Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-127
Chương 127: Hy hy, em nghĩ em có thể trốn thoát anh. b
" Chỉ vì hỏi han em em bảo anh nói lắm? Nếu anh không nói gì mà cứ thế thả câu gượng ép em làm bạn gái, người yêu, vợ thì lại nói anh chưa từng quan tâm để ý em. Em muốn gì đây Hy Hy? "
" Anh bớt... bớt nói nhiều một chút đi Khổng Bắc Trình, à không từ giờ phải gọi là chủ tịch Khổng. "
Đỗ Dương Xuân Hy cười như không cười nói.
Khổng Bắc Trình đang lái xe đi một đoạn đường khẽ dừng lại khi nghe Đỗ Dương Xuân Hy gọi mình là " chủ tịch Khổng ".
" Em gọi anh là gì? " Khổng Bắc Trình nhíu mày nhìn Đỗ Dương Xuân Hy, con ngươi anh nhìn chằm chằm cô ẩn chứa lửa giận.
Đỗ Dương Xuân Hy không sợ chết mà nhìn Khổng Bắc Trình nói.
" Chủ tịch Khổng! Xe hư... ưm... " " hay sao " còn chưa kịp nói ra thì miệng của Đỗ Dương Xuân Hy liền bị bịt kín.
Khổng Bắc Trình vừa nghe ba từ " chủ tịch Khổng " phát ra từ miệng Đỗ Dương Xuân Hy thì sự khó chịu và tức giận của anh liền xông thẳng lên não.
Nhìn đôi môi mấp máy mở ra rồi lại khép của cô ngay trước mắt, Khổng Bắc Trình nhanh chóng cướp lấy hơi thở của cô.
Nụ hôn của anh hai phần dịu dàng, bảy phần gượng ép cũng vì thế nụ hôn rất lâu và sâu.
Nó không ôn nhu như lúc hôn ở sân bay... nụ hôn của hiện tại cũng là nụ hôn đánh dấu sự mở đầu của cái bá đạo của anh cũng xem như Khổng Bắc Trình sẽ không còn cái ôn nhu hay là theo cái kế hoạch " từ từ tiến " đấy nữa.
Đỗ Dương Xuân Hy bị hôn đến cả người mềm nhũn, hơi thở của cô bị anh hung hăng cướp mất... mãi cho đến khi cô thật sự sắp chết đi bị ngợp thì Khổng Bắc Trình mới buông cô ra.
" Hy Hy... anh tuyệt đối không tha cho em đâu. "
Đỗ Dương Xuân Hy vừa phì phò thở vừa trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt của cô chứa ủy khuất chứa cả tức giận.
Nhưng người ta thường nói... ghét của nào trời trao của đó... tránh cái nào thì dính ngay cái đó thôi.
" Khổng Bắc Trình! Đỗ Dương Xuân Hy tôi sẽ không bao giờ thuộc về kẻ như anh! Vĩnh viễn... vĩnh viễn. "
Khổng Bắc Trình nhìn Đỗ Dương Xuân Hy nhướng nhướng mày không hề tức giận, anh chỉ nhếch mép cười nói.
" Hy Hy em nghĩ em có thể trốn thoát anh. " nắm chặt lấy bàn tay giơ lên định tát mình, Khổng Bắc Trình nói tiếp.
" Cái tay này của em... không nên hở một chút là tát mặt chồng mình đâu. "
" Chỉ vì hỏi han em em bảo anh nói lắm? Nếu anh không nói gì mà cứ thế thả câu gượng ép em làm bạn gái, người yêu, vợ thì lại nói anh chưa từng quan tâm để ý em. Em muốn gì đây Hy Hy? "
" Anh bớt... bớt nói nhiều một chút đi Khổng Bắc Trình, à không từ giờ phải gọi là chủ tịch Khổng. "
Đỗ Dương Xuân Hy cười như không cười nói.
Khổng Bắc Trình đang lái xe đi một đoạn đường khẽ dừng lại khi nghe Đỗ Dương Xuân Hy gọi mình là " chủ tịch Khổng ".
" Em gọi anh là gì? " Khổng Bắc Trình nhíu mày nhìn Đỗ Dương Xuân Hy, con ngươi anh nhìn chằm chằm cô ẩn chứa lửa giận.
Đỗ Dương Xuân Hy không sợ chết mà nhìn Khổng Bắc Trình nói.
" Chủ tịch Khổng! Xe hư... ưm... " " hay sao " còn chưa kịp nói ra thì miệng của Đỗ Dương Xuân Hy liền bị bịt kín.
Khổng Bắc Trình vừa nghe ba từ " chủ tịch Khổng " phát ra từ miệng Đỗ Dương Xuân Hy thì sự khó chịu và tức giận của anh liền xông thẳng lên não.
Nhìn đôi môi mấp máy mở ra rồi lại khép của cô ngay trước mắt, Khổng Bắc Trình nhanh chóng cướp lấy hơi thở của cô.
Nụ hôn của anh hai phần dịu dàng, bảy phần gượng ép cũng vì thế nụ hôn rất lâu và sâu.
Nó không ôn nhu như lúc hôn ở sân bay... nụ hôn của hiện tại cũng là nụ hôn đánh dấu sự mở đầu của cái bá đạo của anh cũng xem như Khổng Bắc Trình sẽ không còn cái ôn nhu hay là theo cái kế hoạch " từ từ tiến " đấy nữa.
Đỗ Dương Xuân Hy bị hôn đến cả người mềm nhũn, hơi thở của cô bị anh hung hăng cướp mất... mãi cho đến khi cô thật sự sắp chết đi bị ngợp thì Khổng Bắc Trình mới buông cô ra.
" Hy Hy... anh tuyệt đối không tha cho em đâu. "
Đỗ Dương Xuân Hy vừa phì phò thở vừa trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt của cô chứa ủy khuất chứa cả tức giận.
Nhưng người ta thường nói... ghét của nào trời trao của đó... tránh cái nào thì dính ngay cái đó thôi.
" Khổng Bắc Trình! Đỗ Dương Xuân Hy tôi sẽ không bao giờ thuộc về kẻ như anh! Vĩnh viễn... vĩnh viễn. "
Khổng Bắc Trình nhìn Đỗ Dương Xuân Hy nhướng nhướng mày không hề tức giận, anh chỉ nhếch mép cười nói.
" Hy Hy em nghĩ em có thể trốn thoát anh. " nắm chặt lấy bàn tay giơ lên định tát mình, Khổng Bắc Trình nói tiếp.
" Cái tay này của em... không nên hở một chút là tát mặt chồng mình đâu. "
Bình luận facebook