Tư Đồ Nhã đi tới nhà Lâm Ái. Vừa thấy mặt, Lâm Ái liền nhìn chằm chằm vào hành lý của cô, hỏi: “Đây có chuyện gì? Không phải là mới kết hôn đã bị đuổi ra ngoài chứ?”
“Không phải.”
Cô vô lự lắc đầu, kéo hành lý yên lặng vào phòng.
Lâm Ái là bạn học chung thời đại học với cô, cũng là bạn thân nhất của cô. Hai người sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm đều ở lại thành phố B làm giáo viên, quan hệ cực kỳ tốt.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ Nhã mệt mỏi cười cười: “Cũng không có chuyện gì, cậu đừng hỏi, để tớ ngồi yên tĩnh một lúc.”
Lâm Ái thở dài, ngồi bên cạnh cô: “Không nói tớ cũng biết. Cậu gả cho một người ly hôn thường xuyên như cơm bữa như vậy, cuộc sống có ngày nào tốt đẹp được chứ.”
“Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.”
“Cậu đừng có chịu đựng mãi thế. Nếu không nghiêm trọng như vậy thì cậu cũng sẽ không xuất hiện ở nhà tớ bây giờ đâu? Tớ cũng không dám tưởng tượng, Giang Hựu Nam trở về mà biết chuyện cậu kết hôn sẽ bị đả kích lớn đến nhường nào.”
“Sao lại nhắc đến hắn. Tớ và hắn không liên quan đến nhau, người khác không biết chẳng nhẽ cậu lại không rõ sao.”
Giang Hựu Nam là hiệu trưởng nam tuổi trẻ tài cao nhất thành phố B. Do vẻ bề ngoài đẹp tựa Phan An* nên mê đảo không biết bao nhiêu nữ sinh và nữ giáo viên trong trường. Nhưng lọt vào mắt hắn, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Tư Đồ Nhã, từ lần đầu đến trường nhập học, sau cái liếc nhìn động lòng ấy, dù cho người khác có si tình với hắn thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ một lòng một dạ với cô, duy nhất một người mà thôi.
(Chú thích*: Phan An, sống trong thời Tây Tấn, được coi là người đàn ông tuấn tú nhất trong lịch sử Trung Quốc. Câu: “Dung mạo tựa như Phan An” để chỉ những người rất đẹp trai.)
“Tớ chỉ là muốn nhắc nhở cậu, nếu như quả thật không sống nổi thì ly hôn đi. Lấy tình cảm của Giang Hựu Nam đối với cậu mà nói hẳn là hắn sẽ không để ý đoạn hôn nhân phù dung sớm nở tối tàn này của cậu đâu.”
Tư Đồ Nhã trợn to cặp mắt, tức giận nói: “Vậy sợ rằng người đầu tiên đau lòng đến chết chắc chắn là cậu rồi.”
Đã là bạn thân, sao lại không hiểu tình cảm của đối phương nghiêng về ai.
Thượng Quan Trì lái xe dọc theo đường về lúc trước ba vòng cũng không tìm được người muốn tìm. Lúc đang phiền muộn, liếc mắt thấy một tấm danh thiếp được ném ở trong góc. Tấm danh thiếp đó là lúc buổi chiều Tư Đồ Trường Phòng cố chấp nhét vào từ trong cửa sổ xe.
Gọi điện thoại theo số được ghi phía trên, điện thoại vừa thông, anh cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi: “Tư Đồ Nhã có về nhà không?”
Tư Đồ Trường Phong vừa nghe là giọng của Thượng Quan Trì liền kích động, lời nói cũng không mạch lạc: “Không, không có, sao vậy?”
“Không có gì, giận dỗi nhau chút xíu thôi. Vậy cô ấy có bạn thân gì không, hoặc có chỗ nào có thể đi?”
Yên lặng ngắn ngủi, tựa như đối phương đang vắt óc suy nghĩ, nhưng kết quả cũng chẳng ngoài dự đoán: “Cái này… Ta thật đúng là không biết. Bình thường con bé cũng không hay nói chuyện với chúng ta, chúng ta cũng không hỏi chuyện nó, cho nên…”
Tút tút, Thượng Quan Trì cắt điện thoại. Anh giễu cợt hừ một tiếng, trong đầu nghĩ, người phụ nữ này bình thường ở nhà nhất định là không được cưng chiều, nếu không cũng sẽ không bắt anh đóng kịch cùng cô.
Quay cửa kính xe xuống, gió lạnh chợt thổi tới. Anh bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, anh đây là đang làm gì? Tại sao anh phải đi tìm một người phụ nữ không muốn cùng anh trở về nhà chứ? Đây dường như không phải là điều anh thường làm, cũng không phải là chuyện anh nên làm. Xe chạy roạt một tiếng, kết thúc hành động mà anh đánh giá là vô cùng hoang đường này.
Về nhà, bầu không khí tương đối tốt, anh không xác định hỏi: “Người phụ nữ kia trở lại rồi?”
“Đúng vậy, chị dâu đã về rồi.”
Thượng Quan Tình Tình cười trả lời trước.
“Trở lại sao không có ai báo cho anh một tiếng? Không biết anh đi ra ngoài tìm người sao?”
Anh tức giận chất vấn, càng cảm thấy mình giống như một đứa ngốc.
Thượng Quan lão phu nhân lúc này mới lên tiếng: “Người là do con thả giữa đường, không để con chịu khổ một chút, làm sao con nhớ được.”
“Cho nên mọi người cảm thấy trải qua lần này, lần sau con sẽ dỗ dành cái người phụ nữ kia à?”
“Ít nhất lần sau sẽ không thả con bé ở giữa đường một mình!”
Thượng Quan Tình Tình bình tĩnh khẳng định.
“Được, vậy cứ chờ xem.”
Thượng Quan Trì xoay người lên lầu. Lúc này, ai cũng đừng chọc anh, trong lòng anh giờ chỉ muốn giết người thôi.
Cho tới bây giờ, chưa có một người phụ nữ nào dám giày vò anh như vậy. Cho tới bây giờ vãn còn chưa có người phụ nữ nào dám đè đầu cưỡi cổ anh đâu --- Tư Đồ Nhã, cô chết chắc!
Bình luận facebook