• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bạn Gái Của Tôi Là Mèo (2 Viewers)

  • Chương 78-79

Chương 78


“Tối hôm qua thế nào rồi?” Nghê Phi cực kỳ có lòng tin với sự trợ công của mình, mới sáng ra đã không đợi được chạy đến kiểm tra thành quả.


An Niên nhìn Nghê Phi rồi hậm hực cúi gằm xuống.


Không thành công? Không thể nào? Nghê Phi và Huyết Phách đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người tràn đầy kinh ngạc.


“Có vấn đề ở chỗ nào vậy? Em có làm theo từng bước từng bước mà chị dạy không?” Nghê Phi không cam tâm hỏi.


An Niên ấm ức gật đầu.


“Không thể nào, chẳng lẽ Trần Dương…” Nghê Phi nhìn An Niên, câu nói tiếp theo chưa nói ra nhưng vẻ mặt đã tràn đầy đồng tình.


“Không phải vấn đề của anh Trần Dương, là em…” An Niên cúi đầu ủ rũ: “Em lại biến thành mèo.”


“Em lại biến thành mèo? Chị đã bảo em lúc em và Trần Dương ở bên nhau không được biến thành mèo nữa rồi mà?”


“Em không khống chế được.” An Niên vô cùng ấm ức. Cô thực sự đã thử rồi, nhưng lại không khống chế được.


“Sao lại như vậy?” Nghê Phi sửng sốt: “Chẳng lẽ em… thực ra trong lòng em không muốn?”


“Là lời nguyền của mèo mun.” An Niên lắc đầu.


“Lời nguyền?” Nghê Phi kinh ngạc: “Ý em là, chỉ cần em và Trần Dương… cái đó, em sẽ không kiềm chế được mà biến thành mèo?”


“Hình như là vậy.” An Niên dùng từ hình như, là vì trong lòng cô thực ra không chắc chắn lắm là có phải lời nguyền hay không? Trước đây hồ ly cũng đã từng nói với cô, một khi lời nguyền trên người cô bắt đầu thức tỉnh thì bản thân cô sẽ tự phát giác. Nhưng bây giờ An Niên chỉ có một cảm giác mơ hồ, cũng không chắc chắn lắm rằng đây có phải lời nguyền hay không?


Trừ việc này ra, còn có một chút dự cảm lúc ẩn lúc hiện trong lòng An Niên khiến cho cô rất nghi ngờ, đó là cô luôn cảm thấy sức mạnh biến thành mèo này có thể là đang bảo vệ cô.


“Có cách hóa giải không?” Vẻ mặt Nghê Phi vẫn rất đồng tình, nhưng lần này đối tượng đồng tình đổi thành Trần Dương.


“Em không biết.” An Niên hơi lo lắng. Lời nguyền đó hồ ly dùng năm trăm năm cũng không hóa giải được, cô có thể hóa giải được không? An Niên không có lòng tin.


“Tình yêu không có tình dục đã định trước là sẽ không lâu dài.” Huyết Phách xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Hình như tôi đã đoán được bi kịch rồi.”


Bi kịch cái gì? An Niên bất mãn trừng mắt với Huyết Phách.


“Nghiêm Triết!” Nghê Phi cũng nhìn Huyết Phách với ánh mắt không đồng tình.


“Trừng mắt với tôi làm gì, mặc dù khó nghe nhưng mà là sự thật.” Huyết Phách độc mồm đáp: “Nếu như cô không hóa giải được lời nguyền này, chia tay là chuyện sớm muộn thôi.”


“Chẳng phải anh cũng thế à?” An Niên lập tức phản bác.


“Cái gì?”


“Cũng là tình yêu không có tình dục.”


“Cô…” Vẻ mặt của Huyết Phách lập tức khó coi, cứ như nuốt phải ruồi vậy. Nhưng An Niên còn lâu mới sợ anh ta, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, không thèm để ý bọn họ.


“Đáng đời, ai bảo anh kích thích cô ấy.” Nghê Phi không hề không đồng tình nhìn bạn trai mình gặp nạn.


“Anh nói đều là sự thật.” Huyết Phách cảm thấy mình rất oan uổng, đúng là không biết tốt xấu, không biết lòng tốt của ma. Cả cái Cửu Bộ này ngoại trừ anh ta ra còn ai có thể nói lời thật lòng như vậy với con mèo ngu ngốc kia?


“Vậy ý anh là anh cũng chuẩn bị chia tay với em?” Nghê Phi nghiêng người dựa vào bàn làm việc, hai tay ôm ngực, vẻ mặt như đang nói ‘em đợi anh giải thích’.


“Chúng ta không như vậy.” Huyết Phách nói.


“Không giống nhau chỗ nào?” Nghê Phi hỏi: “Bởi vì linh hồn của chúng ta bị cưỡng ép trói buộc lại với nhau à?”


Huyết Phách không nói gì, nhưng sắc mặt đã rất không tốt.


“Vậy em đúng là phải cảm ơn cái khế ước này rồi, để chúng ta không có cơ hội đổi ý, không cần phải phiền não như An Niên.” Nghê Phi cười đáp.


“Đi.” Huyết Phách nhìn Nghê Phi, vẻ mặt bỗng nhiên kích động.


“Làm gì?”


“Đi tìm Vương Dã, bảo anh ta cho chúng ta một cơ thể.” Huyết Phách hóa thành một cơn gió lốc, cuốn Nghê Phi ra phòng gác cổng của Cửu Bộ. Vội vàng đến mức chút thời gian xuống lầu này cũng không muốn lãng phí.


Khi gió lốc sát khí của Huyết Phách bay đến cửa phòng gác cổng, Vương Dã đang ngủ gà ngủ gật lập tức liếc qua: “Làm gì đó?”


“Anh Vương Dã, chúng tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp một tay.” Nghê Phi bước lên nói. Việc tìm Vương Dã nhờ giúp đỡ, hôm qua hai người đã nghĩ sẵn trong đầu rồi.


“Muốn được như con quỷ nhỏ ngoài kia?” Trong Cửu Bộ không ai là không biết Huyết Phách và Nghê Phi là một đôi, Vương Dã dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được ý đồ của đối phương.


“Đúng.” Nghê Phi thấy đối phương đã đoán được, cũng không khách sáo nữa mà nói thẳng: “Chỉ cần có thể tạo ra một thân xác cho Nghiêm Triết, anh có yêu cầu gì chúng tôi cũng đồng ý.”


“Yêu cầu gì cũng đồng ý? Đúng là có thành ý nhỉ? Nhưng mà…” Vương Dã đặt hai chân đang gác trên bàn sách xuống: “Thực ra cách tôi tạo cơ thể cho linh hồn không giống cách mà cô tạo ra Huyết Phách.”


“Có ý gì?” Nghê Phi có chút không hiểu.


“Nói một cách đơn giản, vì cơ thể của linh hồn là do tôi tạo ra, cũng giống như là tôi đang phân thân. Cho nên chỉ cần tôi muốn, tôi có thể cảm nhận được tất cả mọi cảm giác của đối phương.”


Vương Dã vừa dứt lời, Nghê Phi còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt của Huyết Phách đã thay đổi trước.


“Vậy không cần đâu, cảm ơn.” Huyết Phách lúc đến là một cơn gió lốc, lúc đi vẫn là một cơn gió lốc, đúng là danh xứng với thực, đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng.


Vương Dã cười lạnh, đang định nằm xuống tiếp tục ngủ thì bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng, sắc mặt lập tức thay đổi, đẩy cửa chạy ra ngoài.


“Bắt đầu thôi.” Trong một căn phòng trên tầng thượng của một quán cơm ở thủ đô, ông Vạn đang nhìn chăm chú miếng ngọc bội trên tay, âm khí xung quanh ngọc bội dường như đang dần dần tiêu tan ra tứ phía.


“Ông chủ, đây là…” Trương Thủ Bình lộ vẻ kinh ngạc.


“Mặc dù hồn thể sinh ra ý thức, nhưng dù sao bản chất của nó cũng không phải hồn phách thật sự.” Ông Vạn giải thích: “Ban đầu khi tôi sáng tạo ra nó, chẳng qua là muốn có năng lượng sinh trưởng trên người nó thôi.”


“Sao linh hồn lại có năng lượng sinh trưởng?” Trương Thủ Bình không hiểu.


“Đúng vậy. Linh hồn không thể có năng lượng sinh trưởng, trừ khi đầu thai chuyển thế, trở thành một sinh mệnh mới mà trưởng thành.” Ông Vạn nói.


“Nhưng năng lượng sinh trưởng này là phải dựa vào thân xác của con người để củng cố. Hồn thể không có cơ thể trợ giúp, không thể tự lớn lên, cho nên để hồn thể giữ được năng lượng sinh trưởng, tôi đã tốn rất nhiều công phu, dùng một thân quỷ khí để đổi lấy.”


“Người của Cửu Bộ không biết rằng quỷ khí trên người hồn thể kia thực ra là cái ô bảo vệ hồn thể, bọn họ thanh lọc quỷ khí trên người nó, muốn đưa nó đi đầu thai.” Ông Vạn nói.


“Nhưng không biết rằng như vậy là đang hủy hoại nó. Vốn dĩ nó vẫn còn một thời gian nữa, nhưng lần trước tôi đã làm phép lấy đi hai phần ba năng lượng của nó. Bây giờ, quỷ khí trên người hồn thể đã bị thanh lọc hoàn toàn.”


“Nếu như hồn thể chết đi, vậy kế hoạch của ông chẳng phải cũng không thành công được sao?” Trương Thủ Bình lo lắng nói.


“Không đâu, phần lớn hồn thể đang ở chỗ tôi.” Ông Vạn nói: “Chỉ cần ý thức do hồn thể tự sinh ra biến mất đi, hồn thể trên ngọc bội của tôi sẽ sống lại.”


“Vậy chờ đến khi ý thức của đối phương biến mất phải cần bao lâu?”


“Ba ngày là đủ rồi.” Mặc dù thời gian của ông không nhiều, nhưng ba ngày thì vẫn còn chờ được.


Vốn dĩ ông Vạn còn lo lắng rằng người của Cửu Bộ sẽ đối xử với hồn thể như linh hồn, để nó từ từ làm việc từ từ thanh lọc quỷ khí, như vậy mặc dù cuối cùng hồn thể cũng biến mất, nhưng lại tiêu tốn thời gian quá dài, ông hoàn toàn không đợi được. Nhưng không ngờ rằng người của Cửu Bộ lại coi trọng hồn thể như vậy, lại dùng toàn bộ năng lượng giúp nó thanh lọc, vô hình trung đã giúp đỡ ông. Sau đây, ông chỉ cần đợi hồn thể tự nhiên biến mất là được.


Trong phòng họp Cửu Bộ, tất cả mọi nhân viên một lần nữa tụ tập lại.


“Vương Dã, rốt cuộc là có chuyện gì?” Nghe tin hồn phách của Tiểu Vệ đang biến mất, phản ứng của Thẩm Chi Ngữ là lớn nhất: “Không phải anh đã bảo đảm sau này Tiểu Vệ sẽ không xảy ra chuyện nữa rồi sao?”


“Không phải ngoại lực tạo nên, là hồn thể của quỷ nhỏ đó tự tiêu tan.” Giọng nói của Vương Dã tràn ngập bất lực, hồn phách tự biến mất, anh ấy có thể có cách gì? Cũng giống như ông cụ tự nhiên già đi, bác sĩ có giỏi hơn nữa cũng bó tay chịu trận.


“Mẹ nó rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Thẩm Chi Ngữ phiền não đến mức văng tục.


“Một khi lọc sạch quỷ khí, hồn thể sẽ lập tức tiêu tan. Chẳng lẽ trước đây quỷ khí đó thực ra đang ổn định hồn phách của Tiểu Vệ?” Trưởng khoa Lưu suy đoán.


“Tôi chưa bao giờ nghe nói có hồn phách nào dùng quỷ khí để duy trì.” Triệu Phương nói.


“Bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này, mấu chốt là có cách nào ngăn cản hồn phách của Tiểu Vệ tiêu tan.” An Niên nắm tay Tiểu Vệ, cô có thể cảm nhận năng lượng đang tiêu tan từng chút từng chút một.


“Có thể đưa đến Địa Phủ thử xem.” Trưởng khoa Lưu nói: “Địa Phủ là nơi tụ họp của ma, có lẽ đưa đến bên đó có thể ngăn cản hồn thể tiêu tan.”


“Tôi sẽ đi gọi điện ngay.” Trần Dương nghe đến đây, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Hướng Nam.


Trước đó đã nói rằng tình huống của Tiểu Vệ đặc biệt, không thể thông qua phương pháp bình thường để siêu độ xuống Địa Phủ, cho nên chỉ có thể thông qua quỷ sai đến đón đi. Mọi người vốn định chờ quỷ khí trên người Tiểu Vệ tiêu tan hết thì đưa Tiểu Vệ đến Địa Phủ, thời cơ lúc này cũng vừa phù hợp.


Hướng Nam tới rất nhanh, gần như là Trần Dương vừa biểu đạt suy nghĩ xong thì trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một phán quan.


“Phán quan đại nhân.”


Mọi người rối rít chào hỏi, Hướng Nam gật đầu đáp lại, cũng không khách sáo gì nữa, ánh mắt nhanh chóng đặt lên người Tiểu Vệ, đương nhiên cũng phát giác hồn thể của cậu ấy đang dần tan rã biến mất.


“Quả thật kì lạ.” Hướng Nam nhìn Tiểu Vệ nói: “Hồn thể rất tinh khiết, cũng không có sát nghiệt, nhưng hồn phách lại bị thế gian gạt bỏ.” Vừa nói Hướng Nam vừa vẫy tay với Tiểu Vệ: “Qua đây.”


Tiểu Vệ theo lời đi đến.


“Cậu không nhớ những việc khi còn sống dù chỉ một chút?” Hướng Nam xác nhận.


“Vâng.”


“Tôi muốn lấy một phách của cậu, cậu đừng phản kháng.”


Tiểu Vệ quay lại nhìn An Niên, An Niên gật đầu với cậu ấy, Tiểu Vệ cũng ngoan ngoãn gật đầu với Hướng Nam.


Hướng Nam lấy bút phán quan ra, ngòi bút lướt qua người Tiểu Vệ, móc ra một phách, sau đó quay ra không khí một chút. Trong nháy mắt, một phách trên người Tiểu Vệ đã bị đưa vào một cái bàn xoay kì lạ. Bàn xoay chuyển động, thỉnh thoảng lại có vầng sáng toát ra, nhưng cuối cùng khi bàn xoay dừng lại thì lại là một mảnh đen kịt, không thấy đôi câu vài lời.


Hướng Nam lập tức nhíu chặt chân mày.


“Sao vậy?” An Niên vội vàng hỏi.


“Đây là bàn xoay lục đạo, tất cả những hồn phách đã từng luân hồi đều sẽ để lại con dấu ở đây. Nhưng mà, quỷ nhỏ này lại không có.” Hướng Nam giải thích.


“Có ý gì?” An Niên hỏi: “Ý là Tiểu Vệ không có ghi chép ở Địa Phủ, là ma không có hộ khẩu sao?”


“Địa Phủ và nhân gian không giống nhau.” Hướng Nam giải thích: “Ở nhân gian nếu như một người ra đời không có hộ khẩu, vậy thì người đó được coi là ở lậu. Nhưng ở lậu cũng không ảnh hưởng đến quyền lợi còn sống của người đó, người đó vẫn là người sống. Nhưng ở Địa Phủ, nếu như một linh hồn không có con dấu thì chứng tỏ từ trước đến nay nó chưa từng luân hồi. Thế gian này không nên tồn tại một hồn phách chưa từng luân hồi.”


Mọi người lập tức hiểu ra ý của Hướng Nam, sau đó sắc mặt của mọi người đều thay đổi.


“Mặc dù rất không tưởng tượng nổi, nhưng cậu ta rất có thể là một linh hồn mới.” Hướng Nam nói ra đáp án mà mình cũng không dám tin tưởng: “Linh hồn của cậu ta tiêu tan là vì cậu ta vốn không nên tồn tại, là thiên đạo muốn tiêu diệt cậu ta.”


Thiên đạo muốn tiêu diệt Tiểu Vệ, Thẩm Chi Ngữ bị dọa sợ trực tiếp ngồi phịch xuống ghế.


“Trước hết chúng ta đừng quản những thứ này, anh phán quan, anh có thể đưa Tiểu Vệ đến Địa Phủ trước được không? Giữ được hồn phách của Tiểu Vệ trước, những thứ khác chúng ta lại nghĩ cách sau.” An Niên khẩn cầu.


“Không được.” Hướng Nam lắc đầu: “Cho dù tôi là quỷ sai cũng không thể đưa một linh hồn không có con dấu linh hồn đến Địa Phủ.”


“Cho dù Tiểu Vệ xuất hiện bằng cách nào, nhưng mà cậu ấy đã tồn tại, chẳng lẽ Địa Phủ lại không thể cho cậu ấy một con dấu linh hồn để tiếp nhận cậu ấy sao?” Trần Dương hỏi.


“Con dấu linh hồn là một thứ từ khi linh hồn sinh ra đã có, không phải do Địa Phủ trao tặng.” Hướng Nam nói: “Nó không phải hộ khẩu của nhân gian, đăng ký một cái là sẽ có. Xin lỗi, tôi không giúp được mọi người.” Nói xong, Hướng Nam xoay người trở về Địa Phủ.


Hướng Nam vừa đi, trong phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh như nước chết. Mọi người trong Cửu Bộ nằm mơ cũng không ngờ rằng hồn phách của Tiểu Vệ là một linh hồn mới. Thế gian này chỉ có truyền thuyết Nữ Oa tạo người sau đó có linh hồn, nhưng chưa từng nghe nói linh hồn có thể tự sinh ra.


“An Niên, tôi… có phải tôi sẽ không được làm con của cậu nữa không?” Tiểu Vệ có chút buồn bã nhìn An Niên. Vừa rồi cậu ấy đã nghe hiểu, hóa ra cậu ấy không phải một linh hồn sau khi chết biến thành, là một linh hồn vốn không nên tồn tại. Cậu ấy không giống như những linh hồn khác, cậu ấy không thể đầu thai, không có tư cách sống.


Mọi người chua xót, nhưng lại không hề có cách nào. Bọn họ phải đi đâu để tìm cho Tiểu Vệ một con đấu linh hồn đây?


“Không đâu, nhất định là còn có cách.” An Niên thật sự đã coi Tiểu Vệ là đứa con tương lai của mình, mặc dù cô chưa từng làm mẹ, nhưng cô không thể để đứa con của mình còn chưa ra đời mà đã chết đi.


“Đi, tôi đưa cậu đến Địa Phủ.” Cho dù thế nào, cô cũng nhất định phải ngăn cản hồn phách Tiểu Vệ tiêu tan.


“Quỷ môn không mở được.” Có người nhắc nhở.


“Đợi đã…” Trưởng khoa Lưu dường như nghĩ đến điều gì đó: “Có lẽ An Niên thực sự có thể.”


Mọi người không hiểu.


“Thiên sư siêu độ linh hồn, mở quỷ môn đưa đến Địa Phủ, nhưng thực ra là một quan hệ khế ước với Địa Phủ, khế ước không thừa nhận, thiên sư sẽ không đưa đi qua được. Nhưng An Niên thì không cần, An Niên là mèo mun, truyền thuyết nói mèo mun có năng lực tự do ra vào Địa Phủ.”


Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, vẻ mặt lại có hi vọng. Đúng vậy, mèo mun trong truyền thuyết là người gác cổng địa phủ, nó có thể không cần khế ước mà mở quỷ môn.


“Vậy An Niên đưa Tiểu Vệ qua, đảm bảo hồn phách của cậu ấy không tiêu tan. Chúng ta thì ở đây lại nghĩ cách.” Thẩm Chi Ngữ nói. Mặc dù anh ấy không biết còn có cách hay không, nhưng mà không thử đã từ bỏ tuyệt đối không phải phong cách của Cửu Bộ bọn họ.


“Trưởng khoa Lưu, Cửu Bộ chúng ta có chỉ tiêu đến Địa Phủ tham quan học tập không?” Lúc này, Trần Dương bỗng nhiên hỏi trưởng khoa Lưu.


“Cậu muốn làm gì?” Trần Dương là người bình thường duy nhất ở đây, điều này chứng tỏ Trần Dương trước nay sẽ không hỏi vấn đề vô nghĩa.


“Tôi muốn đến Địa Phủ tìm hiểu xem có thể hiểu được nguyên lý tạo nên con dấu linh hồn hay không?” Trần Dương nói: “Ở Địa Phủ chắc là có tài liệu lịch sử ghi lại phương diện này.”


“Suy nghĩ này của cậu quá viển vông rồi.” Trưởng khoa Lưu kinh ngạc nhìn Trần Dương : “Không nghe quỷ sai nói thế nào à? Thứ đó là linh hồn trời sinh đã có, nguyên lý ở đâu ra?”


“Vạn sự vạn vật đều có quy luật. Nếu như thiên đạo không có gì là không biết, vậy nếu như Tiểu Vệ có thể xuất hiện trong thiên đạo, thiên đạo chắc chắn sẽ cho cậu ấy một đường sống.” Trần Dương nói.


“Không sai.” Vương Dã cũng đồng ý: “Tồn tại tức là hợp lý.”


Mọi người giống như được thức tỉnh. Đúng vậy, nếu như thiên đạo không cho phép Tiểu Vệ xuất hiện, vậy tại sao Tiểu Vệ lại xuất hiện?


“Mặc dù tôi cảm thấy ý tưởng của cậu không đáng tin lắm, nhưng tôi có thể làm giúp cậu một cái giấy thông hành, để cậu đến địa phủ một chuyến.” Trưởng khoa Lưu nói.


Có được hi vọng mới, tinh thần của mọi người phấn chấn hẳn lên.


Công văn đi lại ở Địa Phủ của Trần Dương cần chút thời gian mới có thể làm xong, nhưng Tiểu Vệ thì một khắc cũng không thể đợi. Vì vậy mọi người bàn bạc để An Niên đưa Tiểu Vệ đến Địa Phủ trước, sau đó Trần Dương mới đi. Hai người hẹn nhau một ngày sau sẽ gặp ở quỷ môn quan.








Chương 79





Trước khi vào Địa Phủ, trưởng khoa Lưu dặn dò An Niên rằng quản lý Địa Phủ ngày nay rất tiên tiến, mọi hồn phách khi vào Địa Phủ đều cần phải đăng ký. Thân phận của An Niên không có vấn đề gì, nhưng thân phận của Tiểu Vệ đặc thù và không thể đăng ký, vì vậy để cho Tiểu Vệ vào Địa Phủ một cách thuận lợi, trước khi mở quỷ môn, An Niên chỉ có thể nuốt Tiểu Vệ vào bụng.





“Tiểu vệ đừng sợ, tôi sẽ không nuốt cậu đâu thật đâu. Cậu ở trong bụng tôi một lát, qua đó tôi sẽ nhổ cậu ra.” An Niên nói với Tiểu Vệ.





“Ừ.” Tiểu Vệ gật đầu, nhìn An Niên với vẻ tự tin.





Mỗi giây chậm trễ, linh hồn của Tiểu Vệ sẽ bị tiêu tan thêm một phần, An Niên ngay lập tức không còn do dự nữa, sau khi triệu hồi con mèo linh nuốt lấy Tiểu Vệ, xé toạc kết giới giữa hai thế giới âm và dương rồi chạy vào.





“Anh cảm thấy không thoải mái khi xem cảnh này.” Là con ma duy nhất ở hiện trường, Huyết Phách đột nhiên nói.





“Sao vậy?” Nghê Phi khó hiểu.





“Anh luôn cảm thấy An Niên nuốt cậu ta, cậu ta sẽ không thoát ra được.” Sau khi Huyết Phách thấy An Niên nuốt ma vương, trong lòng anh ta đã có một chút ám ảnh.





“Ừ, mèo mun lấy tà ma làm thức ăn. Mọi người nói xem, liệu An Niên có không nhịn được mà ăn Tiểu Vệ đấy chứ.” Đạo sĩ Yên Tửu đột ngột lên tiếng.





Lời vừa dứt, trong lòng tất cả mọi người đều không khỏi sửng sốt.





“Các anh nghiêm túc sao?” Trần Dương yên lặng liếc nhìn mọi người.





“Sao có thể, đùa thôi, đùa thôi… Chuyện gì ấy nhỉ, à có phải chúng ta nên đi ra ngoài làm việc không?”





“Đúng đúng đúng…”





Mọi người nhao nhao lên, dường như tất cả đều đột ngột bận rộn, trong chốc lát trong phòng họp chỉ còn lại Trần Dương và trưởng khoa Lưu.





“Chuyện đó, tôi đi làm thủ tục cho cậu.”





“…” Được lắm, trưởng khoa Lưu cũng chuồn mất.





Trần Dương bật cười, lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho em gái. Lần này anh đến Địa Phủ là để tìm cách in dấu linh hồn của Tiểu Vệ, anh không biết mình sẽ ở đó bao lâu.





Địa Phủ không ở nhân gian, mọi phương tiện liên lạc đều không dùng được, Trần Dương sợ bố mẹ lo lắng nên đương nhiên không dám nói cho gia đình biết, đành phải báo với em gái.





“Anh muốn đến Địa Phủ?” Trần Ngư ở đầu kia điện thoại hơi kinh ngạc.





“Ừ, có chút chuyện nên anh phải qua đó, có lẽ phải ở lại đó một thời gian, bên bố mẹ em hãy giúp anh đánh yểm trợ. Hơn nữa lần này anh được đơn vị sắp xếp đi, rất an toàn, em không phải lo lắng…” Trần Dương an ủi.





“Em không lo lắng.” Trần Ngư hỏi ngược lại: “Anh xuống Địa Phủ thì em lo lắng gì chứ?”





“…” Được rồi, có lẽ là do mình đã nghĩ quá nhiều.





“À đúng rồi, ngày mai anh đi đúng không?”





“Ừ.”





“Anh giúp em mang chút đồ qua đó, buổi tối em sẽ bảo người đưa nó đến căn hộ của anh.” Trần Dương nói.





“Mang đồ đến Địa Phủ?” Trần Dương không kìm được xác nhận lại, anh đi tới Địa Phủ, không phải đi du lịch thành phố nào, còn có người nhờ mang đồ đi?





“Vâng ạ. Không nhiều đâu, chỉ có hai hộp bánh sầu riêng thôi.” Trần Ngư nói.





“Em tặng cho ai?” Mang đồ gì đi cho ai không quan trọng, quan trọng là mang cho ai.





“Cho ông ạ.”





“Ông Ngô còn chưa đi đầu thai sao?” Trần Dương kinh ngạc hỏi.





“Ông ấy á? Còn sớm mà. Có lẽ khi em chết, ông ấy vẫn còn ở Địa Phủ đó.” Trần Ngư cường điệu.





Trần Dương bật cười: “Được rồi, anh đưa cho ông ấy bằng cách nào?”





“Anh không cần đi tìm ông ấy đâu, anh mang qua đó, ông ấy sẽ chủ động tới tìm anh.” Trần Ngư nói.





“Được.” Trần Ngư được ông Ngô nuôi dưỡng, vì vậy đối với nhà họ Trần, ông Ngô là ân nhân lớn của họ, nhưng thật không may, bọn họ còn chưa kịp hiểu rõ về nhau thì ông Ngô đã chết. Đây là niềm tiếc nuối lớn của nhà họ Trần, lần này có thể gặp lại ông Ngô, trong lòng Trần Dương rất mong đợi.





Ở phía bên kia, An Niên vừa vượt qua ranh giới giữa âm và dương thì bị hai quỷ sai phát hiện. An Niên hơi chột dạ dừng lại, nhìn hai quỷ sai với vẻ cảnh giác.





“Ế, sứ giả mèo mun.” Một trong những quỷ sai ngạc nhiên nhìn An Niên.





“Đúng thật này, bây giờ linh khí trên thế gian mỏng, càng ngày càng ít sứ giả mèo mun. Thỉnh thoảng hơn mười năm mới có một con đi vào.”





“Sứ giả mèo mun, mày định đi dạo xung quanh một vòng à, hay là ở lại Địa Phủ một thời gian?” Quỷ sai cúi người hỏi An Niên.





Mặc dù An Niên có năng lực này, nhưng trước đây cô chưa bao giờ tự mình đến Địa Phủ. Lúc này, nhìn thấy môi trường hoàn toàn xa lạ, trong bụng còn có một Tiểu Vệ lén qua đây, cho nên cô rất cảnh giác, im lặng không nói gì.





“Xem ra linh lực không đủ, không hiểu chúng ta đang nói cái gì.” Quỷ sai hơi đáng tiếc nói.





“Bỏ đi, sứ giả mèo mun đến Địa Phủ cũng không cần đăng ký, chúng ta đi nơi khác xem một chút đi.” Nói xong, hai quỷ sai lại đi tuần tra nơi khác.





An Niên đợi cho đến khi hai người đó hoàn toàn rời đi, sau đó quan sát một hồi, cuối cùng tiến vào thành Quỷ cùng một nhóm ma vừa bị dẫn độ khỏi thế giới. Sau đó, An Niên tìm một góc không có ma, mở miệng và phun Tiểu Vệ ra.





Tiểu Vệ cảm thấy hai mắt sáng lên, sau đó cảm thấy hơi thở rất thoải mái: “An Niên, ở đây thật thoải mái.”





“Tiểu Vệ, linh hồn của cậu đã ổn định rồi.” An Niên cũng ngạc nhiên khi thấy rằng linh hồn của Tiểu Vệ vẫn chưa tiêu tan. Xem ra phân tích của trưởng khoa Lưu là đúng, môi trường của Địa Phủ thực sự có thể ngăn cản Tiểu Vệ tiêu tan.





Tất nhiên Tiểu Vệ cũng nhận ra sự thay đổi trong cơ thể mình, cậu ấy cười và nặng nề gật đầu với An Niên.





“Đi thôi, chúng ta tìm chỗ trốn trước đi, ngày mai quay lại đợi anh Trần Dương.” An Niên nói xong đưa Tiểu Vệ đi ra khỏi góc khuất, định tìm một nơi như công viên để trốn trước.





Ai mà ngờ được hai nhân tài trà trộn vào nhóm ma, chưa kịp cảm thán về những tòa nhà ở Địa Phủ và nhân gian na ná nhau thì cả hai đã bị ai đó chặn lại.





“Này, dừng lại.” Một quỷ sai dừng trước mặt An Niên ba mét.





“Phải làm sao đây?” Tiểu Vệ sợ hãi núp sau lưng An Niên.





Ánh mắt An Niên trầm xuống, chuẩn bị sẵn sàng nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ cùng Tiểu Vệ bỏ chạy.





“Cho tôi xem thẻ thông hành của cô.” Quỷ sai đi tới chỗ An Niên, nhưng anh ấy không kiểm tra Tiểu Vệ mà là nhìn chằm chằm vào An Niên.





“Thẻ thông hành gì?” An Niên khó hiểu.





“Cô là linh hồn sống ở Địa Phủ, đương nhiên cần thẻ thông hành, cô không đi đăng ký sao?” Quỷ sai hỏi.





“Chẳng… chẳng phải tôi không cần đăng ký à?” An Niên nhớ tới trước đó hai quỷ sai nói cô không cần đăng ký.





“Ai nói không cần, nhanh đi đăng ký đi.” Quỷ sai nói: “Bên đó, thấy chưa, đăng ký ngay đi.”





An Niên quay đầu lại và nhìn theo hướng của quỷ sai, nhìn thấy một tòa nhà tráng lệ và trên đó viết Đơn vị hành chính của Địa Phủ.





“Trên người cô có sinh khí rất nặng, giống như người sống trực tiếp xuống Địa Phủ vậy. Mau đăng ký lấy thẻ thông hành, nếu không sẽ ảnh hưởng đến những con ma khác, cũng không tốt cho đứa bé bên cạnh cô, biết chưa?”





An Niên là người sống trực tiếp đến đây thật, cô gật đầu như hiểu như không.





“Thôi quên đi, trông cô ngốc ngốc thế này, để tôi đưa cô đến đó.” Quỷ sai này là một người nhiệt tình, đưa An Niên vẫn chưa hiểu chuyện gì tới văn phòng, đưa thẳng đến phòng đăng ký.





“Đi đi, cửa sổ cuối cùng.” Quỷ sai chỉ vào cửa sổ có người xếp hàng ít nhất đại sảnh.





An Niên nhìn lướt qua, bảy ký tự ghi rõ ràng trên cửa sổ là “Văn phòng đăng ký linh hồn sống”. Cô biết rằng cô nên đi đăng ký, nhưng cô lo lắng cho Tiểu Vệ.





“Cô đi đi, tôi giúp cô trông chừng thằng bé.” Ý thức được sự lo lắng của An Niên,quỷ sai có lòng tốt giúp đỡ đến cùng.





Đôi mắt An Niên đột nhiên mở to, cô nhìn Tiểu Vệ, Tiểu Vệ cũng nhìn cô. Để Tiểu Vệ ở lại với quỷ sai?





“Ôi giời ơi, đi đi, tôi là nhân viên công vụ, còn có ai có thể cướp đứa nhỏ khỏi tay tôi chứ? Tôi đứng ở đây, lúc cô đăng ký cũng có thể nhìn thấy, yên tâm đi tôi sẽ không lẻn đi đâu.” Quỷ sai thúc giục.





An Niên vừa nghe vậy lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, dường như quỷ sai này không nghi ngờ gì Tiểu Vệ, mà trên người cô có sinh khí quá nhiều. Nếu đi trong thành Quỷ thì nhất định phải có thẻ thông hành áp chế sinh khí, nếu không cô sẽ trở thành tâm điểm của quỷ sai Địa Phủ bất cứ lúc nào.





“Vậy thì làm phiền anh, tôi sẽ làm nhanh thôi.” An Niên nói với quỷ sai.





“Đi đi.” Quỷ sai nhiệt tình vẫy tay, nhìn An Niên không nỡ rời đi đã đi xa, lúc này mới nhìn xuống đứa nhỏ dưới chân.





Tiểu Vệ chớp đôi mắt to sáng ngời, nở một nụ cười ngượng ngùng với quỷ sai.





“Bạn nhỏ, đó là chị gái cháu đúng không?” Quỷ sai hỏi.





“Mẹ cháu ạ.” Tiểu Vệ đáp.





“Mẹ á, một người mẹ trẻ như vậy?” Quỷ sai ngạc nhiên, sau đó trên mặt lộ vẻ thương cảm.





“Ôi thật đáng thương, chắc cô ấy nhớ cháu đến mức bỏ xác đi vào Địa Phủ. Bạn nhỏ à, cháu phải an ủi mẹ thật tốt đấy, trước bình minh ngày mai phải bảo mẹ cháu quay về dương gian, nếu không cô ấy sẽ không bao giờ trở lại được nữa.”





Tiểu Vệ không hiểu nhiều, nhưng cậu ấy vẫn ngoan ngoãn gật đầu.





“Bé ngoan, đừng lo lắng, lần sau đầu thai cháu nhất định sẽ được đầu thai thôi, sẽ không để cháu chết yểu nữa.” Thấy đứa bé này rất ngoan ngoãn, quỷ sai lập tức thân thiết động viên.





Câu này thì Tiểu Vệ nghe hiểu, cậu ấy cười gật đầu với quỷ sai.





“Này Thất, sao cậu lại ở đây, đây là con của ai?” Đúng lúc này, một quỷ sai vừa dẫn đầu việc đăng ký linh hồn mới bước ra khỏi cửa, đụng phải Tiểu Vệ và quỷ sai đang canh giữ Tiểu Vệ.





“Ài, vừa rồi khi tôi đang đi tuần tra, tôi gặp mẹ của đứa trẻ đã bỏ xác đi tìm nó nên tôi đưa mẹ nó đến đăng ký ấy mà.” Quỷ sai tên Thất nói.





“Cậu lại lo chuyện bao đồng này, cứ việc đưa về lại là xong mà.” Quỷ sai đó lập tức phỉ nhổ, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Thất làm chuyện này.





“Nếu đã đến đây rồi thì hãy để họ ở cùng nhau một ngày, cô ấy nhớ con của mình đến nhường nào mới có thể rời khỏi thân xác đến Địa Phủ chứ.”





“Cậu ấy à, vừa mới làm chức quan nhỏ nên thấy mới mẻ, qua một thời gian nữa sẽ không như thế nữa đâu.” Rõ ràng quỷ sai đó là một nhân viên công chức lão làng.





“Đây là Địa Phủ, chết thì cũng đã chết rồi, làm gì có nhiều cảm xúc lo âu như vậy. ”





Thất mỉm cười, không phải anh ấy không biết những quỷ sai khác đang nghĩ gì, nhưng anh ấy vẫn kiên quyết với cách làm của mình. Có thể sau một thời gian nữa anh ấy sẽ trở thành giống như những quỷ sai khác, nhưng ít nhất không phải bây giờ.





Thân phận của An Niên là hợp pháp, vì vậy cấp độ của cô diễn ra rất suôn sẻ, cô nhanh chóng nhận được thẻ và quay trở lại.





“Xong chưa?” Thất hỏi.





“Xong rồi.” An Niên gật đầu.





“Vậy thì cô hãy nhớ kỹ, phải về trước khi trời sáng, biết chưa.” Thất lại dặn dò thêm vài câu mới vẫy tay rời đi.





“An Niên, thực ra Địa Phủ hình như khá tốt.” Tiểu Vệ đột nhiên nói: “Quỷ sai không đáng sợ.”





An Niên gật đầu đồng ý.





“Đó là bởi vì hai người đã gặp lính mới, mà lính mới này còn ngốc nữa.” Đột nhiên, một giọng nói có phần quen thuộc vang lên sau lưng hai người.





“Hồ ly!” Nhìn người nói, An Niên sợ tới mức lông tơ nổ tung.





“Yo, đã lâu không gặp.” Lúc này Cố Ngạn có chút khác biệt so với khi ở thế giới loài người, trông anh ta vẫn vậy, ngoại trừ việc Cố Ngạn ở Địa Phủ để tóc dài và mặc một bộ đồ âu không tinh tế và đẹp đẽ như thế giới con người, một sự kết hợp tao nhã giữa cổ đại và hiện đại.





“Sao anh lại ở đây?” An Niên ôm Tiểu Vệ trước mặt.





“Tôi chết rồi, ở Địa Phủ thì có gì lạ.” Cố Ngạn cười hỏi ngược lại: “Ngược lại là cô đó, sao lại xuống Địa Phủ? Còn có thêm một đứa con trai nữa.”





“Tiểu Vệ là đứa con trong tương lai của tôi.” An Niên giải thích.





“Kinh nhờ, bây giờ Cửu Bộ ghê gớm như vậy, sinh con còn có thể tự mình xuống Địa Phủ chọn hồn phách sao?” Cố Ngạn nhướng mày kinh ngạc.





“Không cần anh lo.” An Niên gắt lại.





“Được rồi, tôi cũng lười quan tâm lắm.” Cố Ngạn vỗ vỗ quần áo của mình, anh ta đã chết rồi và cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện của nhân gian.





“Tôi đi lấy giấy phép bất động sản của mình.”





“Giấy chứng nhận bất động sản, anh đã mua nhà ở Địa Phủ rồi ư?” An Niên sửng sốt.





“Ừ.” Cố Ngạn đáp.





“Đoán chừng Nguyệt Nhi còn sống được vài chục năm nữa, vì vậy tôi phải làm cho mình sống tốt hơn.”





Nói xong, Cố Ngạn quay người và đi vào phòng làm việc đăng ký tài sản.





An Niên chớp mắt, sau đó kích động nói với Tiểu Vệ: “Tiểu Vệ, chúng ta có nơi để ở rồi.”





Tiểu Vệ khó hiểu nhìn An Niên, tại sao lại đột nhiên có chỗ ở.





Hầu hết các hồn ma ở cõi âm đều phải đầu thai, chỉ có một số ít ma có thể ở lại cõi âm rất lâu nên những hồn ma mua nhà ở Địa Phủ là cực kỳ hiếm. Vì vậy, thủ tục của Cố Ngạn được giải quyết rất nhanh chóng, chỉ mất khoảng mười phút để hoàn thành thủ tục.





Anh ta đang mang theo giấy chứng nhận bất động sản mới phát hành, vừa định về nhà thì phát hiện ở cửa có hai cặp mắt to, đang sáng ngời nhìn anh ta.





“Làm gì đấy?” Cố Ngạn cau mày.





“Chúng tôi đi làm ấm nhà cho anh.” An Niên vui vẻ đề nghị.





“…” Cố Ngạn cười lạnh, tôi chết rồi, còn cần người làm ấm nhà sao?





Tuy nhiên, cuối cùng Cố Ngạn vẫn thu nhận An Niên, đầu tiên là vì anh ta không quen biết nhiều người ở Địa Phủ (anh ta sống quá lâu, nên những người khác đã được tái sinh hàng chục lần từ lâu rồi). Thứ hai là khi còn sống, để làm cho linh hồn của Nguyệt Nhi trở nên hoàn chỉnh, anh ta đã có ý đồ xấu với An Niên.





Có chỗ để ở, An Niên và Tiểu Vệ lập tức thả lỏng người, một người và một ma không khách sáo chiếm giữ chiếc ghế sô pha trong phòng khách và chiếc TV lớn trên tường.





“Ở Địa Phủ mà cũng có TV.” An Niên ngạc nhiên nói.





“Sau khi chết tôi mới biết rằng Địa Phủ thực sự thoải mái hơn nhân gian.” Cố Ngạn lấy một số đồ uống ở trong tủ lạnh ra.





“Còn có nước ngọt nữa hả?” Tiểu Vệ cầm một lon nước ngọt lên và nhìn nó, chỉ vào một bức chân dung ở trên đó và hỏi: “Người này là ai?”





“Ứng cử viên kế nhiệm tiếp theo của Diêm Vương.” Cố Ngạn giới thiệu: “Người này cũng thế.” Cố Ngạn đưa một lon nước ngọt khác.





“Người này không đẹp bằng người vừa rồi.” Tiểu Vệ nhận xét.





“Đương nhiên, đây là đầu trâu trong đầu trâu mặt ngựa, người ta dựa vào sức mạnh đó.” Cố Ngạn nói.





“Người vừa rồi thì sao?” An Niên tò mò hỏi.





“Dựa vào quan hệ, nghe nói anh ta là con rể của Diêm Vương hiện tại.” Cố Ngạn trả lời.





“Ở Địa Phủ cũng có quan hệ này á.” An Niên cảm thán.





“Không phải ma đều là người biến thành sao, hiếm lạ gì.” Cố Ngạn cười nhạo.





“Mà này, hai người định ở chỗ tôi bao lâu?”





“Sẽ không lâu đâu, sau khi làm xong mọi việc sẽ rời đi.” An Niên đáp.





“Làm xong việc? Không phải cô thật sự tới đây chọn đứa con cho mình đấy chứ?” Cố Ngạn tò mò hỏi: “Bớt mơ đi, chọn xong cũng chưa chắc đã sinh ra được.”





“Tại sao không thể sinh ra?” Tiểu Vệ nghe vậy, trong lòng đột nhiên sợ hãi, chẳng lẽ người chú này nhìn thấy gì đó.





“Không phải chuyện của cậu.” Cố Ngạn nhìn An Niên: “Xem ra cô còn chưa thức tỉnh.”





An Niên sững sờ, cô nhìn Cố Ngạn, chợt nhận ra lời nguyền trên người mình vẫn còn và còn có một người đang ở bên cạnh, à không, là có một con ma có thể hỏi. An Niên lập tức đặt lon nước ngọt trên tay xuống, một tay kéo Cố Ngạn đi ra ban công.





Lúc này Cố Ngạn chỉ là một hồn ma, trời sinh tương khắc với mèo mun, không phản kháng được và bị An Niên cưỡng chế đưa đi.





“Cô làm gì đấy?” Cố Ngạn tức giận nói, anh ta có lòng tốt để cô ở nhà mình, thế nhưng đằng ấy lại đối xử thô lỗ với mình như vậy.





“Anh… anh có biết cách nào để hoá giải lời nguyền không.” An Niên sốt ruột hỏi.





“Lời nguyền? Có vẻ như lời nguyền của cô đã thức tỉnh rồi?” Cô Ngạn lập tức sửng sốt.





“Ừ.” An Niên thành thật gật đầu.





“Cô hỏi tôi cách hoá giải?” Cố Ngạn vui mừng: “Cô xem tôi đã sống năm trăm năm, hoá giải được chưa?”





“…” An Niên tức giận: “Anh thật là vô dụng.”





“Tôi…” Cố Ngạn bị An Niên chặn lại buồn bực không thôi, tôi nói rằng trong năm trăm năm qua tôi đã không giải được nó là để làm nổi bật độ khó của lời nguyền, có phải trọng điểm của cô sai rồi không.





An Niên nhìn Cố Ngạn, người duy nhất có cùng kinh nghiệm như cô, không thể làm được gì, đột nhiên thất vọng ngồi xổm xuống đất.





“Tôi đã cảnh cáo cô từ lâu, nhưng cô không nghe.” Cố Ngạn nói: “Giờ hối hận rồi chứ gì.”





“Còn lâu nhé.” An Niên cố chấp nói: “Tôi còn lâu mới chia tay với anh Trần Dương.”





Cố Ngạn nhìn An Niên như vậy, giống như nhìn thấy chính mình năm trăm năm trước, không nhịn được quan tâm hơn: “Lời nguyền của cô là gì?”





“Tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi cảm thấy như mình sắp biết.” An Niên nói, thời gian này cô vẫn luôn lờ mờ cảm thấy trong tim mình có điều gì đó sắp vỡ ra.





“Đó là lời nguyền vẫn chưa được đánh thức hoàn toàn.” Cố Ngạn nói.





“Ừ.” An Niên yếu ớt gật đầu.





“Vậy mà cô còn chưa đưa ra lựa chọn.” Cố Ngạn lại đột ngột nói.





“Lựa chọn, lựa chọn nào?” An Niên khó hiểu.





“Trần Dương hoặc chính cô.” Cố Ngạn đáp.





“Ý anh là gì?” An Niên muốn Cố Ngạn giải thích rõ hơn.





Cố Ngạn cười khổ, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh An Niên: “Quên đi, dù sao ngoài cô ra cũng không có ai muốn nghe chuyện của tôi, vậy để tôi kể cho cô nghe.”





“Cô có biết năm trăm năm trước, người khiến tôi thức tỉnh lời nguyền là ai không?”





“Không phải anh nói mình quên rồi à?” An Niên nhớ tới Cố Ngạn nói mình quên rồi.





“Chết rồi mới nhớ lại.”





“Ồ.” An Niên biết lắng nghe hỏi: “Là ai thế?”





“Nguyệt Nhi.” Cố Ngạn nói ra một cái tên mà An Niên không thể ngờ tới.





“Không… không phải anh…” An Niên gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, chẳng lẽ không phải vì Cố Ngạn không thích cô ấy nên hồn phách của Nguyệt Nhi luôn không hoàn chỉnh sao.





“Đúng vậy.” Cố Ngạn biết An Niên đang thắc mắc điều gì, bản thân anh ta cũng không nhận ra điều đó cho đến sau khi anh ta chết.





“Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, tôi đã làm rất nhiều điều cho Nguyệt Nhi, nhưng tại sao tôi lại không thích cô ấy. Giờ thì tôi đã hiểu, tất cả là do… lời nguyền đã khiến tôi quên nó đi.”





“Vậy lời nguyền cũng sẽ khiến tôi quên mất anh Trần Dương sao?” An Niên hiểu ra điều gì đó, cô sợ hãi đến mức lộ ra hai cái tai.





“Cô sẽ không quên hoàn toàn đâu, chắc cũng giống như tôi và Nguyệt Nhi, cô sẽ coi Trần Dương như một người anh em đơn thuần.” Cố Ngạn nói.





“Tôi không muốn anh Trần Dương trở thành Nguyệt Nhi.”





“Vậy thì cô có thể đưa ra lựa chọn khác.” Cố Ngạn nói.





“Lựa chọn nào?”





“Đến lúc đó cô sẽ biết thôi.” Cố Ngạn thừa nước đục thả câu: “Dù sao lời nguyền của cô cũng đã thức tỉnh, cô sẽ sớm biết điều đó thôi.”





An Niên lo lắng cúi đầu, cô không biết lựa chọn khác là gì, nhưng dù sao cô cũng không muốn lựa chọn giống như hồ ly.





Ngày hôm sau, Trần Dương mang đặc sản mà em gái đã chuẩn bị đến Địa Phủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom