Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-159
Chương 159: CÓ MỘT NGÔI SAO NGOẠI TÌNH [6]
Nhưng anh không ngờ rằng An Hinh Duyệt lại tự mình nói ra.
Một cảm giác... Cảm giác tự hào không nói nên lời bỗng dâng đầy trong lòng, đây chính là cô gái của3anh. Là cô gái mà anh vẫn luôn tự hào. Cục trưởng Lâm tới rất nhanh, lúc xuống xe thì bước chân còn lảo đảo một cái, vừa thấy Sở Lạc Ninh đang ngồi0trên xe lăn, ông ta đã cuống cuồng đi tới: “Cậu Sở, cậu...” Cục trưởng Lâm nhìn cô bé con đang được Sở Lạc Ninh ôm trong lòng liền nói: “Đây chẳng phải là5cô bé trong vụ án nổ xe mấy ngày trước sao? Có chuyện gì vậy?”
“Cục trưởng Lâm, lúc đưa đứa bé này tới đây tôi đã liên tục nhắc nhở ngài những gì? Ngài4còn nhớ rõ không?” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt ngẩng đầu lên, thanh âm của anh không lớn nhưng lại đủ để khiến trán của Cục trưởng Lâm toát đầy mồ hôi lạnh.
Cục trưởng9Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Viện trưởng, đại khái ông ta cũng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì: “Cậu Sở, chuyện này tôi sẽ điều tra, sẽ điều tra rõ! Tất cả những nhân viên có vấn đề trong tất cả các viện mồ côi của thành phố A tôi đều sẽ điều tra rõ!”
“Cục trưởng Lâm nhớ kỹ việc này là được, lao động công ích là chuyện tốt nhưng đừng mang cái danh lao động công ích ra mà còn tỏ vẻ như bản thân phải chịu nhiều thiệt thòi lắm vậy.” Lời này của Sở Lạc Ninh chính xác là đang nói người đàn bà phát hoa quả kia.
“Vậy làm phiền Cục trưởng Lâm giúp chúng tôi làm thủ tục nhận nuôi đứa trẻ này ngay bây giờ luôn đi.”
“Cậu Sở kết hôn rồi sao?” Cục trưởng Lâm sửng sốt một chút. Chuyện lớn như vậy mà ông ta chưa từng nghe qua. Nhưng khi nhìn thấy An Hinh Duyệt đứng bên cạnh Sở Lạc Ninh, ông ta vội vàng nói: “Hóa ra là cô An, được được được, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị hồ sơ ngay lập tức! Cậu Sở, hay là... đợi lát nữa tôi sẽ đích thân đến tận nơi đưa tài liệu, cậu Sở với cô An chỉ cần cung cấp giấy chứng nhận kết hôn và ký tên là được rồi!”
“Như vậy là tốt nhất.” Sở Lạc Ninh nói: “Cục trưởng Lâm, ngồi ở vị trí cao cũng dễ ngã lắm đấy, cho nên ngài vẫn nên để tâm một chút, phải sát sao bên dưới nhiều vào.”
“Cậu Sở nói đúng lắm! Về sau tôi nhất định sẽ chú ý nhiều hơn!!!” Cục trưởng Lâm nói rồi liền tiễn Sở Lạc Ninh cùng An Hinh Duyệt dẫn theo bé con rời đi, sau đó ông ta quay sang nhìn viện trưởng đang tái dại cả mặt kia: “Ông giỏi, ông giỏi lắm! Người ngay đến tôi cũng không dám đắc tội mà ông đã đắc tội rồi đó! Tôi đã nói thế nào? Đứa bé ấy là do cậu Sở sắp xếp, đã bảo phải chăm sóc thật tốt cơ mà! Ông...” Cục trưởng Lâm nói rồi dứt khoát quay người đi làm việc mà Sở Lạc Ninh cần. Trên đường về, cô bé vẫn cứ im lặng dựa vào lòng Sở Lạc Ninh, nhất định không chịu nói lời nào.
An Hinh Duyệt vừa lái xe vừa quan sát đứa nhỏ thông qua kính chiếu hậu. “Con tên là gì?” An Hinh Duyệt cố gắng để bé con lên tiếng.
Bé con há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh, sau đó lại dựa vào lòng Sở Lạc Ninh.
“Miên Miên, anh lại có lỗi với em rồi.” Sở Lạc Ninh thở dài nói.
An Hinh Duyệt bật cười một tiếng: “Chuyện này có là gì đâu mà.”
Xe chạy đến bệnh viện, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đã biết chuyện cũng đã quay trở lại đây. An Hinh Duyệt xuống xe thấy hai người kia cũng đang bước xuống xe liền nói: “Ô hay, sao lại quay lại thể này?” An Hinh Duyệt nói rồi kéo xe đẩy từ trong cốp ra, định đỡ Sở Lạc Ninh xuống xe.
Sở Lạc Duy nhận lấy công việc này. Lúc đỡ Sở Lạc Ninh xuống, anh gần như phải chịu toàn bộ trọng lượng của anh trai mình, bởi vì hai chân của Sở Lạc Ninh hoàn toàn không thể sử dụng lực.
Xong xuôi, Sở Lạc Duy xen lẫn vẻ áy náy nói với Sở Lạc Ninh: “Anh Cả, xin lỗi, là do em không để ý.” Lúc trước anh với Kiều Vi Nhã cũng có qua xem thử, chỉ là đứng bên ngoài thấy bé con vẫn ngoan ngoãn như vậy cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng lúc Sở Lạc Ninh gọi điện cho Cục trưởng Lâm thì Sở Lạc Duy đã biết, chuyện này “xong” rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhưng anh không ngờ rằng An Hinh Duyệt lại tự mình nói ra.
