(Chú thích*: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy": câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.)
“Không cần.”
Thượng Quan Triệt cũng chẳng thèm nhìn cô một cái liền hững hờ cự tuyệt.
“Sao lại không cần? Lúc nào có chuyện còn có thể liên lạc thuận lợi chứ.”
“Tôi không cho rằng chúng ta có thời điểm cần liên lạc.”
“…” Được rồi, không muốn cho thì thôi.
Buổi chiều tối ngày hôm sau, Tư Đồ Nhã kết thúc một ngày làm việc, từ trường học chạy về nhà, thẳng lên lầu, nhanh chóng thay đồ công sở ra, chọn một bộ lễ phụ màu tím nhạt từ trong tủ treo quần áo mặc lên người.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, xõa mái tóc dài ra sau vai rồi vấn lên tùy ý, lại đeo một đôi hoa tai xinh xắn tinh xảo. Mặc dù trang phục không quá hoa lệ, nhưng sự cao quý tao nhã vẫn toát ra từ trong xương cốt làm người ta không thể vượt qua.
Nhìn đồng hồ, vội vã xuống lầu, đụng phải cô em chồng vừa mới từ cửa vào. Cô em chồng mặt mày sáng láng quan sát cô: “Oa, chị dâu hôm nay thật là đẹp quá! Đây là muốn đi hẹn hò sao?”
“Không phải hẹn hò, mà là tham gia dạ tiệc.” Cô cười giải thích.
“Đi một mình hay là đi cùng anh trai em?”
“Đi cùng anh trai em, nhưng hình như anh ấy vẫn chưa về.”
Tư Đồ Nhã đi ra ngoài cửa nhìn một chút, bắt đầu có chút lo lắng rằng Thượng Quan Trì có thể giở quẻ lật lọng hay không, hoặc là quên mất ước định tối nay, hoặc là gặp chuyện gì làm trễ nải rồi…
Nhìn mặt cô vô cùng sốt ruột, cô em chồng không nhịn được hé miệng cười khẽ, trấn an nói: “Đừng lo lắng, anh trai em mặc dù tính cách dở tệ, nhưng mà vẫn rất có nguyên tắc, đã đồng ý chuyện gì với ai thì nhất định sẽ làm được.”
Vừa mới dứt lời liền nghe thấy bên ngoài có tiếng phanh xe kít một tiếng. Hai người đồng thời đi ra ngoài, nhìn thấy xe của Thượng Quan Trì, lòng Tư Đồ Nhã bây giờ mới thả lỏng được. Cô em chồng thừa dịp nhạo báng: “Sao nào? Sau này có phải nên tin tưởng anh trai em một chút?”
“Chị sẽ cố.”
Tư Đồ Nhã thản nhiên cười một tiếng. Xa xa, người ở trong xe nhìn cô qua cửa kính chợt cảm thấy khác thường trong lòng, nhưng rất nhanh bị lý trí xua tan. Một người đàn ông ghét phụ nữ không thể nào rung động vì dung mạo của một người phụ nữ được. Sở dĩ anh có cảm giác khác thường là bởi nụ cười ấm áp đã lâu không thấy.
“Không thấy tôi đang chờ ở đây sao? Còn lằng nhà lằng nhằng!”
Thượng Quan Trì đã khôi phục sự lạnh lùng lúc trước, mặt không kiên nhẫn. Tư Đồ Nhã mở cửa xe ngồi vào, vô tội hỏi ngược lại: “Hình như là chúng tôi chờ anh đó?”
“Cô mạnh miệng nữa thử coi?”
Haiz, ở dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu nha. Rõ ràng là cô chờ anh trước, nhưng ngay cả cơ hội tranh cãi cũng bị tước đoạt.
Khi đến nơi, các thầy cô giáo trong trường học cơ hồ đã đến đông đủ. Lâm Ái đứng một mình ngoài cửa nhìn trái nhìn phải, năm ngoái còn có Tư Đồ Nhã đi cùng, năm nay cô đành phải là người cô đơn đầy bất đắc dĩ.
“Tiểu Nhã, cậu tới rồi.”
Lâm Ái nhìn một phát liền thấy cô đã tiến lên nghênh đón, muốn nói gì đó nhưng lại ngại Thượng Quan Trì ở bên cạnh nên đành thôi.
“Thượng Quan tiên sinh, xin chào.”
Lâm Ái lễ phép gật đầu. Lần trước tham gia hôn lễ của hai người cô ấy đã nhìn thấy mặt Thượng Quan Trì, hoàn toàn không có ý kiến gì với tướng mạo của anh, nhưng vẫn tương đối bất mãn với tần suất ly hôn của anh.
Bất mãn thì bất mãn, cô ấy cũng không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của người khác.
Mỗi người đều có con đường mà mình muốn đi.
“Xin chào.”
Thượng Quan Trì nhẹ nhàng hờ hững đáp lại. Tầm mắt quét về phía đám người trong phòng khách, hờ hững nói với Tư Đồ Nhã: “Tôi chỉ đưa cô đi một vòng, sẽ không ở lại quá lâu.”
“Ừ.”
Cô không ngạc nhiên chút nào, không hề nghĩ đến để cho Thượng Quan Trì ở lại dùng cơm.
Hai người bước đi về phía trước, Lâm Ái đột nhiên níu lại cánh tay bạn thân, ghé tai vội vàng nhắc nhở: “Giang Hựu Nam trở về!”
A?
Tư Đồ Nhã giật mình. Buổi chiều còn không nghe thấy tin tức hắn ta trở về, sao mà cô mới trở về nhà thay quần áo đã nghe thấy hắn ta trở về rồi. Giữa hai người mặc dù cũng chẳng có quan hệ mờ ám gì, nhưng là tình cảm của Giang Hựu Nam đối với cô nhất định chính là như tâm của Tư Mã Chiêu – người nào cũng biết, hơn nữa hắn ta cũng không ngại thể hiện tình cảm với cô. Một tháng trước hắn đi Đức tiến hành trao đổi học thuật, cũng không biết chuyện cô kết hôn. Lúc này mà biết, không biết chừng sẽ làm ra hành động gì đây…
Liếc người đàn ông bên cạnh, bất chợt cô chẳng còn dũng khí bước tiếp.
Bình luận facebook