Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-614
Chương 614: Ngày xuân rực rỡ [183]
“Cô nói cái gì?” Viên Họa đột ngột trừng to hai mắt.
Sở Lạc Nhất càng cười càng nho nhã, thong thả chỉnh lại quần áo, “Viễn Họa, cô nói với Cảnh Hân, nói với Cổ Tịch Nguyệt là có thích anh họ mình, để họ thương cô, cho nên bất kể cô làm cái gì. Với tư cách là3người bạn tốt duy nhất của cô, họ vẫn sẽ giấu giếm giúp cô. Nhưng người cô thực sự thích là La Phong.”
Sở Lạc Nhất nói xong, nhìn gương mặt đã khôi phục trạng thái bình thường của Viện Họa, cô biết mình nói đúng rồi.
Ừm, lúc về nhất định phải khoe khoang với anh đẹp trai nhà mình,0cô được Conan nhập xác nè. “Cho dù cái gì cô cũng biết thì đã sao, cô nghĩ rằng cô có thể rời khỏi đấy sao?” Sắc mặt Viên Họa đã trở nên dữ tợn. “Tôi thì chắc chắn có thể rời khỏi đây rồi, vấn đề bây giờ là, cô căn bản không thể rời khỏi đây.” Sở5Lạc Nhất cười giễu. “Cố Tỉ Thành không ở đây, ai cứu cô được, cô trông chờ vào ông ba ở thành phố A của cô hả? Dù sao tôi cũng không thể sống được bao lâu nữa, tại sao không dẫn cô theo để lót lưng nhỉ?” Viên Họa càng nói càng dữ dằn, bước tiếp theo, cô4ta đã rút khẩu súng giấu sau lưng ra, nhắm thẳng vào Sở Lạc Nhất. Lúc này ánh mặt trời rất đẹp, Sở Lạc Nhất nhìn ánh mặt trời bên ngoài qua cửa sổ. “Viên Họa, cô không giết nổi tôi đâu, thật đấy.” Sở Lạc Nhất có lòng tốt nhắc nhở. “Cô tưởng cô là ai?” Viên Họa9cười sằng sặc, “Chỉ cần tối nổ súng, cô sẽ mất mạng ngay.”
Sở Lạc Nhất nhún vai với vẻ không sao cả, “Thế thì cô cứ thử đi.”
Sự tự tin của Sở Lạc Nhất lại khiến Viên Họa hơi chột dạ. “Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc trên đời này có ai giết được tôi không nhỉ.” Sở Lạc Nhất nhìn Viên Họa với vẻ ảo não. Thế nhưng thái độ này hoàn toàn chọc giận Viên Họa.
“Sở Lạc Nhất, cô tưởng rằng tôi không dám nổ súng thật à?” Viên Họa tức giận gào lên. Sở Lạc Nhất vẫn giữ nguyên dáng vẻ cô muốn nổ súng thì lẹ lên đi. Mà lúc này Cố Tỉ Thành vẫn đang phóng xe trên đường. Sở Lạc Nhất mang điện thoại theo. Lúc này Văn Hải Dương chưa vào trong, cho nên không hề biết tình cảnh bên trong bây giờ thế nào. Văn Hải Dương sắp bị Cố Tỉ Thành trong điện thoại mắng cho bay lên trời, tạm thời không vào trong được, cũng đâu phải lỗi của anh ta.
Đợi khi Văn Hải Dương thực sự bay được lên nóc nhà mới kết thúc được cơn rổ của người đàn ông kia.
Chỉ có điều, Văn Hải Dương vừa vào đã thấy được cảnh tượng Sở Lạc Nhất bị người ta chĩa súng vào. Văn Hải Dương quả quyết cúp điện thoại, nếu để Cố Tỉ Thành biết được cảnh tượng này chắc sẽ bóp chết anh ta mất.
“Tôi nói này, đang làm gì đấy?” Văn Hải Dương đút hai tay trong túi quần, tươi cười bước xuống. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Văn Hải Dương đang xuống tầng, lên tiếng nhắc nhở, “Cổ Tịch Nguyệt, nóc nhà cô không an toàn lắm đâu nhé.” Nhìn từng người này mà xem.
Văn Hải Dương: “...”
Chị dâu à, chị còn bị người ta chĩa súng vào đấy, có thể giữ tí thể diện cho khẩu súng nhà người ta được không. “Văn Hải Dương?” Viên Họa quay đầu nhìn người đang bước xuống mà khựng lại, “Anh quay về rồi?” “Không, tôi có quay về đâu, cô nhìn thấy ma đấy chứ.” Văn Hải Dương tươi cười nói rồi đứng bên cạnh Viên Họa, “Viên Họa, bây giờ đi nhận tội, pháp luật vẫn có thể tha cho cô đấy.” “Nhưng nhà họ Cố, nhà họ Sở thì sao? Họ sẽ không tha cho tôi đâu.” Viên Họa lớn tiếng đáp trả.
Văn Hải Dương: “...”
Biết thế thì tốt!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cô nói cái gì?” Viên Họa đột ngột trừng to hai mắt.
Sở Lạc Nhất càng cười càng nho nhã, thong thả chỉnh lại quần áo, “Viễn Họa, cô nói với Cảnh Hân, nói với Cổ Tịch Nguyệt là có thích anh họ mình, để họ thương cô, cho nên bất kể cô làm cái gì. Với tư cách là3người bạn tốt duy nhất của cô, họ vẫn sẽ giấu giếm giúp cô. Nhưng người cô thực sự thích là La Phong.”
Sở Lạc Nhất nói xong, nhìn gương mặt đã khôi phục trạng thái bình thường của Viện Họa, cô biết mình nói đúng rồi.
Ừm, lúc về nhất định phải khoe khoang với anh đẹp trai nhà mình,0cô được Conan nhập xác nè. “Cho dù cái gì cô cũng biết thì đã sao, cô nghĩ rằng cô có thể rời khỏi đấy sao?” Sắc mặt Viên Họa đã trở nên dữ tợn. “Tôi thì chắc chắn có thể rời khỏi đây rồi, vấn đề bây giờ là, cô căn bản không thể rời khỏi đây.” Sở5Lạc Nhất cười giễu. “Cố Tỉ Thành không ở đây, ai cứu cô được, cô trông chờ vào ông ba ở thành phố A của cô hả? Dù sao tôi cũng không thể sống được bao lâu nữa, tại sao không dẫn cô theo để lót lưng nhỉ?” Viên Họa càng nói càng dữ dằn, bước tiếp theo, cô4ta đã rút khẩu súng giấu sau lưng ra, nhắm thẳng vào Sở Lạc Nhất. Lúc này ánh mặt trời rất đẹp, Sở Lạc Nhất nhìn ánh mặt trời bên ngoài qua cửa sổ. “Viên Họa, cô không giết nổi tôi đâu, thật đấy.” Sở Lạc Nhất có lòng tốt nhắc nhở. “Cô tưởng cô là ai?” Viên Họa9cười sằng sặc, “Chỉ cần tối nổ súng, cô sẽ mất mạng ngay.”
Sở Lạc Nhất nhún vai với vẻ không sao cả, “Thế thì cô cứ thử đi.”
Sự tự tin của Sở Lạc Nhất lại khiến Viên Họa hơi chột dạ. “Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc trên đời này có ai giết được tôi không nhỉ.” Sở Lạc Nhất nhìn Viên Họa với vẻ ảo não. Thế nhưng thái độ này hoàn toàn chọc giận Viên Họa.
“Sở Lạc Nhất, cô tưởng rằng tôi không dám nổ súng thật à?” Viên Họa tức giận gào lên. Sở Lạc Nhất vẫn giữ nguyên dáng vẻ cô muốn nổ súng thì lẹ lên đi. Mà lúc này Cố Tỉ Thành vẫn đang phóng xe trên đường. Sở Lạc Nhất mang điện thoại theo. Lúc này Văn Hải Dương chưa vào trong, cho nên không hề biết tình cảnh bên trong bây giờ thế nào. Văn Hải Dương sắp bị Cố Tỉ Thành trong điện thoại mắng cho bay lên trời, tạm thời không vào trong được, cũng đâu phải lỗi của anh ta.
Đợi khi Văn Hải Dương thực sự bay được lên nóc nhà mới kết thúc được cơn rổ của người đàn ông kia.
Chỉ có điều, Văn Hải Dương vừa vào đã thấy được cảnh tượng Sở Lạc Nhất bị người ta chĩa súng vào. Văn Hải Dương quả quyết cúp điện thoại, nếu để Cố Tỉ Thành biết được cảnh tượng này chắc sẽ bóp chết anh ta mất.
“Tôi nói này, đang làm gì đấy?” Văn Hải Dương đút hai tay trong túi quần, tươi cười bước xuống. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Văn Hải Dương đang xuống tầng, lên tiếng nhắc nhở, “Cổ Tịch Nguyệt, nóc nhà cô không an toàn lắm đâu nhé.” Nhìn từng người này mà xem.
Văn Hải Dương: “...”
Chị dâu à, chị còn bị người ta chĩa súng vào đấy, có thể giữ tí thể diện cho khẩu súng nhà người ta được không. “Văn Hải Dương?” Viên Họa quay đầu nhìn người đang bước xuống mà khựng lại, “Anh quay về rồi?” “Không, tôi có quay về đâu, cô nhìn thấy ma đấy chứ.” Văn Hải Dương tươi cười nói rồi đứng bên cạnh Viên Họa, “Viên Họa, bây giờ đi nhận tội, pháp luật vẫn có thể tha cho cô đấy.” “Nhưng nhà họ Cố, nhà họ Sở thì sao? Họ sẽ không tha cho tôi đâu.” Viên Họa lớn tiếng đáp trả.
Văn Hải Dương: “...”
Biết thế thì tốt!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com