Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
62154.
Cơ thể Thượng Quan Trì chợt cứng ngắc, trong bóng tối, anh ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
“Em nói cái gì?”
Tư Đồ Nhã cúi thấp đầu, 2 tay bám chặt vào ga trải giường dưới thân, từng từ từng chữ nói lại: “Em nói, chúng ta ly hôn đi!”
Anh ta ấn giữ vai cô, mất khống chế gào lên: “Tại sao?”
Nước mắt Tư Đồ Nhã rơi xuống, cô run rẩy nói: “Không có tại sao, chỉ là có chút mệt, không muốn sống cuộc sống như này nữa.”
“Cuộc sống như này là cuộc sống như thế nào?”
Cô trầm mặc không nói, cho dù là tới bước đường cùng như vậy, câu nói đó cũng vẫn y nguyên không nói lên được.
Thượng Quan Trì nhặt quần áo rơi trên đất lên, mặc từng cái lên người, sau đó, anh ta đi tới trước cửa sổ sát đất, châm 1 điều thuốc, nghe tiếng gào thét của biển lớn ở nơi xa.
Sự trầm mặc này kéo dài rất lâu, anh ta vẫn cứ quay lưng lại với cô, mà cô thì im lặng trong bóng tối lặng lẽ rơi nước mắt.
Cạch 1 tiếng, đèn treo đang tắt được mở lên, trong phòng chớp mắt sáng lên, sáng đến nỗi có chút làm cho người khác không cách nào thích ứng được.
“Là bởi vì không thể sinh con sao?”
1 câu nói nhẹ tựa lông hồng của Thượng Quan Trì, làm cho Tư Đồ Nhã kinh sợ chết lặng người, cô không dám tin vào tai mình, cũng giống như Thượng Quan Trì không dám tin, cô đề nghị ly hôn trong 1 bữa tối lãng mạn như vậy.
“Sao anh biết?”
Lại là 1 khoảng thời gian trầm mặc rất lâu sau, Tư Đồ Nhã run rẩy hỏi.
Thượng Quan Trì hít 1 hơi thuốc mạnh nhưng không thở khói ra ngoài mà anh ta nuốt khói thuốc vừa khổ vừa buồn đó vào trong bụng.
“Rất sớm trước đây đã biết rồi, đêm hôm em đi Mỹ.”
Nước mắt Tư Đồ Nhã đột nhiên như đứt đoạn dây trân châu, không ngăn nổi rơi xuống, cô ra sức bịt miệng nhưng không đè nén nổi tiếng khóc của mình.
“Tối hôm đó, em không ở bên cạnh anh, anh rất nhớ em, anh tới phòng nhỏ của em, nằm trên giường của em, vô tình nhìn thấy tờ kiểm tra thân thể em đè dưới gối, giây phút đó trái tim anh như bị xé rách vậy, rất đau, nghĩ đến sự khác lạ của em trước khi rời đi, anh mới chợt hiểu ra, hóa ra đằng sau vẻ ngoài mỉm cười vui vẻ của em vậy mà lại ẩn giấu nỗi khổ tâm nặng trĩu như vậy…”
Tư Đồ Nhã khóc càng hăng, cuối cùng cũng hiểu được ngày hôm đó ở Mỹ, tại sao Thượng Quan Trì nửa đêm lại gọi điện thoại cho cô, cô lại tại sao cảm thấy anh ta lạ lạ.
“Cho nên, nói không thích trẻ con là bởi vì đã nhìn thấy tờ kiểm tra thân thể, vì để an ủi em mới nói vậy sao?”
Thượng Quan Trì lại hít mạnh 1 hơi, gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
Tư Đồ Nhã khống chế không nổi nữa, cô òa 1 tiếng khóc to: “Tại sai? Tại sao đã biết rồi, mà không hỏi em? Tại sao rõ ràng thích trẻ con lại bởi vì lo lắng cảm nhận của em mà ẩn giấu khát vọng làm ba của anh?”
Trái tim cô rất đau rất đau, cơ thể cô run rẩy dữ dội, máu cô chảy ngược lại, trong đầu cô 1 vùng trống rỗng, cảm nhận duy nhất của cô chính là đau lòng cho người đàn ông vẫn luôn đau lòng cho cô.
Thượng Quan Trì dập tắt đầu điếu thuốc trong tay, từ từ đi về phía cô, duỗi 2 cánh tay có lực của anh ta, từ đằng sau ôm chặt Tư Đồ Nhã: “Bởi vì, anh yêu em, mọi thứ anh làm đều là bởi vì anh yêu em. Con cái tất nhiên quan trọng, nhưng em so với con càng quan trọng hơn, anh có thể không có con, nhưng anh tuyệt đối không thể không có em….”
1 câu, không thể không có em làm cho Tư Đồ Nhã khóc đến ruột gan đứt đoạn, tình yêu vĩnh viễn giống như bông hồng nở trong sa mạc, bên ngoài kiều diễm động lòng người, nhưng bên trong khí độc khắp nơi, lúc bạn thưởng thức nó, bạn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng lúc bạn chạm vào nó, nó sẽ không chút do dự làm cho bạn đau , có lẽ phương thức duy nhất tránh khỏi cái đau chính là không chạm vào nó, nhưng cuộc sống không có tình yêu thì có ý nghĩa gì? Cuộc sống không có tình yêu, 1 mình, phải sống tiếp như nào….
“Trì, em rất sợ hãi, em sợ tương lai có 1 ngày, tình yêu của anh đối với em từ thác nước biến thành dòng nước, đến lúc đó, em phải làm thế nào?”
“Vĩnh viễn cũng không thể có ngày như vậy, cho nên, đừng nói lời ly hôn ngốc nghếch nữa, suy nghĩ bất an sẽ mang đến tương lai bất an, không muốn có 1 tương lai bất an thì nhất định không được suy nghĩ lung tung nữa, biết không?”
“Nhưng em không thể sinh con cho anh làm thế nào? Anh là con trai độc nhất mấy đời trong nhà, gia nghiệp khổng lồ của anh cũng phải có 1 người thừa kế…”
“Trước nay, cá và gấu đều không thể có cả 2, những gia đình có thể sinh rất nhiều con, giữa bọn họ sẽ không có tình cảm sâu đậm như chúng ta, do vậy anh sẽ không có tình yêu người khác không có được, còn khát vọng con trai con gái đầy đàn, không có con thật sự không sao, không phải để an ủi em mà là ngay từ đầu đã có suy nghĩ này.”
Lời nói tình sâu ý nặng của Thượng Quan Trì làm cho Tư Đồ Nhã rất cảm động, nhưng cô không bị làm cho xáo trộn trong sự cảm động ấm áp này mà quên đi hiện thực tàn khốc, cô rơi nước mắt nói: “Trì, anh đừng đối xử với em tốt như vậy, anh càng đối với em như vậy, em càng thấy áy náy đối với anh, anh tiếp nhận em, thể hiện sự vô tư của anh nhưng em đồng ý anh, thể hiện sự ích kỷ của em, em không thể bởi vì muốn giữ lấy phần tình cảm này mà không lo tới cảm nhận của người bên cạnh, chúng ta không thể đem hạnh phúc của chúng ta thành lập trên nỗi khổ đau của người khác.”
“Ai đau khổ? Đường Huyên sao?”
“Ba mẹ anh, chẳng lẽ anh không nghĩ qua, bọn họ có thể chấp nhận 1 người phụ nữ không thể nối dõi tông đường cho bọn họ hay không sao?”
Thượng Quan Trì thở dài, nói ngữ khí chậm: “Việc con cái em thật sự không cần nghĩ nhiều như vậy, anh đã nghĩ rồi, nếu 1, 2 năm mà chúng ta thật sự không thể có con của mình, vậy thì nhận nuôi 1 đứa.”
Nhận nuôi?
Tim Tư Đồ Nhã lộp bộp 1 tiếng: “Như vậy cũng có thể sao?”
“Sao không thể? Bất luận là tự sinh hay là nhận nuôi chỉ cần chúng ta thật lòng đối đãi nó thì sẽ không có vấn đề gì.”
Tư Đồ Nhã thấp đầu sau đó cô khóc.
Thượng Quan Trì đau lòng ôm lấy cô, trán chống lên trán cô, nghẹn ngào nói: “Tiểu Nhã, như này đi, đến đây dừng lại, sau này, đừng có bí mật với anh nữa, bất luận gặp khó khăn gì, chúng ta cùng nhau đối mặt, cũng đừng dễ dàng nói ra 2 từ ly hôn với anh nữa, nói ra 2 chữ đó, so với em cầm dao đâm anh 2 nhát lên ngực còn đau hơn.”
“Được, em sau này không nói nữa…”
Cho dù là trái tim bằng đá cũng sẽ có lúc đá được mở, có lòng chân thành, huống chi trái tim của Tư Đồ Nhã trước nay đều là làm bằng thịt.
“Được rồi, không khóc nữa, bụng em đói rồi.”
Thượng Quan Trì duỗi tay dịu dàng thay cô lau nước mắt, nhẹ than 1 tiếng, trêu chọc nói: “Ài, ngày trước cảm thấy tìm vợ nhất định phải tìm biết nghe lời, bây giờ xem ra, tìm vợ còn phải tìm không biết khóc, như vậy cũng sẽ không cả ngày bởi vì nhìn thấy nước mắt của cô ấy mà cảm thấy lo âu.”
Tư Đồ Nhã nín khóc phì cười, âm mũi nặng của cô nói: “Chúng ta đi ăn mỳ đi.”
2 người dắt tay nhau đi tới phòng khách, 2 bát mỳ cà chua trên bàn sớm đã nguội lạnh rồi, bị nước canh ngâm rất lâu, mỳ cũng trương phềnh lên, Thượng Quan Trì cười hỏi: “Đây chính là em đặc biệt làm đồ ngon cho mình anh?”
Tư Đồ Nhã có chút xấu hổ, bưng mỳ lên nói: “Em đi nấu lại cho anh.”
“Không cần đâu.”
Thượng Quan Trì đoạt lấy mỳ của cô: “Bụng sắp đói kẹp lép rồi, ăn tạm đi.”
Nói xong, anh ta liền kéo ghế ngồi xuống, dùng đũa gắp 1 gắp mỳ đưa vào trong miệng, vừa nuốt vừa nói: “Quả nhiên lúc bụng đói ăn gì cũng ngon, so với những sơn hào hải vị kia à, bào ngư vây cá à, ngon hơn nhiều.”
Tư Đồ Nhã bất lực cười khổ, cũng liền ngồi xuống, cùng anh ta ăn mỳ trương.
“Trì, thực ra nếu không ngon anh có thể không cần miễn cưỡng, cho dù chỉ là 1 bữa cơm tối, cũng không thể tùy tiện tạm bợ, tạm bợ là 1 loại tâm thái, một khi dưỡng thành thói quen, nó sẽ mang lại cho cuộc sống của anh rất nhiều bất tiện.”
Thượng Quan Trì giật mình, trong lòng biết Tư Đồ Nhã là ý có điều chỉ, anh ta nhếch miệng cười: “Sẽ không, anh chỉ là về mặt ăn uống có lúc sẽ tạm bợ 1 chút, ở các mặt khác, tuyệt đối sẽ không tạm bợ, đặc biệt là về mặt phụ nữ.”
“Vậy anh trước đây kết hôn nhiều như vậy chẳng lẽ không phải tạm bợ à?”
“Lúc đó là tạm bợ, chỉ là sau đó, muốn tạm bợ cũng không tạm bợ được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì có 1 người phụ nữ, rất cường thế nói với anh, cô ấy sẽ trở thành người cuối cùng trong hôn nhân của anh, lúc đó không cho là như vậy, thậm chí còn cười nhạo cô ấy tự cho là đúng, nhưng bây giờ xem ra, anh đích thực thua trong tay cô ấy rồi.”
Khóe miệng Tư Đồ Nhã cong cong, trái tim lạnh giá lướt qua 1 dòng nước ấm, nếu lúc này hỏi cô , hạnh phúc là gì? Cô sẽ không chút do dự trả lời, hạnh phúc chính là, đêm tối tháng 4 cùng người trong lòng ăn mỳ trứng.
Ngày kết hôn của Giang Hựu Nam và Lâm Ái cuối cùng quyết định là ngày 15 tháng 4, xác định ngày này chỉ có 3 người biết, Đàm Tuyết Vân, Tư Đồ Nhã, Giang Khôn.
Đàm Tuyết Vân nhìn con trai dường như động lòng rồi, không khỏi nóng lòng như lửa, bà ta kiên trì đến cùng gọi điện thoại cho Giang Khôn, 2 người ly hôn nhiều năm cuối cùng gặp nahu trong 1 quán café.
Mười mấy năm rồi, đôi vợ chồng bọn họ suốt mười mấy năm không gặp mặt, sau khi đánh giá đối phương nhanh gọn, kéo ra vấn đề duy nhất có thể thảo luận giữa 2 người.
“Con trai muốn kết hôn ông biết rồi chứ?”
“Biết.”
“Vậy ông dự định thế nào?”
“Chúc phúc nó.”
“Ông…”
Đàm Tuyết Vân không ngờ Giang Khôn vậy mà lại nói ra lời trái ngược với bà như vậy, không khỏi tức giận trách mắng: “Ông không cảm thấy như này đối với nó rất không có trách nhiệm sao?”
Giang Khôn cười nhạt: “So với cô lúc 8 tuổi bỏ rơi nó mà nói, tôi độc thân nuôi dưỡng nó hai mươi mấy năm, cái gì không có trách nhiệm?”
Đàm Tuyết Vân tự biết đuối lý, mất tự nhiên bưng ly café trước mặt lên uống 1 hớp: “Bất luận thế nào, tôi hi vọng ông có thể ngăn nó lại.”
“Lý do? Tôi tại sao phải ngăn nó lại?”
“Nó căn bản không yêu người phụ nữ đó, nó thích người phụ nữ khác.”
“Vậy là ai ép nó phải cưới người người nó không thích?” Ánh mắt sắc bén của Giang Không trừng bà ta: “Đừng cho rằng việc của tôi bận thì không biết những việc bà làm, bà trước nay luôn là 1 người mẹ ích kỷ, nếu con trai sống không hạnh phúc thì đó hoàn toàn là trách nhiệm của bà.”
Cơ thể Thượng Quan Trì chợt cứng ngắc, trong bóng tối, anh ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
“Em nói cái gì?”
Tư Đồ Nhã cúi thấp đầu, 2 tay bám chặt vào ga trải giường dưới thân, từng từ từng chữ nói lại: “Em nói, chúng ta ly hôn đi!”
Anh ta ấn giữ vai cô, mất khống chế gào lên: “Tại sao?”
Nước mắt Tư Đồ Nhã rơi xuống, cô run rẩy nói: “Không có tại sao, chỉ là có chút mệt, không muốn sống cuộc sống như này nữa.”
“Cuộc sống như này là cuộc sống như thế nào?”
Cô trầm mặc không nói, cho dù là tới bước đường cùng như vậy, câu nói đó cũng vẫn y nguyên không nói lên được.
Thượng Quan Trì nhặt quần áo rơi trên đất lên, mặc từng cái lên người, sau đó, anh ta đi tới trước cửa sổ sát đất, châm 1 điều thuốc, nghe tiếng gào thét của biển lớn ở nơi xa.
Sự trầm mặc này kéo dài rất lâu, anh ta vẫn cứ quay lưng lại với cô, mà cô thì im lặng trong bóng tối lặng lẽ rơi nước mắt.
Cạch 1 tiếng, đèn treo đang tắt được mở lên, trong phòng chớp mắt sáng lên, sáng đến nỗi có chút làm cho người khác không cách nào thích ứng được.
“Là bởi vì không thể sinh con sao?”
1 câu nói nhẹ tựa lông hồng của Thượng Quan Trì, làm cho Tư Đồ Nhã kinh sợ chết lặng người, cô không dám tin vào tai mình, cũng giống như Thượng Quan Trì không dám tin, cô đề nghị ly hôn trong 1 bữa tối lãng mạn như vậy.
“Sao anh biết?”
Lại là 1 khoảng thời gian trầm mặc rất lâu sau, Tư Đồ Nhã run rẩy hỏi.
Thượng Quan Trì hít 1 hơi thuốc mạnh nhưng không thở khói ra ngoài mà anh ta nuốt khói thuốc vừa khổ vừa buồn đó vào trong bụng.
“Rất sớm trước đây đã biết rồi, đêm hôm em đi Mỹ.”
Nước mắt Tư Đồ Nhã đột nhiên như đứt đoạn dây trân châu, không ngăn nổi rơi xuống, cô ra sức bịt miệng nhưng không đè nén nổi tiếng khóc của mình.
“Tối hôm đó, em không ở bên cạnh anh, anh rất nhớ em, anh tới phòng nhỏ của em, nằm trên giường của em, vô tình nhìn thấy tờ kiểm tra thân thể em đè dưới gối, giây phút đó trái tim anh như bị xé rách vậy, rất đau, nghĩ đến sự khác lạ của em trước khi rời đi, anh mới chợt hiểu ra, hóa ra đằng sau vẻ ngoài mỉm cười vui vẻ của em vậy mà lại ẩn giấu nỗi khổ tâm nặng trĩu như vậy…”
Tư Đồ Nhã khóc càng hăng, cuối cùng cũng hiểu được ngày hôm đó ở Mỹ, tại sao Thượng Quan Trì nửa đêm lại gọi điện thoại cho cô, cô lại tại sao cảm thấy anh ta lạ lạ.
“Cho nên, nói không thích trẻ con là bởi vì đã nhìn thấy tờ kiểm tra thân thể, vì để an ủi em mới nói vậy sao?”
Thượng Quan Trì lại hít mạnh 1 hơi, gật đầu thừa nhận: “Ừ.”
Tư Đồ Nhã khống chế không nổi nữa, cô òa 1 tiếng khóc to: “Tại sai? Tại sao đã biết rồi, mà không hỏi em? Tại sao rõ ràng thích trẻ con lại bởi vì lo lắng cảm nhận của em mà ẩn giấu khát vọng làm ba của anh?”
Trái tim cô rất đau rất đau, cơ thể cô run rẩy dữ dội, máu cô chảy ngược lại, trong đầu cô 1 vùng trống rỗng, cảm nhận duy nhất của cô chính là đau lòng cho người đàn ông vẫn luôn đau lòng cho cô.
Thượng Quan Trì dập tắt đầu điếu thuốc trong tay, từ từ đi về phía cô, duỗi 2 cánh tay có lực của anh ta, từ đằng sau ôm chặt Tư Đồ Nhã: “Bởi vì, anh yêu em, mọi thứ anh làm đều là bởi vì anh yêu em. Con cái tất nhiên quan trọng, nhưng em so với con càng quan trọng hơn, anh có thể không có con, nhưng anh tuyệt đối không thể không có em….”
1 câu, không thể không có em làm cho Tư Đồ Nhã khóc đến ruột gan đứt đoạn, tình yêu vĩnh viễn giống như bông hồng nở trong sa mạc, bên ngoài kiều diễm động lòng người, nhưng bên trong khí độc khắp nơi, lúc bạn thưởng thức nó, bạn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng lúc bạn chạm vào nó, nó sẽ không chút do dự làm cho bạn đau , có lẽ phương thức duy nhất tránh khỏi cái đau chính là không chạm vào nó, nhưng cuộc sống không có tình yêu thì có ý nghĩa gì? Cuộc sống không có tình yêu, 1 mình, phải sống tiếp như nào….
“Trì, em rất sợ hãi, em sợ tương lai có 1 ngày, tình yêu của anh đối với em từ thác nước biến thành dòng nước, đến lúc đó, em phải làm thế nào?”
“Vĩnh viễn cũng không thể có ngày như vậy, cho nên, đừng nói lời ly hôn ngốc nghếch nữa, suy nghĩ bất an sẽ mang đến tương lai bất an, không muốn có 1 tương lai bất an thì nhất định không được suy nghĩ lung tung nữa, biết không?”
“Nhưng em không thể sinh con cho anh làm thế nào? Anh là con trai độc nhất mấy đời trong nhà, gia nghiệp khổng lồ của anh cũng phải có 1 người thừa kế…”
“Trước nay, cá và gấu đều không thể có cả 2, những gia đình có thể sinh rất nhiều con, giữa bọn họ sẽ không có tình cảm sâu đậm như chúng ta, do vậy anh sẽ không có tình yêu người khác không có được, còn khát vọng con trai con gái đầy đàn, không có con thật sự không sao, không phải để an ủi em mà là ngay từ đầu đã có suy nghĩ này.”
Lời nói tình sâu ý nặng của Thượng Quan Trì làm cho Tư Đồ Nhã rất cảm động, nhưng cô không bị làm cho xáo trộn trong sự cảm động ấm áp này mà quên đi hiện thực tàn khốc, cô rơi nước mắt nói: “Trì, anh đừng đối xử với em tốt như vậy, anh càng đối với em như vậy, em càng thấy áy náy đối với anh, anh tiếp nhận em, thể hiện sự vô tư của anh nhưng em đồng ý anh, thể hiện sự ích kỷ của em, em không thể bởi vì muốn giữ lấy phần tình cảm này mà không lo tới cảm nhận của người bên cạnh, chúng ta không thể đem hạnh phúc của chúng ta thành lập trên nỗi khổ đau của người khác.”
“Ai đau khổ? Đường Huyên sao?”
“Ba mẹ anh, chẳng lẽ anh không nghĩ qua, bọn họ có thể chấp nhận 1 người phụ nữ không thể nối dõi tông đường cho bọn họ hay không sao?”
Thượng Quan Trì thở dài, nói ngữ khí chậm: “Việc con cái em thật sự không cần nghĩ nhiều như vậy, anh đã nghĩ rồi, nếu 1, 2 năm mà chúng ta thật sự không thể có con của mình, vậy thì nhận nuôi 1 đứa.”
Nhận nuôi?
Tim Tư Đồ Nhã lộp bộp 1 tiếng: “Như vậy cũng có thể sao?”
“Sao không thể? Bất luận là tự sinh hay là nhận nuôi chỉ cần chúng ta thật lòng đối đãi nó thì sẽ không có vấn đề gì.”
Tư Đồ Nhã thấp đầu sau đó cô khóc.
Thượng Quan Trì đau lòng ôm lấy cô, trán chống lên trán cô, nghẹn ngào nói: “Tiểu Nhã, như này đi, đến đây dừng lại, sau này, đừng có bí mật với anh nữa, bất luận gặp khó khăn gì, chúng ta cùng nhau đối mặt, cũng đừng dễ dàng nói ra 2 từ ly hôn với anh nữa, nói ra 2 chữ đó, so với em cầm dao đâm anh 2 nhát lên ngực còn đau hơn.”
“Được, em sau này không nói nữa…”
Cho dù là trái tim bằng đá cũng sẽ có lúc đá được mở, có lòng chân thành, huống chi trái tim của Tư Đồ Nhã trước nay đều là làm bằng thịt.
“Được rồi, không khóc nữa, bụng em đói rồi.”
Thượng Quan Trì duỗi tay dịu dàng thay cô lau nước mắt, nhẹ than 1 tiếng, trêu chọc nói: “Ài, ngày trước cảm thấy tìm vợ nhất định phải tìm biết nghe lời, bây giờ xem ra, tìm vợ còn phải tìm không biết khóc, như vậy cũng sẽ không cả ngày bởi vì nhìn thấy nước mắt của cô ấy mà cảm thấy lo âu.”
Tư Đồ Nhã nín khóc phì cười, âm mũi nặng của cô nói: “Chúng ta đi ăn mỳ đi.”
2 người dắt tay nhau đi tới phòng khách, 2 bát mỳ cà chua trên bàn sớm đã nguội lạnh rồi, bị nước canh ngâm rất lâu, mỳ cũng trương phềnh lên, Thượng Quan Trì cười hỏi: “Đây chính là em đặc biệt làm đồ ngon cho mình anh?”
Tư Đồ Nhã có chút xấu hổ, bưng mỳ lên nói: “Em đi nấu lại cho anh.”
“Không cần đâu.”
Thượng Quan Trì đoạt lấy mỳ của cô: “Bụng sắp đói kẹp lép rồi, ăn tạm đi.”
Nói xong, anh ta liền kéo ghế ngồi xuống, dùng đũa gắp 1 gắp mỳ đưa vào trong miệng, vừa nuốt vừa nói: “Quả nhiên lúc bụng đói ăn gì cũng ngon, so với những sơn hào hải vị kia à, bào ngư vây cá à, ngon hơn nhiều.”
Tư Đồ Nhã bất lực cười khổ, cũng liền ngồi xuống, cùng anh ta ăn mỳ trương.
“Trì, thực ra nếu không ngon anh có thể không cần miễn cưỡng, cho dù chỉ là 1 bữa cơm tối, cũng không thể tùy tiện tạm bợ, tạm bợ là 1 loại tâm thái, một khi dưỡng thành thói quen, nó sẽ mang lại cho cuộc sống của anh rất nhiều bất tiện.”
Thượng Quan Trì giật mình, trong lòng biết Tư Đồ Nhã là ý có điều chỉ, anh ta nhếch miệng cười: “Sẽ không, anh chỉ là về mặt ăn uống có lúc sẽ tạm bợ 1 chút, ở các mặt khác, tuyệt đối sẽ không tạm bợ, đặc biệt là về mặt phụ nữ.”
“Vậy anh trước đây kết hôn nhiều như vậy chẳng lẽ không phải tạm bợ à?”
“Lúc đó là tạm bợ, chỉ là sau đó, muốn tạm bợ cũng không tạm bợ được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì có 1 người phụ nữ, rất cường thế nói với anh, cô ấy sẽ trở thành người cuối cùng trong hôn nhân của anh, lúc đó không cho là như vậy, thậm chí còn cười nhạo cô ấy tự cho là đúng, nhưng bây giờ xem ra, anh đích thực thua trong tay cô ấy rồi.”
Khóe miệng Tư Đồ Nhã cong cong, trái tim lạnh giá lướt qua 1 dòng nước ấm, nếu lúc này hỏi cô , hạnh phúc là gì? Cô sẽ không chút do dự trả lời, hạnh phúc chính là, đêm tối tháng 4 cùng người trong lòng ăn mỳ trứng.
Ngày kết hôn của Giang Hựu Nam và Lâm Ái cuối cùng quyết định là ngày 15 tháng 4, xác định ngày này chỉ có 3 người biết, Đàm Tuyết Vân, Tư Đồ Nhã, Giang Khôn.
Đàm Tuyết Vân nhìn con trai dường như động lòng rồi, không khỏi nóng lòng như lửa, bà ta kiên trì đến cùng gọi điện thoại cho Giang Khôn, 2 người ly hôn nhiều năm cuối cùng gặp nahu trong 1 quán café.
Mười mấy năm rồi, đôi vợ chồng bọn họ suốt mười mấy năm không gặp mặt, sau khi đánh giá đối phương nhanh gọn, kéo ra vấn đề duy nhất có thể thảo luận giữa 2 người.
“Con trai muốn kết hôn ông biết rồi chứ?”
“Biết.”
“Vậy ông dự định thế nào?”
“Chúc phúc nó.”
“Ông…”
Đàm Tuyết Vân không ngờ Giang Khôn vậy mà lại nói ra lời trái ngược với bà như vậy, không khỏi tức giận trách mắng: “Ông không cảm thấy như này đối với nó rất không có trách nhiệm sao?”
Giang Khôn cười nhạt: “So với cô lúc 8 tuổi bỏ rơi nó mà nói, tôi độc thân nuôi dưỡng nó hai mươi mấy năm, cái gì không có trách nhiệm?”
Đàm Tuyết Vân tự biết đuối lý, mất tự nhiên bưng ly café trước mặt lên uống 1 hớp: “Bất luận thế nào, tôi hi vọng ông có thể ngăn nó lại.”
“Lý do? Tôi tại sao phải ngăn nó lại?”
“Nó căn bản không yêu người phụ nữ đó, nó thích người phụ nữ khác.”
“Vậy là ai ép nó phải cưới người người nó không thích?” Ánh mắt sắc bén của Giang Không trừng bà ta: “Đừng cho rằng việc của tôi bận thì không biết những việc bà làm, bà trước nay luôn là 1 người mẹ ích kỷ, nếu con trai sống không hạnh phúc thì đó hoàn toàn là trách nhiệm của bà.”
Bình luận facebook