Thượng Quan Trì đi đi lại lại trong phòng, tâm trạng bực bội đến cực điểm, thứ anh coi trọng nhất chính là thể diện, nhưng tối nay, người phụ nữ kia đã làm anh mấtsạch rồi. Càng nghĩ càng tức, nhìn đồng hồ đeo trên tay, đã quá mười rưỡi, cô vẫn chưa về, thật sự không coi Thượng Quan gia ra gì rồi, Thượng Quan Trì tức giận lấy điện thoại ra, định gọicho cô, kết quả càng giận hơn vì không có số của cô. Anh ném điện thoại xuống giường, anh chửi thầm, đi thẳng ra cửa, kéo cửa, định bước ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy cô đang đứng ngoài cửa.
Hừm, đứng sững lại, sau đó cười lạnh lùng “Sao lại về rồi, không ở lại nhà người đàn ông đó qua đêm sao?”
Tư Đồ Nhã hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói “Tôi và anh ấy không phải kiểu quan hệ như anh nghĩ”.
“Không phải kiểu quan hệ như tôi nghĩ?” Thượng Quan Trì cười nhạo nắm chặt lấy cổ tay cô, dùng lực, lôi cô vào trong, đóng cửa rầm một cái “Vậythì cô hãy giải thích cho tôi, rốt cuộc quan hệ như nào, mà đi theo anh ta trước mặt tôi”.
“Tôi có thể giải thích, nhưng trước khi giải thích, tôi nhất định phải đính chính một điểm, không phải tôi đi theo anh ấy, mà tôi bị anh ấy lôi đi”.
“Vậy thì sao?”.
“Vì vậy tôi muốn nói, tôithật tâm không hề muốn anh khó coi, tôi cũng là bất đắc dĩ.”
“Không phải cô nói người đàn ông đó không có quan hệ gì với cô sao? Nếu như đã không có quan hệ gì, tại sao anh ta lại kéo cô đi?”
Tư Đồ Nhã khó xử cúi đầu, nói nhỏ “Anh ấy thích tôi”.
Thượng Quan Trì nghe thấy câu nói này, vô cùng tức giận “Thể diện của tôi bị cô làm mất hết rồi, cô còn dám thẳng thắn không chút kiêng nể gì như này sao?”
“Lẽ nào anh muốn tôi bịa ra lý do để lừa anh? Tôi có thể thành thật như vậy vì tôi cảm thấy không có gì hổ thẹn với anh”.
Tư Đồ Nhã càng như này, Thượng Quan Trì càng tức giận, anh gật đầu “Tốt lắm, làm sai không những không nhận sai, còn ra cái vẻ dĩ nhiên, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Tư Đồ Trường Phong”. Anh không hề doạ cô, thật sự ấn số gọi cho Tư Đồ Trường Phong, Tư Đồ Nhã vội vàng giật lấy điện thoại của anh, ngạc nhiên hỏi “Anh gọi điện cho ba tôi làm gì?”
“Đưa đây” Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn theo chiếc điện thoại bị giật đi, biểu cảm giống như cục băng, vừa lạnh vừa cứng.
“Anh không nói anh định làm gì, tôi sẽ không trả”.
Thượng Quan Trì cười nhạo, bước lên một bước, vân vê cằm cô, nói với cô từng từ từng chữ “Tôi để họ đến đưa cô về dạy dỗ lại, nói đơn giản, tôi cần trả hàng”.
Tư Đồ Nhã thốt lên không bằng lòng, chất vấn anh không chút sợ hãi “Tôi làm sai gì mà tôi phải nhận sai? Lẽ nào bị người khác thích cũng là sai sao? Anh nói rằng không cho phép cắm sừng anh, tôi không hề cắm sừng anh, hơn nữa anh cũng không có chứng cứ gì chứng minh tôi cắm sừng anh, nếu như anh nói việc xảy ra tối nay là chứng cứ, thì tôi cho rằng lý do của anh không được thành lập, và tôi cũng đã giải thích rất rõ với anh, tôi bị ép buộc đi theo”.
“Chẹp chẹp, mồm mép lanh lợi như này mà làm giáo viên thật là đáng tiếc, tôi thấy cô có thể chuyển sang nghề luật sư được đấy”. Ánh mắt Thượng Quan Trì vẫn lạnh lùng “Cô cho rằng việc này chỉ dăm ba câu giải thích của cô là có thể sáng tỏ sao? Còn nữa, tôi dựa vào cái gì để tin cô?”
“Tin hay không tuỳ anh, dù sao những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi. Nếu như anh khăng khăng muốn đuổi tôi đi, tôi cũng không có cách nào khác, tôi chỉ có thể quản trái tim mình, trái tim người khác tôi không quản được.”
Bình luận facebook