• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (60 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-174

Chương 174: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [1]




Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực, không cho anh nói nữa.



“Bao Đậu, kéo anh con về đi.” Thủy An Lạc vội nói.



“Sở Lạc Duy, ba nói cho con biết, dù cho tất cả chúng ta có xem con như người bình thường mà bản thân con không cho là như thế thì không ai có thể cứu nổi con nữa đâu.” Nói xong Sở Ninh Dực gạt Thủy An Lạc ra, bỏ về phòng. “Anh Sở.” Thủy An Lạc khẽ3gọi, lại nhìn người đang ở cầu thang, “Ba con mới là một kẻ thần kinh ấy.” Sở Lạc Nhất vẫn cứ tóm lấy cánh tay Sở Lạc Duy. Lúc anh định đi, cô sống chết kéo anh lại, “Anh, miệng lưỡi ba thế nào đâu phải anh không biết, ngay cả mẹ mà ba còn phụ cơ mà, anh để ý lời ba nói không phải là bị phũ chết lâu rồi à? Em cảm thấy anh rất bình thường,0chẳng phải chỉ không tin người khác thôi sao.”



Sở Lạc Duy nhìn cô em gái đang sốt sắng nói liến thoắng. Anh xoa xoa đầu cô, họ sinh ra cùng một ngày, nhưng có nhiều chuyện anh thật sự không bằng được cả em gái mình. “Anh không sao, anh chỉ muốn yên tĩnh một lát thôi, đi ngủ đi.” Sở Lạc Duy nói xong lại an ủi cô quay về nghỉ ngơi.



Tuy lúc này Sở Lạc Nhất chưa thấy yên5tâm lắm nhưng vẫn buông anh ra, “Vậy anh không được nghĩ quẩn đấu đấy nhé.”



“Em tưởng anh là em chắc?” Sở Lạc Duy cười nói, anh đẩy cô về rồi đi xuống nhà.



Sở Lạc Nhất bặm môi nhìn anh rồi quay lại nhìn phòng ngủ chính, mơ hồ còn nghe thấy cả tiếng cãi nhau của ba mẹ. Bây giờ cô lại càng thấy thương anh mình hơn. Kiều Vị Nhã đang chuẩn bị đi ngủ thì biết tin, được4Sở Lạc Nhất thuật lại cho một hồi bỗng không thấy buồn ngủ nữa.



“Đệch, câu này của ba nuôi cũng ác quá rồi đấy, giờ em sẽ ra ngoài ngay.” Kiều Vị Nhã cầm lấy áo khoác, cũng không kịp thay quần áo mà chạy thẳng ra ngoài. Lúc này Sở Lạc Duy cũng vừa mới khởi động xe, Kiều Vị Nhã đã lanh lẹ mở cửa chui lên xe rồi đóng cửa lại.



Sở Lạc Duy: “...”



Kiều Vi Nhã chớp mắt:9“Em gái cậu sợ cậu tự sát. Chị ấy còn có con nhỏ phải chăm nên tôi đành phải “ra trận” thôi, có tự sát thì đưa tôi theo với nhé.”



Sở Lạc Duy phụt cười, sau đó khởi động xe.



Kiều Vi Nhã vỗ vỗ ngực mình, may quá, may mà không đuổi cô xuống, nếu không chắc chỉ có nước khóc chết.



Sở Lạc Duy lái xe rất nhanh, Kiều Vi Nhã dè dặt nhìn nửa gương mặt đang đanh lại của anh, khẽ nhắc nhở, “Tuy tôi bảo cậu đưa tôi đi cùng, nhưng cũng không thật sự muốn chết đâu.”



Sở Lạc Duy liếc cô một cái, lại tăng tốc độ lái nhanh hơn. “Cậu có tin tôi không?” Sở Lạc Duy bỗng hỏi. Kiều Vị Nhã gật một cách rất đương nhiên, “Tất nhiên là tin cậu rồi.” Nói xong, Kiều Vị Nhã lại trông thấy ánh mắt khinh bỉ của anh, ánh mắt đó rõ ràng là đang nói: Nếu đã tin tôi thì còn hỏi gì nữa?



Đệch! Tên này làm quái gì có chuyện nghĩ không thông rồi muốn chết chứ, cô thấy có mà bị tâm thần thì có. Kiều Vị Nhã dựa vào lưng ghế, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, nói: “Chỉ vì chút chuyện vớ vẩn đó mà cãi nhau với ba nuôi? Sao cậu không lên trời luôn đi.” Sở Lạc Duy không đáp lại, nhưng tay lại siết chặt lấy vô lăng. “Ở bên tôi chắc cậu mệt mỏi lắm nhỉ.” Sở Lạc Duy bỗng lên tiếng. Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ, nhưng vẫn có chút tự giác, đúng là hơi vất vả thật.



Có điều nếu giờ mà cô nói câu này, liệu anh có bị đả kích đến mức thật sự tự sát luôn không nhỉ.



Kiều Vi Nhã nghiên mặt qua nhìn anh, “Sở Lạc Duy, tin tưởng người khác không khó khăn đến vậy đâu, thế giới này cũng không phải chỉ cần có mình cậu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom