Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
62191.
“Cái gì? Ông ta ở lại thật?”
“Đúng vậy. Cái tên đáng ghét này! Tức chết mất!”
Tư Đồ Nhã xoa trán: “Vậy được, con tránh bên ngoài vài ngày, cậu mợ cẩn thận một chút.”
“Ừ! Con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt…”
Điện thoại vừa cúp, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Cô nợ tiền người ta sao?”
Cô bị dọa giật mình, kinh hoảng quay đầu: “Không có.”
“Vậy tại sao lại phải tránh ở bên ngoài vài ngày?”
Tư Đồ Nhã khó chịu trừng hắn một cái: “Tại sao anh nghe lén tôi nói chuyện điện thoại?”
“Đúng lúc tôi đi qua chỗ này, vô tình nghe thấy, không phải nghe lén.” Thẩm Thanh Ca tức giận cười cười: “Cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần, anh không giúp được.”
“Chuyện gì vậy? Cô không nói làm sao biết tôi không giúp được?”
Tư Đồ Nhã cảm thấy phiền, không muốn nói nhiều với hắn, liền đứng dậy đi đến phòng giải khát. Thẩm Thanh Ca đi vào theo: “Nói đi chứ? Rốt cuộc có chuyện gì?”
Hắn vừa rót cà phê, vừa chờ Tư Đồ Nhã trả lời.
Tư Đồ Nhã bị hắn truy hỏi mà thấy phiền, liền dứt khoát thẳng thắn: “Lúc tôi mười hai tuổi được đính ước với người ta, nhưng sau này tôi lại được gả cho người khác. Bây giờ toi ly hôn với người đàn ông kia, vì vậy cha của người ngày xưa được đính ước với tôi mới tìm tới, muốn tôi quay về với con trai ông ta.”
Phụt… khù khụ, Thẩm Thanh Ca sặc một hớp cà phê trong cổ họng, thiếu chút thì chết sặc. Hắn ngẩng đầu lên: “Cô đã từng kết hôn?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao không thấy cô nhắc tới?”
Thẩm Thanh Ca thật không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Cô gái trước mắt này giỏi lắm cũng mới hai lăm hoặc hai sáu tuổi, da trắng nõn, dáng người lại đẹp, nhìn thế nào cũng không thấy giống một người phụ nữ đã lập gia đình.
“Tôi đang tốt lành thế này kể với anh để làm gì?”
“Chí ít thì cô cũng phải nhắc đến một chút chứ.”
Tư Đồ Nhã nhướng mi nhìn hắn: “Tại sao tôi phải nói với anh tình trạng hôn nhân của tôi? Không phải anh có suy nghĩ lung tung gì với tôi đấy chứ?”
Thẩm Thanh Ca yên lặng không nói, Tư Đồ Nhã tức giận cười cười: “Xem ra đúng thế thật. Anh có suy nghĩ lung tung với tôi, hôm nay nghe tôi nói tôi đã từng ly dị, có lẽ bị sợ đến chẳng có dũng khí thừa nhận.”
“Tôi chỉ là đang nghĩ, đời sống tình cảm của cô phức tạp thật…”
“Tôi chưa từng nói tôi là một người đơn giản.”
Tư Đồ Nhã nhún vai, để ly nước trong tay xuống, xoay người đi ra khỏi phòng giải khát, đến bên cạnh bàn làm việc sắp xếp đồ đạc một chút liền xách túi ra khỏi công ty.
Cô đi tới một khách sạn bên cạnh công ty, chuẩn bị đăng ký thông tin thuê phòng thì phát hiện không mang thẻ căn cước, kết quả không thể làm gì khác hơn là tức giận đi ra, lang thang trên đường không mục đích.
Bíp bíp, sau lưng có tiếng còi xe. Cô nghi ngờ quay đầu, thế mà lại là Thẩm Thanh Ca âm hồn bất tán.
“Làm sao?” Cô nhíu mi hỏi.
“Không có nhà để về sao? Gọi một tiếng anh trai đi, tôi thu nhận cô một đêm.”
Xì, cô tức giận quay đầu: “Ai cần anh thu nhận.”
Thẩm Thanh Ca xuống xe, nhét một chùm chìa khóa vào tay cô: “Được rồi, ai bảo tâm địa tôi tốt. Đi đi, phòng 106 tòa số 4 chung cư Tường Phong. Căn chung cư để trống của tôi, cho cô mượn ở vài ngày.”
“Không cần. Tôi có chỗ ở rồi.”
Tư Đồ Nhã không chịu tiếp nhận ý tốt của hắn.
“Đừng mạnh miệng nữa. Không có nhà để về, lại không mang thẻ căn cước, cô ở đâu? Ra cầu vượt ngủ như ăn mày hả?”
Mắt thấy trời càng ngày càng tối, Tư Đồ Nhã có chút dao động. Thẩm Thanh Ca biết cô lo ngại: “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với phụ nữ đã lập gia đình.”
Nhìn hắn không giống như đang đùa, lúc này cô mới nhận ý tốt của hắn: “Vậy cảm ơn.”
“Đi thôi, tôi đưa cô đi.”
Lý Giáp Phú ở nhà Lã Trường Quý chờ đợi suốt năm ngày, nhưng không chờ được Tư Đồ Nhã về. Ban ngày ông ta cũng đi hỏi han khắp nơi, nhưng chẳng ai biết về cô gái mang tên Tư Đồ Nhã, rốt cuộc mới tin Tư Đồ Nhã không nhờ cậy nhà cậu mợ ở đây. Ngày thứ năm đành ủ rũ xách hành lý đi.
Tư Đồ Nhã nhận được điện thoại của mợ mà vui vẻ vô cùng. Tan làm, cô liền chạy tới phòng làm việc của giám đốc, đem chìa khóa thả lên bàn của Thẩm Thanh Ca: “Mấy ngày nay cảm ơn anh, hôm nay tôi có thể về nhà ở rồi.”
Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu lên: “Chúc mừng. Đi bây giờ sao?”
“Ừ. Đi đây.”
“Tôi đưa cô đi.”
“Không cần…”
Tư Đồ Nhã vừa nói ra khỏi miệng, Thẩm Thanh Ca đã phóng ra khỏi phòng làm việc rồi. Cô than thở không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đi theo ra ngoài.
Đến nhà cậu, mợ đã chờ ở cửa. Lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, Diêu Mẫn Quân tỏ ra đã rất thân quen rồi, nhiệt tình tiến lên gọi: “Thẩm tiên sinh, lại làm phiền cậu đưa Tiểu Nhã nhà chúng tôi về rồi.”
“Không cần khách khí, cháu cũng thuận đường.”
“Tiểu Nhã thật là có phúc gặp được cấp trên tốt như vậy.” Diêu Mẫn Quân chuyển tầm mắt về phía cháu gái: “Mấy ngày nay con ở đâu?”
“Ở tại nhà cháu.”
Tư Đồ Nhã còn chưa kịp trả lời, Thẩm Thanh Ca đã trả lời thay cô rồi.
“Hả? Hai đứa ở chung sao?”
Diêu Mẫn Quân bị dọa đến là giật mình.
“Không phải! Là anh ấy cho con ở tạm trong căn hộ trống của anh ấy.”
Tư Đồ Nhã thấy mợ hiểu lầm, vội vàng giải thích.
“A, thì ra là như vậy…”
Diêu Mẫn Quân lúng túng cười cười: “Thẩm tiên sinh không nói rõ ràng, mợ còn tưởng các người là…”
Cô lại một lần nữa lúng túng cười.
“Đúng rồi, hôm nay mợ nấu rất nhiều món ăn. Thẩm tiên sinh không chê thì ở lại dùng bữa chung với chúng tôi chứ?”
“Không cần đâu mợ, người ta không quen ăn cơm canh đạm bạc của nhà chúng ta đâu.”
Tư Đồ Nhã không muốn để cho Thẩm Thanh Ca ở lại.
“Được chứ. Cháu vô cùng đồng ý, tuyệt đối sẽ không chê.”
Lã Trường Quý cũng tan việc, bốn người vây quanh bàn ăn hình vuông. Trừ Tư Đồ Nhã không được tự nhiên lắm ra, những người khác đều trò chuyện vui vẻ ngất trời. Thẩm Thanh Ca vô cùng khéo ăn nói, lại còn có thể uống rượu, sau khi uống vài chén với Lã Trường Quý xong liền được Lã Trường Quý yêu thích.
Một bữa cơm hết sức náo nhiệt. Sau khi kết thúc cơm tối, Tư Đồ Nhã vào phòng bếp rửa bát, Diêu Mẫn Quân lặng lẽ hỏi Thẩm Thanh Ca: “Tiểu Thẩm, cậu thành thật mà nói, có phải cậu có ý với Tiểu Nhã nhà chúng ta?”
Thẩm Thanh Ca lại không hề ngạc nhiên, bình tĩnh cười cười: “Có một chút.”
“Vậy cậu có biết… Tiểu Nhã nhà chúng ta đã từng ly hôn?”
“Biết.”
Diêu Mẫn Quân rất kinh ngạc: “Cậu biết con bé đã từng ly hôn, còn có ý với nó à?”
“Một người đàn ông động tâm chỉ bởi vì đối phương có nơi đáng giá khiến anh ta động tâm mà thôi, không liên quan đến cô ấy đã từng ly hôn hay không.”
“Trời ạ, Tiểu Thẩm, cậu thật là tốt, Tiểu Nhã nhà chúng ta có thể gặp cậu đúng là có phúc, đáng tiếc…”
“Sao lại đáng tiếc?”
Diêu Mẫn Quân đau xót, liền kể hết những nỗi đau khổ từ trước đến nay của cháu gái mình ra. Thẩm Thanh Ca nghe xong vô cùng khiếp sợ, cũng thông cảm cho những gì mà Tư Đồ Nhã đã gặp phải. Hắn đau lòng nói: “Mợ nói chồng trước của cô ấy rất giàu, hắn tên là gì?”
Nếu như là người trong thương giới, Thẩm Thanh Ca nghĩ rằng hắn nhất định sẽ biết.
“Tên là…”
Diêu Mẫn Quân còn chưa kịp trả lời, Tư Đồ Nhã đã rửa bát xong, đi ra khỏi phòng bếp thấy Thẩm Thanh Ca còn chưa đi, liền trực tiếp hạ lệnh tiễn khách: “Giám đốc Thẩm, đã trễ lắm rồi, cậu của tôi ngày mai còn phải dậy sớm đi làm ở bến tàu, anh có phải nên về nhà rồi không.” Cô cười tươi gật đầu.
Thẩm Thanh Ca muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa, đứng lên: “Được rồi, vậy thì không tiếp tục quấy rầy nữa. Cảm ơn bữa tối của nhà mình, tôi đã ăn rất ngon miệng.”
Diêu Mẫn Quân cười toe toét: “Thích thì tốt, thích thì lần sau lại đến.” Bà đẩy đẩy cháu gái: “Tiểu Nhã, mau đi tiễn người ta đi.”
“Tiễn cái gì chứ, xe cũng không đậu trước cửa nhà.”
“Xem cô nói kìa. Người ta đã chứa chấp cô mấy ngày đấy. Đi nhanh!”
Tư Đồ Nhã bất đắc dĩ bị mợ đẩy ra.
Đứng trước xe của Thẩm Thanh Ca, Tư Đồ Nhã trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh. Mấy ngày nay phiền toái anh rồi.”
“Không phiền.” Thẩm Thanh Ca nhìn chằm chằm hai tròng mắt đen láy của cô, đột nhiên nói một câu: “Chúng ta yêu nhau đi.”
Tư Đồ Nhã khiếp sợ ngẩng đầu lên, hồi lâu mới nói: “Anh uống say à?”
“Tôi không say, tôi nghiêm túc đấy.”
Biểu tình của Thẩm Thanh Ca quả thật cũng không giống dáng vẻ cùa người uống say. Tư Đồ Nhã trầm ngâm chốc lát, uyển chuyển cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi không muốn yêu, nhất là không muốn yêu đương với người có tiền.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cuộc sống nhà giàu không thích hợp với tôi.”
Cô xoay người muốn đi, Thẩm Thanh Ca lại kéo cô: “Tôi biết quá khứ của em, cho tôi một cơ hội, để cho tôi chăm sóc em, được không?”
Tư Đồ Nhã run run, cự tuyệt lần nữa: “Thật xin lỗi, tôi thực sự không muốn yêu đương, hơn nữa tôi có thể tự chăm sóc tốt cho chính bản thân mình.”
Cô dứt khoát rời đi. Thẩm Thanh Ca nhìn bóng lưng cô, đột nhiên nói lớn: “Tôi không ngại, không ngại em đã từng ly hôn, cũng không ngại em không thể sinh con. Cho dù cuộc sống của Lã Thanh Mạt đã từng khó khăn như thế nào, em trong lòng tôi lúc nào cũng hoàn mỹ như lần đầu gặp gỡ!”
“Cái gì? Ông ta ở lại thật?”
“Đúng vậy. Cái tên đáng ghét này! Tức chết mất!”
Tư Đồ Nhã xoa trán: “Vậy được, con tránh bên ngoài vài ngày, cậu mợ cẩn thận một chút.”
“Ừ! Con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt…”
Điện thoại vừa cúp, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Cô nợ tiền người ta sao?”
Cô bị dọa giật mình, kinh hoảng quay đầu: “Không có.”
“Vậy tại sao lại phải tránh ở bên ngoài vài ngày?”
Tư Đồ Nhã khó chịu trừng hắn một cái: “Tại sao anh nghe lén tôi nói chuyện điện thoại?”
“Đúng lúc tôi đi qua chỗ này, vô tình nghe thấy, không phải nghe lén.” Thẩm Thanh Ca tức giận cười cười: “Cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần, anh không giúp được.”
“Chuyện gì vậy? Cô không nói làm sao biết tôi không giúp được?”
Tư Đồ Nhã cảm thấy phiền, không muốn nói nhiều với hắn, liền đứng dậy đi đến phòng giải khát. Thẩm Thanh Ca đi vào theo: “Nói đi chứ? Rốt cuộc có chuyện gì?”
Hắn vừa rót cà phê, vừa chờ Tư Đồ Nhã trả lời.
Tư Đồ Nhã bị hắn truy hỏi mà thấy phiền, liền dứt khoát thẳng thắn: “Lúc tôi mười hai tuổi được đính ước với người ta, nhưng sau này tôi lại được gả cho người khác. Bây giờ toi ly hôn với người đàn ông kia, vì vậy cha của người ngày xưa được đính ước với tôi mới tìm tới, muốn tôi quay về với con trai ông ta.”
Phụt… khù khụ, Thẩm Thanh Ca sặc một hớp cà phê trong cổ họng, thiếu chút thì chết sặc. Hắn ngẩng đầu lên: “Cô đã từng kết hôn?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao không thấy cô nhắc tới?”
Thẩm Thanh Ca thật không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Cô gái trước mắt này giỏi lắm cũng mới hai lăm hoặc hai sáu tuổi, da trắng nõn, dáng người lại đẹp, nhìn thế nào cũng không thấy giống một người phụ nữ đã lập gia đình.
“Tôi đang tốt lành thế này kể với anh để làm gì?”
“Chí ít thì cô cũng phải nhắc đến một chút chứ.”
Tư Đồ Nhã nhướng mi nhìn hắn: “Tại sao tôi phải nói với anh tình trạng hôn nhân của tôi? Không phải anh có suy nghĩ lung tung gì với tôi đấy chứ?”
Thẩm Thanh Ca yên lặng không nói, Tư Đồ Nhã tức giận cười cười: “Xem ra đúng thế thật. Anh có suy nghĩ lung tung với tôi, hôm nay nghe tôi nói tôi đã từng ly dị, có lẽ bị sợ đến chẳng có dũng khí thừa nhận.”
“Tôi chỉ là đang nghĩ, đời sống tình cảm của cô phức tạp thật…”
“Tôi chưa từng nói tôi là một người đơn giản.”
Tư Đồ Nhã nhún vai, để ly nước trong tay xuống, xoay người đi ra khỏi phòng giải khát, đến bên cạnh bàn làm việc sắp xếp đồ đạc một chút liền xách túi ra khỏi công ty.
Cô đi tới một khách sạn bên cạnh công ty, chuẩn bị đăng ký thông tin thuê phòng thì phát hiện không mang thẻ căn cước, kết quả không thể làm gì khác hơn là tức giận đi ra, lang thang trên đường không mục đích.
Bíp bíp, sau lưng có tiếng còi xe. Cô nghi ngờ quay đầu, thế mà lại là Thẩm Thanh Ca âm hồn bất tán.
“Làm sao?” Cô nhíu mi hỏi.
“Không có nhà để về sao? Gọi một tiếng anh trai đi, tôi thu nhận cô một đêm.”
Xì, cô tức giận quay đầu: “Ai cần anh thu nhận.”
Thẩm Thanh Ca xuống xe, nhét một chùm chìa khóa vào tay cô: “Được rồi, ai bảo tâm địa tôi tốt. Đi đi, phòng 106 tòa số 4 chung cư Tường Phong. Căn chung cư để trống của tôi, cho cô mượn ở vài ngày.”
“Không cần. Tôi có chỗ ở rồi.”
Tư Đồ Nhã không chịu tiếp nhận ý tốt của hắn.
“Đừng mạnh miệng nữa. Không có nhà để về, lại không mang thẻ căn cước, cô ở đâu? Ra cầu vượt ngủ như ăn mày hả?”
Mắt thấy trời càng ngày càng tối, Tư Đồ Nhã có chút dao động. Thẩm Thanh Ca biết cô lo ngại: “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với phụ nữ đã lập gia đình.”
Nhìn hắn không giống như đang đùa, lúc này cô mới nhận ý tốt của hắn: “Vậy cảm ơn.”
“Đi thôi, tôi đưa cô đi.”
Lý Giáp Phú ở nhà Lã Trường Quý chờ đợi suốt năm ngày, nhưng không chờ được Tư Đồ Nhã về. Ban ngày ông ta cũng đi hỏi han khắp nơi, nhưng chẳng ai biết về cô gái mang tên Tư Đồ Nhã, rốt cuộc mới tin Tư Đồ Nhã không nhờ cậy nhà cậu mợ ở đây. Ngày thứ năm đành ủ rũ xách hành lý đi.
Tư Đồ Nhã nhận được điện thoại của mợ mà vui vẻ vô cùng. Tan làm, cô liền chạy tới phòng làm việc của giám đốc, đem chìa khóa thả lên bàn của Thẩm Thanh Ca: “Mấy ngày nay cảm ơn anh, hôm nay tôi có thể về nhà ở rồi.”
Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu lên: “Chúc mừng. Đi bây giờ sao?”
“Ừ. Đi đây.”
“Tôi đưa cô đi.”
“Không cần…”
Tư Đồ Nhã vừa nói ra khỏi miệng, Thẩm Thanh Ca đã phóng ra khỏi phòng làm việc rồi. Cô than thở không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đi theo ra ngoài.
Đến nhà cậu, mợ đã chờ ở cửa. Lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, Diêu Mẫn Quân tỏ ra đã rất thân quen rồi, nhiệt tình tiến lên gọi: “Thẩm tiên sinh, lại làm phiền cậu đưa Tiểu Nhã nhà chúng tôi về rồi.”
“Không cần khách khí, cháu cũng thuận đường.”
“Tiểu Nhã thật là có phúc gặp được cấp trên tốt như vậy.” Diêu Mẫn Quân chuyển tầm mắt về phía cháu gái: “Mấy ngày nay con ở đâu?”
“Ở tại nhà cháu.”
Tư Đồ Nhã còn chưa kịp trả lời, Thẩm Thanh Ca đã trả lời thay cô rồi.
“Hả? Hai đứa ở chung sao?”
Diêu Mẫn Quân bị dọa đến là giật mình.
“Không phải! Là anh ấy cho con ở tạm trong căn hộ trống của anh ấy.”
Tư Đồ Nhã thấy mợ hiểu lầm, vội vàng giải thích.
“A, thì ra là như vậy…”
Diêu Mẫn Quân lúng túng cười cười: “Thẩm tiên sinh không nói rõ ràng, mợ còn tưởng các người là…”
Cô lại một lần nữa lúng túng cười.
“Đúng rồi, hôm nay mợ nấu rất nhiều món ăn. Thẩm tiên sinh không chê thì ở lại dùng bữa chung với chúng tôi chứ?”
“Không cần đâu mợ, người ta không quen ăn cơm canh đạm bạc của nhà chúng ta đâu.”
Tư Đồ Nhã không muốn để cho Thẩm Thanh Ca ở lại.
“Được chứ. Cháu vô cùng đồng ý, tuyệt đối sẽ không chê.”
Lã Trường Quý cũng tan việc, bốn người vây quanh bàn ăn hình vuông. Trừ Tư Đồ Nhã không được tự nhiên lắm ra, những người khác đều trò chuyện vui vẻ ngất trời. Thẩm Thanh Ca vô cùng khéo ăn nói, lại còn có thể uống rượu, sau khi uống vài chén với Lã Trường Quý xong liền được Lã Trường Quý yêu thích.
Một bữa cơm hết sức náo nhiệt. Sau khi kết thúc cơm tối, Tư Đồ Nhã vào phòng bếp rửa bát, Diêu Mẫn Quân lặng lẽ hỏi Thẩm Thanh Ca: “Tiểu Thẩm, cậu thành thật mà nói, có phải cậu có ý với Tiểu Nhã nhà chúng ta?”
Thẩm Thanh Ca lại không hề ngạc nhiên, bình tĩnh cười cười: “Có một chút.”
“Vậy cậu có biết… Tiểu Nhã nhà chúng ta đã từng ly hôn?”
“Biết.”
Diêu Mẫn Quân rất kinh ngạc: “Cậu biết con bé đã từng ly hôn, còn có ý với nó à?”
“Một người đàn ông động tâm chỉ bởi vì đối phương có nơi đáng giá khiến anh ta động tâm mà thôi, không liên quan đến cô ấy đã từng ly hôn hay không.”
“Trời ạ, Tiểu Thẩm, cậu thật là tốt, Tiểu Nhã nhà chúng ta có thể gặp cậu đúng là có phúc, đáng tiếc…”
“Sao lại đáng tiếc?”
Diêu Mẫn Quân đau xót, liền kể hết những nỗi đau khổ từ trước đến nay của cháu gái mình ra. Thẩm Thanh Ca nghe xong vô cùng khiếp sợ, cũng thông cảm cho những gì mà Tư Đồ Nhã đã gặp phải. Hắn đau lòng nói: “Mợ nói chồng trước của cô ấy rất giàu, hắn tên là gì?”
Nếu như là người trong thương giới, Thẩm Thanh Ca nghĩ rằng hắn nhất định sẽ biết.
“Tên là…”
Diêu Mẫn Quân còn chưa kịp trả lời, Tư Đồ Nhã đã rửa bát xong, đi ra khỏi phòng bếp thấy Thẩm Thanh Ca còn chưa đi, liền trực tiếp hạ lệnh tiễn khách: “Giám đốc Thẩm, đã trễ lắm rồi, cậu của tôi ngày mai còn phải dậy sớm đi làm ở bến tàu, anh có phải nên về nhà rồi không.” Cô cười tươi gật đầu.
Thẩm Thanh Ca muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa, đứng lên: “Được rồi, vậy thì không tiếp tục quấy rầy nữa. Cảm ơn bữa tối của nhà mình, tôi đã ăn rất ngon miệng.”
Diêu Mẫn Quân cười toe toét: “Thích thì tốt, thích thì lần sau lại đến.” Bà đẩy đẩy cháu gái: “Tiểu Nhã, mau đi tiễn người ta đi.”
“Tiễn cái gì chứ, xe cũng không đậu trước cửa nhà.”
“Xem cô nói kìa. Người ta đã chứa chấp cô mấy ngày đấy. Đi nhanh!”
Tư Đồ Nhã bất đắc dĩ bị mợ đẩy ra.
Đứng trước xe của Thẩm Thanh Ca, Tư Đồ Nhã trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh. Mấy ngày nay phiền toái anh rồi.”
“Không phiền.” Thẩm Thanh Ca nhìn chằm chằm hai tròng mắt đen láy của cô, đột nhiên nói một câu: “Chúng ta yêu nhau đi.”
Tư Đồ Nhã khiếp sợ ngẩng đầu lên, hồi lâu mới nói: “Anh uống say à?”
“Tôi không say, tôi nghiêm túc đấy.”
Biểu tình của Thẩm Thanh Ca quả thật cũng không giống dáng vẻ cùa người uống say. Tư Đồ Nhã trầm ngâm chốc lát, uyển chuyển cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi không muốn yêu, nhất là không muốn yêu đương với người có tiền.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cuộc sống nhà giàu không thích hợp với tôi.”
Cô xoay người muốn đi, Thẩm Thanh Ca lại kéo cô: “Tôi biết quá khứ của em, cho tôi một cơ hội, để cho tôi chăm sóc em, được không?”
Tư Đồ Nhã run run, cự tuyệt lần nữa: “Thật xin lỗi, tôi thực sự không muốn yêu đương, hơn nữa tôi có thể tự chăm sóc tốt cho chính bản thân mình.”
Cô dứt khoát rời đi. Thẩm Thanh Ca nhìn bóng lưng cô, đột nhiên nói lớn: “Tôi không ngại, không ngại em đã từng ly hôn, cũng không ngại em không thể sinh con. Cho dù cuộc sống của Lã Thanh Mạt đã từng khó khăn như thế nào, em trong lòng tôi lúc nào cũng hoàn mỹ như lần đầu gặp gỡ!”
Bình luận facebook