Một cảm giác... Cảm giác tự hào không nói nên lời bỗng dâng đầy trong lòng, đây chính là cô gái của3anh. Là cô gái mà anh vẫn luôn tự hào. Cục trưởng Lâm tới rất nhanh, lúc xuống xe thì bước chân còn lảo đảo một cái, vừa thấy Sở Lạc Ninh đang ngồi0trên xe lăn, ông ta đã cuống cuồng đi tới: “Cậu Sở, cậu...” Cục trưởng Lâm nhìn cô bé con đang được Sở Lạc Ninh ôm trong lòng liền nói: “Đây chẳng phải là5cô bé trong vụ án nổ xe mấy ngày trước sao? Có chuyện gì vậy?”
“Cục trưởng Lâm, lúc đưa đứa bé này tới đây tôi đã liên tục nhắc nhở ngài những gì? Ngài4còn nhớ rõ không?” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt ngẩng đầu lên, thanh âm của anh không lớn nhưng lại đủ để khiến trán của Cục trưởng Lâm toát đầy mồ hôi lạnh.
Cục trưởng9Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Viện trưởng, đại khái ông ta cũng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì: “Cậu Sở, chuyện này tôi sẽ điều tra, sẽ điều tra rõ! Tất cả những nhân viên có vấn đề trong tất cả các viện mồ côi của thành phố A tôi đều sẽ điều tra rõ!”
“Cục trưởng Lâm nhớ kỹ việc này là được, lao động công ích là chuyện tốt nhưng đừng mang cái danh lao động công ích ra mà còn tỏ vẻ như bản thân phải chịu nhiều thiệt thòi lắm vậy.” Lời này của Sở Lạc Ninh chính xác là đang nói người đàn bà phát hoa quả kia.
“Vậy làm phiền Cục trưởng Lâm giúp chúng tôi làm thủ tục nhận nuôi đứa trẻ này ngay bây giờ luôn đi.”
“Cậu Sở kết hôn rồi sao?” Cục trưởng Lâm sửng sốt một chút. Chuyện lớn như vậy mà ông ta chưa từng nghe qua. Nhưng khi nhìn thấy An Hinh Duyệt đứng bên cạnh Sở Lạc Ninh, ông ta vội vàng nói: “Hóa ra là cô An, được được được, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị hồ sơ ngay lập tức! Cậu Sở, hay là... đợi lát nữa tôi sẽ đích thân đến tận nơi đưa tài liệu, cậu Sở với cô An chỉ cần cung cấp giấy chứng nhận kết hôn và ký tên là được rồi!”
“Như vậy là tốt nhất.” Sở Lạc Ninh nói: “Cục trưởng Lâm, ngồi ở vị trí cao cũng dễ ngã lắm đấy, cho nên ngài vẫn nên để tâm một chút, phải sát sao bên dưới nhiều vào.”
“Cậu Sở nói đúng lắm! Về sau tôi nhất định sẽ chú ý nhiều hơn!!!” Cục trưởng Lâm nói rồi liền tiễn Sở Lạc Ninh cùng An Hinh Duyệt dẫn theo bé con rời đi, sau đó ông ta quay sang nhìn viện trưởng đang tái dại cả mặt kia: “Ông giỏi, ông giỏi lắm! Người ngay đến tôi cũng không dám đắc tội mà ông đã đắc tội rồi đó! Tôi đã nói thế nào? Đứa bé ấy là do cậu Sở sắp xếp, đã bảo phải chăm sóc thật tốt cơ mà! Ông...” Cục trưởng Lâm nói rồi dứt khoát quay người đi làm việc mà Sở Lạc Ninh cần. Trên đường về, cô bé vẫn cứ im lặng dựa vào lòng Sở Lạc Ninh, nhất định không chịu nói lời nào.
An Hinh Duyệt vừa lái xe vừa quan sát đứa nhỏ thông qua kính chiếu hậu. “Con tên là gì?” An Hinh Duyệt cố gắng để bé con lên tiếng.
Bé con há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh, sau đó lại dựa vào lòng Sở Lạc Ninh.
“Miên Miên, anh lại có lỗi với em rồi.” Sở Lạc Ninh thở dài nói.
An Hinh Duyệt bật cười một tiếng: “Chuyện này có là gì đâu mà.”
Xe chạy đến bệnh viện, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đã biết chuyện cũng đã quay trở lại đây. An Hinh Duyệt xuống xe thấy hai người kia cũng đang bước xuống xe liền nói: “Ô hay, sao lại quay lại thể này?” An Hinh Duyệt nói rồi kéo xe đẩy từ trong cốp ra, định đỡ Sở Lạc Ninh xuống xe.
Sở Lạc Duy nhận lấy công việc này. Lúc đỡ Sở Lạc Ninh xuống, anh gần như phải chịu toàn bộ trọng lượng của anh trai mình, bởi vì hai chân của Sở Lạc Ninh hoàn toàn không thể sử dụng lực.
Xong xuôi, Sở Lạc Duy xen lẫn vẻ áy náy nói với Sở Lạc Ninh: “Anh Cả, xin lỗi, là do em không để ý.” Lúc trước anh với Kiều Vi Nhã cũng có qua xem thử, chỉ là đứng bên ngoài thấy bé con vẫn ngoan ngoãn như vậy cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng lúc Sở Lạc Ninh gọi điện cho Cục trưởng Lâm thì Sở Lạc Duy đã biết, chuyện này “xong” rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook