• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bạn Gái Của Tôi Là Mèo (3 Viewers)

  • Chương 45-46

Chương 45





“Các anh… tìm thấy xác của anh trai tôi sao?” Nghiêm Vũ run rẩy hỏi. Đôi mắt anh ấy đã đỏ hoe, giọng nói có chút cầu khẩn, dường như anh ấy sợ Trần Dương nói với anh ấy rằng đã tìm thấy tồi. Anh ấy lại sợ Trần Dương nói với mình rằng không tìm thấy.


Trần Dương biết rằng mặc dù Nghiêm Vũ nói có thể anh trai mình đã chết, nhưng trong sâu thẳm anh ấy vẫn không muốn tin vào điều đó.





“Nói cho anh ấy biết, đã chết rồi.” Lúc Trần Dương do dự không biết nên trả lời như thế nào, Huyết Phách ở bên cạnh anh lên tiếng.





Trần Dương liếc anh ta, vẻ mặt Huyết Phách vẫn rất bình tĩnh, lúc này Trần Dương cảm thấy có lẽ mất trí nhớ cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất anh ta sẽ không quá buồn khi thấy người thân của mình buồn.





“Chúng tôi không tìm thấy hài cốt.” Trần Dương lắc đầu.





“Vậy tại các anh lại sao đột nhiên tới hỏi chuyện anh trai tôi?” Nghiêm Vũ kỳ quái hỏi.





“Chúng tôi đã nhìn thấy linh hồn của anh trai anh.”





“Linh hồn của anh trai tôi?! Anh ấy ở đâu? Anh ấy đã xảy ra chuyện gì, là ai đã hại anh ấy?” Nghiêm Vũ kích động hỏi.





“Anh trai anh mất trí nhớ rồi.” Trần Dương không muốn Nghiêm Vũ dính líu vào chuyện này, nên không định nói cho anh ấy biết chuyện của Huyết Phách.





“Mất trí nhớ? Ma mà cũng có thể mất trí nhớ sao?” Nghiêm Vũ sững sờ.





“Có lẽ trước khi chết đầu của anh ấy đã bị đập vào đâu đó.” Trần Dương thản nhiên nói.





Đầu bị đập hư não? Huyết Phách lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Dương, khí tức cả người nói cho người khác biết anh ta rất khó chịu.





Không phải ký ức đã bị xóa sạch sao? Anh Trần Dương nói dối, An Niên cũng rất ngạc nhiên. May mắn là bây giờ sự chú ý của Nghiêm Vũ đang đổ dồn vào Trần Dương, nếu không khi nhìn thấy biểu hiện của An Niên thì anh ấy đã nhận ra rằng Trần Dương đang nói dối.





“Vậy anh trai tôi… thế nào rồi?” Không biết nguyên nhân cái chết của anh trai mình, Nghiêm Vũ cảm thấy có chút thất vọng.


“Tốt lắm, đã xuống âm phủ tái sinh rồi.” Trần Dương đáp: “Anh không cần lo lắng, rảnh rỗi đốt một ít tiền giấy cho anh ta là được.”


Lại nói dối?! An Niên nhìn về phía Huyết Phách, thấy Huyết Phách không có vẻ gì là tức giận.


“Anh trai tôi… xem ra rất sa sút sao?” Vì không bao giờ muốn tin Nghiêm Triết đã qua đời nên những năm qua Nghiêm Vũ đã không đốt tiền giấy cho Nghiêm Triết. Lúc này nghe được Trần Dương cố ý nhắc tới, lập tức nhạy cảm hỏi.


Đốt tiền giấy hay gì gì đó, Trần Dương chỉ thản nhiên nói thôi, nhìn thấy Nghiêm Vũ nghiêm túc như vậy, anh thật sự không nói nên lời, nhưng Nghiêm Vũ lại tự động bổ não của mình: “Đúng vậy, mấy năm nay tôi đã không đốt tiền giấy cho anh ấy, anh ấy lại đi lang thang như một bóng ma, lại còn mất trí nhớ, chắc anh ấy rất đau khổ, giờ tôi đi đốt tiền giấy cho anh ấy ngay.”


Nói xong Nghiêm Vũ đứng dậy, như muốn chạy ra ngoài mua tiền âm phủ.


“Chủ tịch Nghiêm, chuyện đốt tiền giấy để đốt sau cũng được. Tôi còn có một số việc muốn hỏi anh.” Trần Dương ngăn anh ấy lại.


“Xin lỗi, tôi quá kích động, có chuyện gì vậy?” Nghiêm Vũ xấu hổ nói.


“Tôi muốn hỏi là khi còn sống anh trai anh có quan hệ rất thân thiết với bạn nữ nào không?” Trần Dương hỏi.


“Sao anh lại hỏi như vậy?” Nghiêm Vũ có chút kinh ngạc.


“Trước khi anh trai anh xuống âm phủ để đầu thai, hình như anh ấy nói mình có bạn gái và muốn chúng tôi tìm cô ấy.” Trần Dương nói.


“Tôi đã nói rồi, đó là người phụ nữ yêu thầm tôi.” Huyết Phách rất bất mãn với hành vi cố tình đổi trắng thay đen của Trần Dương.


“Bạn gái? Chẳng lẽ là cô ấy?”


“Ai?” Trần Dương lập tức hỏi.


Có thật à? An Niên và Huyết Phách cũng chăm chú lắng nghe.


“Thật ra tôi không biết cô gái này là ai, tôi chỉ biết anh trai tôi luôn yêu đơn phương một cô gái. Nếu anh trai tôi có bạn gái, chỉ có thể là cô ấy.”


“Anh trai anh yêu đơn phương một cô gái?” Trần Dương nhắc lại, anh không khỏi nhìn người bên cạnh. Huyết Phách, người vừa rồi còn bày ra vẻ mặt chắc chắn nói người khác yêu thầm mình.


“…” Vẻ mặt Huyết Phách khó coi, nhưng anh ta lại mất trí nhớ, không có cách nào phản bác lại lời của Nghiêm Vũ, chỉ có thể thẳng thừng nói rằng không thể nào.





“Nhưng trên báo nói rằng tất cả các cô gái đều yêu thầm anh trai anh mà.” Đối với sự xoay chuyển này, trong chốc lát An Niên không thể thích ứng được, nên không thể không hỏi.


“Mặc dù anh trai tôi thường được các tạp chí truyền hình gọi là chàng trai vàng độc thân, nhưng thật ra những cô gái yêu thầm anh ấy chỉ coi anh ấy là thần tượng mà sùng bái từ xa thôi. Thực tế, những cô gái biết anh trai tôi đều không dám tiếp cận anh trai tôi.” Nghiêm Vũ giải thích.





“Tại sao?”


“Bởi vì anh trai tôi nói chuyện khá… thẳng thắn.” Nghiêm Vũ uyển chuyển hình dung.


Là miệng lưỡi độc địa chứ gì, Trần Dương thầm nói thêm.


Không cần biết ai yêu thầm ai, dù sao đây cũng là người phụ nữ duy nhất cho tới nay có quan hệ với Huyết Phách, Trần Dương lập tức nói: “Cô gái này là ai?”


“Xin lỗi, tôi cũng không biết cô ấy là ai?” Nghiêm Vũ nói.


“Anh không biết?” Trần Dương kinh ngạc, tại sao lại không biết nữa rồi?


“Thấy chưa, tôi đã nói là khả năng không lớn rồi mà.” Huyết Phách bày ra vẻ mặt cuối cùng tôi đã tìm thấy bằng chứng.


“Tôi không biết.” Nghiêm Vũ lắc đầu nói: “Anh trai tôi nói nhất định sẽ theo đuổi được cô gái này, khi anh ấy giới thiệu cô gái này với tôi, chắc chắn là ở đám cưới của họ. Nhưng tôi không biết tại sao, hình như anh trai vẫn chưa theo đuổi được nên tôi chưa từng gặp cô ấy.”


“Không có chút tin tức gì sao?” Trần Dương cố chấp, khó khăn lắm mới tìm được tin tức, chẳng lẽ lại bị đứt đoạn?


“Cũng không phải.” Nghiêm Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mặc dù tôi không biết cô gái này là ai, nhưng tôi biết cô ấy trông như thế nào. Trong phòng tranh của anh trai tôi có một bức tranh sơn dầu, là chân dung một cô gái. Tôi đoán chắc cô gái đó là người mà anh trai tôi thích.”


“Tôi có thể xem bức tranh đó không?” Trần Dương hỏi ngay.


“Tất nhiên là được, nhưng bức tranh sơn dầu đang ở trong nhà tôi. Nếu các anh chỉ muốn biết cô gái này trông như thế nào, thì trong điện thoại di động của tôi có bức tranh sơn dầu đó.” Nghiêm Vũ nói.


“Vậy phiền anh gửi cho tôi, cảm ơn.” Sau khi kết bạn wechat và nhận được bức ảnh, Trần Dương đưa An Niên và Huyết Phách đứng dậy và rời đi. Nghiêm Vũ tiễn họ vào thang máy, thời điểm cửa thang máy đóng lại, bọn họ vẫn nghe thấy giọng nói của Nghiêm Vũ dặn dò thư ký bên cạnh.


“Đi chuẩn bị nhiều tiền âm phủ và thỏi vàng, nhà cửa, biệt thự, du thuyền, nói chung ở âm gian phổ biến cái nào thì mua hết cho tôi.”


“Anh trai anh đối xử với anh rất tốt.” An Niên nhìn Huyết Phách bên cạnh.





“Đốt cho tôi mấy tờ giấy thì sao chứ, tôi đưa nó cho nó cả một công ty lớn như vậy.” Huyết Phách thờ ơ nói.


“Ừ, nhưng hơi đáng tiếc cho anh.”


“Đáng tiếc cái gì?” Huyết Phách khó hiểu.


“Bởi vì anh là Huyết Phách, không có tài khoản ở Địa Phủ thì không vào sổ đăng ký Địa Phủ được. Số tiền mà em trai anh đốt cho anh sẽ không nằm trong tay anh, tất cả tài sản mà ngân hàng Địa Phủ đòi sẽ bị tịch thu.” An Niên giải thích.


“…” Đột nhiên, anh ta rất muốn mắng người, rốt cuộc chuyện này là sao.


“Ha ha…” Trần Dương không nhịn được cười.


====


Trong một quán cà phê cách Thời Đại Quốc Thụy không xa, họ gặp Liêu Trường Kỳ, ba người một ma ngồi lại với nhau và trò chuyện về những điều tiếp theo.


“Đây là cô gái Huyết Phách yêu đơn phương sao?” Liêu Trường Kỳ hỏi, nhìn bức ảnh đã gửi qua điện thoại di động của mình.


“Ừ.” Trần Dương gật đầu.


“Chỉ là phỏng đoán thôi, anh chắc chắn như vậy sao?” Huyết Phách hừ lạnh, vẫn không cam lòng tin rằng mình đã thay đổi từ một chàng trai vàng độc thân được vạn cô gái ngưỡng mộ thành một tên ngốc yêu đơn phương người khác.


“Là do anh tự vẽ đấy, đừng có nói không nhận ra.” Trần Dương nhướng mày. Có thể nói Huyết Phách bị mất trí nhớ và không nhớ được, nhưng khả năng thưởng thức tranh thì vẫn còn. Bức tranh này không được kỹ xảo cho lắm, nhưng từ những nét vẽ có thể dễ dàng nhận thấy cảm xúc mãnh liệt của người họa sĩ dành cho cô gái trong tranh.


“Vừa nãy nhìn thấy chị gái trong bức ảnh, tà khí trên cơ thể Huyết Phách động đậy. Lúc trước khi nhìn thấy ba chị khác trong khách sạn, Huyết Phách không có loại phản ứng này. Vì vậy, anh chắc chắn quen biết chị này.” Câu cuối cùng, An Niên đang nói với Huyết Phách, nhưng cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Huyết Phách, có thể cảm nhận được Huyết Phách có chút thay đổi.





“…” Thấy mình không che giấu được, Huyết Phách đành phải nói: “Có chút quen thuộc, nhưng cảm giác không mạnh lắm.”


“Đó chỉ là một bức ảnh, nó không có ảnh hưởng lớn đến cậu. Khi cậu tiếp xúc với người thật, cậu sẽ cảm nhận được ngay lập tức.” Liêu Trường Kỳ nói.


“Tiền bối, chúng ta hãy kiểm tra thân phận của cô gái này.” Trần Dương nói.


“Tôi đã gửi ảnh rồi, nếu cô gái này là thiên sư, chắc chắn sẽ sớm có tin tức.” Liêu Trường Kỳ nói rồi cúi xuống kiểm tra tin tức trên điện thoại, ngay sau đó có một tin nhắn trả lời.


“Không tìm thấy.” Liếc mắt nhìn, Liêu Trường Kỳ hơi ngoài ý muốn nói.





“Sao lại thế được? Cô gái này không phải là thiên sư sao?” Trần Dương cau mày: “Nếu là người thường, chỉ có thể tìm được thông qua hệ thống an ninh công cộng, tôi sẽ nhờ Vương Hạc kiểm tra.”


Nói xong Trần Dương lại gọi cho Vương Hạc, vừa hay lúc này Vương Hạc đang ở trong văn phòng. Anh ấy nhanh chóng tìm được một vài người trông giống nhau qua hệ thống an ninh công cộng và gửi cho Trần Dương, nhưng sau khi Huyết Phách nhận diện từng người một, đã trở thành thông tin không có hiệu quả.


“Chẳng lẽ tranh của anh vẽ không giống.” An Niên hỏi.


“Đây là một bức tranh sơn dầu, có thể so sánh với một chiếc máy ảnh, có chỗ nào không giống chứ?” Huyết Phách rất tức giận trước sự nghi ngờ của An Niên.


“Vậy thì tại sao thông tin của cả hai bên lại không được tìm thấy?” An Niên hỏi.


“Có thể là bị chặn rồi.” Liêu Trường Kỳ và Trần Dương đồng thanh.


Trong lĩnh vực siêu hình học, vì những lý do đặc biệt nên một số thiên sư không muốn bị phát hiện thông tin danh tính thực sự của mình, họ có thể yêu cầu mạng lưới siêu hình học giấu thông tin thân phận của họ. Một khi mạng lưới siêu hình học đồng ý ẩn thông tin danh tính của họ, thì ngay cả hệ thống an ninh công cộng cũng không thể tìm thấy.


“Có vẻ như Cửu Bộ sẽ phải nộp đơn cho mạng lưới siêu hình học để được chọn đọc tài liệu.” Liêu Trường Kỳ nói: “Sẽ mất hai ngày cho sự chậm trễ này.”


“Không cần phiền phức như vậy, tôi nhớ rõ thiên sư cấp S có quyền chọn đọc tài liệu đúng không?” Trần Dương nhớ lại những quy định liên quan mà anh đã đọc ở Cửu Bộ.


“Cậu quen biết thiên sư cấp S à? Thông thường thiên sư cấp S có thể không có tác dụng, bởi vì một lần chọn đọc tài liệu sẽ tiêu hao rất nhiều điểm. Ngoại trừ một số thiên sư cấp S kỳ cựu, điểm của các thiên sư cấp S khác có lẽ không đạt tiêu chuẩn này.” Liêu Trường Kỳ nhắc nhở.


“Còn các thiên sư ở cấp cao cấp bây giờ gần như khó có thể liên hệ được. Bởi vậy, tìm Cửu Bộ chọn đọc tài liệu là cách nhanh nhất.”


“Tìm được rồi.” Trong khi Liêu Trường Kỳ lải nhải, Trần Dương đang cúi đầu gửi tin nhắn cho em gái, Trần Ngư cũng đang lướt trang web siêu hình học nên đã gửi ngay cho anh.


“Cái gì?!” Liêu Trường Kỳ sửng sốt, khi bình tĩnh lại thì Huyết Phách và An Niên đã nghiêng người nhìn điện thoại của Trần Dương, ông ấy vội vàng đi tới.


“Cô ấy là người kế vị của Chúc Thuật?!” Khi Nhìn thấy thông tin, Liêu Trường Kỳ lại bị sốc, tại sao gần đây ông ấy lại cảm thấy bản thân luôn bị sốc?


“Chúc Thuật là gì?” Trần Dương hỏi, An Niên và Huyết Phách cũng nhìn sang.





Bị dọa sợ quá mức, Liêu Trường Kỳ nhấp một ngụm cà phê để kìm nén sự kinh ngạc nói: “Cậu nói cho tôi biết trước đi, thiên sư cấp S kỳ cựu mà cậu biết là ai?”


“Tiền bối, chúng ta nói chuyện chính trước đi đã.” Trần Dương nói không nên lời.


“Được rồi, nhưng lát nữa cậu phải nói cho tôi biết đấy.” Liêu Trường Kỳ dặn dò Trần Dương xong mới nói tiếp.


“Chúc Thuật là một pháp thuật Huyền Môn rất hiếm, thậm chí vào thời cổ đại khi Huyền Thuật ở đỉnh cao, thiên sư biết đến Chúc Thuật cũng rất hiếm. Chúc Thuật là một loại thuật chúc phúc, nói ngắn gọn là nó có nghĩa là ban phước.”


“Trong một số sách cổ có ghi lại một số hành động ban phước của thánh nữ, hầu hết chúng đều đề cập đến sự ban phước này. Chúc Thuật là phép thuật duy nhất có thể bất chấp quy luật tự nhiên và chữa lành nỗi đau, nó còn sở hữu sức mạnh lọc sạch cực mạnh, đây cũng là Huyền Thuật duy nhất có thể lọc sạch lệ quỷ.”


Liêu Trường Kỳ nhìn Huyết Phách: “Nếu cô gái này là thiên sư nữ mà lệ quỷ trong biển nói, thì có thể lý giải tại sao trên người Huyết Phách cậu không có oán khí.”


“Chị gái kia ban phước cho Huyết Phách?” An Niên hỏi.


“Đúng vậy.” Liêu Trường Kỳ gần như chắc chắn.


Huyết Phách nhìn cô gái trong bức ảnh với ánh mắt phức tạp, cô gái này không phải là cô gái vô cùng xinh đẹp, tuy rằng anh ta chỉ nhìn một lần nhưng lại nhớ rất sâu, lâu ngày không quên.


Trần Dương tiếp tục lướt tài liệu, tìm được số điện thoại liên lạc của thiên sư nữ, anh lập tức gọi ngay.


“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi không có…”


Ba người một ma nhìn nhau.


“Em có dự cảm không lành.” An Niên đột nhiên nói.


Trần Dương không ngạc nhiên khi điện thoại không kết nối được, thậm chí anh không cần phải tìm người đến tận nơi ở của cô gái để tìm cô ấy. Điều đầu tiên anh cảm nhận được sau khi Huyết Phách thức tỉnh chính là thiên sư nữ đã tạo thành anh ta, nhưng sau khi Huyết Phách tỉnh lâu như vậy, thiên sư nữ này vẫn chưa từng xuất hiện, điều đó có nghĩa là có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện.


“Như vậy thì tìm khó rồi.” Liêu Trường Kỳ nhíu mày: “Nếu là người thường, có thể tính toán phương hướng gần đúng thông qua pháp thuật, nhưng phần lớn người trong Huyền Môn đều sẽ có cách phòng bị. Huyết Phách, cậu có cảm nhận được không?” Liêu Trường Kỳ hỏi Huyết Phách.


“Không.” Huyết Phách lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Nhưng chắc cô ấy không sao đâu.”


“Nói nhảm, linh hồn của cậu và cô ấy gắn liền với nhau. Nếu cô ấy xảy ra chuyện, cậu đã bị hồn bay phách lạc từ lâu rồi.” Liêu Trường Kỳ nói: “Huyết Phách không có cảm giác, chúng ta đi tìm người như thế nào?”


“Để tôi tìm.” Trần Dương nói: “Chỉ cần cô ấy đã từng sử dụng số điện thoại này là có thể tìm thấy thông tin liên quan, tôi sẽ tìm người giúp kiểm tra nó.”


Trước sự kinh ngạc của mọi người, Trần Dương đã gọi điện thoại cho đội cảnh sát hình sự thủ đô, cấp dưới cũ của anh là Khưu Hằng. Yêu cầu anh ấy kiểm tra tất cả các thông tin về điện thoại và sắp xếp gửi nó cho anh. Trong vòng chưa đầy một giờ, toàn bộ thông tin đã được Khưu Hằng gửi đến.


“Ôi vãi, tôi đã sử dụng Huyền Thuật lâu rồi, gần như quên mất bây giờ công nghệ tiên tiến như thế nào.” Liêu Trường Kỳ không nhịn được cảm thán. Nhưng trong lòng ông ấy cũng biết, nếu không phải vì Trần Dương từng là cảnh sát, thì làm sao anh có thể tìm được những thông tin này nhanh như vậy.





“Nơi thực hiện cuộc gọi cuối cùng là ở thành phố Lam Tuyền, cho nên một tháng trước Nghê Phi đã xuất hiện ở thành phố Lam Tuyền.” Thiên sư nữ tên là Nghê Phi: “Ba ngày sau đó, số đã bị hủy bỏ.”


“Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, nếu Nghê Phi không cố ý trốn thì là bị người ta giam lỏng.” Trần Dương nói.


“Có lẽ không phải trốn, chị thiên sư nhất định sẽ tới tìm Huyết Phách.” An Niên phủ nhận suy đoán đầu tiên.





“Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên rất có thể bị người khác giam lỏng.” Trần Dương tiếp tục phân tích: “Có thể giam lỏng thiên sư, đồng thời cắt đứt liên hệ giữa cô ấy và Huyết Phách…” Trần Dương nhìn Liêu Trường Kỳ.


“Nhìn tôi làm gì, không phải tôi.” Liêu Trường Kỳ nhanh chóng chối bỏ quan hệ.


“…” Trần Dương.





“Dựa vào trận pháp rách nát của ông, ngay cả tôi cũng sắp trói không được, làm sao có thể cản trở cảm ứng của tôi chứ.” Huyết Phách khinh thường nói.


“Đó là bởi vì trận pháp do tôi thiết lập trên biển không phải để cắt đứt khí tức.” Liêu Trường Kỳ không nhịn được phản bác, lại dám nghi ngờ năng lực của mình.


“Tiền bối, ngoài ông ra, ở thành phố Lam Tuyền còn có những thiên sư trận pháp nào khác không?” Trần Dương hỏi.





“Có người hiểu được trận pháp, nhưng thật sự không có người đạt tới trình độ của tôi.” Liêu Trường Kỳ có chút tự hào nói: “Nếu muốn cắt đứt cảm ứng của Huyết Phách và thiên sư, có lẽ trận pháp này rất mạnh mẽ, tôi không chắc mình có thể bố trí nó, trừ khi…”


“Trừ khi cái gì?” Mọi người nhìn sang.





“Có những linh khí trận pháp cực kỳ mạnh mẽ để nâng cao sức mạnh của trận pháp.” Liêu Trường Kỳ đáp.


“Trưởng khoa Lưu nói linh khí rất có giá trị. Ví dụ như linh lực giữa trời đất ngày nay mỏng, nuôi dưỡng linh khí lại càng khó hơn. Ngoại trừ cổ tộc, bên ngoài khó có thể nhìn thấy linh khí.” An Niên đột ngột lên tiếng.





“Tiền bối, ở thành phố Lam Tuyền có gia tộc Huyền Môn cổ nào không?” Có gợi ý của An Niên, Trần Dương hỏi.


“Có, quỷ môn nhà họ Mạnh.” Liêu Trường Kỳ giới thiệu: “Truyền thừa hơn một nghìn năm, là dòng họ Huyền Môn lâu năm đứng hàng đầu Trung Quốc.”


“Vậy chúng ta đến đó thăm hỏi?” Trần Dương đề nghị.





“Thời gian trước người đứng đầu nhà họ Mạnh đã đóng cửa để cảm ơn khách, không tiếp đãi bất kỳ chuyến thăm nào.” Liễu Trường Kỳ nói.


“Vậy thì càng đáng ngờ, lúc này lại đóng cửa cảm ơn khách.” Chuyện vừa khéo khiến An Niên phát hiện có điều gì đó không ổn.


“Thật sự không được thì xông vào.” Huyết Phách nói.





“Cậu cho rằng mình là Huyết Phách là ghê gớm lắm à, cậu có biết nhà họ Mạnh đã nuôi ma và canh cổng hàng nghìn năm không, có thể nuôi được cả ma vương đó.” Liêu Trường Kỳ nói: “Cậu đi vào chỗ chết thì đừng liên lụy đến chúng tôi.”


“Tôi tự mình đi.” Huyết Phách đứng lên.





“Bên ngoài nhà cũ nhà họ Mạnh có một trận pháp, trừ khi họ tự động cởi bỏ, người ngoài sẽ không thể vào được.” Nói xong, Liêu Trường Kỳ cảm thấy điều này đối với mình có vẻ hơi vô dụng, vì vậy ông ấy nói thêm: “Tôi có thể hoá giải trận pháp để đi vào, nếu cho tôi một linh khí.”


“Không cần phiền phức như vậy, tôi có cách để đi vào.” Trần Dương nói.





“Cậu lại có cách tiếp?” Lúc này Liêu Trường Kỳ nhìn Trần Dương, giống như đang nhìn vào một hệ thống plug-in, má nhà cậu, mọi thứ đều có thể làm được.


“Đương nhiên anh Trần Dương có cách giải quyết.” Cách gì thì cô không biết, dù sao An Niên cũng tin tưởng anh Trần Dương một cách mù quáng.





Chương 46





“Cậu định xin lệnh khám xét của cảnh sát sao?” Nghe Trần Dương giải thích xong, Liêu Trường Kỳ không hề lộ ra một chút vui mừng.





“Ừ.” Trần Dương gật đầu.





“Nếu phương pháp này dùng cho người thường hoặc thiên sư bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng nhà họ Mạnh thì khác. Tổ tiên nhà họ Mạnh đã cắm rễ ở thành phố Lam Tuyền từ bao đời nay, cội nguồn không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ đã thiết lập quan hệ tốt với chính quyền địa phương từ lâu, nói trắng ra là bên trên có người.” Liêu Trường Kỳ duỗi một ngón tay chỉ lên trên.


“Hiểu rồi chứ, lệnh khám xét của cậu nhất định sẽ không được thông qua.”


“Bên trên có người?” Trần Dương lặp lại.





“Đúng vậy.”





“Bên trên tôi cũng có người.” Trần Dương lại nói.





“Bên… bên trên cậu cũng có người sao?” Liêu Trường Kỳ không rõ bối cảnh của Trần Dương, ông ấy chỉ biết anh được điều từ sở cảnh sát đến Cửu Bộ, trước đây là cảnh sát nên quen thuộc với hệ thống cảnh sát.





“Đúng vậy, anh Trần Dương không chỉ có người ở trên, mà ở dưới còn có… ma đó.” An Niên tự hào nói.





“…” Bên trên có người là chuyện tốt, anh cũng quen biết một số người, nhưng bên dưới thì… Phán quan thật sự không phải là chống lưng của mình, Trần Dương dở khóc dở cười trước vẻ mặt vinh dự của An Niên.





“Vậy thì… người phía trên cậu có phải là quan chức đủ lớn không, so với chống lưng nhà họ Mạnh như thế nào?” Vẻ mặt của Liêu Trường Kỳ mang theo vẻ lắm chuyện.





“Cứ so là sẽ biết.” Trần Dương cười, cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại.





“Con ma cấp dưới của anh Trần Dương nhà cháu là ai thế?” Trần Dương rời đi, Liêu Trường Kỳ quay lại hỏi An Niên.





“Cháu sẽ không nói cho chú biết đâu.” An Niên cười, còn Liêu Trường Kỳ thì trợn mắt tức giận.


=====





Nhà cũ của nhà họ Mạnh.





Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh nhạt cầm một chiếc hộp đang đi về phía sân trong, anh ta là cháu trai của người đứng đầu nhà họ Mạnh hiện tại, con trai của người đứng đầu kế tiếp và là hậu duệ duy nhất của dòng chính nhà họ Mạnh, Mạnh Tinh Vũ.


Mạnh Tinh Vũ có lông mày kiếm dài và đôi mắt ngôi sao, vì sống ở nơi có linh khí nồng đậm lâu năm nên trên người có hơi thở ấm áp, nhìn từ xa trông anh ta giống như một thanh niên nhẹ nhàng.





“Bố.” Đi qua hành lang, Mạnh Tinh Vũ gặp bố mình là Mạnh Hoắc.





“Con lấy được chưa?” Mạnh Hoắc liếc nhìn chiếc hộp gỗ trên tay con trai mình.





“Được rồi ạ.”





“Mấy ngày nay người của dòng bên nhà họ Mạnh đều đã đến, nếu lần này không thành công thì chỉ có thể dọn ra ngoài thôi.” Mạnh Hoắc nhắc nhở.





“Bố yên tâm, lần này sẽ không có sai sót.”





“Còn Nghê Phi thì sao, con có chắc cô ta sẽ thực sự giúp con không?” Mạnh Hoắc hỏi.





“Có ạ.” Nghe thấy tên Nghê Phi, khuôn mặt Mạnh Tinh Vũ thoáng hiện lên vẻ phức tạp.





“Bố vẫn cần nhắc con, trước đây Nghê Phi giúp con là vì hai người có tình cảm với nhau. Nhưng bây giờ khi cô ta biết con đã giết người đàn ông đó, cô ta thực sự sẽ giúp con sao?” Mạnh Hoắc nói.





“Cô ấy sẽ giúp.” Mạnh Tinh Vũ tự tin.





“Con tự tin như vậy thì đi đi.” Cuối cùng Mạnh Hoắc nhắc nhở: “Nhớ kỹ, đây là thời hạn mà ông nội đã giao cho con.”





“Con biết.”





Mạnh Hoắc không nói nữa, quay người đi về phía bên kia, Mạnh Tinh Vũ đợi cho đến khi bố đi xa không còn thấy bóng dáng nữa, mới tiếp tục cầm hộp đi về phía sân trong.





Nhà họ Mạnh là một gia đình siêu hình học lâu đời, tất cả các gia đình siêu hình học đều có một điểm chung, họ thích một môi trường sống cổ xưa hơn. Thành phố Lam Tuyền dựa lưng vào núi và mặt hướng biển, nhà họ Mạnh nằm dưới chân núi, họ đã mua mảnh đất rộng gần 10.000m2 dưới chân núi và xây dựng ngôi đình cổ bây giờ. Các hành lang uốn lượn và các đình đứng, khu vườn tươi tốt, cỏ cây hoa lá, nó được xây dựng giống như sân trong của một cung điện.





Mạnh Tinh Vũ đi qua từng lớp sân, đến nơi sâu nhất trong nhà họ Mạnh, nơi linh khí của nhà họ Mạnh dồi dào nhất.





“Phi Phi.” Nhìn cô gái đang cho cá ăn trong sân, Mạnh Tinh Vũ nở một nụ cười tao nhã.





Nghê Phi mặc một chiếc áo phông bình thường và quần jean, trông có vẻ lạc lõng giữa sân trong cổ kính. Nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, cô ấy quay lại và bắt gặp Mạnh Tinh Vũ đang mỉm cười.





Nụ cười đẹp làm sao, với làn da đẹp tự nhiên, Mạnh Tinh Vũ trông giống như một chàng trai dịu dàng bước ra từ tranh. Trước đây, cô ấy đã bị ngoại hình của anh ta lừa.





“Người hầu nói, em lại không ăn cơm.” Mạnh Tinh Vũ bước xuống bậc thang, đi về phía Nghê Phi.





“Anh còn giả vờ giả vịt như vậy sao?” Nghê Phi chế nhạo, không cho cá ăn nữa, đổ thức ăn cho cá trong tay xuống ao, đi tới bên cạnh bàn đá ngồi xuống.





“Phi Phi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng chưa cưới.” Mạnh Tinh Vũ nghe vậy cũng không tức giận, anh ta bước tới, đặt chiếc hộp trong tay mình ở trước mặt Nghê Phi.





Nghê Phi liếc nhìn cái hộp mà Mạnh Tinh Vũ mang đến, có lẽ cũng đoán được bên trong là thứ gì, mấy ngày nay nhà họ Mạnh ngày càng đông, Mạnh Tinh Vũ không thể ngồi yên được nữa.





“Ai và anh là vợ chồng chưa cưới.” Nghê Phi lạnh lùng phủ quyết.





“Nếu không phải vì Nghiêm Triết, em đã cưới anh từ lâu rồi.”





“Anh còn dám nhắc đến anh ấy.” Nghê Phi tức giận trừng mắt nhìn Mạnh Tinh Vũ, ánh mắt đó giống như cô ấy muốn giết anh ta ngay lập tức.





“Đừng như vậy, em là người kế thừa của Chúc Thuật, vẻ mặt oán hận này không thích hợp với em.” Đối mặt với sự tức giận của Nghê Phi, khuôn mặt Mạnh Tinh Vũ vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.





“Chúc Thuật, Chúc Thuật. Cho nên ngay từ lúc bắt đầu anh tiếp cận tôi là bởi vì tôi là người kế thừa của Chúc Thuật đúng không.” Nghê Phi hỏi: “Ngay từ đầu anh đã có ý đồ muốn tôi dùng Chúc Thuật giúp anh có được linh lực.”





“Anh không phủ nhận điều này, nhưng anh cũng thật lòng yêu em.”





“Ghê tởm.” Nghê Phi hận không thể nhổ vào mặt anh ta.





“Tức giận cũng không thay đổi được gì, vì vậy anh đề nghị chúng ta nên ngồi xuống và nói chuyện.” Mạnh Tinh Vũ nói.





“Nhưng mắng anh hai câu, bà đây mới có tâm trạng tốt.”





“Được rồi, em muốn mắng thì cứ mắng, nhưng thỏa thuận của chúng ta sắp bắt đầu rồi.” Mạnh Tinh Vũ vỗ cái hộp trên bàn.





“Linh lực cuối cùng thu được rồi sao?” Nghê Phi hỏi.





“Đúng vậy.” Mạnh Tinh Vũ mở hộp ra, một cỗ linh lực mạnh mẽ ở trong hộp phát ra, sau đó Mạnh Tinh Vũ lấy một viên ngọc bích tròn màu trắng ở trong hộp ra, đưa hai tay cho Nghê Phi.





Nghê Phi không từ chối, cô ấy vươn tay cầm lấy viên ngọc bích, nâng lên phía trước, nhìn kỹ: “Sáu người, anh thu thập những linh khí này từ sáu vị thiên sư sao?”





“Em không cần quan tâm nó đến từ đâu. Tối nay, anh hy vọng em sẽ tận dụng buổi lễ ban phước để tiêm linh lực từ viên ngọc bích vào cơ thể anh.” Mạnh Tinh Vũ nói.





“Một khi buổi lễ thành công, anh sẽ trả lại linh hồn của Nghiêm Triết cho em.”





“Nếu không thành công thì sao, anh biết bây giờ tôi không có thiện cảm với anh, ban phước có thể không thành công.”





“Không sao, chỉ là đến lúc đó không biết Nghiêm Triết có trở thành thức ăn của ma vương hay không thôi. Em cũng biết linh hồn có khí rồng thật sự bổ như thế nào.” Mạnh Tinh Vũ cười nhắc nhở.





“Tốt hơn là anh nói được làm được.” Nghê Phi ném viên ngọc bích vào hộp và đồng ý với thỏa thuận của Mạnh Tinh Vũ.





“Cậu chủ, thiên sư Nghê.” Lúc này, một phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi đứng ở cổng sân cùng với hai cô gái mười bảy, mười tám tuổi.





“Có chuyện gì vậy?” Mạnh Tinh Vũ hỏi.





“Tối nay thiên sư Nghê sẽ làm lễ ban phước, chúng tôi tới đây để phục vụ cô ấy tắm rửa và thay quần áo.” Người phụ nữ trung niên đứng đầu nói.





“Nếu em bận thì anh sẽ không làm phiền em nữa.” Trước khi Mạnh Tinh Vũ rời đi, anh ta dùng ngón tay gõ nhẹ vào hộp gỗ hai lần, nhắc nhở.





Nghê Phi lạnh lùng nhìn Mạnh Tinh Vũ rời đi, sau đó dưới sự nhắc nhở của người phụ nữ trung niên, cô ấy mang theo hộp gỗ vào nhà tắm rửa và thay đồ. Hôm nay là buổi họp mặt của nhà họ Mạnh, với tư cách là người thừa kế của Chúc Thuật, muốn ban phước cho mọi người trong nhà họ Mạnh phải lấy tư cách là vợ chưa cưới của Mạnh Tinh Vũ.





Cô ấy phải tắm rửa sạch sẽ, mặc những bộ trang phục tế lễ tốt nhất và sử dụng những linh khí tốt nhất để ban phước cho nhà họ Mạnh. Nghê Phi đang nằm trong bồn tắm lớn, nghịch ngợm viên ngọc bích mà Mạnh Tinh Vũ vừa đưa cho mình, cô ấy kiểm tra lại ngày tháng năm sinh được khắc trên đó. Đúng vậy, sáu người này chính là thiên sư đã cùng bố con nhà họ Mạnh ra biển vào đêm hôm đó.





“Nghiêm Triết, nếu sau đêm nay em vẫn còn sống, em sẽ đi tìm anh.” Nghê Phi lẩm bẩm.


=====





Bảy giờ tối.





Đám Trần Dương đang đợi bên ngoài ngôi nhà cũ của nhà họ Mạnh.





“Thấy chưa, sau tấm bia đá này là phạm vi trận pháp của nhà họ Mạnh. Nếu người thường vô tình bước vào, họ sẽ bị đuổi tới lối ra đằng kia.” Liêu Trường Kỳ chỉ về một hướng và nói: “Nhưng nếu là lệ quỷ đi vào, sẽ bị trận pháp bị nuốt chửng ngay lập tức.”





“Nhà họ Mạnh này thật khí thế.” Nhìn căn nhà lớn hơn Cửu Bộ gấp mấy lần, An Niên không khỏi kinh ngạc thốt lên.





“Tất nhiên, nhà họ Mạnh đã kinh doanh hàng nghìn năm. Tuy không thể nói là giàu có để sánh ngang với các nước thù địch, nhưng chắc chắn là rất giàu.” Liêu Trường Kỳ nói.





“Tiền bối, lúc trước ông nói nhà bọn họ trừ tà nuôi ma rất giỏi. Nhà cũ này có nhiều ma không?” An Niên hỏi.





“Tất nhiên là có, có thể có nhiều hơn những gì cô đã bắt được đó.”





“Nhưng mà, trách nhiệm thiêng liêng của thiên sư không phải là đối phó với yêu ma sao? Bọn họ nuôi ma mà hợp lý à?” Từ khi biết nhà họ Mạnh là thiên sư đã nuôi ma, Trần Dương luôn có một câu hỏi như vậy.





“Đương nhiên trong trường hợp bình thường thì không được phép, nhưng trừ hai môn phái ra. Một là nhà họ Mạnh, và một môn phái khác…” Liêu Trường Kỳ suy nghĩ hồi lâu, nhưng lại không nhớ ra.





“Ôi, tôi không nhớ ra tên, dù sao mấy năm gần đây đã sa sút rồi, nghe nói hình như đổi thành bán bùa bình an.”





“Hai môn phái này có những thuật trừ ma rất lợi hại, họ hoàn toàn có thể khống chế yêu ma và sử dụng sức mạnh của yêu ma để bảo vệ hoà bình. Ngoài ra, nhà họ Mạnh rất hùng mạnh, tổ tiên của họ đã có rất nhiều đóng góp, cũng chưa từng xuất hiện chuyện những yêu ma do nhà họ Mạnh nuôi ra tay hại người.”





“Vì vậy, tuy giới siêu hình học không ủng hộ nuôi lệ quỷ, nhưng cũng không phản đối. Chẳng phải có câu nói như này sao, dù là mèo đen hay trắng, nếu có thể bắt chuột thì đó đều là con mèo tốt.” Liêu Trường Kỳ nói.





“Vậy… mèo bắt ma thì sao?” An Niên đột ngột hỏi.





“…” Liêu Trường Kỳ.





“…” Huyết Phách.





“An Niên, em là người.” Trần Dương bất lực nói.





Khi An Niên đang định nói gì đó, từ xa có tiếng còi chói tai vang lên, hai chiếc xe cảnh sát bốc lên một đám khói bụi dừng lại bên cạnh đám người Trần Dương.





Đẩy cửa xe ra, Vương Hạc oai phong lẫm liệt bước tới: “Trần Dương, tôi tới rồi. Ô, cô gái này là…” Bước tới gần, Vương Hạc nhìn thấy An Niên đang nắm cánh tay Trần Dương, anh ấy nhìn Trần Dương bằng ánh mắt mập mờ.





“Đây là An Niên.” Trần Dương giới thiệu.





“Chào chú cảnh sát.” An Niên ngoan ngoãn chào.





“…” Vương Hạc tái mặt: “Tôi già như vậy sao?”





“Đừng nghịch ngợm nữa, đã nhận được lệnh khám xét chưa?” Trần Dương hỏi.





“Có rồi.” Vừa nhắc đến lệnh khám xét, Vương Hạc đã trở nên phấn chấn: “Cậu không biết đấy thôi, tôi đã muốn điều tra nhà họ Mạnh này từ lâu rồi, nhưng lần nào tôi xin lệnh khám xét đều vô duyên vô cớ bị mắng, làm tôi tức muốn chết.”





Trước đó, khi Trần Dương gọi điện cho anh ấy để xin lệnh khám xét nhà họ Mạnh, Vương Hạc đã nói ngay rằng lệnh khám xét sẽ không xin được. Kết quả là Trần Dương chỉ nói một câu, bảo anh ấy nửa tiếng sau đi nộp đơn, anh ấy nửa tin nửa ngờ đi đến đó, kết quả là anh ấy đã thực sự lấy được lệnh khám xét, điều này khiến anh ấy rất kích động.





“Trần Dương, cậu muốn điều tra nhà họ Mạnh làm gì?” Vương Hạc hỏi, anh ấy đến để điều tra vụ án con búp bê chết người gần đây, sáu nạn nhân có một điểm chung là đều làm việc trong công ty của nhà họ Mạnh.





“Lát nữa cậu đi vào với tôi, chuyện còn lại cậu không cần lo.” Trần Dương không nói nhiều lời.


“Thần bí thế.” Vương Hạc không hỏi thêm, anh ấy vẫy tay, ra hiệu cho cảnh sát mà mình mang tới, cùng anh ấy đi đến cửa nhà nhà họ Mạnh.





“Tiền bối, Huyết Phách, trước khi chúng tôi đi ra, hai người đừng hành động hấp tấp.” Trước khi đi, Trần Dương dặn dò một người và một ma.





“Đừng lo lắng.” Liêu Trường Kỳ gật đầu.





“Ừ.” Huyết Phách cũng đồng ý.


“Vậy chúng tôi đi vào.” Trần Dương nói, vươn tay bắt lấy con mèo mun nhảy ra khỏi xe, bỏ vào trong túi áo khoác. Khi Trần Dương đang nói chuyện với họ, An Niên chạy trở lại xe và biến thành một con mèo mun.





Trước khi đến, bọn họ đã lập một kế hoạch đơn giản. Nhà họ Mạnh là gia tộc Huyền Môn, ngoại trừ Trần Dương là người bình thường trong nhóm của họ, bất kỳ ai khác bước vào nhà họ Mạnh đều sẽ khiến nhà họ Mạnh phải dè chừng.


Tuy nhiên, nhà họ Mạnh có rất nhiều trận pháp, những người bình thường hoàn toàn không thể vào được, vì vậy họ cần một người hiểu rõ về trận pháp để đi vào tìm Nghê Phi. Mà người duy nhất có thể tránh được cảm giác của nhà họ Mạnh là An Niên, chỉ cần sau khi An Niên biến thành mèo mun sẽ có thể kiềm chế hơi thở.





Vì vậy, cuối cùng họ quyết định Trần Dương sẽ đi cùng An Niên đã biến thành một con mèo mun, trong khi đó Liêu Trường Kỳ ở bên ngoài theo dõi Huyết Phách.





Khi Trần Dương đuổi theo Vương Hạc, Vương Hạc đã đàm phán với quản gia của nhà họ Mạnh.





“Không thể nào, sao các anh có thể có lệnh khám xét nhà họ Mạnh của chúng tôi chứ.” Quản gia tỏ vẻ hoài nghi.





“Lệnh khám xét ở đây, ông nhìn kỹ đi. Tôi biết bên trên các người có người, nếu không tin thì có thể gọi điện thoại xem lệnh khám xét này có phải là thật hay không. Dù sao hôm nay, tôi phải khám xét nhà họ Mạnh là cái chắc rồi.” Vương Hạc lấy lệnh khám xét ra, bối cảnh của Trần Dương là sắt đá nên anh ấy không sợ nhà họ Mạnh đi điều tra.





“Cậu dám?”





“Ông xem tôi có dám không.” Vương Hạc bước một chân vào.





“Ngăn cản bọn họ lại.” Quản gia rống lên, trong chốc lát có bốn năm tên đàn ông cao to vạm vỡ ở phía sau chạy tới, đẩy Vương Hạc ra.





“Ô, tấn công cảnh sát đúng không?” Vương Hạc chế nhạo, trực tiếp rút súng ra.





“Cảnh sát Vương, hôm nay ở nhà thật sự không tiện, hay hôm khác cậu lại tới nhé.” Vẻ mặt quản gia nhà họ Mạnh khó coi.





“Quản gia Mạnh, ông có mặt mũi lớn nhỉ, cảnh sát chúng tôi điều tra còn phải dựa vào nhà ông tiện hay không tiện.” Vương Hạc làm cảnh sát ở thành phố Lam Tuyền nhiều năm như vậy, chịu tức giận của nhà Mạnh không ít, khó khăn lắm mới có cơ hội đến để điều tra, không trút giận mới là lạ.


“Thế này đi, tôi cho ông năm phút, hoặc là ông để cho tôi vào, hoặc là tôi xông vào.”





Quản gia Mạnh và Vương Hạc đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, không khí tại hiện trường bỗng trở nên căng thẳng, ngay cả Trần Dương cũng không ngờ rằng lấy ra lệnh khám xét rồi mà nhà họ Mạnh vẫn có thể kiêu ngạo như vậy.





An Niên đang ở trong túi nghe thấy âm thanh bên ngoài, tò mò muốn bò ra ngoài xem thử.





Cảm nhận được chuyển động trong túi, Trần Dương duỗi hai ngón tay ra chỉ vào An Niên, ra hiệu cho cô chui vào.


Đầu ngón tay đột nhiên trào ra tia ẩm ướt, Trần Dương kinh ngạc cúi đầu, phát hiện ngón tay của mình tình cờ chọc vào trong miệng An Niên, sự ướt át vừa rồi là bị đầu lưỡi An Niên liếm qua.





“Soạt!” Trần Dương như bị điện giật, giật mạnh tay lại.


“Meo meo.” An Niên nhìn thấy Trần Dương rút ngón tay, lại chui ra khỏi túi, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn về phía cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom