Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-16
Bánh Bao Mai Mối: PaPa Tổng Tài Theo Đuổi Lại MaMi! - Chương 16: Bọn Con Sẽ Chính Mình Chuẩn Bị
#BooMew
Đỗ Đức Xuân Nghiêng dùng đôi chân nhỏ bé của bé tiến về phía Đỗ Dương Xuân Hy, bé lại dùng đôi tay đầy thịt của mình nắm lấy áo của cô, hai mắt to tròn ngập nước, gương mặt tròn tròn béo ú ủy khuất nói.
" Mami. . . mami đưa Mèo theo với có được không? Mèo sẽ ngoan không nghịch đâu. . . ba anh trai nghịch mami để ba anh ấy ở nhà đi đưa một mình mèo theo thôi có được không? "
Đỗ Dương Xuân Hy dở khóc dở cười nghe cô con gái nhỏ của cô nói, thở ra một hơi, cúi xuống ôm lấy bé con lên.
Hôn hôn má của bé con, Đỗ Dương Xuân Hy nói.
" Không được nha bé cưng, mami phải đi công chuyện cơ mà. "
" Mami. . . " Đỗ Đức Xuân Nghiêng bĩu môi có dấu hiệu khóc.
Ba nhóc con Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân và Đỗ Đức Trí cũng có dấu hiệu khóc.
Đỗ Dương Xuân Hy mím môi lại không biết nên làm gì đây.
Ba đứa con trai và một đứa con gái của cô đều là THIÊN TÀI, mới một tuổi đã biết nói, một tuổi rưỡi thì nói chuyện rành, nhưng tận hai tuổi cả bốn mới biết đi, hai tuổi rưỡi thì biết chạy. . . cái gì cũng hơn người chính là nhõng nhẹo cũng hơn người.
Đỗ Dương Xuân Hy hít một hơi sâu mới nói.
" Cục cưng. . . bốn cục cưng to bự của mẹ. Lần này mẹ ra thành phố khác rất là xa, sẽ không có thời gian chăm các con. "
" Không chịu. . . Bon muốn đi cùng mẹ. "
" Ban cũng muốn. "
" Ben cũng muốn. "
" Mèo cũng muốn. "
" Mami. . .năn nỉ mami xinh đẹp á. "
Đỗ Dương Xuân Hy nhìn nhìn đồng hồ.
Hiện tại đã mười giờ sáng, hai giờ chiều cô phải bay rồi, mà còn một nùi việc chưa làm, nếu như cô không đồng ý thì chắc chắn hôm nay đừng hòng đi a.
Đỗ Dương Xuân Hy ôm Đỗ Đức Xuân Nghiêng đứng dậy đi về hướng tủ quần áo của bốn bé, theo sau là ba cái đuôi nho nhỏ.
Đặt Đỗ Đức Xuân Nghiêng xuống, Đỗ Dương Xuân Hy lấy ra bốn cái vali nhỏ của bốn đứa con ra.
" Tự mình xếp quần áo. "
Nói xong cô xoay người rời đi.
Bốn anh em nhìn nhau cười, lại giúp nhau lấy những bộ đồ cần thiết khi đi xa mà xếp vào trong vali.
Đỗ Dương Xuân Hy nhướng nhướng mày.
Con trai con gái cô. . . cái gì cũng tốt chỉ là vì quá tốt mà cái gì cũng không lừa gạt được a.
" Lấy khăn tắm chưa? "
" Dạ rồi. "
" Còn có bàn chải đánh răng có đem chưa? "
" Dạ rồi. "
" Còn có. . . " Đỗ Dương Xuân Hy còn chưa nói xong thì bốn bé con lại nói.
" Bọn có sẽ chính mình chuẩn bị, mami tự mình làm việc của mami đi. "
Đỗ Dương Xuân Hy bĩu môi hậm hực thầm nói.
' Hứ bốn nhóc thúi, đợi đến khi đến nơi mấy đứa mà đem thiếu cái gì để xem xem còn dám nói ' chính mình chuẩn bị ' nữa hay là không!? '
#BooMew
Đỗ Đức Xuân Nghiêng dùng đôi chân nhỏ bé của bé tiến về phía Đỗ Dương Xuân Hy, bé lại dùng đôi tay đầy thịt của mình nắm lấy áo của cô, hai mắt to tròn ngập nước, gương mặt tròn tròn béo ú ủy khuất nói.
" Mami. . . mami đưa Mèo theo với có được không? Mèo sẽ ngoan không nghịch đâu. . . ba anh trai nghịch mami để ba anh ấy ở nhà đi đưa một mình mèo theo thôi có được không? "
Đỗ Dương Xuân Hy dở khóc dở cười nghe cô con gái nhỏ của cô nói, thở ra một hơi, cúi xuống ôm lấy bé con lên.
Hôn hôn má của bé con, Đỗ Dương Xuân Hy nói.
" Không được nha bé cưng, mami phải đi công chuyện cơ mà. "
" Mami. . . " Đỗ Đức Xuân Nghiêng bĩu môi có dấu hiệu khóc.
Ba nhóc con Đỗ Đức Nghĩa, Đỗ Đức Nhân và Đỗ Đức Trí cũng có dấu hiệu khóc.
Đỗ Dương Xuân Hy mím môi lại không biết nên làm gì đây.
Ba đứa con trai và một đứa con gái của cô đều là THIÊN TÀI, mới một tuổi đã biết nói, một tuổi rưỡi thì nói chuyện rành, nhưng tận hai tuổi cả bốn mới biết đi, hai tuổi rưỡi thì biết chạy. . . cái gì cũng hơn người chính là nhõng nhẹo cũng hơn người.
Đỗ Dương Xuân Hy hít một hơi sâu mới nói.
" Cục cưng. . . bốn cục cưng to bự của mẹ. Lần này mẹ ra thành phố khác rất là xa, sẽ không có thời gian chăm các con. "
" Không chịu. . . Bon muốn đi cùng mẹ. "
" Ban cũng muốn. "
" Ben cũng muốn. "
" Mèo cũng muốn. "
" Mami. . .năn nỉ mami xinh đẹp á. "
Đỗ Dương Xuân Hy nhìn nhìn đồng hồ.
Hiện tại đã mười giờ sáng, hai giờ chiều cô phải bay rồi, mà còn một nùi việc chưa làm, nếu như cô không đồng ý thì chắc chắn hôm nay đừng hòng đi a.
Đỗ Dương Xuân Hy ôm Đỗ Đức Xuân Nghiêng đứng dậy đi về hướng tủ quần áo của bốn bé, theo sau là ba cái đuôi nho nhỏ.
Đặt Đỗ Đức Xuân Nghiêng xuống, Đỗ Dương Xuân Hy lấy ra bốn cái vali nhỏ của bốn đứa con ra.
" Tự mình xếp quần áo. "
Nói xong cô xoay người rời đi.
Bốn anh em nhìn nhau cười, lại giúp nhau lấy những bộ đồ cần thiết khi đi xa mà xếp vào trong vali.
Đỗ Dương Xuân Hy nhướng nhướng mày.
Con trai con gái cô. . . cái gì cũng tốt chỉ là vì quá tốt mà cái gì cũng không lừa gạt được a.
" Lấy khăn tắm chưa? "
" Dạ rồi. "
" Còn có bàn chải đánh răng có đem chưa? "
" Dạ rồi. "
" Còn có. . . " Đỗ Dương Xuân Hy còn chưa nói xong thì bốn bé con lại nói.
" Bọn có sẽ chính mình chuẩn bị, mami tự mình làm việc của mami đi. "
Đỗ Dương Xuân Hy bĩu môi hậm hực thầm nói.
' Hứ bốn nhóc thúi, đợi đến khi đến nơi mấy đứa mà đem thiếu cái gì để xem xem còn dám nói ' chính mình chuẩn bị ' nữa hay là không!? '
Bình luận facebook