Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1151
Chương 1151
“Ức Thư Huyên, cô có ý gì?”, Cổ Tinh Hoa híp mắt nhìn Ức Thư Huyên, giọng hắn lộ vẻ cực kỳ khó chịu. Sau khi trở về từ thế tục, cô nàng này vẫn luôn bế quan, không ngờ hôm nay lại ra mặt…
Hơn nữa còn đối đầu với hắn.
“Ức Thư Huyên, cô đừng quên, cô là người phụ nữ của Huyết Lãnh, anh em của tôi, giờ lại đứng ra đối đầu với tôi, cô không cảm thấy sai à?’
Chuyện Trần Nguyên Bình dẫn Ức Thư Huyên đến thế tục vốn không phải là bí mật, đương nhiên Cổ Tinh Hoa cũng biết được.
“Cổ Tinh Hoa, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được. Anh đừng xúc phạm đến danh dự của tôi, ai là người đàn bà của cái tên đã chết kia chứ? Anh nghĩ nhiều rồi!”, Ức Thư Huyên hừ lạnh.
Hắn không có cơ hội đến Côn Luân Hư, mà anh cũng không có cơ hội gặp lại hắn.
“Người chết ư?”
Cổ Tinh Hoa sững sờ, trầm giọng nói: “Ức Thư Huyên, cô có ý gì?”
“Xem ra anh còn chưa biết, người anh em Huyết Lãnh của anh đã chết rồi, bị cậu Trần – Trần Bát Hoang giết đấy!”, Ức Thư Huyên hờ hững nói: “Hắn không có cơ hội đến Côn Luân Hư, mà anh… cũng không có cơ hội gặp hắn”.
“Cái gì?”
Cổ Tinh Hoa sững sờ, ánh mắt hắn lộ vẻ phức tạp, nhìn chòng chọc vào Ức Thư Huyên.
Sau khi xác định cô gái trước mặt không nói dối, hắn hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng: “Được, được lắm, lại là Trần Bát Hoang. Má nó! Dám giết anh em của tao hả? Giỏi lắm! Vậy thì ông đây sẽ làm thịt toàn bộ anh em của hắn”.
“Cổ Tinh Hoa, trước khi ra tay, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ”, Ức Thư Huyên nghiêm mặt, nhìn thẳng vào Cổ Tinh Hoa: “Nếu anh dám đụng vào bọn họ, cậu Trần mà đến đây thì e là anh phải hối hận gấp ngàn lần đấy”.
Những lời của Ức Thư Huyên khiến mọi người sững sờ, trợn trừng mắt kinh ngạc.
Rốt cuộc Trần Bát Hoang là thần thánh phương nào?
Mà… ngay cả cao thủ Ức Thư Huyên của ngoại viện cũng đứng ra nói giúp hắn?
Lại nói, khi nhắc đến mấy chữ cậu Trần, rõ ràng là trong mắt Ức Thư Huyên lóe lên tia sùng bái, tôn kính và… yêu mến…
Người này là Ức Thư Huyên đấy!
Cô ta là nữ thần của ngoại viện!
Không biết có bao nhiêu cao thủ theo đuổi cô ta, mến mộ cô ta, thế nhưng Ức Thư Huyên chưa từng đáp lại một ai.
Bây giờ…
Cô ta lại thể hiện sự yêu mến với một tên nhóc đến từ thế tục…
“Hối hận à? Ha ha…”
Cổ Tinh Hoa nở nụ cười châm chọc và dữ tợn.
Hắn cũng nhìn ra ánh mắt của Ức Thư Huyên, vì thế càng cảm thấy khó chịu với Trần Bát Hoang. Cổ Tinh Hoa trầm trọng nói: “Từ khi chào đời đến nay, Cổ Tinh Hoa này không biết cái gì là hối hận, tôi cũng muốn trải nghiệm thử cảm giác “hối hận” trong truyền thuyết xem… nó như thế nào?”
“Cô Thanh Vũ, ngay bây giờ, tôi sẽ cho cô thấy rõ rốt cuộc là tôi mạnh hay tên Trần Bát Hoang trong miệng cô mạnh”, Cổ Tinh Hoa khoanh tay trước ngực, liếc nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt khinh thường. Ngoại trừ Âu Dã Thanh Vũ, mấy người Ức Thư Huyên, Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã đều bị hắn xem là mục tiêu.
“Ức Thư Huyên, cô có ý gì?”, Cổ Tinh Hoa híp mắt nhìn Ức Thư Huyên, giọng hắn lộ vẻ cực kỳ khó chịu. Sau khi trở về từ thế tục, cô nàng này vẫn luôn bế quan, không ngờ hôm nay lại ra mặt…
Hơn nữa còn đối đầu với hắn.
“Ức Thư Huyên, cô đừng quên, cô là người phụ nữ của Huyết Lãnh, anh em của tôi, giờ lại đứng ra đối đầu với tôi, cô không cảm thấy sai à?’
Chuyện Trần Nguyên Bình dẫn Ức Thư Huyên đến thế tục vốn không phải là bí mật, đương nhiên Cổ Tinh Hoa cũng biết được.
“Cổ Tinh Hoa, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được. Anh đừng xúc phạm đến danh dự của tôi, ai là người đàn bà của cái tên đã chết kia chứ? Anh nghĩ nhiều rồi!”, Ức Thư Huyên hừ lạnh.
Hắn không có cơ hội đến Côn Luân Hư, mà anh cũng không có cơ hội gặp lại hắn.
“Người chết ư?”
Cổ Tinh Hoa sững sờ, trầm giọng nói: “Ức Thư Huyên, cô có ý gì?”
“Xem ra anh còn chưa biết, người anh em Huyết Lãnh của anh đã chết rồi, bị cậu Trần – Trần Bát Hoang giết đấy!”, Ức Thư Huyên hờ hững nói: “Hắn không có cơ hội đến Côn Luân Hư, mà anh… cũng không có cơ hội gặp hắn”.
“Cái gì?”
Cổ Tinh Hoa sững sờ, ánh mắt hắn lộ vẻ phức tạp, nhìn chòng chọc vào Ức Thư Huyên.
Sau khi xác định cô gái trước mặt không nói dối, hắn hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng: “Được, được lắm, lại là Trần Bát Hoang. Má nó! Dám giết anh em của tao hả? Giỏi lắm! Vậy thì ông đây sẽ làm thịt toàn bộ anh em của hắn”.
“Cổ Tinh Hoa, trước khi ra tay, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ”, Ức Thư Huyên nghiêm mặt, nhìn thẳng vào Cổ Tinh Hoa: “Nếu anh dám đụng vào bọn họ, cậu Trần mà đến đây thì e là anh phải hối hận gấp ngàn lần đấy”.
Những lời của Ức Thư Huyên khiến mọi người sững sờ, trợn trừng mắt kinh ngạc.
Rốt cuộc Trần Bát Hoang là thần thánh phương nào?
Mà… ngay cả cao thủ Ức Thư Huyên của ngoại viện cũng đứng ra nói giúp hắn?
Lại nói, khi nhắc đến mấy chữ cậu Trần, rõ ràng là trong mắt Ức Thư Huyên lóe lên tia sùng bái, tôn kính và… yêu mến…
Người này là Ức Thư Huyên đấy!
Cô ta là nữ thần của ngoại viện!
Không biết có bao nhiêu cao thủ theo đuổi cô ta, mến mộ cô ta, thế nhưng Ức Thư Huyên chưa từng đáp lại một ai.
Bây giờ…
Cô ta lại thể hiện sự yêu mến với một tên nhóc đến từ thế tục…
“Hối hận à? Ha ha…”
Cổ Tinh Hoa nở nụ cười châm chọc và dữ tợn.
Hắn cũng nhìn ra ánh mắt của Ức Thư Huyên, vì thế càng cảm thấy khó chịu với Trần Bát Hoang. Cổ Tinh Hoa trầm trọng nói: “Từ khi chào đời đến nay, Cổ Tinh Hoa này không biết cái gì là hối hận, tôi cũng muốn trải nghiệm thử cảm giác “hối hận” trong truyền thuyết xem… nó như thế nào?”
“Cô Thanh Vũ, ngay bây giờ, tôi sẽ cho cô thấy rõ rốt cuộc là tôi mạnh hay tên Trần Bát Hoang trong miệng cô mạnh”, Cổ Tinh Hoa khoanh tay trước ngực, liếc nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt khinh thường. Ngoại trừ Âu Dã Thanh Vũ, mấy người Ức Thư Huyên, Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã đều bị hắn xem là mục tiêu.
Bình luận facebook