• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (3 Viewers)

  • Chương 34~36

Chương 34: Nhiếp chính vương trả thù

Edit: Tử Liên Hoa 1612

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi......"

Cô rút khăn tay ra lau nước trà trên người U Ly theo bản năng, chỉ thấy áo bào vốn là màu đen của hắn đã ướt một mảng lớn, vạt áo trước ực ướt đẫm không nói, còn có một đống lá trà dính ở trên. Nhớ tới vừa nãy trong chén đều là nước trà nóng bỏng, Bùi Sắt chỉ cảm thấy hai tay đều phát run.

"Hoàng thúc......"

Phía sau gọi một tiếng, U Cầm Ca bước lên nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Bùi Sắt, nói: "Hoàng thúc có bị thương không?"

"Đúng vậy, nhanh nhanh đi thay y phục, gọi ngự y tới khám một chút!"

Lúc này hai vị nương nương trên điện dường như cũng sợ đến nhảy dựng lên, vội vàng bước xuống, mà tiểu hoàng đế vẫn còn ngu ngơ ngồi tại chỗ, hiển nhiên vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Không cần! Bổn vương đi thay quần áo khác là được."

U Ly đứng dậy, giọng nói không giận không vui, trong lòng Bùi Sắt càng hốt hoảng, mắt nhìn U Ly ra khỏi đại điện, cô mới bình tĩnh lại một ít. Giống như nhận thấy được cô đang khẩn trương, U Cầm Ca cầm tay cô nói: "Không có chuyện gì!"

Bùi Sắt nhìn hắn một chút, gật đầu.

Sớm có cung nhân dọn sạch bừa bãi trên đất, hai vị nương nương lại câu có câu không trò chuyện giết thì giờ, giống như mới vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng Bùi Sắt lại không có tâm tư nào, một mực lặng yên không nói, U Cầm Ca như biết tâm tư của cô, một lúc sau lên tiếng xin phép rời đi.

Đợi ra khỏi đại điện, lúc này Bùi Sắt mới phát hiện trong lòng vậy mà lại thở phào một cái.

"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?" Bên cạnh, U Cầm Ca bất đắc dĩ thở dài.

Bùi Sắt động động miệng, thủy chung không nói ra lời. Làm sao cô có thể nói được, vừa rồi mọi người đều cho rằng U Ly chỉ là nhận ly trà, trên thực tế, thứ hắn cầm cũng không phải ly trà mà là ngón tay của cô, cho nên giây phút bốn mắt nhìn nhau cô mới không nhịn được hốt hoảng mà không cầm chắc cái ly.

Thấy cô không nói lời nào, U Cầm Ca chỉ đành phải cầm tay cô an ủi, chỉ về đằng trước nói: "Đi theo con đường này tới cuối rồi quẹo trái chính là cửa cung, nàng cứ lên xe ngựa đợi bổn vương... bổn vương còn có chút chuyện, đi một lát sẽ trở lại."

Bùi Sắt nhìn con đường thật dài, gật đầu một cái.

Được đi một mình, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy được tự do, dỡ bỏ bộ mặt cười đến rút gân vừa rồi, cô nhìn tới cuối con đường dài, không nhịn được thở dài.

Người trong hoàng cung, ai cũng âm âm trầm trầm, vừa rồi nhìn thái hậu với thái phi câu có câu không chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thật đúng là mệt mỏi. Sau này cô nhất định phải cản thận, tránh khỏi việc trúng phải ám tiễn do người nào bắn tới.

"Nhanh, mau! Hoàng thượng tới!"

Đột nhiên nghe được sau lưng tiếng huyên náo, Bùi Sắt xoay người liền thấy toàn bộ cung nhân đi ngang qua đều cúi đầu đứng ở hai bên đường, mà cách đó không xa ngự liễn đang tới đây, cô cũng cuống quít học theo người cúi đầu đứng ở một bên.

"Ngừng!"

Đi ngang qua bên người cô, tiểu hoàng đế đột nhiên ra lệnh dừng lại. Mọi người không rõ chân tướng, chỉ đành phải dừng ngự liễn lại, mà đúng lúc ấy, tiểu hoàng đế bỗng vạch rèm che lộ ra nửa cái đầu, nhìn về phía Bùi Sắt nói: "Ngươi, tới đây !"

Bùi Sắt không rõ chân tướng ngẩng đầu lên, thấy quả thật hắn đng nhìn mình, lúc này mới ngẩng đầu lên đến gần hai bước.

Tiểu hoàng đế thấy cô đến gần thì vội vàng cúi người, ý vị sâu xa nói bên tai cô: "Đắc tội hoàng thúc, ngươi, chết chắc!"

Bùi Sắt hơi sững sờ, tiếng cười của tiểu hoàng đế từ trong ngự liễn truyền đến, trong tiếng cười hình như còn có cả hưng phấn: "Chỉ là, trẫm rất bội phục ngươi!"

Đợi khi ngự liễn đi xa, Bùi Sắt mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trái tim lại thót lên tới cổ họng.

Xong rồi, xem ra chuyện vẫn chưa xong! Bùi Sắt nhớ tới lúc trước cô mới chỉ mắng U Ly một câu đã bị hắn tăng thêm xuân dược hành hạ một đêm, loại người có oán phải trả như vậy nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Cô nhìn đoạn đường thật dài một cái, bước chân nhanh hơn. Phải nhanh trở về mới được!

Sự thật chứng minh, tiểu hoàng đế nói một chút cũng không sai, Bùi Sắt chỉ đi hơn mười bước, trước mặt đã có người ngăn cản, chỉ nghe cung nhân này nhỏ giọng nói: "Vương phi xin dừng bước, vương gia lệnh cho nô tài đưa vương phi về."

Bùi Sắt không phải kẻ ngu, vừa rồi U Cầm Ca mới nói cô chờ hắn trong xe ngựa, bây giờ chắc chắn sẽ không sai người đưa cô trở lại đó, mà tên thái giám nói như vậy nguyên nhân chỉ có một, đó chính là, vương gia trong miệng hắn không phải U Cầm Ca!

Chương 35: Cảnh xuân ở ngự hoa viên

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Tuy có ngàn vạn loại không muốn, Bùi Sắt vẫn phải nhắm mắt theo chân thái giám này đến một chỗ giống như là Ngự Hoa Viên, hơn nữa, chỗ cô được dẫn đến là một nơi vô cùng kín đáo.

Tên thái giám kia mang cô tới nơi thì lập tức lui xuống, để một mình cô đứng tại chỗ.

Cách chỗ cô không xa có một bụi hoa lớn, mà bốn phía bụi hoa toàn là rừng rậm, cô thì đứng cạnh bìa rừng, trừ mấy cái cây chắn ở bên ngoài, tình hình trong rừng gần như đều bị cô nhìn thấy hết.

Cô đứng chờ một lúc lâu cũng không thấy ai, ngược lại có chút nghi ngờ ý nghĩ trong lòng, nếu như U Ly cố ý muốn trả thù, vậy tại sao lại không có ai?

Cô còn đang rối như tơ vò, chợt nghe có tiếng bước chân từ cách đó không xa truyền đến, theo tiếng nhìn lại, lại thấy thái hậu Lăng Họa Phiến một thân một mình tiến vào đây, gò má tuyệt mỹ khiến Bùi Sắt nhìn không chớp mắt. Nhưng cô không dám phát ra tiếng nào, một lúc sau lại phát hiện, thì ra là vào trong rừng vắng này không chỉ có thái hậu, theo sát phía sau chính là U Ly.

"Chàng cảm thấy hứng thú với nha đầu kia sao?" Giọng nói của Lăng Họa Phiến không gần không xa truyền đến, cảnh dâng trà khi nãy bà đã nhìn thấy hết tất cả.

"Cảm thấy hứng thú?" U Ly lạnh giọng cười một tiếng. "Trên đời này còn có ai có thể vượt qua được nàng?"

Hắn nói xong lập tức vươn tay kéo Lăng Họa Phiến đang đi về phía trước vào trong ngực, Bùi Sắt kinh hãi, vội vàng nấp đi, trái tim tim đập bịch bịch. Không ngờ lời đồn đãi lại là thật!

Nghe hắn nói như vậy, lúc này Lăng Họa Phiến mới thẹn thùng cười một tiếng, hai tay cũng lập tức vòng qua cổ U Ly, chủ động dâng lên môi đỏ mọng: "Không phải người ta cũng là sợ chàng có mới nới cũ sao."

U Ly lại quay đầu đi, môi của nàng ta liền rơi vào gò má hắn. Giọng điệu của hắn dường như hơi không vui: "Nàng biết, ta không thích hôn miệng."

Khóe miệng Lăng Họa Phiến hơi cong lên: "Dĩ nhiên là thiếp biết, nhưng chàng như vậy thật là không thú vị chút nào!"

Nàng ta làm bộ tức giận xoay người, đúng lúc này U Ly lại vươn tay kéo lại lần nữa, chỉ là, lần này không phải là kéo tay bà ta mà là kéo thắt lưng.

Lăng Họa Phiến thét một tiếng kinh hãi, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc đã đỏ như rỉ máu: "Làm sao chàng có thể ở nơi này......"

"Có gì không thể?" U Ly tà tứ cười một tiếng, ngón tay đã thăm dò vào quần áo của Lăng Họa Phiến, mà ngay sau đó, hắn ghé sát vào lỗ tai nàng ta nói gì đó, vẻ mặt Lăng Họa Phiến vốn là thẹn thùng lại đột nhiên đại biến, vội vàng quan sát xung quanh, trong lòng Bùi Sắt cả kinh, vội vàng ngồi xổm người xuống, lúc này chỉ nghe Lăng Họa Phiến nhỏ giọng nói: "Chàng làm cái gì vậy? Có...... Hắn đang ở đây, chàng còn không kiêng kỵ như vậy?"

"U Ly ta phải sợ ai?" U Ly nói như thể đây là chuyện đương nhiên. "Ta chính là muốn hắn nhìn, muốn hắn chính mắt nhìn thấy người hắn thích nằm trong ngực U Ly ta thế nào."

Cũng không biết hắn làm cái gì, một lúc sau chỉ còn tiếng Lăng Họa Phiến thở gấp ngâm nga, trong giọng nói mang theo cầu xin: "Ly...... Đừng ở chỗ này......"

Bùi Sắt không nhịn được ngẩng đầu lên, cũng không biết U Ly làm gì, từ góc độ của Bùi Sắt chỉ có thể nhìn lấy được lúc này vạt áo của Lăng Họa Phiến đã tuột xuống một nửa, cảnh xuân lộ ra một mảng lớn. Trên mặt đỏ rực, mị nhãn như tơ, thở gấp hồng hộc, ngay cả nữ nhân nhìn cũng thấy sóng lòng sôi sục, huống chi là nam nhân.

Đúng lúc này, Bùi Sắt đột nhiên nghe được "tách" một tiếng, giống như tiếng nhánh cây bị giẫm nát, trong lòng cô kinh hoảng cho rằng mình đã bị lộ, nhưng một hồi lâu sau cũng không thấy có động tĩnh gì, lúc này cô mới nhớ tới hình như âm thanh vừa rồi không phát ra từ chỗ này.

Lâu sau mới ngẩng đầu lên, trong rừng đã không thấy bóng dáng U Ly nữa, chỉ còn Lăng Họa Phiến đang kéo áo mờ mịt đứng ở đó, mà người đứng phía sau nàng ta lại khiến cho Bùi Sắt cảm giác như bị sét đánh.

Tại sao lại là hắn?

Chương 36: Ban một mối hôn sự khác

Edit: Tử Liên Hoa 1612

U Cầm Ca một bộ lụa trắng đứng sau lưng Lăng Họa Phiến, vẻ mặt dịu dàng trước sau như một nhiều hơn một phần khổ sở. Chỉ nghe Lăng Họa Phiến có chút mờ mịt nói: "Vì sao huynh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ thấy một màn như vậy huynh rất vui vẻ sao?"

"Họa Nhi......"

"Đừng gọi ta!" Lăng Họa Phiến đột nhiên kêu một tiếng xoay người lại, áo bào trên người rơi hẳn xuống đất. "Có phải nhìn ta thừa hoan phía dưới người khác huynh rất vui vẻ không? Còn có, huynh muốn tới xem chuyện cười gì? Nhìn ta khuất nhục giao thân thể cho người khác như thế nào sao?"

"Họa Nhi, đừng nói......" U Cầm Ca tiến lên một bước cài lại nút áo cho nàng ta, im lặng đứng ở đó, thân thể như có chút giằng co. "Muội biết rõ ta chưa bao giờ nghĩ như vậy."

"Nhưng huynh lấy vợ......" Lăng Họa Phiến đột nhiên lao vào trong ngực hắn, khóc lóc kể lể nói: "Đêm qua động phòng, muội đứng ở ngoài điện nhìn trăng sáng cả đêm, nhưng huynh......" Nàng ta vừa nói vừa khóc, giơ tay đánh lên người U Cầm Ca. Bùi Sắt núp ở dưới đại thụ im lặng hồi lâu, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, không muốn hai người bên đó nữa nên xoay người, ra ngoài bằng con đường cũ.

Đường trong ngự hoa viên quanh co không ngừng, mới đi chưa tới nửa khắc (mười lăm phút) cô đã bị lạc đường, cắn răng đứng ở đó hồi lâu, Bùi Sắt nghĩ có nên hô to một tiếng hay không, có lẽ có thể gọi một hai cung nhân tới dẫn đường, nhưng nghĩ thì nghĩ, rốt cuộc cô vẫn không làm như vậy. Nếu như người khác hỏi tại sao cô lại bị lạc ở chỗ này, cô phải trả lời thế nào, cũng không thể nói, mình cũng không hiểu sao lại đi tới nơi này à?

"Xem ra, ngươi không chỉ không có khuôn mặt đẹp mà đầu óc cũng đần."

Chợt một giọng nói từ sau lưng truyền tới, Bùi Sắt kinh hãi quay đầu lại, thấy U Ly đang chắp tay đứng cách đó không xa, cười như không cười nhìn cô, rõ ràng là con ngươi sâu thẳm, hiện tại nhìn lại càng khiến người ta khiếp đảm.

Mạnh mẽ áp chế sợ hãi trong lòng, Bùi Sắt nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hai chân có chút đứng không vững, cô chọn một tảng đá ngồi xuống, ung dung nhìn về phía hắn. "Nói đi, ngươi đưa ta tới chính là vì một màn vừa rồi?"

U Ly nhìn cô ngồi xuống, trong mắt càng đậm vẻ cười như không cười. Bước chân hắn vừa động, cũng chọn vị trí bên hông cô ngồi xuống. Dáng người của hắn cao to, ngồi xuống như vậy, lập tức Bùi Sắt thấp hơn hắn nửa cái đầu, khí thế vốn là cắn răng tạo ra lập tức bị ép tới không còn một mống. Cô nổi giận ngồi đó giằng co, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm U Ly.

U Ly nhìn thấy bộ dạng này của cô, mặt than ngàn năm không đổi lại lên một nụ cười: "Phu quân đêm qua còn mây mưa với ngươi, hôm nay lại ở chung một chỗ chàng chàng thiếp thiếp với người khác, ngươi cũng không có chút ý kiến gì ư?"

"Nếu ta có, chẳng phải là đã trúng gian kế của ngươi rồi sao." Bùi Sắt cắn răng.

"Ồ? Thì ra công chúa có cốt khí như vậy!" U Ly khẽ cong môi. "Nhưng bổn vương thấy hình như U Cầm Ca rất vừa lòng với công chúa, chẳng lẽ là giả hay sao?"

"Có phải hay không, có liên quan gì tới ngươi?" Bùi Sắt tiếp tục cắn răng.

"Đương nhiên là có liên quan tới bổn vương rồi, bởi vì hôm qua bổn vương chợt phát hiện một chuyện khác!" Thám tử hồi báo, đêm qua trên tiệc cưới có một người say như chết, U Ly nghĩ nghĩ, ánh mắt nhìn Bùi Sắt càng toát vẻ khó lường. "Còn có một người cảm thấy hết sức hứng thú với công chúa, cho nên, nếu công chúa thấy Tấn vương không tốt, bổn vương sẽ chỉ định một mối hôn sự khác, thế nào?"

"Ngươi!" Bùi Sắt đột nhiên bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngây thơ bởi vì tức giận mà đỏ bừng, chỉ chốc lát sau, cô bỗng nhiên thoải mái cười rộ lên. "Vương gia, mặc dù Bùi Sắt ta đắc tội ngươi, ngươi cũng không cần cố ý gây khó khăn cho ta như vậy chứ? Vừa rồi lúc dâng trà nếu không phải tay của ngươi không thành thật, sao ta lại hắt nước trà lên người ngươi?"

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom