• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Bất Đồng (1 Viewer)

cảm nhận của bạn khi đọc xong chương này

  • cũng được

    Votes: 0 0.0%
  • bình thường

    Votes: 0 0.0%
  • không hay

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    5
  • Lạc Lối

Một đoàn người chạy hùng hục, trên tay cầm nào giáo mác, gậy gộc thậm chí có cả nồi vung, xoong chảo hay chỉ là một cái muôi. Như thể họ đang bận làm một cái bánh lớn rồi khi có chuyện xảy ra thì họ ngay lập tức vớ theo những thứ ở gần mình nhất để tham gia vào cuộc thi maratong này. Nhưng đây không phải là một cuộc thi chạy thật, trông đoàn người kia mặt mày vô cùng tức giận. Bọn họ đang đuổi theo một cái gì đó vô cùng kinh khủng hoặc đã từng gây ra cho họ vô ngàn đau thương.
Phía trước đó không xa, một thiếu niên mới lớn, khuôn mặt non nớt đang đỏ gay lên vì chạy quá sức chịu đựng của mình. Cậu thở hồng hộc, mồ hôi chảy dài trên mặt. Chạy bên cạnh là một thiếu nữ chạc tuổi cậu, vẻ đẹp ngây thơ trong sáng của nàng có thể khiến hàng ngàn người đàn ông quỳ xuống hứa trọn đời bảo vệ cho nàng.
Chàng thiếu niên vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn đám bụi lớn phía sau, mồ hôi vẫn chảy dòng dòng trên má, không khỏi sợ hãi đoàn người kia bắt kịp, bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt tay thiếu nữ bên cạnh. Mái tóc đen của cô không ngừng phấp phới trong gió.
– Cẩn thận.
Thiếu nữ vội đỡ lấy chàng trai khi cậu ta vấp phải một nhành cây. Chàng thiếu niên vực dậy nhanh chóng không dám dừng lại một giây để nghỉ.
Cả hai chạy một mạch cho đến khi thấy phía trước là vực thẳm không đáy thì vội vã dừng lại. Chàng thiếu niên ở trên đỉnh điểm sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt và phía sau đang là một đoàn người đang hung hãm không thể nguôi ngay lúc này. Hai người không còn lối thoát.
– Tụi bay cùng đường rồi!
Tiếng hét đằng sau khiến hai người giật mình quay ngoắt lại, một đám đông người cầm gậy gộc đủ thứ linh tinh đã đuổi đến nơi, trông ai cũng vô cùng giận dữ đầy thù địch. Chàng thiếu niên vội vàng che chắn cho thiếu nữ. Trước đám đông đang tức giận lúc nào cũng trừng trừng lườm họ như muốn lao tới ăn tươi nuốt sống, người cậu run lẩy bẩy nhưng vẫn gan dạ đứng chắn cho thiếu nữ, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt họ, cúi đầu chạm đất lớn tiếng:
– Xin cách vị hãy để cô ấy đi.
Trước hành động đột ngột của thiếu niên, thiếu nữ bên cạnh không khỏi bàng hoàng, cặp lông mày nhíu lại, khuôn mặt sầu thảm, miệng khẽ kêu lên: “Kìa…Eri.”
– Cô ấy không gây nên tội tình gì, vậy xin mọi người hãy tha cho cô ấy và để cô ấy rời khỏi đây.
Chàng thiếu niên nói tiếp. Cậu chỉ là một người mới lớn, vốn hiểu biết sự đời không nhiều, nhưng trước mặt người mình muốn bảo vệ lại vô cùng dũng cảm, sẵn sàng vứt bỏ lòng tự trọng tự tôn của mình để quỳ lậy người khác. Đây là điều mà ít ai làm được. Nhưng trước hành động dũng cảm đó của thiếu niên thì những người kia chỉ liếc nhau ngán ngẩm khinh thường. Một trong số họ bước lên hỏi cậu bằng tông giọng hết sức bình thường mà vẫn không khỏi khiến những người xung quanh phẫn nộ:
– Không có tội tình gì là sao?
Không khí bao trùm sự tức giận, họ gào lên để trả lời cho câu hỏi vừa rồi. Đôi mắt chứa sự căm thù tột cùng hướng về người con gái vốn không làm gì nên tội nên tình kia.
Anh chàng vừa đặt câu hỏi khi nãy giơ cuốc lên ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi anh ta trỏ cuốc vào cô gái phía sau Eri và gào lên đầy căm phẫn:
– Nhìn cho kỹ đằng sau mày xem nó là loại gì? Người không ra người, chân thì là đuôi rắn. Chẳng phải là kẻ thù truyền kiếp của tộc người chúng ta – Nó là Lamia.
Thiếu nữ đứng sau Eri bưng mặt đầy đau khổ. Vẻ ngoài của cô dù có xinh đẹp cỡ nào cũng không thể phủ nhận dòng giống Lamia trong cô. Mảnh vải to cột ngang hông che phủ đến chân rơi xuống, thứ lộ ra không phải đôi chân người mà là đuôi rắn to và dài, những đường xọc màu lòe loẹt trên đuôi kì dị càng chứng tỏ cô là một sinh vật tàn độc.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, Eri nhìn thiếu nữ nửa người nửa rắn thì đau lòng nhiều hơn là sợ hãi. Cậu vẫn cố gắng che chắn cho cô trước đám dân làng hung dữ. Thấy vậy những người kia lại gào lên:
– Mày không có mắt hay là bị nó làm cho mù rồi?
Không để cho cậu thiếu niên Eri kịp phản biện, trưởng làng – người đàn ông lớn tuổi nhất trong đám dân làng đuổi theo bước ra, cố gắng khuyên can trước khi sự việc đi xa thêm.
– Mày biết rồi đấy. Lamia là loài chuyên dụ dỗ đàn ông để ăn thịt. Mày lén lút nuôi nó đã trái đạo làng rồi, nay lại còn mở đường cho nó chạy.
Vị trưởng làng nói mà trong thâm tâm không khỏi cảm thấy đau lòng cho cậu thiếu niên nhỏ tuổi chưa biết gì, nói chưa dứt lời lão đã ho khù khụ. Không biết là do chạy nãy giờ hay là do quá bi thương cho số phận của cậu.
Bên cạnh, một bà góa phụ nước mắt đầm đìa cất lời khuyên can:
– Con ơi! Lại đây với ta để làng còn giết nó. May mà phát hiện kịp chứ không con bị nó ăn thịt thì ai biết được đây.
– Đúng đấy Eri! Đừng mù quáng bảo vệ cho con ả đó nữa, nó là quái vật ăn thịt người đấy.
Eri nắm tay chặt đến nỗi móng tay lún sâu vào da thịt như sắp bật máu, răng cậu cũng nghiến chặt lại. Thiếu nữ bên cạnh nhìn vẻ mặt đỏ gay của cậu, khóe mi trong vô thức ngập đầy nước mắt, cô khẽ thốt tên cậu: “Eri…”
– ĐỦ RỒI ĐẤY!
Eri hét to một tiếng làm đám dân làng giật mình ngậm miệng. Cậu tức giận đứng lên, tay phủi chỗ đầu gối dính đầy đất cát. Hai lòng bàn tay hằn rõ dấu móng tay. Eri run lên, không phải vì đau mà vì căm tức trước những lời vu oan trắng trợn.
– Quyến rũ sao… ăn thịt sao? Tất cả chỉ là giả dối thôi.
Cậu gào lớn phẫn nộ.
Mọi người trợn mắt kinh ngạc. Còn thiếu nữ khi nghe lời bênh vực của Eri thì khuôn mặt đau buồn của cô lại điểm chút rạng rỡ và cảm động.
Chỉ tay vào từng người từng người trước mặt, cậu lớn giọng. Ngay cả với những người đã từng nuôi dạy cậu, Eri cũng không kìm lại, cậu gào lên như thể đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu cố gắng vì một ai đó. Một cậu nhóc ngày thường lúc nào cũng nhút nhát hậu đậu nhưng giờ sẽ không còn nữa, vì cậu đang lấy hết can đảm ra để bảo vệ một người quan trọng với mình.
– Các người đang ngụy biện cho sự ngu dốt của bản thân mình. Các người lấy một vài cá nhân rồi quy tội cho cả một giống loài. Lamia thì sao, Lamia cũng là một bộ tộc, họ cũng có cùng mục đích giống như con người chúng ta là tồn tại trên cõi đời này.
Dừng lại một chút lấy hơi, đầu óc Eri quay cuồng. Cậu biết rõ nói như vậy vẫn chưa đủ, chưa đủ để mọi người hiểu ra điều mà cậu đã thấy được.
– Tại sao? Tại sao các người lại tàn nhẫn như thế.
Eri gần như kiệt sức, cậu đã chạy quá xa và không nghỉ một chút nào, gào thét lại càng khiến cậu mất sức hơn. Eri thở hổn hển không thể nói thêm nhưng hai tay vẫn nắm chặt và chắn trước thiếu nữ Lamia.
Mọi người không ai nói một câu nào, bởi họ cũng không rõ điều đó. Tất cả những gì họ biết đều là từ đời cha ông truyền lại, luôn nhắc nhở họ khắc ghi trong lòng về sự hình thành của tộc người cũng như kẻ thù của họ. Hoặc là những lời bàn tán từ một câu chuyện có thật của một ai đó đã từng trải qua.
– Mày có thể nói vậy vì mày chưa từng thấy sự tàn bạo của chúng. Nó giống như cảnh bầy sói rừng xâu xé từng miếng thịt con mồi ấy.
Một người đàn ông tầm ba tư ba lăm tuổi, dưới cằm lún phún râu bước ra từ đám dân làng. Mặt anh ta đầm đìa nước mắt, miệng thì nhếch lên như cười mà chẳng phải cười.
– Còn tao thì đã thấy hết đấy.
Gã cười một tràng dài quỷ dị rồi bất ngờ im bặt, trỏ thẳng vào thiếu nữ Lamia mà gào lên thống thiết:
– Cha tao đã bị chính chúng nó giết hại đấy!
Gục xuống như kiệt sức, hai vai anh ta run bần bật khi nhớ lại thảm cảnh mấy chục năm về trước, khi anh ta còn là đứa nhỏ chưa biết gì. Một ngày, thấy cô gái đẹp mặc một cái váy dài che kín chân khá kì lạ bị thương giữa rừng, cậu bé vừa thấy sợ mà cũng thấy thương cô gái kia liền chạy về nói với cha. Cha cậu nghe vậy vội vã chạy đi giúp cô gái, bởi lòng tốt nói với ông rằng phải luôn cứu giúp người khác khi khó khăn. Cậu bé đi theo cha, nhưng cậu đang chạy thì bị vấp ngã nên tụt lại phía sau, chân cậu sưng một vết to khó mà chạy tiếp, đang xoa xoa chân thì nghe tiếng thét của cha. “Chuyện gì vậy?” Cậu nhóc tò mò bò lại một bụi rậm rồi vén lên, cảnh tượng trước mắt kinh hoàng đến nỗi ăn sâu vào mỗi giấc ngủ của cậu cho đến bây giờ.
– Lũ súc vật đó… Lũ khốn nạn đó…
Gã đàn ông nức nở khi nhớ lại cảnh tượng kinh khủng đó, cha cậu bị hất lên như một món đồ chơi, rồi bốn năm con Lamia lao đến nắm lấy từng bộ phận của ông giật ra khỏi cơ thể, sau đó ngấu nghiến ngon lành. Tiếng nhóp nhép khi chúng thưởng thức con mồi lúc nào cũng vang bên tai gã.
– Tao cố sống đến bây giờ cũng chỉ để chờ ngày trả thù lũ súc sinh đó, thế nên mau cút ra, thằng ngu kia.
Gào lên uất hận, gã rút từ bên hông ra một con dao găm rồi lao tới, mặc kệ chắn trước thiếu nữ Lamia là Eri gã cũng không chút nương tay, gân máu nổi đầy chán.
– Chết hết đi!
Thiếu nữ La-mi-a kinh hãi nhìn con dao đang lao thẳng về phía Eri, cô vội đẩy cậu ra nhưng Eri vẫn kiên định đứng yên. Bất chợt, mặt đất rung chuyển rầm rầm, mạnh đến nỗi người đứng cũng không nổi. Ai nấy đều phải ôm đầu quỳ sát đất. Trên không, một thiên thạch lớn lao xuống cháy rực một khoảng trời.
Giữa đám dân làng đang hốt hoảng kinh ngạc có một thiếu niên tầm tuổi Eri chen qua đám người để nhìn rõ hơn thiên thạch lạ. Cậu có mái tóc đỏ rực khác với mọi người, trên cổ đeo một chiếc vòng sắt cũ khắc chữ Eren.
– Cái gì vậy?
Bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện một thiên thạch đỏ rực như đốt cháy mọi vật trên đường nó đi qua. Thiên thạch kì lạ đó chính là thứ mà Luna đã nhìn thấy lúc trước. Cô đã có dự cảm không lành về chuyện này nên tính lên đường trở về thủ đô của Caeruleo. Nhưng trên đường lại gặp những kẻ lạ mặt ngáng đường, hoặc đúng hơn là trước hành động bắt nạt kẻ yếu của chúng khiến cô không thể bỏ qua, đặc biệt là dưới danh nghĩa của Broadsword.
– Thật là khó tin mà.
K-nas đổ mồ hôi hột nhìn hai người đánh nhau bằng tốc độ âm thanh. Tất cả những gì anh thấy chỉ là những tiếng choang choang chói tai của vũ khí lúc va chạm và khói bụi mù mịt.
Chú chim Iceland bay bên cạnh K-nas cũng tròn mắt nhìn kẻ đang đánh ngang hàng với Luna.
Sa mạc rộng lớn gần như bị thổi tung lên, cát bay mù mịt không nhìn rõ cảnh vật. Rusia và BroadSword, một người mất kiểm soát lao vào tấn công như con thú hoang dại, còn người kia ánh mắt sắc lạnh vung thanh đại đao nhẹ bẫng, đỡ từng đòn tấn công rồi phản đòn đầy uy lực. Hai người cứ thế lao vào nhau tấn công nhau mà không màng đến xung quanh mình là cái gì hay bản thân đã ra đến rìa sa mạc. Bất cứ vật gì nằm trong phạm vi tấn công của hai người đều bị phá hủy với những vết cắt mà người thường không thể gây ra.
Thanh đao lớn nặng nề mà BroadSword vung lên vung xuống như không, uy lực của nó cũng không phải dạng tầm thường. Một chém từ BroadSword nhưng Rusia né được, mặt đất và cây cối phía sau anh bị phá hủy như thể vừa có đại pháo quét qua đây. Nếu người thường chắc chắn sẽ bị trọng thương nhưng đây là một thần chết và Rusia còn đang trong trạng thái điên loạn khi lao vào tấn công BroadSword mà không có chút suy nghĩ hay phòng bị.
“Tên này…”
Đưa đại đao ra đỡ lấy thanh lưỡi hái đang hướng về phía mình, lồng ngực Luna đập mạnh khi mặt Rusia dí sát vào cô. Vẻ điên loạn cùng nụ cười như con thú khát máu như thể bị quỷ nhập mà không còn là con người.
Mái tóc trắng nhiễm sát khí của Rusia đang chuyển dần sang đỏ, mắt anh hoàn toàn đen kịt là trạng thái khi anh mất kiểm soát và tấn công bất cứ ai lại gần. Ngay cả K-nas cũng không thể làm gì ngoài việc đứng ngoài bồn chồn lo lắng và chạy theo Rusia. Cái nóng của sa mạc cũng không giảm bớt dù xuất hiện nhiều đám mây trắng che khuất mặt trời làm người anh ướt đẫm mồ hôi. Nhưng nó không khiến anh bận tâm bằng việc BroadSword có thể đánh ngang hàng với Rusia ngay cả khi anh ta ở trong trạng thái này.
– Ngoài gã đó ra chẳng còn ai có thể đánh ngang hành với Rusia vậy mà tên này lại làm được. Một con người có thể mạnh như vậy sao?
– Cẩn thận!
Thản nhiên đậu trên vai K-nas, Iceland vỗ cánh bay lên hét lớn cảnh báo.
BroadSword còn chưa kịp định hình khi đối thủ đột nhiên biến mất, trái, phải, trước, sau đều không thấy hắn. Khi Iceland hét lên cảnh báo cũng là lúc Rusia xuất hiện từ trên cao, lưỡi hái của hắn bắn ra những tia đen sắc nhọn lao thẳng xuống BroadSword. Mặt đất bị bắn tung lên, đất văng tứ phía.
Môi nhếch cười, Rusia tự mãn khi đối thủ phải hứng chọn đòn tấn công vừa rồi. Mái tóc nhuộm đỏ đậm hơn như hưng phấn. Nhưng ngay lập tức từ lớp bụi dày phía dưới, tà áo trắng phấp phới hiện ra, BroadSword phi thân lên ngang hàng với Rusia ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn cùng lúc là nhát kiếm mạnh mẽ lao tới. Rusia né được.
– Tuyệt!
K-nas hét lên phấn khích khi Rusia né đòn thành công ở khoảng cách ấy. Tuy vậy, anh vẫn há mồm kinh ngạc ngay khi Rusia bị rơi đập mạnh xuống đất. Còn BroadSword tiếp đất nhẹ nhàng với cây đại đao trên vai, áo choàng che kín người được thổi bay hiện ra thân hình một thiếu niên mảnh khảnh. Tay chống hông, qua chiếc mũ trụ, đôi mắt vàng sắc bén của BroadSword ung dung nhìn đối thủ.
– Làm thế nào?? Ngài ấy đã né được nó!
– Là ma ảnh.
Rusia vực dậy từ cú ngã vừa rồi, anh phủi bụi trên người, khi trên tay có cảm giác ươn ướt của máu thì nhíu mày. Đôi mắt đã trở lại bình thường không còn đen kịt như khi nãy, màu đỏ nhạt dần rồi mất hẳn trên tóc.
K-nas khó hiểu nhìn Rusia, cậu mừng là anh đã thoát khỏi tình trạng mất kiểm soát nhưng đòn đánh vừa rồi khiến anh bị thương thì thật lạ.
Rusia trừng mắt nhìn BroadSword khi nhớ lại đòn tấn công vừa rồi. Anh dễ dàng tránh được nó nhưng phía đối diện lại có ma ảnh.
“Ta đã né được bản thể nhưng dính đòn từ ma ảnh phía sau. Chỉ một cái bóng mà sát thương thật kinh khủng.”
Phía đối diện, BroadSword vác thanh đại đao trên vai, áo khoác màu trắng bị gió chiều thổi bay với dáng vẻ ung dung, nhưng đầy phòng thủ, sẵn sàng đón nhận bất cứ đòn tấn công nào từ đối thủ.
“Con người này quả thật không bình thường.”
Rusia và K-nas, hai người đều lấy làm kì lạ khi thấy một con người mạnh mẽ đến vậy. Bản thân Luna mang trên mình danh nghĩa BroadSword trừ gian diệt bạo cũng chưa từng gặp qua đối thủ như này. Thế giới của cô còn gì khác lạ để cô phải kinh ngạc nữa đây? Trái tim thiếu nữ ngày nào giờ lại quá lạnh lùng, chai sạn đến mức cô gần như quên mình từng là ai, từng là gì.
Rốt cuộc cô là cái gì, hai người kia là cái gì? Chúng ta là cái gì? Tại sao lại có quá nhiều thứ khác nhau đến như thế?
Dẫu biết thế giới được tạo nên từ sự khác biệt, nhưng sao nó lại khốc liệt đến vậy? Người với người, tiên với tiên,…. các chủng loài khác nhau về dòng máu, về từng câu nói, hành động. Nhưng chẳng phải lại cùng chung nhịp thở, cùng chung mục đích là tồn tại trên thế giới này hay sao? Vậy còn phải đánh giết lẫn nhau đến bao giờ?
Là thế giới này khốc liệt tàn nhẫn, hay chính chúng ta đang lạc lối trong mê cung của mình? Đâu mới là ánh sáng để đi theo, hay sương mù đã bao phủ toàn bộ? Đâu mới là lối thoát?
Đôi mắt âm dương một lần nữa bừng mở, nhìn thấu vạn vật, vạn nỗi thống khổ trần gian mọi kiếp.
“ Thoát rồi sao?”
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom