• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (62 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-612

Chương 612: Ngày xuân rực rỡ[181]




“Không thể nào.” Diệp Ngữ Vi nói xong đã cầm điện thoại, gọi cho Cố Tước Tỉ.



Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, cô cũng hy vọng không phải thế. Cho nên khi Diệp Ngữ Vi gọi điện thoại, Sở Lạc Nhất chạy đi tìm Cảnh Hân.



Lúc này Cảnh Hân đang vẽ tranh, Lục Tư Thần đang xem tivi.



Sau khi bước vào, Sở Lạc Nhất kéo cánh tay của Cảnh Hân, dẫn đến việc màu vẽ trong tay cổ đổ hết lên3người Sở Lạc Nhất. “Người đó là Viên Họa đúng không?” Sở Lạc Nhất vội vàng hỏi, thậm chí không để ý đến quần áo bị bẩn của mình. Cảnh Hân khựng lại, hiển nhiên có vẻ hoảng sợ. “Thực sự là cô ta?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng nói, “Vậy cô có biết bây giờ cô ta đang ở Hải Nam, ngay bên cạnh Tây Tây không, cô muốn hại Tây Tây sao?”



Giọng của Sở Lạc Nhất rất lớn, thậm chí có0phần phẫn nộ. Lúc này Lục Tử Thần đã đứng dậy, chậc chậc vài tiếng, “Đúng là cô ta thật à.”



“Nhưng cô ấy đã nói, cô ấy sẽ không...”



“Cho nên đúng là cô ta thật.” Sở Lạc Nhật buột miệng chửi thể, tức đến mức gần như nổ tung tại chỗ, “Lời của cô ta mà cô cũng tin, cô ta muốn khiến cô gánh tội, bây giờ còn đang lợi dụng cô để khiến Cổ Tịch Nguyệt gánh tội thay. Cô cảm5thấy cô ta sẽ không làm gì nữa với Tây Tây sao?”



Lục Tư Thần từ đầu đến cuối vẫn tựa người vào sofa mà quan sát, nhìn Cảnh Hân bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được. Cô còn tưởng rằng dạng công chúa trong nhà như Sở Lạc Nhất không biết mắng ai, không ngờ lúc khẩu nghiệp còn thô lỗ hơn cả cánh mày râu.



“Tốt nhất là cô nên cầu cho cô ta thời gian này không đến mức chó4cùng rứt giậu mà làm gì Tây Tây, nếu không, tai nạn xe năm đó của cô không đáng để người ta thương cảm.” Sở Lạc Nhất nói rồi đạp giá vẽ của Cảnh Hân một cái, sau đó buột tiếng chửi thề, quay người rời khỏi đó.



Cảnh Hân ngồi thụp trên nền đất mà bật khóc. Lục Tư Thần không hề đồng cảm một chút nào. Khi Sở Lạc Nhất chạy về, Diệp Ngữ Vi đã gọi điện xong. “Ba con đi9Hải Nam rồi, mẹ cũng bảo Tây Tây thời gian này cẩn thận một chút, Viên Mặc ra biển rồi, bây giờ không liên lạc được.” Diệp Ngữ Vi nói, vẫn cảm thấy không yên tâm, nhưng không biết mình có thể làm được gì nữa.



Sở Lạc Nhất nắm bàn tay Diệp Ngữ Vi, “Sẽ không có việc gì đâu, bây giờ con đi tìm Cổ Tịch Nguyệt.”



“Mẹ đi cùng con.” Diệp Ngữ Vi vội vàng nói. “Không sao, con tự đi được.” Sở Lạc Nhất an ủi mẹ chồng, “Cô ta không dám làm gì con đâu.”



“Nhưng mà...”



“Con sẽ không có việc gì đâu.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói, quay người rời khỏi nhà. Diệp Ngữ Vi nhìn Sở Lạc Nhất rời khỏi nhà, lo lắng nên gọi cho Cố Tỉ Thành. Sau khi nghe mẹ mình nói xong, Cố Tỉ Thành lo lắng cho Sở Lạc Nhất không thôi.



“Cô ấy điên rồi sao?” Cố Tỉ Thành đứng bật dậy, “Tiểu Mã, Tiểu Mã.” Cố Tỉ Thành cúp máy, lập tức gọi Tiểu Mã tới, khi Tiểu Mã bước vào, anh nói luôn, “Hôm nay tôi có việc, báo với họ chiều mai tôi sẽ về.”



“Lữ đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng...” Tiểu Mã không gọi được người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lữ đoàn trưởng phải ra ngoài vào lúc này chắc cũng phải là chuyện mà không có anh thì không được.



Khi Sở Lạc Nhất đến nhà Cổ Tịch Nguyệt, Cổ Tịch Nguyệt đang định ra ngoài, nhưng bị Sở Lạc Nhất túm lại đẩy vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại. Lúc Văn Hải Dương chạy tới, đúng lúc bị nhốt bên ngoài cửa lớn.



Văn Hải Dương đứng ngoài cửa nhìn xung quanh, sau đó chung một tay vào eo, “Vợ anh vào đó rồi, tư thế ấy còn đàn ông hơn cả cánh đàn ông, để em xem xem có thể vào được từ chỗ nào khác không.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom