• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Bất Đồng (1 Viewer)

cảm nhận của bạn khi đọc xong chương này

  • cũng được

    Votes: 0 0.0%
  • bình thường

    Votes: 0 0.0%
  • không hay

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    5
  • Mâu thuẫn bắt đầu

Trần Nhật Quang chơi với quơ tay loạn xạ trong không trung, nhưng bao xung quanh anh chỉ là một màu đen đặc không có bất cứ một tia sáng nào. Cảm giác không trọng lực khiến Nhật Quang chỉ muốn bấu víu vào cái gì đó nhưng giữa không gian này anh chẳng thể xác định được phương hướng để di chuyển chứ đừng nói tìm một thứ để bấu vào, thứ duy nhất anh nhìn thấy được là cơ thể mình. Mất một lúc lâu để thích ứng với không gian vô trọng lực, Nhật Quang thử đẩy người mình lên phía trước hai chân đạp đạp trong không khí tiến ra xa hơn. Khi đã quen với cái nơi khỉ ho cò gáy như ngoài không gian này thì cũng không quá khó khăn. Nhưng ngay sau đó, anh chợt khựng lại khi hiểu ra bản thân thật sự đã lạc ngoài không gian. Nhật Quang thoáng nhíu mày. Nếu nơi này là không gian ngoài vũ trụ thật thì anh đáng lẽ phải nổ tung hoặc chết vì không có oxi, mà hiện tại anh vẫn đang lơ lửng ở nơi này và hít thở bình thường.



Bất chợt trong bóng tối đen đặc ấy lóe lên một tia sáng bay theo hình vòng cung, nó xoẹt ngang qua thật nhanh để lại phía sau một dải dài trắng xóa như một cánh cổng. Nhật Quang chăm chú nhìn vệt dài trắng xóa trông như một cái cổng vẫn chưa biến mất trong không gian mà hiện hữu như thể ở đó là một cánh cổng thật sự. Anh đạp chân trong không gian bay đến nơi có vệt sáng kia. Nơi tận cùng của vệt sáng dài là một tinh cầu nhỏ bay lơ lửng giữa không trung, xung quanh nơi này đầy những trụ băng phát ra thứ ánh sáng xanh nhè nhẹ. Nhật Quang đạp chân đáp xuống tinh cầu nhỏ, anh đưa mắt nhìn xung quanh và sờ thử vào một trụ băng ngay cạnh rồi ngay lập tức rụt tay lại khi tiếp xúc với cái buốt thấu đến xương. Tiến sâu hơn vào mảnh đất lạ, Nhật Quang khựng lại khi thấy một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần cô độc một mình nơi hiu quạnh đang lơ lửng giữa không trung. Khác với anh nàng đang bay chứ không phải lơ lửng vì mất trọng lực. Nàng có mái tóc vàng bồng bềnh óng mượt, phía sau đầu là một vật có hình như mặt trời với những tia nhọn lấp lánh tỏa ra bốn hướng. Trên tay nàng là một chiếc dây chuyền tinh xảo bắt mắt gắn đầy những viên đá pha lê lấp lánh nhưng lại đang dần vỡ vụn, ở giữa chiếc dây chuyền là năm hốc nhỏ trống rỗng.



Nhật Quang tiến gần đến với nữ nhân kia, anh nhíu mày trước dáng vẻ cao quý, phong thái của một vị thần và đặc biệt là sự xuất hiện kỳ lạ của cô ở giữa không gian cũng kỳ lạ này. Cẩn thận quang sát người đối diện, cô ta ăn mặc có chút hở hang, chiếc váy được cố định bằng hai chiếc đai áo vắt qua vai, trên có gắn một vật nhọn trông như chiếc sừng chĩa ra hai bên, đằng sau là đuôi áo choàng dài chấm đất. Trên đầu đội một chiếc mũ nhọn có gắn lông vũ che kín cả hai con mắt. Nhật Quang liền cất tiếng hỏi.

– Cô là ai?

Không có tiếng trả lời. Anh nghĩ rằng nữ nhân đó đã không nghe thấy mình nói gì liền hỏi lại lần nữa, nhưng ngay lập tức khi nữ nhân kia hé mở đôi mắt sau tấm rèm của chiếc mũ mà cho dù Nhật Quang không nhìn thấy anh cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn trực diện thẳng vào mình của cô ta, sau đó một giọng nói ấm áp nhẹ bẫng vang lên trong đầu Nhật Quang.

“ Con người phàm tục ta là Hoàng Ánh Dương. Ngươi sao có thể xuất hiện ở đây, chẳng nhẽ vận mệnh xoay vần đều có lý do của nó. Người là người đó?”

Bất ngờ bị giọng nói của nữ nhân tuyệt đẹp kia truyền thẳng vào trong đầu khiến anh không khỏi ngạc nhiên, đôi lông mày lại nhíu vào với nhau. Nhật Quang lặp lại lời Ánh Dương.

– Người đó?

Ánh Dương nở một nụ cười nhẹ đáp lại Nhật Quang làm tim anh trong khoảnh khắc hẫng mất một nhịp, mặt hơi đỏ ửng lên. Húng hắng ho vài cái để lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình nhưng Nhật Quang ngay lập tức bị những lời nữ nhân kia vang lên trong đầu mà không khỏi có chút kinh ngạc.

“ Vượt qua được giới hạn của con người phàm tục, thách thức cả số mệnh để vượt qua được cả giới hạn của tạo hóa. Con người kia ngươi thật phi thường, chào mừng người đến với thế giới vô cực – nơi khởi đầu của mọi thế giới.”

Đôi mắt mở to có chút ngạc nhiên, Nhật Quang nhíu mày hồ nghi nhìn Ánh Dương hất hàm hỏi.

– Cô là ai?

Thái độ ngạo mạn cùng vẻ hoài nghi của cậu thiếu niên không hề làm Ánh Dương bận tâm. Cô một lần nữa đi thẳng vào tiềm thức Nhật Quang để trả lời cho câu hỏi của anh.

“Ta là thần.”

Đưa tay đặt trước ngực như cầu khẩn, ánh sáng từ người Ánh Dương đột nhiên bừng lên mạnh mẽ. Nó như chứng minh cho những gì cô nói. Tuy vậy Nhật Quang vẫn chăm chú theo dõi mọi biểu hiện của cô, anh nhắm đôi mắt của mình lại rồi mở ra ngay lập tức. Con ngươi hình thái cực như muốn nuốt thấu vị thần xinh đẹp kia.

“ Đây là nơi khởi đầu của mọi thế giới, chỉ có những “đấng sáng tạo toàn năng” mới có thể đặt chân đến đây.”

Nhật Quang mở lớn mắt vẻ kinh ngạc.

“ Vị thần của ánh sáng của toàn bộ vũ trụ này. Ta là thần của các vị thần.”



Chàng thiếu niên mặt biến sắc, vẻ đầy hoài nghi nhìn lại chính mình rồi nhìn Ánh Dương, anh hỏi: “ Tôi….đã chết rồi sao?”

Lập tức trong tiềm thức lại vang lên tiếng nói của Ánh Dương: “ Không ngươi chưa chết, chính tiềm thức của ngươi đã tìm đến đây. Thoát ra khỏi quy luật tầm thường của tạo hóa, vượt lên trên những kẻ phàm phu nhất ngươi đã hoàn toàn trở thành một vị thần thuộc “Đấng sáng tạo”.”

Dừng lại một chút như để nhìn kỹ dung mạo cũng như dáng vẻ của Nhật Quang, Ánh Dược chắp hay tay trước ngực đột ngột quỳ xuống trước chàng thiếu niên trẻ tuổi, sau chiếc mũ khóe mắt cô chảy xuống hai dòng lệ trong và cất lên tiếng nói của mình. Trong khoảnh khắc làm Nhật Quang như nghe thấy toàn bộ thanh âm từ vô vàn các vũ trụ.

“ Hỡi sứ giả tạo hoá, hãy cứu lấy không chỉ thế giới của người mà toàn bộ vũ trụ rộng lớn này.”

Trần Nhật Quang hoàn toàn bị sốc. Anh giật lùi lại vài bước và đưa tay lên ôm lấy đâu, bất ngờ một chân lại bước hụt ngã ra khỏi tinh cầu, rơi vào không gian. Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt anh là khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Hoàng Ánh Dương.



“Mình phải… cứu lấy thế giới này ư?”

~oOo~

Đứng trên mỏm núi chơi vơi, phía trước là vực thẳm, xung quanh là núi đá cao chọc trời. Một người đàn ông dáng ngươi cao dong dỏng tầm hai lăm hai sáu tuổi, mái tóc đen ngắn điểm vài sợi bạc. Gió núi lạnh mang theo hơi thở của đất trời thổi qua người đàn ông, cơn gió luồn qua mái tóc rồi thổi ra sau. Dáng vẻ cô độc cùng bờ vai cứng ngắc như đang cố gắng gánh lấy đau thương của cả thế giới. Nhật Quang trước vẻ hùng vĩ của thiên nhiên chỉ mang theo một tiếng thở dài.

Thế giới này đẹp như vậy, cho dù có tạp khuẩn nhưng trên đời này không có cái gì là hoàn hảo, hình tròn thì cũng sẽ có điểm méo không chỉ vì một vài con sâu làm dầu nổi canh mà kết luận rằng thế giới này là xấu xa cần phải xóa bỏ. Và không chỉ riêng thế giới này mà còn hằng ha các thế giới song song, vũ trụ khác đang tồn tại cũng sẽ có nguy cơ bị diệt chủng.



Nhiệm vụ bây giờ mới thực sự bắt đầu!



Bỏ bàn tay trái đang đúc trong túi áo có gắn một cái nỏ, Nhật Quang cởi bỏ chỗ nối của nó kéo dịch xuống để lộ một vết sẹo dài nổi lên nhìn rất đáng sợ. Anh đưa tay chạm lên vết sẹo đó, môi hơi nhếch lên như mỉm cười. Có một nét dịu dàng hiện trên mặt anh rồi nhanh chóng biến mất trở về vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng thường ngày. Xong anh gắn lại cái nỏ rồi đi đến mỏm đá mà phía dưới là vực thẳm không đáy còn bên kia là một ngọn núi cao không thấy đỉnh. Nhắm một bên mắt lại rồi mở ra, con ngươi đen hiện rõ hình bát quái với hai thái cực trắng và đen, Nhật Quang mở ra cánh cửa thời không dẫn anh đến các thế giới khác. Một cánh cổng lớn đen ngòm không nhìn thấy điểm tận cùng xuất hiện giữa không trung, mới chỉ nhìn vào đã có cảm giác như bị nó nuốt chửng chứ đừng nói là nhảy vào trong đó.

Nhật Quang nhìn cánh cổng đen ngòm như sắp nuốt chửng lấy mình, anh cười khẩy. Đã từng trải qua biết bao gian nan thử thách mà còn chưa từng chùn bước nói chi là đi qua một cánh cổng như thế này.

“Ta không có húng thú làm người hùng để cứu lấy thế giới nhưng để cứu lấy bạn bè và những người ta yêu thương thì gian nan mấy ta cũng sẽ không chùn bước. Với ta chỉ có chiến thắng chứ không có thất bại.”



Cánh cổng đen ngùn ngụt chỉ muốn nuốt lấy tất cả. Như cảm nhận được sự đói khát nơi không gian vô tận kia, thiên nhiên xung quanh cũng thét gào phản ứng, gió núi thổi vù vù làm bay đuôi áo của Nhật quang. Anh hất tung tà áo của mình lập tức lấy đà nhảy vào cánh cổng đen ngòm không chút do dự, sợ hãi. Ngay cả khi đằng sau có tiếng thét xé lòng của người con gái đang cố níu lấy áo anh. Nhật Quang chỉ quay lại trong tíc tắc môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười không rõ có phải lời từ biệt hay tạm biệt.



“ ĐỢI ĐÃ!!!”



Vương Bích Nguyệt hét lên khản đặc, cô vươn tay cố túm lấy gấu áo của Nhật Quang và khi chỉ còn một chút nữa thì anh đã vội biến mất trong cánh cổng thời không. Bích Nguyệt ngã trên mặt đất. Tay cô nắm chặt lại đấm thật mạnh xuống nền đất, hai vai cô run lên.



Cánh cổng thời không ngay lập tức biến mất. Vương Bích Nguyệt chỉ đứng đó nhìn chân chân vào khoảng không đã chẳng còn cánh cổng nào nữa. Hai dòng lệ châu chảy dài trên má.

Trời đã chuyển về đêm, Bích Nguyệt vẫn đứng chân chân nơi mỏm đá. Đôi mắt ướt của cô giờ đã khô, trong đêm tối đôi mắt ấy vẫn sáng như sao xa, lấp lánh giống như bầu trời đầy sao hiện tại.

Bất chợt có bóng người đi đến khẽ gọi “ Cô Nguyệt”.



Vương Bích Nguyệt ngoảnh lại nhìn, Iratus vẻ mặt tiếc nuối nhìn cô, đôi mày hết nhướn cao lại cau lại như muốn nói mà cũng không biết nói gì. Bích Nguyệt chỉ lặng lẽ gật đầu với một nụ cười buồn nhưng không hề đau khổ.

~oOo~

Sa mạc rộng lớn trải dài chỉ có cát và cát. Cái khô nóng gần như thiêu đốt bất cứ thứ gì đặt chân lên đây, ngay cả những sinh vật thuần sống ở sa mạc cũng phải ẩn mình dưới lớp cát dày để tránh nóng. Tuy vậy trên một mỏm đá nhô ra giữa một vùng đồi cát thấp thoáng bóng dáng của một thiếu niên đang ngồi ôm cây đại đao lớn, trên đầu đội một chiếc mũ trụ hình thù kì lạ. Bên cạnh là một chú chim ưng có lông đuôi màu xanh, như màu của biển cả, đang đuổi theo con thằn lằn cát, khi nghe thấy tiếng thở dài của thiếu niên kia thì vỗ cánh bay lại đậu lên vai cậu.

“Thư giãn đi nào Luna, đừng quá bận tâm những gì đức vua nói.”

Thiếu niên liền cởi bỏ chiếc mũ sắt thì ra là một thiếu nữ có mái tóc vàng óng suôn mềm, đôi mắt to tròn trong vắt như ánh trăng đêm rằm. Cô lãnh đạm trả lời.

“Không biết từ khi nào anh trai ta lại có cái tính bảo thủ như vậy.”

Luna tựa đầu vào cây đại đao, đôi mắt cô nhìn ra xa xăm hồi tưởng lại quãng thời gian khi còn ở trong cung, cùng với Solis – anh trai song sinh của cô, hai người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời sống bên nhau.

Buông tiếng thở dài tiếc nuối cho quá khứ đẹp đẽ kia. Luna co người lại trong cái gió cát của sa mạc, cô mặc kệ cho mái tóc vàng óng của mình bị gió cát quấn vào.
“Có lẽ sợi dây đó đã đứt rồi.”

Lời vừa nói dứt thì chú chim đậu trên vai cô – Iceland phản bác. “Đừng quá bi quan như vậy, Luna!”

“Đức vua có lẽ không được khỏe, cô đừng làm quá lên như thế.”

Nhoẻn miệng cười trước lời nói của Iceland, Luna đặt một ngón tay lên xoa đầu chú chim nhỏ rồi ngả người ra sau, mắt nhìn lên bầu trời không có một bóng mây nào mà lòng chua chát nói.

“Khi lựa chọn ra đi với danh nghĩa của Broadsword ta đã trải qua biết bao chuyện, chỉ một việc nhỏ nhặt như cắt đứt tình anh em này thì không đáng.”

~oOo~



Trong không gian vô tận đặc một màu đen – không gian thời Không, Sicarii đứng chơi với trong không trung nhìn vào màn đêm vô tận.

“ Không gian dịch chuyển là như này sao?”

Bất chợt một con sói to có bộ lông màu xám đen xuất hiện giữa không gian, trên đầu nó là một cái sừng trắng póc khác biệt hoàn toàn với bộ lông, trả lời cho câu hỏi của Sicarii.

“ Cả hai ta cùng có một câu hỏi đấy!”

Sicarii quay lại nhìn con sói vừa xuất hiện, anh nhướn mày: “ Độc Giác Lang?” Sau đó nhắm một bên mắt lại.



Độc Giác Lang tiếp lời: “ Những tưởng chúng ta đã thông hết mọi thứ nhưng hóa ra không phải.”

“ Chúng ta sau cùng cũng chỉ là hạt cát trong vũ trụ rộng lớn này mà thôi.”

Nhếch mép như mỉm cười, Độc Giác Lang gầm gừ rồi trừng mắt nhìn vào không gian đang mở ra phía trước.



“ Này, ngươi có nghĩ giống ta không?”

Sicarii đột nhiên hỏi. Độc Giác Lang nhíu mày. Người kia liền tiếp lời. “ Mọi thứ trên thế gian này được tạo ra đều có liên kết với nhau, có cái này mới có cái kia và ngược lại?”

“Thì sao, có gì là thừa thãi trên đời này? Ngay cả đám con người cũng vậy.”

Đôi mắt trong dây lát hơi trùng xuống như suy nghĩ gì đó, Độc Giác Lang tiếp lời với một cái nhếch mép đầy coi thường. “ Con người thực sự là một sinh vật kì lạ, khi gặp phải một chuyện gì đó mà bản thân không giải quyết được thì lại cho mình là vô dụng rồi để bản thân chìm đắm trong tuyệt vọng và phó mặc cho dòng chảy cuộc đời nhấn chìm. Một lũ sinh vật ngu ngốc không thể tự hiểu giá trị của chính mình.”

Nhếch môi cười trước những điều con sói già đời kia nói, Sicarii hỏi lại.

“ Ngươi đang nói chình mình đấy hả?”

Độc Giác Lang lập tức trừng mắt nhìn gã thanh niên đang cười kia.

“ Nói con người bọn ta là ngu ngốc vô dụng nhưng chẳng phải chính ngươi cũng từng phó mặc bản thân cho số phận, chìm đắm trong ảo mộng và để lòng thù hận chi phối sao?”

Lắc đầu cười trước những lời Sicarii, Độc Giác Lang không thể phủ nhận nó, con sói già đời tự thừa nhận với chín bản thân mình.

“ Phải! Nhưng đâu chỉ mình ta, mà cả ngươi không phải cũng từng như vậy sao. Có khác thì cũng chỉ khác cái cách mà hai ta bắt đầu thôi.”

Khuôn mặt Sicarii hơi trùng xuống khi hồi tưởng lại quá khứ của bản thân. Độc Giác Lang không dừng lại mà nói tiếp.

“ Xuất phát từ điểm tồi tệ nhất, nơi tận đáy của xã hội. Ngươi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có gì nổi trội và bị con người xa lánh rồi ngươi vượt qua mọi thứ để tồn tại dưới danh nghĩa của một kẻ hủy diệt. Thứ đạt được sau mọi nỗ lực lại là nỗi đau tột cùng. Phải nói những thứ ngươi trải qua là khủng khiếp nhất mà loài người chưa một ai có thể qua được.”

Độc Giác Lang cười hềnh hệch kể lại xuất thân của Sicarii. Anh lại cau mày cắt ngang con sói già lắm lời kia. “ Ngươi nói nhiều quá rồi đấy.”

Ho khan để lấy lại vẻ điềm tĩnh, Sicarii nói lại về đề tài cả hai đang bàn lúc đầu.

“ Như ngươi đã nói, mọi thứ sinh ra đều có mối liên hệ với nhau cho nên có những thứ chúng ta không thể hiểu hoàn toàn được.”

Độc Giác Lang hoàn toàn im lặng.

“ Những việc chúng ta tưởng rằng đã hiểu được toàn bộ nhưng thực chất cũng chỉ như nhìn thấy phần nổi của tảng băng trôi. Chỉ khi có thể nhìn thấu toàn bộ các mối liên hệ thì mới có thể rõ được tường tận.”



Nhe nanh cười, Độc Giác Lang lãnh đạm tán đồng. “ Thế giới này vốn phức tạm đâu dễ dàng để hiểu.”



Sicarii gật đầu “Phải!! Ví dụ như thứ trước mặt chẳng hạn.”

Hất tung vạt áo, môi hắn nhếch lên tự mãn.

~oOo~

Trở lại với mỏm đá nơi Luna và Iceland đang ngồi. Phía bầu trời xa bất chợt có tia sáng đỏ rực lao từ trên xuống. Luna biến sắc đứng bật dậy nhìn vật thể lạ đó.

“Có chuyện gì vậy, Luna?” Iceland tò mò, chú chim ưng cũng hướng mắt theo hướng nhìn của Luna mà cũng không khỏi kinh ngạc.

“ Kia….. kia là??”



Mặt đất đột ngột bị sới tung lên, từ không trung mở ra một cánh cổng đen phi từ đó ra một kẻ ăn mặc kì dị ngã trên mặt đất, trên người hắn là một bộ giáp nặng nề tuy vậy trông lại rất nhẹ khi di chuyển vì ngay sau cú ngã đã ngay lập tức bật người đứng dậy và thủ thế. Theo sau hắn cũng từ cánh cổng chưa kịp khép lại kia có hai thanh niên phi ra đều mặc áo măng tô thiết kế khác hẳn với bình thường có đai lưng to bản hoa văn kỳ lạ. Một trong hai người mang lưỡi hái trông như thần chết. Mặt gã mặc giáp kia thoáng vẻ lo lắng.



Hai thanh niên thuộc TOD – là những thần chết đưa linh hồn người chết về thế giới bóng đêm, một trong hai người là Rusia – vua của thế giới bóng đêm, người có mái tóc trắng dài ngang vai, đôi mắt sắc lạnh quét qua đối phương như con dao găm thẳng vào trái tim người đối diện. Người còn lại là K-nas anh ta trông hoàn toàn trái ngược với Rusia, tóc đen cắt ngắn và trông có vẻ điềm đạm hơn. Cả hai đang truy đuổi theo một kẻ chẳng tốt đẹp gì từ không gian này sang không gian khác. Nhảy qua không biết bao nhiêu cánh cổng và dừng lại ở vùng đất không rõ là đâu này.

“Khốn kiếp.”

Gã mặc giáp mắng một câu lập tức quay đầu bỏ chạy. Bản thân hắn hiểu rõ không thể một lúc địch lại hai người đang đuổi theo. Bộ giáp nặng nề mà như bay trên mặt đất.



Rusia vừa chạm chân xuống mặt đất đã lập tức tung chiêu tấn công, lưỡi hái đằng sau biến dị bắn ra một tia sáng về phía gã kia. Nhưng hắn đã nhanh chóng né được đòn tấn công bất ngờ ấy bằng cách nhảy lên không trung, tuy vậy K-nas đã ở ngay phía sau hắn từ lúc nào, tung một đòn làm hắn bay xa một quãng dài.

“ Đây là đường cùng của ngươi rồi.”

Rusia hét lớn cùng với người bạn của mình ra song đòn kết liễu gã kì dị kia. Đòn tấn công mạnh đến nỗi phá hủy mọi vật trên đường bay của nó, để lại một vệt dài sâu trên đất.

Ngồi bệt xuống mệt mỏi, K-nas thở hổn hển tay theo thói quen vò rối mái tóc của mình “ Cuối cùng cũng hạ được hắn.” Nhưng Rusia vẫn dữ nguyên hình dạng biến dị của cây lưỡi hái trên lưng, đôi lông mày lưỡi mác nhích lại gần nhau, anh nói.

“ Vẫn chưa đâu.”

Rồi ngay lập tức thủ thế sẵn sàng cho đợt tấn công tiếp theo. K-nas không khỏi ngạc nhiên. Màn bụi dày mất một lúc cũng bay hết. Hai vị thần chết không khỏi kinh ngạc khi thấy một bóng trắng khác hiện ra sau lớp bụi kia. Tà áo màu trắng bay phấp phới trong bụi cát.



Broadsword trong tư thế phòng thủ, tay cầm thanh đại đao đưa ra phía trước đã đỡ lấy đòn kết hợp của hai người kia. Khoảng đất hai bên bị cày sâu xuống, chỉ riêng vùng đất dưới chân Broadsword là vẫn nguyên vẹn. Bên cạnh là chú chim Iceland đang dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người lạ kia, đằng sau là gã mặc giáp đang trợn mắt kinh ngạc nhìn vị kiếm sĩ.

“ Các ngươi là ai?”

Thu lại thanh đại đao để ra sau lưng, Broadsword trừng mắt nhìn hai kẻ lạ mặt hỏi.

“ Câu đó phải là ta hỏi mới đúng.”

Rusia to tiếng trả lời, bên cạnh anh K-nas cũng tán đồng theo: “ Đúng vậy.”

Broadsword nhíu mày nhìn cả hai.

“ Ngươi, tại sao lại cản đòn tấn công đó cho hắn. Ngươi có hiểu được sự nguy hiểm của tên kia không?”

Hàng lông mày hơi nhướn lên, K-nas mới chỉ liếc qua Broadsword đã nhanh chóng kết luận. “ Này! Có khi nào bọn chúng là đồng bọn không?”

Trước những câu hỏi không đầu không đuôi cùng lời cáo buộc kia, Broadsword chỉ lặng thinh không nói gì. Cô cẩn thận quan sát hai người trước mặt. Đằng sau kẻ ăn mặc giáp kín người mà được gọi là kẻ nguy hiểm bị hai người kia truy đuổi bây giờ liền bày ra bộ mặt yếu đuối nói với Broadsword.

“ Kiếm sĩ! Làm ơn giúp tôi, bọn chúng là ma quỷ đến bắt tôi. Ngài hãy nhìn bộ dạng kì dị của chúng kìa.”

Iceland lập tức quay lại nhìn xéo gã, lông tơ xanh non trên người nó dựng đứng cả lên khi nhìn vào kẻ đang mặc một bộ giáp nặng đến cả tấn kín người. Ở đây không chỉ có mình hai người kia là ăn mặc kì dị.

“ Đồ khốn, ngươi mới chính là quỷ.”

K-nas lập tức xù hết tóc lên khi bị vu oan một cách trắng trợn như vậy. Còn Rusia nãy giờ không nói thêm gì mà im lặng quan sát vị kiếm sĩ đã đỡ được đòn tấn công của hai người và thanh đại đao trên lưng, cùng chú chim ưng kì lạ đậu trên vai. Đôi mắt sắc lạnh quét qua Broadsword, lập tức cảm nhận được ánh nhìn của người đối diện Broadsword cũng không vừa nhìn thẳng vào anh.

“ Có khi nào hắn cũng là thần chết?”

Suy nghĩ này ngay lập tức bị Rusia bác bỏ khi không cảm nhận được tử khí đặc trưng của thần chết trên người Broadsword.

“Ta là Broadsword – kiếm sĩ vô danh.”

Giải đáp thắc mắc cho Rusia, Broadsword tự giới thiệu mình. Cô chỉ mải tập trung vào hai người trước mặt mà quên mất gã phía sau mình đang nhếch mép cười quỷ dị.

Trước lời tự xưng của Broadsword, Rusia và K-nas không khỏi mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, cuối cùng hai người cùng đồng thanh nói: “ Chưa nghe bao giờ.”

Broadsword hơi nhướng mày. Lúc này Iceland mới cất cánh bay đến trước mặt hai người kia, nó lượn một vòng quanh cả hai rồi dừng trước mặt Rusia hỏi: “ Ăn mặc thật kì dị. Các người là thổ dân ở sa mạc à?”

“ Thổ dân cái bếp.” Cả hai cùng đồng thanh.

Lúc này kẻ mà bị gọi là nguy hiểm kia lại lên tiếng van nài Broadsword: “ Kiếm sĩ, ngài hãy mau tiêu diệt bọn chúng. Chúng không phải thổ dân mà là quỷ đội lốt người.”

K-nas lập tức phản bác: “ Tên khốn đừng có vu oan.” Dừng lại một chút, K-nas nheo mắt nhìn tên ác quỷ kia đang nhìn Broadsword với vẻ mặt đầy mưu mô. Ngay lập tức anh nghĩ lại về hành động cũng như lời nói của vị kiếm sĩ tự xưng là Broadsword và kẻ kia. Có vẻ như cả hai chẳng dính dáng gì đến nhau thật. Nhưng vì cớ gì mà khi nãy lại bảo vệ cho một kẻ lạ mặt như vậy.

“Này anh bạn, tôi không biết anh là ai nhưng đây là việc mà tôi phải làm. Kẻ mà anh đang cố gắng bảo vệ kia là kẻ hủy diệt thế giới, việc của tôi là thanh trừng hắn.” Rusia rút cây lưỡi hái trên lưng ra nói. Broadsword thấy vậy cũng lấy thanh đại đao trên lưng xuống trả lời không chút nao núng.

“ Ta cũng vậy. Không cần biết ngươi là ai hay là cái gì nhưng hai đánh một và sống chết đòi giết một người không tấc sắt trong tay như vậy thì ta không thể nhắm mắt làm ngơ.”



Rusia trước câu nói hùng hồn của Broadsword thì nhướn mày khinh bỉ: “ Gã kia nghĩ cái thằng hủy diệt thế giới là một người không tấc sắt trong tay… Không thể tin được.”

Bên cạnh anh K-nas vốn đang suy nghĩ khi nghe thấy câu nói kia cũng không khỏi có suy nghĩ tương tự mà ôm bụng cố ngăn tiếng cười: “ Không thể tin được!! Thật….toẹt vời?!!”

“ Khụ! Anh bạn thật sự rất biết nhìn người đấy. Nhưng để tôi nói này, anh bạn đang phạm phải một sai lầm cực kì lớn đấy.” K-nas ho khan vài cái nói. Anh quay sang Rusia để nói luôn về những gì mình đã suy đoán được thì trợn mắt trước sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ chàng trai có mái tóc trắng bạc, những lọn tóc trông như đang bay trong không khí.

Rusia lúc này đã không dữ được vẻ điềm tĩnh nữa mà chĩa thẳng lưỡi hái của mình về phía Broadsword: “ Nếu các ngươi là đồng bọn thì hãy nói ra đi, đừng hòng đóng kịch với bọn ta.”

Ngay lập tức K-nas lên tiếng chặn lời Rusia:

“ Oi! Bọn chúng không liên quan gì đến nhau đâu.”

“ Thế thì hắn cản đường chúng ta làm gì?!!”



Quắc mắt nhìn K-nas khiến người bạn giật mình, Rusia lập tức vung cây lưỡi hái của mình lên rồi lấy đà lao về phía Broadsword.

“ Ngáng đường ta là phải diệt!”

Rusia nhe rằng cười phấn khích như một con thú điên loạn tìm thấy con mồi sau bao ngày đói khát, mắt anh đỏ ngầu trợn trừng trừng như muốn nuốt sống bất kỳ kẻ nào trước mặt. K-nas khi kịp nhận ra sự mất kiểm soát của Rusia chỉ kịp hét lớn: “ Khoan đã!”

Broadsword cũng không còn trong tư thế phòng thủ nữa, đôi mắt xanh biếc sắc lẹm nuốt trọn đòn tấn công của Rusia rồi lập tức lấy đà phóng bật lên. Hai người lao vào nhau chớp nhoáng chỉ thấy ánh sáng kim loại lóe lên và tiếng đánh nhau.


Cùng lúc đó ở trong không gian dịch chuyển. Bất thình lình có tiếng “Uỳnh” lớn. Một bóng người bay ra từ vụ nổ, không ai khác là Sicarii.

“ Chết tiệt! Chúng là kẻ nào vậy?”

Khó khăn lấy lại thăng bằng trong không gian vô định, Sicarii nhăn mặt bởi vụ nổ vừa rồi đã đánh bật anh ra. Độc Giác Lang hiện lên trong tâm trí anh gầm gừ: “ Chúng nhanh quá, ta khó mà nhìn rõ được. Cần phải hộ thể để làm chủ thế trận trước.”

Nghe lời Độc Giác Lang Sicarii lập tức chắp hai tay niệm chú sau đó liền hô lớn: “ Ngũ quỷ lường sinh” .

Nhưng bất ngờ phía trước lại có một đòn tấn công sắc bén lao thẳng về phía Sicarii. Mắt anh mở lớn vừa kịp nhìn đòn tấn công thì nó đã lao đến ngay trước.



Lại một tiếng nổ lớn.



Từ trong không gian không xác định, nơi vừa bắn ra hai luồng sáng tấn công Sicarii có hai kẻ lơ lửng trong không gian xuất hiện. Một kẻ đứng khoanh tay đầy ngạo nghễ, một kẻ chống cằm ngồi ngáp nhàm chán. Cả hai đều khoác trên người một tấm áo choàng màu đỏ sẫm không rõ khuôn mặt, một kẻ là Vô Thiên kẻ còn lại là Vô Địa.

“ Xem kìa, Yo!! Tên này cũng khá mạnh đấy chứ.”

Vô Địa nhếch mép giễu cợt. Bên cạnh hắn Vô Thiên đang vỗ tay tán đồng, chất giọng chanh chua đầy khinh miệt.

“ Không tệ khi hắn là thần của thần của thần của….”

“ Là thần của các vị thần – kẻ đứng trong đấng toàn năng.”



Màn khói dày sau một lúc tan đi, cậu thiếu niên quần áo có phần tả tơi bẩn thỉu nhưng tuyệt nhiên không có nổi một thương tích. Sicarii lau vết xước trên mép nhìn hai tên trước mặt đầy đề phòng.

“ Chà chà! Chưa có ai đỡ nổi song chiêu của bọn ta mà lành lặn như ngươi đấy.”

Vô Địa không khỏi hào hứng khi Sicarii không có lấy một vết thương trên người. Nhưng hắn ngay lập tức nheo mắt khi hình ảnh một kẻ khác hiện lên trong trí tâm: “ Ngoại trừ tên đó ra.” Hắn khinh bỉ.



Phủi sạch bụi bẩn trên người, Sicarii lớn tiếng: “ Bớt nhảm đi hai tên kia! Các ngươi là ai?”

Nheo mắt nhìn con người trước mặt là kẻ đã vượt qua cả thần thánh, Vô Địa chỉ nhếch mép: “ Việc gì bọn ta phải xưng danh với kẻ sắp tàn đời như ngươi?” . Nhưng sau đó hắn lại cười đến là sung sướng nhìn Sicarri: “ Cơ mà ngươi cũng mạnh phết đấy. Con người thường có câu gì để nói về cái này nhỉ?? À! Không được trông mặt mà bắt hình rong, nhỉ?!!”

Vô Thiên bên cạnh liền hưởng ứng: “ Phải đấy, ngươi xứng đáng làm vật thí nghiệm cho bọn ta.” Nói xong hắn liền đưa tay sang ngang, từ trong không gian hiện ra một cây sáo dạng lớn. Vô Thiên bắt lấy cây sáo quay vài vòng làm lộ ra dấu ấn vô cực ở cổ tay.

Dấu ấn đó ngay lập tức lọt vào mắt của Sicarii, anh nhíu mày: “ Không lẽ…. chúng là kẻ địch mà Ánh Dương nói?” Nhưng chưa kịp tìm thêm luận điểm nào cho lập luận của mình thì anh đã bị Vô Thiên tấn công. Ngay lập tức Sicarri không nao núng lấy tay ra đỡ. Lúc này trong đầu anh lại vang lên những lời Ánh Dương đã nói.

“ Trên đường đi ngài có thể sẽ bị những kẻ có dấu ấn vô cực cản đường, chúng là tay sai của Hắc Ám.”



“Vậy ra chúng là đội quân đó?!!”



Vô Thiên mỉm cười nham hiểm, qua lớp áo đỏ sáng rực lên một dấu ấn được in trên cánh tay.



Dấu ấn vô cực.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom