• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (28 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-161

Chương 161: CÓ MỘT NGÔI SAO NGOẠI TÌNH [8]




Sở Lạc Duy: “...”



Sở Vi đi ra xe với anh, dừng bước: “Thật đấy, gần đây có một ngôi sao ngoại tình với một người đàn ông đã có vợ, hay cậu đưa ủy viên kỷ3luật giới giải trí của cậu đi săn một lần đi...” “Sao cậu có thể..”. “Đấy xem đi, bảo cậu nhàm chán đâu có sai, có gì mà cậu không làm được nào? Paparazzi ba bốn0chục tuổi còn đầy ra đó, cậu mới hai mươi ba, sao mà không làm được. Lại nói cậu Hai à, có ai bảo cậu đi làm thật đâu, là bảo cậu đi cùng với Tiểu5Bất Điểm làm chuyện mà con bé thích, chuyện - con - bé – thích - đó.” Sở Vi nói rồi vỗ vỗ vai anh, “Đừng ép bản thân sống mệt mỏi như thế nữa, thế4giới này không đen tối như cậu nghĩ đầu. Chuyện thì vẫn có thể giao cho người khác làm. Nhưng nếu hỏng chuyện, người ta vẫn phải đi tìm công việc mới, đây không phải là9ăn no rửng mỡ à?”



Sở Lạc Duy: “...”



“Năm ấy sao cậu lại có thể chấp nhận được tôi thế?” “Mắt tôi mù.” Sở Lạc Duy nói thẳng. Sở Vi lườm anh một cái, lúc này mọi người xung quanh bắt đầu nhìn họ với ánh mắt không còn thuần khiết nữa. Thử hỏi, một anh đẹp trai nói với một anh khác đẹp trai hơn là: Năm ấy sao cậu lại có thể chấp nhận được tôi thé?



Chấp nhận!



Chấp nhận*... Thụ!



*Chấp nhận trong tiếng Trung là kệ chữ còn có nghĩa là thụ trong công-thụ. Mà anh đẹp trai hơn lại dùng một ánh mắt khinh bỉ nói rằng: Mắt tôi mù. Sao nghe kiểu gì... cũng tình thế chứ, đệch!



Sở Vi cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, không khỏi quay đầu lại nhìn. Trông thấy ánh mắt của đám người kia, anh lập tức buông vai Sở Lạc Duy ra. Đúng là cái xã hội nhìn đời bằng con mắt hủ” mà!



*Hủ ở đây là chỉ hủ nữ, những cô gái thích các chuyện tình nam – nam.



Sở Lạc Duy nhíu mày, hiện tại điều mà anh không thể quên được chính là câu nói mà anh nghe được ngoài cửa phòng ba mẹ hồi còn nhỏ, nghe thấy mẹ anh vừa khóc vừa nói.



[Em nói với anh cái gì nào? Có nói con trai em là một đứa mắc bệnh thần kinh, có nói con em mắc bệnh tâm thần không? Khi ấy anh còn nhỏ, không hiểu tâm thần là gì, cũng không hiểu thế nào là bệnh thần kinh.



Nhưng lớn dần, khi anh những tưởng rằng bản thân không nhớ câu nói này nữa thì nó lại càng lúc càng rõ ràng.



Anh bị chứng ám ảnh cưỡng chế một cách nghiêm trọng. Anh có chứng anti-social, anh có bệnh đa nghi, ngoài người nhà của mình ra anh không tin tưởng bất cứ ai khác cả, không, nghiêm khắc mà nói thì trước lúc anh ba tuổi, anh chỉ tin mẹ, đến ba anh cũng nghi ngờ.



Anh có bệnh, điều này anh vẫn luôn biết. Nhưng hiện tại, căn bệnh này rõ ràng đã làm ảnh hưởng tới cuộc sống của anh, thậm chí khiến người anh yêu không được vui vẻ nữa.



Sở Vi vỗ vỗ vai anh, cất tiếng: “Cậu cứ tự suy nghĩ cho kỹ đi, nếu không lát nữa đi tìm chị dâu nói chuyện thêm với chị ấy, không thì đi nói chuyện với cô cũng được. Tôi nghĩ cô nhất định vẫn luôn mong cậu có thể mở lòng nói với cô về chuyện này đấy.”



“Nói cái gì, nói con trai mẹ là một thằng tâm thần à?” Sở Lạc Duy bỗng cất tiếng, giọng nói có chút gay gắt. Sở Vi khựng lại, nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt khó tin, “Cậu đang nói gì thế?” Sở Lạc Duy lập tức bưng mặt, “Xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Nói rồi anh lướt qua Sở Vi đi thẳng.



Sở Vi quay lại, nhìn người vừa lên xe phóng đi, lúc quay lại lại thấy một bóng người đang đứng trước cửa phòng làm việc của viện trưởng trên tầng năm.



Thật ra Sở Vị thấy rất thương Thủy An Lạc, tuy Thủy An Lạc chưa bao giờ nói ra, nhưng Sở Lạc Duy chính là cái gai sâu nhất trong lòng cô. Thủy An Lạc đứng đó, tất nhiên không nghe thấy họ nói gì, nhưng thấy dáng vẻ hấp tấp bỏ đi của con trai, liền hiểu họ vừa mới nói về vấn đề gì.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom