Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
62200.
Trong nhà liên tiếp xảy ra chuỗi bi kịch, Thượng Quan lão phu nhân cả ngày buồn bực không vui. Ngày hôm đó, bà nhận được một cú điện thoại của Đàm Tuyết Vân hẹn bà ra ngoài tán gẫu.
Vốn dĩ bà không muốn đi, nhưng không đi thì lại cảm thấy như đang chột dạ, vì vậy lại cố nén tâm tình mà đi đến chỗ hẹn.
Ngồi trong quán café với không gian cao cấp, khác với Đàm Tuyết Vân hào quang tỏa sáng, Triệu Tịch Lận thì lại tiều tụy hao gầy. Đàm Tuyết Vân đắc ý hất cằm lên, cố ý châm chọc bà, nói: “Gần đây cuộc sống không tốt sao? Nhìn sắc mặt này xem, thật khó coi.”
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Triệu Tịch Lận không muốn nói nhảm quá nhiều với bà ta.
“Cũng chẳng có gì, chính là nghe nói bà sắp được bế cháu rồi, chúc mừng bà trước nhé.”
Lời của Đàm Tuyết Vân đâm trúng vào chỗ đau của Thượng Quan lão phu nhân, sắc mặt bà âm trầm nói: “Bà không cần phải nói móc tôi. Bà là người thế nào tôi rõ hơn ai hết.”
“Thế sao? Bà hiểu tôi giống như tôi hiểu bà hả?”
Triệu Tịch Lận không nói lời nào, bà ta lại tiếp tục giễu cợt cười cười: “Người khác đều cho rằng bà có tính cách đoan trang, hiểu biết rộng, biết đối nhân xử thế. Thật ra cũng chỉ là kẻ thứ ba cướp vị hôn phu của người khác mà thôi.”
“Đàm Tuyết Vân!!”
Thượng Quan lão phu nhận giận xanh cả mặt: “Bà đừng có được nước lấn tới.”
“Sao tôi lại được nước lấn tới chứ? Bà cướp người đàn ông của tôi, ngay cả quyền càu nhàu đôi câu tôi cũng không có sao? So sánh thái độ người khác xử lý kẻ thứ ba, tôi đã quá tôn trọng bà rồi.”
“Tôi không cướp người đàn ông của bà. Muốn trách thì trách chính bản thân bà quá cực đoan và chiếm hữu mới không thể khiến cho Nhữ Dương vui vẻ.”
“Ha ha, đúng vậy. So sánh về bản lĩnh quyến rũ đàn ông, tôi làm sao giỏi được bằng bà chứ. Nhưng mà bây giờ, chắc bà gặp phải báo ứng rồi? Nghe nói con trai bà cũng bị kẻ thứ ba quấn lấy, con dâu cũng ly dị rồi. Tôi nghe được cái tin này mà cảm thấy vui vẻ quá chừng. Không nghĩ tới Triệu Tịch Lận bà cũng sẽ có ngày hôm nay, bị kẻ thứ ba quấy nhiễu long trời lở đất, con cái ly hôn, ha ha ha…”
Thượng Quan lão phu nhân thấy Đường Tuyết Vân cười nhạo bà như vậy, giận đến mức đập tay lên mặt bàn, nghiến răng nói: “Coi như tôi sống không tốt, bà cũng chẳng sống tốt hơn tôi là bao đâu. Đến giờ vẫn cô đơn một mình, con trai còn cưới đứa con dâu mà bà không hài lòng. Bà có tư cách gì mà cười nhạo tôi?”
“Con trai cưới phải đứa con dâu khiến tôi bất mãn đi chăng nữa, tôi muốn nó sinh cháu trai, nó cũng sẽ sinh cho tôi ngay lập tức. Bà thì sao? Con trai chung tình với con dâu, thế mà hết lần này tới lần khác, con dâu lại không thể sinh con. Ai nha, Nhữ Dương mà biết có ngày hôm nay, ban đầu nhất định sẽ không thận trọng lựa chọn bạn đời. Chọn sai chính là hủy cả đời mình, gia sản lớn vậy xem ra là không có người nối nghiệp rồi.”
Roạt…
Triệu Tịch Lận quả thực không thể nhịn được nữa, tạt thẳng ly nước vào mặt Đàm Tuyết Vân: “Vậy chúng ta cứ chờ mà xem, xem xem ai mới là người cười đến cuối cùng.”
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng người rời đi, ánh mắt Đàm Tuyết Vân cháy rực như hai ngọn đuốc, giương lên một nụ cười tàn khốc. Vậy cứ chờ xem, Triệu Tịch Lận!
Tư Đồ Nhã tối hôm đó tan làm hơi trễ, chuyến xe buýt cuối cùng đã chuyển bánh. Lúc cô đứng buồn rầu ở giao lộ, một chiếc xe Hummer màu bạc dừng lại trước mặt cô: “Tiểu thư, muốn quá giang không?”
Cô nhìn người đàn ông ngồi trong xe nói chuyện cùng mình: “Giám đốc Thẩm…”
“Lên xe đi, miễn phí.”
Nhìn sắc trời đã tối, cô vùng vẫy mấy giây, đành phải lên xe của Thẩm Thanh Ca.
“Nghe tổ trưởng Hứa nói cô rất nhanh nhẹn, cái gì cũng chỉ cần dạy một lần là biết?”
Tư Đồ Nhã khiêm tốn trả lời: “Là tổ trưởng Hứa nâng đỡ tôi, tôi không có lợi hại như anh ấy nói vậy.”
“Thật sao? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô tôi cũng cảm thấy cô rất thông minh, chẳng lẽ cô muốn nói mắt nhìn người của tôi có vấn đề?”
Tư Đồ Nhã tê dại, trong lòng thương tiếc. Mắt ngài không có vấn đề, người có vấn đề về mắt là tôi…
“Có lẽ là năng lực thích ứng của tôi tương đối mạnh đi.”
Ha, Thẩm Thanh Ca ý vị sâu xa cười một tiếng, không nói gì nữa.
Xe dừng ở trước cửa nhà Lã Trường Quý. Thẩm Thanh Ca rất đàn ông mà xuống xe mở cửa xe thay Tư Đồ Nhã, đánh giá tòa nhà cũ trước mặt: “Cô ở đây ư?”
“Ừ.”
“Không mời tôi vào ngồi sao?”
“Muộn rồi…”
Tư Đồ Nhã vừa dứt tiếng, mợ từ trong nhà đi ra, trong tay bưng một chậu nước. Vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đứng trước mặt Tư Đồ Nhã liền đi tới hỏi: “Tiểu Nhã, vị này là?”
“Ơ, không phải tên cô là Lý Thanh Mạt?”
“Tên gọi ở nhà của tôi.”
Tư Đồ Nhã thấp giọng giải thích, sau đó giới thiệu: “Anh ấy là cấp trên của con, Thẩm Thanh Ca.”
Mất tự nhiên rời tầm mắt sang Thẩm Thanh Ca: “Đây là mợ tôi.”
Thẩm Thanh Ca lập tức đưa tay ra: “Xin chào, rất hân hạnh được gặp mợ.”
Diêu Mẫn Quân vừa nghe thấy hắn kêu ‘mợ’, chợt cảm thấy giật mình, buông xuống chậu nước trong tay, lau chùi tay lên quần áo vài cái rồi mới bắt tay anh.
“Xin chào, có muốn vào nhà ngồi uống ly nước không?”
“Được ạ. Sẽ không quấy rầy mọi người chứ?”
“Không đâu, không đâu. Mời vào.”
Tư Đồ Nhã bỗng nhiên trợn to mắt, đang muốn ngăn cản, Thẩm Thanh Ca đã đi vào theo mợ.
Cô không biết Thẩm Thanh Ca rốt cuộc nghĩ gì trong lòng. Sau khi vào phòng, cô cầm quần áo ngủ đi tắm, cố ý ẩn núp không đi ra. Khoảng nửa tiếng sau, mợ tới gõ cửa: “Tiểu Nhã, sao con tắm lâu vậy? Sếp con về rồi kìa.”
Vừa nghe thấy Thẩm Thanh Ca đã đi, lo lắng trong lòng cô mới buông xuôi được, mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng tắm.
“Tiểu Nhã, con nói thật cho mợ nghe, có phải sếp con có ý gì với con không?”
Diêu Mẫn Quân thấy cô đi ra, vội vàng chạy tới tò mò hỏi.
“Không có. Con mới vào làm ở công ty được mấy ngày, mợ cứ làm như con có mị lực vô biên vậy.”
“Nhưng mà mợ vẫn cảm thấy hắn ta có ý với con đó. Theo như lời con, con mới vào làm ở công ty được mấy ngày, hắn lại là lãnh đạo, tại sao phải đưa nhân viên về nhà?”
“Chắc là học theo Lôi Phong*”
(Chú thích: Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, sẵn sàng hy sinh và hiến dâng.)
“Ồ, chớ xem mợ như kẻ ngốc nhé. Mợ nói cho con biết, người này nhìn rất đáng tin, tuyệt đối đáng tin hơn cái tên Thượng Quan Trì kia nhiều. Con cũng đừng bỏ qua cơ hội, suy nghĩ cân nhắc cho kỹ nhé.”
Tư Đồ Nhã che trán than thở, nói rõ ràng: “Mợ, con vừa mới bước ra khỏi một cuộc tình thất bại, con sẽ không yêu đương với ai khác nữa, ok?”
Cô nói xong liền trở về phòng mình, nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cuộc sống trôi qua mỗi ngày, Tư Đồ Nhã dần dần quen với yên lặng, cũng dần dần quen với đêm tối không có Thượng Quan Trì.
Cô cho rằng sẽ chẳng còn dây dưa đến người nào trong quá khứ nữa, nhưng không ngờ tới, có một ngày, một vị khách không mời mà đến xuất hiện ở nhà cậu.
Người này chẳng phải ai khác, mà chính là Lý Giáp Phú mà Tư Đồ Nhã và Lã Trường Quý vô cùng quen thuộc.
Diêu Mẫn Quân thấy Lý Giáp Phú đột nhiên ghé thăm, vừa kinh hoảng vừa nghi hoặc, vội vàng gọi điện thoại cho chồng. Lã Trường Quý vội vàng chạy về từ bến tàu.
“Ông chủ Lý, sao anh lại đến tận nhà tôi thế này?”
Ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Lã Trường Quý chất vấn, biểu tình có chút không vui.
Lý Giáp Phú nhấp một ngụm trà, chậm rãi trả lời: “Tôi không phải đến tìm cậu, tôi đến tìm cháu ngoại Tư Đồ Nhã của cậu. Nghe nói con bé đã ly hôn với Thượng Quan Trì, tôi muốn hỏi con bé một chút xem con bé có đồng ý quay về nhà chúng tôi không. Nếu như con bé đồng ý, nhà chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng cửa chào đón.”
“Tấm lòng của ông chủ Lý tôi xin nhận thay cho cháu gái tôi. Nhưng mà thật đáng tiếc, con bé không có ở nhà chúng tôi.”
“Vậy con bé đi đâu?”
“Chuyện này chúng tôi không rõ lắm. Chúng tôi đã mất liên lạc từ lâu rồi.”
Lã Trường Quý nháy mắt với vợ. Diêu Mẫn Quân hiểu ý, lập tức đi vào phòng của Tư Đồ Nhã, giấu hết tất cả hình ảnh, đồ đạc của cô.
“Thật chứ?”
“Thật sự, chắc chắn.”
Tầm mắt Lý Giáp Phú nhìn về phía cánh cửa, ở đó có một đôi giày da của nữ. Ông ta chắc chắn, đó là một đôi giày của cô gái trẻ tuổi, tuyệt nhiên không phải kiểu như Diêu Mẫn Quân có thể đi được.
“Nếu nói vậy, em trai Trường Quý hẳn không để ý tôi ở lại nhà cậu mấy ngày chứ? Với giao tình của chúng ta trước kia, tôi nghĩ hẳn là cậu sẽ đồng ý.”
Lã Trường Quý kinh ngạc trợn to mắt, khổ sở nói: “Nhà chúng tôi điều kiện kém, hơn nữa cũng ít phòng, hay là anh cứ ở khách sạn đi.”
“Cậu không đồng ý, tôi sẽ coi như cậu chột dạ, cháu gái cậu nhất định đang ở đây. Vậy mỗi ngày tôi sẽ đến giữ cửa nhà cậu thì sao?”
Yên lặng ngắn ngủi, Lã Trường Quý biết rõ Lý Giáp Phú không phải nói được mà không làm được, đành gật đầu đáp ứng: “Vậy được rồi. Anh Giáp Phú đã coi trọng nơi tồi tàn này thì cứ ở đi, ở bao lâu cũng được.”
Diêu Mẫn Quân vừa nghe chồng đáp ứng, xoay người chạy đến phòng bếp gọi điện cho Tư Đồ Nhã. Điện thoại được bắt máy rất nhanh, Tư Đồ Nhã đè thấp giọng hỏi: “Mợ, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Nhã, thôi xong rồi. Cái tên Lý Giáp Phú đó tìm đến nhà chúng ta rồi.”
“Lý Giáp Phú?”
Tư Đồ Nhã hít một hơi lạnh: “Làm sao ông ta biết mà tìm tới?”
“Mợ cũng không biết. Ông ta nghi ngờ con tới nhờ cậy nhà chúng ta, bây giờ cứ muốn ở lì tại nhà mình. Cậu con hết cách nên đành đồng ý rồi. Con xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
Cảm giác khiếp sợ ban đầu qua đi, Tư Đồ Nhã tỉnh táo lại rất nhanh, nói về phía di động: “Mợ, ông ta muốn ở thì cứ để cho ông ta ở đi. Mấy ngày này con sẽ tránh ở bên ngoài, chờ ông ta đi thì con về.”
“Vậy lần sau ông ta lại tới thì sao? Hay là con trở về, trực tiếp nói cho ông ta rằng con không muốn đến nhà bọn họ là được.”
“Không được. Con biết rõ Lý Giáp Phú này. Nếu ông ta chờ mấy ngày mà không đợi được con thì sẽ không trở lại nữa đâu. Nhưng ngược lại, nếu như ông ta biết chắc con ở chỗ này thì sau này con sẽ bị làm phiền rồi. Ông ta chắc chắn sẽ đến dây dưa đôi ba bữa với con, còn có thể nghĩ xấu hãm hại cậu mợ nữa, ép con phải chịu.”
Diêu Mẫn Quân cảm thấy cũng có lý: “Vậy cũng tốt, trước hết con đừng nên về. Nếu như ông ta đi rồi, mợ sẽ báo cho con. Mợ cũng đoán ông ta chỉ nói thế thôi, sẽ không ở lại nhà mình thật đâu. Tối mợ sẽ lại gọi điện cho con.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tư Đồ Nhã rất buồn rầu, làm sao cũng không nghĩ tới Lý Giáp Phú còn chưa từ bỏ ý định với cô, lại tìm được tới nhà cậu.
Sắc trời dần tối, đến lúc tan việc, Tư Đồ Nhã cũng chưa rời khỏi công ty. Cô chẳng biết đi đâu, dứt khoát ở lại phòng làm việc, chờ điện thoại của mợ.
Tám rưỡi tối, rốt cục thì mợ cũng gọi điện thoại tới, nhưng tin tức lại không tốt lắm: “Tiểu Nhã, Lý Giáp Phú không chịu đi, ở lại thật rồi.”
Trong nhà liên tiếp xảy ra chuỗi bi kịch, Thượng Quan lão phu nhân cả ngày buồn bực không vui. Ngày hôm đó, bà nhận được một cú điện thoại của Đàm Tuyết Vân hẹn bà ra ngoài tán gẫu.
Vốn dĩ bà không muốn đi, nhưng không đi thì lại cảm thấy như đang chột dạ, vì vậy lại cố nén tâm tình mà đi đến chỗ hẹn.
Ngồi trong quán café với không gian cao cấp, khác với Đàm Tuyết Vân hào quang tỏa sáng, Triệu Tịch Lận thì lại tiều tụy hao gầy. Đàm Tuyết Vân đắc ý hất cằm lên, cố ý châm chọc bà, nói: “Gần đây cuộc sống không tốt sao? Nhìn sắc mặt này xem, thật khó coi.”
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Triệu Tịch Lận không muốn nói nhảm quá nhiều với bà ta.
“Cũng chẳng có gì, chính là nghe nói bà sắp được bế cháu rồi, chúc mừng bà trước nhé.”
Lời của Đàm Tuyết Vân đâm trúng vào chỗ đau của Thượng Quan lão phu nhân, sắc mặt bà âm trầm nói: “Bà không cần phải nói móc tôi. Bà là người thế nào tôi rõ hơn ai hết.”
“Thế sao? Bà hiểu tôi giống như tôi hiểu bà hả?”
Triệu Tịch Lận không nói lời nào, bà ta lại tiếp tục giễu cợt cười cười: “Người khác đều cho rằng bà có tính cách đoan trang, hiểu biết rộng, biết đối nhân xử thế. Thật ra cũng chỉ là kẻ thứ ba cướp vị hôn phu của người khác mà thôi.”
“Đàm Tuyết Vân!!”
Thượng Quan lão phu nhận giận xanh cả mặt: “Bà đừng có được nước lấn tới.”
“Sao tôi lại được nước lấn tới chứ? Bà cướp người đàn ông của tôi, ngay cả quyền càu nhàu đôi câu tôi cũng không có sao? So sánh thái độ người khác xử lý kẻ thứ ba, tôi đã quá tôn trọng bà rồi.”
“Tôi không cướp người đàn ông của bà. Muốn trách thì trách chính bản thân bà quá cực đoan và chiếm hữu mới không thể khiến cho Nhữ Dương vui vẻ.”
“Ha ha, đúng vậy. So sánh về bản lĩnh quyến rũ đàn ông, tôi làm sao giỏi được bằng bà chứ. Nhưng mà bây giờ, chắc bà gặp phải báo ứng rồi? Nghe nói con trai bà cũng bị kẻ thứ ba quấn lấy, con dâu cũng ly dị rồi. Tôi nghe được cái tin này mà cảm thấy vui vẻ quá chừng. Không nghĩ tới Triệu Tịch Lận bà cũng sẽ có ngày hôm nay, bị kẻ thứ ba quấy nhiễu long trời lở đất, con cái ly hôn, ha ha ha…”
Thượng Quan lão phu nhân thấy Đường Tuyết Vân cười nhạo bà như vậy, giận đến mức đập tay lên mặt bàn, nghiến răng nói: “Coi như tôi sống không tốt, bà cũng chẳng sống tốt hơn tôi là bao đâu. Đến giờ vẫn cô đơn một mình, con trai còn cưới đứa con dâu mà bà không hài lòng. Bà có tư cách gì mà cười nhạo tôi?”
“Con trai cưới phải đứa con dâu khiến tôi bất mãn đi chăng nữa, tôi muốn nó sinh cháu trai, nó cũng sẽ sinh cho tôi ngay lập tức. Bà thì sao? Con trai chung tình với con dâu, thế mà hết lần này tới lần khác, con dâu lại không thể sinh con. Ai nha, Nhữ Dương mà biết có ngày hôm nay, ban đầu nhất định sẽ không thận trọng lựa chọn bạn đời. Chọn sai chính là hủy cả đời mình, gia sản lớn vậy xem ra là không có người nối nghiệp rồi.”
Roạt…
Triệu Tịch Lận quả thực không thể nhịn được nữa, tạt thẳng ly nước vào mặt Đàm Tuyết Vân: “Vậy chúng ta cứ chờ mà xem, xem xem ai mới là người cười đến cuối cùng.”
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng người rời đi, ánh mắt Đàm Tuyết Vân cháy rực như hai ngọn đuốc, giương lên một nụ cười tàn khốc. Vậy cứ chờ xem, Triệu Tịch Lận!
Tư Đồ Nhã tối hôm đó tan làm hơi trễ, chuyến xe buýt cuối cùng đã chuyển bánh. Lúc cô đứng buồn rầu ở giao lộ, một chiếc xe Hummer màu bạc dừng lại trước mặt cô: “Tiểu thư, muốn quá giang không?”
Cô nhìn người đàn ông ngồi trong xe nói chuyện cùng mình: “Giám đốc Thẩm…”
“Lên xe đi, miễn phí.”
Nhìn sắc trời đã tối, cô vùng vẫy mấy giây, đành phải lên xe của Thẩm Thanh Ca.
“Nghe tổ trưởng Hứa nói cô rất nhanh nhẹn, cái gì cũng chỉ cần dạy một lần là biết?”
Tư Đồ Nhã khiêm tốn trả lời: “Là tổ trưởng Hứa nâng đỡ tôi, tôi không có lợi hại như anh ấy nói vậy.”
“Thật sao? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô tôi cũng cảm thấy cô rất thông minh, chẳng lẽ cô muốn nói mắt nhìn người của tôi có vấn đề?”
Tư Đồ Nhã tê dại, trong lòng thương tiếc. Mắt ngài không có vấn đề, người có vấn đề về mắt là tôi…
“Có lẽ là năng lực thích ứng của tôi tương đối mạnh đi.”
Ha, Thẩm Thanh Ca ý vị sâu xa cười một tiếng, không nói gì nữa.
Xe dừng ở trước cửa nhà Lã Trường Quý. Thẩm Thanh Ca rất đàn ông mà xuống xe mở cửa xe thay Tư Đồ Nhã, đánh giá tòa nhà cũ trước mặt: “Cô ở đây ư?”
“Ừ.”
“Không mời tôi vào ngồi sao?”
“Muộn rồi…”
Tư Đồ Nhã vừa dứt tiếng, mợ từ trong nhà đi ra, trong tay bưng một chậu nước. Vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đứng trước mặt Tư Đồ Nhã liền đi tới hỏi: “Tiểu Nhã, vị này là?”
“Ơ, không phải tên cô là Lý Thanh Mạt?”
“Tên gọi ở nhà của tôi.”
Tư Đồ Nhã thấp giọng giải thích, sau đó giới thiệu: “Anh ấy là cấp trên của con, Thẩm Thanh Ca.”
Mất tự nhiên rời tầm mắt sang Thẩm Thanh Ca: “Đây là mợ tôi.”
Thẩm Thanh Ca lập tức đưa tay ra: “Xin chào, rất hân hạnh được gặp mợ.”
Diêu Mẫn Quân vừa nghe thấy hắn kêu ‘mợ’, chợt cảm thấy giật mình, buông xuống chậu nước trong tay, lau chùi tay lên quần áo vài cái rồi mới bắt tay anh.
“Xin chào, có muốn vào nhà ngồi uống ly nước không?”
“Được ạ. Sẽ không quấy rầy mọi người chứ?”
“Không đâu, không đâu. Mời vào.”
Tư Đồ Nhã bỗng nhiên trợn to mắt, đang muốn ngăn cản, Thẩm Thanh Ca đã đi vào theo mợ.
Cô không biết Thẩm Thanh Ca rốt cuộc nghĩ gì trong lòng. Sau khi vào phòng, cô cầm quần áo ngủ đi tắm, cố ý ẩn núp không đi ra. Khoảng nửa tiếng sau, mợ tới gõ cửa: “Tiểu Nhã, sao con tắm lâu vậy? Sếp con về rồi kìa.”
Vừa nghe thấy Thẩm Thanh Ca đã đi, lo lắng trong lòng cô mới buông xuôi được, mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng tắm.
“Tiểu Nhã, con nói thật cho mợ nghe, có phải sếp con có ý gì với con không?”
Diêu Mẫn Quân thấy cô đi ra, vội vàng chạy tới tò mò hỏi.
“Không có. Con mới vào làm ở công ty được mấy ngày, mợ cứ làm như con có mị lực vô biên vậy.”
“Nhưng mà mợ vẫn cảm thấy hắn ta có ý với con đó. Theo như lời con, con mới vào làm ở công ty được mấy ngày, hắn lại là lãnh đạo, tại sao phải đưa nhân viên về nhà?”
“Chắc là học theo Lôi Phong*”
(Chú thích: Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, sẵn sàng hy sinh và hiến dâng.)
“Ồ, chớ xem mợ như kẻ ngốc nhé. Mợ nói cho con biết, người này nhìn rất đáng tin, tuyệt đối đáng tin hơn cái tên Thượng Quan Trì kia nhiều. Con cũng đừng bỏ qua cơ hội, suy nghĩ cân nhắc cho kỹ nhé.”
Tư Đồ Nhã che trán than thở, nói rõ ràng: “Mợ, con vừa mới bước ra khỏi một cuộc tình thất bại, con sẽ không yêu đương với ai khác nữa, ok?”
Cô nói xong liền trở về phòng mình, nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cuộc sống trôi qua mỗi ngày, Tư Đồ Nhã dần dần quen với yên lặng, cũng dần dần quen với đêm tối không có Thượng Quan Trì.
Cô cho rằng sẽ chẳng còn dây dưa đến người nào trong quá khứ nữa, nhưng không ngờ tới, có một ngày, một vị khách không mời mà đến xuất hiện ở nhà cậu.
Người này chẳng phải ai khác, mà chính là Lý Giáp Phú mà Tư Đồ Nhã và Lã Trường Quý vô cùng quen thuộc.
Diêu Mẫn Quân thấy Lý Giáp Phú đột nhiên ghé thăm, vừa kinh hoảng vừa nghi hoặc, vội vàng gọi điện thoại cho chồng. Lã Trường Quý vội vàng chạy về từ bến tàu.
“Ông chủ Lý, sao anh lại đến tận nhà tôi thế này?”
Ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Lã Trường Quý chất vấn, biểu tình có chút không vui.
Lý Giáp Phú nhấp một ngụm trà, chậm rãi trả lời: “Tôi không phải đến tìm cậu, tôi đến tìm cháu ngoại Tư Đồ Nhã của cậu. Nghe nói con bé đã ly hôn với Thượng Quan Trì, tôi muốn hỏi con bé một chút xem con bé có đồng ý quay về nhà chúng tôi không. Nếu như con bé đồng ý, nhà chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng cửa chào đón.”
“Tấm lòng của ông chủ Lý tôi xin nhận thay cho cháu gái tôi. Nhưng mà thật đáng tiếc, con bé không có ở nhà chúng tôi.”
“Vậy con bé đi đâu?”
“Chuyện này chúng tôi không rõ lắm. Chúng tôi đã mất liên lạc từ lâu rồi.”
Lã Trường Quý nháy mắt với vợ. Diêu Mẫn Quân hiểu ý, lập tức đi vào phòng của Tư Đồ Nhã, giấu hết tất cả hình ảnh, đồ đạc của cô.
“Thật chứ?”
“Thật sự, chắc chắn.”
Tầm mắt Lý Giáp Phú nhìn về phía cánh cửa, ở đó có một đôi giày da của nữ. Ông ta chắc chắn, đó là một đôi giày của cô gái trẻ tuổi, tuyệt nhiên không phải kiểu như Diêu Mẫn Quân có thể đi được.
“Nếu nói vậy, em trai Trường Quý hẳn không để ý tôi ở lại nhà cậu mấy ngày chứ? Với giao tình của chúng ta trước kia, tôi nghĩ hẳn là cậu sẽ đồng ý.”
Lã Trường Quý kinh ngạc trợn to mắt, khổ sở nói: “Nhà chúng tôi điều kiện kém, hơn nữa cũng ít phòng, hay là anh cứ ở khách sạn đi.”
“Cậu không đồng ý, tôi sẽ coi như cậu chột dạ, cháu gái cậu nhất định đang ở đây. Vậy mỗi ngày tôi sẽ đến giữ cửa nhà cậu thì sao?”
Yên lặng ngắn ngủi, Lã Trường Quý biết rõ Lý Giáp Phú không phải nói được mà không làm được, đành gật đầu đáp ứng: “Vậy được rồi. Anh Giáp Phú đã coi trọng nơi tồi tàn này thì cứ ở đi, ở bao lâu cũng được.”
Diêu Mẫn Quân vừa nghe chồng đáp ứng, xoay người chạy đến phòng bếp gọi điện cho Tư Đồ Nhã. Điện thoại được bắt máy rất nhanh, Tư Đồ Nhã đè thấp giọng hỏi: “Mợ, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Nhã, thôi xong rồi. Cái tên Lý Giáp Phú đó tìm đến nhà chúng ta rồi.”
“Lý Giáp Phú?”
Tư Đồ Nhã hít một hơi lạnh: “Làm sao ông ta biết mà tìm tới?”
“Mợ cũng không biết. Ông ta nghi ngờ con tới nhờ cậy nhà chúng ta, bây giờ cứ muốn ở lì tại nhà mình. Cậu con hết cách nên đành đồng ý rồi. Con xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
Cảm giác khiếp sợ ban đầu qua đi, Tư Đồ Nhã tỉnh táo lại rất nhanh, nói về phía di động: “Mợ, ông ta muốn ở thì cứ để cho ông ta ở đi. Mấy ngày này con sẽ tránh ở bên ngoài, chờ ông ta đi thì con về.”
“Vậy lần sau ông ta lại tới thì sao? Hay là con trở về, trực tiếp nói cho ông ta rằng con không muốn đến nhà bọn họ là được.”
“Không được. Con biết rõ Lý Giáp Phú này. Nếu ông ta chờ mấy ngày mà không đợi được con thì sẽ không trở lại nữa đâu. Nhưng ngược lại, nếu như ông ta biết chắc con ở chỗ này thì sau này con sẽ bị làm phiền rồi. Ông ta chắc chắn sẽ đến dây dưa đôi ba bữa với con, còn có thể nghĩ xấu hãm hại cậu mợ nữa, ép con phải chịu.”
Diêu Mẫn Quân cảm thấy cũng có lý: “Vậy cũng tốt, trước hết con đừng nên về. Nếu như ông ta đi rồi, mợ sẽ báo cho con. Mợ cũng đoán ông ta chỉ nói thế thôi, sẽ không ở lại nhà mình thật đâu. Tối mợ sẽ lại gọi điện cho con.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tư Đồ Nhã rất buồn rầu, làm sao cũng không nghĩ tới Lý Giáp Phú còn chưa từ bỏ ý định với cô, lại tìm được tới nhà cậu.
Sắc trời dần tối, đến lúc tan việc, Tư Đồ Nhã cũng chưa rời khỏi công ty. Cô chẳng biết đi đâu, dứt khoát ở lại phòng làm việc, chờ điện thoại của mợ.
Tám rưỡi tối, rốt cục thì mợ cũng gọi điện thoại tới, nhưng tin tức lại không tốt lắm: “Tiểu Nhã, Lý Giáp Phú không chịu đi, ở lại thật rồi.”
Bình luận facebook