dương sờ sờ cái mũi, cũng thức thời không truy hỏi thêm. Hắn lảng nói sang chuyện khác: "Không phải lần trước cậu nói muốn bẻ cong một thẳng nam sao? Tiến triễn tới đâu rồi?"
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn một cái nói: "Hắn hiện giờ là vệ sĩ của tôi, chúng tôi ở cùng nhau."
"A~~!" Thiệu Đông Dương ý tứ hàm xúc kéo dài ngữ điệu, "Chơi trò làm vệ sĩ sao, thật là tình thú mà~~."
Tịch Chiêu Nhiên không để ý tới câu nói trêu chọc của hắn, nói thẳng: "Phương pháp lần trước cậu nói, tôi cảm thấy có thể thực hiện được. Nhưng tôi phải làm sao mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn?" Y không có dự định sẽ cùng người kia bình yên ở bên nhau. Y không những muốn đem dấu ấn của mình khắc sâu vào trong lòng đối phương. Mà còn muốn tầm mắt của đối phương vĩnh viễn chỉ đặt ở trên người mình, mãi mãi không bao giờ rời khỏi y.
"Bình thường hai người ở chung ra sao?" Thiệu Đông Dương tò mò hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, đi mua thức ăn với nhau, xem TV, ngủ chung." Vừa nói dứt lời, Tịch Chiêu Nhiên mới đột nhiên nhận ra những việc làm cho y cảm thấy ấm áp trước đây, kỳ thật đều là những việc vô cùng đơn giản bình thường. Y trước kia sẽ không bao giờ để ý đến những việc vụn vặt này. Nhưng vì sao hiện giờ lại khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau?
"Vậy trong hai người, ai nấu cơm?" Thiệu Đông Dương hỏi.
"Hắn nấu." Tịch Chiêu Nhiên trả lời vô cùng thản nhiên. Quý công tử mười ngón tay không dính xuân thuỷ. Nếu bạn hỏi y, đường và muối khác nhau ở điểm nào? Xin lỗi, đường và muối không phải đều là một khối vuông lớn sao? Nó và muối có chỗ nào giống vậy?
Thiệu Đông Dương có chút ghen tị mà trừng mắt liếc y một cái, vô cùng khinh thường hỏi: "Cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao?"
"Câu gì?" Tịch Chiêu Nhiên không hiểu nhìn hắn.
"Muốn nắm giữ được trái tim của một người đàn ông, trước hết phải thông qua dạ dày của hắn." Thiệu Đông Dương vừa nói, vừa làm động tác túm năm ngón tay lại. Sau đó còn lắc đầu thở dài, "Tịch Chiêu Nhiên ah' Tịch Chiêu Nhiên, coi như đời này của cậu đã được định sẵn sẽ bị người khác nắm trong lòng bàn tay ah'."
Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên không cho rằng câu nói đó của hắn là đúng. Chỉ cảm thấy Thiệu Đông Dương vẫn chưa đủ hiểu y, người giống như y vậy... Ah...
Không đem suy nghĩ của mình nói ra, y lại hỏi ngược lại Thiệu Đông Dương: "Không phải cậu muốn tôi đi học nấu ăn chứ?"
"Cậu?" Thiệu Đông Dương nghiêng đầu nhìn y từ trên xuống dưới mấy lần, khoé môi giật giật nói: "Cho loại quý công tử như cậu xuống bếp, vậy không phải giống như giao nút công tắt phóng tên lửa hạt nhân vào tay một đứa bé ah'? Như thế không phải rất khủng khiếp sao?"
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, không cách nào biện giải cho bản thân mình. Trên thực tế, ngay cả y cũng không biết nếu bản thân y đi vào nhà bếp, chiến đầu cùng nôi niêu xoong chảo, muỗng đũa sẽ gây ra thảm cảnh cảnh gì nữa... Cảm thấy hình ảnh này rất trái ngược với y ah'. Hơn nữa, y cũng không nghĩ rằng mình có thể làm ra món ăn ngon nào cả. Có điều chờ khi Đàm Thiên Dương nấu ăn trong nhà bếp, y có thể ở bên cạnh giúp hắn một tay. Như vậy có thể mượn cơ hội đó để gia tăng tình cảm cùng độ thân mật giữa hai người.
"Nhưng mà cậu hiện giờ lại đem hắn biến thành vệ sĩ của mình. Tôi cảm thấy tiến triển như thế có chút quá nhanh đi." Miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Thiệu Đông Dương đối với tốc độ nhanh chóng đạt được như ý nguyện của Tịch Chiêu Nhiên có phần ghen tị cùng hâm mộ. Hắn quả thật hận không thể biến thành kẻ thứ ba, chen một chân vào phá rối!
"Có sao?"
"Tục ngữ có câu ''khoảng cách sinh mỹ cảm'', hiện tại các cậu vốn đã ở cùng nhau một chỗ. Hắn giờ lại trở thành vệ sĩ của cậu. Như vậy các cậu không phải ở cùng nhau từ sáng đến tối sao? Cậu phải biết rằng, tình cảm mãnh liệt bao nhiêu thì cháy nhanh đến bấy nhiêu. Lụi tàn chỉ trong chớp mắt." Thiệu Đông Dương suy nghĩ một chút, có phần không chắc chắn lại hỏi lại y để xác nhận. "Cậu không phải tính đùa giỡn với hắn một chút rồi coi như xong đó chứ?"
Tịch Chiêu Nhiên trầm mặc nhìn hắn.
"... thật chỉ đùa giỡn thôi ah'?" Thiệu Đông Dương sửng sốt một chút. Thế nhưng nhìn bộ dạng trịnh trọng của quý công tử này khi hỏi thăm hắn trước đó, thấy thế nào cũng không giống đùa giỡn ah'. Hơn nữa, mặc dù hắn luôn cảm thấy Tịch Chiêu Nhiên là kẻ nhiều mặt. Nhưng vẫn có vài phần vô cùng đơn thuần, đặc biệt là ở phiên diện tình cảm.
"Hắn là của tôi." Tịch Chiêu Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói xong cảm thấy bất đắt dĩ, "Cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không quan trọng." Chỉ cần có thể đặt được mong muốn cùng mục đích cuối cùng của y là được.
Thiệu Đông Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên trong chốc lát, đột nhiên có chút hiểu được suy nghĩ của y. Tịch Chiêu Nhiên thật sự cố chấp, thậm chí có phần bướng bĩnh. Luôn luôn suy xét mọi việc, vì muốn đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
Thế nhưng tình cảm lại là một thứ vô cùng xảo quyệt, nó hay thay đổi và đôi khi biến mất không có dấu vết. Nó không có quy luật cũng không có nguyên nhân cùng hậu quả. Bạn không ngừng bắt lấy nó, thì nó càng không ngừng tuột khỏi tay bạn. Thủ đoạn cùng kế hoạch từ trước đến nay vẫn không phải là con đường dẫn lối để đạt được tình yêu chân chính. Sắp xếp kế hoạch chu đáo, bản lĩnh cùng thủ đoạn cao minh đến đâu. Cũng không có khả năng trăm phần trăm chứng minh rằng người kia sẽ yêu thương bạn. Cho dù từ khi người kia sinh ra, bạn đã bắt đầu tính toán kế hoạch. Dùng hai mươi năm hoặc thậm chí là cả đời để từng bước từng bước dụ dỗ người kia yêu bạn. Cũng không ai có thể đảm bảo xác xuất thành công của kế hoạch đó có khả năng tuyệt đối đạt đến trăm phần trăm. Kế hoạch vĩnh viễn vẫn có thể biến đổi, ai cũng không có khả năng hoàn toàn nắm trong tay mọi việc.
Nếu đem tình yêu trở thành mục đích, như vậy thứ cuối cùng đạt được rất có khả năng biến thành một cái gì đó hoàn toàn biến chất.
Thiệu Đông Dương mím môi, không nói gì thêm. Hắn biết cho dù mình có nói nhiều hơn nữa thì y cũng không nghe vào tai. Chỉ có thể ở trong lòng hy vọng có một ngày y sẽ nghĩ thông suốt hết tất cả mọi thứ. Không đến mức biến mọi chuyện trở nên tồi tệ. Để rồi cuối cùng đem toàn bộ nổ lực của bản thân chôn vùi. Như lấy giỏ trúc múc nước thành công dã tràng.
"Nhưng mà tôi cảm thấy cậu nói cũng rất có lý." Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không nói lời nào. Gương mặt tuấn mỹ lộ ra nét cười tao nhã, "Tôi sẽ suy xét một chút về vấn đề khoảng cách đó."
Thiệu Đông Dương không nói gì, quả nhiên tất cả những gì hắn đoán đều đúng. Người kia phàm làm việc gì cũng đều sắp xếp kế hoạch trên ba lần, sau đó mới cho người đi chấp hành. Ngay cả tình cảm cũng không ngoại lệ.
"Được rồi, tôi ở đây cũng đã lâu nên phải về thôi." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười nói lời tạm biệt với hắn, "Nếu chuyện kia có kết quả thì gọi điện cho tôi, có điều đừng để cho người thứ ba biết."
"Biết rồi." Thiệu Đông Dương bộ dáng lười biếng phất tay.
Tịch Chiêu Nhiên ra khỏi phòng làm việc trên tầng thượng ở hộp đêm của Thiệu Đông Dương. Khi xuống đến cầu thang, y mỉm cười với những người đi bên cạnh xem như gật đầu chào hỏi. Khí chất tao nhã đầy mê người ở bề ngoài của quý công tử, quả thật quyến rũ rất nhiều nam nữ trẻ tuổi. Nhưng vì mọi người đều nhìn thấy y từ tầng cao nhất đi xuống. Nên cũng chỉ có thể say mê ở trong lòng, ai cũng không dám đi về phía trước tiếp cận y. Nói giỡn vừa thôi, bọn họ làm sao có gan dám đụng chạm đến người bước ra từ phòng của lão đại? Không phải là chán sống quá rồi sao?
Khi xuống đến lầu một, Tịch Chiêu Nhiên mới vừa bước tới cửa chính, liền nhìn thấy bên cạnh có một bóng người xẹt ngang qua. Y sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy theo người kia.
Khi y chạy ra khỏi cửa chính đuổi đến con hẻm nhỏ, đúng lúc nhìn thấy gương mặt nghiêng của người nọ đang bước lên xe.
... là.. là A Trung!
Bởi vì tầm mắt của Tịch Chiêu Nhiên in rõ nét nửa khuôn mặt nghiêng đó, khiến cho bước chân y cứng lại. Chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần, thì chiếc xe kia đã sớm biến mất khỏi dòng xe cộ trên đường.
Hiện giờ đã sắp là mùa thu, bầu trời âm u lất phất vài giọt mưa phùng, lạnh lẽo đến thấu xương.
Thế nhưng Tịch Chiêu Nhiên lại cảm thấy ở nơi nào đó trong ngực mình càng thêm rét lạnh.
Nếu A Trung còn sống, vậy người đi cùng y ngày đó rồi gặp tai nạn xe cộ là ai? Vụ tai nạn đó đến tột cùng là thật hay là giả? Nếu như là giả.. vậy điều đó nhằm vào cái gì?
Nếu sắp đặt vụ tai nạn xe kia là vì muốn mạng của y. Vậy thì A Trung đóng vai diễn gì trong chuyện này? Là một trong những người tham gia kế hoạch? Người đứng đằng sau chỉ đạo từng bước một của vụ tai nạn này là cha của y?
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy một trận hoa mắt kéo tới. Y dường như muốn bước lên phía trước một bước. Nhưng đầu óc bỗng không còn là của y nữa, mà trở nên trống rỗng. Chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần, thì bản thân đã ngã xuống con đường vắng lặng dưới cơn mưa thu. Bên tai mờ hồ tràn ngập các loại âm thanh. Tiếng "ầm ầm" của chiếc xe hơi khi lăn xuống đường. Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết phát ra từ người mà y cho là A Trung. Còn có lời nói lãnh đạm cùng xa cách của cha y...
Thiệu Đông Dương khi nghe được thủ hạ mình báo cáo vội vàng chạy xuống dưới lầu. Hắn liền nhìn thấy quý công tử từ trước tới nay đều tao nhã quyến rũ, đang nằm ngửa trên mặt đất lầy lội bẩn thỉu với gương mặt trắng bệch. Đôi mắt hoa đào không còn ánh sáng nhu hoà khiến cho người đỏ mặt nữa, mà trở nên trống rống ảm đạm.
"Uy, Chiêu Nhiên, tỉnh tỉnh." Thiệu Đông Dương vừa nâng người dậy, vừa nỗ lực gọi y tỉnh lại.
"..." Tịch Chiêu Nhiên giật giật khoé môi, dường như muốn nói gì đó. Thiệu Đông Dương không nghe rõ, vội vàng hỏi lại. "Cậu nói gì?"
"...đừng gọi tôi là Chiêu Nhiên..."
"..."
Thiệu Đông Dương dưới sự trợ giúp của thủ hạ, đem người đỡ về phòng làm việc của mình. Hắn thấy người kia chỉ ngồi yên ở bên cạnh bàn, cánh tay một mực đỡ lấy trán không ngừng run rẩy, vô cùng lo lắng hỏi: "Cậu có muốn đến bệnh viện khám không?"
Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, sau đó dường như rất cố gắng giơ tay lên, thấp giọng nói: "Cho tôi một chút..."
Thiệu Đông Dương sửng sốt, sau một hồi lâu hắn mới hiểu được y đang nói đến cái gì. Lửa giận tiềm tang trong lòng nháy mắt phát bạo ra toàn bộ. Hắn đập lên cánh tay của y, giận dữ hét lên, "Tịch Chiêu Nhiên, cậu là kẻ ngu si sao? Chúng ta lúc trước đã nói như thế nào? Nói cả đời này sẽ không bao giờ đụng đến cái thứ chết tiệt kia nữa! Cậu ccmn đã quên sự đau đớn ngày trước khi từ bỏ sao?"
Cánh tay trái bị đánh mạnh trúng vào mặt bàn, nhưng Tịch Chiêu Nhiên không có lên tiếng. Đem mặt mình chôn vùi dưới cánh tay. Y cảm thấy thân thể nặng ngàn cân, hoàn toàn vô lực chống đỡ.
Y làm thế nào để quên? Những ngày sa đoạ đó, những ngày tăm tối tuyệt vọng đến mức khiến cho người ta muốn đi tìm cái chết. Y suốt cuộc đời này cũng sẽ không quên được..
Thiệu Đông Dương dường như cũng bị y kích thích nhớ đến hồi ức nào đó. Dây thần kinh cả người đều nhảy loạn lên. Hắn đi qua đi lại trong phòng, lải nhải như kẻ thần kinh: "Cái thứ đồ đó, tôi đã nói cả đời này không đụng đến thì tuyệt đối sẽ không đụng nữa.. Tôi nhất định không giống kẻ nhu nhược như cậu, cậu ccmn dám đụng vào thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi..."
Tịch Chiêu Nhiên vẫn không ngẩng đầu, Thiệu Đông Dương cũng không ngừng lải nhải như kẻ bị điên. Hai người cứ duy trì bầu không khí ngây người như vậy ở trong phòng làm việc cả một buổi chiều. Mãi cho đến khi điện thoại di động của Tịch Chiêu Nhiên vang lên, Thiệu Đông Dương mới dừng lại cước bộ của mình. Dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Di động vẫn vang lên, cho đến khi hồi chuông thứ ba kết thúc. Thiệu Đông Dương mới lấy điện thoại từ trên người y ra. Nhìn thấy màn hình di động báo hai chữ "Thiên Dương". Hắn liếc mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang gục người, liền ấn phím nghe, "uy."
"Cậu ấy đang ngủ, ai vậy?" Tịch Chiêu Nhiên chưa từng nói tên của Đàm Thiên Dương cho Thiệu Đông Dương. Cho nên hắn cũng không biết phía đầu dây bên kia chính là người mà Tịch Chiêu Nhiên muốn bẻ cong. Giọng điệu cũng không quá thân thiện.
Đàm Thiên Dương nghe khẩu khí không tốt của hắn, lông mày cau lại, "Tôi là vệ sĩ của cậu ấy, xin để cho cậu ấy nói chuyện với tôi." Đàm Thiên Dương sau khi tan ca về nhà lại không nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Ban đầu chuyện này vẫn nằm trong phạm vi bình thường. Dù sao ai cũng đều là người trưởng thành. Về nhà muộn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Nhưng bởi vì ngày hôm qua Tịch Chiêu Nhiên say rượu. Điều này khiến cho hắn lo lắng, cho nên liền trực tiếp gọi điện thoại tới hỏi. Nếu Tịch Chiêu Nhiên lại uống rượu, hắn sẽ suy xét đến việc tới đó mang người đi.
"Vệ sĩ?" Miệng của Thiệu Đông Dương mở ra, lập tức biết đây chính là người mà Tịch Chiêu Nhiên nói đến. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang gục trên bàn. Nói về phía điện thoại: "Anh tới mang cậu ta về đi, cậu ấy bị bệnh."
Đàm Thiên Dương nghe xong lời của hắn, lông mày càng thêm nhíu chặt hơn.