• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (7 Viewers)

  • Chương 28~30

Chương 28: Đêm động phòng hoa chúc

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Nhưng...... Cô khẽ thở dài một cái, trước khi lên kiệu cô có hỏi thăm hỉ nương, hỉ nương nói cho cô biết, Tấn vương có tổng cộng bốn vị phu nhân, nói cách khác, từ giờ cô phải cùng bốn nữ nhân ở chung một mái nhà, hơn nữa, là cùng chia sẻ một người chồng.

Những tin tức biết được cũng không chỉ như vậy, nghe nói Tấn vương kia chính là đệ nhất mỹ nam tử của kinh thành, vô số nữ nhân ngày mong đêm ngóng có thể gần gũi hắn, tuy trong phủ của hắn chỉ có bốn người thiếp, nhưng còn chưa biết ở ngoài có bao nhiêu kẻ vô danh đâu.

Bùi Sắt thở dài, toàn bộ hi vọng dâng lên trong lòng đều tan vỡ, cho đến khi bên ngoài kiệu hoa truyền tới một tiếng "Hạ kiệu", cô mới lấy lại tinh thần.

"Chú rể đá cửa kiệu*!" (Đây là một nghĩ lễ trong quá trình diễn ra lễ thành thân của người xưa. Trong hôn lễ, kiệu tân nương đến cửa, tân lang đến trước kiệu, xuống ngựa dùng uy đá cửa kiệu. Hơn nữa, tân nương trong kiệu cũng không tỏ ra yếu đuối, cũng lập tức đá cửa kiệu. Ý là sau này, nam không sợ vợ, nữ không tỏ ra nhu nhược.)

Lời vừa dứt, Bùi Sắt chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng. Bởi vì tầm mắt còn bị khăn voan cản trở, cô chỉ có thể cảm giác được cửa kiệu đã bị đá ra, cô còn chưa động, phía dưới khăn voan đã xuất hiện một bàn tay.

Quả nhiên bàn tay của mỗi người đều khác nhau.

Chỉ thấy dưới mắt, ngón tay thon dài như ngọc của nam tử cầm một đầu dải lụa đỏ, bên tai vang lên giọng nói ôn nhuận: "Nương tử......"

Rõ ràng chỉ có hai chữ, trái tim Bùi Sắt lại run lên một cái, không rõ là bởi vì giọng nói của hắn hay là vì xưng hô kia.

Chần chờ hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn phải vươn tay nắm lấy đầu còn lại của dải lụa.

Cô vừa bước xuống kiệu, bên tai vang lên tiếng hoan hô hòa lẫn tiếng pháo như tiếng sấm, tiếng của hỉ nương cho dù là bị chiêng trống pháo át mất nhưng vẫn không che giấu được vui sướng: "Bước qua chậu than, nghênh đón tân nương vào cửa!"

Bùi Sắt theo lời làm theo, chiêng trống rung trời, pháo vang như sấm.

Đi theo lụa đỏ bước vào cửa phủ, tiếng chiêng trống vẫn liên tục kêu vang, tận khi bước vào đại đường, âm thanh mới ngừng.

Làm xong lễ bái lạy, Bùi Sắt bị đưa thẳng vào động phòng. Làm nha hoàn hồi môn, đương nhiên Bùi Nhiên cũng ở đây.

Đợi những nha đầu kia tản đi, Bùi Sắt vội vàng vén khăn voan lên, kéo Bùi Nhiên lại, khẩn trương nói: "Tỷ tỷ, như thế này...... Làm sao có thể được?"

Bùi Nhiên rốt cuộc cũng là nữ nhi con nhà gia giáo, bị cô hỏi như vậy, nhất thời đỏ mặt, nàng nhìn Bùi Sắt khuyên lơn: "A Sắt...... Tỷ thấy nhân phẩm của Tấn vương cũng không tới nỗi nào, muội nên thuận theo tự nhiên......" (1612: Chị muốn hỏi cứ thế thành thân sao được, Bùi Nhiên lại hiểu nhầm rằng chị hỏi về vấn đề này nọ lúc động phòng ///-\\\ )

"Thuận theo tự nhiên?" Bùi Sắt nhếch nhếch miệng, nhụt chí thả tay nàng ta ra.

Phải nói một chuyện là, nếu hắn không có tam thê tứ thiếp kia, nói câu nói này cô còn có thể miễn cưỡng đồng tình, nhưng mấu chốt là hắn có tam thê tứ thiếp, cho dù có cảm tình với hắn, cô cũng không thể cứ như vậy theo hắn được.

"Tỷ, hay là tỷ tìm ít thuốc mê cho muội...... Tóm lại cứ hạ gục hắn là được."

"Thuốc mê?" Bùi Nhiên biến sắc. "Nhọc cho muội còn nghĩ ra được, coi như tối nay dùng thuốc mê tránh được, nhưng A Sắt à, trốn được nhất thời không trốn được cả đời, hơn nữa, ngộ nhỡ nếu bị hắn phát hiện, sau này muội sống ở vương phủ kiểu gì!"

Bùi Nhiên nói đương nhiên đúng lý hợp tình, Bùi Sắt nhức đầu lau mồ hôi trên trán, đã như vậy, quả thật cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi.

Thôi, coi như là tình một đêm là được, dù sao cô cũng không phải là nữ nhân cổ đại, không nhất thiết cứ phải quan tâm vấn đề trinh tiết, có lẽ, dung mạo của cô xấu như vậy, tên vương gia kia không có hứng thú đâu!

Nghĩ đến đây, cô vội vàng nhìn về phía Bùi Nhiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ giúp muội mang một chậu nước đến đây."

Cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, nếu thật sự không tránh được, đành chịu thôi.

Chương 29: Hôn

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Không lâu sau, Bùi Nhiên liền mang chậu nước vào, vừa định hỏi Bùi Sắt muốn làm gì, lập tức thấy cô ngâm cả mặt vào trong nước, tẩy sạch lớp trang điểm.

"A Sắt, muội làm như vậy, lỡ đâu Tấn vương trách tội xuống..... "

"Tỷ tỷ, để muội giả vờ ngủ, cho dù bị Tấn vương biết thì hắn chỉ trách tội muội không hiểu lễ nghi, tức giận rồi thôi. Tỷ mau đi ra, đúng rồi, lát nữa kiếm vài ngọn nến đến đây, làm cho phòng càng sáng càng tốt." Như vậy hắn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt xấu xí này của cô.

Thắp toàn bộ nến đỏ lên, cả căn phòng lập tức sáng ngời như ban ngày.

Chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ xong, cô vừa lòng gật đầu, đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

"Tất cả các ngươi lui ra." Là giọng của U Cầm Ca, vẫn dịu dàng như ngọc.

Bùi Sắt vốn định chui vào chăn, nhưng bây giờ cởi quần áo đã không kịp, cô lập tức căng thẳng, vội vàng ngồi ở trên giường rũ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Bùi Nhiên cũng vội vàng đứng ngay ngắn quy củ.

"Két" một tiếng, cửa liền bị mở ra, khác với bạch y phiêu diêu lúc trước, U Cầm Ca mặc hỉ phục đỏ thẫm đứng ở cửa, dưới chân là giày đen thêu hình rồng, eo thắt đai lưng cùng màu, tóc đen thật dài được buộc trên đỉnh đầu, cặp mắt như ngọc sáng lấp lánh ánh sao, khí khái hào hùng bức người, tuấn mỹ vô cùng.

Bùi Nhiên chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái liền cúi đầu gọi lên "Vương gia", lỗ tai ửng đỏ.

Hắn "Ừ" một tiếng, đi vào bên trong, lúc này Bùi Sắt mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn thì nhất thời hai mắt tỏa sáng, quên mất phải phản ứng thế nào, cho đến khi Bùi Nhiên khẽ ho khan, cô mới lấy lòng nhìn về phía U Cầm Ca, ngồi ngay ngắn lại xong bỗng bật cười khúc khích.

Ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô, trong mắt U Cầm Ca xẹt qua một chút kinh ngạc, có điều rất đã nhanh biến mất. Hắn khẽ mỉm cười với Bùi Sắt, tay vân vê hỉ khăn trên đầu giường, nói: "Sao vậy, mệt lắm à?"

Bùi Sắt lắc đầu theo bản năng, vừa nhìn thấy đồ vật trên tay hắn lại lập tức gật đầu thật mạnh.

U Cầm Ca hơi cúi đầu, có chút buồn cười nhìn cô nói: "Nếu mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi sớm thôi."

Hắn xoay người phân phó Bùi Nhiên lui ra, Bùi Sắt chợt run lên, nhìn lướt qua mặt bàn, đột nhiên gọi Bùi Nhiên dừng lại, nói với U Cầm Ca: "Trước khi nghỉ ngơi, dù sao vẫn phải uống rượu hợp cẩn chứ, như vậy mới thật sự là phu thê." Thấy U Cầm Ca gật đầu, cô lại vội vàng bảo Bùi Nhiên rót rượu.

Đợi hai ly rượu hợp cẩn đưa tới tay hai người, con ngươi của U Cầm Ca bình tĩnh xẹt qua ngón tay đang phát run của Bùi Sắt, cười đến dịu dàng vô hại nói: "Nương tử, mời."

"... ... Tướng công, mời."

Bùi Sắt cười mỉa, mắt nhìn hai cánh tay bắt chéo, lợi dụng khi U Cầm Ca uống rượu, cô không ngừng kêu khổ nháy mắt với Bùi Nhiên, Bùi Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cô chán nản, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Cay, rượu cực cay.

Cô ho mạnh hai tiếng, U Cầm Ca vội vàng vuốt lưng cho cô, hương vị mắt lạnh đặc thù trên người hắn xông tới làm Bùi Sắt đỏ mặt, ngay cả ho khan của ngưng lại.

U Cầm Ca chỉ nói là cô sặc, vội vàng rót chén nước cho cô, Bùi Nhiên biết lúc này mình nên rời đi, chỉ bất đắc dĩ nhìn Bùi Sắt một cái liền lui ra ngoài.

Cửa "kẽo kẹt" một tiếng đóng lạ, Bùi Sắt lại ho khan nữa, cô đỏ mặt nói với U Cầm Ca: "Cái kia.... Đột nhiên thiếp thân không mệt mỏi nữa, không bằng vương gia nghỉ ngơi trước, ta thiếp thân đi ra ngoài ngắm trăng...."

Vừa dứt lời cô liền xoay người đi ra ngoài, cổ tay bỗng nhiên bị người bắt lấy, U Cầm Ca buồn cười nhìn cô nói: "Vội vã đi ra ngoài làm cái gì, tuy rằng tối nay ánh trăng vô cùng đẹp, nhưng lương tiêu khổ đoản (thời gian đẹp luôn qua nhanh), ngày mai đi ngắm cũng không muộn."

Bùi Sắt ngẩn người, chỉ cảm thấy cả người căng thẳng muốn chết, cổ tay bị hắn cầm lại càng như lửa đốt, nóng rực.

" Cái kia..... Thiếp thân lại cảm thấy hơi nóng, thiếp thân muốn đi ra ngoài hít thở không khí....." Cô chỉ hy vọng có thể kéo dài gian để tính toán một chút.

"Nương tử!" Cơ thể vừa động đậy, cô đã bị người phía sau ôm lấy. U Cầm Ca thở dài, "Nương tử cảm thấy gả cho vi phu, ủy khuất nàng sao?"

"Khụ.... Không phải."

"Hay là vì cảm thấy vi phu không tốt, nương tử không thích?"

".... Cũng không phải." Bùi Sắt run lên, hắn cách rất gần, hơi thở đều phun ở sau cổ cô, làm cô cũng không biết phải làm sao.

"Nếu đều không phải, hay là nương tử.... Là vì xấu hổ?"

"Ta....."

Bùi Sắt há miệng nói một chữ, cả người liền cứng đờ. Cái kia, ấm áp sau cổ là cái gì? Vậy mà hắn lại..... Trực tiếp hôn lên?

Chương 30: Vi phu sẽ nhẹ nhàng

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Cô lập tức quên phản ứng, U Cầm Ca đã đi tới trước mặt. Hắn khẽ ôm cô, con ngươi nhu tình bình tĩnh khóa ở trên mặt cô. "Gương mặt của nương tử trắng nõn như vậy, khiến vi phu rất kinh ngạc, cũng vì sự chân thật này, mới làm vi phu nhớ mãi không quên."

Trán kề trán, Bùi Sắt đỏ mặt, nhịp tim rối loạn, hơi thở trộn lẫn, còn chưa kịp phản ứng hắn đã cúi người ngậm chặt môi cô, dịu dàng liếm mút.

Bùi Sắt đầu tiên là mở mắt thật to, khó nén khiếp sợ trong lòng, đợi khi phản ứng lại, cô phản xạ có điều kiện thuận tay đẩy một cái, đẩy cho U Cầm Ca đang không chút phòng bị lùi thật xa.

Trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, U Cầm Ca ổn định cơ thể, có chút khó hiểu nhìn Bùi Sắt. Bùi Sắt thầm giật mình, nhanh chóng quay đi. Cô khó khăn ổn định tâm tình, sau đó mới xoay người đối mặt với hắn, xấu hổ cười: "Cái đó...... Ta có chút mẫn cảm với việc hôn......"

"Thì ra là như vậy." U Cầm Ca cười nhạt, kinh ngạc lúc đầu lại chuyển thành dịu dàng lần nữa. "Nếu không thích, vậy chúng ta liền bỏ qua bước này."

Lần này, hắn không quá quan tâm hình thức nữa, ống tay áo khẽ vung lên, cũng không biết thế nào mà cửa sổ đột ngột mở ra, gió từ bên ngoài lùa vào thổi tắt toàn bộ ánh nến trong phòng, bản thân hắn thì chớp cơ hội ôm eo Bùi Sắt, hơi dùng lực một chút liền kép Bùi Sắt tới bên giường, ngay sau đó lật người một cái, hoàn toàn áp cô xuống giường.

"A ——" Bùi Sắt kinh hô một tiếng theo bản năng, đợi lúc hiểu được hắn muốn làm gì thì không nhịn được quát to: "Đợi...... Đợi chút, vương gia, ngài hãy nghe ta nói......"

Trong bóng tối, Bùi Sắt đang kinh hoảng nên không để ý lúc mình nói ra hai từ “đợi chút” kia, trong mắt U Cầm Ca thoáng vẻ kỳ lạ, cong môi cười chờ cô nói tiếp.

Thấy hắn quả thật ngừng lại, hoảng loạn trong lòng Bùi Sắt mới hơi chậm lại, chỉ là há miệng một lúc lâu, cô vẫn không biết phải nói gì, trái tim không khỏi thót lên tới cổ họng.

U Cầm Ca chờ một lúc không có kết quả, dường như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, cúi thấp người dán sát vào lỗ tai Bùi Sắt, nói: "Nương tử không cần khẩn trương, vi phu biết rõ lần đầu tiên sẽ đau, vi phu sẽ nhẹ một chút."

Hắn nói xong liền không cho Bùi Sắt thời gian thở dốc, trực tiếp phủ lên môi cô, giống như muốn chứng minh Bùi Sắt bị mẫn cảm vừa rồi là do quá khẩn trương mà thôi. Thừa dịp Bùi Sắt khiếp sợ há hốc mồm, hắn càng hôn sâu hơn, môi lưỡi tương giao, tùy ý triền miên.

Cảm thấy cô đang giãy giụa, hắn vươn tay giữ chặt tay cô, mười ngón quấn quít, cả người Bùi Sắt đột nhiên cứng đờ. Trong nháy mắt ấy, dường như cô đã quên giãy giụa, trong bóng tối, U Cầm Ca khẽ cười, hôn càng mạnh bạo.

Trong mũi, trên người, trong cổ họng, tất cả đều là mùi vị mát lạnh thuộc về hắn, Bùi Sắt vốn là cô sống cố chết giãy giụa, nhưng hắn lại kiềm chế các vị trí trên người cô vô cùng chính xác, khiến cô không có cách nào nhúc nhích. Mãi tới lúc mười ngón tay đan vào làm một kia, Bùi Sắt đột nhiên ngơ ngẩn. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, phóng đại trước mắt chính là gương mặt dịu dàng của U Cầm Ca, thấy cô đang nhìn hắn, thậm chí hắn còn nhếch môi cười, trong phút chốc làm cho băng tuyết tan rã, trăm hoa đua nở. Bùi Sắt nhìn tới ngây dại, mà tê dại trên môi lại cứ liên tục truyền tới, khiến cô trầm mê trong nụ hôn đó, thậm chí còn ngốc nghếch đáp lại, cho đến lúc bàn tay của hắn thăm dò vào vạt áo cô.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom