Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1152
Chương 1152
Chợt, hắn bước lên một bước.
Một bước, hai bước, ba bước…
Cổ Tinh Hoa đi về phía Ức Thư Huyên.
Sắc mặt cô ta thoáng thay đổi, đề cao tinh thần cảnh giác, không dám có chút lơ là.
Tuy thực lực cô ta không tệ, thế nhưng… so với Cổ Tinh Hoa thì lại kém xa.
Người đàn ông đối diện đã gia nhập học viện Vô Song nhiều năm, dùng thân phận võ giả thế tục để đi đến địa vị ngày hôm nay, và những gì hắn có được đều dựa vào thực lực bản thân.
Từ đó có thể đoán được thực lực của hắn không tầm thường.
Hiện tại, hắn đã sớm đạt đến cảnh giới Linh Hải trung kỳ.
Phóng mắt khắp toàn bộ Côn Luân Hư, với độ tuổi này, có rất ít người đạt đến Linh Hải trung kỳ.
Cổ Tinh Hoa di chuyển, trong phạm vi trăm mét, tất cả mọi người có thể cảm giác được một luồng linh khí nặng nề đang lan tỏa. Một vài võ giả có tu vi thấp kém đứng gần đó đều cảm thấy ngạt thở, cứ như có một ngọn núi lớn đè lên người.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Đàm Thu, Hà Đồn. Mấy người bọn họ có cảm giác mình là đứa nhóc bị mãnh hổ để mắt, mồ hôi lạnh bất giá tuôn ra, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Chênh lệch quá lớn!
Không có hai cao thủ là Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã thì chỉ riêng khí thế, Cổ Tinh Hoa cũng đã có thể trấn áp bọn họ.
“Sẵn sàng liều mạng”, sắc mặt Giang Hồ Hải trầm xuống, ông ta biết khó mà tránh khỏi một trận đại chiến.
“Cậu Cổ, làm thịt bọn họ!”, Diệp Ca tức giận cực điểm, trong cơn giận dữ, ngay cả Ức Thư Huyên mà hắn cũng không muốn bỏ qua.
Ngăn cản.
Nhìn thấy Cổ Tinh Hoa ra tay, trong mắt hắn lóe lên tia phấn khích, nhe răng cười. Một vài võ giả chung quanh cùng tỏ vẻ hả hê, chờ xem trò hay.
Thế nhưng…
Ngay lúc đó, bỗng…
“Sát hạch còn chưa kết thúc, nếu các vị có tranh chấp hoặc mâu thuẫn thì xin hãy đợi giải quyết sau”, một giọng nói có hơi nặng nề vọng đến.
Chợt, một bóng người từ xa đi tới, người nọ để râu hình chữ bát, thoạt nhìn độ khoảng 50 tuổi.
Không ai khác, đó chính là phó viện trưởng ngoại viện, Trần Nguyên Bình.
Nhìn thấy ông ta, các đệ tử và giáo viên có mặt tại quảng trường, kể cả viện trưởng Tử Vân Tử cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Không ai ngờ ông ta lại nhúng tay vào lúc này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ.
Dù sao thì học viện cũng có quy định rất rõ, cho phép tranh chấp, thậm chí cho phép giết người, thông qua những việc này để đào thải một vài võ giả. Chính vì lẽ đó nên bất kể là giáo viên hướng dẫn hay viện trưởng thì cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện giữa các đệ tử.
Nhưng hôm nay…
Lại có chuyện khác thường!
Đám người vốn đang chờ mong Cổ Tinh Hoa ra tay lập tức tỏ vẻ thất vọng.
Chợt, hắn bước lên một bước.
Một bước, hai bước, ba bước…
Cổ Tinh Hoa đi về phía Ức Thư Huyên.
Sắc mặt cô ta thoáng thay đổi, đề cao tinh thần cảnh giác, không dám có chút lơ là.
Tuy thực lực cô ta không tệ, thế nhưng… so với Cổ Tinh Hoa thì lại kém xa.
Người đàn ông đối diện đã gia nhập học viện Vô Song nhiều năm, dùng thân phận võ giả thế tục để đi đến địa vị ngày hôm nay, và những gì hắn có được đều dựa vào thực lực bản thân.
Từ đó có thể đoán được thực lực của hắn không tầm thường.
Hiện tại, hắn đã sớm đạt đến cảnh giới Linh Hải trung kỳ.
Phóng mắt khắp toàn bộ Côn Luân Hư, với độ tuổi này, có rất ít người đạt đến Linh Hải trung kỳ.
Cổ Tinh Hoa di chuyển, trong phạm vi trăm mét, tất cả mọi người có thể cảm giác được một luồng linh khí nặng nề đang lan tỏa. Một vài võ giả có tu vi thấp kém đứng gần đó đều cảm thấy ngạt thở, cứ như có một ngọn núi lớn đè lên người.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Đàm Thu, Hà Đồn. Mấy người bọn họ có cảm giác mình là đứa nhóc bị mãnh hổ để mắt, mồ hôi lạnh bất giá tuôn ra, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Chênh lệch quá lớn!
Không có hai cao thủ là Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã thì chỉ riêng khí thế, Cổ Tinh Hoa cũng đã có thể trấn áp bọn họ.
“Sẵn sàng liều mạng”, sắc mặt Giang Hồ Hải trầm xuống, ông ta biết khó mà tránh khỏi một trận đại chiến.
“Cậu Cổ, làm thịt bọn họ!”, Diệp Ca tức giận cực điểm, trong cơn giận dữ, ngay cả Ức Thư Huyên mà hắn cũng không muốn bỏ qua.
Ngăn cản.
Nhìn thấy Cổ Tinh Hoa ra tay, trong mắt hắn lóe lên tia phấn khích, nhe răng cười. Một vài võ giả chung quanh cùng tỏ vẻ hả hê, chờ xem trò hay.
Thế nhưng…
Ngay lúc đó, bỗng…
“Sát hạch còn chưa kết thúc, nếu các vị có tranh chấp hoặc mâu thuẫn thì xin hãy đợi giải quyết sau”, một giọng nói có hơi nặng nề vọng đến.
Chợt, một bóng người từ xa đi tới, người nọ để râu hình chữ bát, thoạt nhìn độ khoảng 50 tuổi.
Không ai khác, đó chính là phó viện trưởng ngoại viện, Trần Nguyên Bình.
Nhìn thấy ông ta, các đệ tử và giáo viên có mặt tại quảng trường, kể cả viện trưởng Tử Vân Tử cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Không ai ngờ ông ta lại nhúng tay vào lúc này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ.
Dù sao thì học viện cũng có quy định rất rõ, cho phép tranh chấp, thậm chí cho phép giết người, thông qua những việc này để đào thải một vài võ giả. Chính vì lẽ đó nên bất kể là giáo viên hướng dẫn hay viện trưởng thì cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện giữa các đệ tử.
Nhưng hôm nay…
Lại có chuyện khác thường!
Đám người vốn đang chờ mong Cổ Tinh Hoa ra tay lập tức tỏ vẻ thất vọng.
Bình luận facebook