Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
62198.
Ngoài mặt Tư Đồ Nhã cười tươi, bên trong tràn đầy căm hận: “Đúng vậy, duyên phận này xem ra còn dài lắm đây.”
Cùng làm chung một phòng, vậy sau này không phải ngẩng đầu là thấy thì cúi đầu cũng gặp, dù gì ngày nào cũng phải gặp.
“Hẳn là cô phải cảm ơn tôi lắm vì cứu cô được một mạng.”
Thẩm Thanh Ca nói có vẻ thần bí, Tư Đồ Nhã không hiểu lắm: “Anh có ý gì?”
“Nếu như không phải là tôi phân cô đến phòng marketing, cô sẽ bị phân đến phòng nghiệp vụ hoặc phòng nghiên cứu đó.”
“Hai phòng ban đó không tốt à?”
“Phòng ban không tồi, nhưng quan trọng là hai vị lãnh đạo chẳng ra làm sao. Một người là ông già năm mươi tuổi vô cùng háo sắc, không một cô nhân viên xinh đẹp nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay ông ta. Người kia là một bà cô ba mươi lăm tuổi ế chỏng ế chơ, cả ngày đều cuồng loạn. Phòng làm việc như thế mà cô cũng muốn vào làm à? Người ta muốn ra còn không ra được, người muốn vào thì chỉ có một loại thôi…”
“Loại người nào vậy?”
“Loại đâm đầu vào chỗ chết.”
“…”
Tư Đồ Nhã cười cười. Lúc này, cô trợ lý tiến tới báo cáo: “Giám đốc, bàn làm việc đã được sắp xếp xong rồi ạ.”
“Ừ. Đưa Lã tiểu thư đi đi, để tổ trưởng Hứa sắp xếp công việc cho cô ấy.”
Thẩm Thanh Ca vỗ vai Tư Đồ Nhã: “Cố gắng làm việc chính là cách tốt nhất để hồi báo lại công ơn tôi đã cứu vớt cô.”
“Đã biết, thưa giám đốc đại nhân.”
Tư Đồ Nhã mặc dù là nhân viên mới, nhưng lại có não thông minh phi phàm, bởi vậy, chỉ cần một buổi sáng đã có thể nắm chắc nội dung công việc trong lòng bàn tay rồi.
Đến giờ ăn trưa, vẫn thấy cô đang vùi đầu vào làm việc, tổ trưởng Hứa tới nhắc nhở: “Tiểu Lã, ăn trưa thôi.”
“À vâng, em đi ngay đây.”
Phòng ăn ở lầu ba, lúc cô chạy đến đã không còn ai xếp hàng mua cơm nữa rồi. Một mình cô lấy cơm, tìm một vị trí trong góc, ăn vội từng miếng, muốn ăn cho xong để còn về tiếp tục làm quen với công việc. Mục tiêu của cô là trở thành nhân viên ưu tú trong vòng ba tháng.
“Không ai tranh với cô, ăn vội như vậy làm gì?”
Cô ngẩng đầu, đúng là âm hồn không tan, vậy mà lại là Thẩm Thanh Ca.
Tư Đồ Nhã khó chịu nhìn quanh một vòng, thấy không ít người nhìn về phía cô bên này, dường như còn đang chỉ trỏ nữa. Cô cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc, sao anh lại đến đây?”
“Giám đốc không cần ăn cơm chắc?”
“Vậy cũng không cần ăn ở đây mà.”
“Vậy cô nói xem tôi ăn ở đâu?”
Tư Đồ Nhã không phản bác được, vội vàng nuốt một miếng cơm rồi bưng khay lên nói: “Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ.”
Ba giờ chiều, lúc cô đang làm việc, Thẩm Thanh Ca đột nhiên đi đến vị trí của cô, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô, hỏi: “Sao rồi? Quen việc rồi chứ?”
Cô gật đầu: “Ừ, cũng tàm tạm.”
“Có gì không hiểu thì hỏi tổ trưởng Hứa, hoặc hỏi tôi cũng được.”
“Tôi hỏi tổ trưởng Hứa là được rồi.”
Tư Đồ Nhã uyển chuyển trả lời.
“Nhà cô ở đâu?”
“Đường Hữu Nghị.”
“Tan tầm về nhà kiểu gì?”
“Đi xe buýt.”
Tư Đồ Nhã có chút nóng nảy, Thẩm Thanh Ca đứng đây lâu quá rồi, đã có đồng nghiệp chú ý liếc nhìn sang bên này.
“Giám đốc Thẩm, tôi phải làm việc…”
Thẩm Thanh Ca hiểu ý trong lời nói của cô, gật đầu: “Vậy cô mau lên.” Quay người liền trở về văn phòng.
Không lâu lắm sau khi anh ta đi khỏi, tổ trưởng Hứa đi tới trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Tiểu Lã, cô quen thân với giám đốc lắm hả?”
“Không thân, không hề thân chút nào hết. Sao vậy?”
“Không thể nào, tôi thấy anh ấy có vẻ rất thân thiết với cô mà. Cho tới bây giờ, giám đốc chưa hề đi từ trong văn phòng ra mà nói chuyện với nhân viên trong giờ làm việc. Mà buổi trưa anh ấy còn ngồi ăn cơm cùng cô nữa. Người tôn quý như vậy mà ăn cơm cùng với cô, nếu không phải quan hệ thân thiết thì không thể giải thích được.”
Tư Đồ Nhã lau mồ hôi lạnh: “Tổ trưởng Hứa quá lời rồi. Có thể là trông tôi có vẻ ngốc nghếch nên giám đốc tới chỉ đạo một chút. Buổi trưa cũng chỉ là trùng hợp, đúng, trùng hợp mà thôi.”
“Cô mà ngốc nghếch ư? Cô là nhân viên mới thông minh nhất mà tôi từng gặp đó. Cô còn chưa biết, mấu chốt là những người có thân phận như giám đốc sẽ không ăn cơm ở nhà ăn đâu.”
“Hả? Thế ăn cơm ở đâu vậy?” Tư Đồ Nhã cảm thấy tổ trưởng Hứa ngạc nhiên, cô không nhịn được mà lẩm bẩm: “Có thân phận thế nào thì cũng chỉ là một giám đốc thôi mà…”
Thanh âm tuy nhỏ nhưng tổ trưởng Hứa vẫn nghe được, khiếp sợ trừng lớn mắt: “Giám đốc? Cô cho rằng giám đốc Thẩm chỉ là giám đốc thôi sao?”
“Thế còn có thân phận gì nữa sao?”
Tổ trưởng Hứa thấp giọng nói: “Ở đây trừ cô ra ai cũng biết bí mật này, giám đốc Thẩm là con trai của Chủ tịch, năm ngoái mới từ Mỹ về, tạm thời đảm nhiệm chức giám đốc phòng marketing chỉ là để làm quen với quá trình nghiệp vụ. Sớm muộn rồi công ty này cũng do anh ta phụ trách thôi.”
Tư Đồ Nhã hít một hơi sâu: “Con trai chủ tịch?”
Ôi con mắt cô có vấn đề mới có thể coi con trai chủ tịch thành ứng viên phỏng vấn, lại còn chủ động mời người ta đi ăn cơm. Các đồng nghiệp mà biết điều này, cô sẽ không thoát khỏi hiềm nghi hối lộ mất.
Nói không chừng, Thẩm Thanh Ca còn coi là cô đang quyến rũ hắn? Quyến rũ… Trời ạ, cô chết mất thôi.
Bất tri bất giác đã đến lúc tan việc. Tư Đồ Nhã cố tình lề mề, chờ đồng nghiệp về hết mới đi vào phòng giám đốc, nói thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Thẩm, tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Nói đi.”
“Anh về sau đừng nói chuyện với tôi ở bàn công tác của tôi trong giờ làm việc. Lúc ăn trưa cũng đừng ngồi chung với tôi, được không?”
“Vì sao?”
“Tôi đã biết anh là con trai của chủ tịch.”
“Cho nên?”
“Tôi không muốn để cho người ta nói là tôi ‘đi cửa sau’.”
Thẩm Thanh Ca xem thường cười cười: “Cô chính là ‘đi cửa sau’ mà.”
Tư Đồ Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to mắt hỏi: “Có ý gì?”
“Cô nói chỉ cần cô phỏng vấn thành công sẽ mời tôi ăn cơm, thế là tôi chọn cô vì bữa cơm đó còn gì.”
“Anh đang nghi ngờ năng lực làm việc của tôi sao?”
Tư Đồ Nhã tức giận.
Cô cho rằng, dù cho Thẩm Thanh Ca không giúp cô ‘đi cửa sau’, năng lực của cô cũng hoàn toàn có thể trúng tuyển, nhưng cái tên này lại phủ định hết năng lực của cô.
“Tôi không nghi ngờ năng lực của cô, quan trọng là trình độ của cô căn bản không với được đến cửa công ty chúng tôi. Lần này chúng tôi thông báo tuyển dụng có ưu tiên nghiên cứu sinh, trong sáu người đến phỏng vấn ngoại trừ cô là cử nhân đại học ra, năm người còn lại đều là nghiên cứu sinh, mà ba tên kia lại bị đào thải. Cô cho rằng có phải cô ‘đi cửa sau’ không?”
Tư Đồ Nhã khẽ đảo hai mắt, im lặng hoàn toàn.
Đường Huyên đã không ăn không ngủ được hai ngày liên tục. Chuyện thai nhi trong bụng chết lưu, cô ta giấu diếm tất cả mọi người, nhất định phải mau nghĩ cách giải quyết, nếu không sẽ lộ tẩy ngay.
Hôm nay, cuối cùng cô ta cũng nghĩ ra một cách, một cách có thể bảo vệ bản thân.
Lúc Thượng Quan lão phu nhân ngủ trưa dậy chuẩn bị xuống lầu, Đường Huyên gọi bà từ phía sau: “Mẹ, chờ một chút.”
“Sao vậy?”
Lão phu nhân nghi ngờ quay đầu.
“Con trai mẹ dạo này rất thân thiết với một người phụ nữ tên là La La, mẹ có biết không?”
“Ta không rõ lắm.”
“Vậy bây giờ con nói cho mẹ là được. Cái cô La La kia là một cô gái tiếp rượu. Mẹ nahats định phải ngăn cản con trai mẹ tiếp cận cô ta.”
“Ta không quản được nó.”
“Cái gì là mẹ không quản được? Con trai do mẹ sinh ra mà mẹ còn không quản được, chẳng nhẽ muốn để con quản à?”
“Ta sinh không nhất định là ta quản được. Trước kia đều là Tư Đồ Nhã trông coi nó.”
“Bà có ý gì? Gián tiếp chỉ trích tôi không bằng Tư Đồ Nhã sao?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật.”
“Tôi không cần bà ăn ngay nói thật. Bà nói cho tôi, cuối cùng thì bà có quản không?”
Lão phu nhân không kiên nhẫn: “Ta nói là ta không quản được, cô muốn quản thế nào thì quản.”
Bà tức giận xoay người muốn xuống lầu, Đường Huyên lại bắt được tay của bà: “Bà không đồng ý vậy hôm nay chúng ta cứ dây dưa thế này đi!”
“Thả ta ra.”
“Tôi không thả, trừ phi bà đồng ý để con trai bà cách xa cái cô La La kia ra, tôi liền buông bà ra!”
“Ta nói ta không quản được, cô có phiền không vậy?”
Lão phu nhân dùng sức co tay lại, đột nhiên lòng bàn chân Đường Huyên đạp hụt, lăn từ trên lầu xuống dưới…
“A…”
Theo tiếng hét thê lương, lão phu nhân sợ choáng váng. Trên váy trắng của Đường Huyên rất nhanh liền rịn ra máu đỏ tươi. Máu từ trên đùi chảy ven xuống mặt đất, màu đỏ chói mắt.
Phanh một tiếng, lão phu nhân đầu óc trống rỗng, ngất đi.
Khi tỉnh lại, bà đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Thượng Quan Nhữ Dương ngồi bên cạnh giường, thần sắc ngưng trọng nhìn bà.
“Nhữ Dương, Đường Huyên đâu? Cháu của tôi đâu?”
Lão phu nhân chợt ngồi dậy, run rẩy chất vấn.
“Thai nhi bị sảy rồi.”
Nghe xong, bà khóc toáng lên đầy bi ai. Đây là nghiệt duyên mà. Bà vi phạm nguyên tắc làm người tối thiếu, chính là muốn ôm cháu trai. Bây giờ cháu trai không ôm được, bà lại phải nhận trừng phạt như thế, tự tay mưu hại cháu của mình.
Thượng Quan Nhữ Dương cũng đau lòng, ôm vợ nghẹn ngào nói: “Đừng khóc, không phải lỗi của bà. Chỉ tại chúng ta không có duyên phận với đứa bé kia.”
“Đã hơn bốn tháng rồi, hơn bốn tháng rồi đó. Tại sao ta lại lỡ tay kéo nó xuống chứ. Ta thật là đáng chết, thật đáng chết!!”
Lão phu nhân tự trách đánh vào lồng ngực mình, ảo não hận không thể đập đầu chết.
“Ai là người nhà của Đường Huyên?”
Y tá mặt hốt hoảng chạy tới hỏi.
“Là chúng tôi, sao rồi?”
“Cô ấy biết được thai nhi bị sảy nên cảm xúc mất khống chế, quăng vỡ bình nước muối cắt động mạch tự sát…”
“Tự sát…”
Lão phu nhân tối sầm mặt, suýt nữa lại ngất đi. Hai người vội vàng đuổi tới phòng cấp cứu. Lúc này, Thượng Quan Trì cũng tới.
“Đến cùng là thế nào?”
Anh sầm mặt nhìn ba mẹ.
“Trì, thật xin lỗi, đều là lỗi của ta, là ta hại con của con…”
Triệu Tịch Lận vừa nhìn thấy con trai liền khóc đến mức không thể tự chủ. Thượng Quan lão gia kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra. Thượng Quan Trì trầm mặt, yên lặng đi tới trước cửa sổ, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm tòa nhà vững chãi ở đằng xa, trái tim biết bao cảm xúc. Đứa bé kia cuối cùng vẫn không giữ được, mặc dù nó không nên đến, nhưng dẫu gì cũng là một sinh mệnh. Thượng Quan Trì hận Đường Huyên, nhưng anh chưa hề hận đứa bé kia. Anh nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng cầu nguyện. Con à, lên đường bình an.
Đường Huyên được phát hiện kịp thời, cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Đẩy ra từ phòng cấp cứu, mặt cô ta tái nhợt như một trang giấy.
Ngoài mặt Tư Đồ Nhã cười tươi, bên trong tràn đầy căm hận: “Đúng vậy, duyên phận này xem ra còn dài lắm đây.”
Cùng làm chung một phòng, vậy sau này không phải ngẩng đầu là thấy thì cúi đầu cũng gặp, dù gì ngày nào cũng phải gặp.
“Hẳn là cô phải cảm ơn tôi lắm vì cứu cô được một mạng.”
Thẩm Thanh Ca nói có vẻ thần bí, Tư Đồ Nhã không hiểu lắm: “Anh có ý gì?”
“Nếu như không phải là tôi phân cô đến phòng marketing, cô sẽ bị phân đến phòng nghiệp vụ hoặc phòng nghiên cứu đó.”
“Hai phòng ban đó không tốt à?”
“Phòng ban không tồi, nhưng quan trọng là hai vị lãnh đạo chẳng ra làm sao. Một người là ông già năm mươi tuổi vô cùng háo sắc, không một cô nhân viên xinh đẹp nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay ông ta. Người kia là một bà cô ba mươi lăm tuổi ế chỏng ế chơ, cả ngày đều cuồng loạn. Phòng làm việc như thế mà cô cũng muốn vào làm à? Người ta muốn ra còn không ra được, người muốn vào thì chỉ có một loại thôi…”
“Loại người nào vậy?”
“Loại đâm đầu vào chỗ chết.”
“…”
Tư Đồ Nhã cười cười. Lúc này, cô trợ lý tiến tới báo cáo: “Giám đốc, bàn làm việc đã được sắp xếp xong rồi ạ.”
“Ừ. Đưa Lã tiểu thư đi đi, để tổ trưởng Hứa sắp xếp công việc cho cô ấy.”
Thẩm Thanh Ca vỗ vai Tư Đồ Nhã: “Cố gắng làm việc chính là cách tốt nhất để hồi báo lại công ơn tôi đã cứu vớt cô.”
“Đã biết, thưa giám đốc đại nhân.”
Tư Đồ Nhã mặc dù là nhân viên mới, nhưng lại có não thông minh phi phàm, bởi vậy, chỉ cần một buổi sáng đã có thể nắm chắc nội dung công việc trong lòng bàn tay rồi.
Đến giờ ăn trưa, vẫn thấy cô đang vùi đầu vào làm việc, tổ trưởng Hứa tới nhắc nhở: “Tiểu Lã, ăn trưa thôi.”
“À vâng, em đi ngay đây.”
Phòng ăn ở lầu ba, lúc cô chạy đến đã không còn ai xếp hàng mua cơm nữa rồi. Một mình cô lấy cơm, tìm một vị trí trong góc, ăn vội từng miếng, muốn ăn cho xong để còn về tiếp tục làm quen với công việc. Mục tiêu của cô là trở thành nhân viên ưu tú trong vòng ba tháng.
“Không ai tranh với cô, ăn vội như vậy làm gì?”
Cô ngẩng đầu, đúng là âm hồn không tan, vậy mà lại là Thẩm Thanh Ca.
Tư Đồ Nhã khó chịu nhìn quanh một vòng, thấy không ít người nhìn về phía cô bên này, dường như còn đang chỉ trỏ nữa. Cô cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc, sao anh lại đến đây?”
“Giám đốc không cần ăn cơm chắc?”
“Vậy cũng không cần ăn ở đây mà.”
“Vậy cô nói xem tôi ăn ở đâu?”
Tư Đồ Nhã không phản bác được, vội vàng nuốt một miếng cơm rồi bưng khay lên nói: “Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ.”
Ba giờ chiều, lúc cô đang làm việc, Thẩm Thanh Ca đột nhiên đi đến vị trí của cô, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô, hỏi: “Sao rồi? Quen việc rồi chứ?”
Cô gật đầu: “Ừ, cũng tàm tạm.”
“Có gì không hiểu thì hỏi tổ trưởng Hứa, hoặc hỏi tôi cũng được.”
“Tôi hỏi tổ trưởng Hứa là được rồi.”
Tư Đồ Nhã uyển chuyển trả lời.
“Nhà cô ở đâu?”
“Đường Hữu Nghị.”
“Tan tầm về nhà kiểu gì?”
“Đi xe buýt.”
Tư Đồ Nhã có chút nóng nảy, Thẩm Thanh Ca đứng đây lâu quá rồi, đã có đồng nghiệp chú ý liếc nhìn sang bên này.
“Giám đốc Thẩm, tôi phải làm việc…”
Thẩm Thanh Ca hiểu ý trong lời nói của cô, gật đầu: “Vậy cô mau lên.” Quay người liền trở về văn phòng.
Không lâu lắm sau khi anh ta đi khỏi, tổ trưởng Hứa đi tới trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Tiểu Lã, cô quen thân với giám đốc lắm hả?”
“Không thân, không hề thân chút nào hết. Sao vậy?”
“Không thể nào, tôi thấy anh ấy có vẻ rất thân thiết với cô mà. Cho tới bây giờ, giám đốc chưa hề đi từ trong văn phòng ra mà nói chuyện với nhân viên trong giờ làm việc. Mà buổi trưa anh ấy còn ngồi ăn cơm cùng cô nữa. Người tôn quý như vậy mà ăn cơm cùng với cô, nếu không phải quan hệ thân thiết thì không thể giải thích được.”
Tư Đồ Nhã lau mồ hôi lạnh: “Tổ trưởng Hứa quá lời rồi. Có thể là trông tôi có vẻ ngốc nghếch nên giám đốc tới chỉ đạo một chút. Buổi trưa cũng chỉ là trùng hợp, đúng, trùng hợp mà thôi.”
“Cô mà ngốc nghếch ư? Cô là nhân viên mới thông minh nhất mà tôi từng gặp đó. Cô còn chưa biết, mấu chốt là những người có thân phận như giám đốc sẽ không ăn cơm ở nhà ăn đâu.”
“Hả? Thế ăn cơm ở đâu vậy?” Tư Đồ Nhã cảm thấy tổ trưởng Hứa ngạc nhiên, cô không nhịn được mà lẩm bẩm: “Có thân phận thế nào thì cũng chỉ là một giám đốc thôi mà…”
Thanh âm tuy nhỏ nhưng tổ trưởng Hứa vẫn nghe được, khiếp sợ trừng lớn mắt: “Giám đốc? Cô cho rằng giám đốc Thẩm chỉ là giám đốc thôi sao?”
“Thế còn có thân phận gì nữa sao?”
Tổ trưởng Hứa thấp giọng nói: “Ở đây trừ cô ra ai cũng biết bí mật này, giám đốc Thẩm là con trai của Chủ tịch, năm ngoái mới từ Mỹ về, tạm thời đảm nhiệm chức giám đốc phòng marketing chỉ là để làm quen với quá trình nghiệp vụ. Sớm muộn rồi công ty này cũng do anh ta phụ trách thôi.”
Tư Đồ Nhã hít một hơi sâu: “Con trai chủ tịch?”
Ôi con mắt cô có vấn đề mới có thể coi con trai chủ tịch thành ứng viên phỏng vấn, lại còn chủ động mời người ta đi ăn cơm. Các đồng nghiệp mà biết điều này, cô sẽ không thoát khỏi hiềm nghi hối lộ mất.
Nói không chừng, Thẩm Thanh Ca còn coi là cô đang quyến rũ hắn? Quyến rũ… Trời ạ, cô chết mất thôi.
Bất tri bất giác đã đến lúc tan việc. Tư Đồ Nhã cố tình lề mề, chờ đồng nghiệp về hết mới đi vào phòng giám đốc, nói thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Thẩm, tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Nói đi.”
“Anh về sau đừng nói chuyện với tôi ở bàn công tác của tôi trong giờ làm việc. Lúc ăn trưa cũng đừng ngồi chung với tôi, được không?”
“Vì sao?”
“Tôi đã biết anh là con trai của chủ tịch.”
“Cho nên?”
“Tôi không muốn để cho người ta nói là tôi ‘đi cửa sau’.”
Thẩm Thanh Ca xem thường cười cười: “Cô chính là ‘đi cửa sau’ mà.”
Tư Đồ Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to mắt hỏi: “Có ý gì?”
“Cô nói chỉ cần cô phỏng vấn thành công sẽ mời tôi ăn cơm, thế là tôi chọn cô vì bữa cơm đó còn gì.”
“Anh đang nghi ngờ năng lực làm việc của tôi sao?”
Tư Đồ Nhã tức giận.
Cô cho rằng, dù cho Thẩm Thanh Ca không giúp cô ‘đi cửa sau’, năng lực của cô cũng hoàn toàn có thể trúng tuyển, nhưng cái tên này lại phủ định hết năng lực của cô.
“Tôi không nghi ngờ năng lực của cô, quan trọng là trình độ của cô căn bản không với được đến cửa công ty chúng tôi. Lần này chúng tôi thông báo tuyển dụng có ưu tiên nghiên cứu sinh, trong sáu người đến phỏng vấn ngoại trừ cô là cử nhân đại học ra, năm người còn lại đều là nghiên cứu sinh, mà ba tên kia lại bị đào thải. Cô cho rằng có phải cô ‘đi cửa sau’ không?”
Tư Đồ Nhã khẽ đảo hai mắt, im lặng hoàn toàn.
Đường Huyên đã không ăn không ngủ được hai ngày liên tục. Chuyện thai nhi trong bụng chết lưu, cô ta giấu diếm tất cả mọi người, nhất định phải mau nghĩ cách giải quyết, nếu không sẽ lộ tẩy ngay.
Hôm nay, cuối cùng cô ta cũng nghĩ ra một cách, một cách có thể bảo vệ bản thân.
Lúc Thượng Quan lão phu nhân ngủ trưa dậy chuẩn bị xuống lầu, Đường Huyên gọi bà từ phía sau: “Mẹ, chờ một chút.”
“Sao vậy?”
Lão phu nhân nghi ngờ quay đầu.
“Con trai mẹ dạo này rất thân thiết với một người phụ nữ tên là La La, mẹ có biết không?”
“Ta không rõ lắm.”
“Vậy bây giờ con nói cho mẹ là được. Cái cô La La kia là một cô gái tiếp rượu. Mẹ nahats định phải ngăn cản con trai mẹ tiếp cận cô ta.”
“Ta không quản được nó.”
“Cái gì là mẹ không quản được? Con trai do mẹ sinh ra mà mẹ còn không quản được, chẳng nhẽ muốn để con quản à?”
“Ta sinh không nhất định là ta quản được. Trước kia đều là Tư Đồ Nhã trông coi nó.”
“Bà có ý gì? Gián tiếp chỉ trích tôi không bằng Tư Đồ Nhã sao?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật.”
“Tôi không cần bà ăn ngay nói thật. Bà nói cho tôi, cuối cùng thì bà có quản không?”
Lão phu nhân không kiên nhẫn: “Ta nói là ta không quản được, cô muốn quản thế nào thì quản.”
Bà tức giận xoay người muốn xuống lầu, Đường Huyên lại bắt được tay của bà: “Bà không đồng ý vậy hôm nay chúng ta cứ dây dưa thế này đi!”
“Thả ta ra.”
“Tôi không thả, trừ phi bà đồng ý để con trai bà cách xa cái cô La La kia ra, tôi liền buông bà ra!”
“Ta nói ta không quản được, cô có phiền không vậy?”
Lão phu nhân dùng sức co tay lại, đột nhiên lòng bàn chân Đường Huyên đạp hụt, lăn từ trên lầu xuống dưới…
“A…”
Theo tiếng hét thê lương, lão phu nhân sợ choáng váng. Trên váy trắng của Đường Huyên rất nhanh liền rịn ra máu đỏ tươi. Máu từ trên đùi chảy ven xuống mặt đất, màu đỏ chói mắt.
Phanh một tiếng, lão phu nhân đầu óc trống rỗng, ngất đi.
Khi tỉnh lại, bà đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Thượng Quan Nhữ Dương ngồi bên cạnh giường, thần sắc ngưng trọng nhìn bà.
“Nhữ Dương, Đường Huyên đâu? Cháu của tôi đâu?”
Lão phu nhân chợt ngồi dậy, run rẩy chất vấn.
“Thai nhi bị sảy rồi.”
Nghe xong, bà khóc toáng lên đầy bi ai. Đây là nghiệt duyên mà. Bà vi phạm nguyên tắc làm người tối thiếu, chính là muốn ôm cháu trai. Bây giờ cháu trai không ôm được, bà lại phải nhận trừng phạt như thế, tự tay mưu hại cháu của mình.
Thượng Quan Nhữ Dương cũng đau lòng, ôm vợ nghẹn ngào nói: “Đừng khóc, không phải lỗi của bà. Chỉ tại chúng ta không có duyên phận với đứa bé kia.”
“Đã hơn bốn tháng rồi, hơn bốn tháng rồi đó. Tại sao ta lại lỡ tay kéo nó xuống chứ. Ta thật là đáng chết, thật đáng chết!!”
Lão phu nhân tự trách đánh vào lồng ngực mình, ảo não hận không thể đập đầu chết.
“Ai là người nhà của Đường Huyên?”
Y tá mặt hốt hoảng chạy tới hỏi.
“Là chúng tôi, sao rồi?”
“Cô ấy biết được thai nhi bị sảy nên cảm xúc mất khống chế, quăng vỡ bình nước muối cắt động mạch tự sát…”
“Tự sát…”
Lão phu nhân tối sầm mặt, suýt nữa lại ngất đi. Hai người vội vàng đuổi tới phòng cấp cứu. Lúc này, Thượng Quan Trì cũng tới.
“Đến cùng là thế nào?”
Anh sầm mặt nhìn ba mẹ.
“Trì, thật xin lỗi, đều là lỗi của ta, là ta hại con của con…”
Triệu Tịch Lận vừa nhìn thấy con trai liền khóc đến mức không thể tự chủ. Thượng Quan lão gia kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra. Thượng Quan Trì trầm mặt, yên lặng đi tới trước cửa sổ, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm tòa nhà vững chãi ở đằng xa, trái tim biết bao cảm xúc. Đứa bé kia cuối cùng vẫn không giữ được, mặc dù nó không nên đến, nhưng dẫu gì cũng là một sinh mệnh. Thượng Quan Trì hận Đường Huyên, nhưng anh chưa hề hận đứa bé kia. Anh nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng cầu nguyện. Con à, lên đường bình an.
Đường Huyên được phát hiện kịp thời, cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Đẩy ra từ phòng cấp cứu, mặt cô ta tái nhợt như một trang giấy.